Huyền Huyễn Đao Kiếm Thần Hoàng - Loạn Thế Cuồng Đao - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Đao Kiếm Thần Hoàng
    Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
    === oOo ===

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: VipVanDan

    Chương 744: Thần tiễn vô song (hạ).



    Keng một tiếng Vẫn Tinh Thánh rút trường kiếm bên hông ra, một kiếm chém xuống.

    Kiếm quang to lớn bay ra khỏi trường kiếm ở giữa không trung hình thành ảo ảnh trăm thước như bóng sáng, khí thế không thể đỡ chém xuống, rẽ mở khí ưu. Mắt thường thấy không khí hai bên mũi kiếm lăn lộn như gió lốc, bóng kiếm bạc to lớn như muốn chém Thiên Hàn Tuyệt phong thành hai nửa.

    Uy thế một kiếm này thật là đáng sợ.

    Võ giả Tuyết Châu ở phía xa nhìn cuộc chiến đều biến sắc mặt.

    Trong mười ngày qua Vẫn Tinh Thánh đại sát tứ phương Tuyết Châu, thể hiện thực lực cường đại vượt qua phạm trù hiểu biết của các võ giả Tuyết Châu. Giống như một kiếm này, dẫn động uy thế thiên địa, như thần linh đứng trên tần mây chém xuống. Công kích đã đến cảnh giới Võ Hoàng cảnh, cường giả bình thường không thể địch nổi.

    Kiếm pháp đáng sợ!

    Có người thấy lo cho Đinh Hạo.

    Chính lúc này, biến dị xảy ra.

    Vù vù vù vù vù!

    Tiếng rít thê lương vang lên, một luồng sáng vàng nhạt hình mũi tên rạch phá chân trời như tia chớp vụt qua.

    Ầm một tiếng.

    Mũi tên ánh sáng vàng nhạt đập ngay bóng kiếm to như chùy sắt tinh cương đập xuống gậy gỗ mục nát. Bóng kiếm to nhìn như có thể hủy diệt tất cả vỡ ra từng tấc cuối cùng tan biến trong không trung.

    Vẫn Tinh Thánh kinh kêu, lảo đảo lùi một bước.

    Một thanh âm thô to như sấm rền từ xa ầm ầm vọng đến.

    - Vẫn Tinh Thánh, ngươi mà xứng dùng kiếm, xứng đấu với Đinh sư huynh?

    Ngay sau đó là tiếng mặt đất ầm ầm, thanh âm càng lúc càng gần, cùng với động đất rung lắc, cực kỳ khủng bố.

    Mọi người quay đầu lại nhìn.

    Phía xa từng tòa băng phong ầm một tiếng, phần ngọn núi nổ, abưng khối to lăn xuống, bụi băng mơ hồ có bóng người chớp lóe nhảy lưng tưng nhanh như tên lửa. Mỗi lần nhảy lên là kéo dài hai dặm, mỗi lần đáp xuống như sao băng dập xuống đất, băng phong dưới chân người đó nổ tung.

    Người đó nương nhờ phản lực nhảy lên cao mấy ngàn thước, trên đường đi qua băng phong vỡ, sông băng sụp đổ.

    Thật giống như ma thần xông ra từ thần ngục.

    Chớp mắt người đó đến gần, ầm một tiếng đáp xuống đỉnh một băng phong cách Thiên Hàn Tuyệt phong mấy ngàn thước, lộ ra khuôn mặt.

    Là một thiếu niên to đen mày rậm mắt to.

    Thân hình nam nhân vạm vỡ, cơ bắp toàn thân nhô ra như đồi núi, đao tước rìu chặt, tràn ngập lực lượng kim loại cứng rắn. Nam nhân khoác áo chaòng da hổ bay trong gió rét, ngực che hắc thiết hộ tâm kính, chân mang chiến ủng da thú, tay cầm cung đá màu vàng nhạt xa xa đối diện Vẫn Tinh Thánh đứng trên bầu trời.

    Nhiều người cùng hút ngụm khí lạnh.

    Lại là một cường giả siêu tuyệt.

    Nơi nam nhân đi qua mọi thứ hủy diệt, lực lượng cơ thể tựa như thần khí phá hư không biết đạp bể bao nhiêu băng phong, sông băng, đúng là vũ khí hình người.

    Phía xa có kẻ la lên:

    - Là hắn . . . Chính là hắn, đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông, Trương Phàm!

    Người đó nhận ra thiếu niên to đen xuất hiện với cách này chính là thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngày xưa trong cuộc chiến Thiên Âm cốc hai đao chém Phương Tiêu An, viện trưởng Thanh Bình học viện thua tan tác.

    Đám đông náo động.

    Vẫn Tinh Thánh gầm lên:

    - Ngươi là ai? Không biết sống chết, dám xen vào việc của ta?

    Vẫn Tinh Thánh không biết thiếu niên thợ săn Trương Phàm, trong lòng gã tích lũy sát ý vô hạn.

    Hôm nay là ngày Vẫn Tinh Thánh cực khổ chờ đợi một cuộc chiến nổi danh thiên hạ thế nhưng liên tục ngậm bồ hòn, gã tức giận sắp phát điện.

    Thiếu niên thợ săn Trương Phàm không đáp lời Vẫn Tinh Thánh.

    Thiếu niên thợ săn Trương Phàm hít sâu một hơi, chân đứng tấn, eo thu lại, giơ trường cung vàng nhạt, hai tay gồng lên, cơ tay như núi sắt đen nhô ra. Trên bầu trời vang tiếng răng rắc trầm đục, trường cung màu vàng nhạt chậm rãi kéo ra.

    Trường cung màu vàng nhạt bị kéo căng hình trăng tròn, thân cung tỏa ánh sáng vàng nhạt.

    Dây cung lóe ánh sáng, một mũi tên vàng nhạt to lớn chậm rãi sinh ra.

    Trường cung màu vàng nhạt siêu to, dựng trên mặt đất cao cỡ một người. Thân cung cổ kính, ố vàng, không có phù văn hay đồ án nào chớp lóe. Trường cung màu vàng nhạt như điêu khắc từ nham thạch. Mũi tên to màu vàng trên dây cung thành hình, dài hai thước, tạo hình cực kỳ khoa trương, lấp lóe ánh sáng màu vàng kim.

    Mũi tên vàng nhạt này chỉ là ảo ảnh.

    Nhưng nó cho người cảm giác kim loại chân thật.

    Mũi tên xa xa nhắm vào Vẫn Tinh Thánh trên bầu trời.

    Thiếu niên thợ săn Trương Phàm như pho tượng điêu khắc tràn ngập bạo lực và mỹ cảm giết chóc.

    Thiếu niên thợ săn Trương Phàm quát to:

    - Vẫn Tinh Thánh, có dám đỡ mũi tên của ta không?

    Vẫn Tinh Thánh tức giận không thèm suy nghĩ, lạnh lùng cười:

    - Có gì không dám . . .

    Vẫn Tinh Thánh chưa dứt lời . . .

    Vù vù vù vù vù!

    Một luồng sáng vàng xẹt qua không trung.

    Chớp mắt nhiều người cảm thấy mắt sắp bị ánh sáng rực rỡ đâm mù.

    Có thứ gì khủng bố sắp phá kiển.

    Lực lượng khó thể miêu tả xuyên suốt không trung, có cái gì đó không thể ngăn cản chui ra ngoài. Trong chớp mắt ánh sáng bay lên trời cao chợt lóe rồi biến mất, trên bầu trời để lại một vết nứt vô cùng rõ ràng.

    Chỉ có vài cường giả thật sự hiểu chuyện xảy ra.

    Đa số người còn đang ngơ ngác.

    Trên bầu trời, Vẫn Tinh Thánh, ba lão phó tóc trắng âm hiểm bí ẩn bên cạnh gã đứng cứng ngắc, biểu tình sợ hãi kinh khủng.

    Trên băng phong, thiếu niên thợ săn Trương Phàm còn giữ tư thế kéo cung. Trường cung màu vàng nhạt đã trở về trạng thái cũ, tên to trên dây bị bắn ra từ khi nào.

    Trong thiên địa tĩnh lặng như chết.

    Mọi người còn chìm đắm trong uy lực một mũi tên kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu.

    Ngay lúc đó . . .

    Vù vù vù vù vù!

    Vù vù vù vù vù!

    Tên to xé gió, tiếng rít chói tai, dây cung chấn động mới vang trong thiên địa.

    Liên tục vang bốn tiếng nổ.

    Không ai ngờ xảy ra chuyện đó. Trên bầu trời đầy máu, xương trắng vỡ vụn. Vẫn Tinh Thánh, ba lão phó tóc trắng âm hiểm bí ẩn sau lưng gã trên người vốn không có chút vết thương trong chớp mắt nổ tung như khí cầu thổi phồng. Máu phun, xương gãy tung tóe, không còn một mẩu xương.

    Một mũi tên giết ngay!

    Trong không khí tràn ngập tầng tầng máu.

    Trên bầu trời, mây rẽ thành hai còn giữ lại dấu vết bị tên to xẹt qua.

    Trong khoảnh khắc này nhiều người hút ngụm khí lạnh.

    Rốt cuộc là kiểu mũi tên gì, ẩn chứa lực lượng gì? Có lẽ đây là cực độ thuật tên!

    Thì ra tu luyện thuật tên đến tận cùng sẽ khủng khiếp như vậy.

    - Cung tố, tên tốt, tiễn pháp hay!

    Tên mập trắng trẻo, tai to nhắm mắt lại chiêm nghiệm, lộ biểu tình mê say.

    Tên mập than thở nói:

    - Không ngờ mới ba, bốn tháng không gặp mà thuật tên của Trương Phàm huynh đệ đã cường đại đến đáng sợ thế này.

    Thanh niên cao gầy đeo kiếm nghiêm túc nói:

    - Nói đúng ra là lực lượng cơ thể của hắn đã đến mức không thể tưởng nổi. Cây cung kia là một trong ngụy thần thạch khí Đinh huynh dệ lấy được bên ngoài Ngụy Thần thành thị, vốn đã khô nhưng không ngờ nó hồi phục uy lực.
     
    Vô Ưu thích bài này.
  2. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Đao Kiếm Thần Hoàng
    Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
    === oOo ===

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: VipVanDan

    Chương 745: Chiến đi.



    Trên một băng phong gần đó, bóng áo tím cực kỳ bá đạo, kiêu căng lúc này hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào thiếu niên thợ săn Trương Phàm đứng trên băng phong phía xa. Bóng tím đăm chiêu.

    Một mũi tên xưng tôn!

    Thiên địa yên tĩnh.

    Dối với các võ giả Tuyết Châu, bọn họ như trải qua một giấc mơ kỳ dị.

    Đặc biệt khi các võ giả Tuyết Châu biết mũi tên này do đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông bắn ra thì nỗi lòng rung động khó nói nên lời.

    Mấy ngày nay Vẫn Tinh Thánh uy chấn Tuyết Châu không người dám chắn, thể hiện ra thực lực tuyệt đối có thể xưng là số một Tuyết Châu. Bốn lão phó tóc trắng âm hiểm bí ẩn của Vẫn Tinh Thánh cũng cao thâm khó dò, giết người như ngóe. Một lão phó tóc trắng âm hiểm bí ẩn bước ra đủ càn quét võ đạo Tuyết Châu, tổ hợp nhìn như tuyệt đối vô địch trong mắt các võ giả Tuyết Châu nhưng không thể đỡ nổi một mũi tên.

    Nói vậy là . . .

    Những truyền thuyết liên quan Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm đều là sự thật.

    Trong khoảnh khắc này hầu hết võ giả Tuyết Châu lờ mờ hiểu một điều, hình như đã không thể ngăn cản Vấn Kiếm tông nổi lên.

    Dùng hai chữ hình như là bởi vì còn một nghi vấn, thần đồng Mục Thiên Dưỡng của Thanh Bình học viện trở về từ chiến trường bách thánh, nếu gã cũng gặp được kỳ duyên, có thể đối kháng với Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm thì Thanh Bình học viện vẫn kiềm chế được Vấn Kiếm tông.

    Vậy là ước chiến trên Thiên Hàn Tuyệt phong hôm nay càng quan trọng hơn.

    Nó sẽ quyết định cách cục võ đạo Tuyết Châu sau này.

    Phía chân trời lóe các luồng sáng lục tục đáp xuống băng phong thiếu niên thợ săn Trương Phàm đứng, là một số nam nữ trẻ tuổi. Có Lâm Tín, Lý Lan, Vương Tiểu Thất, Tây Môn Thiên Tuyết, bọn họ đến cổ vũ cho Đinh Hạo.

    Thiếu niên thợ săn Trương Phàm cất trường cung màu vàng nhạt, đứng trong đám tuấn nam mỹ nữ không chút bắt mắt.

    Nhưng trong cõi thiên địa này không có ai dám khinh thường thiếu niên thợ săn Trương Phàm bề ngoài chất phác.

    Một trận chiến thành danh.

    Đám người Vẫn Tinh Thánh, lão phó tóc trắng âm hiểm bí ẩn như trò cười, một đám hề, đá lót chân. Hôm nay Vẫn Tinh Thánh, lão phó tóc trắng âm hiểm bí ẩn xuất hiện có tác dụng duy nhất là phụ trợ lên thiếu niên thợ săn Trương Phàm cường đại, khủng bố.

    * * *

    - Rác rưởi đã quét, chiến đi.

    Đinh Hạo đứng ở bắc phong chỉ một cái, kiếm quang đầy hư không.

    Kiếm quang đầy trời bay hướng Mục Thiên Dưỡng.

    Keng!

    Mục Thiên Dưỡng mở mắt ra, tia sáng rực rỡ, tuyết kiếm ra khỏi vỏ chém một kiếm.

    Kiếm quang đầy trời bện thành lưới bị một kiếm chém thành hai khúc biến mất trong không trung.

    Trong chớp mắt này Mục Thiên Dưỡng đã nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một luồng sáng vọt lên, công kích Đinh Hạo.

    Thanh kiếm rỉ sét, ma đao xuất hiện trong tay, Đinh Hạo hét to một tiếng:

    - Đến đúng lúc!

    Đinh Hạo bay lên.

    Nhiều người chưa lấy lại tinh thần từ mũi tên kinh thế hãi tục của thiếu niên thợ săn Trương Phàm thì chiến đấu đã vén màn.

    Đinh đinh đinh đinh đinh!

    Đinh đinh đinh đinh đinh!

    Không trung giữa nam phong, bắc phong lóe từng đốm hỏa hoa chói mắt.

    Tiếng vũ khí va chạm kịch liệt liên miên như mưa vỗ vào tán lá.

    Ánh mắt võ giả bình thường không thể bắt giữ hai bóng người cầm 3kiếm. Trong hư không chỉ có vô tận luồng sáng lượn vòng vạch quỹ tích chân trời góc biển không thể nắm bắt.

    Ngẫu nhiên không gian ngừng lại mới trông thấy hai bóng người.

    Trong khi nhiều người cố gắng theo dõi Đinh Hạo, Mục Thiên Dưỡng thì bỗngc có luồng sáng đao kiếm chợt lóe chém vỡ bóng người.

    Thì ra đó chỉ là cái bóng di chuyển nhanh trong không trung chứ không phải thân thể thật của Đinh Hạo, Mục Thiên Dưỡng.

    Đối với nhiều võ giả Tuyết Châu thì đó là hình ảnh khiến bọn họ nhìn hoa cả mắt.

    Tuy không có dao động huyền khí khủng bố mênh mông như biển sâu thẳm nhưng thân pháp siêu nhanh, tốc độ xuất đao, xuất kiếm mau đến bọn họ không thể bắt giữ, không thể với tới.

    Rất nhiều cường giả châu ngoài biểu tình trầm trọng.

    Cái gọi là chuyên gia ra tay liền biết hàng.

    Bọn họ có thể nhìn ra được chiến đấu trước mắt chỉ là quá trình Đinh Hạo, Mục Thiên Dưỡng thăm dò lẫn nhau. Hai bên vô cùng cẩn thận, không lấy ra vũ khí bí mật, chẳng qua kiếm pháp, đao pháp của Đinh Hạo, Mục Thiên Dưỡng tinh diệu, nắm giữ chiêu thức sâu sắc làm các cường giả châu ngoài giật mình. Các cường giả châu ngoài nhìn từng chiêu từng thức, mắt sáng ngời.

    Các cường giả châu ngoài hoặc nhiều hoặc ít xem thường đám võ giả Tuyết Châu vùng hẻo lánh võ đạo Bắc Vực, nhưng lúc này bọn họ không thể không công nhận hai thiếu niên trước mắt dù đặt trong toàn Bắc Vực cũng là thiên tài thiếu niên hiếm thấy.

    Mới nửa nén nhang hai bên đã đối chiến nhiều chiêu trong hư không.

    Bỗng nhiên hỏa hoa trên không trung vụt tắt.

    Tiếng đao kiếm va nhau quanh quẩn trong hai ngọn Thiên Hàn Tuyệt phong. Đinh Hạo, Mục Thiên Dưỡng quay về phong tọa của mình.

    Mục Thiên Dưỡng ung dung nói:

    - Kiếm pháp của Vấn Kiếm tông chỉ có thế.

    Một tay Mục Thiên Dưỡng cầm kiếm, thân kiếm trắng tinh như khối băng, tỏa sáng rực rỡ, trơn bóng như ngọc không chút tỳ vết. Kiếm có thể ngay mặt đối kháng thanh kiếm rỉ sét, ma đao mà không sứt mẻ, thanh tuyết kiếm này cũng là một báu vật không tầm thường.

    - Kiếm pháp của Thanh Bình học viện cũng không cao tới đâu.

    Vẻ mặt Đinh Hạo bình tĩnh nói:

    - Hãy lấy ra thực lực thật của ngươi đi, đừng thăm dò nữa. Nếu ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thì chắc chắn ngươi sẽ thua cuộc chiếnhôm nay.

    Mục Thiên Dưỡng đơn giản đáp:

    - Được!

    Ngay sau đó, người Mục Thiên Dưỡng phát ra khói đen quái dị.

    Tình huống quỷ quyệt.

    Toàn thân Mục Thiên Dưỡng vốn trắng tinh, râu tóc trắng, có chút thánh khiết. Nhưng khói đen lượn lờ khiến Mục Thiên Dưỡng trở nên âm u khủng bố, như trong người gã phong tỏa một con ác ma u ám đang chậm rãi thay thế con người vốn có.

    Khói đen từ từ lan tràn, mông lung vặn vẹo như có sự sống.

    Hơi thở khó tả gần giống ma phát ra từ người Mục Thiên Dưỡng.

    Đinh Hạo hơi nhíu mày.

    Hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ từng nói có lẽ trong người Mục Thiên Dưỡng chảy dòng máu thần linh nào đó, có thể huyết mạch. Tuy nhiên bên ngoài đồn tin tức về Mục Thiên Dưỡng chưa có ai thấy gã thi triển huyết mạch chiến thể, giờ phút này lực lượng phát ra chắc liên quan đến huyết mạch chiến thể của Mục Thiên Dưỡng.

    Nhưng không biết là chiến thể gì mà u ám như vậy, giống như ác ma bị nhốt sâu dưới hoàng tuyền.

    Trong khoảnh khắc này Đinh Hạo có trực giác làm hắn sửng sốt, hơi thở u ám ma khí này vô cùng quen thuộc, dường như hắn đã gặp ở đâu.

    Chớp mắt khói đen đậm đặc lan tràn như dây leo quấn quanh tuyết kiếm của Mục Thiên Dưỡng.

    - Trảm!

    Mục Thiên Dưỡng đứng tại chỗ, hai tay cầm kiếm giơ cao qua đầu, chậm rãi một tấc một tấc chém xuống.

    Động tác tự nhiên liền mạch, cực kỳ ưu mỹ, không dính chút khói lửa.

    Kiếm của Mục Thiên Dưỡng cách bắc phong xa vài trăm thước, kiếm chém ra không có kiếm quang, kiếm cương hay kiếm khí, như con nít vung kiếm, nhìn sao cũng không thể bị thương Đinh Hạo cách xa trăm thước.

    Đa số người hơi kinh ngạc.

    Đinh Hạo thì biến sắc mặt.

    Đinh Hạo cảm giác cực kỳ nguy hiểm.


     
    Vô Ưu thích bài này.
  3. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Đao Kiếm Thần Hoàng
    Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
    === oOo ===

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: VipVanDan

    Chương 746: Ma nhẫn màu đen.



    Đinh Hạo cùng lúc thúc giục cực dương thiên hỏa huyền khí, cực âm ngục băng huyền khí, băng mang lấp lánh ánh bạc, lửa vàng nhấp nháy cùng lan tỏa khắp người Đinh Hạo. Ma đao tẩm trong lửa vàng lấp lóe hoa văn kỳ dị. Thanh kiếm rỉ sét thì bị băng mang bạc phủ trùm, vết rỉ sét trên thân kiếm có dấu hiệu rơi xuóng. Mũi kiếm lộ giữa vết rỉ sét lấp lánh như ngọc tỏa ánh sáng rực rỡ.

    Đinh!

    Ma đao, thanh kiếm rỉ sét giao nhau trên đầu, Đinh Hạo đỡ hư không.

    Ầm ầm ầm ầm ầm!

    Không trung rung rinh.

    Có tiếng va chạm vang lên.

    Chớp mắt một mũi kiếm đen to dài trăm thước hiện ra trong không trung gợn sóng.

    Ma nhẫn đen này không biết làm bằng chất liệu gì mà đen thui, như hố đen. Ánh sáng lướt qua ma nhẫn to màu đen sẽ bị hấp dẫn vặn vẹo, không gian rung động như vằn nước gợn sóng. Trong chớp mắt này ma đao, thanh kiếm rỉ sét đỡ chính xác chặn lại ma nhẫn to màu đen, nếu chậm một giây là bắc phong đã bị ma nhẫn to màu đen chém sập.

    Bốn phía kinh kêu.

    Ma nhẫn to màu đen vô hình ẩn giấu trong không trung, không lộ ra một chút khí cơ nên lúc trước rất nhiều người không phát hiện ra nó tồn tại.

    Có thể tưởng tuợng nếu đổi lại là bọn họ thì không thể phát hiện ra một kích vô hình này, bị ma nhẫn to màu đen chém thành hai khúc. Không ai nghi ngờ lực công kích đáng sợ của nó.

    Đây là chiêu tất sát vô cùng khủng bố.

    Giết người vô hình.

    Đinh Hạo dùng thanh kiếm rỉ sét, ma đao chặn lại ma nhẫn to màu đen, hắn cảm giác có áp lực hùng hồn đè xuống.

    Nhìn từ xa, so sánh với ma nhẫn to màu đen thì ma đao, thanh kiếm rỉ sét ngắn nhỏ như cây tăm nhưng cuối cùng vẫn vững vàng chống đỡ được.

    Mục Thiên Dưỡng hét một tiếng, bàn tay siết chặt tuyết kiếm lượn lờ khói đen nhấn xuống.

    Không chút nghi ngờ, ma nhẫn to màu đen là ảnh chiếu tuyết kiếm sau khi biến dị, bị nó khống chế phát động công kích.

    Ầm ầm ầm ầm ầm!

    Thiên Hàn Tuyệt phong rung động, vô số đá băng lăn xuống.

    Đinh Hạo cười to bảo:

    - Ha ha ha ha ha ha! Chiêu này không được!

    Đinh Hạo gồng hai tay vặn một cái.

    Răng rắc! Răng rắc!

    Ma nhẫn to màu đen to lớn bị thanh kiếm rỉ sét, ma đao nhỏ như tăm xỉa răng vặn một cái bị tổn hại nặng, thân kiếm nứt rạn từng vệt trắng, giây sau vỡ ra từng tấc. Ma nhẫn to màu đen bùm một tiếng vỡ nát, mảnh vụn đen như bươm bướm màu đen bay đầy trời, cuối cùng thành từng luồng khói đen tan biến trong không trung.

    Trên nam phong, Mục Thiên Dưỡng lùi một bước.

    Khói đen lượn lờ bên ngoài tuyết kiếm biến mất như nước sôi hòa tan tuyết.

    Mặt Mục Thiên Dưỡng không đổi sắc, không suy sụp.

    Hai tay Mục Thiên Dưỡng vẫn cầm tuyết kiếm, quát to một tiếng. Cơ thể phát ra càng nhiều khói đen điên cuồng xâm nhập tuyết kiếm, mũi kiếm trắng bị nhuộm đen thui. Nguyên tuyết kiếm biến thành ma kiếm màu đen âm u cực kỳ quái dị.

    - Trảm!

    Hai tay Mục Thiên Dưỡng cầm kiếm nhanh như chớp xẻ từ đầu xuống.

    Lần này không còn là ma nhẫn to màu đen vô hình.

    Trong không trung lần nữa xuất hiện một thanh ma nhẫn to màu đen dài trăm thước, giống y như ma nhẫn to màu đen giết người vô hình trước đó.

    Lần này khí thế ma nhẫn to màu đen ngút trời, cực kỳ khủng bố đâm thiên địa như một ma thần hoang cổ. Quanh thân ma nhẫn to màu đen có doàn ma khí đen hóa thành trăm ngàn yêu ma, lúc ẩn lúc hiện, biến hóa ngàn vạn phát ra tiếng quỷ khóc thần gào, ma âm xuyên não. Không trung tối đen.

    Ma nhẫn to màu đen chém xuống, thiên địa biến sắc.

    Không trung biến yếu ớt như ổ bánh ngọc trong suốt bị xẻ làm đôi, ma nhẫn to màu đen tách miếng bánh làm hai. Lưỡi sắc bén không gì không chặt được cho người ảo giác bao gồm thiên địa cũng bị ma nhẫn to màu đen chém làm hai.

    Đinh Hạo cười to bảo:

    - Ừm! Chiêu này hơi thú vị.

    Đây đúng là sát chiêu có uy lực kinh người.

    Lực công kích có thể so với tam khiếu Võ Hoàng cảnh.

    Đinh Hạo nhảy lên bay thẳng tới ma nhẫn to màu đen diệt thế.

    Thanh kiếm rỉ sét, ma đao khẽ động, vô tận kiếm quang, đao quang lượn vòng chém ra.

    Đinh đinh đinh đinh đinh!

    Hỏa hoa tung tóe, tiếng ngân không dứt.

    Ma nhẫn to màu đen diệt thế như thực chất bị đao quang kiếm quang va chạm phát ra tiếng kim loại, hỏa hoa bắn tung. Trong chớp mắt va chạm mấy ngàn lần, ma nhẫn to màu đen hơi rung động, tốc độ chém xuống yếu ớt.

    Trên nam phong phía xa, Mục Thiên Dưỡng cầm ma kiếm màu đen âm u, hai tay khẽ run như đang chịu lực lượng phản kích to lớn.

    Trên bầu trời.

    Thân thể Đinh Hạo biến thành đoàn sáng vàng bạc giao nhau, không ngừng bắn ra đao quang vàng, kiếm quang bạc điên cuồng chém vào ma nhẫn to màu đen. Tuy thoạt trông hiệu quả chậm nhưng từng chút một giảm bớt tốc độ ma nhẫn to màu đen chém xuống.

    Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

    Mọi người cảm thấy mới chỉ một chớp mắt, mũi ma nhẫn to màu đen bị ngàn vạn kiếm quang, đao quang của Đinh Hạo va chạm dần nhạt đi, màu đen đặc như ngục như ma dần bị nhuộm thành vàng và bạc, sắp bị hòa tan.

    Đinh Hạo đánh ra mấy ngàn kiếm quang, đao quang chính xác chém vào một vị trí trên ma nhẫn to màu đen.

    Trên nam phong Thiên Hàn Tuyệt phong, Mục Thiên Dưỡng có biểu hiện công kích nặng nề.

    Hai tay Mục Thiên Dưỡng cầm tuyết kiếm biến thành ma kiếm màu đen âm u đã nổi gân xanh, cơ bắp nhô lên, lỗ chân lông tràn ra giọt máu. Có vẻ như ngàn vạn kiếm quang, đao quang không phải chém vào ma nhẫn to màu đen mà là ma kiếm màu đen âm u trong tay Thiên Hàn Tuyệt phong.

    Người khác không biết Mục Thiên Dưỡng chịu đựng áp lực cỡ nào.

    Thoạt trông Đinh Hạo tùy ý chém ra kiếm quang, đao quang nhưng sự thật là mỗi kích ẩn chứa lực lượng cơ thể tương đương với nhị khiếu Võ Hoàng cảnh đánh vào ma nhẫn to màu đen phản hồi trở về ma kiếm màu đen âm u. Tuy Mục Thiên Dưỡng thi triển ra bí tịch sát chiêu nhưng phải chịu lực phản chấn khủng bố, đổi lại là địch thủ khác dù có là cường giả cảnh giới nhất khiếu, nhị khiếu e rằng tối đa chỉ chịu được năm đợt va chạm đã bị chấn nát nhừ.

    Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng.

    Mục Thiên Dưỡng cắn răng chịu đựng lực phản chấn khủng bố, gã vung kiếm lên muốn huơ ma nhẫn to màu đen chém Đinh Hạo.

    Nhưng mà . . .

    Đinh Hạo hét to một tiếng:

    - Ha ha ha ha ha ha! Xem ra chiêu này cũng không được, vỡ cho ta!

    Cơ thể Đinh Hạo khựng lại.

    Kiếm quang, đao quang đầy trời bỗng thu lại, như cá voi hút nước trở về thanh kiếm rỉ sét, ma đao.

    Đinh Hạo chỉ khựng lại một giây rồi xuất hiện trên mũi ma nhẫn to màu đen, đao kiếm cùng sử dụng. Đinh một tiếng đao kiếm điểm vào mũi ma nhẫn to màu đen.

    Một kích kia như có ma lực kỳ lạ, hoa văn màu vàng và bạc dọc theo ma nhẫn to màu đen không thể ngăn chặn điên cuồng lan tràn ra ngoài.

    Chớp mắt hoa văn màu vàng và bạc trải rộng nguyên ma nhẫn to màu đen, thổi một hơi vào nó. Ma nhẫn to màu đen đáng sợ có thể chém vỡ thiên địa thế nhưng giống một người bệnh nặng thoáng chốc lặng lẽ khuếch tán, hóa thành ngàn vạn bươm bướm màu đen, tan rã.

    Khói đen đầy trời chớp mắt tan biến.
     
    Vô Ưu thích bài này.
  4. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Đao Kiếm Thần Hoàng
    Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
    === oOo ===

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: VipVanDan

    Chương 747: Truyền kỳ chết.



    Phía xa, Mục Thiên Dưỡng há mồm hộc máu:

    - Phụt.

    Mục Thiên Dưỡng thụt lùi một bước, ma kiếm màu đen âm u trong tay gã vụn vỡ.

    Đinh Hạo cười to bảo:

    - Chiến đi Mục Thiên Dưỡng, ngươi cũng đỡ một chiêu của ta!

    Đinh Hạo ở trên không trung, khí lạnh bạc, viêm lực vàng tràn ngập hai bên không trung huyễn hóa ra các hình dạng, như rồng bay phwọng múa. Ma đao trong tay trái rung lên, Đinh Hạo chém ra một đao. Lửa trong không trung tăng vọt, nhiệt độ không khí phạm vi mấy ngàn thước tăng lên như mùa hè nóng cháy. Đinh Hạo giơ tay lên, đao quang mấy trăm thước, ánh sáng lạnh thất luyện tựa ngân hà đổ ngược xuống trần gian. Đao quang nhanh như chớp chém xuống.

    Đây là lần đầu tiên Đinh Hạo công kích.

    Ầm ầm ầm ầm ầm!

    Một đao chém xuống, nam phong Thiên Hàn Tuyệt phong vang tiếng nổ điếc tai, ánh lửa vô tận bao phủ toàn nam phong.

    Mục Thiên Dưỡng nổi giận gầm lên một tiếng, vùng lên phản kích.

    Nhưng bóng dáng Mục Thiên Dưỡng bị lực lượng bao phủ, toàn thân phát ra huyền khí vô tận. Mục Thiên Dưỡng muốn chống cự nhưng cuối cùng không thể thoát ra khỏi ánh lửa đầy trời, bị phủ trong lửa đao quang.

    Người xung quanh đứng xem kinh kêu.

    Đây mới là lần đầu Đinh Hạo thật sự ra tay, trông như Mục Thiên Dưỡng hao hết lực lượng trong hai kích vừa qua, đã không thể ngăn cản đòn công kích, dữ nhiều lành ít.

    Ánh lửa tán đi.

    Mọi người trố mắt líu lưỡi.

    Nam phong Thiên Hàn Tuyệt phong cao mấy ngàn thước đứng sừng sững trong mảnh thiên địa này không biết bao nhiêu năm nhưng giờ đã thay đổi.

    Dưới uy lực một đao của Đinh Hạo nung tan đỉnh núi cao trăm thước, đao khí hòa tan huyền băng ngàn năm thành nước sôi như thác nước đổ xuống, chưa rơi xuống đất đã bị nhiệt độ thấp cực lạnh bên dưới đông lại thành từng cột băng tinh thác nước lơ lửng giữa sườn núi, thành kỳ quan băng hiếm thấy.

    Núi hòa tan là chuyện thứ hai.

    Khiến người sợ hãi hơn là nguyên nam phong bị chém làm hai.

    Giống như khe suối nhất tuyến thiên, một khe hở chưa đến nửa thước rẽ nam phong thành đông và tây, vết cắt trơn nhãn như gương.

    Cơ thể Mục Thiên Dưỡng biến mất.

    Nhìn từ xa không có vết máu, xương gãy, dường như Mục Thiên Dưỡng đã bị đao nóng cháy hòa tan thành hơi nước. Chỉ có tuyết kiếm vật bất ly thân của Mục Thiên Dưỡng đã gãy, còn một phần ba lưỡi cắm trên một khối băng nham, thân kiếm loang lổ vết nứt khẽ rung trong thiên địa.

    Đinh Hạo ở trong không trung.

    Băng viêm vòng quanh cơ thể Đinh Hạo, ánh sáng thần thánh lan tỏa. Đinh Hạo nắm giữ hai loại lực lượng huyền khí, đao ý bột phát, kiếm ý tung hoành, rực rỡ lóa mắt, không thể nhìn gần.

    Loại khí thế này, giống như thần hoàng chúa tể thế gian.

    Tất cả võ giả Tuyết Châu cri có thể ngước nhìn, cảm giác linh hồn run rẩy.

    Tuyết Châu chưa từng có kiểu chiến đấu đến trình độ này, cũng không có cường giả kinh tài tuyệt diễm như vậy.

    Ngàn vạn năm tới nay chưởng môn các đại môn phái như Lục Hùng Phi, Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện, chưởng môn Lý Kiếm Ý đã xem như đỉnh cao nhất võ đạo toàn Tuyết Châu. Lục Hùng Phi, Phương Tiêu An, chưởng môn Lý Kiếm Ý đến đi như gió, thần long thấy đầu không thấy đuôi, mỗi lần chiến đấu sẽ ở chiến trường trên bầu trời. Phàm phu tục tử, võ giả bình thường không thể chứng kiến. Đối với nhiều người thì Lục Hùng Phi, Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện, chưởng môn Lý Kiếm Ý đã là nhân vật gần như thần thoại.

    Nhưng hôm nay bọn họ rung động mở mang tri thức về võ đạo, nhân lực.

    Bao gồm đám người Huyền Sương Thần Vệ ở phía xa cũng bị rung động. Mắt Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ chớp lóe tia sáng, lòng thấy hơi hối hận.

    Nếu sớm biết Đinh Hạo yêu nghiệt như vậy thì Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ đã không trêu vào Vấn Kiếm tông, tiếc rằng gã lún quá sâu không thể rút ra. Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ biết tính cách Đinh Hạo ân oán rõ ràng, không chết không ngừng, sẽ không tha cho gã.

    Nếu vậy thì chỉ có thể ra tay trước.

    * * *

    - A? Không ngăn được? Không lẽ đã chết?

    Đinh Hạo giật mình đứng trong không trung, thần thức như thủy triều lan ra ngoài sưu tầm bốn phía.

    Một kích vừa rồi Đinh Hạo không thúc giục lực lượng cấm kỵ trong thanh kiếm rỉ sét, ma đao mà là đao kiếm hợp bích đánh ra một kích mạnh nhất bằng đao kiếm song thánh thể. Cực dương thiên hỏa huyền khí, cực âm ngục băng huyền khí tương sinh tương khắc, cưỡng ép liên hợp lại sẽ sinh ra lực lượng nổ đáng sợ.

    Một kích kia đủ hủy một nhất khiếu Võ Hoàng cảnh trong chớp mắt.

    Nhưng mà . . .

    - Xem thực lực, khí vận lúc trước Mục Thiên Dưỡng thể hiện thì không thể nào không đỡ được. Tuyết kiếm ma nhẫn phát ra công kích ít nhất cỡ nhị khiếuv Võ Hoàng cảnh, tại sao tất cả khí cơ đều biến mất? Không lẽ Mục Thiên Dưỡng công mạnh yếu thủ? Hay là lúc trước miễn cưỡng thi triển hai chiêu đã lấy hết huyền khí của Mục Thiên Dưỡng?

    Đinh Hạo thấy buồn bực.

    Thần thức Thắng Tự Quyết như thủy triều phủ lên mấy ngàn thước nhưng không phát hiện khí cơ của Mục Thiên Dưỡng.

    Đinh Hạo chậm rãi đáp xuống nam phong đã bị xẻ đôi.

    Tuyết kiếm loang lổ, chỉ còn lại một khúc gần chuôi kiếm, thân kiếm bị tàn phá cắm vào tuyết phong rung rinh trong gió rét phát ra tiếng rền rỉ.

    - A? Đây là . . .

    Đinh Hạo nhìn thấy vết máu trên thân kiếm.

    Có rải rác thịt xương vụn trên đỉnh băng, nếu không quan sát kỹ càng thì sẽ không trông thấy, đa số đã đông trong lớp tuyết.

    Chẳng lẽ Mục Thiên Dưỡng thật sự tan xương nát thịt chết rồi?

    Đinh Hạo không ngờ sẽ có kết cuộc như vậy.

    Không ngờ thiên tài kỳ tài ngút trời Tuyết Châu không đỡ nổi một chiêu của Đinh Hạo.

    Đinh Hạo chậm rãi rút về thanh kiếm rỉ sét, ma đao, thở dài.

    Xem ra thiên tài Thanh Bình học viện ánh sáng bao phủ vô số nhân tài mới xuất hiện của Tuyết Châu đã chết.

    Lúc này nhiều người đứng xem cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

    Mọi người không ngờ kết quả như vậy.

    Vốn tưởng sẽ là cuộc chiến lực lượng tương đương nhưng không ngờ nó kết thúc như thế, giống một vở kịch chưa diễn xong đã kéo màn, lòng hụt hẫng.

    Mục Thiên Dưỡng biểu hiện ra thực lực không yếu.

    Có thể nói vượt xa bất cứ cường giả nào của Tuyết Châu.

    Đặc biệt là hai kiếm ma kiếm màu đen âm u, lực công kích cường đại đổi lại trước kia có thể giết ngay bất cứ cường giả võ đạo nào của Tuyết Châu.

    Đinh Hạo thật sự quá mạnh.

    Cường đại làm người ta tuyệt vọng.

    Ba năm trước lúc mới ước chiến Thiên Hàn Tuyệt phong không ai ngờ sẽ có kết cuộc này. Khi ấy Mục Thiên Dưỡng là thiên kiêu một thế hệ, càn quứt thế hệ trẻ nhân loại, yêu tộc Tuyết Châu. Đinh Hạo là đệ tử ký danh nho nhỏ mới đến cảnh giới Võ Đồ cảnh, nhưng bây giờ . . .

    Giang sơn ra người tài, mỗi người nổi bật mấy trăm năm.

    Trong khoảnh khắc này vô số võ giả Tuyết Châu than thở, thì ra nhân vật chính của thời đại này không phải thần đồng Mục Thiên Dưỡng mà là Đinh Hạo.

    Một thần thoại đã chết.

    Một thần thoại càng truyền kỳ hơn nổi lên.
     
    Vô Ưu thích bài này.
  5. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Đao Kiếm Thần Hoàng
    Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
    === oOo ===

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: VipVanDan

    Chương 748: Lại là Liệt Thiên Kiếm tông (thượng).



    Đinh Hạo đứng trên không trung nam phong bị hắn một đao chém đôi, cao giọng quát:

    - Người Thanh Bình học viện ở đâu?

    Xung quanh Thiên Hàn Tuyệt phong tụ tập mây ngàn người nhưng không ai trả lời.

    Đám người quan sát bốn phía, ngạc nhiên phát hiện chuyện quan trọng như vậy nhưng không có một người Thanh Bình học viện đi cùng Mục Thiên Dưỡng, dường như bọn họ không quan tâm cuộc ước chiến quyết định khí vận Thanh Bình học viện.

    Không lẽ trước khi ước chiến người Thanh Bình học viện đã biết kết quả cuộc chiến nên từ bỏ sao?

    Vậy thì Mục Thiên Dưỡng hơi đáng thương.

    Chính lúc này . . .

    Trên tuyết phong, Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ lạnh lùng cười:

    - Đinh Hạo, đừng la lối om sòm, ngươi đã làm một sai lầm lớn, ngươi có biết tội không?

    Bỗng nhiên người Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ phát ra ánh sáng bay lên cao, gã rống to.

    Mọi người rất bất ngờ trước hành động của Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ.

    Không lẽ Huyền Sương Thần Vệ bắt đầu đối địch với Đinh Hạo?

    Ánh mắt Đinh Hạo lạnh như đao nhìn Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ, hỏi:

    - Có tội gì?

    Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ lạnh lùng nói:

    - Hừ! Thật là không biết sống chết. Mục Thiên Dưỡng là người của Huyền Sương Thần Cung ta, nửa năm trước đã là một thành viên của Huyền Sương Thần Vệ. Hôm nay ước chiến vốn là ngươi đã thắng nhưng cố ý xuống tay giết Mục Thiên Dưỡng, ngươi đang khiêu chiến uy nghiêm của Huyền Sương Thần Vệ chúng ta?

    Đinh Hạo không đáp lời Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ, cúi đầu ngẫm nghĩ.

    Một lúc sau Đinh Hạo ngẩng đầu lên, nói:

    - Thứ tiểu nhân thích giở trò quỷ kế đa đoan núp trong bóng tối như ngươi còn dám nhảy ra nói chuyện với ta? Ngươi làm chuyện gì trong Vấn Kiếm tông bản thân ngươi biết rõ, ta sẽ không tha cho ngươi, hiện tại lại không biết sống chết địa nhảy ra ác nhân cáo trạng trước, để ta đoán xem là ai cho ngươi can đảm?

    Tim Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ rớt cái bịch, ngoài mặt lạnh lùng cười:

    - Chờ ngươi chết rồi sẽ biết.

    Đinh Hạo cười trào phúng:

    - Chắc có kẻ chống lưng cho ngươi nên ngươi mới không thấy sợ đúng không?

    Mặt Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ biến sắc, tiếp tục cười nhạt:

    - Đương nhiên ta không sợ một kẻ chết chắc. Trong thiên hạ không ai giết Huyền Sương Thần Vệ mà còn sống!

    - Tự tin ngu ngốc.

    Đinh Hạo dời mắt khỏi Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ, đột nhiên xoay người điểm một cái, kiếm quang rực rỡ bắn hướng tây nam.

    Đinh Hạo lạnh lùng quát:

    - Thứ thập thò lén lút kia núp lâu như vậy hãy cút ra đây cho ta!

    Vù vù vù vù vù!

    Kiếm quang như điện.

    Một ngọn đỉnh băng phái tây nam bùm một tiếng nổ tung, mấy chục bóng người nhanh như chớp bay ra.

    Những người này toàn thân lấp lánh ánh sáng nóng cháy như mặt trời, vô cùng mạnh mẽ, chớp mắt đã đến bên trên Thiên Hàn Tuyệt phong, từ bốn phương tám hướng bao vây Đinh Hạo, tràn ngập sát khí.

    Mấy chục người này không phải võ giả Tuyết Châu, cường đại đến khó tin.

    Vị trí bọn họ đứng có dấu hiệu huyền ảo, nhìn như rối loạn nhưng tình cờ phù hợp chí lý võ đạo. Bọn họ phát ra khí cơ đúng lúc phong tỏa không gian bốn phía, như sa mạc bất tận chậm rãi khép lại muốn lấp cạn nguồn suối nhỏ Đinh Hạo.

    Nhiều người có mặt giật mình.

    Xem bộ dạng thì đám người này núp ở phía xa rất lâu nhưng bọn họ không phát hiện ra.

    Tiếng cười dài từ xa vọng lại:

    - Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ đúng không?

    Bóng người chớp lóe, lại có mây trăm luồng sáng từ chân trời như tia chớp rạch phá hư không bay tới, chớp mắt đã đến gần Thiên Hàn Tuyệt phong. Người dẫn đầu ăn mặc như thư sinh, lưng đeo một thanh trường kiếm, biểu tình hạo nhiên chính khí, mặt mũi hiền lành, rất có phong độ tiền bối cao thủ một phái. Tiếc rằng nét mặt dữ tợn, đắc ý làm gã có vẻ âm trầm.

    Người này chính là Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện.

    Bên cạnh Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện toàn là cao thủ tung nhuệ trung thành trong Thanh Bình học viện, còn có cao thủ một số môn phái khác, cường giả Tuyết Châu tham gia tấn công Vấn Kiếm tông.

    - A! Một đám chó cụp đuôi. Mười ngày nay núp đi còn tưởng các ngươi trốn ra xa rồi, không ngờ vẫn ngoan cố chống cự, còn dám chủ động đi lên chịu chết, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

    Đinh Hạo không lo lắng bị mấy chục các cường giả châu ngoài bao vây, ánh mắt sắc bén như lưỡi băng nhìn hướng đám người Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện.

    Đinh Hạo gật đầu, nói:

    - Đến đúng lúc, hôm nay các ngươi đều phải chết!

    Một câu nói khiến đám người Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện sợ teo tim, hút ngụm khí lạnh.

    Nhưng thấy mười lăm cường giả tuyệt đối bao vây Đinh Hạo trong không trung thì Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện bình tĩnh lại.

    Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện liếc đám võ giả Tuyết Châu, biểu tình kiêu ngạo quát to:

    - Thanh Bình học viện làm việc, người không liên quan xin lập tức rời đi, đừng dính vào chuyện này!

    Trong giọng điệu của Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện ẩn chứa mệnh lệnh không tha nghi ngờ.

    Mấy ngày nay Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện bị Đinh Hạo, 1b3 hù thê thảm nhưng lúc đối mặt võ giả Tuyết Châu khác vẫn giữ tư thế chúa tể cao cao tại thượng.

    Trong ánh mắt mạnh mẽ của Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện, đám võ giả Tuyết Châu đến xem cuộc chiến tuy tức giận nhưng không thể không nhanh chóng rời đi.

    Một cuộc ác chiến sắp bùng nổ.

    Tuyệt đối là chiến đấu kinh khủng nhất.

    Xem ra Thanh Bình học viện đã chuẩn bị từ rất lâu, thiết kế sát cục, muốn quyết tử chiến với đám người Đinh Hạo.

    Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ lơ lửng giữa không trung, chắp tay nói với các cường giả châu ngoài đứng trên tuyết phong xung quanh:

    - Các vị bằng hữu từ xa đến, chuyện hôm nay đã xong, xin các vị rời đi.

    Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ nói chuyện khách sáo hơn chút nhưng vẫn tỏ rõ cứng rắn.

    Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ đại biểu cho Huyền Sương Thần Cung, dù thực lực không bằng các cường giả châu ngoài nhưng địa vị cao hơn rất nhiều.

    Một cường giả trong vòng vây Đinh Hạo bộ dạng trung niên tú sĩ cứng rắn nói:

    - Các vị đồng đạo, hôm nay Diệu Ngọc ta đã phát ra Liệt Thiên Kiếm lệnh, muốn báo thù cho trưởng lão Vạn Kiếm Sinh, đệ tử Hàn Dưỡng Kiếm đã chết, tru sát tên giặc Đinh Hạo. Xin các vị hãy tránh ra, tránh cho lát nữa đại chiến bị thương vô tội. Nếu có ai không biết lượng sức, thật sự muốn ở lại thì . . . Ha ha ha ha ha ha! Mọi hậu quả do các ngươi chịu trách nhiệm!

    Thì ra là người Liệt Thiên Kiếm tông.

    Liệt Thiên Kiếm tông là siêu tông môn của Kiếm Châu, đại châu thứ hai trong Bắc Vực, kiếm tu nổi tiếng hung ác, nhiều tông môn nghe biến sắc mặt.

    Trong tình huống này một số cường giả châu ngoài định đục nước béo cò biết là không có cơ hội, không thể trêu vào Huyền Sương Thần Vệ, càng không thể chọc người Liệt Thiên Kiếm tông. Các cường giả châu ngoài ngẫm nghĩ, đa số người hừ lạnh hóa thành từng luống sáng bay lên cao, rất nhanh biến mất nơi cuối trời.

    Đương nhiên cũng có người ở lại.
     
    Vô Ưu thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)