Linh Dị Địa Ngục Công Ngụ - Hắc Sắc Hỏa Chủng - Q9 C1

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Địa Ngục Công Ngụ
    Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
    Quyển 8: Đừng Quay Đầu Lại ( Độ khó: - - Sinh lộ ---> -----)
    Chương 15: Con của ác ma

    Editor: Cốc Vô Danh
    Nguồn: vodanhcoc.blogspot.com

    Bức hoạ Thâm Vũ đưa cho mình, trên đó vẽ mấy người.

    Mà mấy người đó… Lại rõ ràng là Biện Tinh Long, Liễu Tương mấy người bọn họ! Còn xung quanh rõ ràng là những căn nhà cũ nát chờ phá huỷ, nơi xa, một trụ tên đường thẳng tắp rõ mồn một, trên đó viết “Đường Chân Điền”.

    Cảnh tượng bức hoạ này, làm người ta cảm thấy khiếp sợ cực độ.

    Theo như lời Tinh Long nói thì lúc nhận được huyết tự chỉ thị là mười giờ sáng ngày giao thừa, mà bức hoạ này, cũng là vào lúc mười giờ, Mẫn đến cô nhi viện lấy đi!

    Nói cách khác… Thâm Vũ không ngờ lại có khả năng tiên đoán chính xác, nội dung hyết tự chỉ thị do nhà trọ ban bố!

    Mẫn hoàn toàn không có cách nào hiểu được sự trùng hợp này, trong những ngày kế tiếp cô không ngừng gọi điện cho Thâm Vũ, nhưng cô ấy không một lần nhận điện thoại. Cuối cùng, cô đã tự mình chạy đến cô nhi viện. Dù sao… Nếu quả thực Thâm Vũ có thể vẽ ra cụ thể từng người tham gia huyết tự, như vậy trong tương lai mình cũng rất có khả năng thành công vượt qua mười lần huyết tự, rời khỏi nhà trọ này!

    Dĩ nhiên, chuyện này tuyệt đối không thể để cho bất kỳ chủ hộ nào biết. Bức hoạ kia cô đã thiêu huỷ sạch sẽ, tro bụi đều trút hết vào bồn cầu xối đi. In ra lời cảnh báo trên tờ giấy kia, cũng là vì cô muốn báo đáp một lần, ân tình Tinh Long cứu mạng cô trước đó.

    Mà nếu “năng lực” này của Thâm Vũ bị các chủ hộ biết được, hậu quả thiết tưởng thật kinh khủng! Vụ tranh đoạt địa ngục khế ước đã khiến cho mọi người đều giương cung bạt kiếm, bây giờ mà thêm “năng lực” của Thâm Vũ bị lộ ra, hậu quả sẽ là cực kỳ nghiêm trọng!

    Cô quyết định đi ra ngoài tìm gặp Thâm Vũ một lần! Bất luận thế nào cũng phải tìm được cô ấy!

    Đồng thời, trong lòng cô cũng rất khó chịu.

    Đến cuối cùng… Mình vẫn còn muốn lợi dụng Thâm Vũ sao? Cô ấy vừa mới chào đời, thì đã bị mình lợi dụng rồi. Mặc dù, cô vẫn luôn cho là, sự ra đời của Thâm Vũ đã huỷ hoại cuộc đời mình, nhưng bản thân Thâm Vũ là vô tội a. Cô ấy không có bất kỳ tội nghiệt gì cả!

    Kết quả, cô ấy lại bị người ta gọi là “đứa con của ác ma”. Bản thân là một con người, lại bị đối đãi như một ác ma, không được con người ở xã hội này thấu hiểu và tiếp nhận, rõ ràng bản thân không gây ra tội nghiệt, nhưng lại phải gánh chịu hậu quả của tội nghiệt đó.

    Hôm nay, mình vẫn còn nghĩ đến chuyện lợi dụng cô ấy… Dù biết là như vậy, nhưng cô vẫn phải tới. Vẫn phải… Tới…

    Lúc này, bên trong một thư viện gần cô nhi viện Tinh Tề.

    Thâm Vũ ngồi trước một chiếc bàn, đang cầm đọc một quyển sách.

    Cô vẫn mặc bộ đồ vải sô đó, ống tay áo vẫn dài đến đầu ngón tay. Thỉnh thoảng cô lại vén mái tóc lên, tiếp tục đọc sách trước mắt.

    Quyển này tên là >, là một quyển tiểu thuyết đề tài quân sự. Cô đọc nó rất nhanh, cuốn tiểu thuyết gần ba trăm trang, một nửa đã bị cô xem hết.

    Cô rất thích quyển tiểu thuyết này, nội dung là một câu chuyện tình cảm diễn ra trong thời đệ nhị thế chiến, trước đây nó là tiểu thuyết mạng, sau này đã được xuất bản in thành sách.

    Tác giả cuốn sách… Tên là “Thập Thứ Huyết Tự”

    Đây đương nhiên là bút danh, các tác phẩm tiểu thuyết mạng của tác giả này, cô hầu như đều đã đọc qua. Gần như toàn bộ đều là đề tài chiến tranh, có thể thấy tác giả này đối với lịch sử quân sự vô cùng quen thuộc và am hiểu.

    Tác giả này... Thật sự muốn gặp một lần a.

    Thâm Vũ nhắm hai mắt lại.

    Đáng lẽ mình không nên tồn tại trên cái thế giới này. Ngay từ lúc bắt đầu, mình đã không cần phải sinh ra rồi, đối với mẫu thân mà nói, mình... Có lẽ là người bà hận nhất?

    Không được chào đón, không được yêu thương, không được coi trọng, còn... Không được bất cứ ai chấp nhận.

    Năm đó, sau khi cô biết rõ chân tướng, cô vẫn thường nghe thấy những lời nói đó quanh quẩn trong đầu...

    “ Này này này, mọi người biết gì chưa? Thâm Vũ nó, là con của tên tội phạm cưỡng gian đấy!”

    “ Không thể nào? Thật hay giả?”

    “ Tớ cũng nghe vậy, viện trưởng vẫn đang cố hết sức giấu giếm đấy...”

    “ Đúng vậy hả, không ngờ trong người cô ta lại chảy thứ máu ghê tởm đó a..."

    “ Không chỉ là cưỡng gian thôi đâu a...”

    “ Hả, còn cái gì nữa?”

    “ Cô ta hả, là cha con loạn luân đẻ ra đấy!”

    “ Không phải chứ, thiệt hay giả? Phụ thân và nữ nhi? Đúng là quá độc ác a!”

    “ Nếu tớ là nó, đã sớm chạy đi tự sát, thân thể nó đúng là quá dơ bẩn!”

    Không riêng gì những đứa trẻ bên trong cô nhi viện, dù là đến bất cứ đâu, đều có người dùng thứ ánh mắt khác thường kia nhìn cô. Hình như... Đang nhìn một thứ gì đó rất dơ bẩn.

    Mẫu thân của cô thật ra còn sống.

    Chẳng qua là, phụ thân của cô, đồng thời cũng là ông ngoại cô. Mẫu thân của cô, đồng thời cũng là tỷ tỷ cô.

    Mối quan hệ thác loạn này làm người ta rợn hết tóc gáy, trong khoảnh khắc hiểu rõ chân tướng, Thâm Vũ ngay lập tức bị sốc nặng. Loạn luân sinh ra hài tử, máu mủ của loại quan hệ tội lỗi này, chính là mình.

    Quay cuồng, hỗn loạn, mình mới sinh ra đã là “nghiệt chủng”.

    Thâm Vũ không cách nào khống chế mình thoát khỏi cảm giác tội lỗi. Không có ai mới sinh ra đã là tội nhân, nhưng mà... Cô thì khác. Bản thân cô chính là sản phẩm của tội ác, tội lỗi tuyệt đối sẽ không bao giờ rời khỏi cuộc đời cô.

    Phải đối mặt với “cha mẹ” thế nào?

    Đó chính là “cha mẹ” mình sao?

    Phải yêu thương “cha mẹ” sao? Nếu như không có tội lỗi của phụ thân, đồng thời cũng là ông ngoại, thì cô cũng sẽ không ra đời. Từ xuất phát điểm này mà nói, cô căn bản không có cách nào đi chỉ trích tội lỗi của “phụ thân”. Cũng không cách nào an ủi “mẫu thân”, càng không thể nào tâm bình khí hòa sống chung với bà.

    Nhưng mà, thời khắc nào, bà cũng tồn tại, ở bên cạnh mình.

    Mẫn là mẫu thân của Thâm Vũ.

    Đồng thời, cũng là tỷ tỷ của cô. Vào lúc Mẫn sáu tuổi, đã bị phụ thân cô cưỡng bức. Mẫu thân của Mẫn, sớm đã qua đời vì lao lực. Còn phụ thân của Mẫn, dường như mắc chứng nghiện tình dục, nhu cầu của y về phương diện đó vô cùng cao. Nhưng mẫu thân lại không còn. Y không cách nào phát tiết dục vọng của mình, vào cái năm Mẫn sáu tuổi, y đã xâm hại thân thể cô, gây ra tội ác loạn luân!

    Chuyện kinh khủng này như đẩy Mẫn xuống vực sâu địa ngục. Bị cha ruột của mình xâm hại! Đây quả thực so với bị cưỡng bức thông thường còn thống khổ hơn vô số lần!

    Mà đáng sợ hơn chính là…

    Mẫn mang thai. Nhưng lúc đó cô lại không hề biết, chỉ biết mình thường xuyên buồn nôn và khó thở. Căn bản… Là không có liên tưởng đến chuyện như vậy. Ngay cả cái bụng to lên, cô cũng chỉ cho là mình mắc bệnh gì đó. Căn bản không có đi khám qua, còn phụ thân thì căn bản là bỏ mặc cô, cả ngày say xỉn.

    Trên lý thuyết, phái nữ chỉ cần bắt đầu rụng trứng, thì đã có khả năng mang thai. Cho nên, mặc dù mới có năm sáu tuổi, khả năng mang thai vẫn là có thể.

    Chẳng qua là… Nghĩ đến chuyện này thật sự cảm thấy kinh khủng. Một cô bé chỉ mới sáu tuổi, đã mang trong người một bào thai! Hơn nữa, còn là của chính cha ruột mình!

    Có thể tưởng tượng Mẫn đã thống khổ đến thế nào.

    Sau đó Mẫn rốt cục cũng biết hành động của phụ thân là hành vi phạm pháp, trong tình huống cái bụng càng ngày càng lớn lên, cô đã đi báo cảnh sát. Tiếp theo, Mẫn một mình ở nhà sinh đứa nhỏ ra, bởi vì… Đứa nhỏ đó chính là chứng cớ tốt nhất để chứng minh hành vi phạm tội của phụ thân. Hơn nữa đây cũng chính là bằng chứng duy nhất. Cuối cùng thông qua giám định ADN, rốt cục đã tống phụ thân vào trong nhà lao. Mẫn cũng trở thành cô nhi, và con gái mà cô sinh hạ… Thâm Vũ cũng giống như vậy.

    Bởi vì Mẫn căm hận phụ thân, muốn phụ thân phải bị pháp luật trừng phạt, nên mới sinh hạ Thâm Vũ. Bởi vì chỉ có Thâm Vũ mới có thể chứng minh tội ác mà phụ thân đã gây ra, mới giúp cô thoát khỏi bàn tay ma quỷ của phụ thân. Khi đó cô chỉ nghĩ được như thế, mà đã bỏ qua cảm giác của Thâm Vũ rồi. Cô bé không phải là công cụ, mà là con người. Nhưng mà Mẫn… Vẫn sinh ra cô bé. Tiếp theo, cô được viện trưởng cô nhi viện Tinh Tề ở thành phố K cưu mang. Viện trưởng biết rõ chân tướng nhưng đã giúp Mẫn giấu kín tất cả, đồng thời làm giấy tờ cho Thâm Vũ như một đứa bé sơ sinh bị bỏ rơi, cũng giống như những đứa trẻ khác sống trong cô nhi viện.”

    Nhưng mà, lúc đó, bất luận là cảnh sát hay bác sĩ, đều đối với chuyện này có điểm khó hiểu. Lúc đó Mẫn mới gần sáu tuổi, thân thể căn bản chưa có phát dục hoàn toàn, hơn nữa còn là một mình ở trong nhà, không có bất kỳ người nào trợ giúp sinh đẻ, vậy mà thành công sinh hạ Thâm Vũ! Đây căn bản chính là “kỳ tích” mà! Thâm Vũ sau khi sinh, lại cực kỳ khoẻ mạnh! Một hài tử sinh ra do cận hôn, không ngờ lại không có chỗ nào không trọn vẹn!

    Trường hợp này không cách nào hiểu nổi, đối với Mẫn mà nói, đến nay chính cô cũng không cách nào giải thích được. Chỉ có thể cho là, vẫn còn trường hợp ngoại lệ mà y học hiện đại vẫn chưa giải thích được.

    Thâm Vũ lúc này đang nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục nhớ đến Mẫn nữa.

    Khi còn bé cô vẫn luôn cho rằng, mình là một bé bị bỏ rơi từ lúc mới sinh, là một đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ.

    Sau khi phụ thân của Mẫn vào tù, Mẫn theo viện trưởng đến thành phố K, viện trưởng giúp cô làm lại toàn bộ giấy tờ trước đây, hơn nữa vì cô là trẻ vị thành niên, nên tên dùng trong án kiện cũng không phải là tên thật, cho nên thuận lợi lừa gạt tất cả mọi người. Gồm cả … Thâm Vũ.

    Tình cảm của Mẫn đối với Thâm Vũ thật ra rất phức tạp.

    Thâm Vũ lúc nào cũng lao vào lòng Mẫn xem cô như là một người có thể dựa dẫm, coi cô như là một tỷ tỷ của mình. Nhưng mà, Mẫn đối với cô, ánh mắt lại luôn vô cảm, thậm chí còn có một tia sợ hãi.

    Không phải Mẫn không muốn đem Thâm Vũ đi cho. Nhưng mà, trong lúc nhất thời không tìm được nhà nào nhận con nuôi. Huống chi nếu như người ta điều tra ra thân thế của Thâm Vũ, thì nhà nào lại muốn nuôi dưỡng một đứa bé sinh ra do loạn luân? Huống chi đứa trẻ sinh ra do cận hôn, rất dễ mắc phải các loại bệnh tật bẩm sinh, chẳng ai muốn nhận đứa trẻ như thế làm con nuôi cả.

    Cuối cùng, viện trưởng không thể làm gì khác hơn là cưu mang cả cô bé ở trong cô nhi viện Tinh Tề.

    Mẫn và Thâm Vũ, vừa là tỷ muội vừa là mẹ con, loại quan hệ kỳ quái này vẫn luôn theo hai người lớn lên.

    Từ nhỏ Thâm Vũ đã rất thích Mẫn, có lẽ là do mối liên kết tự nhiên của tình mẫu tử, cô lúc nào cũng quấn lấy Mẫn, thời thời khắc khắc. Song Mẫn lại luôn cố ý tránh xa Thâm Vũ, không muốn ở cùng một chỗ với cô bé.

    Thời điểm, cô thực sự quan tâm và có tình cảm với Thâm Vũ là vào lúc... Thâm Vũ được chẩn đoán mắc bệnh bại liệt, khi đó cô bé đã hoàn toàn tê dại. Cô căn bản không có tiền để chữa chạy, tình huống lúc đó, tính mạng của Thâm Vũ bị đe dọa nghiêm trọng.

    Nếu như Thâm Vũ chết, thì sẽ thế nào đây?

    Đối với mình mà nói thì là chứng tích tội ác và bóng đen tội lỗi, sẽ biến mất không còn.

    Có lẽ mình sẽ được giải thoát.

    Đó là... Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Mẫn. Nhưng mà sau đó thì không phải vậy. Cô không có tư cách hận Thâm Vũ, bởi vì... Thâm Vũ là do cô quyết định sinh ra. Là chính cô mang Thâm Vũ đến thế giới này.

    Bất luận thế nào, Thâm Vũ cũng là con gái của cô. Chảy dòng máu của cô.

    Có thể cả thế giớ này ai cũng nhìn Thâm Vũ bằng con mắt ghẻ lạnh và khinh bỉ, chỉ riêng mình là không thể. Mình nhất định phải thời thời khắc khắc ở sau lưng bảo vệ cho cô bé, cho cô bé cảm giác an toàn và ấm áp.

    Người hủy hoại đời mình không phải là Thâm Vũ, mà là phụ thân không bằng loài cầm thú kia.

    Nhìn Thâm Vũ đau đớn trên giường bệnh, Mẫn hạ quyết tâm. Cô lên mạng mở một trang blog, đăng lên tình huống và bệnh trạng của Thâm Vũ, hy vọng mọi người trên mạng xã hội động lòng nhân ái mà quyên góp chi phí chữa trị. Bởi vì trang blog viết rất cảm động khiến người người rơi lệ, nên đã có hàng ngàn lượt view và share, hấp dẫn cả giới truyền thông.

    “ Trẻ mồ côi mắc bệnh bại liệt”, là chủ đề khá hấp dẫn để các nhà báo mảng xã hội khai thác. Bọn họ cơ hồ vận dụng hết mọi ngôn từ để bi kịch hóa tin tức này, kết quả sau khi đăng lên báo, tài khoản quyên góp trong bệnh viện không ngừng tăng lên. Trải qua quá trình trị liệu, mạng sống của Thâm Vũ được bảo toàn, nhưng nửa thân dưới vẫn bị liệt, không thể không ngồi xe lăn.

    Khoảng thời gian sau đó, bên trong cô nhi viện, lúc nào cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng, Mẫn đẩy xe lăn cho Thâm Vũ, hai người cùng nhau nói nói cười cười.

    Khi đó, thật, đúng là hạnh phúc.

    Một năm nối tiếp một năm trôi đi, Thâm Vũ dần lớn lên. Mà ngay vào lúc này...

    Thân thế của Thâm Vũ... Bị bại lộ.

    Sau đó, cô bé bị mọi người gọi là, “con của ác ma”.

    Đó chính là ngọn nguồn của tất cả bi kịch.​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Địa Ngục Công Ngụ
    Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
    Quyển 8: Đừng Quay Đầu Lại ( Độ khó: - - Sinh lộ ---> -----)
    Chương 16: Lý do không thể quay đầu lại

    Editor: Cốc Vô Danh
    Nguồn: vodanhcoc.blogspot.com

    Ôn Tuyết Tuệ đang loanh quanh ở gần cuối đường Chân Điền, con đường lúc này đã thoáng đãng hơn nhiều, khiến cho cô an tâm một chút. Tiếng thở dài sau lưng kia không còn nữa.

    Hai tay cô liên tục làm dấu thánh, cầu nguyện chúa phù hộ. Kể từ khi tiến vào nhà trọ, cô thường đi lễ nhà thờ, hy vọng được chúa ban phước lành, tránh được uy hiếp của quỷ hồn.

    Mặc dù không biết có hữu dụng hay không, nhưng trên tinh thần “tin thì linh, không tin thì không linh”, Ôn Tuyết Tuệ quyết không bỏ qua.

    Đang đi, cô chợt dừng bước.

    Sợ hãi đột ngột như một xô nước đá dội thẳng xuống, mỗi một lỗ chân lông trên người cô đều phát ra hơi lạnh.

    Lông...

    Hay thứ gì đó giống như lông, chạm vào sau lưng cô!

    Là tóc!

    Lá tóc của nữ nhân!

    Theo từng nhịp lay động của những sợi tóc, hai chân Ôn Tuyết Tuệ liên tục run rẩy. Cô căn bản không cách nào tưởng tượng, phía sau... Thật ra xuất hiện...

    Không... Chạy, chạy trốn!

    Vậy mà đôi chân căn bản không nghe theo lệnh, muốn chạy trốn, nhưng dường như có một lực lượng vô hình đã chặn đứng cô.

    Tóc càng lúc càng nhiều.

    “ A... A...”

    Giống như bị tắt tiếng muốn thét lên cũng không xong, giờ phút này, Ôn Tuyết Tuệ giống như một con rối bị cắt đứt dây. Cô muốn cử động, nhưng mà không thể nào cử động được.

    Quay đầu lại đi...

    Giống như bị ác ma thôi miên, nội tâm cô không ngừng vang lên thanh âm này.

    Quay đầu lại xem một chút đi...

    Xem thử một chút nó là thứ gì...

    Mồ hôi lạnh liên tục tuôn ra ở trên trán, hai tay nắm chặc, nhịp tim đập nhanh kịch liệt.

    Rốt cục cô nhấc chân lên, đột ngột phóng tới phía trước!

    Lảo đảo chạy được mấy bước, thiếu chút nữa đã ngã xuống. Giờ phút này cô cảm thấy toàn bộ khí lực của mình đã bị rút đi toàn bộ, chạy thế nào cũng không thể nhanh được.

    Nhọc nhằn chạy được một đoạn đường, lại đến phụ cận các tòa nhà đổ nát, Ôn Tuyết Tuệ đã dừng lại...

    Sau lưng, lại truyền đến xúc cảm do bộ tóc kia tạo ra!

    Quay đầu lại...

    Quay đầu lại xem một chút đi...

    Thanh âm này, thanh âm tà ác này không ngừng vang lên trong đầu Ôn Tuyết Tuệ. Thời thời khắc khắc thúc giục cô quay đầu lại nhìn. Nhưng cổ cô tựa hồ cũng rất cứng.

    Quay đầu lại đi...

    Bộ tóc bắt đầu di động, không ngừng siết chặt hơn.

    Một thứ giống như hơi thở của tử thần bắt đầu áp sát tới sau lưng...

    Rốt cục, Ôn Tuyết Tuệ đột nhiên cử động cần cổ, xoay đầu...

    Quay ra đằng sau!

    Là cái gì?

    Là thứ gì?

    Là cái thứ đồ quỷ gì?

    “A, a, a, a, a ....”

    Hơi thở hổn hển, Ôn Tuyết Tuệ cảm giác tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hai mắt trợn to, con ngươi tựa hồ rớt khỏi hốc mắt, nhìn phía sau lưng mình.

    Song...

    Sau lưng, không có một bóng người. Trừ những cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua, thì cái gì cũng không nhìn thấy.

    Không có?

    Không có thứ đó?

    Sao có thể không có chứ?

    Ôn Tuyết Tuệ đã lỡ quay đầu ra sau, thì dĩ nhiên không dễ dàng quay đi chỗ khác, cô vẫn không ngừng chăm chú quan sát sau lưng.

    Đừng để sót thứ gì... Có lẽ nó trốn ở đâu đó...

    Phía sau lưng cô khoảng hơn mười hai thước, là một một căn nhà đang được phá hủy, đã đổ nát không ra hình dạng gì. Nhìn qua bên cạnh, là một đống rác cao như bức tường.

    Ôn Tuyết Tuệ nếu đã quay đầu ra sau, ngược lại... Không dám lập tức quay đầu trở về phía trước.

    Có lẽ sau khi quay đầu về trước, quỷ sẽ xuất hiện ở phía sau lần nữa.

    Nhưng mà, bất kể nhìn bao lâu, cũng không thấy bất kỳ dấu hiệu nào quỷ sẽ xuất hiện.

    Không phải sao?

    Không có ở đây? Đó chỉ là ảo giác? Ảo giác? Hay là...

    Ôn Tuyết Tuệ, cuối cùng vẫn chầm chậm quay đầu trở về phía trước.

    Nhưng ngay lập tức, sau lưng lại có cảm giác bị bộ tóc chạm vào! Cô quay ngoắt đầu ra sau, nhưng mà... Vẫn không thấy gì cả.

    Ôn Tuyết Tuệ thở hổn hển, trợn to hai mắt lên nhìn...

    Tại sao không có?

    Đến tột cùng tại sao...

    Một lần nữa cô quay đầu trở về trước, liều mạng chạy. Giờ phút này tinh thần của cô gần như đã hoàn toàn suy sụp. Vốn tưởng rằng huyết tự chỉ thị lần thứ hai, sẽ có độ khó không cao lắm, ai ngờ...

    Cô đã quá xem thường nhà trọ này rồi.

    Cùng lúc đó, Tinh Long cũng đã gần chạm đến cực hạn.

    Cảm giác sợ hãi liên tục đè ép các dây thần kinh, y vẫn chưa quay đầu lại, nhưng lúc nào cũng có cảm giác nghi ngờ sau lưng có thứ quái gì đó bám theo... Trong tay nắm lấy con ngươi nhân tạo kia, nhưng lúc này cũng không dám sử dụng. Ai biết, nếu quả thật soi thấy quỷ, có khi nào ngay lập tức sẽ chết?

    Suy đoán của ca ca không nhất định là đúng a!

    Cảm giác bất lực không ngừng lấp đầy trái tim, còn bóng tối xung quanh càng lúc càng siết chặt lấy y. Từ trước tới giờ, ánh sáng chưa bao giờ cách y xa xôi đến vậy.

    Đành phải... Nghĩ biện pháp quay trở về căn phòng đã phân tán với đám người Ôn Tuyết Tuệ... Phải gặp lại bọn họ? Rồi mới...

    Nhưng khi mong muốn đó còn chưa được thực hiện, thì chuyện đáng sợ đã xảy ra trước một bước.

    Lúc này, Tinh Long đang ở bên hông một ngôi nhà. Mới vừa rồi y đi ngang qua nó, rõ ràng có một cánh cửa. Sau khi đi qua khỏi cánh cửa đó ước chừng năm bước...

    Sau lưng, truyền đến thanh âm cánh cửa bị mở ra...

    Thanh âm đấm cửa chuyển động...

    Tiếng kẽo kẹt do đẩy cửa phát ra...

    Tiếp theo là...

    Thanh âm cánh cửa bị đóng kín!

    Khí lạnh mãnh liệt lan tỏa sau lưng Tinh Long, y lập tức gia tăng tốc độ bước chân, không dám quay đầu lại cố gắng nới rộng khoảng cách với “thứ” kia ở sau lưng!

    Không... Không được!

    Không được bám theo tao!

    Nhưng mà, cái thứ sau lưng kia rõ ràng bám sát y. Bất kể đi như thế nào, đều giống như cái bóng bám theo sát y.

    Y liên tục siết lấy con ngươi nhân tạo trong lòng bàn tay, nhưng rốt cục vẫn không dám lấy ra soi.

    Mình quả nhiên là một thằng vô dụng a...

    Nếu như là ca ca thì... Nếu như mà là y thì, làm sao lại bất lực thế này? Nhưng mà, bây giờ có nói gì cũng vô ích.

    Có lẽ không còn đường trở về nhà trọ rồi...

    Đoạn thời gian trước đây, mình còn đi ngăn cản Mẫn tự sát. Nhưng có lẽ... Điều đó chỉ khiến cho tương lai của cô ấy phải trải qua nhiều chuyện kinh khủng hơn mà thôi.

    Giơ lên cánh tay đang nắm chặt con ngươi nhân tạo, chậm rãi mở lòng bàn tay ra.

    Đây là cơ hội cuối cùng rồi... Thua, hết thảy cũng sẽ kết thúc.

    Rốt cục... Tinh Long, đem con ngươi nhân tạo, giơ lên trước mặt! Nhìn kỹ hình ảnh mà con ngươi nhân tạo phản chiếu được... chính là tình cảnh sau lưng mình!

    Sau đó...

    Tinh Long...

    Thấy được một thứ khiến y cơ hồ phải thét lên thất thanh!

    Ôn Tuyết Tuệ đã chạy rất lâu. Giầy của cô đã nát bét, lảo đảo muốn ngã xuống. nhưng cô vẫn kiên trì chạy tiếp.

    Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

    Nhưng thời điểm nửa đêm không giờ sao vẫn quá xa xôi.

    Cô lại quay đầu về sau một lần nữa.

    Như cũ chẳng có cái gì cả. Từng trận gió rét thổi qua, phòng ốc, cây cối, v.v...

    Không có gì cả... Tại sao không có gì cả?

    Không cách nào chịu đựng tiếp được nữa... Ôn Tuyết Tuệ lại ngã xuống, thở hổn hển.

    Sau lưng không có bất kỳ thứ gì...

    Tinh Long mở lòng bàn tay của mình ra, khi đó y đã nhìn rõ con ngươi nhân tạo kia.

    Trên thực tế thời điểm y móc con ngươi này xuống, cũng không có cẩn thận chú ý đến nó.

    Nhưng bây giờ nhìn kỹ, đã phát hiện...

    Đây căn bản... Chính là một con ngươi thực sự!

    Mắt phải sớm đã mất đi vậy tại sao mình lại có một con ngươi thực sự được chứ?

    Trong đầu của Mẫn, luôn ám ảnh cảnh tượng trong bức họa mà Thâm Vũ đã vẽ.

    Trên bức họa vẽ Biện Tinh Long, Liễu Tương, Tôn Tiễn, Ôn Tuyết Tuệ và Lục Diệp tất cả năm người. Năm người trong tranh, toàn bộ đều quay đầu ra sau. Mà ở sau lưng mỗi người, đều có một bóng đen mờ ảo mơ hồ. Năm bóng đen đều đưa hai tay ra, móc lấy cặp mắt của năm người, đồng thời đem cặp mắt khác nhét trở vào hai hốc mắt!

    Con ngươi của năm người này, toàn bộ đã bị đánh tráo!

    Không chỉ riêng thị giác, thời điểm Tinh Long tiếp xúc với con ngươi kia, cũng cảm thấy rất rõ ràng... Đó thực sự là một con ngươi hoàn hảo! Làm sao có thể?

    Tiếp theo, một vấn đề kinh khủng liền xuất hiện.

    Nếu mình đã bị đổi một cặp mắt hoàn hảo...

    Vậy tại sao mắt phải của mình vẫn không cách nào nhìn thấy đồ vật?

    Cách giải thích duy nhất chính là...

    Mãi cho đến khi mình móc con ngươi ra, thì trước đó vẫn luôn có thứ gì đó ngăn cản tầm nhìn của mắt phải...

    Tinh Long chậm chạp giơ tay lên, sờ soạng phía trước một chút.

    Y bắt được một bàn tay vô cùng lạnh lẽo!

    Thời gian mà năm người bị đánh tráo con ngươi, chính là thời điểm vừa mới đặt chân vào mảnh đất này. Chung quanh hoàn toàn không có cửa hàng buôn bán, cơ hồ không có bất kỳ tia sáng nào.

    Vì vậy... Cho dù lúc đó cái thứ đánh tráo con ngươi bọn họ có đứng ngay trước mặt, thì căn bản cũng không nhìn thấy.

    Ánh sáng hoàn toàn bị ngăn cách, chính là vì nguyên nhân này.

    Sau khi đã bị tráo con ngươi, những gì nhìn thấy hết thảy đều là “hiện tượng” giả tạo. Cho nên, mới có thể xuất hiện những hiện tượng cổ quái kia.

    Năm người bị “tách ra”, nhưng thật ra là ảo giác của con ngươi giả.

    Tôn Tiễn nhìn thấy chính mình ở trước mặt, thậm chí ở trên ngực cũng có đeo mặt dây chuyền sọ người nguyên nhân cũng giống vậy...

    Cảm giác khu vực hoang phế này rộng lớn quá mức cũng giống vậy...

    Lục Diệp không phát hiện trong gương hình ảnh phản chiếu sau lưng mình nhiều thêm một cái chân cũng giống như vậy...

    Liễu Tương nhìn “quỷ” thành Tinh Long cũng giống như vậy...

    Ôn Tuyết Tuệ quay đầu lại quan sát, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy cũng giống như vậy...

    Không nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào dù là một con ruồi cũng chính là nguyên nhân như thế, bởi vì trước mắt căn bản không phải cảnh tượng chân thật.

    Toàn bộ đều là giả tượng do “con ngươi” tráo đổi này tạo ra. Sau khi con ngươi bị đánh tráo, bất luận quỷ từ phương hướng nào xuất hiện giết hại chủ hộ, đều không thể phòng bị.

    Trên thực tế, mặc dù có rất nhiều quỷ hồn tồn tại dưới dạng vô hình, nhưng nhà trọ đều có hạn chế khả năng hành động của quỷ hồn, tạo ra sinh lộ, trong huyết tự chỉ thị sẽ không tồn tại quỷ hồn hoàn toàn vô hình và không có chuyện không có biện pháp tìm ra tung tích của nó. Như vậy toàn bộ đều không còn khó hiểu.

    Mẫn cho các chủ hộ lời khuyên “không được quay đầu lại”, cũng là bởi vì cô cho là, có lẽ nếu không quay đầu trở về sau, thì cái tương lai này có thể thay đổi, nếu như quỷ xuất hiện ở trước mặt bọn họ, vậy thì tự nhiên là bọn họ sẽ có thời gian chạy trốn. Tóm lại không quay đầu ra sau, thì quỷ buộc phải đến trước mặt bọn họ mới có thể đánh tráo con ngươi. Dĩ nhiên nếu như quỷ trong suốt, thì cô cũng hết cách. Cho dù viết “Bảo vệ đôi mắt” cũng vô ích, nếu như vì bảo vệ đôi mắt, mà không nhìn thấy rõ phía trước thế thì còn dễ dàng bị quỷ giết hết hơn, hơn nữa quỷ cũng không có khả năng vì ngươi bào vệ đôi mắt mà không làm gì được ngươi. Song một chút thông minh này của Mẫn đã hoàn toàn thất bại, cô căn bản không nghĩ tới lúc đó đường Chân Điền tối đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, quỷ chính là đứng trước mặt bọn họ đánh tráo con ngươi, mà bọn họ căn bản không hề phát hiện ra.

    Chuyện này khiến người ta liên tưởng đến câu chuyện > trong >

    Thật ra thì, nếu như Tinh Long quay đầu lại trước, thì sẽ phát hiện... Khi quay đầu ra sau, mắt phải của y sẽ nhìn thấy rõ. Sở dĩ sau khi bị đánh tráo con ngươi mà mắt phải của y vẫn như cũ không nhìn thấy, là bởi vì ở phía trước y, mắt phải bị cái “thứ” đó lấy tay che lại. rồi.

    Mặt khác, một chi tiết đáng phải nhắc đến chính là, con ngươi bọn họ bị đánh tráo, cũng khiến bọ họ bị thêm một thứ lừa gạt.

    Đó chính là... Đồng hồ đeo tay. Sau khi con ngươi bị tráo đổi, thời gian đồng hồ đeo tay hiển thị mà bọn họ nhìn thấy đương nhiên là giả. Trên thực tế, năm phút trước, đã bước qua nửa đêm không giờ.

    Nhưng mà thực tế lúc này những người còn sống là Tinh Long và Lục Diệp đều cho là, bây giờ mới vừa qua khỏi mười giờ tối.

    Con người đối với khái niệm “thời gian”, thật ra thì hoàn toàn lệ thuộc vào đồng hồ. Vô tình, đồng hồ trở thành thứ duy nhất đếm thời gian mà con người biết sử dụng, giả thiết nếu không có đồng hồ, con người sẽ không kịp thích ứng, lâm vào trạng thái không thể xác định được thời gian. Rất nhiều người đều có kinh nghiệm, cảm giác của bản thân với thời gian, tỷ như đã qua mấy phút, mấy giờ, nếu so sánh với thực tế thì thời gian chên lệch rất lớn. Bởi vì cảm giác của con người với thời gian vô cùng chủ quan, khi ta đang ở trong hoàn cảnh vô cùng khẩn trương, hoặc là thời điểm đang nhàn nhã thưởng thức âm nhạc, hay thời điểm không có chuyện gì làm, thì cảm giác đối với thời gian sẽ không giống nhau.

    Cho nên, chỉ hơn kém có hai giờ đồng hồ, đương nhiên cũng không có ai phát hiện ra. Hoàn toàn bị thời gian “giả” trên đồng hồ lừa gạt.

    Đây cũng chính là lý do tại sao, đám người Tinh Long không cách nào dùng điện thoại di động để liên lạc được với chủ hộ trong nhà trọ. Bởi vì cứ như vậy, bọn họ sẽ không thể, xác minh được thời gian thực sự.

    Đương nhiên... Tin nhắn của ca ca mà Tinh Long nhìn thấy... Cũng là “giả tượng”.

    Cho dù thông qua tin nhắn tháo “con ngươi nhân tạo” xuống, phát hiện chân tướng, căn bản cũng vô dụng. Bởi vì không có cách nào đoán được thời gian thực tế lúc này. Không có cách nào biết được hiện tại thời gian thực tế như thế nào, cho dù thời hạn huyết tự chỉ thị đã trôi qua, thì cũng không cách nào rời khỏi nơi này. Huống chi con ngươi không cách nào sử dụng, căn bản là không tìm ra phương pháp rời khỏi khu vực này.

    Tinh Long, đã lâm vào tuyệt cảnh. Y gần như không thể thoát rồi.

    Không biết sinh lộ, cũng không nắm rõ thời gian thực tế, mà ở trước mặt y, con “quỷ” lúc nào cũng che đi mắt phải của y, rốt cục đã muốn hành động.

    Tinh Long đã không còn bất kỳ biện pháp nào để chạy trốn nữa cả.

    Y... Chết chắc.

    Rạng sáng một giờ.

    Toàn bộ chủ hộ đều chờ đợi ở cửa nhà trọ, nhưng mà vẫn chưa có ai về tới nhà trọ. Tất cả mọi người không khỏi thầm than, lần này... Một người cũng không về được a.

    “Vẫn không biết được tờ giấy kia là ai viết a.” Chủ hộ 905 Tô Tiểu Mạt, mang kính cận, là một cô gái trẻ tuổi để tóc đuôi ngựa nói:” Cũng không có biện pháp từ trong miệng bọn họ biết được không quay đầu lại rốt cục có phải là sinh lộ thật không”

    Lý Ẩn trong lòng đang cầu nguyện, ít nhất nên có một người trở về.

    Chết chắc...

    Tuyệt đối chết chắc...

    Tinh Long chính là đang nghĩ như vậy, y không còn ôm lấy bất cứ hy vọng sống sót nào nữa.

    Mặc dù không biết bọn người Liễu Tương thế nào, nhưng mà... Mình tuyệt đối sống không nổi nữa. Nên làm gì bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ...

    Trong nháy mắt tuyệt vọng đánh ập tới Biện Tinh Long.

    Ngay sau đó, y chỉ cảm thấy, phía sau có một luồng khí lạnh lẽo ập tới. Ngay sau đó... Hơi thở tử vong càng lúc càng áp tới gần!

    Song ngay vào lúc này. Kỳ tích xảy ra.

    Hơi thở tử vong kia từ từ biến mất. Không chỉ như thế, Tinh Long hụt chân ngã nhào trên đất, qua thật lâu, cũng không có bất cứ chuyện gì phát sinh.

    Xảy ra chuyện gì? Ban đầu Tinh Long còn tưởng rằng, có phải là mình đã đến âm phủ rồi hay không, nhưng trước mắt không phải vẫn như cũ là “giả tượng” đó sao?

    Nhưng mà, y rất nhanh sờ soạng thân thể, còn hoàn hảo nha.

    Mình còn sống?

    Tinh Long làm sao cũng không nghĩ tới, mình không ngờ đánh bậy đánh bạ vậy mà tìm được sinh lộ.

    Trên thực tế, nếu như mỗi người bọn họ có thể nhìn thấy cảnh thực thì, sẽ phát hiện, căn bản cứ đi khoảng chừng năm mươi thước, sẽ có một cái nón bảo hộ màu đen ở dưới chân bọn họ. Trong khu vực này tổng số nón bảo hộ ít nhất cũng có cả ngàn cái.

    Trước đó, Tinh Long ở trong một căn nhà cũ, trong bóng tối từng đá trúng một thứ “cứng rắn”. Chính là cái nón bảo hộ đấy. Y nhìn không thấy cái nón bảo hộ không phải bởi vì trong nhà đó tối đen, mà là bở vì con ngươi của y căn bản không nhìn được đồ vật thực sự. Lúc đó thực tế là y đang đi ở ngoài đường, căn bản không phải ở trong nhà.

    Cái nón bảo hộ này cũng tương tự như búp bê thế thân trên xe buýt lúc nửa đêm, một khi đội nón bảo hộ lên, quỷ lập tức không có cách nào nhìn thấy bọn họ, đồng thời con ngươi cũng sẽ được hoán đổi trở lại.

    Mới vừa rồi, thời điểm Tinh Long ngã nhào trên mặt đất, đầu của y vừa hay chui vào trong một cái nón bảo hộ! Giờ phút này, Tinh Long giơ cổ tay lên, nhìn thấy được thời gian chính xác trên đồng hồ!

    Biện Tinh Long... Trở thành người duy nhất trong lần huyết tự này, còn sống trở về.

    Cùng thời gian, Lục Diệp vừa ngẩn đầu lên nhìn đồng hồ tay một chút, thời gian hiển thị, là mười giờ rưỡi.

    “ Sao lại... Sao thời gian lại trôi qua chậm như vậy, mới mười giờ rưỡi?” Lục Diệp đi tới, càng lúc càng lo lắng. Giờ phút này, y vừa hay đi ngang một cái nón bảo hộ.

    Tiếp...

    Tiếng bước chân của y chợt biến mất

    Hết thảy khôi phục yên tĩnh...

    Giống như sự yên tĩnh của cái chết...​
     
    zeussekki and banhdacua25 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Địa Ngục Công Ngụ
    Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
    Quyển 9
    Chương 1: Sắp đặt, thao túng, khắc chế

    Editor: Cốc Vô Danh
    Nguồn: vodanhcoc.blogspot.com

    Thâm Vũ mất tích.

    Cô bé biến mất đúng vào buổi tối hôm chấm dứt huyết tự chỉ thị đó.

    Mẫn đã đợi đến sáng ngày hôm sau, nhưng Thâm Vũ vẫn không có trở về cô nhi viện. Gọi điện thoại di động cho cô, thì phát hiện số máy đã hủy bỏ dịch vụ. Sau đó, ở trong phòng cô bé, tìm được một tờ giấy, trên đó viết, cô sẽ không trở về nữa. Nét chữ, đúng là bút tích của Thâm Vũ.

    Những ngày kế tiếp, Thâm Vũ, như tan biến hoàn toàn khỏi thế giới này.

    Mẫn hiểu rất rõ, bất luận thế nào, nhất định cũng phải tìm được cô bé. Từ những lời kể do chủ hộ sống sót là Biện Tinh Long thuật lại, những gì cô bé vẽ đúng là dự báo hoàn cảnh thực tế của huyết tự ở tương lai! Cô đối với Mẫn, một người gần như không có bất cứ hy vọng gì đối với cuộc sống trong nhà trọ, chính là sợi dây thừng cứu mạng duy nhất!

    Mặc khác, Lý Ẩn vẫn không có cách để xác định cảnh báo trên mẫu giấy nhỏ kia rốt cục là đúng hay sai, dù sao chỉ dựa vào lời kể của một mình Biện Tinh Long thì... Không đủ cơ sở để phán đoán.

    Kế tiếp, chủ hộ mới tại nhà trọ, bắt đầu không ngừng tăng lên. Hai tháng liên tiếp số chủ hộ mới tiến vào nhà trọ, tổng cộng tăng thêm hai mươi bảy người!

    Điều này làm cho Lý Ẩn thân là lầu trưởng cảm thấy áp lực rất lớn, càng nhiều người, càng khó quản lý. Nhưng mà, bởi vì vừa ra khỏi ngõ hẻm thì sẽ không thể nhìn thấy những cảnh tượng kinh khủng tại nhà trọ, nên rất nhiều người cũng tin là, cái tòa nhà trọ này đúng là không thể dùng khoa học thường thức để lý giải.

    Kế tiếp, Lý Ẩn lại giao nhiệm vụ cho những chủ hộ cũ, ở dưới tầng trệt, luân phiên giải thích các quy tắc của nhà trọ cho người mới. Quy tắc mười lần huyết tự, mới chỉ nghe một chút đã làm người ta run rẩy, không ít thiếu nữ trẻ tuổi bị dọa sợ đến khóc thút thít. Nhưng số người không tin cũng không phải ít, dĩ nhiên, hậu quả sau khi rời khỏi nhà trọ quá bốn mươi tám tiếng chính là chết.

    Thời gian trước số chủ hộ ít, thì còn cố mà thuyết phục khuyên can, nhưng mà hiện tại, chủ hộ nhiều như vậy, chạy đi thuyết phục từng người đúng là chuyện không thể nào. Những người không tin, chỉ có thể coi là bọn họ xui xẻo thôi.

    Căn hộ trống trong nhà trọ, nhanh chóng giảm xuống. Từ tầng một đến tầng chót, tầng nào cũng có chủ hộ.

    Hôm đó, Mẫn mang theo sắc mặt tái nhợt trở về nhà trọ, đứng trước cửa căn hộ của mình, hai tay run rẩy lấy chìa khóa, rất nhiều lần cắm trượt ổ khóa.

    Thâm Vũ vẫn bặt vô âm tín.

    Đã tìm hết những địa phương có thể tìm, vẫn không tìm được cô bé! Mẫn bây giờ chỉ còn cảm giác bất lực!

    Vốn là, mình rất hận con bé, căm ghét sự tồn tại của nó, thậm chí hy vọng nó không xuất hiện trên thế gian này. Song, lúc này, khi nó thật sự biến mất, Mẫn cảm thấy hình như trái tim mình bị khoét rỗng, giống như trên thế gian này tất cả mọi thứ cũng đều biến mất.

    Rốt cục cũng cắm trúng ổ khóa, mở cửa ra. Mẫn chợt cảm thấy trước ngực phát sinh cảm giác bỏng rát!

    Qua mấy giây, cô mới nhận ra đây chính là dấu hiệu cảnh báo huyết tự chỉ thị đã được thông báo! Vì vậy cô lập tức xông vào nhà, nhìn thấy trên vách tường, những dòng máu đỏ liên tục chảy ra tạo thành chữ viết.

    Huyết tự chỉ thị là: "Ngày 2 tháng 3 năm 2011, 0:00-12:00, đến nhà may ở phía tây nam thành phố K. Mảnh thứ ba của khế ước địa ngục, được giấu trong bộ váy cưới đỏ truyền thống bên trong nhà may." Tiếp theo, là đoạn giới thiệu khế ước địa ngục như những lần trước.

    Váy cưới đỏ truyền thống?

    Chuyện này là sao?

    Mặt khác, ở tầng 4 bên trong căn hộ 403, Tử Dạ cũng đang ôm ngực, nhìn huyết tự ở trên tường có nội dung tương tự.

    "Ngày này, rốt cục cũng phải đến."

    Khoảnh khắc tung tích mảnh thứ ba của khế ước địa ngục được thông báo, cũng có nghĩa là, lời nói dối trước đó của Lý Ẩn sẽ lập tức bại lộ chân tướng.

    Cô lập tức ra cửa, đi về phía căn hộ 404 kế bên, nhấn chuông cửa nhà Lý Ẩn.

    Đại sảnh tầng trệt.

    Lúc này, đã có một chủ hộ đứng đợi.

    Chủ hộ này tên là Trầm Tử Lăng, là một nam nhân lạnh lùng mặc áo thun đen bó sát người, trong các chủ hộ, cũng coi như là người có thân thủ mạnh mẽ, thậm chí có người hoài nghi y chính là quân nhân giải ngũ.

    Kế tiếp, lại có thêm hai chủ hộ đi xuống.

    Một chính là Mẫn, người còn lại, là một nam nhân tóc xù, đeo kính râm. Nam nhân tóc xù tên là Jim Deli, bất quá y xác thực là người Trung Hoa, nghe nói đây là tên tiếng Anh của y, tên tiếng Trung của mình y căn bản không nói cho bất cứ ai biết, mọi người cũng chẳng quan tâm, cứ dùng tên tiếng Anh mà gọi y, nghe nói y là người đam mê nhạc rock 'n' roll, trước đây có tham gia một ban nhạc, nhưng sau khi tiến vào nhà trọ thì đành phải rời khỏi nhóm, là fan hâm mộ của Elvis Presley và The Beatles.

    "Xin lỗi, xin hỏi anh là..." Mẫn nghi ngờ tiến tới hỏi Trầm Tử Lăng: "Vị tiên sinh này xin hỏi phải xưng hô thế nào? Là... chủ hộ nhà số mấy?"

    Trầm Tử Lăng quét ánh mắt sắc như dao về phía Mẫn, nhất thời khiến cô rùng mình một cái!

    "Trầm Tử Lăng, chủ hộ 1605."

    Sau khi thốt ra câu trả lời giống như một cái máy, y không nói thêm gì nữa.

    Jim Deli tiến gần đến hai người, nói: "Vốn tính đợi mọi người đến đông đủ, tôi mới nói. Nhưng mà bây giờ cứ nói trước vậy, huyết tự chỉ thị hai người đã xem hết rồi chứ? Mảnh thứ ba khế ước địa ngục xuất hiện, cái này chứng minh, trong bọn người Lý Ẩn, Kha Ngân Dạ nhất định có kẻ dấu riêng mảnh khế ước, nhưng lại nói láo là không có thu được. Không bằng thảo luận một chút, người nói láo đó, là ai trong bọn họ?

    Mẫn lúc này cảm thấy rất bức bối bất an, môi cô mấp máy, nhưng một câu cũng không nói ra được. Còn Trầm Tử Lăng thì càng không nói lời nào, đến nhìn Jim Deli một cái cũng không nhìn. Trong lúc nhất thời, nam nhân tóc xù cảm thấy gượng gạo mất hết tự nhiên.

    Lúc này, cửa thang máy lại mở. Người bước ra, chính là Tử Dạ.

    "Doanh tiểu thư!" Nam nhân tóc xù mới vừa kêu lên, còn chưa kịp nói tiếp, Tử Dạ đã tiên phát chế nhân.

    "Nếu như muốn nói chuyện mảnh khế ước địa ngục, thì vào buổi hội nghị chủ hộ khuya nay, Lý lầu trưởng sẽ công bố chuyện này. Nội dung chi tiết, tôi cũng không có rõ ràng."

    Jim Deli sửng người một chút, y không ngờ sẽ có chuyện như vậy!

    Lý Ẩn sớm đã dự liệu tình huống này sẽ phát sinh. Cho nên từ sớm hắn đã quyết định, khi tung tích mảnh khế ước địa ngục thứ ba được thông báo, sẽ lập tức triển khai hội nghị chủ hộ, công bố chuyện này.

    Mục đích việc làm này, có hai mục đích.

    Thứ nhất, nếu như không công khai chuyện này, chỉ để những chủ hộ nhận được huyết tự chỉ thị biết chuyện, như vậy mấy chủ hộ đó sẽ lập tức khoanh vùng được đối tượng hiềm nghi lớn nhất. Đồng thời, cũng vì muốn cướp lấy mảnh khế ước địa ngục, sẽ gây bất lợi đối với bọn hắn, thậm chí còn có thể lấy chuyện đó uy hiếp mình. Nhưng nếu công bố chuyện này, thì đồng nghĩa với việc khoáy đục hồ nước, khiến cho tất cả các chủ hộ đều biết, ngược lại sẽ làm cho các chủ hộ kiêng kỵ lẫn nhau. Như vậy cũng giống như nhiều con hổ cùng nhìn thấy một miếng mồi ngon, không con nào khinh suất xông tới giành trước, nếu không lập tức sẽ trở thành kẻ thù chung của những con còn lại. Toàn thể chủ hộ đều biết chuyện, ngược lại sẽ sinh ra tác dụng kiềm chế lẫn nhau.

    Thứ hai, sau khi công bố chuyện này, lời nói dối của Kha Ngân Dạ hoặc Hạ Tiểu Mỹ, hoặc là liên minh giữa hai người họ sẽ không cần bằng chứng cũng tự bại lộ. Cho dù bất lợi, thì cả hai phía đều bất lợi. Ai cũng có thể đoán ra, trong bọn hắn có kẻ đã dấu riêng mảnh khế ước địa ngục. Cứ như vậy, tình cảnh của Ngân Dạ và Lý Ẩn sẽ hoàn toàn giống hệt nhau, đó chính là đều phải đối mặt với những ánh mắt giám sát chặt chẽ của toàn thể chủ hộ, cho nên nhất định sẽ lựa chọn tạm thời đứng chung một con đường với Lý Ẩn cùng nhau tiến thoái. Bởi vì, bọn hắn có cùng chung "địch nhân". Người xưa nói, không có địch nhân vĩnh viễn cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn. Quan hệ lợi ích thống nhất, cho dù đang là kẻ thù cũng có thể hòa giải; nếu quan hệ lợi ích xung đột, cho dù là đồng minh mật thiết cũng sẽ trở mặt thành thù.

    Vì vậy đêm đó, bên dưới đại sảnh tầng trệt, sau khi các chủ hộ đã tập hợp đầy đủ, Lý Ẩn đứng ở chính giữa vòng vây, đem nội dung huyết tự lần này công bố ra. Thời điểm nhắc tới "mảnh khế ước địa ngục thứ ba", cả tầng trệt nhất thời ồ lên!

    "Quả nhiên có người lén dấu mảnh khế ước địa ngục!"

    "Lầu trưởng Lý Ẩn, không phải một mảnh khế ước địa ngục đang ở trên người cậu đó chứ?"

    "Kha Ngân Dạ! Nhất định là Kha Ngân Dạ! Không phải chính y đã khám phá ra hóa thân của lệ quỷ sao? Hừ hừ, nhất định là hắn!"

    "Có thể Kha Ngân Vũ cũng đang dấu riêng một mảnh khế ước địa ngục đấy?"

    "Sao có thể, không phải Doanh Tử Dạ nói sau khi cô ta ném đi mảnh khế ước địa ngục, Kha Ngân Vũ vẫn luôn ở cùng một chỗ với cô ta sao?"

    "Khó nói, có lẽ cô ta và Doanh Tử Dạ đã có thỏa thuận ngầm gì đó..."

    Các chủ hộ không phải là ngu ngốc, không ít người cơ bản đã phác thảo được những nét khái quát của câu chuyện. Nhìn nét mặt hùng hổ dọa người của bọn họ, Lý Ẩn lại nhìn về phía cái bia đồng cảnh ngộ với mình, đang bị rất nhiều chủ hộ vây quanh chính là Kha Ngân Dạ và Kha Ngân Vũ.

    Tốt lắm... Ngân Dạ, kế tiếp, thì tạm thời liên thủ với tôi đi...

    Kha Ngân Dạ cũng không ngờ Lý Ẩn lại dám dùng một chiêu chui đầu vào chỗ chết để sau đó hồi sinh, cố ý đẩy mình lên đầu gió ngọn sóng, lại còn bức bách mình nhất định phải đứng cùng một trận tuyến với hắn. Phải biết, khế ước địa ngục, là thứ mà cả hai bên đều muốn đoạt được. Một khi mảnh khế ước của Lý Ẩn bị cướp mất, như vậy tình huống sẽ không còn nằm trong sự khống chế và tính toán của mình nữa. Đáng sợ nhất là, không may trong lúc các chủ hộ tranh đoạt, mảnh khế ước địa ngục lọt vào tay ai lại không tra được, vậy thì phiền phức.

    Lúc này, giúp Lý Ẩn là giúp chính mình. Dĩ nhiên, đối với Lý Ẩn mà nói hoàn cảnh cũng giống như vậy, mảnh khế ước của mình và Ngân Vũ nếu bị đoạt mất, đối với Lý Ẩn cũng chính là bất lợi.

    Độc thật! Ngân Dạ không thể không thừa nhận, lần này, y thua Lý Ẩn một bậc. Mặc dù bị trói buộc vào cùng một hoàn cảnh tương tự với Lý Ẩn, nhưng rõ ràng người nghĩ ra cái kế hoạch này là Lý Ẩn rất có thể đã chuẩn bị trước nhiều bước tiếp theo, còn mình thì hoàn toàn lâm vào thế bị động!

    Dĩ nhiên, các chủ hộ sẽ không dùng bạo lực mà bức ép bọn hắn phải giao ra mảnh khế ước địa ngục, có ba nguyên nhân.

    Thứ nhất, các chủ hộ không phải ngu ngốc, dùng đến bạo lực là hạ sách, huống chi còn chưa rõ ràng người thực sự nắm trong tay mảnh khế ước địa ngục là ai. Mấy mảnh khế ước này rơi vào tay ai, vẫn chưa xác định được. Nếu dùng bạo lực, thì rất có thể làm cho ngọc đá cùng vỡ.

    Thứ hai, Lý Ẩn và Ngân Dạ, đều là những người có kiến thức và năng lực phân tích rất kinh người, đối với việc đi chấp hành huyết tự chỉ thị sau này của các chủ hộ, có tác dụng trợ giúp rất lớn. Dù là Lý Ẩn cũng được, Ngân Dạ cũng được, đều không phải nắm trọn vẹn khế ước địa ngục trong tay, mình không dại mà đi mạo phạm, khiến cho tương lai khi chấp hành huyết tự chỉ thị, lâm vào tuyệt cảnh.

    Thứ ba, các chủ hộ đều có khát vọng lấy được mảnh khế ước địa ngục, nó tự nhiên chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Các chủ hộ không thể nào vì cướp lấy mảnh khế ước mà tạo thành liên minh vững chắc. Có thể một hai người sẽ đạt được thỏa thuận với nhau, nhưng nhân số đông đảo là không thực tế. Huyết tự chỉ thị cấp ma vương, dù sao cũng là tùy thuộc vào quyết định có đi chấp hành nó hay không của chủ hộ, nói cách khác, cho dù rất nhiều người tham gia vào liên minh, thỏa thuận sau khi lấy được đầy đủ các mảnh khế ước thì cùng nhau rời khỏi nhà trọ, nhưng loại bảo vật này ai cũng không yên tâm giao cho người khác bảo quản, cho dù luân phiên bảo quản cũng rất khó chấp nhận. Dù sao bản khế ước địa ngục đầy đủ cũng chỉ có một bản, mà huyết tự chỉ thị cấp ma vương cũng chỉ năm mươi năm mới xuất hiện một lần. Bỏ qua cơ hội lần này, chưa chắc có lần sau! Cũng chỉ có con đường mười lần huyết tự vô cùng hung hiểm này là có thể đi đến cuối cùng! Tất cả mọi người đều sợ, nếu có chủ hộ nóng lòng quyết định trốn đi chấp hành huyết tự chỉ thị cấp ma vương, sẽ cầm lấy bản khế ước duy nhất đó đi theo. Một khi hoàn thành huyết tự chỉ thị cấp ma vương thì có thể rời khỏi nhà trọ, đến lúc đó chỉ cần trốn thật xa khỏi thành phố K, thì các chủ hộ bị trói buộc bởi nhà trọ làm sao mà truy được hắn? Hơn nữa Lý Ẩn còn chơi ác đem chuyện này công bố cho toàn thể chủ hộ đều biết, nhiều người như vậy, nếu như cũng có thể thống nhất thành một liên minh đồng tâm hiệp lực, thì Lý Ẩn thà tin tưởng năm 2012 chính là ngày tận thế.

    Hiển nhiên, sau khi các chủ hộ dần dần tỉnh táo lại, cũng bắt đầu ý thức được... Lý Ẩn đã dùng một chiêu rất lợi hại. Ai cũng không thể gây bất lợi với hắn, Tử Dạ và Ngân Dạ, mảnh khế ước địa ngục bất luận là ai đi đoạt lấy, kẻ đó cũng sẽ trở thành thịt Đường Tăng! Mảnh khế ước địa ngục này, ngoài sáng thì không giành được, muốn giành ở trong tối thì không có bao nhiêu người có cái năng lực đó! Huống chi trước mắt mảnh khế ước cũng mới chỉ xuất hiện ba mảnh, mảnh thứ ba hiện tại mới chỉ vừa được thông báo tung tích mà thôi. Trong giai đoạn này mà đem cả nhà trọ biến thành một chiến trường hỗn loạn đấu đá lẫn nhau, đối với người nào cũng không có chỗ tốt. Dù sao đã biết được mảnh khế ước địa ngục nằm trong tay mấy người này, bọn họ là chủ hộ trong nhà trọ nên không thể bỏ trốn, vậy sợ cái gì? Không bằng chờ bảy mảnh khế ước toàn bộ rơi vào trong tay các chủ hộ, lúc đó mới tiến hành một cuộc chiến tranh đoạt sống chết cũng không muộn!

    Chẳng qua là, nghĩ tới đây, sẽ khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi... Đến lúc đó, sẽ chết bao nhiêu người a?

    Giờ phút này, Lý Ẩn giống như một thống soái, tinh tế cẩn mật thao túng từng quân cờ. Hết thảy, đều nằm trong sự tính toán của hắn. Hắn biết, đại đa số chủ hộ đều sáng suốt, chắc chắn sẽ không ở giai đoạn tìm kiếm này mà triển khai tranh đoạt mảnh khế ước địa ngục, loại hành động này là bất trí.

    Dù sao, viết ra được cuốn tiểu thuyết quân sự xuất sắc, Lý Ẩn tự nhiên hiểu được làm sao đem binh pháp, vận dụng vào thực tế! Chiến tranh cũng không phải chỉ cần xem vài bộ phim đọc vài cuốn sách, tùy tiện yy tự sướng, mà có thể viết ra được!

    Hơn nữa Lý Ẩn rất rõ ràng, mưu lược của hắn có thể thành công, còn có một nhân tố trọng yếu. Đó chính là... Mình và Ngân Dạ mỗi bên chỉ nắm trong tay một mảnh khế ước địa ngục!

    Cái này chính là "Khắc chế". Nếu, hai mảnh khế ước địa ngục, đều ở trong tay của mình thì khác. Như vậy... Kế hoạch này của mình, hậu quả sẽ là tổn thất rất nặng nề. Toàn thể chủ hộ sẽ nhất trí xem mình là kẻ địch chung. Dù sao các mảnh khế ước địa ngục rơi vào tay những chủ hộ khác nhau, thì các chủ hộ còn lại mới có thể yên tâm. Nếu không, xui xẻo làm sao mà cả bảy mảnh đều tập trung rơi vào tay một người, như vậy...

    Người đó tuyệt đối sẽ dùng khế ước địa ngục, lập tức đến vách tường trong nhà mình viết lên một chữ "Tế", để đi thi hành huyết tự chỉ thị cấp ma vương, rời khỏi nhà trọ! Đó chính là điều đáng sợ nhất!

    Bất quá lúc này mà suy tính đến chuyện đó, thì còn quá xa xôi.

    Ngay lúc này tồn tại một vấn đề. Một trong số những người bị tình nghi sở hữu mảnh khế ước địa ngục, Doanh Tử Dạ sẽ phải đi chấp hành huyết tự chỉ thị lần này!

    Nếu như, mảnh khế ước địa ngục ở trong tay Doanh Tử Dạ, một khi cô chết, không phải là sẽ không còn ai biết tung tích của mảnh khế ước kia ở đâu hay sao? Ngu ngốc mới tin rằng, Tử Dạ tuyệt đỉnh thông minh, lại đem mảnh khế ước đó, dấu ở căn hộ của mình bên trong nhà trọ. Dù cô và Lý Ẩn công khai quan hệ yêu đương cách đây chưa lâu, nhưng có tiết lộ chuyện này cho Lý Ẩn hay không thì lại không ai biết. Huống chi, cũng không ít chủ hộ hoài nghi, cô nhận lời yêu Lý Ẩn, thật ra chỉ vì muốn lợi dụng Lý Ẩn mà thôi.

    Tiếp theo, đề tài trong hội nghị, bắt đầu chuyển sang thảo luận huyết tự lần này.​
     
    banhdacua25 and zeussekki like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)