FULL  Hài  Tiên Hiệp Độc Tôn Tam Giới (Free 2517)- Lê Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Độc Tôn Tam Giới
    Tác giả: Lê Thiên
    Chương 1194 Không có một người nào còn sống 2

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương 1194 Không có một người nào còn sống 2

    Xoạt một tiếng, cái đầu lớn của Cung Vô Cực bị chém xuống, hai mắt trợn lớn, hiển nhiên chết không nhắm mắt.

    Nhìn thấy cái đầu lớn của Cung Vô Cực bị chém xuống, Hác Nghĩa Hác trưởng lão sợ tới mức toàn thân trực tiếp phát run.

    Giang Trần căn bản không ngừng lại, liên tục ra oai, đem cơ hồ tất cả thủ cấp của cao tầng Bất Diệt Thiên Đô, Xích Đỉnh trung vực, toàn bộ chém xuống, từng cái, từng cái một.

    Mà nhẫn trữ vật của những người này tự nhiên Giang Trần cũng không chút khách khí, thu toàn bộ vào trong túi.

    Chỉ tiếc những người đuổi giết Giang Trần hắn đều là người khôn khéo, trên người trừ một ít linh thạch dư giả ra, cơ hồ không có một chút đồ vật nào đáng giá.

    Trừ Cung Vô Cực.

    Trên người Cung Vô Cực có không ít thứ tốt, tự nhiên Giang Trần không chút khách khí, thu toàn bộ.

    Bên Cửu Dương Thiên Tông, Giang Trần cũng không có ra tay giết người. Bởi vì những người này không cần hắn phải động thủ thì Mê Thần chướng đã xâm nhập thức hải rồi.

    Trừ phi hiện tại phối trí ra giải dược, nếu không cho dù là Đại La kim tiên ạ phàm hiện tại cũng khó cứu.

    Dù sao độc của bọn họ khác với Lăng Túc. Lăng Túc nhiễm độc Mê Thần chướng ở bên ngoài rồi lập tức đi ra ngoài.

    Mà những người này, lại ở nơi nồng nặc nhất của Mê Thần chướng, dừng lại lâu như vậy, không biết đã hít vào bao nhiêu độc Mê Thần chướng vào trong người.

    Có thể nói trình độ trúng độc lớn hơn ngàn lần Lăng Túc.

    Sau khi càn quét tất cả chiến trường, Giang Trần cùng với Hoàng Nhi liếc nhìn nhau, hai người rời khỏi Anh Khấp cốc.

    Mà Hác Nghĩa của Cửu Dương Thiên Tông và đám người Tào Mạnh giãy chết trong Anh Khấp cốc vài ngày, chỉ là cũng không đợi được tới lúc kỳ tích xảy ra.

    Mười ngày, tám ngày sau, Anh Khấp cốc này không còn có một người sống nào nữa.

    Nửa tháng sau, Giang Trần và Hoàng Nhi lại xuất hiện trong một đại thành khác ở phía bắc của Kiếm Điền trung vực gọi là Long Hưng thành.

    Chỉ là trng phục của hai người lại biến đổi, tự nhiên không có ai nhận ra bọn họ.

    Thời gian nửa tháng trôi qua, đội ngũ của Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông tự nhiên mất tích một cách khó hiểu.

    Những tin tức này đã truyền xôn xao khắp mấy vực chung quanh.

    Giang Trần đi vào một địa bàn của dong binh đoàn trong Long Hưng thành.

    - Các hạ, các hạ có gì cần giúp đỡ không?

    Tổ chức dong binh này là một trong những tổ chức dong binh lớn nhất trong Long Hưng Thành.

    Nói trắng ra chính là một bang phái.

    So với tông môn, loại tổ chức bang phái này rời rạc hơn một ít, chế độ cũng lỏng hơn một ít, thậm chí còn có rất nhiều tán tu gia nhập.

    Loại bang phái này bình thường có khu vực riêng của mình, không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời còn làm một chút chuyện mà người khác thuê.

    Nhưng mà cơ cấu của tổ chứa dong binh rất lớn, so với một ít nơi còn có ý thức phục vụ lớn hơn.

    Giang Trần gật gật đầu:

    - Ta muốn gửi một ít đồ vật đi Xích Đỉnh đế quốc.

    - Ồ? Đồ vật lớn cỡ nào? Cần định giá không?

    - Không cần định giá, đối với người bên ngoài mà nói, thứ đồ vật này cũng không có bất kỳ giá trị nào.

    Giang Trần lắc đầu nói.

    - Từ Kiếm Điền trung vực tới Xích Đỉnh trung vực, đường xá cũng coi như xa xôi, cho dù không có giá trị, nhưng phí tổn vận chuyển cũng không có thấp.

    Nghe nói giá trị không cao, hứng thú của tên dong binh này hiển nhiên đã ít hơn rất nhiều.

    Có người thuê bọn họ vận chuyển đồ vật cũng là chuyện thường xuyên.

    Nhưng mà chỉ cần là hàng hóa hơi có giá trị một chút, tiền thuê thu được vô cùng c ao.

    Nếu như không có đồ vật giá trị nào, tiền thuê sẽ thấp đi. Tự nhiên bọn họ không có mấy hứng thú.

    - Giá trị không cao, nhưng ta cũng có yêu cầu. Yêu cầu phải nhanh. Nếu như có thể trong vòng một tháng đưa tới nơi, ta nguyện ý trả năm mươi vạn nguyên linh thạch thượng phẩm.

    Năm mươi vạn nguyên linh thạch, tương đương với năm vạn Thánh linh thạch, giá tiền này khiến cho dong binh này cả kinh. Không ngờ lại có thủ bút lớn như vậy.

    Đây không phải là đồ vật giá trị hay sao?

    Tên dong binh này khẽ giật mình nói:

    - Các hạ, tuy rằng chúng ta có quy củ này, thế nhưng không thể không hỏi vật hộ tống là cái gì. Thế nhưng mà một khi đã không phải là đồ vật có giá trị, tiền thuê của ngươi ...

    - Ta nói đồ vật đối với người khác không có giá trị, đối với Xích Đỉnh đế quốc lại có giá trị rất lớn. Trong vòn một tháng có thể đưa tới hay không?

    Đối phương suy nghĩ một lát, cắn răng nói:

    - Được, một tháng, ta tiếp.

    Tuy rằng đi Xích Đỉnh trung vực không gần, nhưng mà chuyến đi này tự nhiên bọn họ đi con đường của riêng mình. Tính toán thời gian, một tháng toàn lực chạy đi, nhất định cũng đủ.

    Giang Trần dem một chiếc nhẫn trữ vật đặt xuống:

    - Chính là thứ này, đồ vật đều trong nhẫn trữ vật. Nhớ kỹ, mỗi một đồ vật đều có phong ấn đặc biệt của ta. Nếu như các ngươi lén nhìn, phong ấn này sẽ bị phá vỡ. Ta có thể phát hiện ra.

    - Ngươi yên tâm, chúng ta làm việc vẫn hiểu quy củ.

    Người nọ tiếp nhận nhẫn trữ vật, hắn quét mắt một vòng, bên trong có một cái rương lớn. Trên cái rương kia quả thực có phong ấn đặc thù. Căn bản không thể nhìn rõ bên trong là đồ vật gì.

    - Thù lao ở đây, kiểm kê đi.

    Giang Trần lạnh nhạt đặt linh thạch mà hắn đã chuẩn bị ở trong một chiếc nhẫn trữ vật khác, trực tiếp đổ xuống trước mặt đối phương.

    - Ta nhắc một câu, thứ này đối với Xích Đỉnh trung vực vô cùng quan tọng, nhất định phải đưa tới nơi. Nếu không thứ các ngươi phải đối mặt chính là lửa giận của cả Xích Đỉnh trung vực.

    Một đoàn thể dong binh nếu như đắc tội với cả Xích Đỉnh trung vực, hiển nhiên bọn họ không thể thừa nhận nổi.

    Thấy Giang Trần nói vậy, người phụ trách của đối phương cũng cẩn thận hơn nhiều, trước mặt Giang Trần cất kỹ nhẫn trữ vật.

    - Các hạ yên tâm, trong một tháng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, thứ này nhất định sẽ được đưa tới Xích Đỉnh trung vực. Đúng rồi, cụ thể là đưa tới tay ai?

    - Hoàng đế của Xích Đỉnh đế quốc.

    Giang Trần thản nhiên nói.

    Đối phương rùng mình nhìn Giang Trần, chỉ là không nói gì thêm.

    Đưa tới hoàng thất, đối với bọn họ mà nói cũng không phải là chuyện gì lớn. Đây chỉ là một bút sinh ý. Tuy rằng đưa vào trong hoàng thất có chút khó khăn hơn một chút, thế nhưng cuối cùng vấn đề cũng không lớn.

    Nhìn thấy thù lao phong phú như vậy, không có đạo lý nào thoái thác một bút sinh ý không tốn sức nào như thế này.

    Sau khi làm xong những chuyện này, Giang Trần cũng không dừng lại quá lâu trong Long Hưng Thàn.

    Từ Kiếm Điền trung vực tới Lưu Ly vương thành, đường xá vô cùng xa xôi, Giang Trần không dám chậm trễ. Trong khoảng thời gian này, Bất Diệt Thiên Đô và thế lực phụ thuộc của Bất Diệt Thiên Đô vẫn lạc trong Anh Khấp cốc. TIn tức đều rơi vào trong trạng thái gián đoạn. Tự nhiên là một cơ hội khó cầu với Giang Trần.

    Không có hai đại tông môn nhất phẩm giống như con giòi trong xương bám theo, trên đường đi hai người Giang Trần thoải mái hơn rất nhiều.

    Nhưng mà Giang Trần cũng hiểu rõ, loại thoải mái này cũng chỉ là nhất thời, đoán chừng không lâu sau, hai tông này sẽ lại lần nữa triệu tập nhân thủ, hành trình của hắn sẽ càng thêm gian nan.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/12/16
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Độc Tôn Tam Giới
    Tác giả: Lê Thiên
    Chương 1195 Dương danh tất cả các vực 1

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương 1195 Dương danh tất cả các vực 1

    Thừa dịp trong khoảng thời gian thoải mái này có lẽ nên đi nhanh hơn một chút.

    Tuy rằng hai đại tông môn nhất phẩm tạm thời có thể bỏ qua, nhưng nhiệt tình của đám tán tu ven đường lại không giảm một chút nào. Hiển nhiên, giải thưởng lớn tới như vậy, sức hấp dẫn vẫn vô cùng lớn.

    Mà tin tức người nhị tông vẫn lạc trong Anh Khấp cốc, hiển nhiên tạm thời còn chưa truyền tới.

    Nhưng mà Giang Trần phỏng đoán, có lẽ không lâu sau, tin tức này lập tức sẽ truyền ra.

    Người nhị tông nọ toàn bộ mất tích, cao tầng nhị tông tất sẽ phái người tới điều tra. Chỉ cần điều tra một chút, rất dễ dàng có thể tra ra được Anh Khấp cốc.

    Bởi như thế, tự nhiên không giấu diếm được bao nhiêu.

    Giang Trần suy đoán, chỉ sợ hiện tại cao tầng nhị tông cũng đã điều tra ra được. Chỉ là loại tin tức như thế này, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị phong tỏa.

    Dù sao đối với hai đại tông môn nhất phẩm này mà nói, thật sự quá mất mặt xấu hổ.

    Đội ngũ nhị tông, không dưới ba ngàn người, còn có nhiều cường giả Hoàng cảnh như vậy, không ngờ toàn quân bị diệt, nói trắng ra còn trở thành trò cười cho mọi người.

    Cho nên cục diện nhìn như tạm thời yên tĩnh, thế nhưng cũng không có làm cho Giang Trần buông lỏng cảnh giác.

    Con đường phía trước nhất định sẽ có vô số kiểm tra đợi hắn.

    Cũng may, sau khi đi ra khỏi Anh Khấp cốc, Hoàng Nhi và Giang Trần liền tìm địa phương bế quan vài ngày, đem ấn ký Bất Diệt Thiên Đô trên người luyện hóa.

    Nếu như không luyện hóa cái ấn ký này, chỉ sợ không quản bọn họ đi tới đâu, đều sẽ trở thành cái bia sống cho Bất Diệt Thiên Đô.

    ....

    Thời gian trôi qua, cách thời điểm Giang Trần xuất hiện ở Long HƯng Thành đã qua hơn hai mươi ngày.

    Giờ phút này, thế cục lại xuất hiện thay đổi cực lớn.

    Tin tức toàn quân hai đại tông môn bị diệt, rốt cuộc không thể toàn diện phong tỏa, bị người ta truyền ra.

    Tin tức này thoáng cái nhấc lên sóng to gió lớn ở tất cả các vực chung quanh.

    Hai đại tông môn nhất phẩm, còn có rất nhiều cường giả của tông môn tứ phẩm trong Xích Đỉnh trung vực, đội ngũ tổng cộng ba ngàn người, không ngờ toàn quân lại bị diệt.

    Mà người bọn họ truy kích chỉ có hai người mà thôi.

    Trong lúc nhất thời, thanh danh Giang Trần truyền khắp nam bắc, truyền khắp tất cả các vực chung quanh.

    Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông đều là tông môn nhất phẩm cao cao tại thượng. Lúc này rốt cuộc cũng mất hết mặt mũi, từ trên vị trí cao cao tại thượng ngã xuống đất.

    Trở thành trò cười cho đán tán tu.

    Đừng nhìn đám tán tu vì giải thưởng mà điên cuồng đuổi bắt Giang Trần. Nhưng mà sâu trong lòng đám tán tu, đại bộ phận đều đứng ở bên người kẻ yếu.

    Tông môn nhất phẩm ngang ngược bá đạo, xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực, diệt căn cơ tông môn người ta, giết người cướp của, đây là sự thật bày ra trước mắt.

    Cho nên Giang Trần phản kích, trong mắt đám tán tu mà nói, đó chính là hành động khiến cho người ta ngoài sợ hãi thán phục ra còn cảm thấy Giang Trần tuyệt đối là vương giả tập kích.

    Trong khoảng thời gian ngắn, tên tuổi Giang Trần được nhắc tới vô số lần. Mà những tán tu vì giải thưởng mà đuổi giết hắn cũng đều chùn bước, bỏ đi dã tâm trong lòng.

    Bọn họ đều hiểu rõ, cái giải thưởng này không phải là thứ mà bọn họ có tư cách đi lấy.

    Ngay cả một đội ngũ tông môn nhất phẩm ba ngàn người mà người ta cũng có thể tiêu diệt. Đám tán tu như bọn họ có bao nhiêu phân lượng cơ chứ? Lại có tư cách gì mà đuổi theo giết Giang Trần kia cơ chứ?

    Danh tự Giang Trần từ đầu phố tới cuối phố, tửu điếm, trà lâu, chủ đề mà đám tán tu nói chuyện say sưa nhất là chuyện về Giang Trần. Trong lúc vô hình, chuyện về Giang Trần đã trở thành một truyền kỳ.

    Tuy rằng mọi người đối với tiền đồ của Giang Trần cảm thấy không lạc quan là bao, cảm thấy hắn lần này đã triệt để câu dẫn ra lửa giận của hai đại tông môn nhất phẩm, có lẽ tương lai khó có thể thoát khỏi cái chết.

    Thế nhưng, thế thì sao?

    Chuyện sau này không nói tới, một người trẻ tuổi trong Vạn Tượng Cương Vực, có thể làm ra nhiều hành động vĩ đại như vậy, đã có thể lưu danh ngàn thế.

    Đã đủ để trở thành một truyền kỳ của Thần Uyên đại lục.

    - Đại trượng phu, nên như vậy, oanh oanh liệt liệt còn sống mà đi ra.

    trong một tửu lâu, một đám tán tu uống rượu, thống khoái uống một chén lớn, sau đó mới vỗ bàn thở dài.

    Cảnh tượng giống như vậy ở các vực xung quanh cơ hồ mỗi một ngày đều có mấy ngàn vạn lần.

    Trong lúc nhất thời Giang Trần trở thành người mà vô số tán tu sùng bái, thành anh hùng trong lòng đám tán tu bất mãn với sự cường thế, ngang ngược của các tông môn.

    Khác với đám tán tu, trong lòng tất cả các tông môn lúc này lại khiếp sợ khó nói nên lời.

    Từ Vạn Tượng Cương Vực đi tới Lưu Ly vương thành, ở trên đường đi qua rất nhiều thế lực. Rất nhiều thế lực ven dường đều được Bất Diệt Thiên Đô, Cửu Dương Thiên Tông mời đuổi bắt Giang Trần.

    Trên thực tế, đại bộ phận thế lực đối mặt với lời mời của tông môn nhất phẩm đều vui vẻ đáp ứng. Dù sao tông môn nhất phẩm mời, bọn họ không có bất kỳ đạo lý nào mà cự tuyệt.

    Bán cho tông môn nhất phẩm một phần nhân tình, về sau hồi báo sẽ vô cùng rõ ràng.

    Ví dụ như Thái A thành trong Kiếm Điền trung vực, bọn họ cũng như vậy, vô cùng phối hợp trợ giúp Cung Vô Cực, trợ giúp Bất Diệt Thiên Đô.

    Thế nhưng mà trải qua chuyện kia, thế lực được mời khắp nơi đều dao động.

    Nhất là Thái A thành, giờ phút này cũng hối hận không thôi. Tuy rằng đi về phía Anh Khấp cốc, Thái A thành cũng không có phái người đi về phía trước.

    Thế nhưng lúc ở Thái A thành, Thái A thành cũng xuất không ít lực.

    Mà tất cả chuyện này hiển nhiên đã đắc tội với Giang Trần tới chết.

    Có lẽ, hiện tại xem ra Giang Trần còn không có lực trả thù bọn họ. Thế nhưng vạn nhất Giang Trần gắng gượng qua cửa ải này, hắn ta trưởng thành lên, Thái A thành bọn họ sẽ có một tai họa ngầm lúc nào cũng thường trực, một ngày nào đó tai họa ngầm này sẽ bộc phát.

    Mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm ...

    Thành chủ Thái A thành cực kỳ phiền muộn, hiển nhiên hắn còn chưa hoàn toàn tiếp nhận được sự thực này. Cung Vô Cực và Hác Nghĩa kia đều là cường giả Hoàng cảnh trung kỳ, đội ngũ mang theo người đều là tinh anh.

    So với tinh anh của Thái A thành bọn họ chỉ mạnh hơn chứ không yếu.

    Thế nhưng kết quả là gì, không ngờ toàn quân bị diệt. Tuy rằng nguyên nhân đã điều tra ra được, là độc trong Mê Thần chướng.

    Thế nhưng mà dù chưa từng gặp mặt Giang Trần kia, vẫn khắc một ấn tượng vô cùng sâu vào trong lòng thành chủ Thái A thành. Sau khi Giang Trần đưa kiếm châm ngòi, từng bước, từng bước, liên tục xuất ra thủ đoạn, quả thực là đan xen lẫn nhau

    Loại thủ đoạn này, loại tâm trí này, loại lực khống chế đại cục này khiến cho thành chủ Thái A thành không rét mà run.

    Đây đâu giống như là thủ đọan của một người trẻ tuổi? Đây quả thực so với phong hào Đại đế tung hoành mấy trăm năm còn đáng sợ hơn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/12/16
    Vô Ưu, buinhi99, zeussekki and 4 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)