Huyền Huyễn Đế Diệt Thương Khung - Hoa Lăng Tiêu

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đế Diệt Thương Khung
    Tác giả: Hoa Lăng Tiêu
    Chương 121: Yêu long hắc thiên

    Dịch giả: Huân Y Thảo
    Nguồn: Iread

    Đây là lần đầu tiên Thanh Lâm thấy cơ thể của rồng, tuy khuôn mặt rất khác so với trong tranh, nhưng cơ thể của nó thì giống y hệt như trong tranh.

    “Trong người phàm, lại có thể vẽ ra bô dạng giống hệt như thật như vậy, nhất định là có người đã từng nhìn thấy hình dáng thật sự của con rồng!”

    Thanh Lâm nhanh chóng lùi về phía sau, dường như đã dùng hết tốc độ mà cậu có thể biểu diễn được và đây cũng là tốc độ nhanh nhất mà từ trước đến giờ cậu từng biểu diễn qua!

    Lúc này đây, Yêu Thiên đã ngất đi, nếu không chừng, khi nhìn thấy tốc độ này của Thanh Lâm, nhất định sẽ thổ máu lần nữa.

    Bởi vì tốc độ mà trước đó Thanh Lâm biểu diễn, so với lúc này, hoàn toàn là giống như rùa bò, nếu như ngay lúc bắt đầu, Thanh Lâm liền biểu diễn tốc độ như thế, e rằng Yêu Thiên cũng không nhìn thấy được bóng hình của Thanh Lâm.

    “Đế Linh, bây giờ phải làm sao?” Thanh Lâm vừa lùi về sau, vừa ở trong lòng cầu cứu.

    “Yêu Long Hắc Thiên…”

    Âm thanh của Đế Linh từ từ truyền ra, nói: “Không ngờ…trên cơ thể của thằng này, lại ẩn giấu linh hồn của Yêu Long Hắc Thiên.”

    “Yêu Long Hắc Thiên…” Khuôn mặt của Thanh Lâm co giật thêm lần nữa.

    Đối với loại sinh vật rồng này mà Thanh Lâm luôn hướng tới, tất nhiên là đã nghe Đế Linh kể qua một chút bí mật và con Yêu Long Hắc Thiên này lại là một trong số đó.

    Yêu Long Hắc Thiên, con thú của bản đồ cấp ba, sau khi sinh ra, liền có thực lực của Đại Địa Chí Tôn và thiên phú về tu luyện của nó cực cao, trong số các con dị thú khủng khiếp thì con Yêu Long Hắc Thiên này có thể đứng trong top mười.

    Trong giai đoạn trưởng thành, Yêu Long Hắc Thiên liền có thực lực của Thiên Không Chí Tôn và một khi trưởng thành thì hoàn toàn có thể trở thành Tinh Không Chí Tôn!

    Nhưng Tinh Không Chí Tôn, không phải điểm cuối của Yêu Long Hắc Thiên!

    Cái loại sinh vật rồng này, cho dù là cấp thấp nhất thì tu luyện của nó cũng không có điểm cuối, vả lại, khi bọn họ mới sinh ra, liền có trí tuệ thông minh hơn người, càng có thiên phú về tu luyện mà người thường khó có thể đạt được, chí ít trong những truyền thuyết mà Đế Linh đã nghe qua thì có một tộc rồng cấp hai, đã luyện đến trình độ của Thần Hoàng!

    Và Thần Hoàng, đó chính là cao thủ mạnh nhất trong bản đồ cấp bốn!

    Thanh Lâm khó có thể tưởng tượng được con Yêu Long Hắc Thiên này rốt cuộc mạnh đến trình độ nào, nhưng nhìn bộ dạng của nó, hiển nhiên đã trưởng thành rồi, tạm thời chớ có nói rằng con này cũng giống y hệt con rồng trong truyền thuyết, tu luyện đến đẳng cấp cực kỳ khủng khiếp mà cho dù là nó chỉ mới sinh ra, đã có thực lực của Đại Địa Chí Tôn thì Thanh Lâm cũng đấu không lại!

    “Ngươi không cần phải sợ.”

    Đế Linh lại nói: “Tuy không biết thực lực bản thể của Yêu Long Hắc Thiên này và cũng không đoán ra được trạng thái linh hồn cùa nó, rốt cuộc là mạnh đến mức độ nào, nhưng hắn có thể cư trú trong cơ thể của một thằng nhóc mới chỉ là cảnh giới Linh Đan, nhất định là đã bị phong ấn rồi, nếu không, dựa vào cường độ khủng khiếp của linh hồn đó cũng đủ làm nổ tung cơ thể của Yêu Thiên.”

    “Bất kể là gì, chí ít khí tức mà nó phát ra lúc này, đã mạnh hơn ta rất nhiều lần rồi!” Thanh Lâm gấp gáp nói.

    Trong lúc nói chuyện, cái đầu rồng khổng lồ đó đã đến trước mặt của Thanh Lâm, Thanh Lâm có thể cảm nhận rõ ràng lực hút cực mạnh từ trong miệng của con rồng truyền ra lúc này, dưới lực hút này, tốc độ của cậu thậm chí còn bị giảm đi nhiều lần.

    “Thực lực của nó, nhiều nhất là bằng với cảnh giới Bổn Thần, nếu là vượt qua hai cấp bậc thì dựa vào cường độ linh hồn của nó, con Yêu Long Hắc Thiên này tuyệt đối không yên phận như thế.” Đế Linh khẳng định, nói.

    “Cảnh giới Bổn Thần…”Thanh Lâm thở phào nhẹ nhỏm, nếu thật là cảnh giới Bổn Thần thì cậu còn có cơ hội chiến với nó một trận.

    “Bất luận nó là cảnh giới gì, ngươi cứ đấu một trận với nó là được, nếu nó thật sự là cảnh giới Tinh Hoàng thì ngươi có thể tuyệt vọng đứng ở đó, chờ nó ăn thịt sao?” Giọng nói có chút bất mãn của Đế Linh truyền ra.

    Nghe xong, khuôn mặt của Thanh Lâm lộ ra một chút ngượng ngùng, lúc nãy là do cậu ta quá sợ hãi, nhưng cũng khiến cậu ta có chút xấu hỗ.

    Nghĩ đến lúc trước cao thủ như Lâm Đồng Phỉ cũng chiến qua, càng không sợ Thiên đạo, lúc này đối mặt với con vật to sát này, còn sợ hãi gì nữa sao?

    Thật sự cũng không thể trách Thanh Lâm, sự kinh hãi trước đó, thực sự là loài sinh vật rồng này, đã để lại một rất tượng quá sâu sắc cho Thanh Lâm, thậm chí lúc còn nhỏ, Thanh Lâm luôn cảm thấy rồng là một con thú cát tường, nhưng lúc này nhìn lại, dường như sự thật không phải như thế.

    “Cút về!”

    Thanh Lâm quát lớn một tiếng, toàn thân bộc phát ra nguyên lực thuộc tính lôi, biến thành một bàn tay khổng lồ, đánh mạnh lên đầu của con rồng này.

    “Peng!”

    Tiếng vang lớn truyền ra, Yêu Long Hắc Thiên ngớ người ra một hồi, sau đó, một cơn lửa giận phóng ra.

    “Ngươi dám đánh ta!”

    “Nực cười, ngươi muốn nuốt ta, còn không cho ta phản kháng lại sao?”

    Thanh Lâm lại đánh mạnh xuống lần nữa, nhưng hiệu quả hoàn toàn rất ít, thậm chí là không thể gây ra thương tích nào cho Yêu Long Hắc Thiên.

    Nghiến răng, Hoả Diễm Kim Dương Chí Tôn trong cơ thể của Thanh Lâm cũng hiện ra, cậu thu bàn tay phải lại, đang muốn kìm chế nguyên lực sấm sét đó xuống, nhưng vào lúc này đây, đột nhiên ngớ người ra.

    Nhìn Hoả Diễm Kim Dương Chí Tôn, rồi lại nhìn nguyên lực thuộc tính lôi, trong lòng của Thanh Lâm, đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ vô cùng to gan.

    Trong khoảng khắc mà ý nghĩ này xuất hiện, đôi mắt của Thanh Lâm liền kiên định lên, cậu không nói nhiều lời, rồi chắp hai bàn tay lại.

    Và cũng vào lúc chắp hai bàn tay lại, Hoả Diễm Kim Dương Chí Tôn và nguyên lực thuộc tính lôi, cũng đột nhiên phát sinh ra va chạm nhau!

    Hoả Diễm Kim Dương Chí Tôn do thiên phú của Thanh Lâm hoá thành, tất nhiên là thuộc về nguyên lực thuộc tính hoả, nguyên lực thuộc tính lôi thì càng không cần phải nói, tất cả những việc mà Thanh Lâm làm, không phải là cho hai loại nguyên lực thuộc tính này phát sinh va chạm nhau mà là muốn…dung hợp lại!

    “Oành!”

    Trong khoảng khắc mà hai loại nguyên lực thuộc tính này va chạm vào nhau, đột nhiên trong cơ thể của Thanh Lâm truyền ra một tiếng va chạm, ngực của cậu trực tiếp bị nổ tam nát, thậm chí ngay cả nội tạng cũng đều bị nổ ra!

    Vào giây phút này đây, Thanh Lâm thậm chí xém chút nữa là đã ngất đi, nhưng uy lực của Hóa Tôn quả lại lần nữa xuất hiện, những nội tạng bị nỗ nát, ngực bị nổ rách ra, chỉ là một hồi liền lập tức hồi phục lại hết!

    “Ngươi muốn chết phải không?”

    Trong đan điền, Đế Linh bị hành động này của cậu chấn động đến nổi phải lăn lốc luôn, đồng thời cũng quát lên: “Ngươi tuy là Các hệ thánh tử, nhưng cũng không đại biểu ngươi có thể tuỳ tiện dung hợp những nguyên lực thuộc tính này, rất may không phải là pháp tắc, nếu mà là pháp tắc thì lúc này ngươi…”

    Lời nói chưa xong, trong cơ thể của Thanh Lâm, hoả diễm Kim Dương Chí Tôn và nguyên lực thuộc tính lôi đó, lại một lần nữa xảy ra va chạm nhau!

    “Phụt!”

    Sắc mặt của Thanh Lâm trắng bệch, khuôn mặt méo mó, gân xanh trên đầu lộ ra.

    Dung hợp giữa hai loại nguyên lực này, thực sự là rất khó khăn, nếu không phải có Hoá Tôn quả, chỉ là lúc nãy thôi thì Thanh Lâm cũng có thể bị hai nguyên lực thuộc tính đó va chạm nhau đến chết.

    “Khốn khiếp! Khốn khiếp!”

    Đế Linh tuy rất giận dữ, nhưng hắn dường như đang muốn khóc: “Thanh Lâm, bây giờ không phải là lúc dung hợp, trước mặt của ngươi còn có Yêu long Hắc Thiên đó!”

    Tộc Đế Thần tuy không tu luyện pháp tắc, nhưng Đế Linh lại biết mức độ khó khăn của sự dung hợp giữa các pháp tắc lại với nhau, tuy nói lúc này chỉ dung hợp nguyên lực thuộc tính, chưa tới mức độ khó khăn như khi dung hợp các pháp tắc lại với nhau, nhưng cho dù đó là nguyên lực thuộc tính, cũng không phải có thể muốn dung hợp là dung hợp được!

    Hắn sống nhiều năm nay, cũng chưa từng thấy qua cao thủ nào lại có nhiều pháp tắc như thế, nhưng hắn cũng chưa từng nghe qua, có ai mà to gan lại dám đem những pháp tắc này dung hợp lại với nhau.

    Đó là đang tìm cái chết!​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đế Diệt Thương Khung
    Tác giả: Hoa Lăng Tiêu
    Chương 122: Ngươi sẽ đánh chết ta đó!

    Dịch giả: Huân Y Thảo
    Nguồn: Iread

    “Dung hợp nguyên lực thuộc tính?”

    Yêu Long Hắc Thiên đó cũng có chút ngớ người ra, trong đôi mắt to của nó, đều là sự cười nhạo.

    “Ngươi thật là ngông cuồng, những thứ này cũng có thể dung hợp sao?”

    Nó không ngần ngại mà cắn nuốt Thanh Lâm, lực hút cực kỳ mạnh đó, còn chưa tới phía trước của Thanh Lâm thì đầu tóc tím của cậu đã bị hút về phía trước.

    Cái miệng lớn đó mở to ra, giống như có thể nuốt trọn một cái núi nhỏ vậy, trong phút chốc, liền nuốt Thanh Lâm xuống miệng!

    “Cũng không tệ…”

    Yêu Long Hắc Thiên nhép môi, đắc ý nói: “Lâu rồi chưa ném qua mùi của loài người rồi...”

    Lời vừa dứt, nó đột nhiên quay đầu lại, nhìn Yêu Thiên đang hôn mê nằm dưới đất đó, trong đôi mắt của nó hiện lên vẻ tham lam và ngước mắt.

    Nhưng, hai cảm xúc này rất nhanh đã bị nó kìm chế xuống, cái đầu khổng lồ của nó không ngừng lắc lư, đồng thời cũng tự lảm nhảm, nói: “Không dám nuốt, không dám nuốt…Trên cơ thể của thằng nhóc này có phong ấn của ta, nếu nuốt nó sẽ giống như nuốt bản thân ta vậy.”

    “Đạo Phong, thằng khốn khiếp, ngươi sẽ chết không yên đâu!”

    Giống như là nghĩ ra cái gì đó, Yêu Long Hắc Thiên đột nhiên tức giận lên, cơ thể rồng khổng lồ của nó di chuyển, còn đuôi rồng của nó trực tiếp quất về phía của Yêu Thiên.

    “Khốn khiếp, mau thức dậy cho Long gia gia ta coi!”

    Nhưng khi cái đuôi gần quất tới Yêu Thiên thì đột nhiên cơ thể của Yêu Long Hắc Thiên ngừng lại, giống như một pho tượng vậy, đứng im ngơ ngác trong hư không.

    Một lúc sau, sắc mặt của Yêu Long Hắc Thiên thay đổi!

    “Oành!”

    Tiếng vang lớn truyền ra từ trong cơ thể của Yêu Long Hắc Thiên, khi âm thanh này truyền ra, một luồng nhiệt độ cao cực kỳ nóng cùng với cảm giác tê liệt đó, khiến cho Yêu Long Hắc Thiên phát ra tiếng kêu la thảm thiết.

    “Oành, oành!”

    Tiếng vang lớn đó, không có vì tiếng kêu la thảm thiết của Yêu Long Hắc Thiên mà giảm xuống mà là càng dữ dội hơn, giống như trong cơ thể của nó đang tiến hành một trận chiến kịch liệt.

    “Ngừng tay! Mau ngừng tay lại!” Yêu Long Hắc Thiên quay đầu lại nhìn cơ thể khổng lồ của bản thân, tuy chỉ là trong trạng thái linh hồn, nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được, những miếng thịt của nó đang nhô lên.

    “Mở miệng.” Âm thanh lạnh lùng truyền đến trong tai của Yêu Long Hắc Thiên.

    Yêu Long Hắc Thiên không một chút do dự mà mở miệng ra, trong lúc nó mở miệng ra, một thân ảnh đột nhiên xông ra, ba đôi cánh phía sau cậu đều trải dài ra, đó chính là Thanh Lâm!

    Lúc này đây, sắc mặt của Thanh Lâm trắng bệch, đầu tóc rối tung, mép miệng tràn ra một chút máu tươi, nhưng trong đôi mắt cậu ta, lại chứa đựng một tia rất vui mừng.

    Bàn tay phải của cậu giơ lên, trong lòng bàn tay đó, ánh sáng lấp lánh màu vàng và màu xanh giao thoa nhau của quả cầu, đang từ từ nổi lên, ở xung quanh của quả cầu ánh sáng này, một tràn tiếng “Pạch” truyền ra và cũng có nhiệt độ cực cao truyền ra, khiến cho không gian đều trở nên mơ hồ.

    “Ngươi…ngươi dung hợp rồi sao?” Yêu Long Hắc Thiên nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng trong tay của Thanh Lâm, trong đôi mắt to đó, toàn là vẻ không dám tin.

    Khi nó mở miệng ra nói, trong cơ thể của Thanh Lâm, Đế Linh cũng đột nhiên đứng dậy, lộ ra nét mặt không thể ngờ được.

    “Haha…không hổ danh là Thánh tử của tộc ta, không hổ danh là Thánh tử của tộc ta!”

    “Dung hợp nguyên lực thuộc tính, tuy không bằng với pháp tắc, nhưng nó là bước đệm sau này để dung hợp pháp tắc!”

    “Các hệ thánh tử đó…nếu có thể dung hợp tất cả pháp tắc của bản đồ trời này, cho dù là tu vi cảnh giới Cố Nguyên, cũng đủ để giết chết cảnh giới Khai Thiên, thậm chí là cảnh giới Đại Đế, đúng không?”

    “Không dám tin được! Không dám tin được!”

    Nhìn ánh sáng màu vàng và màu xanh của quả cầu đang giao thao nhau trong tay Thanh Lâm, Đế Linh cực kỳ hưng phấn, đây là từ lúc sinh ra tới giờ, không biết đã sống qua bao nhiêu năm, lần đầu tiên thấy được có người dung hợp nguyên lực thuộc tính với nhau, mà còn…dung hợp thành công!

    Những uy lực từ trên quả cầu ánh sáng đó phát ra, tuyệt đối không đơn giản như phép tính một cộng một, nguyên lực thuộc tính lôi dung hợp với nguyên lực thuộc tính hoả, uy lực tăng lên gấp đôi!

    Chỉ dựa vào quả cầu ánh sáng này, cho dù Thanh Lâm dưới tình huống kỳ đầu cảnh giới Linh Đan, không thi triển bất cứ pháp tắc gì, cũng sẽ không sợ trung kỳ Linh Đan!

    Thậm chí, cũng có thể đấu một trận với hậu kỳ Linh Đan!

    Dung hợp rất khó, nhưng đồng thời, sau khi dung hợp, uy lực cũng cực kỳ mạnh!

    Dung hợp giữa các nguyên lực thuộc tính, đại biểu cho sau này Thanh Lâm, bất kể là tu vi như thế nào cũng có thể chiến đấu với những người có tu vi cao hơn cậu.

    “Thằng điên! Thằng điên!”

    Cơ thể khổng lồ của Yêu Long Hắc Thiên không ngừng lăn lộn, nổi chấn kinh trong lòng hắn không hề ít hơn so với Đế Linh, thậm chí có thể nói, so với Đế Linh, nó giống như đứa con nít, ngay cả Đế Linh cũng hưng phấn như thế thì có thể thấy được mức độ kinh ngạc ở trong lòng nó.

    “Nhưng…tuy ngươi đã dung hợp nguyên lực thuộc tính rồi thì ngươi cũng chỉ là một thằng nhóc cảnh giới Linh Đan, còn chưa có thể làm gì được Long gia gia ta đây!” Thân hình của Yêu Long Hắc Thiên chớp một cái, giống như là muốn tấn công Thanh Lâm, nhưng lại giống như có chút kiêng kỵ nên nó không có ra tay liền.

    Nhiều năm nay, nó sống trong bản đồ cấp cao nên nó cũng có chút thận trọng và sự thận trọng đó cũng không hề ít, Yêu Long Hắc Thiên sẽ không bởi vì Thanh Lâm chỉ mới là cảnh giới Linh Đan mà sơ xuất, đặc biệt là Thanh Lâm sau khi dung hợp nguyên lực thuộc tính với nhau, dĩ nhiên, Yêu Long Hắc Thiên lúc này là bị phong ấn nên tất cả thực lực mà nó đánh ra, cũng chỉ là cảnh giới Bổn Thần mà thôi.

    “Thế sao?”

    Trầm ngâm một hồi, Thanh Lâm đột nhiên thu quả cầu ánh sáng trong bàn tay lại, rồi sau đó bàn tay lật ngược một cái, một cây roi dài màu vàng đột nhiên xuất hiện!

    Trong khoảng khắc cây roi đó xuất hiện, trong mắt của Thanh Lâm liền hiện lên sát khí!

    Lời nói của Lâm Đồng Phỉ, cậu vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên, nhưng phàm là những người nhìn thấy cây roi này, trừ phi là người đáng tin, nếu không, đều phải bị giết!

    “Roi Chí Tôn!”

    Yêu Long Hắc Thiên hiển nhiên là nhận ra cây roi này, trong lúc mà Thanh Lâm lấy cây roi này ra, sắc mặt của nó liền thay đổi, rồi lui về phía sau không một chút do dự.

    Lúc này nó chỉ là trạng thái linh hồn, nhưng roi Chí Tôn, không đánh thể xác mà chuyên đánh ba hồn bảy vía!

    Khi nó lùi về sau, đôi cánh sau lưng của Thanh Lâm lập tức trải dài ra, thân hình của cậu bay đi, cây roi trong tay, quất mạnh về phía Yêu Long Hắc Thiên.

    Khoảng cách của cậu với Yêu Long Hắc Thiên lúc này đây, cũng không gần lắm, dựa vào độ dài của cây roi Chí Tôn này, hoàn toàn là đánh không trúng được, nhưng trong khi Thanh Lâm quất ra, cây roi Chí Tôn này đột nhiên biến dài ra, tốc độ cực nhanh, khiến nhịp đập của Yêu Long Hắc Thiên đập loạn xạ, thậm chí còn sinh ra một cảm giác tuyệt vọng.

    Uy danh của roi Chí Tôn quá dữ dội, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy, nhưng lúc trước nó có nghe qua từ miệng của người khác, nên nó có ấn tượng rất sâu sắc với cây roi này.

    “Pạch!”

    Nó muốn chạy, nhưng tốc độ tăng dài của roi Chí Tôn này, hoàn toàn đã vượt qua tốc độ chạy trốn của nó, dưới một roi này, toàn thân của Yêu Long Hắc Thiên rung lên, sau đó, phát ra một tiếng kêu la thảm thiết mà từ trước đến giờ nó chưa từng có qua.

    Chỉ là một roi này, liền khiến cho thân thể của Yêu Long Hắc Thiên, bắc đầu xuất hiện tiêu tan.

    “Dừng tay! Mau dừng tay lại cho Long gia gia ta!”

    “Pạch!”

    Thần sắc Thanh Lâm lạnh lùng, cậu tiếp tục đánh ra một roi mà không có một chút do dự gì, một roi này, liền trực tiếp đánh nát cái đuôi linh hồn của Yêu Long Hắc Thiên, Yêu long Hắc Thiên phát ra tiếng la thảm thiết, truyền khắp toàn bộ không gian, thậm chí ngay cả đệ tử của Thiên Bình tông và Yêu tông đều nghe thấy rất rõ ràng, mặc dù bọn họ không biết đã chạy đến nơi nào rồi.

    “Ta sai rồi, ta không ăn ngươi nữa, mau dừng tay lại đi!”

    “Đừng đánh ta nữa, cứ đánh như thế, sẽ đánh chết ta đó!”

    “Gia gia, ta gọi ngươi là gia gia, ngươi đừng đánh ta nữa…”​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đế Diệt Thương Khung
    Tác giả: Hoa Lăng Tiêu
    Chương 123: Ta gọi ngươi ông nội!

    Dịch giả: Huân Y Thảo
    Nguồn: Iread

    Tiếng kêu thê lương thảm thiết nhưng vẫn không thể làm cho Thanh Lâm nương tay, dựa theo lời của tên Lâm Đồng Phỉ, nếu roi Chí Tôn quất xuống mà tên này không chết thì sau này bản thân cậu, chắc chắn sẽ gặp đại họa ngập trời!

    “Pạch...Pạch!”

    Tiếng vang phát ra liên tiếp, linh hồn của con Yêu long Hắc Thiên kia có khí lực cực lớn, giờ phút này cũng chỉ còn lại cái đầu.

    Nhưng mà không biết con yêu long này đã dùng pháp thuật bí ẩn gì mà khi bị linh hồn đánh chỉ còn chừa lại cái đầu, thân thể hắn phát ra hào quang, ngay lập tức liền sinh ra một cơ thể mới.

    “Thuật tái sinh long thể!”

    Trong đan điền, Đế Linh thở dài: “Không hổ là rồng, trời cao ban cho bọn họ một thiên phú quá mạnh, tuy nói cả đời chúng chỉ có thể dùng ba lần thôi, nhưng ba lần này cũng đủ để linh hồn bất diệt, khí lực không bao giờ chết!”

    Thần sắc Thanh Lâm nghiêm nghị, mắt thấy con Yêu long Hắc Thiên này lại muốn phóng về phía Yêu Thiên, đôi mắt của cậu lập tức phát ra tia lạnh, cây roi dài trong tay lại quất ra lần nữa.

    “Bạch!”

    Linh hồn của Yêu long Hắc Thiên rung rẩy, rồi tan rã ra lần nữa.

    Nhưng nó cực kỳ thông minh, trước roi Chí Tôn này, nó cũng không hề trốn tránh, chỉ dừng lại ở giữa không trung, hướng Thanh Lâm hô: “Ông nội, ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta có thì ta nhất định sẽ cho ngươi!”

    “Đừng đánh ta nữa mà, ngươi đã đánh chết ta một lần rồi, ta chỉ có ba cơ hội sống thôi, ta còn phải để dành cho sau này khi ta gặp nguy hiểm mà sử dụng nữa chứ.”

    “Ta thật vất vả mới được sinh ra, càng tốn rất nhiều công sức cực khổ mới lớn lên được như vậy, ngươi hãy rủ lòng thương, tha cho ta một mạng đi, ông nội, ta van xin ngươi mà!”

    Cho dù thần sắc Thanh Lâm lạnh như băng, nhưng trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kì lạ.

    Bộ dạng của tên này, còn là rồng nữa sao?

    Quả thực làm ô uế vị trí của rồng trong lòng mình!

    “Đừng giết nó.”

    Vào thời khắc này, Đế Linh bỗng nhiên mở miệng: “Rồng là sinh vật được trời cao chiếu cố, theo ta được biết thì người nào giết rồng, sau này cũng không có kết cục tốt đẹp, ít nhất cũng sẽ gặp một Thiên kiếp lớn! Điều này, cũng giống như là lời nguyền rủa, coi như là trời cao ban cho Long tộc ngoài thuật tái sinh long thể ra thì đáng sợ nhất chính là thiên phú... Thực ra ngươi cũng không cần phải làm theo lời của Lâm Đồng Phỉ, ngươi có thể dùng những phương pháp khác, ít nhất, đừng để cho nó nói ra roi Chí Tôn là được rồi.”

    Động tác của Thanh Lâm dừng lại, con ngươi của con Yêu long Hắc Thiên kia chuyển động, lại mốn chạy trốn, tay phải của cậu lập tức xiết chặt roi Chí Tôn, hừ lạnh nói: “Ngươi còn dám chạy, cho dù ngươi có thuật tái sinh long thể, cũng sẽ sống không nổi qua hôm nay đâu!”

    “Ta không có chạy, ta có chạy đi đâu, chỉ có chó mới chạy thôi...”

    Thân thể Yêu long Hắc Thiên kia run lên, lại nói: “Phụt, ta chính là Long tộc mạnh mẽ cao quý, làm sao có thể so sánh với cái loại chó thấp kém đó chứ...”

    Khi hắn nói ra chuyện đó, ở một nơi nào đó trong ao hồ của Thiên Bình tông, có một con chó đen hung hăng hắt hơi một cái, âm thầm mắng: “Lại là thằng đó dám bất kính với Cẩu gia ta, đừng để cho Cẩu gia ta biết được, bằng không thì Cẩu gia ta sẽ phanh thây ngươi ra!”

    “Ai, cái tên nhóc con kia đi Thánh Dược sơn cũng được một thời gian dài như vậy rồi mà vẫn chưa thấy trở lại, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ta phải mất bao nhiêu thời gian nữa mới có thể thoát khỏi cái nơi ao hồ đáng ghét này đây!”

    Trong Thánh Dược sơn, thần sắc Thanh Lâm lộ ra vẻ kì lạ, con Yêu long Hắc Thiên này coi như là co được dãn được rồi, lấy tư cách vừa ra đời đã là Đại Địa Chí Tôn siêu cấp khủng khiếp, vậy mà lại vì mạng sống, gọi một người tu luyện trên tinh cầu phế thải này là ông nội...

    “Hình như đầu óc của thằng này không tốt lắm...” Thanh Lâm thầm nghĩ trong lòng.

    Đế Linh cười ha hả: “Người ta gọi cái này là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (*), nếu đổi lại là nhân loại các ngươi, với tư cách từng là cao thủ siêu cấp thì cho dù có chết cũng sẽ không khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của ngươi.”

    “Ngươi mới lạm dụng uy quyền thì có!”

    Thanh Lâm nhìn qua một lượt, khôi phục lại trạng thái lạnh như băng một lần nữa, nhìn về phía con Yêu long Hắc Thiên kia nói:

    “Nếu muốn ta không giết ngươi thì hãy cho ta một lý do để ta không giết ngươi đi.”

    Con ngươi của Yêu long Hắc Thiên xoay động, nói: “Ta sẽ gọi ngươi là ông nội!”

    Bước chân của Thanh Lâm run lên, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, quát lạnh nói: “Đừng có nói nhảm với ta, nếu cứ như thế thì đừng trách ta ra tay vô tình!”

    “Sao vậy chứ… Ta là rồng mà, là Long tộc cao quý, gọi ngươi là ông nội thì đâu có làm ngươi mất thân phận đâu...”

    Yêu long Hắc Thiên lẩm bẩm xong mấy câu, lại nói:

    “Đợi sau khi ta phá được phong ấn, ta có thể đem hết tất cả đồ quý giá mà ta sở hữu cho ngươi hết! Ngươi phải biết rằng, Long tộc ta từ nhỏ thì đã có cảm ứng cực kì mẫn cảm với những bảo vật, những đồ vật mà ta sưu tầm cũng không ít đâu, hắc hắc, ngôi sao pha lê thì hiện có mấy ngàn vạn viên, còn có thần thuật, ai, cũng không biết những vật kia có bị người khác cướp đi chưa nữa, tất cả đều do tên Đạo Phong khốn khiếp kia, sau này khi Long gia gia ta phá được phong ấn thì nhất định..."

    “Bạch!”

    Lời còn chưa dứt, tiếng roi Chí Tôn đánh xuống đột nhiên vang lên.

    Toàn thân Yêu long Hắc Thiên kia run lên, vội vàng ngừng nói lại, nhìn về phía Thanh Lâm.

    “Một cơ hội cuối cùng.” Đối với cái tên ăn nói bậy bạ này thì thực sự đã làm cho Thanh Lâm mất đi hết tính nhẫn nại.

    Đồng thời, khi đang nói chuyện, roi Chí Tôn trong tay cậu lại nâng lên lần nữa, để cho Yêu long Hắc Thiên biết rằng cho dù nó có nói sao cũng không có tác dụng đâu, cây roi Chí Tôn này, không một chút do dự quất đến trên thân thể của nó.

    “Sau này nếu như ta phá được phong ấn, nhất định sẽ làm hộ vệ của ngươi, gọi là đến liền...” Yêu long Hắc Thiên lập tức hô.

    Khóe miệng Thanh Lâm lộ ra dáng tươi cười, đưa tay trái, nói: “Lấy kim huyết bổn mạng của ngươi ra.”

    “Kim huyết bổn mạng?”

    Yêu long Hắc Thiên rụt cổ lại, đầu lắc như là cái trống lúc lắc, nói: “Không nên không nên, ta không thể cho ngươi kim huyết bổn mạng của ta, nếu như bị những lão già trong tộc kia biết được, ta không những sẽ phải chịu sự trừng phạt mà ngay cả ngươi cũng sẽ không được toàn mạng đâu.”

    “Có đưa hay không?” Thanh Lâm nhướng mày.

    “Cầm đi!”

    Yêu long Hắc Thiên không nói hai lời, móng vuốt lớn vỗ vào ấn đường của nó, một giọt máu tươi lập tức xuất hiện, cuối cùng, rơi vào trong tay Thanh Lâm.

    “Là kim huyết bổn mạng của nó, nhưng mà...”

    Trong đan điền, Đế Linh gật đầu, lại nói: “Nhưng mà theo như lời của nó thì đúng là Long tộc ghét nhất bị người khác cầm kim huyết bổn mạng của bọn chúng đến uy hiếp chúng, điểm này thì ta biết cực kì rõ ràng, bởi vì lúc trước có một người trong tộc cũng đã cướp được một giọt kim huyết bổn mạng của Long tộc, khiến Long tộc của toàn bộ Bản Đồ Thiên đều phải xuất binh đi lấy lại giọt máu đó, cuối cùng vẫn là phụ thân của ngươi ra mặt, đem kim huyết bổn mạng trả lại cho Long tộc, mới chịu bỏ qua chuyện này...”

    “Ha ha, thằng này rất hiếm thấy nha, nếu là đổi thành Long tộc khác, chỉ sợ là tình nguyện chết cũng sẽ không giao kim huyết bổn mạng ra, loại cảm giác này giống như là con người tình nguyện chết cũng không muốn người khác chà đạp lên tôn nghiêm của mình, nhưng mà, kim huyết bổn mạng đối với Long tộc, so với tôn nghiêm của con người còn quan trọng hơn nhiều...”

    Thanh Lâm nhíu mày, nếu không lấy kim huyết bổn mạng thì cậu tuyệt đối sẽ không tin tưởng tên Yêu long Hắc Thiên này.

    Trầm ngâm một lát, Thanh Lâm trực tiếp đem kim huyết bổn mạng đánh vào ấn đường, đồng thời nói: “Cây roi Chí Tôn này, nếu như người khác mà biết được, người đầu tiên ta giết, chính là ngươi!”

    “Ta sẽ không nói cho người nào khác biết, tuyệt đối không, ngươi cũng đã là ông nội của ta rồi, ta làm sao mà có thể nói cho người khác biết được...” Yêu long Hắc Thiên vội vàng lắc đầu.

    Thanh Lâm thở sâu, gật nhẹ đầu, đang muốn mở miệng, nhưng vào thời khắc này, trong túi đựng đồ của cậu, lại có một luồng ánh sáng, đột nhiên lao ra!​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đế Diệt Thương Khung
    Tác giả: Hoa Lăng Tiêu
    Chương 124: Họa long đồ

    Dịch giả: Huân Y Thảo
    Nguồn: Iread

    Ánh sáng này lao ra, giống như muốn phá tan Thánh Dược sơn, phá tan trời đất, phá tan bầu trời bao la mờ mịt!

    Thanh Lâm biến sắc, ngẩng đầu nhìn, nhưng thấy ánh sáng chói lọi đó xông thẳng đến bầu trời, giống như là xuất hiện một vật kinh trời gì đó.

    Cùng lúc đó, tay phải của cậu bỗng nhiên rung lên, cậu hoàn toàn không thể điều khiển, trong túi đựng đồ kia hình như có vật gì đó bị áp chế, đến nỗi muốn lao ra ngoài.

    Dưới sự rung rẩy này, thậm chí chiếc nhẫn đựng đồ của Thanh Lâm cũng xuất hiện vài vết rạn nứt.

    “Không tốt!”

    Yêu long Hắc Thiên vừa nhìn thấy vầng sáng ngút trời này, giống như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt liền biến đổi, liền quay đầu bỏ chạy.

    “Ngươi dám chạy!”

    Thần sắc Thanh Lâm lạnh lùng, lời nói lạnh lẽo, nâng roi Chí Tôn ở trong tay lên, lập tức muốn quất ra.

    Thấy vậy, vẻ mặt của Yêu long Hắc Thiên trở nên đau khổ, cơ thể hắn không thể không ngừng lại, bởi đối với nó mà nói, ánh sáng kia hoàn toàn giống như là một loại tra tấn.

    “Phanh!”

    Cũng vào thời khắc này, chiếc nhẫn đựng đồ của Thanh Lâm đột nhiên nứt ra, rồi một số lượng vật phẩm lớn liền bay ra.

    Thanh Lâm nhướng mày, bàn tay lớn chộp tới, lập tức lấy ra một chiếc nhẫn đựng đồ mới ra, đồng thời, đem những vật phẩm kia thu trở về hết.

    Nhưng mà trong những vật phẩm này, có hai thứ, làm cho con ngươi của Thanh Lâm hung hăng co rút lại một chút.

    Đó là một cây viết cùng với một bức tranh.

    Trên bức tranh đó, không có bất kỳ cái gì cả, một mảnh trống không, nhưng mà ánh sáng ngút trời là từ trên đó phát ra.

    “Quả nhiên là nó... đây là tên hung thần!” Sắc mặt Yêu long Hắc Thiên khổ sợ, giống như là nhận ra vật kia vậy.

    Viết và tranh này, Thanh Lâm đã sớm có được nó, nhưng không biết đó là gì, giờ phút này thấy trên mặt của Yêu long Hắc Thiên hiện lên vẻ mặt sầu khổ, cậu liền lạnh lùng hỏi: “Hai đồ vật này rốt cuộc là vật gì?”

    “Ta không nói cho ngươi biết đâu!” Nghĩ đến tác dụng của hai đồ vật này, Yêu long Hắc Thiên đã cố lấy ra chút can đảm để nói.

    Nhưng mà, sau khi Thanh Lâm vung roi Chí Tôn lên thì sự can đảm này, lập tức tan thành mây khói.

    “Viết và tranh vẽ này chính là một thể, tên là... Họa Long Đồ.” Yêu long Hắc Thiên nói trong sự chua xót.

    “Họa Long Đồ?” Thanh Lâm lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nói.

    “Ừ, vật ấy có thể đem tất cả con rồng mà nó nhìn thấy, vẽ lên trên đó, một khi vẽ ra thì con rồng đó sẽ giống hệt một con rồng phân thân ra vậy, khi chiến đấu thì có thể triệu hoán nó ra. Con rồng phân thân này có một nửa sức mạnh của rồng thật, cùng với toàn bộ thuật pháp, cũng giống như cây roi Chí Tôn kia, vật này cũng được ngưng tụ thành từ trời đất và hồng hoang, giống như là trời cao đặc biệt tạo ra nó để đối đầu với Long tộc ta vậy...” Yêu long Hắc Thiên nói.

    “Quả nhiên là Họa Long Đồ!” Đế Linh kinh hô.

    Thanh Lâm nhướng mày: “Ngươi cũng biết nó à?”

    Đế Linh lắc đầu, nói: “Ta chỉ là nghe nói qua đồ vật này, nhưng chưa từng thấy qua nó bao giờ.”

    “Long tộc quá mạnh, hơn nữa thiên phú lại cực cao, ta nghe đồn trên thế gian có Họa Long Đồ, giống như là trời cao sáng tạo ra vật này để áp chế Long tộc vậy, nhưng mà lúc ta còn sống, hoàn toàn chưa từng nghe nói có ai đạt được Họa Long Đồ cả, thậm chí rất nhiều người cũng nghi ngờ, rốt cuộc trên đời này thật sự có tồn tại một vật như thế này không, hay chỉ là lời đồn thổi, không ngờ rằng...”

    Nói đến chỗ này, Đế Linh không khỏi ngẩng đầu, lườm lườm Thanh Lâm, nhưng trong hai mắt của hắn, có thể nhìn thấy có một chút ít ghen tỵ.

    “Không ngờ, đồ vật nghịch trời nghịch đất này lại ở ngay chỗ của ngươi.”

    “Ngươi đúng là may mắn, roi Chí Tôn thì không cần nói, trong danh sách các báu vật trên hành tinh này, thấp nhất cũng xếp hạng một trăm, Họa Long Đồ tuy chỉ là nhắm vào Long tộc, nhưng về sau ngươi sẽ biết Long tộc rốt cuộc mạnh đến nhường nào, rất nhiều người nghi ngờ vật ấy không có tồn tại trên thế gian này cho nên Tinh Minh cũng không có xếp hạng nó trong danh sách báu vật trên hành tinh, nói cách khác, nếu là xếp hạng thì hạng xếp hạng này tất nhiên sẽ không thấp hơn so với roi Chí Tôn kia.”

    “Ai... Ta thật sự nghĩ mãi mà không ra, vận khí của ngươi sao lại tốt như thế, chẳng những có thể chất tu luyện các hệ pháp tắc mà còn có thân thể của tộc Đế Thần ta, hôm nay trong lúc vô tình, lại đạt được roi Chí Tôn và Họa Long Đồ mà các cao thủ của bản đồ cấp bảy đều phải đỏ mắt, Thiên đạo kia, rốt cuộc là muốn cho ngươi chết hay là muốn để cho ngươi sống đây...”

    Thời điểm Đế Linh thở dài, bức vẽ kia lại hiện ra một luồng ánh sáng, Thanh Lâm nheo mắt lại, cậu hoàn toàn không hề thấy rõ tất cả sự biến hoá của tia sáng này.

    “Họa Long Đồ, Họa Long Đồ... gặp rồng thì biến đổi, ai... tại sao ta lại xui xẻo như vậy...” Yêu long Hắc Thiên dường như biết sự thay đổi của Họa Long Đồ, liền vang lên tiếng khổ thở dài.

    Với tư cách là người của Long tộc, từ khi sinh ra thì đã biết đến “Họa Long Đồ” này, bọn họ không hề giống với con người, bọn họ luôn tin trên thế gian này thật sự có Họa Long Đồ.

    Hiện tại, Yêu long Hắc Thiên xem như là hoàn toàn khuất phục rồi, Long tộc nhiều như vậy, hơn nữa cao thủ trong Long tộc cũng có rất nhiều, tất cả bọn họ đều muốn cướp lấy lại hai món đồ vật có mối nguy hại lớn với Long tộc này, nhưng không ngờ lại cho hắn gặp được.

    Ánh sáng kia biến mất, viết thì không có gì thay đổi, nhưng bức tranh kia lại biến thành một quyển sách.

    Thanh Lâm mở nó ra, sách này chỉ có chín trang, mỗi một tờ, đều giống như tranh vẽ trước đó, một mảnh trống không.

    “Họa Long Đồ này, có thể vẽ được chín con rồng, nếu đã vẽ kín hết thì sau này mà gặp con rồng mạnh hơn nữa, có thể thay thế với con rồng yếu nhất trong cuốn sách đó.” Thấy ánh mắt của Thanh Tâm nhìn đến, Yêu long Hắc Thiên lập tức ngoan ngoãn nói ra nguyên nhân.

    “Nếu nói như thế thì vật này, thật sự là một báu vật rồi...”

    Thanh Lâm thở sâu, khóe miệng nhấc lên, ánh mắt lại lần nữa nhìn vào thân hình của tên Yêu long Hắc Thiên.

    “Vẽ đi, vẽ đi, ta đã mất đi một lần thuật tái sinh long thể, bây giờ cũng không sợ mất thêm lần nữa đâu...” Yêu long Hắc Thiên bày ra một tư thế mà hắn nghĩ là đẹp nhất, nhắm đôi mắt lại, ngoan ngoãn chờ đợi.

    Sau khi Họa Long Đồ đem hình dáng của con rồng đó vẽ vô cuốn sách thì con rồng mà bị vẽ sẽ mất đi một lần thuật tái sinh long thể, hơn nữa tu vi của nó cũng sẽ bị hạ xuống, trong thời gian một trăm năm thì chỉ có một phần trăm của thời kì đỉnh cao.

    Đây là cái giá sau khi bị vẽ, cho nên đây chính là nguyên nhân mà tất cả Long tộc đều thù hận Họa Long Đồ như thế!

    Thanh Lâm biết được việc này, nhưng hắn cũng không quan tâm, cái thế giới này, chỉ có mạng của mình mới cần được quan tâm nhất.

    Trầm ngâm một lát, Thanh Lâm bỗng nhiên nhặt bút lên.

    Trong khoảng khắc mà hắn nhặt bút lên, bút Họa Long kia đã bắt đầu tự động vẽ lên trên quyển sách, Yêu long Hắc Thiên dần dần được vẽ ra, sau đó trên mặt của nó, bắt đầu dần dần xuất hiện sắc mặt đau khổ.

    Sắc mặt này, cũng không phải là nó giả vờ mà là khi đang bị vẽ, tu vi của nó cũng sẽ từng bước một yếu dần đi, thuật tái sinh long thể cũng chậm rãi biến mất, giống như là trước kia bị Thanh Lâm dùng roi Chí Tôn vung đánh vậy, cực kỳ đau đớn.

    Nhìn sắc mặt đau khổ cuả Yêu long Hắc Thiên, trong lòng của Thanh Lâm cũng dâng lên một cảm giác không đành lòng, dù sao cũng có thể nói, Yêu long Hắc Thiên cũng khá là ngoan ngoãn.

    Tâm tính của Thanh Lâm cũng không phải là tàn nhẫn, đối phương đối xử với cậu như thế nào thì cậu sẽ đối xử lại như thế với đối phương, nếu như Yêu Thiên kia muốn giết hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Yêu long Hắc Thiên này, nếu như Yêu long Hắc Thiên trung thực như vậy thì hắn sẽ cảm thấy không đành lòng.

    Nhưng mà cảm giác không đành lòng trong chốc lát đã bị hắn xóa đi, khi ở trong quân đội của con người, bởi vì hắn không đành lòng mà lại làm cho những người khác trong doanh trại mất đi tính mạng, việc này, hắn ghi nhớ rất rõ trong lòng.

    Cái thế giới này mà, nếu mà đối với người khác không đành lòng thì chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình!​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đế Diệt Thương Khung
    Tác giả: Hoa Lăng Tiêu
    Chương 125: Ra khỏi thánh dược sơn

    Dịch giả: Huân Y Thảo
    Nguồn: Iread

    Vẽ rồng, cũng không phải là việc nhất thời.

    Dưới thần sắc đau khổ của Yêu long Hắc Thiên, thời gian một ngày dần dần đi qua.

    Mà giờ khắc này, trên quyển sách kia, hơn phân nửa thân thể của Yêu long Hắc Thiên đã được khắc lên trên đó, chợt nhìn thì quả nhiên giống như là một con rồng thật, trông rất sống động.

    “Kiên trì thêm chút xíu đi, chỉ còn đuôi rồng nữa thôi!” Thấy Yêu long Hắc Thiên dường như đã không chịu nổi, Thanh Lâm lạnh giọng quát.

    Yêu long Hắc Thiên thật sự là không chịu nổi nữa rồi, nói như thế nào thì nó cũng là rồng, có tôn nghiêm của rồng mà nỗi đau này, dường như đang kích thích lòng tự trọng, càng từng bước kích thích long tính trong cơ thể nó bùng cháy.

    “Xong rồi!”

    Sau một khoảng thời gian, Thanh Lâm bỗng nhiên mở miệng, chỉ có hai chữ, nhưng lại có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

    Toàn thân Yêu long Hắc Thiên cũng buông lỏng theo, nó có thể cảm nhận được nó đã mất đi thuật tái sinh long thể một lần nữa, mặc dù nó bị phong ấn nhưng tu vi nó vẫn ở đỉnh cao, nhưng giờ phút này tu vi của nó cũng đã giảm xuống chỉ còn một phần.

    Nhưng cho dù chỉ có một phần thì nó vẫn là rồng và một khi nó phá bỏ được phong ấn thì nó tất nhiên vẫn có thể là một cao thủ siêu cấp khiến cho bản đồ cấp một này run rẩy!

    Cơ thể kéo dài ra, hóa thành sương mù màu đen, dần dần nhập vào cơ thể của Yêu Thiên.

    Trước khi biến mất, Yêu long Hắc Thiên nhìn thật sâu vào mắt của Thanh Lâm.

    Cái nhìn này làm cho Thanh Lâm có chút chấn động, bởi cậu không hiểu rõ ý nghĩa của cái nhìn kia rốt cuộc là muốn thể hiện điều gì.

    “Đáng tiếc, giờ phú này Yêu long Hắc Thiên chỉ có tu vi cảnh giới Bổn Thần, cho dù có triệu hoán ra thì cũng chỉ là cảnh giới Linh Đan.” Sau khi Yêu long Hắc Thiên tiến vào trong cơ thể của Yêu Thiên kia, Thanh Lâm thở dài nói.

    “Đừng có tham lam quá, tên Yêu long Hắc Thiên này nếu có được tu vi đỉnh cao thì với sức mạnh của ngươi, cũng sẽ không vẽ được đâu.”

    Đế Linh nói: “Đã có báu vật Họa Long Đồ - báu vật của bầu trời này, sau này cũng sẽ không sợ không có rồng để vẽ.”

    “Ừ.” Thanh Lâm khẽ gật đầu, chợt đem ánh mắt, rơi vào trên người Yêu Thiên.

    “Ầm!”

    Cũng vào thời khắc này, phía trên Thanh Lâm, một cánh cửa đột ngột xuất hiện ở giữa không trung, đồng thời giọng nói của Phương Tú Lâm cũng truyền đến.

    “Đệ tử Thiên Bình Tông, ra ngoài!”

    Thanh Lâm ngẩng đầu lên nhìn, có chút trầm ngâm, rồi lại nhìn về phía Yêu Thiên lần nữa.

    Nếu để hắn sống sót thì sau này hắn nhất định sẽ trở thành tai họa!

    Khi cậu nhìn qua, Yêu Thiên đang trong cơn hôn mê đột nhiên mở mắt ra, hắn giống như nghe thấy tiếng triệu tập vậy.

    Trên đỉnh đầu của hắn cũng có một cánh cửa không gian như vậy.

    Khoảng khắc mà Thiên thức tỉnh, hắn liền lao ra không chút do dự, đi thẳng đến cánh cửa không gian kia.

    Thần sắc Thanh Lâm cực kì lạnh lẽo, sau lưng ba đôi cánh lập tức mở ra, đuổi theo Yêu Thiên kia.

    Nhưng mà cánh cửa không gian cách Yêu Thiên thật sự là quá gần, cho dù là dựa vào tốc độ của Thanh Lâm, trong thời gian ngắn như thế thì cũng khó có thể bắt kịp.

    Yêu Thiên bước một bước vào cánh cửa không gian, trong khoảng khắc khi hắn tiến vào, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, trong giọng nói của hắn tản ra sát khí nồng đậm.

    “Mối thù hôm nay, sau này Yêu mỗ nhất định sẽ trả lại!”

    Lời còn chưa dứt, Yêu Thiên liền biến mất trong cánh cửa không gian.

    Cũng vào thời khắc này, Thanh Lâm cũng đi tới trước cánh cửa không gian, thần sắc của cậu lạnh như băng, không có bất kỳ do dự nào, liền bước một bước chân vào trong cánh cửa không gian thuộc về Yêu tông!

    Bên ngoài Thánh Dược sơn, cao thủ của bảy tông môn đều đang chờ đợi.

    Trên bầu trời kia, những cánh cửa không gian mở ra khắp các khu vực mà những khu vực này, cũng đều là căn cứ của bảy tông môn.

    Những cánh cửa không gian kia xuất hiện, trên mặt của tất cả cao thủ trong tông như Phương Tú Lâm và bọn người Nguyệt Liên, đều xuất hiện biểu cảm không giống nhau.

    Đệ tử đi vào Thánh Dược sơn, mỗi một người đều có một cánh cửa không gian như vậy mà cánh cửa không gian này, chỉ khi tất cả đệ tử trong tông rời khỏi Thánh Dược sơn thì mới xuất hiện.

    Cánh cửa không gian mở ra nhiều nhất, thể hiện cho tông đó có số lượng đệ tử còn sống nhiều nhất!

    Giờ phút này, âm thanh ầm ầm phát ra, sắc mặt của những người thuộc bảy tông khác nhau đều có xuất hiện sự thay đổi không giống nhau, có thở dài, có hưng phấn, cũng có bi thương.

    Trong đó, Thiên Bình tông có mười một cánh cửa không gian, Tiên đạo đình có mười tám cái, Thiên đạo cung có mười sáu cái, Già Lam tông có mười ba cái, Ma Tâm điện có bảy cái, bộ lạc Man Tiên cũng có mười sáu cái và cuối cùng Yêu tông có tận hai mươi cái!

    Những cánh cửa không gian tản ra ánh sáng chói mắt, làm cho tất cả người trong tông đều hơi nheo mắt lại, đồng thời sắc mặt cũng xuất hiện thay đổi.

    Sắc mặt kém nhất, tất nhiên là thuộc về Ma Tâm điện.

    Liễu Minh Địch nhìn bảy cánh cửa không gian trong không trung kia, sắc mặt âm trầm, tuy nói lần này đệ tử Ma Tâm điện đến cũng không nhiều, nhưng cũng có hơn mười người thôi mà những đệ tử này, không có người nào mà không phải là thiên tài trong Ma Tâm điện.

    Mặc dù năm đại tông môn trong Đông Thiên cảnh vực, mỗi một tông đều đưa mấy trăm đệ tử đến, nhưng ở trong mắt Liễu Minh Địch, có thể cùng so sánh với những thiên tài này thì ít đến thảm thương.

    Nếu đơn thuần chỉ tính số lượng thiên tài thì bất kì một tông nào trong năm tông này cũng không thể tìm được nhiều như thế!

    Lúc trước sở dĩ không chọn thủ lĩnh, cũng là bởi vì, những đệ tử này, tùy ý lấy ra một người, đem so sánh với thủ lĩnh trong đệ tử của năm tông, cho dù là không giỏi mấy nhưng cũng không kém cạnh bao nhiêu.

    Tổn thất một người, Liễu Minh Địch cũng cảm thấy da thịt đau đớn, đừng nói chi là tổn thất gần mười người.

    Cũng giống như vậy, thần sắc của cao thủ bộ lạc Man Tiên Thương Thiên Quỳnh cũng có chút lạnh lẽo, bộ lạc Man Tiên cùng Ma Tâm Điện giống nhau, số lượng người đến không khác biệt lắm, cũng là những thiên tài thực sự khó gặp trong tông.

    Nhưng mà so sánh với tổn thất của Ma Tâm điện, sắc mặt Thương Thiên Quỳnh, tốt hơn một ít so với Liễu Minh Địch.

    “May mà, tên nhóc Diệp Phong kia không chết.” Nghĩ đến đây, sắc mặt Liễu Minh Địch cũng dễ nhìn hơn rất nhiều, Diệp Phong trong miệng hắn, không hề nghi ngờ gì, chính là đệ tử mạnh nhất trong những đệ tử của Ma Tâm điện.

    “Thật là đáng tiếc, không ngờ Ma Tâm điện lại tổn thất nhiều người như thế, sau khi ngươi trở về sẽ không bị những lão già trong Ma Tâm điện kia trừng phạt chứ?” Thương Thiên Quỳnh nhìn về phía Liễu Minh Địch, trong câu nói của hắn lộ ra cảm giác hả hê.

    “Lo cho bản thân ngươi cho tốt đi, nhìn lệnh bài Huyễn Lâm đó, cũng đã xuất hiện mấy vết rạn, cho dù là không chết thì sợ là cũng đã bị thương rất nặng đến nổi không tài nào tưởng tượng được, phải không?” Liễu Minh Địch hừ lạnh một tiếng.

    “Chỉ cần còn sống thì bộ lạc Man Tiên liền có thể làm cho hắn nhanh chóng khôi phục lại, cho dù là đã chết thật rồi, cũng có cách để làm cho hắn sống dậy từ cõi chết.” Thoạt nhìn Thương Thiên Quỳnh không thèm để ý.

    Cùng lúc đó, trong năm đại tông môn của Đông Thiên cảnh vực, với tư cách là thủ lĩnh của Yêu tông lần này, nụ cười trên mặt Nguyệt Liên không ngừng giãn ra, trong đôi mắt đẹp đó, thậm chí còn có một chút hưng phấn.

    Mấy trăm người, chỉ còn lại hai mươi người, nàng chẳng những không thở dài, ngược lại còn hưng phấn, loại cảm xúc này, thật sự là làm cho người khác khó có thể hiểu được.

    “Sau khi bọn người Yêu Thiên đi ra, Lý mỗ nhất định phải hỏi cho ra lẽ mới được!”

    Trong mắt Lý Nghĩa hiện ra tia sắc lạnh: “Nếu là bị chết ở trong tay yêu thú hoặc là những nguy cơ khác thì Lý Nghĩa ta cũng hiểu được, nhưng nếu là chết ở trong tay những thằng nhóc này...”

    Toàn thân hắn chấn động, sát ý mãnh liệt làm cho những người ở bốn phía xung quanh đều cảm nhận được.

    “Ai... Thật là đáng tiếc...”

    Tiên đạo đình, Diệp Thiên Nam nhìn chằm chằm vào Mộng Tịch, bóng hình lả lướt, thu hút vô vàn ánh mắt đó, không khỏi lắc đầu thở nhẹ.

    “Lần tranh đoạt này, cũng thật sự có chút tàn khốc, mấy trăm người, chỉ còn lại có mười tám người, tất cả đều là một sinh mạng đấy!”

    Những người còn sống sót đi ra từ Thánh Dược sơn, con đường sau này ở trong tông nhất định sẽ là một bước lên mây, nhưng có ai lại có thể hiểu được, một bước lên mây này, bọn họ dường như là phải trả giá bằng mạng sống của bản thân cơ chứ.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)