FULL  Hài  Tiên Hiệp Độc Tôn Tam Giới (Free 2517)- Lê Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Độc Tôn Tam Giới
    Tác giả: Lê Thiên
    Chương 816 Uy bức lợi dụ

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương 816 Uy bức lợi dụ

    Thiếu nữ này, đúng là Lăng Huệ Nhi.

    Trong các Đan sư tại Đan Hà Cốc, nàng rất nổi danh, không đơn thuần bởi vì thiên phú đan đạo của nàng, còn có tướng mạo kia.



    Hơn nữa đôi cự khí trước ngực, càng làm cho rất nhiều nam đệ của Đan Hà Cốc, đối với Lăng Huệ Nhi thèm chảy nước miếng.

    - Lệnh Hồ sư huynh, Huệ nhi cùng Giang Trần sư huynh chưa từng quen biết, hắn không có lý do gì hướng ta thị uy nha.

    Lăng Huệ Nhi làm một cái mặt quỷ, vẻ mặt vui vẻ đi ra.

    Hiển nhiên, Lăng Huệ Nhi này cũng không có bị Lệnh Hồ Phong châm ngòi chọc giận.

    Lệnh Hồ Phong nhìn lại nụ cười trên mặt những người khác, hiển nhiên đều mang theo vài phần trào phúng. Trong nháy mắt, hắn ngược lại thành trò cười.

    - Cao Kỳ, Lệnh Hồ Phong này bụng chuột ruột gà, đêm nay ngươi đến động phủ của ta nghỉ ngơi, ta có chút tâm đắc đan đạo, vừa vặn cùng ngươi giao lưu trao đổi.

    Mộc Cao Kỳ nghe vậy đại hỉ, hiện tại hắn sớm đã phục Giang Trần như Thiên Thần, gặp Giang Trần mời hắn vào ở động phủ, tất nhiên là rất kích động, biết rõ đây là Giang Trần nhìn trúng hắn.

    - Tốt, cầu còn không được.

    Kỳ thật Mộc Cao Kỳ cũng lo lắng, vạn nhất buổi tối Lệnh Hồ Phong kia nổi điên, quấy nhiễu hắn nghỉ ngơi, hoặc là dùng thủ đoạn khác đối phó hắn, với hắn mà nói, cũng không phải là chuyện gì tốt.

    Tuy Đan Trì cung chủ đã từng nói qua, ai ăn gian, xử lý kẻ đó.

    Nhưng có một số việc, là không thể không phòng.

    Trở lại động phủ, Giang Trần dàn xếp thoáng một phát. Dù sao Mộc Cao Kỳ đã sớm là khách quen, hắn xuất hiện, mọi người sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.

    Ngược lại là Giang Trần, chứng kiến bọn người Câu Ngọc, cũng rất là khiếp sợ.

    Ngắn ngủn mấy tháng, tựa hồ nhóm tùy tùng này, thực lực đều tăng nhiều a.

    Giang Trần để Mộc Cao Kỳ đến động phủ của hắn, hiển nhiên là có ý dạy Mộc Cao Kỳ một ít gì đó. Tuy thiên phú đan đạo của Mộc Cao Kỳ đã rất tốt, nhưng có chút đồ vật trên lý luận, thì còn không đủ vững chắc.

    Thiên phú đan đạo của Mộc Cao Kỳ rất cao, cao ở thuộc tính Mộc Linh, ở chỗ năng lực luyện đan. Nhưng trên lý luận, hắn lại thiếu nội tình, dù sao cũng không bằng Âu Dương Siêu cùng Lệnh Hồ Phong là dòng chính của Bản Thảo Đường.

    Đêm nay, Giang Trần muốn ở phương diện này, bổ sung cho Mộc Cao Kỳ thoáng một phát.

    Tuy lý luận đan dược phong phú, nhưng một ít trụ cột gì đó, vẫn là một trận trăm thông.

    Ngay từ đầu Mộc Cao Kỳ còn cảm thấy kỳ quái, nhưng nghe kỹ, hắn liền chấn kinh rồi. Hắn biết rõ, mình đã đụng đại vận.

    Giang Trần dạy hắn, rất nhiều thứ, coi như là trong Tàng kinh các của Đan Càn Cung, cũng chưa từng có, nhất là những lý luận cơ sở kia, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, ý cảnh sâu xa, loại độ cao này, hoàn toàn phá vỡ nhận thức cực hạn của Mộc Cao Kỳ.

    Hai người càng trò chuyện càng hợp ý, bất tri bất giác, trời đã tối xuống, ban đêm hàng lâm, Mộc Cao Kỳ lại hồn nhiên chưa phát giác ra, như si mê như say sưa.

    Trong lúc đó, ngoài động phủ lại có người tới chơi.

    - Lệnh Hồ trưởng lão?

    Giang Trần có chút ngoài ý muốn, người tới chơi, dĩ nhiên là Bản Thảo Đường trưởng lão Lệnh Hồ Nhàn.

    Lệnh Hồ Nhàn này già vẫn tráng kiện, vẻ mặt hòa ái, bất quá Giang Trần lại không có buông lỏng đề phòng. Lúc này, Lệnh Hồ Nhàn tới chơi, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.

    Nhất là lần trước Lệnh Hồ Nhàn đến chiêu mộ Giang Trần, muốn Giang Trần làm đan đồng cho hắn, bị Giang Trần cự tuyệt, rõ ràng song phương đã kết thù rồi.

    Hơn nữa hôm nay cùng Lệnh Hồ Phong xung đột hai lần, Lệnh Hồ Nhàn này là tổ phụ của Lệnh Hồ Phong, không có khả năng làm như không thấy.

    - Ha ha, như thế nào, không chào đón lão phu đến ngồi một chút sao?

    Lệnh Hồ Nhàn cười nói.

    Giang Trần nhíu mày:

    - Ngày mai là quyết chiến tranh đoạt động phủ, đang khẩn trương chuẩn bị, không biết Lệnh Hồ trưởng lão có chuyện gì?

    Lệnh Hồ Nhàn tươi cười như trước:

    - Đi vào nói, đi vào nói.

    Giang Trần đang muốn cự tuyệt, Lệnh Hồ Nhàn kia lại bại hoại cười nói:

    - Giang Trần a, lần trước lão phu đến, bị ngươi cự tuyệt. Lần này tới, chẳng lẽ ngươi không cho lão phu vào cửa sao? Nói như vậy, lão phu phải đứng ở cửa ra vào của ngươi cả đêm rồi.

    Thấy lão nhân này bại hoại như thế, Giang Trần hừ nhẹ một tiếng. Cũng không biết lão quỷ này trong hồ lô bán thuốc gì. Bất quá Lệnh Hồ Nhàn này sống lâu như vậy, lại không tiếc giả ngây giả dại, chỉ muốn để cho hắn tiến vào.

    Tiến vào động phủ, sau khi ngồi xuống, Lệnh Hồ Nhàn cười nói:

    - Giang Trần tiểu hữu, lão phu đối với ngươi, là phi thường thưởng thức a. Lần này, ta ý định hướng Vân Niết trưởng lão xin, mời ngươi đến Bản Thảo Đường làm chấp sự, như thế nào? Bổng lộc của một chấp sự, tăng thêm bổng lộc đệ tử hạch tâm, ngươi có thể lĩnh hai phần bổng lộc, rất có lợi a.

    Giang Trần cười nhạt một tiếng:

    - Ta tiến vào Đan Càn Cung thời gian còn ngắn, hậu ý của Lệnh Hồ trưởng lão, Giang mỗ tạm thời không có phúc hưởng thụ.

    Thấy Giang Trần không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, lông mày của Lệnh Hồ Nhàn nhẹ nhàng nhíu lại.

    - Giang Trần a, lão phu cũng là có hảo ý, ngươi cũng đừng luôn ôm thành kiến, chuyện gì chúng ta cũng có thể đàm.

    - Thật có lỗi, Lệnh Hồ trưởng lão, nếu như ngươi chỉ vì chuyện này mà đến, thì không cần nói nữa. Ta còn phải chuẩn bị, nên không lưu khách.

    Giang Trần bãi xuống một tay, hạ lệnh trục khách.

    Lệnh Hồ Nhàn có thể hỗn đến một bước này, mặt mo so với tường thành còn dầy hơn, thấy Giang Trần làm ra thủ thế tiễn khách, liền hồ đồ không thèm để ý, cười nói:

    - Giang Trần, nói cái giá đi. Chỉ cần ngươi rời khỏi khiêu chiến Chí Tôn động phủ, ngươi ra cái gì, lão phu có thể cho ra cái đó. Hơn nữa, đề nghị gia nhập Bản Thảo Đường, luôn có hiệu lực. Ta biết ngươi đến từ Bảo Thụ Tông, ở phương diện tài nguyên, nhất định là rất thiếu. Lão phu vừa vặn có tư gia. Nếu như có thể mà nói, chúng ta có thể làm thành khoản giao dịch này a.

    Quả nhiên là vì động phủ Chí Tôn mà đến.

    Giang Trần mỉm cười nhàn nhạt, nhìn qua Lệnh Hồ Nhàn:

    - Một, Chí Tôn động phủ, ta nguyện nhất định phải có; hai, dù ta rời khỏi, chỉ sợ lệnh tôn cũng chưa hẳn có thể cướp được danh ngạch.

    - Đoạt được hay không, cái này không cần ngươi quan tâm. Chỉ cần ngươi rời khỏi, chúng ta giao dịch liền có hiệu lực.

    Lệnh Hồ Nhàn đối với tôn nhi của mình rất có lòng tin, ngoại trừ Giang Trần, thì chỉ có Âu Dương Siêu là hơn Lệnh Hồ Phong một ít, những người khác, Lệnh Hồ Nhàn thật đúng là không lo lắng.

    Giang Trần cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

    - Lệnh Hồ trưởng lão, Đan Trì cung chủ đã ra lệnh, không được ăn gian. Lần này ngươi du thuyết, trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, đã xem như ăn gian cho Lệnh Hồ Phong a?

    Sắc mặt Lệnh Hồ Nhàn phát lạnh:

    - Giang Trần, lời nói không thể nói lung tung. Lão phu chỉ là xuất phát từ hảo tâm, vì tiền đồ của ngươi suy nghĩ. Không phải chỉ là một động phủ Chí Tôn sao? Về sau còn sẽ tiếp tục mở, cơ hội còn có. Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta đảm bảo cho ngươi một động phủ ở Kình Thiên khu. Kình Thiên khu, gần với Chí Tôn khu. Đối với ngươi, một nhân vật mới đến từ Bảo Thụ Tông mà nói, cũng không bôi nhọ ngươi a?
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Độc Tôn Tam Giới
    Tác giả: Lê Thiên
    Chương 817 Giang Trần phản kích, Lệnh Hồ không may 1

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương 817 Giang Trần phản kích, Lệnh Hồ không may 1

    Nói gần nói xa, Lệnh Hồ Nhàn này đối với Giang Trần xuất thân, vẫn còn có chút xem thường.

    Giang Trần cười ha ha:



    - Ha ha, Lệnh Hồ trưởng lão, ta đến từ Bảo Thụ Tông là đúng, nhưng ai nói cho ngươi biết, ta không xứng với Chí Tôn khu? Ta kính ngươi là trưởng lão Bản Thảo Đường, cho ngươi ba phần mặt mũi. Nhưng nếu ngươi không đi, ta chỉ phải bẩm báo Đan Trì cung chủ.

    Nghe được Đan Trì, sắc mặt của Lệnh Hồ Nhàn đại biến, bỗng nhiên đứng lên:

    - Hảo hảo hảo, Giang Trần, ngươi tốt, ngươi có năng lực, lão phu tung hoành Đan Càn Cung nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là hậu bối thứ nhất dám xem nhẹ lời ta như vậy .

    - Bảo Thụ Tông đúng không? Liên minh 16 nước đúng không? Giang Trần, lão phu nhớ kỹ.

    Giang Trần nhíu mày, ý tứ của Lệnh Hồ Nhàn này, là muốn trả đũa liên minh 16 nước, đả kích Bảo Thụ Tông?

    Dùng hiểu biết của Giang Trần đối với Lệnh Hồ Nhàn, lão nhân này nhìn như diện mục hiền lành, kỳ thật trong nội tâm một bụng ý nghĩ xấu, ít nhất là người vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn.

    Hơn nữa, lão nhân này rõ ràng cho thấy lòng dạ hẹp hòi, Giang Trần cự tuyệt hắn hai lần, quan hệ lẫn nhau thế tất như nước lửa.

    Nhất là lần này, Giang Trần cự tuyệt Lệnh Hồ Nhàn, ở Lệnh Hồ Nhàn xem ra, là trực tiếp cướp đoạt cơ hội của cháu trai hắn.

    Một khi Giang Trần đoạt được động phủ, mà Lệnh Hồ Phong thất bại. Như vậy Lệnh Hồ Nhàn này nhất định sẽ mượn cơ hội trả thù.

    Tại Đan Càn Cung, có lẽ Lệnh Hồ Nhàn hắn không dám ra tay với Giang Trần, nhưng trong tối ngầm phái người đi quấy rối Bảo Thụ Tông, thậm chí gây bất lợi với Bảo Thụ Tông, là có thể làm được.

    - Lệnh Hồ Nhàn, hai tổ tôn ngươi, liên tiếp khiêu khích ta. Một khi khiêu chiến đến điểm mấu chốt của ta, ta sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là hối hận.

    Giang Trần nhìn bóng lưng Lệnh Hồ Nhàn ly khai, trong mắt lộ ra một đạo sát cơ.

    Nếu như Lệnh Hồ Nhàn và Lệnh Hồ Phong, cùng Giang Trần hắn đấu pháp, Giang Trần tuyệt đối sẽ không sợ. Sợ là sợ loại tiểu nhân hèn hạ này, chuyên môn ra tay với người không liên quan khác.

    Ví dụ như Bảo Thụ Tông, mặc dù Giang Trần đối với Bảo Thụ Tông chưa nói tới tình cảm thâm hậu, nhưng nếu như bởi vì chuyện của hắn, lại để cho Bảo Thụ Tông tao ngộ đả kích, Giang Trần hiển nhiên là không muốn chứng kiến.

    Lệnh Hồ Nhàn đã thả ra uy hiếp, như vậy Giang Trần tuyệt đối phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Tuyệt không có thể đợi sau khi Lệnh Hồ Nhàn ra tay, còn muốn bổ cứu sẽ trễ.

    Giang Trần phản hồi động phủ, Mộc Cao Kỳ thấy biểu lộ của Giang Trần ngưng trọng, vội hỏi nguyên do.

    Giang Trần cũng không giấu diếm, đem sự tình nói một lần.

    Mộc Cao Kỳ cũng mắng to:

    - Lệnh Hồ nhất tộc gần đây hung hăng càn quấy, Lệnh Hồ Nhàn này càng là thế hệ cáo già, ở trong tông môn, rất nhiều người đều biết lão gia hỏa này rất khó dây, tựa như một đống gai, ai dính phải liền không may. Trần ca, ngươi phải đề phòng lão gia hỏa này.

    Giang Trần gật gật đầu:

    - Lão nhân này lòng dạ hẹp hòi, không thể không đề phòng. Hắn đại khái cho rằng đoán chừng ta. Ta sẽ không cho hắn cơ hội xuất thủ.

    Mộc Cao Kỳ thấy Giang Trần bình tĩnh tự tin như thế, trong nội tâm cũng yên tâm không ít.

    - Tốt rồi, Cao Kỳ, những chuyện này không cần để ý tới, chúng ta nói tiếp sự tình đan dược.

    Một đêm này, Giang Trần dốc lòng dạy bảo, chỉ điểm cho Mộc Cao Kỳ rất nhiều. Một đêm nói chuyện với nhau, Mộc Cao Kỳ có thể nói là đẩy mây mù gặp thanh thiên, tiến nhập một cảnh giới hoàn toàn mới.

    - Trần ca, nghe ngươi nói một buổi, thắng đọc sách mười năm. Ngươi thật sự là quý nhân của ta. Ngày khác nếu Mộc Cao Kỳ ta có thành tựu, Trần ca ngươi là đèn sáng chỉ đường của ta.

    Mộc Cao Kỳ cảm kích không thôi.

    - Ta và ngươi quen biết một hồi, nếu không phải ngươi có tâm nhân hậu, ta cũng sẽ không chỉ điểm ngươi. Cao Kỳ, ngày mai quyết chiến, ngươi cầm xuống động phủ Chí Tôn, so với ngôn ngữ cảm tạ gì thì càng có sức thuyết phục.

    Mộc Cao Kỳ gật đầu:

    - Trần ca, vốn ta chỉ có năm sáu thành nắm chắc. Hiện tại, ta cảm giác có chín thành nắm chắc. Ta nhất định phải ở sau ngươi, cướp lấy một động phủ Chí Tôn, để cho những gia hỏa mắt chó xem người thấp kia biết, Mộc Cao Kỳ ta, không phải người nhu nhược trong mắt của bọn họ.

    Tính cách trước kia của Mộc Cao Kỳ, đích thật là có chút nhu nhược. Hắn làm người làm việc, tình nguyện mình chịu thiệt, giúp mọi người làm điều tốt, muốn làm người hiền lành, nịnh nọt tất cả mọi người.

    Thế nhưng mà, cuối cùng nhất, hắn lại không có nịnh nọt đến ai. Tại Đan Hà Cốc, cũng không có mấy người, chính thức cùng hắn thành thật với nhau.

    Không phải vì hắn không đủ hữu hảo, cũng không phải vì hắn không đủ chân thành, mà là thiên phú cùng tu vi võ đạo của hắn thật sự không đủ xem.

    Hơn nữa, ở phương diện đan đạo, tuy thiên phú của Mộc Cao Kỳ rất tốt, nhưng ở trong trẻ tuổi, cũng không phải loại tuyệt đỉnh thiên tài.

    Sau nửa đêm, hai người nghỉ ngơi dưỡng sức, ngồi xuống minh tưởng.

    Vừa rạng sáng ngày thứ hai, tinh thần hai người vô cùng phấn chấn, đi tới Thần Ly Cung.

    Vừa tới Thần Ly Cung, liền chứng kiến lão nhân Lệnh Hồ Nhàn kia, ánh mắt giống như cười mà không phải cười, khẽ quét qua Giang Trần, đột nhiên trong mắt phóng tới một đạo cảnh cáo.

    Hiển nhiên là hạ tối hậu thư cho Giang Trần.

    Giang Trần coi như không thấy, trong nội tâm cười lạnh:

    - Lệnh Hồ lão nhi, nếu như ngươi muốn tìm chết, ta không ngại tiễn đưa tổ tôn các ngươi một đoạn đường.

    Gặp Giang Trần cười lạnh, vậy mà không để ý tới hắn. Lệnh Hồ Nhàn cũng giận dữ, truyền âm nói:

    - Giang Trần, lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hiện tại ngươi tìm lý do rời khỏi. Sự tình trước kia, xóa bỏ. Ta hứa hẹn những điều kiện kia, chắc chắn làm theo. Nếu không, ngươi nhất định sẽ hối hận.

    Bước chân Giang Trần đột nhiên dừng lại, vẻ mặt mỉa mai, nhìn qua Lệnh Hồ Nhàn, cố ý lớn tiếng nói:

    - Lệnh Hồ trưởng lão, ngươi để cho ta hối hận như thế nào, ta ngược lại muốn hiểu rõ a.

    Lệnh Hồ Nhàn hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Giang Trần sẽ đột nhiên lộ ra.

    Lúc trước hắn chỉ dùng truyền âm cảnh cáo Giang Trần, cho nên tự nhiên là chết không nhận, làm ra vẻ mặt không hiểu thấu:

    - Giang Trần, ngươi nói chuyện với lão phu sao?

    Giả ngu.

    Khóe miệng Giang Trần tràn ra một tia cười lạnh:

    - Lệnh Hồ trưởng lão, ngươi sống một bó niên kỷ, ở trước mặt người trẻ tuổi giả ngu có ý tứ sao? Tối hôm qua ngươi dám đến động phủ của ta uy hiếp, hiện tại lại dám công nhiên truyền âm uy hiếp ta. Sao hiện tại, ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có?

    Giang Trần cố ý nói lớn, lập tức đưa tới các ánh mắt hiếu kỳ. Mấy trưởng lão phụ trách đều nhao nhao đi tới, hỏi thăm chuyện gì xảy ra.

    Vẻ mặt Lệnh Hồ Nhàn chính khí nghiêm nghị:

    - Giang Trần, có lẽ ngày hôm qua, cháu của ta Lệnh Hồ Phong cùng ngươi có chút xung đột? Ngươi cũng không cần vu hãm lão phu như vậy a? Lão phu làm người, từ trên xuống dưới Đan Càn Cung, người nào không biết. Ngươi một đệ tử mới nhập môn, lão phu cần uy hiếp ngươi? Uy hiếp ngươi cái gì?
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)