HOT  Huyền Huyễn Đế Bá - Yếm Bút Tiêu Sinh

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. FlameHaze

    FlameHaze Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/10/14
    Bài viết:
    1,867
    Được thích:
    8,382

    Chương 15: Kì tích trong tay ta (thượng)


    Biên tập: Tiếu Hồng Trần
    Nguồn: Tangthuvien



    - Ngươi làm tốt lắm rồi, không cần cưỡng cầu.
    Hứa hộ pháp an ủi đồ đệ mình.

    Úc Hà gật đầu nói:
    - Có thể đi đến tầng bảy vào độ tuổi này, đã là rất giỏi trong đám đệ tử trẻ tuổi rồi.

    Từ Huy xốc lại tinh thần, thở ra một hơi thật dài, âm lãnh nhìn Lý Thất Dạ:
    - Đến lượt ngươi!

    - Hắc hắc, bây giờ chịu thua còn kịp.
    Lúc này, có đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn hò hét:
    - Dựa vào hắn? Kẻ này ngay cả đạo pháp còn chưa tu luyện, có thể xuyên qua tầng một đã là kỳ tích rồi.

    Từ Huy dạng hai chân, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, cười âm hiểm nói:
    - Nếu ngươi quỳ xuống bò qua ngay bây giờ thì ta không làm khó ngươi. Nếu chờ lát nữa mới bò thì khó nói đấy.

    Nam Hoài Nhân và Mạc hộ pháp đều quay mặt nhìn ra hướng khác, chẳng ai muốn thấy cảnh này. Lý Thất Dạ thua là hiển nhiên, không có gì phải nghi ngờ cả. Cho dù kỳ tích xuất hiện, một phần tỉ khả năng giúp cho Lý Thất Dạ xuyên qua tầng bảy của rừng Loạn Tâm đi nữa, thông qua được trận thi văn này hắn vẫn phải bò qua háng Từ Huy.

    Nhưng Lý Thất Dạ lại chẳng buồn để ý, chậm rãi nói: “Không, ta đang chờ ngươi chui qua háng ta.” Nói xong liền bước vào rừng Loạn Tâm.

    Lý Thất Dạ vừa bước vào rừng Loạn Tâm, trước mắt hắn liền xuất hiện biển lửa, nháy mắt đã rơi vào trong thế giới nham thạch nóng chảy, tiếng lửa hừng hực vang lên. Ở trong ảo cảnh, bàn chân của hắn đã bị bỏng đến nỗi bốc lên khói xanh, nỗi đau này khó nhịn vô cùng nhưng Lý Thất Dạ chẳng rên rỉ một câu, tiếp tục đi về phía trước.

    Lý Thất Dạ hoàn toàn không đặt rừng Loạn Tâm trong lòng. Đau khổ ngàn vạn năm, hắn đã trải qua sự tình còn hơn thế nhiều. Trong thời Hoang Mãng, hắn hóa thành Âm Nha, lúc đó còn chưa thể mưu định thiên hạ. Hắn đã trải qua biết bao cực khổ, từng rơi vào trong tay Thiên Ma, từng rơi vào trong ma chưởng của Cổ Minh. Hắn từng bị nhốt vạn năm không thấy mặt trời, từng chịu vô số cực hình. Mặc dù thân thể Âm Nha vĩnh sinh bất tử nhưng nỗi đau đó chưa bao giờ yếu bớt.

    Ngàn vạn năm đã qua, hắn từng đi qua Táng Địa, từng đi vào Tiên Thổ, cũng ra vào Ma Địa Quỷ Vực, đó là nơi hung hiểm nhất trần gian. So sánh với những địa phương đó, nơi dùng để ma luyện đạo tâm như rừng Loạn Tâm này đã là cái gì.

    Rừng Loạn Tâm hoàn toàn không thể dao động đạo tâm của Lý Thất Dạ.

    - Hắc hắc, một phế vật phàm thể ngay cả đạo pháp cũng chưa tu luyện, có thể thông qua tầng một...
    Có đệ tử nhìn rừng Loạn Tâm cười nhạt nói. Nhưng lời còn chưa dứt, hắn đã không nói được nữa.

    Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ đã xuyên qua tầng thứ nhất. Trong ảo cảnh, biển lửa tan biến, Lý Thất Dạ rơi vào thế giới bị đóng băng, u ám lạnh lẽo.

    Bên ngoài rừng Loạn Tâm, vô số đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn đang chờ Lý Thất Dạ bị đá ra nhưng cảnh tượng tiếp theo lại làm cho tất cả há hốc miệng.

    Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân vẫn quay mặt qua chỗ khác, không muốn tận mắt nhìn Lý Thất Dạ bị xấu hổ. Có điều khung cảnh lại rất yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được. Điều này làm họ khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra, không nén được xoay người lại nhìn. Khi xoay người lại, họ thấy một tình cảnh tượng không thể tin nổi.

    - Tầng, tầng, tầng thứ tám…
    Lúc này, có đệ tử sợ run cả người, thì thào lẩm bẩm.

    - Tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba...
    Có đệ tử ngẩn ra, ánh mắt dõi theo bước đi của Lý Thất Dạ, chậm rãi đếm lại trong đầu.

    - Tầng thứ chín, tầng thứ mười, tầng thứ mười một...
    Chuyện không thể tin nổi đang xảy ra. Lý Thất Dạ sải bước trong rừng Loạn Tâm như đang dạo chơi giữa chốn không người, đi bộ nhẹ nhàng như đi xe, tốc độ không hề chậm lại. Giống như không phải hắn đang đi lại trong rừng Loạn Tâm mà là đang dạo chơi trên lối mòn trong hậu hoa viên nhà mình.

    - Tầng, tầng, tầng, tầng thứ mười bốn...
    Sau cùng, Lý Thất Dạ bình tĩnh tự tin bước xuyên qua rừng Loạn Tâm, nhẹ nhõm khoan thai đi ra từ tầng cuối cùng.

    Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều ngây ra, xuyên qua mười bốn tầng rừng Loạn Tâm. Đây, đây là chuyện không thể xảy ra. Từ vạn cổ tới nay, chưa có một đệ tử trẻ tuổi nào Cửu Thánh Yêu Môn có thể xuyên qua mười bốn tầng rừng Loạn Tâm. Ngay cả Lý Sương Nhan được xưng là thiên phú tốt nhất, đạo tâm kiên định nhất của Cửu Thánh Yêu Môn cũng không thể làm được như vậy.

    - Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể!!!
    Từ Huy hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, đó căn bản là chuyện không có khả năng, nhưng lại thực sự xảy ra trước mắt.

    Hứa hộ pháp, sư phụ của Từ Huy cũng há hốc miệng, không thể ngậm lại được. Ngay cả chưởng môn Luân Nhật Yêu Hoàng của bọn hắn cũng không thể xuyên qua mười bốn tầng rừng Loạn Tâm. Đạo tâm như vậy đã kiên định đến bực nào.

    - Thường thôi, chỉ là món khai vị ấy mà.
    Lý Thất Dạ quay trở về, thong dong tự tại nói. Hình như vừa rồi không phải hắn xuyên qua rừng Loạn Tâm, mà là dạo bước trong vườn hoa mà thôi.

    - Thế nào, quỳ xuống bò qua đi!
    Lý Thất Dạ liếc nhìn Từ Huy, bình thản nói.

    - Không, không, đây tuyệt đối là chuyện không thể!
    Từ Huy quát to một tiếng. Lúc này, không chỉ Từ Huy mà tất cả mọi người ở đây đều không tin được.

    - Sao lại thế...
    Ngay cả Hứa hộ pháp cũng không tin được, thốt lên:
    - Chẳng lẽ rừng Loạn Tâm xảy ra vấn đề?

    - Chắc chắn, chắc chắn là như vậy, có lẽ cấm chế của rừng Loạn Tâm mất hiệu lực rồi!
    Từ Huy như bắt được cây cỏ cứu mạng, gấp gáp nói:
    - Lần này không tính, nhất định là rừng Loạn Tâm mất hiệu lực rồi!

    "Không có khả năng." Rất lâu sau, thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà mới lấy lại tinh thần, lắc đầu nói:
    - Từ ngày khai tông lập phái tới nay, rừng Loạn Tâm chưa bao giờ có vấn đề cả. Để ta thử xem!
    Nói xong, hắn tự mình đi vào Rừng Loạn Tâm.

    Úc Hà đúng là rất mạnh, không hổ là thủ tịch đại hộ pháp. Hắn có đạo tâm cực kỳ kiên định, dễ dàng vượt qua chín tầng đầu. Khi tới tầng mười, tốc độ của hắn mới chậm lại.

    Ầm một tiếng, Úc Hà không cách nào xuyên qua toàn bộ rừng Loạn Tâm. Hắn còn chưa đi đến tầng mười một đã bị đẩy ra ngoài. Đạo tâm của hắn cũng không chịu nổi sự quấy nhiễu của rừng Loạn Tâm.

    - Rừng Loạn Tâm không mất hiệu lực.
    Cuối cùng, Úc Hà lắc lắc đầu, cực kỳ khẳng định. Lúc này, hắn quay ra nhìn Lý Thất Dạ bằng vẻ vô cùng kỳ quái, căn bản không tin được chuyện này là sự thực.

    Lý Thất Dạ chỉ là thiếu niên mười ba tuổi lại có thể xuyên qua mười bốn tầng Rừng Loạn Tâm, hoặc là có quỷ, hoặc là đạo tâm của hắn kiên định đến nỗi không gì có thể dao động. Nhưng mà một thiếu niên mười ba tuổi không thể nào có được đạo tâm như vậy. Phải trải qua bao nhiêu ma luyện mới có được đạo tâm như vậy chứ. Mặc dù hiện tại tư chất thấp kém, nhưng ngày hắn trở thành Đại Hiền trong tương lai cũng chỉ là vấn đề thời gian và kỳ ngộ mà thôi.

    Lúc này, toàn bộ mọi người cùng trợn tròn mắt, không biết phải làm sao.

    - Ngươi cầm theo trọng bảo?
    Lúc này, Hứa hộ pháp oán hận nhìn chòng chọc vào Lý Thất Dạ. Hắn căn bản không tin một thiếu niên mười ba tuổi có thể xuyên qua rừng Loạn Tâm.

    - Nhất định là thế!
    Từ Huy lớn tiếng nói:
    - Tẩy Nhan Cổ Phái là Tiên Môn Đế Thống, nói không chừng trong người hắn có giấu Tiên đế bảo khí.

    Nhất thời, vô số người nhìn vào Lý Thất Dạ, rất nhiều đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn đều cảm thấy có khả năng này. Suy cho cùng, Tẩy Nhan Cổ Phái là do Minh Nhân Tiên Đế xây dựng, nói không chừng hôm nay vẫn giữ được một hai kiện Tiên đế bảo khí. Nếu thực sự dùng Tiên đế bảo khí để ăn gian thì đúng là có khả năng xuyên qua rừng Loạn Tâm.

    - Dùng bảo vật ăn gian, ván này không tính!
    Hứa hộ pháp lạnh lùng nói. Lúc này, hắn khẳng định Lý Thất Dạ gian lận.

    - Hứa hộ pháp, như vậy không được.
    Mạc hộ pháp xốc lại tinh thần, lúc này hắn không có thời gian truy cứu Lý Thất Dạ thông qua bằng cách nào. Hắn trầm giọng nói:
    - Thi văn là do các người quy định. Rừng Loạn Tâm cũng là của Cửu Thánh Yêu Môn. Hiện giờ các người thua lại đổi ý không thừa nhận.

    - Dùng bảo vật ăn gian, đương nhiên không thể công nhận.
    Hứa hộ pháp lạnh lùng đáp lời.

    Lúc này, đương nhiên Mạc hộ pháp phải bênh vực Lý Thất Dạ, hắn trầm giọng nói:
    - Có dùng bảo vật hay không đều không quan trọng. Cửu Thánh Yêu Môn các người không hề quy định không được sử dụng bảo vật để thông qua rừng Loạn Tâm. Đệ tử của chúng ta thông qua rừng Loạn Tâm, nghĩa là đã thắng trận này.

    - Mặt dày, ăn gian! Tẩy Nhan Cổ Phái là một lũ mặt dày!
    Lúc này, đám đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn căn bản không tin Lý Thất Dạ có thể thông qua rừng Loạn Tâm nên rất nhiều kẻ gào lên.

    Mạc hộ pháp không muốn dây dưa với bọn họ, quay người nói với Úc Hà:
    - Úc hộ pháp, đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái có phải đã thắng trận này không?

    - Chuyện này...
    Úc Hà có phần khó xử. Hắn không tin Lý Thất Dạ thực sự có thể thông qua rừng Loạn Tâm. Có điều Cửu Thánh Yêu Môn lại không quy định là không được sử dụng bảo vật để thông qua rừng Loạn Tâm.

    - Ta đi đường ngay, ngồi thẳng, lòng không thẹn với trời.
    Đúng lúc này, Lý Thất Dạ bình thản nói:
    - Không giống người của Cửu Thánh Yêu Môn, đánh cược thua không nhận, thua không nổi. Các ngươi cho rằng ta giấu bảo vật, vậy thì tìm đi, tìm được bảo vật thì tặng cho các ngươi!

    Úc Hà trầm ngâm một lát, ngẩng đầu, trầm giọng nói với Lý Thất Dạ:
    - Nếu ngươi muốn chứng tỏ mình trong sạch, Cửu Thánh Yêu Môn ta có một phương pháp. Tổ sư đã từng để lại một bảo vật, gọi là Tiên Cốt Kính, có thể chiếu mọi bản nguyên. Nếu như ngươi chịu cho Tiên Cốt Kính chiếu qua, giả như trên người của ngươi thực sự có bảo khí, kính này nhất định có thể chiếu ra.

    - Ta đồng ý dùng Tiên Cốt Kính để chiếu.
    Hứa hộ pháp là người thứ nhất đồng ý, nói:
    - Nếu như Tiên Cốt Kính không soi được, chứng tỏ hắn không mang bảo vật.

    - Đúng vậy, không dám chiếu là ăn gian.
    Đám đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn đều nhao nhao phụ họa.

    - Các ngươi thật đáng thương.
    Lý Thất Dạ nhìn họ rồi cười đáp:
    - Được, các ngươi muốn chiếu, ta sẽ cho các ngươi chiếu. Lấy ra đi!

    Úc Hà thấy Lý Thất Dạ đồng ý, lập tức phái người đi lấy Tiên Cốt Kính. Vật này có lai lịch rất lớn, nghe nói là truyền thừa từ thời đại Hoang Mãng, đã được Tiên Đế mài dũa. Bản nguyên của Tiên Cốt Kính mạnh hơn Bản Tướng Kính không biết bao nhiêu vạn lần.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 16: Kỳ tích trong tay ta(hạ)


    Biên tập: Tiếu Hồng Trần
    Nguồn: Tangthuvien



    Tiên Cốt Kính được mời ra, bên trên mặt kính bóng loáng có tiên văn đang di động, cả mặt kính tỏa ra hơi thở khiếp người. Cho dù là người bề trên giống như Úc Hà cũng phải kinh sợ trước uy áp của nó.

    Tiên Cốt Kính chiếu vào thân thể Lý Thất Dạ, khiến cho thọ luân, mệnh cung của hắn từng cái đều hiện ra. Thọ luân chậm rãi chuyển động, huyết khí bình thường, trạng thái Phàm mệnh mệnh cung vẫn còn chưa mở.

    Cuối cùng, Úc Hà cho ra kết luận:
    - Phàm thể, Phàm luân, Phàm mệnh, mệnh cung chưa mở, còn chưa tu đạo. Trên thân cũng không mang theo bất kỳ Tiên Đế bảo vật nào cả!

    Cảnh giới thấp nhất của tu sĩ là Khấu Cung, một khi tu sĩ tu luyện, cho dù tư chất quá kém, ít thì một ngày, nhiều thì tám đến mười ngày liền có thể mở ra mệnh cung. Vậy mà mệnh cung của Lý Thất Dạ còn chưa mở, rõ ràng là dấu hiệu của việc chưa từng tu luyện.

    Ở dưới Tiên Cốt kính, Lý Thất Dạ không có thứ gì có thể che giấu, mọi thứ đều bị phơi bày trong mắt của mọi người.

    - Hứa hộ pháp, Úc hộ pháp, bây giờ có hài lòng hay chưa!
    Mạc hộ pháp lạnh lùng nói. Bị ép buộc phải soi Tiên Cốt kính, đây có thể coi là sỉ nhục của Tẩy Nhan Cổ Phái.

    - Xin lỗi.
    Úc Hà vẫn được tính là một người có khí độ, hắn gật nhẹ, đáp lời:
    - Lý Thất Dạ không có ăn gian.

    Đã nghe được sự công nhận của Úc Hà, lúc này tất cả mọi người đều không còn lời nào để nói. Thế nhưng họ vẫn khó có thể tin là một thiếu niên mới mười ba tuổi lại có thể vượt qua rừng Loạn Tâm. Một người chưa có tu đạo, thân mang Phàm thể, Phàm luân, Phàm mệnh ở trong mắt tất cả các tu sĩ chỉ là rác rưởi. Vậy mà, đứa rác rưởi đó lại có thể vượt qua rừng Loạn Tâm.

    - Nhưng mà... điều này ... điều này... không thể nào!
    Từ Huy không cách nào chấp nhận sự thật này.

    Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, chậm rãi nói:
    - Xem ra ngươi không phục, nhưng mà không sao, ta sẽ khiến ngươi ngoan ngoãn bò qua thôi. Rừng Loạn Tâm thì có gì đặc biệt, chỉ có đứa ngu như ngươi mới chỉ đi đến tầng bảy. Mở to mắt của ngươi xem ông nội ngươi đi lại một lần.
    Nói xong hắn lại xoay người bước vào rừng Loạn Tâm.

    Tức thì, vô số con mắt nhìn chằm chằm vào rừng Loạn Tâm, ai cũng sợ mình bỏ qua một chi tiết dù là nhỏ nhất.

    - Tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba...
    Lúc này, con mắt của Nam Hoài Nhân di chuyển theo bước chân của Lý Thất Dạ, miệng liên tục đếm theo bước chân của Lý Thất Dạ.

    - Tầng thứ mười bốn!
    Cuối cùng thì Nam Hoài Nhân quát to một tiếng, mặc dù đây là lần thứ hai tận mắt nhìn thấy kỳ tích nhưng hắn vẫn khiếp sợ như trước, đây quả thực là quái thai.

    Tất cả mọi người đều câm lặng, người như Úc Hà cũng phải trầm mặc, sau khi dùng Tiên Cốt Kính chiếu rọi, Úc Hà đã hiểu, thiên phú và thể chất của Lý Thất Dạ chưa đủ thành đạo, nhưng hắn lại có một viên đạo tâm vững chắc đến mức không ai có thể so sánh với nó hoặc khiến nó rung chuyển.

    Một thiếu niên mười ba tuổi phải trải qua ma luyện như thế nào mới có được một viên đạo tâm như thế? Úc Hà không có cách nào tin được, hắn tu đạo hơn một ngàn năm, ngay cả hắn đều khó có được viên đạo tâm như vậy.

    - Bò qua đi.
    Lý Thất Dạ đi trở về, đứng dạng hai chân, liếc Từ Huy rồi nhàn nhạt nói.

    - Ngươi!
    Từ Huy trong nhất thời toàn thân đều run rẩy, sắc mặt hết sức tái nhợt, nếu bò qua háng Lý Thất Dạ ngay trước mắt vô số người thì sau này mặt của hắn để ở đâu.

    - Cửu Thánh Yêu môn chúng ta thua được. Nếu đã đánh bạc thì có chơi có chịu.
    Úc Hạ gật nhẹ, nói ra:
    - Từ Huy, ngay từ đầu chính ngươi đòi đặt cược, bây giờ liền thực hiện lời hứa của ngươi đi!

    Từ Huy thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh, hiện giờ ngay cả Úc hộ pháp đều đã mở miệng, thì sư phụ của hắn cũng không cứu được hắn nữa rồi. Mặt hắn lúc đỏ lúc xanh, cuối cùng thì khẽ cắn răng quỳ xuống trước mặt của Lý Thất Dạ, thân thể cứng ngắc một hồi lâu, lúc này là quãng thời gian sỉ nhục nhất trong cuộc đời hắn.

    Rốt cuộc Từ Huy cũng phải bò qua háng của Lý Thất Dạ. Ngay lúc Từ Huy vừa bò qua, Lý Thất Dạ nhấc chân đạp vào người Từ Huy một cái, từ trên cao nhìn hắn, nói:
    - Người kính ta một tấc, ta kính người một xích, còn nếu như người đắc tội ta một tấc thì ta liền đắc tội người một xích. Đệ tử thiên tài chẳng là gì trong mắt của ta, ngay cả Cửu Thánh Yêu môn cũng chẳng là gì!

    Sau khi nói xong Lý Thất Dạ xoay người, nghênh ngang rời đi.

    "KHẶC!" Từ Huy toàn thân đều run run, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thoáng cái đã ngã trên mặt đất, hắn bị chọc tức đến bất tỉnh.

    - Huy nhi!
    Hứa hộ pháp vội vàng ôm lấy Từ Huy rồi xoa bóp giúp hắn.

    Mọi người có mặt ở đây lúc này đều ngây dại, một tên phế vật phàm thể cực kỳ hung hăng càn quấy, chuyện này thật khó mà tưởng tượng nổi, không có khả năng xảy ra.

    Nhưng mà Lý Thất Dạ chỉ có Phàm thể, ngay cả đạo pháp đều chưa tu luyện, lại dám ngông cuồng, còn thêm không thèm đem Cửu Thánh Yêu môn để ở trong mắt.

    Về lại ngọn núi chính, Hứa hộ pháp, Úc Hà, Mạc hộ pháp đều về lại chỗ ngồi cũ, còn Lý Thất Dạ đã ngồi khoan thai từ trước, cách ngồi rất kiểu cách, làm cho mấy đệ tử của Cửu Thánh Yêu môn ai cũng muốn đánh hắn một trận.

    Hứa hộ pháp nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, trong ánh mắt đáng sợ chất chứa đầy oán độc. Ái đồ chịu kích thích, hắn là sư phụ đương nhiên phải cùng chung mối thù rồi. Lý Thất Dạ dám nhục nhã đồ đệ của hắn thì đồng nghĩa với việc nhục nhã hắn.

    Ngay lúc này, Mạc hộ pháp cùng Nam Hoài Nhân đều cảm thấy là lạ, Lý Thất Dạ mới bái nhập Tẩy Nhan Cổ Phái không có mấy ngày nhưng lại cực kỳ hung hăng càn quấy, làm cho người khác đều nghĩ hắn cuồng vọng ngu ngốc, đơn giản là tự tìm đường chết.

    Nhưng bây giờ nhìn lại, hắn tựa hồ không phải hung hăng càn quấy, những lời hắn nói ra đơn giản chỉ là kể rõ sự thật mà thôi.

    Chuyện này để cho Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân nhất thời không hiểu nổi, càng thêm cảm thấy nhìn không thấu Lý Thất Dạ. Chỉ là một kẻ phàm thể chưa tu đạo, không có chỗ dựa, hắn dùng cái gì để ngông cuồng, để đối địch với Cửu Thánh Yêu môn?

    - Thi văn đã thông qua, vậy tranh thủ thi võ đi.
    Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gõ mặt bàn, vừa nói vừa nhàn nhạt nở nụ cười.

    Lý Thất Dạ quá kiêu ngạo, nếu không phải có biểu hiện vừa rồi chỉ sợ nước miếng của đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn cũng đủ dìm chết hắn. Nhưng mà hiện tại, đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn ai cũng trầm mặc, biểu hiện vừa mới xảy ra của Lý Thất Dạ không chỉ nhục nhã Từ Huy mà còn tát mạnh vào mặt Cửu Thánh Yêu Môn.

    Úc Hà kì quái nhìn Lý Thất Dạ, hắn là cường giả có tư cách được phong Vương Hầu, là đại nhân vật quát tháo phong vân một phương, có loại sóng gió nào mà hắn chưa có trải qua.

    Trước đó, hắn cảm thấy Lý Thất Dạ vô cùng ngu ngốc, hắn cuồng vọng đến nỗi người khác nghĩ hắn bị bệnh tâm thần, nhưng mà bây giờ nghĩ kĩ lại, hắn hình như thật sự có vốn liếng.

    Một phàm nhân chưa tu luyện đạo pháp, hắn dựa vào đâu để khiểu khích Cửu Thánh Yêu Môn, chẳng lẽ Tẩy Nhan Cổ Phái còn có đòn sát thủ nào khác?

    Úc Hà là thủ tịch hộ pháp, hắn lập tức loại bỏ đi ý nghĩ đó, tình huống những năm gần đây của Tẩy Nhan Cổ Phái, Cửu Thánh Yêu Môn đều rất rõ ràng. Nếu Tẩy Nhan Cổ Phái còn có hậu chiêu đủ để khiêu khích Cửu Thánh Yêu Môn, thì mấy năm nay cũng không phải gặp cảnh túng quẫn này, không phải phụ thuộc vào Bảo Thánh thượng quốc rồi.

    Thêm nữa là tình huống Lý Thất Dạ bái nhập Tẩy Nhan Cổ Phái, Cửu Thánh Yêu Môn đã có tin tức chuẩn xác, Lý Thất Dạ chẳng qua là dùng Tẩy Nhan cổ lệnh mới trở thành thủ tịch đại đệ tử mà thôi, ngay cả sáu đại trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không chào đón hắn.

    Úc Hà hoàn toàn không nghĩ ra một người không có chỗ dựa, không có hậu trường thì sẽ có thứ gì để dùng?

    Sau khi phục hồi lại tinh thần, Úc Hà chậm rãi nói:
    - Hiện tại thân thể của Từ sư điệt không tốt, nếu ngươi muốn thi võ thì chúng ta sẽ đổi lại một đối thủ khác cho ngươi.

    - Thưa hộ pháp, ta không sao
    Ngay lúc này, Từ Huy lại đứng dậy, hắn đứng thẳng, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn ngẩng cao đầu, lúc hắn chuyển mắt nhìn Lý Thất Dạ, trong mắt chứa đầy oán độc, hắn hận không thể xé nát Lý Thất Dạ, thậm chí là hận không thể cắn chết Lý Thất Dạ.

    Hắn bị Lý Thất Dạ nhục nhã, hắn thề phải tự tay giết Lý Thất Dạ, hắn muốn Lý Thất Dạ sống không bằng chết, hắn muốn dùng máu của Lý Thất Dạ đến rửa sạch nỗi nhục của mình.

    Từ Hùy đứng thẳng tắp để duy trì một tia tự tin cuối cùng của mình, kiên định ngẩng cao đầu nói với Úc Hà:
    - Hộ pháp, ta vẫn có thể tái chiến!

    Úc Hà nhíu nhẹ lông mày, hắn biết rõ Từ Huy đang nghĩ cái gì, hắn từ từ nói:
    - Từ sư điệt, tình trạng bây giờ của ngươi không thích hợp xuất chiến.

    Chuyện này rất quan trọng đối với Cửu Thánh Yêu môn, bây giờ Lý Thất Dạ đã thắng một trận rồi.

    - Úc huynh, đứa trẻ này tâm tính kiên định, cho dù hắn nhận đả kích cũng sẽ không cam chịu, gặp khó khăn sẽ không chùn bước, cho hắn thêm cơ hội nữa đi.
    Hứa hộ pháp lập tức tranh thủ cơ hội cho đệ tử của mình.

    Từ Huy cắn răng, trong giọng nói vô cùng chắn chắn:
    - Hộ pháp, nếu ta có sơ xuất gì thì sẽ dùng cái chết để tạ tội!
    Vì báo thù, hắn lập quân lệnh trạng.

    Úc Hà trầm ngâm một hồi, trong đám đệ tử tuổi trẻ, Từ Huy đạt đến cảnh giới Chân Mệnh bước về phía Hoa Cái, có thể nói, với độ tuổi này trong Cửu Thánh Yêu môn thì hắn đã rất là ưu tú rồi. Trong đám đệ tử trẻ tuổi, đệ tử mạnh hơn hắn cũng không nhiều, huống chi hắn còn tu luyện mệnh công "Liệt Đồ Kiếm Quyết" cấp bậc Đại Hiền.

    Úc Hà rất tinh tường uy lực của bộ kiếm quyết này, nếu như Từ Huy thật sự liều mạng, đừng nói đến Tẩy Nhan Cổ Phái, cho dù trong Cửu Thánh Yêu Môn cũng không có mấy người đệ tử có thể đánh bại hắn, chỉ có dạng thiên tài chính thức như Lãnh Thừa Phong mới có thực lực như vậy.

    - Úc huynh, đứa nhỏ này từ trước tới nay đều rất mạnh, hắn tuyệt đối sẽ không có sơ xuất, cho hắn một cơ hội đi.
    Hứa hộ pháp vội vàng nói.

    Úc Hà cẩn thận suy nghĩ lại, nếu ngay cả Từ Huy dốc sức liều mạng đều không được thì chỉ có dạng thiên tài như Lãnh Thừa Phong ra tay, hoặc là công chúa Lý Nhan Sương tự mình ra tay mới có một trăm phần trăm nắm chắc.

    Huống chi Lý Thất Dạ chưa từng tu luyện đạo pháp, Úc Hà không tin Lý Thất Dạ chỉ bằng võ kỹ cũng có thể đánh bại cao thủ cảnh giới Chân Mệnh còn tu luyện thêm công pháp cấp bậc Đại Hiền.

    - Tốt, người bắt đầu ngênh chiến đi!
    Úc Hà nghĩ đi nghĩ lại, đồng ý với Từ Huy.
     
    ichuoi, Darkato, Hungcuteth and 17 others like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 17: Luân Nhật Yêu Hoàng (Thượng)


    Biên tập: Tiếu Hồng Trần
    Nguồn: Tangthuvien



    Trong đấu trường, Từ Huy nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ một cách đầy độc ác, lúc này hắn hận không thể rút gân lột da, băm xác Lý Thất Dạ thành ngàn khúc.

    Trận đấu này rất quan trọng nên đám người Úc Hà đều đến, ai nấy hầu như ngừng thở, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

    Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân cũng không tin Lý Thất Dạ có thể chiến thắng Từ Huy, dù gì thì hắn cũng là một cường giả ở cảnh giới Chân Mệnh, càng thêm đáng sợ là hắn tu luyện qua công pháp cấp Đại Hiền. Lý Thất Dạ mới bái nhập Tẩy Nhan Cổ Phái có vài ngày, đạo pháp còn chưa tu luyện, không thể đánh bại Từ Huy được.

    - Hắn có thể thắng Từ sư huynh sao?
    Vì Lý Thất Dạ một hơi xuyên thẳng qua mười bốn tầng rừng Loạn Tâm khiến cho đệ tử Cửu Thánh Yêu môn có chút không tự tin cho lắm.

    Một vị sư huynh lắc đầu trả lời:
    - Điều đó không có khả năng xảy ra! Người thường chiến thắng tu sĩ, từ xưa đến nay, chuyện như thế chưa bao giờ xuất hiện. Trừ khi hắn có được Tiên Đế chân khí, nhưng mà chuyện đó cũng không thực tế, cho dù hắn có Tiên Đế chân khí thì cũng không có đầy đủ mạnh mẽ huyết khí để thúc dục nó.

    - Đúng vậy, một kẻ còn chưa tu luyện qua bất cứ đạo pháp nào làm gì có khả năng thúc dục Tiên Đế Chân Khí, thế nên cho dù hắn có Tiên Đế Chân Khí đi chăng nữa cũng chẳng sao cả. Liệt Đồ Kiếm Quyết của Từ sư đệ cực kỳ đáng sợ, huyền ảo vô cùng, bá đạo hung mãnh. Nếu hắn bắt đầu liều mạng, thì trừ phi là công chúa hoặc đại sư huynh xuất thủ, nếu không thì chẳng có đệ tử nào trong Cửu Thánh Yêu Môn có thể đánh bại hắn.
    Có sư huynh đã từng luận bàn với Từ Huy gật đầu đồng ý.

    Cũng có đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn không tin Lý Thất Dạ có thể chiến thắng lên tiếng:
    - Kim Điêu Thể của Từ sư huynh mặc dù chỉ là Hậu Thiên Thể nhưng nó lại có tốc độ nhanh vô cùng. Nếu chỉ đem hai khía cạnh tốc độ, công kích ra để so sánh thì tên tuổi Từ sư huynh có thể nói tiếng tăm rất lừng lẫy trong đám đệ tử cùng lứa.

    Tu sĩ cực kỳ coi trọng thể chất, thể chất có Tiên Thiên, Hậu Thiên, có tốt xấu, phân thành từ thấp đến cao: Phàm Thể, Hậu Thiên Thể, Tiên Thiên Thể, Hoàng Thể, Thánh Thể, Tiên Thể.

    Thế gian có nhiều nhất là Phàm Thể, phần lớn phàm nhân có Phàm Thể giống như Lý Thất Dạ, đều là yếu nhất về mặt huyết khí hay thể chất.

    Từ Huy thét dài, xung quanh thân thể hắn, đừng đạo kiếm quang nhanh chóng vọt lên. Chúng hóa thành một màn kiếm khổng lồ, mỗi đạo kiếm quang giống như từng thanh thần kiếm lưu chuyển xung quanh hắn. Phía trước mặt thì giống như một tòa thành lũy vô cùng dày đặc khiến người khác không cách nào công phá.

    - Mở!
    Từ Huy há miệng phun ra một thanh thần kiếm, chỉ hơi biến đổi liền hóa thành tám thanh thần kiếm khác nhau trôi nổi giữa không gian, mỗi một thanh cao trăm trượng, chúng đều mang cảm giác như có thể bổ cả mặt đất.

    - Liệt Đồ Kiếm Quyết, thần kiếm Viêm Kim!
    Có đệ tử không nhịn được hâm mộ nói:
    - Chân khí của Từ sư huynh chính là Viêm Kim Thần Thạch có đạo văn hoàn chỉnh biến thành nha, thần kiếm Viêm Kim chủ công, Liệt Đồ Kiếm Quyết chủ phòng. Trong Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta, trừ đám người như đại sư huynh, chỉ sợ khó ai có thể đánh bại Từ sư huynh rồi.

    Bảo khí của tu sĩ phân thành chân khí và mệnh khí, chân khí là nói vũ khí của chân mệnh, còn mệnh khí là chỉ mệnh khí bình thường, chân khí luôn mạnh hơn mệnh khí.

    Nhìn thấy cảnh này, Mạc hộ pháp cũng phải trầm mặc, còn Nam Hoài Nhân thì khẽ thở dài, có đạo hạnh, công pháp, chân khí như vậy, hy vọng của Lý Thất Dạ gần như bằng không.

    Tình huống như của Từ Huy, đừng nói là Nam Hoài Nhân, cho dù chính là Mạc hộ pháp tự mình ra tay cũng không có khả năng chỉ dùng một chiêu nửa thức để công phá được phòng ngự của Từ Huy, mà kế tiếp nếu không phá được, thì hắn phải thừa nhận sự tiến công như cuồng phong bão táp của công pháp Đại Hiền.

    Từ Huy chỉ kiếm vào Lý Thất Dạ, điên cuồng hét lên:
    - Đến đây nào, đồ súc vật, ngày hôm nay ta muốn đem người bầm thây vạn đoạn!

    - Phụt, phụt!
    Lý Thất Dạ nhổ nước miếng vào lòng bàn tay rồi chà xát, động tác cực kỳ thô tục này khác hoàn toàn với dáng vẻ khoan thai bình thản như thường lệ của hắn.

    - Bầm thây vạn đoạn?
    Lý Thất Dạ bình thản đáp lại:
    - Chỉ ngươi thì chưa đủ, để ta đem ngươi đánh thành đầu heo, cho cha mẹ ngươi cũng nhận không ra.

    Nói xong thì hắn chậm rãi rút Đả Xà Côn ra.

    Gặp Lý Thất Dạ rút Đả Xà Côn ra, Nam Hoài Nhân thiếu một chút nữa liền bất tỉnh rồi, đây không phải là cây gậy nhóm lửa trong tổ điện Tẩy Nhan Cổ Phái sao? Hắn còn đang mong đợi Lý Thất Dạ dùng Kỳ Môn Đao, có thể sự thần kỳ của nó còn có cơ hội giúp Lý Thất Dạ đánh hòa trận chiến này, không chừng lại có thể xảy ra kỳ tích thì sao.

    Nhưng mà Lý Thất Dạ không dùng Kỳ Môn Đao mà lại dùng gậy nhóm lửa. Thế thì khác nào hắn đang tự tìm đường chết? Cây côn ấy, Từ Huy chỉ cần cầm thần kiếm Viêm Kim gọt nhẹ là có thể đem nó cắt đứt.

    Còn về phần Mạc hộ pháp thì không phải nói, Lý Thất Dạ đã hoàn toàn không có hy vọng, ông ta chỉ có một tính toán duy nhất, đó là nếu Lý Thất Dạ gặp nguy hiểm đến tính mạng thì bất luận giá nào cũng phải cứu hắn.

    Có đệ tử Cửu Thánh Yêu môn khinh thường thốt lên:
    - Tẩy Nhan Cổ Phái quả thật xuống dốc rồi, một cây gậy gỗ cũ cũng dám đem ra đấu với thần kiếm Viêm Kim của Từ sư huynh.

    Bởi vì việc Lý Thất Dạ xuyên qua rừng Loạn Tâm gây nên ấn tượng rất sâu với Úc Hà, nên hai mắt của ông ta nhíu lại, mở ra thiên nhãn, tập trung cẩn thận quan sát cây gậy gỗ này. Quả thật ông ta sợ cây gậy gỗ này là một kiện bảo vật do Tiên Đế luyện ra.

    Nhưng mặc cho ông ta dùng cách gì để quan sát, gậy gỗ vẫn chỉ là gậy gỗ, không có đạo pháp tế luyện, cũng không có công pháp gia trì, một cây gậy cực kỳ bình thường đến không thể bình thường hơn.

    Úc Hà cảm thấy buồn bực khôn cùng, một cây gậy gỗ cũng dám tranh đấu cùng một thanh chân khí cấp bậc Chân Mệnh? Đây là không biết trời cao đất rộng, đúng là chán sống.

    Còn Hứa hộ pháp thì cười lạnh, Lý Thất Dạ quả thực tự tìm đường chết, đồ đệ của hắn chỉ cần một kiếm liền có thể giết Lý Thất Dạ.

    Lý Thất Dạ ung dung dùng Đả Xà Côn chỉ thẳng Từ Huy, hung hăng nói:
    - Nhóc con, tới đây, để ông nội đánh nát mông của ngươi!

    - Ta giết ngươi!
    Từ Huy điên cuồng hét lên, trong nháy mắt tám thanh thần kiếm hợp thành một thanh, "keng", tiếng kiếm vang trời, một kiếm chém xuống, mang theo vô số ngọn lửa, như muốn đem đấu trường rộng lớn này thiêu thành tro bụi.

    - Xong rồi!
    Nam Hoài Nhân khi nhìn thấy một kiếm này liền chẳng dám xem tiếp, một kiếm này chém xuống thì chỉ sợ hài cốt của Lý Thất Dạ cũng không còn, xem ra Từ Huy muốn dùng một chiêu chém chết Lý Thất Dạ.

    - Tốt!
    Lý Thất Dạ một chút xíu cũng không để ý, hắn hú lên quái dị, nhanh chóng lao tới, Đả Xà Côn trong tay tùy tiện quất ra.

    - Từ sư huynh, giết hắn đi!
    Thấy Lý Thất Dạ có hành động như vậy, đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn không nhịn được hưng phấn la lên, nếu Từ Huy chỉ dùng một kiếm giết được Lý Thất Dạ, vậy đã đủ để rửa sạch mọi sỉ nhục vừa qua.

    "Ầm --", nhưng mà thảm cảnh mọi người tưởng tượng, một kiếm vừa chém xuống, hài cốt không còn không hề diễn ra.

    Đả Xà Côn vừa rút ra liền nháy mắt đánh trúng điểm yếu nhất trên lưỡi kiếm của thần kiếm Viêm Kim. Thanh kiếm này "keng" một tiếng liền rơi trên mặt đất, tựa như một đầu rắn độc bị đánh trúng chỗ hiểm, nằm xụi lơ một chỗ.

    - Nhóc con, ông sẽ đánh ngươi thành đầu heo!
    Từ Huy còn chưa tin được chuyện xảy ra trước mắt thì Lý Thất Dạ đã xông lên rồi, Đả Xà Côn quất túi bụi vào người Từ Huy.

    - Giết!
    Từ Huy điên cuồng hét lớn, hắn không lùi về sau, quanh thân kiếm quang nháy mắt biến thành biển kiếm, giết về phía Lý Thất Dạ, hắn không tin chuyện lạ này.

    "Ầm", nhưng mà mặc cho hắn dùng Liệt Đồ Kiếm Quyết cấp Đại Hiền cũng không có tác dụng, Đả Xà Côn chỉ cần đánh liền trúng chỗ sơ hở của Liệt Đồ Kiếm Quyết, quất mạnh vào mặt của Từ Huy, chỉ một gậy liền đánh cho Từ Huy máu tươi bắn tung tóe, choáng đầu ù tai, mắt nổ đom đóm.

    - Bốp, bốp, bốp!
    Chỉ trong nháy mắt Lý Thất Dạ liền đánh hơn mười gậy, từng gậy đều đánh trúng chỗ yếu ớt nhất của Từ Huy, hoàn toàn không có sức phản kháng, giống như là rắn bị rút xương vậy, huyết khí không thông, công pháp tán loạn, xương cốt mềm yếu. Từ Huy thoáng cái liền bị đánh ngã xuống đất, trên mặt bị quất mấy gậy, nhòe nhoẹt máu mươi.

    Đả Xà Côn không phải là bảo vật, thần khí gì cả, nó chỉ là một cây gậy gỗ mà thôi. Đánh rắn đánh giập đầu, một gậy vừa đánh ra là phải đánh chỗ hiểm, nhược điểm và sơ hở của người khác. Trừ khi tu sĩ đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên, nếu không rất ít ai có thể tránh thoát. Có thể nói Đả Xà Côn là khắc tinh của tu sĩ bình thường.

    Chiếc Đả Xà Côn dài ba thước này lại là vật hiếm có trên đời, tại những năm đầu của thời đại Chư Đế, Âm Nha Lý Thất Dạ phải tiến vào Vạn Cổ Hung Địa, tốn biết bao nhiêu tâm huyết mới có thể lấy ra cây côn này từ trong Quỷ Lâm ra ngoài.

    Khỏi cần nói đến Từ Huy, ngay cả Minh Nhân Tiên Đế lúc còn chưa trở thành Tiên Đế cũng phải chịu đau khổ, đám tọa hạ của Minh Nhân Tiên Đế lúc trẻ cũng bị đánh rách da tét thịt, gào khóc kêu to.

    Chỉ cần ngươi đột phá đến cảnh giới Thiên Nguyên liền có thể dễ dàng tránh né cây gậy này, nếu như còn không có đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên thì chỉ có nước bị đánh.

    Đả Xà Côn vốn chỉ là một nhánh cây mọc trên một cây nhỏ trong Vạn Cổ Hung Địa, trải qua vô số năm tháng phát triển mà thành.

    Tuy nói tu sĩ chưa đạt cảnh giới Thiên Nguyên thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh rách da tét thịt, nhưng mà Đả Xà Côn không thể đánh chết người. Cũng bởi vì thế nên năm đó Âm Nha Lý Thất Dạ mới vất vả lấy cây gậy này từ trong Quỷ Lâm của Vạn Cổ Hung Địa, dùng nó để giáo huấn đám nhóc con Minh Nhân Tiên Đế.

    - Bốp, bốp, bốp!
    Từ Huy thoáng cái bị đánh ngã, Lý Thất Dạ cũng không hề lưu tình, quất mạnh vào thân thể của Từ Huy. Trong nhất thời, Từ Huy bị đánh đến thê thảm, trên người chồng chất vết thương, ngã trên mặt đất không dậy được.

    Một màn này khiến cho mọi người choáng váng. Úc Hà kinh hãi, vội vàng dùng thiên nhãn quan sát Đả Xà Côn, nhưng mà nó vẫn y nguyên là cây gậy gỗ mà thôi, không có bất kỳ thần lực chấn động, cũng không hề có bất kỳ pháp tắc nào chuyển động, càng không có cấm thuật gì phong tỏa, chỉ là một cây gậy gỗ hết sức bình thường.
     
    Darkato, Hungcuteth, Vô Ưu and 15 others like this.
  4. FlameHaze

    FlameHaze Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/10/14
    Bài viết:
    1,867
    Được thích:
    8,382

    Chương 18: Luân Nhật Yêu Hoàng (hạ)


    Biên tập: Tiếu Hồng Trần
    Nguồn: Tangthuvien



    Đương nhiên Úc Hà không thể nhìn thấu được một đồ vật như Đả Xà Côn rồi. Từ xưa đến nay, số lượng người từng tận mắt thấy đã cực kỳ ít ỏi, nếu không phải Lý Thất Dạ từng sống qua ngàn vạn năm, tiến vào vô số Hung Địa, tìm hiểu được rất nhiều bí mật động trời thì hắn cũng chẳng biết được sự thần kỳ của Đả Xà Côn.

    Đả Xà Côn ở trong mắt những người không biết giá trị của nó thì chỉ là một cây côn gỗ rất bình thường mà thôi.

    - Ta giết ngươi!
    Tuy bị quất cho da thịt nát bươm không bò dậy nổi, nhưng Từ Huy vẫn hung hăng, điên cuồng hét lên. Đột nhiên, từ phía dưới xương sườn hắn chui ra hai bộ móng vuốt sắc bén chụp thẳng vào lồng ngực của Lý Thất Dạ. Hai bộ móng vuốt này tưởng như có thể dễ dàng xuyên thẳng qua thân thể Lý Thất Dạ.

    Từ Huy vốn có Kim Điêu Thể vì cha của hắn là một con Kim Điêu tu đạo thành, cho nên trong cơ thể của Từ Huy luôn ẩn giấu một đôi Kim Điêu Trảo có thể bất ngờ nhào ra đánh giết địch nhân.

    - Phanh!
    Đả Xà Côn dễ dàng quất trúng Kim Điêu Trảo, khiến cho chúng giống như rắn độc bị đập vào chỗ hiểm, lúc đầu thì hung hăng lợi hại, bị quất trúng rồi thì đau đớn mềm nhũn gục xuống.

    - Tự tìm đường chết!
    Lý Thất Dạ lạnh lùng quát. “Phập!” một tiếng vang lên, hai thanh đoản đao lập tức đâm xuyên hai bên bả vai của Từ Huy cắm thẳng vào mặt đất khiến cho hắn không thể động đậy được nữa.

    - Tưởng muốn giết ta dễ vậy sao? Hôm nay ta sẽ quất ngươi không thương tiếc!
    Lý Thất Dạ cầm Đả Xà Côn, hằm hằm nói.

    - Đã đủ rồi!
    Vào lúc này, Hứa hộ pháp cũng không nhịn được nữa, vội nhảy vào đấu trường, quát to.

    Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, bình tĩnh lên tiếng:
    - Thế nào? Trẻ con đánh không được người, lão già muốn tự mình ra trận ư?

    - Tiểu bối, đừng có ngông cuồng!
    Ánh mắt của Hứa hộ pháp chứa đầy căm ghét thù hằn, hắn âm trầm nói:
    - Thả hắn ra, bằng không hôm tay bổn tọa sẽ tự tay chém ngươi.

    Nghe xong lời này, Lý Thất Dạ đưa ánh mắt chậm rãi nhìn Hứa hộ pháp, bình thản đáp lời:
    - Vừa rồi ta còn có thể tha cho hắn một mạng, nhưng giờ ngươi lại uy hiếp ta thì ta sẽ giết hắn!

    Vừa nói xong hai tay của Lý Thất Dạ cầm lấy đoản đao cắt thẳng vào xương thịt của Từ Huy.

    - Aaaaaaa…!
    Từ Huy hét lên thảm thiết. Hai thanh đoản đao đan chéo vào nhau cắt cứa liên tục phanh thây Từ Huy ra làm năm khối. Mũi đao mài vào nền đấu trường tóe lửa điện, máu tươi chảy nhuộm hồng mặt đất.

    - Huy nhi!
    Hứa hộ pháp hét lên, hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng Lý Thất Dạ nói giết liền giết, không hề kiêng kỵ sát hại đồ đệ của hắn.

    - Tiểu súc sinh, nhận lấy cái chết!
    Hứa hộ pháp phẫn uất rống tó, huyết khí xông thẳng lên trời, trong chớp mắt, một thanh thần kiếm dài vạn trượng xuất hiện chém thẳng vào đầu Lý Thất Dạ.

    Thấy cảnh đó, Mạc hộ pháp bị dọa đến hồn bay phách loạn, muốn dùng thực lực của mình để cứu Lý Thất Dạ cũng đã muộn.

    - Oành!
    Ngay tại lúc một kiếm phá trời này xuất hiện, đột nhiên có một bàn chân khổng lồ đạp thẳng xuống, uy lực không ai có thể đỡ nổi, cho dù người đó có là Hào Hùng hay Vương Hầu, mà ngay cả Chân Nhân hoặc Thánh Hoàng cũng chỉ là một con kiến hôi dưới bàn chân đó mà thôi.

    - Không!
    Hứa hộ pháp chỉ kịp kêu thảm một tiếng, thân thể hắn bị bàn chân khổng lồ kia dẫm thành một bãi thịt vụn, chết ngay tại chỗ.

    Tất cả mọi người đều ngây dại nhìn tràng cảnh này, bởi vì bàn chân đạp xuống kia không phải của Lý Thất Dạ mà của một trong bốn pho tượng đá to lớn vô cùng ở đấu trường này. Không ngờ một tu sĩ có thực lực thuộc tầm cảnh giới Hào Hùng, Vương Hầu như Hứa hộ pháp vẫn bị một dẫm giết chết.

    - Không thể…
    Diễn biến xảy ra quá nhanh, thủ tịch hộ pháp Úc Hà kinh hãi, huyết khí của hắn bộc phát chém thẳng vào tượng đá hòng vớt vát cứu Hứa hộ pháp.

    Nhưng một chân dẫm chết Hứa hộ pháp kia như không thèm để ý, nhấc lên đạp thẳng một cái. “Phanh!” một tiếng vang lên, một Vương Hầu cường đại như Úc Hà bị đạp bắn thẳng vào ngọn núi chính, máu tươi bắn tung tóe không ngừng.

    - Đừng ngông cuồng!
    Cùng lúc này, một âm thanh tựa như sấm sét gầm lên, tưởng như mang theo tất cả pháp tắc của trời đất, thần quang tràn ngập vòm trời. Một người nháy mắt xuất hiện tại giữa không trung, sau đầu hắn tỏa ra thần quang sáng chói như có thể nấu biển lật sông.

    - Đại trưởng lão!
    Toàn bộ đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn kinh hoàng thét lên. Vị Đại trưởng lão kia lập tức úp tay đập xuống, chưởng ấn mang theo vô thượng thần uy trấn áp Bát Hoang nhào tới tượng đá.

    Lại “Phanh!” một tiếng vang lên, tượng đá này nhấc tay quạt thẳng vào chưởng ấn, đánh cho nó nát bét, máu vị Đại trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn phún nhuộm một góc trời, ngay tại chỗ bị đánh bay, thực lực cường đại dọa người như ông ta cũng không dỡ nổi một đòn của tượng đá.

    Một màn này làm rung động tất cả mọi người ở đây, bất luận là hộ pháp, trưởng lão hay đệ tử các đời đều sợ ngây người. Đại trưởng lão thoáng một cái bị đánh bay, thật không tưởng tượng nổi!

    Tượng đá ở đấu trường của Cửu Thánh Yêu Môn lại đột nhiên ra tay, một chân dẫm chết Hứa hộ pháp, một cước đá bay Úc Hà, một chưởng đập bay Đại trưởng lão, thực quá dọa người rồi!

    Mà tượng đá đó sau khi đập bay Đại trưởng lão xong lại đứng yên tại chỗ cũ, tựa như chưa có bất kỳ sự tình gì phát sinh vậy.

    Lý Thất Dạ bình thản đứng ở giữa đấu trường, ung dung lên tiếng:
    - Ta đã nói rồi, nếu như Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi hành động không theo quy củ, ta chẳng ngại ngần gì mà không lật tung Cửu Thánh Yêu Môn của các ngươi lên một phen.

    Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân đều sợ ngây người, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện đáng sợ như vừa rồi. Mà đáng sợ nhất chính là pho tượng đá của Cửu Thánh Yêu Môn lại đá phăng Đại trưởng lão của chính môn phái này, hoàn toàn phá hỏng nhận thức bình thường của bọn họ.

    “Oanh!” Đại trưởng lão tuy bị thương nhưng huyết khí vẫn mạnh mẽ, lập tức bay lên trên trời, bộ dạng muốn dốc sức chiến đấu với pho tượng đá kia. Thực ra mà nói, ngay cả chính Đại trưởng lão cũng bị dọa sợ, ai đời pho tượng đá của Cửu Thánh Yêu Môn bọn họ lại trực tiếp ra tay đánh đệ tử của môn phái bọn họ.

    - Trưởng lão, đừng làm rộn, bốn pho tượng đá kia chính là Thủ Hộ Thần của Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta!
    Ngay tại lúc này, một âm thanh đầy uy quyền vang lên từ chỗ sâu nhất của Cửu Thánh Yêu Môn.

    - Chưởng môn!
    Nghe thấy thanh âm này, tất cả mọi người của Cửu Thánh Yêu Môn đều biết là ai. Đó chính là giọng nói của chưởng môn Luân Nhật Yêu Hoàng, người đứng đầu một thế hệ đệ tử thiên tài kiệt xuất.

    Đại trưởng lão vội vàng dừng tay, ông ta nhìm chằm chằm vào bốn pho tượng đá, trong lòng đầy nghi hoặc.

    Mà toàn bộ đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn sau khi nghe được lời của chưởng môn cũng đều thấy nghi hoặc khôn cùng, chứ đừng nói đến các trưởng lão cao tầng. Bởi vì bọn họ chưa từng nghe ai nói qua việc Cửu Thánh Yêu Môn có Thủ Hộ Thần, mà khiến cho ai nấy đều hoang mang chính là việc Thủ Hộ Thần lại đánh đệ tử của môn phái mình.

    - Trưởng lão, Úc hộ pháp, xin hãy mời Lý công tử vào Thiên Điện nói chuyện vài câu. Không biết ý của Lý công tử ra sao?
    Thanh âm đầy uy nghiêm và cường đại kia lại vang lên một lần nữa.

    Nghe Luân Nhật Yêu Hoàng mời, Lý Thất Dạ cười khẽ, chậm rãi đáp lời:
    - Đã có người biết nhìn hàng thật giá thật, vậy thì nói chuyện một chút cũng không sao.

    Thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà vội vàng tiến đến mời Lý Thất Dạ đi Thiên Điện, càng nhìn Lý Thất Dạ ông ta càng cảm thấy rùng mình, thiếu niên tầm mười ba tuổi thực này quá tà môn rồi.

    ***

    Thiên Điện chính là trọng địa của Cửu Thánh Yêu Môn, mọi quyết sách trọng đại nào cần bàn bạc đều phải tổ chức ở đây, chỉ có các trưởng lão mới có tư cách dự họp trong Thiên Điện.

    Tất nhiên Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân cũng không có tư cách tiến vào Thiên Điện. Vì Thiên Điện nằm ở nơi sâu nhất trong Cửu Thánh Yêu Môn, mà Lý Thất Dạ lại không biết bay nên một Đại Vương Hầu mạnh mẽ như Úc Hà đành phải ngồi xuống còng lưng cõng lấy Lý Thất Dạ bay đi.

    Lúc này, tất cả các trưởng lão đều đã tụ tập ở trong Thiên Điện. Thần quang lấp lánh tỏa ra từ trên người bọn họ, Thọ Luân trìm nổi, các tia pháp tắc lưu chuyển xung quanh thân thể bọn họ như đang diễn hóa một phương thế giới vậy. Bọn họ đều đã đạt được đẳng cấp Chân Nhân, tuyệt đối không phải là Vương Hầu nữa rồi.

    Một Vương Hầu có thể một mình tiêu diệt hoặc trấn áp Tẩy Nhan Cổ Phái, vậy một Chân Nhân còn mạnh mẽ nhường nào. Nội tình của Cửu Thánh Yêu Môn cũng phải khiến người ta giật mình, khó trách bọn họ hiện tại có thể chấp chưởng cả Cổ Ngưu Cương Quốc. Tẩy Nhan Cổ Phái căn bản không có thực lực tranh đua với Cửu Thánh Yêu Môn.

    Mặc kệ ngươi là Vương Hầu hay Chân Nhân, Lý Thất Dạ vẫn coi như chẳng có gì đáng kinh ngạc, khoan thai ngồi ở trong Thiên Điện.

    - Từ vạn cổ đến nay chưa từng có người nào có thể câu thông được Thủ Hộ Thần của Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta!
    Thanh âm của Luân Nhật Yêu Hoàng lại vang lên, nhưng không ai thấy được hình bóng nào của vị chưởng môn này.

    Lý Thất Dạ lắc lắc đầu, cất lời:
    - Ta không thích nói chuyện cùng với người giấu đầu thụt đuôi.

    Lời này của hắn làm cho sắc mặt của toàn bộ các trưởng lão tại đây trầm xuống, nếu Mạc hộ pháp mà đứng tại đây chắc sẽ bị dọa sợ ngất ngay tại chỗ. Luân Nhật Yêu Hoàng là một người rất đáng sợ, tất cả các trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái đứng ở trước mặt Luân Nhật Yêu Hoàng đều thấp thỏm không ngừng, nhưng tiểu tử Lý Thất Dạ này lại coi trời bằng vung, nói chẳng suy nghĩ gì.

    - Thực sự không phải ta không muốn gặp Lý công tử, chỉ vì ta giờ còn đang bế quan, không tiện ra gặp mà thôi.
    Luân Nhật Yêu Hoàng vốn luôn ngồi trên đỉnh cao đầy uy quyền, chi phối toàn bộ Cổ Ngưu Cương Quốc mà lúc này không có chút tức giận, kiên nhẫn giải thích.

    Lý Thất Dạ cười cười, gật đầu trả lời:
    - Cũng được, ta cũng không làm khó ngươi, ít nhất ta cũng là người biết đạo lý.


    Thấy thái độ kiêu ngạo của Lý Thất Dạ, các trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn đều bực bội vô cùng. Yêu Hoàng của bọn họ vốn có quyền uy cũng như thực lực cường đại, bao nhiêu Vương Hầu Chân Nhân của Cổ Ngưu Cương Quốc cũng không dám làm càn trước mặt ông ta, nhưng giờ lại có một tiểu tử mới mười ba tuổi ranh to gan ăn nói hung hăng càn quấy với Yêu Hoàng ở Thiên Điện này.

    Luân Nhật Yêu Hoàng bình thản nói:
    - Ta muốn nghe xem Lý công tử dùng cách nào có thể câu thông được với Thủ Hộ Thần của Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta.

    Các trưởng lão ở đầy đều mang một bụng đầy nghi vấn, vì bọn họ chưa từng có nghe nói qua chuyện này, cũng chẳng biết được Cửu Thánh Yêu Môn của bọn họ có Thủ Hộ Thần.

    Lúc này, Luân Nhật Yêu Hoàng lại lên tiếng giải thích:
    - Cửu Thánh Yêu Môn có bốn vị Thủ Hộ Thần, chính là bốn pho tượng đá ở trong đấu trường kia. Bọn họ được chính Tổ sư của chúng ta mời đến thủ hộ Cửu Thánh Yêu Môn. Hơn nữa, bọn họ ở đó còn trấn thủ địa mạch và thiên địa tinh khí nằm phía dưới đấu trường của Cửu Thánh Yêu Môn. Thế nhưng, từ lúc môn phái chúng ta được thành lập đến nay, bốn vị Thủ Hộ Thần đó chưa từng để lộ ra thần thông gì, ngoại trừ hôm nay.

    Nói đến đây, thanh âm của Luân Nhật Yêu Hoàng trở nên ngưng trọng, mà ánh mắt của các trưởng lão đều dồn hết về phía Lý Thất Dạ. Bọn họ không thể ngờ rằng, từ vạn cổ đến nay, bốn vị thủ hộ thần vốn dĩ luôn luôn yên lặng kia lại đột nhiên ra tay giúp Lý Thất Dạ.
     
    ichuoi, Darkato, Hungcuteth and 17 others like this.
  5. FlameHaze

    FlameHaze Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/10/14
    Bài viết:
    1,867
    Được thích:
    8,382

    Chương 19: Ngang ngạnh bất cứ đâu (thượng)


    Biên tập: Tiếu Hồng Trần
    Nguồn: Tangthuvien



    Chư vị trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn càng nhìn Lý Thất Dạ, càng cảm thấy phiền muộn trong lòng. Vì cớ gì mà một kẻ có Phàm Thể, Phàm Luân, Phàm Mệnh như Lý Thất Dạ lại có thể câu thông được Thủ Hộ Thần của Cửu Thánh Yêu Môn bọn họ chứ? Thật là không có lẽ trời a!

    Nếu Lý Thất Dạ là đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn còn tạm chấp nhận được, đằng này hắn lại là đệ tử của môn phái khác. Thủ Hộ Thần của bọn họ chẳng hiểu sao lại bảo vệ một người ngoài, chẳng những dẫm chết Hứa hộ pháp, còn đánh trọng thương Úc Hà và Đại trưởng lão. Một loạt sự việc xảy ra như vậy làm sao không khiến cho bụng của chư vị trưởng lão chứa đầy bực bội, phiền muộn được chứ.

    Giọng nói của Luân Nhật Yêu Hoàng lại vang lên:
    - Lý công tử có thể nói nghe một chút về bí quyết câu thông Thủ Hộ Thần của môn phái chúng ta không?

    Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu đáp:
    - Bí quyết câu thông ư? Ta không có cái bí quyết gì, mà Thủ Hộ Thần là của các ngươi, các ngươi phải biết rõ hơn ta mới đúng.

    Lý Thất Dạ đương nhiên không thể nói bí mật trong đó cho đám người Luân Nhật Yêu Hoàng rồi. Khi còn là Âm Nha sống trong thời đại Hoang Mãng, hắn phải tốn vô số tâm huyết mới bố trí được mưu kế động trời, cuối cùng thoát khỏi Tiên Ma Động. Nhưng cũng trong trăm ngàn vạn năm đó, hắn đã trải qua biết bao nhiêu cực khổ, chìm nổi trong dòng sông thời gian, hắn hiểu được một cái đạo lý rằng: tự thân phải có thực lực cường đại nếu muốn nắm giữ vẫn mệnh của chính mình.

    Trong thời gian trước, hồn phách của hắn bị nhốt trong Âm Nha, không có cách nào tu luyện, cho nên hắn đành phải dùng đủ loại thủ đoạn để bảo vệ mình. Cũng may mắn rằng hắn đã từng tiến vào những nơi mà không ai dám vào, biết được rất nhiều bí mật thần kỳ, từ đó hắn thận trọng mưu tính, sắp đặt kế hoạch bảo vệ cho cả tương lai của mình.

    Bốn pho tượng đá Thủ Hộ Thần của Cửu Thánh Yêu Môn chính là một trong những thủ đoạn động trời của hắn. Năm đó, hắn đã tốn không ít công sức mới lấy được Tứ Tượng Thạch Nhân ở trong Cựu Thổ ra, bốn pho tượng này từng hộ giá, bảo vệ an toàn của hắn biết bao nhiêu tháng năm.

    Sau này, Cửu Thánh Đại Hiền – Thủy Tổ của Cửu Thánh Yêu Môn ra sức vì Minh Nhân Tiên Đế hộ đạo, trong quãng đường đến lúc Minh Nhân Tiên Đế gánh chịu Thiên Mệnh đã từng lập nhiều công lao to lớn. Mà Cửu Thánh Đại Hiền lại luôn thèm thuồng Tứ Tượng Thạch Nhân của Lý Thất Dạ, không biết quấn quít lấy hắn bao nhiêu lần gạ gẫm xin Tứ Tượng Thạch Nhân. Sau khi Minh Nhân Tiên Đế đứng vững ngôi vị, quân lâm Bát Hoang, Lý Thất Dạ niệm tình Cửu Thánh Đại Hiền luôn trung thành và tận tâm, công lao vô số, lại có mấy lần xả thân cứu giá, nên cho Cửu Thánh Đại Hiền mượn Tứ Tượng Thạch Nhân dùng trấn thủ tông môn, che chở cho đời sau.

    Cửu Thánh Đại Hiền mượn được Tứ Tượng Thạch Nhân liền lập tức bố trí chúng trấn thủ phía trên địa mạch của Cửu Thánh Yêu Môn, đồng thời cũng để Tứ Tượng Thạch Nhân lấy thiên địa tinh khí nơi đây để uẩn dưỡng bản thân.

    Bất quá, năm đó Cửu Thánh Đại Hiền và Lý Thất Dạ từng có ước định, trừ phi Cửu Thánh Yêu Môn gặp phải họa diệt môn, bằng không Tứ Tượng Thạch Nhân sẽ tuyệt không xuất thế. Tứ Tượng Thạch Nhân không phải tay sai cá nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, sẽ không hộ tống hay hộ giá bất kể hậu nhân nào của Cửu Thánh Yêu Môn.

    Mà Cửu Thánh Yêu Môn có quái vật khổng lồ Tẩy Nhan Cổ Phái che chở nên phát triển cũng không tệ. Về sau, Tẩy Nhan Cổ Phái xuống dốc, Cửu Thánh Yêu Môn lại là môn hộ độc lập nên không bị kéo xuống cùng, cho nên mặc dù cũng có chút thăng trầm nhưng chưa bị họa diệt môn. Cũng chính vì thế mà Tứ Tượng Thạch Nhân cứ một mực trấn thủ trên địa mạch của Cửu Thánh Yêu Môn, cho tới hôm qua chưa hề để lộ ra thần thông gì.

    Tứ Tượng Thạch Nhân chính do một tay Lý Thất Dạ mang ra khỏi Cựu Thổ, hắn đương nhiên biết cách liên lạc với Tứ Tượng Thạch Nhân. Cho nên, hắn tốn công tốn sức bò lên trên bả vai người đá, ngồi đó tán gẫu, chính là đang câu thông với Tứ Tượng Thạch Nhân vậy.

    Còn hắn đã nói những gì thì không ai ngoài hắn có thể biết trong bí mật trong đó.

    - Nếu Lý công tử nguyện ý nói cho chúng ta khẩu quyết câu thông, Cửu Thánh Yêu Môn sẽ tuyệt không bạc đãi Lý công tử. Lý công tử cần gì, chỉ cần nói một tiếng, Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta sẽ tuyệt đối làm hết khả năng.
    Luân Nhật Yêu Hoàng vẫn chưa từ bỏ ý định, ông ta biết rõ giá trị của bốn pho tượng Thủ Hộ Thần, nếu như có thể câu thông với bốn Thủ Hộ Thần, thực lực của Cửu Thánh Yêu Môn sẽ trở nên cực kỳ khủng khiếp rồi.

    Tất cả các trưởng lão đều nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ chờ hắn trả lời. Nếu một pho tượng đá có thể dễ dàng quất bay Vân trưởng lão, vậy thì bốn pho tượng cùng xuất thủ sẽ kinh khủng nhường nào. Cửu Thánh Yêu Môn thật có thể câu thông được với bốn Thủ Hộ Thần, thực lực của môn phái bọn họ sẽ mạnh không tưởng tượng nổi.

    - Cũng chẳng có khẩu quyết gì, ta chỉ đơn giản tán gẫu, nói chút việc nhà, bàn tán huyên thuyên, chính là như vậy.
    Lý Thất Dạ cười cười đáp lời. Đương nhiên hắn chỉ hàm hồ nói những gì người ta nhìn thấy, còn hắn đã thực sự nói những gì thì không lộ ra một câu nửa chữ.

    Chư vị trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn và Luân Nhật Yêu Hoàng không hề tin tưởng nội dung câu trả lời của Lý Thất Dạ, nhưng bọn họ cũng chẳng thể làm gì khác, cũng tuyệt không có khả năng cưỡng bức Lý Thất Dạ, bằng không bọn họ sẽ nhận lấy hậu quả khó lường.

    - Bất quá, ta vẫn phải nói với các ngươi một việc, ta cần nhỏ máu cùng với bốn pho tượng Thủ Hộ Thần.
    Nhân lúc Luân Nhật Yêu Hoàng đang trầm mặc, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.

    Vừa nghe Lý Thất Dạ nói xong, bất luận là Luân Nhật Yêu Hoàng hay các trưởng lão ở đây đều thấy chấn động mạnh mẽ trong lòng. Đùa giỡn gì đây, việc cùng nhỏ máu với bốn vị Thủ Hộ Thần mang ý nghĩa hoàn toàn khác a.

    Luân Nhật Yêu Hoàng thẳng thắn nói:
    - Họ chính là Thủ Hộ Thần của Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta!

    Lý Thất Dạ khoát tay áo, ung dung đáp lời:
    - Chúng vẫn có thể là Thủ Hộ Thần của Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi, vẫn trấn thủ trên địa mạch. Chỉ có điều, khi nào đó ta có việc cần đành phải mượn thoáng một phát mà thôi.

    - Bốn vị tượng thần chính là Thủ Hộ Thần của Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta, trừ đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn ra, người ngoài không có tư cách!
    Một vị trưởng lão không nhịn được to tiếng. Làm gì có chuyện đem Thủ Hộ Thần của môn phái mình cho người khác mượn chứ, thật không thể kiên nhẫn, chịu đựng nổi.

    Lý Thất Dạ liếc nhìn ông ta một cái, bình tĩnh nói:
    - Việc này không do các ngươi làm chủ, nếu như các ngươi cảm thấy khó chịu thì cứ đi gặp Thủ Hộ Thần của các ngươi mà than vãn.
    Chỉ vì năm đó Lý Thất Dạ lỡ hứa hẹn với Cửu Thánh Đại Hiền, bằng không hắn hiện tại nghênh ngang mang Tứ Tượng Thạch Nhân đi thì Cửu Thánh Yêu Môn cũng chẳng ngăn cản được.

    - Ngươi...!
    Vị trưởng lão này tức giận vô cùng, nội tâm cảm thấy cực kỳ khó chịu.

    Luân Nhật Yêu Hoàng đột nhiên xen vào giảng hòa, trầm tĩnh nói:
    - Lý công tử đã có thể câu thông được với bốn vị Thủ Hộ Thần, bọn họ có thể thức tỉnh xuất thế cũng không phải là một chuyện xấu gì.

    Thực ra mà nói, Luân Nhật Yêu Hoàng cũng chẳng có lựa chọn nào khác, ông ta rõ ràng hơn ai hết, không ai có thể cải biến được việc bốn vị tượng thần kia che chở Lý Thất Dạ. Mặc dù thực lực của Cửu Thánh Yêu Môn cũng rất cường đại, nhưng nếu so với bốn tượng thần kia vẫn thấy có chút thấp kém.

    Một vị tượng thần có thể dễ dàng đánh bay Đại trưởng lão, chỉ riêng việc này cũng khiến cho một người tài trí đứng đầu một thế hệ đệ tử, thực lực mạnh mẽ như Luân Nhật Yêu Hoàng cảm thấy không nắm chắc được tình thế.

    - Đây mới là chuyện người thông minh nên làm.
    Lý Thất Dạ cười nhạt, lên tiếng:
    - Đừng cho rằng ta câu thông với Thủ Hộ Thần của các ngươi xong liền gây bất lợi cho Cửu Thánh Yêu Môn. Ta nếu thực sự muốn làm như vậy, các ngươi chắc chắn không có cơ hội mà ngồi tại chỗ này. Ta mà quét ngang Cửu Thánh Yêu Môn thì trừ phi Thủy Tổ của các ngươi trọng sinh, bằng không chẳng có người nào có thể ngăn cản được bước tiến của ta.

    Cửu Thánh Yêu Môn cường đại cỡ nào, chấp chưởng cương thổ Cổ Ngưu khiến cho bao nhiêu môn phái trong vùng đất này cúi đầu. Các trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn cũng cường đại vô cùng, bọn hắn chỉ cần dậm chân một phát đủ khiến cho trời đất rung động ba lượt. Càng không cần nói đến Luân Nhật Yêu Hoàng, từ sau khi xảy ra Thiên Biến ba vạn năm trước đến nay, tu sĩ thành tựu cấp bậc Chân Nhân đều không dễ, nhưng Luân Nhật Yêu Hoàng lại ở trong nghịch cảnh một đường xông thẳng lên trời, đạt được cảnh giới khiến người người kinh hãi.

    Thế nhưng, trước mặt toàn bộ chư vị trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn, trước mặt một nhân vật đáng sợ như Luân Nhật Yêu Hoàng, Lý Thất Dạ lại phun ra một câu hung hăng như vậy, thực sự quá mức ngông cuồng.

    Bộ dạng của Lý Thất Dạ như vậy khiến chư vị trưởng lão phẫn nộ nhìn hắn hằm hằm, còn Lý Thất Dạ thì vẫn ung dung ngồi cười, ra vẻ chẳng sao cả.

    - Đã như vậy, Lý công tử có thể nhỏ máu.
    Luân Nhật Yêu Hoàng đồng ý Lý Thất Dạ. Tuy là một đời kiêu hùng tung hoành thiên địa, nhưng ông ta luôn cảm thấy, nếu như ông ta không đáp ứng Lý Thất Dạ, chỉ sợ bốn vị Thủ Hộ Thần của Cửu Thánh Yêu Môn sẽ bỏ đi theo chân họ Lý kia. Mặc dù Luân Nhật Yêu Hoàng không biết vì cái gì mà bốn vị thủ hộ thần lại chọn một tiểu bổi có Phàm Thể, nhưng ẩn ý trong đó tuyệt đối không đơn giản chút nào.

    - Nếu các ngươi làm việc theo quy củ thì ta cũng vậy.
    Lý Thất Dạ mỉm cười, lên tiếng:
    - Bốn pho tượng kia vẫn y nguyên là Thủ Hộ Thần của các ngươi.

    Kết quả đàm phán như vậy làm cho các trưởng lão thấy thiệt thòi phiền muộn không ngừng, nhưng bọn họ biết làm gì đây. Chẳng nhẽ lại trở mặt với Lý Thất Dạ ư? Đại trưởng lão của bọn họ thực lực cường đại cỡ nào mà cũng không đỡ nổi một chưởng của một vị Thủ Hộ Thần, bị đánh bay dễ dàng. Nếu mà bốn vị Thủ Hộ Thần đều đồng loạt ra tay thì sẽ như thế nào?

    Càng nghĩ bọn họ càng không muốn gánh hậu quả của chuyện này, không ai trong Cửu Thánh Yêu Môn có thể ngăn được bốn vị Thủ Hộ Thần nếu họ đồng thời tấn công.

    - Lý công tử!
    Lúc này, Luân Nhật Yêu Hoàng sau khi trầm ngâm một lúc, lại mở miệng nói:
    - Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta có một Thánh Địa, cho tới bây giờ chưa có ai có thể mở ra. Không biết Lý công tử có hứng thú đi nhìn một chút hay không?

    - Bệ hạ, không thể a!
    Vừa nghe Cửu Thánh Yêu Hoàng nói như vậy, một vị trưởng lão vội vàng lên tiếng can ngăn.

    - Cứ để cho Lý công tử nhìn qua một chút cũng không sao.
    Luân Nhật Yêu Hoàng lập tức chặn lời vị trưởng lão này, thanh âm tràn đầy uy nghiêm.

    Lý Thất Dạ nghe xong, hai mắt sáng người, đáp lời:
    - Là Thánh Động mà Thủy Tổ Cửu Thánh Đại Hiền của các ngươi lưu lại đúng không?
    Hắn đột nhiên nhớ lại một chút sự kiện trong ký ức xa xưa.

    Năm đó, lão đầu gà từng đề cập qua với Lý Thất Dạ chuyện này, nhưng sau khi Minh Nhân Tiên Đế gánh chịu Thiên Mệnh, trạng thái của Lý Thất Dạ cũng không ổn định, muốn tiến vào ngủ say. Nghe lão đầu gà đùa đùa thật thật nói chuyện này, nhưng hắn có thể nuôi dạy được cả Tiên Đế nên không có mấy hứng thú lắm mấy việc nhỏ, cũng không đáp ứng ý nguyện của lão đầu gà.

    Toàn bộ trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn lại nhìn qua Lý Thất Dạ, bởi vì rất ít người biết việc Thánh Động tồn tại.

    - Đúng vậy!
    Lý Thất Dạ hỏi như vậy làm cho tinh thần của Luân Nhật Yêu Hoàng chấn động, ông ta nói:
    - Nếu như Lý công tử có thể khai mở được Thánh Động, Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta sẽ hậu tạ.

    Lý Thất Dạ trầm tư suy nghĩ một lúc, hắn cẩn thận nhớ lại những lời năm đó lão đầu gà nói với mình, cuối cùng liền gật đầu đồng ý:
    - Ta có thể thử mở Thánh Động một lần, nếu thành công, ta có một điều kiện. Bên trong đó có một đồ vật ta muốn, toàn bộ những thứ khác đều thuộc về Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi.

    - Cái này…!
    Nghe Lý Thất Dạ nói xong, ngay cả Luân Nhật Yêu Hoàng cũng trầm ngâm suy nghĩ, có trưởng lão không kiên nhẫn nổi vội vàng lên tiếng:
    - Bệ hạ, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng mới được.
     
    ichuoi, Darkato, Hungcuteth and 18 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)