HOT  Huyền Huyễn Đế Bá - Yếm Bút Tiêu Sinh

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 3173: Đại thế nhiều gian khó
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    - Ta chỉ có thể nói: đại thế nhiều gian khó.

    Nhìn người bí ẩn, Lý Thất Dạ nói chậm:

    - Thế nhưng, dù ta rời đi thì ngươi cũng không đi một mình trên con đường này. Nhớ kỹ, còn có quân đoàn Bạch Hạc.

    - Bạch Hạc quân đoàn.

    Người bí ẩn nói:

    - Năm đó ngươi cũng nhắc qua ngươi có mưu đồ cho quân đoàn này, nếu ta nhớ không lầm thì ngươi đã thiêu hủy danh sách.

    - Vì vậy chỉ có một mình ta biết danh sách của quân đoàn Bạch Hạc.

    Lý Thất Dạ mỉm cười, chỉ chỉ vào đầu của mình, nói rằng:

    - Bây giờ ở mười ba châu, ngoại trừ ta ra thì không còn ai biết tình hình của quân đoàn Bạch Hạc.

    - Thế nhưng... ngươi sẽ biết.

    Nói tới đây, Lý Thất Dạ dừng lại một chút, mới nói:

    - Tương lai không chỉ mình ngươi tiến lên mà quân đoàn Bạch Hạc cũng tiến lên với ngươi. Ngươi sẽ là thủ lĩnh của quân đoàn Bạch Hạc.

    - Thế nhưng ngươi sẽ không đưa danh sách quân đoàn Bạch Hạc cho ta.

    Người bí ẩn mỉm cười. Hai người bọn họ hợp tác lâu như vậy, hắn còn không hiểu Âm Nha hay sao?

    - Đúng vậy, ta sẽ không nói với ngươi.

    Lý Thất Dạ cười nói:

    - Không phải ta không tin tưởng ngươi mà bởi vì tai vách mạch rừng. Một ngày nào đó, ngươi sẽ biết toàn bộ thành viên của quân đoàn Bạch Hạc.

    - Ta chờ ngày đó tới.

    Người bí ẩn cũng mỉm cười, không quan tâm. Dù sao lòng tin giữa bọn họ không cần bút mực hình dung. Lý Thất Dạ làm như vậy nhất định có đạo lý của hắn.

    - Khi cần xuất hiện, tự nhiên sẽ xuất hiện. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ câu nói này của ta là được.

    Lý Thất Dạ nhìn người bí ẩn, nói:

    - Kẻ khác thường, nhất định là yêu quái.

    - Ta sẽ nhớ kỹ.

    Người bí ẩn gật đầu.

    Quân đoàn Bạch Hạc rất thần bí, đừng nói Cửu Giới, ngay cả mười ba châu cũng rất ít người biết. Trên thực tế, dù bọn họ hợp tác khắng khít nhưng Lý Thất Dạ chưa từng tiết lộ bất cứ thành viên nào của quân đoàn Bạch Hạc.

    - Khi nào bắt đầu chung cực chinh chiến?

    Trầm mặc một lát, người bí ẩn nói chậm.

    - Ngày đó rồi sẽ tới, nhưng không phải hiện tại.

    Lý Thất Dạ nói:

    - Đường còn dài, không thể đi hết cái một. Khi tới lúc chiến đến cùng thì một trận chiến định càn khôn. Có vài chuyện, không ai nói chắc, giống Cổ Minh năm đó, e rằng không ai muốn xuất hiện một Cổ Minh thứ hai!

    Nghe thấy "Cổ Minh", vẻ mặt của người bí ẩn trở nên trịnh trọng, nói chậm:

    - Nếu như xuất hiện Cổ Minh thứ hai thì đúng là lớn chuyện!

    - Đâu chỉ lớn chuyện, mà là chuyện động trời.

    Lý Thất Dạ nói:

    - Cho nên, chung cực chinh chiến sẽ có thế nhưng không phải hiện tại. Ta không hy vọng xuất hiện sai lầm trên đường.

    - Thế nhưng có một số chuyện luôn nằm ngoài lòng bàn tay. Ngươi không phát động chung cực chinh chiến không có nghĩa người khác sẽ không phát động chung cực chinh chiến. Ví dụ như tôn đại phật nọ.

    Người bí ẩn trầm giọng nói.

    - Hắn sẽ. Sớm muộn gì hắn cũng khởi xướng chung cực chinh chiến, hơn nữa sẽ phát động chung cực chinh chiến trước ta.

    Lý Thất Dạ gật đầu, nói nghiêm túc:

    - Thế nhưng hắn không thể, cho dù hắn tự nhận hắn có thể chiến đến cùng.

    - Đừng quên, hắn chuẩn bị trận chiến này lâu lắm rồi.

    Người bí ẩn nói:

    - Hắn chuẩn bị cho trận chiến này còn lâu hơn cả ngươi!

    - Ta biết.

    Lý Thất Dạ cười nói:

    - Có vài thứ không phải càng lâu thì càng tốt. Đừng quên hắn không thuộc về kỷ nguyên của chúng ta. Hắn tiên thiên không đủ, nếu không hắn tích lũy lâu như thế cũng không dừng lại ở đây. Muốn tới phần cuối thế giới chiến đến cùng, nhất định phải là kỷ nguyên của chúng ta. Nếu không cũng chỉ là hoa trong sương, trăng đáy nước.

    Lý Thất Dạ nói vậy làm người bí ẩn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hắn nhìn Lý Thất Dạ nói rằng:

    - Trận chiến đó, nếu như ngươi thắng, ngươi sẽ lấy gì thay thế, ngươi sao?

    - Ngươi cả nghĩ rồi.

    Lý Thất Dạ mỉm cười, lắc đầu nói:

    - Ngươi cảm thấy ta sẽ làm chuyện nhàm chán như thế sao? Lại nói, hắc ám chi thủ như ta, cho dù thế chỗ thì hậu thế có thay đổi gì không? Cũng không khác biệt mấy.

    - Vậy ngươi lấy thứ gì thay thế?

    Người bí ẩn vẫn nhìn Lý Thất Dạ, vẻ mặt rất trịnh trọng, không hề có dấu hiệu thả lỏng.

    - Thiên địa lương tâm!

    Lý Thất Dạ nói:

    - Thế gian, làm cách nào mới không còn lừa lọc? Chỉ có trời đất chứng giám mà thôi!

    - Thiên địa lương tâm!

    Hai mắt của người bí ẩn co rút, trầm mặc một hồi, cuối cùng mới nói:

    - Thế nhưng... đừng quên rằng... đó là chuyện không thể!

    - Ai nói không thể?

    Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:

    - Ngươi nên biết, trời đất chứng giám không phải câu nói suông. Nó không phải là thứ hư vô mờ mịt. Ngươi biết mà, thiên địa lương tâm có tồn tại! Tồn tại rất thật! Thế nhưng không ai có thể chạm tới nó mà thôi.

    Nghe vậy, người bí ẩn trầm mặc không nói. Trời đất chứng giám, người biết tới đó ngày càng ít. Trời đất chứng giám trong miệng mọi người chỉ là lời nói trót lưỡi đầu môi mà thôi. Cũng giống như ngẩng đầu ba thước có thần linh, bọn họ chính là thần linh, cần gì phải ngẩng đầu ba thước!

    Thế nhưng, người thần bí lại biết trời đất chứng giám có tồn tại! Thế nhưng trời đất chứng giám là gì, nó như thế nào, không ai biết. Giống như Lý Thất Dạ nói, không ai có thể chạm tới. Vì vậy, không ai biết trời đất chứng giám là gì, đâm ra mọi người đều cho rằng nó chỉ là thứ hư vô mờ mịt.

    - Ta kinh doanh một thời đại. Ta khác với hắc ám bá chủ hay chúa tể kỷ nguyên. Bọn họ chỉ vì sinh tồn, chỉ vì giữ gìn kỷ nguyên của mình. Còn ta thì không chỉ muốn chiến đến cùng không thôi!

    Nói tới đây, hai mắt của hắn lóe lên ánh sáng khủng bố.

    - Có lẽ, có một ngày ngươi mang tiếng xấu muôn đời, tất cả mọi người đều coi ngươi là ác ma.

    Người bí ẩn nói.

    - Có lẽ có người cho rằng ta muốn trở thành thương thiên. Chẳng hạn hắc ám bá chủ, chẳng hạn một số người sống tạm bợ.

    Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:

    - Thế nhưng bọn họ không biết rằng ta chưa từng muốn trở thành thương thiên.

    Người bí ẩn không khỏi thở dài. Suy nghĩ cùng hành động của Âm Nha luôn nằm ngoài dự liệu của mọi người! Bởi vì hắn nhìn xa hơn mọi người!

    - Bị người vạn thế thóa mạ là ác ma cũng được, bị người kính nể là thương thiên cũng vậy, ta không quan tâm.

    Lý Thất Dạ nói:

    - Ta chỉ muốn làm chuyện ta muốn làm, không mong gì hơn, chỉ như vậy thôi.

    Người bí ẩn trầm mặc một hồi, cuối cùng hắn nhìn Lý Thất Dạ, nói:

    - Như ngươi đã nói, đại thế nhiều gian khó. Bất kể như thế nào, ta sẽ không để đại thế này tan vỡ. Trời đất chứng giám cũng được, ác ma cũng được, cho dù là thương thiên thì ta cũng không quan tâm. Thế nhưng ngươi nhất định phải bảo đảm với ta, sẽ không xuất hiện Cổ Minh thứ hai. Ngươi cũng biết Cổ Minh thứ hai xuất hiện sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng tới mức không thể tưởng tượng nổi!

    - Ta không dám đảm bảo với ngươi chuyện này.

    Lý Thất Dạ nói:

    - Muốn ta đảm bảo thì ta chỉ có thể đảm bảo rằng: nếu Cổ Minh thứ hai xuất hiện thì ta sẽ lên tiền tuyến, ta sẽ là người đầu tiên chém giết bọn họ, bất kể thân ta ở đâu, dù sống hay chết, ta đều giết họ! Đảm bảo như vậy đủ chưa.

    Lý Thất Dạ đảm bảo trịnh trọng khí phách như thế, người bí ẩn không biết nói gì hơn. Bởi vì Lý Thất Dạ đã đảm bảo thì không thứ gì sánh bằng.

    Lý Thất Dạ với người bí ẩn nói rất nhiều chuyện, bọn họ bí mật bày mưu, thế gian không ai biết tới, thậm chí dính dáng tới sinh tử của mười ba châu! Mỗi một mưu kế bí mật đều kinh thế hãi tục, thậm chí Đại Đế Tiên Vương nghe thấy cũng sẽ trố mắt ngoác mồm!

    - Ta chỉ có thể chúc ngươi thuận buồm xuôi gió. Hoặc là, ngươi gặp được tiên. Hoặc là, ngươi có thể thành tiên. Thế gian này không ai có thể đi xa hơn ngươi.

    Cuối cùng, người bí ẩn thở dài.

    - Không, ngươi nên nói lại. Bất kể như thế nào thì Âm Nha vẫn là Âm Nha, thế gian có tiên chưa chắc là chuyện tốt.

    Lý Thất Dạ mỉm cười, nói chậm:

    - Nếu như ta thật sự thành tiên thì chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu như có ngày ngươi nghe thấy ta thành tiên thì ta xin khuyên ngươi một câu, mau trốn, trốn được bao xa thì trốn bấy xa, đào một cái hố rồi tự chôn mình, đừng dại xuất hiện.

    Lý Thất Dạ vừa giống nói giỡn vừa không giống nói giỡn, trong lời nói giỡn chứa đầy máu tanh.

    - Nếu đúng như vậy thì ta sẽ là người đầu tiên chạy trốn.

    Người bí ẩn cũng mỉm cười, đương nhiên cũng đang nói giỡn.

    Cuối cùng, Lý Thất Dạ cùng người bí ẩn tan biến. Bọn họ không để lại bất cứ dấu vết gì, cũng không thể lại bất cứ manh mối gì để người ta suy tính, không ai được phép biết tới.

    Trải qua trận chiến ở Thiên Thần thư viện thì mười ba châu trở nên yên tĩnh. Mười ba châu như biến thành một hồ nước yên ắng, rất nhiều đế thống tiên môn đóng cửa, ngay cả Thượng Thần cũng bớt xuất hiện. Thậm chí có người nảy sinh ảo giác, dường như Đại Đế Tiên Vương mười ba châu không dám thở mạnh, tất cả mọi người đều nén thở, tất cả mọi người đều bắt đầu trốn tránh.

    Khi tất cả mọi người đều cho rằng mười ba châu quá yên tĩnh thì có một hôm đất đai mười ba châu bốc khí lành, giống như mặt đất thành tinh.

    Mười ba châu biến hóa, tất cả sức mạnh trong thiên địa ở mười ba châu cũng bắt đầu gắn kết lại, gắn kết về một hướng.

    Mặc dù tốc độ không nhanh, thế nhưng tất cả hỗn độn khí cùng sức mạnh đại đạo của mười ba châu đều hội tụ lại một nơi. Chỉ một lúc thôi đã trở thành dòng chảy cuồn cuộn, liên miên không dứt, tiếng ầm ầm dậy khắp thiên địa, giống như có một dòng sông lớn đang chảy trên bầu trời, mọi tu sĩ mười ba châu đều nghe thấy âm thanh đó.
     
    inthenight, Buồn and motminhmai like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 3174: Trích Nguyệt Tiên Tử
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    - Có người muốn gánh chịu thiên mệnh.

    Khi hỗn độn khí cùng sức mạnh đại đạo hội tụ, có Đại Đế Tiên Vương cùng Thượng Thần biết chuyện.

    Đương nhiên, có người gánh chịu thiên mệnh, trở thành Đại Đế Tiên Vương, mọi người cũng không thấy bất ngờ.

    Đương thời có bốn người gánh chịu thiên mệnh: Đạo Long Thiên Đế, Kim Qua, Nhân Thánh, Nam Đế. Hơn nữa trong bốn người bọn họ, ngoại trừ Đạo Long Thiên Đế ra thì ba người còn lại chưa gánh chịu thiên mệnh lần thứ hai, à không... phải nói là hai người bởi vì Nhân Thánh đã chết.

    Cho nên thiên mệnh vẫn còn dư sức, mọi người biết đời này còn có thể xuất hiện thêm vài vị Đại Đế Tiên Vương, thậm chí thiên tài bách tộc càng có cơ hội gánh chịu thiên mệnh, trở thành Tiên Vương.

    Còn nguyên nhân phía sau, mọi người không cần nhiều lời.

    Hỗn độn khí gắn kết, sức mạnh đại đạo hội tụ, sức mạnh thiên mệnh dần hiện. Mọi người biết thiên mệnh đã xuất hiện, chờ đợi người có thực lực gánh chịu.

    - Có hơi lạ.

    Có Đại Đế Tiên Vương cảm thấy lần này thiên mệnh hội tụ hơi khác, nói rằng:

    - Thanh thế lần này quá lớn, có người đang thôi thúc thiên mệnh! Muốn... muốn làm gì? Xua đuổi thiên mệnh? Hay là có nguyên nhân khác?

    - Đây là thủ đoạn gì? Đại đạo này quá lạ!

    Có Đại Đế Tiên Vương phát hiện sâu hơn, cảm nhận được đại đạo cuồn cuộn. Đại đạo này khác với người thường, dường như đại đạo này có thể khởi nguyên thiên địa vạn đạo, vô cùng kỳ lạ.

    - Cuối cùng là người phương nào, kỳ nhân mười ba châu sao?

    Khi thiên mệnh bắt đầu hội tụ, có Đại Đế Tiên Vương bắt đầu suy tính. Thế nhưng đại đạo dày đặc, mênh mông không bờ bến, ngay cả Đại Đế Tiên Vương cũng không tính xuể.

    - Có lẽ, có liên quan tới Thiên Bảo.

    Có Đại Đế Tiên Vương dè dặt. Bởi vì theo suy tính của bọn họ, đại đạo sắp sửa thành tựu quá mênh mông, hơn nữa còn đang diễn biến một cách điên cuồng, giống như vô cùng vô tận.

    Không ít người chấn động. Trước đó hắc ám bá chủ mang theo Tử Quan, thế gian đã có một Thiên Bảo hiện thế. Nếu như Thiên Bảo thứ hai xuất hiện thì chắc chắn sẽ gây náo động mười ba châu.

    Trong lúc mọi người kinh ngạc, thiên mệnh bắt đầu hình thành trong một góc ở Kiêu Hoành châu.Chỉ thấy nơi đó tràn ngập hỗn độn, mảnh thiên địa đó dường như hóa thành biển hỗn độn, hỗn độn khí có ở khắp nơi, dường như thẩm thấu vào trong mọi thứ trên thế gian, ngọn cỏ chiếc lá đều bị hỗn độn khí thẩm thấu.

    Có một vật bay liệng trong hỗn độn, vừa như chân long, lại giống tiên phượng. Vật này là thiên mệnh. Chúng nó tràn ngập sinh cơ, tràn ngập sức mạnh. Chúng nó hết sức sinh động giống như tinh linh, tràn ngập đại đạo thần vận.

    Khi thiên mệnh hội tụ, có không ít Đại Đế Tiên Vương quan sát. Nhìn thấy cảnh tượng này thì hết sức kỳ quái. Bởi vì thiên mệnh sinh động như vậy rất hiếm thấy, ngay cả Thế Đế, Huyền Đế cũng không có thần tích như thế, vô cùng kỳ lạ.

    - Có liên quan tới đại đạo tu luyện.

    Cuối cùng có Đại Đế Tiên Vương cấp cao kết luận, nói:

    - Đại đạo người này tu luyễn không diễn sinh từ hệ thống đại đạo của chúng ta mà là độc nhất vô nhị. Còn không thì có liên quan tới tiên đạo!

    Trong nhất thời, vô số ánh mắt nhìn vào một nơi, nơi đó là nơi thiên mệnh hội tụ. Mọi người biết, nếu không có ai đánh lén thì e rằng sắp sửa có người trở thành Đại Đế Tiên Vương.

    Lúc này, một bóng người phiêu miểu xuất hiện trong hỗn độn, quần áo trắng tuyết, phiêu miểu như tiên, tuyệt thế vô song, dung nhan của nàng không thể hình dung bằng văn chương.

    Nhìn thấy nữ tử như tiên trên trời này, mọi người nhìn nhau, bởi vì không ai nhận ra lai lịch của cô gái này, ngay cả Đại Đế Tiên Vương cũng không nhận ra, trong những thiên tài Kiêu Hoành châu cũng không có cô gái này.

    - Kỳ quái.

    Nhìn thấy cô gái này hiện thân trong hỗn độn, ngay cả chưởng môn đại giáo kiến thức rộng rãi cũng lấy làm lạ, tò mò nói:

    - Cuối cùng người này là người phương nào. Không ngờ một người yên lặng vô danh lại sắp trở thành Đại Đế Tiên Vương.

    Trên thực tế không chỉ chưởng môn đại giáo thấy lạ mà rất nhiều người cũng thấy lạ. Theo đạo lý, người có thể gánh chịu thiên mệnh trở thành Đại Đế Tiên Vương đều là thiên tài tuyệt thế hoặc là cường giả uy hiếp một phương.

    Thế nhưng mọi người chưa từng nhìn thấy cô gái có thiên tư như tiên trên trời này. Trước đó chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe qua, giống như chỉ qua một đêm tự nhiên xuất hiện một cô gái sắp sửa trở thành Đại Đế Tiên Vương.

    - Trích Nguyệt tiên tử!

    Người khác không nhận ra lai lịch của cô gái thiên tư như tiên này thế nhưng Nam Đế lại nhận ra cô gái này, cũng biết lai lịch của cô gái này.

    - Ngày trước có Hồng Thiên Nữ Đế, ngày nay có Trích Nguyệt tiên tử. Thế giới này không muốn người ta sống nổi nữa mà.

    Nhìn thấy Trích Nguyệt tiên tử, Nam Đế cười khổ.

    Không chung thời đại với Trích Nguyệt tiên tử cùng Hồng Thiên Nữ Đế sẽ không hiểu các nàng đáng sợ dường nào.

    Trí tuệ như biển Giản Văn Tâm, thiên tư như tiên Trích Nguyệt tiên tử, mệnh bạc thiết kiên Hồng Thiên Nữ Đế là những người con gái tỏa sáng nhất thời đại đó, ngay cả nam nhân cũng trở nên mờ nhạt.

    Trong ba người, Hồng Thiên Nữ Đế có thiên phú kém nhất, thế nhưng Hồng Thiên Nữ Đế là người đáng sợ nhất, càng đánh càng hăng. Có thể nói Hồng Thiên Nữ Đế đã đánh thì nhất định sẽ đánh tới mức máu nhuộm thiên địa, dù ngươi mạnh mẽ cách mấy cũng không áp chế nổi. Nàng liều mạng xong lên, ai cũng run rẩy!

    Bàn trí tuệ thì đương nhiên là Giản Văn Tâm, núp sau màn bày mưu, quyết chiến ngoài ngàn dặm, không cần ra tay cũng đưa người khác vào chỗ chết.

    Thế nhưng trong các nàng, thiên phú cao nhất, ác liệt nhất chính là Trích Nguyệt tiên tử!

    Mặc dù thời đó thiên phú của Nam Đế không ai sánh bằng, thế nhưng thiên phú của Trích Nguyệt tiên tử cũng không thua kém là bao.

    Đáng sợ hơn là, đại đạo của Trích Nguyệt tiên tử là tuyệt sát, thường khiến người khác không rét mà run, một chiêu trí mạng, không cần quá nhiều từ ngữ, nàng vừa ra tay thì kẻ địch đã ngã xuống!

    Vì vậy, ở thời đại đó, vừa nhắc tới Trích Nguyệt tiên tử thì người ta đã lạnh gáy. Bởi vì nàng không hái minh nguyệt trên trời mà hái mạng người. Trích Nguyệt chỉ là thơ ca hóa mà thôi. Chính xác phải là Trích Mệnh tiên tử!

    Nhìn thấy Trích Nguyệt tiên tử, Nam Đế không khỏi lắc đầu cười khổ. Trích Nguyệt tiên tử cũng tới, cũng sắp trở thành Tiên Vương, thật khiến người ta khó tưởng tượng nổi.

    - Ai, thế gian này, không chừa đường sống cho người ta mà.

    Nam Đế cảm khái.

    - Ngươi nên cảm thấy kiêu ngạo mới phải.

    Lý Thất Dạ đứng bên cạnh Nam Đế cười nói:

    - Đời của các ngươi là kiêu ngạo của Cửu Giới chúng ta. Có thể nói đời các ngươi vô cùng rực rỡ, ầm ầm sóng dạy, cuộc chiến thiên mệnh trong thơ sử, không thời đại nào có thể sánh vai với các ngươi.

    Nam Đế không khỏi cười gượng. Thời đại của bọn họ quả thật thiên tài lớp lớp, quần tinh óng ánh. Thời đại bọn họ xuất hiện quá nhiều thiên tài. Thế nhưng dưới vầng sáng của Hồng Thiên Nữ Đế, Trích Nguyệt tiên tử, những thiên tài tuyệt thế vô song như bọn họ trở nên ảm đạm.

    Lúc này, Nam Đế có hơi thương hại những thiên tài ở thời đại bọn họ. Xuất hiện Nam Đế hắn thì thôi, đã thế còn xuất hiện thêm ba nữ tử tuyệt thế vô song. Đúng là ép nam nhân bọn họ không thở nổi.

    - Sinh ra ở thời đại như vậy, coi như xui xẻo.

    Nam Đế cảm khái.

    Cuộc chiến tranh cướp thiên mệnh năm đó ầm ầm sóng dậy, nhất là lúc Hồng Thiên Nữ Đế độc chiến quần hùng, vô cùng thô bạo, bí thuật lớp lớp, mười đòn mười chiêu, không ai cản được Trấn Đế Thuật của nàng, giết ra một con đường đầy máu trèo lên Tiên Đế. Trên con đường này, biết bao người bị tàn sát, biết bao thiên tài bị chôn vùi thành xương khô.

    Bây giờ Trích Nguyệt tiên tử đã tới. Nàng không thể trở thành Tiên Đế ở Cửu Giới vậy thì trèo lên thập giới làm Tiên Vương. Câu chuyện này chắc chắn sẽ trở thành một truyền thuyết.

    Bấy giờ Trích Nguyệt tiên tử đứng trong hỗn độn, nhìn thiên mệnh tinh nghịch trong hỗn độn, nàng vẫn lạnh nhạt, không vui không buồn, cho dù sắp sửa gánh chịu thiên mệnh trở thành Tiên Vương thì nàng vẫn bình tĩnh như nước giếng, dường như không có chuyện gì khiến nàng vui hay buồn.

    "Vù ---" Trong chớp mắt, cách Trích Nguyệt tiên tử không xa thình lình xuất hiện Đạo môn. Một ông lão khôi ngô bước ra, phía sau còn có bốn người theo cùng.

    Thân thể ông lão này dập dờn thần uy. Hắn đứng ở đó, giống như có thể xưng bá cửu thiên thập địa, có thể uy hiếp chúng thần.

    Bốn người theo sau ông lão này cũng dập dờn thần uy, phất tay một cái, ngôi sao nổ nát.

    - Ngưu Thụy Xương.

    Có Tiên Vương nhận ra ông lão này, có chút bất ngờ.

    Một vài Thượng Thần nhìn thấy ông lão này đều giật mình thốt:

    - Ngưu Thủ Thượng Thần, lão tổ Ngưu Thủ Sơn. Thượng Thần mười một đồ đằng dẫn theo bốn Thượng Thần khác tới đó... bộ muốn ngăn cản cô gái này trở thành Tiên Vương hay sao?

    Thình lình xuất hiện năm Thượng Thần, dẫn đầu còn là Thượng Thần mười một đồ đằng, không ít người sợ run người.

    Chỉ có Trích Nguyệt tiên tử lạnh lùng xoay người, thờ ơ nhìn năm người Ngưu Thủ Thượng Thần.

    - Tôn giá, chúng ta không có ác ý.

    Ngưu Thủ Thượng Thần Ngưu Thụy Xương nói chậm:

    - Chỉ cần tôn giá chịu khai ra đạo thống, nói rõ đại đạo bắt nguồn từ đâu thì chúng ta có thể chung sống hòa bình.

    - Nếu không thì sao?

    Trích nguyệt tiên tử vẫn lạnh lùng, nói một cách thờ ơ.

    - Nếu như vậy... vậy chúng ta xin phép mạo phạm, chúng ta sẽ buộc tôn giá giao ra đạo nguyên.

    Nét mặt của Ngưu Thủ Thượng Thần đanh lại, lạnh lùng nói.

    Ngưu Thủ Thượng Thần nói vậy làm mọi người nhìn nhau, không ai biết tại sao Thượng Thần mười một đồ đằng như hắn lại để ý đạo thống của một tiểu bối vô danh đến như vậy.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 3175: Ngưu Thủ Thượng Thần
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Tuy mọi người không biết tại sao Ngưu Thủ Thượng Thần lại hứng thú với đạo thống của cô gái không rõ lai lịch này đến như vậy. Thế nhưng một ít Đại Đế Tiên Vương cấp cao lại biết, đạo thống của cô gái không rõ lai lịch này rất có thể liên quan tới Tiên Đạo Thành.

    Tiên Đạo Thành - tương truyền là một trong Cửu đại Thiên Bảo, quan hệ trọng đại, không trách Ngưu Thủ Thượng Thần lại quan tâm tới đạo thống của cô gái lai lịch không rõ này đến như vậy.

    Đối mặt với năm tên Thượng Thần, đôi mắt xinh đẹp của Trích Nguyệt tiên tử co rút, nét mặt lạnh lẽo, vẫn kiệm lời, thờ ơ nói rằng:

    - Chỉ bằng các ngươi?

    Câu nói này rất ngông, coi thường chúng thần, dường như không có ai trên thế gian lọt vào pháp nhãn của nàng, cực kì ngông nghênh, cho dù đối mặt với Thượng Thần mười một đồ đằng thì cũng không thay đổi.

    Trích Nguyệt tiên tử nói vậy làm mọi người rít lạnh. Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, đều cảm thấy cô gái không rõ lai lịch này nói chuyện quá phách lối, quá càn quấy. Ngưu Thủ Thượng Thần là Thượng Thần mười một đồ đằng, ở Kiêu Hoành châu, thậm chí ở mười ba châu thì hắn cũng là đại nhân vật, là cường giả có tiếng có miếng.

    Huống chi bốn tên Thượng Thần đằng sau hắn không ai yếu cả. Đối mặt với bọn họ, bất cứ ai cũng kiêng kỵ ba phần.

    Cái cô gái không rõ lai lịch này chưa gánh chịu thiên mệnh mà đã phách lối đến như vậy, dám nói ngông với Ngưu Thủ Thượng Thần. Trên thực tế, cho dù gánh chịu thiên mệnh thành tựu Tiên Vương thì cũng kém xa Thượng Thần mười một đồ đằng.

    - Chưa trở thành Tiên Vương đã dám nói ngông với Ngưu Thủ Thượng Thần... quá ngông cuồng rồi.

    Có người thì thào.

    Có Thượng Thần cảm thấy Trích Nguyệt tiên tử quá ngông cuồng, lên tiếng rằng:

    - Ngưu Thủ Thượng Thần cũng là một trong những nhân vật thủ lĩnh của Thượng Thần. Đừng nói chưa trở thành Tiên Vương, ngay cả Đại Đế Tiên Vương cấp thấp cũng không dám nói ngông với Ngưu Thủ Thượng Thần.

    Nghe câu nói rất thờ ơ nhưng cực kỳ phách lối của Trích Nguyệt tiên tử, ngay cả Nam Đế cũng méo miệng. Qua nhiều năm vậy rồi mà nàng vẫn chưa thay đổi. Nam Đế không khỏi nhìn Lý Thất Dạ đang ở bên cạnh, có nhân vật như thế sủng nịch, Trích Nguyệt tiên tử phách lối cũng phải. Người ở bên cạnh Âm Nha, có ai không phách lối?

    Ngưu Thủ Thượng Thần nghe vậy thì tái mặt. Ở Kiêu Hoành châu, hắn là một trong những Thượng Thần mạnh nhất, tiếng tăm ngang với Cửu Kiếm Thượng Thần, được chư đế chúng thần coi trọng, Đại Đế Tiên Vương cấp thấp cũng phải xưng vãn bối thì chớ nói chi là một tiểu bối vô danh.

    Ngưu Thủ Thượng Thần lạnh mặt, nói:

    - Tiểu cô nương, bản lĩnh của ngươi rất mạnh, đại đạo cũng đáng để kiêu ngạo. Thế nhưng thế gian tàng long ngọa hổ, hạng người vô địch nhiều vô số kể. Con đường tương lai còn dài, con đường mà ngươi phải đi còn dài! Đừng nói chưa trở thành Tiên Vương, cho dù ngươi trở thành Tiên Vương thì cũng có người giỏi hơn ngươi...

    Ngưu Thủ Thượng Thần đang bày vẻ trưởng bối thì bị Trích Nguyệt tiên tử khoát tay chặn lại, ngắt lời hắn:

    - Ừ thì sao!

    Trích Nguyệt tiên tử vô cùng phách lối, không chỉ Ngưu Thủ Thượng Thần tái mặt mà nét mặt của bốn tên Thượng Thần ở phía sau cũng trở nên méo mó.

    Trích Nguyệt tiên tử nói như vậy chẳng khác nào không coi Ngưu Thủ Thượng Thần ra gì, cũng không coi bốn tên Thượng Thần bọn họ ra gì. Ngông nghênh bát phương, nhìn xuống tất cả mọi người. Chảnh như vậy, đừng nói Thượng Thần, ngay cả người bình thường cũng không chịu nổi.

    - Tiểu bối, ngươi quá ngông cuồng rồi!

    Một tên Thượng Thần ở phía sau Ngưu Thủ Thượng Thần hét lớn, lạnh lùng nói rằng:

    - Ngươi có biết người trước mặt ngươi là ai không. Nói ra, e rằng sẽ hù ngươi bể mật!

    - Không biết, cũng không muốn biết.

    Trích Nguyệt tiên tử thờ ơ nói:

    - Con mèo con chó, không cần phải biết.

    Trích Nguyệt tiên tử nói vậy chọc tên Thượng Thần này tức phun máu. Ngưu Thủ Thượng Thần mặt mày đỏ chót, giống như ai đó vả mặt hắn chát chát, làm khuôn mặt già nua của hắn nóng rát.

    - Câu nói này quen quá, hình như từng nghe ở đâu đó rồi.

    Có Đại Đế Tiên Vương cấp cao ngơ ngác, thì thào.

    Giọng điệu phách lối như thế, dáng vẻ coi rẻ chúng thần như thế làm Đại Đế Tiên Vương cảm thấy quen thuộc, hình như từng nghe từ miệng một người.

    Còn những tu sĩ khác thì choáng váng. Bọn họ không biết cô gái này có lai lịch cỡ nào mà lại dám ngông cuồng như vậy, dám coi rẻ Ngưu Thủ Thượng Thần như vậy.

    - Điếc không sợ súng.

    Có Thượng Thần cảm khái:

    - Chắc là gà non ra đời chưa lâu, không biết tới nhân vật như Ngưu Thủ Thượng Thần, cũng không biết Ngưu Thủ Thượng Thần đáng sợ như thế nào. Nếu như nàng biết Ngưu Thủ Thượng Thần đáng sợ như thế nào thì chắc sẽ hối hận vì những gì đã nói.

    Nét mặt của Ngưu Thủ Thượng Thần hết sức khó coi. Hắn hít hà một hơi, dằn lòng không giận, đanh mặt lại, lạnh lùng nói:

    - Tiểu cô nương, nể tình cùng là nhân tộc, ta không ngăn cản ngươi trở thành Tiên Vương. Thế nhưng ngươi mất dạy như vậy, ta muốn dạy dỗ ngươi một trận!

    Nói tới đây, hai mắt Ngưu Thủ Thượng Thần nghiêm nghị, lạnh lùng nói:

    - Khẩu khí của ngươi ngông cuồng như vậy, chắc người hộ đạo của ngươi cũng là hạng người kinh thiên. Kêu người hộ đạo của ngươi ra đây, luôn tiện để hắn học cách dạy dỗ vãn bối!

    Ngưu Thủ Thượng Thần nổi giận, rất nhiều cường giả nhìn nhau... xem ra, cô gái này ngông cuồng như vậy... chắc giống như Ngưu Thủ Thượng Thần nói, người hộ đạo là một nhân vật rất mạnh mẽ.

    - Gọi người làm gì, một mình ta là đủ!

    Trích Nguyệt tiên tử vẫn lạnh lùng như trước, lạnh lùng nhìn Ngưu Thủ Thượng Thần, vẫn vô cùng phách lối, dáng vẻ khinh thường cửu thiên thập địa.

    - Giỏi... giỏi lắm...

    Nghe Trích Nguyệt tiên tử nói vậy, Ngưu Thủ Thượng Thần tức quá hóa cười, hai mắt trở nên tàn nhẫn, lạnh lùng nói:

    - Vậy hãy xem ta giáo huấn nhà ngươi. Ta dạy dỗ ngươi giúp trưởng bối của ngươi, để hắn biết nên dạy dỗ vãn vối như thế nào.

    - Ngưu Thủ Thượng Thần nổi giận thật rồi.

    Nhìn thấy Ngưu Thủ Thượng Thần tức quá hóa cười, có Thượng Thần nói:

    - Tiểu cô nương này quá ngông cuồng, nhất định sẽ rất thê thảm.

    - Thú vị thật! Người của ta mà cũng cần người khác dạy dỗ nữa.

    Trích Nguyệt tiên tử chưa nói gì thì một giọng nói hời hợt vang lên.

    Chỉ thấy một nam tử đứng bên cạnh Trích Nguyệt tiên tử. Hắn thản nhiên, hắn thoải mái, hắn giống như một người bình thường, không có gì nổi bật.

    - Má ơi!

    Có Thượng Thần cấp cao nhìn thấy nam tử này xuất hiện gì rớt cằm, suýt nữa quỳ xuống, hai chân bũn nhũn vì sợ.

    - Chẳng trách điệu bộ lại quen thuộc như vậy!

    Nhìn thấy nam tử này xuất hiện bên cạnh Trích Nguyệt tiên tử, ngay cả Đại Đế Tiên Vương mười một thiên mệnh cũng cười khổ, sợ hãi câm miệng, không dám luyên thuyên.

    - Ai vậy?

    Rất nhiều cường giả không biết nam tử bình thường này, rất nhiều chưởng môn đại giáo, thậm chí cấp bậc lão tổ cũng chưa từng nhìn thấy nam tử bình thường này.

    Vừa thấy nam tử bên cạnh Trích Nguyệt tiên tử, Ngưu Thủ Thượng Thần như bị sét đánh, đứng sững nơi đó, há hốc miệng không nói ra lời.

    - Ngưu Thụy Xương, dạy ta cách dạy dỗ vãn bối đi. Nên dạy dỗ như thế nào thí mới có giáo dưỡng?

    Nam tử nhìn Ngưu Thủ Thượng Thần, cười hời hợt.

    - Láo xược, ai cho phép ngươi gọi thẳng tên của đại thần.

    Một Thượng Thần đằng sau Ngưu Thủ Thượng Thần quát Lý Thất Dạ. Hắn cũng chưa gặp qua nam tử này bao giờ, cũng không biết lai lịch của nam tử này.

    - Tầm mắt quá thấp, định sẵn là bi kịch.

    Nhìn thấy Thượng Thần đằng sau Ngưu Thủ Thượng Thần quát nam tử bình thường, có Đại Đế Tiên Vương cấp cao lắc đầu.

    Thế nhưng nam tử bình thường không điếm xỉa tới Thượng Thần đằng sau Ngưu Thủ Thượng Thần mà nhìn Ngưu Thủ Thượng Thần, cười nhạt:

    - Ngưu Thụy Xương, ta đang chờ ngươi dạy ta đây này.

    "Rụp" Ngưu Thủ Thượng Thần tái mặt, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ ngay tại chỗ, miệng há hốc không nói ra lời.

    - Đại thần.

    Thượng Thần đằng sau Ngưu Thủ Thượng Thần nhìn thấy Ngưu Thủ Thượng Thần quỳ xuống thì choáng váng.

    - Quỳ xuống!

    Ngưu Thủ Thượng Thần nói khẽ, bốn tên Thượng Thần đằng sau chưa kịp phản ứng gì đã quỳ ra đất.

    - Đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, không biết đại nhân giá lâm, cũng không biết vị tiên tử này là người của đại nhân nên mới đường đột mạo phạm, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết mà!

    Ngưu Thủ Thượng Thần sợ hết hồn hết vía, vội vàng dập đầu.

    Tuy hắn rất mạnh, cũng rất kiêu ngạo, thế nhưng hắn chẳng là cái thá gì so với người trước mắt cả, còn không bằng cả sâu kiếng nữa. Ngay cả hắc ám bá chủ cũng tháo chạy thì huống chi là hắn.

    Một mình hắn chết cũng thôi. Nhưng một khi Âm Nha đại nhân tức giận thì hậu quả khó lường, không chỉ hắn chết mà con cháu của hắn cũng bị giết, thậm chí bị giết toàn tộc. Thế gian này, môn phái chủng tộc bị Âm Nha tiêu diệt không hề ít.

    Vì vậy, Ngưu Thủ Thượng Thần không quan tâm tới uy nghiêm của Thượng Thần hay vinh dự cá nhân nữa. Muốn bảo vệ người nhà, muốn bảo vệ tộc nhân, nhất định phải chịu thua. Nói sau, quỳ gối trước mặt Âm Nha cũng không mất mặt. Có mấy người dám thẳng lưng trước mặt Âm Nha chứ?
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 3176: Bá giả
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Nhìn Ngưu Thủ Thượng Thần quỳ dập đầu Lý Thất Dạ, tất cả đại giáo chưởng môn hay lão tổ đều há hốc miệng. Bọn họ không sao tưởng tượng được cảnh Thượng Thần mười một đồ đằng sợ hãi như thế. Thế gian này, còn chuyện khiến Thượng Thần mười một đồ đằng sợ hãi như vậy sao?

    - Ta tưởng ngươi muốn dạy ta chứ.

    Lý Thất Dạ cười hời hợt, nói.

    - Tiểu nhân có mắt không tròng, xin đại nhân giáng tội, tiểu nhân chấp nhận bị đại nhân trừng phạt.

    Ngưu Thủ Thượng Thần không dám biện hộ cho bản thân mà chỉ cầu xin Lý Thất Dạ buông tha tông môn thế tộc của mình. Phải biết, một khi Âm Nha nổi giận thì không cần hắn ra tay, chỉ cần hắn mở miệng thôi là có rất nhiều Đại Đế Tiên Vương thay hắn tiêu diệt Ngưu Thủ Sơn.

    - Xin đại nhân giáng tội!

    Ngưu Thủ Thượng Thần sợ mất vía, dập đầu nói.

    Nhìn Thượng Thần mười một đồ đằng quỳ dập đầu sợ hãi, rất nhiều người cảm thấy thật không thể tin nổi. Bọn họ chưa từng nhìn thấy nam tử thoạt nhìn bình tường này nên không hiểu người này đáng sợ ở chỗ nào.

    Nhìn thấy Ngưu Thủ Thượng Thần nhận sai, Đại Đế Tiên Vương cảm thấy nặng trĩu. Nếu là ngày trước thì Đại Đế Tiên Vương cấp cao cùng Thượng Thần mười một đồ đằng còn dám căm hờn mấy câu.

    Thế nhưng trải qua trận chiến ở Thiên Thần thư viện, e rằng không ai còn dám nói lẫy với Âm Nha nữa. Âm Nha tàn sát hơn mười Đại Đế Tiên Vương, có cả những nhân vật như Túng Thiên Tiên Vương, Long Thương Ma Đế; hắc ám bá chủ bỏ chạy, cuối cùng ngay cả Thế Đế cũng chịu thua! Thế gian này, còn ai dám đối đầu với Âm Nha nữa.

    Một khi Âm Nha tức giận thì không chỉ giết Đại Đế Tiên Vương thôi đâu mà không chừng sẽ giết toàn tộc bọn họ! Chuyện như thế, Âm Nha đã từng làm!

    Vì vậy, thiên hạ ngày nay không có mấy ai dám đụng tới Âm Nha. Cho dù Đại Đế Tiên Vương không sợ chết thì cũng phải nghĩ cho tộc nhân, nghĩ cho con cháu!

    - Thôi.

    Nhìn Ngưu Thủ Thượng Thần quỳ dập đầu, Lý Thất Dạ xua tay, nói:

    - Niệm tình ngươi nhận sai, hôm nay ta không tính toán với ngươi. Cút cho ta, tới từ đâu thì cút về đó.

    - Cám ơn đại nhân tha chết! Cám ơn đại nhân tha chết!

    Ngưu Thủ Thượng Thần thoát chết, mừng rỡ không thôi. Hắn không tính sống sót rời khỏi mà chỉ cầu xin Lý Thất Dạ bỏ qua cho tông môn thế tộc của hắn. Bây giờ Lý Thất Dạ bỏ qua cho hắn, có thể nói đã rất khai ân.

    Ngưu Thủ Thượng Thần quỳ vái rồi chạy lẹ, không dám nán lại lâu.

    Ngưu Thủ Thượng Dẫn dẫn bốn tên Thượng Thần rời khỏi. Đại Đế Tiên Vương trầm mặc, bọn họ biết, giết một Thượng Thần mười một đồ đằng không còn khiến Âm Nha cảm thấy thành tựu nữa. Vì vậy Ngưu Thủ Thượng Thần cúi mình, quỳ sấp xuống đất, Âm Nha chả buồn giết hắn, tha thứ chuyện Ngưu Thủ Thượng Thần bất kính.

    Những Đại Đế Tiên Vương cấp cao này biết, bây giờ chỉ có Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh cùng hắc ám bá chủ mới làm Âm Nha cảm thấy hứng thú, những cường giả khác không có tư cách làm kẻ địch của hắn, chỉ cần không trêu chọc hắn, hắn sẽ không điếm xỉa tới ngươi.

    Thấy Lý Thất Dạ tới, Trích Nguyệt tiên tử hừ lạnh, không nói không rằng.

    - Được rồi, ngươi có thể tiếp tục.

    Ngưu Thủ Thượng Thần rời khỏi, Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nói với Trích Nguyệt tiên tử:

    - Ta chính là người hộ đạo của ngươi!

    Lý Thất Dạ không chỉ nói cho Trích Nguyệt tiên tử nghe mà còn nói cho người ở mười ba châu nghe. Lý Thất Dạ nói quá rõ, hắn muốn nói với tất cả Đại Đế Tiên Vương mười ba châu rằng: Trích Nguyệt tiên tử có Âm Nha bảo kê, là người của Âm Nha!

    Vì vậy, Trích Nguyệt tiên tử tiếp tục gánh chịu thiên mệnh, ai muốn đánh lén Trích Nguyệt tiên tử thì hãy lượng sức mình trước đã, nếu không... tự tìm đường chết!

    Vì vậy, sau khi Lý Thất Dạ nói vậy, chư thiên lặng lẽ, những Đại Đế Tiên Vương có tư cách nghe được câu nói này đều im lặng, mọi người hiểu, sau này không thể trêu chọc cô gái này được!

    - Thứ khoe khoang!

    Trích Nguyệt tiên tử không cảm kích mà chỉ hừ lạnh, vẫn bình tĩnh như nước giếng.

    - Ta chỉ chờ ngươi có thực lực khiêu chiến ta mà thôi.

    Lý Thất Dạ vô cùng bao dung Trích Nguyệt tiên tử.

    - Ta sẽ!

    Trích Nguyệt tiên tử nhìn hắn, lạnh lùng nói:

    - Ngươi chớ đắc ý!

    - Bệnh cũ, không chữa được, đắc ý quen rồi!

    Lý Thất Dạ cười nói:

    - Nếu ngươi thấy ta không hợp mắt thì tới đây chém ta.

    - Sẽ có ngày đó! Nhất định chém ngươi!

    Bị Lý Thất Dạ khiêu khích, ngay cả Trích Nguyệt tiên tử bình tĩnh như nước giếng cũng tức giận nghiến răng, căm hờn nói.

    Thế gian này cũng chỉ có Trích Nguyệt tiên tử mới dám nói như vậy với Âm Nha. Nếu người khác dám khoác lác đòi chém Âm Nha thì nhất định tự tìm đường chết, nhất định sẽ bị Âm Nha chém rụng!

    "Đùng" Hỗn độn trên bầu trời đã gắn kết xong, thiên địa rung chuyển, hỗn độn khí gắn kết tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.

    Tiếng nổ "đùng đùng" vang bên tai không dứt, thiên mệnh xoay chuyển theo hỗn độn khí, giống như muốn hóa thành một vòng xoáy thiên mệnh khổng lồ.

    - Hừ, kệ xác ngươi!

    Trích Nguyệt tiên tử hừ lạnh, không điếm xỉa Lý Thất Dạ nữa. Xoay người, nhìn thiên mệnh xoay tròn. Hai mắt nàng dập dờn ánh sáng, cực kì ác liệt, giống như một thanh thần kiếm lạch trời.

    Trích Nguyệt tiên tử đã chuẩn bị xong, có thể hành động bất cứ lúc nào.

    Lý Thất Dạ đứng sang một bên ung dung, không tỏ vẻ, vô cùng bình tĩnh, giống như không quan tâm việc Trích Nguyệt tiên tử gánh chịu thiên mệnh. Hắn đứng bàng quan như một người không liên quan.

    Trên thực tế chỉ cần Lý Thất Dạ đứng ở đó là được. Thậm chí Lý Thất Dạ không cần đứng ở đó, hắn chỉ cần nói một câu thôi thì cũng không có ai dám động vào Trích Nguyệt tiên tử, chứ đừng nói chi đánh lén Trích Nguyệt tiên tử, cản nàng gánh chịu thiên mệnh.

    Lý Thất Dạ đứng ở đó có nghĩa hắn đích thân áp trận cho Trích Nguyệt tiên tử!

    Chỉ như vậy thôi cũng đã nói lên tất cả nên ai mà dám rục rịch, ai mà dám làm liều?

    Tiếng nổ "Đùng đùng" vang bên tai không dứt. Chỉ thấy từng sợi thiên mệnh vụt lên như chân long, dường như muốn nhảy vọt lên trời, muốn trốn thật xa.

    - Chính là lúc này.

    Nhìn thiên mệnh nhảy khỏi hỗn độn khí, Lý Thất Dạ trầm giọng quát.

    Mặc dù Trích Nguyệt tiên tử giận Lý Thất Dạ. Thế nhưng nàng cũng tin tưởng Lý Thất Dạ. Quát lên một tiếng, từng luồng pháp tắc phóng lên trời, khóa chặt những thiên mệnh muốn vụt lên trời tẩu thoát.

    "Ầm" trong nháy mắt, thiên địa nhoáng lên, vòm trời như bị giựt, một luồng sức mạnh không thể nói thành lời tràn khắp mọi nơi.

    "Ầm" chớp mắt, sức mạnh mạnh mẽ vô cùng đánh tan hỗn độn khí mênh mông như biển, từng sợi thiên mệnh lộ ra.

    - Mười hai thiên mệnh!

    Nhìn thấy Trích Nguyệt tiên tử khóa mười hai thiên mệnh, rất nhiều người há hốc miệng. Quá tham lam rồi... khóa mười hai thiên mệnh một lượt, muốn gánh chịu mười hai thiên mệnh trong một lần... chuyện này căn bản không thể xảy ra.

    Thấy Trích Nguyệt tiên tử khóa mười hai thiên mệnh, Lý Thất Dạ cũng cười khổ, thế nhưng không lên tiếng mà chỉ quan sát.

    - Xuống!

    Trích Nguyệt tiên tử quát, tiếng hét dài vang bên tai không dứt, giống như tiếng phượng hót, sức bén của âm thanh có thể rạch nát thiên địa.

    "Đùng đùng đùng" thiên địa rung chuyển. Mười hai thiên mệnh đâu dễ gánh chịu như thế. Trong chớp mắt, mười hai thiên mệnh tỏa ra hào quang lóng lánh, uốn lượn giống chân long. Chúng nó đang giãy dụa, muốn thoát khỏi đại đạo pháp tắc, muốn nhảy lên trời đào tẩu.

    "Coong coong coong" đại đạo pháp tắc của Trích Nguyệt tiên tử tỏa ra thứ ánh sáng cực kì khủng bố. Trong chớp mắt, đại đạo pháp tắc của Trích Nguyệt tiên tử tỏa ra ánh sáng tang thương, dường như không thuộc thời đại này, hơn nữa đại đạo pháp tắc tràn ngập hỗn độn khí.

    Không chỉ nồng nặc hỗn độn khí mà còn rất nguyên thủy, dường như nó tới từ thời đại rất xa xưa, lớp bụi phủ đầy trên pháp tắc từ từ bay khắp.

    Chỉ nghe "choeng". Đại đạo pháp tắc thô to hơn, khóa chặt thiên mệnh, bất kể mười hai thiên mệnh giãy dụa như thế nào cũng không ăn thua, cũng không thoát khỏi pháp tắc.

    "Đùng" một tiếng. Trích Nguyệt tiên tử quát lên, giựt mạnh. Trong tiếng nổ "đùng đoàng", đại đạo pháp tắc siết chặt, thiên mệnh bị kéo xuống.

    Tiếng đổ nát "Răng rắc, răng rắc, răng rắc" vang lên. Xung quanh Trích Nguyệt tiên tử, bất kể đại địa hay không gian đều đổ nát từng chút, siết chặt lấy cơ thể Trích Nguyệt tiên tử.

    Thế nhưng dù như vậy thì Trích Nguyệt tiên tử vẫn kéo mười hai thiên mệnh, đại đạo diễn biến điên cuồng, dùng sức mạnh mạnh mẽ nhất để kéo mười hai thiên mệnh.

    - Muốn gánh chịu thiên mệnh một lần thôi sao?

    Nhìn thấy Trích Nguyệt tiên tử kéo mười hai thiên mệnh, có người thì thào.

    - Không thể nào thành công được.

    Có Tiên Vương thì thào.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 3177: Đạo tranh một hơi
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Tiếng nổ "đùng" vang không ngừng, thiên địa rung chuyển, Trích Nguyệt tiên tử liều mạng kéo mười hai thiên mệnh. Trước sức mạnh tuyệt bá của nàng, mười hai thiên mệnh bị nàng kéo xuống từng tí một.

    - Muốn... muốn gánh chịu mười hai thiên mệnh trong một lần hay sao?

    Thấy Trích Nguyệt tiên tử tham lam như vậy, có người giật mình nói rằng:

    - Nếu như gánh chịu mười hai thiên mệnh trong một lần, như vậy chẳng phải ba lần sẽ gánh chịu ba mươi sáu thiên mệnh. Như vậy thế gian còn ai địch nổi.

    Trên thực tế, nhìn thấy Trích Nguyệt tiên tử muốn gánh chịu mười hai thiên mệnh trong một lần thì ngay cả Đại Đế Tiên Vương cũng giật mình, chuyện này quá sức tưởng tượng.

    - Ngông cuồng quá rồi.

    Nhìn Trích Nguyệt tiên tử kéo mười hai thiên mệnh từng chút một, có Đại Đế cấp thấp nói rằng:

    - Chẳng lẽ Âm Nha không biết không thể gánh chịu mười hai thiên mệnh trong một lần sao? Làm như vậy... không sợ rước Thiên Tru sao?

    - Chưa biết được.

    Nhìn Trích Nguyệt tiên tử liều mạng kéo mười hai thiên mệnh, có Đại Đế cổ lão nói chậm:

    - Âm Nha ngầm đồng ý thì nói không chừng rất có thể, bởi vì chuyện này có một truyền thuyết.

    - Truyền thuyết gì?

    Đại Đế cấp thấp hỏi.

    - Tương truyền, rất lâu trước đây, Đại Đế mười ba châu chúng ta cũng giống như Tiên Đế ở Cửu Giới, có thể gánh chịu thiên mệnh trong một lần.

    Đôi mắt thâm thúy của Đại Đế cổ lão này hơi nhúc nhích.

    - Một lần gánh chịu mười hai thiên mệnh.

    Nghe vậy, Đại Đế cấp thấp giật mình nói rằng:

    - Một lần gánh chịu mười hai thiên mệnh, như vậy chẳng phải có nghĩa ba lần gánh chịu ba mươi sáu thiên mệnh!

    - Thiên mệnh, không phải phép cộng trừ.

    Đại Đế cổ lão nói chậm:

    - Mười hai thiên mệnh là cực hạn, cũng là điểm cuối của Đại Đế Tiên Vương. Ngươi gánh chịu trong một lần cũng được, chia ba lần gánh chịu cũng được, đều không vượt quá mười hai thiên mệnh, không ai có thể đánh vỡ cực hạn này...

    -... thế nhưng, tương truyền, ngày trước không giống bây giờ.

    Đại Đế cổ lão nói rằng:

    - Tương truyền, ngày trước đều gánh chịu thiên mệnh trong một lần, không chia ra ba lần như bây giờ.

    - Thật sự có Đại Đế Tiên Vương gánh chịu thiên mệnh trong một lần sao?

    Đại Đế cấp thấp không mấy tin, nói rằng:

    - Chắc không thể nào. Chưa nghe ai gánh chịu thiên mệnh trong một lần cả.

    Đại Đế cấp thấp này tuy không có nhiều thiên mệnh nhưng sống khá lâu, biết không ít chuyện. Thế nhưng hắn lục nát óc cũng không tìm ra Đại Đế Tiên Vương nào gánh chịu thiên mệnh trong một lần.

    - Tương truyền có một Đại Đế làm được.

    Đại Đế cổ lão nói chậm:

    - Tương truyền, có một người làm được, người đó là Thanh Mộc Thần Đế!

    - Thanh Mộc Thần Đế!

    Nghe vậy, Đại Đế cấp thấp ngơ ngác. Quá nhiều truyền thuyết về Thanh Mộc Thần Đế, nhiều tới mức không ai khảo cứu nổi. Ví dụ như có truyền thuyết Thanh Mộc Thần Đế gánh chịu bốn nguyên mệnh, cũng có truyền thuyêt Thanh Mộc Thần Đế đi xa hơn mọi Đại Đế khác.

    - Thật không? Thanh Mộc Thần Đế gánh chịu mười hai thiên mệnh trong một lần?

    Nói tới đây, Đại Đế cấp thấp không tin tưởng lắm. Trên thực tế, rất ít người từng thấy Thanh Mộc Thần Đế.

    - Không dám khẳng định.

    Đại Đế cổ lão nói chậm:

    - Thế nhưng có thể khẳng định rằng, cách làm chia ba lần gánh chịu thiên mệnh được bắt đầu bởi Thiển Đạo Thượng Thế.

    - Thủy tổ Thiển gia, người sáng lập Thiển gia!

    Đại Đế cấp thấp nói:

    - Tương truyền là Đại Đế cổ lão nhất.

    Lịch sử Thiển gia rất cổ xưa. Mặc dù nó không phải là truyền thừa một môn chín đế đầu tiên, thế nhưng nó là một trong những truyền thừa cổ xưa nhất mười ba châu.

    Người sáng lập Thiển gia, Thiển Đạo Thượng Đế, Đại Đế nắm giữ chín thiên mệnh, không mấy kiệt xuất, thế nhưng hắn là Đại Đế thứ hai sau Thanh Mộc Thần Đế, vì vậy không thể coi thường.

    Bởi vì hắn là Đại Đế thứ hai sau Thanh Mộc Thần Đế, thế nên hắn giống như hóa thạch sống ở mười ba châu, chứng kiến lịch sử mười ba châu dài dằng dẵng, thậm chí đồn rằng Thiển Đạo Thượng Đế là người duy nhất thực sự từng gặp Thanh Mộc Thần Đế!

    - Có truyền thuyết kể rằng, Thanh Mộc Thần Đế từng gánh chịu mười hai thiên mệnh trong một lần. Cũng có người cho rằng năm đó Thiển Đạo Thượng Đế từng thử gánh chịu sáu thiên mệnh trong một lần nhưng thất bại, về sau được Thanh Mộc Thần Đế truyền thụ phương pháp chia ba lần gánh chịu thiên mệnh.

    Đại Đế cổ lão nói:

    - Bất kể như thế nào, có thể khẳng định rằng, ba lần gánh chịu thiên mệnh được bắt đầu từ Thiển Đạo Thượng Đế, còn Thanh Mộc Thần Đế có phải gánh chịu mười hai thiên mệnh trong một lần hay không thì phải chờ khảo cứu.

    - Một lần gánh chịu mười hai thiên mệnh có ích lợi gì?

    Đại Đế cấp thấp hỏi.

    - Không rõ lắm, bởi vì không có ghi chép.

    Đại Đế cổ lão nói chậm:

    - Có người nói gánh chịu thiên mệnh trong một lần thì có thể hợp nhất mười hai thiên mệnh, không có bất cứ tính bài xích nào, uy lực cũng lớn hơn. Cũng có truyền thuyết, gánh chịu mười hai thiên mệnh trong một lần sẽ giúp Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh bước vào cảnh giới cao hơn dễ hơn.

    -... Nói chung, không ai biết thật giả.

    Nói tới đây, Đại Đế cổ lão nhìn Lý Thất Dạ chăm chú, nói chậm:

    - Thế nhưng Âm Nha tuyệt đối biết bí mật mà chúng ta không biết. Hắn không ngăn cản nàng, nhất định có đạo lý của hắn.

    "Đùng" Lúc này, mười hai thiên mệnh càng lúc càng gần. Thế nhưng sức mạnh của thiên mệnh cũng càng lúc càng lớn. Bởi vì thiên mệnh có tiềm lực vô hạn, một khi nó bùng nổ tiềm lực thì sẽ rất kinh khủng.

    Nhìn Trích Nguyệt tiên tử liều mạng kéo mười hai thiên mệnh, tất cả Đại Đế Tiên Vương nín thở. Mọi người rất tò mò, có thể gánh chịu mười hai thiên mệnh trong một lần thật sao? Nếu như thật sự có người gánh chịu mười hai thiên mệnh trong một lần, như vậy chẳng phải sẽ phá vỡ thường thức. Trăm nghìn vạn năm nay, tất cả Đại Đế Tiên Vương đều gánh chịu thiên mệnh ba lần, chưa từng nghe Đại Đế Tiên Vương nào gánh chịu thiên mệnh hết trong một lần.

    Nếu như Trích Nguyệt tiên tử thành công, như vậy không chỉ phá võ thường thức của mọi người mà còn cung cấp một phương án khả thi.

    "Đùng" nháy mắt, thiên mệnh tuôn trào thiên uy. Khi thiên mệnh bùng nổ thật sự, sức mạnh của nó khủng bố tới mức không sao tưởng tượng. Trong chớp mắt, sức mạnh thiên mệnh xung kích như bão táp. Rất nhiều sơn hà trong vùng thiên địa này nát tan. Núi non đổ nát, sông lớn nứt toạc, sức mạnh kinh khủng dường như muốn xé rách toàn bộ thiên địa.

    Chỉ nghe tiếng "răng rắc" vang lên. Trong chớp mắt, mười hai pháp tắc đang khóa chặt thiên mệnh không chịu đựng nổi sức mạnh của thiên mệnh. Trong tiếng "răng rắc", mười hai pháp tắc xuất hiện vết rạn nứt, mười hai pháp tắc giống như có thể rạn vỡ bất cứ lúc nào.

    Trước sức mạnh kinh khủng này, chỉ nghe "ầm" một tiếng, Trích Nguyệt tiên tử bị kéo mạnh, mười hai thiên mệnh muốn kéo đứt pháp tắc để chạy trốn. Bị sức mạnh kinh khủng này lôi kéo, Trích Nguyệt tiên tử ói ra một ngụm máu tươi.

    - Nếu không được thì từ bỏ đi.

    Thấy Trích Nguyệt tiên tử bị kéo ói máu, Lý Thất Dạ nói chậm.

    Mặc dù Lý Thất Dạ cũng muốn giúp đỡ Trích Nguyệt tiên tử. Thế nhưng gánh chịu thiên mệnh là chuyện rất riêng tư, không ai có thể giúp đỡ. Lý Thất Dạ không thể kéo thiên mệnh xuống tặng cho nàng.

    Nếu được phép làm như thế thì chẳng khác nào có thể sản xuất Đại Đế Tiên Vương đại trà. Nếu làm vậy cũng thành công thì Đại Đế Tiên Vương sẽ không còn giá trị nữa.

    - Xuống!

    Thế nhưng Lý Thất Dạ càng nói vậy thì Trích Nguyệt tiên tử càng muốn làm trái. Tính tình của nàng quật cường là thế, chẳng bao giờ chịu thua, điểm này rất giống Hồng Thiên Nữ Đế. Hai nàng đều là hạng người không chịu thua, mỗi lần gặp nhau, không đánh nhau thì cãi nhau. Hai nàng không ai phục ai, không ai nhường ai.

    "Đùng"

    Trích Nguyệt tiên tử quát lên, tinh lực toàn thân bùng nổ, phù văn vô cùng vô tận tuôn trào giống như nước lũ vỡ đê. Chớp mắt, Trích Nguyệt tiên tử bùng nổ thần uy vô địch, một luồng hơi thở tuyên cổ vô song phủ kín thân thể nàng, dường như có sức mạnh tuyên cổ vô song đang bùng nổ bên trong thân thể nàng.

    Chỉ nghe "vù vù vù". Phía sau Trích Nguyệt tiên tử tuôn trào tiên quang, tiêng quang soi sáng cửu thiên thập địa. Trong nháy mắt, Trích Nguyệt tiên tử vốn có thiên tư như tiên càng trở nên thoát tục, giống như tiên tử thật sự, không ăn khói lửa, bồng bềnh thoát tục.

    Bên trong tiên quang, cương thổ mở rộng vô hạn, nơi đó giống như tiên quốc, sâu trong tiên quốc có một tòa thành cổ, thành cổ đại đạo chìm nổi, vạn pháp phủ kín, vô cùng mông lung. Nhưng mặc dù cực kì mông lung thì vẫn tuôn trào sức mạnh vô cùng khủng bố, dường như thiên địa vạn đạo đều bắt nguồn từ nơi này, tòa thành cổ này có thể diễn biến mọi thứ trên thế gian, có thể trấn thủ pháp thuật vạn thế, ngay cả Đại Đế Tiên Vương cũng không nhìn thấu.

    - Tiên Đạo Thành sao?

    Nhìn thấy một vùng tiên quốc, một tòa thành cổ xuất hiện ở đằng sau Trích Nguyệt tiên tử, ngay cả Đại Đế Tiên Vương cũng sáng mắt. Tất cả Đại Đế Tiên Vương đều mở Thiên Nhãn, muốn phá hư vọng, nhìn thẳng bản nguyên. Bọn họ muốn tìm hiểu đại đạo, muốn xem xem đằng sau Trích Nguyệt tiên tử có phải Tiên Đạo Thành hay không.

    Tiên Đạo Thành, thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Tiên Đạo Thành là một trong Cửu đại Thiên Bảo. Thế nhưng thật giả thế nào, mọi người không dám khẳng định, bởi vì chưa ai từng thấy Tiên Đạo Thành!

    Bây giờ đằng sau Trích Nguyệt tiên tử lại xuất hiện dị tượng như thế, khó trách có Đại Đế Tiên Vương hoài nghi thứ này là Tiên Đạo Thành. Hơn nữa cảnh này cũng rất giống với Tiên Đạo Thành trong truyền thuyết.

    Nếu như cô gái này thật sự nắm giữ Tiên Đạo Thành - một trong Cửu đại Thiên Bảo, như vậy thì quá ghê gớm rồi... bất cứ ai nghĩ tới cũng thấy tim đập thình thịch.

    Nếu như Âm Nha không có mặt, e rằng rất nhiều Đại Đế Tiên Vương sẽ mất kiềm chế, nhất định phải hỏi rõ Trích Nguyệt tiên tử thứ này có phải Tiên Đạo Thành hay không.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)