Đô Thị Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiếu Tà - C1111

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
    Chương 1078: Dụng Tâm Lương Khổ

    Dịch: Thỏ
    Nguồn: sieucapthuankhiet.com

    Bởi vì hôm nay là cuối tuần cho nên không cần đi học.

    Ăn xong bữa trưa Hướng Nhật lại đi ra ngoài, chủ yếu là đi dạo, thuận tiện tiêu cơm mà thôi.

    Biệt thự số 58 khu Chân Long sát bên cạnh số 56, mặc dù ở giữa hai số cách một số 57 nhưng ở trong khu biệt thự Chân Long thì số lẻ cùng số chẵn thì được tách riêng ra.

    Từ hôm qua trở lại Hướng Nhật còn chưa tới ‘bái phỏng’ qua số 58, hom nay lại là cuối tuần, chắc Hách Tiện Văn có ở nhà.

    Đi tới ngoài cửa biệt thự số 58 khu Chân Long, Hướng Nhật tiến lên ấn chuông cửa.

    Rất nhanh bên trong truyền ra động tĩnh, cửa được mở ra, đứng ở bên trong chính là Hách phu nhân mặc một thân đồ ở nhà. Vì bảo dưỡng rất tốt nên bà nhìn qua có vẻ rất trẻ tuổi, giống như mới đầu ba mươi, trên người càng mang một loại khí chất lười nhác đặc biệt, nữ nhân thành thục như hoa hải đường ngủ mùa xuân vậy, cao quý cùng tao nhã.

    “Là cậu à?” Thấy người ngoài cửa, Hách phu nhân khẽ nhíu mày một cái, hiển nhiên không quá hoan nghênh người nào đó.

    “Văn Văn ở nhà không ạ?” Hướng Nhật da mặt dày, không có chút nào giác ngộ của khách không mời mà tới.

    “Vào đi đã.” Mặc dù trong lòng không hoan nghênh nhưng Hách phu nhân vẫn duy trì lễ phép, liếc nhìn sau lưng hắn rồi tránh người ra.

    Hướng Nhật nói tiếng cảm ơn rồi đi vào.

    Có lẽ Hách gia cũng vừa mới dùng cơm trưa xong nên một nhà ba người đang ngồi trong phòng khách xem tivi cho tiêu cơm.

    Thấy Hướng Nhật đi vào, đôi mắt của Hách Tiện Văn cùng Hách Manh sáng lên, bất quá so với Hách Tiện Văn có chút dè dặt thì Hách Manh lại không cố kỵ gì nhiều cả, từ trên ghế salon bắn lên, sau đó nhào tới một cái: “Thầy anh rể tới rồi.”

    “Cái gì mà ‘thầy anh rể’, nói sảng gì thế!” Cách gọi rối loạn như vậy vừa vặn để cho Hách phu nhân nghe được, nhướng mày một cái khiển trách.

    Tiểu nha đầu nhất thời giống như chim cút cụp đầu, không dám lên tiếng, nhưng hai tay vẫn ôm cánh tay ‘thầy anh rể’ thật chặt không buông.

    Hướng Nhật sờ cái đầu nhỏ nhắn của nàng một cái, từ sau lần trước giải khai tư tưởng của nàng, nha đầu này đã thừa nhận thân phận ‘anh rể’ của hắn.

    Hách phu nhân cũng bởi vì con gái chính diện thừa nhận dù cho hắn có rất nhiều bạn gái nàng cũng nguyện ý làm bạn gái của hắn mà giận dỗi không quản chuyện này nữa, Hướng Nhật cũng dám lấy thân phận ‘con rể’ đường đường chính chính tới cửa.

    “Hướng Quỳ.” Hách Tiện Văn ngồi trên ghế salon không nhúc nhích, nhưng trong mắt lại thẹn thùng vui vẻ, thẹn thùng là vì tiếng ‘anh rể’ mà em gái gọi, mừng dĩ nhiên là vì nam nhân đến thăm nàng rồi.

    Thật ra thì hôm qua nam nhân trở về nàng cũng biết, là An Tâm gửi tin nhắn nói cho nàng, vốn là nàng còn định hôm nay tìm chút thời gian qua thăm một chút, không nghĩ tới nam nhân lại tìm tới mình trước.

    “Văn Văn.” Hướng Nhật kéo theo cánh tay của tiểu nha đầu không chịu buông ngồi xuống bên cạnh Hách Tiện Văn.

    Hách Tiện Văn bởi vì mẹ đang ở bên cạnh cho nên thoáng dịch ra một chút, không có dính vào, trừng mắt nhìn em gái đang quấn lấy nam nhân: “Em làm bài tập xong rồi sao? Còn không đi làm bài tập đi!”

    “Còn chưa làm xong...” tiểu nha đầu mặt đầy vẻ sa sút tinh thần, nhưng không biết nghĩ đến cái gì bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, “Em còn nhiều bài tập chưa làm được, thầy, anh dạy em làm đi, đến phòng của em luôn.” Bởi vì vừa bị mẹ khiển trách cho nên không dám gọi cái gì ‘thầy anh rể’ nữa, sau khi nói xong thì muốn đem Hướng Nhật kéo đi.

    Hách phu nhân ở một bên thấy rất không vừa mắt: “Manh Manh, nhìn bộ dáng của con ra sao, có cô gái nào giống như con không, một chút quy củ cũng không có, còn không ngồi đàng hoàng cho mẹ!”
    Loading...


    Nhìn hai cô con gái đối với tiểu tử kia rất thân thiết, nhiệt tình, Hách phu nhân trong giọng nói mang theo nồng nặc mùi chua. Mặc dù con gái lớn ngoài mặt cố ý làm ra vẻ bình tĩnh không có biểu hiện gì, nhưng bà sao lại không biết con gái mình chứ, bất luận là thần sắc vui mừng trong mắt hay là cơ thể bởi vì kích động mà run nhè nhẹ đều có thể nhìn ra được, chỉ còn hận không được nhào tới trong ngực tiểu tử kia mà thôi.

    Biểu hiện của con gái nhỏ càng không cần nói, thấy tiểu tử kia đến thì còn thân thiết hơn so với thấy mẹ ruột là bà đây.

    “Dạ.” Bị mẹ nghiêm nghị khiển trách, tiểu nha đầu nhất thời thành thật lại, buông cánh tay đang ôm thầy ra, ngoan ngoãn ngồi yên, trở thành một tiểu thục nữ đáng yêu.

    Hách phu nhân lúc này mới hài lòng, nhìn ‘khách không mời mà tới’ hỏi thăm: “Tiểu Hướng, nghe Văn Văn nói lần này cậu đi Mỹ mới vừa trở về?”

    “Dạ, thật ra thì cháu về tối ngày hôm qua, nhưng bởi vì thời gian khuya quá cho nên cũng chưa có tới quầy rầy.” Hướng Nhật làm ra vẻ hết sức khiêm tốn nói, từ sau lần xảy ra chuyện bắt cóc tống tiền kia, giữa hắn và Hách phu nhân trở nên có chút không còn hòa hợp nữa, nhưng đối phương lại là nhạc mẫu đại nhân của hắn, tự nhiên là phải có sự tôn kính tương ứng.

    “Ừ, đã ăn trưa chưa?” Hách phu nhân bình thản nói lại, trên mặt không nhìn ra được biểu tình cụ thể gì.

    “Đã ăn rồi ạ.” Hướng Nhật trả lời.

    “Cậu bây giờ vẫn còn đang là năm hai đại học đúng không nhỉ?” Hách phu nhân hôm nay tựa hồ có hứng thú nói chuyện trên trời dưới đất, cứ một câu lại một hỏi.

    “Đúng vậy ạ, năm nay đang là năm hai đại học.” Hướng Nhật trong lòng có chút cười khổ, hắn là tới tìm Hách đại tiểu thư thân thiết, cũng không phải tới tìm cha mẹ vợ tương lai nói chuyện trời đất, nhưng Hách phu nhân thân là mẹ vợ nói chuyện với hắn, hắn không thể không phụng bồi cẩn thận.

    “Cậu học ngành nào?” Hách phu nhân hỏi tiếp.

    “Ngành Tin học ạ.” Hướng Nhật cơ hồ là máy móc trả lời.

    “Tại sao lúc đầu lại chọn ngành Tin học?” Hách phu nhân hoàn toàn tiến vào ‘đặt câu hỏi kiểu mẫu’, một vấn đề lại tiếp một vấn đề.

    Hướng Nhật bị hỏi đến nỗi không giải thích được, Hách phu nhân hôm nay cho hắn cảm giác có gì không đúng. Len lén liếc mắt nhìn Hách đại tiểu thư bên cạnh, nàng cũng vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. Cái này làm cho trong lòng hắn không khỏi động một cái, cuối cùng cũng phải trở lại đối mặt với hiện thực.

    Hách phu nhân không ngừng hỏi hắn các vấn đề như vậy thật ra chính là để cho hắn cùng Hách Tiện Văn không có cơ hội nói chuyện riêng hoặc tiếp xúc với nhau. Mặc dù lúc trước đúng là bà có nói không quản hai người họ lui tới nữa, nhưng bây giờ lấy loại phương thức này để ‘ngăn cản’ bọn họ thì thật là ‘dụng tâm lương khổ’.

    “Đại khái là cháu đối với Tin học rất có hứng thú.” Hướng Nhật cũng không hy vọng bị dắt lỗ mũi như vậy, sau khi nói xong vội vàng đứng lên, không đợi Hách phu nhân tiếp tục đặt câu hỏi đã giành nói trước, “Văn Văn, chúng ta đi ra ngoài chút đi. Bác gái, con không quấy rầy nữa.”

    Nghe hắn dứt khoát như vậy, sắc mặt Hách phu nhân trở nên cứng đờ, tiểu tử này không ra bài theo lẽ bình thường làm cho trong nhất thời bà cũng không thể làm gì, chỉ có thể nhẹ đáp một tiếng: “Đi đi.”

    “Con cũng muốn đi!” Tiểu nha đầu Hách Manh bên cạnh thấy thầy cùng chị muốn đi ra ngoài, nàng tất nhiên cũng không cam lòng đợi ở nhà.

    Hướng Nhật còn chưa mở miệng cự tuyệt, Hách phu nhân đã nói tiếp: “Đi ra ngoài cũng tốt, cơm nước xong vừa vặn đi tản bộ một chút đối với thân thể mới có lợi. Tiểu Hướng, phiền cậu chiếu cố nó một chút, nha đầu này thích chạy nhảy, đừng để cho nó té ngã.”

    “Con không có...” Hách Manh miệng như mếu, vừa muốn giải bày nhưng đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của mẹ bắn tới nhất thời cúi đầu không dám lên tiếng.

    “Được rồi, các con đi ra ngoài đi, đừng đi lâu quá đấy.” Hách phu nhân khoát tay nói.

    Hướng Nhật không biết nói gì nữa, Hách phu nhân thấy không có biện pháp ngăn cản hắn cùng với Hách Tiện Văn ở cùng một chỗ liền cố ý sắp xếp một kỳ đà cản mũi bên cạnh bọn họ.

    Vốn hắn muốn cùng một mình Hách đại tiểu thư ở chung với nhau, còn có thể tìm một chỗ không người lén lút thân thiết đôi chút, nhưng bây giờ lại thêm tiểu nha đầu phiền toái này bên người, thân thiết là chuyện nghĩ cũng đừng nghĩ nữa rồi.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
    Chương 1079: Cần tránh xa tiểu nha đầu này!

    Dịch: Thỏ
    Nguồn: sieucapthuankhiet.com

    Dịch: Thỏ

    - Thầy, ở nước Mỹ chơi có vui không, nơi đó có phải rất phân biệt chủng tộc?

    Đi dạo bên trong khu biệt thự Chân Long phong cảnh đẹp như tranh vẽ, Hướng Nhật sóng vai cùng Hác Tiện Văn, hai người dù không tay trong tay nhưng từ dáng vẻ ngọt ngào hoàn toàn có thể để người ta nhìn ra là một đôi tiểu tình nhân tình chàng ý thiếp.

    Vốn một màn này vô cùng hài hòa, nhưng bên cạnh có một tiểu nha đầu phiền phức mồm miệng liến thoắng liên tục, mang đến cho người ta cảm giác rất chi là ngược đời.

    - Còn phải tùy tình huống, thật ra đại đa số sẽ không kỳ thị, chỉ có một số ít người, tuy nhiên biểu hiện ra không quá rõ ràng.

    Hướng Nhật căn cứ vào kinh nghiệm đi "du lịch" của mình giảng giải.

    - Em cũng muốn đi nước ngoài du lịch một lần, thầy ơi, em muốn anh dẫn em đi có được hay không?

    Hác Manh vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cực kỳ mong đợi hỏi.

    - Vậy phải xem có thời gian không đã, hơn nữa anh nghĩ mẹ em nhất định không đồng ý đâu.

    Hướng Nhật có thể cảm giác được Hách phu nhân đối với hắn đã nảy sinh đề phòng, tin tưởng nàng sẽ không cho phép cô con gái bé bỏng còn lại rơi vào tay giặc.

    - Mẹ nhất định không chịu rồi...

    Quả nhiên, ngay cả tiểu nha đầu cũng không có bao nhiêu lòng tin, vẻ mặt đầy sa sút ủ rũ cúi đầu.

    - Văn Văn, tụi mình qua bên kia ngồi một chút đi.

    Khu biệt thự Chân Long rất lớn cũng rất xa hoa, theo đó bất luận cách bài trí hay nội thất tiện nghi đều thuộc hàng nhất đẳng.

    Cứ cách mấy căn biệt thự thì có một công viên như một vườn hoa nhỏ, mặc dù không lớn lắm nhưng đi vào đây như lạc vào một khu rừng rậm, có chim hót líu loa, hoa đua nhau tỏa hương thơm ngát.

    Hướng Nhật kéo tay Hác Tiện Văn đi vào trong công viên, tiểu nha đầu Hác Manh máy móc lẽo đẽo theo sau.

    Hiện giờ trong công viên không còn ai khác, điều này khiến Hướng Nhật âm thầm hô "đáng tiếc" không thôi, nếu như không có tiểu nha đầu kỳ đà cản mũi, hắn bây giờ có lẽ đã chấm mút được Hác đại tiểu thư ít gì rồi.

    Ba người đi tới một cái đài phun nước, ngồi ở bên cạnh hồ.

    Hác Tiện Văn bởi vì em gái đang ở bên cạnh, có một ít lời đường mật dành cho lưu manh không tiện nói ra, chẳng qua thời điểm ánh mắt thi thoảng liếc về phía nam nhân, nhìn vào đó cũng biết nàng đang muốn cái gì.

    Hướng Nhật cầm tay nàng không buông, dùng ngón tay cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng làm cho Hác đại tiểu thư đỏ mặt không thôi. Chỉ tội nghiệp tiểu nha đầu ngồi bên cạnh, mắt nhìn chăm chăm vào bàn tay hai người đang nắm vào nhau, không biết đang suy nghĩ điều gì.

    - Này, Tăng Niếp gần đây thế nào?

    Chứng kiến tiểu nha đầu đang ngẩn người, Hướng Nhật nảy sinh chủ ý chọc ghẹo cô nàng.

    - Hừ, ở trước mặt em đừng có nhắc đến con nhóc đó!

    Quả nhiên nghe được cái tên này, Hác Manh mặt đầy ai oán ngẩng đầu lườm lưu manh một cái.

    - Nàng ta lại đắc tội em hả?

    Hướng Nhật biết nàng và Tăng Niếp không hợp nhau, hai tiểu nha đầu đều xinh đẹp khả ái, phỏng đoán đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến hai nàng trở thành oan gia của nhau. Các nàng ai cũng không phục người kia, nếu như một người xinh đẹp, một người bình thường, nói không chừng còn có thể trở thành bạn tốt, nhưng hai người không phân cao thấp, ở trong lớp đều có người ủng hộ riêng, loại chuyện này, muốn không đối nghịch nhau cũng khó.

    - Nàng ta dám?!

    Nhắc tới người nào đó, chỉ số tự tin của tiểu nha đầu tăng vọt, trong giọng nói đối với người ta cũng tràn đầy khinh thường.

    - Tăng Niếp là ai?

    Bên cạnh Hác Tiện Văn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, quan sát thái độ của nam nhân và em gái mình dường như là quen biết, nàng cảm thấy tò mò không thôi.

    - Một đứa... con gái đáng ghét.

    Hác Manh mặt đầy khó chịu đáp.

    Hướng Nhật chỉ cười cười lắc đầu, giới thiệu cho Hác đại tiểu thư:

    - Thật ra Tăng Niếp là bạn học của tiểu Manh, có thể nói là đối thủ truyền kiếp...

    - Cái gì truyền kiếp, nàng ấy căn bản không có tư cách trở thành đối thủ của em.

    Nghe lưu manh nói, tiểu nha đầu vẻ mặt đầy cao ngạo cắt đứt lời hắn.

    Hướng Nhật cũng không muốn đôi co với nàng, trên thực tế hắn rất rõ ràng, tiểu nha đầu nếu không đem Tăng Niếp coi làm đối thủ cùng cấp, nàng đã không nhảy dựng lên như mèo dẫm phải đuôi khi hắn nhắc đến cái tên này.

    Bất quá đã thành công dời đi sự chú ý của cô nhóc, không còn nhìn chằm chằm vào hắn và Hác đại tiểu thư đang nắm tay không rời, Hướng Nhật chuẩn bị đổi chủ đề tán ngẫu.

    Cửa công viên, một lớn một nhỏ hai người đi ngang qua, thấy ba người trong công viên, người lớn nhẹ nhàng nhướng mày lên một cái, còn chưa lên tiếng thì người nhỏ đã giơ tay lên cao vẫy vẫy:

    - Thúc thúc, là thúc thúc, thúc thúc ở bên trong...

    - Vào đây nào, Tiểu Ái.

    Hướng Nhật không nghĩ tới lại gặp con gái ở đây, song bàn tay đang nắm tay Hác Tiện Văn vẫn không hề buông ra, gọi tên con gái xong, nhìn về người lớn đang đi cùng nó, không ai khác vào đây, chính là bác gái Phạm Thải Hồng, cũng may mắn là cô ta, nếu là mấy vị Đại tiểu thư trong nhà thật không biết ăn nói làm sao.

    - Cơm nước no say, còn tưởng rằng anh đi đâu, không thấy bóng dáng, ra là ở chỗ này nam nữ chim chuột?

    Phạm Thải Hồng đi tới, trong lời nói không hề có chút khách khí, thậm chí còn mang theo châm chọc nồng đậm.

    Hướng Nhật mới lười để ý đến nàng, ánh mắt yêu thương cưng chiều nhìn con gái.

    - Thải Hồng tỷ...

    Hác Tiện Văn bên cạnh nãy giờ cũng không thể giả vờ như không thấy Phạm Thải Hồng, bởi vì thường xuyên ra vào biệt thự cho nên nàng cũng biết nữ nhân có khuôn mặt xinh đẹp như ma quỷ khiến người khác phải ghen tỵ. Tuy nhiên vừa rồi có thể là do nghe được đối phương châm chọc nàng và nam nhân đang thân mật, khuôn mặt đỏ ửng tỏ ra ngượng ngùng.

    - Ừ.

    Phạm Thải Hồng gật đầu một cái, nhìn nhìn hai tay đang nắm của đôi nam nữ, sau đó lạnh lùng quay sang nam nhân:

    - Là Tiện Văn cũng được đi, nếu đổi lại một nữ nhân khác mà ta không biết, ngươi nghĩ ta có nên đi kể cho Sở Sở các nàng biết không?

    Hướng Nhật tỉnh bơ trước uy hiếp của nàng, nhìn sang con gái đầy âu yếm:

    - Tiểu Ái, con đang đi chơi đâu đó?

    Tiểu Ái chỉ chỉ vào Phạm Thải Hồng bên cạnh:

    - Là Thải Hồng a di, nàng nói ăn cơm xong phải đi bộ cho dễ tiêu, đưa con ra khu vui chơi, còn nói mua cho con y phục thật xinh đẹp.

    - Phải không? Vậy thì đi chơi thật vui nghe chưa!

    Hướng Nhật đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của con mình, mặt đầy nuông chiều, nhìn sang Phạm Thải Hồng một chút, nghĩ đến nàng chính là mang con gái mình ra ngoài chơi, coi như nhìn nàng không thuận mắt đi chăng nữa, thái độ bây giờ cũng thoáng dịu đi:

    - Phiền cô rồi.

    Những lời này vừa thốt ra, Phạm Thải Hồng không khỏi lấy làm kinh hãi, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nam nhân có thái độ như vậy đối với mình, giọng nói vừa nhỏ nhẹ vừa dịu dàng, trong lúc nhất thời không biết phải ứng xử làm sao.

    Một hồi lâu, sắc mặt cứng nhắc nói:

    - Tiểu Ái đã gọi ta là a di, ta phải chiếu cố nàng cẩn thận. Tiểu Ái, chúng mình đi!

    - Dạ, thúc thúc, tạm biệt, Văn Văn a di, tạm biệt.

    Sắp sửa rời đi, Tiểu Ái lễ phép chào hỏi hai người. Chỉ là tiểu nha đầu Hác Manh cô bé không biết là ai, nháy nháy mắt một cái liền cùng Phạm Thải Hồng ly khai.

    - Thầy, cô bé kia con nhà ai thế, sao gọi thầy là thúc thúc?

    Hác Manh thật tò mò muốn chết, mới vừa rồi thấy cô bé dường như rất quen thuộc thầy và chị gái của mình, mình lại không biết gì về nó, trong lòng như có kiến bò thật ngứa ngáy.

    - Nếu gọi anh là thúc thúc, đương nhiên là cháu gái nhỏ của anh rồi.

    Hướng Nhật cười ha ha trả lời.

    - Bé tên là gì, thầy sao không giới thiệu cho em biết, em cũng muốn đưa bé đi dạo, mua cho bé đồ chơi thật đáng yêu.

    Tiểu nha đầu vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, nàng tiếp xúc đều là bạn cùng tuổi, mấy đứa nhóc nhỏ hơn nàng chưa để ý đến bao giờ, chỉ là cô bé cháu gái của thầy thật không giống bình thường, dáng dấp khả ái như vậy, nếu sau này cùng nàng "lăn lộn" giang hồ, có một đứa nhóc lẽo đẽo sau mông mình suốt ngày hô lên "tỷ, tỷ", nếu để Tăng Niếp biết được còn không phải hâm mộ ghen tị mình tới chết sao?

    Nghĩ tới chỗ đắc ý, cười hắc hắc một tiếng, nước miếng cơ hồ muốn chảy ra.

    Thấy một màn này Hướng Nhật trong lòng không khỏi khẽ giật giật, quyết định chủ ý cho con gái mình cách xa tiểu nha đầu một chút, nếu không ai biết được nó sẽ bị nàng ta huấn luyện thành cái dạng gì.
     
    trangem, matcodon, rocklina and 7 others like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
    Chương 1080: Có nửa tiếng, anh muốn gì ở em?

    Dịch: Thỏ
    Nguồn: sieucapthuankhiet.com

    Dịch: Thỏ

    Đưa hai chị em Hác gia về nhà, Hướng Nhật còn muốn đi tới một chỗ, ghé thăm một người, một người mà hắn mới gặp mặt chỉ được vài lần, nữ hoàng Teru Tonnay.

    Nàng vẫn còn ở nhà của Thư Dĩnh, bất quá để tránh kinh động Thư Dĩnh, hắn chuẩn bị gọi cho nàng một cuộc điện thoại.

    Từ trong Chân Long biệt thự đi ra, Hướng Nhật bấm dãy số của nữ hoàng.

    Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, bên kia truyền tới thanh âm mị hoặc vô cùng quen thuộc, tựa hồ còn mang theo vẻ ngạc nhiên mừng rỡ:

    - Jack?!

    - Là anh, Teru.

    Hướng Nhật đồng dạng cũng có hơi kích động, nữ hoàng là cô gái ngoại quốc phong tình, vẻ xinh đẹp đã đạt đến mức độ thành thục, như quả chín trên cây chỉ đợi người ta ngắt xuống. Mỗi khi nghĩ tới nàng, lưu manh không nhịn được toàn thân nhiệt huyết sôi trào.

    - Anh từ Mỹ về rồi hả?

    Nữ hoàng hỏi.

    Hướng Nhật cũng không kỳ quái tại sao nàng biết mình đi Mỹ, Thư Dĩnh hẳn đã nói cho nàng:

    - Ừm, bây giờ có rảnh không? Teru.

    - Có ạ...

    Thanh âm của nữ hoàng vừa thỏ thẻ vừa khẳng định, trong giọng nói còn kèm theo vô hạn chờ mong, dường như đã đoán được sắp sửa có chuyện gì phát sinh.

    - Chúng mình gặp nhau đi, Teru.

    Hướng Nhật là lần đầu tiên chủ động hẹn hò nữ hoàng, hơn nữa không có bất kỳ mục đích gì, chẳng qua đơn giản hắn muốn nhìn thấy nàng mà thôi.

    - Ở đâu?

    Đối diện đầu đây, hô hấp nữ hoàng bắt đầu trở nên dồn dập.

    - Còn nhớ căn "nhà nhỏ" chúng mình hẹn hò không?

    Hướng Nhật nhắc nhở, cái gọi là "nhà nhỏ", hắn tin chắc nữ hoàng nhất định sẽ nhớ, đó là lần đầu tiên hai người ở bên bờ một con sông nhỏ, lần đầu tiên lấy thân phận bạn bè nam nữ ở chung, cũng là lần đầu tiên ở nơi đó thân thiết.

    - Dĩ nhiên, chúng mình gặp nhau ở đó đúng không?

    Nữ hoàng lập tức hiểu ý của hắn.

    - Ừm, là ở đó.

    Hướng Nhật khẳng định lần nữa.

    ..............................

    Cúp điện thoại, Hướng Nhật bắt một chiếc xe taxi chạy tới bờ sông năm nào.

    Ban ngày, bờ sông mặc dù không lung linh dưới ánh đèn neon như buổi tối nhưng mang theo một vẻ hữu tình rất khác biệt.

    Bên trong đình nghỉ mát, tuy không phải buổi tối nhưng không thiếu các cặp tình nhân đang xì xào tán ngẫu nói chuyện trên trời dưới đất, thi thoảng còn cười to vui vẻ, dẫu sao đây chính là thánh địa nói chuyện yêu đương, vô luận là ban ngày hay ban đêm cũng không thiếu các cặp đôi tình cảm lãng mạn.

    Hướng Nhật biết con gái ra ngoài hẹn hò không hề đơn giản chút nào, ít nhất cũng phải ăn mặc sao cho hấp dẫn người yêu một chút, tắm rửa, trang điểm, v..v. Nói chung hắn đã lên tinh thần chờ đợi lâu dài.

    Song ngoài ý liệu là, hắn không cần chờ bao lâu, đại khái mười phút không sai biệt lắm, nữ hoàng đã đến.

    Nàng ngồi taxi tới đây, đồng hành còn có nữ vệ sĩ da đen Sunny, ngoài ra không còn người nào khác, có thể nói là đơn giản gọn gàng.

    - Jack!

    Hướng Nhật bởi vì đứng ở hàng rào trắng bên cạnh bờ sông, xung quanh không có người nào khác cho nên nhìn rất nổi bật. Nữ hoàng vừa xuống xe nhìn ra xa đã thấy hắn, ngay lập tức gọi tên nam nhân.

    - Teru.

    Thấy nữ hoàng xuất hiện, trước mắt Hướng Nhật như bừng sáng. Nữ hoàng vóc người mảnh khảnh thon thả, khuôn mặt mang một vẻ đẹp châu Âu cực kỳ tinh xảo, từ đôi mắt, cái mũi, bờ môi... phối hợp cùng mái tóc dài màu hoàng kim nổi bật, thẳng đến tận thắt lưng.

    Vốn nữ hoàng ăn mặc rất thời thượng, quần áo, giày dép, túi xách, trang sức tất cả đều là trào lưu mới nhất của châu Âu, thậm chí một số bộ trang phục còn chưa từng xuất hiện trong các buổi biểu diễn thời trang, nàng đã sở hữu chúng trước.

    Mà giờ khắc này, nàng ăn mặc khá đơn giản, quần jeans đen bó sát, áo thun trắng dài tay, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng.

    Lối ăn mặc cực kỳ phổ thông, nhìn qua như một thiếu nữ thanh xuân tràn đầy sức sống, tuy giảm bớt mấy phần cao quý nhưng lại tăng thêm mấy phần trẻ trung kinh diễm.

    Không sai, chính là kinh diễm.

    Nói thật, Hướng Nhật không có con mắt của nhà tạo mẫu đi thưởng thức mấy kiểu ăn mặc theo mốt kia, mấy bộ đồ đó hắn đều xem như rác rưởi, xấu xí tới mức "ma chê quỷ hờn". Có thể trong gene của hắn không có tế bào nghệ thuật, không hiểu được nghệ thuật ẩn sau những kiểu thiết kế đó.

    Trước kia, nữ hoàng mặc những bộ đồ ấy được đơn giản là do nàng sở hữu vóc dáng hoàn mỹ, cho nên mặc cái gì cùng đẹp, dù mấy bộ quần áo theo mốt đó Hướng Nhật không hề ưa thích chút nào, mặc trên người của nàng lại vô cùng thích hợp, vô cùng đẹp mắt.

    Tuy nhiên cách ăn mặc mộc mạc giản dị của nàng còn không đi thêm giày cao gót, có lẽ để tương xứng với chiều cao của hắn, dẫu sao nữ hoàng và hắn chiều cao không chênh lệch lắm, nàng đi giày cao gót rồi, vậy hắn phải thua nàng thêm mấy centi mét.

    Bây giờ hai người đang đứng chung một chỗ, thân cao ngang ngang nhau, ít nhất để người xem không cảm thấy đây là một cặp đũa lệch.

    - Sunny, em đi trước mua mấy món đồ chị mới nói ban nãy đi.

    Nữ hoàng hướng qua một bên máy móc nói với người nữ hộ vệ da đen.

    Cô nàng hộ vệ lạnh lùng lườm Hướng Nhật một cái, như đang muốn cảnh cáo hắn biết điều thì đối xử tốt với nữ hoàng một chút, sau đó cung kính "dạ" một tiếng, xoay người rời đi.

    Không còn kỳ đà cản mũi, Hướng Nhật cảm thấy tâm thần nhẹ nhõm hơn hẳn.

    - Gần đây em có khỏe không, Teru?

    Bởi vì xung động nhất thời đem thẳng tên nữ hoàng gọi ra, dù đã phát hiện nhưng cũng không biết nói thêm gì, chỉ có thể lúng túng yên lặng chờ đợi nàng trả lời.

    - Jack, em rất tốt.

    Nữ hoàng gật gật đầu, tay khẽ vuốt vuốt gỡ những lọn tóc bị rối do gió thổi bay, sự quyến rũ nhu mì của phái nữ toàn bộ hiện ra không bỏ sót.

    Hướng Nhật nhìn có chút miệng đắng lưỡi khô, theo bản năng liếm liếm môi một cái:

    - Teru quyết định khi nào trở về bên kia?

    Lời vừa ra khỏi miệng mới biết mình nói ngu rồi, nữ hoàng một mực ở lại Bắc Hải đó là tốt nhất, hỏi như vậy không khác gì nhắc nhở nàng mau chóng trở về sớm sao?

    - Jack không thích em ở lại đây à?

    Hiển nhiên, nữ hoàng đã hiểu lầm lời nói của hắn, biểu tình khá thất vọng.

    - Không, Teru, anh hy vọng em có thể ở lại đây, mãi mãi...

    Hướng Nhật vội vàng giải thích, trước hắn đã từng phạm qua sai lầm tương tự, ngay ngày hôm đó, hắn cùng nữ hoàng đã có lần tiếp xúc thân mật đầu tiên.

    Mặc dù nữ hoàng đã từng nói, trước khi nàng trở về sẽ lần nữa yêu cầu hắn làm bạn trai của nàng trong một giờ, thậm chí có thể làm bất kỳ chuyện gì đối với nàng - là BẤT KỲ chuyện gì!

    Hướng Nhật tuy rất mong đợi nhưng tuyệt đối không hề thúc giục nữ hoàng mau chóng trở về, hắn muốn làm một người đàn ông của nữ hoàng theo đúng nghĩa.

    - Em biết anh chỉ vô ý thôi, Jack à, nhưng anh nói đúng, em quả thật đã đến lúc nên quay trở về.

    Nữ hoàng ngắm nhìn dòng nước êm đềm trôi, trong lời nói trở nên có chút cô đơn.

    - Nếu như thích nơi này, vậy hãy ở lại đây đi, Teru.

    Chứng kiến biểu tình sa sút của nàng, Hướng Nhật thật sự đau lòng, chỉ biết nhẹ nhàng khuyên nhủ.

    Nữ hoàng không có đáp lời của hắn, chỉ lặng nhìn về bờ sông xa xa phía bên kia, sau đó xoay người lại, ánh mắt trở nên nóng bỏng nhìn nam nhân:

    - Sunny đi mua mấy thứ em phân phó, chúng mình... ít nhất còn nửa tiếng đồng hồ, Jack, bây giờ trong nửa giờ này, anh chính là người đàn ông của em. Ngay tại đây, anh muốn làm gì em nào, một ít cử chỉ thân mật nhé, ví dụ như là hôn môi...

    Nói xong lời cuối cùng, nữ hoàng dùng ngón tay út mân mê cặp môi đỏ mọng cuả mình, đầu lưỡi nhè nhẹ vươn ra khẽ liếm vào ngón tay, bộ dáng cám dỗ kiều mỵ đến mức nam nhân nhìn thấy chỉ muốn nhào vô mà thỏa sức chà đạp.

    Cử động điên cuồng này khiến Hướng Nhật vừa kích động vừa sững sờ, ban ngày ban mặt, ở đây? Hôn nhau?!!

    Hai người lúc trước thân thiết là vào buổi tối, còn ở bên trong đình, sẽ không có ai nhìn thấy. Nhưng đây là bờ sông, giữa ban ngày ban mặt, dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người, cháo lưỡi với một đại mỹ nữ ngoại quốc tóc vàng, có quá mức kinh thế hãi tục không nhỉ?
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
    Chương 1081: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa

    Dịch: Thỏ
    Nguồn: sieucapthuankhiet.com

    Dịch: Thỏ

    - Sao thế, anh không muốn em à?

    Chứng kiến lưu manh đang ngẩn ngơ, vẻ mặt nữ hoàng dần dần trở nên cứng nhắc.

    - Không, anh thích lắm, cực kỳ thích!

    Đối mặt với lời đề nghị của nữ hoàng, dẫu cho thái giám cũng không thể chối từ, cũng không cách nào từ chối. Hơn nữa đây chính là thời khắc nóng bỏng nhất, kích thích nhất mà lưu manh mơ mộng từ bấy lâu nay.

    - Ngoan, Jack, chúng mình bắt đầu nào!

    Sự kích động khi lưu manh trả lời rốt cục khiến sắc mặt của nữ hoàng khấm khá hơn một chút, cố ý đi tới bờ sông, tựa vào hàng rào màu trắng, ánh mắt câu dẫn nhìn hắn.

    Hướng Nhật tim đập thình thịch bước về phía trước, mị lực cám dỗ từ nữ hoàng thật không gì có thể cản được, coi như bị người xung quanh vây xem bàn tán thì thế nào, cơ hội như vậy, buông tha rồi sẽ không còn nữa.

    Nam nhân đối diện càng ngày càng gần, nữ hoàng tỏ ra khẩn trương hơn, khuôn mặt trắng nõn dần bị bao phủ bởi một tầng đỏ ửng, điều này làm cho nàng tăng thêm mấy phần sắc thái mê người.

    Hướng Nhật đã đứng trước mặt nàng, khoảng cách không đầy một bước chân.

    Nữ hoàng hai mắt nhắm hờ, bờ môi anh đào ướt át khẽ mấp máy, tựa hồ nàng vô cùng xấu hổ không dám nhìn chính diện hắn.

    Biểu tình buông thả mặc cho người xử lý của nữ hoàng, Hướng Nhật thật ngứa ngáy không chịu được, hung hăng ôm lấy nàng, nhắm ngay bờ môi đỏ tươi kia hôn xuống.

    Nữ hoàng nhẹ nhàng "ưm" một tiếng, môi của nàng không những mềm mại, mà còn rất ngọt, đàn ông một khi đã chạm môi vào chỉ muốn thưởng thức hương dịch kia, tham lam mút lấy.

    Hướng Nhật ôm nàng rất chặt, dường như hắn đang sợ nàng tùy thời sẽ đẩy hắn ra. Đáng tiếc đây là ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người, nếu không tay của hắn sẽ không ngoan ngoãn đặt trên bờ mông căng tròn của nàng mà đã thám hiểm những vùng đất khác, như hôm ở trong căn chòi nghỉ mát, hắn đã nếm trải qua bầu ngực sữa mềm mại của nàng, đàn hồi co dãn, phải nói là cực phẩm trong cực phẩm.

    Tuy là như vậy, một màn này vẫn hấp dẫn không ít người đi đường nán lại xem, nếu như đổi đối tượng thành hai người dân nội địa, đều tóc đen mắt đen, phỏng chừng còn không biết đưa tới náo động gì.

    Song đây lại là một nam một nữ, nam là người trong nước, nữ là một đại mỹ nữ ngoại quốc, nổi bật với mái tóc dài màu hoàng kim cực kỳ chói mắt.

    Hai người cứ thế đắm chìm trong nụ hôn thật lâu, muốn không hấp dẫn chú ý của mọi người cũng khó, thậm chí bắt đầu có một số tên lấy điện thoại ra chụp hình, quay video.

    Ôm hôn tình tứ, thời gian như ngừng trôi, cả thế giới dường như chỉ còn hai con người đứng đó đang tồn tại...

    ....................................

    Ngay lúc đó, cách nơi này chừng bốn năm trăm mét, có một đôi nam nữ đang nhàn nhã tản bộ sau khi mới vừa ăn xong.

    Nam thân hình cao lớn, tầm một mét tám lăm trở lên, mặc dù tướng mạo phổ thông nhưng trên người toát ra một loại khí chất đặc biệt, cho người ta cảm giác cực kỳ trầm ổn, có thể đặt niềm tin vào đó.

    Người nữ trẻ tuổi xinh đẹp, đại khái ước chừng hơn hai mươi, đi cạnh nam nhân kia chênh lệch phải tận hai con giáp. Nói bọn họn là hai cha con khẳng định có người sẽ tin ngay.

    Nhưng thực chất hai người bọn họ không phải là quan hệ cha con, mà là vợ chồng. Không ai vào đây khác, chính là cha mẹ của Hướng Nhật.

    Mới dùng cơm xong, dưới sự thúc giục của Hướng mẫu, hai người từ trong quán ăn đi ra, tới nơi này có bờ sông mát mẻ, phong cảnh hữu tình, ngoài tản bộ ra còn có thể trò chuyện đôi chút.

    - Bà tới trường của Tiểu Bảo, chủ nhiệm lớp nói thế nào?

    Hướng phụ vừa ngắm nhìn phong cảnh bờ sông vừa hỏi.

    - Tiểu Bảo nhà mình ông còn lo lắng nữa hả? Chủ nhiệm lớp Trần lão sư khen nó đến tận mây xanh rồi!

    Hướng mẫu có chút khoa trương nói, sự thật cũng đúng như vậy, chủ nhiệm lớp là mẹ vợ tương lai của con trai, còn không tâng bốc hắn hay sao? Đáng hận tiểu tử kia trước đó không nói trước với bà một tiếng, hại bà suýt chút nữa thì làm lộ tẩy.

    - Vừa vặn tôi ở lại Bắc Hải mấy ngày, sắp xếp thời gian rảnh rỗi lên trường một chuyến, xem hoàn cảnh trong trường nó ra sao.

    Hướng phụ nổi lên hứng thú, tự mình đưa ra kế hoạch.

    Hướng mẫu nghe thế sắc mặt hơi giật giật, nhưng lập tức thả lỏng, cố ý nói:

    - Có gì để xem cơ chứ? Không phải là trường học thôi sao? Tôi thấy ông không cần đi đâu, đỡ khiến nó thêm phiền.

    Bởi vì giấu diếm chuyện con trai mình có nhiều bạn gái, hơn nữa trong trường còn có mấy cô, nếu để chồng mình vào trong khẳng định mọi chuyện sẽ bị vạch trần ngay lập tức, đến lúc đó người làm mẹ như bà cũng sẽ bị oán trách.

    - Thêm phiền phức? Lão tử lên trường thăm con trai, vậy cũng kêu phiền?

    Hướng phụ nghe câu nói không lọt lỗ tai, thoáng phát cáu lên, thanh âm cũng lớn hơn một chút.

    Hướng mẫu vốn bị người xung quanh nãy giờ nhìn hai vợ chồng mình một già một trẻ bằng ánh mắt quái dị, đã cảm thấy mất tự nhiên, bây giờ chồng bà còn oang oang lên nữa, đưa đến bao nhiêu ánh mắt nhòm ngó, bà trong lòng rất không vui:

    - Ông hay lắm, muốn rêu rao cho cả thế giới này biết đúng không?

    Bị vợ oán giận một trận, Hướng phụ nhất thời tan đi hỏa khí, chủ động hạ giọng xuống:

    - Tôi lên trường thăm con trai thôi mà, có gì phiền cơ chứ?

    - Ông đi tìm nó, nó sẽ mất mặt trước các bạn học.

    Hướng mẫu tận lực tìm một lí do, vì che chở cho con trai, bà cái gì cũng không đếm xỉa đến nữa.

    - Mất thể diện?! Chẳng lẽ dáng dấp tôi xấu vậy ư? Hay ý bà nói, con trai chê lão tử không có tiền, không muốn tôi vào trường gặp nó?

    Hướng phụ lại phát cáu, tuy nhiên vừa bị vợ oán trách cho nên hắn tận lực đem thanh âm hạ xuống rất thấp.

    - ... Tôi không phải cái ý này, ông không biết à, trẻ con bây giờ sĩ diện rất lớn, ông vào trường tìm nó, nó sẽ trở thành đề tài bàn tán mua vui của các bạn trong trường, lớn như vậy rồi, đường đường là một sinh viên đại học, còn muốn người trong gia đình vào thăm nó, sẽ khiến mọi người nghĩ nó chưa trưởng thành, mất thể diện ông có biết hay không? Tiểu hài tử lòng tự ái rất mạnh, ông không muốn nhìn thấy con trai mình bị cười nhạo chứ?

    Hướng mẫu bịa ra một lí do mà ngay cả nàng cũng thấy hơi hoang đường.

    - Vậy sao bà còn vào đó?

    Hướng phụ nhíu nhíu mày, luôn cảm giác trong chuyện này có cái gì đó không đúng, nhưng ngẫm nghĩ một lúc cũng không phát hiện được là sai ở đâu, cảm thấy có chút đạo lý. Nhưng hắn nghĩ tới vợ mình trước cũng có lên trường học, như vậy thật không công bằng.

    Trong lòng Hướng mẫu khẩn trương, ngoài mặt tỏ ra trấn định đáp:

    - Tôi lên trường học không sai, bất quá tôi không có tìm Tiểu Bảo, tôi chỉ gặp chủ nhiệm lớp nói mấy câu rồi về.

    Giải thích như vậy, Hướng phụ cũng không còn gì để nói. Nếu bảo hắn đi gặp mỗi chủ nhiệm lớp nói vài lời, hắn mới lười đi làm.

    Hai người tiếp tục tản bộ về phía trước, đột nhiên phát hiện trước mặt không xa có một đám đông đang vây quanh, không biết đang xem cái gì, tựa hồ không khí rất náo nhiệt.

    - Hình như bên đó có gì hay lắm, chúng ta đi xem một chút đi.

    Hướng mẫu đang ảo não không biết làm sao di dời sự chú ý của trượng phu, mắt thấy có náo nhiệt, dĩ nhiên là cực lực dời đi mục tiêu chú ý của hắn.

    Hướng phụ vốn có chút không tình nguyện bởi hắn không phải tuýp người thích xem náo nhiệt. Chỉ là thấy vợ tỏ ra hứng thú dồi dào, cũng không nỡ dập tắt nó, cam tâm tình nguyện để nàng kéo tay đi.

    Càng ngày càng đến gần, ỷ vào thân hình cao lớn, Hướng phụ len lỏi qua đám đông, rốt cục nhìn được thứ mọi người đang vây xem là gì, hóa ra là một cặp nam nữ đang làm cái loại cử chỉ thân mật kia.

    Khoan đã, đó là...

    * Lời tác giả:

    P/s: Xin lỗi, hôm nay chỉ có 1 chương, ngày mai bổ khuyết thêm.
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
    Chương 1082: Vụng trộm

    Dịch: Thỏ
    Nguồn: sieucapthuankhiet.com

    Dịch: Thỏ

    Hướng phụ không phải tuýp người cổ hủ, hơn nữa ông cũng biết coi như trước mặt mọi người làm cái chuyện nam nữ thân mật này không phải là không có, không có gì đáng ngạc nhiên.

    Sở dĩ có nhiều người vây xem như vậy có thể là do trong cặp đôi đó có một cô gái ngoại quốc tóc vàng, mà người con trai lại là da vàng tóc đen, sự bất đồng sắc tộc giữa hai người này mới là nguyên nhân chủ yếu khiến người khác chú ý.

    Lắc đầu một cái, đang chuẩn bị dời ánh mắt đi, bỗng dưng ý thức được chuyện gì, sắc mặt hơi thay đổi, tập trung sự chú ý lại vào cậu thanh niên đang thân mật cùng cô gái ngoại quốc nọ.

    Mới vừa rồi chỉ nhìn tình huống qua loa, không có đặc biệt chú tâm vào diện mạo đôi trai gái, bây giờ cẩn thận quan sát một chút, người con trai đang đưa lưng về phía mình, vô luận từ vóc người hay cách ăn mặc đều giống như đúc với thằng tiểu tử thúi nhà mình.

    – Bà ban nãy bảo cái gì, tiểu Bảo đang ở trường đúng không?

    Hướng phụ nghiêng đầu, đối diện vợ mình đang sắp sửa chen vào đám đông xem náo nhiệt hỏi.

    – Vâng mình, sao thế?

    Hướng mẫu còn chưa biết bên trong có cái gì, thuận miệng đáp lấy lệ.

    – Hôm nay là cuối tuần, con trai mình có ra ngoài dạo chơi gì không?

    Hướng phụ đã xác định tình huống, vẻ mặt đầy cổ quái hỏi tiếp.

    – Tiểu Bảo ông còn không biết sao, ngày hôm qua vừa trở về nước, nào đã có thời gian đi dạo, nhất định là ở trong trường ôn luyện bài vở.

    Hướng mẫu bộ dáng hoàn toàn vì con trai yêu mà nói tốt cho hắn.

    Hướng phụ khẽ nhíu mày, mắt vẫn quan sát đôi trai gái đang thân thiết, cũng qua một đoạn thời gian mà bọn nó còn chưa có ý định ngừng lại.

    – Thế nó có bạn gái chưa?

    – Cái gì?!

    Trong lòng Hướng mẫu không khỏi giật thót, bên ngoài giả bộ tỉnh bơ:

    – Ông sao lại hỏi như thế?

    – Con trai đã lớn, có bạn gái đâu có gì kỳ quái? Nó không tâm sự với bà à?

    Hướng phụ dường như rất vô tư trả lời.

    Hướng mẫu tim đập bịch bịch không ngừng, nàng không rõ tại sao trượng phu đột nhiên thắc mắc về vấn đề này, nàng tự nhận mình rất kín miệng, chưa bao giờ tiết lộ cho ai tình huống của cậu con trai, ngoài mặt vẫn tỏ ra trấn tĩnh:

    – Coi như nó có bạn gái, nó giấu chúng ta cũng đâu có gì là lạ?

    – Ừ!

    Hướng phụ không có ý kiến gì gật gật đầu, xem ra tình huống trước mắt tiểu tử nhà mình không chỉ có bạn gái, còn là một cô bạn gái ngoại quốc, chỉ là nó hồn nhiên thân thiết với con gái nhà người ta trước mặt mọi người, điều này trước đây mình chưa bao giờ dám tưởng tượng.

    – Đi thôi, tôi cảm thấy không có gì hay, bà đừng xem nữa.

    Trong lòng Hướng phụ không tức giận gì mấy, hoặc nói cách khác là hầu như không có. Con trai lớn rồi, có đối tượng hẹn hò, giấu giếm bọn họ là điều bình thường, thời thế bây giờ nhà nào mà không có đứa con trai cất giấu nhiều bí mật? Đến trẻ nít cũng không bao giờ nói hết mọi chuyện cho cha mẹ nữa là.

    – Tại sao không xem? Ông thấy cái gì?

    Hướng mẫu không phải thuộc dạng ngu ngốc, mặt đầy hoài nghi nhìn chồng.

    Hướng phụ không có ý định giấu giếm, thẳng thắn nói:

    – Tiểu Bảo đang ở bên trong.

    – Ách…

    Hướng mẫu nhất thời bị nghẹn, con trai đang ở bên trong? Kết hợp với lời của trượng phu ban nãy, nàng đại khái đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, bất quá vẫn hỏi tiếp:

    – Tiểu Bảo nó đang làm gì trong đó?

    – Cùng một đứa con gái… Ài, bà tự xem đi!

    Hướng phụ thật khó trực tiếp mở miệng, chỉ chỉ vào bên trong đám người, tốt hơn hết nên để vợ mình tự xem.

    Hướng mẫu trong bụng quýnh lên, chen vào trong đám người, ngay lập tức đập vào mắt bà là một màn vô cùng thân mật.

    Bởi vì trước đó đã có chồng “nhắc nhở”, bà tự nhiên phát hiện ngay người con trai đang đưa lưng về phía bà đá lưỡi với cô gái ngoại quốc tóc vàng chính là tiểu tử nhà mình, trong lòng đột nhiên tức giận, tiểu tử thúi này, lại không cẩn thận nữa, đi hẹn hò với gái không nói làm chi, còn dám trước mặt mọi người thực hiện cử chỉ dễ làm người khác chú ý, lại còn bị mình và trượng phu bắt gian tại trận…

    …………………………

    Lưu manh nhà ta vẫn hồn nhiên chưa biết gì, hắn chỉ biết hiện tại miệng nữ hoàng vô cùng ngọt ngào, vô cùng mềm mại, để cho hắn thực sự không nỡ buông ra.

    Hai người hôn môi rất lâu, thẳng đến khi nữ hoàng không thở được nữa, nàng mới đẩy hắn ra.

    – Jack…

    Đẩy hắn ra xong nữ hoàng áy náy nhìn hắn, dường như muốn nói nàng chỉ đẩy hắn ra để xin lỗi mà thôi.

    – Teru…

    Hướng Nhật cũng ý thức được bản thân quá mức tham lam, nữ hoàng dù sao cũng là người bình thường, dung tích phổi không được lớn như hắn, cần hô hấp mới có thể hoạt động tiếp

    Hai người bốn mắt nhìn nhau, gọi tên lẫn nhau xong cũng không nói gì, cả thế giới chỉ có bọn họ đang tồn tại.

    Những người bên cạnh xem náo nhiệt thấy đã chấm dứt mới dần dần tản ra. Chẳng qua trong lòng không ngừng trầm trồ suýt xoa vẻ đẹp của cô bé mỹ nữ ngoại quốc, thằng tiểu tử kia không biết dẫm phải số cứt chó gì, lại có thể cua được một đại mỹ nữ như vậy tới tay.

    Hướng phụ và Hướng mẫu vẫn đứng ở một bên chưa có rời đi, hơn nữa còn cố ý nhìn bọn họ, cho nên rất dễ nổi bật.

    Nữ hoàng bởi vì đang dựa vào hàng rào màu trắng, đối mặt chính là đôi nam nữ nọ không có ý rời đi, trái lại còn chuyên chú quan sát nàng hơn, dường như đối với nàng nảy sinh hứng thú, nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút chột dạ, quên bẵng đi vừa nãy mình còn rất to gan làm hành động kia, hạ thấp thanh âm nói với nam nhân:

    – Jack, có người đang nhìn chúng ta…

    – Không sao, để anh đuổi họ đi…

    Hướng Nhật trong lòng rất khó chịu, kiểm tra “răng miệng” cũng đã xong rồi, lại còn có người nán lại. Xoay người, chuẩn bị phát tiết một phen, chợt thấy không xa bóng dáng hai người hết sức quen thuộc, thân thể nhất thời hóa đá, lời sắp sửa nói ra cũng nuốt ngược trở vào.

    – Jack?!

    Nữ hoàng chứng kiến lưu manh thật lâu không nói câu nào, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

    – Cha, mẹ…

    Hướng Nhật rốt cục phục hồi lại tinh thần, khổ sở kêu lên, hắn tuyệt đối không ngờ rằng trùng hợp như vậy, ở chỗ này đụng phải cha mẹ, hơn nữa xem dáng vẻ bọn họ tựa hồ đã đứng ở đây từ rất lâu.

    Nghe được nam nhân xưng hô với đôi nam nữ nọ, nữ hoàng cũng ngây ngẩn, bọn họ là cha mẹ của Jack ư? Thật không nhìn ra, cha của anh ấy còn đỡ một chút, nhưng mẹ của anh ấy sao trẻ như thế được nhỉ, dường như còn nhỏ tuổi hơn cả mình? Là mẹ kế chăng?

    – Tiểu Bảo, sao còn chưa giới thiệu.. bạn của con.

    Hướng mẫu ngoài mặt cười cười ôn hòa nhưng trong lòng đang nghiến răng nghiến lợi mắng, vì nàng đã phát hiện đại mỹ nữ này rất lạ mặt, không phải đám người Sở Sở, hoàn toàn là một cô gái nàng chưa thấy qua bao giờ, tiểu tử thúi này rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu cô bạn gái?

    – Cha, mẹ, đây là Teru…

    Nếu đã bị bắt tại trận, Hướng Nhật cũng không còn ý định giấu giếm, đem nữ hoàng giới thiệu cho cha mẹ biết, sau đó giới thiệu hai người với nàng:

    – Teru, đây là cha mẹ của anh.

    – Con chào hai bác…

    Nữ hoàng thấp thỏm lễ phép chào hỏi, ở Trung Quốc sinh sống một đoạn thời gian, nàng biết nơi này văn hóa không cởi mở như phương Tây các nàng, không biết ban nãy làm cái động tác kia có gây ấn tượng không tốt cho cha mẹ anh ấy không nhỉ?

    – Chào con.

    Hướng phụ cùng Hướng mẫu mỉm cười đáp lại, song tâm tình hai người hoàn toàn bất đồng. Hướng phụ là lấy thân phận con dâu tương lai mà đối đãi với cô bé ngoại quốc, nếu đã làm đến tình trạng này, ông cũng không còn gì để phản đối. Mặc dù đối phương nhìn qua so với con trai phải lớn hơn mấy tuổi, tuy nhiên điểm đó ông cũng không ngại.

    Hướng mẫu dĩ nhiên cũng không có phản đối gì, nàng chỉ hận con trai mình rèn sắt không thành thép, coi như muốn “vụng trộm” cũng không biết tìm chỗ nào xa xa một tí, may mắn lần này nó chỉ mang một cô bạn gái ra ngoài, nếu đồng thời mang theo tất cả, nàng thật không biết phải giải thích với trượng phu ra sao.



    Lời tác giả:

    P/s: Thiếu hai chương, ta đã ghi nhớ. Xin phép trước chúc mọi người một ngày lễ tình nhân* vui vẻ, người đang thầm thương trộm nhớ sẽ trở thành nửa kia của mình.

    * Ở trung quốc mùng 7 tháng 7 âm lịch là ngày lễ tình nhân, hay còn gọi là Thất tịch.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)