Huyền Huyễn Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La - Đường Gia Tam Thiếu

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 310: Tự chui đầu vào lưới

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY

    Dịch: Đức Thành

    Đường Nguyệt bước dài một bước tới bên người Đường Chấn Hoa, cũng chẳng thèm để ý tới thân thể bẩn thỉu của hắn, lập tức tóm lấy cổ áo hắn mà hét lên giận dữ: "Độ thân hòa sinh mệnh năng lượng của tiểu tử này là bao nhiêu?"

    Đường Chấn Hoa sửng sốt một chút: "Ta không biết a! Phương diện này không phải ngươi rõ ràng hơn ta sao?"

    Đường Nguyệt lập tức trợn to hai mắt: "Không biết? Không biết mà ngươi còn dám dẫn hắn đến chỗ ta? Ngươi có biết một thoáng vừa rồi đã suýt hại chết hắn hay không. Nếu hắn bị sinh mệnh năng lượng làm bạo thể thì ngươi chính là tội nhân, lão sư ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Theo phản ứng vừa rồi mà xem, độ thân hòa sinh mệnh năng lượng của đứa nhỏ này ít nhất phải trên chín mươi phần trăm. Ngươi có biết điều này có nghĩa là gì hay không? Là độ thân hòa sinh mệnh năng lượng của hắn còn cao hơn cả ta, rất có thể đã tới trình độ của lão sư ta."

    "A? Có thể đến trình độ của Thụ lão? Điều đó không có khả năng a?" Đường Chấn Hoa cũng có chút không rõ.

    "Làm sao không thể! Ngươi trông hắn kỹ cho ta, ngàn vạn lần không thể để hắn xảy ra chuyện, ta lập tức đi mời lão sư tới. Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Cuối cùng thì nhất mạch chúng ta cũng có người kế nghiệp."

    Nói xong hắn lập tức bỏ đi.

    Đường Chấn Hoa vội vàng kéo Đường Nguyệt lại, gấp giọng nói: "Nguyệt huynh, không thể a! Ngươi mời lão sư của ngươi đến, vậy ta làm sao bây giờ? Hắn là đệ tử của ta, các ngươi không thể cướp a! Ta biết đi đâu để nói lí vụ này đây?"

    Đường Nguyệt tức giận nói: "Ngươi bớt nói nhảm đi. Ngươi có biết độ thân hòa sinh mệnh năng lượng vượt qua chín mươi phần trăm có ý nghĩa lớn thế nào không? Ta nói cho ngươi, đây là việc lớn có thể lên hội nghị Hải Thần các. Dù ngươi vó gọi lão sư ngươi tới cũng vô dụng, đứa nhỏ này chỉ có thể thuộc về phái sinh mệnh học chúng ta."

    Nói xong, hắy đẩy mạnh bàn tay của Đường Chấn Hoa. Ngay sau đó, từng hồn hoàn nổi lên từ trên người hắn, sáu đen ba đỏ. Nháy mắt sau đó, hắn lập tức bắn đi như một mũi tên, thẳng đến phương hướng Vĩnh Hằng Chi Thụ mà đi. Trong quá trình hắn bay lượn, từng tầng hào quang màu xanh lá bay lên từ phía dưới mà vờn quanh thân thể hắn, khiến sau lưng hắn như ẩn như hiện một cặp cánh màu vàng lục.

    Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Đường Chấn Hoa đột nhiên có một loại cảm giác dở khóc dở cười: "Có phải ta đang tự vác đá đập chân mình hay không đây? Muốn chiếm lợi, cuối cùng lại được không bù mất, phải làm sao bây giờ đây? Không được, tuyệt đối không thể để bọn hắn cướp người đi như vậy."

    Hắn vừa nói, một bên cấp tốc nâng cánh tay trái, ấn động hồn đạo thông tin.

    Rất nhanh, bên kia truyền tới một giọng nói băng lãnh: "Chuyện gì?"

    "Lão bà. Àiiii, ngươi đừng cúp mà!" Đường Chấn Hoa mới nói ra hai chữ đầu tiên, bên kia liền lập tức dập máy. Hắn vội vàng gọi tới một lần nữa, nhưng căn bản không thể gọi được, lại bị dập máy. Đường Chấn Hoa ngẩn mặt, nhưng can hệ trọng đại, hắn chỉ có thể gọi tới một lần rồi lại thêm một lần.

    Đến lần thứ bảy, rốt cuộc bên kia cũng tiếp thông: "Đường Chấn Hoa, ngươi muốn làm gì?!" Tiếng quát phẫn nộ truyền tới.

    ...

    Phòng làm việc của viện trưởng ngoại viện.

    Tiền lỗi đang quỳ đến mức toàn thân cứng đờ, đại não hắn lúc này đã có chút mơ hồ, đột nhiên bị một tiếng quát giận dữ làm tỉnh lại, hắn lập tức rùng mình một cái, bật thốt lên: "Ta... Ta không có làm cái gì a!"

    "Ta không nói ngươi!" Anh Lạc Hồng tức giận nói.

    Bên kia, Đường Chấn Hoa vội vàng nói: "Viện trưởng, không xong. Có một việc ngươi nhất định phải giúp ta."

    Lần này hắn đã không dám gọi lão bà nữa.

    Vẻ tức giận trên mặt Anh Lạc Hồng đã không còn, mà lại lộ ra vẻ ngờ vực. Bởi vì nàng hiểu rất rõ Đường Chấn Hoa, tên này phải nói là kiêu ngạo từ trong xương cốt, rất hiếm khi hắn biểu hiện ra loại tư thái khẩn cầu thế này.

    "Làm sao vậy?"

    Đường Chấn Hoa trầm giọng nói: "Có tình huống này ta muốn nói với ngươi một thoáng. Ngươi vẫn nhớ rõ Lam Hiên Vũ chứ, tiểu tử này có thể chất thân hòa sinh mệnh năng lượng."

    "Hử?" Anh Lạc Hồng sững sờ: "Thể chất thân hòa sinh mệnh năng lượng? Ngươi không có lầm chứ? Hình như lúc kiểm tra người là không phát hiện điểm này... Khoan một chút! kiểm tra máu của hắn thì đúng là có phản ứng rất lạ đối với sinh mệnh năng lượng, hình như là có thể thôn phệ sinh mệnh năng lượng. Vậy làm sao rồi? Ngươi định tìm phái sinh mệnh học để kiểm tra độ thân hòa cho hắn sao? Ta kiến nghị ngươi không nên, hiện tại rất hiếm đệ tử có thể chất thân hòa sinh mệnh năng lượng, một khi bọn hắn phát hiện, vậy hẳn là sẽ cướp người của ngươi."

    Đường Chấn Hoa cười khổ một tiếng: "Vấn đề chính là nó. Ta cũng không nghĩ độ thân hòa sinh mệnh năng lượng của hắn lại cao như vậy, cho nên ta mới để hắn đổi một giờ tu luyện trong Hải Thần hồ. Vốn là định tới chiếm lợi, ai biết tiểu tử này vừa vào Hải Thần hồ liền xuất hiện biến hóa..."

    Ngay sau đó, hắn nói lại một lần về những việc vừa rồi. Nghe hắn giảng giải, đôi mắt đẹp của Anh Lạc Hồng trợn tròn càng lúc càng lớn, cuối cùng, nàng đã không nhịn được mà bạo phát. Âm thanh sắc lạnh, gần như cả tòa dạy học đều có thể nghe thấy.

    "Ngươi là heo sao? Đồ đần như heo!" Anh Lạc Hồng lớn tiếng gào thét vào hồn đạo thông tin, lúc này nàng đã hoàn toàn thể khống chế nổi chính mình.

    "Ta không hiểu nổi, đầu óc một con người làm sao lại biến thành cái dạng này được? Loại chuyện này ngươi cũng có thể làm? Nếu hắn bị cướp thì ta không để yên cho ngươi đâu! Ngươi ở yên đó chờ, coi như Thụ lão tới cũng không thể để bọn hắn mang người đi. Ta lập tức qua đó!" Anh Lạc Hồng thật sự đã sắp bị Đường Chấn Hoa làm tức chết.

    "Ngươi đừng có gấp." Đường Chấn Hoa phải giơ xa chiếc hồn đạo thông tin ra khỏi tai một chút, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không nghĩ sẽ thành cái dạng này, nhưng vừa rồi Đường Nguyệt nói, gặp được người có độ thân hòa cao như vậy, dù hội nghị Hải Thần các cũng sẽ lấy hắn đi. Làm sao bây giờ?"

    Anh Lạc Hồng tức giận nói: "Nói xằng, để ta xem ai có thể cướp đệ tử ngoại viện của ta! Ta gọi lão sư tới, ngươi ở yên đó chờ ta."

    Nói xong, nàng dập máy hồn đạo thông tin, lập rức lao ra ngoài như một trận gió.

    Tiền Lỗi vẫn quỳ ở nơi đó, lúc này hắn đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, lẩm bẩm nói: "Vừa rồi người bọn hắn nói, hình như là Hiên Vũ?"

    Lam Hiên Vũ hoàn toàn không biết mọi thứ đang phát sinh bên ngoài, giờ khắc này hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong biển sinh mệnh năng lượng. Trải qua một đêm qua thăm dò, tới hôm nay, ngay khi thân thể bắt đầu bành trướng, hắn lập tức dùng tới phương pháp tu luyện ngày hôm qua. Thông qua sự chuyển hóa năng lượng bảy màu trong vòng xoáy huyết mạch, hắn đã chuyển hóa rất nhiều sinh mệnh năng lượng thành hồn lực, sau đó lại vận hành hồn lực theo Huyền Thiên Công, hình thành tuần hoàn.

    Rất nhanh hắn đã cảm giác được, dưới sự thanh tẩy của luồng sinh mệnh năng lượng nồng đậm vô cùng, cả người hắn đã hoàn toàn tiến nhập một loại trạng thái kỳ diệu. Huyết mạch không ngừng điên cuồng hấp thu sinh mệnh năng lượng bổ sung tự thân, nhưng tốc độ tiêu hóa cũng vẫn là có hạn, sinh mệnh năng lượng tràn ra liền bị chuyển hóa thành hồn lực. Trong quá trình chuyển hóa này, mặc dù hiệu quả coi như không tệ, nhưng hồn lực vừa được chuyển hóa lại có chút không ổn định. Dưới sự khống chế của hắn, muốn dung nhập vào hồn lực bản thân còn phải trải qua một đợt áp súc. Nhưng dù là như thế, tốc độ tu luyện cũng tăng nhanh hơn trước không biết bao nhiêu lần.

    Hắn tận lực tập trung vào điểm sáng bảy màu trong trung tâm vòng xoáy huyết mạch, lần này hắn đã hoàn toàn có thể khẳng định, chính mình là đang thay đổi một cách vô tri vô giác mà tăng lên. Mặc dù tăng lên vô cùng chậm, nhưng đúng là vẫn luôn tích lũy, như vậy là đủ rồi.

    Sinh mệnh năng lượng trong Hải Thần hồ vô cùng vô tận, căn bản bắn sẽ không cần lo tới việc không có sinh mệnh năng lượng. Cuối cùng thì phương thức tu luyện hắn tự sáng tạo cũng đã thành tuần hoàn, loại cảm giác này thật sự là quá mỹ diệu. Tốc độ tăng hồn lực gần như có thể nhìn thấy từ mắt thường.

    Quang mang lóe lên, bên người Đường Chấn Hoa lập tức có thêm một người, chính là Anh Lạc Hồng.

    Người vừa tới, Anh Lạc Hồng liền nâng một cước đá vào mông Đường Chấn Hoa: "Ngươi bị đần hay không vậy? Ngươi nói ngươi có bị đần hay không vậy hả?! Đây gọi là tự chui đầu vào lưới đó ngươi biết không?"

    Đường Chấn Hoa vẻ mặt đau khổ, cũng không đánh trả, chỉ nói: "Ta làm sao biết lại thành như vậy chứ! Lúc kiểm tra thân thể hắn, sao các ngươi không kiểm tra độ thân hòa sinh mệnh năng lượng luôn đi?"

    Anh Lạc Hồng tức giận nói: "Đó thứ sau khi nhập học mới có thể kiểm tra. Ai biết nhanh như vậy ngươi đã mang hắn tới Hải Thần hồ tu luyện?"

    Nàng vừa nói, một bên nhìn về phía Lam Hiên Vũ, nàng lập tức thấy, toàn thân Lam Hiên Vũ ngồi trong hồ nước đều lập loè hào quang màu bích lục. Chỉ đứng bên bờ cũng có thể cảm giác được rõ ràng, tiểu tử này đang phun ra nuốt vào sinh mệnh năng lượng, mặc dù so với tu vi mức này của bọn hắn thì thế kia không tính là gì, nhưng đối với một tên nhị hoàn thì như vậy chính là quá nhiều!
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 311: Uông Thiên Vũ

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY

    Dịch: Đức Thành

    Mấu chốt là Lam Hiên Vũ hấp thu nhiều sinh mệnh năng lượng như vậy, nhưng thân thể hắn lại vẫn không bị căng ra, đây quả thực là kỳ tích.

    "Thật sự rất muốn mang tiểu tử này đi cắt miếng nghiên cứu. Nhanh, kéo hắn lên đi." Anh Lạc Hồng nói không chút do dự.

    "Mang hắn lên? Còn chưa tới một canh giờ đây." Đường Chấn Hoa nói.

    Anh Lạc Hồng cả giận nói: "Ngươi đúng là thằng ngu! Cái gì mà đến với chả không đến? Chẳng lẽ nhất định phải chờ Thụ lão tới hay sao? Trước tiên mang người về đi rồi mới bàn chuyện. Người rơi vào tay bọn họ thì ngươi còn mang về được không?"

    Lúc này Đường Chấn Hoa mới chợt hiểu ra: "Đúng a! Chúng ta về trước rồi hãy nói. Số huy chương tổn thất của tiểu tử này cũng để nói sau đi."

    "Hắn tổn thất cái gì rồi?! Với cái tốc độ hấp thu đó của hắn, một phút đồng hồ hấp thu sinh mệnh năng lượng, cũng không phải chỉ có giá ba viên màu vàng huy chương." Anh Lạc Hồng tức giận nói.

    Đường Chấn Hoa không do dự nữa, làm một động tác chộp tới hướng hướng Lam Hiên Vũ. Đúng lúc này, mặt nước Hải Thần hồ đột nhiên có từng đoàn lục quang phun trào, sau đó, từng quang cầu màu bích lục phóng lên, hóa thành lá chắn mà chặn lấy bàn tay Đường Chấn Hoa.

    "Không được đụng vào hắn." Một tiếng nói già nua vang lên, nháy mắt sau đó, hai người bước ra từ trong màn sáng màu bích lục kia. Thân ảnh của bọn hắn từ hư vô hóa thực thể, lặng yên không một tiếng động đi vào bên bờ.

    Một người trong đó chính là Đường Nguyệt, mà một người khác thì mặc một bộ trường bào màu xanh sẫm, râu tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt lại mềm mại như trẻ con, lông mày trắng xóa rủ xuống hai bên, nhìn qua mặt mũi khoan hậu.

    "Thụ lão." Thấy vị này, vẻ mặt Anh Lạc Hồng lập tức trở nên khó coi, nhưng nàng vẫn cung kính hành lễ vị này cùng Đường Chấn Hoa.

    Thụ lão thản nhiên nói: "Đã lâu không gặp, Tiểu Hồng. Nghe nói ngươi đã là viện trưởng ngoại viện?"

    "Đúng thế." Anh Lạc Hồng đáp một tiếng.

    Thụ lão không đi xem Lam Hiên Vũ, mà lại cười nhạt một tiếng: "Hai người các ngươi trở về đi. Đứa nhỏ này giao cho lão phu là được rồi. Phái sinh mệnh học chúng ta đã rất lâu không có người mới gia nhập. Không nghĩ tới, tới lúc lão phu tuổi xế chiều lại còn có thể gặp một truyền nhân có độ thân hòa sinh mệnh năng lượng cao như thế, tương lai hắn có khả năng làm người nối nghiệp của ta."

    Sắc mặt Anh Lạc Hồng cùng Đường Chấn Hoa lập tức đều biến đến mức dị thường khó coi, Đường Chấn Hoa nhịn không được nói: "Thụ lão, ngài làm sao lại xế chiều rồi? Với tu vi của ngài, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, sống thêm mấy ngàn năm cũng không thành vấn đề. Đứa nhỏ này là đệ tử của ta, hệ Chỉ Huy Không Gian của chúng ta lần này cũng chỉ có một mình hắn, ngài cũng đừng tranh giành cùng vãn bối vậy chứ."

    Thụ lão liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi còn biết mình là vãn bối?"

    Chỉ một câu này liền làm Đường Chấn Hoa nói không ra lời. Thụ lão mang bối phận cực cao trong học viện Sử Lai Khắc, đừng nói là Đường Chấn Hoa, mà gần như tất cả mọi người trong học viện đều là vãn bối của hắn.

    Đường Nguyệt nhỏ hơn Đường Chấn Hoa mười mấy tuổi, nhưng khi đối mặt với Đường Chấn Hoa thì hắn lại không hề yếu thế, cũng bởi vì hắn có một lão sư mang bối phận rất cao. Thụ lão là người dẫn đầu phái sinh mệnh học của học viện Sử Lai Khắc, vị này có một thói quen "tốt", đó chính là bao che khuyết điểm. Cho nên phái này của hắn liền không có đời thứ ba.

    Theo nguyên lời hắn nói thì chỉ cần hắn còn sống, bất kể ai gia nhập phái sinh mệnh học sẽ đều là đệ tử của hắn. Cho nên tất cả truyền nhân của phái sinh mệnh học đều mang bối phận cao đến mức dọa người, điều này khiến những khái khác của học viện đều oán thầm không thôi.

    Thụ lão chính là cái dạng tồn tại luôn chỉ làm theo ý mình, thế nhưng, tầm quan trọng của hắn tại học viện Sử Lai Khắc là không thể nghi ngờ.

    Đường Chấn Hoa nhìn thoáng qua Anh Lạc Hồng, dùng ánh mắt hướng nàng đưa ra ý hỏi thăm.

    Anh Lạc Hồng quăng trở lại cho hắn một ánh mắt, sau đó dùng ngữ khí ôn nhu mà nói: "Thụ lão, ngài xem như vậy có được không? Học viện chúng chúng ta có quy củ, ngài muốn người thì ta cũng không cách nào phản đối, nhưng theo chương trình thì trước hết phải bỏ hắn khỏi danh sách ngoại viện bên này. Nhưng đứa nhỏ này thật sự có chút ưu tú, hắn là quán quân trong đợt học viên mới này, cũng đã lập hồ sơ tại nội viện. Hiện giờ ta cũng không thể tự tiện quyết định, sau khi xin chỉ thị từ nội viện thì mới có thể điều hắn tới cho ngài. Ngài xem, trước hết cứ cho ta một chút thời gian được không?"

    Thụ lão như cười như không mà nhìn Anh Lạc Hồng, lão vuốt vuốt bộ râu bạc, nói: "Không cần. Về phần nội viện bên kia thì lão phu sẽ tự đi nói. Cứ như vậy đi, các ngươi về đi thôi. Đường Nguyệt, mang tiểu sư đệ của ngươi lên, chúng ta trở lại nội viện."

    Đường Chấn Hoa im lặng, làm sao Lam Hiên Vũ lại thành tiểu sư đệ của Đường Nguyệt? Đệ tử của mình mà một thoáng liền ngang hàng với mình rồi? Hiện tại hắn cảm thấy trước đó Anh Lạc Hồng mắng mình không oan chút nào, mình đúng là một thằng ngu, đần quá mức.

    Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên: "Thụ lão khoan đã."

    Theo thanh âm truyền đến, tầng sương mù bích ngọc chung quanh đột nhiên tản ra, một nổ tiếng nổ vang rền như sấm vang lên. Nghe được thanh âm này, coi như là Thụ lão, vẻ mặt cũng phải xuất hiện một chút biến hóa.

    Nháy mắt sau đó, một đạo hào quang màu lam tím giáng xuống từ trên trời, bên người Anh Lạc Hồng đã thêm một người. Người này vừa đến, vô luận là Anh Lạc Hồng hay Đường Chấn Hoa đều không khỏi thở dài một hơi, thầm nghĩ, cuối cùng cũng có một người đáng tin cậy.

    "Lão sư." Anh Lạc Hồng cung kính cúi người chào.

    Đường Chấn Hoa cũng vội vàng khom người, cung kính nói: "Uông viện trưởng."

    Người vừa ttới hừ lạnh một tiếng, hắn lườm Đường Chấn Hoa một cái: "Thứ không có tiền đồ!"

    Đường Chấn Hoa biểu lộ cứng đờ, nhưng cũng không dám phản bác. Vị mới tới này thân cao tới hai mét, lưng dài vai rộng, khuôn mặt cương nghị uyển như nhân tạo, nhìn qua chừng bốn mươi tuổi, thân thể to lớn đứng đó như sơn nhạc. Hắn vừa xuất hiện, sinh mệnh năng lượng chung quanh lập tức tán loạn bốn phía, chỉ còn trên thân Lam Hiên Vũ là có sinh mệnh năng lượng rõ ràng.

    Nhìn người này, Thụ lão hừ lạnh một tiếng: "Uông Thiên Vũ, ngươi đang ra oai phủ đầu với lão phu đấy sao?"

    Uông Thiên Vũ vẻ mặt bình thản nói: "Thụ lão, ngài tới bên này làm động tĩnh quá lớn, Ta thân là phó viện trưởng nội viện Sử Lai Khắc, phó các chủ Hải Thần các, đến xem thì có gì không được?"

    Thụ lão biến sắc: "Uông Thiên Vũ, ngươi có ý gì?"

    Uông Thiên Vũ lạnh lùng nói: "Quy củ học viện là không thể phá. Đứa nhỏ này đã là đệ tử ngoại viện, coi như muốn vào phái sinh mệnh học của ngươi, thì đó cũng là chuyện sau khi hắn tốt nghiệp ngoại viện, còn phải xem hắn tự lựa chọn thế nào, sao có thể bị ngươi nói là cứ thế mang đi? Không được học tập cơ sở thì căn cơ của hắn sẽ không tốt, tương lai làm sao có thể trở thành trụ cột?"

    Thụ lão vẻ mặt khó coi: "Ý ngươi là lão phu không dạy ra được đồ đệ tốt?"

    "Ta không có nói như vậy, ngài chớ tự nhận." Uông Thiên Vũ nói một cách cường thế vô cùng.

    Anh Lạc Hồng khéo léo đứng sau lưng sư phụ của mình, nào còn có bộ dáng giận dữ mắng mỏ Đường Chấn Hoa như lúc trước? Lúc này trong lòng nàng đang âm thầm tán thưởng lão sư mình, lão sư thật đúng là uy vũ bá khí a!

    Trong học viện, nếu nói người dám không nể mặt Thụ lão thì thật đúng là không có mấy ai, mà sư phụ của mình lại chính một trong số đó. Ai bảo hai người bọn họ thuộc tính tương khắc đây? Thụ lão Mộc thuộc tính, thứ sợ nhất chính là người như lão sư, ha ha.

    Dĩ nhiên Anh Lạc Hồng sẽ không đến đây mà không có chuẩn bị. bởi nàng vô cùng rõ ràng, nếu chỉ vẻn vẹn bằng vào mình là sẽ không có cách nào thuyết phục Thụ lão, cho nên nàng đã sớm gọi viện binh.

    Thụ lão híp hai mắt lại: "Uông Thiên Vũ, ngươi còn biết kính lão tôn hiền hay không vậy?"

    Uông Thiên Vũ thản nhiên nói: "Từ khi một số người lừa ta vài thứ, sau đó ta liền không còn coi người nào đó làm lão nhân nữa."

    Thụ lão giận dữ giơ tay lên, ngón tay đã sắp đụng trúng mũi Uông Thiên Vũ, lão mắng: "Tiểu tử chết bầm, coi như là lão sư ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như vậy! Ngươi có tin ta đánh ngươi hay không, ta cũng không tin ngươi dám đánh trả!"

    Uông Thiên Vũ khẽ gật đầu: "Đúng, đương nhiên ta không thể đánh trả. Ngài là trưởng bối, nhưng chẳng may lại có chút phản ngược công kích mà tổn thương gì đó, ngài cũng cẩn thận một chút, đừng làm tổn thương tay chân lẩm cẩm."

    Thụ lão thực sự đã bị hắn học cho tức điên, lão quay đầu nói với Đường Nguyệt: "Nhìn một chút! ngươi nhìn một chút đi! Đám người tuổi trẻ này giờ hỏng tới mức nào rồi? Tội nghiệp ta tận tụy vì Sử Lai Khắc hơn ngàn năm, vậy mà lại bồi dưỡng ra những thứ vô lương tâm thế này. Ta muốn tổ chức hội nghị Hải Thần các, Uông Thiên Vũ, ngươi chờ đó cho ta."

    Nói xong, dưới chân hắn lóe lên một đạo lục quang, cả người lập tức biết mất trong nháy mắt.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 312: Quỷ a!

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY

    Dịch: Đức Thành

    Đối với việc Thụ lão đột nhiên rời đi thế này, Uông Thiên Vũ cũng hơi sửng sốt một chút, vị này bình thường là rất khó dây dưa đó, không hề có chút dễ nói chuyện bởi vì lớn tuổi. Thật sự không nghĩ nhanh như vậy hắn đã thỏa hiệp, Uông Thiên Vũ đã chuẩn bị xong cho bước tạm luận tiếp theo.

    Thụ lão đi nhưng lão để Đường Nguyệt lại. Biểu lộ Đường Nguyệt có chút xấu hổ, cười làm lành nói: "Uông viện trưởng, ngài xem, có vẻ chuyện này hơi ồn ào rồi."

    "Xéo đi!" Uông Thiên Vũ tức giận nói.

    "Được rồi." Đường Nguyệt cũng không nói gì thêm, lập tức quay người phóng thẳng đến hướng Vĩnh Hằng Chi Thụ.

    Thấy bọn hắn đều đi cả, lúc này Anh Lạc Hồng mới thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Lão sư, làm sao Thụ lão lại trở nên dễ nói chuyện như vậy?"

    Uông Thiên Vũ tức giận nói: "Hắn dễ nói chuyện mới là lạ, chắc chắn là có âm mưu gì. Còn nữa, ngoại viện các ngươi thế nào vậy? Không thể vì khả năng xuất hiện thấp mà giảm lược kiểm tra, về sau kiểm tra sức khoẻ liền tăng thêm phần độ thân hòa sinh mệnh năng lượng."

    "Là ta sai, xin lỗi lão sư." Anh Lạc Hồng một mặt xấu hổ mà nói.

    "Được rồi, cũng không phải chuyện lớn gì. Có ta ở đây, ta xem ai dám cướp người." Uông Thiên Vũ nói.

    Đường Chấn Hoa chần chờ một chút rồi mới hỏi: "Uông viện trưởng, nếu thật sự tổ chức hội nghị Hải Thần các..."

    Uông Thiên Vũ liếc mắt nhìn hắn: "Thì mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi nghĩ hội nghị Hải Thần các còn có ai nói cho hắn sao? Hắn thường xuyên không đứng đắn, người bị hắn đắc tội có thiếu không? Còn về phần độ thân hòa sinh mệnh năng lượng cao, vậy cũng phải chờ đứa nhỏ này tốt nghiệp ngoại viện đã rồi nói. Nếu tới lúc đó mà các ngươi còn không giữ được tâm của đứa nhỏ này thì xéo hết đi cho ta. Còn nữa, Đường Chấn Hoa, ngươi còn nhớ rõ lần trước ta nói gì với ngươi không?"

    Nghe hắn câu nói này, Đường Chấn Hoa lập tức sắc mặt đại biến, không chút do dự, nhanh chân xoay người chạy. Uông Thiên Vũ vung tay lên, không khí chung quanh đột nhiên trở nên cuồng bạo, một cái lồng giam trống rỗng màu tím lam xuất hiện, nhốt chặt Đường Chấn Hoa vào trong đó. Nháy mắt sau đó, hắn liền biến mất cùng lồng giam, chỉ còn lại một mình Anh Lạc Hồng.

    Trong đáy mắt Anh Lạc Hồng lóe lên một tia lo lắng, nhưng rất nhanh đã bị sắc mặt giận dữ thay thế, nàng tức giận nói: "Đáng đời hắn bị đánh. Lần trước lão sư đã nói, gặp hắn một lần là lại đánh một lần."

    Sau khi suy nghĩ chốc lát, nàng lại thì thầm tự hỏi: "Sẽ không đánh quá ác chứ?"

    Không biết bao lâu trôi qua, Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân đều có chút căng đau, hắn vừa mới tình tảo lại từ trong trạng thái minh tưởng sâu.

    Ngưng thần nội thị, hắn lập tức giật mình phát hiện, lúc này vòng xoáy huyết mạch trong lồng ngực mình đã ngưng trệ không động. Không, không phải bất động, mà nó đang vận hành một cách vô cùng thong thả, cảm giác kia hình dung như thế nào đây? Hấp thu quá đầy. Không sai, chính là loại cảm giác hấp thu quá đầy kia.

    Không chỉ như thế, hồn lực trong cơ thể hắn cũng tràn đầy tới mức dị thường, kinh mạch hoàn toàn căng ra, từng trận cảm giác đau tê liệt không ngừng truyền đến, hiển nhiên là thân thể có chút không chịu nổi. Nhưng dù như thế, thân thể của hắn vẫn không ngừng hấp thu lấy sinh mệnh năng lượng chung quanh. Lam Hiên Vũ hơi chuyển động ý nghĩ một chút, vội vàng cắt đứt dạy câu thông với sinh mệnh năng lượng bên ngoài, sau đó mở ra hai mắt.

    Bên ngoài một mảnh đen kịt, dọa Lam Hiên Vũ nhảy dựng một cái, kém chút nữa là hắn đã nghĩ mình bị mù, may mắn, thấy Vĩnh Hằng Chi Thụ xa xa vẫn đang tán phát hào quang màu bích lục, lúc này hắn mới hồi phục tinh thần lại.

    Đây là trời tối? Đến ban đêm rồi sao? Hắn nhớ rõ lúc mình tới đây là giữa trưa, vậy mà thoáng một cái đã đến ban đêm! Này cũng không chỉ có một giờ. Hắn vội vàng phóng người lên, tròn tiếng ngước "ào ào". Hắn đã nhảy tới bên bờ.

    "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh." Một cái thanh âm thăm thẳm có chút ai oán truyền đến.

    Lam Hiên Vũ vội vàng xoay người nhìn lại, lập tức giật nảy mình, hắn quát to một tiếng: "Quỷ a!"

    "Bốp___!" Một bàn tay quất thẳng vào trên đầu của hắn, tát hắn chúi xuống mặt đất: "Ai là quỷ? Ai là quỷ? Nếu không phải vì thằng ranh con nhà ngươi, ta có thể biến thành dạng này sao?"

    Đường Chấn Hoa hiện tại đã không chỉ là lôi thôi, còn mặt mũi bầm dập, tóc cháy đen, khắp toàn thân từ trên xuống dưới vết thương chồng chất không nói, ngay cả y phục cũng có nhiều chỗ tổn hại, có thể nói là chật vật đến mức không thể chật vật hơn. Nhưng vị kia vẫn đánh hắn hết lần này tới lần khác lại nói rằng, nếu hắn dám tìm hệ Trị Liệu hồn sư trực tiếp chữa khỏi ngoại thương, vậy lại đánh hắn thêm một trận. Vị kia luôn nói là làm, Đường Chấn Hoa quả thực không dám đi chữa thương.

    "Lão sư... ta sai rồi, ta, ta thật sự không nhìn ra!" lúc này Lam Hiên Vũ cũng đã kịp phản ứng.

    Đường Chấn Hoa kéo Lam Hiên Vũ dậy, cảm thụ những biến hóa trong thân thể. Ánh mắt Hắn ánh mắt lập tức trở nên kinh ngạc: "Khá lắm, hồn lực tràn đầy. Việc ngươi nói với Tần Trường An là thật sự có thể làm?"

    "Đúng vậy a! Là có thể đó. Ta có thể chuyển hóa sinh mệnh năng lượng dư thừa thành hồn lực thông qua song sinh võ hồn. Lão sư, ta đây là thế nào, ta vì cái gì cảm thấy khá căng đau?" Lam Hiên Vũ hỏi.

    Đường Chấn Hoa nói: "Đây là hồn lực đề thăng lên quá nhiều trong thời gian quá ngắn, dẫn đến kinh mạch của ngươi có chút không chịu nổi. Nhưng bản thân sinh mệnh năng lượng là có thể tăng cường tố chất thân thể của chúng ta. Chỉ là do ngươi thoáng chút đã đề thăng quá nhiều nên mới có vấn đề như vậy. Sau khi trở về không cần tu luyện, để thân thể tiêu hóa một chút đã.”

    “Chờ tới lúc hồn lực có thể vận hành theo Huyền Thiên Công một lần nữa, lúc đó lại dựa theo phương pháp tu luyện áp súc chúng lại một chút, trở thành hồn lực thông thường của ngươi, lúc đó những năng lượng này sẽ ổn định lại. Tiểu tử ngươi lần này đúng là kiếm lợi lớn, tu luyện trong hồ năm tiếng. Nếu không phải hôm nay tình huống đặc thù, tuyệt đối ngươi sẽ không được lợi lớn như vậy. Ta đoán hôm nay ngươi hấp thu chỗ này cũng đủ tiêu hóa một tháng. Chờ ngươi tiêu hóa xong, thì hẳn là khoảng cách tới tam hoàn cũng không xa. Đi."

    Hắn vừa nói, một bên mang theo Lam Hiên Vũ nhanh chóng rời khỏi hồ. Mà từ lúc Lam Hiên Vũ bước lên lại không hề nhìn thấy Đường Nguyệt.

    Bởi vì ngoại hình hiện tại, nên sau khi ra khỏi hồ, Đường Chấn Hoa liền thả Lam Hiên Vũ ở đó, tự mình rời đi. Nhìn xem bóng lưng lão sư nhanh chóng rời đi, lúc này Lam Hiên Vũ vẫn có chút chưa hiểu chuyện gì. Đây là có chuyện gì vậy? Lão sư bị người nào đánh thành dạng này, còn nói là bị đánh vì mình? Xem ra thực lực chiến đấu cá nhân của lão sư cũng không quá mạnh rồi.

    Nhưng hắn vẫn rất vui vẻ, chính như Đường Chấn Hoa nói vậy, lần này hắn thu hoạch thật sự là quá lớn. Sinh mệnh năng lượng cùng hồn lực trong cơ thể hắn đều đạt đến trạng thái bão hòa, loại tốc độ tu luyện này quả thực là làm người kinh hỉ a! Tới lúc sinh mệnh năng lượng được hấp thu hoàn toàn, hẳn là khoảng cách tới tam hoàn cũng không xa rồi. Lam Hiên Vũ nắm chạt hai bàn tay.

    ...

    Mà một bên khác, rốt cuộc Tiền Lỗi cũng không chịu nổi. Từ lúc bắt đầu đến chỗ này của Anh Lạc Hồng và quỳ, đến bây giờ đã có tới ba mươi sáu tiếng, tinh thần Tiền Lỗi đã mấy lần trở lên mơ hồ, nhiều lần xém chút là ngã nhào xuống đất, nhưng mỗi lần đều bị chút ý thức còn sót lại của hắn mạnh mẽ khống chế.

    Mỗi khi hắn cảm giác mình đã đạt tới cực hạn, trong đầu phảng phất như lại có một thanh âm xuất hiện hô hoán hắn, khiến cho hắn lại về tới thời điểm khảo hạch tổng hợp. Khiến cho hắn hồi tưởng lại một màn đó, loại đau khổ khi mình muốn đi trợ giúp đồng bạn nhưng cái gì cũng không làm được. Loại cảm giác này thật sự là quá khó tiếp nhận, kích thích hắn một lần lại thêm một lần phấn chấn, cho nên hắn mới có thể kiên trì đến lúc này.

    Anh Lạc Hồng cũng không ngủ, nàng ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa. Thực ra hai mươi bốn giờ chỉ là một câu nói đùa của nàng mà thôi, pháp trận này của nàng chủ yếu là kích thích tinh thần lực, từ đó xúc tiến tinh thần lực trưởng thành. Cho dù đối với tu vi bậc này của nàng thì pháp trận đó vẫn còn có tác dụng trợ giúp nhất định.

    Vốn dĩ nàng cũng chỉ muốn xem cực hạn của tiểu mập mạp này tới mức nào, từ tất cả khảo hạch trước đó mà xem, thì ý chí của tên tiểu mập mạp này có chút bạc nhược yếu kém. Nàng cũng muốn thừa cơ gõ hắn thoáng một phát. Khi tiền lỗi giữ vững được mười hai tiếng đồng hồ, nàng cũng đã có chút rung động. Phải biết, thời gian đó có thay thành rất nhiều hồn sư mạnh hơn hắn cũng chưa hẳn có thể làm được. Đây đã không chỉ là lực ý chí mạnh, mà trong lòng phải có chấp niệm, chỉ những nhân tài có được chấp niệm kiên cường trong lòng có thể chèo chống như vậy.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 313: Mập mạp lại xin nghỉ

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY

    Dịch: Đức Thành

    Cứ như vậy, tất nhiên sẽ tạo thành tiêu hao cho thân thể Tiền Lỗi, nhưng không thể nghi ngờ, loại tiêu hao này sẽ rất có lợi đối với việc để thăng cấp độ tinh thần lực của hắn, có thể moi móc những tiềm năng sâu hơn nữa. Nhưng dạng này cũng có thể tạo thành chút tổn thương cho thân thể hắn, nếu không cố gắng phục hồi thì thậm chí sẽ lưu lại di chứng.

    Đối với cái này, Anh Lạc Hồng cũng không quá quan tâm, nàng chỉ muốn nhìn một chút, xem đến cùng là Tiền Lỗi có thể kiên trì bao lâu. Ba mươi sáu tiếng, thân thể Tiền Lỗi đã lung lay sắp đổ, nhiều lần hai khuỷu tay đã chạm đến mặt đất, hắn lại kiên trì chống đỡ thân thể mình lên. Một ngày rưỡi thời gian không có bất kỳ chút thức ăn nước uống nào, hắn đã tiếp cận tới cực hạn. Nhưng Tiền Lỗi lại cảm thấy sự chấp niêm trong lòng lại trở nên càng ngày càng mạnh, khiến cho hắn có được sự kiên định trước nay chưa từng có.

    Hắn có chút ưa thích cảm giác chính mình nằm trong loại trạng thái này, ít nhất, ở thời điểm này hắn cảm thấy mình không phải một tên phế vật. Phong Tử có thể thông qua sát hạch ý chí, mình có thể sao? Ngày đó Lưu Phong trở về, Tiền Lỗi liền tự hỏi trong lòng, nhưng đáp án của hắn là phủ định, hắn cảm thấy mình không làm được. Nhưng hắn thật sự không làm được sao?

    Hắn không biết mình đã kiên trì ba mươi sáu tiếng, nhưng hoàn toàn có thể xác định đã vượt qua hai mươi bốn giờ. Ta có thể! Ta cũng có ý chí cứng cỏi, phương diện này ta cũng không thể kém Phong Tử! Nội tâm chấp niệm phối hợp với cảm giác thành tựu, khiến cho hắn lúc này trở nên càng ngày càng kiên định.

    "Được rồi." Giọng nói của Anh Lạc Hồng đột nhiên vang lên.

    Đột nhiên nghe được ba chữ này, Tiền Lỗi lập tức như một quả cầu da bị xì hơi, cả người ngã gục xuống mặt đất.

    "Đồ đần!" Anh Lạc Hồng vừa kinh vừa sợ, một khắc trước tiểu mập mạp này còn biểu hiện ra một nghị lực phi phàm, làm sao một thoáng lại trở nên sắp hỏng thế này? Trong cảm giác của nàng, Tiền Lỗi được pháp trận kích thích, tinh thần lực đề tụ dâng lên mà đánh thẳng vào Tinh Thần Chi Hải của hắn, Tinh Thần Chi Hải đã có dấu hiệu tan vỡ.

    Làm sao lại như thế?

    Dĩ nhiên Anh Lạc Hồng không thể trơ mắt nhìn hắn xảy ra vấn đề, nhưng biến hóa phương diện tinh thần thật sự là quá nhanh, mà đó cũng không phải dùng tinh thần lực là có thể khống chế. Hiện tại nàng căn bản không có thời gian đi tìm người đến trị liệu cho Tiền Lỗi.

    Rơi vào đường cùng, nàng khẽ đảo cổ tay, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một bình thủy tinh nhỏ sáng long lanh, trong bình thủy tinh mơ hồ có một chút chất lỏng. Anh Lạc Hồng lộ ra thần sắc không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn một tay bóp lấy hai má tròn vo của Tiền Lỗi, một tay cẩn thận từng li từng tí mà nhỏ một giọt vào miệng hắn, sau đó cấp tốc khép miệng hắn lại.

    "Tiểu mập mạp này, ta thật sự là thua thiệt lớn rồi. Ta vừa mới phải tức giận với tên quỷ lôi thôi kia, hết chuyện trở về lại phải mệt với tên tiểu mập mạp này! Đây thật là thua thiệt a!" Anh Lạc Hồng mang vẻ mặt đau lòng, nhưng nàng đau lòng rõ ràng không phải vì Tiền Lỗi.

    Tiền Lỗi sụp đổ đúng là chính hắn không khống chế được, sau khi nghe được giọng nói của Anh Lạc Hồng, hắn liền triệt để buông lỏng, sau đó liền mất đi ý thức. Trên thực tế, Anh Lạc Hồng cũng đúng là chủ quan, mặc dù Tiền Lỗi đã có được tinh thần lực Linh Hải cảnh, nhưng dù sao cũng là mới đột phá không lâu, tinh thần lực còn chưa đủ vững chắc. Nàng hẳn nên trước hết đi tìm nhân viên trị liệu chuẩn bị sẵn sàng, sau đó mới kết thúc trạng thái của Tiền Lỗi.

    Mát lạnh, Tiền Lỗi chỉ cảm thấy một cảm giác mát lạnh khó nói lên lời đang quanh quẩn trong ý thức của mình, thật sự là quá thoải mái a!

    Ngày học thứ hai đã không còn người đến trễ, chỉ có một người xin phép nghỉ.

    "Mập mạp lại xin nghỉ?" Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong hai mặt nhìn nhau, biểu lộ quái dị.

    Từ ngày đó chuyển vào ký túc xá, bọn hắn liền chưa từng thấy mặt Tiền Lỗi, đi gõ cửa cũng không ai ra, bọn hắn căn bản không biết Tiền Lỗi đã đi chỗ nào, nếu không phải Tiếu Khải nói có người xin phép nghỉ cho hắn, có lẽ bọn hắn thật sự cho rằng Tiền Lỗi mất tích rồi.

    Lưu Phong lại nhìn về phía Tiếu Khải trên bục giảng, lúc này hắn đã không còn sự địch ý trước kia. Chiều hôm qua Tiếu Khải dạy hắn rất nhiều thứ, trọng yếu nhất chính là, Tiếu Khải đã khiến cho hắn có mục tiêu cùng hướng đi.

    ...

    "... Bất luận năng lực gì đi đến cực hạn cũng đều có được thành tựu phi phàm. Tốc độ cùng lực lượng là tỉ lệ thuận, kh tốc độ của ngươi đạt đến cực hạn, ngươi hoàn toàn có khả năng sáng tạo kỳ tích, tựa như Thúy Ma điểu có thể đánh giết hồn thú mạnh mẽ hơn nó. Nhưng vấn đề là, đầu tiên ngươi phải có thể khống chế tốc độ của mình. Tốc độ tốt mà không khống chế được thì cũng vô dụng. Cho nên, khóa thứ nhất ta muốn dạy ngươi là khống chế. Một gã hồn sư, nếu ngay cả chính mình cũng khống chế không được, như vậy thì căn bản bắn không phải một hồn sư chân chính..."

    Lời này của Tiếu Khải đã gây ra sự rung động rất lớn đối Lưu Phong, khống chế, tốc độ tuyệt đối, hơn nữa là một thân thể có có thể xứng với tốc độ.

    Cảm thụ lúc này của Lam Hiên Vũ cũng rất đặc thù, trong cảm nhận của hắn, quanh thân thể mình luôn quanh quẩn vô số điểm sáng li ti màu bích lục, dường như chỉ có chính hắn mới có thể thấy những điểm sáng này, chúng nó bị khí tức huyết mạch của hắn hấp dẫn một cách tự nhiên, sau đó dung nhập vào thân thể.

    Buổi sáng hôm nay, hắn tự kiểm tra hồn lực của rmình trong phòng tu luyện, hai mươi lăm cấp!

    Đúng vậy, chỉ là hai ngày đơn giản, vậy mà hồn lực của hắn đã tăng lên ròng rã hai cấp, đây là còn dưới tình huống hắn chưa hoàn toàn khống chế những hồn lực được hấp thu đến. Nếu có thể áp súc toàn bộ số hồn lực đó, vậy chắc chắn hồn lực của hắn sẽ càng tiến một bước xa hơn, tối thiểu nhất cũng đến hai mươi sáu cấp, thậm chí là hai bảy cấp!

    Chắc chắn sẽ phải tiếp tục đổi phần tu luyện trong Hải Thần hồ! Mà việc càng quan trọng hơn là, làm sao có thể kiếm nhiều huy chương như vậy? Hắn cũng không biết phương pháp tu luyện mình báo ngày hôm qua có được phê duyệt hay không.

    Học viện Sử Lai Khắc thật đúng là một nơi thần kỳ a! Từ khi tới đây, Lam Hiên Vũ mới cảm giác được một cách rõ ràng, học viện đệ nhất đại lục là không giống bình thường đến cỡ nào.

    Ngắm nhìn bốn phía, hắn phát hiện mỗi một tên đồng học chung quanh đều nghe giảng bài hết sức chăm chú, cảm giác cấp bách gần như tồn tại trong trái tim của mỗi người. Ở vào tình thế như vậy, ai dám không nỗ lực? Không nỗ lực là sẽ có thể bị đào thải.

    Hiện tại Lam Hiên Vũ đã hiểu rõ, dạng học viên gì mới có thể phát triển tại học viện Sử Lai Khắc. Trước khi vào đây, thứ mọi người phải liều chính là thực lực tổng hợp. Mà khi chân chính tiến vào học viện Sử Lai Khắc, vậy thứ mọi người phải liều lại trở thành tiềm năng và nghị lực. Dưới tình huống tất cả đều hết sức nỗ lực. Muốn biết ai có thể trổ hết tài năng, vậy sẽ phải xét tiềm năng mỗi người.

    Liền lấy Nguyên Ân Huy Huy so sánh với Lam Mộng Cầm, Nguyên Ân Huy Huy hiện tại là ngũ hoàn, đứng đầu toàn lớp, không hề nghi ngờ là thiên chi kiêu tử. Nhưng Lam Hiên Vũ lại càng xem trọng Lam Mộng Cầm hơn, bởi Lam Mộng Cầm là song sinh võ hồn, dưới tình huống bình thường, khẳng định tiềm năng của nàng lại càng lớn hơn. Huống chi võ hồn thứ hai của nàng còn có nguyên bốn cái hồn hoàn vạn năm, còn có Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ. Luận thực lực tổng hợp, chỉ sợ nàng mới thực sự là đứng đầu toàn lớp.

    Nhưng nếu là một đối một, Lam Hiên Vũ cảm thấy hiện tại Lam Mộng Cầm còn chưa phải đối thủ của Nguyên Ân Huy Huy, bởi Tử Tinh Linh Cung của Nguyên Ân Huy Huy có tác dụng khắc chế nhất định với cả hai loại võ hồn của nàng.

    So sánh với bọn họ, Lam Hiên Vũ tự nhận trước mắt mình còn có chênh lệch không nhỏ, nhưng hiện tại hắn rất có lòng tin về tiềm năng của mình. Bản thân hắn là võ hồn biến dị, sau đó lại trải qua một lần biến dị tốt. Hai năng lực đầu của Ngân văn Lam Ngân thảo là khống chế Thủy Nguyên Tố cùng Hỏa Nguyên Tố, kim văn Lam Ngân thảo tăng phúc tất cả phương diện lên bản thân, nguyên tố cùng lực lượng song tu, cả hai hỗ trợ lẫn nhau. Nếu chỉ so sánh với một gã hồn sư nhị hoàn, Lam Hiên Vũ có lòng tin mình là vô địch.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)