HOT  FULL  Đô Thị  Sắc Đô Thị Tàng Kiều - (Sắc 18+) - Tam Dương Trư Trư

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Duy Linh

    Duy Linh Premium Member

    Tham gia ngày:
    8/9/11
    Bài viết:
    18,689
    Được thích:
    17,628
    Đô Thị Tàng Kiều
    Tác giả: Tam Dương Trư Trư

    Chương 25: Bạch Tình Tình


    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: Vip.vandan







    Bạch Tình Đình ngồi sau bàn làm việc, tay phải không ngừng xoay xoay một cây bút máy . Nàng mặc một áo sơ mi trắng, cổ khoét sâu hình chữ V làm hiện ra một mảng da thịt trắng trẻo nõn nà. Trên cổ có đeo một đồ trang sức hình mặt cười nhưng sắc mặt của nàng thì lại không có gì là cười cả, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Phi.

    - Trưởng phòng Vương, anh có thể đi.

    Bạch Tình Đình lạnh lùng nói.

    Trưởng phòng Vương đóng cửa phòng lại, Diệp Lăng Phi cười cười đi đến trước mặt Bạch Tình Đình, hắn tự mình kéo ghế ngồi đối diện với nàng.

    - Trưởng phòng Diệp, có biết vì sao tôi gọi anh tới đây không ?

    Bạch Tình Đình ngồi ngả về phía sau ghế, dùng ánh mắt trịch thượng nhìn Diệp Lăng Phi . Nàng muốn biểu hiện ra sự uy nghiêm của mình nhưng dưới con mắt đưa tình của Diệp Lăng Phi thì hắn lại cảm thấy buồn cười trước thái độ của nàng. Cố nén cười, Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

    - Tôi nghĩ là tôi biết . Nếu như tôi đoán không sai thì phó giám đốc Bạch muôn nhân cơ hội này trả thù . Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, hôm đó là cô tông vào xe tôi . Về chuyện tôi xưng hô cô thế nào thì chỉ là vì tôi muốn biểu đạt sự hâm mộ của mình với khuôn mặt đẹp của cô .

    Nói đến đây, Diệp Lăng Phi ngả người về trước , nhỏ giọng nói:

    - Phó giám đốc Bạch, không biết cô có bạn trai hay không ? Nếu như chưa có thì có thể tìm tôi, tôi cũng được lắm.

    Rầm.

    Bạch Tình Đình đập mạnh tay phải xuống bàn, gương mặt đỏ bừng tức giận nhìn cái vẻ cười cười đáng ghét của Diệp Lăng Phi. Bộ ngực cao vút đang phập phồng lộ ra ở cổ áo sơ mi khoét sâu .

    - Trưởng phòng Diệp, cần thận lời nói một chút. Đây là tập đoàn quốc tế Thế Kỷ chứ không phải tập đoàn Tân Á của anh. Tôi là phó giám đốc của Thế Kỳ, có quyền từ chối mua sản phẩm của công ty anh. Nếu như anh tiếp tục không tôn trọng tôi, tôi sẽ mời anh ra ngoài, từ nay về sau , tập đoàn Thế Kỷ của chúng tôi sẽ không mua bất cứ sản phẩm nào của bên Tân Á các anh nữa. Lãnh tĩnh

    Nghe Bạch Tình Đình nói vậy, Diệp Lăng Phi không những không sợ mà ngược lại còn nở nụ cười:

    - Phó giám đốc Bạch, cô nghĩ tôi là trẻ lên ba hay sao ? Bị cô dọa một chút đã sợ.

    Vừa nói , Diệp Lăng Phi vừa lấy bao thuốc lá trong áo ra, hắn cũng không thèm hỏi qua Bạch Tình Đình mà tự mình châm một điếu thuốc. Nhìn thấy Bạch Tình Đình cau mày, Diệp Lăng Phi cười lạnh nói :

    - Tôi cho rằng việc mua bán trước hết là chú trọng lợi ích, không phải hành động theo cảm tình. Không thể phủ nhận là giữa hai chúng ta có một chút hiểu lầm nhưng điều này không thể ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai công ty . Thử hỏi có tập đoàn nào lại ưu đãi với công ty của cô như vậy không ? Từ xưa đến nay , công ty chúng ta luôn hợp tác mật thiết, chủ yếu là vì quan hệ và giá thành. Nếu như công ty cô không chọn công ty chúng tôi để hợp tác thì tổn thất lớn như vậy, ban giám đốc công ty cô cũng không thể thông qua đâu. Lãnh tĩnh Lãnh tĩnh

    Bạch Tình Đình hừ lạnh nói:

    - Tôi không tin không tìm được nơi cung cấp hàng tốt hơn. Huống hồ , đâu phải chỉ có một mình công ty của anh sản xuất động cơ.

    - Đương nhiên, có cầu thì tất có cung . Điều này ngay cả đứa ngu cũng hiểu, làm phó giám đốc công ty như cô sao không hiểu được. Động cơ chủ yếu chú ý đến công suất và bền . Không thể phủ nhận rằng có những công ty lớn trong nước chế tạo ra động cơ so với bên chúng tôi công suất cao hơn. Nhưng về độ bền thì không thể bằng công ty chúng tôi. Ví dụ như hệ số hiệu suất bên công ty chúng tôi là 5.9 , công ty khác cũng chỉ xấp xỉ 3.5. Thứ hai, hệ số ổn định của chúng tôi là 9.8 mà các công ty khác chỉ có khoảng 6.5 . Thứ ba …

    Diệp Lăng Phi nói một mạch các tham số chuyên môn làm Bạch Tình Đình đau cả đầu.

    Để làm mất mặt Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình đã cố ý dùng cơ hội này định làm nhục hắn , thỏa mãn nỗi tức giận trong lòng. Để thực hiện điều này, nàng đã bỏ rất nhiều công sức để nghiên cứu ưu điểm và khuyết điểm của động cơ bên Tân Á và những công ty lớn khác, vốn định lấy cái xấu ra để làm nhục Diệp Lăng Phi. Đâu nghĩ rằng, Diệp Lăng Phi sẽ nói ra một đống thuật ngữ mà nàng chưa nghe bao giờ. Trong lòng nàng nghi hoặc thầm nghĩ:

    - Chẳng lẽ là trưởng phòng Vương bên phòng vật tư cho ta tài liệu sai ? tại sao chưa nghe những tham số chuyên môn như tên Diệp Lăng Phi đang nói.

    Nàng đâu biết rằng những lời Diệp Lăng Phi nói toàn là giả . Trên thực tế, động cơ căn bản không có những hệ số như vậy. Diệp Lăng Phi vừa từ cửa bước vào thì thấy trên bàn của Bạch Tình Đình có một vài tài liệu về kiến thức cơ bản của động cơ. Diệp Lăng Phi liền hiểu rằng Bạch Tình Đình không có kiến thức về động cơ nên phải đọc những tài liệu này để bổ sung kiến thức. Mục đích của nàng chỉ có một : Làm phiền mình.

    Diệp Lăng Phi cố ý đưa ra những tham số này của động cơ để đập tan cơ hội của Bạch Tình Đình . Hiện tại đã có kết quả đúng như vậy, nói một hồi đã làm cho Bạch Tình Đình choáng vang, nghe lúc hiểu lúc không. Ngay cả muốn chen vào một câu cũng không biết làm sao để nói. Mãi đến khi Diệp Lăng Phi nói xong, Bạch Tình Đình mới có cơ hội xem mồm vào :

    - Dù nó có tốt, tôi cũng không mua. Tôi nói cho anh biết , nếu anh không nhận sai thì tôi nhất định không mua.

    Bạch Tình Đình dùng chiêu cùn để chống lại Diệp Lăng Phi, trực tiếp dùng tính tình đanh đá của nữ hài tử hay nói đúng hơn là một cô bé đang chịu sự ủy khuất. Diệp Lăng Phi cũng không nhịn được cười , liền ha hả cười to nói:

    - Phó giám đốc Bạch, không nên giận . Coi như tôi sai rồi. Con người tôi rất hiểu lý lẽ , coi như tôi xin lỗi cô nhé.

    Nghe được Diệp Lăng Phi xin lỗi mình, Bạch Tình Đình trên mặt rốt cuộc lộ ra dáng tươi cười hài lòng. Nàng hừ một câu rồi nói :

    - Nếu sớm làm như vậy thì bản tiểu thư đã đỡ mất thời gian. Thôi được rồi, tôi gọi điện qua cho trưởng phòng Vương bảo hắn ký kết hợp đồng với bên anh.

    Nói xong liền cầm điện thoại gọi qua cho trưởng phòng Vương bên phòng vật tư.

    Gác điện thoại, Bạch Tình Đình lấy tư thái của người chiến thắng mà nói rằng:

    - Diệp tiên sinh, chuyện của chúng ta đã nói xong. Tôi còn nhiều việc bận, nếu anh có chuyện gì thì cứ liên hệ với phòng vật tư.

    Diệp Lăng Phi phun ra một hơi khói thật dài , đưa tàn thuốc rơi xuống bàn làm việc của Bạch Tình Đình rồi tùy ý vứt điếu thuốc cháy dở xuống sàn nhà.

    - Phó giám đốc Bạch, tôi đi đây.

    Nói xong đứng lên, muốn định rời đi. Bỗng nhiên hắn dừng lại nói thêm :

    - Phó giám đốc Bạch, nếu chuyện công đã xong thì tôi xin nói sang việc tư. Thật lòng mà nói thì tôi rất thích cô mặc váy, nhất là rất thích cặp chân thon dài của cô , chúng làm cho tôi nhớ nhung không nguôi. Tôi rất muốn được hẹn hò với cô

    - Diệp Lăng Phi , anh đứng lại đó cho tôi.

    Bạch Tình Đinh tâm tình đang tốt, đột nhiên nghe những lời khiêu khích này của Diệp Lăng Phi thì tím tái mặt mày. Vỗ bàn gọi Diệp Lăng Phi lúc này đang mở cửa. Nhưng Diệp Lăng Phi đâu có thể nghe lời của nàng, cười cười đá lông nheo đưa tình rồi phun ra một câu :

    - Tiểu thư xinh đẹp, nếu cô muốn hẹn hò với tôi thì nhớ hẹn sớm, tôi rất bận việc.

    Nói xong, Diệp Lăng Phi cười cười quay người , đang chuẩn bị rời đi thì thấy một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt. Tiếp theo bụng dưới bị cánh cửa đập vào , Diệp Lăng Phi ngã vào lại trong phòng làm việc.




     
    quangvd, thanhla, rukuru and 10 others like this.
  2. Duy Linh

    Duy Linh Premium Member

    Tham gia ngày:
    8/9/11
    Bài viết:
    18,689
    Được thích:
    17,628
    Đô Thị Tàng Kiều
    Tác giả: Tam Dương Trư Trư

    Chương 26: Thuê một vệ sĩ


    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: Vip.vandan







    Bụng dưới Diệp Lăng Phi bị đánh, cả người ngã vào phòng làm việc.

    - Đánh lén không phải là hảo hán.

    Diệp Lăng Phi đau chay mồ hôi, tay phải hắn xoa xoa bụng dưới, trừng mắt nhìn Chu Hân Mính đang mặc quần áo cảnh sát đứng trước mặt

    - Hừ đúng là âm hồn không tiêu tan, đi đâu cũng gặp phải anh.

    Chu Hân Mính lạnh lùng đứng ở cửa phòng làm việc, sau lưng nàng là hai tên cảnh sát.

    - Cái này không tính, chỉ biết đánh lén tôi mà thôi.

    Diệp Lăng Phi nói.

    - Đó là do anh không chú ý, trách ai được chứ .

    Chu Hân Mính vừa rồi đẩy mạnh cửa đập vào bụng dưới của Diệp Lăng Phi, theo tính cách của nàng thì phải hải lòng khi báo thù được mới phải nhưng hiện tại nàng không có tâm tình này. Nàng không thèm để ý đến Diệp Lăng Phi đang trừng mắt nhìn mình, mà đi qua phía Bạch Tình Đình.

    - Hân Mính, có chuyện gì , tại sao lại đưa cảnh sát đến đây ?

    Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính là bạn từ thuở nhỏ . Đột nhiên thấy Chu Hân Mính vẻ mặt nghiêm trọng mang theo cảnh sát đi vào phòng làm việc của mình thì không khỏi dự cảm đã có chuyện xảy ra.

    Chu Hân Mính gật đầu, chăm chú nói rằng:

    - Tình Đình, mình lại đây là để chấp hành công vụ. Cách nửa giờ trước, bên mình nhận được được một cuộc điện thoại thông báo rằng có bom trong tòa nhà của Quốc Tế Thế Kỷ.

    - Có bom ?

    Bạch Tình Đình nghe những lời này thì sắc mặt trắng nhợt. Hôm trước nàng có xem thấy cảnh bạo tạc trên TV và cuộc tập kích kinh khủng nhưng nàng nghĩ chuyện này không liên quan gì đến mình. Nhưng ngày hôm nay không ngờ lại xảy ra ở đây. Bạch Tình Đình cau mày không hiểu nói rằng :

    - Bên mình chỉ lo kinh doanh, không có cừu nhân, làm sao lại có người đặt bom trong tòa nhà này được ? Mục đích là gì ?

    - Là tiền.

    Chu Hân Mính trực tiếp trả lời.

    - Người này tự nhận là người đã đặt bom lên xem bus hôm qua. Việc cho nổ tung xe bus chỉ là một lời cảnh cáo. Lần này hắn nói rằng nếu không đưa cho hắn 100 vạn, hắn sẽ cho nổ tung tòa nhà của Quốc Tế Thế Kỷ . Theo kỹ thuật viên bên mình, dựa theo các mảnh nổ của xe bus thì người nọ có thể là một chuyên gia , rất tinh thông về chất nổ. Chuyện bây giờ là bạn phải nhanh chóng sơ tán mọi người trong tòa nhà để cảnh sát bên mình vào tòa nhà tìm kiếm

    - Hân Mính, bạn có chắc không ?

    Bạch Tình Đình nhăn mày méo mặt, sơ tán toàn bộ nhân viên không phải là chuyện đùa. Tạm thời không nói đến thiệt hại về kinh tế, nếu như tạo ra khủng hoảng cho các nhân viên trong tập đoàn thì rất phiền phức.

    Chu Hân Mính lại gật đầu nói :

    - Tuy rằng không dám khẳng định có người đùa giỡn hay không nhưng người này dám gọi điện cho cảnh sát để đòi tiền thì chứng tỏ hắn không hề đơn giản. Để phong ngừa vạn nhất, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng

    Bạch Tình Đình chần chờ cầm điện thoại , vừa nhấn số vừa lo lắng nói :

    - Hân Mính, đợi mình gọi điện cho ba, không biết ba ở nhà hay ở công ty.

    Chu Hân Mính mặc dù gật đầu, nhưng thừa dịp Bạch Tình Đình lo gọi điện cho ba, nàng liền ra hiệu cho hai người cảnh sát . Hai người cảnh sát gật đầu biểu thị đã hiểu rồi rời đi , có lẽ đi ra ngoài để an bài việc sơ tán nhân viên. Chu Hân Mính bất quá chỉ đến thông báo một tiếng, cho dù Bạch Tình Đình không đồng ý sơ tán thì nàng cũng sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế để sơ tán nhân viên. Nói dù đi nữa thì mạng người là quan trọng, nếu chuyện này thật sự xảy ra thì thương vong chắc chắn không nhỏ.

    Diệp Lăng Phi vẫn đứng ở trong phòng làm việc, xoa xoa bụng dưới. Trong lòng hắn thầm nghĩ :

    - Thật không ngờ tiểu nha đầu Chu Hân Mính này cũng có chút thủ đoạn, đánh lén ta lần này đau thật. Xem ra ta phải chú ý nàng hơn một chút. Nhưng mà cũng phải nói, chân của nàng thật tuyệt quá, có lực co dãn, không biết ở trên giường thì thế nào .

    Người này lúc này còn lo suy nghĩ vớ vẩn, hoàn toàn không để ý đến đại sự.

    Bạch Tình Đình gác điện thoại, rồi nói với Chu Hân Mính đang đứng trước mặt rằng :

    - Ba mình đồng ý sơ tán, giờ mình đi sắp xếp công việc sơ tán.

    Tất cả các nhân viên của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đều được thông báo sơ tán ra khỏi tòa nhà. Hơn một ngàn nhân viên dưới sự chỉ dẫn của cảnh sát bắt đầu lục tục sơ tán đến sân rộng đối diện với tòa nhà. Tòa nhà bắt đầu bị cảnh sát khống chế, hơn mười xe cảnh sát tạo thành một vành đai cách ly , ngăn cản không có bất cứ ai đi vào trong tòa nhà.

    Cảnh sát mang theo thiết bị dò mìn, chó nghiệp vụ tiến vào trong tòa nhà. Muốn tìm kiếm chất nổ suốt mấy trăm phòng của ba mươi tầng trong tòa nhà quả là một việc không hề đơn giản.

    Chu Hân Mính vẻ mặt nghiêm túc đứng ở tầng dưới của tòa nhà. Nàng được đội trưởng hình cảnh ra lệnh ở bên ngoài duy trì trật tự. Phải biết rằng thân phận của Chu Hân Mính không hề đơn giản, không ai muốn cho nàng vào trong tòa nhà để tìm kiếm chất nổ. Nếu như có chuyện gì xảy ra thì không ai đủ sức để gánh.

    Bạch Tình Đình và các viên của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đều ra ngoài sân rộng trước tòa nhà. Bạch Tình Đình có mơ cũng không nghĩ ra loại chuyện tình như vậy sẽ phát sinh tại tòa nhà của Thế Kỷ, không biết ai lại làm ra chuyện độc ác như vậy ?

    Diệp Lăng Phi và Trầm Thiên vốn định lái xe rời đi nhưng bị cảnh sát phong tỏa bốn phía, muốn đến bãi đổ xe lấy xe ra thì phải đợi phong tỏa được giải trừ. Vì vậy hai người cũng ra sân rộng đứngnhân . Trầm Thiên cầm một cái cặp đen, vẻ mặt uể oải , bực tức nói :

    - Trưởng phòng, vừa rồi tôi đang chuẩn bị ký hợp đồng, không biết thằng nào lại làm ra chuyện như vậy. Thật là không may, không biết hợp đồng lần này còn có thể ký hay không nữa.

    - Anh được xem kịch vui còn không thích sao ?

    Diệp Lăng Phi miệng ngậm điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi thì thấy cảm giác không phải. Thì ra mình cầm ngược điếu thuốc, vừa rồi là châm lửa vào đuôi điếu . Trong lòng hắn thầm mắng xui xẻo rồi quăng luôn điếu thuốc xuống đất

    - Trưởng phòng, theo anh thì khi nào chúng ta có thể đi ?

    Trầm Thiên còn đang bực bội chuyện hợp đồng, trong lòng nghĩ rằng nếu chưa ký được thì thôi về công ty đóng dấu rồi quay lại đây ký.

    Diệp Lăng Phi không trả lời, hắn cũng không biết lúc nào có thể rời đi . Lấy xe không được nhưng ở chỗ này thì không bằng quay về. Hắn chen vào dòng người, đi đến bên cạnh Bạch Tình Đình rồi cố ý huých vào vai Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình quay đầu lại thì thấy khuôn mặt của Diệp Lăng Phi đập vào mắt. Lúc này đang phiền lại càng phiền hơn, vì vậy tức giận mà nói rằng :

    - Chuyện gì ? Trưởng phòng Diệp không về công ty sao ?

    - Tôi cũng muốn quay về nhưng không lấy xe được. Ài , thật là không may, tự nhiên hôm nay lại mò mặt đến công ty của cô.

    Diệp Lăng Phi cố ý thở dài , nói rằng :

    - Tuy nhiên, tôi cũng không sao , đỡ hơn người khác đang tức giận. Ờ mà nói thật, loại chuyện như thế này cũng không phải là chuyện tốt, ai gặp chẳng phiền lòng. Tuy nhiên cũng phải nói rằng, ở Vọng Hải thiếu gì công ty lớn ? Tại sao lại phải chọn tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chứ ? Chắc là các cô đã đắc tội với người nào phải không ?

    - Nói bậy nói bạ, chúng tôi là người kinh doanh tử tế, sao lại đắc tội với ai ?

    Bạch Tình Đình nhịn không được nói rằng :

    - Anh không có việc gì thì đi chỗ khác , đừng đứng ở đây đâm bị thóc , chọc bị gạo . Vui lắm sao ?

    - Đương nhiên là vui rồi, tôi đang suy đoán nguyên nhân xảy ra chuyện này

    Diệp Lăng Phi ghé sát vào tai Bạch Tình Đình mà nói. Bạch Tình Định vội nghiêng đầu, giữ khoảng cách với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hạ giọng nói :

    - Đừng nói là có người thèm muốn sắc đẹp của cô , muốn nhân việc này làm cho cô chú ý . Tôi xem người này có vẻ là người điên, có khi sẽ theo dõi cô, tìm cơ hội bắt cóc cô. Cô nghĩ xem, nếu mà bị bắt cóc thì sẽ bị nhốt cả ngày trong một căn phòng tối om, quần áo trên người bị lột sạch, bị hắn ….

    Diệp Lăng Phi tuy rằng chỉ là chọc cho vui nhưng Bạch Tình Đình cũng thấy lạnh xương sống, nàng cắn chặt răng, oán hận mà nói rằng:

    - Diệp Lăng Phi , anh biến ngay tập tức cho tôi, nếu không, tôi cho anh hối hận cả đời.

    Diệp Lăng Phi nhe răng cười, quả thật là có hiệu quả. Liếc nhìn Tình Đình đã thực sự nổi giận, hắn lại càng cảm thấy vui vẻ nói :

    - Được , đừng nóng, ta biến đây . Nhưng mà cũng xin nói một câu cuối, tình hình của cô hiện tại thật nguy hiểm. Chi bằng thuê tôi làm vệ sĩ, tôi sẽ đảm bảo an toàn của cô . Không có tên dâm tặc nào dám có ý với cô .

    Bạch Tình Đình tức nổ đom đóm mắt, thầm nghĩ:

    “Nếu ta thuê ngươi thì ta mới chính là tìm một tên dâm tặc. Lúc đó, cả ngủ ta cũng không dám ngủ”

    Bạch Tình Đình tức giận đến nỗi bàn tay nắm chặt, lần đầu tiên trong đời có cảm giác muốn đánh người. Đúng lúc nàng vừa giơ tay lên chuẩn bị giáo huấn tên đáng ghét này thì bỗng nhiên nghe ầm một tiếng. Một chiếc ô tô màu trắng trong bãi đỗ xe bị hất tung lên trời, sau đó rơi ầm xuống cách chỗ sân rộng chỉ chừng mười mét. Một chiếc xe cảnh sát bị chiếc ô tô kia rơi trúng, thành đống sắt vụn.

    Diệp Lăng Phi lúc này tái mặt, nhìn chiếc xe ô tô màu trắng giận sôi lên , hắn mắng to nói :

    - Thằng chó chết nào, ngay cả xe của ta cũng dám đặt bom nổ tung.


     
    quangvd, thanhla, rukuru and 10 others like this.
  3. Duy Linh

    Duy Linh Premium Member

    Tham gia ngày:
    8/9/11
    Bài viết:
    18,689
    Được thích:
    17,628
    Đô Thị Tàng Kiều
    Tác giả: Tam Dương Trư Trư

    Chương 27: Cha mẹ của ta


    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: Vip.vandan







    Cảnh sát thật không ngờ, tên kia không phải là đặt bom trong tòa nhà Thế Kỷ mà là đặt bom ở trong bãi đổ xe. Một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc thu hút toàn bộ chú ý của mọi người. Cảnh sát cũng chuyển phạm vi tìm kiếm sang bãi đỗ xe.

    Xe của Diệp Lăng Phi bị hất tung lên cao , lại phá hư một chiếc xe cảnh sát. Thân xe màu trắng hoàn toàn thay đổi, chiếc xe này chắc chắn đã hỏng. Những mảnh vụn của chiếc ô tô vương vãi khắp nơi. Chiếc xe cảnh sát kia cũng đang bốc cháy.

    Diệp Lăng Phi tái mặt, nắm chặt tay . Hắn nổi giận mắng :

    - Thằng nhóc còn, tự nhiên lại đi chọc lão tử , đúng là con cọp không nổi giận thì ngươi cho ta là con mèo bệnh.

    Hiếm khi thấy được Diệp Lăng Phi nổi giận, Bạch Tình Đình trong lòng cười trộm nói :

    - Đáng đời, ai bảo ở đây nói ra nói vào với ta. Hừ , ta phải cho ngươi nhục nhã mới được.

    Đang định chuẩn bị xiên xỏ vào câu thì nàng cảm thấy cả người lạnh lẽo , dường như không khí xung quanh chợt giảm nhiệt độ. Bạch Tình Đình nghi hoặc nhìn Diệp Lăng Phi, nàng có cảm giác như Diệp Lăng Phi đã thay đổi thành một người khác, một cổ sát khí mạnh mẽ làm cho Bạch Tình Đình sợ hãi. Lời nói đã ra đến mép còn phải nuốt quay về.

    Không chỉ có mình Bạch Tình Đình có cảm giác như vậy, tất cả mọi người xung quanh hắn đều có cảm giác bị áp bách, bọn họ không tự chủ được mà lui về phía sau hai bước. Đặc biệt là Thẩm Thiên, mặt mũi hắn trắng bệch, lui hẳn về sau .

    Bạch Tình Đình là tiểu thư chẳng bao giờ phải lo nghĩ đến chuyện cơm áo gạo tiền. Hàng ngày nàng chỉ biết cũng bạn đi chơi , mua sắm, du lịch, yến tiệc … Những người nàng tiếp xúc đều là những người ăn mặc đàng hoàng, phong độ , là các tinh anh trong xã hội. Nàng chưa bao giờ tiếp xúc đến loại nhân vật ở dưới đáy xã hội. Bị sát khí của Diệp Lăng Phi đè ép, cả người nàng cứng cả lại. Nàng không tin rằng trong thiên hạ thật sự có loại người có khí thế dọa người như vậy. Kỳ thực, không chỉ có nàng, ngay cả đại ca xã hội đen gặp phải luồng sát khí này của Diệp Lăng Phi cũng sẽ bị dọa ngây người.

    Diệp Lăng Phi là ai ? Hắn tại nước ngoài lăn lộn trên chiến trường súng đạn vô cùng khốc liệt. Để sinh tồn, hắn phải chịu sự huấn luyện tàn khốc nhất trên thế giới, ngay cả bộ đội đặc chủng cũng không thể chịu được sự huấn luyện mà Diệp Lăng Phi đã từng phải chịu. Dưới sự huấn luyện điên cuồng đó, Diệp Lăng Phi mới có thể sống sót, mới có thể sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt nhất. Trên nay hắn dính đầy máu của vô số người.

    Bạch Tình Đình muốn nói cũng không nói được, những lời muốn nói cứ đến miệng rồi lại quay về. Diệp Lăng Phi cũng cảm giác được mình thất thố, hiện tại không phải chiến trường tàn khốc. Hắn lại trở về dáng tươi cười quen thuộc nói :

    - Phó giám đốc Bạch, xe của tôi bị nổ ở công ty cô, có phải bên cô nên bồi thường cho tôi không ?

    - Chẳng lẽ là ảo giác ?

    Bạch Tình Đình lại thấy lại vẻ lưu manh quen thuộc của Diệp Lăng Phi , nàng chớp chớp con mắt, xác nhận rằng mình không có nhìn nhầm. Nhất là ánh mắt mê đắm của Diệp Lăng Phi đang nhìn vào bộ ngực sữa của mình. Lá gan của nàng lớn lên, lại khôi phục lại thành cô tiểu thư :

    - Anh không có bảo hiểm sao ? Sao không đi tìm công ty bảo hiểm mà đòi ?

    - Xe tôi không mua bảo hiểm.

    Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ mà nói.

    - Ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ ? Tôi đang chờ nhận lương sẽ mua bảo hiểm.

    - Hừ, không có tiền thì đừng chơi xe.

    Nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình liền cho rằng Diệp Lăng Phi là tên công tử đào hoa tiêu tiền như nước, mua xe cũng chỉ là để đi tán gái nhưng trong ví lại không có tiền. Nàng khinh bỉ nhìn Diệp Lăng Phi , liếc mắt trêu chọc nói :

    - Nếu không có tiền, tôi có thể cho anh mượn một ít, chờ cuối tháng anh trả lại cho tôi.

    - Thật không? Vậy thì tốt quá . Đưa đây, tôi cũng không mượn nhiều đâu, chỉ có 1000 vạn thôi.

    Diệp Lăng Phi mặt dày có thể so với da giày, dám mở miệng mượn 1000 vạn.

    - Anh ăn cướp à? 1000 vạn? Một đồng cũng không có .

    Nói xong Bạch Tình Đình lấy ví ra , tay phải cho vào ví rồi nói :

    - Ô, xin lỗi , tôi quên mang tiền rồi.

    - Không sao , tôi có thể cùng cô về nhà lấy, tôi cũng đã lâu không gặp cha mẹ.

    Câu này của Diệp Lăng Phi vừa ra khỏi miệng đã làm cho toàn bộ nhân viên của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ giật nảy mình. Cái gì mà cha mẹ tôi ? Những nhân viên này đang hoài nghi mình nghe nhầm hay không . Đến khi tỉnh lại , mấy người nhân viên này đều thầm nghĩ :

    - Hèn gì người này nói chuyện ăn ý với phó giám đốc của chúng ta như vậy. Trước giờ cũng chưa bao giờ gặp phó giám đốc nói chuyện thân mật với nam nhân như thế.

    Bạch Tình Đình cũng ngây người, mãi một lúc không có phản ứng . Cha mẹ tôi ? Nàng nhanh chóng phát hiện ra các nhân viên ở đây đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, lập tức hiểu ra. Mặt đang cười bỗng nhiên đỏ rực như cây táo. Cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm ướt át đang run lên, hai vành tai trong suốt như ngọc bỗng nhiên chuyển sang đỏ hồng. Bàn tay Bạch Tình Đình nắm chặt rồi vung đôi tay trắng như phấn lên đánh vào ngực Diệp Lăng Phi.

    - Tên lưu manh chết tiệt, ai cho anh nói bậy.

    - Đừng nha, tôi là nói thật tình mà . Tình Đình, thừa nhận đi , có gì mà không dám nhận chứ .

    Diệp Lăng Phi đâu thể để cho Bạch Tình Đình đánh trúng mình , hắn cố ý chạy vòng quanh đoàn người, vừa chạy vừa hô :

    - Tình Đình, anh biết sai rồi, buổi tối về anh sẽ quỳ đầu giường.

    - Tên lưu manh chết tiệt, anh đứng lại đó cho tôi, không được chạy.

    Bạch Tình Đình mang giày cao gót nên mới chạy vài bước đã thấy đau chân. Nhưng cứ nghĩ đến Diệp Lăng Phi đang làm hỏng danh tiếng của mình thì lại cắn răng đuổi tiếp. Nàng càng đuổi, các nhân viên của Quốc Tế Thể Kỷ lại càng có cảm giác bọn họ có quan hệ.

    Chu Hân Mính cũng không chú ý đến chuyện giữa Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Nàng đang hết sức chú ý vào hiện trường vụ nổ. Lúc này, đại đội trưởng của đội hình cảnh thành phố Vọng Hải là Mã Cương cũng vừa nghe tin chạy đến. Hắn là một cảnh sát đã có hai mươi năm kinh nghiệm. Mã Cương nhận ra sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng. Rõ ràng là người này muốn khiêu chiến năng lực của cảnh sát. Cố ý muốn làm mất mặt cảnh sát.

    Chu Hân Mính là thuộc hạ dưới tay của Mã Cương, đối với vị Mã Cương này vô cùng kính trọng.

    - Đội trưởng, theo phán đoán của tôi thì tên này rất thông thạo chất nổ .

    Chu Hân Mính chỉ vào một mảnh vỡ nói :

    - Tôi nghĩ là điều khiển từ xa.

    Mã Cương không nói gì , chỉ là gật đầu. Hắn khom người xuống cẩn thận xem xét.

    - Đội trưởng, từ trung tâm chuyển tới một cuộc điện thoại nói là có một người đàn ông muốn cùng ngài trò chuyện.

    Một gã cảnh sát cầm điện thoại đi đến trước mặt, đưa điện thoại cho Mã Cương.

    Mã Cương đứng dậy, tháo bao tay màu trắng xuống đưa cho Chu Hân Mính rồi cầm điện thoại mà nói rằng :

    - Xin chào, tôi là đội trưởng đội hình cảnh Mã Cương, có phải anh muốn nói chuyện với tôi không ? Anh là ai?

    - Mã đội trưởng, ông không cần hỏi tôi là ai , tôi chỉ muốn cho ông biết lần này là lần cảnh cáo thứ hai. Mong rằng các ông không nên làm những việc vô ích. Nhanh chóng nạp tiền vào tài khoản tôi đã chỉ định. Nếu như các ông không làm, thì lần sau không phải là bãi đỗ xem mà sẽ là nơi có nhiều nhân viên. Đến lúc đó chết bao nhiêu người đều là trách nhiệm của ông.

    Một âm thanh khàn khàn từ trong điện thoại truyền ra. Mã Cương chau mày nói rằng :

    - Chúng ta hãy cùng nhau thương lượng, không nên dùng loại thủ đoạn cực đoan này.

    - Thì tôi đang cùng ông thương lượng đây, tôi cho ông ba ngày , nếu như ba ngày sau không đem tiền bỏ vào tài khoản của tôi thì xin lỗi, sẽ có một vụ nổ lớn ở nơi nhiều nhân viên. Hẹn gặp lại.


     
    quangvd, thanhla, rukuru and 10 others like this.
  4. Duy Linh

    Duy Linh Premium Member

    Tham gia ngày:
    8/9/11
    Bài viết:
    18,689
    Được thích:
    17,628
    Đô Thị Tàng Kiều
    Tác giả: Tam Dương Trư Trư

    Chương 28: Muốn chơi, tao sẽ chơi với mày


    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: Vip.vandan







    Một chiếc chevrolet camaro đối với Diệp Lăng Phi chẳng là gì, cái mà khiến hắn tức giận chính là có người dám động thủ ở trên đầu hắn, dám đem nổ xe của hắn.

    Sau khi làm xong bản tường trình ở cục cảnh sát, Diệp Lăng Phi đi taxi trở về nhà trọ.

    Trương Vân đã làm xong cơm, chỉ còn chờ Diệp Lăng Phi quay trở về. Thấy sắc mặt không vui của hắn nàng liền ân cần hỏi thăm:
    - Diệp tiên sinh, anh cảm thấy không thoải mái à?

    - Không phải, chỉ là hơi mệt một chút mà thôi.
    Diệp Lăng Phi cười cười, ý bảo mình không có chuyện gì. Hắn rửa tay ngồi vào bàn ăn, Trương Vân cũng ngồi xuống, xơi cho Diệp Lăng Phi một chén cơm.

    - Diệp Lăng Phi, hôm nay tôi vừa mới mua một quyển sách nấu nướng. Tôi liền nấu mấy món ăn dễ làm, anh nếm thử xem.
    - Trương Vân tràn đầy hy vọng, ánh mắt của nàng nhìn lên ba món ăn trên bàn, chỉ sợ rằng mình nấu ăn không hợp với khẩu vị của Diệp Lăng Phi.

    Diệp Lăng Phi nếm vài miếng, gật gật đầu nói:
    - Ừm, tôi thấy tay nghề của cô càng ngày càng khá.

    - Diệp tiên sinh vậy thì anh ăn nhiều một chút đi.
    Trương Vân nghe thấy Diệp Lăng Phi khích lệ thì giống như là cất được một tảng đá nặng, nàng cũng bắt đầu nhấc chén ăn cơm.

    Diệp Lăng Phi mới ăn được nửa bát đã buông chén đũa xuống cất tiếng nói:
    - Hôm nay tôi hơi mệt, công ty có nhiều chuyện, để tôi ngủ một chút. Nếu có ai gọi điện thoại tới cứ bảo tôi không có nhà.
    Diệp Lăng Phi dặn dò xong quay lại phòng ngủ, đóng chặt phòng lại.

    Dám làm nổ chiếc xe chevrolet camaro của tao, mày nhất định phải chết.
    Diệp Lăng Phi vừa vào trong phòng ngủ đã nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn nhanh chóng mở máy tính, kết nối với internet. Sau đó hai bàn tay Diệp Lăng Phi nhanh chóng thao tác lên bàn phím, từng kỹ tự kỳ quái không ngừng chạy trên màn hình. Khoảng chừng một giờ đồng hồ sau, Diệp Lăng Phi đã tiến vào trong hệ thống máy tính của cảnh sát thành phố Vọng Hải.

    Tuy Diệp Lăng Phi không phải là cao thủ hacker nhưng hắn đã có phần mềm lẻn vào mạng cục bộ của cảnh sát. Lúc trước khi còn đi buôn bán súng ống đạn dược hắn đã kiếm được một phần mềm chuyên dùng để đột nhập vào mạng cục bộ, lúc đó mục đích chính là để tiến vào trong mạng quân đội, thu thập những tin tình báo quan trọng nhất.

    Phần mềm này được một tổ chức nhỏ bí mật ở nước Đức nghiên cứu, sau đó phần mềm này được bán ra. Lúc bán, Diệp Lăng Phi chính là người bán hàng, hắn cung cấp cho một số tổ chức khổng bố. Mỗi phần mềm này có giá trên một vạn đô la nhưng so với đại phát minh thì số tiền này cũng vô nghĩa.

    Năm 2002 một tổ chức khủng bố đã dùng phần mềm tiến vào trong hệ thống nước Mỹ bị phát hiện, ngay sau đó một tổ chức của Mỹ đã nghiên cứu và khiến cho phần mềm này không còn tác dụng nữa.

    Nhưng ở trong nước, không ai biết sự hiện hữu của phần mềm này. Diệp Lăng Phi sử dụng phần mềm này rất thành thục, thuận lợi tiến vào trong hệ thống cảnh sát. Hắn tìm thất trong này có những tư liệu về hai vụ nổ.

    Diệp Lăng Phi nhìn những hình ảnh hiện trường vụ nổ. Cảnh sát đã lấy ra một loạt những số liệu rồi phân tích rằng hai vụ nổ này đều do một người gây nên.

    - Tất cả đều được điều khiển từ xa.
    Diệp Lăng Phi thấy cảnh sát kết luận như vậy. căn cứ vào những kinh nghiệm về súng ống đạn dược của hắn thì chắc chắn vụ nổ này được điều khiển từ xa. Chỉ là so với những vũ khí tối tân thì cái vũ khí nổ cho lần này đơn sơ hơn rất nhiều.

    Nhanh sau đó, Diệp Lăng Phi có một phán đoán rằng người này không phải là chuyên gia chế tạo boom, nếu là một người rành về boom thì sẽ không tệ đến như vậy.

    Nghĩ tới đây, khóe miệng Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười lạnh. Hắn dựa vào đằng sau ghế, tay phải đặt lên trên con chuột, khẽ kéo một chút đã rời khỏi hệ thống mạng của cảnh sát.

    - Muốn chơi à? Tao sẽ chơi cùng với mày.
    Diệp Lăng Phi thầm tính toán kế hoạch đối phó với phần tử khủng bố này ở trong đầu.



    Lại một ngày trôi qua, cảnh sát đối với vụ nổ nguy hiểm kia hoàn toàn không có một chút tiến triển điều tra. Theo như trung tâm quản lý số điện thoại thì kẻ phạm tội rất có thể cư trú ở thành phố Vọng Hải, bởi vì số mà gã gọi tới chính là ở phía nam thành phố này.

    Chu Hân Mính cùng với đội cảnh sát đã tra xét một ngày mà không ra được một chút manh mối gì. Trong lòng nàng tức giận đấm một đấm xuống bàn, hét to lên một tiếng.

    - Tên khốn kiếp, rốt cuộc mày đang ở nơi nào?
    Chu Hân Mính tức giận nói:
    - Tại sao một chút manh mối cũng không có, chẳng lẽ hắn đột nhiên chui từ dưới đất ra sao?

    - Tiểu Mính, không cần phải quá bực bội, sớm muộn gì thì hồ ly cũng lòi đuôi ra thôi.
    Mã Cương đi tới, vỗ nhẹ vai của Chu Hân Mính, cười cười nói:
    - Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, cô mau về nhà đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai chúng ta còn phải đi ra ngoài. Theo kinh nghiệm của tôi, kẻ đặt boom này chắc chắn là một chuyên gia. Hắn lẻn vào thành phố Vọng Hải mà chúng ta không thể điều tra ra được. Ngày mai chúng ta đến tất cả khách sạn lớn nhỏ trong thành phố Vọng Hải, tôi không tin là không bắt được gã.

    Chuyện đã đến mức này, phiền não cũng không giải quyết được vấn đề gì. Trong lòng Chu Hân Mính hiểu rõ điều này, bây giờ việc cần làm chính là nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi khi nào bình tĩnh lại sẽ nghĩ cách đối phó. Chu Hân Mính nghĩ tới đây liền gật nhẹ đầu nói:
    - Đội trưởng, tôi có việc phải về nhà trước, nếu có tin tức gì thì hãy lập tức nói cho tôi biết.

    - Ừ, vậy đi thôi.
    Mã Cương cất tiếng nói.

    Chu Hân Mính thay bộ đồng phục cảnh sát ra, mặc một chiếc áo ngắn tay và một chiếc quần jean ngắn, lộ ra cặp đùi trắng trẻo. Vừa đi ra tới cửa, nàng đã trông thấy Diệp Lăng Phi.

    - Nữ cảnh sát, cuối cùng cô cũng đã bước ra ngoài.
    Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ nói:
    - Theo như giờ làm việc bình thường thì cô đã về trễ một tiếng, hôm nay có tăng ca à?

    - Có chuyện gì?
    Chu Hân Mính không có tâm tư đấu võ mồm cùng với Diệp Lăng Phi, nàng leo lên xe máy, vô lực nói:
    - Hôm nay tôi rất mệt mỏi, không có thời gian đấu võ mồm với anh, nếu như anh có hứng thú thì để lần sau đi.

    Diệp Lăng Phi đi tới trước xe máy ngăn Chu Hân Mính lại:
    - Nữ cảnh sát, vậy tôi đưa cô đi uống rượu giải buồn vậy. Khụ, tôi cũng không biết nói thế nào, chiếc xe hơi tôi vừa mới mua không lâu đã hư rồi, mà lại chưa mua bảo hiểm nữa chứ. Bây giờ tôi khóc không ra nước mắt, muốn tìm người tâm sự. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi liền nghĩ tới nữ cảnh sát cô.

    - Tôi không có tâm tư.
    Chu Hân Mính không có hứng thú cãi nhau với Diệp Lăng Phi, nàng chỉ muốn lập tức trở về nhà ngủ.

    - Nữ cảnh sát, tôi biết cô vì vụ nổ mà buồn bã. Chỉ là nữ cảnh sát, cô đi ra ngoài uống rượu cùng với tôi tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều.
    Nói xong, Diệp Lăng Phi liền ôm lấy eo thon của Chu Hân Mính, đặt nàng vào sau xe máy.

    - Hỗn đản, anh làm gì đó?
    Chu Hân Mính tức giận mắng:
    - Anh coi tôi là lão bà của anh à? Tùy tiện ôm đến ôm đi. Cho dù là kỹ nữ bị đàn ông ôm cũng phải trả tiền, vậy mà anh cứ tùy tiện ôm tôi, có tin tôi ngay bây giờ đưa anh tới cục cảnh sát không?

    - Tôi dĩ nhiên là tin.
    Diệp Lăng Phi đã ngồi lên trên xe máy, hai tay cầm lấy mũ bảo hiểm cười hắc hắc:
    - Nữ cảnh sát, ôm chặt lấy, tôi muốn chạy thật nhanh để quên hết mọi thứ không thoải mái trên đời.


     
    quangvd, thanhla, rukuru and 8 others like this.
  5. Duy Linh

    Duy Linh Premium Member

    Tham gia ngày:
    8/9/11
    Bài viết:
    18,689
    Được thích:
    17,628
    Đô Thị Tàng Kiều
    Tác giả: Tam Dương Trư Trư

    Chương 29: Một quả bom có bao nhiêu uy lực?


    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: Vip.vandan







    Diệp Lăng Phi lái xe chạy vùn vụt trên đường cao tốc. Chu Hân Mính ở đằng sau lưng bắt buộc phải ôm lấy eo hắn.

    Một mùi thơm thanh nhã như hoa lan từ thân thể của Chu Hân Mính lan vào trong lỗ mũi của Diệp Lăng Phi. Bộ ngực mềm mại đầy đặn của nàng tựa sát vào sau lưng hắn. Diệp Lăng Phi chính là lưu manh đệ nhất thành phố Vọng Hải nên không để ý đến. Hắn tăng tốc xe, chiếc xe máy nổ vang, lao vùn vùn trên đường cao tốc.

    - Anh điên rồi, tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện.
    Chu Hân Mính ôm chặt lấy eo của Diệp Lăng Phi, gió thổi ù ù bên tai của nàng, mái tóc tung bay trong gió.

    - Nữ cảnh sát, chẳng lẽ cô cũng sợ hay sao?
    Diệp Lăng Phi la lớn:
    - Tin tôi đi, bây giờ cô chỉ cần nhắm mắt lại tôi sẽ cho cô bay.

    - Anh là đồ điên, tôi thật không hiểu tại sao tôi lại cho anh chạy xe moto.
    Chu Hân Mính tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại có một cảm giác kích thích. Thân là cảnh sát nên tuy rất thích đắm chìm trong tốc độ cho nên nàng phải kìm nén. Hôm nay trong lòng khó chịu, muốn phát tiết ra ngoài cho nên nang đã bị câu nói của Diệp Lăng Phi đã thuyết phục hoàn toàn, nàng nhắm mắt lại.

    Diệp Lăng Phi điên cuồng lao trên đường, từng chiếc từng chiếc xe hơi đều bị hắn bỏ lại phía sau. Bỗng nhiên Diệp Lăng Phi phanh gấp lại, chiếc xe máy nghiêng nghiêng rung chuyển, trượt một đường dài mới dừng lại.

    - Chờ tôi.
    Diệp Lăng Phi dừng xe máy lại, đi thẳng đến cửa hàng phía trước, mua hai chai bia và một cái bịch ni lông đặt ở trên xe máy.

    - Đi nào.
    Diệp Lăng Phi lại một lần nữa phóng xe đi. Lần này Diệp Lăng Phi phóng xe lao lên trên cầu vượt, hướng ra ngoài ngoại thành mà chạy. Con đường này không còn nhiều xe như trong thành thị nữa. Một lúc sau, Diệp Lăng Phi lấy một *** bia đưa cho Chu Hân Mính, tự mình cũng mở một *** ra.

    - Tên điên này, anh định đưa tôi đến nơi nào đây?
    Chu Hân Mính vừa cầm bia uống một ngụm vừa hỏi.

    - Đi tới chỗ nào thì tính sau.
    Diệp Lăng Phi cười ha hả nói.

    - Đồ điên.
    Chu Hân Mính thầm nói.

    Hai mươi phút sau, Diệp Lăng Phi đã dừng xe ở bên bờ biển. Hắn cầm lấy *** bia, đi đến bên bãi cát đặt mông xuống.

    - Đồ điên, anh biết là tôi chưa mặc ấm.
    Chu Hân Mính tức giận nói:
    - Lại chạy đến tận bờ biển, nếu như tôi bị bệnh sẽ đổ toàn bộ lên đầu của anh.

    - Nữ cảnh sát, đừng có phàn nàn như vậy, nếu như cô sợ bị cảm lạnh thì tựa vào ngực của tôi đi.
    Diệp Lăng Phi dang hai tay ra, vẻ mặt xấu xa nói:
    - Đến đây, để tôi cho cô cảm thấy ấm áp.

    - Hừ, anh định chiếm tiện nghi của tôi à? Nằm mơ đi!
    Chu Hân Mính thở phì phì đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Nàng cũng ngồi trên bãi cát, hôm nay nàng mặc một chiếc quần jean ngắn, lộ ra hai cái đùi trắng như tuyết, từng luồng gió thổi qua khiến cho nàng cảm thấy rét lạnh.

    Diệp Lăng Phi cởi áo khoác ngoài, choàng lên trên người Diệp Lăng Phi. Bây giờ hắn chỉ còn một chiếc áo thun. Chu Hân Mính uống một ngụm bia thì cảm thấy trong lòng ấm áp, bỗng nhiên nàng thấy Diệp Lăng Phi cũng không còn đáng ghét như trước kia nữa. Nàng vừa uống bia vừa hồi hộp, xem ra tìm Diệp Lăng Phi tâm sự quả là có hứng thú.
    - Diệp Lăng Phi, anh thật là cổ quái, tôi không đoán ra anh là người như thế nào.

    Diệp Lăng Phi cười cười, hắn nhìn Chu Hân Mính hỏi:
    - Tôi có điểm nào cổ quái?

    - Không biết nữa, anh có một cảm giác cổ quái không nói nên lời.
    Chu Hân Mính cũng không dám khẳng định, nàng nghi ngờ hỏi:
    - Xe của anh có đúng là không có bảo hiểm không?

    - Đúng thế.
    Diệp Lăng Phi gật đầu:
    - Nói đúng hơn là chưa kịp mua bảo hiểm.

    -Vậy thì tôi không làm phiền anh nữa. Chỉ là anh vẫn rất chán ghét. Tôi chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào như anh, ắn nói lưu manh đến nỗi tôi cũng phải cam bái hạ phong.

    Chu Hân Mính nói lời này cũng thật lòng. Nói thế nào thì nàng cũng là đại mỹ nữ, nam nhân nào gặp nàng cũng phải ngẩn người nhìn nàng, nước miếng nhỏ giọt. Vậy mà hết lần này đến lần khác Diệp Lăng Phi lại không bị nàng câu dẫn, lại còn bị hắn trêu chọc. Đây chính là lý do Chu Hân MÍnh không tha cho hắn.

    Diệp Lăng Phi cười ha hả, đưa tay ném vỏ bia, tiếng nước ùm một cái vang lên. Hắn xoay đầu lại nhìn nàng nói:
    - Mỗi người có một cuộc sống, cho nên có một thái độ sống không giống nhau. Nữ cảnh sát, nếu như cô từng trải qua những chuyện như tôi thì cô cũng sẽ hiểu thái độ sống của tôi.

    - Đừng gọi tôi là nữ cảnh sát, tôi không thích. Tôi tên là Chu Hân Mính, anh cứ gọi tôi là Hân Mính.

    Chu Hân Mính uống hơi nhiều bia cho nên khuôn mặt lúc này đã đỏ như quả táo chín mọng.

    Diệp Lăng Phi cười cười. Hắn phát hiện thấy Chu Hân Mính kỳ thật cũng là một cô gái rất đáng yêu. Khi thổ lộ cảm xúc của mình thì cũng là người bạn không tệ:
    - Hân Mính, tôi cảm thấy có một cảm giác rất kỳ quái.
    Diệp Lăng Phi đổi giọng gọi Chu Hân Mính là Hân Mính. Cách xưng hô này thật là mập mờ nhưng Chu Hân Minh không phải là một cô gái so đo, nàng nghe Diệp Lăng Phi gọi mình thì dùng một cặp mắt mê ly nhìn chằm chằm:
    - Kỳ quái, tôi kỳ quái gì cơ?

    - Vụ nổ đó.
    Diệp Lăng Phi nhắc nhở Chu Hân Mính.
    - Tôi cho rằng, phải quả bom lớn lắm mới khiến chiếc xe nổ tan tành như vậy.

    Chu Hân Mính nở ra mốt nụ cười, nàng duỗi bàn tay phải đặt lên trên vai Diệp Lăng Phi nói:
    - Đó là do anh không biết. Uy lực của một quả bom rất lớn. Anh biết không, chỉ cần 250g thuốc nổ TNT cũng đủ biến xe anh thành đống sắt vụn.

    Diệp Lăng Phi lè lè lưỡi, giả bộ giật mình nói:
    - Thuốc nổ TNT, trời ạ, thành phố Vọng Hải chúng ta cũng có thứ này sao? Kinh khủng quá, từ nay về sau tôi phải cẩn thận mới được, không chừng bị nổ chết cũng nên. Chỉ là, nói đi thì cũng phải nói lại, công nghệ chế tạo bom này làm sao mà có được nhỉ?

    - Đây cũng là do anh không biết. Hai vụ án nổ bom này đề là do một người làm, mục đích là vì tiền. Dựa theo thủ pháp thì đây chính là chuyên gia chế tạo bom.
    Chu Hân Mính đã uống hơi nhiều cho nên cũng quên mất là cảnh sát thì phải giữ bí mật, tất cả đều nói ra:
    - Nếu là chuyên gia chế tạo bom mà phải mua bom sao? Anh đúng là đồ ngốc.

    Chu Hân Mính nói xong liền duỗi tay phải ra chọc chọ vào đầu Diệp Lăng Phi, sau đó ngã vào trong lồng ngựccủa hắn. Có đại mỹ nhân ở trong ngực, đừng nói là Diệp Lăng Phi mày ngay cả thánh nhân cũng không kìm được. Đôi môi anh đào nhỏ nhắn mê người cùng với gò má trắng hồng, đôi mắt xinh đẹp lung linh vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa Chu Hân Mính còn có một khí chất câu hồn, khiến cho người ta phải ngẩn ngơ.

    Diệp Lăng Phi ho khan một tiếng. Lúc này không phải là hắn không muốn hôn, chỉ sợ rằng Chu Hân Mính mà ngủ mất thì sẽ uổng phí tâm sức đêm nay. Hai tay hắn khẽ chạm vào cặp đùn trắng trẻo của nàng, vuốt ve cười nói:
    - Tôi là đồ ngốc, là một sắc lang. Chú ý, bây giờ tôi đang nhân cơ hội để vô lễ với cô đó.

    Chu Hân Mính khẽ cười nói:
    - Tôi biết rõ anh là sắc lang, chỉ là tôi không sợ anh.
    Chu Hân Mính chống tay xuống cát, lật mình ngồi dậy.

    Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính định ngồi dậy thì đưa tay đỡ nàng, đợ sau khi nàng đã ngồi dậy vững vàng hắn mới lẩm bẩm:
    - Tôi cảm thấy khó hiểu, bom rốt cuộc từ đâu tới nhỉ? Muốn lấy bom từ bên ngoài vào là một chuyện rất khó. Phương pháp dễ dàng nhất chính là mua nguyên liệu để chế tạo. Tôi cũng không tin thành phố Vọng Hải lớn như vậy là không bán nguyên liệu , lên mạng tìm một số tài liệu hướng dẫn chế tạo thì ai mà chả chế tạo ra được, cần gì phải là chuyên gia?

    Người nói vô ý, người nghe hữu tình. Diệp Lăng Phi lầm bầm nói câu này đã lọt vào tai của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính đang say bỗng nhiên bừng tỉnh lại, chụp lấy vai của Diệp Lăng Phi, dồn dập hỏi:
    - Diệp Lăng Phi anh vừa nói cái gì? Nói lại thêm lần nữa nào.

     
    quangvd, thanhla, rukuru and 10 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)