Huyền Huyễn Độc Bộ - Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh - Chương 258

  1. gravity239

    gravity239 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    267
    Được thích:
    131
    Độc Bộ
    Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
    ---oOo---

    Chuyển ngữ : A Vi!
    Nguồn: banlong.us


    Chương 246: Quan chiến!









    Chương 246: Quan chiến!

    Tập trung tất cả lực lượng vào một điểm, như vậy có thể phát huy ra cực hạn của lực lượng.

    Chỉ bất quá, rất khó làm được điều này, người ta thường chỉ có thể tập trung vào gần sát một mối mà thôi, mà càng gần thì uy lực cũng lại càng lớn.

    Tuy rằng tốc độ không quan hệ đến lực lượng nhưng lực sát thương lại có quan hệ rất lớn đến tốc độ, tốc độ càng nhanh thì lực sát thương càng lớn, đơn giản mà nói, lực phá hoại càng lớn thì cũng chính là uy lực càng mạnh.

    Có một vài người cảm thấy rằng nếu như đề cao lực lượng thì tốc độ có thể từ từ gia tăng, như vậy uy lực của chiêu thức cũng sẽ tăng trưởng nhanh hơn, đây là một cách nghĩ đúng, quả thật lực lượng đề cao sẽ dẫn đến tốc độ đề cao đồng thời uy lực của chiêu thức cũng theo đó mà mạnh hơn. (A Vi : vãi câu chữ, hai vế chẳng khác cái vẹo gì.)

    Ngoài ra còn có một vài yếu tố khác cũng sẽ ảnh hưởng tới lực sát thương sau cùng, hiện giờ Bộ Tranh chính là đang suy tư về điều này, đồng thời hắn cũng đang tự hỏi, nếu chỉ chú trọng vào việc gia tăng lực phá hoại mà xem nhẹ thân pháp của mình, một khi không có khả năng phá chiêu thì chiêu thức nghĩ ra này cũng trở nên uổng công.

    Hết thảy các yếu tố này cần phải cân nhắc, phân tích thấu đáo, hiện tại hắn kết hợp lại tất cả yếu tố lại, tạo thành một loại vũ kỹ, đó là vũ kỹ thuộc về riêng hắn, là vũ kỹ do hắn sáng tác, trong đầu hắn đang phác họa ra loại vũ kỹ này, chậm rãi diễn hóa, từ trong hằng hà sa số chiêu thức chầm chậm kết hợp thành vài chiêu, mà cái phức tạp trước đó cũng từ từ trở nên đơn giản.

    Sau khi hắn ngẩn người được mấy canh giờ thì đột nhiên hắn xuất thủ, bày thân pháp với tốc độ được nâng lên cao nhất, tính toán thời điểm thích hợp tiếp cận công kích mục tiêu, một kiếm đâm tới, một kiếm này chỉ tập trung vào tốc độ, cần phải làm cho kiếm lúc tiếp xúc mục tiêu, đạt tới tốc độ cực hạn mà hắn có khả năng phát ra.

    Đồng thời, lực lượng của hắn cũng tập trung toàn bộ bên trên thanh kiếm, tập trung vào mũi kiếm...

    Hắc kiếm vô thanh vô tức đâm vào một tảng đá, đâm cho đến lút cán, không hề cảm nhận được sự cản trở nào.

    Nếu như là tảng đá bình thường thì quả thật đây là điều rất bình thường, nhưng ở trên Tuyết Phong này lại khác biệt, tảng đá của nơi này đều cứng rắn như thiết, còn không phải là thiết bình thường đâu, đá ở nơi này là hắc thiết thạch mà đại đa số luyện võ trường sử dụng.

    Nếu Bộ Tranh dùng hắc kiếm đâm, dưới tình huống không dùng nội lực cũng sẽ không đâm xuyên qua được, hắc kiếm của hắn có thể dễ dàng cắt da xẻo thịt yêu thú lục cấp, thậm chí thất cấp, điều này thuyết minh sự cứng rắn của hắc thiết thạch này.

    Đương nhiên, loại hắc thiết thạch này cũng không phải là loại cứng rắn nhất, bất quá, trong số những loại cứng rắn thì nó lại cực dễ gia công, bằng không cũng sẽ không được dùng để lót nền luyện võ trường.

    Mà dù cho như thế, bây giờ Bộ Tranh có thể đâm kiếm xuyên vào bên trong, điều này chứng tỏ uy lực của chiêu kiếm pháp hắn vừa mới sử dụng, đương nhiên, đây còn chưa phải là toàn bộ uy lực, bằng không cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy, nhưng ít ra thuyết minh được là chiêu kiếm pháp này không có bất cứ vấn đề gì.

    Tiếp theo, Bộ Tranh tiếp tục luyện kiếm, hắn chậm rãi dung nhập những gì mà mình mới lĩnh ngộ vào bên trong kiếm pháp trước kia của mình, có một số chiêu thức bị hắn loại loại bỏ, kiếm pháp trở nên càng ngày càng đơn giản.

    Cũng không phải nói kiếm pháp trước kia của Bộ Tranh rườm rà, cơ hồ hắn không bao giờ làm mấy động tác hoa hòe hoa sói, đã vô cùng đơn giản rồi, chẳng qua, nếu đã theo đuổi cực hạn thì vĩnh viễn sẽ không có điểm cuối, chằng có ai tự vỗ ngực nói rằng mình đã làm được đến cực hạn.

    "A, trễ thế này rồi." Sau khi Bộ Tranh thanh tỉnh từ trong trạng thái lĩnh ngộ, lúc thu kiếm, lại đứng tại chỗ một hồi, hấp thu hết thảy lĩnh ngộ của bản thân.

    "Sư tỷ đâu nhỉ? Tại sao lại không thấy. Sư tỷ này chung quy là như thế, tắm rửa thôi." Bộ Tranh không nhìn thấy Đông Phương Như Mộng, nhưng hắn cũng không quá để ý, trực tiếp trở về tắm rửa nghỉ ngơi.

    Ngày hôm sau, sáng sớm Bộ Tranh làm xong tu luyện hằng ngày, tiếp theo tiến về phía tổng đàn, nơi này là địa phương tổ chức thi đấu, mặc dù Bộ Tranh tham gia đấu vòng loại, nhưng thật ra là đã được thông qua một vòng sơ tuyển khác trước đó rồi, những đệ tử tham gia đấu vòng loại, đều phải thông qua tầng tầng chọn lựa mới có thể tham gia.

    Bất quá, đệ tử có thể tiến nhập tổng đàn thì thực lực người nào người nấy đều không tầm thường, có thể nói là được trải qua sàng lọc rồi, đương nhiên cũng có một vài ngoại lệ giống như Bộ Tranh, là đệ tử thân truyền của trưởng lão tổng đàn, chẳng qua thông thường mà nói, đệ tử thân truyền của trưởng lão tổng đàn thường mạnh hơn rất nhiều đệ tử tổng đàn bình thường, cho nên cũng không ai để ý.

    Nhưng Bộ Tranh lại là một tồn tại rất đặc thù, đệ tử tổng đàn đều cho rằng Bộ Tranh là một phế vật, bởi vì khi Bộ Tranh tiến vào tổng đàn thì mới có cảnh giới tứ mạch, mọi người đều biết Liễu Nhất Kiếm nhìn trúng thiên phú đúc kiếm của hắn, mà ờ Đỉnh Thiên thần giáo, thiên phú đúc kiếm căn bản là vứt đi, không mấy ai quan tâm.

    Mà mọi người cũng không biết Bộ Tranh rốt cuộc có thiên phú tu luyện hay không, nhưng dù cho có thiên phú cũng thế, Bộ Tranh tiến vào Đỉnh Thiên thần giáo chưa tới một năm, trong thời gian một năm, có thể thăng một mạch cảnh giới đã là thiên tài trong thiên tài rồi, cho nên, ai nấy đều cho rằng, Bộ Tranh tối đa chỉ đạt tới cảnh giới ngũ mạch, ở trong tổng đàn này, hầu như ai cũng có cảnh giới lục mạch, ai mà để ý đến một đệ tử cảnh giới ngũ mạch chứ.

    Ở trong mắt của bọn họ, ngũ mạch bao nhiêu trọng thiên đều là phế vật tất, ít nhất trước mắt là như vậy, mà bọn họ tối đa cũng chỉ cảm thán một chút Bộ Tranh ở trong thế lực cấp thấp quá lâu.

    Đối với tốc độ Bộ Tranh đuổi theo, bọn họ cũng không quan tâm, ai ai cũng đều vậy, một người kém mình quá nhiều cấp bậc, cho dù tốc độ nhanh thì thế nào, cũng đều bị bọn họ coi thường cả.

    Bởi vì Bộ Tranh rất ít đến gần như không xuất hiện trước công chúng, cho nên mọi người cũng chỉ biết đến sự tồn tại của Bộ Tranh, nhưng lại chẳng biết Bộ Tranh méo mó như thế nào, tuy nhiên chỉ cần hắn báo tên ra thì ai cũng biết cả.

    Khi Bộ Tranh xuất hiện tại tổng đàn, hắn còn chưa kịp đi tìm người hỏi thăm thì đã có người tiến tới nói: "Sư thúc, đây là thẻ bài số hiệu của ngài, sân bãi thi đấu ở luyện võ trường chữ Kỷ."

    Sau đó, người đệ tử này vội vàng rời đi, lưu lại Bộ Tranh có chút mê mang, đây là sao, chẳng lẽ thần giáo chiếu cố đặc thù đối với mình?

    Bộ Tranh không nghĩ ra cũng không suy nghĩ tiếp, trực tiếp đi về phía luyện võ trường chữ Kỷ, đồng thời cũng nhìn thẻ bài số hiệu của mình, số một một tám bảy, xem ra mình phải chờ rất lâu mới được thi đấu.

    Bộ Tranh không biết, bởi vì Đông Phương Như Mộng sợ Bộ Tranh tới quá muộn, cho nên mới an bài trận đấu cuối cùng cho hắn, đúng vậy, thẻ bài số hiệu trong tay hắn chính là trận đấu cuối cùng.

    Mà nếu như hắn đến không kịp bị loại thì cùng lắm cho Bộ Tranh trực tiếp tham gia thi đấu vòng trong, dù thế nào đi nữa hắn cũng có tư cách này.

    Bộ Tranh cũng không biết những lắt léo trong đó, hắn hỏi đường một đệ tử rồi đi về phía luyện võ trường chữ Kỷ, sau khi đi qua mấy hành lang, một vài kiến trúc mới đi tới luyện vỡ trường chữ Kỷ kia, lúc này đại đa số ở đây là người tham gia thi đấu, người quan sát không có bao nhiêu.

    Bình thường khán giả đều đến luyện võ trường chữ Giáp, nơi đó tiện cho quan sát, đồng thời nhân vật trọng yếu của thần giáo cũng sẽ xuất hiện, bất quá, không vì vậy mà đề cao tố chất của luyện võ trường chữ Giáp, toàn bộ đều là ngẫu nhiên, những ai có thực lực muốn phô bày, muốn được phân đến chữ Giáp cũng phải xem may mắn.

    Khi Bộ Tranh tới nơi đây thì ngay cả một trận cũng chưa bắt đầu, cũng đúng thôi, nguyên bản hắn định giải quyết một vài chuyện trước khi đến, ai mà biết chuyện của mình đã được sắp xếp xong xuôi, hiện tại thì hay rồi, e rằng phải chờ đợi đến buồn chán.

    Bộ Tranh rất dứt khoát ngồi tu luyện ở một bên, bất quá hắn cũng không định mãi tu luyện cho đến lúc mình thi đấu, hắn chỉ chờ đến khi trận đấu bắt đầu, sau đó liền ngồi xem người ta đối chiến, điều này có trợ giúp đối với hắn.

    Bộ Tranh khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, mà kinh nghiệm thực chiến cũng không nhất định phải tự mình chiến đấu, cũng có thể quan sát cuộc chiến của người khác để học hỏi kinh nghiệm, cơ hồ hắn chưa hề xem qua luận võ, hiện tại vừa vặn để hắn nhìn cho đã, căn cứ theo mã số dự tuyển của hắn thì hắn có thể quan sát hơn năm trăm cuộc tỷ thí.

    Quan sát hơn năm trăm trận này, tuyệt đối có thể biến hành thành một tay chiến đấu lão luyện, ít nhất là ở cái cấp bậc này, mà chiến đấu ở đây cơ hồ đại biểu cho cấp bậc thượng tầng của thế lực Đỉnh Thiên thần giáo này, mọi người ở đây cũng sẽ không chênh lệch nhiều lắm, tình huống nghiêng hẳn về một bên xuất hiện không nhiều lắm, đồng thời ngẫu nhiên sẽ có vài thiên tài đụng độ nhau.

    Nhiều người như vậy, trong vòng thứ nhất, ứng cử viên cho bát cường đều có thể đụng độ nhau, huống chi chỉ là thiên tài bình thường.

    Sau khi trận chiến bắt đầu, hai mắt của Bộ Tranh luôn luôn dán vào giữa sân, cũng rất tự nhiên dung nhập bản thân mình vào bên trong, ngẫu nhiên sẽ đặt mình ở vị trí của một trong hai người thi đấu, suy diễn ra phải sử dụng chiêu thức gì để tấn công hoặc đón đỡ đối phương.

    Những đệ tử này, đại đa số đều có cảnh giới từ lục mạch ngũ trọng thiên trở lên, mạnh hơn một chút chính là lục mạch bát trọng thiên, mà tựa hồ không hề xuất hiện thất mạch.

    Đúng vậy, thất mạch đều được miễn tham gia thi đấu, hơn nữa nếu như bọn họ tham gia, sẽ chỉ tổ làm người khác cảm thấy rằng bọn họ đang khi dễ tân đệ tử, bọn họ và lục mạch là tồn tại không cùng cấp bậc.

    Bởi vậy, trong số những trận thi đấu này, người mạnh nhất mà hắn quan sát được chỉ là lục mạch cửu trọng thiên, vốn dĩ năng lực của hắn, nếu thực sự đấu với người đó, cũng không biết có thể ứng phó được hay không.

    "Hay, chiêu này hay..."

    Khi Bộ Tranh nhìn thấy một chiêu thức tuyệt vời thì đều vỗ tay hoan hô, chẳng qua là những chiêu thức này tuy rằng tuyệt vời nhưng thật ra lại là chiêu thức rất bình thường mà mọi người đều biết, cho nên người ta cảm thấy Bộ Tranh này chẳng qua là hô hoán cổ vũ.

    Bộ Tranh cũng chẳng rảnh quan tâm đến người khác nghĩ gì về hắn, hắn chỉ tập trung quan sát trận đấu, mà khiến cho Bộ Tranh cảm thấy thu hoạch nhiều nhất chính là những người trên sân bắt đầu tung ra một vài vũ kỹ trận pháp.

    Những người này đều đã ngoài lục mạch ngũ trọng thiên, toàn bộ bọn họ đều có chân khí, do đó có thể học được vũ kỹ trận pháp, tuy rằng vũ kỹ trận pháp cực kỳ hao phí thể lực, nhưng bọn họ vẫn không hề tiết chế hoàn toàn thi triển ra.

    Vô nghĩa, nơi này là luyện võ trường, cho dù thể lực không chống đỡ nỗi thì tối thiểu vẫn có cơ hội chiến thắng.

    Vũ kỹ trận pháp được tung ra hết cái này đến cái khác, có một vài người cũng sử dụng kiếm ảnh thuật, vũ kỹ giống nhau như vậy rất nhiều, bất quá cho dù giống nhau rất nhiều thì cũng có đến hơn mười loại vũ kỹ trận pháp.

    Đều là cùng một môn phái, trận pháp vũ kỹ có thể học được tự nhiên sẽ giống nhau, vũ kỹ trận pháp cũng không có nhiều, đây là thứ đồ vật rất trân quý, nhất là đối với những tân đệ tử lục mạch vừa mới tiến nhập Đỉnh Thiên thần giáo.






     
    Chỉnh sửa cuối: 19/7/15
    manga/anime thích bài này.
  2. gravity239

    gravity239 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    267
    Được thích:
    131
    Độc Bộ
    Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
    ---oOo---

    Chuyển ngữ : A Vi!
    Nguồn: banlong.us


    Chương 247 : Vòng thứ hai!









    Chương 247 : Vòng thứ hai!

    "Đao trận, nhất đao trảm!"

    "Thương trận, long xuất đại hải!"

    "Côn trận, hoành tảo thiên hạ!"

    "..."

    Trong số những vũ kỹ trận pháp vốn không được nhiều lắm thì đại đa số không có quan hệ với kiếm pháp, thật ra có một số xem như chồng chéo lên nhau, nguyên nhân là do sự thông dụng của vũ kỹ trận pháp, chẳng qua chỉ sửa vũ khí mà thôi.

    Bất quá, cho dù là như vậy thì đây cũng là lần đầu tiên Bộ Tranh chứng kiến vũ kỹ trận pháp đối chiến, hơn nữa, hắn có thể hiểu được.

    Điều này làm cho tầm mắt của Bộ Tranh tức thì được mở rộng, suy nghĩ cũng trở nên phong phú hơn rất nhiều, có một số việc mà chỉ dựa bản thân thì rất khó nghĩ ra, cho dù ngươi thiên tài cỡ nào thì cũng thế, khả năng suy nghĩ cũng có hạn, chẳng qua là nghĩ sâu xa hơn mà thôi, cũng không phải nói nghĩ được càng nhiều thứ hơn người bình thường.

    Sau một hồi đối chiến rất tuyệt vời -

    "Đáng tiếc..." Bộ Tranh thở dài nói, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn thở dài, nguyên nhân là do hắn cảm thấy vốn người thất bại có cơ hội thắng, kết quả lại thua.

    Đồng thời, trong giai đoạn chiến đâu này, hắn đầu nhập mình vào người thua tương đối nhiều, người mà hắn xem trọng chính là người thua, kết quả người được hắn xem trọng lại thua, tự nhiên hắn cảm thấy đáng tiếc.

    Hiện tại tuy rằng Bộ Tranh có thể nhìn ra được thực lực của một người, nhưng kinh nghiệm không đủ, thường xuyên sẽ đoán sai kết quả, đây là do hắn đánh giá cao năng lực của một người, chủ yếu là năng lực ứng biến và tâm lý.

    Theo như suy nghĩ của hắn, nếu năng lực của ngươi thua đúng như hắn nhận định thì người đó cũng sẽ không thất bại.

    Sai lầm này của Bộ Tranh rất bình thường, dù sao hắn chỉ mới bắt đầu quan sát luận võ, thứ hắn cần phải học tập vẫn còn rất nhiều, bất quá năng lực học tập của hắn từ trước đến nay đều rất nhanh, tin tưởng không mất bao lâu, nhân tố mà hắn tính toán sẽ càng nhiều, đến lúc đó xác suất đánh giá sai kết quả sẽ giảm bớt rất nhiều.

    "Đáng tiếc cái gì, ngươi cảm thấy hắn có thể thắng sao?"

    Vào lúc này, một người đệ tử bên cạnh nhìn Bộ Tranh hỏi, mà câu hỏi này dường như không mang tính nghiên cứu thảo luận mà mang tính chất vất nhiều hơn.

    "Ừm, nếu hắn vừa rồi sử dụng chiêu này, sao đó như vậy..." Bộ Tranh khoa tay múa chân minh họa chiêu thức, hắn cũng chỉ có thể khoa tay múa chân bởi vì hắn không biết tên mấy chiêu thức đó có tên gọi là gì.

    "Hừ, nếu như hắn đổi chiêu thì Thiên ca cũng sẽ đổi chiêu, ngươi cho rằng Thiên ca là vật chết hả?" Đệ tử kia lập tức vặn lại, nguyên lai hắn là bạn bè của người vừa mới giành thắng lợi kia, cũng khó trách không thích nghe Bộ Tranh nói đáng tiếc.

    "Ta cũng đã cân nhắc đến việc hắn sẽ biến chiêu..." Bộ Tranh nói, mà nói còn chưa dứt lời, đối phương đã đứng lên khinh thường nói.

    "Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, còn cân nhắc đến việc Thiên ca sẽ biến chiêu, Thiên ca biến chiêu như thế nào ngươi có thể đoán được sao?"

    "Ta..." Bộ Tranh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, tuy rằng hắn thấy đối phương nhất định sẽ biến chiêu như vậy, nhưng dù sao mình không phải là người ta, chưa chắc người ta sẽ biến chiêu như ý mình, cho nên, hắn không tiếp tục nói nữa.

    Trên thực tế, cho dù nói tiếp thì có ý nghĩa gì, hắn không muốn tranh võ mồm vô nghĩa.

    "Sao thế Tiểu Lang?" Vào lúc này, Thiên ca đã đi tới.

    "Người này vừa mới nói năng lỗ mãng, nói Thiên ca chẳng qua là chiến thắng may mắn, thậm chí còn nói nếu như đối phương ra chiêu như thế nào đó là Thiên ca sẽ thua." Tiểu Lang chỉ vào Bộ Tranh nói.

    "..." Thiên ca nhìn về phía Bộ Tranh, nhìn thấy chế phục Bộ Tranh mặc, đó là chế phục của đệ tử tổng đàn, cũng không biết vì cớ gì, vào lúc này hắn đột nhiên trở nên lăng lệ.

    "Ngại quá, vừa rồi là lỗi của ta, ta không nên tùy tiện đánh giá cuộc luận võ của các ngươi." Bộ Tranh nói lời xin lỗi, sự tình này khởi phát từ hắn, xin lỗi là rất bình thường.

    "Nếu huynh đài đã nói như vậy, ta đây tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi, Tiểu Lang, chúng ta đi thôi." Thiên ca kia rất cao ngạo liếc nhìn Bộ Tranh, sau đó cùng Tiểu Lang kia rời đi.

    Đây cũng không phải vị Thiên ca này tỏ vẻ, chẳng qua là bởi vì mỗi người mỗi ngày đều phải đấu một trận, trận thứ hai là vào ngày mai.

    Một ngày gần sáu trăm trận luận võ, nếu một trận mười phút, trừ đi mười luận võ trường thì cũng phải mất năm canh giờ, một ngày chỉ có mười hai canh giờ, trừ phi tiến hành một ngày một đêm, còn không thì mỗi ngày một người chỉ có thể đấu một trận

    Hơn nữa qua mỗi trận luận võ, có người thì có thể không sao cả, nhưng có người có thể sẽ bị thương, có thể bị tiêu hao thể lực nghiêm trọng, bọn họ cần nghỉ ngơi, cho nên một ngày một trận là hợp lý.

    Bộ Tranh tiếp tục lưu lại quan sát luận võ, mặc dù là mười cặp đệ tử tiến hành luận võ đồng thời nhưng toàn bộ đều được hắn thu vào trong mắt, bằng không hắn cũng sẽ không tìm đến chỗ ngồi hiện tại, vị trí này là chỗ có thể chứng kiến rõ ràng nhất mười luận võ trường.

    Trận luận võ vừa rồi của Thiên ca kia nằm ở luận võ trường gần chỗ này, bằng không tên Tiểu Lang kia cũng sẽ không ngồi ở đây, mà khi Bộ Tranh thốt ra hai chữ đáng tiếc lại vừa vặn trận luận võ của Thiên ca kia chấm dứt, hắn tự nhiên quy kết rằng Bộ Tranh đang nhận xét trận thi đấu của Thiên ca, mặc dù trên thực tế chính là như vậy.

    Cứ thế, thời gian từng chút trôi qua, tuy rằng Bộ Tranh ngồi không hề nhúc nhích, nhưng tâm thần thì đã dung nhập vào trong mỗi trận luận võ, từ đó hắn thu nhận được rất nhiều kinh nghiệm quý báu.

    Rốt cục đã đến phiên hắn ra đấu, vào lúc này, rất vừa khéo, những trận còn lại đã đều kết thúc, chỉ còn mỗi một trận của hắn, cũng chính vì như thế mà hắn liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

    "Số một một tám bảy, chiến thắng!"

    "??" Bộ Tranh ngây ngốc, đây là tình huống gì? Vì cớ gì đột nhiên tuyên bố mình thắng cuộc, bản thân mình còn chưa kịp làm gì, ngay cả đối thủ cũng chưa nhìn thấy, không lẽ nào đối phương nhận thua.

    Chẳng lẽ có nội tình đen tối gì đó?

    Nếu người khác biết được suy nghĩ này của Bộ Tranh, nhất định sẽ vỗ trán lắc đầu, đây là ngươi thắng đó, làm sao ngươi có thể hoài nghi có nội tình đen tối gì được chứ?"

    Bất quá, vào lúc này, quả thật người ta cũng có suy nghĩ như vậy, cảm thấy Bộ Tranh chưa hề động thủ, ngay cả đối thủ còn chưa xuất hiện, làm sao lại biến thành Bộ Tranh giành chiến thắng, nhìn sơ qua rất có cảm giác khả nghi.

    "Xin hỏi, vì sao lại như thế, chẳng lẽ các ngươi làm điều mờ ám sao?" Bộ Tranh chẳng những hoài nghi mà còn hỏi thẳng ra.

    "Ngươi.. Sao có thể nói chúng ta mờ ám được, vừa rồi mới nhận được tin tức của số một một tám tám, ngày hôm qua xung đột với người ta ở thanh lâu cho nên bị thương, đang được trị liệu, hôm nay không thể xuất chiến được." Vị trưởng lão đảm nhiệm làm trọng tài nói, kỳ quái chính là, vốn hắn định chuẩn bị mắng Bộ Tranh một câu, nhưng không hiểu vì sao đột nhiên lại dằn xuống.

    Có lẽ, hắn đã phát hiện ra thân phận của Bộ Tranh, cảm thấy không nên đắc tội với Liễu Nhất Kiếm, ít nhất là không đáng đắc tội vì chuyện tào lao mía lao này.

    "Nguyên lai là như vậy a..." Bộ Tranh có chút thất vọng, hắn vốn muốn thử một vài ý tưởng của mình, kết quả, bất ngờ không chiến mà thắng.

    Ai, một trận chiến bởi vì vận khí tốt mà không chiến mà thắng, loại cảm giác này, thật sự rất khó chịu a!

    Nếu như tiếng lòng này của Bộ Tranh bị mọi người biết được, nhất định sẽ phỉ nhổ, đây là điển hình được tiện nghi còn khoe mẽ.

    Bất quá, tình huống này của Bộ Tranh cũng không phải là duy nhất, trong nhiều đệ tử như vậy, chung quy sẽ có một vài đệ tử gặp sự cố bất ngờ, có người sẽ giống như Bộ Tranh không chiến mà thắng.

    Loại thắng lợi không cần chiến đấu này không có sự khác biệt gì với thắng lợi của một người do chiến đấu gian khổ giành được, bởi vì đây là một loại vận khí, cũng giống như kỳ ngộ, có một số người có thể dễ dàng đạt được một vài thiên tài địa bảo, sau đó thực lực đột nhiên tăng mạnh, mà đại đa số người còn lại chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của mình tích lũy thực lực, vô luận là loại người nào cũng thế, dù sao kết quả cũng giống nhau.

    Cứ như vậy, Bộ Tranh quay trở về trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, chuẩn bị hấp thu và tiêu hóa những điều đã học hỏi được, mà hắn không biết rằng hôm nay bản thân hắn ở luyện võ trường chữ Kỷ này đã được coi như là một người nổi danh, rất nhiều người đều biết số một một tám bảy gặp được may mắn.

    Ngày hôm sau, Bộ Tranh xuất hiện ở luyện võ trường chữ Bính mà không phải luyện võ trường chữ Kỷ ngày hôm qua, người giành thắng lợi ngày hôm qua đều được tập hợp đến luyện võ trường chữ Giáp, chữ Bính và chữ Ất, số thất bại còn lại thì tập trung đến ba luyện võ trường phía sau.

    Nếu hôm nay người nằm trong nhóm thua lại thua tiếp một trận nữa thì sẽ bị đào thải, mà nếu như chiến thắng, thì sẽ được tập trung với những người thất bại ở ba luyện võ trường Giáp, Bính và Ất này thi đấu một lần nữa, vẫn giống nhau, thất bại hai lần sẽ bị đào thải.

    Dưới tình huống bình thường, nếu như là cường giả thì rất khó hai lần đều trùng hợp gặp phải người có thực lực cao hơn bản thân, nếu quả thật trùng hợp như vậy thì chỉ có thể nói vận khí kém, dù sao vận khí của bản thân cũng là một loại thực lực.

    Mà điều kiện giành được suất dự tuyển cũng rất đơn giản, đó là phải thắng liên tiếp ba lượt, bất kể là ngươi thua một lượt sau đó thắng liên tiếp ba lượt hay thắng cả ba lượt ngay từ đầu thì để có thể tiến vào thi đấu dự tuyển.

    Mà điều kiện thứ hai, đó là không được bại quá một lần.

    Điều kiện thứ hai này nghe có vẻ giống điều kiện thứ nhất, bại một lần rồi về sau bất bại thì cũng chỉ có thể thắng liên tiếp, thắng liên tiếp ba lượt là có thể thăng cấp thành công.

    Kỳ thật, nói không chừng sẽ có tình huống bại một lần về sau thắng hai lần rồi không có đối thủ nữa, như vậy vẫn sẽ thăng cấp thành công, hơn nữa còn có thể xuất hiện tình huống hòa nhau.

    Bộ Tranh ở luyện võ trường chữ Bính này lại được quan sát hơn năm trăm trận luận võ, hắn vẫn phải thi đấu cuối cùng, đây là căn cứ vào tuần tự của mã số.

    Hơn năm trăm trận luận võ lần này tựa hồ đặc sắc hơn ngày hôm qua rất nhiều, trình độ cũng cao hơn, đúng thôi, dù sao đây là trận luận võ của những người đã giành chiến thắng, thực lực thấp đã bị loại trừ, tuy rằng cũng có một số ít gặp vận khí nhưng dù sao trình độ cũng đề cao hơn rất nhiều.

    Điều này cũng làm cho Bộ Tranh nhìn đến thỏa mãn, sau khi có được kinh nghiệm của ngày hôm qua, hiện tại phán đoán của hắn trở nên chuẩn xác hơn rất nhiều, nói cách khác, kinh nghiệm nhìn người của hắn đã nhiều hơn.

    Mặc dù trước kia Bộ Tranh có thể sau khi xem chiêu là có thể phá chiêu, nhưng điều này cần phải chờ người khác tung ra chiêu thức trước mới được, ít nhiều sẽ bị động một chút, hiện tại hắn có thể đoán trước được một chút, nói như vậy có thể chủ động được hơn một chút.

    Bất quá, cái sự đoán trước này chỉ mang tính tương đối mà thôi, hiệu quả phá chiêu không thể bằng sau khi đã nhìn thấy chiêu thức rõ ràng, cho nên không thể có được sự chính xác hoàn toàn.

    Đây chỉ là có thể gia tăng một chút nhãn lực của Bộ Tranh mà thôi, nhưng một chút gia tăng này lại có sự trợ giúp rất lớn đối với hắn.

    Rốt cục, Bộ Tranh đã quan sát xong các trận luận võ, hắn bắt đầu ra sân, chẳng qua là, sau khi bước lên sàn đấu, kết quả một lần nữa khiến cho hắn có chút thất vọng.









     
    Chỉnh sửa cuối: 20/7/15
    manga/anime thích bài này.
  3. gravity239

    gravity239 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    267
    Được thích:
    131
    Độc Bộ
    Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
    ---oOo---

    Chuyển ngữ : A Vi!
    Nguồn: banlong.us


    Chương 248: Sự tình trùng hợp!









    Chương 248: Sự tình trùng hợp!

    "Số một một tám bảy chữ Kỷ, chiến thắng!"

    Bộ Tranh lại một lần nữa giành chiến thắng, hơn nữa vẫn là không chiến mà thắng, điều này làm cho hắn có cảm thấy vô cùng buồn bực, khí lực đang hừng hực nhưng không có chỗ để sử dụng.

    "Vì cái gì chứ, đối thủ lại bị làm sao?" Bộ Tranh hỏi.

    "Lại?"

    Trọng tài trưởng lão có chút kỳ quái vì sao Bộ Tranh nói chữ "lại", bất quá hắn cũng không để ý lắm, trả lời thẳng: "Đối thủ của ngươi bị người ta đánh lén ở thanh lâu, hiện đang bị trọng thương."

    "..." Tuy rằng Bộ Tranh đã nghĩ tới một vài lý do nhưng hoàn toàn không nghĩ tới điều này, không ngờ vẫn là thanh lâu, chuyện này cũng không khỏi quá trùng hợp đi.

    Không còn cách nào khác, đành phải trở về, chung quy cũng không thể yêu cầu người ta đổi đối thủ cho hắn, về nhà tu luyện thôi.

    "Thiên ca, tên tiểu tử hôm qua thật sự quá may mắn, đối thủ không có mặt, hắn không chiến mà thắng, nếu ta có thể găp được một lần thì tốt rồi." Tiểu Lang, người ngày hôm qua từng có tranh chấp với Bộ Tranh nói. lúc này đây hắn vào vị Thiên ca kia chưa rời đi, bởi vì trong số những người ở đây rất có thể sẽ là đối thủ tiếp theo của hắn, cho nên hắn cần phải quan sát tình huống của mỗi người.

    "Xì, một lần tính là cái gì, đối thủ của hắn ngày hôm qua cũng vắng mặt." Một đệ tử nói, rất rõ ràng, ngày hôm qua hắn có chứng kiến chuyện đó.

    "Đối thủ ngày hôm qua của hắn cũng như vậy?" Tiểu Lang có chút nghi hoặc hỏi.

    "Đúng vậy, nghe nói ngày hôm qua xảy ra đánh nhau ở thanh lâu, hôm nay lại bị tập kích cũng tại thanh lâu, cũng không biết là hai thanh lâu nào, không ngờ giúp hắn triệt tiêu đi hai đối thủ, bằng không, hắn chỉ có nước bị nốc-ao." Người đệ tử gật đầu nói.

    "Không phải chứ, thật sự may mắn như vậy sao?" Tiểu Lang ngơ ngác hỏi, hắn chỉ quan tâm tới việc hai lần đều gặp may mắn, đây là xác suất nhỏ đến thế nào a.

    "Ngươi nói hắn bị nốc-ao, vậy thực lực của hắn rất yếu sao?" Cái mà Thiên ca để ý chính là thực lực của Bộ Tranh.

    Kỳ thật ngày hôm qua hắn có hỏi lại Tiểu Lang sự tình đã xảy ra, Tiểu Lang khoa tay mua chân minh họa chiêu thức cho hắn nhìn một chút, kết quả, hắn phát giác ra nếu như trong trận luận võ đó, đối thủ mà xuất ra chiêu thức này quả thật có thể khiến mình thất bại.

    Mà khiến hắn cảm thấy bất ngờ nữa là chiêu thức của Bộ Tranh dường như đã đoán trước động tác của mình, hắn dám chắc bản thân mình chín mươi chín phần trăm sẽ biến chiêu như vậy, điều này làm hắn hơi khiếp sợ trong lòng.

    Đây là trùng hợp hay do đối phương có cái thực lực đó?

    Bởi vậy hắn rất chú ý đến thực lực của Bộ Tranh, chỉ là đáng tiếc, đợi đến lúc cuối cùng, đối thủ của Bộ Tranh không ngờ vắng mặt, hắn không thể nhìn được thực lực của Bộ Tranh.

    Mà vào lúc này, có người lại nhắc tới thực lực của Bộ Tranh, điều này tự nhiên làm hắn rất tò mò, lập tức lên tiếng hỏi.

    "Ừm, rất yếu, không phải yếu bình thường đây, một năm trước, à có lẽ không đến một năm, thực lực của hắn mới hơn tứ mạch một chút, hiện tại cố gắng lắm cũng chỉ hơn ngũ mạch mà thôi." Đệ tử kia nói, vừa lúc đó, có người gọi tên người đệ tử này cho nên hắn liền rời đi, không tiếp tục tán gẫu với hai người Tiểu Lang nữa.

    "Hơn tứ mạch mà có thể gia nhập tổng đàn? Hừ, nhất định là tiến vào bằng cửa hậu :oni19:." Tiểu Lang có chút khinh thường nói.

    Hiện tại, Thiên ca lại cảm thấy vô cùng bình thường, nếu như thực lực của mình đủ mạnh thì mình cũng sẽ chiếu cố người thân bên cạnh, bối cảnh kỳ thật cũng là một loại thực lực.

    Giờ đây hắn khẳng định được một chuyện, đó chính là hành động khoa tay múa chân của Bộ Tranh trước đó là một sự trùng hợp, bản thân mình không cần để ý đến hắn là gì nữa, người cảnh giới ngũ mạch há có thể nhìn thấu được mình.

    "Ngươi phải chú ý lời nói, hắn có thể tiến vào tổng đàn khi mới tứ mạch, vậy hậu trường của hắn không chừng rất mạnh, chúng ta chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, đừng tự chuốc lấy phiền toái cho mình." Thiên ca nói.

    "Ta biết rồi." Tiểu Lang gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất khinh thường, khinh thường loại người không có thực lực chỉ dựa vào quan hệ như Bộ Tranh.

    Về phía Bộ Tranh, sau khi quay về tuyết phong, việc đầu tiên hắn làm là chuẩn bị bữa tối, hiện tại đã gần tối rồi, nấu đến giờ ăn là vừa.

    Mà khi hắn chuẩn bị ăn cơm thì có một người xuất hiện, người này không phải ai khác, chính là Đông Phương Như Mộng.

    "A, thật tốt quá, vừa đúng giờ cơm, ta sẽ không khách khí." Đông Phương Như Mộng tự mình lấy chén đũa xới cơm, rất là thuần thục, sau đó an vị ngồi phía đối diện Bộ Tranh bắt đầu ăn.

    "..." Bộ Tranh nhìn nhìn Đông Phương Như Mộng, không nói gì, sau đó bắt đầu cắm cúi ăn lấy ăn để, bằng tốc độ nhanh nhất ăn cho bằng hết đồ ăn trên bàn.

    Nếu như không ngăn cản được Đông Phương Như Mộng ăn cơm chực, vậy cũng chỉ có thể cố gắng ăn càng nhanh càng nhiều càng tốt, làm cho nàng ăn ít đi một chút.

    Đông Phương Như Mộng cũng đã quen với điều này, cũng lập tức bung sức ra ăn, cái tướng ăn đó nếu như bị những người khác nhìn thấy được nhất định sẽ rất giật mình, nhất định sẽ cảm thán trong lòng, đây có còn là Đông Phương Như Mộng mà bọn họ nhận biết hay không?

    "Thật sự là ăn quá ngon, ngươi không làm đầu bếp thật sự là một tổn thất rất lớn a." Đông Phương Như Mộng vỗ vỗ cái bụng nhỏ có chút phồng lên, động tác này cực kỳ đáng yêu, khiến cho Bộ Tranh khó nổi giận với nàng được.

    "Được rồi, ăn no rồi thì cô cũng nên về đi." Bộ Tranh thuận miệng nói, hiện tại hắn đã quen với chuyện Đông Phương Như Mộng tùy thời xuất hiện sau đó lại tùy thời biến mất như vậy.

    "Đừng vô tình vậy chứ, ta là tới chúc mừng ngươi, không nghĩ tới ngươi hai lần không chiến mà thắng, hì hì..." Đông Phương Như Mộng cười nói, mà khi nói đến đây lại cười rộ lên.

    "Ta muốn chiến đấu, không nghĩ tới hai người kia đều xảy ra sự cố ở thanh lâu, cô nói xem, sao lại có chuyện tình trùng hợp như thế a?" Bộ Tranh khoát tay nói.

    "Nếu ta nói cho ngươi biết, hai người kia đều xảy ra sự cố tại cùng một thanh lâu, ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?" Đông Phương Như Mộng cười nói.

    "Không thể nào, có chuyện tình trùng hợp vậy sao? Cái thanh lâu đó tên là gì, ta phải đi cảm tạ lão bản mới được." Bộ Tranh ngẩn ngơ, phỏng chừng chuyện này là thật, bằng không Đông Phương Như Mộng cũng sẽ không cười tít mắt như thế.

    "Nếu như ta nói cho ngươi biết, hai người kia bị thương đều vì cùng một việc, ngươi có cảm thấy chuyện này càng thêm thú vị hay không?" Đông Phương Như Mộng nói.

    "..." Bộ Tranh trầm mặc, thế nào cũng quá con mẹ nó trùng hợp đi.

    "Hai người bọn họ tranh giành một nữ tử thanh lâu với nhau, đầu tiên là một người cùng với những người khác đánh một người khác, mà lúc sau chính cái người khác đó lại tập kích cái người đầu tiên kia, kết quả, hai người đều bị trọng thương không thể tham gia thi đấu, mà trùng hợp cái là hai người bọn hắn đều là đối thủ của ngươi." Đông Phương Như Mộng cười nói.

    Mới đầu khi nàng biết được chuyện này thì cảm thấy có hơi bất ngờ, vốn chuyện này kỳ thật chẳng có gì to tát, trùng hợp cái là hai người này lại đều là đối thủ của Bộ Tranh, cho nên bọn họ đã tặng không cho Bộ Tranh hai trận thắng lợi.

    Điều này không khỏi làm cho nàng cảm thán sự tình quá trùng hợp, cũng cảm thán vận khí của Bộ Tranh quá tốt, chỉ cần về sau hắn không phải thua liên tiếp hai trận vậy cơ bản có thể đi vào vòng đấu dự tuyển.

    Theo hiểu biết của nàng về thực lực hiện tại của Bộ Tranh, cơ hội thắng của hắn vẫn là rất lớn, đại đa số còn lại đều là lục mạch bát trọng thiên và cửu trọng thiên, lục trọng thiên và thất trọng thiên cực kỳ ít, tuy nhiên không có nghĩa là không có.

    Bộ Tranh chỉ cần gặp được một lần, vậy là có thể tiến vào vòng đấu dự tuyển rồi.

    Hơn nữa, cho dù Bộ Tranh thua toàn bộ hai trận còn lại, nhưng ít ra hắn vẫn có hai trận chiến thắng, tư nguyên giành cho hắn sẽ không bị giảm đi hết, vẫn có thể còn lại được một nửa.

    Kết quả này, kỳ thật là tình huống khả quan nhất mà nàng nghĩ tới, nàng cũng từng nghĩ tới tình huống Bộ Tranh không thắng được trận nào.

    "Đêm nay ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai thắng một trận nữa là ngươi có thể vào vòng đấu dự tuyển rồi." Đông Phương Như Mộng nói.

    "Không biết ngày mai có lại gặp phải tình huống đối phương vắng mặt nữa hay không, nếu như vậy nữa thì quả thật mắc cười." Bộ Tranh nói.

    "Làm sao có thể, ngươi cho rằng mình là đồng tử may mắn chuyển thế sao!" Đông Phương Như Mộng trợn mắt nhìn Bộ Tranh, loại chuyện này có thể gặp được hai lần đã là bất khả tư nghị rồi, ba lượt, cho tới bây giờ chưa từng phát sinh qua, không chỉ nói ba lượt, ngay cả hai lượt thôi cũng đã hiếm có khó tìm rồi.

    Nhất là, đối thủ ngày mai của Bộ Tranh hẳn là người đã thắng qua hai trận liên tiếp, người như vậy không có khả năng đi thanh lâu, bọn họ đều toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho trận đấu cho nên rất khó xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

    "Ha ha, ta cũng hiểu được là không có khả năng." Bộ Tranh cười cười nói.

    "Ta đi trước, ngươi cẩn thận một chút, còn nữa, ngày mai nếu như nhìn thấy ta, ngươi không được tùy tiện lại chào hỏi, cứ coi như không quen biết ta." Đông Phương Như Mộng chuẩn bị rời đi, mà trước khi rời đi, nàng đặc biệt dặn dò Bộ Tranh, đây có lẽ là nguyên nhân nàng tới đây lần này.

    "Ừm, biết rồi." Bộ Tranh gật gật đầu, tuy rằng không rõ Đông Phương Như Mộng vì sao như thế, nhưng hắn cũng không thấy có cái vấn đề gì, kỳ thật hắn cũng chẳng muốn thân cận với Đông Phương Như Mộng.

    Sau khi Đông Phương Như Mộng rời đi, Bộ Tranh liền bắt đầu luyện tập kiếm pháp, còn có vũ kỹ trận pháp, tuy rằng chứng kiến được một vài vũ kỹ trận pháp mới mà hắn cũng có thể tu luyện, nhưng hắn cảm thấy trước mắt bản thân nên chuyên tâm vào một vũ kỹ thì tốt hơn, dù sao số lần sử dụng không được nhiều, hiện tại luyện tập những vũ kỹ trận pháp khác là lãng phí.

    Sau đó hắn đả tọa nguyên một buổi tối, trong đầu hiện ra các trận chiếu đấu của hai ngày qua, loại bỏ đi hơn phân nửa đồng thời thêm vào không ít cuộc chiến đáng để hắn nghiên cứu học tập.

    Cứ như vậy, lại là sáng sớm của một ngày, Bộ Tranh xuất hiện tại luyện võ trường chữ Giáp, quan sát một đám đệ tử ngạo khí bừng bừng, những người ở đây đều là người chiến thắng hai lần liên tiếp, có thể nói là tinh anh trong tinh anh, có chút ngạo khí cũng rất bình thường.

    So sánh ra, khí thế của Bộ Tranh quá yêu, cũng đứng, dù hắn cũng thắn hai lần liên tiếp nhưng so với người khác thì hắn lại là một trường hợp đặc biệt.

    Loại khí thế này không có quan hệ đến thực lực của bản thân, đây là khí thế của người thắng!

    Bộ Tranh chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống quan sát trận đấu, chờ đến lúc gọi tên là hắn có thể ra sân, lần này không còn theo tuần tự nữa mà trộn lẫn các mã số vào với nhau, sau đó sắp xếp ngẫu nhiên các cặp thi đấu.

    "Hừ, lại là ngươi!"

    Khi Bộ Tranh còn chưa tìm được nơi để ngồi thì chợt nghe thấy một thanh âm khinh bỉ, nhìn về phía thanh âm phát ra, không phải là cái tên Tiểu Lang kia sao.

    "A, chào ngươi, trùng hợp thế." Bộ Tranh vẫn còn nhớ rõ Tiểu Lang, tuy rằng không biết hắn tên là gì.

    "Đương nhiên, ta và Thiên ca có thực lực, đâu dễ dàng giống như ngươi, đi cửa hậu, dựa vào vận khí." Tiểu Lang nói một cách rất trào phúng.

    "Tiểu Lang!" Vào lúc này Thiên ca lên tiếng, ý nhắc nhở Tiểu Lang không nên quá đáng, bất quá bình tĩnh mà xem xét, thật ra hắn rất đồng ý với lời nói của Tiểu Lang.

    "Thiên ca yên tâm, ta không ngốc vậy đâu, vì một tên tiểu tử như vậy mà ảnh hướng tới tiền đồ của mình." Tiểu Lang khinh thường nói, hắn cảm thấy lời nói của mình sẽ khiến Bộ Tranh rất tổn thương, nhưng không ngờ tới chính là, người bị tổn thương sẽ chính là bản thân hắn.

    "Ngươi gọi hắn là gì?" Bên cạnh Tiểu Lang đột nhiên xuất hiện một người, đó chính là người đệ tử tiết lộ thực lực của Bộ Tranh, chỉ thấy hắn có chút ngây ngốc nhìn Tiểu Lang.






     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/15
    manga/anime thích bài này.
  4. gravity239

    gravity239 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    267
    Được thích:
    131
    Độc Bộ
    Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
    ---oOo---

    Chuyển ngữ : A Vi!
    Nguồn: banlong.us


    Chương 249: Vòng thứ ba, kình địch!









    Chương 249: Vòng thứ ba, kình địch!

    "Gọi hắn là tiểu tử thì sao?" Tiểu Lang có chút nghi hoặc, vì sao người này lại hoàn toàn khác ngày hôm qua, lúc ấy hắn cũng là vẻ mặt khinh thường nói đó là vận khí sao.

    "Tiểu tử, lá gan của ngươi lớn quá đấy, ngươi có biết đây là ai hay không?" Người đệ tử kia chỉ vào Tiểu Lang mắng to, tỏ rõ hắn đứng bên phía Bộ Tranh.

    Kỳ thật hắn đang không ngừng kêu khổ trong lòng, ngày hôm qua mình không nên lắm miệng với người ngoài, nếu cái tên không biết sống chết này nói tiếp, kéo mình vào thì phiền toái to.

    Thực lực của Bộ Tranh đúng là yếu, nhưng thân phận của hắn đặt ở chỗ này, vô luận nói thế nào thì hắn cũng là đệ tử của Liễu Nhất Kiếm, hơn nữa bối phận của Liễu Nhất Kiếm cực cao, toàn bộ đệ tử ở chỗ này đều phải gọi Bộ Tranh là sư thúc.

    Mà tên Tiểu Lang này dám gọi Bộ Tranh là tiểu tử, đây là dĩ hạ phạm thượng, đủ để gán cho hắn cái tội bất kính với trưởng bối rồi.

    "Vị huynh đài này, ý của ngươi là gì?" Thiên ca lập tức giữ chặt Tiểu Lang đang muốn lên tiếng, hắn nhận thấy chuyện này có vấn đề, mà vấn đề này có khả năng kéo mình theo vào.

    "Không có ý gì, chỉ có điều là ngươi có biết người ngươi kêu là tiểu tử, sư thúc, đừng nóng giận, tiểu tử này ta lấy lại công bằng giúp ngài." Người đệ tử kia cúi người chào hỏi Bộ Tranh, sau đó kéo Tiểu Lang đi.

    "..." Bộ Tranh nhìn mấy người rời đi rồi chẳng thèm để ý nữa, tiếp tục tìm vị trí, mà vào lúc này, những người bên cạnh nghe thấy hắn là sư thúc liền bắt đầu nghị luận sôi nổi hẳn lên.

    Ở phía bên kia, sau khi Tiểu Lang bị người đệ tử kéo đến một khoảng cách nhất định thì nhịn không được giằng ra khỏi tay của người đệ tử kia, nói: "Lúc nãy ngươi vừa mới nói cái gì, sư thúc? Tiểu tử đó là sư thúc?"

    "Nêu như ngươi muốn chết thì kêu lớn tiếng lên chút." Đệ tử kia lạnh lùng nói.

    "Ta..." Tiểu Lang muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, bởi vì hắn khó có thể tin được, tiểu tử phế vật trong mắt hắn không ngờ lại là một vị sư thúc.

    "Vị huynh đài này, đầu óc của huynh đệ ta không được tốt cho lắm, xin ngươi bớt giận, có thể chia sẻ cho chúng ta biết, người kia rốt cuộc là đệ tử của ai?" Thiên ca đi ra đặt câu hỏi, mà câu hỏi này đã hỏi đúng trọng tâm.

    Chỉ cần làm rõ Bộ Tranh là đệ tử của ai là có thể sáng tỏ hết thảy, bản thân mình có thể chọc vào hay không, chỉ cần nghe đáp án là hiểu ngay.

    "Hắn là đệ tử của sư thúc công Liễu Nhất Kiếm, sư thúc công chính là đệ nhị cao thủ của môn phái, riêng điểm này thôi đã có thể cho ngươi chết nhiều lần rồi, hơn nữa môn quy của thần giáo chúng ta, dĩ hạ phạm thượng là đã có thể trục xuất ngươi ra khỏi thần giáo." Người đệ tử kia nói.

    "..." Tiểu Lang trầm mặc, hiện tại hắn mới hiểu được tiểu tử mà mình gọi là ai.

    "Điều này cũng trách ta ngày hôm qua chưa nói hết, nhưng các ngươi cũng phải đoán được chứ nhỉ, hắn lấy cảnh giới tứ mạch tiến vào tổng đàn, hậu trường có thể không mạnh sao? Quên đi, ta chẳng quản các ngươi nữa, dù sao ta chẳng có dính líu gì đến các ngươi mấy, sau lưng có thể nói thực lực của hắn yếu nhưng đừng có nói trước mặt hắn, hơn nữa, vô luận là nơi nào cũng thế, không thể gọi hắn là tiểu tử, trừ phi ngươi ngang hàng phải vế với hắn." Đệ tử kia nói xong cũng liền rời đi.

    Hắn không phải có ý tốt giúp hai người mà chẳng qua không muốn bản thân mình bị cuốn vào theo.

    "Tiểu Lang, nhớ ta đã dặn gì ngươi không, nơi đây là tổng đàn, bất cứ người nào cũng có thể bóp chết chúng ta, bài học ngày hôm nay cho ngươi thấy rõ ràng rằng, có một số người mặc dù yếu ớt nhưng cũng không thể tùy tiện đắc tội." Thiên ca giáo huấn Tiểu Lang.

    "Ta biết rồi, sau này ta sẽ nhẫn nhịn." Tiểu Lang thầm nghĩ trong lòng, một ngày nào nó mình nhất định phải giẫm tên tiểu tử kia xuống dưới chân, chẳng qua là ỷ vào quan hệ, hừ.

    Kỳ thật trong lòng Thiên ca cũng có ý tưởng đồng dạng, hắn càng hy vọng hiện tại có thể gặp được Bộ Tranh, có thể giẫm nát Bộ Tranh dưới chân.

    Mặc dù bình thường không thể động vào Bộ Tranh, nhưng nếu là ở luận võ trường thì không có vấn đề gì, bởi vì luận võ bất luận thân phận, chỉ cần đối phương đồng ý, mà nếu như gặp được trong thi vòng thi đấu chung kết, vậy thì cũng không cần lo lắng đến vấn đề đối phương có đồng ý hay không.

    Bộ Tranh không biết đến chuyện xảy ra giữa mấy người Thiên ca, hắn tiếp tục quan sát trận đấu, tuy rằng hai ngày này hắn chưa từng đấu qua một trận, nhưng đã xem qua hơn một ngàn cuộc tranh tài, số lượng này cực kỳ đáng sợ, có thể giúp hắn từ tay mơ trở thành cao thủ.

    "Luận võ trường thứ chín, một một tám bảy chữ Kỷ Bộ Tranh, đối chiến, tám bảy bốn chữ Giáp Ngô Khấu Đức!"

    "Luận võ trường thứ chín..."

    Trọng tài trưởng lão của luận võ trường thứ chín kêu ba lượt, nếu như sau ba lượt mà còn chưa nghe thấy thì đó là tại ngươi, nhưng ngươi có thể không cần đến ba lượt rồi mới lên sân đấu, thời gian của ba lượt kêu đại khái khoảng ba mươi giây, đủ để cho ngươi ra sân, mà nếu như sau ba mươi giây mà còn chưa ra sân thì sẽ tính là bỏ cuộc.

    Ở luyện võ trường chữ Giáp này, mặc dù là luận võ trường có chi phí xây dựng nhiều nhất mà quy mô lớn nhất, khoảng cách xa nhất là một cây số, tuy nhiên cũng đủ để ngươi ra sân đấu, nếu như ba mươi giây sau mà vẫn chưa ra thì không cần ra nữa.

    Thời gian ba mươi giây là sau tiếng hô thứ ba thì người ta bắt đầu tính, cũng bởi vì như vậy, đối thủ Ngô Khấu Đức của Bộ Tranh đã tốn không giây để ra sân, bởi vì sau tiếng hô thứ nhất thì hắn đã thi triển thân pháp đi lên rồi.

    Còn Bộ Tranh thì hơi chậm một chút, sau hơn mười giây mới đến, mà sau khi hắn lên sân đấu, nhìn thấy Ngô Khấu Đức thì trong lòng hắn có một loại xúc động muốn chạy tới bắt tay Ngô Đức Khấu.

    "Chậm như vậy, thực lực của ngươi quá yếu a." Ngô Khấu Đức nói thẳng, điều này làm người ta cảm thấy hắn rất không lễ phép, bất quá người quen biết hắn thì đều biết hắn vốn là người như vậy, một người không biết lễ phép là gì.

    "Tàm tạm. không tính quá yếu." Bộ Tranh cười cười, bộ dáng rất khiêm tốn.

    "Nếu như người từ lục mạch bát trọng thiên trở xuống thì ta khuyên ngươi nhận thua đi, giữ lại sức lực để đối phó trận tiếp theo." Ngô Khấu Đức kiêu ngạo nói, tuy rằng hắn không cảm giác được thực lực cụ thể của Bộ Tranh, nhưng nhìn tốc độ đi lên chậm hơn mình đến mười giây của Bộ Tranh thì liền cho rằng Bộ Tranh yếu hơn mình nhiều lắm.

    Hắn nào đâu biết rằng, Bộ Tranh luôn có thói quen căn giữa thời gian, như ba mươi giây này thì hắn tuyệt đối sẽ không tiến vào trước mười giây, đồng thời cũng sẽ không tiến vào sau mười giây cuối cùng, luôn tiến vào khoảng giữa thời gian, không cần làm chim đầu đàn cũng như không để rớt lại phía sau.

    "Quả thật cảnh giới của ta là dưới lục mạch bát trọng thiên, nhưng ta sẽ không nhận thua." Bộ Tranh lắc đầu nói.

    "Ta muốn nhắc nhở ngươi một lần nữa, lục mạch bát trọng thiên chẳng qua miễn cưỡng có thể đánh một trận với ta mà thôi, muốn trở thành đối thủ của ta thì phải là lục mạch cửu trọng thiên." Ngô Khấu Đức nói, đồng thời cũng nói ra thực lực của hắn, lục mạch cửu trọng thiên.

    Quả nhiên vận may của Bộ Tranh đã chấm dứt, sau hai lần liên tục không chiến mà thắng, không ngờ lần này lại gặp phải địch nhân cường đại như thế, đệ tử ở nơi này, cao nhất cũng chỉ là lục mạch cửu trọng thiên mà thôi.

    Một số người biết tới vận may của Bộ Tranh, vào lúc này cũng chỉ có thể cảm thán, Bộ Tranh xui vãi!

    Nếu như để cho bọn họ chọn lựa, bọn họ thà rằng vận may trước đó không có, sau đó đối thủ phía sau đổi thành tương đối bình thường, tại thi đấu dự tuyển gặp phải kình địch chính là xui xẻo nhất, may mắn kiều gì cũng để bị cái đen đủi nhất này che lấp.

    Hiện giờ, Đông Phương Như Mộng đang quan sát Bộ Tranh ở một nơi thầm nghĩ trong lòng, thần linh ơi, cái số của tiểu tử này sao lại nhấp nhô thế nhỉ, sau hai lần gặp may mắn thì lại gặp phải một lần đại bất hạnh.

    "Tiểu tử, ngươi tốt nhất nên nhận thua đi, sau đó lại thắng một trận là được rồi, đối thủ phía sau không có khả năng lại mạnh như thế.''

    "Không sao cả, chúng ta chỉ luận võ luận bàn mà thôi, chẳng có quan hệ gì." Bộ Tranh chẳng chút quan tâm nói.

    "Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?" Ngô Khấu Đức nhìn Bộ Tranh thản nhiên nói, hắn cũng không quá để ý việc phải đánh một hồi, nhưng không hy vọng đối thủ quá yếu, bởi vì như thế không thể biểu hiện được sự cường đại của hắn.

    "Ta nghĩ kỹ rồi, nếu bây giờ ta nhận thua thì sẽ thua một trận, đánh thua, cũng là thua một trận, vậy vì sao lại không đánh chứ?" Bộ Tranh hỏi.

    "..." Ngô Khấu Đức ngẩn ngơ, ngẫm nghĩ lời nói của Bộ Tranh, dù lời này nghe nó hợp lý, nhưng lại thấy nó không ổn chỗ nào ấy.

    "Đến đây đi, để cho ta kiến thức một chút cao chiêu của lục mạch cửu trọng thiên." Bộ Tranh lấy hắc kiếm ra, nếu là luận võ thì dùng trận binh sẽ không có ý nghĩa gì, hơn nữa, hắn cảm thấy hiện tại hắc kiếm này thích hợp với mình hơn.

    "Nếu ngươi đã muốn tìm chết thì chẳng lẽ ta lại không thành toàn cho ngươi sao? Ta sẽ dùng song quyền của ta, cho ngươi thấy được sức mạnh là cái gì." Song quyền của Ngô Khấu Đức gõ vào nhau, không ngờ lại có thể phát ra âm thanh trầm đục.

    Tình huống này, càng làm cho người nhận biết Bộ Tranh cảm thấy hành động của hắn rất chi là ngu ngốc, đây quả thực chính là châu chấu đá xe, thực lực thua hẳn một cấp bậc.

    Bất quá, không có bao nhiêu người đồng tình với Bộ Tranh mà ngược lại có chút hy vọng nhìn thấy Bộ Tranh bị đánh thành bộ dáng răng rơi đầy đất, dù sao Bộ Tranh từ trên trời rơi xuống nơi đây trở thành đệ tử của Liễu Nhất Kiếm, thành sư thúc của bọn họ, làm cho bọn họ có chút khó chịu.

    Sự khó chịu này khiến cho bọn họ đều không muốn chào đón Bộ Tranh, mà nếu như Bộ Tranh bị xấu mặt thì bọn hắn sẽ chỉ đứng một bên vỗ tay chứ sẽ không giúp Bộ Tranh giải vây.

    "Mời!" Bộ Tranh bắt chước người ta, đầu tiên chắp tay thi lễ.

    "Ngươi trước đi, ta cho ngươi tấn công trước." Hai tay Ngô Khấu Đức đặt ở sau lưng, bộ dáng cực ngạo nghễ.

    "Được!" Bộ Tranh từ trước đến nay đều rất dễ nói chuyện, nếu như người ta để hắn tấn công trước thì hắn nhất định sẽ tấn công trước, rút hắc kiếm ra, xuất chiêu...

    Vào thời khắc này, Ngô Khấu Đức vẫn kiêu ngạo như cũ, cũng có chút khinh thường, nhưng rất nhanh diễn cảm trên khuôn mặt hắn đã biến thành kinh ngạc.

    Không chỉ riêng Ngô Khấu Đức, những người vốn gai mắt Bộ Tranh đều lộ ra biểu tình kinh ngạc giống nhau, mà sự kinh ngạc của bọn hắn còn lớn hơn cả Ngô Khấu Đức, bởi vì bọn hắn biết được tình huống của Bộ Tranh, biết hắn một năm trước cảnh giới mới chỉ tứ mạch mà thôi.

    Mà hiện tại đã có được cảnh giới lục mạch, đây là tốc độ tu luyện dạng gì a?

    Hay cảnh giới tứ mạch lúc ấy của hắn là gì? Dường như tất cả mọi người đều nghe đồn đoán, chưa từng có người nhìn thấy qua hắn xuất thủ biểu hiện thực lực.

    Ừm, nhất định là như vậy, những lời đồn đoán về thực lực của Bộ Tranh toàn là ba xàm ba láp...

    Bộ Tranh dùng một phương thức gần như là thuấn di xuất hiện trước người Ngô Khấu Đức, đâm một kiếm tới, loại tốc độ này làm cho ánh mắt của Ngô Khấu Đức có chút không theo kịp, bất quá may mắn hắn dựa và kinh nghiệm và thực lực, lập tức lui về phía sau vài bước.

    Bộ Tranh lại không hề vì Ngô Khấu Đức thối lui mà đình chỉ, chân giẫm lên không trung, sau đó lao về phía trước, lại đâm ra một kiếm.

    Ngô Khấu Đức tiếp tục lui, mà Bộ Tranh tiếp tục tiến.

    Lúc này Ngô Khấu Đức không thể lui nữa, bởi vì lui tiếp sẽ ra khỏi luận võ trường, hiện tại có thể dùng hai từ khiếp sợ để hình dung cảm nghĩ trong lòng của hắn, hắn đâu thể nào ngờ, Bộ Tranh vừa bắt đầu đã có thể lấn áp hắn.

    Bản thân mình dường như đã quá khinh địch rồi...





     
    Chỉnh sửa cuối: 23/7/15
    manga/anime thích bài này.
  5. gravity239

    gravity239 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    267
    Được thích:
    131
    Độc Bộ
    Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
    ---oOo---

    Chuyển ngữ : Yakuza95!
    Nguồn: banlong.us


    Chương 250: Một quyền định thiên hạ!









    Chương 250: Một quyền định thiên hạ!

    “Đồ đệ của Liễu sư thúc thật không đơn giản, ta còn tưởng rằng hắn chỉ có thiên phú đúc kiếm, không ngờ thiên phú võ đạo cũng không đơn giản, đều mạnh mẽ như Liễu sư thúc, thậm chí còn hơn nữa!”

    Mấy vị trưởng lão cùng giáo chủ đều mở to hai mắt nhìn với một bộ dạng hết sức kinh ngạc.

    Mặc kệ Bộ Tranh có thắng được Ngô Khấu Đức hay không, nhưng chỉ bằng tốc độ tu luyện của hắn cũng đủ khiến mọi người kinh ngạc vạn phần rồi.

    Lúc bọn họ thấy “lễ bái sư” của Bộ Tranh bọn họ đều thấy rõ hắn chỉ mới là cảnh giới tứ mạch, mà trong vòng một năm, không ngờ lại tăng lên mấy cấp, tiến đến cảnh giới lục mạch, nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy chắc cũng không thể tin được.

    “Ta nghe nói đoạn thời gian này, Liễu sư thúc, đi khắp nơi tìm thiên tài địa bảo, chắc là tìm được không ít, nên mới giúp Bộ Tranh tiến triển nhanh thế, chẳng biết có để lại di chứng hay không." Có người hoài nghi nói.

    “Chắc là không, hơi thở của hắn rất thông suốt, cảnh giới hình như rất vững chắc, không giống như là tăng lên miễn cưỡng, di chứng lại càng không có. Mặc dù là dùng rất nhiều thiên tài địa bảo, với cái tốc độ tăng lên thế này cũng là cực kỳ kinh khủng, thiên phú có thể sánh ngang với Liễu sư thúc." Lại có người nói tiếp.

    "Đệ tử như vậy, thế nào lại bị Liễu sư thúc phát hiện, chẳng nhẽ chúng ta cứ để hắn để đi trên con đường cũ của Liễu Sư Thúc, chúng ta có nên giải cứu hắn từ tay Liễu Sư Thúc không?” Có người tiếp tục nói.

    "Giải cứu cái đầu ngươi, Liễu Sư Thúc đã trả giá rất nhiều rồi, chẳng lẽ người còn để chúng ta đưa đệ tử của hắn đi hay sao, đến lúc đó làm hắn bão nổi, chúng ta đây, ai cũng không chịu nổi!!" Một người khác nói tiếp.

    "Cái này nói cũng phải, được rồi, mỗi người có chí riêng, mong là Bộ Tranh sẽ trở về con đường võ đạo”.

    “Chính là thế, nhưng nhìn qua hắn hình như đối với đúc kiếm thuật cũng không phải quá hứng thú đâu, hắn và Liễu Sư Thúc không giống nhau”.

    "Bộ sư đệ hiện tại biểu hiện ra thực lực hình như là Lục mạch lục trọng thiên, cùng đối thủ thua tam trọng thiên, nhưng là…”

    Nhưng thế nào lại cảm thấy dường như Bộ Tranh hoàn toàn chiếm thượng phong.

    Bộ Tranh ra chiêu thứ nhất đã gần như trấn trụ Ngô Khấu Đức rồi, điều này khiến cho mọi người ai cũng kinh ngạc, cứ thấy có cái gì đó không đúng, một người là Lục mạch lục trọng thiên, một người là lục mạch cửu trọng thiên, coi như là vượt cấp khiêu chiến thì cũng hơi quá đáng.

    Không chỉ tốc độ tu luyện kinh khủng mà còn vượt cấp khiêu chiến, mà còn là vượt tam trọng thiên, tên Bộ Tranh này có thiên phú võ học quá kinh khủng.

    Đông Phương Như Mộng cười cười, nhưng nàng càng nghĩ càng thấy Bộ Tranh kinh khủng, lúc trước mình là thất mạch nhất trọng thiên đã cùng hắn luận bàn qua.

    Tuy rằng khi đó mình là hạ thủ lưu tình, nhưng vấn đề coi như là thủ hạ lưu tình. Đó cũng là thất mạch nhất trọng thiên, mặc dù là chỉ cách cao lục mạch cửu trọng thiên, nhất trọng thiên. Nhưng sự khác biệt này cũng rất to lớn.

    Vào lúc đó, Bộ Tranh vẫn có thể chống đỡ, thậm chí còn công phá chiêu thức của mình, cũng là bởi vì thực lực đẳng cấp khác biệt quá lớn, nên không cách nào phá phòng ngự của mình.

    Nhưng lúc đó hình như hắn có lĩnh ngộ, nếu lúc đó hắn lĩnh ngộ xong chắc chắn sẽ có cách phá chiêu rồi.

    Đương nhiên chuyện này ít nhất cũng phải có trình độ nhất định, nhưng mà theo nàng nghĩ thì ở dưới thất mạch rất khó có khả năng.

    "Đang!"

    "Đang!"

    Kiếm của Bộ Tranh và quyền của Ngô Khấu Đức liên tục va vào nhau, với một tần suất cực nhanh, thậm chí toát ra tia lửa, điều này khiến cho mọi người đều hiểu quyền của Ngô Khấu Đức cứng rắn biết bao nhiêu.

    Thực ra cái này cũng không có gì, bởi vì cũng có rất nhiều võ giả tu luyện thân mình hết sức cứng cỏi, coi như là kiếm của Bộ Tranh rất sắc bén đi nữa thì cũng khó có thể làm bị thương bọn họ, chỉ là để lại một ít vết tích thôi.

    Trong lòng Ngô Khấu Đức rất là bực bội, hắn không phải muốn thể hiện sự cứng rắn của mình, mà hiện giờ căn bản hắn không có biện pháp xuất ra trận binh, vì trước thế công như vũ bảo của Bộ Tranh cơ bản là không có rảnh tay.

    Hắn hiện tại rất là hối hận, tại sao mình lại để cho người khác động thủ trước, vì sao trước đó không lấy vũ khí của mình, làm cho bây giờ rơi vào thế bí.

    Bên cạnh đó thì hắn cũng rất kinh ngạc, Bộ Tranh dường như có thể đoán trước được thời gian ra chiêu và chiêu thức đó. Nói chung là bị hắn nhìn thấu rồi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

    Hắn sẽ không nghĩ tới Bộ Tranh chỉ cần nhìn qua chiêu thức một lần sẽ nhớ kỹ, đồng thời cũng biết cách hóa giải thế nào, mà cho dù thế, những chiêu mới sử dụng lần đầu sao Bộ Tranh vẫn có thể nhìn thấu được, đây là tại sao chứ?

    Chẳng lẽ Bộ Tranh có năng lực biết trước chiêu thức à?

    Đây tất nhiên là không phải, mặc dù các chiêu thức của Ngô Khấu Đức chưa sử dụng qua nhưng cũng có nhiều người khác dùng rồi.

    Bộ Tranh đã xem mấy trăm tràng tỉ thí rồi, có bao nhiêu chiêu thức hắn đều đã biết, đây chính là lợi ích của việc xem nhiều trận đấu, chẳng những có thể tăng thêm cho mình kinh nghiệm thực chiến, đồng thời có thể giúp lý giải sâu thêm về chiêu thức của thiên hạ.

    Những cuộc luận võ này đối với Bộ Tranh mà nói, cứ như là tàng kinh các, giúp hắn biết thêm nhiều chiêu thức, thậm chí nó so với tàng kinh các còn tốt hơn, ở tàng kinh các còn cần nghiên cứu rồi phát triển chiêu thức nữa.

    Mà cái này thì không cần, chỉ cần các người thể hiện chiêu thức tương đương là đã giúp Bộ Tranh học rồi, không cần đi nghiên cứu, không cần suy nghĩ, phát triển nữa.

    Bộ Tranh càng đẩy nhanh tốc độ, đã làm cho Ngô Khẩu Đức lộ ra một sơ hở lớn, sau đó Bộ Tranh một kiếm đâm tới…

    "Đang!"

    Kiếm của Bộ Tranh nhanh chóng đâm vào, bị chân khí phòng ngự của Ngô Khấu Đức chặn lại, ngay sau đó hắn liền thối lui ra một khoảng cách. Lẳng lặng nhìn Ngô Khấu Đức, hình như không tấn công mà đợi đối thủ tiến đánh.

    "Vù vù..."

    Ngô Khấu Đức hít mấy hơi, nhìn Bộ Tranh.

    Vào lúc này thì mọi người đều đã nhìn thấy một lợi thế rất lớn dành cho Bộ Tranh bằng chứng là Bộ Tranh không có vẻ gì là mệt mỏi, còn Ngô Khấu Đức thì chảy mồ hôi rồi thở dốc, mặc dù chỉ là biểu hiện nhưng cũng làm cho người khác có đánh giá.

    Mà chính lúc này thì Ngô Khấu Đức lấy ra trận binh của mình, đó là một đôi quyền sáo thập phần tinh xảo, bao phủ cả hai tay, đồng thời có không ít gai nhọn, thoạt nhìn rất dữ tợn.

    Chỉ là quyền sáo trận binh này hình như phẩm cấp không cao lắm, quyền sáo chính là một trong những vũ khí khó chế tạo nhất, nhưng cũng vì vậy nên nó có rất nhiều trận pháp.

    “Ngươi rất khá, chỉ là vận may của ngươi nên dừng lại ở đây thôi”.

    Lúc đeo quyền sao vào, Ngô Khấu Đức trở nên kiêu ngạo hung hăng hơn, cứ như là lúc trước Bộ Tranh áp chế hắn là do vận khí mà thôi.

    “Vận may thì không thể xác định được, còn ta thì dựa vào thực lực.”

    Bộ Tranh cười nói rồi giơ kiếm lên giả bộ có chút lãnh khốc.

    Đông Phương Như Mộng cũng bó tay với tên này, lúc này không hiểu hắn còn giả lãnh khốc làm gì, đừng nói là cố ý cho đối thủ cơ hội xuất trận binh đó.

    Không sai, Bộ Tranh chính là cố ý, bởi vì đây là luận võ hội, điều quan trọng không phải là thắng thua mà là điều ngươi học được cái gì, thua cũng không phải là chuyện xấu, nó có chỗ tốt là giúp hắn tiến bộ hơn mà thôi.

    Nếu như một trăm lần luận võ thắng lợi, nhưng không có học được điều gì, mà một trăm lần luận võ thua, lại học được không ít, Bộ Tranh trăm phần trăm sẽ chọn cái sau, con người quan trọng nhất là làm cho mình tiến bộ chứ không phải là làm cho kẻ địch tiến bộ.

    Đương nhiên thỉnh thoảng, làm ngược lại cho có chút kích thích thì vẫn được.

    Rất nhiều người đều quên điểm này, chỉ quan tâm tỷ võ thắng thua, nhưng không biết hấp thụ kinh nghiệm trong khi luận võ.

    Bộ Tranh vừa rồi đã có thể đắc thủ rồi, hắn đâm ra một kiếm kia đã có thể đánh bại Ngô Khấu Đức, nhưng hắn không làm vậy, vì hắn biết thực lực chân chính của Ngô Khấu Đức còn chưa phát huy ra hết.

    Mà lúc trước hắn không cho đối thủ thể hiện thực lực chân chính là vì hắn muốn luyện tập thử cách đánh nhanh thắng nhanh áp chế toàn diện xem thử.

    Ngô Khấu Đức còn không biết mình bị biến thành đối tượng bồi luyện của đối phương, trong lòng còn đang âm thầm nghĩ không biết làm thế nào để hạ gục Bộ Tranh đây.

    "Hàng long quyền pháp!"

    Ngô Khấu Đức vừa ra tay đã là chiêu thức uy mãnh, quyền sáo hơi phát quang, phía trước song quyền tạo cho người ta có cảm giác như không gian vặn vẹo, như là sự phát tiết của hắn sau thời gian dài bị Bộ Tranh áp chế.

    "Oanh, oanh, oanh..."

    Quyền đầu của Ngô Khấu Đức dẫn dắt uy lực bạo tạc, làm hai cột đá ở bên nổ tung, chiêu thức kia quả nhiên cương mãnh vô cùng, nếu bị đánh trúng, coi như là cao thủ thất mạch cũng sẽ thụ thương, nhưng vấn đề là hắn cần đấm trúng mục tiêu mới được.

    Bộ Tranh căn bản không để hắn đấm trúng, có điều không phải dùng thân pháp né tránh mà là sử dụng kiếm pháp dẫn dắt phương hướng công kích, khiến hắn không thể đánh trúng mục tiêu.

    Hiện tại bộ tranh biểu hiện ra chính là phòng ngự, mà kiếm pháp phòng ngự cũng có rất nhiều, trong đó dẫn dắt công kích chính là loại hết sức quan trọng, loại kiếm pháp này chẳng những có thể dẫn dắt công kích mà còn có thể lập tức phản kích làm cho đối phương phải đề phòng.

    Chẳng qua, Ngô Khấu Đức cũng không phòng ngự kiếm của Bộ Tranh mà hắn muốn giống như Bộ Tranh lúc nãy, luôn luôn áp chế Bộ Tranh, khiến Bộ Tranh không có thời gian để phản kích.

    Nhưng rõ ràng rằng hắn không thể làm được trước một Bộ Tranh xuất chiêu như nước chảy mây trôi, rất nhiều khi chiêu thức của hắn bị Bộ Tranh phá giải.

    Điều này làm cho hắn rất là căm tức, công kích cũng càng ngày càng mạnh, thậm chí không quan tâm đây là tỷ võ nữa, đến cả sát chiêu hắn cũng đã xuất ra rồi.

    "Quyền trận, một quyền định thiên hạ! !"

    Ngô Khấu Đức đột nhiên phi thân về phía trước, sau đó trên quyền sáo xuất hiện quang hoa, ở trước mặt hắn xuất hiện một trận đồ, sau đó, một trận đồ to lớn màu vàng nhạt to lớn hình quyền đầu bay ra, làm lật tung hết đất đá ở lôi đài luận võ.







     
    Chỉnh sửa cuối: 23/7/15
    manga/anime thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)