Võng Du Dị giới toàn chức nghiệp đại sư - Trang Tất Phàm.

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi b1209049, 4/2/15.

  1. Dị giới toàn chức nghiệp đại sư
    Tác giả:Trang Tất Phàm.
    Chương 10 : Chiếc nhẫn và bức vẽ
    Dịch : thienbinh3811595
    Beta : Chiêu Nguyên

    Nguồn : banlong.us​


    Cuối cùng ” Leviathan Tinh Tinh “đã hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm của Bát cấp ma thú, giữa tiếng kêu gào thảm thiết cầu xin tha thứ,” Leviathan Tinh Tinh “ nằm ẹp trên mặt đất hết vái lạy lại thở dài, chỉ kém chút nữa là không có quỳ xuống dập đầu với Lâm Lập thôi.

    "Ồ! Cái con Tinh Tinh chết tiệt này, rõ ràng biết đánh không lại nên đầu hàng?" Lâm Lập cảm thấy được mở rộng tầm mắt, khó trách An Độ Nhân nói, chúng chỉ là một đám tiểu côn đồ ưa thích quấy rối, đánh thắng được thì vẽ bậy lên mặt người ta, đánh không lại thì nằm sấp trên mặt đất cầu xin tha thứ, đây thật sự là một đầu Bát cấp ma thú sao?

    Đối với cái bại hoại gia hỏa như vậy, Lâm Lập thật đúng là không biết bắt nó thế nào.
    Cứ như vậy thả nó, Lâm Lập tự nhiên là không cam lòng, có thể thuận tay giết chết, nhưng mà giết nó thì cũng không có ý nghĩa, nghĩ tới nghĩ lui lại khiến cho Lâm Lập có chút nhức đầu, căm tức vung mạnh trên đầu Leviathan Tinh Tinh, lúc này cũng không cần bất cứ đạo phong nhận nào cả, chỉ thấy Lâm Lập tiện tay giật một căn nhánh dây, vừa đánh vừa mắng: "Ai cho ngươi bắt cóc tống tiền vơ vét tài sản? Ai cho ngươi cầm cây dừa nện lão tử? Ai cho ngươi hướng lão tử cười quái dị... Đúng rồi, vừa rồi lão tử mắng ngược rồi ? Được rồi, lại mắng một lần nữa... Ai cho ngươi bắt cóc vơ vét tài sản..."

    Cứ một trận húc đầu he não loạn đánh, dù không làm bị thương “Leviathan Tinh Tinh” nhưng đối với nó thì cảm giác không khác gì thấy bốn mùa hoa nở. Đường đường là Bát cấp ma thú mà một nhánh dây trước mặt trốn cũng không dám trốn. Lâm Lập đánh một hồi đều cảm thấy có chút nương tay với nó rồi, cuối cùng mới hậm hực ngừng tay, nhìn lại cũng thấy đáng thương cho “Leviathan Tinh Tinh”, sớm đã là không chịu nổi chà đạp, đem đầu triệt để vùi vào trong đất.

    Mà một bên Mạch Cách Lôi Ni cùng Hina thì trợn mắt há hốc mồm. Dù sao cũng có cùng nhau lui tới, bọn hắn đối với thực lực Lâm Lập coi như có chút hiểu rõ, có thể bọn hắn còn chưa có thân thiết nhưng cũng biết hắn là một ma pháp sư cường đại. Chỉ là bọn hắn không thể tưởng tượng được thực lực Lâm Lập lại có thể mạnh đến loại trình độ này, cái cảnh vô hạn phong nhận làm cho bọn hắn cảm giác mình giống như đang nằm mơ.

    Mạch Cách Lôi Ni coi như là mạo hiểm giả thâm niên rồi, bái kiến không ít ma pháp sư, nhưng hắn còn chưa có thấy qua, có ma pháp sư nào có thể biến thái giống như Lâm Lập. Nhìn xem một mảnh phong nhận, quả thực so với mưa của dừa “Leviathan Tinh Tinh” còn muốn nhiều hơn vài phần.

    Đợi đến lúc Lâm Lập đem đầu của “Leviathan Tinh Tinh” rút ra khỏi mặt đất, cha con Mạch Cách Lôi Ni đã triệt để chết lặng. Xem ra thiếu niên này quả thực chính là một con quái vật... (nếu cha con Mạch Cách Lôi Ni biết được nam chính còn thánh thần hơn những gì họ nghĩ chắc chắn sẽ đạp bàn hô to: “yêu nghiệt”)

    "Xem ngươi về sau còn dám hung hăng càn quấy hay không..." Lâm Lập đánh cho đã nghiền mới dừng tay, sảng khoái tinh thần vứt đi nhánh dây, nhìn thoáng qua bốn phía, chuẩn bị đưa cha con Mạch Cách Lôi Ni đi.

    Hành động này vừa đúng rơi vào tầm mắt “Leviathan Tinh Tinh” lại khiến nó nhưng cho rằng là hắn đang thay đổi nhánh dây để tiếp tục đánh, vừa đã trúng dừng lại:một chầu đánh đã làm nó tê dại nếu tiếp tục đánh …, “Leviathan Tinh Tinh” lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, bất chấp trước đó còn đang giả chết, vội vàng từ trên mặt đất nhảy dựng lên, một bên "Ô ô ô ô" cầu tình, một bên chỉ vào một gốc cây đại thụ đằng xa.

    "Làm gì vậy?"
    "Ô ô ô ô ô!"
    "Ô cái cọng lông..." Lâm Lập không kiên nhẫn đạp Leviathan Tinh Tinh một cước, ánh mắt nhìn theo phương hướng chỗ nó chỉ điểm: “Đừng nói là ngươi chuẩn bị hiến cho ta một mỹ nữ Leviathan Tinh Tinh đi?"

    "Ô ô ô..."
    "Trừ ô ô ô ô, ngươi không thể nói cái khác hay sao?"
    "Ô ô ô!"
    "..."
    Thật sự chịu không được cái gia hỏa chỉ biết "Ô ô" này, Lâm Lập dứt khoát bắt nó dẫn đến gốc đại thụ nhìn thử một cái.

    Phía dưới gốc cây cổ thụ khổng lồ có một tầng lá rụng dày đặc. Chỉ là so với đống lá mục nát rụng trong rừng rậm, thì đống lá rụng ở đây lộ ra vẻ xanh tươi, rõ ràng là vừa bị giật từ trên cây xuống.


    Không cần Lâm Lập phân phó, Leviathan Tinh Tinh đã nhanh chóng đẩy đám lá rụng để lộ ra một cái hốc cây vừa sâu vừa lớn.

    "Bà mẹ nó!" Lâm Lập hướng bên trong hốc cây nhìn thoáng qua, lập tức cảm thấy cái con Tinh Tinh này thật tài tình, đem cái hốc cây biến thành một “hố” nữ trang. Nhìn xem bên trong đều ẩn dấu rất nhiều thứ, những dấu vết loang lổ của khôi giáp vũ khí, những hạt châu bằng thủy tinh sáng lấp la lấp lánh, một đống đủ mọi màu sắc các kiểu con đà điểu, thậm chí còn có cả tranh sơn dầu, vải vẽ...

    Náo loạn cả buổi thì ra thằng này nó muốn tặng mình những kỳ bảo mà nó kiếm được sao? Thật sự làm Lâm Lập vừa bực mình vừa buồn cười.

    Đang muốn quay người rời đi, lại bỗng nhiên cảm giác được, chính giữa một đống đồ vật loạn thất bát tao, lại lộ ra một cổ ma pháp chấn động yếu ớt. Loại cảm giác này đối với Lâm Lập thật sự quá quen thuộc, bất kể là trên tay Phong Bạo giới chỉ vô tận hay là Nộ Diễm pháp bào trên người đều luôn lơ đãng lộ ra ma pháp chấn động nhàn nhạt. (loạn thất bát tao : lung tung, lộn xộn)

    " Có thật là có cất giấu thứ tốt?" Lâm Lập không khỏi sửng sốt một chút, có thể tràn ra ma pháp chấn động cho dù nhỏ, nhưng chắc chắn không phải là thứ tầm thường, mà ngay cả căn pháp trượng mà lão pháp sư đưa cho hắn cũng không đủ trình độ như vậy.

    Có kinh hỉ ngoài ý muốn, Lâm Lập cũng không rảnh đi xử lý “Leviathan Tinh Tinh”, vội khom lưng xuống, bên trong hốc cây chọn lựa một phen.

    Quả nhiên cảm giác của hắn là đúng, đem cái khối vải vẽ đủ màu sắc vứt qua một bên, Lâm Lập rất nhanh từ bên trong đống thủy tinh châu tìm được một cái nhẫn.

    Màu sắc của chiếc nhẫn có chút u ám, cũng không biết dùng cái tài liệu gì tạo thành, nhưng hoa văn lại cực kỳ tinh xảo. Từng đạo hoa văn tinh tế, tỉ mỉ bao quanh viên kim cương màu đen ở chính giữa khiến nó cứ như một hành tinh có dải ngân hà lấp lánh bao quanh. Mà cỗ ma pháp chấn động nhàn nhạt, chính là từ nơi viên kim cương phát ra.

    Lâm Lập lần đầu tiên trông thấy chiếc nhẫn, lập tức bị viên kim cương hấp dẫn.

    Giống như một loại bản năng, một loại trực giác. Lâm Lập biết rõ, đây tuyệt đối là một kiện trang bị ma pháp cường đại. Ít nhất sẽ có sự chênh lệch so với Nộ Diễm chi bào trên người mình.

    "Được rồi được rồi... nếu ngươi đã có thành ý, ta đây tất nhiên sẽ không khách khí..." Lâm Lập vỗ vỗ đầu “Leviathan Tinh Tinh” như một tiểu hài tử, nguyên nhân đại khái là bởi vì cái chiếc nhẫn khiến tâm tình hắn không tệ. Lúc này nhìn lại “Leviathan Tinh Tinh”, cũng là không giống lúc trước như vậy diện mục khả tăng rồi. (Nam chính thấy trang bị là sáng mát lên. Chậc chậc ko có tiền đồ *lo lắng cho tương lai nam chính*)

    "Cạc cạc cạc!" Leviathan Tinh Tinh chỉ biết cười ngây ngô, nhưng thật ra thì cực kì cao hứng. Cũng không biết là cao hứng vì Lâm Lập nhận chiếc nhẫn hay vẫn cao hứng vì chính mình rốt cục có thể đuổi cái ôn thần này đi.

    Ngoài ý muốn có một kiện trang bị ma pháp, tâm tình của Lâm Lập nhất thời trở nên rất tốt, cũng không có hứng thú làm khó “Leviathan Tinh Tinh”, chỉ là ở trên mông nó đạp một cước: "Cút đi!" (nam chính biến thái vl)

    Bị trúng một cước, “Leviathan Tinh Tinh” lại cứ như được ân xá, nó dùng hết sức bình sinh nhanh chóng chạy vào chỗ sâu nhất trong rừng.
    Cầm chiếc nhẫn trên tay chuẩn bị đi, bỗng nhiên trông thấy bức tranh sơn dầu bị bôi bôi trét trét đủ thứ màu sắc lúc nãy.

    Lúc này Lâm Lập mới chú ý tới, bức tranh này tựa hồ có gì đó đặc biệt.

    Lâm Lập có chút kỳ quái, thuận tay đem bức tranh sơn dầu nhặt lên.

    Cẩn thận nhìn xuống phía dưới, mới phát hiện có những ký hiệu như giun dế xiên xiên vẹo vẹo ẩn dấu trong bức tranh sơn dầu.

    "Cao đẳng Tinh Linh văn!" Lâm Lập càng hoảng sợ. Trong nhà gỗ nhỏ của An Độ Nhân cất dấu không ít sách ma pháp, trong đó có một bộ phận là dùng “cao đẳng Tinh Linh văn” để ghi, chỉ là Lâm Lập vừa mới tiếp xúc ma pháp, trụ cột còn chưa bền chắc nên An Độ Nhân chưa bao giờ để cho hắn đụng những vật này.

    Nội dung văn tự Lâm Lập xem không rõ, nhưng ít nhất hắn biết rõ, chỉ cần liên quan với “cao đẳng Tinh Linh văn“ thì chắc chắn không phải là thứ đồ tầm thường.

    Cho nên hắn không chút do dự, thuận tay đem bức tranh sơn dầu nhem nhuốc vào trong ngực. (cả bức tranh đó nha!!! Làm sao bỏ vào ngực được hay thế @o@)

    Thời điểm ba người trở lại sơn động, Cromwell đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đống lửa.

    "Hina!" Gặp cha con Mạch Cách Lôi Ni bình yên vô sự, nhiệt tâm ma pháp sư chấn động. Quái vật bắt đi Hina thật sự quá cường đại, giống như tia chớp. Hắn chỉ thấy mình lập tức ngã xuống đất, đồng thời cướp đi Hina. Hắn nghĩ như thế nào cũng không ra, ba người có thể bình yên vô sự cứu Hina trở về.

    Nghĩ đến con quái vật đáng sợ kia, lập tức nhớ lại biểu hiện chính mình lúc trước. Chính mình lại vứt bỏ Hina chật vật chạy trốn.

    Nhất thời Cromwell chỉ cảm thấy trên mặt như bị phỏng, cả người đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn là Lâm Lập giúp hắn giải nguy.

    "Thời điểm không còn sớm, mọi người nghỉ ngơi đi."

    SPOILER]
     
    adbn thích bài này.
  2. Dị giới toàn chức nghiệp đại sư
    Tác giả:Trang Tất Phàm.

    Chương 11 : Galos thành
    Dịch : thienbinh3811595
    Beta : Chiêu Nguyên

    Nguồn : banlong.us



    Thời điểm giữa trưa ngày hôm sau, bốn người đã về tới thành Galos.

    "Phí Lôi, nơi này chính là thành Galos." Mạch Cách Lôi Ni hào hứng giới thiệu với Lâm Lập tòa thành thị phồn hoa này: "Phía trước không xa, chính là mạo hiểm giả công hội. Lúc không nhận nhiệm vụ, ta đều đợi ở chỗ này. Nếu như ngươi có chuyện gì cần muốn hỗ trợ, có thể tìm ta ở tửu quán Phỉ Thúy bên cạnh."

    "Bà nội mi! Cái thành gì mà to vãi..." Đã quen với cảnh những toà nhà cao tầng chọc trời trong những đô thị, lúc này đi đến nơi thành thị xa lạ này, Lâm Lập cảm thấy mọi thứ đều mới lạ. Đi theo Mạch Cách Lôi Ni hai con mắt lại không ngừng đảo, hết nhìn đông lại nhìn tây.

    Nhìn bộ dáng Lâm Lập, Cromwell không nhịn được nhíu mày, thật là một tên hai lúa.

    Tâm tình hắn bây giờ rất phức tạp, có hối hận cũng có không cam lòng, nhưng nhiều hơn cả là căm hận đối với Lâm Lập.

    Hắn rất hối hận tại sao mình lại theo vào Lạc Nhật sơn mạch, nếu như không chạy vào Lạc Nhật sơn mạch, thì cũng không gặp được “Leviathan Tinh Tinh”, nếu không gặp “Leviathan Tinh Tinh”, thì chính mình cũng không vứt bỏ Hina chạy trối chết, có rất nhiều phương pháp theo đuổi Hina, mà bản thân hết lần này tới lần khác lại chọn con đường ngu ngốc nhất.

    Khoảng khắc “Leviathan Tinh Tinh” bắt đi Hina, hắn chỉ biết đứng đực ra, Bát cấp ma thú cường đại, chỉ là đứng trước mặt nó, Cromwell liền không nhịn được toàn thân run rẩy, hắn muốn đuổi theo cứu Hina, nhưng chân lại không nghe lệnh, tự tin trước đây hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự sợ hãi vô tận.

    Cuối cùng sợ hãi chiến thắng lý trí, Cromwell lựa chọn trốn tránh. Tất cả đối với hắn giống như một cơn ác mộng.

    Chính mình thì chật vật trốn về sơn động, mà tên ma pháp sư tầm thường này lại cứu được Hina, thái độ Hina đối với của mình cũng không khách khí nữa, chỉ là có khinh thường, cho tới bây giờ, Hina cũng không thèm nhìn mình bằng nữa con mắt.


    Cromwell không ngốc, hắn biết rõ cái này ý vị như thế nào, nó có nghĩa rằng mình đã triệt để đã mất đi hi vọng theo đuổi Hina.

    Mà trải qua một lúc hối hận, Cromwell rất tự nhiên đem hết thảy lỗi đều đỗ trên người Lâm Lập, chính là vì sự xuất hiện của hắn, mình mới đã mất cơ hội đánh bại Song Túc Phi Long, cứu cha con Hina và cũng bởi vì sự xuất hiện của hắn nên mình mới biểu hiện sợ hãi với “Leviathan Tinh Tinh”.

    Hắn thậm chí cảm thấy tất cả đều là kế hoạch của Lâm Lập, cái tên ma pháp sư chết tiệt này đã sớm có tâm tư tranh đoạt Hina với hắn, cho nên mới ngay lúc đó xuất hiện ở Lạc Nhật sơn mạch.

    Đối với Cromwell mà nói, Lâm Lập chính là căn nguyên tội ác, chỉ cần diệt trừ hắn, chính mình có thể thuận lợi ở bên Hina.



    Lâm Lập vào Galos thành, không thể nghi ngờ là một cơ hội tốt.

    Thân là người thừa kế gia tộc, Cromwell rất rõ ràng, thế lực khổng lồ của gia tộc mình tại Galos, ngay cả cao tầng của Ma Pháp Công Hội cũng không thể bỏ qua ý kiến Mai Lâm gia tộc, một khi Lâm Lập tiến vào Ma Pháp Công Hội thì không phải cực kỳ dễ đối phó sao?

    Nghĩ vậy mọi tối tăm phiền muộn trên mặt Cromwell biến mất xuất hiện vẻ tươi cười.

    Cũng chính vì vậy nên trên đường đi Cromwell chưa bao giờ nói chuyện với Lâm Lập, lúc này lại chủ động mở miệng hỏi: "Phí Lôi pháp sư chút nữa có muốn đi Ma Pháp Công Hội thông báo không? Nếu có gì muốn hỗ trợ cứ nói, Mai Lâm gia tộc coi như nói vài lời với Galos Ma Pháp Công Hội."

    "Thông báo?" Lâm Lập không khỏi sững sờ.

    "Ngài không biết?" Cromwell trong lòng lại mắng một câu đồ hai lúa, nhưng trên mặt như cũ bảo trì dáng tươi cười: " Văn bản của Hội nghị tối cao quy định rõ ràng, Ngũ cấp ma pháp sư trở lên mới đến một tòa thành thị, phải thông báo với cai thành của thành phố Ma Pháp Công Hội."

    "Đợi một chút... Hội nghị tối cao là cái gì vậy?"

    "Cả nghị hội tối cao mà ngài cũng không biết?" Lâm Lập lại để cho Cromwell mở rộng tầm mắt, lòng hư vinh thật lớn thỏa mãn ngoài, không nhịn được lại mắng câu hai lúa: " Hội nghị tối cao thành lập cuối niên đại Hắc Ám, tên đầy đủ là Hội Trọng Tài An Thụy Nhĩ Ma Pháp Công Hội, thành lập với mục đích là để Ma Pháp Công Hội tiến hành giám sát cùng quản lý, đương nhiên là các gia tộc ma pháp không được tham gia quản lý, ví dụ như Mai Lâm Gia Tộc của chúng ta.."

    "Nha..." Lâm Lập nhẹ gật đầu, lại có chút nghi ngờ hỏi: "Vậy Ma Pháp Công Hội xem như cấp dưới của cái nghị hội tối cao nhất đó ?"

    "Không sai biệt lắm thì chính là như vậy, nhưng Hội nghị tối cao bình thường sẽ không trực tiếp tham dự quản lý."

    Lâm Lập cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ là trong lòng thầm nghĩ, xem ra An Thụy Nhĩ thế giới này phức tạp hơn so với tưởng tượng của mình.

    Mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng nên đoàn người đã đi tới mạo hiểm giả công hội lúc nào không hay.

    Đây là một công trình kiến trúc khổng lồ, chiếm hơn phân nửa con đường, trang hoàng bên ngoài khá đơn giản mộc mạc, nhìn từ ngoài cửa ngươi không thể nào tưởng tượng được đây là tổ chức khổng lồ và giàu có nhất của thế giới An Thụy Nhĩ, từ cửa chính đi vào, là một gian đại sảnh rộng rãi, theo như Mạch Cách Lôi Ni giới thiệu, đây chính là nơi bọn hắn thường nhận nhiệm vụ, trong đại sảnh chật ních mạo hiểm giả, có một số người thì chờ đợi nhiệm vụ mới, cũng có một số đã nhận được nhiệm vụ đang chuẩn bị rời đi, tất cả những chức nghiệp mà những mạo hiểm giả này sở hữu Lâm Lập đều biết, từ ma pháp sư đến chiến sĩ, lại từ cung thủ đến đạo tặc, đại đa số bọn hắn đều mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt trên người, rõ ràng là do chém giết ma thú quanh năm lưu lại.

    "Phí Lôi, ngươi trước ở chỗ này ngồi, ta cùng Hina đi giao nhiệm vụ, rất nhanh sẽ trở lại."

    Mạch Cách Lôi Ni nói xong đang muốn quay người rời đi, Lâm Lập lại vươn tay kéo hắn trở lại: "Nhiệm vụ của các ngươi không phải đã thất bại sao?"
    “Nhiệm vụ thất bại cũng phải giao, nếu không thì chúng ta không thể nhận những nhiệm vụ khác."

    "Nhiệm vụ thất bại sẽ không có phiền toái gì chứ?"

    Mạch Cách Lôi Ni lắc đầu: "Phiền toái thì không có gì, chỉ là tổn thất một ít tiền thôi."

    "Ngươi ở nơi này chờ ta."
    Nói xong Lâm Lập tìm một nơi hẻo lánh, lặng lẽ mở ra Phong Bạo giới chỉ, từ bên trong móc ra cái móc câu của con sư hạt lúc trước hắn gặp khi giúp An Độ Nhân hái Dã Cương hoa, lúc trước Lâm Lập cảm thấy cái móc câu này Độc tính không tệ, định lấy nó làm vũ khí,cha con Mạch Cách Lôi Ni lại dẫn đường cho mình nên Lâm Lập cũng không định tiếp tục cất giấu.

    "Dùng cái này giao nhiệm vụ không có vấn đề gì chứ?" Lâm Lập đem cái móc câu của con sư hạt đưa cho Mạch Cách Lôi Ni.

    "Ngươi..." Trung niên mạo hiểm giả cũng không nghĩ tới, vấn đề chính mình lo lắng nhất cứ thế mà được giải quyết, còn muốn nhờ Lâm Lập trợ giúp dọc đường, nhất thời cha con Mạch Cách Lôi Ni cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ là không ngừng lặp lại: "Cảm ơn, cám ơn..."

    "Khách khí cái gì, dù sao thứ này ta cũng không cần dùng..." Lâm Lập cười cười: "Ta còn có chút việc muốn làm, không thể tiếp tục đi cùng các ngươi rồi, nếu có gì cần giúp, có thể đi Ma Pháp Công Hội tìm ta, nếu không có chuyện gì gấp, ta có thể nghỉ ngơi tại đây một thời gian."

    "Phí Lôi tiên sinh!" Lâm Lập mới vừa đi tới ngoài cửa mạo hiểm giả công hội, lại trông thấy Hina đuổi tới, mái tóc dài màu vàng kim tung bay, khuôn mặt đỏ bừng, sắc mặt ngượng ngùng: "Phí Lôi tiên sinh..."

    "Ân?"
    "Phí Lôi tiên sinh... Ta..." Hina bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt, không ngừng tự động viên mình trong lòng, cứ lặp lại "Ta" cả buổi, cuối cùng cũng thốt lên được mấy từ: "Phí Lôi tiên sinh gặp lại..."

    "Gặp lại Hina." (nam chính thật ko có tiền đồ)
    Lâm Lập cười cười vừa muốn quay người, lại chợt thấy một hồi làn gió thơm đánh úp lại, Hina rốt cục cũng lấy được dũng khí, đem một đồ vật nhét vào trong lòng bàn tay Lâm Lập: "Cái này tặng cho ngươi!"

    Vừa đem thứ đồ vật nhét vào tay Lâm Lập xong, Hina đã là mắc cỡ đén mức tai đỏ bừng, không đợi Lâm Lập hỏi, vị mỹ nữ chân dài giống như một bé thỏ trắng bị doạ sợ chạy trối chết về mạo hiểm giả công hội.

    Nhìn qua bóng lưng nhanh nhẹn rời đi, Lâm Lập không khỏi ngây dại, đứng yên thật lâu, mới nhớ đồ vật trên tay.

    Đó là một cái túi vừa làm, chế tác mặc dù có chút thô ráp, nhưng từng mũi khâu lại rất dụng tâm, cầm trên tay, Lâm Lập phảng phất cảm giác được nhàn nhạt nhiệt độ cơ thể trên người Hina ...
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)