Huyền Huyễn Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La - Đường Gia Tam Thiếu

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 195: Điện Thần Ma Khôi.

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY




    Vì có thể cùng Lam Hiên Vũ, Lưu Phong cùng tiến vào Sử Lai Khắc Học Viện, thậm chí Tiền Lỗi đã buông bỏ cơ hội sớm trúng tuyển. Lam Hiên Vũ cũng đã đáp ứng bọn hắn, ba người nhất định phải cùng thi đậu Sử Lai Khắc, cho nên hắn đã không còn lựa chọn khác.

    Đúng lúc này, một đạo bạch quang như tấm lụa đột nhiên tiến vào chiến trường, lặng yên không một tiếng động mà xuyên qua dưới nách Kim Ti Ma Viên, ngăn lại một thanh trường đao suýt nữa đâm vào ngực nó, hào quang màu trắng bạc cũng theo đó mà cuộn lên, để lại trên người đối phương một vết thương thật sâu.

    Lực công kích của Khi Kim Ti Ma Viên đã bắt đầu hạ thấp, khi nó sắp phải chấm dứt, Lưu Phong đúng là vẫn nhịn không được mà xuất thủ.

    "Được rồi, ta đáp ứng ngươi." Lam Hiên Vũ cắn răng một cái, rốt cục vẫn là đáp ứng.

    Thời gian Đống Thiên Thu được triệu hoán tới là có hạn đó a! Hắn không thể chậm trễ nữa, bằng không mà nói, coi như là sau đó nàng chịu ra tay chỉ sợ cũng không kịp.

    Lúc này Đống Thiên Thu mới hài lòng đứng lên mà nhìn về phía chiến trường, nàng quát lạnh một tiếng: "Là ai đả thương hắn?" Trong lúc nhất thời, một cỗ khí tức lạnh lẽo phát ra từ trên người nàng, chỉ trong chốc lát, ánh mắt của nàng liền chọn trúng mục tiêu.

    Nàng nhìn thấy Băng Thiên Lương có bốn cái Hồn Hoàn cũng lấy làm kinh hãi. Nếu Lam Hiên Vũ đang ở trong thi đấu tuyển chọn, như vậy thì người nơi này tối đa cũng chỉ là mười ba tuổi, vậy mà đối phương cũng đã có tứ hoàn tu vi, cảnh giới hồn lực còn vượt qua chính mình, đối thủ như vậy nàng cũng là lần đầu tiên gặp được.

    Bên này biến hóa lớn như vậy, tất nhiên Băng Thiên Lương cũng nhìn thấy, lúc trước chuôi kia họa cán Phương Thiên Kích xuất hiện đã làm hắn kinh hãi. Lúc này rõ ràng lại đi ra một cô bé, hắn cũng không khỏi càng kinh ngạc.

    Không phải hắn không muốn ra tay với Lam Hiên Vũ, mà do đầu Kim Ti Ma Viên kia lại đột nhiên điên cuồng tấn công, cứ như vậy, nó phóng ra ra Kim Ti Mang đâu chỉ có trăm ngàn đạo?

    Đây chính là bản lĩnh xuất chúng của một đầu hồn thú nghìn năm, bị nó đánh trúng cũng không phải là đùa giỡn. Nhất là rõ ràng đầu Kim Ti Ma Viên này còn có năng lực khống chế, nó trừng mắt liền có thể làm cho người ta mất đi năng lực hành động trong một thời gian ngắn, thế nên một gã đồng đội của hắn đã bị đả thương dưới tình huống đột phát đó. Lúc này Kim Ti Ma Viên đã không còn cuồng bạo như trước, rõ ràng là sắp không còn chút sức lực nào. Nhưng đối phương lại phái ra một gã hồn sư dùng trường thương, tu vi không cao nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, vừa đánh lén liền tổn thương hai người, cho Kim Ti Ma Viên cơ hội thở dốc.

    Trên người Băng Thiên Lương là điện quang lập loè, hắn đột nhiên rơi xuống, hung hăng mà nện xuống người Thiết Bối Long, tiếng nổ vang kịch liệt vang lên, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to đường kính ba mét, Thiết Bối Long đã hóa thành một đạo hào quang mà trở lại Triệu Hoán Chi Môn, biến mất vô tung.

    Cường thế bộc phát, Điện Thần Ma Khôi! Cái này chính là võ hồn của Băng Thiên Lương! Cường công, mẫn công song hệ, lấy công làm thủ chính là phong cách chiến đấu của hắn.

    Từ trên người hắn bắn từng đọa tử điện vặn vẹo, ảnh hưởng toàn bộ không gian chấn động, thế nên thực lực của Lưu Phong cũng vì đó mà chịu ảnh hưởng. Lam Hiên Vũ đã bị thương ngoài ý muốn, không thể nghi ngờ, việc này đã gây ảnh hưởng cực lớn tới lực chiến đấu chỉnh thể của bọn hắn, đã không có Lam Hiên Vũ tăng phúc, thứ Lưu Phong có thể dùng cũng chỉ là Ngân Nguyệt thương mang. Thế nhưng tu vi của Lưu Phong cùng đối thủ thật sự là kém nhiều lắm.

    Bên phía đối phương, ngoại trừ Băng Thiên Lương còn có hai vị là tam hoàn hồn tôn, thực lực đều không kém hơn Lữ Thiên Tầm bao nhiêu. Lúc này Lưu Phong mới biết, dù sao lớp thiếu niên năng động của Thiên La học viện cũng là mới xuất hiện, nên chênh lệch cùng lớp thiên tài thiếu niên của Lăng Thiên học viện này quả thực là không nhỏ a!

    Thiết Bối Long biến mất, Đống Thiên Thu nhìn đối phương không ai để ý tới mình, nàng hừ lạnh một tiếng, vừa lóe thân liền xông ra ngoài.

    Thấy "Bà cô" này rút cuộc cũng chịu động thủ, Lam Hiên Vũ không khỏi thở dài một hơi. Đối với Đống Thiên Thu hắn vẫn rất tin tưởng. Vì lúc trước hắn đã từng bị nàng đuổi giết không hề có lực hoàn thủ a!

    Tiến vào trạng thái chiến đấu, khí thế của Đống Thiên Thu liền lập tức biến đổi, vẻ băng lãnh hiển hiện trên mặt, tuyệt sắc kiều nhan lập tức trở nên lạnh lùng như băng. Nàng lặng yên không một tiếng động mà lách vào chiến trường, thân hình dâng lên, đi về phía trước. Ba cái hồn hoàn màu tím bay lên từ dưới chân, dường như trong mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng đều có băng sương đi theo.

    Không khí chung quanh sậu lãnh, nhưng phải chịu ảnh hưởng cũng chỉ có đối thủ. Băng Thiên Lương vẫn còn phải đối đầu với Kim Ti Ma Viên, bên này lập tức phân ra hai người nghênh đón Đống Thiên Thu. Một tên là tam hoàn, một tên nhị hoàn.

    Hai tay tên nhị hoàn hồn sư hợp lại, dưới chân hắn lập tức tràn ra từng đám dây leo màu xanh sẫm, hướng về phía Đống Thiên Thu mà chen chúc tràn đi. Gã tam hoàn hồn sư chính là tên bị Lưu Phong đánh lúc trước, Võ Hồn của hắn là một thanh trường đao dài chừng bốn mét, lưỡi đao cực lớn gần như thành hình thoi. Mạch Đao! Phương thức chiến đấu của hắn có một danh tự, chính là cực độ cường công. Một đao chém ra, chưa từng có từ trước đến nay!

    Hắn là người của tổ Băng Thiên Lương, có thể được Băng Thiên Lương tán đồng, vậy thực lực là có thể nghĩ. Đối với từng đám dây leo lan tràn mà đến, Đống Thiên Thu không sợ chút nào, thậm chí ngay cả để ý nàng cũng không. Một đoàn Băng sương mù phóng thích từ dưới chân nàng. Băng sương mù lạnh đến mức đám dây leo vừa chạm liền lập tức đình trệ xuống, lại bị đông cứng rồi.

    Tên tam hoàn hồn sư giơ Mạch Đao trong tay lên, thân hình của hắn cao lớn, chính là một gã khôi vĩ nhất trong tổ chín người của Lăng Thiên học viện. Mười hai tuổi nhưng thân cao vượt qua một mét bảy, cơ bắp chắc chắn dưới giáo phục, một đầu tóc ngắn dựng đứng như cương châm, ánh mắt có sự kiên định vượt xa đám bạn cùng lứa tuổi. Dù vết thương trước ngực vẫn đang rỉ máu nhưng cũng không có ảnh hưởng chút nào đến khí thế của hắn.

    Mạch Đao giơ lên, Hồn Hoàn thứ nhất cũng theo đó mà sáng lên. Trong chốc lát, Đống Thiên Thu chỉ cảm thấy không khí chung quanh đột nhiên biến thành vách tường cứng rắn đang đè ép tới từ bốn phía, mà ở chính giữa, cái Mạch Đao kia đã mang theo một cỗ kình phong mà trảm xuống chính mình. Nhìn khí thế lừng lẫy đó, tựa hồ đã muốn đem nàng chém thành hai khúc.

    Vũ Thiên, Võ Hồn Mạch Đao, hồn lực ba mươi ba cấp, Lăng Thiên học viện, cùng tổ Băng Thiên Lương trong lớp thiên tài thiếu niên.

    Phong thái một đao kia, khí thế lập tức bộc phát đó cũng đủ làm cho không người nào có thể né tránh phách trảm, đều làm cho người ta thấy một loại cảm giác khó có thể kháng cự. Ngay cả Đống Thiên Thu cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc. Trong đám bạn cùng lứa tuổi, quả nhiên vẫn là tàng long ngọa hổ a! Khó trách bọn hắn có thể “nướng” cả tên kia.

    Tuy rằng trong nội tâm nàng đang nghĩ như vậy nhưng trên tay cũng không có dừng lại. Nàng cũng không có thử né tránh, lúc này nếu như nàng muốn tránh thì chỉ có hướng lui về phía sau mới được. Nhưng nàng hoàn toàn có thể cảm giác được, thực ra thứ cường đại nhất của đối thủ trước mắt này chính là khí thế. Nếu mình lui về phía sau, nhất định khí thế của đối phương sẽ theo đó mà tăng lên, thế công sẽ kéo dài bộc phát, lúc đó sẽ càng khó đối phó.

    Kinh nghiệm chiến đấu của Đống Thiên Thu là thập phần phong phú, nhất là trên chiến trường, sức phán đoán càng dị thường nhạy cảm. Một đạo hào quang màu xanh đậm sáng lên, một thanh trường thương đã xuất hiện trong tay nàng. Chẳng những nàng không có lui về phía sau, ngược lại còn tiến thêm một bước, trường thương đâm thẳng hướng Mạch Đao.

    "Keng" một tiếng kêu thanh thúy vang lên, trong nháy mắt song phương va chạm, trên mặt Vũ Thiên liền lộ vẻ kinh ngạc. Thứ hắn am hiểu nhất đúng là đem lực lượng cùng khí thế kết hợp, lại hoàn mỹ phối hợp Hồn Kỹ. Lúc chiến đấu thì dù là Băng Thiên Lương cũng không quá nguyện ý va chạm chính diện với hắn.

    Thế nhưng nữ hài tử có tướng mạo tuyệt mỹ trước mắt này lại làm được, khi băng mâu của đối phương đâm trúng Mạch Đao, cảm giác đầu tiên của Vũ Thiên là toàn thân lạnh lẽo, dường như không khí chung quanh đều đột ngột hạ thấp mấy chục độ, làm cả người hắn đều cứng ngắc lại trong nháy mắt. Sau đó, băng mâu trong tay Đống Thiên Thu lại lập tức đâm vào điểm lực độ mạnh nhất trên mạch đao của hắn. Một điểm tức thu, Mạch Đao lập tức bị rung chuyển, mang theo kình phong mà chém xuống, nhưng lại là chém xuống bên cạnh Đống Thiên Thu, để lại trên mặt đất một khe rãnh thật sâu.

    Tất cả nói thì chậm, nhưng trên thực tế chỉ là thời gian một cái nháy mắt mà thôi. Băng Mâu một điểm, Mạch Đao lệch ra, Đống Thiên Thu đã vọt người mà lên, Băng Mâu huyễn hóa ra từng điểm sáng màu lam mà bao trùm tới hướng Vũ Thiên. Mạch đao của Vũ Thiên chấn động, đệ nhị Hồn Hoàn sáng lên, một cỗ khí thế cường hãn bạo phát ra từ trên người hắn, sắc bén như đao.



     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 196: Mạch Đao.

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY




    Vũ Thiên không chỉ có Mạch Đao, mà bản thân hắn cũng là đao. Đối với băng mâu đang đâm tới, hắn đã không kịp thu hồi Mạch Đao rồi, tay trái xoay chưởng thành đao, đột nhiên chém về phía trước.

    Căn bản hắn vẫn mặc kệ thương mang kia, thẳng tắp mà đánh về phía trước. Đệ nhị Hồn Kỹ, Thân Như Đao, thân có thể bỏ đi, đao tất trúng!

    Cái khí tức cường hãn kia phối hợp với khí thế thấy chết không sờn của hắn, đơn giản chỉ cần đổi bị động thành chủ động, cái này rõ ràng đã là một kích xả thân, đồng quy vu tận.

    Băng Mâu thu hồi, lại lần nữa điểm ra, "keng" một tiếng, lại là một tiếng thanh thúy kêu vang. Lần này lại không phải đâm trúng chưởng đao, mà vẫn như trước điểm trúng Mạch Đao. Vũ Thiên chỉ cảm thấy một cỗ khí tức cực độ lạnh như băng theo Mạch Đao lan tràn mà lên, khắp toàn bộ cánh tay phải đều theo đó mà tê liệt, Mạch Đao càng là cầm lên không nổi. Mà khi chưởng đao tay trái của hắn đã sắp chém trúng đối phương, đối phương lại quỷ dị mà vặn vẹo thân hình một lát, rõ ràng đã lách khỏi khí thế tập trung chèn ép của hắn.

    Không có nửa phần dừng lại, Vũ Thiên phóng thích hồn kỹ thứ ba, nghìn năm Hồn Kỹ, khí thế lừng lẫy phóng lên trời, sau lưng hắn bỗng nhiên bay lên một thanh mạch đao cực lớn ngưng tụ từ hào quang thuần túy. Mạch Đao cùng thân thể hắn hợp làm một, làm bản thân hắn trở nên cứng cỏi như thuẫn, đao thương bất nhập!

    Đệ nhất Hồn Kỹ, Mạch Đao Trảm; đệ nhị Hồn Kỹ, Thân Như Đao, đệ tam Hồn Kỹ, Mạch Đao Thế!

    Bằng vào ba đại Hồn Kỹ này, trừ Băng Thiên Lương thì gần như Vũ Thiên đánh khắp Lăng Thiên học viện thành vô địch thủ. Nhất là cận chiến, có thể nói là chưa bao giờ thua. Cho dù là Băng Thiên Lương muốn chiến thắng hắn cũng nhất định phải khống chế khoảng cách, không cho hắn cơ hội tiếp tục công kích mới được.

    Mạch Đao Thế vừa ra, sau một khắc, công kích của Vũ Thiên nhất định là long trời lở đất! Thực ra thời điểm đối kháng Kim Ti Ma Viên hắn chỉ dùng đệ nhất Hồn Kỹ mà thôi, cũng không có nóng lòng bộc phát.

    Đáng tiếc, đối thủ của hắn là Đống Thiên Thu.

    Băng sương mù tỏa khắp mà dũng động. Ngay khi Mạch Đao Thế thành hình, Băng sương mù quay chung quanh thân thể Đống Thiên Thu cũng đã tuôn trào ra hướng bên cạnh, thân thể Đống Thiên Thu vừa thu lại, trông thì có vẻ như nàng đang co lại mà ẩn giấu mình trong làn băng sương mù. Nhưng chỉ nháy mắt sau nàng đã xuất hiện ở một chỗ khác.

    Thương mang lập loè, không có bất kỳ báo hiệu đã phóng ra.

    "Phốc" một tiếng, tên đệ tử Lăng Thiên học viện lúc trước phóng thích dây leo, phối hợp Vũ Thiên, cả lồng ngực hắn đã bị đâm thủng, hóa thành bạch quang mà biến mất.

    Đống Thiên Thu không có quay đầu lại, nàng thậm chí không thèm liếc Vũ Thiên một cái, đôi chân thon dài trắng nõn nhẹ điểm một chút, tựa như nhẹ nhàng nhảy múa mà xẹt qua, phóng thẳng đến hướng Băng Thiên Lương.

    Một khi dùng ra Mạch Đao Thế sẽ cần phải dừng lại tụ lực, mà trọng yếu hơn là không thể đơn giản cải biến hướng công kích. Vũ Thiên lập tức có một loại cảm giác tức muốn ói máu, chính mình tụ đầy khí lực chuẩn bị công kích, lại không thấy đối thủ. Cái này không chỉ là thực lực, càng hơn nữa là khả năng quan sát không gì sánh kịp a! Cái cô nương này thật sự rất mạnh!

    "Oanh!" cả đầu cánh tay phải của Kim Ti Ma Viên bị tạc vỡ, thân thể cường tráng tức thì bị nổ bay ngược mà ra, một thân lông vàng của nó đã có hơn một phần ba trở thành một mảnh cháy đen.

    Băng Thiên Lương mặt lạnh như băng, bằng vào thực lực cường hãn của bản thân, gần như hắn đã dùng sức một mình đánh tan Kim Ti Ma Viên dưới trạng thái bộc phát. Nhưng đúng lúc này, hắn đã nghe thấy cái âm thanh sắc lạnh kêu thảm thiết kia. Rõ ràng là âm thanh khi Đống Thiên Thu đánh chết tên nhị hoàn hồn sư.

    Băng Thiên Lương lập tức kinh hãi, nữ hài kia chẳng qua là tam hoàn tu vi, trong mắt hắn, có Vũ Thiên phối hợp một gã nhị hoàn hồn sư cũng đã đủ để đánh bại nàng, lại hoàn toàn không nghĩ rằng nàng có thể kích giết một người dưới loại tình huống này.

    Trong những tam hoàn hồn sư, có lẽ Vũ Thiên đã là người mạnh nhất mà Băng Thiên Lương biết, vậy cô bé này cũng là tam hoàn tu vi, lại là cường đại cỡ nào đây!

    Băng sương mù dũng động, thân hình Đống Thiên Thu nhoáng một cái, mảng lớn Băng sương mù cũng đã vọt tới hướng Băng Thiên Lương. Hai mắt Băng Thiên Lương híp lại, từng đạo tử điện vờn quanh mà ra, nghênh đón Băng sương mù đang phóng tới.

    Nhưng một màn làm hắn giật mình lại xuất hiện, sự dẫn điện trong dự liệu cũng không có phát sinh, tử điện xuyên qua Băng sương mù nhưng lại không phát ra nổi bất cứ tác dụng gì, chẳng qua là hướng ra phía ngoài mà phóng thích. Một cỗ khí tức cực độ rét lạnh cũng đã bắt đầu áp đến từ chính diện.

    Băng Thiên Lương hợp hai tay trước người, lòng bàn tay đối nhau, một đoàn hào quang tử điện vặn vẹo lập tức xuất hiện ở ngực hắn, Băng Mâu đâm tới, mũi thương lập tức bị tầng điện quang màu tím hòa tan, nhưng Đống Thiên Thu lại chỉ đánh một kích rồi lui, tầng điện quang bộc phát theo đó lại hoàn toàn rơi vào không trung.

    "Sương băng tuyệt đối tinh khiết?" Băng Thiên Lương thốt ra.

    Nước tinh khiết là không dẫn điện, nhưng nói như vậy nhưng nào có thể dễ dàng có nước là tinh khiết? Nhất là hơi nước, hơi nước trong không khí thì tất nhiên sẽ có tạp chất, dẫn điện là tình huống bình thường. Nhưng tầng sương băng này của Đống Thiên Thu lại không dẫn điện, đây là cái Võ Hồn gì vậy?

    Đống Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, ánh sáng chung quanh đột nhiên ảm đạm xuống, bởi vì có sương băng quay chung quanh, ai cũng không thể thấy rõ nàng đang thi triển Hồn Kỹ thứ mấy. Khắp chung quanh Băng Thiên Lương là sương mù bao trọn, một mảnh màu đen thẳng đến Băng Thiên Lương mà bao trùm tới.

    Thân thể đột nhiên truyền đến kịch liệt đau đớn, dường như bốn phương tám hướng có vô số băng chùy đâm vào cơ thể, khí tức kinh khủng xuất phát, làm toàn thân Băng Thiên Lương đều có một loại cảm giác sợ hãi khó có thể hình dung.

    Đây là cái gì?

    Băng Thiên Lương không dám chậm trễ, lập tức lui về sau một bước, đệ tứ Hồn Kỹ phóng thích, tử điện chói mắt làm cả người hắn đều hóa thành một cầu điện thật lớn, ầm ầm bạo tạc. Vô số Băng phấn vẩy ra. Từng mảng lớn hào quang màu xanh đậm nổ tung, cuối cùng cũng đem mảnh hắc ám kia hóa giải. Nhưng băng Thiên Lương vẫn có cảm giác toàn thân lạnh như băng, dường như huyết dịch đều muốn đông lại vậy.

    Tứ hoàn đối với tam hoàn, vậy mà hắn bị thua thiệt.

    Lần nữa Đống Thiên Thu xuất hiện đã cách đó hơn hai mươi mét, khuôn mặt thoáng có chút trắng xám, vừa mới một lát kia, hiển nhiên nàng cũng tiêu hao không ít hồn lực.

    Lam Hiên Vũ vẫn luôn ở phía xa quan sát cuộc chiến, thấy một màn như vậy, trong nội tâm hắn không khỏi thầm than. Chính bản thân hắn là bị thương nặng dưới cái hồn kỹ thứ tư này của Băng Thiên Lương đấy, thiếu một ít là đã bị đối phương trực tiếp giết rồi, vậy mà Đống Thiên Thu lại phảng phất như vô sự, cái này là chênh lệch a! Thực lực của mình và bọn họ thực sự là cách nhau không nhỏ.

    Vũ Thiên quay người, một lần nữa giơ lên Mạch Đao, mà đúng lúc này, một đạo hào quang màu trắng bạc lóe lên rồi biến mất, là Lưu Phong chắn trước người hắn.

    Thế nhưng hai gã còn lại của Lăng Thiên học viện cũng đã xông tới.

    Bốn đối hai.

    Hai mắt Băng Thiên Lương híp lại, cao thấp đánh giá Đống Thiên Thu một lát, đáy mắt hắn cũng theo đó mà hiện lên một vòng kinh diễm.

    Lúc trước hắn còn không có chú ý nhìn, lúc này mặt đối mặt hắn mới phát hiện cô nương này lại đẹp tới vậy. Dáng người thon dài, tuyệt mỹ dung nhan, nhất là mái tóc dài cùng đôi mắt màu xanh đậm kia, quả thực làm cho người ta không thể dời ánh mắt.

    Đối mặt với phe địch có ưu thế tuyệt đối như vậy, băng mâu trong tay Đống Thiên Thu lại lần nữa ngưng tụ ra khí tức sắc bén, nàng không sợ chút nào, chậm rãi nâng Băng Mâu, khí tức bản thân tiếp tục tăng lên, chung quanh lại bắt đầu có từng mảnh bông tuyết rơi xuống, nhiệt độ vẫn luôn tiếp tục hạ thấp.

    Băng Thiên Lương thúc giục hồn lực, miễn cưỡng xua tán cảm giác rét lạnh lúc trước tràn vào trong cơ thể, ánh mắt hắn nhìn về phía Đống Thiên Thu cũng dần trở nên ngưng trọng. Mặc dù đối phương chẳng qua là tam hoàn tu vi, nhưng qua những va chạm vừa rồi hắn liền có thể cảm giác được, muốn chiến thắng cô bé này cũng không phải một chuyện dễ dàng.

    "Phong tử, Thiên Thu, đến bên này." Thanh âm của Lam Hiên Vũ vang lên, lúc này hắn đã có thể giãy giụa mà ngồi dậy. Bằng vào năng lực tự khôi phục cường đại của bản thân, khí tức của hắn cũng khôi phục vài phần.

    Không thể nghi ngờ, hai đối với bốn, bọn hắn không có bất kỳ cơ hội gì, nhưng nếu là ba đối với bốn, có lẽ cơ hội sẽ lớn hơn một chút. Đống Thiên Thu liếc Lam Hiên Vũ một cái, thân hình lập loè, nhanh chóng lui về phía sau, hướng hắn bên này mà dựa sát vào. Lưu Phong lại càng không cần phải nói, không đợi mạch đạo của Vũ Thiên kịp súc thế, hắn đã lập tức như thiểm điện mà lui về phía sau, thẳng hướng Lam Hiên Vũ mà phóng.

    Ngay cả Kim Ti Ma Viên đang nằm dưới mặt đất, lúc này cũng giãy giụa leo đến bên người Lam Hiên Vũ, một đôi mắt hào quang ảm đạm nhìn chằm chằm vào hắn, toát ra một thần sắc rất đặc thù. "Thiên La học viện?" Băng Thiên Lương lạnh lùng nhìn về phía Lam Hiên Vũ.



     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 197: Chính diện đối kháng.

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY




    Lam Hiên Vũ lạnh nhạt nói: "Không sai, chính là bọn ta."

    Băng Thiên Lương hắn, lại nhìn một chút Đống Thiên Thu cùng Lưu Phong: "Quán quân trận hải tuyển trước chính là các ngươi a?"

    Lam Hiên Vũ nhoẻn miệng cười: "Đúng vậy!"

    Băng Thiên Lương hít sâu một hơi: "Rất tốt. Như vậy thì quán quân của trận hải tuyển lần này nhất định sẽ vô duyên với các ngươi."

    Điện quang màu tím lượn lờ, trên người hắn, bốn cái hồn hoàn màu tím hết sức sáng người dưới điện quang lượn quanh, hắn từng bước mà đi tới hướng ba người Lam Hiên Vũ bên này, khí thế bản thân cũng đang không ngừng tích súc. Tử quang càng ngày càng mạnh.

    Vũ Thiên đi theo bên người Băng Thiên Lương, chậm rãi giơ lên Mạch Đao, Băng Thiên Lương đang súc thế, khí thế của hắn cũng đồng dạng đang tiếp tục kéo lên.

    Hắn và Băng Thiên Lương phối hợp đã mấy năm nên cũng đã sớm quen phương thức chiến đấu của Băng Thiên Lương, càng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ trong nội tâm Băng Thiên Lương lúc này.

    Bọn hắn vốn có chín người, đối phương chỉ có ba, vậy mà bọn hắn lại tổn thất năm người dưới sự xếp đặt của đối phương. Cái này đối với Băng Thiên Lương đã có thể xem như một đã kích không nhỏ. Huống chi, một tổ trước mắt này chính là thứ bọn hắn vẫn một mực tìm kiếm, chính là quán quân hải tuyển.

    Hai mắt Lam Hiên Vũ híp lại, hai tay cùng lúc nâng lên, Kim văn Lam Ngân Thảo cùng ngân văn Lam Ngân Thảo phóng ra mà quấn quanh bên hông Đống Thiên Thu cùng Lưu Phong. Mà quấn quanh hông Đống Thiên Thu, rõ ràng là ngân văn Lam Ngân Thảo.

    Đống Thiên Thu quay đầu nhìn hắn một cái, trên khuôn mặt đẹp lộ ra một vẻ kinh ngạc, bởi vì ngay khi ngân văn lam ngân thảo của Lam Hiên Vũ quấn quanh thân thể nàng, chỉ trong nháy mắt nàng liền cảm nhận được cảm giác của mình đối với Băng nguyên tố bỗng nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, ngay cả những tiêu hao lúc trước cũng trong nháy mắt được bổ sung không nhỏ.

    Bình thường mà nói, nàng được triệu hoán ra chỉ có thể ở lại chừng một phút rưỡi, lúc này đã qua chừng một phút, tối đa còn có ba mươi giây nàng sẽ phải trở về. Nhưng vào lúc này, dưới sự tăng phúc của ngân văn Lam Ngân Thảo tăng phúc phía dưới, nàng rõ ràng cảm giác được, có vẻ thời gian mình được triệu hoán ra cũng sẽ kéo dài.

    Thì ra tên này là một gã phụ trợ hệ hồn sư sao?

    Bên trái Băng Thiên Lương là Vũ Thiên, phía bên phải thì là một gã ở trong tổ ban đầu của hắn, Lâm Đông Huy.

    Trên đỉnh đầu Lâm Đông Huy có một cái quang cầu kim hồng sắc như ẩn như hiện, đó là võ hồn của hắn, Diệu Dương. Hỏa thuộc tính, tam hoàn, ba mươi hai cấp, Cường Công Hệ Chiến Hồn Sư. Không sai, một tổ ba người này của bọn hắn tất cả đều là Cường Công Hệ Chiến Hồn Sư, chẳng qua là phương thức chiến đấu không giống nhau.

    Võ hồn Điện Thần Ma Khôi của Băng Thiên Lương chiến đấu càng thêm toàn diện, lực bộc phát siêu cường, thậm chí cũng có năng lực khống chế nhất định. Mạch đao của Vũ Thiên chính là thuần túy công kích, mà cái võ hồn Diệu Dương này của Lâm Đông Huy lại am hiểu công kích ở cự ly xa, có thể bồi vào cường đại hỏa lực trợ giúp.

    Băng Thiên Lương luôn luôn coa một chủ trương, khi công kích cường đại tới trình độ nhất định là sẽ không cần người khác khống chế cùng phụ trợ đấy. Bởi vì trước công kích cường đại, hết thảy đều phải tan thành mây khói.

    "Ngươi lui lại." Băng Thiên Lương nói với tên nhị hoàn hồn sư còn lại của bọn hắn

    "Vâng, Băng Đại." Tên nhị hoàn kia lập tức nhanh chóng lui về phía sau.

    Băng Thiên Lương không cho hắn tới động thủ, chủ yếu là vì hắn là người duy nhất còn sống của tổ ba người bọn hắn, nếu bị Lam Hiên Vũ giết, lập tức sẽ có một nửa điểm tích lũy bị đoạt đi. Đây là thứ Băng Thiên Lương tuyệt không nguyện ý thấy. Huống chi Băng Thiên Lương cũng có lòng tin tuyệt đối với tổ của mình.

    Chân chính có tư cách cùng hắn phối hợp cũng chỉ có Vũ Thiên cùng Lâm Đông Huy.

    Nếu để bọn hắn vào tổ khác, hai người này đều là tuyệt đối chủ tướng, mà ba người bọn họ ở một chỗ thì chính là tổ hợp mạnh nhất Lăng Thiên học viện. Thậm chí ngay cả lão sư của bọn hắn đều tán thành, bọn hắn rất có thể là tổ hợp mạnh nhất toàn Liên bang trong đám bạn cùng lứa tuổi.

    Tên nhị hoàn hồn sư kia vừa lui, người đầu tiên phát động chính là Lâm Đông Huy. Ba người bọn họ phối hợp ăn ý, Lâm Đông Huy có thể đoán rất rõ ràng tình huống băng thiên khí thế tích lũy.

    Trên đỉnh đầu Lâm Đông Huy, Diệu Dương hào quang tỏa sáng, nguyên một đám hỏa cầu màu đỏ thắm như bắn liên hồi mà bay thẳng tới hướng ba người Lam Hiên Vũ ba người bên này.

    Lam Hiên Vũ bên này tuy nói là ba người, nhưng trên thực tế chỉ có thể coi là nửa hai người, bởi vì bản thân hắn đã không còn cách nào trực tiếp lao vào trong chiến đấu, thứ hắn có thể làm cũng chỉ là phụ trợ mà thôi.

    Hơn nữa, Đống Thiên Thu cùng Lưu Phong vẫn không thể rời xa hắn trong quá trình chiến đấu, phải bảo vệ hắn mới có thể tiếp tục được tăng phúc. Không thể nghi ngờ, bọn hắn đã rơi vào hoàn cảnh xấu tuyệt đối.

    Đống Thiên Thu động đậy, thời gian nàng được triệu hoán là có hạn, nên nàng nhất định phải phóng xuất ra toàn bộ công kích của bản thân trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

    Nàng vừa nhấc tay phải, Băng Mâu liền phóng ra, hóa thành một đạo quang mang băng lam sắc trên không trung. Sau khi băng mâu bắn ra lại chia làm mấy đạo giữa không trung, tinh chuẩn vô cùng mà đánh vào một đám hỏa cầu đâm thủng, trên không trung nổ ra đầy trời mưa lửa. Cùng lúc đó, sương băng tràn ngập, lập tức bao trùm cả ba người. Hai mắt Đống Thiên Thu híp lại, hồn hoàn thứ ba lấp lóe, trăm ngàn cây băng thứ đột nhiên bộc phát ra ngoài như giếng phun.

    Từ góc độ của Lam Hiên Vũ có thể thấy rõ, sau lưng Đống Thiên Thu mơ hồ hiện ra một đạo thân ảnh màu trắng, tựa hồ là một đầu sa ngư cực lớn, ngay sau đó, đầu sa ngư liền há mồm phun ra ngoài gì đó, vừa lúc mới bắt đầu là từng đạo hào quang màu u lam, khi tia sáng kia chui vào tầng Băng sương mù lại đón gió mà biến lớn, thoáng qua liền biến thành từng đám băng thứ, lại biến thành băng chùy, cuối cùng biến thành Băng Mâu.

    Chẳng ai ngờ rằng, ngay tại lúc này, nàng lại lựa chọn toàn lực bộc phát.

    Băng Thiên Lương ba người chịu thiệt ở chỗ không biết Đống Thiên Thu là được triệu hoán mà đến, nàng ở chỗ này là có thời gian hạn chế, lúc này nàng lựa chọn bộc phát như vậy cũng là hành động bất đắc dĩ, là vì bộc phát ra công kích mạnh nhất tại thời khắc quan trọng nhất.

    "Lưu Phong." Lam Hiên Vũ thấp giọng la hét ngay khi Đống Thiên Thu vừa bộc phát.

    Ba người Băng Thiên Lương cũng bị nàng dọa cho sợ nhảy dựng, đám băng mâu đầy trời mà đến kia, mỗi một cây đều mang khí thế vô cùng lừng lẫy, bức bách Băng Thiên Lương không thể không toàn lực ứng phó, một lần nữa bộc phát ra chính đệ tứ Hồn Kỹ. Điện mang nở rộ, công phòng nhất thể, cường thế mà chính diện ngăn cản.

    Bên trái, Vũ Thiên cũng đã phóng xuất ra hồn kỹ thứ ba, Mạch Đao Thế, Băng Mâu rơi vào trước người hắn đều nhao nhao phá toái, nhưng cũng áp bách hắn không ngừng lui về phía sau, trên người băng sương không ngừng tích tụ thêm.

    Khó chịu nhất chính là Lâm Đông Huy, bởi vì bản thân hắn là Hỏa thuộc tính, luôn khắc chế lân nhau với Băng thuộc tính. Mà dưới sự tăng phúc của Lam Hiên Vũ, lúc này Đống Thiên Thu đã là tận hết sức lực mà bộc phát, hắn vừa mới bắn ra hỏa cầu chính là lúc hồn lực quay lại. Đối mặt với từng đám Băng Mâu sắp đạp vào mặt, dưới sự hoảng sợ hắn liền vội vàng phóng thích hồn kỹ thứ ba. Chẳng qua, đó cũng không phải trạng thái tốt nhất của hắn.

    Trên đỉnh đầu, Diệu Dương nóng bỏng hướng phía dưới dung hợp, cùng thân thể của hắn hòa làm một thể, làm cả người hắn đều biến thành một cái đại hỏa cầu, rừng rực quang diễm phụt lên, hòa tan từng đám Băng Mâu.

    Vũ Thiên liên tiếp lui về phía sau, hắn bên này lại là lui không được, tuy tuyệt đại bộ phận Băng Mâu đã bị hóa giải, nhưng cuối cùng, vẫn có một cây Băng Mâu không có hoàn toàn hòa tan, "Phốc" một tiếng, xuyên qua vai phải hắn, để lại một cái lỗ máu trong tiếng rên rỉ.

    Sương băng dũng động, còn lại tất cả Băng Mâu đều bao trùm toàn bộ về phía Băng Thiên Lương.

    Băng Thiên Lương lập tức đem đệ tứ Hồn Kỹ tăng lên tới cực hạn, cứng rắn ngăn cản. Thế nhưng đúng lúc này, trong tầng Băng sương mù, một thân ảnh mềm mại lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở trước ngực Lâm Đông Huy trước.

    Vừa mới toàn lực ứng phó ngăn cản Băng Mẫu lúc này Lâm Đông Huy đã gần kiệt lực, còn không có trì hoãn được bao lâu liền thấy một cánh tay thon thon hóa thành màu xanh đậm, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình.

    Nháy mắt sau đó, sương băng quay lại, lập tức tràn vào Triệu Hoán Chi Môn mà biến mất vô tung, chẳng qua là ba người Băng Thiên Lương cũng không có thấy rõ trong mảng băng sương đó là tính huống thế nào.

    Lâm Đông Huy vô thức mà nhìn trước ngực của mình một lát.Toàn thân hắn vẫn còn tỏa hỏa quang, nhưng trên lồng ngực lại xuất hiện một mảnh băng sương. "Phanh!" ngay vị trí trái tim, băng sương nổ tung, Lâm Đông Huy mang theo sự khó tin, thân thể đã hóa thành một đạo bạch quang biến mất vô tung.



     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 198: Chào cảm ơn.

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY





    "Đông Huy!" Băng Thiên Lương nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng cũng đã không còn kịp rồi.

    Cũng đúng lúc này, xa xa cũng vang lên một tiếng hét thảm. Băng Thiên Lương đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt đại biến, lập tức trở mình mà ra, hóa thành một đạo tử điện chói mắt mà lao đi.

    Nhưng thứ hắn thấy đầu tiên là mảng lớn quang mang hồng sắc xẹt qua từ bên cạnh hắn, chính là điểm tích lũy.

    Màu trắng bạc hào quang lập loè, Lưu Phong mang khuôn mặt mỉm cười mà nhìn Băng Thiên Lương, hắn mở ra hai tay, làm ra một cái động tác như ý bảo "Ngươi có thể làm khó dễ được ta?". Lúc này, trên người hắn có rất nhiều chỗ miệng vết thương đang đang chảy máu, nhưng trên mặt chỉ có dáng vẻ tươi cười. Điện quang bộc phát, thân thể Lưu Phong biến mất trong luồng điện quang, nhưng những thứ hắn nên làm cũng đã làm xong.

    Ngay khi Đống Thiên Thu toàn lực bộc phát, hắn cũng đã dùng chính tốc độ nhanh nhất của mình đuổi theo tên nhị hoàn hồn sư đang chạy dưới sự che giấu của màn sương băng, không tiếc bị đối phương đánh trọng thương, dùng tổn thương đổi tổn thương, đơn giản là hắn chỉ cần đánh chết đối phương trước khi sự tăng khúc của Lam Hiên Vũ chấm dứt là đủ.

    Chết cũng đáng!

    "Thằng khốn!" Vũ Thiên tức giận đến mức cặp mắt đỏ bừng, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, dưới tình huống phe mình có được ưu thế tuyệt đối lại để cho đối phương giết mất hai người. Có vẻ cô bé kia đã biến mất sau khi bộc phát rồi. Thế nhưng đối phương lại giết người cuối cùng trong một tổ lẻ của bọn hắn. Cho dù cuối cùng có giết sạch người của đối phương, đối phương chỉ có thể đạt được một nửa điểm tích lũy cũng vẫn đủ để vào vòng trong a!

    Vũ Thiên vung Mạch Đao, người theo đao mà đi, đánh thẳng tới hướng Lam Hiên Vũ. Hiện tại hắn chỉ muốn đem người này chém thành hai nửa. Lúc này làm sao hắn còn nhìn không ra. người này mới là kẻ cầm đầu trong đám người Thiên La học viện.

    Lam Hiên Vũ nhìn hắn nhưng trên mặt chỉ có mỉm cười. Tuy hết thảy đều hiểm lại càng hiểm, nhưng mục đích cuối cùng của hắn đúng là vẫn đạt đến, hơn nữa, có vẻ nó còn hiệu quả hơn nguyên bản kế hoạch của hắn. Đống Thiên Thu cường đại, quả thực đã đủ đền bù chỗ thiếu sót trong kế hoạch này.

    Mạch Đao rơi xuống, hắn tự nhiên là không chỗ né tránh, nhưng hắn lại đột nhiên nâng lên tay phải, dùng chính chiếc nhẫn trên ngón cái mà nghênh đón lưỡi đao. Hắn muốn xem thử một chút còn có thể triệu hồi ra chuôi họa cán Phương Thiên Kích lúc trước hay không.

    Nhưng Vũ Thiên cũng không có giẫm lên vết xe đổ. Mạch Đao vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, lại tránh được bàn tay của Lam Hiên Vũ, trực tiếp cắt tới ngực hắn.

    "Phốc!" cả ngực Lam Hiên Vũ đã bị Mạch Đao chém sâu vào.

    Vũ Thiên chém một đao kia xuống, lập tức có một loại cảm giác sướng gần đầm đìa, cuối cùng cũng là đem gia hỏa này giết rồi a! Hắn có lòng tin tuyệt đối, một đao kia đánh xuống, trái tim đối phương cũng đã bị trảm phá rồi. Nhưng thứ làm hắn không nghĩ tới chính là, trong nháy mắt này hai mắt Lam Hiên Vũ lại đột nhiên trở nên đặc biệt sáng ngời, đúng là dưới tình huống trái tim sắp bị trảm phá, hắn mãnh liệt khép lại hai tay, làm ra một động tác cuối cùng. Hào quang bảy màu nương theo lấy bạch quang bộc phát mà nở rộ chói mắt, nó cắn nuốt chính hắn, cũng cắn nuốt Vũ Thiên đang cầm trong tay Mạch Đao, trên mặt còn lộ ra vẻ thống khoái.

    "Oanh ——" hào quang bảy màu bạo tạc nổ tung, ở nơi xa, Băng Thiên Lương mới vừa xoay người lại liền nhìn thấy màn thải quang đem hai người hoàn toàn thôn phệ.

    Mà chính nháy mắt cuối cùng đó, kim ti ma viên đã hấp hối mà ngã bên người Lam Hiên Vũ lại đột nhiên mãnh liệt nhào ra, cũng nhào vào màn hào quang bảy màu kia, biến mất vô tung.

    Hào quang giằng co trọn vẹn mấy giây thời gian mới dần dần thu nghỉ.

    Lam Hiên Vũ biến mất, nhưng Vũ Thiên cũng biến mất.

    Tựa hồ tất cả sinh mệnh trên chiến trường đều đã mất đi, còn dư lại cũng chỉ có một mình Băng Thiên Lương.

    Băng Thiên Lương ngơ ngác đứng ở nơi đó, giờ này khắc này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất: Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy a?

    Hắn quả thực không thể tin mọi thứ trước mắt mình đã phải đối mặt.

    Chín người, bọn hắn chừng chín người, trọn vẹn ba tổ, mỗi một tổ thực lực cũng không yếu. Ba tổ cộng lại, tam hoàn trở lên cũng có mấy người. Thế nhưng đối phương lại chỉ có một tổ. Coi như là tăng thêm một tổ Nữu Nhất Vĩ cũng chỉ là hai tổ a!

    Nhưng kết cục lại là đối phương toàn diệt, mà bên mình cũng chỉ còn lại có chính mình, chỉ còn lại một mình mình lẻ loi trơ trọi. Gần như đối phương đã cầm đi toàn bộ số điểm tích lũy của tổ Nữu Nhất Vĩ. Cho dù bọn hắn chỉ còn lại có một nửa...

    Đợi đã...!

    Đồng tử mắt Băng Thiên Lương bỗng nhiên co rút lại, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện không có số lượng lớn điểm tích lũy hướng phía mình vọt tới, Lam Hiên Vũ đã phải kết thúc trận đấu tuyển chọn, thế nhưng là cũng không có điểm tích lũy xuất hiện.

    Hắn ngây dại. Xảy ra chuyện gì vậy? Hắn đột nhiên hồi tưởng lại lúc trước Lưu Phong nhìn hắn cười cười. Cái kia tuyệt đối không phải biểu lộ của một kẻ muốn đồng quy vu tận. Xảy ra chuyện gì vậy? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Tâm niệm hắn thay đổi thật nhanh, nhớ lại đủ loại chuyện lúc trước phát sinh. Hắn đột nhiên ý thức được có vẻ chính mình đã phạm vào một cái sai lầm thật lớn. Hình như... lúc trước mình đánh người kia trọng thương, sau đó còn xuất hiện thêm một người, một tên mập, người này chẳng qua là xuất hiện một thời gian rất ngắn liền biến mất, sau đó Đống Thiên Thu liền xuất hiện. Vì lúc ấy hắn còn đang đại chiến cùng Kim Ti Ma Viên nên cũng không có quá quan nhận tình huống bên này. Khi đó hắn đã sớm cho rằng Lam Hiên Vũ không còn bất kỳ uy hiếp gì, thứ duy nhất lại làm cho hắn phải chú ý chính là chuôi họa cán Phương Thiên Kích kia.

    Đúng vậy, còn có một người nữa, là cái tên mập mạp kia. Cái tên mập mạp kia mới là người cùng tổ hắn. Thế nhưng là, cô bé lúc trước kia, còn gã dùng trường thương nữa, chẳng lẽ cũng không phải cùng tổ với hắn sao?

    "A ——" Băng Thiên Lương phẫn nộ gào thét một tiếng, từng đạo điện từ trong cơ thể hắn bắn ra, gần như điên cuồng mà phóng thích hướng ra phía ngoài. Chung quanh, từng gốc đại thụ bị tạc ra, thế nhưng lúc này hắn lại đi nơi nào tìm Tiền Lỗi đây?

    Xa xa, Tiền Lỗi co đầu rút cổ trong hốc cây, dùng Tinh Thần Lực toàn diện che dấu khí tức của mình.

    Ngay mới vừa rồi, một cỗ hơi thở nóng bỏng mãnh liệt mà đến, giằng co tới nửa phút, Cái này là bao nhiêu điểm tích lũy a?! Hiên Vũ, Phong tử, đến cùng là các ngươi đoạt lấy bao nhiêu điểm tích lũy a? Hẳn là vào vòng trong không thành vấn đề rồi a. Ha ha ha! Ha ha ha...

    Tiền Lỗi đang vụng trộm vui cười trong hốc cây tất nhiên sẽ không cảm nhận được lúc này Băng Thiên Lương thống khổ tới cỡ nào...

    Mô phỏng khoang thuyền chậm rãi mở ra, dịch thể dinh dưỡng chung quanh nhanh chóng thối lui, Lam Hiên Vũ mất tới cả nửa phút mới miễn cưỡng bò ra từ mô phỏng khoang thuyền.

    Cũng không phải hắn không còn khí lực bò ra khỏi mô phỏng khoang thuyền, mà là hắn đang chăm chú cảm thụ trạng thái thân thể mình một lát. Thứ hắn lo lắng nhất chính là sau khi mình thi triển Võ Hồn dung hợp kỹ, hồn lực sẽ từ hai mươi cấp ngã xuống mười chín cấp.

    Nhưng mà, chính như lúc trước Na Na giúp hắn phán đoán vậy, hắn đã đạt đến hai mươi cấp thì cho dù sử dụng Võ Hồn dung hợp kỹ cũng không làm tu vi rơi trở lại mười chín cấp. Chẳng qua là hắn vẫn có thể cảm giác được rất rõ ràng, huyết mạch chi lực trong vàng bạc vòng xoáy đã bị tiêu hao rất nhiều, thậm chí ngay cả mô phỏng khoang thuyền cũng không thể làm nó khôi phục trở về.

    Lam Hiên Vũ không khỏi có chút bất đắc dĩ, nguyên bản hắn vẫn cho là có thể tìm được chút sơ hở của cái Võ Hồn dung hợp kỹ này, dưới tình huống hai mươi cấp sẽ có thể không kiêng nể gì mà sử dụng, hiện tại xem ra, cũng không thể có chuyện như dễ vậy a, vẫn không thể tùy tiện dùng. Nếu không bản nguyên huyết mạch bị tiêu hao quá độ, chỉ sợ sẽ càng thêm phiền toái.

    May mắn là hắn có thể cảm giác được, sau mỗi một lần sử dụng, một điểm màu sắc rực rỡ ở trung tâm vàng bạc vòng xoáy kia tựa hồ lại rõ ràng hơn một phần.

    Đồng thời hắn cũng âm thầm tỉnh lại, thực ra thời khắc cuối cùng là có thể không sử dụng Võ Hồn dung hợp kỹ, bởi vì đánh chết Vũ Thiên cũng không có ý nghĩa thực tế gì, chỉ cần Băng Thiên Lương không chết bọn hắn cũng sẽ không đạt được thêm điểm tích lũy. Một kích đó, thẳng thắn nói chỉ là vì thoải mái mà thôi.

    Dù sao Lam Hiên Vũ cũng vẫn là người nhỏ tuổi, dưới tình huống đó, cuối cùng hắn cũng không kìm nén được nội tâm nóng bỏng, bị Băng Thiên Lương đánh trọng thương, trong nội tâm hắn vốn luôn nín lấy một hơi, cuối cùng cũng phát tiết ra ở thời khắc cuối. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tâm tình của Băng Thiên Lương khi hắn phát hiện mình thoát ly trân đấu tuyển chọn những cũng không đạt được điểm tích lũy.


     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 199: Sĩ diện cãi láo.

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY





    Lưu Phong đã đi ra từ mô phỏng khoang thuyền rùa sớm, hắn đi lên trước, khẽ kéo Lam Hiên Vũ ra từ trong mô phỏng khoang thuyền.

    Sau đó ánh mắt hai người đều rơi vào đài mô phỏng khoang thuyền bên cạnh, vì thứ bọn hắn lo lắng nhất chính là lúc này Tiền Lỗi cũng đi ra, nếu hắn ra sẽ chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.

    "Không có chuyện gì đâu, không cần lo lắng. Coi như là Tiền Lỗi cũng chấm dứt trận đấu thì một nửa số điểm tích lũy đó cũng đã đủ chúng ta tiến vào mười thứ hạng đầu rồi." Lam Hiên Vũ khẽ cười với Lưu Phong.

    Đúng lúc này, một tiếng thét đột nhiên truyền đến: "Lam Hiên Vũ!"

    Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong ngạc nhiên quay đầu, lập tức thấy một đạo thân ảnh chạy như bay mà đánh tới. Lưu Phong vô thức đi cản trở, nhưng người này lại đã tới cực gần, "Phanh" một tiếng, đánh bay hắn sang một bên, sau đó một chút liền bắt được vạt áo Lam Hiên Vũ. Người đến không phải ai khác mà chính là Diệp Linh Đồng bị Lam Hiên Vũ ngang nhiên giết ra khỏi trận thi đấu tuyển chọn. Lúc này, người chờ ở bên ngoài mô phỏng khoang thuyền rất nhiều, trong đó cũng có cả lão sư, cả đệ tử.

    Có vài học viên về nghỉ ngơi, nhưng có ba người còn chưa có đi, chính là Diệp Linh Đồng, Thường Kiếm Dật cùng Lữ Thiên Tầm.

    Lam Hiên Vũ cũng là nghe được Diệp Linh Đồng thét lên mới ý thức được chuyện gì xảy ra, dù sao bọn hắn đã ở bên trong đó vài ngày, cùng đối thủ đấu trí rồi cả so dũng khí, nên cũng đã sớm quên sự tình đánh chết Diệp Linh Đồng lúc đó, lúc này lại vừa nhìn thấy bọn hắn đi ra, Diệp Linh Đồng sao còn nhẫn nại được, nàng liền trực tiếp nhào lên nhưng lại bị Quý Hồng Bân ngăn cản.

    Lam Hiên Vũ chăm chú nhìn lại, chỉ thấy hai mắt Diệp Linh Đồng đã đỏ bừng, trong đôi mắt tràn đầy oán hận, bên người nàng, Thường Kiếm Dật cùng Lữ Thiên Tầm cũng là sắc mặt xanh mét mà trừng mắt bọn hắn.

    Quý Hồng Bân trầm giọng nói: "Hiên Vũ, Lưu Phong. Diệp Linh Đồng nói các ngươi ở bên trong đó, vì cướp đoạt điểm tích lũy nên đã đánh chết nàng, ta cũng cần giải thích của các ngươi."

    Vì điểm tích lũy không từ thủ đoạn, đây cũng không phải thứ hắn nguyện ý thấy. Huống chi, Sử Lai Khắc Học Viện khảo hạch vô cùng nghiêm khắc đối với tâm tính. Nếu đúng là loại vấn đề này thì chỉ sợ điểm tích lũy có cao hơn nữa cũng không cách nào tiến vào Sử Lai Khắc. Đây tuyệt đối là một hành động không sáng suốt.

    Cho nên, tuy ba người Lam Hiên Vũ vẫn luôn không có chấm dứt khảo hạch, rất hiển nhiên sẽ đạt được càng nhiều điểm tích lũy, thê nhưng mấy ngày nay tâm tình của Quý Hồng Bân vẫn luôn vô cùng không tốt. Lúc trước, vì sao Ngân Thiên Phàm lại bị khai trừ? Chính là vì học viện đã cho rằng tâm tính của hắn có vấn đề a! Lam Hiên Vũ lại là đệ tử của hắn, chẳng lẽ ở phương diện này cũng lại xuất hiện vấn đề giống như trước?

    Không có đợi Lam Hiên Vũ mở miệng, Lưu Phong đã cả giận nói: "Diệp Linh Đồng, ngươi lại là đổi trắng thay đen. Ngươi là một nữ hài tử, còn có xấu hổ hay không hả?"

    Lời vừa nói ra, toàn trường phải sợ hãi, Quý Hồng Bân cũng sững sờ, có chút nghi ngờ nhìn về phía Diệp Linh Đồng. Diệp Linh Đồng vừa ly khai tuyển chọn thi đấu đã khóc kêu rằng mình bị Lam Hiên Vũ giết, nói Lam Hiên Vũ làm như vậy là vì đoạt điểm tích lũy của nàng, tâm tình vô cùng không ổn định mà khóc thật lâu, sau đó liền nói cái gì cũng phải ở chỗ này đợi ba người bọn hắn đi ra, bảo là muốn một cái công đạo.

    Nhưng lúc này Lưu Phong lại phẫn nộ mà phản bác, chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình?

    Lam Hiên Vũ vỗ vỗ vai Lưu Phong, ý bảo hắn tỉnh táo một chút, sau đó cung kính hướng Quý Hồng Bân hành lễ: "Lão sư, ta có thể giải thích một lát không? Ta sẽ chịu trách nhiệm đối với mỗi câu nói của chính ta, về sau người có thể tiến hành xác minh cùng Sử Lai Khắc Học Viện."

    Quý Hồng Bân trầm giọng nói: "Ngươi nói đi."

    Lam Hiên Vũ nhìn về phía Diệp Linh Đồng, ánh mắt bình tĩnh tới mức không có nửa điểm cảm tình, Diệp Linh Đồng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, đúng là trong lòng nàng có chút run rẩy, sắc mặt khó coi, căm tức mà nhìn hắn.

    "Diệp Linh Đồng, chúng ta đối chất nhau. Ta hỏi ngươi, lúc ấy có phải ngươi bị ba tên bên Lăng Thiên học viện đuổi giết, đã đến ranh giới hiểm tử nhưng vẫn còn sống? Lúc đó lớp trưởng cùng Thường Kiếm Dật cũng đã bị đối phương đánh lén mà chết."

    "Đúng, nhưng..." trong lòng Diệp Linh Đồng xiết chặt, tuy trong nội tâm nàng vẫn luôn nghĩ, vô luận như thế nào Lam Hiên Vũ cũng không nên trả lời việc hắn động thủ đối với chính mình, nàng cũng biết thực ra chuyện này chính mình cũng không có ưu thế gì.

    "Ngươi chỉ cần trả lời ta có phải hay không là được rồi. Ta hỏi lại ngươi, lúc đó các ngươi gặp phải tổ kia, thực lực chỉnh thể của bọn hắn có phải càng mạnh hơn các ngươi, chính là đoàn đội cường đại của mấy vị Lăng Thiên học viện? Nếu như lúc ấy không có có chúng ta ra tay, ngươi có thể chạy trốn được sao? Dưới tình huống đối phương có phi hành hồn sư?."

    Diệp Linh Đồng hô hấp thoáng có chút dồn dập: "Tên phi hành hồn sư kia đã bị ta đả thương." Lam Hiên Vũ lạnh nhạt nói: "Nhưng ngươi cũng bị đuổi kịp rồi, tên hồn sư dùng U Minh Ma Thương đó là thứ ngươi có thể đối phó sao? Đối phương có hai vị tam hoàn hồn tôn."

    Diệp Linh Đồng nghiêng đầu đi, không có trả lời.

    Lam Hiên Vũ chuyển hướng Lữ Thiên Tầm cùng Thường Kiếm Dật: "Lớp trưởng, Thường Kiếm Dật, lúc ấy các ngươi đã không ở đó, còn lại cũng chỉ có một mình Diệp Linh Đồng. Chúng ta trốn ở trên cây, phát hiện nàng bị đuổi giết. Vì là đồng học nên chúng ta mới ra tay cứu viện, không thể đổ trách nhiệm cho người khác, chẳng những giúp nàng ngăn trở đối thủ còn hướng đối thủ triển khai phản kích. Các ngươi cũng đã giao thủ cùng đối phương nên chắc chắn biết đối phương mạnh bao nhiêu. Chúng ta gần như đã phải lộ ra tất cả át chủ bài mới miễn cưỡng đánh tan đối phương. Mà ngay khi chúng ta sắp giết chết một tên cuối cùng thì Diệp Linh Đồng lại đột nhiên ra tay, giết chết gã cuối cùng đó, cướp đi một nửa số điểm của tổ kia. Loại này có thể nói là lấy oán trả ơn đi, các ngươi cho rằng ta nên làm như thế nào? Át chủ bài lớn nhất chúng ta cũng phải bỏ ra nhưng lại không có đạt được điểm tích lũy."

    "Ba người các ngươi người là một cái đoàn đội, nàng vì muốn đoàn đội có thể ra biên nên muốn đạt được điểm tích lũy cũng là bình thường. Thế nhưng khi chúng ta không tiếc hết thảy mà cứu nàng thì nàng lại lấy oán trả ơn, cướp đi số chiến lợi phẩm mà chúng ta đáng phải có. Ta cũng phải chịu trách nhiệm với đoàn đội của ta. Hơn nữa, ta không có khả năng dễ dàng tha thứ một người như vậy để làm đồng đội với ta, bởi vì ta không biết lúc nào nàng sẽ vì ích lợi của mình lại ra tay đối với chúng ta."

    Nghe Lam Hiên Vũ những lời này, Quý Hồng Bân không khỏi nhíu chặt lông mày, ánh mắt Lữ Thiên Tầm cùng Thường Kiếm Dật thì là một lát liền chuyển dời đến phía Diệp Linh Đồng, bọn hắn cũng không rõ ràng lắm, thì ra đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

    Lam Hiên Vũ trầm giọng nói: "Trước khi trận đấu bắt đầu ta cũng đã đáp ứng với các ngươi, nếu ở trong đó chúng ta gặp được nhau thì mọi người có thể liên thủ. Nếu Diệp Linh Đồng không đánh một kích cuối cùng để cướp đoạt kia, thì nhất định chúng ta sẽ mang theo nàng tiếp tục xâm nhập, cũng sẽ cho nàng một ít điểm tích lũy dưới tình huống chúng ta đã đủ điểm. Thế nhưng ở tình huống lúc đó, ta đã không thể nào làm như vậy được nữa."

    Lữ Thiên Tầm nhịn không được nói: "Vậy ngươi cũng có thể đuổi nàng đi, tại sao phải giết nàng? Dù sao nàng cũng là đồng học của ngươi a!"

    Lam Hiên Vũ liếc mắt nhìn hắn: "Lớp trưởng, lời này của ngươi có chút ích kỷ a? Trên người ba gã Lăng Thiên học viện kia có bao nhiêu điểm tích lũy có lẽ trong lòng ngươi cũng hiểu rõ. Nàng cướp đi điểm tích lũy, rồi nếu ta thả nàng đi thì ta phải nói với đoàn đội như thế nào? Huống chi, ngươi nghĩ với cái tình huống lúc đó ta thả nàng đi, nhưng nàng lại chỉ có một người thì có thể sống đến cuối cùng sao? Gặp được bất luận đoàn đội nào nàng cũng sẽ phải chết, rồi điểm tích lũy sẽ bị người khác cướp đi. Nếu là như vậy thì vì sao phải để tiện nghi người khác?"

    "Nhưng ta là nữ hài tử, sao ngươi có thể hạ sát thủ đối với một nữ hài tử?" Diệp Linh Đồng tức giận nói, những lời này vừa nói ra, không thể nghi ngờ là chính nàng cũng đã chứng minh tất cả lời nói của Lam Hiên Vũ trước đó.

    Lam Hiên Vũ thản nhiên nói: "Nếu đó là thế với thực thì đương nhiên ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ để cho ngươi rời đi, tự sinh tự diệt. Thế nhưng lúc đó là ở thế giới giả tưởng, ngươi lại làm ra chuyện như vậy, ta muốn cho đoàn đội của ta một cái công đạo, không thể vì ngươi ích kỷ mà làm cho chúng ta không cách nào thông qua tuyển chọn."

    Diệp Linh Đồng tức giận đến mức song quyền nắm chặt, nhưng nàng cũng biết mình đánh không lại Lam Hiên Vũ, nàng quay đầu nhìn về phía Quý Hồng Bân, ủy khuất mà nói: "Quý lão sư, Lam Hiên Vũ sát hại đồng học trong trận đấu, chẳng lẽ hắn không ích kỷ sao? Trường học phải chỉ trì công bằng vì chúng ta." Sắc mặt Quý Hồng Bân có chút âm trầm, hắn xem một chút Lam Hiên Vũ, lại nhìn một chút Diệp Linh Đồng rồi trầm giọng nói: "Hai người các ngươi đều làm ta rất thất vọng." Nói xong câu đó hắn liền xoay người rời đi."


     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)