FULL  Dị Năng  Mạt Thế Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài - Full - Ngải Hề Hề

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
    Tác giả: Ngải Hề Hề
    Chương 235: Bị Âm Hồn Của Kiếp Trước Nhập?

    Nhóm dịch: Liêu Trai Mài Mực, Nhóm Thánh Thiên Tiên Vực
    Nguồn: Iread

    - Nha Nha, tớ muốn cậu giúp tớ, được không?

    Dương Tử Mi chân thành nhìn Lam Nha Nha nói.

    Lam Nha Nha vốn tốt bụng, hiền lành, trước giờ cũng không có bạn bè gì nên khi nghe Dương Tử Mi nói thế cô không những không từ chối mà còn nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt kỳ vọng, cứ như là lần đầu tiên có cơ hội giúp đỡ người khác vậy.

    Một người nào đó khi không còn động lực và dũng khí để tồn tại trên đời này nữa thường là những lúc họ cảm thấy mình bị thế giới bỏ rơi, bị lãng quên và không ai cần họ nữa.

    - Nha Nha, tớ muốn nhờ cậu nhìn rõ hơn xem hồn ma đang nhập trên người tớ kia là hồn ma như thế nào. Cậu đừng sợ, có tớ ở đây, không gì có thể làm hại cậu đâu.

    Mắt của Lam Nha Nha thoáng lên vẻ kinh hãi và sợ sệt. Cô chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn Dương Tử Mi.

    Dương Tử Mi nắm chặt tay Lam Nha Nha, nhỏ nhẹ nói:

    - Nha Nha, tớ cần cậu giúp. Cậu phải nhìn kỹ xem là trên người tớ có gì, nếu không tớ sẽ rất đau khổ đấy.

    Nghe Dương Tử Mi nói vậy, Lam Nha Nha cũng đau lòng và cảm thấy cô đáng thương. Thế nên, cô lại lấy hết dũng khí ngẩng mặt lên nhìn Dương Tử Mi bằng đôi mắt đen láy, chân thành. Cô khẽ cắn môi vẻ do dự nhưng sau đó lại kiên định gật đầu nói với Dương Tử Mi:

    - Nhưng mà… giờ tớ không thấy gì trên người cậu cả.

    - À, là do tớ che lại rồi. Giờ tớ lại cho nó xuất hiện. Cậu hãy nhìn thật kỹ giúp tớ nhé. Sau đó hãy cho tớ biết nó thế nào nhé, được không? Đừng sợ, sẽ ổn cả thôi.

    Dương Tử Mi vừa nói vừa tiếp tục truyền an thần chú vào cho Lam Nha Nha.

    Lam Nha Nha tuy gật đầu đồng ý nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sợ sệt.

    Dương Tử Mi thu phép che mắt lại…

    Phút chốc, cả người Lam Nha Nha run lên vẻ căng thẳng. Cô nắm chặt tay Dương Tử Mi, ánh mắt e dè, sợ hãi nửa muốn xem nửa không muốn xem. Tâm trí cô không ngừng tranh đấu.

    - Nha Nha, đừng sợ. Không sao đâu, cậu hãy nhìn cho kỹ vào!

    Dương Tử Mi tiếp tục an ủi.

    Môi dưới của Lam Nha Nha suýt nữa là bị cô cắn chảy máu. Tuy nhiên, nhờ tác dụng của an thần chú nên cô cũng khắc phục nỗi sợ của mình và mở to mắt nhìn thẳng vào mặt Dương Tử Mi.

    Lam Nha Nha khẽ kêu lên một tiếng thảng tốt, tuy nhiên cô vẫn không nhắm mắt hay quay mặt sang chỗ khác mà vẫn tiếp tục mở to mắt nhìn chằm chằm vào mặt Dương Tử Mi, sau đó mới lật đật cúi đầu xuống.

    Dương Tử Mi lại dùng phép che mắt để che hồn ma kia lại.

    - Nha Nha, giờ nó đã biến mất rồi, cậu nhìn tớ này.

    Dương Tử Mi đưa tay xoa đầu Nha Nha dịu dàng nói.

    Nghe Dương Tử Mi nói thế, Lam Nha Nha mới từ từ ngẩng mặt lên. Thấy mọi thứ đã trở lại bình thường cô mới thở phào một cái. Mắt cũng dần hồi phục lại trạng thái bình thường.

    - Cậu nhìn rõ nó chưa?

    Dương Tử Mi hỏi.

    Lam Nha Nha gật đầu.

    - Vậy cậu có thể cho tớ biết nó như thế nào không?

    Dương Tử Mi sốt ruột hỏi.

    Lam Nha Nha chăm chú nhìn Dương Tử Mi một hồi, sau đó mới nói:

    - Rất giống cậu, tóc xõa dài. Chỉ là già dặn hơn cậu và không xinh như cậu. Đuôi chân mày của cô ta cũng có một nốt ruồi nhỏ, chỉ là giữa trán không có vết bớt đỏ như cậu thôi.

    “Giống mình y hệt, có một nốt ruồi nhỏ ở đuôi chân mày sao?”

    Dương Tử Mi nghĩ ngợi một hồi. Sau đó cô lấy giấy bút ra bắt đầu phát họa chân dung của hồn ma nọ.

    Kiếp trước, Dương Tử Mi vốn có năng khiếu hội họa. Tranh, ảnh cô vẽ đều rất đẹp và sinh động. Chỉ tiếc là cô không có cơ hội được học qua trường lớp thôi. Nếu không cô cũng đã không phải bày hàng làm thầy bói đầu đường xó chợ rồi.

    Cô vẽ chân dung của mình vào kiếp trước, lúc cô hai mươi tám tuổi lên giấy.

    Vừa nhìn thấy bức chân dung đó, Lam Nha Nha lập tức kêu lên:

    - Đúng rồi, đúng là như vầy. Chỉ là đầu cô ta toàn là máu, hình như là chết rất thương tâm.

    “Chết rất thương tâm sao?”

    Dương Tử Mi lại nhớ lại giây phút cuối cùng của bản thân mình vào kiếp trước.

    “Kiếp trước, không phải là mình bị đánh chết sao? Không lẽ, hồn ma đang nhập trên người mình kia lại chính là âm linh của mình vào kiếp trước?”​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
    Tác giả: Ngải Hề Hề
    Chương 236: Khắc Phục Nỗi Sợ, Nội Tâm Mạnh Mẽ (1)

    Nhóm dịch: Liêu Trai Mài Mực, Nhóm Thánh Thiên Tiên Vực
    Nguồn: Iread

    Dương Tử Mi vò bức chân dung kia lại và ném đi.

    - Tử… Mi…

    Thấy cô có vẻ tức giận, Lam Nha Nha chỉ biết khe khẽ gọi tên cô, an ủi nói:

    - Cậu cũng đừng sợ, sẽ… ổn thôi. Có thể mời người đến đuổi nó đi.

    Dương Tử Mi khẽ mỉm cười.

    Cô quay sang nhìn Lam Nha Nha.

    Lam Nha Nha quả là một cô bé tốt bụng. Mỗi ngày đều bị mắt âm dương dày vò như thế nhưng vẫn rất quan tâm đến người khác.

    Chỉ tiếc là tứ trụ của Lam Nha Nha toàn âm, nếu không Dương Tử Mi đã có thể giúp cô đóng mắt âm dương lại để cô không bị các âm linh kia quấy rầy nữa.

    Dương Tử Mi đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lam Nha Nha nói:

    - Nha Nha à, tớ không sợ. Ma quỷ không có gì đáng sợ hết. Cậu cũng đừng sợ. Chỉ cần ý chí của cậu mạnh mẽ hơn và xem chúng như người bình thường thì sẽ không có việc gì cả đâu.

    - Ừm.

    Thấy Dương Tử Mi vẫn vui vẻ nói cười với mình, hoàn toàn không hề tỏ vẻ sợ sệt gì mặc dù đang bị ma nhập nên Lam Nha Nha cũng cảm thấy được động viên, an ủi.

    - Nha Nha, cậu có biết mắt âm dương hình thành như thế nào không? Không phải cậu là quái vật gì đâu mà là vì cậu có một tâm hồn lương thiện, trong sáng nên ông trời mới chọn cậu và cho cậu có một đôi mắt âm dương đặc biệt đấy. Thông thường thì chỉ có những người có tố chất đặc biệt gần với các vị thần mới có mắt âm dương thôi. Cho nên cậu rất may mắn đấy. Cậu là một người đặc biệt gần giống với các vị thần vậy.

    Khi nói những lời này với Lam Nha Nha, Dương Tử Mi cố ý làm ra vẻ ngưỡng mộ tột độ.

    Nghe cô nói thế, Lam Nha Nha cũng phấn chấn hơn. Đôi mắt vốn vô hồn do bị dày vò nhiều năm kia của Lam Nha Nha bất giác sáng lên, cô xúc động nói:

    - Tử Mi, cậu nói thật sao? Mắt âm dương của tớ không phải là vì tớ là người gian tà gì mà là vì tớ có thần tính sao?

    - Ừ, đúng là vậy mà.

    Dương Tử Mi gật đầu, sau đó động viên nói:

    - Cho nên cậu đừng cứ suốt ngày cúi đầu, rụt rè nữa. Cậu cứ ngẩng mặt tự hào mà sống. Tớ cho cậu biết chuyện này nha, thật ra tớ cũng có mắt âm dương, hơn nữa tớ còn bị ma nhập nhưng tớ vẫn sống vui vẻ, khỏe mạnh đấy thôi.

    - Cậu cũng có mắt âm dương sao?

    Lam Nha Nha hào hứng hỏi, cứ như là tìm được đồng minh vậy.

    Dương Tử Mi gật đầu. Cô đưa mắt nhìn ra xa xa, sau đó giơ tay lên chỉ nói:

    - Bên kia có một nữ sinh đang mặc đồng phục, cô ta là du hồn. Cậu có nhìn thấy không?

    Lam Nha Nha nhìn theo hướng tay Dương Tử Mi chỉ, sau đó hoảng hốt quay mặt đi, nói giọng run run:

    - Đúng vậy, tớ… cũng… nhìn thấy.

    - Hi hi, vậy tớ và cậu giống nhau nhé. Thế nên cậu cũng có thể giống như tớ vậy, cứ sống vui vẻ, can đảm đối mặt với mọi người và với các hồn ma thôi. Như vậy cậu sẽ phát hiện không có gì đáng sợ hết.

    Dương Tử Mi cười trấn an Lam Nha Nha nói.

    Thấy gương mặt tươi vui, bừng sáng như mặt trời của Dương Tử Mi, Lam Nha Nha lẩm bẩm nói:

    - Nhưng, mọi người lại không như cậu, họ không biết những điều cậu nói, họ chỉ bài xích tớ và xem tớ như quái vật vậy đó. Họ còn nói là tớ dẫn ma đến nên không chơi với tớ.

    - Không sao, chỉ cần cậu dũng cảm đối mặt với bản thân mình thì dần dần người khác cũng sẽ dũng cảm đối mặt với cậu thôi. Nha Nha, cậu phải dũng cảm lên!

    Dương Tử Mi tiếp tục động viên Lam Nha Nha.

    Lam Nha Nha gật đầu.

    - Thật ra, chúng ta cũng còn một khả năng nữa.

    Dương Tử Mi kề tai Lam Nha Nha nói nhỏ:

    - Ngoài con người ra, chúng ta còn có thể giao tiếp với hồn ma.

    Nghe thế, Lam Nha Nha thất kinh, lắc đầu nói:

    - Tớ không muốn đâu, sợ lắm.

    - Không có gì đáng sợ đâu. Chỉ cần cậu đối xử với họ thật lòng thì họ cũng sẽ đối xử thật lòng với cậu. Đương nhiên, hồn ma vốn có âm khí rất nặng nên con người không tiện tiếp xúc nhiều với họ. Tuy nhiên, Nha Nha à, tớ sẽ cho cậu một lá bùa Tụ Linh. Có lá bùa này, cậu sẽ không sợ bị âm khí của họ làm ảnh hưởng nữa. Sau đó cậu có thể thử kết bạn với họ xem sao.

    Dương Tử Mi cười nói.​
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)