Khoa Huyễn [Đô thị] Siêu Cấp Máy Tính - Phong Cuồng Băng Bào Hao - Chương 131

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi codon.trai, 21/9/11.

  1. Siêu Cấp Máy Tính
    Tác giả : Phong Cuồng Băng Bào Hao
    -- o --


    Chương 1 : Máy tính đến từ tương lai


    Người dịch : woody_woodpecker
    Biên tập : woody_woodpecker
    Nguồn: Tàng Thư Viện








    “A, túi tiền của ta!”
    “Điện thoại di động Nokia vừa mới mua của ta”
    “%!*^&%#@*, lão tử mới mua CONVERSE Jack Purcell đấy?!”
    Những tiếng gào đó phát ra từ một đám vịt đực trong phòng ngủ số 207 lầu 14 của Đại học Tổng hợp, thanh âm thê lương buồn bã.
    Mọi người nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị cạy khóa, ai nấy đều khóc không ra nước mắt, thật ra nếu đổi lại là người khác lâm vào tình cảnh này thì cũng vậy thôi -- đồ bị trộm, hơn nữa còn bị trộm vào ngày đầu tiên tựu trường! Càng không thể tha thứ , đây lại là phòng ngủ của sinh viên năm nhất.

    Mọi người khẩn trương kiểm tra đồ đạc của mình, duy chỉ có Trần Húc ngây ngốc đứng ở trước giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái gối, như thể trên gối hắn mới nở ra một đóa hoa......
    “Lão Tam,” Lão Nhị Tần Tiểu Ngạn không khỏi chua xót nói,“Ngươi không bị mất đồ?”
    Trần Húc chậm rãi quay đầu, trên gương mặt là bộ dáng hận không được khóc không xong:“Không mất? Đồ ngươi mất cùng lắm chỉ trị giá 80 đồng...... Ta mất chính là cái laptop mới mua trị giá tám ngàn đồng a!”
    Âm thanh huyên náo bên trong phòng 207 rất nhanh đã lôi kéo một đám người đến xem. Biết được Trần Húc mới ngày đầu tiên tựu trường đã bị mất chiếc laptop trị giá tám ngàn đồng, có người đồng tình, có người lại âm thầm cảm thấy có chút hả hê, lại có người tức giận muốn tìm nhân viên quản lý trường học để báo án. Chẳng qua tầng này đều là sinh viên đại học năm nhất, vừa mới vào trường nên không có kinh nghiệm, cuối cùng kinh động đến lầu của sinh viên lớp trên, họ mới khuyên mọi người trở về, sau đó báo cảnh sát.
    “Làm một điếu đi.” - Ngồi trước mặt Trần Húc là một gã to lớn tựa như tòa tháp bằng đồng đen, là một niên trưởng học năm 3, tên là Vương Đỉnh. Vừa rồi chính hắn đã kêu cảnh sát tới nơi này điều tra. Hắn thuần thục đốt một điếu “Hoàng Sơn” rồi hướng Trần Húc đưa tới.
    “Các ngươi thật đúng là quá xui xẻo , vừa vào năm nhất đại học đã bị mất đồ, lại còn mất đồ quý trọng nữa.” Đưa tay ra cho Trần Húc vẫn còn đang có chút phát run đốt thuốc, Vương Đỉnh phun ra một vòng khói, cười nói:“Nghĩ kỹ, loại chuyện như thế này hàng năm đều xảy ra rất nhiều, nhất là mùa tựu trường. Nơi này nhiều người, lắm chuyện phức tạp, lần sau nhớ đem đồ đạc quý giá cho vào hòm khóa lại. Đừng có dùng khóa do nhà trường phát, đi ra ngoài mua một cái khóa mới, giá mười đồng, so với khóa của trường phát cho thì tốt hơn rất nhiều.”
    Trần Húc không biết bây giờ mình có tâm tình gì, có lẽ là hối hận chiếm đa số, trong phòng ngủ hắn và lão đại đều có laptop, nhưng lão Đại mỗi ngày dùng xong đều cho máy vào trong ngăn tủ rồi khóa lại, còn hắn lại bởi vì ngại phiền toái nên mỗi lần dùng xong đều tiện tay ném lên giường. Bây giờ thì tốt rồi, lão Đại đến sách vở cũng không có mất thứ gì, này muốn mất thì cùng nhau mất chứ, dù gì cũng làm anh em cùng chung hoạn nạn đi?
    Tám ngàn đồng, đây cũng không phải là số tiền nhỏ, mặc dù gia đình hắn coi như cũng có chút giàu có, nhưng cũng không thể tùy tiện ném tám ngàn đồng cho hắn gây họa, nếu nói cho gia đình biết mới ngày đầu đã đánh mất thứ quý giá nhất là chiếc máy vi tính, chỉ sợ mẹ hắn sẽ càu nhàu đến chết mất..
    “Niên trưởng, là ai làm?” Lão Tứ ở một bên nghiến răng kèn kẹt, ví tiền của hắn mất, bất quá tên cướp coi như cũng có chút đạo đức, chỉ lấy ví tiền, còn lại chi phiếu cùng thẻ căn cước thì ném lại ra bàn. Mặc dù không ai biết rốt cuộc hắn mất bao nhiêu tiền, nhưng nhìn bộ dạng hắn cắn răng nghiến lợi phảng phất như là mất đi mấy trăm vạn không bằng......
    Vương Đỉnh cười một tiếng:“Nếu có cơ hội, ai mà không muốn bắt tên hung thủ chứ? Lần này có thể là tên hung thủ giả làm phụ huynh lẻn vào ký túc xá rồi vào phòng ngủ trộm đồ.. Được rồi, được rồi, chuyện như vậy hàng năm cũng phát sinh, nhưng cũng không thấy bắt được người nào, cho nên nói, không thể làm gì khác hơn là tự mình cẩn thận.”
    Thấy trên mặt mấy sinh viên mất đồ vẫn mang một bộ dáng không cam lòng, Vương Đỉnh cười cười, bọn này vẫn chỉ là những đứa trẻ đầu to, chưa trải nghiệm nhiều. Đổi lại là bọn họ, trên căn bản người nào mà chưa từng mất đồ? Bọn họ từng có một người đạt kỷ lục theo ghi chép lại là ba ngày mất hai bộ điện thoại di động, một MP3 cộng thêm ví tiền cùng phiếu cơm...... Sớm đã thành thói quen.
    “Được rồi, ta đi về trước. Các ngươi cũng đừng quá để ý, vấp ngã một lần, về sau sẽ chú ý cẩn thận hơn.” Vương Đỉnh đi tới cửa, lại quay đầu nói:“Chút nữa các ngươi lên phòng ta, ta đem mấy quyển sách tham khảo mà trước kia chúng ta thường dùng cho các ngươi, đến lúc thi sẽ hữu dụng, mấy thứ đó thi xong cũng chẳng để làm gì, về sau các ngươi cứ mang đi cho đàn em lớp dưới đi.”
    “Cám ơn niên trưởng!” Bên trong nhà bốn người cũng cùng lên tiếng, Vương Đỉnh khoát tay tỏ vẻ không cần cảm ơn, quay đầu đi ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng uy mãnh.
    “Được rồi, lão Tam, chớ buồn bực.” Lão Đại Ngô Nguyên khuyên nhủ, hắn mặc dù cũng mất điện thoại di động, nhưng nếu so ra thì Trần Húc mất đồ đắt tiền nhất, cho nên vừa nghĩ tới có người so với mình thảm hại hơn, có suy nghĩ bỉ ổi này trong lòng thì tất nhiên cũng không thể buồn bực.
    Lão Nhị Tần Tiểu Ngạn cũng nói:“Đi thôi, ăn cơm đi, nam tử hán đại trượng phu , cũng chỉ là mất đồ thôi. Đừng để cho ta gặp phải tên cướp này, nếu không ta chém chết hắn!”
    Trần Húc liếc mắt:“Ngươi mất đồ ít nhất, đương nhiên là nhẹ nhõm. Các ngươi cứ đi ăn đi, ta cần suy nghĩ một chút xem phải làm sao bây giờ, có nên thông báo cho gia đình biết không, để cho ta yên lặng một chút đi.”
    Mấy người nghe hắn nói như vậy, cũng không nói, chỉ có lão Đại Ngô Nguyên vỗ vỗ bờ vai của hắn nói sẽ mua cơm về cho hắn, sau đó mấy người đi ra khỏi cửa.
    “Thật quá xui xẻo !” Sau khi mấy người rời đi, Trần Húc một quyền đánh vào cánh cửa, “Phanh” một tiếng, đem sự buồn bực của hắn phát tiết ra ngoài
    “Hay là xin tiền nhà để mua máy mới?”
    Chuyện này thì không cần suy nghĩ. Cha hắn vốn đã lo lắng hắn mang máy vi tính tới trường là để chơi chứ không phải để học -- thật ra thì mục đích của hắn cũng chính là như vậy, mà bây giờ đồ đạc mất hết, không bị cha chửi mắng một trận cũng đã tốt lắm rồi, làm sao có thể đòi hỏi gì nữa?
    “Tóm lại, chỉ có thể trách mình xui xẻo!” Trần Húc trợn mắt trắng dã nằm trên giường, mắng tên trộm mấy câu, rồi lại mắng trường học quản lý kém cỏi, người nào cũng có thể cho vào trong trường!
    Tiện tay cầm lên một quyển tạp chí, quyển tạp chí này Trần Húc mua tại ga xe lửa trước khi tới trường. Có cái gì siêu nhân điện quang đại chiến hồ lô oa a, người ngoài hành tinh ......
    Trần Húc bây giờ trong đầu rất loạn, dù sao hắn cũng chỉ vừa mới lên năm thứ nhất đại học, lập tức bị mất đồ vật quý giá như vậy. Hắn cầm lấy quyển tạp chí không phải nói thần kinh của hắn vững vàng, mà là hắn muốn làm chút gì đó để tạm quên đi sự khó chịu trong lòng.
    Cưỡi ngựa xem hoa lật qua vài tờ, Trần Húc vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh. Đúng lúc hắn đang định đem quyển tạp chí tiện tay ném qua một bên, đột nhiên trong khóe mắt xuất hiện một hàng chữ:“Đường hầm thời gian cùng không gian song song......”
    Đề tài này thật ra bây giờ cũng chẳng có gì là mới mẻ độc đáo, nhưng Trần Húc chú ý tới bài báo này cũng không phải là vì cái tựa đề của nó, mà là vì dòng ghi chú dưới tựa đề:“ Luận văn tốt nghiệp Cambridge”.
    Chó má Cambridge, bất cứ ai thấy danh tự này sẽ nghĩ tới một địa phương nổi tiếng về học vấn. Nhưng Trần Húc cũng biết đầu năm nay cũng có rất nhiều người áp dụng chiêu bài lừa người để quảng cáo, lợi dụng cái tên Cambridge, giống như ở bên cạnh Đại học Tổng hợp của hắn, cũng có một “Lớp học tiếng Anh cấp tốc Cambridge”......
    Tùy tiện nhìn một chút, phát hiện bài viết này thật ra cũng rất có ý tứ . Vừa mới bắt đầu đã nói về “Tổ mẫu nghịch biện”, cũng chính là chỉ một người thông qua đường hầm thời gian trở lại quá khứ giết chết bà cố nội mình thời còn trẻ, loại chuyện như vậy có thể xảy ra hay không ?
    Nếu nói nghịch biện chính là tương đương với con gà có trước hay quả trứng có trước, loại lý luận tuần hoàn này cực kỳ thâm ảo, căn bản không cách nào có thể giải thích được vấn đề. "Tổ mẫu nghịch biện" đại danh Trần Húc cũng có nghe quá, mà cái đó cũng là một chuỗi tuần hoàn tác động qua lại vô biên vô hạn, nhưng Trần Húc cảm thấy người nói ra cái lý luận này thật là quá rảnh rỗi -- ngươi không có chuyện làm lại trở về giết bà cố nội của ngươi à ?
    “Nhà khoa học đều là bọn thần kinh dẫm phải đinh!” Trần Húc bực mình, tiện tay đem quyển tạp chí ném qua một bên. Nhưng vào lúc này, trong đầu hắn đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ,“Bá” một tiếng, hắn ngồi dậy.
    Đây là một ý nghĩ rất hoang đường!
    Một ý nghĩ kỳ quặc!
    Nếu như là bình thường, mình sẽ nghĩ đây là một ý niệm không thể đưa vào hành động, bởi vì nó quá hoang đường , hoang đường đơn giản vì nó không thể , đơn giản vì nếu so với chuyện người ngoài hành tinh hay siêu nhân điện quang còn hoang đường hơn! Nhưng đầu óc Trần Húc bây giờ có chút choáng váng, mà cũng bởi vì khi lâm vào cảnh tuyệt vọng, cho dù cảm thấy hoang đường thế nào, hắn cũng đi thực hiện ngay......
    Trần Húc tìm một tờ giấy tương đối bền chắc, sau đó cầm cây bút lông màu đen, viết lên tờ giấy một hàng chữ ::
    “Con cháu của ta, ta là tổ tiên Trần Húc của các ngươi, ngày 1 tháng 9 năm 2006 giờ Bắc Kinh 12 điểm 07 phân, hôm nay ta gặp phải biến cố thê thảm nhất trong cuộc sống – ta ngay ngày tựu trường đầu tiên, laptop trị giá tám ngàn đồng của ta đã bị trộm mất.. Nếu như ngươi là hậu bối của ta, vậy thì giúp tổ tiên ta làm chút chuyện đi.
    Nếu như các ngươi vào thời đại đó đã xuất hiện máy thời gian như trong truyền thuyết, như vậy xin hãy gửi ngay một bộ laptop cho ta, địa chỉ là tỉnh XX, đại học Tổng hợp, lầu 14, phòng 207.”
    Viết xong những thứ này, Trần Húc cẩn thận đem tờ giấy cất vào ví tiền rồi đứng lên.
    “Ai, ta đúng là có chút điên khùng , nếu không làm sao có thể nghĩ tới cái biện pháp hoang đường như thế này?” Trần Húc tự giễu cười một tiếng, đứng lên, định đi vào nhà vệ sinh. Nhưng ngay thời điểm hắn vừa mới đứng lên, trên đầu đột nhiên “Phanh” một tiếng, không biết bị vật cứng nào đập cho hắn đến choáng đầu hoa mắt..
    “Đứa thất đức nào!” Trần Húc mắng to:“Thế nhưng hướng lầu dưới ném...... Ném......”
    Hắn mắng không nổi nữa, bởi vì hắn phát hiện mình bây giờ đang ở trong phòng! Đỉnh đầu của hắn trừ trần nhà không có gì cả!
    Ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hoàn hảo không tổn hao gì, không phải tình huống trần nhà sập xuống? Vậy là cái gì đập lên đầu mình?
    Trần Húc quay đầu, thấy bên cạnh hắn, trên mặt đất, một chiếc laptop màu bạc đang lẳng lặng nằm ở đó......

     
    Last edited by a moderator: 21/9/11
    nightsky thích bài này.
  2. Siêu Cấp Máy Tính
    Tác giả : Phong Cuồng Băng Bào Hao
    -- o --


    Chương 2 : Tin nhắn từ cháu trai


    Người dịch : woody_woodpecker
    Biên tập : woody_woodpecker
    Nguồn: Tàng Thư Viện







    Phản ứng đầu tiên của Trần Húc chính là, chẳng lẽ tên ăn trộm kia đem máy vi tính của mình giấu trên nóc tủ, bây giờ bị mình không cẩn thận đụng phải nên rớt xuống?
    Nhưng ngay lập tức hắn liền loại bỏ cái ý niệm này.
    Bởi vì chỉ nhìn sơ qua hắn cũng biết cái laptop mà hắn mất không phải là cái đang nằm trên mặt đất.
    Bởi vì nó quá đẹp!
    Hình trái táo trên laptop được tạo dáng rất đẹp và tinh xảo. Trước tựu trường một ngày, Trần Húc ở thư viện đã trông thấy một cô gái tóc dài ưu nhã hồi cùng một chiếc máy vi tính có hình trái táo màu nhũ trắng, lúc ấy đã cảm thấy chiếc máy kia thật sự là xinh đẹp đến cực hạn.
    Nhưng đến khi nhìn thấy chiếc laptop màu bạc này trước mắt, Trần Húc lại cảm thấy một vẻ ưu nhã không thể diễn đạt thành lời, tạo hình trái táo so với chiếc máy tính gặp ở thư viện thì hoàn mĩ và phóng khoáng hơn nhiều.
    Màu bạc của chiếc laptop này tương đối xám xịt, nhưng lại toát ra ánh kim loại lạnh như băng. Ánh sáng phản xạ trên vỏ ngoài màu bạc tươi sáng mà nhu hòa. Thân máy được tạo hình rất đặc thù, không giống như laptop của thời đại này chỉ đơn thuần mang hình dạng chữ nhật, mà dọc theo thân máy này lại có thêm những đường cong rất mềm mại, khiến cho chiếc laptop này khi nhìn qua trông giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
    Trần Húc cúi người xuống, có chút cảm giác không thể tin được khi hắn nâng chiếc laptop lên, lại phát hiện chiếc laptop này cầm trong tay rất nhẹ, khối lượng chỉ ngang một cái đồng hồ đeo tay!
    Không thể nào như thế được!
    Phải biết laptop trong phần cứng có chứa rất nhiều linh kiện, khối lượng của nó ít nhất cũng phải 5 kg trở lên, còn nếu là loại laptop siêu mỏng, thì cũng phải nặng khoảng 2 kg.
    Máy vi tính này, nhẹ đến mức không khỏi có chút quá đáng .
    Thấy dọc theo thân máy có một vết xước, Trần Húc đau lòng không tả xiết. Trông giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ bị người ta lấy dao cắt cho một nhát, nhưng hắn biết đây là do máy tính khi rơi xuống ma sát với mặt đất mà tạo thành..
    Mặc dù còn chưa biết cái máy tính này đến từ tương lai , nhưng nhìn một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ như vậy lại bị một vết tỳ xước, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác buồn bực giống như trong đêm tân hôn phát hiện ra lão bà của mình không còn là xử nữ.
    Trần Húc còn chưa kịp phát biểu mấy câu bày tỏ sự buồn bực, thì đột nhiên phát hiện trên thân máy xuất hiện thoáng qua một tia sáng nhu hòa, sau đó vết xước kia lại tự động chữa trị như da người, nhạt dần rồi biến mất không còn thấy nữa!
    “Trời đất, không phải chứ?!” Trần Húc vốn cũng chẳng có sở trường gì ghê gớm, nhưng sách vở thì hắn cũng đã đọc qua không ít, trong đầu lập tức thoáng qua một khái niệm “Kim loại có trí nhớ phục hồi nguyên dạng?!”
    Ai lại có thể dùng thứ kim loại quý giá này để làm vỏ ngoài laptop? Chẳng lẽ đây thật sự là máy tính đến từ tương lai?
    Trần Húc cũng không biết mình bây giờ đang có loại tâm trạng gì? Hắn run rẩy mở nắp máy tính......
    “Bàn phím ở đâu chứ?” Trần Húc lớn tiếng kêu lên.
    Mở nắp máy ra sau, Trần Húc phát hiện cấu tạo laptop này so với laptop thời đại này cũng không khác nhau quá nhiều, nhưng vấn đề là phía trên có các đồng hồ đo, phía dưới là một tấm gương lóe ra ánh sáng nhàn nhạt—nếu so với màn hình máy tính thì cũng không khác biệt lắm, nhưng lại không có con chuột và bàn phím!
    Đây là cái thể loại máy tính gì?
    Trần Húc muốn kiểm tra qua một lượt xem có đầu cắm USB không, còn có nguồn điện (power supply) và chốt mở ở đâu. Nhưng khi tay của hắn không cẩn thận đặt lên tấm gương kia, màn ảnh đột nhiên sáng lên.
    Không giống như Windows XP lúc đầu là một màn hình đen sau đó mới là màn hình mở máy, mà lúc này máy tính chỉ vừa mới lóe sáng lên, trên màn ảnh lập tức xuất hiện một mảng trời xanh mây trắng. Mà trên nền trời xanh mây trắng, một ảo ảnh mĩ nữ trang trọng xuất hiện ở màn ảnh phía bên phải.
    “Hoan nghênh sử dụng ma hộp máy tính, bởi vì ngài là lần đầu tiên sử dụng, mời thiết lập mật mã, như vậy có thể bảo vệ các thông tin các nhân cảu ngài không bị tiết lộ. Nếu như ngài sử dụng máy tính công cộng, không cần phải nhập mật mã, xin nhấn “Skip”.
    Nhất định phải có mật mã !
    Trần Húc đã xác định mình thí nghiệm thành công, đây tuyệt đối không phải là thứ thuộc về thời đại này. Hơn nữa lúc này hắn cũng phát hiện, phía dưới cái phảng phất giống mặt gương đó, trên thực tế là một bàn phím cảm ứng, nhưng con chuột cảm ứng ở đâu thì vẫn chưa phát hiện ra. Hắn nhập vào một chuỗi mật mã dài 16 ký tự, sau khi xác nhận, giọng nữ một lần nữa vang lên:“Tiếp theo tiến hành hệ thống phân biệt giọng nói, mời nói tùy ý một câu, câu nói này sẽ được dùng làm mật mã mở máy.”
    Tùy ý nói một câu? Trần Húc cảm giác trong đầu mình bây giờ trống rỗng, không thể làm gì khác hơn là ngơ ngác nói một câu:“Chi ma mở cửa.”
    “Giọng nói được ghi chép xong, nhưng vì phòng ngừa âm thanh sai lệch ngoài ý muốn không cách nào phân biệt, xin đưa bàn tay đặt lên điểm cảm ứng, để xác định vân tay của ngài.”
    Trần Húc cảm giác vừa rồi mình gõ mật mã 16 ký tự kia thật là phí thời gian , hắn đưa bàn tay chạm vào điểm cảm ứng, liền thấy một luồng sáng trắng giống như máy in quét qua, sau đó dấu vân tay của hắn đã xuất hiện trên màn ảnh.
    “Dấu vân tay đã quét xong, về sau phải xác định mật mã, giọng nói, vân tay, mới có thể tiến hành mở máy.”
    Trần Húc cảm thấy loại thiết bị này thật sự quá kỳ dị , mà kỳ dị hơn nữa là sau khi hắn xác nhận dấu vân tay xong, ở màn ảnh bên trái xuất hiện 2 bức hình, Trần Húc liếc mắt đã nhận ra, người trên tấm hình mặc dù tuổi đã lớn, đại khái ba bốn mươi tuổi, thế nhưng dung mạo, khí chất đó...... Rõ ràng chính là mình a!
    “Tên họ: Trần Húc. Nam,sinh ngày 6 tháng 4 năm 1987, thẻ căn cước mã hóa :XXXXXXX, xin xác nhận.”
    Không phải chứ?
    Những sự kinh ngạc trước đó thậm chí còn không bằng lần này, làm sao nó có thể có được những tin tức như thế?
    Trần Húc cũng không biết mình đã nhấn nút xác nhận lúc nào, lúc này hình ảnh mĩ nữ cũng không còn nữa, mà xuất hiện là một đoạn video, trong video cũng chỉ có một người -- một người đàn ông nhìn qua khoảng 30 tuổi..
    Nhìn qua có chút quen mắt!
    “Aha, là gia gia sao?” Người đàn ông trên màn ảnh hướng về phía ống kính ha ha cười một tiếng:“Ta là cháu trai của ngài a, dĩ nhiên, khi ta ghi hình đoạn video này, ngài đã ngỏm, bởi vì thời gian bây giờ là năm 2086, mà ngài đây, năm ngoái mới vừa...... Ha ha.”
    Nhìn thằng “cháu trai” không tim không phổi trên máy tính, Trần Húc không biết mình nên khóc hay nên cười nữa.
    Bất quá hắn cũng nhận được một tin tức tốt, đó chính là hắn có thể sống đến năm 2085, nói cách khác tuổi thọ của hắn thậm chí còn ước chừng 98 tuổi -- cũng khó trách cháu trai hắn lại vui vẻ như vậy , người già tám mươi tuổi trở lên qua đời đã thuộc về hỉ tang , mình thiếu chút nữa sống đến một trăm tuổi, đây quả thực là thuộc về cấp bậc của lão yêu tinh!
    “Ta là vì dọn dẹp di vật của ngài nên mới thấy tờ giấy kia , thật không nghĩ tới lão nhân gia ngài lại làm ra cái trò long trọng như vậy, còn đặt nó trong tủ sắt nghiêm mật nhất của ngân hàng Thụy Sĩ, mở ra thì lại là một tờ giấy? Ta còn tưởng là cái bảo tàng gì đây! Thật làm cho ta mất hứng. Bất quá cháu trai là ta cũng không có phụ kỳ vọng của ngài, này nhé, công ty chúng ta đầu tư nghiên cứu cỗ máy thời gian rốt cục đã hoàn thành, ta liền lập tức đem máy vi tính này cũng thuộc dạng đứng đầu về khoa học kỹ thuật ở thời đại chúng ta đưa về quá khứ cho ngài. Bởi vì chính phủ quốc tế còn chưa ban hành điều lệ hạn chế sử dụng đối với cỗ máy thời gian, cho nên ta mới có thể làm việc này mà không gặp vấn đề gì, chỉ sợ đến ngày mai tin tức về việc phát minh ra máy thời gian sẽ lan truyền khắp nơi, lúc đó chính phủ sẽ lập tức tiến hành lập pháp, khi đó sẽ không còn người nào dám dùng máy thời gian để đi làm loại chuyện này !”
    “Ta, cũng chính là cháu trai ngài, đã đem toàn bộ những thông tin có thể đưa vào được đều đưa vào trong máy tính này. Hắc hắc, ngay cả hệ thống điều tra dân số quốc gia ta cũng đưa vào, cho nên chỉ khi nào xác định được đúng là chỉ tay của ngài, thì đoạn video này mới có thể nhảy ra. Ta cũng không phải sợ vật này bị người khác lấy mất, nhưng ta cũng không thể tùy tiện gọi một người nào đó là gia gia, gia gia ngài nói có đúng không?”
    Trần Húc rốt cục có thể xác định tiểu tử này thật sự là cháu mình , bởi vì tên này khi cao hứng thì trông bộ dáng giống mình như đúc!
    “Bất quá gia gia, bởi vì máy thời gian là lần đầu tiên sử dụng, căn cứ theo chuyên gia dự đoán của chúng ta, điện từ va chạm mãnh liệt sẽ khiến cho số liệu trong máy tính bị hư hại nhất định. Đoạn video này là do ta sử dụng kỹ thuật đặc thù để mã hóa, nhưng khổ nỗi loại kỹ thuật này lại không thể sử dụng cho toàn bộ thông tin trong máy tính được, cho nên có thể sẽ có một số tình huống phát sinh. Nhưng ngài không cần lo lắng, ma hộp sinh vật máy tính có chức năng tự phục hồi, chỉ cần cho nó một khoảng thời gian để tiến hành chữa trị, phần lớn số liệu bị mất vẫn có thể lấy lại được.”
    “Tốt lắm, nói như vậy cũng đã quá nhiều rồi, máy thời gian đã chuẩn bị xong. Tính năng của ma hộp máy tính thì ngài cứ từ từ mà tìm hiểu, à đúng rồi, câu nói sau cùng, là câu nói vô cùng trọng yếu -- gia gia, ta mạo hiểm lớn như vậy để gửi cho ngài chiếc máy tính này, hoàn toàn là do ta lúc bé đã được ngài cho rất nhiều tiền mừng tuổi, hy vọng ngài về sau không ngừng cố gắng a!”
    Nói đến đây, video chợt lóe lên rồi biến mất. Trần Húc ngồi trước máy tính hồi lâu, lúc này mới chậm rãi mắng một câu: “Con thỏ nhỏ chết bầm, lão tử, không đúng, gia về sau phải dùng tiền mừng tuổi đập chết ngươi!”
     
  3. Siêu Cấp Máy Tính
    Tác giả : Phong Cuồng Băng Bào Hao
    -- o --


    Chương 3: Siêu máy tính sinh vật


    Biên tập :maddot
    Nguồn: Tàng Thư Viện






    Tuy bọn Lão Đại có thể sẽ trở về đột xuất, nhưng nếu bạn có một cái laptop đến từ tương lai như thế này bạn có thể kiên nhẫn không?

    Vì thế Trần Húc rón ra rón rén khóa cửa, sau đó kéo màn lại, làm bộ dáng như là đang làm chuyện nam nữ vậy. Hắn nghĩ, khi bọn Lão Đại gõ cửa thì lập tức giấu cái latop vào mền [chăn], chuyện còn lại thì để bọn kia tự suy đoán đi.

    Cửa phòng trong ký túc xá đại học Tổng Hợp rất tức cười, nhất là ký túc xá mới. Tuy nhìn sơ qua thì giống hệt như cửa sắt có gắn ổ khóa chống trộm cao cấp, nhưng thực ra không phải vậy. Đúng là cửa sắt nhưng không có ổ khóa chống trộm, mà là bên ngoài thì có hai có khoen sắt để móc ổ khóa rời vào, bên trong thì có then cài cửa.

    Trường học giải thích là “vì an toàn”, bởi vì không sợ khi sơ ý thì có thể bị nhốt bên ngoài như khóa tự động. Chỉ cần cài then bên trong, là không cần lo có người phá cửa vào.

    Trần Húc lúc này rất nóng vội nghiên cứu laptop của 80 năm sau.
    Nhưng Trần Húc nhanh chóng bi ai phát hiện... Mình không biết cách dùng!

    Không có “Icon”, không có “My computer” [chắc ý TG là cái Explorer để duyệt tập tin], không có “My Network Places”…, trên “Desktop” chỉ có mỹ nữ đang nhìn mình cười ngọt ngào... Trần Húc cười mà mặt đỏ rần.

    Hơn nữa, vấn đề chủ yếu là không có con trỏ chuột [Mouse Point], ngay cả cổng USB cũng không có, lấy tay chà chà lên tấm kính bàn phím, phát hiện không có touchpad, Trần Húc buồn bực vò đầu, "Không lẽ 80 năm sau người ta không cần con trỏ sao? Ngay cả touchpad cũng không thấy?"

    "Ngài có thể chạm tay vào màn hình để thao tác" Một giọng nữ ngọt ngào đột ngột truyền ra từ laptop, "Hoặc có thể dùng âm thanh để điều khiển. Ngoài ra, theo nhu cầu của ngài, chúng tôi đã đặc biệt bố trí cổng USB 2.0, ngài có thể lấy thiết bị điều khiển bằng âm thanh ra và thay vào bằng con chuột thông thường".

    "Ngươi... Ngươi đang nói chuyện với ta?"

    Hình ảnh mỹ nữ kia khẽ mỉm cười: "Tôi là Tiểu Mẫn –thư ký [trợ thủ] ảo của riêng ngài, tôi hướng dẫn ngài sử dụng máy tính".

    "Không không không…" Trần Húc có cảm giác mình bị dọa sợ rồi, vội vàng nói: "Ý của ta là…, ngươi có thể hiểu lời của ta hả? Ngươi... Chẳng lẽ ngươi là AI [trí tuệ nhân tạo] trong truyền thuyết?"

    "Xin lỗi, trong cơ sở dữ liệu không có đáp án của vấn đề này. Chúng tôi là sản phẩm mới nhất, có toàn bộ tính năng của “Thư ký ảo” đời thứ nhất. Trong cơ sở dữ liệu của tôi, có rất nhiều dữ liệu và thông tin để trả lời câu hỏi, đứng đầu trong các loại sản phẩm nhân cách hoá, nếu ngài có vấn đề gì thì trên cơ bản tôi đều có thể giải đáp."

    Giọng nói cơ giới hoá làm cho Trần Húc có chút thất vọng, quả nhiên không phải AI trong truyền thuyết, nàng ta là một chương trình, có điều là một chương trình rất tốt mà thôi. Thật ra, loại chương trình giống vậy thì ở thời đại này cũng có, ví dụ như google, yahoo!... Chẳng qua mấy cái chương trình hiện tại không thể nói chuyện phiếm, hiện giờ trên thế giới chưa có hệ thống nhận biết tiếng nói.
    Phát hiện chuyện này, tuy mỹ nữ kia có giọng nói ngọt ngào nhưng vẫn có ngữ khí cơ giới, Trần Húc nhịn không được lầm bầm: "Coi bộ khoa học kỹ thuật 80 năm sau cũng không hơn gì cái này, nhân vật ảo nói chuyện vẫn còn cứng nhắc."

    "Xin lỗi, tôi muốn đính chính một chút" Mỹ nữ ảo Tiểu Mẫn mở miệng: "Chúng tôi có thể đứng đầu trong các loại máy móc hỗ trợ là do có thể mô phỏng gần như hoàn mỹ tình cảm của con người. Ngoài chức năng của thư ký ảo và điện thoại vệ tinh, chúng tôi còn có tính năng bạn gái ảo. Nhưng vì chúng tôi được nhân cách hoá quá cao, làm cho một ít người sử dụng trầm mê với nhân vật ảo, cho nên công ty sản xuất đã loại bỏ tính năng đặc thù [xxx], cũng hủy bỏ luôn tính năng tình cảm".

    Toát mồ hôi nha, nhưng nói vậy cũng phải. Thời trung học, Trần Húc có thằng bạn, vì chơi game mà điên điên, thậm chí vì chơi dòng game “Final Fantasy” nên thường xuyên trốn học, hay bị Trần Húc khinh bỉ.
    Năm đó chơi xong “Final Fantasy 8”, cũng vì bản nhạc nền “Eye on Me” mà thằng kia tuyên bố nó đã yêu Rinoa [nhân vật nữ chính trong game] và đời này nhất định phải tìm cho bằng được một mỹ nữ giống Rinoa.

    Nhưng khi chơi xong “Final Fantasy X”, thằng nhãi này lại vô sỉ tuyên bố mình đã yêu Yuna, mà nghe nói “Final Fantasy VII – Crisis core” sang năm được tung ra thị trường - lấy thực lực và trình độ kỹ thuật của Square Enix, trong loạt game “Final Fantasy” thì nhân vật chính càng ngày càng đẹp - không chừng đến lúc đó thằng nhãi này có thể lại yêu nữ nhân vật mới?

    (Một năm sau, “Final Fantasy VII – Crisis core” được tung ra thị trường, suy đoán của Trần Húc được chứng thực, quả nhiên tên gia súc kia lại tuyên truyền mình đã yêu Tifa - một cô gái ảo có mị lực cổ điển Đông Phương)

    Chuyện này có thể hiểu được, vì theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, kỹ thuật 3D ngày càng thành thục hơn, nhân vật ảo ngày càng chân thật hơn, làm cho mỹ nữ ảo gần như là một loại tồn tại hoàn mỹ nên không ít người thất vọng trong cuộc sống thật ký thác hết thảy vào nhân vật ảo. Trong nước còn tốt, nghe nói ở Nhật Bản – nơi game nhập vai vô cùng phát triển - có vài đứa não úng nước đã kết hợp lại với nhau cùng lên lớp giảng bài chính phủ, yêu cầu lập pháp, cho phép được kết hôn với nhân vật ảo...

    Cũng may, tuy tên “Tiểu Mẫn” hơi bình thường, nhưng hình ảnh của nàng rất “khủng”, phải biết rằng kỹ thuật 3D của 80 năm sau đạt tới trình độ không tưởng, diện mạo, dáng người của Tiểu Mẫn đúng là cực phẩm trong cực phẩm, nếu không phải nàng đẹp tới mức hư ảo thì không thể nào nhìn ra được nàng là sản phẩm điện tử.

    Thử tưởng tượng một cô gái hoàn mỹ như vậy, lại hiểu ý bạn thì sẽ làm vô số thằng lười biếng tìm bạn gái!

    Theo lời Tiểu Mẫn giới thiệu, Trần Húc đã có những hiểu biết ban đầu về cái máy tính tương lai này.

    Đây là máy tính sinh vật, là dựa trên nguyên lý phỏng sinh học để chế tạo, các linh kiện điện tử mô phỏng cấu trúc của vòng xoắn ADN trong gen người.

    Chế tạo thành công máy tính sinh học là một sự kiện rất quan trọng trong ngành công nghiệp máy tính.

    Máy tính sinh vật có thể tích rất nhỏ, trong một centimet vuông có mấy triệu board mạch - đây cũng là nguyên nhân nó có trọng lượng nhẹ như thế.

    Mà thiết bị này có cấu trúc giống tế bào sinh vật nên có tính năng tự sửa chữa và thay đổi hình dạng, hơn nữa năng lượng tiêu thụ cực kỳ ít, lại phối hợp với tế bào năng lượng mặt trời có hiệu suất siêu cao và bình ắc-quy siêu dung lượng của năm 2080, cho nên bất kể là dùng năng lượng mặt trời hay điện lưới bình thường đều có thể sạc được. Cơ bản là trong trạng thái không sử dụng thì chỉ cần một đêm là có thể sạc đầy pin, mà khi sạc đầy pin rồi thì có thể liên tục sử dụng một tháng trong bóng tối!

    Đây đúng là “thần khí” à!

    Tốc độ xử lý của máy tính sinh vật vượt xa tốc độ của máy tính hiện nay, sự chênh lệch của hai bên có thể nói là một trời một vực! Nói ngắn gọn là tốc độ máy tính hiện giờ so với cái máy tính sinh vật này giống như một người đi xe bò so với tàu con thoi!

    Năm 1943, tổng giám đốc IBM đã nói: "Tôi cho rằng 5 cái máy tính đã có thể đáp ứng nhu cầu của toàn thế giới", nhưng ông lão này không thể biết được, 63 năm sau, máy tính đã là thứ rất bình thường trong hàng trăm triệu hộ gia đình. Mà ở thời đại này, người ta đã suy nghĩ khác ông ta rất nhiều rồi, vậy 80 năm sau máy tính có trình độ gì?

    Máy tính sinh vật không sinh nhiệt, mang theo rất tiện lợi, hơn nữa có thể tự khôi phục – tính năng này mạnh ở chỗ: không cần bảo trì!

    Có thể tưởng tượng, 80 năm sau chắc chắn sẽ có nhiều loại virus nhắm vào loại máy tính này - dù sao máy tính càng phức tạp, lỗ hổng lại càng nhiều - nhưng ở thời đại này, nhất định sẽ không có virus nào phá hỏng được nó.

    Được Tiểu Mẫn giúp đỡ, Trần Húc nhanh chóng nắm bắt được cái máy tính này.

    Tuy cái laptop này không dùng hệ điều hành Windows, nhưng vẫn dùng cách hiển thị theo “cửa sổ” - phải biết rằng: năm xưa Bill Gates vội vàng tung Windows ra thị trường khi nó còn chưa thành thục, mục đích chính là hình thành thói quen thao tác của người dùng. Mà loại thói quen này lại được kéo dài về sau, cho nên Trần Húc miễn cưỡng sử dụng được cái latop này.

    Hơn nữa, có sự hướng dẫn của mỹ nữ trên Desktop, Trần Húc nhanh chóng thao tác thuần thục.

    Càng sử dụng, hắn càng thấy được sự mạnh mẽ của cái laptop!

    Đây đúng là “thần khí hủy thiên diệt địa” à!

    Trần Húc dạo qua một vòng xem dung lượng ổ cứng - máy tính sinh vật này có cách thức lưu trữ không giống máy tính hiện tại, nói cách khác ổ cứng cái máy này giống như là một người, mà các linh kiện bên trong thì giống như là tế bào kết hợp lại thành người đó. Các tế bào chứa dữ liệu rất phân tán, mỗi tế bào có thể chứa 10GB dữ liệu. Mà thông qua việc kết hợp và phân chia tế bào để chứa dữ liệu, nếu gặp tình huống hư hao ổ cứng thì cũng chỉ hư hao một vài tế bào, như vậy là có thể hạn chế việc mất dữ liệu đến mức thấp nhất - đồng thời khi gặp virus tấn công, cũng có thể cách ly virus vào một tế bào, làm nó không thể khuếch tán.

    Trần Húc ngồi nhẩm tính nửa ngày, hắn đại khái tính được dung lượng ổ cứng này khoảng 2 lũy thừa 100 TB...

    1TB = 1024GB.

    2 lũy thừa 100 chính là 1024 nhân 1024, sau đó nhân 1024...

    Trần Húc cảm thấy tính toán trị số cụ thể đã không có ý nghĩa gì nữa.

    Ngày hôm qua, Trần Húc gặp một thằng năm thứ tư khoe khoang, nói hắn có ổ cứng 1TB, có thể lưu trữ hình ảnh của một người từ lúc sinh ra cho đến lúc chết già. Hiện giờ Trần Húc thấy nếu mình lưu hình ảnh trong ổ cứng này thì được vài trăm đời con cháu chứ chẳng chơi!

    Cái laptop này trong ổ cứng dung lượng 2 lũy thừa 100 TB này chứa cái gì?

    Cái này không thể không nhắc công lao của Tiểu Mẫn.

    Nếu có máy tính cấu hình siêu mạnh thì bạn có thể sẽ sinh ra cảm xúc muốn tìm hiểu xem bên trong chứa linh tinh gì đó, nhưng khi thấy cửa sổ chiếm hết cái màn hình chứa đầy các loại tập tin thì Trần Húc phát hoảng.

    Nếu mình muốn tìm một tập tin nào đó - nhất là cái loại tập tin “không lịch sự” thông dụng [chắc phim xxx] - thì đây là một việc siêu mệt!

    Với máy tính hiện giờ còn rắc rối chứ nói chi đến cái máy siêu hiện đại của tương lai.

    Theo con số mà Tiểu Mẫn báo cáo, cái laptop này có khoảng 8.000 loại tập tin... Nếu mình tự xem chắc mệt chết rồi mà vẫn chưa xem xong!

    Nhưng có Tiểu Mẫn giúp thì khỏe hơn nhiều, cần tiến hành thao tác gì chỉ cần nói một tiếng là xong, Tiểu Mẫn sẽ chọn hết các loại tập tin cùng loại rồi tự mình sàng lọc.

    Nhưng mà hiện giờ Trần Húc cũng không biết mình muốn làm cái gì, giống như một người nghèo khổ đột nhiên trúng xổ số 5 tỷ, trong lúc nhất thời không biết mình xài như thế nào. Vừa nghĩ tới xổ số, hắn rất vô sỉ hỏi trong kho dữ liệu có dữ liệu về xổ số hay không, hoặc là giá trị chứng khoán vân vân...

    Tiểu Mẫn trả lời, làm cho hắn đầu tiên là mừng như điên một lúc - bởi vì Tiểu Mẫn trả lời “có”. Nhưng rồi rất nhanh Tiểu Mẫn lại nói một câu, lập tức làm tâm Trần Húc lạnh giá như Syberia - Tiểu Mẫn nói: "Tế bào chứa dữ liệu này bị hư hao, không thể đọc được, cần hoàn thành quá trình khôi phục mới đọc được".

    Đíu mịa, thật sự là rất bi ai! Giống như một mỹ nữ tự nguyện sờ sờ nắn nắn với bạn, kết quả là quần áo cũng cởi, giường cũng leo lên rồi, nhưng lại phát hiện mỹ nữ đó mặc “khóa trinh tiết”... Hơn nữa bạn lại không có chìa khóa!

    Vì thế Trần Húc thất vọng tràn trề, dùng ngữ khí bi thương hỏi bên trong máy tính còn cái gì nữa, Tiểu Mẫn trả lời: dữ liệu hiện giờ được bảo tồn đầy đủ nhất là số liệu điều tra dân số trên phạm vi cả nước, vài đoạn video, khung thiết kế ảnh động 3D, bách khoa toàn thư về chữa bệnh và một vài trò chơi - mấy thứ này chiếm khoảng 200TB, có điều cái “số liệu điều tra dân số trên phạm vi cả nước” kia chiếm gần 100TB!

    Trần Húc thấy sau này mình nhất định phải tặng cháu mình vài cái bộp tay, mày nói thử coi mày lưu mấy cái thứ vô dụng này vào máy tính làm cái chó gì? Nếu đổi cái “số liệu điều tra dân số trên phạm vi cả nước” chết tiệt kia thành dữ liệu phân tích cổ phiếu toàn thế giới trong 80 năm có phải tốt hơn không? Nếu được vậy thì mình nghỉ học, đi mua bán cổ phiếu cũng làm giàu được rồi!

    Nhưng nghĩ tới số liệu điều tra dân số trên phạm vi cả nước, Trần Húc đột nhiên lại có ý tưởng, vì thế hắn liền hỏi Tiểu Mẫn cái laptop này có thể quét dấu vân tay không?

    Sau khi được khẳng định là “được”, Trần Húc chuyển ánh mắt về phía bàn mặt, Lão Đổng còn lại phiếu ăn và cái CMND.

    Hai tờ giấy này do tên trộm bỏ lại. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tên trộm này hẳn không có bày đặt đeo bao tay để che dấu vân tay giống trên TV thường nói. Thời đại này không giống 80 năm sau, tuy vân tay đúng là đã trở thành bằng chứng để phá nhiều vụ án, nhưng dù mạnh mẽ như Mỹ cũng không có đầy đủ dữ liệu vân tay của toàn bộ công dân để đưa vào máy tính, cho nên hiện giờ vân tay chỉ có thể dùng để đối chiếu mà không thể dùng cho phá án và bắt giam.

    Nhưng Trần Húc thì khác, hắn nghĩ, tên trộm kia để lại rất nhiều vân tay trong phòng, nhưng kiểm tra toàn bộ phòng thì không thể được, bởi vì ký túc xá thì có nhiều người đến rồi đi, mấy dâu vân tay kia làm sao biết của ai?

    Nhưng hắn lại có hai món vật chứng rất tốt.

    Nói như vậy bởi vì CMND và phiếu ăn thì hầu như không có ai lấy ra cầm chơi, cho nên dấu vân tay trên đó chắc không lộn xộn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì không chừng có thể tìm được thân phận tên trộm?

    Nghĩ là làm – đây là một tác phong tốt của Trần Húc - hắn hỏi Tiểu Mẫn thu thập vân tay như thế nào, sau đó thấy cái laptop vươn ra một cái đầu quét có hình dạng giống như cây bút máy.

    Khi thấy cái đầu quét này Trần Húc hết hồn, bởi vì trước đó hắn không thấy dấu vết nơi gắn cái đầu quét này trên thân máy!

    Cầm cây “bút máy”, Trần Húc quẹt quẹt vài cái trên CMND của Lão Đổng, liền thấy trên màn hình có vài tấm hình và lời giới thiệu, đầu tiên chính là lão Đổng, nhưng kỳ quái là người trong hình phong độ hơn, thoạt nhìn thì tuổi cũng lớn hơn lão Đổng, dáng vẻ như một người thành công, không giống bộ dạng dế nhũi như lão Đổng hiện giờ.

    Càng kỳ quái hơn nữa là tên không phải "Đổng Thanh Khiết" mà là "Đổng Kình".

    Sao Lão Đổng đổi tên?

    Trần Húc cũng không có để trong lòng, bởi vì hắn thấy người ta đổi tên cũng là chuyện bình thường, không có gì đáng nói, nhưng nhìn ảnh chụp, Trần Húc cảm thấy trong tương lai lão Đổng sẽ thành công nên muốn thiết lập quan hệ cho tốt.

    Trừ lão Đổng còn có vài người khác, nhưng Trần Húc nhanh chóng tập trung vào một tên có dáng vẻ đáng khinh.

    Người nọ tên là Hạ Lưu. Đương nhiên, tên của hắn không phải là điểm quan trọng nhất để Trần Húc chú ý, mà trọng điểm là hắn đã gặp qua tên này: hắn có ghé qua đây bán bút vào đêm trước ngày khai giảng
    !
    Trần Húc bắt đầu nhớ lại tình huống lúc đó, hắn đang suy nghĩ đột nhiên ngoài cửa có tiếng đập cửa điên cuồng, sau đó âm thanh dâm đãng của lão Nhị ngoài cửa vang lên: "F..k, lão Tam, ban ngày ban mặt mày đóng cửa làm gì? Không phải ‘bắn máy bay’ đó chứ?!"
     
  4. Siêu Cấp Máy Tính
    Tác giả : Phong Cuồng Băng Bào Hao
    -- o --


    Chương 4: Laptop biến thành đồng hồ


    Biên tập :maddot
    Nguồn: Tàng Thư Viện






    Bọn nó ăn cơm xong rồi sao?

    Trần Húc vội vàng giấu laptop dưới cái mền, lúc này hắn còn lầm bầm thêm một câu: "Nhẹ thì có nhẹ nhưng còn hơi lớn, nếu có thể biến thành đồng hồ thì tốt rồi."

    Thì thầm xong hắn cũng không nhìn lại, vội vàng đi ra cửa.

    Mở cửa ra, ba người ngoài cửa đều nhìn hắn bằng ánh mắt ám muội, Lão Nhị Tần Tiểu Ngạn dâm đãng cười nói: "Lão Tam, mày ‘biến đau thương thành dục vọng’ hả? Đóng cửa lại để ‘bắn máy bay’ à?"

    Trần Húc nói: “F..k, tao vừa ngủ một lúc, sợ lại có trộm viếng cho nên mới đóng cửa”.

    Trần Húc cảm thấy mình lấy cớ thật hoàn hảo, nhưng rõ ràng ba thằng dâm đãng kia không nghĩ như vậy, cả đám đồng thanh nói: "Không sao, không sao, mọi người đều là nam nhân, tụi tao hiểu mà".

    Trần Húc cứng họng, lúc này Lão Đại đi tới nhìn tờ tạp chí mới mua sáng nay đang để trên bàn, đột nhiên nói: "Lão Tam, mày không ‘bắn máy bay’ chẳng lẽ là đang đọc tin tức về đội bóng đá nam của Trung Quốc?", thì ra đó là một tờ báo thể thao, ngay trang bìa đã đưa tin đội bóng đá nam Trung Quốc bị thua.

    Trần Húc quay đầu nhìn thoáng qua, hung tợn nói: "F..k, là tao ‘bắn máy bay’ đó!"

    Cả đám cùng nhau cười như điên, nhưng cũng không còn nghi ngờ Trần Húc ‘bắn máy bay’ nữa, Trần Húc nhìn đồng hồ, phát hiện mới đó mà đã qua 40 phút, hơn nữa còn thấy cái đám dâm đãng này hai tay trống không nên rất bực mình nói “Tụi mày nói mua cơm cho tao mà, cơm đâu? Hơn 40 phút rồi, không phải tụi mày đi khách sạn đú đỡn chứ?

    "Đâu có, đâu có!" Cả đám vội vàng lắc đầu, nhưng vẻ hưng phấn hiện lên trên mặt, giống như đã sớm quên mình vừa bị chôm đồ, Tần Tiểu Ngạn dâm đãng kêu: "Lão Tam! Mới vừa rồi mày không đi ăn cơm với tụi tao là thiệt thòi lớn!"

    "F..k, không cần khoa trương vậy chứ?" Trần Húc hỏi, "Chẳng lẽ căn tin phát cơm miễn phí?"

    "Không phải, không phải!" Tần Tiểu Ngạn khinh bỉ nhìn Trần Húc một cái, sau đó nói: "Tụi tao gặp mỹ nữ! Trong khoa tụi mình, là một đại mỹ nữ, không kém Quản Dịch và Trạm Tinh đâu!"

    Trần Húc tự nhiên biết Quản Dịch và Trạm Tinh trong miệng Tiểu Ngạn là ai, bởi vì sáng nay, trong buổi học đầu tiên, cả lớp không có học gì cả, chỉ làm một bài “tự giới thiệu”.

    Trong hai ngày qua, nghe nói: khoa CNTT [Công nghệ Thông tin] chỉ có “nhân vật chính trong phim công viên Kỷ Jura” [khủng long] thôi. Hiện giờ sinh viên năm hai khoa CNTT có 30 sinh viên, trong đó chỉ có 5 sinh viên nữ mà thôi, được xưng là “ngũ đóa kim hoa” - chẳng qua là “như hoa hoa” [xấu hoắc đó mà].

    Mấy đàn anh còn nói: khoa CNTT không có mỹ nữ thì thôi chứ nếu có thì sẽ là loại mỹ nữ có tầm cỡ hại nước hại dân.

    Hôm nay, khi mọi người tự giới thiệu, bọn Trần Húc may mắn gặp được hai nữ yêu tinh, một người tên là Quản Dịch, một người tên là Trạm Tinh, mà Trần Húc còn phát hiện, Trạm Tinh chính là cô gái hôm trước hắn thấy nàng ngồi yên lặng trước cái laptop có logo hình trái táo – trong thư viện.

    Một cô gái có khuôn mặt tinh xảo và mái tóc dài hơi quăn quăn.

    Làm lão Đại tan học về còn hối hận tại sao bỏ quên cái di động đang sạc trong phòng chứ? Làm mất cơ hội nhắn tin với người đẹp.

    Sao lại tự nhiên xuất hiện thêm một người đẹp không thua gì hai nàng kia? Sao mình không thấy?

    "Mày không biết đâu" Tần Tiểu Ngạn hưng phấn nói, "Tụi tao trên đường về, đi ngang qua khoa CNTT thì thấy cô ấy đang xách bao lớn bao nhỏ. Vì trễ chuyến bay nên giờ mới tới, cho nên buổi sáng nàng không có đi học. Mày xem nè, tụi tao đều có số di động của nàng!"

    Trần Húc rủa thầm trong bụng, Tần Tiểu Ngạn này xứng đáng với biệt hiệu “Cầm thú” nhất trong phòng, vừa mới gặp đã xin số điện thoại? Buổi sáng, hai nữ yêu tinh kia biết mình không thể giấu số điện thoại được nên đành viết lên bảng.

    Lão đại Ngô Nguyên lôi cái laptop của mình trong ngăn kéo ra, cười mắng: "Thằng cầm thú này vừa mới gặp người đẹp đã xông lên giúp người ta xách hành lý. Chủ nhiệm Trần cũng đang ở đó, nên kêu tụi tao xách hành lý của nàng đến ký túc xá nữ. Sau đó, nó còn không biết xấu hổ chạy lại xin số điện thoại di động của người ta, cho nên tụi tao mới về trễ. Còn nữa nha, nàng ở phòng 303, khu 7. À, nàng ở chung phòng với Trạm Tinh!"

    Trần Húc khinh bỉ nói: “F..k, tụi mày còn vào phòng ngủ của người ta?”

    “Chứ sao. Hành lý của nàng vừa nhiều lại vừa nặng nên tụi tao phải xách vào chứ”.

    Nói đến đây, cả đám hưng phấn, nói đến nỗi nước miếng tung tóe. Nói nào là “Phòng ngủ của nữ sinh đúng là phòng ngủ của nữ sinh, đâu có giống phòng tụi mình - mới khai giảng hai ngày đã thành chuồng heo rồi!”, “Mới bước vào đã ngửi được mùi hương mê người của nữ nhân rồi”... Sau đó Lão Đại còn thề thốt đó là mùi hương của xử nữ, bị cả đám mắng cho một trận.

    "Vậy tụi mày có thấy cái áo ngủ gợi cảm nào không?"

    "Cái này thì không có." Mấy thằng gia súc lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, Tần Tiểu Ngạn còn vô sỉ nói lúc ấy nghe trong WC có tiếng nước chảy, chắc có em nào đó đang tắm.

    "F..k you!" Ba cái ngón giữa đồng thời chỉa lên.

    Tần Tiểu Ngạn kiêu ngạo cười to: "Lão Tam, tao tặng cho mày số của nàng, để đền bù thương tổn tâm thần của mày nhá. Tán gái, yêu đương... Mất laptop nhưng biết đâu lại tìm được một tình yêu đẹp?"

    Trần Húc lại mắng, nói tao khinh bỉ mày, Ngô Nguyên ở bên cạnh tiếp lời: "Thôi đi, mấy em xinh đẹp như thế không phải là tụi mình có thể với tới được. Tao vừa nghe đám đàn anh đang thảo luận về ba người đẹp này, không chừng sẽ có đổ máu chứ chẳng chơi. Ê, cầm thú, thật ra tao cảm thấy ‘Béo muội muội’ phòng 303 là thích hợp với mày nhất, tấn công đi, không cần lo lắng!"

    Tần Tiểu Ngạn chửi một câu, sau đó cảm thán nói: "Lão Đại nói cũng đúng vậy, mấy người đẹp này chắc cũng giống như mây bay trên trời!"

    Mây bay sao?

    Trần Húc nhớ tới ngày đó ở trong thư viện, một cô gái tóc quăn quăn lẳng lặng ngồi đó, nhẹ nhàng gõ gõ trên cái laptop có logo hình trái táo, loại người làm việc chăm chú này thật là mây bay sao?

    Ngay lúc hắn sửng sốt, Tần Tiểu Ngạn vặn vặn thắt lưng nói “Mệt thấy mịa, xách hành lý giúp người đẹp cũng không phải dễ dàng nha”. Chắc là thấy giường của Trần Húc gần cửa nhất, cho nên Tần Tiểu Ngạn thuận thế nằm ngay xuống giường !

    Trần Húc chết khiếp, bởi vì hắn đang giấu laptop dưới cái mền!

    Trần Húc đang nghĩ cách đuổi Tần Tiểu Ngạn đi, nhưng thằng gia súc này đột nhiên nói “F..k, lão Tam, trong mền của mày giấu cái gì vậy, cấn lưng tao đau quá?”. Không đợi Trần Húc kịp phản ứng, hắn đã giật tung cái mền ra.

    Trần Húc lần này thật sự bị hù chết, liền mạng vọt tới, nhưng mới được nửa đường thì ngẩn ra, bởi vì dưới cái mền không phải là cái laptop mà là một cái đồng hồ...

    "Woa? Lão Tam, cái đồng hồ này đẹp quá? Mày mua ở đâu vậy?". Tần Tiểu Ngạn tò mò cầm đồng hồ hỏi, sau đó thằng nhãi này cũng rất tự nhiên định đeo lên tay mình.

    Trần Húc đâu có cho hắn cơ hội, vội vàng giật lấy, kêu lên: “F..k you, Lão Nhị, đừng có phá đồ của người khác được không? Tránh ra, tránh ra!”.

    Đẩy Tần Tiểu Ngạn đang sửng sốt sang một bên, Trần Húc lén sờ sờ phía dưới mông, không có laptop! Cái laptop đâu rồi? Còn cái đồng hồ này ở đâu ra?

    Tần Tiểu Ngạn buồn bực nói: "Mịa, Lão Tam đâu cần nhỏ mọn như vậy, sờ một chút có hư đâu? À, đúng rồi, mày mua cái này ở đâu vậy? Đẹp quá!".

    Trần Húc cảm thấy hỗn loạn, đành phải nói là bà con ở nước ngoài đem về, sau đó vọt vào WC nhanh như chớp.

    "Không phải chứ?" Trần Húc ngồi trên bồn cầu, nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ: "Cái này ở đâu ra? Không phải là cái laptop biến thành chứ?"

    Ý tưởng này làm Trần Húc hoảng sợ, laptop biến hình?

    "Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn là ngươi hả?" Trần Húc hạ giọng nói, màn hình đồng hồ liền phát ra ánh sáng, sau đó hình ảnh 3D của Tiểu Mẫn xuất hiện trong không trung, nàng cười xinh đẹp: "Xin hỏi ngài có chuyện gì không?"

    Đệch! Hoàn hảo là cái WC này kín mít, nếu là trong WC công cộng hoặc loại WC chỉ dùng mấy tấm ván che lại thì Tiểu Mẫn đột ngột xuất hiện như Thần Đèn và bay cao gần đụng trần nhà thì không làm cái đám đang ngồi WC kế bên lọt xuống hầm cầu mới là chuyện lạ!

    "Nhỏ tiếng một chút!" Trần Húc vội vàng đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng rồi hạ giọng nói: "Cái đồng hồ này là laptop biến thành?!"

    Không thể không nói 80 năm sau, khoa học kỹ thuật có nhân tính hóa rất cao, thật ra Tiểu Mẫn chỉ là một phần mềm mà thôi, nhưng cái phần mềm này có tính năng rất mạnh, ví dụ như thấy Trần Húc ra dấu thì nàng đã tự giảm âm lượng: "Đúng vậy, máy tính sinh vật có tính năng biến hình. Có thể biến thành các thiết bị điện tử khác, ví dụ đồng hồ, camera vân vân... Như vậy ngài chỉ cần một cái máy tính nhưng lại có nhiều chức năng khác nhau".

    Không phải chứ? Khủng quá!

    "Bởi vì máy tính chế tạo bằng tài liệu sinh vật. Toàn bộ tài liệu có thể tiến hành tự động phân chia và tổ hợp nên có thể biến thành nhiều loại thiết bị số, hơn nữa vẫn giữ nguyên các chức năng nguyên thủy của các thiết bị đó, tiện lợi, mau lẹ, làm người sử dụng rất thích".

    Sao không thích cho được? Tính sơ sơ coi, một cái laptop giá 8.000, một cái camera xài tàm tạm cũng khoảng 2.000,... Mà mua cái máy tính này thì vừa được máy tính, camera, thậm chí là điện thoại di động, hơn nữa còn có thể biến nó thành đồng hồ đeo trên tay, quá tiện lợi!

    Đối với Trần Húc thì càng quan trọng hơn là khi mình đi ra ngoài thì biến nó thành đồng hồ, đeo trên tay không sợ bị mất.

    "Khi ở dạng đồng hồ thì ngài vẫn sử dụng được các tính năng của máy tính, có điều thao tác hơi phiền phức, nhưng cũng có nhiều tính năng tiện lợi. Ví dụ ngài dùng chức năng ‘Kiểm tra sức khỏe’ thì có thể thông qua việc đo nhịp tim để kiểm tra sức khỏe của ngài. Ngài có muốn khởi động tính năng này không?"

    Còn có chuyện tốt này? Trần Húc vội vàng kêu khởi động.

    Một phút sau, Tiểu Mẫn đưa ra một loạt số liệu, như nhịp mạch, nhịp tim, các chỉ số về nội tạng vân vân..., cuối cùng tổng kết: "Ngài hiện giờ có chút nóng nảy, đại khái là do xúc động, đề nghị ngài hít sâu vài lần, giữ tâm trạng thật tốt, vận động thích hợp để giảm căng thẳng. Hoặc có thể sử dụng 12g ‘Hạ Cô Thảo’, 10g ‘Tang Diệp’, 10g ‘cây hoa Cúc’, nấu 30 phút, có thể thêm đường phèn vào cho hợp khẩu vị rồi dùng".

    Quá khủng! Không phải là mình có một bác sĩ lúc nào đi kèm bên mình sao?

    "Ngài nghĩ như vậy là không đúng. Tuy phần mềm này có ghi lại mấy vạn cách chữa bệnh của Đông y và Tây y, nhưng dù sao việc chẩn đoán bệnh có thể không chính xác, nhất là việc bắt mạch. Đông y xem mạch có yêu cầu rất nghiêm khắc, bởi vì có vài loại bệnh có mạch gần giống nhau nhưng phải dùng thuốc rất khác nhau, nếu uống lầm thuốc sẽ có nguy hiểm. Cho nên khi gặp một vài bệnh vặt thì có thể theo phần mềm này tiến hành trị liệu, nhưng bệnh nặng thì cần bác sĩ có kinh nghiệm phong phú tiến hành chẩn đoán cẩn thận. Một khi sử dụng phần mềm này phát hiện sức khỏe không tốt thì yêu cầu ngài lập tức tới bệnh viện kiểm tra."

    "Không thể nào?" Trần Húc choáng váng: "Chẳng lẽ dùng phần mềm này kiểm tra thân thể có thể gặp nguy hiểm?"

    "Trên lý thuyết thì đúng là như thế, cho nên người dùng phải tự quyết định, mục đích của phần mềm này là giúp mọi người khỏe mạnh, nhưng bởi vì có vài loại bệnh cực kỳ phức tạp, chỉ kiểm tra bên ngoài không thể nào phát hiện được, cho nên phải đến bệnh viện tiến hành kiểm tra chuyên nghiệp. Vì an toàn, chúng tôi phải lưu ý mọi người không nên quá ỷ lại phần mềm, vì phần mềm này chỉ có độ chính xác là 99% thôi".

    “Chỉ có” 99% thôi?

    Trần Húc lúc này mới kịp phản ứng, thì ra chỉ để tránh trách nhiệm khi gặp chuyện ngoài ý muốn mà thôi, giống như nói bác sĩ cũng có thể chẩn đoán nhầm – la bàn khi gặp nơi có từ tính mạnh còn nhảy lung tung nữa mà – có ai dám nói mình chẩn đoán chính xác 100% đâu, lời nhắc nhở này ý nói là không có gì có thể vẹn toàn.

    "Ta có thể dùng chức năng này để khám bệnh cho người khác không?" Trần Húc nghĩ, nếu tương lai thất nghiệp thì dùng cái đồng hồ này mở phòng khám bệnh, chỉ sợ là tiền xài không hết!

    "Tất nhiên là được".

    "Vậy khi ta sử dụng thì ngươi lại xuất hiện? Có thể dùng mà không có hình, không có âm thanh không?"

    "Tất nhiên là được. Ngài có thể dùng cách sử dụng không âm thanh, tôi sẽ hiển thị kết quả kiểm tra lên màn hình đồng hồ. Còn nếu ngài muốn giữ bí mật, thì tôi sẽ giống như một cái đồng hồ bình thường, chỉ khi nào ngài nhập mật mã là giọng nói và vân tay, mới có thể mở khóa".

    Thật là chu đáo!

    "Mặt khác, bởi vì máy tính sinh vật có cấu tạo đặc biệt, nên có khả năng chống sốc rất mạnh, và do người dùng có yêu cầu đặc biệt nên tôi có thể chịu được va chạm của đạn súng lục có đường kính 6mm, nên ngài không cần lo lắng bị hư hao do va chạm. Hơn nữa, dù cho có chút tổn thương, máy tính sinh vật cũng có thể tiến hành tự động chữa trị".

    Trần Húc còn gì để nói? Hiện tại hắn đang cười ngây ngô, không ngậm miệng lại được!

     
  5. Siêu Cấp Máy Tính
    Tác giả : Phong Cuồng Băng Bào Hao
    -- o --


    Chương 5: Bắt trộm (1/2)


    Biên tập :maddot
    Nguồn: Tàng Thư Viện






    "Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tứ, lại đây." Trần Húc rửa tay rửa mặt rồi kêu lên: "Tao biết thằng nào chôm đồ rồi!"

    Nghe lời này, ba người kia nhăn nhó, Lão Tứ Đổng Thanh Khiết vọt lên, mắng: "F..k, Lão Tam, à không, Tam ca, là thằng nào? Lão tử muốn bắt hắn! Lấy lại cái ví của tao!"

    Biểu tình của Lão Tứ... Chẳng lẽ hắn mất rất nhiều tiền?

    Ba người thấy vô cùng kỳ quái. Trần Húc nói: "99% thằng chôm đồ của tụi mình là cái thằng đêm đó đến đây bán bút!"

    Ba người khác cúi đầu suy nghĩ, Đổng Thanh Khiết kêu lên: "Mày nói là cái thằng lùn lùn, tóc nhuộm màu sh.t đó hả?!"

    "Đúng!"

    Vừa nói thế Ngô Nguyên và Tần Tiểu Ngạn cũng nghĩ ra, ngày 1 tháng 9 khai giảng, bọn họ đều tới trước hai ngày, mà trong hai ngày này thì đêm nào cũng có người tới tiếp thị. Có người bán một cái radio 90 đồng, có người bán báo tiếng Anh trọn năm, còn có các CLB [câu lạc bộ] tới chiêu mộ thành viên mới. Đúng là có một thằng bán bút, nó vác một cái bao to tướng chứa đầy bút, bán 4 đồng 10 cây. Lão Đại ham rẻ nên mua 10 cây, kết quả là mới viết vài chữ thì đã có 6 cây bị hư!

    "F..k, là thằng đó hả?" Ngô Nguyên vỗ mạnh xuống bàn, sau đó thổi thổi cái tay bị đau một lúc sau mới tức giận nói: "Dám lắm à! Lúc nó tới thì tao đang gọi điện thoại, đã cất laptop. Còn lão Tam thì đang chơi game?! Lão Tam, mày chắc chứ?"

    "Tao đoán vậy!" Trần Húc sửa sang lại một chút: "Lúc đó Lão Đại gọi điện thoại, lão Nhị ném đôi giày mới trên giường. Lão Tứ không có trong phòng, tao đang chơi game. Tao nghĩ, nếu nó thấy Lão Đại cũng có laptop, thì chắc chắn sẽ lục tung lên để tìm. Khóa cửa mà nó còn cạy được, nói chi khóa tủ của mày. Cho nên hắn không lấy laptop của mày mà chỉ lấy của tao!"

    "Có lý!" Ngô Nguyên lại nói: "Vấn đề là... Mịa nó, mình không có chứng cớ, chỉ suy đoán thì không được rồi!"

    "Chứng cớ? Chứng cớ ở ngay trên hai tờ giấy này nè!" Trần Húc chỉ vào CMND và phiếu ăn của lão Đổng, nói ra suy đoán của mình, ba người kia nghe nhưng có bốn đôi mắt tỏa ánh sáng – bởi vì Lão Đại cận thị phải đeo kính mắt.

    "F..k! Chúng ta tới đồn công an!" Lão Đổng vỗ bàn, hưng phấn hô lên!

    Một đám người hấp tấp sát đi đến đồn công an bên cạnh trường học, đúng lúc người đang trực là vị cảnh sát hồi nãy đã đến xem xét tình huống, vừa thấy bốn người đi tới, liền vui vẻ, nói: "Ui, đến lấy khẩu cung hả?"

    "Chú cảnh sát" Đổng Thanh Khiết vọt lên: "Tụi cháu biết thằng nào trộm rồi!"

    Thấy Lão Đổng hung hăng, ba thằng còn lại và vị cảnh sát kia đều nghĩ thầm: quả nhiên Lão Đổng bị chôm rất nhiều tiền!

    Người Trung Quốc đều có thói quen, dân chúng, không có việc gì thì không muốn nói chuyện với quan, nhất là cảnh sát. Người lần đầu tiên vào cục cảnh sát - tuy là tới báo án không phải bị túm vào, nhưng cảm giác rất căng thẳng thì giống nhau. Vì thế ba tên gia súc vừa mới sinh long hoạt hổ kêu gào hiện giờ ngoan ngoãn giống như cừu non.

    "Ài, đừng kêu là chú, anh mày vừa tốt nghiệp!" Cảnh sát kia cũng khách sáo - chắc tại mới tốt nghiệp nên thấy thân thiết với bốn đứa nhỏ này – thấy người gặp cảnh mới vừa khai giảng đã bị khoắng sạch có chút thông cảm.

    "Mấy đứa biết ai làm hả? Ai vậy?!"

    "Chính là cái thằng bán bút mấy hôm trước ghé qua phòng tụi em!" Lão Đổng lòng đầy căm phẫn, bô bô nói lại suy đoán của Trần Húc, sau đó móc CMND và phiếu ăn của hắn ra. Cảnh sát kia liền bật cười khi thấy hai tờ giấy này được bọc vào trong túi plastic.

    "Đọc truyện Conan không ít hả?" Vị cảnh sát cười nói: "Thật ra lấy vân tay cũng không chứng minh được là hắn làm đâu!"

    Lão Đổng lập tức héo xuống, nghiêng đầu nhìn Trần Húc. Trần Húc cảm thấy lão Đổng là cái loại “thùng rỗng kêu to”, lúc này mình không đứng ra là không được. Vì thế lấy khí thế hét to một tiếng: "Tụi em khẳng định là hắn làm!"

    "Mấy đứa nói vậy là không đúng rồi!" Cảnh sát thấy tụi này có chút ý tứ nên nói: "Hiện giờ cấp trên hạ lệnh, phải chấp pháp một cách văn minh. Không đủ chứng cớ, anh cũng lực bất tòng tâm, không phải không muốn giúp mấy đứa đâu. Nói thật, nếu việc này xảy ra trên người của anh thì anh cũng rất buồn bực. Chỉ dựa vào nghi ngờ của mấy đứa thì không thể xuất cảnh lực được, hơn nữa mấy ngày trước bán đồ trong ký túc xá đại học phần lớn là dân trời ơi lén trốn vào, làm sao chúng ta bắt được?"

    "Còn nữa, nếu mấy đứa nói đúng, tuy lần này trường của mấy đứa mất nhiều đồ, nhưng án tồn trong cục còn nhiều lắm. Với lại, hiện giờ trong cục đang gặp án lớn, cảnh lực bị điều động hơn phân nửa, việc của mấy đứa phải chờ lâu lắm à".

    Câu này giống như một chậu nước lạnh. Ngụ ý là việc của tụi mày là việc nhỏ, điều tra rất phiền toái, với lại không có thừa người để xử lý đâu.

    Có thể nói vị cảnh sát này đã rất mềm mỏng rồi, không phát ra quan uy nói vài câu linh tinh, sau đó đuổi cả đám ra ngoài. Nhưng người ta có điểm khó xử, có thể biết tên trộm nhưng không thể bắt... Chuyện này so với chuyện bị trộm còn bực hơn!

    Thật ra trong lòng vị cãnh sát này cũng muốn “vì nhân dân phục vụ”, nhưng hiện giờ không có người. Thấy vị cảnh sát này tìm lý do để cho qua, Trần Húc có chút bực bội. Trầm giọng nói: "Ý anh là án của tụi em không đủ lớn?"

    Viên cảnh sát sửng sốt, sau đó cười nói: "Tiểu tử, có một số việc không thể như ý mình được".

    Ngô Nguyên và Tần Tiểu Ngạn cũng lôi kéo Trần Húc, ý bảo cứ quên đi. Nhưng Trần Húc tính tình có đôi khi rất cứng đầu, vì thế hắn kiêu ngạo vỗ cái bàn: "Mẹ nó, tụi em báo án lại! Lần này tụi em không chỉ mất cái laptop giá 8.000 và cái di động 2.000 đồng, mà quan trọng hơn là trong laptop của em có chứa... bản thiết kế vũ khí hạt nhân!"

    "Rầm" một tiếng, mấy người đang có mặt đều ngã lăn ra đất...

    "ĐM, mày cũng ghê thật!" Vị cảnh sát vừa bực mình vừa buồn cười đuổi cả đám ra ngoài, Ngô Nguyên và Tiểu Ngạn giơ ngón tay cái lên với Trần Húc: "F..k, bản thiết kế vũ khí hạt nhân, vậy mà mày cũng nghĩ ra được!"

    "Ủa? Sao mấy đứa ở đây?!" Ngay lúc cả bọn mặt xám xịt chuẩn bị rời đi, một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa.

    Trần Húc ngẩng đầu, thấy là đàn anh Vương Đống, bên cạnh còn vài người coi bộ cũng là “lão sinh viên”.

    "Chào sư huynh Vương Đống, sao anh cũng đến đây?"

    Vương Đống nhếch môi cười: "Gần đây có quán cái quán đồ ăn cũng được, lại ở gần trường nên tụi anh đến ăn cơm. Là quán kia kìa. À, tụi mày bị cảnh sát bắt hả?"

    Nghe mấy lời này cả đám túa mồ hôi. Tuy chỉ gặp mặt hai lần, nhưng Trần Húc thấy Vương Đống có ấn tượng rất tốt, vội vàng nói: "Sư huynh, tụi em biết thằng nào chôm đồ rồi!"

    Vương Đống sửng sốt: "Ai vậy?!"

    "Là cái thằng bán bút!"

    "Người hơi lùn lùn, mái tóc thì như sh.t."

    "4 đồng 10 cây! F..k, mỗi cây bút xài không được 5 phút đồng hồ!"

    "Giống sh.t?" Vương Đống nhíu mày suy nghĩ, hỏi bạn học bên cạnh: "Tụi mày có ấn tượng gì không?"

    "Có một thằng như thế,” Một sinh viên cao gầy bên cạnh Vương Đống nói: "Đêm đó tao định đi mời sinh viên mới vào CLB thì gặp một thằng như thế, lúc đó nó bị tao đuổi ra ngoài. Mịa nó, tao nói nó bán bút dỏm, mới viết vài chữ đã hỏng mà còn dám gạt người? Sau đó nó kéo tao ra ngoài..."

    "Tụi mày đánh nhau một trận?"

    "Không có!" Tên cao gầy trợn mắt: "F..k, nó cho tao một điếu thuốc, nó nói nó là cháu lão Trương – quản lý ký túc xá. Tao đâu còn gì để nói, chỉ kêu nó đừng có đi lừa người ở lầu hai, muốn lừa thì đi lầu một mà lừa, sau đó nó lẳng lặng chuồn đi".

    "Ặc..." Trần Húc hỏi: "Sư huynh, sao kêu đi lầu một vậy?"

    Gã cao gầy đắc ý cười: "Lầu hai đều là người trong khoa tụi mình, người một nhà, sao đứng nhìn đàn em mắc mưu được? Lầu một là khoa Cơ Điện, bị lừa cũng không liên quan gì đến tụi mình!"

    Tất cả mọi người toát mồ hôi.

    Vương Đống bóp bóp nắm tay, làm khớp xương "răng rắc": "Cháu Lão Trương? F..k, lão Trương là người tốt, lại quản lý ký túc xá nhiều năm rồi, tao được ông ấy chiếu cố từ năm nhất đến giờ. Làm sao lại có thằng cháu khốn kiếp như vậy được? Phải, hỏi rõ mới được. Đi, tao dẫn tụi mày đi tìm lão Trương! Tìm được tiểu tử kia rồi để xem hắn sau này còn dám trộm không. F..k, không phải chỉ có tụi mày bị trộm đâu, mấy phòng khác cũng có người mất máy MP3, di động gì đó. Về kêu thêm vài người rồi chúng ta đi tìm hắn!".

    Bốn thằng năm nhất lại toát mồ hôi, nghe sao giống xã hội đen đi trả thù quá vậy?

    "Ê, ê! Vương Đống, tụi mày định làm gì?" Vị cảnh sát vừa rồi thấy bên ngoài ồn ào nên chạy ra xem, không ngờ hắn quen biết Vương Đống.

    Vương Đống mời một điếu thuốc rồi cười: "Lý ca, tụi em đi giúp anh phá án!"

    Vị cảnh sát nhận điếu thuốc, mặt nghiêm lại: "Tụi mày đừng có làm lớn chuyện như vậy, f..k, tiểu tử, mày có khuynh hướng bạo lực. Ngày đó chỉ là một thằng chôm xe đạp thôi mà bị mày đập một trận, tới khi anh mày đến thì thằng kia đã ngáp ngáp rồi. Cuối cùng anh mày phải đưa nó nhập viện, kiểm tra thì nó bị chấn thương não, mày làm ơn nhẹ tay dùm có được không?"

    Vương Đống cười ha hả: "Em vì dân trừ hại mà!"

    "Trừ cái đầu mày!" Vị cảnh sát cười mắng: "Mày cẩn thận một chút, hiện giờ ăn trộm cũng kết bè kết phái, có trời mới biết mày đắc tội với tụi nó thì sẽ gặp phiền toái gì. Hiện giờ tuy Trung Quốc không có nhiều xã hội đen lắm, nhưng bọn rắn độc thì không ít, ai biết khi nào mày bị đánh hội đồng!"

    Vương Đống cười méo xẹo, vị cảnh sát nói: "Quên đi, mẹ nó, ăn của mày không ít bữa cơm, hôm nay anh theo mày một chuyến, tiểu tử mày đừng đánh người ta nhập viện. Anh mày sẽ dùng pháp luật giải quyết vấn đề".

    Trần Húc không ngờ Vương Đống có quan hệ tốt với anh cảnh sát như thế, mới nói mấy câu đã khiến cho anh cảnh sát ra tay, ngây ngốc hỏi: "Không phải anh nói cảnh lực không đủ, không thể tùy tiện ra tay sao?"

    "F..k!" Viên cảnh sát cười mắng: "Bây giờ anh mày lấy tư cách cá nhân tham dự. Chờ lấy được chứng cứ xác định thằng kia là ăn trộm thì anh mày sẽ có lý do ra tay!"

     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)