Tu Chân Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng (Long Chiến Đô Thị) - MP3 (C52 - tạm drop)

  1. Sói

    Sói Bất Lực Thì Sao? Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/7/12
    Bài viết:
    491
    Được thích:
    486
    Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng
    Tác giả: Mp3
    -- o --

    Chương 54: Niềm vui bình dị giữa đời thường.


    Dịch: hcmutransmt06a
    Biên: Sói
    Nguồn: banlong.us

    Lưu Tinh vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ:

    “Tiết Thiên Y này không biết là đệ tử của ai, chẳng những tinh thông dịch dung thuật mà còn có một thân khinh công cao cường! Lợi hại a!”
    “Có một sư phụ giỏi chỉ điểm cho tuy rằng rất trọng yếu nhưng không thể bỏ qua việc bản thân hắn càng là kỳ tài võ học! Một người tư chất bình thường, dù tu luyện thế nào cũng không có khả năng đạt đến cảnh giới như hắn!”
    Chu Triết bội phục nói.
    “Hắn không chịu gia nhập Long Hồn chúng ta, thật đáng tiếc!”

    Long Oanh Oanh thì thào nói xong, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định, đứng dậy nói:

    “Cao thủ như thế này, ta không thể bỏ qua được! Đợi làm xong chuyện này, ta phải cuốn lấy hắn đến khi hắn đáp ứng gia nhập Long Hồn mới thôi”
    Khoảng hai giờ sáng, Tiết Thiên Y về tới căn phòng của mình trong tứ hợp viện khu Lão Nhai.
    Hắn vụng trộm ra ngoài rồi lại lặng lẽ trở về, hết thảy đều yên lặng không một tiếng động, không làm kinh động bất kỳ ai trong tứ hợp viện.
    Sau khi cởi quần áo nhảy vào bồn tắm táp xong, Tiết Thiên Y lại một lần nữa xếp bằng trên giường đem chân khí trong cơ thể vận chuyển mấy đại chu thiên, tiêu hóa hết âm tính linh khí vừa thu được trong Ngôi Sao Hi Vọng.
    Giờ khắc này, Tiết Thiên Y cảm thấy chân khí trong đan điền đang ở trạng thái vô cùng hòa hoãn, Huyền Âm – Huyền Dương hai luồng chân khí đang tồn tại dưới trạng thái hình tròn, mỗi luồng phân biệt chiếm lấy một nửa đan điền, không có bất kỳ xung đột lẫn nhau nào, tâm trạng Tiết Thiên Y cũng bởi vậy mà thả lỏng rất nhiều.
    Sau đó, Tiết Thiên Y suy nghĩ hồi tưởng đến nhà bảo tàng triển lãm châu báu cùng với sự việc của tổ chức Long Hồn, hai sự việc lặp đi lặp lại làm hắn ngủ không được. Hắn dứt khoát khoanh chân trên giường một mực tu luyện tới hừng đông mới mở mắt dừng lại, cảm thấy cảnh cửa chướng ngại cuối cùng Thủ Quyết Âm Mạch đã có chút dấu hiệu mỏng đi.
    Phát hiện này làm Tiết Thiên Y mừng rỡ như điên.
    Phải biết rằng Thủ Quyết Âm Mạch chỉ cần đả thông hoàn toàn là có thể cùng với Thủ Dương Minh Mạch mới đả thông trước đây không lâu liên kết thông suốt với nhau do đó luyện thành Trọng Thiên Tâm Quyết đệ nhất trọng. Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư ba đại cảnh giới sẽ toàn bộ hoàn thành, một bước đạt tới Trọng Thiên Tâm Quyết đệ nhất trọng – Thiên chi cảnh. Khi đó thực lực của Tiết sẽ tăng vọt một mảng vô cùng lớn.


    (*) Dịch: xin giải thích ‘luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư’ ba đại cảnh giới này một chút. Trung y nói riêng và Đông y nói chung cùng với Đạo giáo quan niệm ‘Tinh – Khí – Thần’ là ba đại diện cho sức khỏe của con người cũng như vạn vật thậm chí còn liên quan đến cả thuật trường sinh. Trong đó:

    - Luyện tinh hóa khí: Giai đoạn này liên quan đến việc gia tăng và kết tụ nguyên tinh. Sau đó Sau đó chuyển hóa tinh thành khí bằng những phương pháp thiền định hay những kỹ thuật nội công theo đúng một chu kỳ là 100 ngày.

    - Luyện khí hóa thần: Sau một thời gian luyện tập, khí có thể được luân chuyển theo đại chu thiên hay chính là pháp giới hậu thiên. Qua giai đoạn này đã đủ nằm ngoài tam giới không thuộc luân hồi. Trong võ học thì đây là cảnh giới khá cao.

    - Luyện thần hoàn hư: Giai đoạn tu luyện đưa thần trở về với hư không (vô-cực). Giai đoạn này đã gần như là tối cao trong võ học, có thể làm chậm lão hóa, bài trừ độc tố ra khỏi cơ thể do đó làm tăng tuổi thọ. Ngoài ra còn có truyền thuyết tu thành Kim Đan như trong những truyện tiên hiệp, bước lên con đường trường sinh bất tử. Tục truyền thì Lão Tử của Đạo giáo, Đạt Ma sư tổ phái Thiếu Lâm và Trương Tam Phong phái Võ Đang đã đạt đến cảnh giới này, tuổi thọ của họ so với người bình thường thì cao hơn rất nhiều.

    Trên đây là một số tìm hiểu của mình đối với ba cảnh giới trên, giúp các bạn hiểu thêm, nếu không đọc truyện mà không hiểu thì truyện sẽ mất hay.
    Trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài đã truyền đến tiếng nước chảy ào ào, hiển nhiên là có người trong tứ hợp viện đã thức dậy. Tiết Thiên Y mặc quần áo tử tế nhảy xuống giường, tiện tay mở cửa sổ để cho cơn gió trong lành buổi sáng sớm thổi qua căn phòng một lượt, làm cho tinh thần hắn có phần thoải mái.
    Hắn nhìn qua cửa sổ thấy thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Lâm Tuyết Ức đang ở gần bồn nước rửa mặt, trên người nàng mặc chiếc áo len mỏng có hình trái tim, bên dưới mặc chiếc quần jean bó sát người, cặp mông tròn bị bao chặt lại hết sức mê người, bên dưới nữa là đôi giày thể thao màu trắng, mái tóc đen nhánh được búi thành đuôi ngựa bởi chiếc kẹp hình con bướm.
    Giờ khắc này, Tiết Thiên Y cảm thấy mùa thu lặng lẽ này lại vì dung mạo xinh đẹp của cô gái kia mà tràn đầy sắc xuân.
    Ngắm mỹ nữ là sự tình thập phần vui vẻ, Tiết Thiên Y lẳng lặng đứng trước cửa sổ chăm chú nhìn Lâm Tuyết Ức, trong mắt đầy ý tán thưởng, cho đến khi Lâm Tuyết Ức rửa mặt xong, bắt đầu vo gạo nấu cháo thì hắn mới đẩy cửa đi ra ngoài, mỉm cười chào hỏi:

    “Tuyết Ức, dậy sớm a!”
    “Tiết ca ca cũng dậy sớm thế? Em có thói quen mỗi ngày đều dậy vào giờ này!”
    Thấy Tiết Thiên Y, trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Tuyết Ức tràn đầy ý cười ngọt ngào vui vè, đôi mắt nàng híp lại như vầng trăng non cuối trời.
    Cha Lâm Tuyết Ức đã qua đời mấy năm trước, khi đó Lâm Tuyết Ức còn nhỏ tuổi, đôi vai nhỏ bé kia đã phải chịu gánh nặng gia đình, chiếu cố mẫu thân bệnh tật. So với những nữ hài cùng tuổi đang hưởng thụ tình yêu thương của cha mẹ, cơm áo không lo thì đời sống của nàng thật bất hạnh và vất vả.
    Bất quá bề ngoài Lâm Tuyết Ức tuy mềm yếu nhưng nàng lại có trái tim kiên cường, từ bỏ đã phải bi thương thống khổ do phụ thân qua đời, vì mẫu thân, cũng là vì mình, rất nhanh sau đó nàng lại một lần nữa đứng dậy, lạc quan tích cực đối mặt với cuộc sống mới.
    So với Lâm Tuyết Ức, Tiết Thiên Y vẫn cảm thấy mình còn may mắn, vì Lâm Tuyết Ức dù sao cũng có mẫu thân mang bệnh tật phải chăm sóc còn mình mặc dù không có cha mẹ từ nhỏ, sống nương tựa với gia gia, nhưng sư phụ cùng tám vị sư huynh sư tỷ ở Thiên Cơ môn đều coi hắn là thân nhân, mỗi lần đến Thiên Cơ môn hắn đều cảm nhận được sự chân thành tha thiết từ đại gia đình đó, tình nghĩa hòa thuận, vui vẻ ấm áp.
    Nhân sinh giống nhau, hoàn cảnh cũng tương tự nên Tiết Thiên Y cảm thấy vô cùng thân thiết với Lâm Tuyết Ức. Hắn và Lâm Tuyết Ức kết nghĩa anh em, tuy rằng lúc đầu có chút thành phần vui đùa bên trong nhưng đa phần là thật lòng. Hắn còn nghĩ, sau khi mình cư ngụ ở tứ hợp viện, sẽ đối đãi với Lâm Tuyết Ức như thân muội muội, không cho phép bất cứ ai khi dễ nàng.
    Đùa giỡn với Lâm Tuyết Ức một lúc, Tiết Thiên Y cũng nấu bữa sáng cho bản thân. Không bao lâu sau, bên trong tứ hợp viện tràn đầy âm thanh cuộc sống, đến khi vợ của Mã Đại Toàn mang theo hai tiểu la lị song sinh đi ra, một ngày sinh hoạt náo nhiệt chính thức bắt đầu.
    Mã Đại Toàn có một xe nhỏ để buôn bán bánh nướng, địa điểm bán hàng thường là tại tất cả trường học phụ cận khu này, bây giờ còn cách khai giảng mấy ngày, hắn cũng lười biếng không đi bán hàng nữa, nắm chặt thời gian tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Giờ phút này, vợ của hắn cùng hai đứa con đã thức dậy nhưng hắn vẫn còn nằm ngủ ngáy o o, tiếng ngáy to đến nỗi vang khắp nơi trong đại viện.
    Da mặt vợ Mã Đại Toàn hơi mỏng, thấy tiếng ngáy chồng mình như sấm, lại thấy hàng xóm trong viện đều dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, đỏ mặt mang theo hai đứa con gái chạy vào phòng, ba mẹ con hợp lực đánh thức Mã Đại Toàn đang ngủ như heo dậy làm hắn bất mãn, thấp giọng oán trách.
    Tiết Thiên Y và Lâm Tuyết Ức nghe thấy hai tiểu la lỵ đáng yêu ở trong phòng hát trêu phụ thân “Con heo lười, ngủ nướng, không biết xấu hổ, chỉ biết ăn!” nhịn không được cười ra thành tiếng.
    Sinh hoạt bình thường trong tứ hợp viện chính là như vậy, dân dã nhưng tràn đầy vui thú.
    Mã Đại Toàn tuy buôn bán nhỏ nhưng sau khi tất cả các trường học khai giảng, hắn đều cần cù vô cùng, bán ở nhiều nơi nên thu nhập mỗi ngày lên tới cả trăm đồng. Mỗi tháng trừ tiền sinh hoạt cần thiết ra cũng còn dư đến một nửa, Mã Đại Toàn nói đợi hài nhi lớn thêm chút nữa liền đi kiếm chỗ nào yên tĩnh mua một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, tốt nhất là có thể lưu lại làm của hồi môn cho con gái.
    Mỗi lần nghe được Mã Đại Toàn ngay thẳng nói hắn đã kiếm được bao nhiêu tiền, Tiết Thiên Y cũng rất hâm mộ. Có đôi khi hắn còn la hét đòi học làm bánh nướng, về sau vạn nhất không thi đậu đại học liền dùng nghề này nuôi sống gia đình. Mã Đại Toàn cười cười khoát tay, thế nào cũng không chịu đáp ứng, hắn nói Tiết Thiên Y trán cao, địa các phương viên, có tướng đại phú đại quý, tương lai nhất định là nhân vật lớn, không giống mình không có tiền đồ.
    Tiết Thiên Y đương nhiên chẳng qua là chỉ đùa một chút thôi, thuận miệng nói rồi cũng quên ngay. Hắn hiện tại đang cố hết sức kéo dài tính mạng, có tương lai hay không vẫn còn là một ẩn số.
     
    motminhmai thích bài này.
  2. Sói

    Sói Bất Lực Thì Sao? Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/7/12
    Bài viết:
    491
    Được thích:
    486
    Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng
    Tác giả: Mp3
    -- o --

    Chương 55: Vụ cướp ngân hàng.


    Dịch: hcmutransmt06a
    Biên: Sói
    Nguồn: banlong.us

    Tiết Thiên Y ăn sáng xong thì đã bảy giờ, trời đã sáng rõ, hắn liền mang thẻ ngân hàng mà ông nội đã thay mình chuẩn bị ở quê định tới ngân hàng rút lấy chút tiền mặt rồi đến Diệp Thị Công Quán đưa cho Diệp Uy để lão thay mình nộp tiền học phí, thuận tiện cũng mua chút ít quà tặng mang qua.
    Diệp Uy giúp mình nhập học khẳng định là mất không ít tiền, Tiết Thiên Y định trả cho lão số tiền kia, hắn không muốn nợ chút ít nhân tình này. Đương nhiên việc đi cửa sau cùng quan hệ của lão mình không có cách nào trả nổi, chỉ có thể đợi đến lúc về sau nếu lão có việc, mình sẽ xuất lực giúp đỡ thôi.
    Lúc này là giờ cao điểm, lúc Tiết Thiên Y chạy đến máy ATM gần ngân hàng Hoa Hạ thì phát hiện máy rút tiền đã xảy ra vấn đề, không ít người dân vì cần dùng tiền gấp mà phụ cận không còn chiếc máy ATM nào, chỉ vẹn vẹn có một chiếc này nên đang đứng xếp hàng la ó.
    Tiết Thiên Y rảnh rỗi, sau khi xếp hàng lấy số xong, xem số thứ tự thấy rằng trước mình còn hơn mười người nữa liền đi đến góc ngân hàng, ngồi xuống một chiếc ghế dựa.
    Sau tám giờ, thời gian cao điểm đã qua, dòng xe ngoài đường phố đã thưa thớt rất nhiều, trong ngân hàng đang tiến hành giao dịch với mười mấy người xếp trước kia, Tiết Thiên Y tính toán một chút, đại khái phải mất mười phút nữa mới đến lượt mình.
    Lúc này, một cô gái trẻ động tác uyển chuyển, dung mạo xinh đẹp mở cửa kính bước vào trong đại sảnh.
    “Sao lại là cô ta? Không phải cô ta nói phải rời Yến Kinh ít ngày sao?”
    Cô gái kia chính là người đêm qua Tiết Thiên Y đã từng gặp mặt - Long Oanh Oanh. Giờ phút này trên mặt Long Oanh Oanh thoạt nhìn có chút tiều tụy, tựa hồ trước đó đã xảy ra chuyện gì làm cô khó chịu.
    Long Oanh Oanh không nhìn thấy Tiết Thiên Y, cô chỉ bước vào lấy số thứ tự sau đó tùy ý ngồi trên ghế chờ đến lượt. Mà Tiết Thiên Y lại ngồi trong góc hẻo lánh mỉm cười nhìn bóng lưng xinh đẹp tuyệt trần của Long Oanh Oanh, hắn cũng không chủ động đứng dậy chào hỏi.
    Lúc này trước Tiết Thiên Y chỉ còn có ba người nữa, đột nhiênmột chiếc xe bọc thép chở tiền ngừng lại bên ngoài cửa ngân hàng.
    Cửa xe mở ra liền có ba gã mặc áo chống đạn, võ trang đầy đủ trước sau nhảy xuống, trong tay mỗi người đều cầm súng hạng nặng uy lực cao. Người thứ nhất mở đường cho vài nhân viên công tác tiến vào trong quầy ngân hàng, hai người khác một trái một phải thủ hộ hai bên xe bọc thép, ánh mắt quét qua bốn hướng xung quanh.
    Một lát sau, vài tên nhân viên ngân hàng trong tay cầm theo rương tiền chứa hơn một ngàn vạn (10 triệu NDT = hơn 33 tỷ VNĐ) tiền mặt, thần sắc ngưng trọng từ sau quầy bước nhanh ra. Nhưng khi bọn hắn vừa mới đem rương tiền đi vào xe bọc thép, còn chưa kịp đóng cửa thì hai chiếc xe tải trước sau phóng như chớp đến gần, phanh gấp dừng lại.
    Cửa xe mở ra, tám tên che mặt màu đen chỉ để lộ hai con mắt tinh tráng nhảy ra khỏi xe. Chúng vừa chạy tới xe chở tiền vừa dùng súng ngắn trong tay điên cuồng bắn phá. Ba gã vệ sĩ võ trang thì có một người gục ngay tại chỗ, hai người khác cũng lọt vào tầm súng nhưng trốn tránh kịp thời, bị thương không nặng.
    Ba gã vệ sĩ võ trang kia đều là đặc công xuất ngũ, mặc dù gặp phải tập kích đột nhiên mà xuất hiện tử thương một người nhưng hai người bị thương vẫn bảo trì được đầu óc thanh tỉnh, lâm nguy không loạn. Một người cố chiếm cứ địa hình có lợi, sau đó cầm súng cùng tám người kia triển khai đấu súng trên đường, người còn lại dùng tốc độ nhanh nhất báo động cứu viện.
    Vài nhân viên công tác ngân hàng cũng có hai người bị thương đang nằm trong vũng máu kêu thảm thiết không ngớt. Mấy người chưa bị thương sau đó mới kịp phản ứng, thét lên chói tai trốn vào trong đại sảnh.
    Tám tên cướp kia không nghi ngờ gì nữa, bọn chúng định cướp xe chở tiền, thậm chí là đã có âm mưu từ lâu, bí mật mua vũ khí, vốn định cướp được một khoản tiền kếch xù, nửa đời sau có thể khoái hoạt tiêu dao, không làm mà hưởng. Nhưng không nghĩ tới kế hoạch thì tốt đẹp lại gặp phải hai gã vệ sĩ võ trang được huấn luyện đầy đủ chống cự kịch liệt.
    Nhân số bọn hắn tuy nhiều nhưng đều là nhóm ô hợp, tám đối hai mà trong thời gian ngắn không chiếm được chút tiện nghi nào, ngược lại trong quá trình lại gần xe chở tiền có hai gã bị bắn gục.
    Ngoài cửa ngân hàng phát sinh bắn nhau kịch liệt, đại đội võ trang đặc công Yến Kinh nhanh chóng phản ứng, khẩn cấp tập hợp, không đến mười sau đã có mặt tại hiện trường. Một bộ phận đặc công thiết lập giới tuyến hai đầu, đem cả con đường phong tỏa lại ngăn cản dân chúng tiến vào, một bộ phận khác tiến tới trợ giúp hai người vệ sĩ kia.
    “Đại ca, chúng ta đã bị bao vây! Làm sao bây giờ?”
    Bọn cướp đều nghe được tiếng còi chói tai từ xe cảnh sát, ngay sau đó chứng kiến bốn phía đều xuất hiện nguyên một đám võ trang đặc công từ từ tiến lại, biết tình huống không ổn, một người trong đó hét lên hỏi tên cầm đầu.
    “Con mẹ nó, tao làm sao mà biết!”

    Tên cầm đầu tóc húi cua được gọi là ‘Đại ca’ kia điên cuồng quét ra một băng đạn, ánh mắt hướng về đại sảnh ngân hàng, khẽ nảy ra chủ ý, lạnh lùng nói:

    “Các huynh đệ, trước tiên đừng vội cướp tiền, xông vào trong ngân hàng bắt mấy con tin, giằng co với cảnh sát!”
    Dưới sự tấn công của đặc công vũ trang, bọn cướp không còn đường nào khác đành phải tiến vào trong đại sảnh ngân hàng, đem mười mấy người bên trong khống chế lại, bắt làm con tin.
    Lần này bị bao vây, vài tên cướp cũng biết khả năng chạy trốn là rất nhỏ nên dứt khoát không cần che dấu, nguyên một đám tiện tay kéo khăn trùm đầu lộ ra tướng mạo vốn có.
    Cùng lúc đó, đại đội đặc công Yến Kinh đã hoàn toàn bao vây tòa cao ốc ngân hàng Hoa Hạ, chẳng qua trong tay bọn cướp có không ít con tin cùng vũ khí nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đại đội trưởng Trữ Lăng Vân đang báo cáo với chính quyền Yến Kinh, chính quyền đối với chuyện này tỏ ra vô cùng coi trọng, phái ra Phó thị trưởng làm người quản lý tổ công tác, đi đến chỉ huy tại hiện trường.
    Giờ khắc này, trong đại sảnh Hoa Hạ ngân hàng tràn ngập bầu không khí khẩn trương, nhìn mấy tên cầm súng trước mặt, ánh mắt lộ hung quang, hơn mười người bị bắt làm con tin không dám thở mạnh, sợ đối phương bị chọc giận sẽ bắn chết mình lúc nào không hay.
    Một ít người sợ đến run rẩy cả người thầm nghĩ xui xẻo, không biết kiếp trước làm việc xấu gì mà bây giờ gặp phải chuyện này. Một số khác lại chắp tay cầu bình an mong vượt qua lần nguy hiểm này. Một số thì ánh mắt láo liên nhìn bốn phía, định thừa dịp bọn cướp không sẵn sàng tìm cơ hội lao ra ngoài. Một số thì lại hi vọng cảnh sát lập tức xông vào tiêu diệt bọn cướp.
    Hơn mười con tin tuyệt đại đa số đều khẩn trương lo nghĩ, thần sắc sợ hãi, chỉ có Tiết Thiên Y cùng Long Oanh Oanh là thoạt nhìn còn bình tĩnh.
    Thực lực Tiết Thiên Y tuy mạnh nhưng cũng không có mười thành nắm chắc, tuyệt không dám đơn giản chính diện chống lại vũ khí nóng cho nên hắn tạm thời bỏ qua cho việc phản kháng. Hắn bị vài tên cướp cầm súng ép vào một chỗ cùng những người khác ôm đầu tụ tập tại một khu vực trong đại sảnh. Trong lòng hắn đang thầm tính toán làm thế nào mới có thể một lần hành động khống chế tất cả những tên dám làm mình cúi đầu khuất nhục ngồi chồm hổm trên mặt đất này.
    “Tiết Thiên Y? Ngươi…”
    Lúc hơn mười con tin tụ tập tới trung tâm đại sảnh, Long Oanh Oanh mới nhìn thấy Tiết Thiên Y cách đó không xa, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, toát ra một tia kinh hỉ.
    “Không được nói! Ai không thành thật thì ta sẽ cho hắn ăn đậu phộng nóng!”
    Nghe thấy có động tĩnh, bọn cướp trừng mắt nhìn Long Oanh Oanh, quát to.
     
    motminhmai thích bài này.
  3. Sói

    Sói Bất Lực Thì Sao? Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/7/12
    Bài viết:
    491
    Được thích:
    486
    Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng
    Tác giả: Mp3
    -- o --

    Chương 56: Làm sao bây giờ.


    Dịch: Sói
    Nguồn: banlong.us

    Tiết Thiên Y hướng về phía Long Oanh Oanh làm một cái động tác im lặng, sau đó bờ môi hắn khẽ nhúc nhích, dùng âm thanh chỉ có mình hắn và Long Oanh Oanh nghe được nói:

    “Long tỷ, trước hết đừng xúc động, ta nhìn thoáng qua thì thấy có lẽ chúng không có khả năng trốn thoát. Đến lúc nguy cấp thì ngươi cứ để ánh mắt ta, khi ta ra dấu hiệu thì chúng ta phải lập tức liên thủ cố gắng đem bọn cướp tiêu diệt trong thời gian ngắn nhất!”
    Long Oanh Oanh thấy lúc Tiết Thiên Y nói chuyện, những người bên cạnh với cả mấy tên cướp kia đều không có phản ứng, giống như không nghe được gì liền vô cùng kinh ngạc. Cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiết Thiên Y, đoán không ra rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
    “Ta đang dùng công phu truyền âm, ngoại trừ ta và ngươi thì không ai khác nghe được đâu!”
    Tiết Thiên Y nhìn về phía Long Oanh Oanh đang trừng mắt, mỉm cười.
    Đôi mày của Long Oanh Oanh khẽ động, cô không nghĩ tới Tiết Thiên Y lại có thể giống như truyền thuyết, đem thanh âm ngưng tụ lại rồi tryền vào trong tai đối phương. Điều này chỉ sợ là sư phụ cô cũng không thể làm đơn giản như vậy, thực lực của Tiết Thiên Y trong lòng cô không khỏi cao thêm một tầng.
    Vốn Long Oanh Oanh nghĩ thầm là số lượng bọn cướp đông, chia ra đứng nhiều vị trí trong đại sảnh, hơn nữa trong tay chúng đều cầm súng. Cho nên dù cho động tác của hai người có nhanh đi nữa thì cũng không thể nào nhanh hơn đạn bắn. Mà muốn thoát thân thì nhất định phải trong nháy mắt đồng thời đánh bại toàn bộ bọn cướp. Thế nhưng loại chuyện này nói thì dễ nhưng làm lại rất khó, chỉ cần động tác chậm một chút liền tạo ra hậu quả không tưởng tượng được. Bất quá Tiết Thiên Y vừa bộc lộ thực lực nên cô cũng tăng thêm vài phần tin tưởng.
    “Mẹ ơi, con sợ quá! Con sợ! Ô ô, con muốn về nhà, con muốn kiếm ba!”
    Ngay trong lúc đại ca của bọn cướp đang cùng chuyên gia đàm phán của phía cảnh sát đang đứng cách nhau một tấm kiếng tiến hành công cuộc đàm phán thì trong đám con tin, một cậu bé khoảng bảy tuổi đột nhiên ôm cánh tay một phụ nữa, khóc rống lên.
    “Con mẹ nó, thằng nhóc đừng có làm rộn lên! Làm tao thấy phiền tao cho mày một viên đạn vỡ mồm bây giờ!”
    Một tên cướp tay bị thương máu chảy đầm đìa bực bội hét lên một tiếng, súng trong tay chỉ thẳng vào chỗ hai mẹ con kia.
    Cậu bé bị hù dọa giật mình nhào vào trong lòng mẹ, càng khóc lớn hơn.
    Lúc này, đại ca của bọn cướp đang cùng chuyên gia đàm phán nói đến chỗ mấu chốt.
    “Cho các ngươi ba mươi phút để chuẩn bị một ngàn vạn tiền mặt, phải phái thêm một chiếc xe chống đạn… Không, phái một chiếc trực thăng đến đưa bọn tao rời đi bình an, nếu không mọi người cùng nhau chết! Trong tay bọn tao có tổng cộng mười tên nhân viên, mười khách cả nam lẫn nữ, hai đứa trẻ nữa! Nghe chưa? Trong vòng ba mươi phút mà tao không nhìn thấy trực thăng thì tao sẽ giết một con tin, sau đó cứ cách năm phút sẽ giết thêm một con tin!”
    “Các người ngàn vạn lần phải bình tĩnh! Bình tĩnh! Con tin là vô tội, không nên làm bị thương người vô tội! Được rồi, điều kiện các người đưa ta chúng tôi sẽ cân nhắc, sẽ cố gắng thỏa mãn các người! Nhưng trước khi chúng tôi chuẩn bị xong các người không được nổ súng đả thương người, nếu không chún tôi chỉ còn cách bắt buộc phải đột kích. Khi đó các người sẽ không có bất kỳ cơ hội sống nào!”
    “Bớt uy hiếp tao đi, con mẹ mày, tao đã dám làm một chuyến này thì đã không còn ý định sống nữa! Nhớ kỹ, thời gian bọn mày chỉ có ba mươi phút! Mạng sống của đám con tin nằm trong tay bọn mày đó!”
    “Bình tĩnh, mong các người bình tĩnh! Tôi chỉ muốn khuyên các ngươi một câu cuối: Đừng kháng cự nữa, kháng cự chỉ đem đến…”
    “Đĩ mẹ mày đấy, lỗ tai tao nghe câu này đến đóng mạng nhện rồi! Nói nhiều!”
    Đại ca của bọn cướp đưa súng về phía chuyên gia đàm phán bắn một viên đạn, dọa vị chuyên gia đàm phán kia co đầu lại, hơn nửa ngày không dám lên tiếng nữa, chạy về đem những lời thương lượng với bọn cướp nói cho cảnh sát.
    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với bọn cướp và con tin trong ngân hàng mà nói thì mỗi một giây một phút đều thật chậm, đều là loại tra tấn, dày vò tinh thần. Mà đối với cảnh sát bên ngoài thì thời gian lại trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái là ba mươi phút mà bọn cướp đưa ra sắp đến giới hạn rồi, lúc này bọn họ đang lo lắng vạn phần.
    Cảnh sát đã điều tra qua, những tên cướp cầm súng trong kia là một nhóm cướp bóc giết người điển hình, tính tình hung dữ, thủ đoạn tàn nhẫn, đến nay đã phạm tội rất nhiều lần. Từng tên thành viên trong đó tay đều nhuốm máu người, đều là tội phạm truy nã cấp A được treo một cục tiền thưởng. Những tên này chạy khắp nước gây án, không có nơi ở cố định nên tạo rất nhiều phiền toái cho phía cảnh sát. Không ngờ lần này bọn chúng lại chọn thành phố phồn hoa nhất Hoa Hạ - Yến Kinh. Hơn nữa lại tạo ra một hồi mưa gió như vậy.
    Dù cho là đại đội trưởng của đội đặc công vũ trang kiêm Phó thị trưởng – Trữ Lăng Vân cũng không trở tay kịp. Hắn mất chức là chuyện nhỏ, nếu khiến cho số lớn dân thường tử thương thì thật sự phiền toái. Cao tầng lãnh đạo đã có chỉ thị, muốn bọn họ nhất định phải đem bọn tội phạm này hốt gọn một mẻ lớn, nếu để bọn chúng thoát được thì không biết chúng còn tạo ra bao nhiêu nguy hại cho xã hội này.
    Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không thỏa mãn yêu cầu của bọn cướp trong thời gian yêu cầu thì cứ năm phút chúng liền nổ súng giết một người. Đây tuyệt không phải là nói giỡn! Theo tính cách tàn nhẫn của chúng thì giết người chỉ là một chuyện nhỏ đối với chúng mà thôi, có khi đến mắt cũng không chớp một cái ấy chứ.
    Nếu như mặc kệ bọn chúng không đàm phán thì cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cả đám con tin bị giết hết. Sau đó trên xã hội nhất định sẽ truyền ra tin tức trách móc: “Cảnh sát không có năng lực”. Còn nếu mạnh mẽ đột kích thì mặc dù có thể đem toàn bộ bọn cướp bắt hết nhưng số lớn dân thường và đội viên của tổ đặc công là việc không thể tránh khỏi. Như vậy lại khiến cho cao tầng lãnh đạo có ấn tượng xấu: “Lãnh đạo bất lực, cấp dưới làm việc bất ổn”, công việc trong giới chính trị của mình cũng sẽ lập tức kết thúc.
    Bên nào cũng chết, hắn thật sự không có biện pháp tránh khỏi trách nhiệm. Hiện tại Trữ Lăng Vân suy tính làm sao giữ lại cái mũ trên đầu mà là dùng biện pháp nào mới có thể đem chuyện trước mắt xử lý tốt, đem thương vong hạn chế ở mức thấp nhất để khiến địa vị xã hội của hắn không bị ảnh hưởng tồi tệ.
    Làm sao bây giờ?
    Đứng cạnh Trữ Lăng Vân còn có Thị trưởng, thỉnh thoảng hai người nhìn nhau, trên trán đổ một đống mồ hôi.
    Lúc này bọn họ cũng chịu áp lực rất lớn, thậm chí so với con tin trong đó còn trầm trọng hơn nhiều.
    “Trữ đội trưởng, ngài nói sao mới có thể gom cổ hết bọn cướp này mà không khiến người vô tội và thành viên trong tổ chịu thương vong đây?”
    Sắc mặt thị trưởng vô cùng âm trầm, có thể chính bản thân họ cũng hiểu rằng đấy là việc không có khả năng.
    “Trừ phi là thỏa mãn yêu cầu của chúng vô điều kiện, nếu không thì không có biện pháp gì có thể làm được!”
    Trữ Lăng Vân mặc áo chống đạn trên người, tay nắm một cây súng lục, hai mắt hắn nhìn thẳng về phía cửa kiếng ngân hàng, trong mắt hằn lên từng tơ máu.
    “Không có biện pháp nào tốt hơn sao?”
    “Không có!” Trữ Lăng Vân tháo mũ bảo hiểm xuống dùng sức gãi gãi đầu, bỗng hít mạnh một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ kiên nghị:

    “Thị trưởng, nếu không ta mang theo một phân đội nhỏ cường công, ta có lòng tin đem tổn thấp hạ xuống mức thấp nhất!”
     
    motminhmai thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)