Đô Thị  Q.Trường Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi codon.trai, 19/10/12.

  1. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn

    Chương 281: Đường vòng cũng có cách đi (1)

    Người dịch:Nhóm dịch PQT
    Nguồn: Mê truyện




    Âu Chấn Quốc nhìn người trẻ tuổi phong thái thanh tao lịch sự, không kìm nổi than một tiếng trong lòng.

    Đời người thật khó có thể lường được hết, một năm trước, người này còn thuyết phục mình bằng mọi cách đến Khu kinh tế mới Nam Đàm đầu tư xây dựng nhà máy. Nói thật bản thân lúc đó cũng có chút động lòng, không phải vì điều khác, điều kiện Nam Đàm không đủ tốt, nhưng khí thế mà Khu kinh tế mới này toát ra rất khá. Nếu không phải sau đó đối phương không đáp ứng được một số điều kiện mà mình đưa ra thì có lẽ bản thân cũng thực sự đầu tư ở Nam Đàm.

    Ngay cả Âu Chấn Quốc còn cảm thấy điều kiện bản thân đưa ra lúc ấy quá mức hà khắc, nhưng người này không ngờ còn có chút động lòng, nếu đổi lại là địa phương khác thì đã từ chối thẳng thừng. Điều này khiến Âu Chấn Quốc có chút tò mò người này sao lại bằng lòng chấp nhận điều kiện của mình.

    Nhưng thật ra lời giải thích của người này khiến Âu Chấn Quốc ngạc nhiên. Ông không ngờ một cán bộ chính quyền nho nhỏ ở một huyện vùng núi hẻo lánh lại có thể có hiểu biết như vậy. Điều này khiến Âu Chấn Quốc có ấn tượng rất sâu đậm với đối phương.

    Gặp người này ở Phong Châu chỉ là tình cờ. Âu Chấn Quốc tới tìm gặp anh họ của mình là Âu Chấn Thái có chuyện cần nói, không ngờ Âu Chấn Thái không ở trong nhà máy mà đi đến Phong Châu, vậy nên Âu Chấn Quốc cũng tới Phong Châu, không ngờ tới khách sạn Thiên Hà lại gặp cậu ta. Sau một lúc giới thiệu, Âu Chấn Quốc mới biết người thanh niên trước mặt này đã là thư ký của Bí thư Địa ủy Phong Châu, đồng thời kiêm Trưởng phòng Tổng Hợp Văn phòng Địa ủy Phong Châu.

    Công ty hữu hạn sản xuất máy móc Âu Dương là xí nghiệp do Âu Chấn Quốc và người cậu Tử Trang Dương hùn vốn lập nên, nghiệp vụ chủ yếu là sản xuất chế tạo theo tiêu chuẩn có và không đặt trước. Qua vài năm, công ty Âu Dương đã có chút danh tiếng trong ngành sản xuất ở Chiết Giang, chính trong tình hình này, nhà máy Âu Dương mới có ý định phát triển đi sâu vào khai thác thị trường nội địa.

    Mà sở dĩ cũng có ý định đầu tư xây dựng nhà máy ở Xương Giang, cũng thấy được Xương Giang có sức lao động dồi dào, giá lại rẻ, hơn nữa nó lại nằm giữa hai thành phố công nghiệp lớn là Nam Kinh và Vũ Hán, nếu phát triển được có thể tỏa ra tới vùng công nghiệp của hai tỉnh Hồ Bắc và Tô Châu một cách hiệu quả, đồng thời cũng có thể bao trùm toàn bộ khu vực công nghiệp Xương Châu, Côn Hồ, Thanh Khê.

    Điều kiện Nam Đàm không được coi là thuận lợi, nhưng Âu Chấn Quốc cảm thấy nếu Nam Đàm thỏa mãn được đề xuất của mình về cung cấp đảm bảo tài chính và tiền lãi, hơn nữa về mặt giá đất và đào tạo nhân viên đều cung cấp ưu đãi thì xây dựng nhà máy ở Khu kinh tế mới Nam Đàm cũng không phải là không thể cân nhắc. Chẳng qua là rất rõ ràng mối làm ăn này với tình hình thành ý hai bên đều không phải thật cao nên không có kết quả.

    - Tổng giám đốc Âu, thật không ngờ Phó bí thư Âu của nhà máy cơ khí Bắc Phương lại là anh họ của Tổng giám đốc Âu, tuy nhiên giọng nói của Phó bí thư Âu hoàn toàn không có nét giống với giọng Chiết Giang các ngài.

    Lục Vi Dân đứng dậy pha trà cho Âu Chấn Quốc. Bên ngoài khách sạn Thiên Hà có một hành lang dài dọc theo sông, chắc chắn là một nơi rất hợp để dùng trà vào mùa hè, so với không khí ngột ngạt trong phòng điều hòa, thì nơi này còn có thể ngắm nước sông trôi. Dọc theo bờ sông gió thổi phần phật làm cho người ta đột nhiên có cảm giác vui vẻ, thoải mái.

    Nhất là tòa nhà theo kiến trúc cổ của khách sạn Thiên Hà, tuy chỉ có ba tầng nhưng rất cổ kính, qua mấy lần tu sửa đã có một diện mạo hoàn toàn mới, cũng là dấu hiệu của việc mở cửa, nhưng muốn lên tầng hai, tầng ba dùng trà thì không phải ai cũng có thể lên được.

    Lịch sử sớm nhất của tòa nhà này phải ngược dòng về đến thời nhà Minh năm Thiên Khải, tới giờ cũng có tới hơn ba trăm năm lịch sử. Chẳng qua kiến trúc cột gỗ của lầu bị hỏa hoạn và chiến tranh phá hỏng. Năm Khang Hy triều Thanh quân Thanh xuống phía năm, cáclầu này bị phá hủy bởi lửa chiến, tới năm Ung Chính, mấy chục vị thân sĩ đất Phong Châu góp tiền xây dựng lại, tới năm Đào Quang lại bị phá hủy do sấm đánh gây hỏa hoạn lớn. Hiện giờ, kiến trúc của tòa nhà này là xây dựng lại vào đầu những năm Dân quốc, trong thời kỳ cách mạng văn hóa suýt chút nữa bị phá hủy.

    - Anh ấy xa quê sớm. Quê chúng tôi tham gia quân ngũ không nhiều người lắm, anh ấy xem như khác biệt, kết quả là cứ tham gia quân ngũ rồi trở thành đại biểu quân ngũ của nhà máy cơ khí Bắc Phương, hiện giờ làm Phó bí thư Đảng ủy của nhà máy, nhưng vẫn thường xuyên liên hệ với quê hương, mỗi năm anh ấy đều về Chiết Giang một lần thăm bà con thân thích, thuận tiện đi tảo mộ. Chúng tôi tới đây là muốn tới thăm nhà anh ấy.

    Âu Chấn Quốc vội đứng dậy nhận chén trà Lục Vi Dân đưa. Đối phương tuy còn trẻ nhưng lại là thư ký của Bí thư Địa ủy, tuy là làm ăn trên thương trường, nhưng Âu Chấn Quốc vẫn rất rõ thư ký của Bí thư Địa ủy là nhân vật nhạy cảm và không thể coi thường đến mức nào.

    - Xem chừng Tổng giám đốc Âu hẳn là có chút công việc qua lại với nhà máy cơ khí Bắc Phương?
    Lục Vi Dân vừa nghĩ cách mở đầu vấn đề, vừa nghĩ cách làm thế nào để lợi dụng Âu Chấn Quốc mà làm công tác với Âu Chấn Thái.

    Âu Chấn Thái tuy chỉ là Phó bí thư Đảng ủy của nhà máy cơ khí Bắc Phương, nhưng từ trước đến nay vẫn công tác ở nhà máy cơ khí Bắc Phương, từng đảm nhiệm chức vụ đại biểu quân ngũ của nhà máy trong nhiều năm, rất có sức ảnh hưởng ở nhà máy cơ khí Bắc Phương. Mà trong cuộc đàm phán lần này, Bí thư Đảng ủy và Giám đốc của nhà máy tuy rằng không ra mặt, vừa là chứng tỏ bọn họ không xem trọng cuộc đàm phán với phía Phong Châu, mặt khác lại giao cho Âu Chấn Thái nhận tư cách làm đại biểu thương lượng, cũng chứng minh nhà máy cơ khí Bắc Phương vẫn chưa hoàn toàn không muốn hợp tác. Điều kiện yêu cầu bên Thanh Khê quá cao, đối với nhà máy Bắc Phương mà nói cũng cảm thấy khó có thể tiếp nhận.

    Về câu hỏi này của Lục Vi Dân, Âu Chấn Quốc ngập ngừng một lúc mới trả lời:
    - Cũng có chút công việc qua lại, nhưng cũng không nhiều. Nhà máy cơ khí Bắc Phương là xí nghiệp công nghiệp quân sự quốc doanh, yêu cầu đối với đối tượng hợp tác là rất cao. Nhà máy Âu Dương chúng tôi rất muốn vào hệ thống cung ứng cho bọn họ, nhưng hiện giờ hiệu quả không được tốt lắm.

    - Nếu nhà máy cơ khí Bắc Phương dời đến Phong Châu chúng tôi, và nhà máy Âu Dương cũng có thể xây dựng nhà máy ở Phong Châu, tôi nghĩ Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu rất ủng hộ nhà máy Âu Dương trở thành hệ thống cung ứng cho những xí nghiệp quốc doanh này. Đây không chỉ là nói suông mà là chính sách mới do Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu chúng tôi đề xuất năm nay.
    Lục Vi Dân mỉm cười nói.

    Âu Chấn Quốc cũng mỉm cười, khoát tay, hiển nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lục Vi Dân:
    - Thư ký Lục, vấn đề di dời nhà máy cơ khí Bắc Phương e là không đơn giản như thế. Tôi cũng nghe anh họ nói qua, điều kiện cơ bản của Phong Châu quá kém, đối với nhà máy quốc doanh lớn có mấy nghìn công nhân viên chức như nhà máy Bắc Phương mà nói, các lãnh đạo nhà máy phải tính đến cảm nhận của công nhân viên chức, đồng thời cũng phải suy nghĩ về vấn đề phát triển lâu dài của xí nghiệp. Một năm trước Phong Châu mới chỉ là một thị trấn, tuy đã thành lập địa khu, nhưng đổi mới không nhiều. Đối với xí nghiệp tư nhân chúng tôi mà nói thì đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng với nhà máy quốc doanh lớn như bọn họ mà nói, khẳng định là không bằng lòng.

    Lục Vi Dân cảm nhận được rằng, quan hệ của Âu Chấn Quốc và Âu Chấn Thái rất mật thiết, tuy chỉ là quan hệ anh em họ, nhưng so với anh em ruột cũng không kém phần thân thiết. Hơn nữa, nhà máy Âu Dương với nhà máy cơ khí Bắc Phương lại thường xuyên có nghiệp vụ qua lại khá chặt chẽ. Nó có liên quan tới việc Âu Chấn Thái đảm nhiệm chức Phó bí thư Đảng ủy nhà máy cơ khí Bắc Phương hay không thì cũng không tiện nói, nhưng tuyệt đối không giống với lời của Âu Chấn Quốc là chưa lọt vào được hệ thống cung ứng hàng hóa cho nhà máy cơ khí Bắc Phương.

    Tuy Lục Vi Dân có thể lý giải lo ngại của Âu Chấn Quốc, suy cho cùng xí nghiệp tư nhân bây giờ còn có chút lo lắng. Mặc dù năm nay cả nước đều rõ ràng khuyến khích phải tạo môi trường tốt đẹp để phát triển kinh tế, tinh thần phát biểu của cuộc tuần hành phía nam đã truyền đạt quán triệt tới các cấp ở khắp các địa phương, xem như dấy lên một làn sóng phát triển kinh tế, nhưng với tư cách là doanh nghiệp tư nhân vốn vẫn còn lo ngại.

    - Tổng giám đốc Âu, ở đây chỉ có hai chúng ta, không có ai khác, nói xem như chúng ta cũng có duyên, trong cuộc họp thu hút vốn đầu tư ở Xương Giang còn thiếu chút duyên phận, chỉ tiếc Khu kinh tế mới Nam Đàm không thể mời nhà máy Âu Dương ở lại, tôi thực sự cảm thấy rất tiếc. Hiện giờ tôi tới Phong Châu, tuy không phải là lãnh đạo chủ chốt, nhưng tôi vẫn hy vọng Tổng giám đốc Âu có thể cân nhắc việc đầu tư xây dựng nhà máy ở Phong Châu.
    Vẻ mặt Lục Vi Dân rất chân thành:
    - Nói thật, điều kiện hiện giờ của Phong Châu không được tốt lắm, giống như lời ngài nói, một năm trước giống với Nam Đàm, là một thị trấn nhỏ, nhưng sau này nhất định sẽ khác. Phong Châu thành lập địa khu, nơi đây sẽ thành trung tâm của địa khu, thậm chí có thể nói vài năm sau, cùng với sự phát triển của kinh tế có thể nâng lên thành thành phố cũng không khó khăn gì. Nơi đây sau này chính là một thành phố cấp ba, cũng giống với thành phố cấp ba Đài Châu quê hương ngài.

    Âu Chấn Quốc gật đầu, ông cũng thừa nhận lời nói của Lục Vi Dân là thật. Phong Châu hiện giờ thoạt nhìn còn nghèo khó, nhưng dù sao đây cũng là một địa khu, hơn nữa vị trí địa lý của Phong Châu rất tốt, phía Đông tiếp giáp Tô Châu, Thượng Hải, phía Tây lại giáp Xương Châu, hơn nữa lại có vận tải đường thủy ở sông Phong Giang, nghe nói đường sắt Kinh Cửu cũng sắp đi qua Phong Châu. Phải nói Phong Châu rất có triển vọng phát triển, nhưng việc này cũng có điều kiện tiên quyết, đó chính là cần có nhân vật có đầu óc giỏi giang là người đứng đầu.

    Âu Chân Quốc vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, rất rõ ảnh hưởng của người lãnh đạo đối với sự phát triển kinh tế của một khu vực. Lấy quê hương Chiết Giang của ông ra làm ví dụ, nhiều thành phố cấp ba như vậy, kinh tế vẫn phát triển không đồng đều, ở mức độ rất lớn là vì quan niệm và khí phách của người lãnh đạo cao nhất. Anh to gan thì quan niệm mới, suy nghĩ linh hoạt, có gan mạo hiểm, địa phương của anh có thể nắm lấy cơ hội mà phát triển đi lên. Còn anh cứ lưỡng lự thì chỉ để mất thời cơ, mà chậm một bước đi thì chậm luôn các bước tiếp theo, nếu muốn đuổi theo cũng không dễ, nhất là nơi không có nhiều tài nguyên như Chiết Giang thì càng như thế.

    - Thư ký Lục, tôi thừa nhận cậu nói có điểm có lý, nhưng điều đầu tiên nhà máy Âu Dương cần xét đến vẫn là vấn đề thị trường. Nói thật là lúc trước cân nhắc bên Nam Đàm tôi có chút đại khái, hiện giờ coi như là lúc trước không xây dựng nhà máy ở Nam Đàm vẫn là lựa chọn sáng suốt hơn. Ngay cả Nam Đàm đáp ứng điều kiện của tôi, bây giờ tôi thấy vẫn không thích hợp, điều kiện đã có từ đầu thì rất khó thay đổi.
    Âu Chấn Quốc vừa nghĩ vừa nói:
    - Tình hình của Phong Châu cũng không khác biệt lắm, cũng không thích hợp xây dựng nhà máy Âu Dương ở đây. Ở đây không có cơ sở công nghiệp, cũng có nghĩa là nhà máy Âu Dương không có thị trường. Đương nhiên việc này có thể có một quá trình phát triển, nhưng ít nhất lúc này là không thích hợp.

    - Tổng giám đốc Âu, theo như ông nói thì hiện giờ không thích hợp không có nghĩa là sau này không thích hợp, mà thị trường cũng có thể tạo ra, hiện giờ không phải là có sẵn rồi sao? Nếu hai nhà máy cơ khí Bắc Phương và Trường Phong đều đến Phong Châu thì nhà máy Âu Dương không phải là có sẵn khách hàng lớn sẵn có rồi sao?
    Lục Vi Dân thản nhiên cười hỏi lại.



     
    Last edited by a moderator: 25/10/18
  2. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn
    Chương 282: Đường Vòng Cũng Có Cách Đi (2)

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê truyện

    Âu Chấn Quốc sau khi ngẩn người ra liền cười phá lên, ông ta thích cách làm việc thẳng thắn mà không thiếu sách lược của Lục Vi Dân.

    Vừa không nói trắng ra làm người ta thấy khó xử, nhưng lại có thể biểu lộ rất rõ ràng ý mình muốn nói.

    Chắc chắn Lục Vi Dân hiểu rõ mức mật thiết trong mối quan hệ về công việc nghiệp vụ giữa nhà máy cơ khí Âu Dương và nhà máy cơ khí Bắc Phương, thậm chí còn biết mối quan hệ công việc qua lại giữa nhà máy Âu Dương và nhà máy Bắc Phương có liên quan rất lớn với mối quan hệ thân thiết của mình và người anh họ. Hắn muốn cung cấp cho nhà máy Âu Dương những chính sách rất ưu đãi để thu hút đến đó,

    sau đó thông qua mình và mối quan hệ công việc của anh họ để thuyết phục nhà máy Bắc Phương chuyển đến Phong Châu, không thể không nói đường đi của đối phương là một ý kiến hay.

    Tuy nhiên hắn cũng đã nghĩ một số vấn đề quá đơn giản, cũng nhìn nhận mối quan hệ qua lại bình thường của nhà máy Âu Dương và nhà máy Bắc Phương hơi hèn kém. Âu Chấn Quốc không phủ nhận nhà máy Âu Dương ban đầu có được mối quan hệ với nhà máy cơ khí Bắc Phương là do có mối quan hệ của anh họ, nhưng mấu chốt vẫn là sản phẩm của nhà máy cơ khí Âu Dương có thể đáp ứng phù hợp với yêu cầu của nhà máy cơ khí Bắc Phương, ngoài ra nhà máy Âu Dương cũng có thể căn cứ vào yêu cầu sản xuất của nhà máy cơ khí Bắc Phương để kịp thời điều chỉnh, đáp ứng nhu cầu mọi lúc của nhà máy cơ khí Bắc Phương, không phải theo kiểu chẳng ra sao như trong tưởng tượng của đối phương.

    - Thư ký Lục, tôi thấy lối suy nghĩ của cậu có chút vấn đề.

    Một lúc sau Âu Chấn Quốc mới dừng cười, lắc đầu nói.

    - Ồ? Điểm nào có vấn đề?

    Lục Vi Dân không cho là như vậy nên hỏi.

    - Đầu tiên là nhà máy Âu Dương và nhà máy Bắc Phương có quan hệ công việc qua lại, nhưng hoàn toàn không phải như cậu tưởng tượng. Thứ hai, nhà máy Âu Dương đối với nhà máy Bắc Phương chỉ là một nhà cung cấp nhỏ không đáng kể, căn bản không đủ để ảnh hưởng đến nhà máy cơ khí Bắc Phương, ngay cả là cách cậu muốn thông qua tôi tác động đến anh họ tôi, e rằng cũng chỉ là suy nghĩ một chiều. Anh họ tôi bao năm là cán bộ lão làng trong quân đội, sẽ không bị dụ bởi chiêu này đâu, anh ấy chỉ có thể lấy lợi ích của nhà máy Bắc Phương để suy xét vấn đề.

    Âu Chấn Quốc nói rất nghiêm khắc và đanh thép.

    Lục Vi Dân cũng mỉm cười, hắn lại nhấc ấm nước trên bàn rót đầy chén trà cho Âu Chấn Quốc, vừa nói rất tự nhiên:

    - Tổng giám đốc Âu, tôi thấy ngài đã hiểu lầm rồi, tôi chưa từng cho rằng giữa nhà máy Âu Dương và nhà máy Bắc Phương có vấn đề theo kiểu nghi ngờ ngài dường như thông qua Phó bí thư Âu để thực hiện những vụ giao dịch nào đó. Nhà máy Âu Dương có thể đứng vững ở Chiết Giang, tôi tin rằng không phải là nhờ dựa vào thủ đoạn, những phương pháp mà ngài nói chỉ có thể thắng được nhất thời, không thắng được một đời. Điều này tôi tin Tổng giám đốc Âu hiểu rõ hơn tôi.

    - Thứ hai, theo như lời ngài nói Phó bí thư Âu sẽ lấy lợi ích của nhà máy Bắc Phương để đưa ra nhận xét, như thế thì càng tốt. Chúng tôi chính là hy vọng Phó bí thứ Âu có thể rũ bỏ đỏ tất cả những thành kiến, hoàn toàn lấy lợi ích của công nhân nhà máy Bắc Phương làm căn cứ để lựa chọn. Nhưng thế nào mới là quyết định phù hợp nhất với lợi ích của công nhân nhà máy Bắc Phương và người nhà của họ, tôi cảm thấy còn cần phải chờ thảo luận, nhất là nên để các đại diện của công nhân nhà máy đích thân đến tìm hiểu, đưa ra nhận xét.

    - Nói như vậy thì xem ra thư ký Lục hoàn toàn tin tưởng Phong

    Châu, vậy thì đâu cần tôi làm trung gian giới thiệu bắc cầu, các cậu hoàn toàn có thể trực tiếp trao đổi với bên anh họ tôi. Nếu như điều kiện Phong Châu đủ đạt yêu cầu, các cậu thậm chí có thể đảm bảo mời được nhà máy cơ khí Trường Phong trước, như vậy nhà máy Bắc Phương cũng dễ thuyết phục hơn nhiều.

    Âu Chấn Quốc nói hơi có ý chế nhạo.

    Lục Vi Dân nghe ra mùi vị chế giễu trong lời nói của Âu Chấn Quốc, hắn cũng không để ý. Đàm phán thực ra cũng chỉ là một loại giao lưu, mà giao lưu thì cần coi trọng thủ thuật, làm thế nào để hoá giải mối nghi ngờ và phản đối của đối phương, khiến quan điểm và lối suy nghĩ của đối phương đi theo con đường của mình. Đó chính là một dạng biểu hiện của khả năng, nếu như ngay cả Âu Chấn Quốc cũng không thể thuyết phục được, thế thì nói gì đến Âu Chấn Thái nữa.

    - Tôi không biết Tổng giám đốc Âu rốt cuộc là hiểu biết bao nhiêu về nhà máy Bắc Phương, điều tôi muốn nói là, nhà máy Bắc Phương hoàn toàn không cần phải đi theo hướng nhà máy Trường Phong. Nhà máy Trường Phong có đặc điểm riêng của nhà máy Trường Phong, nhà máy Bắc Phương có tình hình cụ thể của nhà máy Bắc Phương, nói tóm lại, quy mô nhà máy Trường Phong lớn hơn không ít so với nhà máy Bắc Phương, hiệu quả và lợi ích cùng hơn nhiều, nếu như bọn họ tới Thanh Khê, Thanh Khê nhất định sẽ hoan nghênh, cũng có thể cung cấp một số điều kiện ưu đãi tương đối tốt. Nhưng về phía nhà máy Bắc Phương thì sao? Cũng có thể được hưởng những điều kiện ưu đãi như họ sao? Tôi nghĩ không phải như vậy.

    Lục Vi Dân bắt đầu nói sôi nổi:

    - Trung ương công khai đưa ra chính sách khuyến khích các xí nghiệp thuộc tuyến ba đủ điều kiện chuyển ra khỏi vùng núi, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều biết trung ương đang dần nới tay đối với các xí nghiệp quốc doanh cỡ trung và lớn, yêu cầu thành lập chế độ xí nghiệp hiện đại, tất cả căn cứ theo kinh tế thị trường để làm việc. Họ đưa ra chính sách, cũng cung cấp tiền để di chuyển, nhưng chuyển đến nơi nào chủ yếu vẫn do chính các xí nghiệp căn cứ vào phát triển sau này và nhu cầu của công nhân viên chức của xí nghiệp để quyết định. Như vậy có phải là đi theo từng bước của nhà máy Trường Phong là phù hợp nhất với sự phát triển của nhà máy và lợi ích của công nhân viên chức nhà máy Bắc Phương hay không, tôi nghĩ chưa chắc đã là vậy.

    - Thanh Khê có ưu thế của Thanh Khê, tôi không phủ nhận, chẳng hạn như gần Xương Châu, cơ sở hạ tầng thiết bị quản lí thành phố tốt, đường sắt, điều kiện vận chuyển quốc lộ tốt, những thứ này đều không phải Phong Châu hiện tại có thể so sánh được. Nhưng Phong Châu lại có ưu thế mà Thanh Khê không thể nào so sánh được. Phong Châu là địa khu mới thành lập, mặc dù quy mô trung tâm thành phố Phong Châu nhỏ, cơ sở hạ tầng kém, nhưng điều này cũng có nghĩa là Phong Châu giống như một tờ giấy trắng, khả năng có thể vẽ ra một bức tranh mới mẻ lớn hơn rất nhiều.

    - Giống như việc đường sắt Kinh Cửu đã được khẳng định, nghe nói sang năm sẽ khởi công, sẽ đi qua ba huyện của địa khu Phong Châu, thành phố Phong Châu đương nhiên không thể bị bỏ lại. Công trình xây dựng bến cảng Phong Châu nhằm khai thông tuyến Phong Giang – Trường Giang đã được Ủy ban Kế koạch Quốc gia và bộ Giao thông lập dự án. Đây là một động thái lớn thể hiện Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Xương Giang ủng hộ Phong Châu phát triển. Việc này đối với xí nghiệp thường xuyên xuất và nhập các đồ đúc cỡ lớn như nhà máy Bắc Phương mà nói, cũng là một tin tức vô cùng tốt. Về phần nói việc cải tạo tuyến đường ở các huyện thuộc địa khu Phong Châu và công trình tạo lập hệ thống điện thoại điều khiển tự động thì không cần phải nói, nó đã được hoàn thành, cuối năm hệ thống di động mạng tổ ong cũng sẽ được khai thông. Đây là nơi thứ hai được khai thông hệ thống điện thoại di động tại tỉnh Xương Giang, chỉ sau mỗi Xương Châu. Điều này đã khiến cho điều kiện thông tin Phong Châu từ đường hẹp quanh co tiến vào đường cao tốc.

    Lục Vi Dân rất có tài ăn nói, nói xong mặt mày hớn hở, ngay cả Âu Chấn Quốc trong lúc nhất thời cũng bị nét phác hoạ của Lục Vi Dân hấp dẫn. Nếu đúng như lời Lục Vi Dân nói, vậy thì triển vọng phát triển của Phong Châu quả thực đáng để kỳ vọng, nhất là đường sắt Kinh Cửu và công trình bến cảng Phong Châu được xác định, việc này đã nâng cao vị trí chiến lược của Phong Châu lên rõ rệt. Đối với xí nghiệp mà nói, bất luận là xí nghiệp quy mô lớn như nhà máy Bắc Phương hay là xí nghiệp tư nhân cỡ trung và nhỏ như nhà máy Âu Dương, đều có sức hấp dẫn không nhỏ, nhất là việc cải thiện điều kiện vận tải đường thuỷ có thể giảm bớt phí vận chuyển cực lớn, đối với xí nghiệp mà nói, hàng năm cũng giảm được một số tiền không nhỏ.

    - Ha ha, thư ký Lục, thật không ngờ tài ăn nói của cậu tốt như vậy.

    Một giọng nói sang sảng vang lên từ đằng sau.

    - Đường sắt Kinh Cửu đã thật sự quyết định sẽ đi qua Phong Châu?

    - Phó bí thư Âu, đây chẳng lẽ còn có thể giả sao? Chắc cũng chính là trong một hai tháng nữa tuyến đường sẽ chính thức công bố, tôi không đến mức nói dối trong vấn đề như thế này chứ?

    Lục Vi Dân đứng dậy, kéo một chiếc ghế ra cho người đàn ông gầy gò, mời đối phương ngồi.

    Đây là Phó bí thư Đảng ủy của nhà máy Bắc Phương Âu Chấn Thái, anh họ của Âu Chấn Quốc.

    - Vậy đối với Phong Châu mà nói quả thật là một việc vô cùng tốt.

    Âu Chấn Thái gật đầu, nhận chén trà từ tay Lục Vi Dân.

    - Đường sắt Kinh Cửu đi qua Phong Châu, chi phí xây dựng tăng lên không ít, chủ yếu là phải xây dựng thêm ba chiếc cầu sắt, nhưng trung ương suy xét đến việc phải mau chóng giúp địa khu Phong Châu dốc sức phát triển, cho nên mới điều chỉnh ở vấn đề này, sửa việc đi qua hai huyện của Phong Châu thành ba huyện.

    Lục Vi Dân nói tiếp.

    - Hơn nữa còn có hai dự án bến tàu Phong Châu và hệ thống đường Phong Giang, điều kiện giao thông Phong Châu hai ba năm sau sẽ đón một sự thay đổi lớn, nếu nhà máy Bắc Phương chuyển đến Phong Châu chúng tôi, việc này có thể coi là một tin tức tốt chứ?

    - Ha ha, thư ký Lục, chỉ có điểm này đối với nhà máy Bắc Phương chúng tôi thì ảnh hưởng không lớn.

    Âu Chấn Thái không thật thể hiện rõ ý kiến.

    - Phó bí thư Âu, chỉ điểm này đương nhiên không đủ. Cải thiện giao thông và điều kiện thông tin chỉ là một phương diện, nhưng điều này cũng đủ để thấy sự coi trọng của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Xương Giang đối với sự phát triển của Phong Châu chúng tôi, đúng vậy không? Theo tôi được biết, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Xương Giang có ý để Phong Châu chúng tôi làm thí điểm cho việc đi sâu cải cách mở cửa của toàn tỉnh, ở rất nhiều chính sách cũng ưu tiên và giúp đỡ nhiều hơn. Những chính sách và phương pháp hỗ trợ này trong hai ba tháng tới sẽ chính thức được xác định và thực hiện, đến lúc đó Phong Châu sẽ bước vào thời kỳ phát triển chưa từng có.

    Âu Chân Thái chỉ mỉm cười, rõ ràng là không thật tin tưởng lời của Lục Vi Dân.

    - Những văn kiện như lời của thư ký Lục đã chính thức được ban hành chưa? Nói như vậy Phong Châu tương đương với Châu Hải Thâm Quyến của Xương Châu?

    - Phó bí thư Âu, chắc hẳn ngài cho rằng tôi đang khoe khoang khoác lác rồi, tôi vẫn câu nói đó, thật thì không thể là giả, giả thì không thể trở thành thật, có phải như thế hay không, đợi một thời gian sẽ rõ.

    Lục Vi Dân cười, có vẻ rất bình tĩnh.

    - Nhưng tôi tin Phó bí thư Âu hẳn là biết được một chút tình hình ở phương diện này mới đúng.

    - Vậy thư ký Lục có phải có thể tiết lộ cho chúng tôi biết trước một chút đúng không?

    Âu Chấn Thái chuyển một đòn khác. Ông ta thực sự cũng nghe được một chút phong thanh, nói thời gian gần đây địa khu Phong Châu có những động thái rất lớn, nói là nhận được sự ủng hộ của tỉnh, hy vọng có thể làm được đột phá ở nơi thí điểm là Phong Châu. Điều này cũng có nghĩa Phong Châu có khả năng sẽ có được những chính sách ưu đãi và sự ủng hộ của tỉnh, Âu Chấn Thái cũng muốn hiểu cụ thể ở đây có những ưu đãi gì.

    - Thực ra cũng không có gì để tiết lộ, chính là xác định lại vị trí của Phong Châu chúng tôi một lần nữa. Theo ý của Bí thư Hạ mà nói, Phong Châu là địa khu mới xây dựng, vẽ tranh trên giấy trắng, vậy thì cần phát huy khí thế, làm ra những thành tích, mà Tỉnh uỷ hiện nay cũng có ý này, đó không phải là ăn nhịp với nhau sao?

    Lục Vi Dân giới thiệu sơ lược về một số ý kiến làm thí điểm việc cải cách hộ khẩu chuyển sang phi nông nghiệp, kết hợp chế độ cải cách xây dựng nhà ở thành phố với chế độ cải cách hộ khẩu chuyển sang phi nông nghiệp, cũng khiến cho Âu Chấn Thái cực thích thú. Lục Vi Dân còn đề cập đến dự định bán một số nhà công cũ của địa khu Phong Châu đi, dùng số tiền thu được khởi động việc cải cách nhà ở trong thành phố, điều này cũng có liên quan đến lợi ích thiết thân của mỗi người.
     
  3. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn
    Chương 283: Động Lòng

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê truyện

    Cách nói của Lục Vi Dân lập tức đã thu hút được sự chú ý của Âu Chấn Thái và Âu Chấn Quốc. Chế độ chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp là một điều cấm kỵ ở tất cả các nơi trên cả nước, ở các nơi mỗi năm đều có hạn ngạch nghiêm ngặt, nhưng Phong Châu lại định nới lỏng ở phương diện này, chắc chắn là phát pháo mở đầu trên cả nước, chắc hẳn bên trong còn có nhiều điều ẩn giấu.

    Xí nghiệp quốc doanh cỡ trung và lớn như nhà máy cơ khí Bắc Phương vẫn có không ít trường hợp chồng làm việc trong nhà máy hơn nửa đời người, nhưng vợ con cả đời lại không bao giờ có cơ hội được chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp. Mỗi năm số hạn ngạch đáng thương đó lại khiến cho họ chỉ biết xếp hàng chờ đợi mà thôi. Phần lớn đều đợi đến lúc nghỉ hưu đều không được giải quyết, mà đặc biệt là vấn đề chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp của con cái đối với người của thế hệ trước mà nói là một chuyện đại sự cả đời liên quan đến cả gia đình.

    Thậm chí có gia đình vì con cả có cơ hội chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp, mà con thứ lại không có mà khiến cho người cùng một nhà xem nhau như là kẻ thù, thế hệ trước bị kẹp ở giữa càng phải chịu trận từ cả hai phía. Tình huống như thế này cũng không hiếm thấy, nhất là người được phân công quản những mảng công việc như hậu cần, vũ trang, tư pháp… như Âu Chấn Thái càng tiếp xúc nhiều với chuyện như thế. Một gia đình vốn dĩ hòa thuận cũng có lúc vì những chuyện như thế mà trở nên kết oán khó tháo gỡ.

    - Cậu nói là Phong Châu sẽ có khả năng nới lỏng chỉ tiêu chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp?

    Âu Chấn Thái trầm ngâm hỏi, ông ta biết tầm quan trọng của việc này.

    - Hoàn toàn buông lỏng thì chắc chắn là không thể, nhưng Ủy ban nhân dân Địa khu đã được Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh ủng hộ. Do Phong Châu là vùng nông nghiệp truyền thống, dân số thành phố ít, quy hoạch đô thị vừa mới bắt đầu, tài chính thiếu thốn, đầu tư vào xây dựng cơ sở hạ tầng không đủ, cho nên ở phương diện này sẽ có một số chính sách đặc biệt. Ví dụ như ở nội thành Phong Châu, người có chỗ ở cố định, thoát li khỏi nông nghiệp tham gia sản xuất từ ba năm trở lên, có khả năng mưu sinh chính đáng có thể xin được chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp.

    Thấy Âu Chấn Thái có hứng thú, Lục Vi Dân cũng biết chuyện này có sức hấp dẫn đối phương nên mỉm cười giải thích tiếp.

    - Thư ký Lục, ý của cậu là nếu như tôi mua một căn nhà ở Phong Châu, lại đầu tư xây dựng nhà máy ở đó, cũng được coi như là có khả năng mưa sinh rồi, cũng có thể chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp và trở thành người dân thành phố?

    Âu Chấn Quốc lập tức phát hiện ra điều kỳ diệu trong đó, ánh hào quang long lanh hiện lên trong mắt ông ta.

    - Thế nếu như tôi làm hộ khẩu chuyển sang phi nông nghiệp ở đây và trở thành người dân thành phố rồi, sau này tôi muốn chuyển về quê nhà Đài Châu thì liệu có được không?

    - Trên nguyên tắc là có thể được, nhưng di chuyển hộ khẩu chủ yếu là lấy ý kiến của cơ quan công an của nơi chuyển đến làm chuẩn, chỉ cần bọn họ đưa ra giấy phép được chuyển, tôi nghĩ cơ quan công an không có lý do gì mà không làm. Chỉ có điều nơi sẽ chuyển đến nhất định có một số chính sách có liên quan ràng buộc, điều này thì phải xem tình hình cụ thể bên Đài Châu các ngài.

    Lục Vi Dân gật đầu.

    - Tôi thấy việc di dời dân ở các thành phố và thị trấn sau này dần dần sẽ nới lỏng một cách phù hợp. Ừm, trừ các thành phố lớn và cực lớn ra, đây sẽ là một xu thế.

    Lục Vi Dân lảng tránh một cách khéo léo chủ đề liệu việc chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp có được nới lỏng hay không mà chỉ nhắc đến vấn đề di dời dân số thành phố và thị trấn.

    - Thư ký Lục, yêu cầu mà cậu vừa nói có hơi cao, cần có nhà mang quyền sở hữu tài sản cá nhân, thế nếu như nhà máy Bắc Phương của chúng tôi chuyển đến Phong Châu, không ít công nhân viên chức của chúng tôi đều là trường hợp làm việc trong nhà máy nhưng vợ con không có hộ khẩu phi nông nghiệp, người nhà đều ở toàn tỉnh, thậm chí các vùng nông thôn trong cả nước, bọn họ đều hy vọng có thể giải quyết vấn đề hộ khẩu của người nhà, chuyển đến Phong Châu trở thành người dân thành phố thì làm thế nào?

    Âu Chấn Quốc lần đầu tiên suy xét kỹ vấn đề này.

    Nhà máy cơ khí Bắc Phương có hơn bốn nghìn công nhân viên chức, tính thêm cả những người đã nghỉ hưu nữa là gần năm nghìn người, người nhà ở nông thôn ít nhất chiếm nửa non, nhất là vấn đề đi học và việc làm của con cái những công nhân viên chức này cũng là một vấn đề cực kỳ nan giải. Bao năm qua nhà máy cũng hao tâm tổn trí giải quyết, cũng chỉ giải quyết được một phần.

    Ví dụ như áp dụng phương thức tuyển công nhân, thay thế và đổi nhau luân phiên, nhưng cũng chỉ giải quyết được vấn đề hộ khẩu cho con cái của một bộ phận công nhân viên chức, tóm lại cũng chỉ là muối bỏ biển. Nếu Phong Châu có thể nới lỏng tạo điều kiện ở phương diện này thì chắc chắn là một tin rất tốt, mặc dù trong chốc lát không thể giải quyết toàn bộ những vấn đề tồn đọng này, nhưng có thể chia ra mấy năm để dần giải quyết, đó cũng có thể giải quyết bớt gánh nặng cho nhà máy, những công nhân viên chức này cũng sẽ cảm động và nhớ ơn nhà máy cả đời.

    - Vấn đề này cũng là điều tôi muốn bàn với Phó bí thư Âu. Phong Châu có được chính sách đặc biệt này không hề dễ dàng, Bí thư Hạ đã chạy đôn chạy đáo bao lần ở tỉnh, tìm lãnh đạo chủ chốt của tỉnh để báo cáo. Hơn nữa tình hình ở Phong Châu cũng hơi đặc thù, là vùng nông nghiệp truyền thống, kinh tế thành phố yếu kém, nguồn thuế, tài chính thiếu hụt nghiêm trọng, lại vừa thành lập địa khu mới, hơn nữa bắt nhịp với tinh thần tuần hành phía nam năm nay của đồng chí Đặng Tiểu Bình, khuyến khích các nơi dũng cảm thử nghiệm, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Xương Giang chọn Phong Châu làm nơi thí điểm. Đối với xí nghiệp có tác dụng trợ giúp cho phát triển thành phố và tăng thêm nguồn thuế cho Phong Châu, tôi nghĩ Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu chắc chắn sẽ ủng hộ và báo đáp bằng mọi cách, việc này hẳn là không thành vấn đề.

    Câu trả lời của Lục Vi Dân khá nguyên tắc mà không kém phần linh hoạt, nhưng cũng thể hiện rất rõ ràng thái độ của Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu, chính là muốn dùng đủ loại chính sách ưu đãi để thu hút nhà máy cơ khí Bắc Phương chuyển đến Phong Châu, mà việc chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp chỉ là một trong số đó.

    - Ồ? Thư ký Lục, xem ra Phong Châu các cậu còn có các chính sách khác để chào đón các xí nghiệp đến Phong Châu phát triển cơ đấy?

    Âu Chấn Thái cũng bình tĩnh lại, nói với giọng điệu nửa đùa :

    - Tôi lại thật sự mong chờ phía các cậu có càng nhiều chính sách hơn nữa, có lẽ nhà máy cơ khí Bắc Phương của chúng tôi cũng sẽ bị thu hút bởi chính sách của các cậu đấy chứ?

    - Chính sách gì cũng chỉ là chuyện thêu hoa trên gấm mà thôi, mấu chốt là ở chỗ nhà máy cơ khí Bắc Phương các ngài có phù hợp để chuyển đến Phong Châu hay không, nhân tố quyết định là ở bản thân các ngài. Phó bí thư Âu, tôi thấy Phong Châu chắc chắn là một vùng đất rất tốt cho các ngài xây dựng nhà máy đó, triển vọng phát triển của Phong Châu sẽ được thể hiện toàn diện trong vài năm tới, nếu các ngài không chọn Phong Châu, đến lúc đó chắc chắn các ngài sẽ hối hận cả đời vì quyết định của mình.

    Khí thế của Lục Vi Dân càng tăng, nói dõng dạc:

    - Lúc nữa tôi có thể đưa ngài đi một vòng xem sao. Tuy số lần ngài đến Phong Châu chúng tôi cũng không ít, nhưng chắc ngài cũng chưa thực sự hiểu rõ về triển vọng phát triển thành phố của Phong Châu chúng tôi, cũng như chưa nắm được hướng phát triển kinh tế sản xuất sau này của Phong Châu. Tôi tuy chỉ là một nhân viên quèn trong Địa ủy, nhưng cũng có thể coi là nắm được sơ lược về khung cơ bản trong vài năm sau của Địa khu, ngoài ra cũng có một số vấn đề chi tiết cụ thể muốn trao đổi với Phó bí thư Âu kỹ hơn, ngài thấy thế nào?

    Âu Chấn Thái vừa mỉm cười vừa than thầm, cậu thư ký Lục này thật đúng là vô cùng bền bỉ, hôm nay là lần thứ hai gặp mặt, đã có thể thể hiện được quyết tâm không đàm phán thành công thì không bỏ cuộc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại thì những điều mà đối phương đề ra thì thật sự trước đây Phong Châu chưa nêu ra, xem ra chắc hẳn là động thái mới của Phong Châu trong một hai tháng gần đây.

    Hơn nữa tiếp xúc lâu như vậy, đối phương tuy trẻ tuổi, nhưng nói chuyện rất mạch lạc, câu nào cũng nhằm đúng điểm quan trọng, không giống một số lãnh đạo ở một số nơi ăn nói khoác lác, không phù hợp với thực tế chút nào. Ít nhất cậu thanh niên trước mặt mình về nội dung và thái độ nói chuyện đều có thể tin tưởng được, chứ không phải là bịa đặt, cả đề tài đều khá phù hợp với tình hình thực tế, cũng không giấu giếm thiếu sót của Phong Châu bọn họ, nhưng thái độ này lại khiến cho Âu Chấn Thái tương đối yên tâm.

    Nghe nói Hạ Lực Hành hiện nay đang học ở trường Đảng trung ương ở Bắc Kinh, bên ngoài đồn đại ông ta rất có khả năng sau khi học xong thì sẽ thăng chức vào Tỉnh ủy hoặc Ủy ban nhân dân tỉnh, bây giờ xem ra lời đồn là có thật. Không chừng Hạ Lực Hành hy vọng làm được một chuyện có thành tích như thế trước khi rời khỏi Phong Châu, cho nên mới dốc hết sức lực như vậy để khiến nhà máy Bắc Phương và nhà máy Trường Phong đều chuyển đến Phong Châu, chắc là lấy nó làm thành tích chính trị cho chính ông ta khi làm Bí thư Địa ủy ở Phong Châu.

    - Ha ha, thư ký Lục có phải hơi quá nhiệt tình không? Đoàn chúng tôi còn có mấy người…

    Âu Chấn Thái hơi khó xử.

    - Không sao, Phó bí thư Âu cứ mở lời với bọn họ, nếu không thì mọi người cùng đi, tôi lập tức đi xin ý kiến của Trưởng ban thư ký An, xin ông ấy sắp xếp cho một chiếc xe , để tôi làm lãnh đạo, giới thiệu một chút về tình hình và xu thế phát triển của Phong Châu chúng tôi với các vị lãnh đạo và khách mời của nhà máy Bắc Phương. Ngay cả là nhà máy cơ khí Bắc Phương thật sự không đánh giá cao Phong Châu chúng tôi cũng không sao, kinh doanh không thành thì còn tình nghĩa, sau này cũng sẽ vẫn hoan nghênh các vị đến Phong Châu chúng tôi.

    Lục Vi Dân cười nói:

    - Tổng giám đốc Âu cũng đi cùng luôn đi, coi như tôi lại giới thiệu một lần nữa với Tổng giám đốc Âu để thu hút đầu tư, thế nào?

    Thấy Lục Vi Dân nhiệt tình và tích cực như vậy, Âu Chấn Thái thấy nếu mình quá nghiêm khắc sẽ có vẻ không được tiện cho lắm, dù sao cũng chỉ là đi xem, mặc cho hắn ba hoa chích chòe, mấy người trong nhà máy cũng không phải chưa từng trải, chẳng lẽ nghe hắn nói là tin ngay được. Nhưng thật sự mấy chính sách cụ thể hắn nói hôm nay quả thật là có chút thú vị, còn cần quay về bàn bạc với mấy vị lãnh đạo của nhà máy một chút, đặc biệt là vấn đề chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp và việc làm, thật sự rất có thể làm cho người ta động lòng.

    - Ừ, thư ký Lục, chiều nay cũng hơi muộn rồi, cậu xem sáng ngày mai có được không? Như thế thì thời gian của mọi người cũng thoải mái hơn một chút.

    Âu Chấn Thái nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói.

    - Được, vậy là chắc chắn chín giờ sáng ngày mai nhé, đúng giờ tôi sẽ đến đón đoàn của Phó bí thư Âu, đến lúc đó tôi sẽ làm một hướng dẫn viên du lịch để giới thiệu với Phó bí thư Âu về nguồn gốc lịch sử và nền văn hóa Phong Châu chúng tôi, tiện thể giới thiệu với mọi người về triển vọng phát triển sau này của Phong Châu.

    Lục Vi Dân rất thoải mái tiếp lời, liền gọi luôn Âu Chấn Quốc:

    - Tổng giám đốc Âu, như thế nhé, ngày mai cùng đi với chúng tôi, ngài là khách từ xa đến, tôi cũng sẽ được phép giới thiệu ngài một lần, hoan nghênh các vị khách từ Chiết Giang đến Phong Châu chúng tôi khảo sát. Tôi sẽ giới thiệu với ngài về một số chính sách mới, cách làm mới để thu hút các nhà đầu tư ở nơi khác đến Phong Châu của Ủy ban nhân dân Địa khu, ngài không chê thì cùng chúng tôi đi một vòng xem sao?

    Âu Chấn Quốc nhìn anh họ mình một cái, thấy anh họ không phản ứng gì, liền nói lời từ chối khéo.

    Lục Vi Dân cũng không làm khó, nhưng sau khi đã hẹn chắc chắn buổi sáng ngày mai, Lục Vi Dân ngồi nói chuyện riêng với Âu Chấn Quốc, nhân tiện giới thiệu một số lãnh đạo thành phố Phong Châu với Âu Chấn Quốc, Âu Chấn Quốc cũng vui vẻ tiếp chuyện, tỏ ý buổi tối nay ông ta chủ trì, mời Lục Vi Dân và một vài lãnh đạo liên quan của thành phố Phong Châu cùng nhau ăn bữa cơm.
     
  4. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn
    Chương 284: Trận Quyết Chiến

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê truyện

    Sau khi Lục Vi Dân đi khỏi, Âu Chấn Thái mới lại lần nữa ngồi xuống với Âu Chấn Quốc.

    - Anh Thái, nhà máy cơ khí Bắc Phương các anh thực sự không cân nhắc đến Phong Châu? Em cảm thấy Phong Châu rất có thành ý, Lục Vi Dân bây giờ lại là thư ký của Bí thư Địa ủy, hơn nữa người này đầu óc rất linh hoạt, cũng có chút bản lĩnh.

    Âu Chấn Quốc châm một điếu thuốc, hút một hơi.

    - Nhà máy cơ khí Bắc Phương các anh có thể chuyển ra sớm một chút là tốt nhất, về sau hàng hóa của bên em chuyển tới đây cũng có thể tiết kiệm một ít phí vận chuyển, vùng núi Bác Bắc kia thật sự không thuận tiện.

    - Sao, chỉ mới nói chuyện với Lục Vi Dân một hồi mà bắt đầu nói giúp Phong Châu rồi? Có phải họ lại hứa cho cậu lợi ích gì hay không? Tôi thấy dường như hắn còn đang lôi kéo nhà máy cơ khí Âu Dương các cậu đầu tư xây dựng nhà máy ở Phong Châu. Người này quả rất thông minh, mọi việc đều suy xét đến nơi đến chốn.

    Âu Chấn Thái vừa cười vừa lắc đầu.

    - Cán bộ nhà nước có thể tận tâm với nghề nghiệp như vậy mà lại có bản lĩnh quả không nhiều, hơn nữa tuổi còn trẻ như thế.

    - Anh Thái, anh thật sự đừng nên nói như thế. Người này không phải là đơn giản, ở Nam Đàm thiếu chút nữa dụ được em đầu tư xây dựng nhà máy ngay ở xó xỉnh Nam Đàm đó, nếu không phải giờ phút cuối cùng bọn họ không đáp ứng một vài điều kiện của em, có lẽ em đã suy nghĩ không sáng suốt mà đốt mấy triệu vào đó rồi, nhớ tới mà cũng thấy sợ.

    Âu Chấn Quốc thở hắt ra một hơi.

    - Khả năng thuyết phục người khác của người này rất lợi hại, anh cũng phải chú ý một chút. Nhưng em cũng không phủ nhận điều hắn nói không ít là sự thật, hơn nữa cũng rất có sức hút. Ví dụ như chính sách chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp, nếu Phong Châu thật sự có chính sách này, em dám đánh cuộc, không ít người phải chú ý điểm này mà lao đến đầu tư.

    - Ừ, hơn mười năm cải cách mở cửa, lăn lộn trong biển người kinh doanh buôn bán kiếm tiền, nhưng việc thay đổi tính chất hộ khẩu này tôi thực chưa bao giờ nghe lần nào. Chấn Quốc, tôi thấy cậu cũng có chút động lòng, chẳng lẽ là thực sự định đến Phong Châu?

    Âu Chấn Thái cũng xem như là hiểu tâm tư người em họ của mình. Cả nhà tuy rằng đều xuất thân từ nông thôn, ở nhà sớm đã không còn ai làm nông nghiệp nữa, nhưng hộ khẩu vẫn ghi chú rõ thân phận của anh là cư dân nông thôn, nếu có thể có một cơ hội thay đổi thì đối với bọn họ mà nói đương nhiên có sức hấp dẫn rất lớn.

    - Ha ha, nếu thật sự có thể mua căn hộ cũng có thể lấy hộ khẩu thành phố, vậy cớ sao mà không làm? Vợ anh thì tính là để ở lại quê còn được, nhưng còn mấy đứa nhỏ thì sao? Nếu chẳng may lúc đó không thi đỗ đại học, sau này làm gì? Là đi theo anh làm, nếu chẳng may chúng không muốn làm ngành này như chúng ta thì sao? Có cái hộ khẩu thành phố, làm bộ đội, trở về cũng có thể sắp xếp công việc.

    Âu Chấn Thái hút mạnh một ngụm khói, sắc mặt phức tạp.

    - Thoạt nhìn thì chúng ta hiện nay rất khá, nhưng chính sách nhà nước thay đổi liên tục, hôm nay có thể nâng anh bằng hai tay, ngày mai có thể dẫm nát anh dưới chân. Ha ha, Trung Quốc chúng ta là nước theo chủ nghĩa xã hội đúng không? Chính sách nhà nước thay đổi, cho anh ngồi xổm trong nhà tù cũng chỉ là việc trong phút chốc. Mười năm trước anh ở Ôn Châu đã từng thấy, ai dám nói chuyện Bát Đại Vương ở thành phố Liễu trong lịch sử sẽ không tái diễn?

    Sắc mặt Âu Chấn Thái trầm xuống, rõ ràng cũng bị lời nói của Âu Chấn Quốc tác động, thật lâu sau mới nói:

    - Xét từ tình hình hiện nay, phương hướng xu thế đất nước đều khá rõ ràng, hẳn là sẽ không xuất hiện lại kiểu tình hình như cậu nói. Hơn nữa đề ra ý kiến khuyến khích thương nhân từ nơi khác đến đầu tư cũng càng ngày càng có tiếng vang, không có lý do gì hoan nghênh các nhà đầu tư nước ngoài đến nước chúng ta đầu tư, nhưng lại hạn chế với chúng ta, dân cư chính đất nước đầu tư xây dựng nhà máy để kinh doanh?

    - Anh Thái, lời này cũng đừng nói. Hiện tại chính sách nhà nước thật đúng là không thể nói chắc, mò đá qua sông là ai nói? Câu đó mới là đúng lẽ. Chúng ta cũng không dám đi làm chim đầu đàn, hết trận gió này đến trận gió khác, ai dám cam đoan? Vẫn là các anh tốt, xí nghiệp quốc doanh, đi đến đâu thì nơi ấy đều nhiệt liệt hoan nghênh, nhìn Phong Châu này vì thu hút các anh chuyển đến nơi này, có bản lĩnh gì cũng dùng toàn bộ, ha ha, khiến người ta hâm mộ đến mức chảy cả nước miếng đấy.

    Âu Chấn Quốc vừa thở dài vừa nói.

    - Anh thấy Lục Vi Dân đối với cậu cũng rất nhiệt tình như thế đấy thôi?

    Âu Chấn Thái không cho là đúng.

    - Cậu Lục Vi Dân này có tư tưởng rất cởi mở, nói cũng rất có lý, nhưng hắn cũng là thư ký Bí thư Địa ủy, nếu hắn đem hai chữ thư ký xóa đi còn là Bí thư Địa ủy vẫn không sai khác lắm.

    Âu Chấn Quốc lắc đầu.

    - Huống hồ hiện tại nói rất hay, nhưng cấp trên thay đổi chính sách, ai còn có thể chống đỡ được?

    - Nhưng anh lại cảm thấy loại khả năng này hiện tại khá nhỏ, nhất là năm nay cậu hẳn là nhìn thấy thái độ chính sách mà đất nước ban hành xuống. Chấn Quốc, nếu cậu thực sự có ý muốn tới Phong Châu đầu tư, cũng không hẳn không phải là một thời cơ tốt, Phong Châu hiện tại vừa mới thành lập địa khu, nơi này cũng khá cấp thiết cần thu hút một vài dự án đầu tư để tạo ra thành tích thể hiện, cho nên trong chính sách chắc chắn sẽ có khá nhiều ưu đãi, cậu không phải nói ban đầu cậu thiếu chút nữa là bị Lục Vi Dân dụ đến Nam Đàm đầu tư xây dựng nhà máy sao? Mà điều kiện của Phong Châu chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với Nam Đàm, hiện nay lại gặp đúng thời cuộc như vậy, chưa chắc đã không phải là cơ hội, đương nhiên chủ yếu vẫn là xem nhu cầu phát triển của bản thân nhà máy Âu Dương.

    Âu Chấn Thái suy nghĩ một chút rồi nói.

    - Ừ, em sẽ cân nhắc. Tuy nhiên nếu nhà máy cơ khí Bắc Phương các anh thật sự sẽ dời đến Phong Châu, thì em chắc chắn sẽ nghiêm túc cân nhắc việc đến Phong Châu đầu tư xây dựng nhà máy.

    Âu Chấn Quốc cười nói:

    - Nói thật, anh Thái, nhà máy cơ khí Bắc Phương các anh thực sự có thể cân nhắc Phong Châu một chút, phía bọn họ rất có thành ý, hơn nữa có cán bộ người thật việc thật như Lục Vi Dân tham gia, em đoán các anh không cần phải một lòng một dạ đi Thanh Khê. Thanh Khê tuy tốt, nhưng chưa chắc đã thích hợp với các anh.

    - Được rồi, chuyện của nhà máy cơ khí Bắc Phương không cần tới cậu lo đâu, cậu cứ làm tốt việc của mình là được.

    Âu Chấn Thái nói với thái độ không vui vẻ.

    - Yên tâm đi, nhà máy Âu Dương phát triển được tốt xấu gì cũng có một phần công lao của anh Thái, anh em ruột vẫn tính rõ ràng, những gì thuộc về anh Thái thì em và Trang Dương đều nhớ kỹ, không thiếu chút nào, chúng em sẽ không khiến anh Thái phải khó xử, việc của nhà máy Bắc Phương chúng em cũng tuyệt không làm tà môn ma đạo gì, nhiều lắm là khi tính tiền có thể chuẩn một chút là được.

    Âu Chấn Thái không lên tiếng. Âu Chấn Quốc xem như người đáng tin, cũng không giống một số người thấy có lợi là xen vào, cơ khí Âu Dương và cơ khí Bắc Phương có quan hệ công việc qua lại nhiều năm như vậy, cơ khí Âu Dương cũng không gây phiền toái gì cho mình, giống như lời Âu Chấn Quốc, cũng chính là khi tính tiền thì thúc giục một chút thôi, kiểu tam giác nợ này rất khiến cho người ta khiếp, xí nghiệp bình thường đều chống đỡ không nổi, vậy xí nghiệp tư nhân như cơ khí Âu Dương thì càng sợ việc này.

    Lục Vi Dân từ lời nói của hai anh em Âu Chấn Thái và Âu Chấn Quốc đã suy nghĩ ra một vài điều. Âu Chấn Quốc rõ ràng rất quan tâm tới chính sách có nhà ở và thu nhập hợp pháp ổn định là có thể xin chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp mà mình nhắc tới, mà Âu Chấn Thái cũng thế. Vấn đề chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp của người nhà công nhân trong các xí nghiệp quốc doanh cỡ trung và lớn ở nơi nào cũng có, hơn nữa tình hình cũng khá nghiêm trọng, nếu Phong Châu có thể đi tiên phong đột phá trong vấn đề này, chắc chắn có thể tăng thêm sức hấp dẫn của Phong Châu, mà điểm này rất nhiều người đều chưa ý thức được, nhưng Lục Vi Dân lại rất rõ điểm này.

    Hắn liền báo cáo vấn đề này với Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm, chí ít Âu ChấnThái đã có chút động lòng, chỉ điều này đã có thể khiến Âu Chấn Thái động lòng, nếu như có thêm một số điều kiện ưu đãi khác và hứa hẹn, Lục Vi Dân cho rằng làm thông công tác với nhà máy cơ khí Bắc Phương không phải không có khả năng, hơn nữa khả năng cũng không nhỏ.

    Hắn nhất định phải nắm được cơ hội này. Khi người khác đều cảm thấy đã trở thành cục diện bế tắc không hề còn chút hy vọng nào, nếu hắn có thể tháo gỡ cục diện thì ý nghĩa không thể coi thường, Ủy ban nhân dân Địa khu cũng có thể được cộng điểm không ít, cũng có thể khiến những người nghi ngờ việc mình nhanh chóng được đề bạt làm Trưởng phòng Tổng hợp phải im miệng.

    - Không cần nói nhiều, Vi Dân, chuyện này xem ra cách làm của cậu là đúng, tôi và Minh Chiêm ra mặt quá sớm ngược lại sẽ làm đối phương cảm thấy chúng ta trong lòng thiếu tự tin, cứ để cậu đứng ra tiếp đón, phối hợp. Cậu nhất định phải nhiệt tình chu đáo, nhưng cũng phải chú ý chừng mực, phải làm không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Nói một chút đi, ngày mai cậu dẫn bọn họ đi chơi tham quan và giới thiệu, có yêu cầu gì không?

    Vương Chu Sơn nghe Lục Vi Dân giới thiệu xong, cũng không hỏi nhiều, thẳng thắn nói.

    Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ thì không dùng, Vương Chu Sơn hiện tại cũng hiểu được đã tin tưởng bản lĩnh của Lục Vi Dân thì nên mạnh dạn giao chuyện này cho đối phương làm. Dù sao Lục Vi Dân xét theo thân phận công khai mà nói cũng chỉ là Trưởng ban thư ký Văn phòng Địa ủy, nếu thật sự có vấn đề gì thì cũng có đường lui, dù sao hắn cũng không thể hoàn toàn thay mặt Ủy ban nhân dân Địa khu, mình và Tiêu Minh Chiêm mới là người quyết định cuối cùng.

    - Phó bí thư Vương, tình hình nhà máy Bắc Phương và nhà máy Trường Phong có chút không giống nhau, tôi nghĩ trong việc giới thiệu và giao lưu nên cố hết khả năng để kéo gần khoảng cách, chủ yếu là lợi dụng một số chính sách mà tỉnh có thể chấp thuận cho chúng ta, ví dụ như chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp, tôi cảm thấy có thể mạnh dạn đồng ý hứa. Mặt khác vẫn có một số ý tưởng còn chưa thật hoàn thiện, tôi nghĩ cũng có thể giới thiệu một chút với bọn họ khi giao lưu. Tôi thấy tình hình hiện tại không được phép lạc quan, phải có một số ý tưởng mới lạ, cho dù chỉ là một ý tưởng, coi như là nói chuyện phiếm, tốt hơn nhiều so với việc lặp đi lặp lại cường điệu ưu thế của bản thân.

    Lục Vi Dân nói tương đối hàm súc.

    - Được rồi, Vi Dân, cái khác tôi không muốn nhiều lời, chuyện này đã giao cho cậu toàn quyền quyết định, cậu tự lo liệu sắp xếp, cần làm gì, nên nói như thế nào, tôi tin trong lòng cậu đều biết. Cần tôi và Minh Chiêm đứng ra, đến bày tỏ thái độ, chúng tôi không thể chối từ, còn chuyện cụ thể cậu lên tiếng cậu quyết định, chúng tôi ủng hộ!

    Vương Chu Sơn khoát tay.

    - Chỉ cần là chính sách và tài nguyên mà Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu chúng ta có thể tận dụng, hiện tại và sau này, đều có thể tận dụng, nhằm một mục tiêu, đạt được ý đồ và mục đích của chúng ta.

    Thấy thái độ kiên quyết của Vương Chu Sơn, Lục Vi Dân cũng thoáng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng hắn phải nhắc nhở đối phương một chút:

    - Phó bí thư Vương, tuy là nói như vậy, nhưng có một số chính sách và bày tỏ thái độ có lẽ hơi nhạy cảm, thậm chí tạm thời còn có chướng ngại, theo lý mà nói thì có một số câu tôi không nên nói, nhưng tình thế lại ép chúng ta ít nhất phải cho đối phương một lời hứa hẹn rõ ràng. Điểm này tôi phải báo cáo trước cho ngài một chút, nếu có gì hơi vượt ngoài quy định, ngài phải giúp tôi gánh vác, bằng không nếu khiến đối phương cho rằng tôi là tỏ thái độ bừa, thì vở kịch này coi như thất bại.
     
  5. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn
    Chương 285: Lừa Dối Hoặc Bắt Đầu Biểu Diễn

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê truyện

    hiếc Kim Long Trung Ba (1) cũng là của Tỉnh phủ Tỉnh ủy Xương Giang cấp cho Uỷ ban nhân dân Địa khu Phong Châu vào năm ngoái. Cũng vào thời điểm sau khi Bí thư tỉnh ủy Điền Hải Hoa thị sát Phong Châu, Tỉnh ủy tiếp đãi, bàn bạc, suy xét đến tài chính của khu vực Phong Châu đã quá cằn cỗi, nhìn toàn bộ Ủy ban Nhân dân Địa khu Phong Châu cũng không thấy mộtt chiếc xe mà cả đoàn có thể ngồi, thấy vậy tỉnh liền cấp cho chiếc xe Kim Long Trung Ba vẫn còn khá sang trọng hiện đại này.

    1. Ảnh chiếc Kim Long Trung Ba

    https://google..vn/search?q=%...HM7bkgW87oCgDg

    Chiếc Kim Long Trung Ba dừng ở cửa tiệm cơm Thiên Hà, chiếc biển Uỷ ban nhân dân Địa khu Phong Châu kẹp phía trước kính chắn gió vô cùng bắt mắt, lộ rõ sự khác biệt về thân phận.

    Khi Âu Chấn Thái ăn xong bữa sáng từ trong nhà ăn bước ra, thì gặp ngay Lục Vi Dân đã chờ ở đại sảnh, liền ngẩn người ra. Y không ngờ Lục Vi Dân lại đến đúng giờ như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng cũng đã đợi ở đại sảnh từ sớm, điều này khiến y có chút bất ngờ.

    - Ơ, thư kí Lục, sao không gọi tôi một tiếng, đã để cậu chờ lâu rồi.

    Mặc dù không để nhiều tâm tư đến chuyến tham quan giới thiệu lần này, nhưng Âu Chấn Thái thật sự có chút cảm kích đối với việc tuân thủ thời gian của Lục Vi Dân. Dù sao những loại việc công như thế này, là thư kí của Bí thư Địa ủy, Lục Vi Dân hoàn toàn không cần phải quá câu nệ. Âu Chấn Thái tin chắc cho dù việc này không thành, điều đó cũng không có quan hệ quá lớn với Lục Vi Dân, phải chăng Lục Vi Dân đang nóng lòng muốn hoàn thành việc này. Nhưng cho dù ý đồ của hắn là gì, chỉ cần có tinh thần kiên nhẫn như thế này là đủ rồi.

    - Không sao, Phó bí thư Âu, các ngài cứ từ từ dùng bữa. Xe đã đợi sẵn ở bên ngoài. Hôm nay không có ai khác cả, chỉ có tôi làm lái xe cùng các vị dạo quanh Phong Châu. Bác Bắc cũng không gần Phong Châu, đoán chừng cơ hội các ngài đến Phong Châu cũng không nhiều, nhất là cơ hội để dạo hết Phong Châu e rằng lại càng ít hơn. Hôm nay, tôi sẽ đưa mọi người đi thăm một vòng Phong Châu của chúng tôi.

    Lục Vi Dân cười mỉm nói.

    - Vậy được, cậu chờ cho một lát để tôi đi gọi người.

    Âu Chấn Thái gật gật đầu.

    Ngay lúc Âu Chấn Thái đi gọi người, Lục Vi Dân lại xem xét lộ trình một lượt. Lộ trình hôm nay đương nhiên không thể như đi du lịch, vì khách mời không phải là khách du lịch mà là đối tác đàm phán sau này. Muốn gây được nhiều thiện cảm và ấn tượng sâu sắc với họ, thì nhất định phải đưa ra được những ưu điểm. Cho nên từ tối qua Lục Vi Dân cứ mải miết sắp xếp lộ trình, vừa để họ cảm nhận được chất lịch sử văn hóa sâu sắc, vừa cho họ thấy được sự thay đổi và phát triển từng ngày của Phong Châu. Chỉ như vậy mới thực sự có thể gây được hứng thú cho họ.

    Trước lúc đó Lục Vi Dân cũng đã tự mình tìm hiểu các công trình đang được xây dựng ở một số ban ngành như Ủy ban Xây dựng, Cục giao thông, rồi lần lượt sắp xếp thành một lộ trình hợp lí, vừa không giống với những hình thức phô trương câu khách, vừa đảm bảo làm cho họ có ấn tượng sâu sắc. Để làm tốt trong việc này còn cần phải có không ít sự hiểu biết.

    Xe khách Kim Long cuối cùng cũng đã chậm rãi chuyển bánh.

    Những khách mời của nhà máy cơ giới Bắc Phương tính cả Âu Chấn Thái tổng cộng chỉ có sáu người, trong đó bao gồm Chủ nhiệm Văn phòng Đảng ủy, Phó chủ tịch Công đoàn nhà máy, Trưởng phòng phòng cơ sở hạ tầng, phó trưởng phòng Phòng tài vụ, Phó trưởng phòng phòng hậu cần. Lục Vi Dân đều đã gặp qua họ một lần và cũng biết rằng những người đến lần này đều là những nhân vật tầm cỡ trong nhà máy cơ giới Bắc Phương.

    Những người này mặc dù chưa hẳn đã có quyền quyết định đối với vấn đề di dời của nhà máy, tuy nhiên nếu như có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt họ thì có thể ghi thêm nhiều điểm cũng chưa biết chừng. Hơn nữa cũng có thể dựa vào họ để đem những điều họ mắt thấy tai nghe về cho những cán bộ công nhân viên của nhà máy cơ giới Bắc Phương. Dù sao nhà máy cơ giới Bắc Phương lại ở trong vùng núi Bác Bắc, cách Phong Châu những hơn 200 gần 300 dặm, họ ít có dịp đến Phong Châu, đối với Phong Châu hiểu biết càng ít.

    Lái xe dựa theo sự sắp xếp của Lục Vi Dân trước đó, bắt đầu từ nội thành Phong Châu đi qua một đại lộ vừa mới xây dựng. Đây là một tuyến đường trung tâm được thành phố Phong Châu gắng sức xây dựng, nó được bắt đầu xây dựng từ khi Phong Châu còn chưa được thành lập Địa khu và việc đại lộ này được chính thức hoàn thành đưa vào sử dụng được coi là tặng phẩm cho sự kiện thành lập Địa khu Phong Châu và kỉ niệm quốc khánh lần thứ 20.

    - Kính thưa Phó bí thư Âu cùng toàn thể các vị lãnh đạo của nhà máy cơ giới Bắc Phương, hôm nay tôi sẽ đảm nhận vị trí hướng dẫn viên du lịch, không có ý gì khác ngoài việc muốn mời các vị đi thăm một vòng Phong Châu của chúng tôi.

    Lục Vi Dân đứng trước xe, mỉm cười nói:

    - Tuy vốn dĩ đều nằm trong Địa khu Lê Dương, nhưng các vị đều đến từ Bác Bắc, có thể thời gian đến Lê Dương sẽ nhiều hơn, còn cơ hội đến miền Nam của chúng tôi e rằng tương đối ít. Đối với Phong Châu chúng tôi e là còn chưa biết nhiều, vậy hôm nay tôi sẽ giới thiệu cho mọi người về Phong Châu.

    - Trưởng phòng Lục, sao tôi lại cảm thấy có chút hương vị của Vương bà bán dưa (quảng cáo khoa trương – chú thích của BTV) trong đó nhỉ? Tuy chúng tôi đến Phong Châu không nhiều, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, cũng muốn có thứ gì đó đáng để xem, nhưng e là chúng tôi cũng đã sớm nghe nói đến rồi.

    Người nói chen vào là chủ nhiệm Đảng bộ của nhà máy cơ giới Bắc Phương, Cảnh Trường Hà.

    Cảnh Trường Hà không chỉ là chủ nhiệm Đảng bộ của nhà máy cơ giới Bắc Phương, ủy viên Mặt trận Tổ Quốc tỉnh, một người thích du lịch chụp ảnh, mà còn là ban quản lí thường trực của của hiệp hội nhiếp ảnh gia tỉnh và là phó chủ tịch hiệp hội nhiếp ảnh gia khu vực Lệ Dương, y được coi là nhân vật vào nam ra bắc thấy nhiều biết rộng. Câu nói của y có ý chế nhạo Lục Vi Dân đã quá khoa trương, rằng đất Phong Châu này vốn dĩ chẳng có thứ gì đáng để ngắm nhìn, nếu thực sư có đi chăng nữa thì phải nổi tiếng khắp nơi từ lâu rồi mới đúng.

    - Chủ nhiệm Cảnh, ông học rộng biết nhiều, đã nhìn thấy nhiều danh lam thắng cảnh, sông núi nổi tiếng của tổ quốc, nhưng nói thật lòng, những cảnh đẹp thật sự thường không bao giờ tồn tại ở những nơi dễ thấy, mà chỉ có ở những nơi xa xôi hẻo lánh hoặc những nơi con người ít tới chưa tìm ra được. Chẳng hay câu nói của tôi có chút lí lẽ nào không?

    Lục Vi Dân cười mỉm tiếp tục nói:

    - Phong Châu chúng tôi tuy không có sông núi nào nổi tiếng nhưng phía đông núi Đại Hoài được mệnh danh là tiểu Tần Lĩnh của khu vực Hoa Đông, khí hậu riêng biệt, sinh vật phong phú, hơn nữa nơi này gần như không bị ô nhiễm. Còn phía tây núi Thúy Phong, thế núi kì lạ hiểm trở, những ngọn núi cao san sát nhau, còn lưu giữ thảm thực vật nguyên thủy cực kì hiếm thấy ở Xương Giang. Các ông cũng biết thảm thực vật Xương Giang hiện có về cơ bản đều là dải rừng tái sinh. Còn 2 đỉnh cao nhất của dãy núi Thúy Phong là Bàn Mã và Loan Cung lại lưu giữ dải rừng cây lá rụng to bản thiên nhiên nguyên thủy, không ít những loại cây như cây ngọc củng đồng, cây thủy sam, cây bạch quả phân bố thành vùng cực kì hiếm thấy, đó cũng là thiên đường của những khách du lịch. Có lẽ chủ nhiệm Cảnh còn chưa biết đến những điều này?

    Những điều mà Lục Vi Dân nói đến Cảnh Trường Hà quả thật không biết gì, tuy mấy huyện phía Bắc Lệ Dương y đều đã đi qua, nhưng vì ở những huyện đó phát triển ngành khai thác tài nguyên khoáng sản, môi trường bị hủy hoại khá nghiêm trọng khiến một thợ nhiếp ảnh như y có chút đau lòng. Y từng phát biểu trên những trang báo trong và ngoài tỉnh, từng kêu gọi Mặt trận Tổ quốc phải chú ý bảo vệ môi trường sinh thái, nhưng vẫn chưa thể gây được sự chú ý xem trọng của chính quyền địa phương.

    - Hả? Cậu nói tới vấn đề này quả thật tôi không rõ lắm.

    Cảnh Trường Hà có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn Lục Vi Dân một cái. Y hoàn toàn không hiểu rõ về Lục Vi Dân, chỉ biết rằng Lục Vi Dân là trưởng phòng tổng hợp của Văn phòng Địa ủy Phong Châu, trong mắt y đây cũng không phải là nhân vật khó lường gì, cho nên lúc nói chuyện y cũng không quá khách khí. Chỉ có điều khi nghe những lời đó của Lục Vi Dân, trái lại y lại có thiện cảm với hắn. Không cần biết âm mưa mục đích của đối phương là gì, ít nhất thì đối phương cũng đã bỏ ra không ít tâm trí, chỉ cần một câu nói của bản thân lập tức có thể ứng đối được, đủ thấy người ta đã có sự chuẩn bị rất kĩ càng.

    - Thảm thực vật núi Đại Hoài bên Phong Châu thực sự được bảo vệ tốt chứ? Tên đỉnh núi Bàn Mã và Loan Cung mà cậu nhắc tới rất thú vị, không hiểu chúng có nguồn gốc từ đâu?

    - Ha ha, nhìn xem, vừa nhắc tới những thứ này ông Cảnh liền hứng thú rồi. Ông Cảnh à, chỉ tiếc là tất cả những nơi mà Lục Vi Dân vừa nói đến đều không gần thành phố Phong Châu. Chi bằng hãy để trưởng phòng Lục đi cùng ông.

    Âu Chấn Thái vừa cười vừa nói xen vào.

    - Không sao, hôm nay không đủ thời gian, hoan nghênh chủ nhiệm Cảnh đến Phong Châu chúng tôi bất cứ lúc nào, tôi rất sẵn lòng đưa chủ nhiệm Cảnh đi thăm núi Đại Hoài hay núi Thúy Phong. Đỉnh Bàn Mã và Loan Cung cũng có nguồn gốc của chúng. Tương truyền tướng quân nổi tiếng triều Đường Lý Quang Bật khi khởi nghĩa chinh phạt Viên Triều đã đóng quân ở đây. Trên đỉnh Bàn Mã có bia đá nơi mà Lý Quang Bật đã đóng quân, còn trên đỉnh Loan Cung thì có chiếc bục nơi mà Lý Quang Bật đã giương cung bắn hổ. Bỏ qua những điển cố lịch sử này, vẻ đẹp của đỉnh Bàn Mã và Loan Cung cũng đã đủ khiến con người ta lưu luyến không muốn rời xa.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)