HOT  Huyền Huyễn Đế Bá - Yếm Bút Tiêu Sinh

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 3198: Vào cửa hàng kiêu hoành
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Bị Dương Thăng Bình cản lối, người thiếu niên tên Bành Uy Cẩm nhìn Dương Thăng Bình đầy lạnh lùng, cười lạnh nói rằng:

    - Dương Thăng Bình, ngươi là Chân Hào nên ta mới kính trọng gọi ngươi một tiếng tiền bối. Thế nhưng đừng quên rằng nơi đây là Hoàng Đình, không phải Đại Kiếm môn bé tí của các ngươi. Ở Hoàng Đình cao thủ nhiều như mây, Chân Hào đi đầy đường.

    - Ta biết chứ, không cần thiếu chủ Bành gia nhắc nhở.

    Dương Thăng Bình sa sầm mặt mày. Hắn dẫu gì cũng là nhân vật có tên tuổi, đã sống vô số năm, hôm nay lại bị một vãn bối trẻ tuổi cười nhạo nên không khỏi cảm thấy ấm ức.

    - Hừ, xem ra lá gan của nhà ngươi mập ra không ít, chứ ngày thường nhà ngươi còn chẳng dám bước chân ra khỏi cửa.

    Bành Uy Cẩm cười lạnh. Lúc này hắn không quan tâm tới Lý Thất Dạ nữa mà cười lạnh nói rằng:

    - Nghe nói gần đây ngươi tới lui Vương phủ không ít, cho rằng bám víu được Vương phủ nên đến cả tiếng thở cũng mạnh mẽ hơn?

    - Bành thiếu chủ nặng lời.

    Dương Thăng Bình sa sầm mặt mày. Vương Hàm đang ở ngay đây, lỡ như nghe được mấy câu nói khó nghe thì hắn cũng không thoát khỏi tai vạ.

    - Há, nặng hay không nặng, tự ngươi hiểu nhất.

    Bành Uy Cẩm cười lạnh, nói:

    - Đừng quên hoàng đế đạo băng, Vương phủ đã mất đại thế. Nếu như ngươi thức thời thì chắc sẽ biết nên lựa chọn như thế nào, Bành gia trang lúc nào cũng hoan nghênh ngươi gia nhập. Chắc ngươi cũng biết sau lưng Bành gia trang chính là Thượng bộ...

    - Thiếu chủ Bành gia cất nhắc, ta gánh vác không nổi, xin cám ơn.

    Bành Uy Cẩm còn chưa nói hết câu thì Dương Thăng Bình đổi sắc, cắt ngang Bành Uy Cẩm.

    Dù sao hắn trèo lên Vương phủ, chỗ dựa của hắn cũng là Vương phủ. Quan trọng hơn Vương Hàm còn ở ngay nơi này, nếu nghe được lời này thì chắc chắn có hại với Đại Kiếm môn. Lỡ như bị người hoài nghi hắn không trung thành thì sẽ tiêu đời. Vì vậy hắn lập tức ngắt lời Bành Uy Cẩm.

    - Hừ, cái đồ không biết tốt xấu.

    Bành Uy Cẩm hừ lạnh, lạnh lùng nói rằng:

    - Chờ Cuồng Đình đạo thống thay trời đổi đất thì ngươi hối hận đã muộn.

    Nói xong thì xoay người rời đi ngay.

    Bành Uy Cẩm tuy xem thường Dương Thăng Bình nhưng cũng không xung đột với hắn. Dù sao hắn chỉ là Chân Kiệt còn Dương Thăng Bình lại là Chân Hào, mạnh hơn hắn không ít.

    Bành Uy Cẩm nói xong thì rời đi, còn Dương Thăng Bình thì đổi sắc, mặt mày lúng túng. Sau khi đuổi kịp Lý Thất Dạ thì không biết nên nói gì mới đúng.

    - Nương nương, xin đừng nghe thiếu chủ Bành gia nói bậy.

    Dương Thăng Bình mặt mày lúng túng, cười gượng một tiếng.

    Dù sao câu nói sau cùng của Bành Uy Cẩm quá chói tai, trần trụi khiêu chiến quyền uy của Vương phủ. Vương Hàm là hoàng hậu, nghe vậy chắc cũng thấy không vui.

    - Không sao.

    Trên thực tế Vương Hàm không hề cảm thấy bất ngờ, dù sao Cuồng Đình đạo thống bây giờ có rất nhiều người nhòm ngó quyền hành trong tay nàng, có rất nhiều người hy vọng nàng giao quyền hành của Cuồng Đình đạo thống cho bọn họ kế thừa chính thống.

    Bành Uy Cẩm là thiếu chủ Bành gia trang, mà Bành gia trang ở Hoàng Đình là một thế lực không hề tầm thường. Quan trọng hơn Bành gia trang làm tay sai cho Thượng bộ, còn Thượng bộ là một trong bốn thế lực lớn ở Cuồng Đình đạo thống, trước giờ luôn muốn làm chủ hoàng cung, cầm quyền Cuồng Đình đạo thống.

    Bây giờ hoàng đế đạo băng, Thượng bộ không còn kiên nhẫn. Vì vậy Bành Uy Cẩm nói vậy cũng nằm trong tính toán của Vương Hàm.

    Tất nhiên, Lý Thất Dạ không hề quan tâm tới chuyện vặt vãnh này. Thượng bộ hay Bành gia trang, theo hắn đều là giun dế. Hắn chỉ lo đo đạc đại địa dưới chân mà thôi.

    Lý Thất Dạ không chỉ đi bộ trong hoàng cung mà sau khi rời khỏi hoàng cung thì hắn cũng đi bộ từng bước một, đo đạc toàn bộ Hoàng Đình.

    Hoàng Đình là quả tim của Cuồng Đình đạo thống. Tuy nói Cuồng Đình đạo thống có ngàn vạn dặm lãnh thổ, năm đó sau khi Cuồng Tổ khai sáng đạo nguyên luyện hóa lãnh thổ vô ngần, từng tấc lãnh thổ đều được luyện hóa thành đạo thổ, thế nhưng thứ làm Cuồng Tổ mất nhiều tâm huyết nhất chính là Hoàng Đình này.

    Chỉ cần Hoàng Đình không ngã thì Cuồng Đình đạo thống sẽ còn tồn tại. Cho dù có ngày lãnh thổ của Cuồng Đình đạo thống bị người khác xâm lấn, thế nhưng chỉ cần Hoàng Đình vẫn còn thì Cuồng Đình đạo thống sẽ bất diệt.

    Đương nhiên, nếu như Hoàng Đình bị diệt thì dù Cuồng Đình đạo thống vẫn còn rất nhiều lãnh thổ thì cũng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.

    Sau khi đo đạc Hoàng Đình một hồi, Lý Thất Dạ đã hiểu rõ căn cơ của Cuồng Đình đạo thống. Có thể nói, hắn muốn điều động toàn bộ sức mạnh của Cuồng Đình đạo thống thì cũng dễ như ăn cháo. Hắn có được sức mạnh đạo nguyên của Cuồng Đình đạo thống, cũng có nghĩa ở Cuồng Đình đạo thống hắn không cần sử dụng tới sức mạnh của mình thì cũng có thể quét ngang mọi thứ, không có bất cứ ai có thể ngăn cản hắn, hắn là chúa tể của Cuồng Đình đạo thống.

    - Lão đầu dùng rất nhiều tâm huyết, chắc phải yêu quý nó rất nhiều. Chỉ tiếc, không có đạo thống hưng thịnh mãi mãi.

    Lý Thất Dạ thờ ơ nói.

    Lão đầu dưới vách núi Khô Thạch viện đã mất rất nhiều tâm huyết. Có thể nói hắn thành tâm thành ý sáng tạo một môn phái lưu lại truyền thừa của mình. Nếu không thì hắn cũng không mất sức chín trâu hai hổ để đúc căn cơ Cuồng Đình đạo thống bền vững. Có thể nói lão đầu đã xài hết bản lãnh của mình để khai sáng đạo nguyên, đúc vững căn cơ của Cuồng Đình đạo thống.

    Trên thực tế năm đó Cuồng Tổ cũng giống Lý Thất Dạ bây giờ, chỉ là khách qua đường ở thế giới này. Lý Thất Dạ cũng vậy, Cuồng Tổ cũng vậy, bọn họ chưa hề muốn ở lại nơi này mãi mãi.

    Mặc dù sau này Cuồng Tổ trở lại kỷ nguyên của mình, cũng làm ra vô số chuyện điên cuồng, thế nhưng không thể phủ nhận hắn dốc một phần tình cảm sâu nặng vào Cuồng Đình đạo thống.

    Theo hắn, hắn không chỉ muốn để lại dấu vết của mình ở thế giới này mà hắn còn hy vọng đạo thống này sẽ lưu truyền mãi mãi, cho dù kỷ nguyên của hắn bị hủy diệt thì đạo thống của hắn vẫn còn tồn tại ở thế gian.

    Cũng bởi vì vậy năm đó Cuồng Đình đạo thống cực kì mạnh mẽ, vừa mới thành lập thì đã ngạo nghễ Tiên Thống giới. Tiếc là, theo thời gian trôi qua, Cuồng Đình đạo thống cũng sa sút. Tuy trong khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy Cuồng Đình đạo thống cũng có Chân Đế, cũng từng phục hưng Cuồng Đình đạo thống, thế nhưng bọn họ không có cách cứu vãn Cuồng Đình đạo thống đi tới suy tàn. Cuối cùng Cuồng Đình đạo thống cũng rơi rụng, cuối cùng rơi xuống Vạn Thống giới.

    Trên thực tế, thực lực của Cuồng Đình đạo thống cũng chẳng phải tốp đầu ở Vạn Thống giới, đã không còn rầm rộ như năm xưa nữa.

    Tất nhiên, đám người Vương Hàm không biết "lão đầu" trong miệng Lý Thất Dạ chính là Cuồng Tổ.

    Khác với Cuồng Tổ, Lý Thất Dạ chưa hề nghĩ tới chuyện sẽ sáng tạo truyền thừa ở Tam Tiên giới, hắn cũng chưa hề muốn để lại dấu vết của mình ở nơi này. Dù sao hắn sẽ mở ra một kỷ nguyên hoàn toàn mới, hắn sẽ có được kỷ nguyên của chính mình, không đẩy kỷ nguyên của mình vào bước đường cùng như Cuồng Tổ đã làm.

    - Đi thôi, đi Cửa hàng Kiêu Hoành.
     
    Buồn and ichuoi like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 3199: Lão nhân thần bí (thượng)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Nghe vậy, Dương Thăng Bình lập tức dẫn đường. Dầu gì hắn cũng sống ở Hoàng Đình, đã nằm lòng đường xá ở Hoàng Đình, thậm chí còn rõ hơn cả Vương Hàm rất ít khi rời khỏi hoàng cung.

    Khi bọn họ tới Cửa hàng Kiêu Hoành, chỉ thấy cửa hàng khổng lồ tới mức không thể hình dung.

    Trên thực thế, thay vì nói cửa hàng thì nên nói là một tòa thành lớn sẽ đúng hơn. Bởi vì nơi này mênh mông rộng lớn, cửa hàng vô số. Tuy chỉ chiếm một góc nhỏ của Hoàng Đình thế nhưng diện tích của góc nhỏ đó cũng đủ hù chết người.

    Đương nhiên, phải tầm cỡ như Cửa hàng Kiêu Hoành thì mới có thể chiếm cứ địa bàn rộng lớn như vậy ở trọng địa của đạo thống, người khác không có thực lực như vậy.

    Trên thực tế, ở Tam Tiên giới, nếu như muốn mua hay bán thì nơi nghĩ tới đầu tiên chính là Cửa hàng Kiêu Hoành. Sở dĩ như vậy không phải chỉ vì Cửa hàng Kiêu Hoành có uy tín tuyệt đối.

    Quan trọng hơn Cửa hàng Kiêu Hoành có mọi mặt hàng mà ngươi muốn mua. Vì vậy, chỉ cần ngươi bước vào Cửa hàng Kiêu Hoành thì không sợ không mua được thứ ngươi muốn, cũng không sợ không tìm được thứ ngươi muốn mua.

    Cửa hàng Kiêu Hoành, xuyên khắp Tam Tiên giới, là một kỳ tích do thiếu niên tên Kiêu Hoành sáng tạo. Có lẽ hắn không có chiến tích gì trên con đường tiềm tu luyện đạo, không phải Chân Đế, cũng không có chiến công hiển hách, cũng không phải thủy tổ khai thác lãnh thổ vô ngàn.

    Thế nhưng, người thiếu niên này có thể bán hàng hóa của mình tới mọi ngóc ngách ở Tam Tiên giới, để cái tên "Kiêu Hoành" của mình trải khắp Tam Tiên giới. Chuyện hắn làm được còn ghê gớm hơn Chân Đế, ghê gớm hơn thủy tổ.

    Dù sao nhiều năm trôi qua, rất nhiều Chân Đế cùng thủy tổ đã bị chôn vùi bên dưới dòng sông thời gian. Thế nhưng Cửa hàng Kiêu Hoành vẫn còn, cái tên "Kiêu Hoành" danh dương Tam Tiên giới, mọi người ở Tam Tiên giới đều biết thế gian có một cửa hàng tên Kiêu Hoành.

    Không ai biết bí quyết Cửa hàng Kiêu Hoành thành công như vậy, có lẽ bí quyết đó đã biến mất cùng Kiêu Hoành. Thế nhưng hôm nay Cửa hàng Kiêu Hoành vẫn ngạo nghễ Tam Tiên giới... như vậy đủ rồi.

    Vì vậy, khi nhìn thấy ký hiệu vừa giống búa nhỏ vừa giống khuyên tai của Cửa hàng Kiêu Hoành, Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, cảm khái nói rằng:

    - Con cưng của trời! Không hổ là Kiêu Hoành. Khắp thế gian này, người có thể xứng với hai chữ "Kiêu Hoành", chỉ có một mình ngươi mà thôi!

    Khi đi vào Cửa hàng Kiêu Hoành, nhìn hàng hóa quý hiếm bày khắp nơi, làm Chu Tư Tĩnh đến từ vùng quê hẻo lánh trợn mắt ngoác mồm. Trân bảo trong mắt nàng bây giờ chỉ là những món hàng hóa phổ thông được trưng bày trong tủ.

    Thậm chí tiên dược mà nàng cho rằng chỉ có trong truyền thuyết cũng chỉ là một món hàng hóa bình thường trên kệ Cửa hàng Kiêu Hoành mà thôi.

    Vì vậy, quy mô của Cửa hàng Kiêu Hoành đã làm choáng nha đầu chưa từng va chạm xã hội như Chu Tư Tĩnh.

    Cửa hàng Kiêu Hoành là cửa hàng lớn nhất Tam Tiên giới. Tuy Cửa hàng Kiêu Hoành ở Cuồng Đình đạo thống không phải chi nhánh lớn nhất thế nhưng ngươi cũng có thể mua được tất cả mọi thứ ngươi muốn, cho dù không có hàng sẵn thì chỉ cần ngươi giao đủ tiền thì Cửa hàng Kiêu Hoành sẽ tìm được tất cả hàng hóa mà ngươi muốn trong thời gian ngắn nhất.

    Đây là nội tình lớn nhất của Cửa hàng Kiêu Hoành. Nếu như thế gian có thứ ngay cả Cửa hàng Kiêu Hoành cũng không bán thì ngươi đừng mong mua được ở những nơi khác, cũng có nghĩa có tiền cũng không mua được.

    Cũng giống như Lý Thất Dạ từng nói với người đánh xe ngựa, hắn muốn mua một Chân Tiên. Như vậy, ngay cả Cửa hàng Kiêu Hoành cũng không bán thì những nơi khác cũng không có mà bán. Thứ này không thể mua bằng tiền.

    Cửa hàng Kiêu Hoành từng lưu truyền một câu nói như thế này, chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không còn là chuyện, nhưng nếu như ngươi giao đủ tiền mà bọn họ lại không giao dịch thì không còn là chuyện tiền bạc nữa.

    Đi vào Cửa hàng Kiêu Hoành, Chu Tư Tĩnh cảm thấy giống như đi vào một thế giới cực kì rộng lớn. Chu Tư Tĩnh nhìn từng món trân bảo, từng món tiên vật đến hoa mắt. Trong nhất thời nàng cảm thấy đôi mắt của mình không đủ dùng.

    Tất nhiên, tuy Cửa hàng Kiêu Hoành đủ loại bảo vật, đủ loại tiên trân, đủ loại hàng hóa mà ngươi muốn, thế nhưng giá cả cũng rất kinh khủng. Theo Chu Tư Tĩnh, giá của mỗi món hàng hóa ở trong này đều là con số thiên văn. Giá cao như vậy, cả đời nàng cũng không mua nổi. Đừng nói một mình nàng mà ngay cả Đại Kiếm môn cũng không trả nổi giá cả như này.

    Lý Thất Dạ không hề cảm thấy hứng thú với binh khí trân bảo của Cửa hàng Kiêu Hoành, hắn chỉ tùy ý nhìn vài lần rồi thôi.

    Sau khi Lý Thất Dạ vào Cửa hàng Kiêu Hoành thì nơi muốn đi trước nhất là tiệm thuốc. Tiệm thuốc của Cửa hàng Kiêu Hoành là thuốc đầy đủ dược liệu nhất Cuồng Đình đạo thống. Có thể nói ngươi có thể mua được mọi dược liệu mà ngươi mong muốn ở tiệm thuốc này. Ngay cả tiên dược cực kỳ hiếm thấy thì ngươi cũng có cơ hội mua tới tay, đương nhiên tiền đề là ngươi có đủ tiền thanh toán.

    Lý Thất Dạ cũng không mua thần thảo hay tiên dược. Hắn mua rất nhiều dược liệu phổ thông, hơn nữa mỗi một phần dược liệu đều không giống nhau.

    Đương nhiên, khi Lý Thất Dạ mua dược liệu, không cần hắn nói thì Vương Hàm giả dạng làm đầy tớ lập tức trả tiền thay hắn.

    - Công tử mua nhiều dược liệu như thế để làm gì?

    Chu Tư Tĩnh giúp Lý Thất Dạ thu thập bao lớn bao nhỏ dược liệu, không khỏi tò mò nói.

    Tuy Lý Thất Dạ là tổ tiên Cuồng Đình đạo thống sống lại, thế nhưng trong mấy ngày Chu Tư Tĩnh hầu hạ Lý Thất Dạ, cảm thấy Lý Thất Dạ không cao thượng như tưởng tượng. Rất nhiều lúc hắn là một con người hiền hòa, Chu Tư Tĩnh rất thích hầu hạ chủ nhân như vậy.

    - Luyện dược.

    Lý Thất Dạ nói.

    - Công tử muốn luyện Trường Sinh đan?

    Hoàng hậu Vương Hàm có kiến thức hơn Chu Tư Tĩnh cùng Dương Thăng Bình, nhìn dược liệu Lý Thất Dạ mua, nàng mơ hồ đoán được Lý Thất Dạ muốn làm gì.

    - Đúng, vừa vặn rãnh rỗi nên muốn luyện mấy lò.

    Lý Thất Dạ cười nói. Đương nhiên, Lý Thất Dạ không luyện Trường Sinh đan cấp Tiên Nhân. Hắn tạm thời luyện thử tay nghề. Quan trọng hơn, hắn muốn nghiên cứu Trường Sinh đan, muốn nghiên cứu một ít manh mối đằng sau qua việc luyện Trường Sinh đan. Hắn rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, rất ít ai có thể so sánh.

    - Công tử muốn trường sinh?

    Vương Hàm cũng tò mò. Nàng cực kì tò mò, cực kì khát vọng, cực kì ước ao vị tổ tiên phục sinh này. Nàng muốn biết người đàn ông này từng trải qua kiếp người dữ dội như thế nào.

    - Luyện chơi mà thôi. Đang rãnh tay nên luyện một chút.

    Lý Thất Dạ nói.

    - Ách!

    Nghe vậy, Dương Thăng Bình không khỏi nghẹn họng. Tuy Tam Tiên giới có đủ loại đan dược, thế nhưng Trường Sinh đan đại biểu cho thành tựu tối cao của đan đạo. Thậm chí có người sau khi trở thành Chân Đế cũng khổ sở tìm kiếm Trường Sinh đan, thậm chí có Chân Đế không tiếc bỏ rất nhiều tiền cầu mua Trường Sinh đan.

    Có biết bao luyện đan sư kiêu ngạo vì luyện được Trường Sinh đan. Nhưng bây giờ Lý Thất Dạ lại nói luyện chơi một chút mà thôi. Câu nói này quá thô bạo, quá vô song! Có lẽ chỉ có tổ tiên Cuồng Đình đạo thống mới nói được lời nói khí phách như vậy.
     
    Buồn, ichuoi and motminhmai like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 3200: Lão nhân thần bí (hạ)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì Lý Thất Dạ thình lình dừng chân lại, ánh mắt dõi nhìn một khúc ngoặt trên đường.

    Ở Cửa hàng Kiêu Hoành, ngoại trừ cửa tiệm của Cửa hàng Kiêu Hoành ra thì còn có một số tiểu thương bày sạp trong Cửa hàng Kiêu Hoành, hoặc có một số tu sĩ dùng vật đổi vật. Đương nhiên, những vụ giao dịch này đều được Cửa hàng Kiêu Hoành khảo nghiệm.

    Lúc này ở khúc ngoặt có một người đang ngồi, người này là một lão nhân mặc áo bông dày, đội nón chống rét dày cộm, không chỉ che khuất đôi tai mà còn che luôn cả khuôn mặt.

    Lão nhân này không hề đặc biệt. Thế nhưng ba món bày biện trước mặt hắn thì vô cùng đặc biệt. Cả ba món đều lấp lánh ánh sáng báu, vừa nhìn biết ngay là bảo vật vô cùng ghê gớm.

    Thu hút nhất không chỉ có lão nhân cùng ba món bảo vật mà còn có tấm biển lớn bày phía trước. Chỉ thấy trên tấm biển có một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, viết rằng:

    - Chỉ cần ngươi có thể đánh động ta thì tặng ngươi một món bảo vật.

    Nhìn ba món bảo vật lấp lánh ánh sáng báu, lại nhìn hàng chữ trên tấm biển, rất nhiều người bị hấp dẫn, mọi người đều dồn dập vây quanh chỗ chỗ đó.

    - Đánh động ngươi thì sẽ được tặng một món bảo vật, có thật không đó?

    Nhìn hàng chữ trên tấm biển, có người hoài nghi.

    - Thật.

    Bị chất vấn, lão nhân cúi đầu, đáp một tiếng. Hắn thậm chí còn không thèm ngước đầu lên nhìn người khác, mí mắt híp lại, tựa như không hề có sức lực.

    - Như thế nào mới được tính là đánh động ngươi?

    Có người hỏi.

    Lão nhân không trả lời vấn đề này, cũng không thèm điếm xỉa tới, chỉ lẳng lặng ngồi đó, mắt dim dim như đang ngủ.

    Trong nhất thời, đám đông trở nên náo nhiệt, mọi người không biết nên làm gì mới có thể đánh động được lão nhân này.

    - Chắc không phải đang đùa bỡn chúng ta chứ?

    Có người nói:

    - Ai mà biết như thế nào mới được tính là đánh động ngươi?

    Thế nhưng lão nhân vẫn không nói lời nào, dường như không thề nghe thấy bọn họ. Lão nhân chỉ im lặng ngồi đó, không tiếp tục quan tâm người khác nghi vấn như thế nào nữa.

    - Ê, có thật không?

    Có người hỏi tiếp, nhưng lão nhân vẫn không trả lời.

    - Chắc không phải giả đâu, dù sao nơi này cũng là Cửa hàng Kiêu Hoành, có tấm biển vàng Cửa hàng Kiêu Hoành đảm bảo, cho dù giả thật thì Cửa hàng Kiêu Hoành chắc chắn sẽ can thiệp.

    Có lão tu sĩ nói.

    Đám đông xem náo nhiệt nghe vậy cũng cảm thấy có đạo lý. Dù sao nơi đây là Cửa hàng Kiêu Hoành, có Cửa hàng Kiêu Hoành bảo đảm nên có thể yên tâm.

    Lúc này, mọi người nhìn nhau, mọi người không biết nên làm như thế nào mới đánh động lão nhân này.

    "Đùng" một tiếng. Ngay lúc mọi người không biết nên làm như thế nào mới đánh động lão nhân này thì một tu sĩ trung niên vóc dáng thấp bé quỳ xuống đất, hét lớn:

    - Cha, ta tới thăm ngài!

    Người đàn ông trung niên này thình lình quỳ xuống làm nhiều người choáng váng một lát. Sau đó, rất nhiều người tỉnh táo lại, đều không khỏi cười lớn, nói rằng:

    - Nhà ngươi nghĩ hay lắm, cứ thế mà nhặt được một người cha.

    Nhất thời, mọi tu sĩ vây xem đều cười lớn, đều cảm thấy người đàn ông trung niên này thật thú vị. Đương nhiên người đàn ông trung niên này cũng đỏ mày đỏ mặt, thế nhưng hắn chỉ là một tu sĩ nhỏ bé, xuất thân thấp hèn, vì vậy hắn dứt khoát làm tới cùng. Quỳ cũng quỳ rồi, còn gì mất mặt nữa chứ. Lại nói, quỳ xuống gọi một tiếng "cha" cũng không mất mát gì, lỡ như thành công thì chẳng phải hắn lượm được một bảo vật hay sao.

    Thế nhưng lão nhân vẫn cúi đầu, không thèm liếc nhìn hắn.

    - Cha, hài nhi số khổ, có thể tặng một món bảo vật được không?

    Người đàn ông trung niên này quỳ cũng quỳ rồi nên không quan tâm gì nữa, vì vậy hắn dập đầu với lão nhân.

    Thế nhưng lão nhân vẫn không phản ứng, vẫn cứ cúi đầu, không nói không rằng.

    - Ngươi nên gọi ông nội đi, nói không chừng người ta sẽ đồng ý.

    Có người bỡn cợt.

    - Đúng, gọi ông nội xem, nói không chừng sẽ được.

    Nhất thời tiếng cười vang dội, rất nhiều tu sĩ nói hùa.

    - Ông nội.

    Người đàn ông trung niên cắn răng, dù sao cũng lỡ làm rồi, không sợ bị người khác cười chê nữa, dứt khoát dập đầu, nói rằng:

    - Cháu ngoan chào ngài.

    Thế nhưng lão nhân vẫn không bị đánh động, vẫn cúi đầu, vẫn dáng vẻ như đang ngủ.

    - Ha ha, xem ra ngươi muốn làm cháu trai của người ta nhưng người ta không chịu nhận đứa cháu ngoan như ngươi rồi.

    Thấy vậy, Chu Tư Tĩnh chưa trải đời trợn mắt ngoác mồm. Trước giờ nàng chưa từng gặp phải chuyện quái lạ như vậy.

    Cuối cùng người đàn ông trung niên chỉ đánh u ám rời khỏi.

    Nơi này là Cửa hàng Kiêu Hoành, nếu lão nhân không cho thì ngươi cũng không dám cướp đoạt, bằng không sẽ bị Cửa hàng Kiêu Hoành tiêu diệt.

    Thấy người đàn ông trung niên nhận cha nhận ông nội mà vẫn thất bại, mọi người không khỏi nhìn nhau, không biết nên đánh động lão nhân này như thế nào.

    Dù sao ba món bảo vật bày trước mặt, ai cũng không muốn bỏ qua.

    Nhìn ba món bảo vật bày dưới đất, không ít người tim đập thình thịch. Mọi người đều thèm chảy nước dãi, thế nhưng lại không biết phải làm gì mới đánh động được lão nhân này.

    - Lão nhân gia, ta có một bầu rượu Xuân Noãn, là rượu ủ cực phẩm ở nước Diệp Lưu của ta, ngài muốn uống không?

    Lúc này, một người thanh niên lấy ra một bầu rượu, mở nắp, mùi rượu lập tức lan tỏa, khiến người ta thèm chảy nước miếng.

    - Thơm quá, rượu ngon!

    Ngửi mùi rượu thơm như vậy, rất nhiều người nuốt nước bọt, bật thốt.

    - Rượu này là cực phẩm ở nước Diệp Lưu ta, có thể giải thèm.

    Người thanh niên này có chút đắc ý.

    - Lão nhân gia, muốn uống thử không?

    Người thanh niên dâng rượu ngon cho lão nhân.

    Thế nhưng lão nhân vẫn híp mắt, giống như đang ngủ, không thèm nhìn người thanh niên, càng không thèm nhìn rượu ngon trong bầu rượu.

    Thấy lão nhân không phản ứng, người thanh niên đành tức giận cất bầu rượu, lùi sang một bên. Hắn không biết phải làm thế nào mới đánh động được lão nhân này.

    - Lão nhân ta, ta tu hành ba ngàn năm, trải qua gió táp mưa sa, vì đạo đạo, ta vượt mọi chông gai, ngày đêm làm bạn với hổ sói, thường bị hung vật tập kích, chỉ mong có một món bảo vật phòng thân.

    Có tu sĩ kể mình thật thê thảm hòng đánh động lão nhân.

    Thế nhưng lão nhân vẫn híp mắt, vẫn giống như đang ngủ, không thèm quan tâm tới người tu sĩ này.

    Sau đó có mấy tu sĩ dùng đủ mọi cách, có người hứa hùng hồn với lão nhân, có người kể mình thê thảm, cũng có người muốn dùng thứ khác để trao đổi bảo vật, thế nhưng lão nhân không hề quan tâm.

    Khi tất cả mọi người thất vọng, cảm thấy lão nhân đang trêu ghẹo mọi người thì một cô gái bước tới trước mặt lão nhân.

    Thiếu nữ này khoảng mười sáu mười bảy, quần áo may bằng vải thô, dung mạo thanh tú, dây thừng búi tóc, vừa nhìn là biết nàng xuất thân thấp kém, tuy có tu luyện nhưng đạo hạnh nông cạn.

    Thiếu nữ này đứng trước mặt lão nhân, có mấy phần thẹn thùng, dường như đây là lần đầu tiên đứng trước nhiều người như vậy, mặt mày nóng rần.

    Thế nhưng người thiếu nữ này dồn hết can đảm, cúi đầu lí nhí:

    - Lão tiền bối... ta... ta muốn một món bảo vật bảo vệ... bởi vì... bởi vì mộc am của chúng ta không an toàn... có... có thứ gì đó đang dòm ngó... hình... hình như là tà vật...
     
    Buồn, ichuoi and motminhmai like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 3201: Ai có thể đánh động hắn
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Tất cả mọi người có mặt ở đây đều cho rằng không thể nào. Bởi vì trước đó đã có người thử cách ăn xin tình thương rồi.

    Thế nhưng thiếu nữ còn chưa nói xong thì lão nhân thình lình mở mắt, hắn cầm món bảo vật ở chính giữa nhét vào tay thiếu nữ, nói:

    - Đặt trước am là được.

    Bảo vật thình lình nhét vào tay, thiếu nữ ngây người. Trên thực tế nàng không hề có lòng tin, thế nhưng nghĩ tới hoàn cảnh của mình, nàng đành thử một lần chứ không hề ôm bất cứ kỳ vọng nào.

    Thế nhưng bây giờ lão nhân nhét một món bảo vật vào tay nàng, niềm vui bất ngờ này quá chấn động rồi, khiến thiếu nữ nhất thời chưa thể hoàn hồn.

    Không chỉ thiếu nữ chưa hoàn hồn mà những người khác cũng chưa hoàn hồn. Bởi vì mọi người cho rằng lão nhân đang chọc ghẹo mọi người. Thế nhưng bây giờ lão nhân lại tặng một món bảo vật cho thiếu nữ vì một câu nói đơn giản như vậy.

    Sau khi thiếu nữ tỉnh táo lại thì vội vàng vái lạy lão nhân, nhanh chóng rời khỏi nơi này, chớp mắt chìm vào biển người mênh mông.

    - Chuyện này... chuyện này... không ngờ lại là thật!

    Sau khi mọi người tỉnh táo thì đều cảm thấy chấn động đến nỗi nói không ra hơi.

    Phải biết, bảo vật lão nhân bày trên đất đều là đồ tốt, tuyệt đối là trân phẩm. Thiếu nữ chỉ nói một câu mà đã lấy được một món bảo vật, không chấn động mới là lạ.

    - Chuyện này là thật, không phải trêu ghẹo chúng ta!

    Mọi người xôn xao. Khán giả vốn đã giải tán lại ùa về, bọn họ cũng muốn lấy được bảo vật.

    - Chuyện này... quá khoa trương rồi.

    Nhìn cảnh tượng này, Chư Tư Tĩnh chấn động. Bảo vật của lão nhân này, nếu vào tay Đại Kiếm môn thì chắc chắn trở thành bảo vật trấn môn. Thế nhưng lão nhân này nói tặng thì tặng, phá vỡ thường thức của nàng, nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng.

    Thử hỏi thế gian này ai có thể tùy ý đưa một món bảo vật vô giá cho một người không hề quen biết? Chuyện này quá điên cuồng.

    - Kỳ nhân kỳ sự, há có thể dùng thường thức để tìm hiểu, cũng không phải là chuyện mà ngươi có thể hiểu.

    Nhìn lão nhân này, Lý Thất Dạ mỉm cười.

    - Tiền bối, ta xuất thân Bách Táng sơn, nhà chúng ta đời đời coi việc thủ hộ phàm nhân làm nhiệm vụ của mình. Mấy ngày gần đây tà ma xâm lấn sơn trang của chúng ta, chú bác ta bị thương nặng nề, mong rằng tiền bối ban ta một món bảo bối mang về hộ sơn.

    Sau khi thiếu nữ rời đi, có một thanh niên nhanh nhạy, quỳ đùng trước mặt lão nhân, nước mắt chảy ròng.

    Thế nhưng lão nhân chỉ lấy ra một món bảo vật đặt giữa hai món bảo vật, bù vào món bảo vật vừa tặng, sau đó nhắm mắt lại, lặng lẽ ngồi đó, không thèm quan tâm người thanh niên này.

    Người thanh niên này khóc kể gia tộc của hắn cực khổ, thế nhưng lão nhân vẫn không quan tâm, cuối cùng người thanh niên này đành thức thời lui xuống.

    - Tiền bối, muội muội của ta thuở nhỏ nhiều bệnh, có ma yểm bám thân, xin tiền bối ban một món bảo vật bảo vệ nàng.

    Nhất thời, có không ít người học thiếu nữ vừa rồi, dùng chiêu bi tình.

    Thế nhưng mặc kệ những người này bi tình như thế nào thì cũng không thể đánh động lão nhân này, lão nhân này vẫn nhắm mắt, giống như đang ngủ.

    - Tại sao những người khác không làm được mà thiếu nữ vừa rồi lại làm được. Cũng không phải giả hết, cũng có người thật sự thê thảm.

    Vương Hàm quan sát hồi lâu, cuối cùng nàng không hỏi thắc mắc.

    Vương Hàm quan sát rất cẩn thận, muốn tìm kiếm manh mối.

    - Câu chuyện có bi thảm hay không cũng kệ.

    Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:

    - Thế gian có biết bao người đáng thương, ai có thể cứu vớt tất cả. Thứ đánh động hắn không phải là câu chuyện bi thảm mà là bí mật sau lưng nó.

    - Bí mật sau lưng?

    Vương Hàm nỉ non, cẩn thận nhớ lại câu nói của thiếu nữ vừa rồi. Nàng không cách nào phân tích đằng sau câu nói này có bí mật gì mà có thể đánh động lão nhân.

    Đám người không ai có thể đánh động lão nhân này, bất kể bọn họ kể mình bi thảm như thế nào thì lão nhân cũng không thèm quan tâm, vẫn ngồi đó, vẫn giống như đang ngủ.

    - Để ta thử xem ---

    Ngay lúc này, một giọng nói đầy nội lực vang lên. Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên khí thế bất phàm đứng ngay nơi đó.

    - Là thiếu chủ Bành gia trang.

    Có người nhận ra lai lịch của người thanh niên này, kêu lớn tiếng.

    Người thanh niên này chính là thiếu chủ Bành gia trang Bành Uy Cẩm từng quát mắng Lý Thất Dạ ở hoàng cung. Hắn tới Cửa hàng Kiêu Hoành thì nghe được chuyện thú vị như thế này nên chạy tới ngay.

    Bành Uy Cẩm bước tới, nhìn lão nhân, cúi chào, sau đó lấy ra một cái bình, hắn mở nắp bình, mùi thuốc lan khắp.

    - Trường Sinh đan ---

    Có lão tu sĩ biết hàng giật mình thốt lên.

    Nghe ba chữ "Trường Sinh đan", mọi người sáng mắt, nhất là tu sĩ đã có tuổi, ai nấy đều nhìn bình ngọc chòng chọc.

    - Tiền bối, đây là Trường Sinh đan do chính tay Diệp lão Cuồng Đình đạo thống chúng ta luyện chế, ngàn vàng khó cầu. Ta lấy viên thuốc này đổi một món bảo vật được không?

    Bành Uy Cẩm nói.

    - Diệp lão, luyện đan sư tiếng tăm nhất Cuồng Đình đạo thống.

    Nghe vậy, không ít tu sĩ kinh ngạc thốt lên.

    - Trường Sinh đan của Diệp lão là bảo bối vô giá.

    Tu sĩ thế hệ trước thèm thuồng chảy dãi. Thứ tốt như thế này... làm tim của bọn họ đập thình thịch.

    - Đúng là thứ tốt.

    Vương Hàm hóa trang thành gã sai vặt cũng gật đầu:

    - Diệp lão là luyện đan sư tài năng nhất Cuồng Đình đạo thống chúng ta, am hiểu Trường Sinh đan nhất. Trường Sinh đan của hắn là vô giá.

    - Đúng vậy, nghe nói một vị lão tổ Sở doanh từng cầu Diệp lão một viên nhưng không thành.

    Dương Thăng Bình cũng nghe qua tên tuổi của Diệp lão. Đương nhiên nhân vật như hắn không có tư cách cầu Diệp lão Trường Sinh đan.

    Phải biết, tuy Diệp lão xuất thân từ tiểu quốc thế nhưng hắn có địa vị vô cùng quan trọng ở Cuồng Đình đạo thống, bốn thế lực lớn của Cuồng Đình đạo thống đều muốn lôi kéo hắn.

    Lúc này, mọi người nhìn lão nhân. Lão nhân trước mắt rất lớn tuổi, mà tu sĩ tuổi già thọ suy luôn khát khao Trường Sinh đan. Đối với người thọ suy, còn thứ gì quan trọng hơn kéo dài sinh mạng của mình chứ?

    Rất nhiều người đều có rằng Bành Uy Cẩm có thể đánh động lão nhân này, thế nhưng lão nhân chỉ ngồi đó, híp mắt lại, không hề nhúc nhích, căn bản không bị Trường Sinh đan của Bành Uy Cẩm đánh động.

    - Thêm một viên nữa thì sao?

    Bành Uy Cẩm cắn răng, lấy thêm một bình. Đây là tất cả Trường Sinh đan của hắn, hắn tiêu tốn rất nhiều tâm huyết mới đổi được từng này. Thế nhưng hắn vô cùng thèm khát bảo vật bày trước mặt lão nhân này nên mới lấy hai viên Trường Sinh đan trao đổi.

    Thế nhưng lão nhân không hề hứng thứ với Trường Sinh đan, không thèm quan tâm Bành Uy Cẩm!

    Thấy lão nhân không điếm xỉa tới mình, Bành Uy Cẩm giận dữ lui sang một bên. Tuy trong lòng khó chịu nhưng không thể phát giận, dù sao nơi này là Cửa hàng Kiêu Hoành, không ai dám xằng bậy.

    Sau Bành Uy Cẩm, có mấy người thử đánh động lão nhân này thế nhưng lão nhân không hề phản ứng, hắn vẫn ngồi đó, híp mắt, giống như đang ngủ.

    - Thú vị.

    Lý Thất Dạ nhìn lão nhân, cười nhạt, dẫn đám người Vương Hàm đi tới.
     
    Buồn, ichuoi and motminhmai like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 3202: Một câu vô giá
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    - Là ngươi.

    Khi Lý Thất Dạ đi tới, Bành Uy Cẩm nhận ra Lý Thất Dạ ngay. Hắn tỏ vẻ không khoái, cười lạnh:

    - Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đánh động hắn, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.

    Trên thực tế, nãy giờ chỉ có một mình người thiếu nữ kia đánh động lão nhân này, những người khác đều thất bại.

    Lý Thất Dạ không điếm xỉa tới Bành Uy Cẩm, đi thẳng tới trước mặt lão nhân. Bởi vì những người khác đều thất bại nên khi nhìn thấy Lý Thất Dạ đi tới thì mọi người đều ôm thái độ xem náo nhiệt. Dù sao bây giờ cũng không có ai đánh động lão nhân này, vì vậy để người khác đi thử một lần cũng không sao, chưa biết chừng sẽ tạo cảm hứng cho mọi người.

    Lý Thất Dạ đi tới trước mặt lão nhân, không vội nói chuyện mà cẩn thận đánh giá lão nhân này. Một lát sau, Lý Thất Dạ mỉm cười, nói chậm:

    - Quen biết cũng là duyên phận.

    Lý Thất Dạ vừa nói xong, lão nhân từ từ ngước đầu lên. Hắn nhìn Lý Thất Dạ, cẩn thận quan sát Lý Thất Dạ.

    Thấy lão nhân ngẩng đầu, mọi người vô cùng bất ngờ. Bởi vì những người khác có nói gì thì lão nhân đều cúi đầu, híp mắt, giống như đang ngủ.

    Nhất thời, mọi người nghẹn thở, chờ đợi chuyện tiếp theo.

    Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:

    - Nếu là duyên phận, có phải nên tặng một món quà gặp mặt hay không, lễ mọn tình nặng.

    - Ngươi cho rằng ngươi là ai. Ngươi cho rằng mình là ông trời hay sao, gặp mặt là phải đưa ngươi một món bảo vật...

    Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Bành Uy Cẩm khinh thường.

    Chuyện này quá khoa trường, chỉ gặp mặt thôi mà đã đòi lão nhân này một món bảo vật, quá ngông cuồng rồi.

    Lý Thất Dạ nói vậy, mọi người đều cảm thấy hoang đường. Gặp mặt là đòi quà gặp mặt, còn ngông cuồng nói "lễ mọn tình nặng", quá ngông cuồng rồi. Ba món bảo vật bày trước mặt, món nào cũng cực kỳ quý giá, nhưng tới miệng của tiểu tử này thì lại trở thành "quà mọn". Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp người ngông cuồng như vậy.

    - Được.

    Thế nhưng Bành Uy Cẩm còn chưa nói xong thì lão nhân lại trả lời:

    - Ngươi cứ chọn thoải mái!

    Nghe vậy, tất cả mọi người đều há hốc miệng. Bọn họ không sao tin nổi chuyện đang diễn ra trước mắt.

    Bành Uy Cẩm còn chưa nói xong thì im bặt, nuốt lại lời nói sắp sửa ra miệng.

    - Chuyện này... chuyện này... sao có thể chứ!

    Mọi người đều cảm thấy thế gian này quá điên cuồng. Gặp mặt là duyên, lại còn được một món bảo vật của lão nhân. Chuyện này giống như nhặt được một món bảo vật dưới đất. Không ngờ trên thế gian này còn có chuyện hời như vậy.

    Ngay cả Vương Hàm, Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh ở bên cạnh Lý Thất Dạ cũng cảm thấy khó tin. Chu Tư Tĩnh há hốc miệng, giống như đang nằm mơ vậy. Không ngờ trên thế gian này lại có chuyện khoa trương như vậy, khoa trương quá sức tưởng tượng của nàng.

    Lý Thất Dạ tùy ý chọn một cái, sau đó ném cho Dương Thăng Bình ở bên cạnh, bình thản nói:

    - Hầu hạ ta lâu như vậy, tặng ngươi một món bảo vật.

    Một món bảo vật thình lình quăng tới tay, Dương Thăng Bình ngây người. Hắn không tin vào mắt mình, chuyện này y như nằm mơ vậy. Bảo vật này, cả đời hắn cũng không dám mơ tưởng. Thứ này tuyệt đối là trân bảo vô cùng ghê gớm, ở Cuồng Đình đạo thống chỉ có cấp bậc hoàng đế, hoàng hậu mới có được bảo vật như thế này.

    Bây giờ Lý Thất Dạ lại hời hợt tặng cho mình, chuyện này quá giả dối, y như một giấc mơ. Thế nhưng nó lại là chuyện thật việc thật.

    Tỉnh táo lại, Dương Thăng Bình quỳ xuống đất, nói:

    - Cám ơn công tử thưởng bảo vật.

    Nói xong thì dập đầu ba cái thật mạnh. Món bảo vật này quá quý giá, dập đầu ba cái cũng chẳng sao.

    Lạy Lý Thất Dạ xong, Dương Thăng Bình lạy tiếp lão nhân. Đương nhiên, lão nhân không hề nhìn Dương Thăng Bình mà chỉ nhìn mỗi mình Lý Thất Dạ.

    - Có chủ nhân như vậy, thật tốt.

    Thấy Lý Thất Dạ tặng bảo vật quý giá như vậy cho người hầu, lại còn hời hợt như tặng một món đồ bình thường, làm mọi người thèm thuồng, ướt ao.

    Còn Bành Uy Cẩm thì mặt mày đỏ bừng. Bảo vật mà hắn dùng hai viên Trường Sinh đan cũng không đổi được, thế mà tiểu bối vô danh này lại tặng cho Dương Thăng Bình, chẳng khác nào tát hắn một bạt tay thật nặng!

    - Còn gì muốn nói không?

    Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, nói.

    Lão nhân vừa nói vậy, rất nhiều người có mặt ở đây rít lạnh. Người khác nói chuyện với hắn, nịnh hót hắn, cầu khẩn hắn hoặc kể mình thê thảm, thế nhưng lão nhân không thèm điếm xỉa. Bây giờ lão nhân lại muốn Lý Thất Dạ nói, chuyện này quá không hợp lẽ thường.

    Lý Thất Dạ mỉm cười, nói chậm:

    - Ta có rất nhiều lời muốn nói. Tiếc là, những bảo vật này không lọt pháp nhãn của ta, quá khó coi.

    Lý Thất Dạ nói vậy, tất cả mọi người đều rít lạnh. Bảo vật mà lão nhân lấy ra đều là trân bảo, chỉ có chưởng môn đạo thống mới có. Thế nhưng trong mắt tên tiểu tử này lại khó coi.

    - Câu nói này quá phách lối rồi.

    Có người thì thào.

    Thế nhưng mọi người cẩn thận suy nghĩ lại, vừa rồi tên tiểu tử này tiện tay tặng bảo vật cho người hầu, có thể làm như vậy chứng tỏ tên tiểu tử này rất bá đạo, rất xa xỉ.

    - Ngươi muốn gì?

    Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm.

    Nghe vậy, tất cả mọi người đều giật mí mắt. Mọi người đều cảm thấy mình nghe nhầm. Chuyện này quá bất hợp lý, lão nhân dường như rất muốn nghe Lý Thất Dạ nói chuyện.

    Lý Thất Dạ đẩy Chu Tư Tĩnh ra đằng trước, cười nhạt:

    - Ngươi nhìn qua tiểu nha đầu này của ta xem. Ta đang cần một, hai món bảo bối tặng nàng. Ngươi cảm thấy thứ gì mới tốt?

    Chu Tư Tĩnh chưa từng đứng trước mặt mọi người như thế này. Nàng đỏ mặt, không dám nhìn bất cứ ai.

    - Mặc Chú tộc!

    Có người chú ý hình xăm trên cần cổ Chu Tư Tĩnh, giật mình nói.

    - Mặc Chú tộc.

    Nghe vậy, có người sợ tới mức lùi về sau. Bởi vì Mặc Chú tộc bị đồn là điềm xấu nên không ai dám tới gần Chu Tư Tĩnh.

    Nhìn phản ứng của mọi người, Chu Tư Tĩnh không khỏi cúi xuống. Nàng cũng tự ti xuất thân của mình, dù sao mọi người trên thế gian đều coi Mặc Chú tộc là hồng thủy mãnh thú.

    Lão nhân nhìn Chu Tư Tĩnh một lát, sau đó lấy ra một món bảo vật để xuống đất, nói chậm:

    - Cái này thế nào?

    Đây là một sợi dây chuyền, kiểu dáng của dây chuyền rất giống với hình xăm trên cần cổ Chu Tư Tĩnh, dường như dây chuyền được chế riêng cho Chu Tư Tĩnh hoặc Mặc Chú tộc bọn họ vậy.

    Sợi dây chuyền này không biết được đúc bởi tiên kim gì. Trên sợi dây chuyền này khảm nạm một chuỗi bảo thạch, từng viên bảo thạch đều khác nhau. Bắt mắt nhất là những viên bảo thạch này đều cực kì óng ánh, tựa như những ngôi sao trên trời bị hái xuống khảm vào mặt dây chuyền này vậy.

    Sợi dây chuyên này lấp lánh tiên quang, tựa như chỉ có tiên tử trên trời mới có tư cách đeo sợi dây chuyền này. Đến đây, ngay cả kẻ ngu si cũng biết sợi dây chuyền này là bảo vật vô giá.

    - Dây chuyền Thiên Tiên sao?

    Tuy không ai nhận ra lai lịch của sợi dây chuyền này, cũng không ai gọi được tên của nó. Thế nhưng ai cũng có thể nhìn ra sợi dây chuyền này quý giá hơn hai món bảo vật dưới đất. Vì vậy có không ít người nước miếng chảy ròng ròng.
     
    Buồn, ichuoi and motminhmai like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)