Đô Thị  Q.Trường Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi codon.trai, 19/10/12.

  1. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn
    Chương 371: Mực Nước Nông Sâu

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê truyện

    - Ông Quan, thật đúng là khó có khi thấy ông nói như thế này. Vi Dân vẫn còn trẻ, cũng là thanh niên chưa kết hôn, phải nói hắn cũng không lo lắng gì những lời nói xấu này mới đúng? Bất kể là cô quả phụ Tùy cũng tốt, Đỗ Cửu nương cũng tốt, đó cũng là chuyện của bản thân hắn.

    Khúc Nguyên Cao mặt cười xấu xa, hướng qua Lục Vi Dân, nháy mắt bí hiểm.

    - Vi Dân, ông Quan nói như vậy là xác định cho cậu, cậu mới tới Song Phong chúng tôi bao lâu? Ba tháng nhỉ, ừ, trong huyện chúng ta có ba yêu tinh lớn, thì có hết hai người đều có mối quan hệ với cậu. Ăn cơm ở chỗ quả phụ Tùy, ở chỗ của Đỗ Cửu nương, có lúc nào đi thử tiểu Anh Đào xem. Ha ha, xem ra cậu đã rơi vào Ôn Nhu Hương rồi, cẩn thận, sắc là dao sắt cạo xương, Ôn Nhu Hương là hố chôn anh hùng đó.

    - Chủ nhiệm Khúc, không nên làm hỏng mất thanh danh của người khác đâu, ngài là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, thì càng nên chú ý. Lời này của ngài đã nói ra thì cũng là xác định rồi.

    Lục Vi Dân bị hai vị này liên kết nhau trêu chọc đến như vậy, làm cho trong lòng càng thêm buồn bực. Xem ra Song Phong này cũng thật sự giống An Đức Kiện nói, nếp sống không hay. Nếu thật sự làm những chuyện đó rồi, cũng chẳng có mấy ai chú ý, chẳng làm mấy chuyện đó, liền có người nghĩ mọi cách để đổ cho, khiến anh hết đường bào chữa.

    Giữa những người đàn ông với nhau, chỉ cần quan hệ hòa hợp, nói chuyện liền chẳng có bao nhiêu cấm kỵ, lấy phụ nữ ra để nói chuyện cũng là thư giãn, đặc biệt là với từ ngữ mang một chút mơ hồ, không rõ ràng và chế giễu, càng có thể thêm cảm giác gần gũi hơn.

    - Sợ gì, đừng nói nam, nữ chưa kết hôn, ai có thể nói gì nào? Chúng ta ở trong huyện này, ha ha, tôi không nói nữa. Những người khác nói này kia đó cũng là không ăn được nho thì nói nho còn xanh, tâm tính có vấn đề.

    Khúc Nguyên Cao nói tùy tiện, sau đó lại chuyển câu chuyện.

    - Chẳng qua Vi Dân, trông tuy gầy nhưng cường tráng khỏe mạnh, nhưng cũng giữ được ở mức vừa phải một chút. Bạn gái của cậu lại không ở bên này, xem bộ dạng này của cậu, ba bốn năm ở Song Phong của chúng ta e là cũng đi không xong, nhưng đừng để mấy năm sau thành bộ xương khô.

    Nói mấy câu đầu còn có chút ý vị đứng đắn, sau lại lập tức để lộ ra bản tính, Lục Vi Dân không phản bác được, chỉ cười khổ chắp tay ra hiệu xin bỏ qua.

    Trông thấy bộ dạng này của Lục Vi Dân, Quan Hằng và Khúc Nguyên Cao lại được một trận cười ha hả. Khó mà nhìn thấy được thời điểm Lục Vi Dân bị làm khó, khó mà nắm lấy được cơ hội này, ai mà không muốn quật hắn một phen để làm thú vui chứ?

    Ba người từ căn tin nhà khách đi ra, vừa cười nói, vừa đi qua lối đi mát mẻ giữa căn tin và chỗ nghỉ.

    Thấy ba người rời khỏi, một bóng người từ bóng cây phía sau mới bước ra.

    Mặt Đỗ Tiếu Mi có chút nóng hầm hầm.

    Lời nói trước kia của Quan Hằng vẫn còn ở bên tai, Chánh văn phòng Quan này, tiếp xúc nhiều năm như thế, Đỗ Tiếu Mi cảm thấy Quan Hằng này là người khó tiếp xúc nhất, lòng dạ cũng thâm sâu nhất. Với tư cách là lãnh đạo trực tiếp của nhà khách, lúc Quan Hằng hỏi đến việc của nhà khách không nhiều, bình thường đều phân công Phó chánh văn phòng tới hỏi thăm, bản thân bất quá là may mắn gặp mặt y trực tiếp báo cáo vài câu về công việc của nhà khách huyện, cũng đâu chú ý tới ý sai trong lời nói, nhưng không ngờ bị Chánh văn phòng Quan này lôi ra làm trò đùa trong cuộc nói chuyện đàn ông với nhau để châm chọc.

    Những dịp lãnh đạo trong huyện thỉnh thoảng cần tụ họp nhóm nhỏ hoặc là làm công việc quá muộn cần phải ăn cơm ở căn tin nhà khách không nhiều, một tháng cũng một lần hai lần như thế. Trong ấn tượng của Đỗ Tiếu Mi, loại tụ họp nhóm nhỏ tương đối cố định là ba người Lương Quốc Uy, Thích Bản Dự, Quan Hằng này, thỉnh thoảng cũng có Mạnh Dư Giang, Khúc Nguyên Cao, Thái Vân Đào thỉnh thoảng cũng tham gia một hai lần. Mà ba người Lý Chương Đình, Chiêm Thái Chi và Dương Hiển Đức chưa bao giờ xuất hiện tại nơi này. Về phần Ngu Khánh Phong, vốn chưa bao giờ đến bên này, cũng không cần nói nhiều.

    Hôm nay cô biết được Lương Quốc Uy và Quan Hằng muốn thuê phòng riêng của căn tin ăn cơm, vốn nghĩ là còn có một người, chắc phải là Thích Bản Dự. Nhưng thật không ngờ lại là Lục Vi Dân, sau đó còn gọi Khúc Nguyên Cao đến. Hơn nữa nhìn tình hình bốn người này uống rượu, bốn người uống ba chai rượu ngũ lương, cái này cũng lần đâu tiên cô ấy thấy từ khi tới phụ trách nhà khách này.

    Lương Quốc Uy có thể uống, nhưng lại không thường xuyên uống, trước đây ăn cơm cho dù là phải uống rượu thì cũng chỉ một bình, nhiều lắm không tới hai. Mà hôm nay bốn người lại uống ba bình, hơn nữa nhìn mấy người uống rượu xong đi ra nói chuyện với nhau thật vui, dường như bữa cơm này thưởng thức tương đối thoải mái, đặc biệt là Quan Hằng và Khúc Nguyên Cao vẫn còn muốn đến chỗ ở của Lục Vi Dân.

    Trong ấn tượng của Đỗ Tiếu Mi, đám bọn họ rất ít đi đến nhà đối phương. Tuy nói trong nhà khách huyện nơi Lục Vi Dân ở này không phải nhà của hắn, nhưng suy cho cùng cũng là nơi nghỉ lại của Lục Vi Dân. Quan Hằng và Khúc Nguyên Cao đi vào đây, điều này cũng có nghĩa là hai người Quan Hằng và Khúc Nguyên Cao cùng Lục Vi Dân có quan hệ không đơn thuần chút nào.

    Đỗ Tiếu Mi có chút chần chừ. Hôm nay Thích Bản Dự không xuất hiện, hơn nữa theo cô biết, Thích Bản Dự hôm nay dường như không có bận công vụ tiếp đãi nào, làm sao lại không tham gia?

    Tất cả đều nói Phó bí thư Thích và Lục Vi Dân có chút không ưa gì nhau, hơn nữa nghe nói hai người còn chút đối chọi gay gắt. Nhưng theo lẽ thường, với sự tín nhiệm của Bí thư Lương đối với Phó bí thư Thích, Đỗ Tiếu Mi tuyệt đối không tin trong cuộc phân cao thấp của Lục Vi Dân và Thích Bản Dự mà Bí thư Lương lại nghiêng về Lục Vi Dân. Nhưng hôm nay xảy ra cảnh tượng này ngay trước mắt mình, lại khiến Đỗ Tiếu Mi có chút dao động.

    Quan Hằng là người thế nào Đỗ Tiếu Mi rất rõ ràng. Tuy rằng Quan Hằng chỉ là một Chánh văn phòng Quận ủy, xếp hạng ở Ủy viên thường vụ Huyện ủy cũng gần kế cuối, chỉ vẻn vẹn trước Thái Vân Đào và Lục Vi Dân, nhưng sức nặng trong mắt Lương Quốc Uy thì không hề kém với Thích Bản Dự. Đừng nhìn Thích Bản Dự người trước người sau tương đối ghê gớm, nhưng người thực sự có tiếng nói với Lương Quốc Uy, nếu nói lời thật lòng, chỉ e là Quan Hằng xếp ở vị trí thứ nhất.

    Hiện Đỗ Tiếu Mi nhìn thấy bộ dạng Quan Hằng, Khúc Nguyên Cao và Lục Vi Dân như thế này. Tuy nói mấy nhân vật này biểu hiện ra chưa chắc là suy nghĩ trong lòng họ, nhưng khi ở trạng thái say chuếch choáng, lời nói thường có nhiều phần thật. Khi nào Quan Hằng lại đùa người khác? Hợp ý với Lục Vi Dân như vậy, điều này thì chứng minh rõ vấn đề rồi.

    Nhìn bóng dáng của ba người dần dần mất hẳn, Đỗ Tiếu Mi thật không biết có nên đem tin này tiết lộ cho Thích Bản Dự hay không. Tình hình này có chút tinh tế, đối với cô mà nói, thật là còn một chút gì đó không chắc chắn, không rõ ràng.

    - Chánh văn phòng Quan, lại đây, nếm thử hồng trà Kỳ Môn, hạ xanh đông hồng, đây chính là hồng trà Kỳ Môn chính hiệu, hương vị tuyệt hảo.

    Lục Vi Dân lấy từ trong tủ đồ ra một hộp trà gói kín, cười tủm tỉm nói.

    - Tôi đây giấu kín không cho người ngoài biết, nếm thử đi, dư vị đậm đà, hương vị lưu giữ.

    - Nghe nói Chủ tịch Địa khu Tôn thích uống hồng trà, hồng trà Kỳ Môn cũng là món yêu thích nhất của ông ấy?

    Quan Hằng thuận miệng hỏi.

    Lục Vi Dân ngẩn ra, ánh mắt lay động, mỉm cười gật đầu.

    - Ừ, Chủ tịch Tôn không có sở thích nào khác, chỉ thích uống trà, hơn nữa chỉ uống hồng trà. Lúc tôi công tác ở văn phòng Địa ủy cũng đã từng nghe ông ta nói qua. Mùa hè uống trà xanh càng có lợi đối với sức khỏe, ông ấy nói quen rồi, ông ta hễ thành thói quen, rất khó thay đổi. Chẳng giấu gì Chánh văn phòng Quan và Chủ nhiệm Khúc, trà này là hồi tháng chín năm ngoái lúc làm ở văn phòng Địa ủy, vừa lúc đi đến văn phòng Chủ tịch Tôn, có được nó từ Chủ tịch Tôn. Một người bạn của ông mang từ nơi sản xuất đến cho ông, tôi cũng mặt dày kiếm được một chút.

    Thừa dịp lúc Lục Vi Dân cúi đầu pha trà, Quan Hằng nhận thấy Khúc Nguyên Cao ném cái liếc mắt đầy thâm ý qua đối diện, trong lòng cũng ngầm động đậy.

    Trong địa khu đồn rằng trước khi Lục Vi Dân xuống đây, Tôn Chấn muốn đưa Lục Vi Dân đến văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu, nhưng không biết sau này vì nguyên nhân gì Lục Vi Dân vẫn xuống đây.

    Đương nhiên điều này cũng có thể là nghe nhầm đồn bậy. Về lời đồn của Lục Vi Dân quả thật quá nhiều, với tư cách là thư ký của Bí thư Địa ủy, chỉ mới làm được một năm, nhưng lại không theo Bí thư Địa ủy đến tỉnh, điều này xem ra kỳ quái làm sao ấy. Lục Vi Dân này tuy bản thân nói là có ý định muốn xuống, nhưng đến cuối cùng có phải là nguyên nhân này hay không thật sự khó nói. Suy nghĩ của các lãnh đạo bên trên ai cũng đoán không ra, e là chỉ có bản thân Lục Vi Dân mới rõ ngọn nguồn trong vấn đề này.

    Tuy Tôn Chấn đảm nhiệm chức Chủ tịch Địa khu chưa đến ba tháng, nhưng ông ta đã dần thể hiện được phong cách cá nhân. Điều khác với Lý Chí Viễn là Tôn Chấn vô cùng chán ghét kiểu tác phong phù phiếm. Bất kể là đến điều tra nghiên cứu ở các bộ, ủy ban trung ương hay là đến các huyện thì lệ thường đều chỉ thông báo trước nửa ngày. Hơn nữa còn không chỉ chuyên nghe báo cáo mà yêu cầu vừa xem vừa báo cáo, không nói đến thành tích, chỉ nói đến cách thức suy nghĩ, các vấn đề còn tồn tại và phương pháp giải quyết.
     
  2. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn
    Chương 372: Khó Khăn Của Song Phong

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê truyện

    Kiểu phong cách như thế này khiến rất nhiều người lúc đầu cảm thấy khó thích ứng, thậm chí còn bị cho là có tính nhắm vào ai đó. Nhưng qua ba tháng, những người này đều phát hiện ra rằng Tôn Chấn đến cơ quan nào, địa phương nào thì cũng làm như vậy hết. Vừa xem xét, vừa nói chuyện, tìm ra vấn đề sau đó hỏi về phương pháp giải quyết, cuối cùng mới ngồi lại thảo luận sâu hơn tìm ra điểm mấu chốt.

    Nếu như có điều kiện thì phải lập tức giải quyết ngay, nếu như không có điều kiện thì cần phải đưa ra phương pháp để tạo điều kiện. Phương thức làm việc kiểu gần như thúc ép này khiến cho các lãnh đạo của các ban ngành huyện, thành phố đều không thể không ý thức về việc đẩy nhanh tiết tấu công việc, nâng cao hiệu suất. Nếu không thì trong thời gian quy định không đạt được như yêu cầu sẽ bị Tôn Chấn sẽ làm khó anh một cách không nể nang trong hội nghị.

    Có thể nói trong thời gian ba tháng ở Phong Châu, Tôn Chấn đã xác lập hoàn toàn hình tượng của mình. Tuy không có nhiều người thích ông ta nhưng cũng không có ai dám coi nhẹ ông ta. Những việc mà ông ta đưa ta, nhân vật số một của các ban ngành và huyện, thành phố phải cẩn thận gấp bội, rất sợ công việc làm không tốt sẽ tự đưa mình vào chỗ khó.

    Lương Quốc Uy và Lý Đình Chương đều đã từng bị Tôn Chấn phê bình. Có điều Lương Quốc Uy bị phê bình là trước khi Tôn Chấn đảm nhiệm Chủ tịch Địa khu, còn Lý Đình Chương thì bị Tôn Chấn phê bình một cách không nể nang gì do trước đó trong hội nghị công tác kinh tế, việc thu hút đầu tư của Song Phong không có chút khởi sắc nào.

    Lý Đình Chương bị phê bình thì Lương Quốc Uy cũng không thấy dễ chịu chút nào, mà ngược lại, Lương Quốc Uy thậm chí có thể tưởng tượng được tiếp đó có lẽ sẽ chính là mình nhận được ánh mắt nhìn nghiêm khắc kia của Tôn Chấn. Thời gian này tâm trạng của Lương Quốc Uy không tốt lắm, đa phần là có liên quan đến chuyện này.

    Cuối năm sắp đến gần, khảo hạch và bình xét mục tiêu của các huyện thành phố đã mở màn, tình hình của Song Phong rất không tốt, về cơ bản đã là nằm trong hai vị trí chót rồi. Sự trì hoãn duy nhất là xem xem có thể vượt qua Phụ Đầu được hay không, cạnh tranh để không phải là cái tên xếp cuối cùng trong danh sách toàn địa khu.

    Quan Hằng và Khúc Nguyên Cao tuy còn chưa có tư cách để Tôn Chấn thử thách, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ không có hứng thú với Tôn Chấn. Ưu thế tuổi tác của Tôn Chấn là ở đó. Ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi mà đã đảm nhiệm chức Chủ tịch Địa khu, một nhiệm kỳ nữa thì là hơn bốn mươi tuổi, không chừng sẽ có khả năng tiếp nhận vị trí Bí thư Địa ủy. Quan Hằng cũng chưa đến bốn mươi tuổi, còn Khúc Nguyên Cao cũng chỉ hơn bốn mươi một chút. Hai người đều có thể hy vọng có thể lên được một bậc, như thế thì việc hiểu và suy đoán về suy nghĩ, phong cách của vị lãnh đạo chủ yếu là một mặt vô cùng quan trọng.

    Lục Vi Dân dường như không có ý định che giấu mối quan hệ chặt chẽ giữa hắn và Tôn Chấn. Ngọn nguồn của hồng trà Kỳ Môn này tuy không đủ để nói rằng Lục Vi Dân là người mà Tôn Chấn xem trọng. Nhưng có một điều Quan Hằng vẫn là tương đối chắc chắn, đó là quan hệ giữa Lục Vi Dân và Tôn Chấn không phải là mối quan hệ công việc bình thường. Không rõ tại sao thư ký của Bí thư Địa ủy tiền nhiệm như Lục Vi Dân lại có thể có mối quan hệ thân thuộc với Tôn Chấn như vậy. Bản lĩnh này thật sự không phải ai cũng sánh được.

    Hơn nữa mọi người đều biết trong việc sắp xếp công việc sau khi Lục Vi Dân đến huyện, tuy Lương Quốc Uy cố ý lạnh nhạt với Lục Vi Dân một thời gian nhưng Lương Quốc Uy cũng không ý gì khác. An Đức Kiện - vị phật lớn này ngồi trong Địa ủy, ông ta mới đúng là chỗ dựa thực sự của Lục Vi Dân. Lương Quốc Uy có cứng rắn hơn nữa cũng sẽ không khiêu khích An Đức Kiện ở mấy vấn đề này. Đương nhiên nếu như Lục Vi Dân tự xin cho mình xuống quận thì đó lại là chuyện khác.

    Khúc Nguyên Cao đánh giá một chút căn phòng của Lục Vi Dân. Đồ dùng trong phòng hơi cũ kỹ một chút, hơi quê mùa, thiết kế cũng không hợp lý lắm, phòng khách thì hơi nhỏ còn phòng ngủ lại hơi lớn, vừa mới nhìn là biết là đồ dùng của mười năm trước rồi. Có điều phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, gọn gàng, cũng chỉ có lãnh đạo huyện mới có sự đãi ngộ đặc biệt như thế.

    - Vi Dân, chuyện xây dựng khu chợ dược liệu Đông y cậu có bao nhiêu phần chắc chắn?

    Quan Hằng cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, kiểu như hỏi một cách rất tùy ý.

    - Chánh văn phòng Quan, chuyện này thực sự rất khó nói, có khả năng là chuyện vui lớn, cũng có khả năng là dã tràng xe cát biển đông.

    Lục Vi Dân cầm chén trà lên nhấp một chút, rồi mới từ từ nói tiếp.

    - Trước mặt ngài và Chủ nhiệm Khúc tôi không có gì phải che giấu. Chuyện này bây giờ vẫn còn rất tế nhị. Phía nhà đầu tư thì chúng ta cũng đã tiếp xúc với mấy người rồi, cũng có nhà đầu tư tương đối hợp ý chúng tôi. Nhưng người ta nói đầu tư không phải là vấn đề, mấu chốt là ở chỗ Quận ủy Oa Cố nói rằng Oa Cố có truyền thống tạo ra thương nhân buôn dược liệu, bọn họ đều muốn quay trở về quê hương, cống hiến cho quê hương. Khu chợ này mà xây dựng nên, các doanh nhân thuốc này có về hay không, dưới sự động viên của họ có thể có bao nhiêu người quay trở về. Đây là một nhân tố rất mấu chốt quyết định sự thành bại của khu chợ này.

    - Ừ, không sai. Nhà đầu tư đầu tư vào nhiều như vậy, chắc chắn là phải quân tâm đến điều này. Điều này có liên quan đến lợi nhuận của bọn họ.

    Quan Hằng gật đầu.

    Lương Quốc Uy lúc trước mặc dù không nói gì nhiều, nhưng Quan Hằng lại nhìn ra được rằng Lương Quốc Uy thực sự đã hứng thú với hạng mục này. Trong tình hình hiện tại Song Phong đang hết cách xoay xở thu hút đầu tư, hạng mục này của Oa Cố trở nên rất được chú ý. Sang năm là một năm mấu chốt, nếu như sau đầu năm có thể có mấy triệu đầu tư vào cũng có thể giảm bớt một chút áp lực cho Song Phong. Ông ta có thể hiểu được áp lực của Lương Quốc Uy mỗi lần đến họp, đói diện với áp lực từ ánh mắt sáng quắc của các lãnh đạo chủ chốt địa khu. Làm nhân vật số một không dễ, làm nhân vật số một của một huyện lạc hậu thì càng phải có sức chống đỡ áp lực mạnh hơn.

    - Nhưng mấy doanh nhân thuốc mà tôi tiếp xúc, họ cũng có một số băn khoăn. Oa Cố là nơi sản xuất thuốc, cũng là nơi gốc gác của doanh nhân thuốc. Nhưng nếu muốn xây dựng khu chợ Đông y chuyên nghiệp thì lại là chuyện khác. Nếu như tôi đến thì có thể kiếm được tiền hay không, mấu chốt là vẫn phải xem tình hình vận hành của khu chợ này, việc quảng cáo tuyên truyền cho khu chợ này có làm tốt hay không, danh tiếng có vang xa hay không. Các dược liệu của vùng lân cận có hội tụ hết ở đây hay không, sản lượng dược liệu của các vùng phụ cận có thể đáp ứng được nhu cầu hay không? Những nhân tố này đều rất cụ thể, và cũng quyết định sự vận hành của khu chợ này ở một mức độ lớn.

    Lục Vi Dân cười khổ đặt tay xuống:

    - Hiện giờ đều có băn khoăn, chính là muốn Quận ủy chúng ta ở trong làm cầu nối, làm tốt công tác điều tiết. Phải khuyến khích bọn họ một cách mạnh mẽ, để cho bọn tin tưởng có thể đạt được lợi nhuận cho cả hai bên trong hạng mục này. Các doanh nhân buôn thuốc đương nhiên có thể kiếm tiền ở đây, các nhà đầu tư cũng có thể có được lợi ích mà họ mong muốn trong dự án này.

    Quan Hằng và Khúc Nguyên Cao đều gật đầu. Mặc dù Lục Vi Dân nói rất đơn giản nhưng sự việc bên trong đó khá là phức tạp. Làm thế nào có thể có được sự tín nhiệm song phương, điều này cần một lương công việc lớn, từng bước xác lập niềm tin tưởng lẫn nhau. Để người ta bỏ tiền bỏ của vào một vùng nông thôn như Oa Cố này thực không phải đơn giản như thế.

    - Vi Dân, trước mặt mọi người, tôi cũng không nói điều mờ ám. Thời gian này tình hình trong huyện không tốt lắm, cái tên Thái Vân Đào này bỏ rơi công việc thu hút đầu tư, để lại cho Phó bí thư Chiêm và Phó chủ tịch huyện Dương. Phó bí thư Thái Chi là một đồng chí nữ, sức khỏe cũng không tốt lắm. Mà ông Dương công việc quá bận rộn, cũng không quen với công việc này lắm, mà cũng không để ý nhiều, vì thế cũng dẫn đến công tác thu hút đầu tư của huyện luôn xếp chót trong toàn bộ địa khu, xem ra chắc là cũng không lên nổi. Nhưng năm tới, cũng là năm 93, chỉ sợ là không thể để tình hình như thế này nữa. Bí thư Lương cũng đã nói với tôi, việc này chỉ sợ phải đồng lòng hợp sức, đến lúc đó nhân vật số một của các ban ngành quận, xã và thị trấn và lãnh đạo mỗi huyện đều phải chia nhau gánh vác trách nhiệm, bao gồm cả ông ấy. Mỗi người đều phải xác định rõ nhiệm vụ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì đến lúc đó sẽ bị nói, cần kiểm điểm thì phải kiểm điểm, cần hỏi đến trách nhiệm thì phải hỏi. Nếu hoàn thành tốt, nên thưởng hậu thì thưởng, nên đề bạt thì đề bạt.

    Quan Hằng nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lục Vi Dân và Khúc Nguyên Cao đều có thể nghe ra được sự trầm trọng từ trong đó.

    Lương Quốc Uy sợ cũng là bị bức đến bất đắc dĩ mới nghĩ ra chiêu này. Trước kia Thái Vân Đào không có thành tích gì trong công tác thu hút đầu tư này, hiện giờ Chiêm Thái Chi và Dương Hiển Đức được phân công đến quản lý. Bản thân Chiêm Thái Chi không phải là rành về kinh tế, chỉ trưởng thành ở Song Phong, lại càng lạ lẫm với hạng mục công việc này. Dương Hiển Đức thì lớn tuổi, tư tưởng khá bảo thủ, lại thêm công việc của Phó chủ tịch thường trực huyện khá nhiều. Vậy nên hạng mục công việc này phân công cho hai người đó, thực sự là không đảm bảo.
     
  3. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn
    Chương 373: Trò Hay Bắt Đầu

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê truyện

    Quan Hằng rất lo lắng điều này và cũng đã từng nhắc tới với Lương Quốc Uy. Nhưng hạng mục công việc này giao cho ai đây?

    Thái Vân Đào thì sống chết cũng không muốn làm công việc này rồi. Ngoài Chiêm Thái Chi và Dương Hiển Đức ra, các ủy viên thường vụ khác dường như cũng không thích hợp lắm. Lục Vi Dân vốn là người thích hợp để lựa chọn, nhưng chàng trai này rất thông minh mà xuống quận, giờ cũng không có khả năng phân cho hắn. Điều này khiến cho Lương Quốc Uy và Quan Hằng không tìm được người thích hợp, nên mới nghĩ ra chiêu này, mỗi một vị lãnh đạo đều phải gánh trách nhiệm, không ai chạy được.

    Nhưng cứ như vậy, cuối cùng có tạo được tác dụng là bao, Lương Quốc Uy và Quan Hằng trong lòng cũng thiếu tự tin. Thực sự đã sắp đến cuối năm rồi, số nhà đầu tư mà các lãnh đạo huyện thu hút được đều là con số 0 hoặc vô cùng ít, lại còn có thể làm thế nào được nữa? Luật pháp không trách số đông, lãnh đạo huyện thì như thế, những lãnh đạo các ban ngành không có liên quan gì đến kinh tế thì lại càng có lý do để thoái thác trách nhiệm.

    Bên Ủy ban nhân dân với Tôn Chấn đó, muốn lừa gạt để mà qua được thì mạo hiểm quá lớn. Bên này phải thực sự có cái gì đó. Chính là vì như vậy nên Quan Hằng cũng rất muốn có một hạng mục thực sự đáng tin cậy, dù là số tiền không lớn nhưng cũng có thể ăn nói được với phía Ủy ban nhân dân Địa khu, giảm bớt áp lực cho huyện.

    - Chánh văn phòng Quan, tôi chỉ có thể nói là sẽ làn hết sức. Theo tôi thì hy vọng vẫn còn rất lớn, nhưng tôi không dám đưa ra một sự bảo đảm chắc chắn, để tránh sau này có gì sai sót thì tôi sẽ thành tội nhân mất.

    Lục Vi Dân có thể cảm nhận được nguyện vọng bức thiết trong mắt Quan Hằng. Quan Hằng đại khái cũng là sốt ruột thay cho Lương Quốc Uy. Điều này khiến Lục Vi Dân cũng có chút cảm thán.

    - Ừ, Vi Dân, có mấy lời này của cậu là tôi yên tâm rồi. Bí thư Lương cũng đã nói rồi, nếu như có yêu cầu gì cần huyện ra mặt phối hợp thì cậu cứ nói nhé, nói với tôi cũng được, tôi sẽ giúp cậu điều tiết.

    Quan Hằng trầm ngâm một lúc, giờ mới nói. Vốn dĩ những lời nói vừa nãy có chút không thích hợp. Lục Vi Dân cũng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, nhưng dù sao thời gian Lục Vi Dân đến cũng quá ngắn, không hiểu rõ về các nhân vật số một của các bộ và uỷ ban trung ương. Hơn nữa ông ta ra mặt cũng có thể giơ tấm bài Lương Quốc Uy ra, thế nên ông ta mới mạo muội một lần.

    Lục Vi Dân cũng cảm nhận được ý tứ của đối phương, cười gật đầu:

    - Vậy xin đa tạ Chánh văn phòng Quan, sau này chắc sẽ không ít lần phải nhờ Chánh văn phòng Quan ra mặt đó!

    - Chủ nhiệm Khúc, có phải lại có người lại chơi xấu tôi trước mặt Bí thư Lương không? Tôi hiểu rồi, tôi cảm thấy mình đâu có gì đắc tội ông ta, sao lại có vẻ không vừa mắt với tôi chứ?

    Lục Vi Dân tiễn Khúc Nguyên Cao đi ra, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm mấy câu. Quan Hằng nhận được tin báo điện thoại nên đi trước một bước, chỉ còn lại Khúc Nguyên Cao, lại nói chuyện thêm một chút nữa. Lục Vi Dân rất đánh giá cao những biểu hiện của Đường Quân, cũng cảm ơn sự tiến cử của Khúc Nguyên Cao và Ba Tử Đạt.

    - Ha ha, Vi Dân, đừng nghĩ nhiều như vậy. Cái ông Thích này hơi hẹp hòi chút. Cậu còn trẻ như vậy, lại là từ ở trên xuống, có thể ông ấy có chút hiểu lầm đó thôi.

    Khúc Nguyên Cao cũng không tiện giải thích nhiều. Chuyện như thế này cũng chẳng giấu được ai. Ngày hôm nay Quan Hằng hiển nhiên là đang giúp Lương Quốc Uy hỏi về chuyện của Lục Vi Dân. Ai lại nói mấy chuyện này trước mặt Lương Quốc Uy? Đến kẻ ngốc cũng biết là ai rồi.

    Trong khoảng thời gian này, Khúc Nguyên Cao và Bào Vĩnh Quý cũng đều bị Thích Bản Dự bắt bẻ. Khúc Nguyên Cao cũng biết là chuyện gì. Ngụy Đại Năng đột nhiên bị quật đổ như vậy, đã đánh vào thể diện của ông ta, chỉ sợ cảm thấy Bào Vĩnh Quý hiện giờ vây cánh đã cứng cáp rồi thì có chút không nghe theo như hiệu triệu nữa, bản thân dường như cũng không cố gắng giúp gì. Nhưng cái tên ngu xuẩn Ngụy Đại Năng này tưởng rằng với được lên Thích Bản Dự thì liền không biết trời cao đất dày nữa rồi. Ba Tử Đạt đã đến hiện trường, trước mắt mọi người ở đó mà còn diễu võ dương oai tùy tiện, cũng chẳng trách Ba Tử Đạt nổi giận. Lần này thì kinh sợ rồi, Ba Tử Đạt cũng không cần ở phòng Công an nữa.

    Dù cho bản thân muốn điều hòa thì cũng không dễ, càng huống hồ Khúc Nguyên Cao cũng không muốn điều hòa từ bên trong đó. Để Thích Bản Dự bị thua ở chỗ của Bào Vĩnh Quý một phen cũng tốt, để ông ta ta đỡ cho rằng trước mặt Lương Quốc Uy, ngoại trừ ông ta ra không có ai có tiếng nói.

    - Có hiểu lầm gì về tôi thì cứ nói trước mặt, dùng mấy thủ đoạn này quá bỉ ổi rồi chăng?

    Lục Vi Dân thản nhiên hừ một tiếng.

    - Sau khi tôi xuống đây, cũng chưa đắc tội ai thì đã xuống Oa Cố rồi, làm sao lại có người cứ luôn nhìn tôi không thuận mắt cơ chứ? Tôi không muốn đắc tội ai cả, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sợ ai. Như thế này là ép người quá đáng thì cũng đừng trách tôi không nói trước.

    Khúc Nguyên Cao hơi hơi rùng mình. Thời gian mấy tháng nay tiếp xúc với Lục Vi Dân sợ là nhiều nhất, thậm chí còn nhiều hơn so với Vân Đào nhiều. Lục Vi Dân bình thường đều rất thân thiện, không làm cao. Hắn nói chuyện vui đùa hay, nói chuyện công việc cũng vậy, chưa bao giờ thấy cậu ta nổi giận bao giờ, thậm chí ngay cả nói nặng lời cũng không có. Vừa rồi bản thân và Quan Hằng có trêu chọc cậu ta nhưng cậu ta cũng không tức giận, vẫn cứ vui tươi, trong câu nói vừa nãy thì lại lộ ra một chút ý lạnh lùng.

    - Thôi đi, Vi Dân…Đại khái là chuyện của Ngụy Đại Năng, thời gian này tâm trạng của ông ta không tốt lắm. Chuyện này cũng không có gì. Ông Quan đã hỏi như vậy thì cũng có nghĩa là Bí thư Lương không hề tin vào mấy chuyện đó.

    Khúc Nguyên Cao lắc đầu.

    - Có điều vừa nãy nói đùa là nói đùa, Vi Dân, cậu cũng cần chú ý một chút. Đỗ Cửu nương bên này thì thôi, còn chỗ quả phụ Tùy thì đi ít được thì cố gắng đi ít…để tránh dê không được ăn lại mang tiếng tanh hôi. Phụ nữ trong huyện chúng ta vốn không vừa, cậu từ địa khu về, lại còn trẻ tuổi, không biết sự nông sâu ở bên này, đừng để bất cẩn mà rơi vào đó.

    - Mẹ nó chứ, những năm này, muốn yên ổn mà làm chút chuyện cũng không được.

    Lục Vi Dân oán hận chửi thề một câu.

    - Mẹ nó mới có cái kiểu ruồi bọ xoay quanh như vậy, đánh không chết, đuổi không đi, thật là phiền phức.

    - Hội nghị thường vụ ngày mai có khả năng sẽ đề cập đến một số biến động về nhân sự, chắc là vị trí trống của Ngụy Đại Năng cũng sẽ miễn nhiệm… Ông Ngu đã nói chuyện với cậu chưa?

    Khúc Nguyên Cao thuận miệng lơ đãng hỏi.

    Lục Vi Dân trong lòng hơi động, xem ra Ngu Khánh Phong và Khúc Nguyên Cao cũng có mối quan hệ ở một mức nào đó. Lần hội nghị này dường như có chút không giống trước đây, nhưng bản thân mình lại không chú ý lắm.

    Hắn ngước đôi mắt không chút để tâm lên nói:

    - Mấy ngày trước ông Vệ có đến trao đổi với tôi một chút với về vụ án của Ngụy Đại Năng. Tôi thuận miệng hỏi vài câu, làm sao Chủ nhiệm Khúc cũng có người hợp ý?

    - Ha ha…Con người Hoàng Diểu không tồi, là con người thành thật, có điều không có nhiều kinh nghiệm công việc cơ sở. Suy nghĩ của lão Ngu đại khái cũng là muốn để cho Hoàng Diểu đi xuống cơ sở rèn luyện, thêm kiến thức thôi.

    Khúc Nguyên Cao cười giảo hoạt, không trực tiếp trả lời thẳng câu hỏi của Lục Vi Dân.

    Lục Vi Dân cũng mỉm cười. Hắn hiểu được rằng Hoàng Diểu đến Oa Cổ đảm nhiệm chức Phó bí thư sợ là Ngu Khánh Phong đã bỏ ra không ít vốn. Ít nhất từ phía Khúc Nguyên Cao đã có được sự ủng hộ. Có điều trong lời nói của Khúc Nguyên Cao dường như vẫn còn ý nói chưa hết, vì thế hắn cũng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu đi về phía trước.

    Thấy Lục Vi Dân không mắc mưu, trong lòng Khúc Nguyên Cao cũng thầm mắng một tiếng tiểu hồ ly. Ông ta ho khan một tiếng:

    - Ông Bào đã bàn với tôi một chút rồi, muốn để cho Trần Tùng của phòng bọn họ đến phòng Tư pháp thay thế ông Hoàng, tôi cảm thấy cũng được.

    Lục Vi Dân có chút kinh ngạc. Trần Tùng là Phó phòng lâu năm của phòng Công an huyện, có mối quan hệ không tồi với Khúc Nguyên Cao và Bào Vĩnh Quý, chỉ có điều không có ưu thế về tuổi tác. Hiện tại Đan Hùng Nghĩa đã chiếm vị trí Chính ủy phòng Công an huyện rồi, Trần Tùng nếu như không tiến thêm một bước nữa trong vòng hai ba năm thì sẽ không còn cơ hội gì nữa. Trưởng phòng Tư pháp, ông Hoàng tuổi đã quá rồi, nhưng ở huyện vẫn mãi mà không có người được lựa chọn. Trần Tùng này cũng là người phù hợp để lựa chọn, chỉ có điều vị trí này Khúc Nguyên Cao đâu cần phải trưng cầu ý kiến của mình. Về phương diện này Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật như ông ta hẳn là có quyền phát ngôn mới đúng.

    Tuy nhiên hơi ngẫm lại một chút, Lục Vi Dân liền ngộ ra một điều gì đó:

    - Sao? Thích Bản Dự cũng có người lựa chọn riêng của ông ta sao?

    Khúc Nguyên Cao không thể không thừa nhận Lục Vi Dân này thật là tinh tường, trong giây lát mà cũng có thể ngộ ra được điều ảo diệu đó:

    - Chắc là thế, tôi cảm thấy tuổi tác của ông Trần có hơn lớn một chút, nhưng tôi cảm thấy ông Trần cũng chỉ mới năm mươi tuổi thôi, hơn nữa lại có kinh nghiệm công tác trường kỳ trên chiến tuyến công an, hoàn toàn có thể đủ sức đảm nhiệm được công việc.
     
  4. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn
    Chương 374: Không Lên Tiếng Thì Thôi, Đã Lên Tiếng Thì Người Khác Phải Ngạc Nhiên

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê truyện

    - Sợ không phải chỉ là vấn đề tuổi tác đâu?

    Lục Vi Dân đáp lại một cách bất đắc dĩ. Trần Tùng với Khúc Nguyên Cao và Bảo Vĩnh Quý quan hệ cũng đều không tồi, và đại khái là không có mối quan hệ gì với Thích Bản Dự, đương nhiên sẽ khó lọt mắt của Thích Bản Dự rồi.

    - Ý kiến của Bí thư Lương và Trưởng ban Dư Giang thì sao?

    - Bí thư Lương thì không tỏ thái độ gì. Theo tôi thì ý kiến của ông Mạnh với ý kiến của Bí thư Lương cũng như nhau, đều cảm thấy được.

    Khóe miệng Khúc Nguyên Cao giật giật, đáp lại có vẻ tùy ý, qua loa.

    - Hai năm nay Bí thư Lương cũng quá chiều chuộng ông Thích rồi, chuyện gì cũng dựa theo ý ông ta. Nhưng nhìn mấy người Chu Minh Khuê và Ngụy Đại Năng, chuyện gì cũng làm ra được, cái này thì không nói làm gì. Cứ nhìn tình hình Oa Cố hai năm nay, có lẽ Bí thư Lương cũng hiểu được nên có sự thay đổi phù hợp rồi.

    Khúc Nguyên Cao đi rồi, Lục Vi Dân trở lại gian phòng của mình suy nghĩ đến câu nói cuối cùng kia, có lẽ Bí thư Lương cũng hiểu được nên có sự thay đổi phù hợp rồi chăng?

    Lời này ý tứ rất sâu xa. Theo lý mà nói thì sự biến động kiểu về nhân sự, nếu Bí thư Huyện ủy không tỏ thái độ thì chủ yếu sẽ là xem Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng có ý kiến thế nào. Đặc biệt khi người đó là Thích Bản Dự - người mà ai cũng biết rất được sự tín nhiệm của Lương Quốc Uy, dù cho là Lý Đình Chương hay là Mạnh Dư Giang cũng vậy, đều không thể nào lay động được quyền phát ngôn của Thích Bản Dự. Càng không cần phải nói đến Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Khúc Nguyên Cao rồi.

    Cho dù là vị trí Trưởng phòng Tư pháp này thuộc tuyến chính trị pháp luật, nhưng theo như thể chế hiện hành mà nói thì Thích Bản Dự vẫn có thể nắm chặt quyền chủ động trong tay. Nhưng lời nói này của Khúc Nguyên Cao lại khơi gợi lên sự suy nghĩ vô hạn của Lục Vi Dân, có lẽ nào lần thay đổi nhân sự này thực sự là muốn đấu đá nhau trên hội nghị thường vụ lần này?

    Lục Vi Dân cảm thấy không thật có khả năng nhưng Khúc Nguyên Cao cũng không thể nào bắn mũi tên mà không có đích được. Hơn nữa xem ra Khúc Nguyên Cao chắc là đã đạt được nhận thức chung về một số phương diện nào đó với Ngu Khánh Phong. Hơn nữa hắn thậm chí còn đoán ra được rằng Khúc Nguyên Cao có chăng đã cùng Thái Vân Đào, Mạnh Dư Giang trao đổi. Trong tình hình này, quy định nhân sự trong cuộc họp hội ý bí thư của Song Phong như trước đây có lẽ phải thay đổi một chút, thay đổi thành hội nghị thường vụ quyết định sống chết.

    Thời gian cho mấy đề tài thảo luận trước của hội nghị thường vụ cũng không dài. Ủy ban Kỷ luật thông báo về ý kiến xử lý Ngụy Đại Năng, khai trừ Đảng, miễn chức vụ Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố, điều về phòng Hồ sơ huyện. Điều này khiến cho Thái Vân Đào ngồi bên cạnh Lục Vi Dân cũng phải nói thầm cái phòng Hồ sơ này sắp biến thành trạm trung chuyển cho các cán bộ có vấn đề của huyện mất rồi.

    Lời này có chút hơi quá nhưng lại là hiện tượng đặc biệt ở Song Phong. Những cán bộ về cơ bản xảy ra vấn đề đều trước tiên là ở phòng Hồ sơ hai, ba năm, sau đó mới sắp đặt lại vào các công việc của đơn vị khác. Đại khái cũng là muốn loại bỏ những suy nghĩ về ảnh hưởng không tốt.

    Lục Vi Dân không chút để ý mà để tập tài liệu trong tay xuống bàn, hắn cảm giác thấy không khí có chút thay đổi tinh tế. Chỉ còn lại chương trình hội nghị cuối cùng, đó chính là liên quan đến vấn đề nghiên cứu nhân sự.

    Theo như tình hình Song Phong mà hắn tìm hiểu được trước đó, cũng không khác gì mấy so với các huyện khác. Về vấn đề nghiên cứu nhân sự thì đều là định ra quan điểm chủ yếu ở cuộc hội ý Bí thư, thỉnh thoảng mới có trường hợp không đạt được nhận thức chung ở cuộc họp hội ý bí thư đó, thì có thể căn cứ theo ý kiến của Bí thư Huyện ủy, cũng có thể tạm thời gác lại, cũng có thể đưa lên hội nghị thường vụ để nghiên cứu thảo luận. Còn theo như Lục Vi Dân được biết thì ở Song Phong, tình hình như vậy vô cùng ít. Ít nhất là từ khi Lương Quốc Uy đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy thì tình hình như vậy đại khái chỉ có một hai lần, hơn nữa đều là những chức vị không quá quan trọng.

    Hay nói cách khác, chức vị quan trọng về cơ bản phải là sau khi đạt được nhận thức chung ở cuộc họp hội ý bí thư thì mới có thể đưa lên hội nghị thường vụ nghiên cứu. Hơn nữa, khi nghiên cứu vấn đề nhân sự, ngoại trừ các vị Phó bí thư ra, dựa theo hệ thống chức vị cán bộ cần xác định, cũng có thể trưng cầu ý kiến của những người phụ trách hệ thống như Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, Trưởng ban Tuyên giáo. Trong tình hình này, là một Bí thư Huyện ủy, chỉ cần ông ta đồng ý thì về cơ bản có thể khống chế chặt chẽ được tiết tấu nhân sự, không đến nỗi xa rời khỏi phạm vi khống chế của mình.

    Nhưng như hôm nay tình hình như vậy có chút làm thay đổi nhận thức trước đây của Lục Vi Dân.

    - Ha ha, Vi Dân, trò hay mới bắt đầu, cẩn thận bị máu phun lên người đó.

    Thái Vân Đào nghiêng chếch thân người đi, cười nơi khóe miệng, nhẹ nhàng nói một câu.

    Lục Vi Dân ngẩn ngơ một chút, liếc nhìn sắc mặt Thái Vân Đào đã trở lại bình thường, dường như có chút không hiểu rõ lắm. Thái Vân Đào lại ung dung đánh mắt một cái, ý ra hiệu yên tâm đừng vội vàng. Lục Vi Dân cười thầm trong lòng, xem ra Thích Bản Dự này thực sự là ỷ vào sự tín nhiệm của Lương Quốc Uy nên quên hết tất cả rồi. Ngay cả Thái Vân Đào cũng bất mãn với ông ta như vậy, xem ra ông ta muốn không bị đá cũng khó khăn đây.

    Theo lịch trình hội nghị, Mạnh Dư Giang giới thiệu về mấy ứng viên trong đợt nghiên cứu về vấn đề nhân sự lần này. Có bốn chức vụ là Trưởng phòng Tư pháp, Phó phòng quản lý xí nghiệp xã, thị trấn Bí thư Đảng ủy xã Hồng Sơn và Phó bí thư Đảng ủy Oa Cố.

    Khi Mạnh Dư Giang giới thiệu các ứng viên thì thần sắc không có gì thay đổi, dường như từ trong ngữ khí câu nói của ông ta đã nghe ra không ít khuynh hướng. Đối với nhân vật ở lâu trong ban Tổ chức như ông ta mà nói, trừ phi cố ý biểu lộ khuynh hướng nào đó, nếu không căn bản sẽ không nghe ra được điều gì.

    Thích Bản Dự rất không hài lòng với sự giới thiệu của Mạnh Dư Giang, nhưng lại không tiện tỏ ý. Việc này không hình thành ý kiến nhất trí trong cuộc họp hội ý bí thư mà lại đưa lên hội nghị thường vụ là điều Thích Bản Dự ghét nhất. Nhưng lần này lại là Lương Quốc Uy gật đầu.

    Vị trí Trưởng Cục tư pháp và Phó bí thư Đảng ủy Oa Cố thì tranh luận khá lớn. Còn mấy chức vụ Trưởng phòng quản lý xí nghiệp xã, thị trấn thì lại có mấy người trúng cử, nhưng dường như ứng viên nào cũng khó như ý muốn. Nguyên nhân chủ yếu là vì sự phát triển của xí nghiệp xã, thị trấn toàn huyện không được như ý. Mô hình xí nghiệp xã, thị trấn ỷ lại vào quỹ hợp vốn cho vay để phát triển hiện tại trở nên có chút khó có thể tiếp tục. Có điều Thích Bản Dự vẫn là thuyết phục được Lương Quốc Uy chấp nhận ứng viên mà ông ta đề cử.

    Về phần Bí thư Đảng ủy xã Hồng Sơn thì lần trước đã có sự xác nhận cơ bản là sẽ do Phó chánh văn phòng văn phòng Ủy ban nhân dân huyện về đảm nhiệm, lần này chẳng qua làm một lần hội nghị theo trình tự mà thôi.

    Sau khi Mạnh Dư Giang kết thúc bài giới thiệu, hội trường chìm vào yên lặng. Dường như tất cả mọi người đều hoặc là nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, hoặc là châm thuốc lên hút nhả khói, dường như đang tìm kiếm linh cảm từ trong đó.

    Thích Bản Dự nhìn xung quanh một cái, thấy các ủy viên thường vụ vẫn như trước, chỉ yên lặng hút thuốc uống trà thì trong lòng hơi thấy ổn một chút. Lần hội nghị thường vụ này nghiên cứu đến vấn đề nhân sự khiến cho ông ta có chút bất an. Tuy đã hỏi ý Lương Quốc Uy rồi nhưng Lương Quốc Uy lại không thể hiện rõ thái độ, dường như có ý không hài lòng lắm với mấy ứng cử viên này. Điều này cũng khiến cho Thích Bản Dự có chút lo lắng.

    Về vấn đề ứng cử viên cho ghế Trưởng phòng Tư pháp và Phó bí thư Đảng ủy Oa Cố, ông ta và Mạnh Dư Giang đã từng trao đổi ý kiến. Thái độ của Mạnh Dư Giang khá mơ hồ nhưng Thích Bản Dự cảm nhận được Mạnh Dư Giang dường như có khuynh hướng Phó bí thư Đảng ủy Oa Cố tốt nhất nên nói chuyện với Lục Vi Dân một chút. Điều này khiến cho Thích Bản Dự rất không vui.

    Từ bao giờ mà vấn đề nhân sự của huyện cũng phải trưng cầu ý kiến của Bí thư Quận ủy? Dù là Lục Vi Dân có danh hiệu là ủy viên thường vụ nhưng cũng không đáng được coi trọng như thế. Thích Bản Dự cho rằng Mạnh Dư Giang quá coi trọng Lục Vi Dân. Đây là một tín hiệu không tốt lắm, tuy nhiên Mạnh Dư Giang cũng không thể hiện rõ sự kiên trì lắm. Điều này cũng khiến cho Thích Bản Dự thoải mái hơn một chút.

    - Mọi người, ông Mạnh đã giới thiệu về ứng cử viên cho các chức vụ cần thảo luận hôm nay rồi, mọi người có ý kiến và đề xuất gì thì xin hãy nói.

    Lương Quốc Uy nâng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi đặt xuống, liếc nhìn xung quanh một cái, ánh mắt hướng về phía cuối bàn hội nghị hình elip. Theo thường lệ, hội nghị thường vụ sẽ là bắt đầu từ từ cuối lên, trừ phi hội nghị đề cập đến những ủy viên thường vụ có liên quan cần giải thích hoặc nhấn mạnh.

    Lục Vi Dân và Thái Vân Đào đều theo bản năng nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Hiện tại có Lục Vi Dân chặn ngay phía trước, trong lòng Thái Vân Đào cũng kiên định rất nhiều, ít nhất thì không cần mình là người đầu tiên thể hiện thái độ. Nếu như hàm hồ nói ra một số ý kiến không quan trọng, lại không như ý kiến của ông ta. Bây giờ thì tốt rồi, có thể để cho Lục Vi Dân khai trận mở màn, xem tình hình thế nào.

    Cây bút máy trong tay Lục Vi Dân vẽ một cách vô thức lên giấy. Hắn đang suy nghĩ làm thế nào để bắt đầu lần phát ngôn đầu tiên của mình ở hội nghị thường vụ.

    Nói là lần phát ngôn đầu tiên ở hội nghị thường vụ thì cũng không chính xác lắm. Đã ba tháng rồi, hội nghị thường vụ cũng đã họp mấy lần, nhưng mấy lần trước thì hội nghị đều là lúc thì học tập văn kiện Địa ủy, lúc thì là thảo luận về một số công tác cụ thể mà hắn cũng không hiểu hoặc không quan tâm lắm. Hắn đều không phát ngôn gì cả, dù là phát ngôn thì cũng chỉ là phụ họa mà thôi. Hắn vẫn chưa đến mức không khôn ngoan đến đến nỗi bất cứ hoàn cảnh nào cũng lên tiếng.

    Nhưng trước mắt tình hình có chút không giống xưa.

    Thái độ của Lương Quốc Uy có vẻ không rõ ràng. Ít nhất là thái độ của ông ta đối với các ủy viên thường vụ là như vậy, hoặc là Lục Vi Dân hiểu là như thế.

    Nếu thái độ đã không rõ ràng, cũng có nghĩa là Lương Quốc Uy không hài lòng lắm với ý kiến nghiên cứu nhân sự lần họp hội ý bí thư, vì thế muốn mượn cơ hội này để nghe ý kiến của các ủy viên thường vụ. Điều này có lẽ cũng là một cơ hội đối với mình.

    - Bí thư Lương, hay là tôi nói trước nhé?

    Lục Vi Dân đặt bút xuống, ngước mắt lên.

    - Ừ, Vi Dân, cậu cũng đã đến đây mấy tháng rồi, ở Địa ủy lâu như thế, cậu cũng đã đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy Oa Cố kiêm Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố nữa, cậu nói ra ý kiến về vấn đề mấy ứng cử viên này xem.

    Lương Quốc Uy gật đầu.

    - Đúng đó, đồng chí Lục Vi Dân tuy trẻ tuổi nhưng đã làm việc ở Địa ủy lâu như vậy, tầm nhìn không tầm thường, chắc sẽ có ý kiến hay về việc bổ nhiệm cán bộ trong huyện ta.

    Lý Đình Chương ung dung nói.

    Lục Vi Dân trong lòng thầm mắng lão cáo già Lý Đình Chương này, chẳng phải là cố ý ném mình vào lửa đó chứ? Làm sao mà làm việc ở Địa ủy lại có thể đưa ra ý kiến tốt về việc bổ nhiệm cán bộ trong huyện chứ? Đây chẳng phải là đang nói đến phương thức bổ nhiệm cán bộ hiện tại có vấn đề rồi sao? Điều này chẳng phải là chỉ vào kẻ khác nhưng thực chất là chửi mình sao?

    Quả nhiên, Lương Quốc Uy tuy rằng sắc mặt chưa thay đổi, nhưng đáy mắt vẫn có một tia âm trầm, còn sắc mặt Thích Bản Dự thì lạnh băng. Nhưng Lý Đình Chương thì vẫn tươi cười, dường như hoàn toàn không chú ý gì đến sự thay đổi sắc mặt của hai người.

    Lúc này mà khách khí thì ngược lại sẽ bị coi là yếu thế và bị khinh thường, Lục Vi Dân cũng không muốn giải thích thêm, cũng không trả lời, chỉ gật gật đầu nói thẳng:

    - Về ứng viên cho chức Trưởng phòng Tư pháp, tôi xem Trưởng ban Mạnh Dư Giang giới thiệu xong, nên nói ra cả hai ứng cử viên đều có điểm mạnh riêng. Có điều, bản thân tôi cho rằng phòng Tư pháp dường như xếp cuối cùng trong bốn bộ phận công an, kiểm sát, toà án, tư pháp. Nhưng theo như địa vị nâng lên càng ngày càng cao của ý tưởng xây dựng xã hội pháp chế của Trung ương, tư pháp là bộ ngành chủ quản của công tác chính trị. Ứng cử viên cho chức Trưởng phòng Tư pháp lần này sẽ có tác dụng vô cùng quan trọng đối với công tác xây dựng pháp chế của huyện chúng ta về sau này. Ví dụ theo như tôi được biết thì việc triển khai công tác bồi dưỡng luật sư và để luật sư vào hệ thống trinh sát và tố tụng khá là lạc hậu. Còn cơ quan công an ở giai đoạn trinh sát và cơ quan kiểm tra pháp luật trong giai đoạn tố tụng thì khá là bài xích sự tham gia của luật sư. Điều này là bất lợi cho việc xây dựng xã hội pháp trị.Vì thế cá nhân tôi cho rằng về vấn đề lựa chọn Trưởng tư pháp vẫn nên lựa chọn một cán bộ có nghiệp vụ giỏi, tư tưởng tốt và khá quen thuộc đối với tình hình thể chế chính trị pháp luật đến đảm nhiệm chức vụ này thì tốt hơn. Nếu như chúng ta lựa chọn một cán bộ nghiệp vụ không giỏi, không nắm rõ tình hình đến đảm nhiệm chức vụ này thì rất khó tưởng tưởng được anh ta có thể thích ứng được với cương vị này trong một thời gian khá ngắn. Điều này có ảnh hưởng bất lợi đối với công tác xây dựng xã hội pháp trị mà chúng ta đang xây dựng.

    Lục Vi Dân công kích rõ ràng, trực tiếp đánh vào ứng viên của Thích Bản Dự. Tuy không nói rõ ràng là ủng hộ ý kiến của Khúc Nguyên Cao nhưng trong quan điểm, lời nói thì lại chắc chắn cho rằng Trưởng phòng Tư pháp sinh ra trong nội bộ ngành thì càng thích hợp hơn.

    Thích Bản Dự không thể nào ngờ Lục Vi Dân lại tung đòn pháo đầu tiên đánh trực tiếp về phía mình. Ông ta biết trong lần tiến cử lần này Khúc Nguyên Cao rất có ý kiến với mình, ông ta cũng biết Khúc Nguyên Cao và Lục Vi Dân có mối quan hệ chặt chẽ. Nhưng ông cho rằng với tác phong khiêm tốn trước đây của Lục Vi Dân, cùng lắm cũng là phát biểu một số ý kiến trung tính về vấn đề này thôi. Ai ngờ cái tên này lại dám cho phát pháo đầu vào mình.

    Không đợi Thích Bản Dự bắt kịp trở lại, Lục Vi Dân đã lại đưa vấn đề đến người ứng cử thứ hai:

    - Về phần ứng cử viên cho chức Phó bí thư Đảng ủy Oa Cố, cá nhân tôi lại không có suy nghĩ gì đặc biệt. Nhưng biểu hiện của Ngụy Đại Năng khiến tôi không thể không suy xét về tố chất chính trị của có một số cán bộ quận Oa Cố chúng tôi. Một cán bộ cấp phó phòng, Phó bí thư Đảng ủy, thường ngày giáo dục các cán bộ khác thì có thể nói rất có lý lẽ, thao thao bất tuyệt. Theo như tôi được biết, tài ăn nói của vị cán bộ này rất đáng ngưỡng mộ. Nhưng kết quả thì ra sao chứ? Biết mặt biết người không biết lòng, tôi chỉ có thể dùng cụm từ bên ngoài tốt đẹp, bên trong xấu xa để hình dung. Vì thế ý kiến của tôi là hy vọng Huyện ủy khi suy nghĩ đến vấn đề ứng viên cho chức vụ Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố thì nhất định cần chú trọng tố chất chính trị và tính kỷ luật tổ chức. Điểm này là đảm bảo căn bản cho Đảng chấp chính của chúng ta.

    Thích Bản Dự chỉ cảm thấy như bị đạp mạnh một cái vào tim, có cảm giác như không thở ra hơi, Lục Vi Dân, to gan thật!

    Ông ta không tin Lục Vi Dân lại vô duyên vô cớ làm khó dễ cho mình. Mặc dùng ông ta đã có lúc gây khó dễ cho hắn, nhưng hắn là một tên nhãi có danh nghĩa Ủy viên thường vụ Huyện ủy, đến cái đất Song Phong này chẳng lẽ lại không biết sức nặng của mình ở mảnh đất Song Phong này? Lại đánh mình trên phương diện chả có liên quan gì mấy đến hắn thế này. Hắn thực sự tưởng rằng hắn có thể quấy đục nước đầm Song Phong này sao?

    Ánh mắt buồn rười rượi của Thích Bản Dự đảo qua Ngu Khánh Phong và Khúc Nguyên Cao. Nếu không có hai người này giật giây thì có đánh chết ông ta cũng không tin Lục Vi Dân lại có gan như vậy! Cái tên ngu xuẩn này, cũng không biết hai con chó già Ngu Khánh Phong và Khúc Nguyên Cao này hứa hẹn cho hắn lợi lộc gì mà hắn lại dám làm như thế này?

    Toàn bộ hội nghị thường vụ lặng ngắt như tờ.

    Lương Quốc Uy không cần phải nói rồi. Ông ta biết lúc này Thích Bản Dự sợ là đang dồn hết sức sự phẫn nộ trong lòng. Bao nhiêu năm nay, sợ là không có ai dám đánh trước mặt như thế, đặc biệt là về vấn đề bổ nhiệm nhân sự. Cứ cho là Lý Đình Chương hoặc là Ngu Khánh Phong có bất mãn với Thích Bản Dự như thế nào, nhưng ở vấn đề này bọn họ cùng lắm cũng chỉ có thể đưa ra ý kiến của bản thân như kiểu luận sự mà thôi, chứ không kiểu thẳng thắn không chút khách khí nào như Lục Vi Dân này.

    Mạnh Dư Giang và Quan Hằng cũng đều theo bản năng đặt cây bút trong tay xuống rối lại cầm lên. Trên thực tế hai người bọn họ trước chuyện này đã sớm dự cảm được có động thái tinh tế. Nhưng họ không ngờ tới người đấu tranh anh dũng chính là Lục Vi Dân, hơn nữa lại xuất hiện với một thái độ như vậy. Ánh mắt hai người đều theo bản năng nhìn về Lương Quốc Uy, muốn nhìn biểu hiện của Lương Quốc Uy như thế nào.

    Mặc dù Thích Bản Dự có chỗ không thỏa đáng nhưng ông ta là Phó bí thư phân công công tác Đảng và quần chúng của Huyện ủy. Bất kể là bản thân ông ta hay là Bí thư Huyện ủy Lương Quốc Uy thì đều không dễ dàng chịu nổi sự khiêu khích như vậy. Với tất cả mọi người mà nói, dù cho bạn muốn thể hiện thái độ thì cũng hoàn toàn không cần nói những câu nói sắc bén như vậy. Điều này thực sự là sự khiêu khích trắng trợn.

    Lục Vi Dân dường như hoàn toàn không ý thức được lời nói của mình đã khiến toàn bộ hội nghị thường vụ phải kinh ngạc. Trong mắt của rất nhiều người, ngữ khí của vị ủy viên thường vụ trẻ tuổi này dường như càng trở nên nhẹ nhàng tự tại vô cùng.

    - Bí thư Lương, về ứng cử viên cho chức vị Phó phòng quản lý xí nghiệp thị trấn, tôi có một số suy nghĩ và cách nhìn không được chín chắn lắm, không biết có nên nói hay không?

    Sắc mặt âm trầm của Lương Quốc Uy không đổi, nhẹ khoát tay chặn Thích Bản Dự như đang muốn bùng nổ lại, liếc mắt nhìn Lục Vi Dân thật sâu rồi thản nhiên nói:

    - Đây là hội nghị thường vụ Huyện ủy, vốn chính là lúc mọi người có thể thể hiện ý kiến của mình. Đồng chí Vi Dân có ý kiến gì thì đương nhiên có thể đưa ra rồi, bất luận là phương diện nào cũng được.

    - Bí thư Lương, vậy thì tôi không giấu dốt nữa.

    Lục Vi Dân trầm ngâm một chút rồi mới nói.

    - Tôi cảm thấy chức năng của phòng quản lý xí nghiệp xã, thị trấn của huyện chúng ta có chút mơ hồ, hay nói cách khác phòng này bản thân đã thiếu sót. Khi mà bản thân cơ quan chức năng này có rất nhiều khiếm khuyết mà lại thảo luận đến vấn đề lựa chọn ứng viên cho chức Phó phòng thì tôi cảm thấy có chút bỏ gốc lấy ngọn rồi.

    Một câu vừa nói ra, lập tức hội nghị ồ lên một tiếng, ngay cả Ngu Khánh Phong và Khúc Nguyên Cao cũng ngơ ngác nhìn nhau. Vừa rồi sự biểu hiện sắc bén, linh hoạt của Lục Vi Dân đã khiến Ngu Khánh Phong và Khúc Nguyên Cao trong lòng đều vui mừng đến không nói lên lời. Thích Bản Dự thì giận đến mức sắc mặt xanh xao nhưng lại không dễ đáp trả. Dù sao thì đây là hội nghị thường vụ, dù thế nào thì cũng cần người ta nói rõ quan điểm thì mình mới có thể phản kích được. Nhưng không ngờ cái tên tiểu tử Lục Vi Dân này lại khéo léo như thế, khiến Lương Quốc Uy lại phải cho hắn một cơ hội phát ngôn thoải mái.

    Cho hắn cơ hội thì thôi, nhưng không ngờ Lục Vi Dân lại dám chuyển đề tài sang vị trí phòng quản lý xí nghiệp xã, thị trấn. Lúc đầu còn tưởng rằng hắn có trò gì ở việc chọn vị trí Phó phòng quản lý xí nghiệp xã, thị trấn này. Nhưng câu nói này vừa thốt ra thì trong lòng Ngu Khánh Phong và Khúc Nguyên Cao cũng phải lộp bộp, tên tiểu tử này rốt cuộc là muốn làm gì đây?

    - Lục Vi Dân, tôi không thể không nhắc nhở cậu một câu. Đây là hội nghị thường vụ, không phải nơi khua môi múa mép.

    Thích Bản Dự rốt cục không kìm nổi được sự phẫn nộ rồi.

    - Đây không phải là nơi nói nịnh để lấy lòng.

    - Phó bí thư Thích, chỉ dựa vào câu nói của tôi mà ngài lại cảm thấy tôi đang nịnh để lấy lòng mọi người sao? Vậy xin ngài hãy nói cho tôi biết tôi làm như thế thì có ý nghĩa và được lợi ích gì chứ?

    So với bộ dạng thở hổn hển của Thích Bản Dự thì Lục Vi Dân lại bình tĩnh ung dung như mây trôi nước chảy.

    - Ai biết được cậu đang làm cái trò quái quỷ gì!

    Thích Bản Dự nghẹn lời, nếu như nói hai ứng cử viên trước thì ý kiến của hắn là công kích đối với ông ta, nhưng về chức năng của phòng quản lý xí nghiệp thì lại không thực tế rồi. Ông ta đương nhiên không thể cho rằng bộ não của Lục Vi Dân đột nhiên bị chập mạch, chỉ có thể nói đối phương chắc chắn lại đang trù tính trò làm khó không tưởng tượng được nào đó thôi.

    - Bản Dự, chú ý lời nói một chút. Nếu như có ý kiến bất đồng thì đợi Vi Dân nói xong đã rồi anh hãy nói sau.

    Lương Quốc Uy thì lại không bị kích động như Thích Bản Dự. Sau bữa tối hôm đó, Lương Quốc Uy cũng luôn cân nhắc đến một số quan điểm và ý tưởng của Lục Vi Dân. Lúc này Lục Vi Dân đột nhiên lại nói đến vấn đề chức năng của phòng quản lý xí nghiệp xã, thị trấn, chắc chắn là có ý đồ mới gì đó, ông ta lại muốn nghe xem thế nào. Tuy ông ta không cho rằng trên hội nghị thường vụ là một thời cơ tốt, nhưng dù sao thì đối phương cũng đã lên tiếng rồi thì cũng cứ thuận theo tự nhiên thôi.

    - Vi Dân, nói đi.

    - Được. Bí thư Lương, tôi cảm thấy về chức năng và tên gọi của phòng quản lý xí nghiệp xã, thị trấn ở huyện, chúng ta đều nên suy nghĩ thay đổi một chút.

    Lục Vi Dân vừa sắp xếp lời nói trong đầu vừa nói.

    - Tình hình phát triển của xí nghiệp xã, thị trấn trong huyện ta thì mọi người ở đây ai cũng rõ. Chẳng có mấy xí nghiệp thực sự có tình hình kinh doanh tốt cả, tuyệt đại đa số đều là dựa vào quỹ hợp vốn của từng xã, thị trấn, hút máu để duy trì, một khi họ cai sữa thì rốt cục còn bao nhiêu xí nghiệp còn có thể tồn tại được? Sợ là tất cả đều phải đặt một dấu chấm hỏi.

    Đây cũng là công tác tìm hiểu điều tra trọng điểm của Lục Vi Dân sau khi đến Oa Cố. Tình hình kinh doanh của quỹ hợp vốn cũng chỉ là vấn đề có tính phổ biến. Nhưng trong xu thế lớn đất nước khởi xướng phát triển xí nghiệp xã, thị trấn, lượng vốn lớn của quỹ hợp vốn rót vào cho các xí nghiệp xã, thị trấn. Bất kể là có ổn hay không, chỉ cần lãnh đạo vỗ đầu nghĩ ra làm một cái xưởng nào đó là quỹ hợp vỗn sẽ phải móc hầu bao ra. Còn nói về sản phẩm sản xuất ra có thích ứng được với thị trường hay không, chất lượng sản phẩm có đạt tiêu chuẩn hay không thì không cần phải nghĩ nhiều đến thế.

    Còn về vấn đề hiệu suất xí nghiệp xã, thị trấn thấp, đến lúc này đã bắt đầu dần rơi vào giai đoạn tuần hoàn xấu, Lục Vi Dân cũng cảm thấy lo lắng khôn nguôi. Nền móng kinh tế công nghiệp một thị trấn ba xã của Oa Cố thực sự là quá yếu, các vị lãnh đạo chủ chốt của Quận ủy hai đời trước nói một cách tổng thể thì đều khá là bảo thủ về vấn đề này. Quy mô xí nghiệp xã, thị trấn của khu Oa Cố luôn ở vị trí thấp trong toàn huyện và hết lần này đến lần khác bị huyện phê bình. Nhưng theo suy nghĩ của Lục Vi Dân thì đây lại là cái may trong cái rủi.

    - Mà nguồn vốn của quỹ hợp vốn của các xã, thị trấn của huyện ta là từ đâu ra? Là do nhân dân đóng góp. Theo như tôi được biết tình hình kinh doanh của quỹ hợp vốn của huyện chúng ta rất tồi tệ. Trong đó phần lớn là vì dưới sự can dự của chính quyền Đảng ủy xã, thị trấn đã không ngừng cấp vốn từ quỹ hợp vốn này cho các xí nghiệp xã, thị trấn. Còn những xí nghiệp xã, thị trấn này rốt cục là dùng tiền để khai thác sản phẩm mới của xí nghiệp hay là marketing thì tôi không biết, nhưng có một điều rất rõ ràng rằng hiệu suất của các xí nghiệp này không được như ý muốn. Họ vay vốn về cơ bản chỉ là lựa chọn cách vay chỗ này đắp vào chỗ kia, hơn nữa số vốn vay lớn, thậm chí lớn đến mức quỹ hợp kim không dám cho xí nghiệp vay nữa rồi.

    Lục Vi Dân đã nói ra một vấn đề mà ai cũng biết nhưng lại chẳng ai dám nói ra sự thật.

    Vấn đề quỹ hợp vốn của Song Phong không được coi là nghiêm trọng. Những huyện có điều kiện kinh tế tốt hơn như Cổ Khánh, Phong Châu thì vấn đề của quỹ hợp vốn càng nghiêm trọng hơn. Mà vấn đề quỹ hợp vốn của địa khu Phong Châu cũng chẳng phải là nghiêm trọng, trong toàn tỉnh chỉ có thể coi là xếp ở mấy vị trí gấn cuối. Còn ở các thành phố cấp ba có nền kinh tế khá phát triển, đặc biệt là những vùng có các xí nghiệp xã, thị trấn mạnh như Côn Hồ, Thanh Khê, Quế Bình và Xương Châu thì vấn đề của quỹ hợp vốn mới càng là nghiêm trọng.

    Nhưng đối với những vùng kinh tế phát triển mà nói, vấn đề của quỹ hợp vốn tuy nhiều nhưng bất luận là tình hình tài chính hay là thực lực kinh tế tự thân thì đều vẫn còn có thể chống đỡ được. Với huyện nộng nghiệp như Song Phong, một khi vấn đề quỹ hợp vốn bộc phát thì sẽ dẫn đến nguy hiểm rất lớn. Điềm này không ít người ngồi tại đó đều hiểu rất rõ.

    - Tình hình kinh doanh của xí nghiệp xã, thị trấn của chúng ta như thế nào sợ rằng có rất nhiều người vẫn đang ở trạng thái mơ hồ nửa biết nửa không. Hơn nữa không nói đến tình hình kinh doanh của nó nhưng những xí nghiệp xã, thị trấn này vay vốn về cơ bản đã chiếm đến quá nửa số vốn cho vay của quỹ hợp vốn rồi, trong đó những vốn vay xấu có bao nhiêu, sợ rằng cũng không có mấy người làm thống kế. Việc hoàn toàn dựa vào vốn vay để duy trì xí nghiệp xã, thị trấn rốt cục có bao nhiêu tiền đồ phát triển, tôi cảm thấy việc này cần đánh giá nghiêm túc.

    - Vi Dân, ý của cậu là xí nghiệp xã, thị trấn không có tiền đồ phát triển?

    Ánh mắt của Dương Hiển Đức để lộ ra một tia khinh miệt. Dù là thông tin báo chí trong nước hay nước ngoài đều nói về sự phát triển của xí nghiệp xã, thị trấn là đội quân chủ lực phát triển kinh tế nông thôn. Nó đại diện cho làn gió mới của việc từ khu nông nghiệp đi tới khu công nghiệp. Lục Vi Dân này không ngờ lại dám mở lớn vấn đề xí nghiệp xã, thị trấn thế này, dám chửi bởi trào lưu xí nghiệp xã, thị trấn như vậy.

    - Có tiền đồ hay không không phải tôi nói là xong mà phải căn cứ vào tình hình thực tế.

    Đối diện với câu phản vấn của Dương Hiển Đức, Lục Vi Dân không hề tức giận.

    - Trên thực tế có thể tiến hành phân tích tình hình tài chính kinh doanh của mấy xí nghiệp xã, thị trấn điển hình trong huyện chúng ta trong ba năm gần đây là có thể thấy ngay: xí nghiệp xã, thị trấn là do sự thắng thế do sự xấu đi của xí nghiệp quốc doanh nên mới phát triển lên. Nhưng hiện tại so sánh xí nghiệp xã, thị trấn với xí nghiệp quốc doanh thì nó chiếm ưu thế còn bao nhiêu. Đặc biệt là hiện tại Trung ương cũng tiến hành cải tạo chế độ xí nghiệp hiện đại của các xí nghiệp nhà nước, tôi tin rằng rất nhanh sẽ thấy được một số hiệu quả. Còn các xí nghiệp xã, thị trấn này thì sao chứ?

    - Không có nguồn vốn và ưu thế nghiên cứu phát triển của xí nghiệp nhà nước, mà ưu thế thể chế linh hoạt hiện tại cũng đang từng bước mất đi. Người phụ trách mấy xí nghiệp xã, thị trấn này của chúng ta đại đa số đều là thông qua công ty công nghiệp xã, thị trấn mà được bổ nhiệm, vừa có một số cán bộ xã, thị trấn, cũng có một số nhân viên làm thuê tạm thời. Trên thực tế mấy xí nghiệp này đang dần trở thành quốc doanh thứ hai, thiếu cơ chế khuyến khích và ràng buộc hiệu quả. Sự định vị các nhà kinh doanh mấy xí nghiệp này còn mơ hồ, thiếu quy hoạch tầm xa và động lực phát triển cho xí nghiệp. Ngược lại họ lại có hứng thú vô cùng với việc lợi dụng quyền lực trong tay để làm dày hầu bao của mình lên. Hai năm nay số vụ án mà viện kiểm sát huyện và phòng Công an xử lý không ngừng tăng lên, đủ để nói lên tính nghiêm trọng của vấn đề này rồi.

    - Vi Dân, những lời này cậu nói có lý lẽ nhất định, cậu rốt cuộc muốn biểu đạt ý nghĩ gì?

    Quan Hằng thực sự chịu không nổi, mới xen lời vào hỏi. Ông ta thấy sắc mặt của Lương Quốc Uy ngày càng trở nên u ám, dần mất đi tính kiên nhẫn nên mới không thể không chen lời vào.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)