FULL  Hài  Tiên Hiệp Độc Tôn Tam Giới (Free 2517)- Lê Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Độc Tôn Tam Giới
    Tác giả: Lê Thiên
    Chương 1609: Đố kị thiên tài (1)

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Mặc kệ ngoại giới đối xử ra sao, chí ít ở trên mặt Cơ tam công tử, là hoàn toàn nhìn không thấy nửa điểm ba động.

    Trước Cơ tam công tử, chính là Giang Trần.

    Cơ tam công tử từ bỏ khiêu chiến, không khỏi có người hiếu kỳ, Chân Đan Vương này sẽ từ bỏ khiêu chiến, tình nguyện xếp hạng thứ hai mươi sao?

    Đặc biệt là ba vị thiên tài cấp Thiếu chủ xếp hạng trước Giang Trần, bọn họ có chút cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

    Xu thế của Giang Trần, bọn họ cũng nhìn ở trong mắt. Bọn họ ở trong mấy lần chiến đấu của Giang Trần, không ngừng thôi diễn qua, nhưng không thừa nhận cũng không được, cho dù là bọn họ đối mặt Giang Trần, hi vọng thủ thắng tuyệt đối không hơn mấy tán tu bỗng nhiên nhô ra kia.

    Vì lẽ đó, ở sâu trong nội tâm bọn họ, rất hi vọng Giang Trần từ bỏ khiêu chiến.

    Bất quá, Giang Trần hiển nhiên không có ý định này. Hắn trực tiếp khiêu chiến người thứ mười bảy.

    Vị thiên tài thứ mười bảy này, là Dương Thăng đến từ Khổng Tước Đại Đế nhất mạch.

    Cái này cũng là lần thứ nhất Giang Trần đối đầu với thiên tài của Khổng Tước Đại Đế nhất mạch. Dương Thăng này, là một trong tứ đại thiên tài dưới trướng Khổng Tước Đại Đế.

    Tuy trong tứ đại thiên tài xếp hạng cuối cùng nhất, thế nhưng ở Khổng Tước Đại Đế nhất mạch, dù cho xếp hạng thứ tư, cũng không có người nào dám xem thường sự tồn tại của hắn.

    Nhìn thấy Giang Trần trực tiếp khiêu chiến mình, trong lòng Dương Thăng có một luồng nghiệp hỏa không hiểu bốc lên.

    Nguồn lửa giận này, không phải bởi vì Giang Trần ở trên lôi đài này khiêu chiến hắn.

    Thiếu chủ bảng xếp hạng chiến, tự nhiên có quy củ của xếp hạng chiến. Giang Trần xếp hạng thứ hai mươi, lần thứ nhất khiêu chiến nhiều nhất chỉ có thể thăng ba cấp, khiêu chiến Dương Thăng hắn ở vị trí thứ mười bảy là thiên kinh địa nghĩa.

    Dương Thăng giận, là ở chỗ Chân Đan Vương này đến Lưu Ly Vương Thành không tới hai năm, dựa vào cái gì cướp đi nhiều danh tiếng như vậy? Dựa vào cái gì tụ tập ngàn vạn sủng ái? Bây giờ càng truyền ra tin tức Khổng Tước Đại Đế muốn lập hắn làm thiếu chủ?

    Tuy rằng chuyện lập thiếu chủ cũng không tính cái gì, chỉ cần là đệ tử chân truyền dưới trướng Khổng Tước Đại Đế, đều là người truyền thừa cấp bậc thiếu chủ.

    Nhưng mà, Dương Thăng là một trong tứ đại chân truyền dưới trướng Khổng Tước Đại Đế, hắn có dã tâm, hắn có ngạo khí. Từ khi Phiền thiếu chủ ngã xuống, tứ đại chân truyền chỉ còn lại ba. Ba người còn lại thực lực chênh lệch nhỏ bé không đáng kể, để Dương Thăng hắn nhìn thấy cơ hội tiếp tục xông lên trước.

    Vì lẽ đó, hắn coi Lưu Ly Vương Thành truyền thừa, là vật trong túi mình.

    Bây giờ Chân Đan Vương này bỗng nhiên nhô ra, được trên dưới Lưu Ly Vương Thành ủng hộ, này đã nghiêm trọng uy hiếp đến địa vị của hắn.

    Vì lẽ đó, lửa giận của Dương Thăng đối với Chân Đan Vương, kỳ thực là một loại địch ý bản năng, là loại kích động nguyên thủy bảo vệ lãnh địa của mình kia.

    Hắn không phục, cũng không muốn Giang Trần đứng trong danh sách thiếu chủ của Khổng Tước Thánh Sơn.

    Hiện tại nghe đồn, không đơn thuần là nói lập Chân Đan Vương làm thiếu chủ, càng có nghe đồn nói hắn sẽ thay thế địa vị của Phiền thiếu chủ năm đó.

    Cái tin đồn này, càng để địch ý của Dương Thăng tăng cao.

    Hắn là nam nhân có dã tâm, nếu như Chân Đan Vương này thay thế địa vị của Phiền thiếu chủ, vậy thì đại biểu bọn họ không còn cơ hội khống chế truyền thừa của Khổng Tước Thánh Sơn.

    Bởi vì Phiền thiếu chủ năm đó, là số một không hề tranh luận trong tứ đại chân truyền, là người thừa kế hợp pháp thứ nhất.

    Năm đó bọn họ đố kị Phiền thiếu chủ, nhưng chỉ có thể đố kị ở trong lòng. Vì bọn họ đều biết, mặc kệ thực lực hay mị lực, bọn họ đều kém Phiền thiếu chủ quá xa.

    Nhưng mà, độ nóng cùng địa vị của Phiền thiếu chủ, cũng không phải một ngày hai ngày hình thành.

    Coi như trong lòng bọn họ đố kị, cũng không dám biểu hiện ra.

    Nhưng mà Chân Đan Vương này, bỗng nhiên nhô ra, bỗng nhiên thành danh, bỗng nhiên trở thành minh tinh được sủng ái nhất của Lưu Ly Vương Thành.

    Độ lượng của Dương Thăng vốn không lớn, trong lòng tự nhiên không cao hứng.

    Mà loại tâm tình không cao hứng này, ở trên võ đài, cũng triệt để bạo phát.

    Dương Thăng nhíu mày, trên dưới đánh giá Giang Trần, trong ánh mắt mang theo một tia trào phúng không hề che giấu, dùng một loại ánh mắt thẩm đạc quét nhìn Giang Trần, mang theo vài phần khiêu khích.

    – Chân Đan Vương, có thể đứng ở nơi này, ngươi rất tốt.

    Ngữ khí của Dương Thăng nhàn nhạt.

    Dù sao trước mắt Chân Đan Vương này cùng Khổng Tước Thánh Sơn có liên hệ, coi như trong lòng hắn ghen ghét dữ dội, cũng không thể nào như Trang Tiệp, hoàn toàn không để ý phong độ như vậy.

    Tuy rằng địch ý này có che giấu, thế nhưng vẻ mặt cùng ánh mắt khiêu khích kia của đối phương, lấy xúc giác bén nhạy của Giang Trần, làm sao sẽ không cảm giác được.

    Cười nhạt một tiếng, Giang Trần cũng không muốn phí lời, chắp tay:

    – Chỉ giáo cho.

    Nếu như là những người khác, có lẽ Giang Trần sẽ châm biếm lại. Nhưng mà đối phương là đệ tử chân truyền của Khổng Tước Đại Đế, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, Giang Trần không nể mặt hắn, cũng phải cho Khổng Tước Đại Đế mặt mũi.

    Vì lẽ đó, đối với Dương Thăng này khiêu khích, Giang Trần quyết định xử lý lạnh. Mà phương thức phản kích tốt nhất, không gì bằng ở trên lôi đài đánh bại đối thủ.

    Dương Thăng thấy Giang Trần không để ý, trong lòng cũng khẽ động.

    Hắn vốn là muốn chọc giận Giang Trần, lấy thân phận đệ tử chân truyền của Khổng Tước Đại Đế đe dọa đối phương, làm cho đối phương lòng sinh khiếp đảm, lo được lo mất, từ đó phát huy thất thường.

    Nhưng mà, đối phương căn bản không bị lừa, tựa hồ người ta còn không muốn phản ứng hắn.

    Dương Thăng cười lạnh một tiếng:

    – Ta sẽ cố gắng chỉ giáo ngươi một chút.

    Nói xong, cánh tay rung lên, một roi dài trắng đen xen kẽ, bỗng nhiên xuất hiện ở trong tay Dương Thăng.

    – Chân Đan Vương, hiện tại đi tới chỗ nào trong Lưu Ly Vương Thành, đều có người nói ngươi là thiên tài, cái gì đan võ song tuyệt. Vừa vặn, Dương mỗ tới thử một chút, đến cùng có phải là tin đồn thất thiệt hay không.

    Roi dài run lên, hư không xuất hiện vết nứt, hư không tê liệt phảng phất bắn ra vô số tro bụi, nhất thời làm cho bốn phía võ đài khói xám mịt mù.

    Sau một khắc, roi dài trắng đen xen kẽ này khởi động.

    Đùng đùng đùng đùng…. như là điện quang, đột nhiên, trong hư không võ đài hiện ra vô số tia chớp màu bạc, như vô số con rắn độc tán loạn ở trên hư không.

    – Hắc Bạch Điện Ấn.

    Dương Thăng cuốn một cái, vô số đạo lực lượng ở trong hư không nhất thời hội tụ thành hai đạo, một âm một dương, một cương một nhu, hình thành tư thế vây quanh.

    Trước kia thời điểm Giang Trần ở Thiên Tài bảng xếp hạng chiến, từng gặp được một đối thủ tên là Quan Vũ Thiện, hắn dùng một đôi kim bạt, cho Giang Trần ấn tượng rất sâu sắc.

    Uy năng của kim bạt kia, chính là một âm một dương, hình thành một loại lực lượng khống chế mạnh mẽ.

    Mà Âm Dương Trường Tiên này, hiển nhiên cũng có huyền ảo tương tự như vậy. Chỉ có điều Âm Dương Trường Tiên này, huyền ảo càng thâm thúy hơn một ít, càng thêm khó có thể thao tác.​
     
    Vô Ưu, buinhi99, ducvietvtv and 3 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Độc Tôn Tam Giới
    Tác giả: Lê Thiên
    Chương 1610: Đố kị thiên tài (2)

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Dù sao, uy năng của Âm Dương Trường Tiên này, thuần túy là dựa vào năng lực cá nhân của Dương Thăng triển khai ra. Cùng bản thân kim bạt kia mạnh mẽ là hoàn toàn khác nhau.

    Giang Trần không dám thất lễ, loại thần thông này, rất khó đối phó.

    Bất quá, sau khi đột phá Thánh Cảnh bát tầng, cảnh giới võ đạo của Giang Trần cũng tăng lên trên diện rộng. Trước kia cùng Phương Viễn đại chiến, dùng huyền ảo chiêu Điên đảo Càn Khôn, đã cho Giang Trần vô hạn linh cảm.

    Trải qua Giang Trần thông hiểu đạo lí, hắn cũng hiểu được, chiêu kiếm này của mình, bản thân đã tiếp cận lĩnh vực của Hoàng Cảnh.

    Vì lẽ đó, đối mặt loại võ đạo huyền ảo âm dương hai cực này, lựa chọn đầu tiên của Giang Trần là một kiếm phá.

    Ngũ Sắc Thần Quang kiếm hư không cuốn một cái, vô số ánh kiếm hợp làm một thể.

    Sau khi hư không hỗn độn, trật tự bốn phía lập tức bị điên đảo, bóng roi âm dương hai cực ràng buộc kia, cũng trong nháy mắt bị tan rã.

    Dương Thăng nhẹ rên một tiếng, hiển nhiên trong lòng cực kỳ khó chịu.

    Trước kia trận chiến giữa Giang Trần cùng Phương Viễn, Dương Thăng có quan chiến, cũng nhìn thấy chiêu kiếm của Giang Trần cường đại.

    Bất quá, Dương Thăng cảm thấy, uy năng Âm Dương Trường Tiên của mình, có thể chế tạo ra trường lực, tuyệt đối sẽ không thua Chân Đan Vương này.

    Nhưng mà, một kiếm của đối phương liền phá tan uy thế của mình, điều này làm cho trong lòng Dương Thăng trầm xuống, đối với uy lực chiêu kiếm này của Giang Trần, không thể không một lần nữa ước định lại.

    – Lẽ nào Chân Đan Vương này, thật sự là một con cờ mà đại đế bệ hạ bồi dưỡng trong bóng tối, chuẩn bị ở Lưu Ly Vương Tháp hội bỗng nhiên nỗi tiếng sao?

    Vào giờ phút này, trong lòng Dương Thăng cũng không khỏi dâng lên loại ý niệm kỳ quái này.

    Bởi vì hắn thực sự không nghĩ ra, một người trẻ tuổi mới đến Lưu Ly Vương Thành không tới hai năm, làm sao có khả năng yêu nghiệt như thế?

    Người như thế, tuyệt đối không phải hạng người vô danh, càng không thể là tán tu vân du.

    Lửa giận của Dương Thăng bị chiêu kiếm này của Giang Trần triệt để câu ra, roi dài vung vẩy càng mạnh, từng vòng lực lượng ràng buộc cũng không ngừng tăng lên.

    Giang Trần đang ở trên võ đài, bị roi dài này công kích, nhìn qua tựa như một chiếc thuyền con phiêu bạt trong đại dương mênh mông, chỉ cần hơi có một cơn sóng đập tới, chiếc thuyền con này bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt hết.

    Trên không võ đài, đều là bóng roi mờ mịt, Âm Dương Trường Tiên kia xúc động uy thế, thật sự có khí thế đổ nát hư không, cắt chém hư không.

    Giang Trần cũng giao chiến qua mấy lần với thiên tài cấp Thiếu chủ.

    Thế nhưng roi dài nhìn như đơn giản của Dương Thăng này, là người duy nhất có thể làm cho Giang Trần cảm nhận được chút áp lực khiêu chiến.

    Bởi vì, thực lực cùng kinh nghiệm chiến đấu của Dương Thăng này, đều cao hơn Trang Tiệp và Phương Viễn không ít.

    Cũng may lúc này, Giang Trần đã đột phá Thánh Cảnh bát tầng. Nếu không, lấy thực lực Thánh Cảnh thất tầng, muốn thắng Dương Thăng, e rằng còn phải phí một phen tâm huyết.

    Bây giờ, dù Âm Dương Trường Tiên của cực kỳ bá đạo, nhưng ở dưới Ngũ Sắc Thần Quang kiếm của Giang Trần phòng ngự, lại thủy chung không tìm được chỗ đột phá thực chất.

    Loại chiến đấu này kéo dài càng lâu, người có thể nhìn ra môn đạo càng nhiều hơn.

    Một ít người nhãn lực tốt đã mơ hồ nhìn ra, cho dù Âm Dương Trường Tiên của Dương Thăng múa lại đẹp, cũng không cách nào ràng buộc được Chân Đan Vương.

    Trái lại là Chân Đan Vương có chút ý nhường, vẫn luôn dùng Ngũ Sắc Thần Quang kiếm phá hoại công kích của đối phương, hoàn toàn không có chủ động tiến công.

    – Cắt, Dương Thăng này cũng thực không biết xấu hổ. Chân Đan Vương nể tình hắn là đệ tử chân truyền dưới trướng Khổng Tước Đại Đế, nên nhường hắn một chút mà thôi. Hắn lại không biết phân biệt, còn muốn phân ra cao thấp? Thật muốn Chân Đan Vương ngược hắn sao?

    – Cũng đừng nói như vậy, Dương Thăng là tứ đại chân truyền của Khổng Tước Thánh Sơn, trình độ Âm Dương Trường Tiên của hắn là phi thường tuyệt vời. Thế giới Võ đạo, một đời một khắc, đều là rất khó dự phán. Có khi công pháp của Dương Thăng, vừa vặn khắc chế Chân Đan Vương thì sao?

    – Chó má, Chân Đan Vương là nể tình hắn là đệ tử chân truyền của Khổng Tước Đại Đế, cố ý nhường cho hắn mà thôi. Nếu không, ba quyền hai cước đánh bay hắn, kia sẽ tổn thương cảm tình cỡ nào a? Để người ta làm sao đi ra lăn lộn?

    – Ta cũng cảm thấy là như vậy. Chân Đan Vương biết mình sắp được lập thành thiếu chủ của Khổng Tước Thánh Sơn. Sau này Dương Thăng chính là đồng môn của hắn, nói không chắc sau này còn là trợ thủ của hắn. Thế nào cũng phải lưu lại cho trợ thủ chút mặt mũi chứ?

    Bốn phía võ đài, các loại nghị luận không dứt bên tai.

    Hiển nhiên, Giang Trần phát huy đặc sắc, đã làm cho dân chúng của Lưu Ly Vương Thành coi hắn là thần thoại, coi hắn là tồn tại vô địch.

    Dù cho đối thủ là Dương Thăng, một trong tứ đại chân truyền của Khổng Tước Thánh Sơn, mọi người cũng cảm thấy Chân Đan Vương thắng hắn là chuyện đương nhiên.

    Loại tin tưởng vô điều kiện này, chính là lòng người hướng về.

    Chiến đấu như vậy kéo dài gần nửa canh giờ, bốn phía võ đài đã phát sinh tiếng khinh thị.

    Hiển nhiên, mọi người cực kỳ bất mãn với Dương Thăng, đều cho rằng Dương Thăng rõ ràng không có cơ hội gì, còn chết quấn không bỏ.

    Mà Chân Đan Vương đạo đức tốt cỡ nào a? Vẫn luôn cố gắng phối hợp Dương Thăng, không có khởi xướng phản kích trí mạng.

    Kỳ thực mọi người lại không biết tâm tư của Giang Trần, sở dĩ Giang Trần vẫn ở thủ thế, là bởi vì hắn muốn thông qua chiến đấu, đến thôi diễn một ít võ đạo của mình, xác minh kiếm đạo của mình mạnh bao nhiêu.

    Theo thời gian chiến đấu không ngừng chuyển dời, Âm Dương Trường Tiên của Dương Thăng đã chơi không ra trò gian gì. Cũng không phải nói hắn phát huy thất thường, vừa vặn ngược lại, ngày hôm nay hắn phát huy rất tận hứng, phi thường hoàn mỹ, thậm chí có thể nói hắn đã phát huy vượt xa người thường.

    Nhưng dù như thế, hắn vẫn không cách nào phá tan bầu không khí mà đối phương chế tạo.

    Trong lòng Dương Thăng cực kỳ uất ức, hắn rất tự tin đối với Âm Dương Trường Tiên của mình, cho dù không cách nào triệt để đánh bại mấy chí tôn thiên tài cao cấp nhất kia, cũng có thể dựa vào nó cùng những người khác quyết tranh hơn thua.

    Bây giờ xem ra, này là ý nghĩ đơn phương cỡ nào a.

    Ngay cả một Chân Đan Vương từ thế tục quật khởi, từ Tân tinh bảng đột kích ngược mà lên cũng không thắng được, còn muốn đi khiêu chiến vị trí đứng đầu của Thiếu chủ bảng?

    Không thể không nói, ý nghĩ của Dương Thăng này vô cùng ngây thơ.

    Loại cục diện này, ngay cả khán giả quan sát bốn phía, cũng nhìn ra một ít môn đạo. Cũng đều nhìn ra, Dương Thăng này là đang chết quấn.

    Bởi vậy, tiếng khinh thường càng lúc càng nhiều.

    Bầu không khí võ đạo của Lưu Ly Vương Thành vẫn luôn rất tốt, sẽ không bởi vì Dương Thăng là chân truyền của Khổng Tước Thánh Sơn, mà không dám khinh thị hắn.​
     
    Vô Ưu, buinhi99, ducvietvtv and 3 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)