Huyền Huyễn Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La - Đường Gia Tam Thiếu

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 200: Đệ nhất.

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY





    Lam Hiên Vũ nhìn một chút Diệp Linh Đồng, lại nhìn một chút Lữ Thiên Tầm cùng Thường Kiếm Dật bên cạnh đang mang sắc mặt khó coi, thái độ của hắn rõ ràng khác lúc trước, lặng yên đi đến một bên mà khoanh chân ngồi xuống, nhắm lại hai mắt muốn nghỉ ngơi. Còn không đến nửa ngày thời gian trận đấu tuyển chọn sẽ kết thúc, hắn phải ở chỗ này đợi Tiền Lỗi đi ra.

    Trước ngực Lữ Thiên Tầm rõ ràng đã trở nên nhấp nhô kịch liệt thêm vài phần, nhưng cuối cùng vẫn là vung tay lên mà quay người rời đi. Thường Kiếm Dật nặng nề thở dài một tiếng mà nhìn thoáng qua Diệp Linh Đồng, cũng quay người rời đi.

    Mắt thấy hai vị đồng đội đều đi, bên cạnh còn có Lưu Phong đang nhìn chằm chằm, Diệp Linh Đồng lập tức cảm thấy trong nội tâm một hồi ủy khuất, "Oa" một tiếng khóc lên, nàng bỏ chạy.

    Văn phòng phó viện trưởng.

    "Xem một chút tên hảo đồ đệ ngươi dạy dỗ đi." Quý Hồng Bân lông mày nhíu chặt mà đem tình huống vừa rồi tới cho Ngân Thiên Phàm. Ngân Thiên Phàm liếc mắt: "Cái gì gọi là ta dạy dỗ? Chẳng lẽ ngươi không có dạy hắn sao? Ta cũng cảm thấy Hiên Vũ làm không sai, dưới loại tình huống đó chính là phải quyết định thật nhanh. Cái này không chỉ là lợi ích thay đổi rất lớn, đồng thời cũng là tận khả năng mà tránh cho những nhân tố không thể khống chế xuất hiện. Quy tắc thi đấu tuyển chọn lại không có quy định không thể động thủ với đồng học. Dù sao bản thân nó chính là từng cái đoàn thể cạnh tranh. Huống chi là do Diệp Linh Đồng đã làm sai trước, người ta cứu nàng nhưng nàng lại lấy oán trả ơn, điều này có thể trách ai?"

    Quý Hồng Bân trầm giọng nói: "Hiên Vũ tuổi còn nhỏ, cứ sát phạt quả quyết như vậy, ta là sợ về sau tính cách hắn sẽ giống ngươi a! Coi như là thi đậu Sử Lai Khắc rồi cũng sẽ xảy ra vấn đề."

    Ngân Thiên Phàm tức giận nói: "Cái gì gọi là giống ta? Ngươi hoàn toàn sai rồi, thực ra tiểu tử này không giống ta một chút nào. Hắn không có giảo hoạt như ta nhưng lại kín đáo hơn, hơn nữa hắn vẫn có điểm mấu chốt đấy."

    Quý Hồng Bân liếc mắt nhìn hắn, nói: "Nói như vậy là ngươi không có hối hận?"

    Ngân Thiên Phàm hừ một tiếng: "Không có thì sao? Ta sống mưu toan đúng là rất thống khoái, không phải vì ta không có điểm mấu chốt mà bị cách chức tới nơi này sao? Ta trôi qua cũng rất tốt, làm sao vậy?"

    Quý Hồng Bân cười khẩy: "Rất tốt? Lão bà cũng không để ý ngươi rồi, không nhìn ra tốt chỗ nào." Ngân Thiên Phàm đột nhiên nhảy dựng lên như mèo bị dẫm phải đuôi: "Tên chết tiệt, ngươi nói ta cái khác ta còn nhịn. Đừng có lôi nàng vào. ta..."

    Quý Hồng Bân lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn như thế nào? Một đấu một? Đến a."

    "Ngươi cút ra ngoài cho ta, đây là phòng làm việc của ta!" Ngân Thiên Phàm phẫn nộ mà trừng mắt nhìn hắn, nhưng cuối cùng vẫn là không dám thật sự động thủ.

    Quý Hồng Bân hừ một tiếng: "Ta đi đợi tin tức. Nếu như Hiên Vũ không thể trổ hết tài năng từ trận thi đấu tuyển chọn này, vậy đó sẽ là vấn đề của ngươi."
    Thời gian từng phút từng giây mà đi qua, Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong đều đang đợi. Từ đầu tới cuối, mô phỏng khoang thuyền của Tiền Lỗi vẫn không có mở ra, cái này đối với bọn họ mà nói chính là tình huống tốt nhất.

    Rút cuộc cũng đã đến giờ.

    Trong một mảnh tiếng "Tích tích" vang lên, toàn bộ tất cả mô phỏng khoang thuyền đều mở ra. Nhưng trên thực tế, ở Thiên La học viện bên này thì người chính thức kiên trì đến cuối cùng lại chỉ có một mình Tiền Lỗi.

    "Ha ha! Đã thành công!" Tiền Lỗi hưng phấn mà nhảu ra từ trong mô phỏng khoang thuyền, hắn vừa nhào tới liền cho Lam Hiên Vũ một cái ôm sâu sắc.

    Đúng vậy, hắn đã kiên trì đến cuối cùng, mang tất cả điểm tích lũy ra ngoài, không hề nghi ngờ, bọn hắn đã có thể tiến vào mười thứ hạng đầu. Trận này càng thêm gian nan so với trận thi đấu tuyển chọn lúc trước, bảy ngày thời gian trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

    "Hiên Vũ, ngươi nói chúng ta có thể lại là quán quân hay không?" Tiền Lỗi hưng phấn nói.

    Lam Hiên Vũ mỉm cười: "Cái này cũng không rõ ràng rồi. Đợi kết quả a."

    Quý Hồng Bân đa tới từ sớm, hơn nữa, hắn đã đã nghe Lam Hiên Vũ giảng thuật toàn bộ quá trình trận thi đấu tuyển chọn này. Lúc này lại thấy Tiền Lỗi đi ra, trong lòng hắn cũng không khỏi âm thầm tán thưởng, từ những tình huống trước đó của bọn mà xem, đúng là rất có khả năng lần nữa đạt được quán quân.

    Nếu không phải vó vụ việc kia của Diệp Linh Đồng xen giữa thì biểu hiện của bọn hắn đã gần như hoàn mỹ. Phương thức chỉ huy của Lam Hiên Vũ thật sự là rất giống Ngân Thiên Phàm. Tiếp cận, ngụy biến, giảo hoạt, lớn mật, am hiểu lợi dụng hết thảy mọi thứ có thể lợi dụng.

    Có thể nói cái này là ưu điểm nhưng cũng là vấn đề, vì không đủ vững vàng là không thể không nói, tốc độ phát triển của Lam Hiên Vũ vô cùng nhanh, nếu để so với mức hồn lực tăng chậm rãi kia thì phương diện chỉ huy đoàn đội của hắn thậm chí đã vượt qua cả Ngân Thiên Phàm.

    "Hiên Vũ, các ngươi tiến vào mười thứ hạng đầu hẳn là không có vấn đề. Nhưng lão sư nhất định phải nhắc nhở ngươi, khi Sử Lai Khắc Học Viện tuyển chọn học viên, sẽ không chỉ coi trọng thiên phú, mà cũng rất coi trọng thiên tính. Lần này việc ngươi ở trong đó đánh chết Diệp Linh Đồng rất có thể sẽ mang lại cho ngươi ảnh hưởng xấu, ngươi phải chuẩn bị tâm lý." Quý Hồng Bân cau mày nói.

    Lam Hiên Vũ ngẩn người, Tiền Lỗi cùng Lưu Phong liếc nhau, Tiền Lỗi nhịn không được nói: "Là Diệp Linh Đồng quá ích kỷ, hơi quá đáng a! Quý lão sư, sẽ có ảnh hưởng gì?"

    Quý Hồng Bân nói: "Ta cũng không biết, nhưng ở phương diện này Sử Lai Khắc Học Viện luôn phi thường nghiêm khắc đấy. Vô luận nói như thế nào thì Diệp Linh Đồng cũng là đồng học của các ngươi. Hơn nữa, nàng vẫn là nữ tính. Rất nhiều tiêu chuẩn bình phán thông thường của Sử Lai Khắc Học Viện là phi thường cẩn thận đấy."

    Tiền Lỗi hừ một tiếng: "Mỗi ngày liên bang đều tuyên truyền cái gì mà nam nữ bình đẳng, tại sao thời điểm này lại không nói?"" Lúc này Lam Hiên Vũ mới rõ ràng vì sao sau khi bọn hắn đi ra Quý Hồng Bân vẫn một mực mang cái sắc mặt rất khó xem, hiện tại hồi tưởng lại, đúng là lúc đó mình đã hơi xúc động rồi, coi như là không có số điểm tích lũy trên người Diệp Linh Đồng thì bọn hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn. Chẳng qua là hắn quyết định nhanh dưới sự phẫn nộ, cân nhắc không đủ chu đáo a! Hắn chỉ nghĩ đó là thế giới giả tưởng, cũng sẽ không chính thức xúc phạm tới nàng, đâu có cân nhắc tới kết quả thực chất."

    "Quý lão sư, ta biết sai rồi." Lam Hiên Vũ cung kính khôn người thi lễ với Quý Hồng Bân một cái. Quý Hồng Bân ngẩn người, trong mắt hắn dần toát ra một tia vui mừng, chính như Ngân Thiên Phàm nói vậy, trong lòng Lam Hiên Vũ là rất chắc chắn đấy, hơn nữa hắn cũng giỏi về mặt tự mình uốn nắn, tự mình điều chỉnh. Đây mới thực sự là có tiềm lực.

    "Biết sai có thể thay đổi mới là thiện mạc đại yên, Hiên Vũ, ngươi phải luôn nhớ kỹ, làm người tâm chính là hàng đầu. Đây không phải là ta muốn uốn cong thành thẳng, chẳng qua là ngươi phải giữ vững cái ngay thẳng trong nội tâm thì ngươi mới có thể đi được xa hơn."

    Đúng lúc này, Mục Trọng Thiên đột nhiên bước tới, thấy kiến Quý Hồng Bân cùng ba người Lam Hiên Vũ, hắn vội vàng bước nhanh về phía trước.

    "Điểm tích lũy đã có." Câu nói đầu tiên của Mục Trọng Thiên đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

    "Như thế nào đây? Nhanh như vậy đã có điểm rồi sao?" Quý Hồng Bân kinh ngạc hỏi.

    Mục Trọng Thiên nói: "Đúng vậy a! Có thể là vì dự thi chỉ có một trăm tổ. Học viện chúng ta chỉ có tổ Hiên Vũ tiến nhập mười thứ hạng đầu, hơn nữa...bài danh đệ nhất."

    Lời vừa nói ra, Tiền Lỗi cùng Lưu Phong lập tức hưng phấn mà nhảy dựng lên, Lam Hiên Vũ lại có chút kinh ngạc mà nhìn Mục Trọng Thiên. Bởi vì hắn phát hiện Mục lão sư lại không có hưng phấn vì cái tin tức tốt này, mà ngược lại là mang theo vài phần nghi kị.

    "Mục lão sư, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?" Lam Hiên Vũ hỏi.

    Mục Trọng Thiên nói: "Hiên Vũ, việc này ta phải muốn hỏi ngươi rồi. Sử Lai Khắc Học Viện bên kia truyền đến tin tức, muốn tiến hành khảo thí thêm đối với cá nhân ngươi. Nguyên nhân chưa nói, ngươi đến cùng đã xảy ra chuyện gì ở trong đó?"

    Xong.

    Khảo thí thêm? Lam Hiên Vũ lập tức ngây ngẩn cả người, hắn cũng lập tức ý thức được, thứ Quý lão sư vẫn luôn lo lắng quả nhiên cũng xuất hiện "Có biết nội dung khảo thí thêm không?" Quý Hồng Bân vội vàng hỏi.

    Mục Trọng Thiên lắc đầu: "Chưa nói. Họ chỉ nói là lại để hắn tiến vào mô phỏng khoang thuyền tiến hành khảo thí thêm. Nếu không tham gia thì tổ này của bọn hắn cũng sẽ bị mất tư cách dự thi, cho nên nhất định phải tham gia. Lập tức!"

    Lam Hiên Vũ hít sâu một hơi: "Tốt. Ta tham gia khảo thí thêm." Quý Hồng Bân cố gắng kìm lại đều muốn truy vấn Mục Trọng Thiên, trầm giọng nói với Lam Hiên Vũ: "Hiên Vũ, nhớ kỹ, vô luận nội dung khảo thí thêm là cái gì thì cũng nhất định phải giữ vững vị trí bản tâm. Thứ ngươi phải đối mặt rất có thể là tra hỏi về phương diện tâm linh."


     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 201: Sống sót hai mươi tư tiếng đồng hồ.

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY





    "Tốt." Lam Hiên Vũ đáp ứng một tiếng rồi quay trở lại mô phỏng trong khoang thuyền, cửa khoang đóng lại, hắn nhắm lại hai con ngươi, cố gắng mà điều chỉnh tâm tình có chút nhấp nhô của mình tâm tình.

    Cảm giác quen thuộc truyền đến, tát cả mọi thứ chung quanh lại một lần nữa trở nên rõ ràng, khi Lam Hiên Vũ mở ra hai mắt, hắn kinh ngạc phát hiện chính mình vậy mà lại trở về Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

    Tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót truyền đến, còn có hương thơm thực vật, hơi ẩm bùn đất ướt át. Không có bất kỳ nhắc nhở gì, hắn cứ như vậy mà trở lại tinh đấu đại sâm lâm.

    Lam Hiên Vũ vừa vào liền dáo dác nhìn chung quanh, sau đó lập tức lựa chọn một cây đại thụ mà trèo lên, giấu mình trong một cành cây rậm rạp. Hắn vừa quan sát lấy bốn phía, vừa cố gắng mà làm cho mình bình tĩnh lại. Đến tột cùng là họ muốn khảo thí cái gì đây? Vô luận hắn thông minh tới mức nào đi nữa thì cũng không thể đoán được gì nếu không có bất kỳ nhắc nhở.

    "Tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, sống hai mươi tư tiếng đồng hồ. Thông qua khảo thí là có thể ra biên." Đúng lúc này, một thanh âm có chút quen thuộc đột nhiên vang lên trong đầu hắn.

    Cuối cùng cũng có gợi ý, điều này làm cho Lam Hiên Vũ không khỏi thở dài một hơi lớn, vì dù sao có nhắc nhở cũng tốt hơn chính mình tự đi tìm tòi rất nhiều.

    Sinh tồn hai mươi tư tiếng đồng hồ? Xem ra nơi mình ở rất có thể là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

    Thoạt nhìn chung quanh cũng không có hồn thú gì, vậy chính là đốt thời gian thôi sao. Hiện tại cũng không quá dễ phân biệt rõ nơi đâu là hướng cách xa khu vực hạch tâm, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

    Nghĩ tới đây, Lam Hiên Vũ cũng không có động mà tựa ở trên nhánh cây. Hiện tại hắn chỉ có một người mà không có bất kỳ đồng bạn nào trợ giúp, nên việc thích hợp lúc này yên tĩnh không nên động, gặp được vấn đề sẽ giải quyết vấn đề. Tốc độ cũng không phải thứ hắn am hiểu nhất, ẩn núp mới là biện pháp mài thời gian tốt nhất.

    Hắn dứt khoát ở liền trên tàng cây mà ẩn nấp, lẳng lặng đợi chờ. Thời gian từng phút từng giây đi qua, Lam Hiên Vũ dần có chút kinh ngạc phát hiện, mình cũng không có gặp phải phiền toái gì, tuy ngẫu nhiên dưới cây sẽ có chút ít Hồn Thú đi ngang qua nhưng đều là thực lực bình thường, chỉ tầm mười năm tới trăm năm. Có vẻ khu vực này vẫn là khu vực vên ngoài của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

    Thoáng cái đã qua mấy giờ, nhưng thậm chí còn không có lấy một con hồn thú phát hiện hắn ở trên cây. Tuy Lam Hiên Vũ cảm thấy có chút kỳ quái nhưng hắn cũng không có vọng động. Hắn cũng không lo lắng, chẳng qua vẫn luôn suy nghĩ trong nội tâm, cho tới bây giờ Sử Lai Khắc Học Viện cũng không bao giờ bắn tên không đích, khảo hạch này đã nói là sinh tồn hai mươi tư tiếng đồng hồ, vậy nhất định sẽ phải có tính huống gây khó khăn sinh tồn mới đúng. Nhưng đã mấy giờ đi qua mà có vẻ như mọi thứ đều không có thay đổi gì. Hắn cũng sẽ không cho rằng Sử Lai Khắc Học Viện sẽ quên mất mình, làm mình dễ dàng mà thông qua khảo thí thêm. Huống chi còn có lời nhắc nhở của Quý Hồng Bân. Nên tuy từ đầu tới cuối vẫn luôn không có gì phát sinh nhưng hắn cũng không dám buông lỏng cảnh giác chút nào.

    Thời gian như trước trôi qua, Lam Hiên Vũ lặng yên tính toán, thời gian dần qua, sắc trời cũng dần ám xuống chạng vạng tối. Một mực ở trong trạng thái tinh thần cao độ tập trung thì tinh thần sẽ lại càng dễ mỏi mệt, dù với cái cường độ tinh thần lực khủng bố của hắn cũng là như vậy. Trời dần tối, màn đêm buông xuống, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lại càng trở nên an tĩnh.

    Lam Hiên Vũ cũng không dám khinh thường, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên lúc này hắn chỉ có thể lẳng lặng mà đợi. Dựa theo tình huống hắn phán đoán lúc trước, hơn nữa là những quan sát đối với Thái Dương, hẳn là khi hắn tiến vào đây khảo thí thêm là tầm giữa trưa. Nói cách khác, đến khoảng trưa ngày hôm sau sẽ chấm dứt khảo thí thêm.

    Hiện tại đã qua mười mấy giờ. Nửa đêm ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có chút trong trẻo mà lạnh lùng, ngẫu nhiên sẽ có một chút âm thanh kỳ quái truyền đến.

    Hiện tại Lam Hiên Vũ mới nhận ra có đồng bạn là việc trọng yếu tới mức nào, dù chỉ có một đồng bạn thì hai người cũng có thể luân phiên nghỉ ngơi một chút mà khôi phục tinh thần, nhưng hiện tại hắn nhất định phải bảo trì cảnh giác cao độ. ai biết khảo nghiệm sẽ tới vào lúc nào?

    Cứ như vậy, hắn đã mở to hai mắt mà ngồi nhìn suốt cả đêm, thế nhưng mọi thứ vẫn như trước là không có gì phát sinh, sáng sớm đã đến, trời đã hửng sáng. Chỉ mấy giờ nữa là khảo hạch của hắn sẽ chấm dứt.

    Nhưng càng là thời điểm này Lam Hiên Vũ lại càng khẩn trương, hắn đột nhiên ý thức được một việc, rất có thể cái khảo thí thêm này còn khó hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Bởi vì nếu ngay từ lúc mới bắt đầu đã có áp lực với cường độ nhất định thì có lẽ loại áp lực này sẽ tiếp tục, nhưng không phải là tính bộc phát. Nếu trước đó không có bất kì cái gì phát sinh thì rất có thể hắn sẽ gặp phải gì đó trong đoạn thời gian cuối cùng, hơn nữa, nhất định nó sẽ là một vấn đề vô cùng khó giải quyết. Chớ nói chi là hắn đã nhịn gần hai mười giờ không chợp mắt, tinh thần lại còn một mực căng thẳng, hiện tại lại không dám buông lỏng.

    Từng trận ủ rũ dâng lên, Lam Hiên Vũ đã véo bắp đùi của mình lần thứ ba, cố gắng lấy đau đớn kích thích cho mình tiếp tục bảo trì thanh tỉnh.

    Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe được một âm thanh có chút kỳ dị, đó là một loại âm thanh do vật gì đó xẹt qua với tốc độ cao trong rừng rậm.

    Hai mắt Lam Hiên Vũ liền lập tức mở to, tinh khí thần toàn thân lập tức tỉnh táo lên, Lam Ngân Thảo lặng yên không một tiếng động mà phóng thích, vòng lại tại hai tay của mình.

    Rất có thể khảo nghiệm chính thức đã đến!

    Rất nhanh hắn liền phân biệt ra, quả nhiên âm thanh này đang lại gần hướng mình. Hắn tập trung tinh thần mà nhìn chăm chú qua những kẽ hở lá cây

    Đúng lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở phía xa, tiến rất nhanh về phía trước, chạy như bay đến phương hướng của hắn. Tốc độ rất nhanh, lại rõ ràng có chút kinh hoảng. Hai mắt Lam Hiên Vũ híp lại, tận khả năng mà điều chỉnh thị lực nhìn lại.

    Đó là một người, nữ nhân, hắn lập tức liền phân biệt ra. Mà nương theo việc đối phương tới gần, Lam Hiên Vũ vừa nheo mắt lại nhìn thì hai con ngươi bỗng nhiên một lần nữa trợn to, hắn suýt nữa la thất thanh.

    Thế nào lại là nàng?

    Đúng vậy! Người đang chật vật chạy trốn kia đâu chỉ là người hắn biết, mà ngay không lâu trước đó, bọn hắn còn từng kề vai sát cánh mà chiến đấu với nhau. Người kia còn không phải là Đống Thiên Thu sao?

    bộ dáng của Đống Thiên Thu lúc này có chút chật vật, một bộ váy dài đã rách phá rõ ràng, lộ ra đôi chân nõn nà...

    Tốc độ của nàng rất nhanh, nàng vừa chạy trốn, trên người còn bất chợt phóng xuất ra tầng tầng sương băng hướng phía sau lưng. Thứ có thể đuổi nàng thành cái dạng này thì nhất định phải là kẻ địch rất cường đại a! Lúc này Đống Thiên Thu đã sắp chạy đến gốc cây Lam Hiên Vũ ẩn nấp rồi.

    Làm sao bây giờ? Ở thời điểm này Lam Hiên Vũ liền gặp phải một vấn đề. Hiển nhiên là Đống Thiên Thu không phát hiện hắn đấy, chỉ cần hắn không ra ở thời điểm này thì hẳn là Đống Thiên Thu sẽ chạy qua. Thế nhưng tình huống của nàng bây giờ hiển nhiên là không tốt lắm, trước ngực còn có chút vết máu, chẳng lẽ mình cứ như vậy để nàng chạy qua mà không đi ra gặp nhau sao?

    Đúng lúc này, một tiếng rống trầm thấp vang lên ở phía xa, Lam Hiên Vũ bất chợt nhìn thấy, trong tầng băng sương Đống Thiên Thu phóng thích đó, một đạo thân ảnh thoăn thoắt đột nhiên nhào ra mà đánh thẳng đến phía trước, rất nhanh sẽ đuổi kịp Đống Thiên Thu. Đó là một đầu Mãnh Hổ, toàn thân là hoa văn đen trắng, sau lưng có một đôi cánh, chung quanh thân thể nó có từng tầng khí lưu dũng động, mơ hồ có hào quang màu tím nhạt lập lòe trong tầng khí lưu. Ngay cả những hoa văn trên người nó cũng đang không ngừng dũng động như sống lại.

    Cái này là...

    Ám Hắc Ma Hổ? Có hoa văn là trăm năm, có sương mù màu đen là nghìn năm, tử quang ẩn hiện là dấu hiệu ám ma đã thành. Có nghĩa là thứ trước mắt này chính là một đầu Ám Hắc Ma Hổ vạn năm. Đây là cái khái niệm gì vậy?

    Hổ vốn là Thú trung chi vương. Ám Hắc Ma Hổ được bài danh thứ ba, chỉ thấp hơn Ám Ma Tà Thần Hổ biến dị và Hoàng Kim Hổ Vương có được Hoàng kim huyết mạch, nó là một trong những hồn thú đỉnh cấp, tuy rằng không phải mạnh nhất nhưng cũng không kém mạnh nhất là bao.

    Mà trọng yếu hơn là đầu Ám Hắc Ma Hổ trước mắt cái này lại có tu vi vạn năm a! Một Hồn Thú vạn năm thì làm sao mà tam hoàn hồn tôn như bọn hắn có thể chống đỡ nổi.

    Đầu Ám Hắc Ma Hổ bỗng nhiên nhào ra, chung quanh thân thể nó, tầng sương mù màu đen lập tức dũng động, một luồng gió tanh đập vào mặt, tựa hồ tất cả mọi thứ chung quanh cũng đều bị cái thân hình khổng lồ kia của nó thôn phệ sạch.


     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 202: Cứu viện

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY

    Dịch: Đức Thành

    Rõ ràng Đống Thiên Thu đã phải chịu ảnh hưởng không nhỏ, động tác của nàng đã có chút trì trệ, chỉ có thể miễn cưỡng ném trở lại một cây Băng Mâu. Ám Hắc Ma Hổ một đập đánh bay Băng Mâu, trong con mắt nó là tử quang lập loè, ánh sáng chung quanh lập tức lại trở tối, chung quanh thân thể Đống Thiên Thu lập tức vờn quanh từng đạo hào quang màu tím đen, làm nàng không chỗ né tránh, chỏ mộ chút nữa nàng sẽ bị cắn nuốt.

    Đống Thiên Thu sợ tới mức mặt mày biến sắc, nhưng dù nàng có giãy giụa thế nào thì tu vi bản thân cũng chỉ có như vậy. Lúc trước nàng lại đã toàn lực ứng phó mới miễn cưỡng đào thoát, nhưng chỉ trong nháy mắt lại bị đuổi kịp rồi.

    Đã xong! Nàng vô thức mà nhắm hai mắt lại.

    Trước mặt cường giả tuyệt đối thì dù nàng có thiên phú thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Mà giờ này khắc này, nơi Ám Hắc Ma Hổ tấn công Đống Thiên Thu lại chính là dưới gốc cây Lam Hiên Vũ đang ẩn nấp. Đống Thiên Thu đã cảm nhận được một làn gió tanh đập vào mặt, nàng ngừng thở mà cau mày. nhưng vào đúng lúc này, nàng chỉ cảm thấy bên hông đột nhiên xiết chặt, tựa hồ bị vật gì quấn lấy, chỉ sau một khắc, đám băng thứ của nàng đã mãnh liệt hướng ra phía ngoài mà bắn, thử cho đối phương bị thương một chút tại thời khắc cuối cùng.

    Mà trọng yếu hơn là trong nháy mắt eo nàng bị quấn lên đó, một loại cảm giác quen thuộc từ sâu trong cơ thể lập tức bị kéo lên như đằng vân giá vũ. Huyết mạch chấn động bỗng nhiên bắn ra, lực lượng trở về, hồn lực mãnh liệt, huyết mạch sôi trào.

    Nàng giật mình mà mở lớn đôi mắt to xinh đẹp, thứ nàng thấy là một dây leo kim văn thẳng tắp hiện ra tại trước mắt mình. Nháy mắt sau đó, Đống Thiên Thu đã bị kéo vào tán cây, bốn mắt nhìn nhau, nàng mang vẻ mặt khó tin mà nói: "Tại sao lại là ngươi?"

    Lam Hiên Vũ cười khổ: "Kỳ thật ta cũng rất muốn biết đáp án của vấn đề này."

    Trong lúc nói chuyện, bọn hắn đồng thời cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh lẽo đến cực điểm đột nhiên bay lên từ phía dưới. Gốc cây đại thụ này cũng theo đó mà biến thành ám tử sắc, hơn nữa còn đang nhanh chóng hòa tan, luồng khí lưu ám tử sắc cũng theo đó mà cuộn tất cả lên.

    Lam Hiên Vũ kéo mạnh Kim văn Lam Ngân Thảo, liền đem Đống Thiên Thu kéo vào ngực mình, mũi chân khẽ điểm trên cành cây, cả người đột nhiên hướng ra phía ngoài mà nhảy lên. Đồng thời, tay trái ngân văn Lam Ngân Thảo cũng vung tới một nhánh cây đại thụ cách đó mười mét, lại kéo một phát, hai người liền bay tới như nhảy dây vậy.

    Đống Thiên Thu bị hắn ôm chặt. hai thân thể kề cùng một chỗ, một cỗ khí tức nàng chưa bao giờ cảm thụ qua lập tức đập vào mặt, nhẹ nhàng khoan khoái mà mang theo chút khí tức của ánh mặt trời, làm khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lên.

    Ngay khi bọn hắn phi thân mà đi đó, gốc đại thụ sau lưng đã nhanh chóng tan rã như băng tuyết mà biến mất, Ám Hắc Ma Hổ khổng lồ đột nhiên ngẩng đầu lên, hai con ngươi lạnh như băng nhìn về phía hai người đang "đu cây", nó ngửa mặt lên trời gầm một tiếng điếc tai nhức óc.

    Trong phạm vi phạm vi trăm thước, tất cả côn trùng kêu vang hay chim hót đều biến mất toàn bộ trong nháy mắt này, Lam Hiên Vũ cùng Đống Thiên Thu đều cảm nhận được một cảm giác sợ hãi phát từ đáy lòng một cách rõ ràng.

    Khủng Cụ Bào Hao! Đây chính là một trong những hồn kỹ thiên phú của Ám Hắc Ma Hổ.

    Nhưng đúng lúc này, đám Lam Ngân Thảo được Lam Hiên Vũ phóng thích ra lại như nhận được cái gì kích thích, tản mát ra ánh sáng rực rỡ.

    Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy ngay khi trong nội tâm hắn sinh ra cảm giác sợ hãi, điểm hào quang bảy màu ở trung tâm vàng bạc vòng xoáy đột nhiên phát sáng lên, chỉ trong chốc lát đã đem trọn cả vàng bạc vòng xoáy nhuộm thành màu sắc rực rỡ.

    Một cỗ tâm tình phẫn nộ đột nhiên xuất hiện trong lòng Lam Hiên Vũ, giống như thượng vị lại bị hạ vị khiêu khích mà sinh ra nổi giận vậy, hắn hoàn toàn không khống chế được mà ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng Long ngâm kéo dài.

    Trong tiếng Long ngâm, hai mắt Lam Hiên Vũ liền biến thành màu vàng cùng màu bạc. Ám Hắc Ma Hổ đang chuẩn bị bay nhào mà lên, nhưng khi nó nghe được tiếng Long Ngâm này lại lập tức lảo đảo như bị sét đánh, suýt nữa té nhào. Nguyên bản hai tròng mắt lạnh như băng lập tức toát ra một tia sợ hãi, lại không dám lập tức đuổi theo.

    Lúc này, cảm nhận của Đống Thiên Thu lại hoàn toàn là một loại cảm giác khác, nàng chỉ cảm thấy ngay khi nội tâm mình sinh ra sợ hãi đó, một tiếng Long ngâm vang lên kích thích toàn thân nàng nhiệt huyết sôi trào. Mà cái tên vẫn đang ôm mình này, lúc trước trên người hắn cũng chỉ là tản mát ra một khí tức như ánh mặt trời nhàn nhạt dễ chịu, mà lúc này, cái khí tức kia lại đột nhiên trở nên vô cùng mãnh liệt, làm bản thân huyết mạch của nàng đã bị kích thích, đồng thời cũng có một loại cảm giác hỗn loạn.

    Lam Hiên Vũ nhanh chóng thu hồi ngân văn Lam Ngân Thảo, lại đem một nhánh ngân văn Lam Ngân Thảo khác ném tới phía trước, một lần nữa quấn lấy một nhánh cây nơi xa, mang theo hai người bay xẹt qua. Một tiếng long ngâm kia đã làm hắn có một loại cảm giác sướng gần đầm đìa, vàng bạc vòng xoáy trong cơ thể cũng theo đòa xoay tròn tốc độ cao. Khí tức huyết mạch bị suy yếu vì một lần sử dụng Võ Hồn dung hợp kỹ trước đó cũng tiếp theo đó mà khôi phục. Nhưng hắn biết rõ, cái âm thanh long ngâm mình vẫn bị động phát ra này, lúc trước có thể hoàn toàn chấn nhiếp Lữ Thiên Tầm giúp mình chiến thắng, nhưngchưa chắc sẽ có hiệu quả tốt như vậy đối với Ám Hắc Ma Hổ, dù sao song phương chênh lệch thật sự là quá lớn, chỉ có chạy trước rồi nói.

    "Chúng ta không có biện pháp chạy cùng một chỗ, sau đó phải tách ra, ta dẫn nó đi, ngươi chạy về hướng bên kia." Lam Hiên Vũ vội vàng thấp giọng nói ra.

    Đống Thiên Thu nghe được thanh âm của hắn mới từ từ tỉnh táo lại từ trong cảm giác hỗn loạn, nhưng còn không có đợi nàng mở miệng, Lam Hiên Vũ đã đột nhiên dùng sức mà quẳng nàng về một phương hướng khác, đồng thời quấn quanh vào hông nàng thêm Kim văn Lam Ngân Thảo, khí tức huyết mạch toàn lực truyền qua, rót vào cho nàng một cỗ khí tức mãnh liệt mà nóng bỏng, kích thích khí tức bản thân nàng phóng đại gấp bội.

    "Đi mau!" Lam Hiên Vũ khẽ quát một tiếng, Kim văn Lam Ngân Thảo buông ra khi chiều dài đã sắp thông suốt đến cực hạn.

    Ám Hắc Ma Hổ quá mạnh mẽ, chỉ có tách ra chạy mới có một đường cơ hội, hơn nữa hắn cũng rất rõ ràng, cái âm thanh Long ngâm vừa rồi tuyệt đối rất hấp dẫn, nên khả năng nó đuổi theo mình lại càng lớn.

    Ban đầu, khi đối mặt với Tam Nhãn Ma Viên hắn cũng đã từng làm như vậy, chính hắn dẫn dắt Tam Nhãn Ma Viên rời đi, sáng tạo ra cho Diệp Linh Đồng một cơ hội sống sót, sau đó chính mình liền rọng thương.

    Có lẽ Diệp Linh Đồng đối với hắn là là có ý cảm kích đấy.

    Về sau, Lam Hiên Vũ thật vất vả mới tỉnh táo lại từ trong hôn mê, khi hắn gặp Diệp Linh Đồng lần nữat. Khi hắn một mình kêu Diệp Linh Đồng ra ngoài là vì muốn thử xem Lam Ngân Thảo có thể tiến hành tăng phúc cho võ hồn Thiên Cương Long của nàng hay không, nàng lại bị Lữ Thiên Tầm kéo ra, sau đó nàng lại lựa chọn đi cùng Lữ Thiên Tầm, cũng không có nghe Lam Hiên Vũ giảng thuật.

    Chính là từ lần kia về sau, quan hệ của Lam Hiên Vũ cùng nàng trở nên triệt để xa cách, thậm chí ngay cả một tia đồng học trước kia cũng theo đó mà biến mất. Mà thứ làm Lam Hiên Vũ thất vọng cực độ đối với nàng vẫn là lần thi đấu tuyển chọn này. Lúc đó, hắn vẫn như trước là lựa chọn mang theo đồng bạn cứu nàng nhưng nàng lại lấy oán trả ơn. Tuy nói mọi người tuổi cũng còn nhỏ, nhưng thật sự là Lam Hiên Vũ vô cùng chán ghét cái tính ích kỷ đó của nàng, thậm chí hắn còn có chút xúc động phẫn nộ trong khoảnh khắc đó.

    Diệp Linh Đồng là mộ cô bé rất đẹp, cũng có thể nói là hai người cùng nhau lớn lên, dù nhiều dù ít thì trong nội tâm Lam Hiên Vũ vẫn có một loại tình nghĩa giữa những đứa bạn đối với nàng. Nhưng cũng chính vì vậy nên khi Diệp Linh Đồng hết một lần lại một lần làm hắn thất vọng, thậm chí là phản bội, sao hắn còn có thể nhẫn nại được? Hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ mười một tuổi thôi a!

    Khi Lam Hiên Vũ đánh Diệp Linh Đồng ra khỏi trận thi đấu đó, trong nội tâm hắn có hối hận không? Thật ra là vẫn có một chút, hắn vẫn cảm thấy có chút muốn xin lỗi Diệp Linh Đồng. Dù sao thì vô luận nàng đã làm sai điều gì nàng cũng vẫn chỉ là một cô bé.

    Nhưng sau khi hắn bị đưa vào nơi đây để tham gia lần khảo thí thêm này, khi bên tai hắn lại vang vọng âm thanh Diệp Linh Đồng sĩ diện cãi láo đó thì một chút áy náy cũng đã theo đó mà biến mất.

    Thậm chí vì phát sinh những thứ này cùng Diệp Linh Đồng đã làm thái độ của Lam Hiên Vũ đối với nữ hài tử trở nên khác đi rất nhiều. Nhưng khi hắn nhìn thấy Đống Thiên Thu gặp nạn lại vẫn không do dự chút nào mà xuất thủ. Đó là một loại cảm giác muốn bảo vệ đối phương, huống chi, trong lòng hắn thì Đống Thiên Thu cùng Diệp Linh Đồng là hoàn toàn bất đồng.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 203: Hợp lực đối phó Ám Hắc Ma Hổ

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY

    Dịch: Đức Thành

    Kỳ thật Lam Hiên Vũ cũng biết, lần trước tại Thiên Đấu Tinh mình cũng đắc tội Đống Thiên Thu rất lớn, thế nhưng khi bọn hắn gặp nguy hiểm, thử triệu hoán nàng thì nàng lại vẫn không do dự chút nào mà đến. Chỉ bằng điểm này nàng với Diệp Linh Đồng đã là một cái bầu trời, một cái vực sâu trong lòng Lam Hiên Vũ. (Tả bé Đồng chi cho lắm mà giờ ngược người ta ác vậy hả lão Tam)

    Đối mặt với cái tồn tại khủng bố như Ám Hắc Ma Hổ, căn bản hắn cũng không kịp suy nghĩ chính mình có thể đào thoát được hay không, nếu mình đã thất bại có làm liên lụy tới Lưu Phong cùng Tiền Lỗi hay không. Tất cả hắn đều làm theo bản năng, hắn không có có nhiều thời gian hơn để mà suy nghĩ, chẳng qua là chỉ hy vọng có thể cứu nàng.

    Thế nhưng ngay khi Lam Hiên Vũ đem ngân văn Lam Ngân Thảo vung ra một lần nữa, chuẩn bị tách khỏi Đống Thiên Thu để giúp nàng dẫn dắt đi Ám Hắc Ma Hổ, trong lúc đó, Kim văn Lam Ngân Thảo bỗng nhiên bị giật ngược lại, một cỗ lực kéo mãnh liệt truyền đến, làm vả người Lam Hiên Vũ lập tức ngừng lại, hắn ngạc nhiên mà quay đầu nhìn lại, thứ hắn thấy là một bàn tay đang nắm chặt lấy Kim văn Lam Ngân Thảo, chính do khoảng cách không đủ mà quấn quanh thất bại.

    Một sức kéo mãnh liệt lôi jắn về. Đống Thiên Thu thậm chí không quay đầu lại nhìn hắn, chẳng qua là dùng một tay đánh vào cành cây gần đó, sương băng tràn ngập, đông cứng cả cánh tay của nàng cùng thân cây ở một chỗ, làm cho nàng có thể tạm thời dán vào nó.

    "Ngươi làm gì vậy? Như vậy tất cả đều chạy không được." Lam Hiên Vũ giật mình nói. Cả người hắn đã bay qua cành cây lại không khống chế được mà bị nàng kéo về đến bên người.

    "Đừng có nói nhảm." Đống Thiên Thu một phát bắt lấy cánh tay của hắn, hai chân dùng sức mà đạp trên cành cây, mang theo hắn nhảy tới phía trước.

    "Ngươi có phải ngốc hay không vậy." Lam Hiên Vũ đã có chút nóng nảy. Luồng khí tức lạnh lẽo phía sau đã truyền đến, chung quanh, từng mảng khu vực lớn đều mơ hồ có ám hào quang màu tím dũng động.

    Với cái tu vi vạn năm của Ám Hắc Ma Hổ, căn bản bọn hắn sẽ không có khả năng chạy khỏi phạm vi cảm giác của nó trong thời gian ngắn. Mà cùng chạy từ một hướng thì tất nhiên sẽ bị đuổi kịp a!

    Đống Thiên Thu nghiêng đầu lại, có chút quật cường mà nhìn hắn: "Ta chính là ngốc đấy, làm sao vậy?" Trong nháy mắt này, Lam Hiên Vũ đã thấy được rõ ràng rõ ràng, sâu trong đáy mắt nàng có ngấn lệ thoáng hiện, nàng đây là thế nào vậy?

    Lúc này, thậm chí hắn còn cảm giác được Đống Thiên Thu có chút dùng sức quá mạnh mà bắt lấy cánh tay mình. Nhưng tốc độ của Đống Thiên Thu cũng đã tăng lên, hai người mới vừa rơi xuống đất nàng đã lập tức lôi hắn phóng về phía trước.

    Lam Hiên Vũ cũng không cố à gì thêm, vội vàng phát lực hai chân mà cùng cuộn tới trước với nàng, cũng một lần nữa đem Kim văn Lam Ngân Thảo quấn quanh bên hông nàng.

    "Thiên Thu, có một loại tình huống ta chưa bao giờ thử qua, đó chính là ta dùng hai loại Lam Ngân Thảo đồng thời tiến hành tăng phúc, như vậy sẽ có khả năng tăng phúc quá độ dẫn đến hậu quả không tốt, nhưng có lẽ đây là cơ hội duy nhất của chúng ta bây giờ." Lam Hiên Vũ dồn dập nói.

    Phương hướng tăng khúc của Kim văn Lam Ngân Thảo cùng ngân văn Lam Ngân Thảo là hoàn toàn bất đồng. Cũng không phải Lam Hiên Vũ không nghĩ tới việc thử dùng hai loại Lam Ngân Thảo đồng thời tăng phúc. Cái thứ nhất hắn khảo thí chính là Triệu Hoán Chi Môn của Tiền Lỗi, sau đó... Triệu Hoán Chi Môn liền trực tiếp hỏng mất.

    Dưới loại tình huống này, hắn nào dám tìm Lưu Phong thí nghiệm nữa đây? Vạn nhất thân thể Lưu Phong cũng hỏng mất thì làm sao bây giờ? Nhưng vào giờ khắc này, hắn và Đống Thiên Thu hẳn sẽ phải chết dưới sự truy đuổi của Ám Hắc Ma Hổ, nơi đây lại là Đấu La thế giới, nếu lúc này không liều còn đợi khi nào?

    Lam Hiên Vũ biết dù mình có lại dùng ra Võ Hồn dung hợp kỹ cũng chẳng ngăn được Ám Hắc Ma Hổ, mà tu vi của Đống Thiên Thu lại cao hơn hắn, nếu có thể tiến hành song trọng tăng phúc thành công thì có lẽ bọn hắn còn có một đường sinh cơ.

    "Đến đây đi." Đống Thiên Thu không chút do dự mà nói.

    Lam Hiên Vũ hít sâu một hơi, trước hết hắn đem ngân văn Lam Ngân Thảo vòng lại bao trùm cả bàn tay, sau đó mới đặt tới đầu vai Đống Thiên Thu.

    Đống Thiên Thu cũng là tập trung tư tưởng đi suy nghĩ, điều chỉnh khí tức bản thân. Khi tay trái Lam Hiên Vũ đặt lên vai của nàng, nàng chỉ cảm thấy khí tức Kim văn Lam Ngân Thảo cùng ngân văn Lam Ngân Thảo truyền đến bỗng nhiên nổi lên biến hóa. Một cái nóng bỏng, một cái lạnh như băng, hai cỗ khí tức hoàn toàn trái ngược lập tức cuộn trào trong cơ thể nàng. Toàn thân Đống Thiên Thu lập tức nổi lên một tầng hào quang bảu màu kỳ dị, kích thích thân thể của nàng kịch liệt run rẩy lên, một cỗ chấn động khó nói lên lời cũng bỗng nhiên bộc phát từ nơi sâu trong huyết mạch của nàng.

    Đống Thiên Thu đột nhiên quay trở lại, hai mắt nàng đã hoàn toàn biến thành màu sắc rực rỡ, dùng thân thể của nàng làm trung tâm, một cỗ cực hàn chi ý bộc phát, ánh sáng chung quanh bỗng nhiên ảm đạm xuống, nhưng cũng không phải biến thành màu tím sậm của Ám Hắc Ma Hổ mà là một loại xanh sẫm làm rung động lòng người.

    Trong tầng sáng màu xanh sẫm kia, một đôi mắt lạnh băng đến cực điểm dường như bay lên trên không trung. Mà lúc này, tròng mắt thất thải của Đống Thiên Thu lập tức biến thành màu xanh đậm vô tận, khí tức lạnh băng cực độ lập tức bành trướng, mà lúc này, Ám Hắc Ma Hổ vừa mới lao đến.

    Thân thể khổng lồ của Ám Hắc Ma Hổ lập tức ngưng trệ, một tầng quang mang màu xanh đậm phóng từ trong mà ra rồi lập tức thối lui, thân thể Đống Thiên Thu lập tức mềm nhũn mà ngã vào ngực Lam Hiên Vũ, đầu Ám Hắc Ma Hổ kia cũng hóa thành một cái băng điêu trong nháy mắt.

    Trong nháy mắt đó, tựa hồ rét lạnh cũng làm ngân văn Lam Ngân Thảo củ hắn phải rung động một lát. Lam Hiên Vũ sợ hãi, vội vàng ôm chặt nàng mà nhanh chân bỏ chạy.

    Hắn đem khí tức huyết mạch truyền vào thân thể Đống Thiên Thu, đồng thời cũng nhờ đó mà cảm thụ luôn trạng thái thân thể của nàng. Lúc này Đống Thiên Thu đã cực kỳ yếu ớt, thậm chí có thể dùng hơi thở mong manh để hình dung, cái loại cảm giác này cũng không kém cảm giác suy yếu sau khi Lam Hiên Vũ dùng Võ Hồn dung hợp kỹ là bao.

    Ngay cả Lam Hiên Vũ cũng không nghĩ tới, vậy mà lại thật sự thành công. Có thể đông cứng một đầu Ám Hắc Ma Hổ vạn năm, có thể thấy được uy lực của nó to lớn cỡ nào.

    Lam Hiên Vũ căng chân mà chạy, chính hắn cũng không biết mình đã chạy bao xa. Khi hắn dần dừng lại, khí tức toàn thân cũng đã bình thản lại rất nhiều. Đống Thiên Thu đã nặng nề mà ngủ rồi, vì huyết mạch chi lực của hắn không ngừng rót vào nên khí tức của nàng cũng đã khôi phục vài phần, cũng hơi có vẻ khôi phục lại nột chút.

    Đôi mi thật dài của nàng rủ xuống mí mắt, làn da vô cùng mịn màng, kiều nhan gần trong gang tấc, làm Lam Hiên Vũ không khỏi nghĩ tới lần trước mình chọc người ta tại Thiên Đấu Tinh.

    Lần đầu tiên hắn thấy Đống Thiên Thu với cái bộ dạng mảnh mai như thế này, nhìn nàng, hắn lập tức có một loại cảm giác muốn trìu mến phát ra từ nội tâm.

    Giờ khắc này, trong đầu hắn vẫn còn quanh quẩn câu nói vừa rồi của Đống Thiên Thu: "Ta chính là ngốc đấy, làm sao vậy?" Đơn giản mấy chữ nhưng lại làm nội tâm Lam Hiên Vũ rung động thật sâu. Dưới loại tình huống đó, nàng lại không có lựa chọn một mình chạy trốn mà cùng hắn ở một chỗ, cùng nhau đối mặt với hết thảy.

    Lam Hiên Vũ dần dừng bước mà đao dác nhìn chung quanh. Nơi đây vẫn như cũ là mảng rừng rậm rạp, chẳng qua không biết vì cái gì, mọi thứ chung quanh lại đều có một loại cảm giác tĩnh mịch. Lam Hiên Vũ lặng yên ngưng tụ Tinh Thần Lực, để cho cảm giác của mình tăng cường thêm vài phần.

    Đúng lúc này, tất cả mọi thứ chung quanh đột nhiên ảm đạm xuống. Lam Hiên Vũ phát hiện mình hoàn toàn không thể động, toàn thân đều cứng ngắc tại đó, mà hết thảy mọi thứ trước mắt lại như một loại ảo cảnh đặc thù. Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Suy nghĩ của hắn vẫn còn nhưng cái gì cũng không làm được.

    Một đạo quang mang quỷ dị màu đỏ đột nhiên xuất hiện, như là từ trên trời giáng xuống người Lam Hiên Vũ cùng Đống Thiên Thu. Đống Thiên Thu lập tức rời khỏi cái ôm của Lam Hiên Vũ, chậm rãi lơ lửng lên rồi đứng ở bên cạnh hắn, chẳng qua là hai mắt nàng vẫn khép kín như trước, không nhúc nhích.

    "Hoan nghênh đi vào thế giới của ta." Một đạo thân ảnh chậm rãi bước ra từ nơi đen kịt. Đó là một đầu hồn thú cực kì quái dị, ít nhất Lam Hiên Vũ cũng chưa bao giờ thấy qua trong bất kì điển tịch nào.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 204: Thiện Ác Bán Nhân Mã

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY

    Dịch: Đức Thành

    Hồn Thú quái dị kia có nửa người dưới như ngựa, nửa người trên lại như nhân loại, có điểm giống Bán Nhân Mã trong truyền thuyết. Chẳng qua là nó có hai cái đầu, một người nam nhân tướng mạo dữ tợn, một người lại là nữ nhân có tướng mạo hiền lành.

    "Ngươi là ai?" Lam Hiên Vũ thốt ra.

    Cái đầu dữ tợn phát ra âm thanh ‘cạc cạc" khó nghe: "Thiện ác đến cùng là có báo, chúng ta là Thiện Ác Bán Nhân Mã. Không cần thử giãy giụa, các ngươi giãy giụa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nơi này là thế giới của chúng ta. Cho dù là mười vạn năm Hồn Thú tới đây cũng phải theo quy củ của chúng ta."

    "Vậy quy củ của các ngươi là cái gì?" Lúc này Lam Hiên Vũ lại rất tỉnh táo, sau khi phát hiện mình đã hoàn toàn không có cách nào giãy giụa, hắn chỉ có thể đối mặt, cái đầu nữ tính của Thiện Ác Bán Nhân Mã nói: "Ở nơi này của chúng ta, ngươi nhất định phải lựa chọn. Chúng ta cho ra vấn đề, ngươi tới lựa chọn, sau đó tiếp nhận kết quả của lựa chọn đó."

    Cái đầu lâu nam tính dữ tợn "Cạc cạc" cười một tiếng: "Vận khí của ngươi thật không tốt, hôm nay lại đến phiên ta ra vấn đề. Vấn đề của ta là: Nếu hai người các ngươi chỉ có thể sống một, vậy ngươi lựa chọn nàng hay ngươi? Lựa chọn nàng ta sẽ giết ngươi, còn lựa chọn chính ngươi sống sót ta liền lập tức giết nàng. Cạc cạc, thú vị, thật thú vị. Ta rất thích xem bộ dáng thống khổ của nhân loại các ngươi vì vấn đề của ta."

    Lam Hiên Vũ khinh thường mà quệt miệng: "Tại sao ta phải thống khổ? Nơi đây chẳng qua là Đấu La thế giới, một cái thế giới giả tưởng. Cho dù chết rồi thì thứ tiếc nhất đối với ta cũng chỉ đơn giản là mất cơ hội tiến vào Sử Lai Khắc Học Viện mà thôi. Giết ta đi, để cho nàng sống sót a."

    Nhìn trên mặt hắn không hề có chút vẻ thống khổ, tựa hồ đầu dữ tợn của Thiện Ác Bán Nhân Mã rất là bất mãn, nó hừ lạnh: "Chúng ta có thể đọc tâm, nội tâm ngươi vẫn như cũ là rất thống khổ. Bởi vì ngươi rời khỏi thì đồng đội của ngươi cũng không thể tiến vào cái Sử Lai Khắc Học Viện gì đó, ta nói đúng không?chẳng lẽ một chút cũng không day dứt sao? Vì một người con gái mà buông bỏ đồng đội của mình, cái này gọi là trọng sắc khinh bạn. Bây giờ ngươi cải biến chủ ý còn kịp."

    Sắc mặt Lam Hiên Vũ lập tức biến đổi, nhưng rất nhanh hắn liền bình thản ung dung mà nói: "Ta không cần cải biến chủ ý. Nếu không có trợ giúp của nàng thì chúng ta cũng đã bị đánh tan từ lúc thi đấu tuyển chọn rồi, rất có thể đã bị đào thải. Hơn nữa, ta tin Sử Lai Khắc Học Viện là công chính, sẽ không vì cá nhân ta bị loại bỏ mà gây ảnh hưởng tới những đồng đội ưu tú của ta, mà sang năm bản thân ta vẫn còn một lần cơ hội. Cho nên ta lựa chọn nàng sống.

    Hai đầu thiện lương cùng tà ác liếc nhau, cả hai đều nhìn ra sự kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương. Đầu tà ác nhìn về phía Lam Hiên Vũ, hung dữ mà nói: "Tốt, vậy ngươi liền đi chết đi."

    Nó mãnh liệt khoát tay, một đạo tia chớp màu đỏ giáng xuống từ trên trời mà bổ vào người Lam Hiên Vũ, làm hắn tan thành mây khói.

    Thiện lương đầu vung lên cánh tay cạnh mình, một đạo bạch quang rơi vào trên người Đống Thiên Thu, Đống Thiên Thu lập tức mở ra hai mắt, chẳng qua lúc này trong đôi mắt nàng tràn đầy vẻ phẫn nộ.

    "Những lời hắn vừa mới nói ngươi cũng nghe được rồi, hắn lựa chọn để cho ngươi sống, cho nên hắn đã chết. Hiện tại ngươi cũng phải lựa chọn là để hắn sống hay để chính ngươi sống. Ngươi lựa chọn hắn sống thì ngươi sẽ chết, chúng ta có thể cho hắn phục sinh. Lựa chọn chính ngươi sống hắn liền triệt để chết đi." Thiện lương đầu nói với giọng điệu lạnh như băng.

    Đống Thiên Thu cả giận: "Giết ta đi, lại để cho hắn sống. Không tiến vào Sử Lai Khắc Học Viện thì sao, ta cũng vẫn là ta."

    "Có vẻ quan hệ của hai người các ngươi cũng không quá hòa hợp." Tà ác đầu thử nói. Đống Thiên Thu lại lạnh lùng nhìn bọn họ: "Sao các ngươi còn nói nhảm nhiều như thế?! Muốn giết cứ giết." Nói xong, nàng liền nhắm hai mắt lại.

    Hai đầu thiện lương cùng tà ác lại một lần nữa liếc nhau, ánh mắt cả hai đều có chút cổ quái, tà ác đầu khoát tay, một đạo tia chớp màu đỏ từ trên trời giáng xuống Đống Thiên Thu, khiến nàng cũng biến thành tro.

    "Đám nhỏ bây giờ đều làm sao vậy? Một đứa quá thông minh, đứa khác lại quật cường quá mức." Đầu tà ác có chút bất đắc dĩ mà nói.

    Đầu thiện lương hì hì cười một tiếng: "Ngược lại là rất có ý tứ đấy. Ta cũng không tin bọn hắn không có hy vọng, đợi sau này xem ta gây xích mích hy vọng của bọn hắn như thế nào. Hai cái hài tử này thật thú vị, bọn hắn vừa mới liên thủ thi triển cái dung hợp kỹ kia thật sự là rất lợi hại a! Ít nhất cũng bộc phát ra sức mạnh tiếp cận lục hoàn cấp bậc. Đều tuyển chọn chứ?"

    Đầu tà ác nói: "Được rồi, dù sao ta cũng chẳng muốn quan tâm, ngươi xem rồi xử lý đi. Hiện tại ta chỉ muốn ngủ, bất quá tiểu tử kia rất thông minh, chỉ sợ hắn sẽ đoán được việc này là do học viện tận lực xây dựng lên đấy. Đa trí gần như yêu, tuổi nhỏ như thế mà đã giảo hoạt như vậy, cũng nên chú ý hắn hơn chút nữa, cho hắn rèn luyện nhiều một chút, để hắn hiểu được cái gì mới là đại đạo."

    Đầu thiện lương nói: "Lười biếng cũng vẫn là ngươi a. Chờ bọn hắn đến học viện tiếp nhận khảo thí tiếp theo chúng ta nhìn lại một chút. Dù sao ta cũng cảm thấy bọn hắn rất có ý tứ đấy. Để ta giúp bọn hắn một chút, cho bọn hắn chút cơ hội. Hắc hắc, như vậy ta liền có cơ hội giày vò bọn hắn thêm một bước á. Hì hì."

    Đầu tà ác đầu tức giận nói: "Theo ngươi á...Tuy thực lực hai đứa nhỏ này không được tốt lắm, nhưng tiềm lực vẫn rất có thể đấy. Cứ như vậy đi."

    Mô phỏng khoang thuyền mở ra, Lam Hiên Vũ sửng sốt cả buổi mới chậm rãi ngồi dậy. Bên ngoài khoang thuyền là từng ánh mắt ân cần. Không chỉ có Lưu Phong cùng Tiền Lỗi ở đó, mà cả Quý Hồng Bân, Ngân Thiên Phàm cùng Mục Trọng Thiên cũng đều có mặt.

    "Như thế nào đây?" Tiền Lỗi kéo Lam Hiên Vũ, có chút vội vàng mà hỏi thăm.

    Biểu lộ của Lam Hiên Vũ có chút cổ quái: "Ta cũng không biết. Có chút kỳ quái. Sau cái khảo thí thêm này không lâu, theo đạo lý mà nói thì hình như ta đã thất bại, nhưng một đoạn cuối cùng kia quá kì quái, ta cảm thấy rất có thể nó là khảo hạch đối với tâm tính. Ngươi biết không? Ta gặp được Đống Thiên Thu ở trong đó."

    "A?" Tiền Lỗi giật mình mà nhìn hắn, "Như thế nào lại gặp được nàng?"

    Lam Hiên Vũ nhìn nhìn các sư phụ rồi lập tức giảng thuật một lần quá trình khảo hạch lúc trước.

    Sau khi nghe hắn giảng thuật, Quý Hồng Bân là người đầu tiên buông lỏng thần sắc, Ngân Thiên Phàm cũng cười lớn một tiếng mà nói vói Quý Hồng Bân: "Ta nói rồi mà, tâm tính của tiểu tử này chắc chắn hơn ta, cái Thiện Ác Bán Nhân Mã cuối cùng gì đó kia, căn bản cũng không phải là Hồn Thú, hẳn là các sư phụ của học viện tiến hành sắm vai mà thôi, Hiên Vũ xử lý rất khá."

    Quý Hồng Bân khẽ gật đầu, lời ít ý nhiều mà nói: "Hẳn là vấn đề không lớn, ít nhất hắn tham gia thi vòng hai là không có vấn đề gì."

    "Thật tốt quá." Tiền Lỗi hưng phấn kêu lên, đụng đụng Lưu Phong bên người mà cười lớn một tiếng, "Chúng ta có thể cùng tới hành tinh mẹ rồi a, có thể tới Sử Lai Khắc Học Viện rồi."

    Lam Hiên Vũ cười khổ: "Trong lòng ta vẫn là có chút không nỡ, đợi tới lúc thật sự tuyên bố rồi nói sau."

    Mục Trọng Thiên lập tức nói: "Ta sẽ đi liên hệ ngay bây giờ, xem Sử Lai Khắc bên kia nói thế nào."

    Quý Hồng Bân trầm giọng nói: "Hiên Vũ, bất kì lúc nào cũng phải khôn ngoan nhìn xa trông rộng, nhớ kỹ lần giáo huấn này. Vô luận lúc nào lập tâm cũng phải chính, dương mưu vĩnh viễn là đại trí tuệ."

    Ngân Thiên Phàm luôn luôn ưa thích làm trái với hắn, vậy mà lần này lại không lên tiếng một cách thần kỳ.

    Lam Hiên Vũ chăm chú gật gật đầu: "Vâng, Quý lão sư, ta nhớ kỹ rồi, về sau ta nhất định sẽ chú ý." Tuy rằng hắn cũng không thẹn với lương tâm, nhưng vấn đề lần này đúng là do chính mình tạo thành, ít nhất cũng đã cho hắn hiểu được một việc: Tâm tình sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của mình. Không thể nghi ngờ, lần tuyển chọn này của Sử Lai Khắc Học Viện đã là trận đấu, nhưng đồng thời nó cũng là một lần rèn luyện hiếm thấy. Ít nhiều gì thì tất cả đệ tử tham gia lần thi đấu tuyển chọn này đều nhờ nó mà có chỗ trưởng thành.

    Rất nhanh Mục Trọng Thiên đã mang tin tức về, chính như Quý Hồng Bân cùng Ngân Thiên Phàm phán đoán, Lam Hiên Vũ đã được cho phép tham gia thi đấu vòng tiếp theo, nhưng phần thưởng quán quân đáng phải có của bọn hắn cũng bị thủ tiêu rồi, Sử Lai Khắc Học Viện cũng không có nói rõ ràng nguyên nhân.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)