Huyền Huyễn Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương 548

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
    Chương 497: Không Đề (2)
    Giọng nói kia vang lên khiến cả chiến trường thoáng chốc trở nên yên tĩnh hơn, giọng nói kia vang lên làm cả Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên đều khựng lại chỉ là biểu cảm của hai người hoàn toàn khác nhau.

    Với Cổ Nguyên mà nói ông ta trong đầu đã có ngàn lần vạn lần chỉ mong mình đang gặp ảo giác, một ngàn lần một vạn lần không muốn Huân Nhi xuất hiện nhưng nàng vẫn đến đây, sự có mặt của Huân Nhi ở đây chẳng khác gì một nhát dao chí mạng đâm vào lồng ngực Cổ Nguyên.

    Hồn Thiên Đế thì lại khác, ánh mắt đỏ như máu của hắn ta khẽ đảo nhìn cô gái xinh đẹp kia, trong mắt có một tia tà ác.

    Huân Nhi tất nhiên không phải là đối thủ của Hồn Thiên Đế, so với Hồn Thiên Đế mà nói Huân Nhi căn bản không là gì cả có điều dù sao nàng cũng được khoác lên mình cái danh hiện Cổ Tộc đệ nhất thiên tài, cái tên Cổ Huân Nhi nổi tiếng toàn bộ bát tộc, danh tiếng của nàng đi song song với khuôn mặt tuyệt mỹ, Cổ Huân Nhi là nữ thần trong lòng rất nhiều thanh thiếu niên thậm chí trong cả Hồn Tộc, Hồn Thiên Đế không thể không biết nàng.

    “Hắc hắc Cổ Nguyên, theo ngươi ta nên làm gì với đứa bé này đây”.

    Câu nói tà ác của Hồn Thiên Đế làm Cổ Nguyên nổi cả da gà, ánh mắt của ông ta lập tức đỏ lên, ánh mắt mang theo vô tận sát khí tất nhiên sát khí là sát khí, Cổ Nguyên căn bản không có tư cách ngăn cản Hồn Thiên Đế.

    Bước ra một bước, khí thế kéo lên đến đỉnh điểm đồng thời Cổ Nguyên hét lên.

    “Ngươi quay lại đây làm gì, lập tức rời đi, chết tiệt ngươi vốn nổi tiếng thông minh nhưng sao hôm nay lại ngu đần như vậy, cút đi, chạy thật xa khỏi đây, chạy được bao nhiêu thì chạy”.

    Đây là lần đầu tiên Cổ Nguyên nặng lời như vậy với con gái của mình có điều ông ta từ đầu đến cuối cũng không nhìn Huân Nhi một chút nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Hồn Thiên Đế thậm chí nếu đối phương chỉ có bất cứ một hành động nhỏ nào Cổ Nguyên cũng sẵn sàng lao tới ngăn cản cho Huân Nhi.

    Huân Nhi là Cổ Tộc công chúa, rất nhiều cường giả của Cổ Tộc nhìn thấy nàng hiện thân khuôn mặt đều lập tức biến sắc, cũng như Cổ Nguyên người bọn họ không muốn xuất hiện ở đây nhất chính là Huân Nhi, trong đám hậu bối của Cổ Tộc lấy ai so sánh nổi với nàng?, chỉ có Huân Nhi rời đi mới có thể một lần nữa vẽ lại hào quang của Cổ Tộc, chỉ có nàng mới có thể gánh vác trọng trách gây dựng lại Cổ Tộc.

    Trái ngược hoàn toàn với biểu hiện của đám người Cổ Tộc là Hồn Tộc, rất nhiều ánh mắt đang hào hứng nhìn nữ nhân ngu xuẩn kia, bọn họ thực sự cũng không thể nào hiểu nổi tại sao Huân Nhi lại xuất hiện ở đây, bọn họ căn bản không tin Huân Nhi lại thuộc thành phần được chọn ở lại chiến đấu bảo vệ Cổ Tộc cả.

    Cổ Tộc cùng Hồn Tộc phi thường giống nhau, nếu người thành đế không phải là Hồn Thiên Đế mà là Cổ Nguyên thì những thiên tài hàng đầu của Hồn Tộc cũng lập tức được đưa đi lánh nạn, toàn bộ Hồn Tộc lúc đó đều nguyện chết để bảo vệ những mầm mống tốt nhất của mình, tất nhiên nếu Huân Nhi đã đưa đến cửa bọn họ cũng rất vui lòng hủy diệt đi bông hoa đẹp nhất của Cổ Tộc.

    ..............

    Huân Nhi lúc này cũng rất sợ, nàng sớm không quay về muộn không quay về mà lại chọn đúng lúc này trở lại Cổ Tộc thực sự cũng không phải là ý muốn của Huân Nhi.

    Thời gian qua Huân Nhi gần như chỉ ở tại Quyền Lực Bang trở thành đệ tử của Đường Hỏa, không thể không nói nhờ Đường Hỏa dậy dỗ mà thực lực Huân Nhi đã bước vào đấu thánh cường giả, gần một năm từ đấu tôn tiến vào đấu thánh quả thực là một tốc độ kinh hãi thế tục nhưng trong khoảng gần một năm qua cũng là quãng thời gian mệt mỏi nhất với Huân Nhi.

    Một năm chỉ có tu luyện, một năm không bước ra khỏi cửa đến mức những việc xảy ra trên mảnh đại lục này chính nàng còn không biết được, đến cả người của Cổ Tộc đến gặp nàng còn bị ngăn lại ngoài cổng, một năm qua là quãng thời gian Huân Nhi hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

    Cho đến khi nàng đột phá lên đấu thánh cường giả thì một thông tin như sét đánh đến với chính nàng, Hồn Thiên Đế chuẩn bị đột phá đấu đế.

    Thân là Cổ Tộc công chúa nàng đương nhiên hiểu việc Hồn Thiên Đế đột phá đấu đế rốt cuộc có ý nghĩa gì, hơn lúc nào hết nàng muốn trở về Cổ Tộc, muốn gặp phụ thân, muốn Đường Hỏa đứng ra trợ giúp Cổ Tộc nhưng câu trả lời chỉ là những cái lắc đầu.

    Thời gian qua Cổ Huân Nhi không ngày nào không muốn trở về Cổ Tộc nhưng nàng cũng biết mình trở về không thể làm được gì, nàng cũng có suy nghĩ như rất nhiều cao thủ Cổ Tộc ở đây, thứ suy nghĩ của lý trí chứ không phải của tình cảm.

    Nàng phải sống, nàng nhất định phải sống, chỉ có sống mới có thể kéo dài một chút hy vọng cho Cổ Tộc, nàng không trách Đường Hỏa bởi cho dù trái tim nàng đau như bị vô số nhát dao cắt nát thì nàng vẫn phải chấp nhận một sự thực đó là đạo lý sinh tồn của kẻ yếu.

    Đường Hỏa sao có thể giúp Cổ Tộc?, Đường Hỏa cùng thế lực của ông ta lấy cái gì ra đánh lại một đấu đế cường giả?, Đường Hỏa chịu đứng ra giúp đỡ Cổ Tộc mới là việc không thể chấp nhận, Cổ Nguyên đâu phải Tiêu Huyền.

    Huân Nhi đã chết lặng kể từ lúc đó, nàng cứ như vậy thẫn thờ mất hồn, đối với nàng việc sống sót tất nhiên là nhiệm vụ hàng đầu nhưng việc đếm từng ngày chờ Cổ Tộc bị diệt thực sự là quá sức với nàng, một nỗi đau quá lớn đối với cô gái từ khi sinh ra đã đứng trên đỉnh thiên hạ này.

    Mọi việc cứ ngỡ sẽ như vậy, nàng sống một cuộc đời bình thường ở bên Tiêu Viêm ca ca người mà suốt gần 2 năm qua nàng chưa được gặp mặt, nàng sống mang theo chút hy vọng le lói của Cổ Tộc, một thiên tài mạnh nhất của Cổ Tộc mà chỉ có thể bất lực nhìn từng thành viên trong tộc nằm xuống, nhìn Cổ Tộc đi đến hồi kết.

    Bản thân Huân Nhi quả thực không bao giờ ngờ mình lại xuất hiện trong chiến trường lúc này, nàng thậm chí còn không biết tại sao mình lại có mặt ở đây, chỉ ít phút trước rõ ràng nàng còn đang ở tại Quyền Lực Bang nhưng chỉ sau một cơn gió thoáng qua nàng lại có mặt trên chiến trường.

    Huân Nhi chỉ là trong chút ngỡ ngàng bật thốt lên mà thôi, nàng thậm chí còn nghĩ mình đang mơ, từ trong thâm tâm của nàng lúc nào cũng muốn gặp lại phụ thân nhưng lý trí của nàng mách bảo chỉ cần nàng xuất hiện ở đây thì toàn bộ tương lai của Cổ Tộc cũng chấm dứt.

    ................

    Hồn Thiên Đế chắc chắn sẽ không bỏ qua Huân Nhi, lúc này một ngón tay của hắn nhè nhẹ điểm ra, chỉ một ngón tay như toàn bộ thiên địa đại thế, chỉ một ngón tay tuyệt đối có thể ép chết cao thủ trong thiên hạ.

    “Tiểu bối, tới đây nào”.

    Giọng nói của Hồn Thiên Đế đầy mùi huyết tinh, chỉ tay hắn điểm ra lập tức một luồng hấp lực kinh khủng bắn về phía Huân Nhi, nhìn thấy Hồn Thiên Đế ra tay Cổ Nguyên liền cả kinh, hắn lập tức lao ra như kẻ mất trí, trong mắt Cổ Nguyên lúc này làm gì có gì quý giá hơn tính mạng Huân Nhi.

    Cổ Nguyên mạnh nhưng chưa đủ, Hồn Thiên Đế chỉ cần một cái phẩy tay lập tức một cây huyết lôi khổng lồ trên không trung đánh thẳng vào người vị đấu thánh đỉnh phong này, một đòn duy nhất làm Cổ Nguyên phun máu toàn bộ lục phủ ngũ tạng bị đánh nát về phần một chỉ tay của Hồn Thiên Đế tất nhiên không bị ai ngăn cản trực tiếp tiến tới vị trí của Huân Nhi.

    Tuyệt vọng, sợ hãi, bất lực đây là cảm giác của tất cả cao thủ Cổ Tộc nhưng không ai ngờ dị biến đột nhiên lại xuất hiện.

    Huyết chỉ của Hồn Thiên Đế không ngờ lại bị một ngọn lửa ngăn cản, không ai rõ ngọn lửa đến từ đâu và chủ nhân của nó là ai nhưng ngọn lửa kia không ngờ lại tham lam nuốt chửng huyết chỉ biến nó thành hư vô.

    Lửa bốc cuồn cuộn khắp trời, ngọn lửa phô thiên cái địa đâm xuyên cả biển huyết vân trên bầu trời, từ trong cột lửa đó cuối cùng ngưng tụ thành một bóng một người.

    Nhìn thân hình bên trong quầng lửa đó, toàn bộ Cổ Tộc cùng Hồn Tộc đều rùng mình, bọn họ không nhận ra thân ảnh kia là ai nhưng khí tức của kẻ này mang theo một tia mùi vị mà cả Cổ Nguyên cùng Hồn Thiên Đế cảm thấy rùng mình, thứ mùi vị đáng lẽ không còn được tồn tại trên thế gian.

    “Tiêu Tộc Huyết Mạch”.

    Kể từ khi đột phá thành đấu đế lần đầu tiên Hồn Thiên Đế có cảm giác bất an thế này, hắn lạnh lùng nhìn thân ảnh được quầng lửa che kín kia, trong mắt có một tia không cách nào tin tưởng.

    “Tiêu Tộc Cường Giả?, không thể nào, Tiêu Huyền ngươi dĩ nhiên còn chưa có chết?”.

    .............

    Cả phiến thiên địa này chỉ có một người duy nhất mỉm cười, nụ cười của nàng tuyệt đẹp nhưng xen lẫn vào đó là hai hàng nước mắt khẽ lăn dài trên má, nàng là người duy nhất nhận ra tấm lưng kia, người này không ai khác chỉ có thể là Tiêu Viêm.

    Lửa bùng lên rực rỡ, nhuốm đỏ cả trời mây, tràn lan khắp bốn phương tám hướng trên không trung sức nóng của nó cực kỳ đáng sợ thiêu đốt đất trời, khiển cho biển máu mênh mông kia cũng phải bốc hơi ngay tức khắc.

    Thình lình xuất hiện thần bí nhân có tư cách ngăn cản Hồn Thiên Đế, khiến cho vô số nhân vật của cả Hồn Tộc cùng Cổ Tộc đều có cảm giác như mình nằm mơ.

    Từng ánh mắt ngước lên không trung nhìn sững vào dáng hình xa lạ ẩn trong ngọn lửa rực rỡ, thân ảnh của người này cực kỳ xa lạ nhưng cũng cực kỳ quen thuộc.

    “Tiêu Tộc?, Tiêu Viêm?”.

    Người đầu tiên nói ra câu này là Hồn Diệt Sinh điện chủ Hồn Điện, bản thân Hồn Điện căn bản không lạ gì Tiêu Tộc lại càng không lạ gì Tiêu Viêm, toàn bộ Hồn Tộc cũng chỉ có Hồn Điện của Hồn Diệt Sinh tiếp xúc với Tiêu Viêm nhiều nhất, cho dù hắn biết câu nói của mình căn bản không thể nào tin tưởng nhưng cái thân hình kia thực sự quá giống Tiêu Viêm.

    Trên bầu trời, màn lửa lan tràn càng lúc càng rộng, bao phủ hàng nghìn vạn sinh linh. Ánh lửa huy hoàng tỏa ra vạn trượng hào quang kèm theo đó một tiếng Phượng Minh vang vọng đất trời.

    Khi cột lửa khổng lồ tán đi chỉ chốc lát sau, toàn bộ cường giả của hai tộc đều phải rùng mình, trên bầu trời ngay bên cạnh Huân Nhi là một hắc y nhân mới chiếc mũ rộng vành che kín khuôn mặt, khi hắn chậm rãi cở bỏ chiếc mũ kia khiến toàn bộ chiến trường hoàn toàn chết lặng.

    “Đúng là Tiêu Viêm rồi...”

    “Hắn quả thực là Tiêu Viêm... ““Sao có thể, Tiêu Viêm của Tiềm Long Đại Hội sao?...”.

    “Không thể nào... “.

    “Tiêu Viêm kẻ này là ai vậy?, sao ta chưa từng nghe danh?..... “.

    .......

    Rất nhiều ý kiến vang lên, có người không biết Tiêu Viêm là ai, có người biết thoáng qua một thiên tài hàng đầu của Trung Châu lại có người căn bản không tin tưởng sự thật trước mắt nhưng sự thực vẫn là sự thực, người này quả thực là Tiêu Viêm.

    “Tiêu Viêm...”

    Cổ Nguyên lần này hoàn toàn buông tay vẻ mặt cực kỳ thẫn thờ, hắn tất nhiên biết Tiêu Viêm là ai, người nam nhân con gái hắn đem lòng yêu nhưng từ trước đến nay Cổ Nguyên không để Tiêu Viêm vào mắt.

    Trong mắt Cổ Nguyên bản thân Tiêu Viêm là nhị đệ tử của Đường Hỏa ngoài ra căn bản không có gì, hắn tuyệt đối không ngờ Tiêu Viêm một tiểu tử vô danh lại có thể đi xa đến thế, có thể bước vào cánh cửa mà hắn cả đời không thể đụng tới, cảm giác này còn khó chịu hơn việc Hồn Thiên Đế đột phá đấu đế.

    “Đấu Đế..!”

    Hồn Thiên Đế đứng trên tòa sen máu, con ngươi đỏ rực trợn trừng chấn động không thôi, mãi một lát sau lão mới lẩm bẩm.

    “Làm sao có thể.... làm sao có thể...?

    Âm thanh thì thầm càng lúc càng nhỏ, đột ngột vẻ mặt Hồn Thiên Đế trở nên vô cùng dữ tợn, gần như là gằng giọng gào lên như sấm giữa trời quang.

    Không thể trách Hồn Thiên Đế quá thất thố, bởi để đạt tới bước này, không biết hắn đã trả giá và nỗ lực lớn đến mức nào nhưng khi hắn thành công thì cũng là lúc trông thấy một kẻ khác đạt tới trình độ tương đương.

    Điều càng không thể chấp nhận hơn là kẻ kia mới một năm về trước vỏn vẹn chỉ là một loài sâu bọ côn trùng trong mắt hắn chỉ cần lật tay một cái là đè bẹp.

    Hồn Thiên Đế không tin và hắn cũng không muốn tin, mộ tiểu tử đi ra từ Tiêu Tộc đã khô cạn huyết mạch, một tiểu tử trong ký ức của hắn chỉ là đấu tông lại có một ngày đứng cùng độ cao với hắn, có một ngày trở thành đấu đế cường giả.

    “Đất trời này đâu phải chỉ có lão mới có thể trở thành Đấu Đế còn nữa muốn đụng vào nữ nhân của ta ngươi còn chưa đủ tư cách”

    Ngọn lửa tán đi, người thanh niên áo đen xuất hiện, ngẩng đầu nhìn Hồn Thiên Đế đang tỏ ra bi phẫn mà không khỏi mỉm cười.

    Trên vầng trán Tiêu Viêm lúc này xuất hiện một dấu ấn hình ngọn lửa vô cùng huyễn lệ, mơ hồ trong đó phát ra những rung động hết sức đặc thù, dưới những rung động đó, khiến người ta có cảm giác toàn bộ hỏa diễm trong thiên địa này bị điều động theo ý niệm của hắn.

    Tiêu Viêm yên lặng đứng trên bầu trời, toàn thân không chút lay động gì của đấu khí, dáng dấp có vẻ rất bình thường nhưng chỉ có những cường giả chân chính mới có thể cảm ứng được, trong thân thể cao gầy đó ẩn chứa lực lượng kinh khủng khó tưởng như thế nào, lực lượng đó, đủ để hủy trời diệt đất!

    Trong đầu Tiêu Viêm thực sự rất mông lung nhưng hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, chỉ có một mục tiêu duy nhất, đánh bại Hồn Thiên Đế trả thù cho Tiêu Tộc.

    Hắn nhớ rõ hắn được Đường Hỏa "dậy dỗ”.

    Hắn nhớ rõ hắn tiến vào Thiên Mộ gặp tổ tiên Tiêu Huyền.

    Hắn nhớ rõ tổ tiên giúp hắn mở ra huyết mạch, giúp hắn đột phá đế phẩm linh hồn.

    Hắn nhớ rõ trong Thiên Mộ hắn gặp được Khinh Huyền tiền bối.

    Hắn nhớ rõ Khinh Huyền tiền bối giúp hắn đoạt được Cổ Đế truyền thừa đột phá đấu đế.

    Hắn nhớ rõ cả nhiệm vụ của mình.

    ..........

    Tiêu Viêm, Cổ Nguyên hay cả Hồn Thiên Đế cũng không nhận ra ở rất gần bọn họ còn có hai nhân vật khác, hai người đang điềm tĩnh quan sát toàn bộ chiến trường, ánh mắt cực kỳ thản nhiên quan sát màn kịch cuối cùng này.

    Hai người này đương nhiên không thể nào là ai khác ngoại trừ Vô Song cùng Khinh Huyền.

    Khinh Huyền ánh mắt cực kỳ hứng thú quan sát cả Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế sau đó từ từ mỉm cười.

    “Trận đấu này ai sẽ thắng đây, lâu lắm rồi ta cũng không được xem cuộc chiến giữa hai đấu đế cường giả”.

    Vô Song thì lại thản nhiên nhếch miệng.

    “Kết quả cuộc chiến này đã được định trước rồi, chỉ có hòa chứ tuyệt đối không có thắng”.

    Sau khi nói xong bản thân Vô Song thản nhiên nhắm mắt lại, hắn đang chờ đợi, chờ đợi đối thủ cuối cùng trên thế giới này của mình hiện thân, hắn đang chờ một cơ hội để kết thúc toàn bộ hành trình tại thế giới này.

    ...............

    Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Viêm song song mà đứng, không một ai nhận ra ẩn sâu trong mắt hai người là một tia hắc ám năng lượng lập lòe như ẩn như hiện.

    Chỉ cần Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Viêm gặp nhau thì đã xác định cuộc chiến bắt buộc phải nổ ra, thiên hạ này chỉ cho phép một vị đấu đế tồn tại.

    Huyết khí ngập trời từ cơ thể cuồng bạo tuôn ra, trong nháy mắt đã hóa thành biển máu vô tận, ẩn chứa trong biển máu tràn ngập một loại lực lượng khiến cho người khác cảm thấy không cách nào đấu lại.

    “Tộc nhân Hồn tộc lui lại một ngàn dặm!”

    Trong biển máu mênh mông, Hồn Thiên Đế lớn giọng quát.

    Nghe tiếng quát của hắn, cường giả Hồn tộc vội vã lui về sau. Đấu Đế giao thủ, đủ để hủy thiên diệt địa, xui xẻo bị cuốn vào trong đó, coi như là Đấu Thánh đỉnh phong cũng phải ngã xuống.

    Hơn nữa, ai nấy đều minh bạch, trận chiến giữa Tiêu Viêm và Hồn Thiên Đế sẽ là điểm mấu chốt quyết định thắng bại toàn cuộc.

    “Tiêu Viêm, hôm nay là lúc bản Đế phong Đế, hy vọng ngươi có tư cách cho ta một trận chiến giống với tổ tiên Tiêu Huyền của ngươi”.

    Trong con ngươi đỏ rực của Hồn Thiên Đế, sắc máu lệch trời.....

    Hắn đứng giữa biển máu, huyết khí xung thiên. Trận chiến hôm nay, nhất định phải có một người ngã xuống!

    Một trận chiến toàn lực!

    “Phụng bồi... ”
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
    Chương 498: Không Đề (3)
    Trong mắt Tiêu Viêm cũng phừng lên ngọn lửa. Trận chiến này, sẽ là trận đấu cao cấp nhất của toàn thể đại lục Đấu Khí trong một vạn năm lại đây.

    Bất luận thành bại, trận chiến này nhất định sẽ lưu danh thiên cổ.

    Nhìn không gian trong chốc lát trở nên vắng vẻ, ai nấy đều nín thở nhìn lên, hai người vẫn chưa động thủ, nhưng khí thế đã như núi đè xuống đỉnh đầu tất cả.

    “ Ào ào....”

    Biển máu ngất trời, tràn ngập thiên không, con mắt đỏ au của Hồn Thiên Đế trong khoảnh khắc đó rực lên, hướng về phía trước bước mạnh một bước.

    Ầm!

    Theo bước chân hắn, cả bầu trời cũng phải run lên. Biển máu ngất trời sôi sục, hóa thành một ngọn sóng máu cao mấy vạn trượng hung hăng ụp xuống Tiêu Viêm.

    Dưới con sóng vạn trượng, Tiêu Viêm có vẻ nhỏ bé như một con kiến.

    Khuôn mặt Tiêu Viêm cực kỳ bình tĩnh, hai mắt hắn sáng lên rực rỡ, nhìn chằm chằm vào con sóng hung hãn nọ, năng lượng ẩn chứa trong đó đủ sức đánh cho linh hồn của một Cửu tinh Đấu Thánh cũng phải tan nát.

    “Lửa đâu...”

    Tiêu Viêm nhếch miệng, một âm thanh rất nhỏ truyền ra, ngay khi âm thanh đó vừa dứt, mặt đất phía dưới ầm ầm nứt ra một miệng vực cực sâu, từ dưới đáy vực, dung nham đỏ rực như suối phun lên, xông đến tận trời, cuối cùng tạo thành một con sóng dung nham khổng lồ, hung hăng cuộn tới con sóng màu máu vạn trượng kia.

    Ầm!

    Đất trời chao đảo, mưa máu hòa cùng bọt dung nham tung tóe mờ mịt thiên không, ào ào rơi xuống khắp Trung Châu.

    Thế công bị chặn đứng nhưng Hồn Thiên Đế không lấy gì làm kinh ngạc, bởi nếu Đấu Đế dễ bị thu thập như vậy thì lão đã không cố chấp truy cầu bằng được ngàn năm qua, tuy vậy nét mặt hắn cũng nghiêm túc hẳn, Tiêu Viêm có thể đón nhận công kích của lão nhẹ nhàng như thế, nói rõ đối phương thật sự đã tiến nhập vào cảnh giới kia, chứ không phải chỉ dựa vào ngoại vật mà thăng lên tạm thời.

    “Huyết Ma Thực Tâm Lôi! “

    Hồn Thiên Đế chân đạp sen máu, tay chỉ về phía tầng mây đỏ sậm đang bao phủ cả Trung Châu. Ngón tay vừa điểm, mây máu giống như một cái mang cá khổng lồ phập phồng co giãn, mãnh liệt thu vào rồi hung hãn trào ra.

    “Ầm ầm... ầm!”

    Khi đám mây máu mênh mông kia thu lại, tạo thành hàng loạt khe hở không gian đen kịt khổng lồ chằng chịt trên bầu trời, khi đám mây phình ra, thì vô số tia chớp to lớn bằng cả ngọn núi ùn ùn giáng xuống như một trận mưa, điên cuồng xối xả tràn về phía Tiêu Viêm. Mỗi một luồng sét, đều ẩn chứa lực lượng khiến cho đám Cổ Nguyên cũng phải thất sắc kinh hồn.

    Nhìn cả cơn mưa sấm sét màu máu bao phủ đất trời, trong mắt Tiêu Viêm thoáng hiện nét tập trung. Hung lệ và oán khí ẩn chứa trong huyết lôi quả rất tà dị, nếu bị nó đánh trúng, tất sẽ khiến cho thần trí trọng thương.

    Vù!

    Từ trong cơ thể Tiêu Viêm, những quầng lửa rực rỡ cấp tốc lao ra bao bọc xung quanh hắn, tạo thành một ngọn lửa hình người khổng lồ sừng sững giữa đất trời. Hỏa nhân mở miệng, nhất thời thiên địa tĩnh mịch, một luồng lửa huyễn lệ huy hoàng cực độ từ trong đó bắn thẳng ra, nhuộm hồng cả thinh không, cùng vô số huyết lôi va chạm.

    Rầm rầm rầm....

    Trên bầu trời, lửa đỏ cùng huyết lôi điên cuồng lao vào nhau, mặt đất khắp nơi dưới chấn động kịch liệt không gì sánh được của năng lượng bị xé toang thành những khe vực cực lớn.

    Nhìn uy thế của huyết lôi và hỏa diễm trên thinh không, ai ấy đều chấn kinh. Giao thủ khủng khiếp như thế, đã vô pháp diễn tả bằng ngôn từ, bởi bất luận một đạo công kích nào trong đó rơi xuống tổng bộ liên minh thì chắc chắn sẽ gây ra thương vong vô số.

    Huyết lôi ngập trời, sắc máu bao trùm thiên địa, nhưng nhìn Tiêu Viêm vẫn an ổn dưới công kích của mình, trong mắt Hồn Thiên Đế cũng phải thoáng hiện nét âm trầm. Loại chiến đấu giằng co thế này, không phải là điều hắn muốn thấy!

    “Tiêu Viêm, chớ nghĩ là tiến vào Đấu Đế, liền có thể cùng bản Đế tranh phong!”

    Hít sâu một hơi, vẻ mặt Hồn Thiên Đế trở nên dị thường nghiêm trọng. Huyết lôi khắp trời trong khoảnh khắc đó đột nhiên yếu bớt, rồi dưới ánh mắt kinh hoàng của chúng nhân, Hồn Thiên Đế há mồm hút mạnh, huyết vân cuồn cuộn nọ không ngờ hóa thành luồng sáng rực đỏ che trời phủ đất, chui tọt vào miệng hắn.

    Quầng mây máu dày đặc trên trời vốn ngưng tụ từ không biết bao nhiêu máu huyết con người, giờ khắc này lại bị Hồn Thiên Đế nuốt chửng.

    Khi đám mây máu bị Hồn Thiên Đế nuốt chửng toàn bộ thì thân thể hắn cũng bành trướng lên, trong nháy mắt đã hóa thành một huyết nhân cao tới mấy vạn trượng. Huyết quang nhanh chóng ngưng tụ ngoài thân thể, tạo thành một bộ giáp đỏ rực màu máu, bao phủ toàn thân.

    Huyết nhân sừng sững giữa thiên địa, như muốn che lấp cả bầu trời. Dưới ảo giác mà con mắt mang lại, ai nấy dường như có thể nhìn thấy, chỉ cần Hồn Thiên Đế vung quyền, lập tức sẽ đánh nát cả khu vực rộng hàng vạn trượng thành vực sâu.

    “Ha ha, đây là thân Huyết Đế của ta, ngươi có thể làm được không?”

    Đồng tử rực máu to lớn của Hồn Thiên Đế nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, một hơi thở của lão cũng đủ tạo thành bão tố quét ngang Trung Châu, chấn động năng lượng đất trời.

    “Thân Đấu Đế sao..?”

    Nhìn Hồn Thiên Đế cao vạn trượng, đám Cổ Nguyên mặt mày nhăn nhúm. Bọn họ đều là những chủng tộc từ viễn cổ truyền lại, tự nhiên quá biết, cường giả Đấu Đế có thể nhập cả thiên địa vào cơ thể. Khi đó, chính họ mới là trời là đất, giơ tay nhấc chân đều có thể xé nát trời xanh, uy lực cường đại đến kinh hoàng.

    Mà thân hình khổng lồ đó, cũng không phải do năng lượng biến thành, mà là thân thể thật sự. Thử nghĩ, có thể tạo thành thân máu thịt như thế, là loại thanh thế kinh khủng đến mức nào.

    Năng lực ấy, được người ta gọi là thân Đấu Đế. Bởi vì chỉ khi nào trở thành Đấu Đế mới có thể thi triển nó được.

    Đối mặt với một Hồn Thiên Đế khổng lò Tiêu Viêm chỉ ngửa mặt lên trời cười cười rồi nhìn con quái vật to lớn kia chứ không chút hoảng sợ, thủ ấn biến ảo, mặt đất chấn động rồi lại nứt toác. Vô cùng vô tận dung nham nóng bỏng phún trào, hóa thành biển lửa ngập trời, đồng loạt nhập vào thân thể Tiêu Viêm.

    Khi những dòng thác lửa này tràn vào thân thể hắn, Tiêu Viêm dưới vô số ánh mắt trợn trừng đột ngột lắc mình hóa lớn lên. Đồng thời tầng tầng lớp lớp lửa đỏ phun ra từ khắp các lỗ chân lông trên người hắn, tạo thành một con rồng lửa khổng lồ quấn quanh thân.

    “Quả nhiên có chút bản lĩnh!”

    Nhìn thấy lửa cháy rực trời quanh thân Tiêu Viêm, trong mắt Hồn Thiên Đế thoáng hiện chút sửng sốt, rồi lão cười lạnh:

    “Ta thật muốn nhìn xem, thân Huyết Đế của ta và thân Viêm Đế của ngươi, đến tột cùng cái nào hơn cái nào kém!”

    Sau tiếng cười nhạt, Hồn Thiên Đế nhấc bàn chân khổng lồ lên bước tới, cuộn theo phong vân lôi điện, một quyền bình thường đấm thẳng về phía Tiêu Viêm. Lập tức bầu trời tan vỡ, vô tận sắc máu bao trùm về phía Tiêu Viêm, kình phong cuộn lại, quả thật đáng sợ không gì sánh được.

    Nhìn thấy Hồn Thiên Đế đấm thẳng vào mặt mình, Tiêu Viêm hừ lạnh, cũng không tránh né mà đồng dạng vung tay chém ra, con rồng lửa quấn quanh thân cũng hung hãn nương theo quyền phong nhào tới.

    Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Viêm như hai con thú săn mồi, như hai con quái vật say máu lao vào sinh tử với nhau, thực lực của bất cứ ai trong hai người cũng có thể hủy thiên diệt địa, chỉ cần một người cũng có thể hủy diệt toàn bộ mảnh lục địa này huống gì hai người?.

    Một quyền va chạm làm không gian đứt vỡ, một quyền va chạm làm thiên hạ rung động, từng di chuyển làm mặt đất rung lên bần bật, đấu khí nổ tung tuôn trào như núi lửa, áp lực bóp nghẹt cả thiên khung.

    Nếu có một từ có thể hình dung hai người hiện nay chỉ có thể là ‘tận thế’, không phải là hai người không quan tâm đến không gian xung quanh mà là hai người không cách nào có thể thu tay lại được, cả hai vừa mới bước vào cảnh giới đấu đế không lâu chỉ riêng việc khống chế lực lượng đã thua xa những đấu đế trong quá khứ.

    Không một ai của Cổ Tộc và Hồn Tộc còn dám ở lại xem cuộc chiến, cường giả của hai tộc chỉ cần dính vào một tia dư ba của trận đánh này liền xương cốt cũng không còn, cho dù là Cổ Nguyên mạnh nhất trong hai tộc lúc này cũng chỉ có thể chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

    Bụp!Huyết khí và hỏa phượng hoàng như trời sập va vào nhau, kình phong kinh khủng lan tràn, chấn cho vô số núi đồi bên dưới tan thành phấn vụn.

    Rầm.. rầm.. rầm!

    Trên lý thuyết Tiêu Viêm có thể bằng vào hỏa diễm của mình khắc chế huyết thuật của đối phương, điều này đương nhiên là hoàn toàn chính xác bởi ưu thế tiên thiên công pháp giữa hai bên là quá lớn nhưng thực tế Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế căn bản không thể phân ra thắng bại.

    Tiêu Viêm năm nay bao nhiêu tuổi?, Hồn Thiên Đế năm nay bao nhiêu tuổi?, Tiêu Viêm cho dù thế nào cũng chỉ có thể coi là thiên tài có tư chất của Đấu Khí Đại Lục, kể cả có một bước lên tiên cũng không thể nào đủ kinh nghiệm cùng thực lực đánh cùng Hồn Thiên Đế một trận.

    Tiêu Viêm này không phải là Tiêu Viêm trong nguyên tác, về thực lực hắn không kém chút nào nhưng về kinh nghiệm chiến đấu thì thực tế không thể bằng nổi, Vô Song có thể dùng mộng cảnh của Hắc Phượng Hoàng đào tạo ra một Tiêu Viêm còn mạnh hơn nữa nhưng hắn không có rảnh, từ đầu đến cuối đây mới là kết quả mà hắn mong muốn nhất.

    Nếu trên đời này có ai hiểu rõ nhất về đấu đế cảnh giới chắc chắn chỉ có sư phụ của hắn Phượng Khinh Huyền, nàng là cường giả sống từ thời chư đế thời đại, nàng tất nhiên được nhìn thấy những thứ người khác không cách nào nhìn ra.

    Đấu Đế rất mạnh, chỉ cần bước vào cảnh giới đấu đế trên cơ bản không cách nào có thể bị chết cũng không có bất cứ cách nào để hai đấu đế giết chết nhau việc này cũng giống Cổ Nguyên hay Hồn Thiên Đế rõ ràng Cổ Nguyên mạnh hơn một chút nhưng muốn giết Hồn Thiên Đế căn bản là mộng tưởng vậy.

    Thông thường mà nói Đấu Đế không bao giờ ra tay với nhau trừ khi hai bên có thâm cừu đại hận nhưng kể cả có ra tay đấu đế cũng phải tuân thủ một quy tắc bất di bất dịch, bọn họ phải chiến đấu trong không gian đấu đế do cả hai tạo ra.

    Không gian đấu đế có thể hiểu thẳng ra là một thế giới riêng biệt được tạo ra bởi đấu đế thứ mà đấu thánh cả đời cũng không có cách nào tạo ra, điển hình của không gian đấu đế chính là những Dược Giới, Hồn Giới, Cổ Giới như hiện tại, chỉ có loại không gian này mới có thể chịu được sức mạnh hủy diệt của đấu đế cảnh giới.

    Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Viêm lúc này đại chiến ở trong không gian của Đấu Khí Đại Lục mảnh không gian phi thường yếu ớt, phải biết ở đấu tông cảnh giới đã bắt đầu có thể đụng vào không gian lực lượng đủ để hiểu không gian pháp tắc của mảnh đại lục này cũng chẳng mạnh mẽ gì.

    Đấu tôn cường giả đánh nhau còn có thể xé được không gian vậy đấu đế cường giả đánh nhau thì sao?, đáp án lúc này làm người ta không rét mà run, xung quanh cả Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế lúc này xuất hiện vô số lỗ đen, những lỗ đen này căn bản không thể bị đóng lại, những mảnh vỡ không gian có thể hút toàn bộ những sinh vật bất hạnh vào bên trong sau đó xay chúng thành bụi phấn.

    ..................

    “Có ổn không, hai kẻ đó như bị điên vậy nếu đánh tiếp chỉ sợ toàn bộ Đấu Khí Đại Lục cũng bị bọn họ đánh nát, lỗ đen kia càng ngày càng lớn rồi”.

    Bên cạnh Vô Song vang lên giọng nói của Khinh Huyền, nàng thực sự cảm thấy không ổn, mắt đẹp liền khẽ liếc Vô Song.

    Bản thân Khinh Huyền nhiều khi cũng không biết làm cách nào đối mặt với đứa đệ tử này của mình, rõ ràng Vô Song vẫn là Vô Song nhưng chính bản thân nàng lại không có cách nào có được cảm giác cao cao tại thượng như khi xưa, nàng không có chút cảm giác nào của sư phụ như khi xưa, lúc này ở bên cạnh Vô Song nàng như bị một vòng xoáy khổng lồ hút lại, nàng không cách nào cảm nhận được sự siêu việt đối với hắn thậm chí lúc này Khinh Huyền ở bên cạnh Vô Song còn có cảm giác phải ngước mắt mà nhìn.

    Cảm giác này cả đời Khinh Huyền chỉ có một lần trải nghiệm, cảm giác khi đối mặt với Thiên năm đó, năm đó kẻ kia một tay che cả bầu trời, năm đó kẻ kia cho nàng hiểu rõ nhất khái niệm về sức mạnh, cho nàng lần đầu tiên cảm nhận được sự an toàn một thứ mà từ trước đến nay Khinh Huyền căn bản không cần.

    Đối mặt với sự lo lắng của Khinh Huyền bản thân Vô Song chỉ khẽ mỉm cười, hai mắt hắn vẫn nhắm chặt lại, chân ngồi xếp bằng toàn bộ tâm thần như được đưa vào một cảnh giới đặc biệt.

    “Nếu hai người bọn họ có thể phá hủy thế giới này mới là kỳ tích, sư phụ.... người bình tĩnh một chút”.

    Khi Vô Song nói hai chữ ‘sư phụ’ rõ ràng trong giọng nói của hắn có chút ngập ngừng, lúc trước đương nhiên là không sao nhưng sau khi hắn tìm lại được kí ức của mình thì hai chữ ‘sư phụ’ này quả thực có chút thú vị.

    Đột nhiên lúc này thân thể Vô Song khẽ run lên một chút, đôi mắt đang nhắm chặt của hắn mở bừng ra, khí thế toàn thân của hắn hoàn toàn thay đổi, thứ khí thế này làm Khinh Huyền ở ngay cạnh sợ hãi đến biến sắc.

    Vô Song mở mắt ra chỉ có một đáp án duy nhất, Thiên Đạo đến rồi.

    ................

    Trên bầu trời, Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế mỗi bên đều phải bước lùi vài bước, khiến cho cả nghìn trượng không gian tan vỡ thành hư vô đen kịt.

    Tiêu Viêm trở thành đấu đế và Hồn Thiên Đế cũng như vậy, trận chiến này được gọi là song đế chiến, cuộc chiến vốn không có hồi kết, kết quả cuộc chiến này chỉ có thể là lưỡng bại câu thương, nếu cả hai không còn bài tủ chỉ sợ đánh thêm mấy ngày mấy tháng nữa cũng không chấm dứt nổi.

    Ầm!

    Một lần nữa cả Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Viêm lại bị đánh bật ra, trên cơ thể của cả hai đều đã có không ít vết thương nhưng khí thế chỉ có tăng chứ không có giảm, đấu khí vẫn tràn đầy như trường giang đại hải, cứ đà này trong mắt rất nhiều siêu cấp cao thủ có tư cách quan sát đều biết cuộc chiến căn bản không cách nào kết thúc sớm nổi.

    “Tiểu tử, ngươi thực sự rất mạnh nhưng ngày hôm nay lão phu căn bản không thể thua, ta và ngươi hôm nay cũng chỉ có một người có thể đi tiếp, có một người có thể trở thành bá chủ của thế giới này vì vậy kết thúc luôn đi”.

    Hồn Thiên Đế ánh mắt khóa chặt Tiêu Viêm, hai cánh tay của ông ta khẽ run lên, toàn bộ thân hình khổng lồ kia không ngờ bắt đầu dần dần thu nhỏ lại, vừa vặn bằng trở về trạng thái ban đầu.

    Nếu đây là Chư Đế thời đại hoàn toàn có thể khiến Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế bỏ qua cuộc chiến này, hai người liền chia đôi thiên hạ mỗi người quản một phương đáng tiếc đây không phải, thời đại này đã xác định rõ chỉ có một đấu đế tồn tại.

    Mối thù của Tiêu Tộc với Hồn Tộc không dễ xóa nhòa, việc Hồn Điện làm với Tiêu Gia căn bản không thể quên, muốn Tiêu Viêm sống hòa bình với Hồn Thiên Đế căn bản là không thể.

    Hồn Thiên Đế lại càng không thể cầu hòa, hắn chiến đấu cả đời, hắn tính toán cả đời chỉ để dành lấy địa vị ngày hôm nay, hắn tuyệt đối không thể để một kẻ khác chia sẻ địa vị với mình, sự kiêu ngạo của hắn, lòng tự tôn của hắn không cho phép điều đó.

    Hồn Thiên Đế trở về bản thể thì Tiêu Viêm cũng như vậy, cả hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện ra một tia sát cơ rất nặng, không thể giết chết đối phương tuyệt không dừng lại.

    Hồn Thiên Đế là người ra tay trước, hắn mạnh mẽ phun ra một ngụm tinh huyết, hai bàn tay của hắn cực nhanh kết trận, trận pháp này vừa ra lập tức khiến vô số cường giả Hồn Tộc biến sắc nhưng rất nhanh bọn họ như đã chuẩn bị sẵn cũng phun ra một ngụm tinh huyết, hàng vạn cường giả Hồn Tộc vậy mà cùng nhau kết ấn, thanh thế cực kỳ kinh người.

    “Phệ Linh Tuyệt Sinh Đại Trận, Táng Thương Thiên, Trảm Đấu Đế”.

    Sau lưng Hồn Thiên Đế một vòng đen khổng lồ xuất hiện, một vòng đen có hình ngôi sao năm cánh, ngôi sao mang theo huyết khí kinh thiên nhưng vượt trên tất cả là một loại khí hoàn toàn khác – đế oán.

    Giết người càng nhiều đương nhiên sát khí càng mạnh, giết đấu tôn tất nhiên khác giết một cái đấu tông, giết đấu thánh lại càng kinh khủng hơn giết đấu tôn cả ngàn lần nhưng nếu giết đấu đế thì căn bản không thể dùng sát khí để hình dung nữa, nó vượt qua sát khí quá nhiều, khi đấu đế chết sẽ lưu lại Đế Oán, đại trận mang theo Đế Oan chỉ có một ý nghĩa duy nhất, nó đã từng giết đấu đế.

    Oán hồn của Đấu Đế thét gào, toàn bộ trời đất tối sầm lại, cả thiên hạ bị bao phủ trong một thứ không khí chết chóc, một loại cảm giác tử vong như muốn táng theo cả thiên hạ để bồi tiếp vị đấu đế này vậy.

    Trước đại trận này của Hồn Tộc lần đầu tiên Tiêu Viêm có cảm giác rùng mình, hắn cũng là đấu đế, hắn cảm nhận rõ nhất sự đáng sợ của trận pháp này chỉ là Tiêu Viêm hắn cũng có bài tủ của chính mình.

    “Thời viễn cổ, thật sự đã có cường giả Đấu Đế rơi rụng trong trận này..!”

    Ánh mắt của Tiêu Viêm hơi trầm xuống, hắn ngẩng đầu nhìn huyết quang đang quanh quẩn khắp đại trận quỷ dị, từ nơi đó, Tiêu Viêm đích thật cảm giác được một tia nguy hiểm.

    “Không hổ là Hồn Thiên Đế, không hổ là Hồn Tộc, trận pháp này vậy mà cũng có thể tồn tại “.

    Tiêu Viêm trầm giọng, đại trận này hiển nhiên cần sự chuẩn bị vô cùng phức tạp, đáng tiếc trước đây trong mắt thế nhân, vẫn không ai có thể nhìn ra tác dụng chân chính của trận hình Phệ Linh Tuyệt Sinh này.

    Ngôi sao khổng lồ sau lưng Hồn Thiên Đế bắt đầu xoay tròn với tốc độ không tưởng tiếp theo một đại hắc thủ từ trong đó dần dần hiện ra giữa không trung, một ma thủ như xé nát thế giới này, một ma thủ như muốn xé nát cơ thể Tiêu Viêm.

    Cánh tay này hiện thân tất nhiên không có gì đáng nói, một đại trận kinh khủng như vậy thì việc xuất hiện một đại hắc thủ có khả năng hủy thiên diệt địa cũng không có gì là lạ chỉ là ở toàn bộ cuộc chiến này chỉ có một mình Khinh Huyền nhận ra sự bất thường.

    Nàng sống từ thời viễn cổ, nàng thậm chí va chạm cùng Hồn Tộc không ít lần, nàng đương nhiên biết Phệ Linh Tuyệt Sinh Đại Trận là như thế nào, đây căn bản không phải Phệ Linh Tuyệt Sinh Đại Trận, đại trận này còn đáng sợ hơn rất rất nhiều.

    Thân hình xinh đẹp của Khinh Huyền chợt run lên, nàng run rẩy nhìn về phía Vô Song ở phía sau, nơi đó không ngờ cũng xuất hiện một ngôi sao năm cánh, Khinh Huyền căn bản không thể nào tưởng tượng được cánh tay của Vô Song đang đâm xuyên qua ngôi sao này.

    Vô Song rốt cuộc xuất thủ rồi.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
    Chương 499: Sát Đạo Giả (1)
    Phệ Hồn Tuyệt Sinh Đại Trận là một trận pháp phải tế sống toàn bộ Trung Châu thậm chí vô số cường giả Hồn Tộc táng theo, điều này căn bản đi ngược đạo lý làm người của Vô Song hắn.

    Vô Song từ trước đến nay giết người như ngóe, hắn căn bản chưa từng run tay khi giết người nhưng kẻ hắn giết chưa bao giờ là phàm nhân, Vô Song từ trước đến nay chưa một lần đụng tới phàm nhân, hắn giết chỉ có tu sĩ.

    Phệ Hồn Tuyệt Sinh Đại Trận trân pháp này có thể nói là mạnh nhất trong lịch sử Đấu Khí Đại Lục chỉ là trong mắt Vô Song hắn tuyệt đối không chấp nhận thứ này tồn tại ít nhất việc tế luyện trăm vạn người vô tội hắn nhất định không chấp nhận, nếu không phải hắn có việc cần sử dụng Hồn Thiên Đế thì chỉ riêng một hành động này của hắn thôi cũng đáng chết ngàn lần vạn lần.

    Khi con người ta bước lên địa vị càng ngày càng cao thì có những thứ càng ngày càng trở nên nhỏ bé, con người càng mạnh thì những khái niệm về nhân sinh quan cùng thế giới quan đều thay đổi, bản thân Vô Song cũng như vậy, hắn là Nghịch Thiên Tà Đế, hắn giết người chưa bao giờ cần lý do, số người hắn giết có thể làm kinh cả thiên hạ này, đối với hắn sinh mạng kẻ khác nhiều khi cực kỳ không đáng tiền có điều hắn có một quy tắc, quy tắc hắn không bao giờ vượt quá.

    Vô Song hắn không đụng đến phàm nhân bởi hắn đi ra từ phàm nhân thân, có nhiều kẻ khi nghe đến quy tắc này của hắn đều chỉ bật cười coi thường, có những kẻ coi hắn là ngu ngốc nhưng ngu ngốc như vậy mới là Vô Song, cố chấp như vậy mới là Vô Song, năm đó nếu không phải hắn quá chấp nhất chưa chắc hắn đã thua Ma Đế thảm đến vậy nhưng nếu hắn thay đổi thì không còn là chính hắn, đến cả đạo tâm của mình còn giữ không nổi sao có thể đi tới bước cuối cùng.

    Tất nhiên Vô Song cũng hiểu nếu không có Phệ Hồn Tuyệt Sinh Đại Trận thì Hồn Thiên Đế căn bản không còn đòn sát thủ nào, không còn gì để đấu với Phật Nộ Hỏa Liên của Tiêu Viêm chính vì vậy hắn mới cần xuất thủ, hắn liền thay Hồn Thiên Đế tiếp một chiêu này.

    Lục Đạo Luân Hồi Ấn – Địa Ngục Ấn – Thiên Diệt Thủ.

    Nhắc đến Thiên Diệt Thủ tuyệt đối có thể khiến người khác khiếp sợ, ít nhất ở Đại Thiên Thế Giới toàn bộ Thập Nhị Ma Tổ nghe đến hắc thủ này đều sợ mất mật chỉ bởi Thiên Diệt Thủ là thủ đoạn giết người của Đệ Nhất Ma Tổ - Niệm Diệt Sinh.

    Cánh tay kia mang theo một luồng tử vong chi lực, năng lượng tử vong kết hợp với huyết khí trong thiên địa này tạo ra một thứ sức mạnh kinh khủng, thứ sức mạnh hướng thẳng về phía Tiêu Viêm như muốn xé hắn thành trăm ngàn mảnh.

    Tất nhiên Tiêu Viêm tuyệt đối không chịu chết ở đây, hắn còn có một con át chủ bài của riêng mình, một con át chủ bài mạnh nhất của Đấu Khí Đại Lục này, thứ đấu kỹ có sức sát thương đáng sợ nhất thiên hạ - Hủy Diệt Hỏa Liên.

    Tiêu Viêm hít sâu một hơi, sắc mặt hắn lúc này càng lúc càng nghiêm trọng, hiện tại nếu không đón đỡ được một đòn này, chỉ sợ hắn sẽ chân chính chết đi.

    “Hồn Thiên Đế, ngươi có chuẩn bị, ta cũng có vậy...”

    Tiêu Viêm nhìn chằm chằm Hồn Thiên Đế, thủ ấn đột nhiên biến đổi, rồi hắn há miệng phun ra một chùm sáng rực rỡ. Chùm sáng càng lúc càng lớn, biến thành một khoảng không cực lớn tràn ngập ánh sáng.

    Nếu như ngôi sao hắc ám kia của Hồn Thiên Đế mang theo khí tức tử vong cùng hủy diệt thì ở dưới chân Tiêu Viêm lúc này lại mang theo nguồn năng lượng khủng khiếp, sức nóng của nó như đốt cháy toàn bộ thế gian này – Dị Hỏa Quảng Trường.

    Dị Hỏa Quảng Trường trôi nổi trên không trung, Tiêu Viêm khẽ chuyển thân liền xuất hiện trên khoảng sân đó tiếp theo tại mi tâm hắn dấu ấn ngọn lửa rực rỡ đột nhiên chấn động kịch liệt, sự chấn động không cách nào hình dung từ trong dấu ấn cực nhanh truyền ra, rồi dùng một tốc độ vô cùng khủng bố, lan truyền khắp đại lục Đấu Khí.

    “Ta lấy tên Viêm Đế Tiêu Viêm, lệnh cho vạn hỏa trong thiên hạ, nghe lời bản Đế sai khiến!”

    Hai mắt Tiêu Viêm xoay chuyển, ngọn lửa rỡ từ trong cơ thể cuộn cuộn tuôn ra, hắn cất tiếng quát vang, âm thanh chấn động toàn bộ đại lục Đấu Khí.

    “Bảng Dị hỏa bài danh thứ hai mươi ba, Huyền Hoàng Viêm, trở về!”

    Ngọn lửa huy hoàng lượn lờ quanh thân Tiêu Viêm, phảng phất hắn như là đế vương của lửa. Theo tiếng quát vang rền, từ trong cơ thể của Tiêu Viêm một ngọn lửa màu vàng sẫm xuất hiện rồi lao thẳng về Dị Hỏa Quảng Trường.

    Ầm!

    Khi ngọn lửa màu vàng sẫm nhập vào trụ đá, nó lập tức bốc cháy hừng hực rồi đột ngột lớn vụt lên, Huyền Hoàng Viêm tạo thành một cột lửa khổng lồ đâm thẳng trời cao...

    “Dị hỏa bảng, đứng thứ hai mươi hai, Vạn Thú Linh Hỏa, trở về...

    “ Dị hỏa bảng, đứng thứ hai mươi mốt...”

    ...

    “ Dị hỏa bảng, đứng thứ mười chín, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, trở về...”

    Một luồng lửa xanh nhạt từ trong cơ thể Tiêu Viêm phun mạnh ra, nhập vào một trụ đá.

    ...

    “ Dị Hỏa bảng, đứng thứ bảy, Cửu U Kim Tổ Hỏa, trở về...“ Dị hỏa bảng, đứng thứ ba, Tịnh Liên Yêu Hỏa, trở về...”

    “ Dị hỏa bảng, đứng thứ hai, Hư Vô Thôn Viêm, trở về”.

    Tiêu Viêm lần này một hơi gọi ra 22 loại dị hỏa trong trời đất có điều sau khi mở mắt ra ánh mắt Tiêu Viêm liền lập tức khẽ nhíu lại thậm chí bản thân hắn còn có chút rùng mình.

    Dị Hỏa Quảng Trường, Phần Quyết cùng với truyền thừa của Đà Xá Cổ Đế trên lý thuyết hoàn toàn có thể triệu hồi toàn bộ dị hỏa trong trời đất này chỉ là Tiêu Viêm mãi mãi không thể nào tin được trên Dị Hỏa Quảng Trường thiếu mất vài loại dị hỏa.

    Ở quảng trường rực lửa này không có dị hỏa đứng thứ 21 – Lục Đạo Luân Hồi Viêm.

    Dị Hỏa đứng thứ hai mươi – Long Phượng Diễm.

    Dị Hỏa đứng thứ năm – Sinh Linh Chi Diễm.

    Dị Hỏa đứng thứ hai – Hư Vô Thôn Viêm.

    Trên Dị Hỏa quảng trường lúc này vừa vặn thiếu bốn loại dị hỏa đồng nghĩa với việc Hủy Diệt Hỏa Liên của Tiêu Viêm yếu hơn trong nguyên tác rất nhiều, ba loại dị hỏa kia có thể không có tăng lên bao nhiêu tăng phúc nhưng thiếu Hư Vô Thôn Viêm tuyệt đối là đại tổn thất.

    Tất nhiên Tiêu Viêm cho dù cố gắng hơn nữa cũng không có cách nào gọi được bốn loại dị hỏa kia trở về bởi bốn loại dị hỏa đều thuộc về Vô Song, Phần Quyết Tiêu Viêm có nhưng Vô Song hắn cũng có, muốn cướp đồ từ trong tay Vô Song hắn căn bản chỉ là mơ tưởng.

    Tiêu Viêm hiện nay cũng không hề có cơ hội để suy nghĩ quá nhiều nữa, đại hắc thủ đang đánh thẳng về phía hắn, nếu hắn còn ngập ngừng tuyệt đối sẽ trọng thương thậm chí phải đánh đổi bằng cả tính mạng của mình.

    Nếu đủ cả 22 loại dị hỏa thì Tiêu Viêm có thể gọi ra Dị Hỏa Hằng Cổ Xích, bằng một chiêu này của Đà Xá Cổ Để hắn thắng chắc chỉ là hiện nay hắn không gọi ra được đủ dị hỏa.

    Tiêu Viêm lập tức cắn lưỡi sau đó phun ra một ngụm tinh huyết, khí thế của hắn tăng lên đến đỉnh điểm, hắn gầm lên một tiếng kinh động thế gian.

    “Mười tám loại dị hỏa hợp nhất – Hủy Diệt Luân Hồi”.

    Khi mười tám loại dị hỏa hợp nhất đánh ra va chạm cùng Thiên Diệt Thủ của Vô Song cũng là lúc khóe miệng Vô Song cong lên một nụ cười quỷ dị, hắn đợi thời khắc lâu lắm rồi.

    Đúng lúc hai đại sát chiêu va chạm vào nhau cũng là lúc bầu trời tối sầm lại, toàn bộ thiên không nứt ra làm hai phần, một con mắt khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, con mắt vừa hiện thân lập tức khóa chặt Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Viêm.

    Sấm chớp nổ vang, không gian quay cuồng, thiên địa biến sắc, toàn bộ thế gian này đứng trước mặt con mắt kia đều trở nên bé nhỏ không đáng kể, cho dù là Hồn Thiên Đế hay Tiêu Viêm trong mắt nó cũng chỉ là kiến hôi.

    Thiên Đạo là kẻ tạo ra thế giới này, nó là người đứng đầu một mảnh thế giới nhưng Thiên Đạo cũng có một điểm yếu, một điểm yếu để Vô Song khai thác, chỉ cần thế giới này bị hủy diệt thì Thiên Đạo cũng chết đi, Thiên Đạo cùng Đấu Khí Đại Lục vốn là một thể, nếu mảnh đại lục này là thân xác thì Thiên Đạo liền là linh hồn, cả hai căn bản cùng một mạng.

    Vô Song biết Hủy Diệt Hỏa Liên của Tiêu Viêm cùng Thiên Diệt Thủ của hắn mạnh thế nào, hai đòn này va chạm với nhau chưa chắc đã đủ sức hủy đi Đấu Khí Đại Lục nhưng đánh nát cả Trung Châu là dư sức, hai đòn này thừa sức tạo ra một khe rãnh khổng lồ chia mảnh đại lục này làm hai phần, việc này Thiên Đạo căn bản không thể chấp nhận.

    Thiên Đạo hiện thân đương nhiên chỉ có một kết cục, Thiên Đạo từ trước đến nay đều vô tình, đối với nó không một là ngoại lệ, đối với nó bất cứ kẻ nào làm ảnh hưởng đến địa vị của nó trong thế giới này đều chỉ có một kết cục chết.

    Con mắt kia mở lớn, một luồng kinh thiên khí thế bắn thẳng lên người Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế, cho dù bọn họ là đấu đế thì vẫn là cư dân của phiến đại lục này, vẫn giống như Phượng Khinh Huyền không thể nào chống lại linh hồn khống chế của Thiên Đạo.

    Một cái mở mắt liền khống chế hai đấu đế cường giả, cái mở mắt thứ hai nó khiến không gian của Đấu Khí Đại Lục như dừng lại, thời gian bị đóng băng, toàn bộ sinh vật trên mảnh đại lục này trong tích tắc bị đình trụ, đây là lúc để nó phán quyết.

    Cái mở mắt thứ ba, bầu trời màu đen xuất hiện từng con huyết long gào thét, có những đầu huyết long to gần vạn trượng che kín cả một vùng trời đất, huyết long gầm thét mà lao xuống, đây chính là Tịch Diệt Huyết Lôi của Thiên Đọa, thứ thiên kiếp có sức phá hoại khôn cùng.

    Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế hoàn toàn bất lực, cả hai chỉ có tư cách dương mắt mà nhìn sinh mạng của mình dần dần kết thúc, có thể một con huyết long không cách nào đánh chết hai người nhưng trên bầu trời kia có trăm con ngàn con, một màn tế huyết long này thừa sức để khiến hai vị đấu đế biến mất khỏi thế gian.

    Thiên Đạo phi thường tự tin, nó tự tin khi nó mở mắt ra lần thứ tư mảnh đại lục này sẽ lại không có đấu đế, sẽ lại không có ai chống lại được nó, một mảnh đại lục phi thường yên bình đáng tiếc nó không thể nào tưởng tượng được trong hư vô có một ngón tay khẽ điểm ra.

    “Hắc Phượng Hoàng Thần Thông – Nghịch Đảo”.

    Cuộc chiến của Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế có thể coi là chính thức kết thúc, phần tiếp theo là của Vô Song, là của Vô Song với con mắt khổng lồ kia.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
    Chương 500: Sát Đạo Giả (2)
    Một thức Nghịch Luân, một con Hắc Phượng Hoàng, một nam tử không thuộc về thế giới này.

    Trong thời khắc toàn bộ thiên địa đều đóng băng, trong thời khắc vạn vật đều dừng lại run sợ trước Thiên Đạo cao cao tại thượng kia thì hắn xuất hiện.

    Nghịch Luân thuật của Hắc Phượng Hoàng là thuật duy nhất có khả năng làm ảnh hưởng đến Thiên Đạo bởi nó có thể ảnh hưởng đến trật tự, ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ, thứ gì càng hoàn mỹ thì càng sợ hãi Hắc Phượng Hoàng.

    Vô Song không chỉ một lần săn thiên đạo nhưng đây là lần đầu tiên hắn đứng trong vị thế của kẻ yếu hơn, lần đầu tiên hắn phải ngước mắt lên nhìn lên đối phương.

    Bản thân Vô Song hắn vốn vô pháp vô thiên, trời không sợ đất không sợ, những việc người khác dám làm hắn đương nhiên dám làm, những việc người khác không dám làm hắn lại càng dám làm, hai chữ Nghịch Thiên chính là từ đó mà ra, cuộc đời của hắn vốn là Nghịch Thiên mà đi.

    Một hắc chỉ cực kỳ nhẹ nhàng thậm chí không mang theo chút ba động lực nào nhưng lại có thể làm hai tia sáng khóa chặt Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế bị tan vỡ, trong thoáng chốc cả hai nhân vật đấu đế cường nhất đại lục này thân hình run lên, bọn họ thoát khỏi linh hồn cấm chế của Thiên Đạo.

    Tất cả sự việc diễn ra rất nhanh chỉ trong một cái chớp mắt nhưng cũng đủ để Thiên Đạo không cách nào mở mắt lần thứ tư, chỉ cần nó không thể mở mắt lần thứ tư, chỉ cần ngăn cản nó một tích tắc thôi cũng đủ để Vô Song thực hiện kế hoạch của mình.

    Hai tay hắn rất nhanh đưa về trước kết thành những thủ ấn kì dị, con mắt thứ ba của hắn mở thật to con mắt màu bạc làm kẻ khác run sợ từ tận trong linh hồn, mái tóc vàng tung bay nhưng không biết vì lý do gì nó đang chuyển sang hai màu trắng đen với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, xung quanh người Vô Song ngập tràn khí tức hắc ám, hai ánh mắt của hắn cũng không còn màu sắc bình thường nữa, một đôi mắt ngập tràn tử khí.

    “Lục Đạo Luân Hồi Ấn – Ngạ Quỷ Ấn”.

    “Hồn Thiên Đế, Tiêu Viêm hôm nay để ta mượn sức của hai ngươi cùng xem Thiên Đạo giới này có bao nhiêu bản lĩnh”.

    Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế tất nhiên không bao giờ chấp nhận làm khôi lỗi cho người khác chỉ là cả hai căn bản chưa kịp phản ứng cũng chưa kịp có bất cứ hành động gì trên trán hai người đã hiện lên một đạo hắc ấn, đồng thời hai sau lưng Vô Song lúc này hiện ra một đại ma đầu kinh thế, một ma đầu mang theo màu đỏ của dung nham cùng màu đen của địa ngục – Địa Ngục Ma Thần kinh thiên hạ.

    Địa Ngục Ma Thần gầm lên một tiếng, hai cánh tay của hắn theo pháp quyết của Vô Song đánh thẳng về đỉnh đầu của Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế, đây chính là con bài tẩy cuối cùng của Vô Song, con bài cuối cùng để hắn cùng Thiên Đạo đánh một trận.

    Bằng vào thực lực của Vô Song chỉ cần hắn muốn đột phá đấu đế thì thiên hạ này căn bản không ai cản nổi hắn nhưng cái thực lực đấu đế này hắn căn bản không cần cũng chưa bao giờ quan tâm, cảnh giới đấu đế chỉ là cánh cửa giúp hắn dễ dàng khống thế Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế hơn mà thôi.

    Điểm yếu duy nhất của Vô Song khi đánh với Thiên Đạo chỉ là giới hạn thực lực của thế giới, năm đó Thiên từng đánh với Thiên Đạo một trận, năm đó thực lực của Thiên cũng bị giới hạn lại chỉ còn bằng đấu đế cường giả thứ thực lực cực hạn mà thế gian này cho phép, năm đó Thiên chỉ có thể bức lui Thiên Đạo nhưng đổi lại hắn cũng bị thương không nhẹ, bản thân Vô Song tuyệt đối sẽ không mắc phải sai lầm năm đó, không ai tắm hai lần trên một dòng sông.

    Cực hạn của thế giới này là đấu đế cường giả còn Vô Song chỉ là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong, kể cả hắn có đột phá được đấu đế cùng lắm cũng chỉ bằng với năm đó nhưng hiện tại hắn có hai cái đấu đế sau lưng, hai đấu đế này không có tác dụng gì trong việc tấn công Thiên Đạo nhưng bọn họ là luồng năng lượng vô cùng vô tận cho Vô Song sử dụng, khiến điểm yếu về đấu khí không đủ của hắn hoàn toàn bị loại trừ, ít nhất tổng sản lượng đấu khí của hai đấu đế cường giả đã vượt qua cực hạn của thế giới này nhưng lại không hề phá vỡ quy tắc.

    Tất cả những việc trên nói thì dài nhưng thực sự chỉ trong một cái chớp mắt của Thiên Đạo, Thiên Đạo bị sự xuất hiện của Vô Song làm cho kinh ngạc nhưng đây không phải là toàn bộ, nó không chớp mắt lần thứ tư bởi vì nó cảm nhận được kẻ kia phi thường quen thuộc, sự quen thuộc ăn vào trong tận kí ức của nó.

    Vô Song ngước nhìn Thiên Đạo, khóe miệng từ từ cong lên, đôi cánh Hắc Phượng Hoàng hiện ra giữa hư không, khi bầu trời bị bao phủ bằng màn đêm thỉnh thoảng lóe lên những tia chớp màu đỏ cùng những tiếng gầm vang như muốn xé tan mảnh không gian này thì đôi cánh của Vô Song trở nên phi thường đẹp đẽ, vẻ đẹp đặc biệt của bóng tối.

    “Ta biết ngươi chưa quên ta đúng không, chớp mắt lần thứ tư đi đối thủ cũ”.

    Tất nhiên nó làm sao quên được Vô Song, trăm vạn năm qua chỉ có duy nhất một lần nó bị thương chính là từ kẻ ở dưới kia, trăm vạn năm qua chỉ có duy nhất một cường giả đến từ bên ngoài muốn phá vỡ quy tắc của nó, muốn uy hiếp đến nó, lần trước nó đã không cách nào tiêu diệt được Vô Song thì hôm nay nó nhất định phải sửa sai.

    Trăm vạn năm trước nó không thể giết nổi Vô Song nhưng không có nghĩa là hiện tại nó không thể bởi vì khí tức của Vô Song so với Thiên ngày đó yếu đến thảm hại, thứ khí tức này đối với nó không khác gì kiến hôi.

    Cuối cùng nó chớp mắt, cái chớp mắt thứ tư báo hiệu cuộc chiến giữa chủ nhân của mảnh đại lục cùng cường giả mạnh nhất đại lục chính thức bắt đầu.

    Vẫn là huyết long gầm thét, vẫn là Tịch Diệt Long Lôi bao phủ toàn bộ bầu trời nhưng lần này không phải là một đạo long lôi cũng không phải mười đạo long lôi mà hàng trăm hàng ngàn đạo long lôi lao thẳng xuống Vô Song, hàng trăm hàng ngàn đầu huyết long gầm vang đủ sức xé nát thân thể Đấu Đế thành ngàn mảnh.

    Ẩn sâu trong mắt của Vô Song tử khí bắt đầu chuyển động, hắn sinh ra ở Địa Ngục, hắn lớn lên ở Địa Ngục, ngày hắn đột phá trở thành Nghịch Thiên Tà Đế uy chấn thiên hạ cũng là từ Địa Ngục, có lẽ trong thiên hạ này người hiểu biết về Địa Ngục chỉ sợ chẳng có mấy ai bằng hắn.

    Trong ánh mắt ngập tràn tử khí của Vô Song nhìn ra hàng trăm hàng ngàn đầu Huyết Long ngập tràn oán khí, bọn chúng là linh hồn của Viễn Cổ Long Tộc, bọn chúng chết đi linh hồn không cách nào nhập thổ cũng không cách nào tiêu tán, bọn chúng chết đi cũng không cách nào có được sự tự do, thân là long tộc lại vĩnh viễn ở bên Thiên Đạo, vĩnh viễn không được siêu sinh.

    Tàn hồn của Long Tộc bị khống chế cũng chứng minh cho Vô Song biết một điều, tàn hồn của Phượng Tộc cũng không khác là bao, thân là Phượng Tổ hắn lại càng có thêm một lý do bắt buộc phải giết chết thứ cao cao tại thượng kia.

    Hai tay chắp lại lập tức kết thành thủ ấn, Luân Hồi Nhãn một lần nữa lại tỏa ra thứ ánh sáng màu bạc chiếu sáng toàn bộ bầu trời, linh hồn lực của Vô Song như một cơn hồng thủy bạo nộ, linh hồn mạnh mẽ nhất phiến thiên địa này.

    “Luân Hồi Lục Ấn – Nhân Ấn”.

    “Luân Hồn Lục Ấn – Thần Ấn”.

    Thân thể Vô Song lập tức hóa thành khổng lồ không khác gì một ngọn núi lớn ở Thú Vực, bàn tay của hắn đưa ra phía sau để rồi mạnh mẽ đánh ra một chiêu, một chiêu duy nhất từ tay của hẳn không ngờ lại triệu hồi ra một bàn tay khổng lồ, một bàn tay khổng lồ xuyên thủng cái bầu trời bao phủ bởi đêm tối này.

    Thần Ấn vẫn mạnh mẽ như năm đó, Thần Ấn một đòn đánh xuống trực tiếp nghiền nát vô số Huyết Long đang lao tới, dư uy một đòn chưa hết trực tiếp oanh ra một cái hố khổng lồ trên đại địa.

    Huyết Long chết rất nhiều nhưng số lượng của bọn chúng cực kỳ kinh người, Thần Ấn tuy mạnh nhưng không có cách nào một đòn tiêu diệt toàn bộ, số lượng Huyết Long vẫn vô cùng kinh khủng, không hề sợ chết lao về phía Vô Song.

    Vô Song nắm chặt nắm tay của mình, toàn bộ cơ thể khổng lồ được bao phủ bởi Nhân Ấn, một bộ chiến giáp phi thường cường đại.

    Vô Song đang cảm thấy những linh hồn Huyết Long này đổ lệ, những dòng lệ màu đỏ nhưng chính bản thân của chúng, oán khí trùng thiên nhuộm đỏ cả bầu trời. Truyện đăng nhanh nhất tại TruyenCv . com

    “Để hôm nay bản đế giúp các ngươi siêu sinh, để hôm nay bản đế giải thoát cho các ngươi, Nhân Ấn Chiến Giáp – Tử Vong Chi Thủ - Diệt Sinh Thủ”.

    Cánh tay của Vô Song lập tức biến thành màu đen, cánh tay của hắn thậm chí khô quắt lại, tử khí bao trùm toàn bộ cánh tay đó, quanh người Vô Song ngập tràn sự tử vong cùng tà ác, Diệt Sinh Thủ của đệ nhất Ma Tổ năm xưa thử hỏi sao có thể không tà ác ?.

    Diệt Sinh Thủ đi của Vô Song lại được cộng thêm Nhân Ấn bảo hộ chỉ cần nơi nào hắn đánh tới thì vô số Huyết Long lập tức hoàn toàn nổ tung, chút tàn hồn cuối cùng bị giam giữ liền được giải thoát, liền bị biến thành hư vô có điều lần va chạm này Vô Song cũng không hề thoải mái, phần giáp bảo vệ của Nhân Ấn trên chính cánh tay của hắn vậy mà bắt đầu xuất hiện vết nứt, bắt đầu có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

    Nói đi cũng phải nói lại, tử vong là thứ dễ dàng nhất có thể tiêu diệt sinh mệnh nhưng sinh mệnh lực lượng cũng là khắc tinh của tử vong lực lượng, ánh sáng có thể đẩy lùi bóng tối thì bóng tối cũng có thể nuốt chửng ánh sáng, huyết lôi của Thiên Đạo là thứ lực lượng thuần dương bá đạo nhất trong thiên hạ này, nó có thể coi thứ ánh sáng mạnh mẽ nhất còn Diệt Sinh Thủ của Vô Song lại đại diện cho bóng tối, hắn có thể gây ra sức sát thương khổng lồ với đối phương nhưng hắn cũng bị thương tuyệt đối không nhẹ, nếu không có Nhân Ấn cường hoành bảo vệ bản thân Vô Song chưa chắc đã dám cường ngạnh đánh ra một chiêu này.

    Lần chớp mắt thứ tư của Thiên Đạo có thể coi là hòa nhau, Vô Song không biết đối phương còn bao nhiêu Huyết Lôi nhưng có lẽ bản thân Thiên Đạo cũng biết chỉ dùng Huyết Lôi đối phó với Vô Song căn bản không đủ.

    Ánh mắt khổng lồ kia lần này tiếp tục nhắm lại, cái mở mắt thứ năm rốt cuộc cũng đến rồi.

    Mở mắt lần thử năm là một loại lôi kiếp khác, loại lôi kiếp lần này tuyệt đối không mang theo chút khí tức sinh mệnh nào, thứ này là thiên lôi thuần túy, thứ sát phạt lực lượng mạnh nhất của Thiên Đạo.

    Lôi Điện ngập tràn cả bầu trời nói chính xác hơn là Tử Điện, thứ Tử Điện màu tím bao phủ cả không trung làm người ta có cảm giác không rét mà run, Tử Điện rất nhanh liên tục phóng xuống Vô Song ở bên dưới, Tử Điện không nhiều bằng Huyết Lôi nhưng nó lại mang theo sức phá hủy gấp mười lần.

    Nhìn thấy bầu trời ngập tràn tử điện khóe miệng của Vô Song lại khẽ nhếch lên, trăm vạn năm trước bản thân hắn cũng từng được thử qua loại lôi kiếp này, loại lôi kiếp khiến lần đó hắn ăn không ít đau khổi.

    “Diệt Hồn Tử Lôi” thứ lôi kiếp chuyên nhắm vào linh hồn cường giả, thứ lôi kiếp đánh cho kẻ khác vĩnh viễn không cách nào siêu sinh.

    Thiên Đạo đương nhiên có thể nhìn ra thứ mạnh nhất của Vô Song là gì, khác với trăm vạn năm trước bản thân Thiên Đọa hoàn toàn bất lực trước mặt Thiên nhưng trăm vạn năm sau thì lại khác, Thiên Đạo vẫn là Thiên Đạo còn Vô Song không phải là Thiên, thứ lực lượng duy nhất của Vô Song làm Thiên Đạo kiêng kị chỉ có linh hồn của hắn mà thôi.

    Vô Song chắp hai tay lại, trong ánh mắt ngập tràn tử khí nhưng không ngờ lại toát ra hào quang vạn trượng, thứ năng lượng ánh sáng thuần khiết chiếu khắp nhân gian.

    “Nhất Niệm Thành Ma, Nhất Niệm Thành Phật – Bất Tử Kinh – Bất Tử Minh Vương Ấn”.

    Phật âm đầy trời, hư ảnh từng tôn từng tôn cự phật lại một lần nữa xuất hiện bên cạnh Vô Song, xung quanh cơ thể hắn lại xuất hiện một vòng phật quang khổng lồ, Bất Tử Minh Vương Ấn xóa sạch toàn bộ khí tức hắc ám trên người Vô Song, toàn bộ cơ thể hắn chuyển sang màu vàng như một tôn cự phật đang yên tĩnh ngồi thiền vậy.

    Vô số tử lôi đánh xuống, sức công phá của tử lôi căn bản không phải bàn đến nhưng nó lại không có cách nào xuyên qua phòng ngự màu vàng của Vô Song, nói cho cùng Tử Lôi là khắc tinh của linh hồn lực, nó có thể dễ dàng tiêu hao thậm chí đốt cháy linh hồn đối phương nhưng Phật Tư cường giả từ trước đến nay không quan tâm tới linh hồn lực đặc biệt là Bất Tử Kinh, Bất Tử Kinh chỉ quan tâm duy nhất đến cường độ thân thể mà thôi.

    Tất nhiên Vô Song không thể nào tử thủ được, hắn nhất định phải phản công bởi năng lực của Thiên Đạo là vô hạn, muốn tiêu hao chiến với Thiên Đạo căn bản là tự sát, nếu không thể tấn công Thiên Đạo thì Vô Song hắn kiểu gì cũng thua mà thôi.

    Truyện được đăng tại T r u y e n C v . c o m

    Như cảm nhận được tâm ý của Vô Song, Sát Đạo Kiếm sau lưng hắn nhè nhẹ rung lên. . . . .
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
    Chương 501: Không Đề (3)
    Trong mắt Tiêu Viêm cũng phừng lên ngọn lửa. Trận chiến này, sẽ là trận đấu cao cấp nhất của toàn thể đại lục Đấu Khí trong một vạn năm lại đây.

    Bất luận thành bại, trận chiến này nhất định sẽ lưu danh thiên cổ.

    Nhìn không gian trong chốc lát trở nên vắng vẻ, ai nấy đều nín thở nhìn lên, hai người vẫn chưa động thủ, nhưng khí thế đã như núi đè xuống đỉnh đầu tất cả.

    “ Ào ào . . . .”

    Biển máu ngất trời, tràn ngập thiên không, con mắt đỏ au của Hồn Thiên Đế trong khoảnh khắc đó rực lên, hướng về phía trước bước mạnh một bước.

    Ầm!

    Theo bước chân hắn, cả bầu trời cũng phải run lên. Biển máu ngất trời sôi sục, hóa thành một ngọn sóng máu cao mấy vạn trượng hung hăng ụp xuống Tiêu Viêm.

    Dưới con sóng vạn trượng, Tiêu Viêm có vẻ nhỏ bé như một con kiến.

    Khuôn mặt Tiêu Viêm cực kỳ bình tĩnh, hai mắt hắn sáng lên rực rỡ, nhìn chằm chằm vào con sóng hung hãn nọ, năng lượng ẩn chứa trong đó đủ sức đánh cho linh hồn của một Cửu tinh Đấu Thánh cũng phải tan nát.

    “Lửa đâu . . .”

    Tiêu Viêm nhếch miệng, một âm thanh rất nhỏ truyền ra, ngay khi âm thanh đó vừa dứt, mặt đất phía dưới ầm ầm nứt ra một miệng vực cực sâu, từ dưới đáy vực, dung nham đỏ rực như suối phun lên, xông đến tận trời, cuối cùng tạo thành một con sóng dung nham khổng lồ, hung hăng cuộn tới con sóng màu máu vạn trượng kia.

    Ầm!

    Đất trời chao đảo, mưa máu hòa cùng bọt dung nham tung tóe mờ mịt thiên không, ào ào rơi xuống khắp Trung Châu.

    Thế công bị chặn đứng nhưng Hồn Thiên Đế không lấy gì làm kinh ngạc, bởi nếu Đấu Đế dễ bị thu thập như vậy thì lão đã không cố chấp truy cầu bằng được ngàn năm qua , tuy vậy nét mặt hắn cũng nghiêm túc hẳn, Tiêu Viêm có thể đón nhận công kích của lão nhẹ nhàng như thế, nói rõ đối phương thật sự đã tiến nhập vào cảnh giới kia, chứ không phải chỉ dựa vào ngoại vật mà thăng lên tạm thời.

    “Huyết Ma Thực Tâm Lôi! “

    Hồn Thiên Đế chân đạp sen máu, tay chỉ về phía tầng mây đỏ sậm đang bao phủ cả Trung Châu. Ngón tay vừa điểm, mây máu giống như một cái mang cá khổng lồ phập phồng co giãn, mãnh liệt thu vào rồi hung hãn trào ra.

    “Ầm ầm... ầm!”

    Khi đám mây máu mênh mông kia thu lại, tạo thành hàng loạt khe hở không gian đen kịt khổng lồ chằng chịt trên bầu trời, khi đám mây phình ra, thì vô số tia chớp to lớn bằng cả ngọn núi ùn ùn giáng xuống như một trận mưa, điên cuồng xối xả tràn về phía Tiêu Viêm. Mỗi một luồng sét, đều ẩn chứa lực lượng khiến cho đám Cổ Nguyên cũng phải thất sắc kinh hồn.

    Nhìn cả cơn mưa sấm sét màu máu bao phủ đất trời, trong mắt Tiêu Viêm thoáng hiện nét tập trung. Hung lệ và oán khí ẩn chứa trong huyết lôi quả rất tà dị, nếu bị nó đánh trúng, tất sẽ khiến cho thần trí trọng thương.

    Vù!

    Từ trong cơ thể Tiêu Viêm, những quầng lửa rực rỡ cấp tốc lao ra bao bọc xung quanh hắn, tạo thành một ngọn lửa hình người khổng lồ sừng sững giữa đất trời. Hỏa nhân mở miệng, nhất thời thiên địa tĩnh mịch, một luồng lửa huyễn lệ huy hoàng cực độ từ trong đó bắn thẳng ra, nhuộm hồng cả thinh không, cùng vô số huyết lôi va chạm.

    Rầm rầm rầm....

    Trên bầu trời, lửa đỏ cùng huyết lôi điên cuồng lao vào nhau, mặt đất khắp nơi dưới chấn động kịch liệt không gì sánh được của năng lượng bị xé toang thành những khe vực cực lớn.

    Nhìn uy thế của huyết lôi và hỏa diễm trên thinh không, ai ấy đều chấn kinh. Giao thủ khủng khiếp như thế, đã vô pháp diễn tả bằng ngôn từ, bởi bất luận một đạo công kích nào trong đó rơi xuống tổng bộ liên minh thì chắc chắn sẽ gây ra thương vong vô số.

    Huyết lôi ngập trời, sắc máu bao trùm thiên địa, nhưng nhìn Tiêu Viêm vẫn an ổn dưới công kích của mình, trong mắt Hồn Thiên Đế cũng phải thoáng hiện nét âm trầm. Loại chiến đấu giằng co thế này, không phải là điều hắn muốn thấy!

    “Tiêu Viêm, chớ nghĩ là tiến vào Đấu Đế, liền có thể cùng bản Đế tranh phong!”

    Hít sâu một hơi, vẻ mặt Hồn Thiên Đế trở nên dị thường nghiêm trọng. Huyết lôi khắp trời trong khoảnh khắc đó đột nhiên yếu bớt, rồi dưới ánh mắt kinh hoàng của chúng nhân, Hồn Thiên Đế há mồm hút mạnh, huyết vân cuồn cuộn nọ không ngờ hóa thành luồng sáng rực đỏ che trời phủ đất, chui tọt vào miệng hắn.

    Quầng mây máu dày đặc trên trời vốn ngưng tụ từ không biết bao nhiêu máu huyết con người, giờ khắc này lại bị Hồn Thiên Đế nuốt chửng.

    Khi đám mây máu bị Hồn Thiên Đế nuốt chửng toàn bộ thì thân thể hắn cũng bành trướng lên, trong nháy mắt đã hóa thành một huyết nhân cao tới mấy vạn trượng. Huyết quang nhanh chóng ngưng tụ ngoài thân thể, tạo thành một bộ giáp đỏ rực màu máu, bao phủ toàn thân.

    Huyết nhân sừng sững giữa thiên địa, như muốn che lấp cả bầu trời. Dưới ảo giác mà con mắt mang lại, ai nấy dường như có thể nhìn thấy, chỉ cần Hồn Thiên Đế vung quyền, lập tức sẽ đánh nát cả khu vực rộng hàng vạn trượng thành vực sâu.

    “Ha ha, đây là thân Huyết Đế của ta, ngươi có thể làm được không?”

    Đồng tử rực máu to lớn của Hồn Thiên Đế nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, một hơi thở của lão cũng đủ tạo thành bão tố quét ngang Trung Châu, chấn động năng lượng đất trời.

    “Thân Đấu Đế sao..?”

    Nhìn Hồn Thiên Đế cao vạn trượng, đám Cổ Nguyên mặt mày nhăn nhúm. Bọn họ đều là những chủng tộc từ viễn cổ truyền lại, tự nhiên quá biết, cường giả Đấu Đế có thể nhập cả thiên địa vào cơ thể. Khi đó, chính họ mới là trời là đất, giơ tay nhấc chân đều có thể xé nát trời xanh, uy lực cường đại đến kinh hoàng.

    Mà thân hình khổng lồ đó, cũng không phải do năng lượng biến thành, mà là thân thể thật sự. Thử nghĩ, có thể tạo thành thân máu thịt như thế, là loại thanh thế kinh khủng đến mức nào.

    Năng lực ấy, được người ta gọi là thân Đấu Đế. Bởi vì chỉ khi nào trở thành Đấu Đế mới có thể thi triển nó được.

    Đối mặt với một Hồn Thiên Đế khổng lò Tiêu Viêm chỉ ngửa mặt lên trời cười cười rồi nhìn con quái vật to lớn kia chứ không chút hoảng sợ, thủ ấn biến ảo, mặt đất chấn động rồi lại nứt toác. Vô cùng vô tận dung nham nóng bỏng phún trào, hóa thành biển lửa ngập trời, đồng loạt nhập vào thân thể Tiêu Viêm.

    Khi những dòng thác lửa này tràn vào thân thể hắn, Tiêu Viêm dưới vô số ánh mắt trợn trừng đột ngột lắc mình hóa lớn lên. Đồng thời tầng tầng lớp lớp lửa đỏ phun ra từ khắp các lỗ chân lông trên người hắn, tạo thành một con rồng lửa khổng lồ quấn quanh thân.

    “Quả nhiên có chút bản lĩnh!”

    Nhìn thấy lửa cháy rực trời quanh thân Tiêu Viêm, trong mắt Hồn Thiên Đế thoáng hiện chút sửng sốt, rồi lão cười lạnh:

    “Ta thật muốn nhìn xem, thân Huyết Đế của ta và thân Viêm Đế của ngươi, đến tột cùng cái nào hơn cái nào kém!”

    Sau tiếng cười nhạt, Hồn Thiên Đế nhấc bàn chân khổng lồ lên bước tới, cuộn theo phong vân lôi điện, một quyền bình thường đấm thẳng về phía Tiêu Viêm. Lập tức bầu trời tan vỡ, vô tận sắc máu bao trùm về phía Tiêu Viêm, kình phong cuộn lại, quả thật đáng sợ không gì sánh được.

    Nhìn thấy Hồn Thiên Đế đấm thẳng vào mặt mình, Tiêu Viêm hừ lạnh, cũng không tránh né mà đồng dạng vung tay chém ra, con rồng lửa quấn quanh thân cũng hung hãn nương theo quyền phong nhào tới.

    Chương 498 : Không Đề (3)

    Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Viêm như hai con thú săn mồi, như hai con quái vật say máu lao vào sinh tử với nhau, thực lực của bất cứ ai trong hai người cũng có thể hủy thiên diệt địa, chỉ cần một người cũng có thể hủy diệt toàn bộ mảnh lục địa này huống gì hai người ?.

    Một quyền va chạm làm không gian đứt vỡ, một quyền va chạm làm thiên hạ rung động, từng di chuyển làm mặt đất rung lên bần bật, đấu khí nổ tung tuôn trào như núi lửa, áp lực bóp nghẹt cả thiên khung.

    Nếu có một từ có thể hình dung hai người hiện nay chỉ có thể là ‘tận thế’, không phải là hai người không quan tâm đến không gian xung quanh mà là hai người không cách nào có thể thu tay lại được, cả hai vừa mới bước vào cảnh giới đấu đế không lâu chỉ riêng việc khống chế lực lượng đã thua xa những đấu đế trong quá khứ.

    Không một ai của Cổ Tộc và Hồn Tộc còn dám ở lại xem cuộc chiến, cường giả của hai tộc chỉ cần dính vào một tia dư ba của trận đánh này liền xương cốt cũng không còn, cho dù là Cổ Nguyên mạnh nhất trong hai tộc lúc này cũng chỉ có thể chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

    Bụp!

    Huyết khí và hỏa phượng hoàng như trời sập va vào nhau, kình phong kinh khủng lan tràn, chấn cho vô số núi đồi bên dưới tan thành phấn vụn.

    Rầm.. rầm.. rầm!

    Trên lý thuyết Tiêu Viêm có thể bằng vào hỏa diễm của mình khắc chế huyết thuật của đối phương, điều này đương nhiên là hoàn toàn chính xác bởi ưu thế tiên thiên công pháp giữa hai bên là quá lớn nhưng thực tế Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế căn bản không thể phân ra thắng bại.

    Tiêu Viêm năm nay bao nhiêu tuổi ?, Hồn Thiên Đế năm nay bao nhiêu tuổi ?, Tiêu Viêm cho dù thế nào cũng chỉ có thể coi là thiên tài có tư chất của Đấu Khí Đại Lục, kể cả có một bước lên tiên cũng không thể nào đủ kinh nghiệm cùng thực lực đánh cùng Hồn Thiên Đế một trận.

    Tiêu Viêm này không phải là Tiêu Viêm trong nguyên tác, về thực lực hắn không kém chút nào nhưng về kinh nghiệm chiến đấu thì thực tế không thể bằng nổi, Vô Song có thể dùng mộng cảnh của Hắc Phượng Hoàng đào tạo ra một Tiêu Viêm còn mạnh hơn nữa nhưng hắn không có rảnh, từ đầu đến cuối đây mới là kết quả mà hắn mong muốn nhất.

    Nếu trên đời này có ai hiểu rõ nhất về đấu đế cảnh giới chắc chắn chỉ có sư phụ của hắn Phượng Khinh Huyền, nàng là cường giả sống từ thời chư đế thời đại, nàng tất nhiên được nhìn thấy những thứ người khác không cách nào nhìn ra.

    Đấu Đế rất mạnh, chỉ cần bước vào cảnh giới đấu đế trên cơ bản không cách nào có thể bị chết cũng không có bất cứ cách nào để hai đấu đế giết chết nhau việc này cũng giống Cổ Nguyên hay Hồn Thiên Đế rõ ràng Cổ Nguyên mạnh hơn một chút nhưng muốn giết Hồn Thiên Đế căn bản là mộng tưởng vậy.

    Thông thường mà nói Đấu Đế không bao giờ ra tay với nhau trừ khi hai bên có thâm cừu đại hận nhưng kể cả có ra tay đấu đế cũng phải tuân thủ một quy tắc bất di bất dịch, bọn họ phải chiến đấu trong không gian đấu đế do cả hai tạo ra.

    Không gian đấu đế có thể hiểu thẳng ra là một thế giới riêng biệt được tạo ra bởi đấu đế thứ mà đấu thánh cả đời cũng không có cách nào tạo ra, điển hình của không gian đấu đế chính là những Dược Giới, Hồn Giới, Cổ Giới như hiện tại, chỉ có loại không gian này mới có thể chịu được sức mạnh hủy diệt của đấu đế cảnh giới.

    Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Viêm lúc này đại chiến ở trong không gian của Đấu Khí Đại Lục mảnh không gian phi thường yếu ớt, phải biết ở đấu tông cảnh giới đã bắt đầu có thể đụng vào không gian lực lượng đủ để hiểu không gian pháp tắc của mảnh đại lục này cũng chẳng mạnh mẽ gì.

    Đấu tôn cường giả đánh nhau còn có thể xé được không gian vậy đấu đế cường giả đánh nhau thì sao ?, đáp án lúc này làm người ta không rét mà run, xung quanh cả Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế lúc này xuất hiện vô số lỗ đen, những lỗ đen này căn bản không thể bị đóng lại, những mảnh vỡ không gian có thể hút toàn bộ những sinh vật bất hạnh vào bên trong sau đó xay chúng thành bụi phấn.

    . . . . . . . . . . . . . . . . . .

    “Có ổn không, hai kẻ đó như bị điên vậy nếu đánh tiếp chỉ sợ toàn bộ Đấu Khí Đại Lục cũng bị bọn họ đánh nát, lỗ đen kia càng ngày càng lớn rồi”.

    Bên cạnh Vô Song vang lên giọng nói của Khinh Huyền, nàng thực sự cảm thấy không ổn, mắt đẹp liền khẽ liếc Vô Song.

    Bản thân Khinh Huyền nhiều khi cũng không biết làm cách nào đối mặt với đứa đệ tử này của mình, rõ ràng Vô Song vẫn là Vô Song nhưng chính bản thân nàng lại không có cách nào có được cảm giác cao cao tại thượng như khi xưa, nàng không có chút cảm giác nào của sư phụ như khi xưa, lúc này ở bên cạnh Vô Song nàng như bị một vòng xoáy khổng lồ hút lại, nàng không cách nào cảm nhận được sự siêu việt đối với hắn thậm chí lúc này Khinh Huyền ở bên cạnh Vô Song còn có cảm giác phải ngước mắt mà nhìn.

    Cảm giác này cả đời Khinh Huyền chỉ có một lần trải nghiệm, cảm giác khi đối mặt với Thiên năm đó, năm đó kẻ kia một tay che cả bầu trời, năm đó kẻ kia cho nàng hiểu rõ nhất khái niệm về sức mạnh, cho nàng lần đầu tiên cảm nhận được sự an toàn một thứ mà từ trước đến nay Khinh Huyền căn bản không cần.

    Đối mặt với sự lo lắng của Khinh Huyền bản thân Vô Song chỉ khẽ mỉm cười, hai mắt hắn vẫn nhắm chặt lại, chân ngồi xếp bằng toàn bộ tâm thần như được đưa vào một cảnh giới đặc biệt.

    “Nếu hai người bọn họ có thể phá hủy thế giới này mới là kỳ tích, sư phụ . . . . người bình tĩnh một chút”.

    Khi Vô Song nói hai chữ ‘sư phụ’ rõ ràng trong giọng nói của hắn có chút ngập ngừng, lúc trước đương nhiên là không sao nhưng sau khi hắn tìm lại được kí ức của mình thì hai chữ ‘sư phụ’ này quả thực có chút thú vị.

    Đột nhiên lúc này thân thể Vô Song khẽ run lên một chút, đôi mắt đang nhắm chặt của hắn mở bừng ra, khí thế toàn thân của hắn hoàn toàn thay đổi, thứ khí thế này làm Khinh Huyền ở ngay cạnh sợ hãi đến biến sắc.

    Vô Song mở mắt ra chỉ có một đáp án duy nhất, Thiên Đạo đến rồi.

    . . . . . . . . . . . . . . . .

    Trên bầu trời, Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế mỗi bên đều phải bước lùi vài bước, khiến cho cả nghìn trượng không gian tan vỡ thành hư vô đen kịt. Website truyện convert T.r.u.y.ệ.n.C.v[.]c.o.m

    Tiêu Viêm trở thành đấu đế và Hồn Thiên Đế cũng như vậy, trận chiến này được gọi là song đế chiến, cuộc chiến vốn không có hồi kết, kết quả cuộc chiến này chỉ có thể là lưỡng bại câu thương, nếu cả hai không còn bài tủ chỉ sợ đánh thêm mấy ngày mấy tháng nữa cũng không chấm dứt nổi.

    Ầm!

    Một lần nữa cả Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Viêm lại bị đánh bật ra, trên cơ thể của cả hai đều đã có không ít vết thương nhưng khí thế chỉ có tăng chứ không có giảm, đấu khí vẫn tràn đầy như trường giang đại hải, cứ đà này trong mắt rất nhiều siêu cấp cao thủ có tư cách quan sát đều biết cuộc chiến căn bản không cách nào kết thúc sớm nổi.

    “Tiểu tử, ngươi thực sự rất mạnh nhưng ngày hôm nay lão phu căn bản không thể thua, ta và ngươi hôm nay cũng chỉ có một người có thể đi tiếp, có một người có thể trở thành bá chủ của thế giới này vì vậy kết thúc luôn đi”.

    Hồn Thiên Đế ánh mắt khóa chặt Tiêu Viêm, hai cánh tay của ông ta khẽ run lên, toàn bộ thân hình khổng lồ kia không ngờ bắt đầu dần dần thu nhỏ lại, vừa vặn bằng trở về trạng thái ban đầu.

    Nếu đây là Chư Đế thời đại hoàn toàn có thể khiến Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế bỏ qua cuộc chiến này, hai người liền chia đôi thiên hạ mỗi người quản một phương đáng tiếc đây không phải, thời đại này đã xác định rõ chỉ có một đấu đế tồn tại.

    Mối thù của Tiêu Tộc với Hồn Tộc không dễ xóa nhòa, việc Hồn Điện làm với Tiêu Gia căn bản không thể quên, muốn Tiêu Viêm sống hòa bình với Hồn Thiên Đế căn bản là không thể.

    Hồn Thiên Đế lại càng không thể cầu hòa, hắn chiến đấu cả đời, hắn tính toán cả đời chỉ để dành lấy địa vị ngày hôm nay, hắn tuyệt đối không thể để một kẻ khác chia sẻ địa vị với mình, sự kiêu ngạo của hắn, lòng tự tôn của hắn không cho phép điều đó.

    Hồn Thiên Đế trở về bản thể thì Tiêu Viêm cũng như vậy, cả hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện ra một tia sát cơ rất nặng, không thể giết chết đối phương tuyệt không dừng lại.

    Hồn Thiên Đế là người ra tay trước, hắn mạnh mẽ phun ra một ngụm tinh huyết, hai bàn tay của hắn cực nhanh kết trận, trận pháp này vừa ra lập tức khiến vô số cường giả Hồn Tộc biến sắc nhưng rất nhanh bọn họ như đã chuẩn bị sẵn cũng phun ra một ngụm tinh huyết, hàng vạn cường giả Hồn Tộc vậy mà cùng nhau kết ấn, thanh thế cực kỳ kinh người.

    “Phệ Linh Tuyệt Sinh Đại Trận, Táng Thương Thiên, Trảm Đấu Đế”.

    Sau lưng Hồn Thiên Đế một vòng đen khổng lồ xuất hiện, một vòng đen có hình ngôi sao năm cánh, ngôi sao mang theo huyết khí kinh thiên nhưng vượt trên tất cả là một loại khí hoàn toàn khác – đế oán.

    Giết người càng nhiều đương nhiên sát khí càng mạnh, giết đấu tôn tất nhiên khác giết một cái đấu tông, giết đấu thánh lại càng kinh khủng hơn giết đấu tôn cả ngàn lần nhưng nếu giết đấu đế thì căn bản không thể dùng sát khí để hình dung nữa, nó vượt qua sát khí quá nhiều, khi đấu đế chết sẽ lưu lại Đế Oán, đại trận mang theo Đế Oan chỉ có một ý nghĩa duy nhất, nó đã từng giết đấu đế.

    Oán hồn của Đấu Đế thét gào, toàn bộ trời đất tối sầm lại, cả thiên hạ bị bao phủ trong một thứ không khí chết chóc, một loại cảm giác tử vong như muốn táng theo cả thiên hạ để bồi tiếp vị đấu đế này vậy.

    Trước đại trận này của Hồn Tộc lần đầu tiên Tiêu Viêm có cảm giác rùng mình, hắn cũng là đấu đế, hắn cảm nhận rõ nhất sự đáng sợ của trận pháp này chỉ là Tiêu Viêm hắn cũng có bài tủ của chính mình.

    “Thời viễn cổ, thật sự đã có cường giả Đấu Đế rơi rụng trong trận này..!”

    Ánh mắt của Tiêu Viêm hơi trầm xuống, hắn ngẩng đầu nhìn huyết quang đang quanh quẩn khắp đại trận quỷ dị, từ nơi đó, Tiêu Viêm đích thật cảm giác được một tia nguy hiểm.

    “Không hổ là Hồn Thiên Đế, không hổ là Hồn Tộc, trận pháp này vậy mà cũng có thể tồn tại “.

    Tiêu Viêm trầm giọng, đại trận này hiển nhiên cần sự chuẩn bị vô cùng phức tạp, đáng tiếc trước đây trong mắt thế nhân, vẫn không ai có thể nhìn ra tác dụng chân chính của trận hình Phệ Linh Tuyệt Sinh này.

    Ngôi sao khổng lồ sau lưng Hồn Thiên Đế bắt đầu xoay tròn với tốc độ không tưởng tiếp theo một đại hắc thủ từ trong đó dần dần hiện ra giữa không trung, một ma thủ như xé nát thế giới này, một ma thủ như muốn xé nát cơ thể Tiêu Viêm.

    Cánh tay này hiện thân tất nhiên không có gì đáng nói, một đại trận kinh khủng như vậy thì việc xuất hiện một đại hắc thủ có khả năng hủy thiên diệt địa cũng không có gì là lạ chỉ là ở toàn bộ cuộc chiến này chỉ có một mình Khinh Huyền nhận ra sự bất thường.

    Nàng sống từ thời viễn cổ, nàng thậm chí va chạm cùng Hồn Tộc không ít lần, nàng đương nhiên biết Phệ Linh Tuyệt Sinh Đại Trận là như thế nào, đây căn bản không phải Phệ Linh Tuyệt Sinh Đại Trận, đại trận này còn đáng sợ hơn rất rất nhiều.

    Thân hình xinh đẹp của Khinh Huyền chợt run lên, nàng run rẩy nhìn về phía Vô Song ở phía sau, nơi đó không ngờ cũng xuất hiện một ngôi sao năm cánh, Khinh Huyền căn bản không thể nào tưởng tượng được cánh tay của Vô Song đang đâm xuyên qua ngôi sao này. Website truyện convert T.r.u.y.e.n.C.v[.]c.o.m

    Vô Song rốt cuộc xuất thủ rồi.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)