FULL  Hài  Tiên Hiệp Độc Tôn Tam Giới (Free 2517)- Lê Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Độc Tôn Tam Giới
    Tác giả: Lê Thiên
    Chương 691 Trong ổ đấu, trong ổ phản 2

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương 691 Trong ổ đấu, trong ổ phản 2

    Đối với Dược Sư Điện cùng Giang gia mà nói, vương thất Thương Dương Vương Quốc này là cường đạo xâm lấn gia viên.

    Cừu địch và cường đạo, tự nhiên tàn sát, có từ bi gì đáng nói?

    [

    Cho nên bây giờ, Giang Trần là lấy đạo của người trả lại cho người.

    Tử Dương Tông bá đạo, xem nhân mạng như cọng rơm cái rác, tự cho mình cường đại, cảm thấy chèn ép người khác, trấn áp người khác, cướp đoạt người khác, đều là thiên kinh địa nghĩa.

    Đối với Tử Dương Tông mà nói, thực lực bọn hắn mạnh, liền chiếm cứ công đạo.

    Thực lực không bằng bọn hắn, cái kia chính là con sâu cái kiến, mệnh nên để cho bọn hắn giẫm, để cho bọn hắn nghiền ép, để cho bọn hắn đồ sát.

    Cho nên, giờ phút này, Giang Trần chẳng qua là dùng phương thức của Tử Dương Tông, trả lại cho người Tử Dương Tông mà thôi.

    Lòng hắn như mặt nước phẳng lặng, không có nửa điểm gợn sóng.

    Hắn đã chịu đủ Tử Dương Tông rồi, lúc này đây, hắn muốn Tử Dương Tông triệt để nhớ kỹ Giang Trần hắn, để cho Tử Dương Tông nghĩ tới hắn, da đầu liền run lên, sởn hết cả gai ốc.

    Trong vương cung, phòng ngự trùng trùng điệp điệp. Tất cả cơ quan cấm chế trong vương cung, toàn bộ mở ra.

    Thế nhưng mà dù vậy, phụ tử Vu Thản cũng không có chút cảm giác an toàn đáng nói.

    Bởi vì, đối thủ này quá mạnh mẽ, cường đến bọn hắn không cách nào tính ra.

    - Phụ hoàng, viện quân của Tử Dương Tông, còn bao lâu nữa mới tới?

    Thái tử Vu Hồng chờ đợi lo lắng, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.

    Sắc mặt Vu Thản ngưng trọng, lắc đầu không nói. Chuyện cho tới bây giờ, hết thảy thuận theo ý trời. Phòng ngự trong vương cung này, phải chăng có thể khiêng tới lúc viện quân tông môn đến, hết thảy đều không biết.

    Hai phụ tử này chưởng quản Thương Dương Vương Quốc, bình thường đều tùy tâm sở dục, khống chế sinh tử của người khác.

    Hôm nay, bọn hắn bi ai phát hiện, sinh tử của bọn hắn lại hoàn toàn khống chế ở trong tay người khác.

    Trước kia, bọn hắn là dao thớt, người khác là thịt cá; hôm nay, bọn hắn lại thành thịt cá.

    - Bệ hạ, không tốt rồi, Minh Thân Vương Phủ tao ngộ tập kích không rõ. Họ Vu đệ tử. . .

    - Như thế nào?

    Hai mắt Vu Thản mở to, da đầu run lên, Minh Thân Vương, là đệ đệ Vu Thản hắn a.

    - Toàn bộ. . . Toàn bộ gặp nạn.

    Người bẩm báo kia quả thực không dám nhìn ánh mắt của Vu Thản.

    - Bệ hạ, việc lớn không tốt, vương phủ Thiện vương tử bị giết sạch.

    - Bệ hạ, quý phủ của Khiêm vương tử bị tập kích, Khiêm vương tử mất tích. . .

    - Bệ hạ. . .

    Các tin tức xấu, cơ hồ như nước chảy tịch cuốn tới, toàn bộ Vương Cung, nguy cơ nổi lên bốn phía, tựa như một gian phòng cũ, mưa lớn một chút, bốn phía liền rỉ nước.

    - Bệ hạ, bên ngoài có rất nhiều hoàng thân quốc thích, đệ tử Vương thất, hậu cung giai lệ, yêu cầu tiến vào đây tìm kiếm bảo hộ.

    Nơi này là tẩm cung của Vu Thản, theo như quy củ, Vu Hồng cũng không thể tới đây. Chỉ có điều sự tình khẩn cấp, để cho Vu Hồng trốn ở chỗ này tị nạn.

    Không nghĩ tới, lòng người bàng hoàng, toàn bộ vương cung, cũng biết chỗ ở của Vu Thản phòng ngự cao nhất, đều nhao nhao chạy đến nơi đây tìm bảo hộ.

    Vu Thản thoáng cái đau cả đầu, tiếp nhận những người này tiến đến, căn bản là dung nạp không nổi, hơn nữa nhiều người dễ dàng hỗn loạn.

    Nếu như không tiếp, vậy thì đại biểu Vu Thản hắn muốn vứt bỏ những dòng họ này, cái này không thể nghi ngờ sẽ phóng thích một tín hiệu cực kỳ không tốt.

    - Giang Trần, ngươi không nên ép người quá đáng.

    Mắt Vu Thản như phóng hỏa.

    - An trí bọn chúng ở ngoại vi, phân phối một đám đại nội thị vệ đi bảo hộ bọn hắn.

    Cuối cùng, Vu Thản chỉ có thể làm một lựa chọn trung hòa.

    Đã không buông bỏ, lại có chỗ tỏ vẻ.

    Chỉ là, hắn biết rõ, kỳ thật lựa chọn này là tương đương với buông tha những người kia rồi.

    Quả nhiên, sau khi tin tức này truyền đi, những người bên ngoài kia thoáng cái liền bạo phát, cái này rõ ràng là lừa gạt bọn hắn.

    - Không được, phụ tử bọn hắn gây họa, lại muốn chúng ta làm người chịu tội thay, như vậy sao được?

    - Đúng, người ta đã nói, chỉ cần giao Vu Hồng ra, mọi sự dễ thương lượng, Vu Hồng này một mực là hoạ tinh, hiện tại rước lấy đại họa diệt tộc, yêu tinh hại người như vậy, còn không bỏ được sao?

    - Giao Vu Hồng ra.

    - Đúng, chúng ta muốn gặp bệ hạ, chúng ta yêu cầu giao Vu Hồng ra.

    Vốn, Vu Hồng lên làm Thái tử, thì có rất nhiều người vụng trộm bất mãn. Nhất là một ít vương tử có tư cách cạnh tranh với Vu Hồng, lúc này càng thêm căm phẫn.

    Những người này, tuy địa vị kém Vu Hồng, nhưng đều là đệ tử vương thất, còn có hậu cung giai lệ. Hiện tại, vì muốn sống, những người này đều ăn ý đứng chung một chiến hào, lên án Vu Hồng.

    Bọn hắn cảm thấy, mang đến tai nạn cho Vu thị nhất tộc, là Vu Hồng.

    Chỉ cần giao Vu Hồng ra, mọi người sẽ không cần chết.

    Thanh âm kháng nghị bên ngoài hình thành thủy triều, trực tiếp truyền vào.

    Sắc mặt Vu Thản tái nhợt, kẻ thù bên ngoài còn chưa đánh tới, trong vương thất đã lộn xộn rồi. Như vậy xuống dưới, không cần người ta giết đến, nội bộ bọn họ đã xong đời.

    Vu Hồng chửi ầm lên:

    - Một đám ăn cây táo, rào cây sung, phụ hoàng, để hài nhi mang một nhóm nhân mã đi giết mấy người, xem bọn hắn còn dám kêu gào không?

    - Vu Hồng, kẻ nhu nhược, lăn ra đây.

    - Hoạ tinh, đẩy vương thất vào trong hố lửa, hiện tại dám làm không dám chịu sao?

    - Là nam nhân thì tự mình đi ra, cút ra ngoài chuộc tội.

    Bên ngoài, tiếng mắng một lớp áp đảo một lớp.

    - Tất cả mọi người là đệ tử vương thất, đều là hoàng thân quốc thích, dựa vào cái gì Vu Hồng hắn gây chuyện, còn có thể trốn ở bên trong. Chúng ta những người vô tội này, lại phải ở bên ngoài gánh trách nhiệm cho hắn.

    - Bệ hạ, ngươi không thể bất công như vậy.

    - Hừ, bệ hạ? Chuyện này, nói không chừng bệ hạ cũng có quan hệ, hiện tại hắn chột dạ a.

    - Ta đã sớm nói, hai phụ tử này cầm quyền, sớm muộn gì sẽ chọc đại họa.

    Tràng diện càng ngày càng không khống chế được, hơn nữa ngôn ngữ tầm đó, đã dần dần từ Vu Hồng lan đến quốc quân Vu Thản.

    Vu Thản nhíu mày, trong nội tâm tức giận, hạ lệnh cho một gã Thống Lĩnh:

    - Đi, mang một nhóm nhân mã, ai kêu loạn hung nhất, giết, nếu như còn ầm ĩ, trảm toàn bộ đám súc sinh ăn cây táo, rào cây sung này.

    Vua của một nước, đều là ý chí sắt đá.

    Dù bên ngoài kêu gào, là con của hắn, là huynh đệ của hắn, là thân thích của hắn, là nữ nhân của hắn.

    Nhưng một khi xúc động đến điểm mấu chốt của hắn, vậy cũng chỉ có một kết cục… giết

    Lệnh giết vừa ra, không bao lâu, bên ngoài liền có tiếng gào khóc thảm thiết.

    - Vu Thản, ngươi vậy mà phát rồ, ra tay với con của mình, thiên tất tru ngươi.

    - Hôn quân, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua phụ tử các ngươi.

    - Phụ tử các ngươi tạo nghiệt, báo ứng ngay ở trước mắt.

    Trong lòng Vu Thản nôn nóng, tiếp tục hạ lệnh:

    - Giết, giết toàn bộ.

    Ánh mắt Vu Hồng cũng lộ ra điên cuồng, giơ quả đấm:

    - Còn thất thần làm gì? Phụ hoàng có lệnh, giết toàn bộ .

    Đại nội cao thủ khẽ động, những hoàng thân quốc thích tay không tấc sắt kia, tự nhiên không có lực phản kháng.
     
    Last edited by a moderator: 1/11/16
    Vô Ưu, thanhson, nhoemnhieu and 5 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Độc Tôn Tam Giới
    Tác giả: Lê Thiên
    Chương 692 Vu thị nhất tộc tận thế

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương 692 Vu thị nhất tộc tận thế

    Chỉ chốc lát sau, tiếng chửi bậy bên ngoài liền triệt để biến mất.

    Vết đao của nhóm đại nội cao thủ còn nhỏ huyết, trong lòng trầm trọng, tiến đến phục mệnh.


    Ngay lúc này, hư không truyền đến một tiếng cười lạnh:

    - Vu Thản, ngươi ngược lại tự giác, không cần ta ra tay a. Chính mình liền giết sạch Vu thị nhất tộc. Rất tốt, rất tốt.

    - Tất cả vây cánh bên trong nghe, chuyện này nguyên vốn không quan hệ tới các ngươi, ta chỉ cần phụ tử Vu Thản. Muốn sống, hiện tại lập tức ly khai phụ tử Vu Thản. Ta chỉ cho các ngươi một phút thời gian lựa chọn, một phút sau, người chấp mê bất ngộ, giết.

    Lời nói này, như bùa đòi mạng từ Hoàng Tuyền Địa phủ, treo ở trên đầu mọi người, làm cho sắc mặt mỗi một cái đều xám ngoét.

    Đến một bước này, tất cả sĩ khí, đã hoàn toàn mất đi. Ở chỗ này, chỉ là một loại bản năng do huấn luyện ra được.

    Tứ đại quốc sĩ, tồn tại cường đại như vậy, cũng bị một chiêu của đối phương miểu sát. Những đại nội cao thủ bọn hắn, tuy lợi hại, nhưng có thể lợi hại hơn tứ đại quốc sĩ sao?

    Mà phụ tử Vu Thản, ở thời khắc mấu chốt, ngay cả cốt nhục thân nhân của mình cũng có thể vứt bỏ, những thị vệ bọn hắn, có cái gì không thể vứt bỏ chứ?

    Vu Thản thấy thế, vội nói:

    - Đừng nghe hắn tà thuyết mê người. Chỉ cần mọi người khiêng tới lúc viện quân của Tử Dương Tông đến, là một công lớn. Tiểu tử này, khẳng định không có thủ đoạn công vào, bằng không thì hắn nói nhảm nhiều như vậy làm gì?

    - Đúng, lúc này, mọi người phải đồng tâm hiệp lực. Cường giả tông môn vừa đến, tiểu tử này liền thành cá trong chậu, nhất định chỉ còn đường chết.

    Vu Hồng cũng mở miệng cổ động.

    Chỉ là, hiện tại vô luận phụ tử bọn hắn biểu diễn như thế nào, nhưng sĩ khí trầm thấp là căn bản không thể kéo lên.

    Hiển nhiên, sau khi đồ sát Vu thị nhất tộc, đã để cho tinh thần của bọn hắn hạ đến cực điểm.

    Một phút đồng hồ, rất nhanh đã trôi qua.

    Bên ngoài, rất nhanh liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

    - Bệ hạ, Ngự Lâm quân Chương Phó thống lĩnh bị tập kích bỏ mình.

    - Bệ hạ, Hà đại đội trưởng mất tích.

    Tiết mục này, lại trình diễn lần nữa, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, trong lúc nhất thời, mấy ngàn mét chung quanh, đã thành Tu La sát tràng.

    Đại nội cường giả thủ ngự bên ngoài, không ngừng truyền đến tin tức tử vong, mất tích.

    - Cơ hội, ta đã cho các ngươi. Hiện tại, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, giao phụ tử Vu Thản ra đây. Các ngươi có thể miễn tử, nếu không, sóng công kích tiếp theo của ta, các ngươi đều chết không có chỗ chôn. Nhớ kỹ, đây là tối hậu thư.

    Thanh âm đạm mạc của Giang Trần lại vang vọng toàn bộ Vương Cung lần nữa, mang theo uy nghiêm để cho người chân thật đáng tin.

    Hắn nói, hiện tại có thể so với khuôn vàng thước ngọc, không có người dám hoài nghi.

    Trong lúc nhất thời, phụ tử Vu Thản chỉ cảm thấy ánh mắt chung quanh đại phóng hào quang, lóng lánh lấy sắc thái không có hảo ý.

    Sắc mặt Vu Thản trầm xuống:

    - Như thế nào? Vài câu đe dọa, liền dọa các ngươi thành như vậy? Chẳng lẽ các ngươi muốn làm ra sự tình hành thích vua?

    - Hừ, phụ hoàng ta là trưởng lão của Tử Dương Tông, dù hiện tại các ngươi giao phụ tử chúng ta ra, tham sống sợ chết, chẳng lẽ Tử Dương Tông sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?

    Những đại nội cao thủ kia, đều do dự bất định. Ở thời khắc này, trong nội tâm bọn hắn, bản năng cầu sinh xác thực chiến thắng lý niệm trung quân.

    Nhất là lúc Vu Thản hạ lệnh đồ sát vương thất, những đại nội cao thủ kia càng hoài nghi nhân phẩm của phụ tử Vu Thản.

    Trong lúc đó, một Võ Giả kêu lên:

    - Không giao phụ tử bọn hắn ra, chúng ta hẳn phải chết. Giao ra rồi, thừa dịp hiện tại có thời gian, còn có thể thoát khỏi Thương Dương Vương Quốc, làm cẩu cho phụ tử bọn hắn, lão tử đã chịu đủ rồi.

    - Đúng, phụ tử này tuyệt tình phụ nghĩa, ngay cả dòng họ cũng có thể giết, sau đó sẽ không giết chúng ta sao? Mọi người cùng nhau xông lên, giết bọn hắn.

    - Đúng vậy, cùng tiến lên, giết bọn hắn, lại thoát đi. Dù Tử Dương Tông cường đại, nhưng thiên hạ to lớn, biết chạy đi đâu bắt chúng ta?

    Loại sự tình này, sợ là sợ không có chim đầu đàn.

    Một khi có chim đầu đàn, tâm huyết cùng cách nghĩ của những người khác, sẽ lập tức bị nhen nhóm.

    - Lên, giết phụ tử bọn hắn, tổng so với bị Giang Trần giết tốt hơn.

    - Giết, giết, giết, giết đôi cẩu phụ tử này.

    Những đại nội cao thủ kia, hiển nhiên cũng là bị ép, hơn nữa bình thường hai phụ tử này quản lý thủ hạ quá thô bạo, thời khắc mấu chốt, lại không có nhân tính.

    Cho nên, tâm tình của bọn hắn, ở thời khắc mấu chốt, cũng triệt để bạo phát ra.

    Vu Thản rất mạnh, nhưng mạnh cũng là có hạn độ. Đối mặt mấy trăm đại nội cao thủ ùa lên, da đầu hắn thoáng cái cũng run lên.

    Vội túm lấy Vu Hồng:

    - Đi.

    Phụ tử lăng không lướt một cái, liền hướng ra ngoài bay đi.

    - Không tốt, cẩu Hoàng đế muốn chạy trốn, truy.

    - Đừng cho bọn hắn chạy thoát.

    Muốn Vu Thản thoáng cái đối mặt mấy trăm cường giả Tiên cảnh, hắn hiển nhiên không chịu nổi. Nhưng muốn chạy trốn, lại vẫn có nắm chắc.

    Mấy cái lên xuống, liền lách qua vòng vây của rất nhiều đại nội cao thủ. Đi vào một tiểu hoa viên, xốc một khối sàn nhà lên, lộ ra một thông đạo dài lớn.

    - Hồng nhi, ngươi đi trước, vi phụ bọc hậu.

    Vu Hồng cũng hoảng hốt chạy bừa, liền nhảy xuống lối đi kia.

    Vừa xuống dưới, đột nhiên kêu một tiếng, lại chui ra, mặt mũi như là gặp quỷ vậy.

    - Con chuột, con chuột, thật nhiều con chuột.

    Sắc mặt Vu Hồng xám ngoét, lắp bắp.

    Trong thông đạo kia, vô số con chuột kim sắc, như là nước suối không ngừng xuất hiện.

    - Vu Thản, Vu Hồng, như thế nào? Tư vị chúng bạn xa lánh, tốt chứ?

    Ngay lúc này, thân ảnh của Giang Trần đột nhiên từ trong hư không bắn xuống, hai tay ôm ngực, đứng trên mái hiên, trên cao nhìn xuống, bao quát lấy hai phụ tử chật vật kia, trong mắt lộ ra vẻ đùa cợt.

    Hai mắt Vu Thản lộ ra hung quang, khàn giọng nói:

    - Giang Trần, cần phải đuổi tận giết tuyệt sao? Ngươi có nghĩ tới, hôm nay ngươi làm, là triệt để đối địch với Tử Dương Tông không. Hôm nay ngươi giết thống khoái, không lo lắng ngày sau, Tử Dương Tông sẽ thanh toán ngươi sao?

    Giang Trần cười đạm mạc:

    - Lúc cha con ngươi đồ sát Giang gia, đồ sát Dược Sư Điện, có nghĩ tới sẽ bị ta thanh toán không?

    - Giang Trần, phụ tử ta, chẳng qua là phụng mệnh làm việc. Ngươi giết người Vu thị ta, đã sớm vượt qua người Giang gia ta giết. Có gan, ngươi đi tìm Tử Dương Tông báo thù đi.

    Vu Hồng kêu lên.

    - Tử Dương Tông?

    Giang Trần hừ lạnh một tiếng.

    - Ta tự nhiên sẽ đi Tử Dương Tông, nói không chừng, rất nhanh bọn hắn sẽ đưa tới cửa. Bất quá, phụ tử các ngươi là đầu sỏ gây nên, cho rằng động đầu lưỡi, là có thể miễn tử sao? Mơ tưởng.

    Dứt lời, Giang Trần như kim quang lóe lên, đã lao xuống dưới.

    Phanh, phanh…

    Vu Thản huy động song chưởng, cùng Giang Trần đụng hai chưởng, lực lượng cường đại trực tiếp xâm nhập khí hải của hắn, làm hắn hé miệng phun máu tươi.

    Giang Trần thuận tay đánh ra hai chưởng, đập bay hai phụ tử.
     
    Last edited by a moderator: 1/11/16
    Vô Ưu, thanhson, zeussekki and 6 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)