FULL  Hài  LS Q.Sự Đế Trụ - Free 119 - Trí Bạch

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 35.1: Lại Trị Thông Giám


    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 35.1: Lại Trị Thông Giám

    Lưu Lăng cảm thấy khá hứng thú đối với thái độ của y, người này đã bị nhốt rất nhiều ngày rồi, vậy mà xem ra không có chút hiệu quả nào. Với loại người như này, Lưu Lăng biết nên làm thế nào để đối phó. Loại người này, ngươi càng cứng rắn với y, dùng bạo lực với y cũng chẳng thu được kết quả nào, dù cho đánh gãy cả hai đùi của y, cũng không khiến y há miệng ra được.

    - Không biết tiên sinh đã dùng điểm tâm hay chưa, nếu là chưa, ta sẽ gọi người đưa tới.

    Lưu Lăng cười nhẹ nói.

    Chu Diên Công khoát tay áo:
    - Đại trượng phu không ăn của bố thí, ngươi không tất phải làm bộ làm tịch như vậy.

    Lưu Lăng cười thầm, ngươi không ăn của bố thí, vậy mấy ngày qua ngươi làm sao sống được? Xem bộ dạng mập mập trắng trắng hẳn là đã mọc ra không ít thịt đâu. Của bố thí nhà ta ngươi chẳng những ăn, chỉ sợ ăn còn không ít, hơn nữa rất là hưởng thụ ấy chứ.

    Hắn cũng không nói gì, ngồi xuống đối diện Chu Diên Công, thuận tay cầm lấy một quyển sách trên bàn lật xem. Bản thư tịch này là Sử ký Tư Mã Thiên, trước đây rất lâu Lưu Lăng đã từng xem qua rồi, những lúc rảnh rỗi cũng rất thích đọc lại. Ngụy Trưng (*) đã từng nói, ‘Dĩ đồng vi kính khả dĩ chính y quan. Dĩ sử vi kính khả dĩ tri hưng thế. Dĩ nhân vi kính khả dĩ minh đắc thất. (**)’ Đọc nhiều lịch sử điển cố, sẽ thu được sự trợ giúp không nhỏ trong cách đối nhân xử thế.
    (*) Ngụy Trưng, tự Huyền Thanh, là một nhà chính trị và sử học thời đầu thời nhà Đường. (**) Giải nghĩa (Hùng Chương Hưng): Lấy đồng làm gương, có thể chỉnh sửa mũ áo; lấy thời xưa làm gương, có thể biết được hưng thịnh và suy bại; lấy người khác làm gương, có thể rõ cái được mất.

    Kỳ thật ngày đó ở trên đường cái y đã từng gặp qua Lưu Lăng, theo lý thì nên nhận ra Lưu Lăng mới đúng. Nhưng rất không may, người này là một tên cận thị nặng, lúc ấy chỉ là nghe nói Lưu Lăng có mặt ở đó, căn bản không thấy rõ người nào là Trung Thân Vương.

    Ngược lại, Nhạc Kỳ Lân thì y nhận ra đấy, vả lại phỏng chừng cả đời cũng không quên được.
    Chu Diên Công kiêu ngạo, y nghĩ Lưu Lăng cũng chỉ là đám tôi tớ đến giả vờ giả vịt mà thôi, thấy Lưu Lăng không nói lời nào y lại cúi đầu đọc sách, tiếp tục rung đùi lắc lư đầu. Đối với loại tập tục xấu này của người đọc sách, Lưu Lăng hết sức phản cảm. Lúc đọc sách vì sao cứ phải rung đùi lắc lư đầu thế này? Hơn nữa rõ ràng còn quay lưng lại, làm cái bộ dạng này thật sự khiến người ta khó mà hiểu được.

    Tuy nhiên tâm tư Lưu Lăng rất nhanh đã trầm tĩnh, đọc sách có thể làm cho lòng hắn yên tĩnh, bất kể là trong hoàn cảnh ồn ào hơn hắn cũng có thể bình thản chịu đựng gian khổ. Âm thanh ngâm tụng của Chu Diên Công hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn. Huống hồ Lưu Lăng còn là một yêu nghiệt có thể đạt tới trình độ “nhất tâm nhị dụng”, vừa đọc sách đồng thời trên cảm quan kỳ thực đang quan sát nhất cử nhất động của Chu Diên Công.

    Thời gian trôi qua, hai người này vẫn cứ như vậy, dường như đang so đấu định lực. Chỉ là Chu Diên Công khẳng định sẽ thua, nên biết rằng ngồi trước mặt y chính là Lưu Lăng, chẳng những là Đại Tướng Quân Vương đã từng trải qua chiến trận sa trường, còn là Trung Thân Vương lấy lực lượng một người ổn định triều cục cải cách triều chính, càng là yêu nghiệt sở hữu tâm trí của hai kiếp người. Đối thủ có cấp bậc vượt xa y không chỉ một tầng, y làm sao có thể so sánh?

    Rốt cục, hai người cứ ngồi trơ như vậy suốt một canh giờ, Chu Diên Công có chút không chống đỡ được nữa.

    - Ta nói, con người ngươi sao không biết đạo lý gì hết. Vào đây chỉ hỏi ta có dùng điểm tâm chưa, xong rồi thì không nói tiếng nào nữa, rốt cuộc là ngươi đến đây với ý đồ gì hả?

    Chu Diên Công đặt sách trong tay xuống, nhìn thẳng vào mắt Lưu Lăng hỏi.
    Lưu Lăng ngẩng đầu thản nhiên quét mắt y một cái, lại cúi đầu tiếp tục xem sách. Chu Diên Công chạm phải cái đinh mềm, không tiện phát tác, chỉ đành nâng sách lên tiếp tục đọc. Chẳng qua tiếng đọc sách của y càng ngày càng loạn, không còn loại cảm giác sang sảng trôi chảy trước đó nữa.

    Lại một lát sau, Chu Diên Công đập quyển sách trên bàn, tiếng động thật mạnh cho thấy giờ phút này tâm cảnh của y hiển nhiên rất loạn.

    - Ngươi người này, nếu không nói gì, thì ta muốn hạ lệnh đuổi khách.

    Lần này, Lưu Lăng đến ngẩng đầu cũng chẳng màng, dường như đã đắm chìm bên trong nội dung của sách. Chu Diên Công tự làm mất mặt, siết chặt nắm tay, cắn răng một cái lại cầm lấy sách đọc.
    Theo thời gian trôi qua, Lưu Lăng đã đọc hoàn tất quyển thứ ba mươi mốt “Ngô Thái Bá thế gia” và quyển thứ ba mươi hai “Tề Thái Công thế gia” của Sử Ký, tính toán thời gian cũng vừa đúng, hắn duỗi lưng một cái, nhẹ nhàng đặt sách lại trên bàn, sau đó đứng dậy nói với Chu Diên Công:

    - Quấy rầy rồi, cáo từ.

    Duy có năm chữ, khiến cho Chu Diên Công như rơi vào sương mù, không hiểu ra sao.

    Lưu Lăng cũng không đợi Chu Diên Công đáp lời, bước đi luôn ra ngoài cửa. Lần này Chu Diên Công không ngồi yên nữa, đứng dậy đuổi tới kéo quần áo Lưu Lăng.
    - Không được! Ngươi không nói rõ ý đồ đến đây, hôm nay đừng hòng có thể đi.

    Lưu Lăng nhẹ nhàng giãy ra, vẻ mặt vân đạm phong khinh, nói:

    - Nghe nói tiên sinh phẩm cách thanh cao nên đặc biệt tới thăm, hôm nay gặp được tâm nguyện xem như đã thỏa. Xin cáo từ.

    Nói xong, Lưu Lăng lại bước đi.

    Chu Diên Công bước nhanh hai bước ngăn trước người Lưu Lăng, nói:

    - Phẩm cách thanh cao chỉ nhìn thôi làm sao nhìn ra được? Một, ngươi không hỏi xuất thân của ta. Hai, chưa cùng ta giảng học luận đạo. Ba, chưa nghe ta làm thi từ ca phú. Sao biết được ta thanh cao?
    Lưu Lăng thở dài:

    - Nghe danh không bằng gặp mặt, ta đi đây.

    Hắn càng muốn đi, Chu Diên Công càng không cho đi. Ngăn hắn lại truy vấn vì sao nói nghe danh không bằng gặp mặt hả? Hai người họ còn chưa nói năng gì với nhau, làm sao có thể xác định phẩm cách của một con người chứ?

    Lưu Lăng đơn giản cười trừ, không thèm để ý, quyết tâm muốn đi. Điều này càng khiến Chu Diên Công nóng lòng, y ngăn ở phía trước Lưu Lăng và nói:

    - Không cho ngươi đi! Ngươi không thể đi!

    Lưu Lăng nhấc cao cằm, ánh mắt nghiền ngẫm mà hỏi:
    - Vì sao?

    Chu Diên Công nghiến răng nghiến lợi, nói:

    - Ít nhất, ngươi cũng phải nói cho ta biết ngươi là ai, bằng không ngươi tuyệt đối không thể đi!

    Câu này vừa nói dứt, y bỗng ngây ra một lúc, hai mắt đưa sát lại nhìn kỹ Lưu Lăng, thần sắc chợt biến đổi, phịch một tiếng quỳ sụp trên đất.

    - Thảo dân Chu Diên Công, bái kiến Vương gia!

    Lưu Lăng cười ha hả, nói:
    - Chu Diên Công à, nếu ngươi vẫn còn đoán không ra bổn Vương, bổn Vương sẽ không chút khách khí đánh bay ngươi ra khỏi phủ Trung Thân Vương rồi.

    Lưu Lăng giơ tay kéo Chu Diên Công dậy, cười nói:

    - Xem dáng vẻ của ngươi, giống như mấy ngày này có không ít người tới tìm ngươi nói chuyện, kể ta nghe một chút xem.

    Lưu Lăng đi trở lại bên bàn học ngồi xuống.

    Chu Diên Công cung kính đứng ở một bên, đem những chuyện xảy ra mấy ngày này sơ lược thuật lại một lần. Đương nhiên là y giấu đi thái độ bất kính của mình đối với Lưu Lăng, chỉ nói mình khá là bực dọc. Lưu Lăng nghe xong thì cười phá lên, thật không ngờ đám sai vặt trong phủ cũng đều là người thú vị nha.
     
    Dạ Tâm, trangem, thienta and 6 others like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 35.2: Lại Trị Thông Giám



    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 35.2: Lại Trị Thông Giám

    Lưu Lăng cười hỏi:

    - Ngày đó ngươi châm chọc bổn Vương, nói rằng một vụ án lớn bị biến thành một trò khôi hài, nói Lưu Lăng ta chẳng qua là kẻ mãng phu. Xem ra ngươi có cái nhìn rất thâm sâu đối với sự kiện kia, nói nghe một chút đi.

    Chu Diên Công lần nữa quỳ phịch xuống đất, dập đầu nói:

    - Vương gia thứ tội, thảo dân tội đáng chết vạn lần.

    Lưu Lăng khẽ cười nói:

    - Đứng lên rồi nói. Nếu bổn Vương muốn trị tội ngươi còn có thể giữ mạng cho ngươi tới ngày hôm nay hay sao? Đã sớm kéo ngươi đến cửa thành một đao chặt xuống cho chó ăn rồi. Có ý kiến gì thì nói ra đi, nếu không làm cho bổn Vương hài lòng, một đao còn nợ kia sớm muộn cũng phải đưa cho ngươi rồi.

    Chu Diên Công bị dọa đến sợ run, chỉnh lý lại trong đầu một chút rồi lựa từ mà nói:

    - Thảo dân cho rằng, trong vụ án này tất có điều kỳ quái.

    Ngay sau đó, Chu Diên Công đã trình bày toàn bộ đầu đuôi những suy luận của mình. Điểm làm cho Lưu Lăng tán thưởng chính là Chu Diên Công chỉ bằng vào một đoạn ngắn ngủn đã có thể đưa ra suy đoán chính xác đến tám chín phần mười, hiển nhiên là một người tâm tư kín đáo.
    Lưu Lăng an tĩnh nghe y nói xong, gật gật đầu nói:

    - Ngươi đã có kiến giải như thế, hẳn không phải người lỗ mãng. Ngày đó ở trên đường cái châm chọc ta, là muốn được ta chú ý đến đi.

    Thân mình Chu Diên Công run lên, còn chưa kịp nói gì chợt nghe Lưu Lăng nói tiếp:

    - Ý tưởng không tệ, ngươi thành công rồi.

    Hắn vỗ vỗ bả vai Chu Diên Công và nói:

    - Tuy nhiên, nếu là người khác, chỉ e sẽ không đơn giản đánh ngươi một trận thôi đâu.
    Chu Diên Công ngượng ngùng cười nói:

    - Thảo dân hiểu rõ tường tận cách làm người của Vương gia, tự nhận hành động của mình sẽ không gây ra tai vạ quá lớn. Đổi ngược là một quan viên không rõ khác, thảo dân sẽ không dám mạo hiểm như này.

    Y thành thật nói ra như vậy, trái lại khiến Lưu Lăng dở khóc dở cười.

    Nếu nói y là người lỗ mãng, thì từ những phân tích cách nhìn của y đối với án tình, vô cùng tinh tế, từng chi tiết đều suy luận hết sức hợp lý, có thể thấy được lối suy nghĩ kín đáo, tâm tư linh hoạt. Mà nếu nói y thông minh, từ việc chọn một biện pháp ngu xuẩn thế này để tiến cử bản thân, lấy lời của Tống Đan Đan (*) mà nói chính là ‘rảnh rỗi không có việc gì tự đi tìm đánh’ đấy. (*) Một diễn viên Hoa Ngữ
    Lưu Lăng nói:

    - Nói như vậy, ta còn phải cảm ơn được ngươi công nhận rồi?

    Chu Diên Công cúi đầu nói:

    - Vương gia thứ tội, Chu Diên Công là một kẻ thảo dân, muốn làm Mao Toại tự đề cử mình (*) thì vô vàn khó khăn. Lấy thân phận của thảo dân, đừng nói là thi triển tài hoa trước mặt Vương gia, chỉ sợ đến cơ hội gặp mặt Vương gia một lần cũng không có, quả là bất đắc dĩ. Vất vả lắm mới ở trên đường tình cờ gặp được Vương gia, cơ hội nghìn năm một thuở như thế thảo dân tuyệt đối không thể bỏ qua.

    (*) Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.

    Y cố gắng chống đỡ nói:

    - Lúc ấy Vương gia làm như vậy, thật ra là đúng. Diên Công đối với sự bình tĩnh và quyết đoán của Vương gia ngay lúc đó hết sức khâm phục, nếu lúc ấy liền phát tác mà nói, chỉ e sẽ không thể điều tra ra cái gì.

    Lưu Lăng nói:

    - Không cần phải tâng bốc ta, lấy phương thức tự tiến cử của ngươi, nếu như chỉ có chút trình độ ấy thì còn xa mới đủ để khiến bổn Vương coi trọng. Ngươi nói nghe xem, ngươi còn có bản lãnh gì?

    Chu Diên Công trang nghiêm nói:

    - Thảo dân muốn hiến cho Vương gia một vật!

    - Hả?

    Lưu Lăng nói:

    - Hiến cái gì?

    Chu Diên Công trịnh trọng nói:
    - Thảo dân không dám nói món đồ này có tác dụng cho thiên thu xã tắc, nhưng nếu có thể thực hiện trọn vẹn sẽ không quá khó bảo vệ cho Đại Hán ta được trăm năm.

    Lưu Lăng cau mày nói:

    - Chu Diên Công, khẩu khí của ngươi thật lớn!

    Chu Diên Công tự hào cười nói:

    - Nếu Vương gia không tin, xin hãy xem qua trước rồi lại nói sau.

    Chu Diên Công lấy từ trong ngực ra một vật gì đó, lớn chừng hai mấy centimét, hóa ra là một quyển thư tịch. Bản thư tịch này nhìn qua có vẻ cũ kỹ, trên mặt bìa có nhiều dấu vết tổn hại. Lưu Lăng giở ra xem, mới phát hiện quyển sách này hẳn là tác giả đã tự mình dùng kim khâu dính lại.

    Trên mặt bìa chỉ có bốn chữ, bốn chữ này được viết bằng bút pháp phổ thông không có gì kỳ lạ, nhiều lắm chỉ có thể coi là tinh tế. Nhưng ý tứ của bốn chữ này, lại làm cho Lưu Lăng chấn động trong lòng.

    Lại Trị Thông Giám

    Hay cho bốn chữ này, quả là đại khí!

    Lưu Lăng lập tức bị bốn chữ này hấp dẫn. Lại Trị Thông Giám, tên như ý nghĩa, chính là một bản tổng kết liên quan tới phương diện lại trị trong lịch sử. Giảng thuật làm quan nên như thế nào, trị quan nên như thế nào. Lưu Lăng lật ra xem, tức khắc bị nội dung trong đó hấp dẫn.

    Chu Diên Công đứng bên nói:

    - Vương gia, bản thư này là thảo dân bỏ ra mười năm, tìm đọc hàng loạt sách sử sách cổ, căn cứ những kinh nghiệm và thất bại của người làm quan mà tổng kết và đưa ra suy lý. Tuy rằng thảo dân không dám nói mọi điều viết trong này đều là chính xác, những mỗi một bức tranh vẽ ra đều là tâm huyết chắt lọc của thảo dân.

    Lưu Lăng gật gật đầu, duỗi ngón tay chỉ vào ghế bên cạnh, nói:

    - Ngồi đi.

    Chu Diên Công nhìn nhìn, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện Lưu Lăng đã trầm mê vào trong sách rồi. Chu Diên Công tự hào cười cười, biểu hiện này của Lưu Lăng, không thể nghi ngờ chính là một sự khẳng định đối với y.

    Bản Lại Trị Thông Giám này, được Chu Diên Công đưa vào những luận chứng từ thời Chu Văn Vương cho đến giai đoạn diệt vong cuối thời Đại Đường, căn cứ vào những sai lầm phạm phải trong cuộc đời của năm trăm vị danh thần tuấn kiệt mà tổng kết lại. Bản thư này nếu đặt ở xã hội hiện đại cũng không phải quá khó làm ra, chỉ cần lên mạng là tìm ra ngàn vạn đáp án. Nhưng, vào thời loạn thế mà hoàn thành một tác phẩm như vậy, là một việc hết sức khó khăn.

    Phải biết rằng đương thời các học sinh đọc sách, trên cơ bản rất ít dính dáng đến những thứ này. Ngay cả hài tử Hoàng tộc cũng chưa chắc biết đến nhiều nhân vật lịch sử này cụ thể là thuộc vào thời đại nào, huống chi Chu Diên Công chỉ là con cháu hàn gia. Trong sách ghi chép cặn kẽ cuộc đời của mỗi người, những sự việc thành công nhất và thất bại nhất. Hơn năm trăm người, mỗi người đều kể lại hết sức tỉ mỉ. Lấy thân phận địa vị của Chu Diên Công, muốn tra ra được những thông tin này có thể tưởng tượng ra là khó khăn đến nhường nào.
     
    Dạ Tâm, trangem, thienta and 5 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)