Huyền Huyễn Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La - Đường Gia Tam Thiếu

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 20: hồn kỹ mất hiệu lực ?

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Ánh mắt các sư phụ đều trở nên cổ quái, vì bọn họ còn nhớ rõ mới đây Diệp Linh Đồng còn đánh nhau với Lam Hiên Vũ. Hơn nữa ,lần kia còn là do Diệp Linh Đồng động thủ trước nên Lam Hiên Vũ không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì. Rất rõ ràng tiểu cô nương này là đến để trả thù mà.

    "Được rồi, chú ý an toàn." Thu Vũ Hinh nhìn Diệp Linh Đồng một cách đầy thâm ý mà nói, cùng lúc đó nàng quay về phía năm nhất ban hai của mình mà tìm kiếm đứa trẻ dễ thương kia.

    "Hiên Vũ, Diệp Linh Đồng khiêu chiến ngươi, phải cố gắng lên nha, vì vẻ vang của ban hai chúng ta."

    Lam Hiên Vũ mang một bộ mặt ủ rũ mà bước ra. Qua một học kì này hắn cũng đã hiểu rõ Diệp Linh Đồng hơn một chút rồi. Lớp trước ngt của ban một năm nhất, thành tích toàn bộ đều đứng đầu lớp, thực chiến lại càng đứng đầu cả nam nhất. Đây là còn vì nàng bị nứt xương mà phải nghỉ mất một đoạn thời gian.

    Tuy qua một học kỳ này Lam Hiên Vũ cũng đã học được không ít kỹ xảo thực chiến cùng vật lộn, cũng đã là trình độ trung đẳng trong lớp, Đương nhiên đây là dưới tình huống không sử dụng hồn kỹ. Nhưng bây giờ Diệp Linh Đồng cũng đã có hòn kỹ đầu tiên của mình, Lam Hiên Vũ nhất định là đánh không lại nàng a!

    "Lam Hiên Vũ cố lên! Lam Hiên Vũ cố lên!" đám học sinh ban hai hô lớn.

    Quan hệ của Lam Hiên Vũ cùng những bạn học trong lớp là rất tốt. Nếu không phải vì thành tích thực chiến của hắn bình thường thì hắn đã sớm là lớp trưởng của ban hai rồi. Hiện tại thì lớp trưởng ban hai là một người khác cũng đã đạt cấp mười một, mà võ hồn của hắn thì tốt hơn Lam Ngân Thảo rất nhiều.

    "Lần này ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại !" Diệp Linh Đồng kiêu ngạo mà hất hất chiếc cằm nhỏ về hướng Lam Hiên Vũ.

    "Bắt đầu!" Giáo viên chủ nhiệm của ban một năm nhất tuyên bố trận đấu bắt đầu.

    Diệp Linh Đồng chờ đợi ngày này đã rất lâu, nàng không thể chờ đợi được mà phóng thích vũ hồn ngay từ đầu.

    Trên người nàng phóng xuất ra một tầng sáng trắng nhàn nhạt, có thể nhìn thấy rõ ràng trên hai tay nàng dần hiện ra từng khối lân khiến màu trắng. Lân phiến hiện lên hình tam giác, mỗi một khối lân phiến đều có góc cạnh nổi trội, hai đồng tử mắt của nàng cũng theo đó mà hóa thành dựng thẳng đứng lên, đôi mắt to đen nhánh biến thành vàng óng. Kèm theo đó là một âm thanh long ngâm vang lên nho nhỏ, nàng bước mạnh về phía trước, đúng là có vài phần khí thế bức người.

    Võ hồn của Diệp Linh Đồng rất lợi hại, các sư phụ cũng biết, trong lần đệ tử này thì võ hồn của nàng là tốt nhất. Nàng có tiên thiên hồn lực là tám cấp, vạyà trong thời gian ngắn ngủi của một học kỳ đã có thể tu luyện tới cấp mười một, Võ hồn của nàng là một loại biến dị hiếm thấy, không giống với cha mẹ nàng .

    Đó là một loại võ hồn Địa Long biến dị, từ Thiết Giáp Long mà biến dị thành Thiên Cương Long, từ nguồn gốc Á Long mà tiến hóa đến Chân Long. Mặc dù chỉ là một loại yếu kém trong Chân Long nhưng dù sao cũng là võ hồn loài rồng, mà võ hồn rồng luôn là một tồn tại cường hãn nhất trong các loại võ hồn.

    Một cái hồn hoàn màu vàng bay từ dưới chân nàng mà lên, màu vàng đại biểu trăm năm. Đây cũng là lý do mà Diệp Linh Đồng tin tưởng vào bản thân như vậy, nàng đã có được một cái hồn hoàn trăm năm. Nàng tin mình sẽ có thể rửa sạch được sự sỉ nhục lúc trước. Vừa nghĩ tới việc mình bị Lam Hiên Vũ đè cho không thở nổi thì nàng lại giận đến nghiến răng nghiến lợi.

    "Phóng ra võ hồn của ngươi đi!" Diệp Linh Đồng hô lớn.

    Nhìn cái bộ dáng hùng hổ kia của nàng, Lam Hiên Vũ không khỏi ủ rũ một trận. Hắn nâng tay trái lên, một đám Lam Ngân Thảo mang theo đường vân màu bạc lập tức phóng lên cao.

    Nếu để ao sánh với lúc mới khai giảng thì Lam Ngân Thảo này của hắn cũng không có thay đổi gì, từng giọt nước tự chuyển động trên lá cây, khí tức sinh mệnh thơm ngát mang theo mùi thơm của thực vật tỏa ra.

    Khi Diệp Linh Đồng thấy cái hồn hoàn màu trắng bay lên theo đám Lam Ngân Thảo kia thì không thể kìm được mà vọt về phía hắn.

    Dù sao thì kinh nghiệm thực chiến của Lam Hiên Vũ cũng chưa đủ, đối mặt với việc Diệp Linh Đồng xông tới đột ngột như vậy thì trong lòng hắn vẫn có chút sợ, hắn vô thức mà lui về sau một bước, cùng lúc đó thì hồn hoàn màu trắng cũng sáng lên.

    Lam Ngân Thảo lập tức tản ra ngân quang nhàn nhạt, từng điểm giọt nước trên lá cây bắt đầu chuyển động nhanh dần , dưới khống chế của hắn những giọt nước đó dần tụ lại một chỗ, hóa thành một vòng xoáy nước chừng một mét mà chắn trước người hắn.

    Đúng vậy, Lam Ngân Thảo của hắn rất đặc thù, sau khi có hồn hoàn đầu tiên thì hắn có được năng lực khống chế thủy nguyên tố. Có điều, năng lực khống chế này cũng không mạnh lắm, dù là công hay phòng cũng chỉ có hiệu quả bình thường mà thôi.

    Ngưng tụ thành vòng xoáy là do Lam Hiên Vũ đã từng nhiều lần nếm thử, tương đối mà nói thì hiệu quả cũng đã khá hơn một chút.

    Cây cỏ cũng xoay tròn theo dòng nước, thoạt nhìn thì rất đẹp nhưng uy lực có bao nhiêu thì chỉ có Lam Hiên Vũ mình là rõ ràng.

    Hồn hoàn trăm năm tỏa ra ánh sáng vàng lóng lánh, thiên long đệ nhất hồn kỹ, Thiên Cương Phách Thể!

    Nhất thời, vầng sáng trắng quanh người Diệp Linh Đồng tập tức trở nên mãnh liệt, nàng không có một chút ý nghĩ né tránh nào , cứ trực tiếp mà lao thẳng về hướng vòng xoáy nước của Lam Hiên Vũ.

    Nàng rất tin tưởng với hồn kỹ Thiên Cương Bá Thể này của mình, đừng nói là nước, coi như là một khối băng nàng cũng vẫn có thể lấy cứng chọi cứng

    "Rồi — "

    Lúc này biểu lộ của Lam Hiên Vũ là có chút kinh hoảng, mà biểu lộ của Diệp Linh Đồng thì không thể nghi ngờ là đắc ý.

    Thế nhưng khi va chạm thì nét mặt của bọn hắn lại trở nên giống nhau trong ngắt mắt.

    Kinh hoảng cùng đắc ý đều biến mất, thay vào đó chính là kinh ngạc.

    Đúng vậy, Lam Hiên Vũ kinh ngạc, mà Diệp Linh Đồng lại càng kinh ngạc hơn.

    Ngay khi nàng sắp đụng vào cái vòng xoáy của Lam Hiên Vũ thì tất cả ánh sáng trên người nàng lại không hề báo hiệu mà biến mất

    đúng vậy, biến mất.

    Thiên Cương Bá Thể biến mất. . .

    Sau đó thì toàn thân nàng lao vào giữa vòng xoáy nước kia. Dù nó có yếu đi nữa thì nó cũng vẫn là một cái hồn kỹ a! Vì vậy, thân thể nhỏ của Diệp Linh Đồng đã bị vòng xoáy cuốn cho xoay tròn. Sau đó thì đám Lam Ngân Thảo kéo lấy thân thể nàng mà quăng ra ngoài . . .

    "Bịch". Toàn thân Diệp Linh Đồng té nhào xuống bãi cỏ.

    Các học sinh nhìn một màn này mà sợ ngây người, mà ánh mắt của các sư cũng là ngơ ngác.

    Cái này là. . . chuyện gì xảy ra vậy?

    "Không có khả năng, không thể nào!" tuy lần này Diệp Linh Đồng không bị thương tích gì nhưng quần áo đều bị ướt cả, nàng đứng lên từ bãi cỏ mà lớn tiếng khóc hô.

    Thiên Cương Phách Thể mạnh như vậy làm sao lại không có? Làm sao lại đột nhiên mất đi hiệu lực? Điều này sao có thể? Ban đầu nàng nghĩ mình sẽ có thể xông qua vòng xoáy kia một cách đơn giản, sau đó là đụng bay Lam Hiên Vũ, sẽ đụng cho hắn té một cái. Vậy mà cuối cùng người bị té lại trở thành chính nàng, điều này làm cho nàng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Nhưng đừng nói là nàng, dù là các sư phụ ở đây cũng ngơ ngác cả ra với nhau, ai cũng không hiểu cuối cùng là xảy ra chuyện gì, hồn kỹ bị mất hiệu lực? Đây là tình huống gì vậy?

    "Lam Hiên Vũ thắng." Thu Vũ Hinh có chút đắc ý mà dắt Lam Hiên Vũ về hàng.

    "Lam Hiên Vũ" Diệp Linh Đồng hô lớn. Lam Hiên Vũ quay đầu lại nhìn nàng, trên mặt hắn còn mang theo vài phần không hiểu, lại còn dùng ánh mắt vô tội mà nhìn nàng. Nhưng đối với Diệp Linh Đồng thì cái ánh mắt vô tội này thật sự rất đáng giận, rất đáng giận !
     
    zHiePz thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 21: Diệp Phong tới nhà

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    " con thử xem có thể ngưng nước thành băng hay không."

    "Không được mẹ à, con không biết làm ."

    " cái vòng xoáy nước này của con, lực công kích quá yếu, con sẽ phải dung hợp nhiều hồn lực vào trong đó. Nhưng nếu hồn kĩ của con là khống chế thủy nguyên tố thì việc con cần làm là khống chế cho tốt. Tinh thần lực của con cũng đã là cấp độ trung thượng rồi nên rất tốt cho việc khống chế này.

    " mẹ, con sẽ luyện nhiều một chút"

    Đây là đối thoại hàng ngày của Lam Hiên Vũ cùng Nam Trừng.

    Trong một cái học kì này, hắn đã rất cố gắng luyện tập khống chế thủy nguyên tố. Nhưng không biết vì cái gì hắn lại luôn có cảm giác mình gặp phải bình cảnh, có vẻ như bản thân hắn không hợp với thủy nguyên tố vậy, hắn chỉ có thể khống chế một cách đơn giản và không thể có uy lực lớn.

    Nhưng chỉ bằng một hồn kỹ như vậy mà hôm nay hắn lại có thể thắng Diệp Linh Đồng. Thế nên khi về tới nhà Lam Hiên Vũ vẫn còn có chút không hiểu thấu.

    Hôm nay hắn ngồi xe của học viện mà về, học viện có xe chuyên dụng để đưa đón đệ tử.

    Sau khi cuộc thi chấm dứt hắn liền ra về, vì hắn chiến thắng được Diệp Linh Đồng nên kết quả cuộc thi thực chiến này cao hơn hẳn ý định ban đầu của hắn. Nhưng Lam Hiên Vũ vẫn không thể hoàn toàn hài lòng về bản thân, thực sự là hắn không thích cái cảm giác sợ hãi khi Diệp Linh Đồng xông về phía mình.

    Lam Hiên Vũ vừa về tới nhà liền chạy ngay vào phòng tu luyện.

    Hắn ngồi dưới đất, nâng tay trái mà phóng xuất ra Lam Ngân Thảo, trên lá cây tươi mát mang theo vài giọt nước tản ra khi tức sinh mệnh làm cho người ta thoải mái.

    Nhìn Lam Ngân Thảo trên tay mình, Lam Hiên Vũ tự nhủ: "Lam Ngân Thảo a Lam Ngân Thảo, rốt cuộc là ngươi khống chế nước như thế nào vậy? Vì cái gì mà lại yếu như vậy đây? Thế nhưng tại sao ngươi lại có thể làm cho hồn kỹ của Diệp Linh Đồng mất đi hiệu lực đây?"

    Hắn dùng ngón tay miết lấy một giọt nước mà giơ tới trước mặt. Bản thân giọt nước là không màu, khi ở trên đường vân của Lam Ngân thảo nó mới có thể hiện ra màu bạc nhạt.

    Trên thực tế thì hắn chưa bao giờ có cái cảm giác thân mật với thủy nguyên tố mà Nam Trừng đã nói, cho tới bây giờ vẫn là như vậy .

    "Ta đã rất cố gắng luyện tập rồi a! Làm sao hiệu quả lại vẫn kém mãi như vậy đây?" Lam Hiên Vũ cau mày, "Như thế nào mới xem như thân mật a?"

    Hắn kéo lấy một mảnh lá cây Lam Ngân Thảo mà ngậm vào miệng, phiến lá có mùi vị thanh thanh làm cho đầu óc của hắn cũng thanh tỉnh vài phần. Hắn mút lấy mấy giọt nước trên phiến lá, giọt nước hơi ngọt, rất dễ uống.

    Ta uống hết đi, cái này có tính là thân mật hay không đây?

    Không có phản ứng gì, cũng không có thay đổi gì, tất cả đều như cũ.

    "tít tít tít tít tít tít" Đúng lúc này,tiếng hồn đạo thông tin trong nhà vang lên.

    Lam Hiên Vũ vội vàng chạy ra nhấc máy : "Ngài tốt chứ."

    "Lam Hiên Vũ, ta đang ở cửa nhà ngươi, ra mở cửa nhanh." Một âm thanh hết sức quen thuộc truyền tới, một giọng nói mang theo vài phần tức giận.

    "Diệp Linh Đồng?" Lam Hiên Vũ có chút không xác định mà hỏi.

    "Mở cửa nhanh!" rõ ràng là Diệp Linh Đồng đang tức.

    "Để làm gì?" Lam Hiên Vũ nghi hoặc nói, "Mà làm sao ngươi lại biết số thông tin của nhà ta, còn nữa, ngươi biết nhà ta ở đâu sao?"

    Diệp Linh Đồng nói: "Ta nói ba đi hỏi lão sư, ba dẫn ta tới."

    "A, thúc thúc cũng tới, ngươi đợi đấy." Cúp dụng cụ thông tin, Lam Hiên Vũ chạy ra mà mở cửa.

    Diệp Linh Đồng đứng ở ngoài cửa, Diệp Phong thì đứng sau lưng nàng.

    "Thúc thúc tốt chứ." Lam Hiên Vũ hỏi thăm Diệp Phong..

    Diệp Phong nói: " Hiên Vũ, thúc thúc tới có chút mạo vị. Linh Đồng cũng đã nói về tình huống tỷ thí của các ngươi, thúc thúc muốn nhìn võ hồn của ngươi một chút, có thể chứ? A, đúng rồi, cha mẹ ngươi ở nhà không?"

    "Cha mẹ ta không ở nhà. Mời thúc vào. Diệp Linh Đồng, ngươi cũng vào đi." Nói xong lời cuối kia thì hắn thật sự có chút miễn cưỡng.

    Diệp Linh Đồng không chút khách khí mà vào nhà Lam Hiên Vũ.

    Diệp Phong vừa vào cửa, đang nhìn thoáng một chút thì Diệp Linh Đồng đã nói ra: "Không có lớn bằng nhà của ta "

    Lam Hiên Vũ nói: “ Ừm.”

    Diệp Phong ngắt lời: "Hiên Vũ, Linh Đồng nói với ta,khi nàng tỷ thí cùng ngươi thì hồn kỹ đột nhiên mất đi hiệu lực . Ngươi có thể nói cho thúc thúc biết lúc đó ngươi sử dụng hồn kỹ gì hay có cảm giác đặc thù gì không?"

    Hồn kỹ của con gái đột nhiên mất đi hiệu lực, điều này làm Diệp Phong có chút khẩn trương. Võ hồn Thiên Cương Long của Diệp Linh Đồng là từ biến dị mà đến. Biến dị võ hồn thì luôn có một đặc điểm chung là không ổn định. Hắn đang lo võ hồn của con gái mình sẽ xảy ra vấn đề vì sự không ổn định này, nhưng sau khi về nhà kiểm tra thì tất cả lại rất bình thường . lúc này hắn mới đi tới học viện hỏi rõ tình huống rồi tìm tới nhà Lam Hiên Vũ.

    Lam Tiêu chỉ để lại học viện số liên lạc của gia đình nên Diệp Phong cũng không thể liên hệ với Hắn, vậy với trục tiếp dẫn theo Diệp Linh Đồng tới đây.

    "Lúc đó ta chỉ muốn khống chế thủy nguyên tố đi ngăn cản nàng, sau đó nàng xông tới thì bị cuốn đi, cũng không có thấy gì khác cái khác." Lam Hiên Vũ ăn ngay nói thật.

    "Nhà ngươi có phòng tu luyện không? Các ngươi bày lại tình huống lúc đó cho thúc thúc xem một chút."

    "Được."

    Khi Lam Hiên Vũ dẫn theo cha con Diệp Phong vào phòng tu luyện thì Diệp Linh Đồng nhíu nhíu mày mà nói: " phòng tu luyện nhà ngươi thật nhỏ a!"

    "Ừm." Lam Hiên Vũ chỉ khẽ gật đầu.

    Diệp Phong thầm kinh ngạc, bọn nhỏ như hắn thì ganh đua so sánh, không chịu thua là chuyện bình thường. Mà Lam Hiên Vũ lại cho hắn thấy một loại cảm giác không tranh quyền thế, một đứa nhỏ mới chỉ bảy tuổi lại có thể như vậy thì thật sự là hiếm thấy.

    "Bắt đầu đi, làm như lúc chiều các ngươi từng làm vậy” Diệp Phong nói.

    Lam Hiên Vũ vào trong phòng tu luyện, hắn nâng lên tay trái mà phóng thích ra Lam Ngân Thảo.

    Diệp Linh Đồng hừ một tiếng, nàng lại một lần nữa phóng xuất ra võ hồn Thiên Cương Long của mình. Làm sao nàng có thể chịu phục được đây? Có thể đánh một trận nữa là việc nàng vẫn mong muốn. Dù như thế nào nàng cũng không muốn tin hồn kỹ trăm năm của mình lại thua bởi Lam Hiên Vũ.

    Lam Hiên Vũ tập trung tinh thần tụ lực, vòng xoáy dần xuất hiện.

    Diệp Linh Đồng cũng phóng thích ra hồn kỹ Thiên Cương Phách Thể, ngay sau đó nàng liền xông tới.

    Tầng quang mang màu trắng cùng tiếng long ngâm rất nhỏ quanh quẩn bên thân thể nàng, trong phòng tu luyện nho nhỏ này thì gần như chỉ trong chốc lát nàng đã vọt tới trước mặt Lam Hiên Vũ.

    Diệp Phong đứng ở bên cạnh mà chăm chú nhìn. Trong hai tròng mắt của hắn có tử quang lập loè, Mà trong thế giới tinh thần của hắn thì quá trình hai đứa nhỏ này tới gần nhau rõ ràng là chậm hẳn lại.

    Tiếp cận, bắt đầu đụng vào.

    Hả?

    Hòa tan?

    Đúng vậy, trong cảm nhận của Diệp Phong thì khi Thiên Cương Khách Thể của Diệp Linh Đồng vừa mới tiếp xúc với vòng xoáy liền bắt đầu hòa tan. Không sai, dùng "Hòa tan" hình dung là chính xác nhất. Tầng ánh sáng trắng kia cứ lặng yên không một tiếng động mà biến mất.

    "Phốc!" Diệp Linh Đồng lại một lần nữa nhảy vào vòng xoáy, bị xoay tròn, tiếp theo là bay ra ngoài rồi bắn tới vách tường.

    Diệp Phong vươn tay kéo con gái vào ngực mình. Lúc này trong mắt hắn là tràn ngập sự khiếp sợ.

    Không phải Hồn Kỹ! Hắn hoàn toàn có thể khẳng định đây không phải là do hồn kỹ va chạm, bởi vì hồn kỹ của hai bên căn bản là chưa có va chạm. Mà là sau khi hồn kỹ bị hòa tan thì Diệp Linh Đồng mới lao vào trong vòng xoáy.

    Xế chiều hôm nay, các sư phụ của học viện cũng không hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, có điều, vừa mới một cái chớp mắt kia thì có vẻ như Diệp Phong đã cảm nhận được chút gì đó.

    "Ba, tại sao, tại sao chứ? Vì cái gì mà hồn kỹ của con lại mất?" Diệp Linh Đồng không cam lòng mà kêu to lên, mắt nàng cũng đã thoáng đỏ .

    Nàng đã phải ẩn nhẫn cả một học kỳ mà cố gắng tu luyện, chỉ là vì có một ngày có thể "Báo thù" . rốt cuộc thì vừa rồi nàng đã tu luyện tới cấp mười một, đã có được một cái hồn hoàn, một cái hồn kỹ, hơn nữa còn là cấp độ trăm năm. Nhưng ai biết chẳng những nàng không báo thù thành công lại còn thua thảm tới vậy.

    "Linh Đồng, trước hết ngươi chờ một chút ." Diệp Phong kéo con gái sang một bên, còn mình thì bước tới trước người Lam Hiên Vũ.

    "Hiên Vũ, thúc thúc có thể nhìn võ hồn của ngươi một chút được không?"

    "Vâng." Lam Hiên Vũ giơ Lam Ngân Thảo trong tay trái về phía trước.

    Diệp Phong xem rất cẩn thận, ban đầu là dùng mắt nhìn, sau đó hắn lấy tay chạm nhẹ một phát, nhưng khi ngón tay của hắn chạm tới đường vân màu bạc trên phiến lá thì lập tức cảm giác kì dị xuất hiện.
     
    zHiePz thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 22: Lam Ngân phản quyển - ngưng thủy thành băng

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Đó là cảm giác như thế nào? Khi ngón tay của Diệp Phong chạm vào đường vân màu bạc kia thì trong tích tắc đó hắn cảm thấy có một sự sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn. Cũng chính khoảnh khắc đó, hắn đã hoàn toàn vô thức mà phóng xuất ra võ hồn của mình.

    Tám cái Hồn Hoàn bay lên trong nháy mắt, bốn tím, bốn đen. Không chỉ có thế mà cả người hắn cũng giãn ra, một cỗ khí tức đặc thù cũng theo đó mà tản ra.

    Võ hồn Thiết Giáp Long!

    Thiên cương long của Diệp Linh Đồng là từ đâu mà đến? Chính là từ Thiết Giáp Long của cha nàng biến dị mà thành a! Mà Diệp Phong còn có một tên hiệu là "Thiết Bối Thương Long"

    Mà ở trong mắt Lam Hiên Vũ thì là hai con ngươi của Diệp Phong đột nhiên biến thành ánh sáng vàng, ngay sau đó là khí tức khủng bố bạo phát ra từ người Diệp Phong.

    Chỉ là ảnh hưởng của hồn lực nhưng cũng đẩy bắn Lam Hiên Vũ ra ngoài. Đối mặt với uy áp kinh khủng này làm cho Lam Hiên Vũ cảm thấy đại não mình trở nên trống rỗng.

    Nhưng vừa lúc đó thì cánh tay phải của hắn đột nhiên nóng lên, một cỗ tình cảm ấm áp từ cánh tay phải truyền khắp toàn thân mà bảo vệ lấy thân thể của hắn. Cùng lúc đó, Lam Ngân Thảo ngân văn bên bàn tay trái của hắn cũng lập tức xuất hiện biến hóa.

    Những đám Lam Ngân Thảo đang phóng về phía trước đột nhiên vòng lại thành từng mảnh cây cỏ mà rủ xuống phía dưới, từ ngón tay Lam Hiên Vũ bắt đầu quấn nhanh dọc theo cánh tay rồi bao bọc toàn bộ cánh tay hắn lại. Mà trên phiến lá, màu bạc lập tức che lại màu làm nguyên bản của Lam Ngân Thảo, toàn bộ đường vân màu bạc trở nên sáng rõ ràng.

    Trong không khí, thủy nguyên tố hình thành nên vòng xoáy lúc trước gần như là lập tức ngưng kết lại mà hóa thành một tầng băng thuẫn, nhìn qua thì không dày nhưng lại hết sức kiên cố mà chắn trước người Lam Hiên Vũ. Tuy rằng sau một khắc băng thuẫn liền vỡ nát, thế nhưng tất cả mọi thứ này gần như là lập tức xuất hiện.

    Rất nhanh Diệp Phong đã phát hiện ra điều không đúng, hắn nhanh chóng thu hồi võ hồn. Mặc dù hắn cũng không trực tiếp xuất thủ với Lam Hiên Vũ. nhưng hắn cũng biết rõ nếu dùng tu vi của mình mà phóng xuất ra Võ Hồn thì sẽ sinh ra uy lực mạnh bao nhiêu với người đứng gần.

    Lúc này, Lam Hiên Vũ bị chấn bay trượt sát vào vách tường, đã không còn một tiếng động.

    "Ba . . ." Diệp Linh Đồng cũng bị dọa sợ rồi. Tuy rằng nàng ở phía sau, khoảng cách lại khá xa, thế nhưng khi cha nàng phóng xuất ra uy áp khủng bố đó cũng vẫn làm nàng ngã ngồi ra đất. May mắn là cùng huyết mạch nên nàng mới không bị ảnh hưởng nhiều.

    Diệp Phong vội vàng bế Lam Hiên Vũ lên, trong mắt toát ra vẻ lo lắng. Đứa nhỏ này liệu có chịu nổi không đây? ! Mình cũng quá bất cẩn rồi, nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì thì biết nói với cha mẹ nó thế nào ?

    Lam Hiên Vũ chìm vào hôn mê.

    Hắn cảm thấy trong thân thể của mình hình như có một âm thanh thanh thúy vang lên, khá giống với âm thanh một lần hắn không cẩn thận làm rớt bể một cái bát .

    Sau đó hắn chìm vào một giấc mộng. Trong giấc mộng có hai đạo quang mang màu vàng bạc dây dưa lấy nhau, va chạm vào nhau. Có vẻ như bọn chúng không ai chịu nhận thua, muốn áp chế đối phương nhưng ai cũng không thể thành công.

    Một chùm sáng chín màu lóe lên. Trong chùm sáng này có rất nhiều chùm sáng nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, Lam Hiên Vũ có chút cảm giác đếm không hết. Những chùm sáng nhỏ này chia hai màu vàng bạc kia ra làm rất nhiều phần mà ngăn cách chúng .

    Mà trong đó thì một chùm sáng nhỏ nhất, màu sắc rất rực rỡ đã bị rách nát rồi, nó lặng yên không một tiếng động mà sáp nhập vào luồng sáng màu bạc. Sau đó thì chùm sáng rực rỡ kia lại một lần nữa ngưng tụ, tuy nó không lớn như trước nhưng lại bao bọc được một mảng sáng vàng khi nãy.

    Mà hai chùm sáng vàng cùng bạc bị tách ra hai bên kia lại trở nên rất bình tĩnh, trông giống như chúng đang làm việc mình cần phải làm vậy.

    Khi Lam Hiên Vũ mơ mơ màng màng mà mở mắt ra thì thứ hắn thấy là lần lượt từng vẻ mặt ân cần.

    Khoảng chừng năm người vây quanh ở bên giường mà nhìn hắn.

    "Tỉnh! Hắn tỉnh rồi!" một tiếng nữ non nớt vang lên với vẻ hưng phấn. Đúng là Diệp Linh Đồng.

    "Hiên Vũ, ngươi như thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không?" giọng nói nghẹn ngào của Nam Trừng vang lên. Chỉ một thoáng nàng đã chạy đến bên giường mà nắm chặt bàn tay nhỏ bé của hắn.

    Lam Hiên Vũ gần như vô thức mà ngồi dậy, hắn dụi dụi mắt, nói: "Mẹ, đây là thế nào? Sao con lại ngủ rồi?"

    Trừ Nam Tiêu, Nam Trừng đang đứng bên giường thì còn có Diệp Phong cùng Diệp Linh Đồng, ngoài ra còn có một vị phu nhân rất giống Diệp Linh Đồng.

    "Tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Nam Trừng ôm cổ Lam Hiên Vũ, nước mắt thoáng chảy xuôi. Diệp Phong đứng bên giường cũng thở dài một hơi, hắn nhìn Lam Tiêu mà nói: "Lam huynh, đứa nhỏ đã tỉnh lại, hẳn là không sao. Chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút được chứ?"

    "Ừm." Lúc này sắc mặt Lam Tiêu không được tốt lắm. Con mình ở nhà lại bị người ta làm cho hôn mê thì đổi là ai tâm tình cũng không thể tốt được.

    Hai người ra ngoài ban công. Diệp Phong không do dự mà đứng nghiêm chào Lam Tiêu một cái, nói: "Thực xin lỗi, ta xin lỗi vì sự lỗ mãng của ta. Chuyện này ta sẽ gánh chịu toàn bộ trách nhiệm cùng hậu quả. Nếu sau này Hiên Vũ có cái gì không dễ chịu ta sẽ toàn lực ứng phó trị liệu cho hắn. Xin lỗi."

    Trong nội tâm Lam Tiêu có chút đắng chát, chuyện lúc nãy Diệp Phong đã giảng thuật qua, lúc ấy Nam Trừng đã muốn phát tác lại bị Lam Tiêu kéo lại. Đây không phải là lúc để phát tác, cứu đứa nhỏ mới là trọng yếu nhất.

    Thật ra thì vừa nãy trong nhà còn có một người nữa, mà đối với Lam Tiêu cùng Nam Trừng thì đó là một vị đại nhân vật.

    Bát Hoàn trị liệu hệ Hồn Đấu La, đây chính là cường giả a!

    Người đó tất nhiên là do Diệp Phong mời tới, sau khi vị trị liệu hệ Hồn Đấu La này kiểm tra thân thể cho Lam Hiên Vũ thì kết quả lại làm cho người ta phải kinh ngạc . Đứa nhỏ này rất tốt, tất cả kiểm tra đều rất bình thường.

    Mà sự thật cũng đã chứng minh điểm này, Lam Hiên Vũ đã đã tỉnh lại, nhìn qua cũng không thấy gì suy yếu.

    "Cảm ơn ngươi hạ thủ lưu tình." Lam Tiêu nói.

    Diệp Phong cau mày lại: "thực sự là lúc đó ta phóng thích võ hồn là hoàn toàn do bản năng cơ thể. Lúc đó chính ta cũng không rõ là chuyện gì xảy ra. Lam Ngân Thảo của con ngươi thì đúng là võ hồn biến dị, hơn nữa còn là biến dị vô cùng lợi hại."

    "Thiên Cương Long của Linh Đồng đã là võ hồn cấp độ Chân Long rồi, nhưng khi nàng công kích Lam Hiên Vũ thì hồn kỹ lại mất đi hiệu lực. Ngươi nghiên cứu cổ Hồn Thú nên ngươi phải biết rằng, chỉ có một khả năng xuất hiện loại tình huống này, chính là Võ Hồn áp chế. Nói cách khác, Lam Ngân Thảo của Hiên Vũ đã áp chế Thiên Cương Long của Linh Đồng."

    "Cho nên ta đoán rằng võ hồn của con ngươi hẳn là biến dị có quan hệ với loài rồng, hơn nữa rất có thể còn không phải loài rồng bình thường. Mà khi ta tiếp xúc với võ hồn của hắn thì Thiết Giáp Long của ta lại cảm thấy uy áp cực lớn đến từ võ hồn loài rồng cao tầng, nên lúc đó cơ thể ta mới tự phản ứng mà phóng võ hồn ra như vậy. May mắn là không tạo thành sai lầm lớn. Trong tương lai, rất có thể đứa nhỏ này sẽ thành một nhân vật không tầm thường a."

    Biểu lộ của Lam Tiêu mang theo chút mỉa mai nhàn nhạt: "Lam Ngân Thảo biến Quang Minh Thánh Long ? Ngươi đang nói đùa gì vậy? Hiện tại Hiên Vũ đã không có việc gì, ta cũng không giữ các ngươi. Còn nữa, nếu sau này Diệp Phong thủ trưởng muốn tới nhà ta thì mời thủ trưởng liên hệ vợ chồng chúng ta trước , không nên thừa dịp chỉ có đứa nhỏ ở nhà, cám ơn." Nói xong câu đó, hắn liền đi về phòng.
     
    zHiePz thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 23: sức ăn bạo tăng

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Diệp Phong cau mày mà đứng yên tại chỗ một lát, sau đó mới đi theo Lam Tiêu vào nhà.

    "Chúng ta đi thôi." Diệp Phong nói với vợ và con gái.

    Thê tử Diệp Phong mang vẻ mặt áy náy: "Chuyện này thật là xin lỗi. Chúng ta có thể bồi thường. . ."

    "Không cần." Lam Tiêu lãnh đạm nói, "Đứa nhỏ không có việc gì là tốt rồi."

    Vậy là cả nhà Diệp Phong bị tống ra ngoài trong cái bầu không khí không được tốt này. Mới vừa ra khỏi cửa, Đường Hiểu Manh, thê tử của Diệp Phong liền không nhịn được mà nói: "Ngươi cũng quá lỗ mãng rồi."

    Diệp Phong cười khổ: "Ta cũng không nghĩ là sẽ phát sinh chuyện như vậy."

    Biểu lộ của Đường Hiểu Manh trở nên nhu hòa, nàng cầm chặt tay hắn, thấp giọng nói: "Cha Hiên Vũ có làm khó ngươi không ?"

    Diệp Phong lắc đầu: " Tuy thái độ của hắn không tốt nhưng cũng không nói gì. Có điều, thật sự là đứa nhỏ Hiên Vũ này rất không tầm thường, rất có thể sẽ là một một nhân vật đại tài."

    "Ba , đại tài là cái gì?" Diệp Linh Đồng nhìn về phía Diệp Phong.

    Diệp Phong ôm lấy vai con gái mà nhẹ nhàng lắc đầu: "Sau này hãy nói, chúng ta về nhà trước đi."

    Sau khi một nhà Diệp Phong rời đi thì sắc mặt Lam Tiêu lại khôi phục bình thường. Thật ra hắn biết rõ là Diệp Phong làm như vậy cũng đã rất khá rồi, hơn nữa trước kia hắn cũng đã từng nghe ngóng qua lại lịch của người này. rất thần bí, không hề nghi ngờ hắn là một binh sĩ bí mật của quân đội. Cũng chính vì như thế nên lúc đó hắn mới biểu hiện ra vô cùng bất mãn, bởi vì thứ hắn lo lắng nhất chính là Diệp Phong sẽ chú ý tới Lam Hiên Vũ.

    Trên thực tế thì những thứ mà Diệp Phong vừa nói cũng giống y hệt với suy nghĩ của hắn, võ hồn của Lam Hiên Vũ là Lam Ngân Thảo , rất có thể có quan hệ với loài rồng, Là Quang Minh Thánh Long sao? Thật sự là Lam Tiêu đã tin rồi, dù sao thì con hắn cũng là sinh ra từ trứng đó a!

    Nam Trừng cũng đã dừng khóc, mà lúc này Lam Hiên Vũ cũng đã xuống giường, chạy thẳng vào phòng bếp.

    (Ầy, qua đoạn này mình cảm thấy nhà này đi

    làm diễn viên được rồi a, diễn sâu thì khỏi bàn LĐT-53)

    "Mẹ, con đói rồi."

    "Ừm, mẹ làm đồ ăn cho con"

    Ăn cơm là một chuyện rất bình thường, nhưng khi Lam Hiên Vũ bắt đầu ăn thì rất nhanh Lam Tiêu cùng Nam Trừng liền phát hiện không bình thường rồi.

    "Mẹ làm cơm là nhon nhất "

    "Ăn thật ngon a."

    Con vừa bị ủy khuất nên tất nhiên là có gì ngon thì mẹ sẽ làm luôn cho con. thế nhưng khi làm đến phần bò bít-tết thứ ba thì Nam Trừng bắt đầu giật mình. Mà khi Lam Hiên Vũ ăn hết tất cả thì lại dùng ánh mắt khao khát mà nhìn nàng, tỏ vẻ mình không có ăn no.

    "Con cũng ăn quá nhiều rồi a! Đừng ăn no quá không thì hỏng mất." Nam Trừng vừa nói vừa sờ sờ bụng hắn.

    Nhưng bụng lại bằng phẳng như là Lam Hiên Vũ còn chưa được ăn gì vậy.

    "Mẹ, nhưng con vẫn còn rất đói a! Không biết vì sao mà càng ăn lại càng thấy đói bụng." Lam Hiên Vũ chớp chơp đôi mắt to mà nhìn Nam Trừng.

    " Làm thêm cho con ăn đi." Lam Tiêu vẫn một mực đứng cạnh nhìn con đột nhiên nói ra.

    "Hắn sẽ không no quá mà hỏng người sao?" Nam Trừng nghi ngờ nhìn về phía trượng phu.

    Lam Tiêu lắc đầu, trong mắt đầy thâm ý mà nói: "Con của chúng ta rất không tầm thường đấy."

    "A." Đối với trượng phu thì Nam Trừng lại có chút tin tưởng mù quáng.

    Có điều, khi Lam Hiên Vũ ăn hết phần bò bít-tết thứ tám thì Nam Trừng kiên quyết không chịu làm tiếp nữa, mà lúc này thì trong nhà cũng không còn nguyên liệu mà nấu nữa rồi.

    "Không thể ăn nữa , con cũng ăn quá nhiều rồi, no quá lại bệnh thì phiền toái a!" Nam Trừng có chút vội vàng mà nói với Lam Tiêu.

    Lam Tiêu quay sang hỏi Lam Hiên Vũ: "con còn đói không?"

    Lam Hiên Vũ sờ sờ lên bụng: " Tốt một chút rồi, nhưng vẫn chưa ăn no ba à."

    Lam Tiêu nói: "Vậy chúng ta hoãn một chút có được không? Ba muốn hỏi con ít chuyện."

    “vâng”

    Nam Trừng có chút khó hiểu mà nhìn trượng phu một cái, Lam Tiêu nói: "Các ngươi đến phòng tu luyện cùng ta''

    Một nhà ba người đi vào phòng tu luyện, Lam Tiêu đóng cửa thật kỹ rồi mở ra vòng bảo hộ, hắn vuốt vuốt lấy tóc con trai: "Hiên Vũ, ba nghe Diệp Phong thúc thúc nói, trước khi con té xỉu có phóng thích băng thuẫn? Vậy con có thể phóng thích một lần nữa cho ba mẹ xem một chút không ?"

    "A? Con không biết ! Con không có phóng thích băng thuẫn a!" Lam Hiên Vũ có chút ngây ngốc mà nói.

    Lam Tiêu nói: "Con xem cái này một chút đi." Hắn vừa nói vừa nhấn hồn đạo thông rin trên cổ tay mình. Một chùm tia sáng phóng lên vách tường phòng tu luyện, hình ảnh dần hiện ra, chính là lúc Diệp Phong ngồi trước mặt Lam Hiên Vũ mà xem xét Lam Ngân Thảo của hắn.

    Cả phòng tu luyện đều lắp đặt thiết bị giám sát và điều khiển để thuận tiện xem xét tình hình luyện tập. Hiển nhiên là Lam Tiêu đa. Xem cái này từ trước rồi. Nhưng Nam Trừng lại mới nhìn thấy lần đầu tiên.

    Trên hình ảnh là Diệp Phong chạm đến ngân văn Lam Ngân Thảo, sau đó Lam Hiên Vũ bị Diệp Phong vô thức phóng xuất ra Võ Hồn mà đánh bay. Nhưng trong khoảnh khắc đó, gia tròng mắt của Lam Hiên Vũ rõ ràng có hiện lên quang mang nhàn nhạt, đó là một loại hào quang kỳ lạ, có vẻ như rất rực rỡ.

    Sau đó, thứ khiến người ta chú ý nhất là tay trái của hắn, Lam Ngân Thảo đột nhiên vòng lại mà bao lấy cả cánh tay của hắn làm nó biến thành màu bạc . tiếp theo là băng thuẫn xuất hiện, tuy rằng nháy mắt sau đó nó liện vỡ nát nhưng đúng là có xuất hiện qua.

    Lam Hiên Vũ trợn to mắt mà nhìn, sau đó lại cúi xuống nhìn cánh tay của mình, trong đôi mắt to của hắn tràn đầy sự khó hiểu, rồi ngay sau đó hắn liền nhảy nhót mà kêu lên : "Mẹ, con có thể ngưng nước thành băng thật sao? Con thử một chút"

    Nói xong hắn liền phóng thích Lam Ngân Thảo bên tay trái ra ngoài. Lần này, thật sự là tất cả đã trở nên khác hẳn.

    Khi Lam Ngân Thảo xuất hiện thì Lam Hiên Vũ cảm thấy sao Lam Ngân Thảo lại thân thiết với mình tới như vậy, đường vân màu bạc phía trên đã trở nên rất rõ ràng. Những giọt nước trên phiên lá của Lam Ngân Thảo đang từ từ chuyển động. Mà trong cảm giác của Lam Hiên Vũ thì có thể nói là hắn đã cảm nhận được rõ ràng quỹ tích chuyển động của từng giọt nước.

    Loại cảm giác này thật sự là quá kỳ diệu.

    "Băng?" Lam Hiên Vũ thử kêu một tiếng, trong đầu hắn cũng nghĩ tới Băng.

    Một màn kỳ dị xuất hiện, tất cả những giọt nước trên ngân văn Lam Ngân Thảo đều biến thành từng khỏa băng châu chỉ trong nháy mắt, chúng giống như là từng viên ngọc được khảm trên lá cây vậy, mà kèm theo đó là nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống vài phần.

    "Oa, cái này chơi rất tốt a." Lam Hiên Vũ cao hứng bừng bừng mà nói, "Nước?"

    Tất cả băng châu lại một lần nữa biến thành giọt nước.

    " Lại thử cho Lam Ngân Thảo quấn quanh tay con đi." Lam Tiêu nhắc nhở.

    Lam Hiên Vũ tập trung tinh thần, từng mảnh Lam Ngân Thảo giãn dần ra mà quấn quanh về phía trước, rất nhanh chúng đã có thể bao bọc lại toàn bộ cánh tay của hắn.

    Mà Khi mảnh Lam Ngân Thảo kia quấn quanh xuống phía dưới thì cảm giác đầu tiên của Lam Hiên Vũ là mình tiến nhập một cái thế giới khác. Tất cả mọi thứ chung quanh trở nên rõ ràng , hắn có thể thấy rõ ràng từng điểm sáng màu lam trong không khí, hình như cái kia là thủy nguyên tố a!

    Hắn vô thức mà phất phất tay trái, ngay lập tức, nhũng điểm sáng lam trong phòng tu luyện liền chuyển động theo sát bàn tay của hắn, dường như bọn chúng đều là một phần của thân thể hắn vậy.

    Dù sao thì Lam Hiên Vũ cũng vẫn chỉ là một đứa bé, nên khi có thể thao túng những thủy nguyên tố này khiến cho hắn vui không thể ngừng, hắn bỗng nhiên khiến chúng nó ngưng tụ thành một quả cầu lũ lụt , bỗng nhiên khiến chúng nó không ngừng đập, hoặc là khiến chúng nó hoán đổi giữa nước và băng, thậm chí còn biến thành một đóa hoa băng.

    Nam Trừng đứng bên nhìn mà ngây người. Nàng là một người chưởng khống nguyên tố băng nên tất nhiên sẽ cảm nhận được dao động của thủy nguyên tố trong không khí, dù sao thì băng cũng là từ nước ngưng kết mà thành. Nhưng nàng lại không khống chế được nước mà chỉ có thể phóng thích Võ Hồn, cũng chính là băng. Mà Lam Hiên Vũ lại có thể khống chế thủy nguyên tố hoán đổi cùng băng nguyên tố với một tốc độ quá nhanh. Đây là thứ mà tu vi một hoàn có thể làm được sao?

    Tuy rằng hồn lực của hắn vẫn nhỏ yếu như vậy, nhưng hắn lại có thể khống chế thủy nguyên tố thật sự là quá dễ dàng a!

    " Con dừng lại một chút đã." Lam Tiêu thở một hơi dài, sự thật đã chứng minh được suy đoán của hắn, thật sự con hắn đã có chút trở nên không giống trước.

    Có vẻ như uy áp đến từ võ hồn của Diệp Phong đã làm cho thứ gì đó trong thân thể Lam Hiên Vũ Võ phóng thích ra ngoài, giống như là gỡ bỏ một đạo phong ấn làm cho thiên phú của hắn bắt đầu hiển lộ.

    Đối với người thường thì việc này đương nhiên là chuyện tốt, thế nhưng Lam Tiêu lại không hy vọng con mình bị chú ý nhiều.

    Lam Ngân Thảo quay về trong lòng bàn tay, cảm giác mà lúc nãy Lam Hiên Vũ cảm nhận được sự thân mật đến từ thủy nguyên tố vẫn còn nhưng lại nhạt rất nhiều, có vẻ như chỉ khi hắn phóng xuất ra Lam Ngân Thảo thì trạng thái thân cận với thủy nguyên tố mới có thể đạt đến mạnh nhất.

    Lam Tiêu ra khỏi phòng tu luyện, một lát sau hắn liền mang vào một cái thiết bị trông như mũ giáp vậy, hắn mang tới trước mặt Lam Hiên Vũ: " Tới đây ,ba kiểm tra tinh thần lực cho con một lần nữa"
     
    zHiePz thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 24: kiểm tra tinh thần lực

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Tinh thần lực của nhân loại đã có thể thông qua số liệu mà định lượng từ rất lâu rồi. Một danh hồn sư có cường đại hay không thì tinh thần lực cũng là một nhân tố quan trọng quyết định tới. Nhất là đối với những hồn sư am hiểu sử dụng tinh thần lực thì lại càng phải như vậy.

    Tinh Thần Lực mạnh hay yếu sẽ có quan hệ trực tiếp với võ hồn của bản thân. Khi hồn sư thông qua minh tưởng để tăng hồn lực thì tinh thần lực cũng đồng thời tăng theo, còn để mà nói tới phương pháp tu luyện tinh thần lực đơn thuần thì cực kỳ hiếm thấy.

    Từ thấp đến cao, Tinh Thần Lực có những cấp độ phân chia là: Linh Nguyên Cảnh, Linh Thông Cảnh, Linh Hải Cảnh, Linh Uyên Cảnh, Linh Vực Cảnh cùng Thần Nguyên Cảnh. Trong đó thì Thần Nguyên Cảnh là một cấp độ mà chỉ có đạt đến Thần Giai mới có thể có được.

    Linh Nguyên Cảnh, Thế giới bắt đầu. Vạn vật sinh sôi.

    Mỗi người khi vừa ra đời đều có mức độ tinh thần lực Linh Nguyên Cảnh, đây cũng là mức độ tinh thần lực trụ cột nhất. Tinh thần lực Linh Nguyên Cảnh đã có thể thừa nhận hồn linh trăm năm trở xuống.

    Nếu như dùng trị số mà tính thì từ năm mươi điểm trở xuống là thuộc về phạm trù Linh Nguyên Cảnh. Mà Lam Hiên Vũ lại mới thức tỉnh vũ hồn không lâu nên hiển nhiên sẽ phải ở cấp độ này.

    Lần trước kiểm tra thì tinh thần lực của Lam Hiên Vũ là mười tám điểm, tất nhiên là mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng nếu so với hồn sư nhất hoàn thì lại là quá bình thường. Bởi vậy nên lúc trước hắn khống chế thủy nguyên tố không được tốt cũng là bình thường.

    Nên lúc này Lam Tiêu mới muốn nhìn một chút xem thân thể con mình sau khi biến hóa như đã giải trừ phong ấn thì tinh thần lực có biến hóa theo hay không. Hắn thậm chí có thể khẳng định là có biến hóa, chẳng qua là hắn không thể xác định là sẽ biến hóa tới mức độ nào mà thôi.

    Lam Hiên Vũ đội thiết bị kiểm tra trông như cái nón bảo hộ kia lên đầu. Bắt đầu kiểm tra.

    Hai mắt của Lam Hiên Vũ bị màn hình che lại, trong màn hình có thể nhìn thấy một con đường, hai bên là cây cối cao lớn, mà phía xa xa có một ngôi nhà nhỏ.

    "Tập trung tinh thần nhìn ngôi nhà này là được." Tuy rằng đây cũng không phải lần đầu tiên Lam Hiên Vũ kiểm tra tinh thần lực nhưng Lam Tiêu vẫn nhắc nhở hắn một chút.

    Lam Hiên Vũ tập trung tư tưởng mà suy nghĩ tới ngôi nhà này, những con số trên thiết bị kiểm tra bắt đầu nhảy lên.

    "Tít!" Một âm thanh thanh thúy vang lên, những con số bắt đầu vọt nhanh qua năm mươi điểm, sau đó tốc độ tăng lên của chúng mới chậm dần, mãi cho đến sáu mươi hai điểm chúng mới dừng lại.

    Lam Tiêu cùng Nam Trừng ngơ ngác mà nhìn nhau. Tinh thần lực của Lam Hiên Vũ từ mười tám điểm tăng lên tới sáu mươi hai điểm, tăng lên tận bốn mươi bốn điểm.

    Tăng lên bốn mươi bốn điểm Tinh Thần Lực thì đối với người đã có tu vi hồn đế như Nam Trừng thì chẳng đáng là gì. Thế nhưng đối với một đứa nhỏ chỉ có tu vi nhất hoàn thì chỉ có thể gọi là thiên tài của những thiên tài, đây là còn chưa nói tới việc hắn có thể tăng lên với thời gian cực ngắn như vậy.

    Đây quả thực là bay vọt a!

    Tinh Thần Lực vượt qua năm mươi điểm có nghĩa là hắn đã tiến vào cấp độ thứ hai, Linh Thông Cảnh.

    Đạt đến Linh Thông Cảnh là cũng đã bắt đầu nhập môn khống chế tinh thần lực, đã có thể chính thức điều khiển tinh thần lực theo ý mình, có thể thừa nhận hai hồn linh trăm năm hoặc một hồn linh ngàn năm.

    Mà hiện tại thì tinh thần lực của Nam Trừng cùng Lam Tiêu cũng chỉ là Linh Hải Cảnh, cao hơn Linh Thông Cảnh được có một bậc mà thôi.

    Năm mươi mốt điểm đến năm trăm điểm Tinh Thần Lực đều thuộc về Linh Thông Cảnh. Rất nhiều hồn sư đã bị ngừng lại ở cái cấp độ này. Như các sư phụ ở học viện hồn sư sơ cấp thì đại đa số đều có tinh thần lực ở cấp độ này.

    Nam Trừng còn nhớ rất rõ, khi mình từ Linh Nguyên Cảnh tiến vào Linh Thông Cảnh là lúc mười hai tuổi.

    Trong quá trình cơ thể người phát triển thì tinh thần lực cũng sẽ có tăng lên. Mà càng nhỏ tuổi thì số lượng tinh thần lực tăng lên lại càng trân quý. Cho dù sau này tốc độ tu luyện của Lam Hiên Vũ vẫn chậm chạp như trước thì chỉ cần cái mức độ tinh thần lực Linh Thông Cảnh này của hắn cũng đủ để được coi là thiên tài rồi.

    "Khó trách hắn lại có thể khống chế thủy nguyên tố tốt như vậy."

    Khi kiểm tra xong thì Lam Tiêu cùng Nam Trừng cũng không có nói cho Lam Hiên Vũ biết tinh thần lực của hắn có biến hóa như thế nào, đừng cho hắn biết quá nhiều thì vẫn tốt hơn .

    "Ba, cuộc thi hôm nay hẳn là con đã làm được rất tốt, ba cũng đừng quên chuyện đã đồng ý với con nha" đột nhiên lúc này Lam Hiên Vũ lại nhớ tới một chuyện mà hắn đã mong đợi rất lâu .

    "Ba không quên được, thật ra thì ba đã mua phiếu vé từ ba tháng trước rồi" Lam Tiêu khẽ cười.

    Sau khi có thành tích cuộc thi thì sẽ là kì nghỉ. Lúc này Lam Tiêu đang cảm thấy rằng sau khi nghỉ Lam Hiên Vũ mới đột phá thế này là một chuyện rất tốt . Bởi như vậy thì dù sau này việc hắn đột phá có bị học viện phát hiện đi nữa thì cũng vẫn giải thích được . Thời gian nghỉ có chừng hai tháng, vậy cứ nói hắn tu luyện đột phá trong kì nghỉ này là được.

    Đi du lịch vào trong vũ trụ cũng không phải là một chuyện dễ dàng, mặc dù thu nhập của Lam Tiêu cùng Nam Trừng cũng có thể coi là khá cao nhưng một lần ra ngoài không gian này cũng đã hao tổn không ít tích góp của bọn hắn. Mà phiếu vé đã mua là không thể đổi đấy.

    "Ba vạn tuế!" Lam Hiên Vũ hưng phấn mà bắt đầu nhảy nhót .

    Ngày hôm sau, Lam Hiên Vũ tới học viện, Lam Tiêu lại một lần nữa dặn dò hắn không được nói những biến hóa của võ hồn cho những người khác.

    Thành tích của cuộc thi cũng đã được báo ra.

    Không ngoài dự kiến, tất cả khoa mục văn hóa của Lam Hiên Vũ đều đứng ở ba vị trí đầu của lớp, mà cuộc thi thực chiến kia hắn lại còn được đứng đầu vì đã chiến thắng Diệp Linh Đồng.

    Sau đó chính là kỳ nghỉ.

    "Lam Hiên Vũ!" Lam Hiên Vũ đang chuẩn bị về thì bị gọi lại.

    Khi thấy Diệp Linh Đồng thì Lam Hiên Vũ lại không nhịn được mà cau mày: "Ngươi có việc gì?"

    Diệp Linh Đồng bị hắn hỏi như vậy thì sửng sốt một chút, thật sự là hôm nay nàng không có ý định gây phiền toái gì.

    Hôm qua nàng thấy Lam Hiên Vũ bị cha mình làm hôn mê như vậy nên trong nội tâm cũng có chút không được tự nhiên.

    "Không có gì, ta chỉ là muốn hỏi ngươi thế nào." Diệp Linh Đồng nói.

    Lam Hiên Vũ nói: "Rất tốt."

    Đúng thật là hắn đang rất tốt, bởi vì ngày hôm qua hắn đã chơi nghịch thủy nguyên tố không biết mệt nên khi đi ngủ tâm thái vẫn tiếp tục ngưng tụ thủy nguyên tố, kết quả là ướt nhẹp như đái dầm.

    Muốn nói tới biến hóa không tốt thì cũng không phải là không có, đó chính là lượng cơm ăn của hắn tăng khủng khiếp. Hôm nay hắn đã ăm một bữa cực lớn từ sớm, tuy còn đỡ hơn tối hôm qua một chút nhưng vẫn nhiều hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.

    Diệp Linh Đồng vân vê lấy vạt áo, thần sắc có chút nhăn nhó mà nói: "Thực xin lỗi a! Thực sự là hôm qua cha ta không có cố ý, ba nói võ hồn của ngươi rất đặc thù, hẳn là võ hồn biến dị, nó áp chế võ hồn của chúng ta, võ hồn tự phóng thích để bảo vệ ta nên mới xảy ra chuyện như vậy. . ."

    "A, không có việc gì ! Ta không sao." Lam Hiên Vũ lắc đầu, đối với Diệp Linh Đồng thì quả thực là hắn không có chút ấn tương tốt nào, từ lần đầu tiên gặp mặt nàng đã khi dễ hắn, có thể có ấn tượng tốt mới là lạ.

    Về phần chuyện ngày hôm qua, tuy rằng Lam Hiên Vũ còn nhỏ tuổi nhưng hắn vẫn có thể hiểu mơ hồ là vì Diệp Phong thoáng áp bách một phát đó đã dẫn đến việc võ hồn của hắn xuất hiện biến hóa, do đó làm cho mình trở nên mạnh hơn,

    Cho nên hắn cảm thấy chẳng những đó không phải chuyện xấu mà ngược lại còn là chuyện tốt đây.

    "Về thôi, học kỳ sau gặp lại." Lam Hiên Vũ phất phất tay về phía Diệp Linh Đồng rồi xoay người mà đi.

    Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Diệp Linh Đồng kéo lấy vạt áo của mình, không khỏi bĩu môi: "Mặc kệ ngươi, hừ!" Tuy rằng ngoài miệng nàng nói như vậy nhưng trong đầu lại nhớ tới lời mà cha nàng đánh giá về tên này.

    Diệp Phong nói rất đúng, Lam Hiên Vũ là một cái hạt giống tốt, hơn nữa ,nói không chừng sẽ có kỳ tích phát sinh trên người hắn, võ hồn của hắn rất có thể sẽ cực kì cường đại.

    Dù sao thì Diệp Linh Đồng cũng chỉ là một tiểu cô nương nên từ nhỏ nàng đã sùng bái nhất là người cha cường đại của mình. Tuy nàng cũng không nguyện ý thừa nhận rằng mình không bằng Lam Hiên Vũ nhưng khi hồn kỹ của nàng vừa tiếp cận Lam Hiên Vũ thì lại tan vỡ mất, vậy thì làm sao mà nàng có thể thắng được? Trong nội tâm nàng liền không tự chủ được mà có một chút ý nghĩ về hắn, thí dụ như có nên cải thiện quan hệ với hắn hay không. Hơn nữa , nàng cũng cảm thấy có vẻ như hôm nay Lam Hiên Vũ không giống mọi ngày.
     
    zHiePz thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)