LS Q.Sự Danh Môn - Cao Nguyệt - Full

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Danh Môn
    Tác giả: Cao Nguyệt
    -- o --

    Quyển 4: Đế quốc chạm trán



    Chương 57 : Sự lựa chọn của Hoàng Hậu





    Nhóm Dịch: Hồng Mai
    Biên dịch: DHN
    Nguồn: metruyen.com



    Trong lòng Lý Kiều có lẽ có một chút do dự, lão cúi đầu thật lâu trầm tư không nói. Bùi Hữu hiểu rõ là ông ta có nỗi sợ hãi liền lấy từ trong ngực ra một bản sao liên danh đưa cho lão “ Ngài nhìn đi! Tổng cộng hai mươi hai người, cũng không phải một mình ta và ngài chiến đấu.”

    Lý Kiều tiếp nhận danh sách hơi mỏng, lão lật vài tờ mà trong lòng lập tức kinh ngạc khác thường. Không ngờ có mười mấy vị trọng thần ký tên, Sở Hành Thủy, Bùi Hữu, Thôi Hiền, Trương Phá Thiên, Phòng Tông Yển, Lý Hàm, Trường Tôn Nam Phương, Hàn Duyên Niên, Quách Ái trong đó còn có vài tôn thất như Lý Hoài, Lý huynh đệ.v..v...,

    Tay Lý Kiều bắt đầu khẽ run lên, bọn họ đều là vì lợi ích thiết thân mà đấu tranh, còn chính mình thì sao? Cứ như vậy rụt đầu nhìn sao? Trong thân thể già yếu nhiệt huyết bắt đầu sôi sục, rốt cục ông ta ý thức chính mình cũng có thể là một người trong đó. Lý Kiều dứt khoát hạ quyết tâm, ông ta ngẩng phắt đầu nhìn chăm chú vào Bùi Hữu mà nói: “ Ngài nói đi! Ta có thể làm gì?”

    Mặc dù kế hoạch được tiến hành trong bí mật, nhưng nó vô ý để lộ ra một vài dấu vết khiến cho người tinh ý vẫn nhận ra được gì đó. Các loại lời đồn bắt đầu truyền bá tại phố phường Trường An. Trải qua khuyếch đại và tô vẽ cuối cùng hình thành rất nhiều kết quả làm cho người ta không biết nên khóc hay cười. Ví dụ như Hoàng thượng tự nguyện đi Tây Vực thành lập quốc gia mới, để Đại Đường lại cho Thái Tử, lại ví dụ như các thế gia đang bí mật móc nối, chuẩn bị lại khôi phục thế gia triều chánh .v..v... Những lời đồn hoang đường này chỉ có thể truyền bá trong đám người mông muội không biết gì, còn trong triều đình thì mọi người cười nhạt với nó. Nhưng đúng là sự thay đổi lời đồn lại hoàn toàn che dấu chân tướng, đồng thời nó cũng khiến cho những kẻ tham gia kế hoạch Tân Đế càng thêm dè chừng, càng thêm cẩn thận. Bởi vậy sau vài ngày, lời đồn liền tan thành mây khói.

    Tính ra Hoàng thượng đã rời Trường An được một tháng, đảng Tân Đế lại được tin tức đại đội nhân mã của Hoàng thượng đã đi qua Dương Quan đang tiếp tục đi tới Bắc Đình. Mà số người quyền quý tham gia kế hoạch Tân Đế cũng đã đạt tới bốn mươi bốn người. Cứ để kéo dài nữa thì tin tức có thể thật sự sẽ tiết lộ, nên vào một đêm thì mấy người nòng cốt trung tâm thương lượng, Tướng Quốc Hàn trung thành nhất với Trương Hoán ngày hôm qua đã xuất phát đi Hoa châu thị sát việc gặt lúa mạch, mấy ngày này cũng không ở Trường An. Đúng là thời cơ tốt nhất nên bọn họ nhất trí cho rằng điều kiện đã chín muồi.

    Lúc giữa trưa, Thái Tử Lý Kỳ sau khi xử lý vài việc trong triều liền vội vã đi về phía hậu cung. Lúc gần đi cha từng luôn căn dặn hắn, muốn hắn cứ cách ba ngày lại hỏi thăm mẫu hậu một lần. Hôm nay mặc dù không phải ngày thăm hỏi, nhưng bởi vì sáng mai Lý Kỳ muốn đi thị sát tình hình gặt lúa mạch nên trước tiên đến thăm mẫu hậu. Lý Kỳ có một người hoạn quan dẫn đi tới tẩm cung của mẫu hậu. Một người cung nữ đi vào bẩm báo, Lý Kỳ thì đứng ở cửa lẳng lặng chờ mẫu hậu triệu kiến. Nhưng mà trong lòng hắn cũng rất căng thẳng, hắn còn đang suy nghĩ về những lời mà buổi sáng Bùi Hữu đã nói cho hắn. Mặc dù Bùi Hữu nói rất kín đáo, nhưng Lý Kỳ vẫn hiểu ý tứ của ông ta. Không ngờ là hy vọng hắn có thể đăng vị sớm. Mặc dù cũng không nói thời gian cụ thể gì, nhưng Lý Kỳ vẫn lập tức liên tưởng đến lời đồn nghe được gần đây, chẳng lẽ lời đồn là chuyện có thật sao? Lý Kỳ năm nay chỉ có mười sáu tuổi, đột nhiên đứng trước sự lựa chọn trọng đại trong đời, hắn có hơi bối rối.

    Lúc này, một người cung nữ đi tới thi lễ với hắn: “ Điện hạ, Hoàng hậu nương nương lệnh cho ngài đi vào.”

    Lý Kỳ ngừng suy nghĩ, bước nhanh vào tẩm cung của mẫu hậu.

    Bên trong phòng. Bùi Oánh đang hết sức chăm chú thêu một bức sơn hà cẩm tú. Cuộc sống hậu cung đều buồn tẻ nhàm chán, trong thời gian chiến tranh mọi người khâu giày đan tất cho các tướng sĩ nên cuộc sống cũng phong phú. Nhưng khi hòa bình đến thì liền tĩnh lặng hơn, hoặc là phải đọc sách làm thơ, hoặc là phải thêu gấm, mỗi người đều tìm kiếm công việc yêu thích cho mình. Bùi Oánh yêu thích viết thư pháp và thêu. Thư pháp là theo sở thích của ông ngoại và cha, mà thêu chính là hứng thú sau khi gả cho Trương Hoán được từ từ bồi dưỡng.

    Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Bùi Oánh để đồ may vá xuống, cười khanh khách xoay người lại. Chỉ thấy con trai tràn đầy tư thế oai hùng đang bước dài tới chỗ mình. Trong lòng nàng vui mừng khác thường. Con trai đã có thể độc lập xử lý chuyện lớn của quốc gia.

    “ Hài nhi tham kiến mẫu hậu!” Lý Kỳ thi lễ thật thấp với mẹ.

    “ Hoàng nhi làm sao tới hôm nay, không phải nói ngày mai mới đến sao?” Bùi Oánh bưng mấy đĩa điểm tâm đặt ở trước mặt con trai rồi thương yêu cười hỏi.

    “ Hồi bẩm mẫu hậu, sáng sớm ngày mai hài nhi muốn đi thị sát đồng ruộng, có thể không rảnh tới thăm mẫu hậu. Cho nên hài nhi liền đến quấy rầy mẫu hậu trước, xin mẫu hậu thứ tội!”

    Bùi Oánh lắc đầu cười nói: “ Kỳ nhi thật ngốc. Con đến thăm mẹ thì mẹ vui mừng còn không còn kịp, làm sao lại trách con! Lại đây, mau ngồi xuống.”

    Lý Kỳ ngồi ở trước mặt mẹ. Hắn lại nghĩ tới lời Bùi Hữu nói. Có lẽ mẹ có thể biết đôi điều. Nhưng hắn lại không muốn để chuyện này quấy rầy mẹ nên không khỏi có hơi do dự.

    Sự thay đổi rất nhỏ của con không thể gạt được cái nhìn của Bùi Oánh. Nàng nhìn thấy nét buồn trong mắt con trai liền quan tâm hỏi han: “ Kỳ nhi. Có chuyện gì xảy ra?”

    “ Không có gì! Chỉ là ông trẻ hai có ý, hài nhi có thể tự mình xử lý.” Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một vẻ bối rối . . . Bùi Oánh thấy sự bối rối trong mắt con. Trong lòng nàng đột nhiên bắt đầu cảnh giác. Ông trẻ hai chính là Bùi Hữu. Chồng mình đi khỏi Trường An. Bùi gia cũng nhân cơ hội lợi dụng Kỳ nhi đạt tới mục tiêu gì đó. Nàng lập tức nói với cung nữ bên cạnh: “ Các ngươi đều lui ra.”

    Đợi khi mấy đứa cung nữ lui ra. Bùi Oánh lập tức nghiêm túc truy vấn: “ Con nói thật cho mẹ nghe. Bùi Hữu tìm con làm gì?”

    “ Buổi sáng hôm nay ông trẻ hai đến Đông Cung ...”

    Lý Kỳ thuở nhỏ đã e ngại mẹ, mặc dù hắn rất không tình nguyện, nhưng vẫn ấp a ấp úng mà đem những lời của Bùi Hữu nói và bàn bạc đều tâu lại cho mẹ, cuối cùng bảo: “ Hài nhi gần đây nghe được một ít lời đồn, trong lòng rất lo lắng.”

    Nói tới đây Lý Kỳ đột nhiên ngậm miệng lại, hắn phát hiện sắc mặt mẫu thân thay đổi hẳn. Từ trong đôi mắt hiện ra không phải phẫn nộ, mà là một loại sợ hãi sâu sắc, là ánh mắt mà mười sáu năm qua hắn chưa bao giờ thấy. Trong lòng hắn bắt đầu hơi căng thẳng, chẳng lẽ Bùi Hữu muốn tạo phản sao?

    Giờ phút này Bùi Oánh đã bị sợ đến ngây người, Bùi gia vì để giữ lại ruộng đất không ngờ lại muốn phế Hoàng thượng, lập Thái Tử làm Tân Đế. Quả thực nàng không thể tin được đây là sự thật. Nàng ngây người nhìn ra ngoài đại điện, một loại cảm giác sợ hãi mười mấy năm qua chưa bao giờ có tràn ngập toàn thân, trong mỗi một tấc da thịt của nàng. Tại sao Bùi gia có thể ngu xuẩn như vậy, đây không chỉ sẽ đẩy Bùi gia vào hoàn cảnh vạn kiếp không phục, còn có thể làm cho mình và con trai chôn cùng bọn họ. Bùi Oánh thật sự hiểu rất rõ chồng, hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cuối cùng đi lên ngôi cửu ngũ, không biết trải qua bao nhiêu đấu tranh và chém giết mới đến được. Ngay cả Thôi Viên cùng cha mình cũng không phải đối thủ của hắn, Nhị thúc lại tính toán lật đổ hắn. Bùi Oánh đột nhiên có cảm giác muốn khóc, Nhị thúc, làm sao người có thể ngu xuẩn như thế!

    Nàng lập tức đứng lên nói với con trai: “ Mẹ muốn đi tới Bùi gia một chuyến , con lập tức sai người triệu hồi Hàn Tướng Quốc đến. Chuyện này nhất định phải thương lượng cùng Hàn Tướng Quốc, ngàn vạn lần không thể nghe lời của Bùi Hữu, con nhớ không?”

    Lý Kỳ gật đầu “ Hài nhi ghi nhớ.”

    Bùi Oánh cũng không còn kịp thu dọn nữa, nàng lập tức hạ chỉ chuẩn bị phượng giá rồi liền vội vã đi ra ngoài cửa. Khi đi tới cửa nàng lại không yên lòng bàn dặn dò con trại lại một lần nữa “ Con nhất định phải nhớ kỹ, ngoại trừ nghe Hàn Tướng Quốc nói, những người khác ai nói cũng không thể nghe. Nếu không mẹ con chúng ta chết không có chỗ chôn.”

    “ Xin mẫu hậu yên tâm, hài nhi thật sự ghi nhớ.” Xuất cung đòi hỏi bên tiếp đãi cẩn thận nên phải trải qua thời gian dài chuẩn bị trước đó. Cũng giống như Viên Phi trong Hồng Lâu Mộng về thăm nhà vậy. Nhưng đó chỉ là quy định cho tình trạng bình thường. Những lúc phát sinh có chuyện xảy ra thì hậu cung cũng có thể tạm thời xuất cung. Tình huống hôm nay của Bùi Oánh cũng là như vậy. Sau giờ ngọ, ba trăm kỵ binh thị vệ cung đình hộ vệ Hoàng hậu nương nương phi nhanh ra khỏi Đại Minh Cung. Nhưng khi bọn họ ra đến Tả Ngân Thai Môn thì lại bị Vũ Lâm Quân ngăn cản.

    “ Đại Tướng quân có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi Đại Minh Cung.”

    Giáo Úy hộ vệ phượng giá giận dữ, hắn lớn tiếng quát: “ Khốn kiếp! Đây là phượng giá của Hoàng hậu nương nương, các ngươi cũng dám cản sao?”

    Mấy chục tên binh lính canh cửa nơm nớp lo sợ vội vàng cầu khẩn: “ Đây là Đại Tướng quân hạ nghiêm lệnh, chúng ta không dám cãi lời.”
    Lúc này Bùi Oánh vén màn xe nói với bọn lính: “ Ta cũng không làm khó dễ các ngươi, đi gọi tướng quân đang trực của các ngươi tới đây, Bổn cung tự nói với ông ta.”
     
    akhikhi, dante2k1 and buinhi99 like this.
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Danh Môn
    Tác giả: Cao Nguyệt
    -- o --

    Quyển 4: Đế quốc chạm trán



    Chương 57 : Sự lựa chọn của Hoàng Hậu (b)





    Nhóm Dịch: Hồng Mai
    Biên dịch: DHN
    Nguồn: metruyen.com



    Chỉ chốc lát, Trung Lang Tướng Tần Ngọc đang trực vội vã chạy tới, hắn quì một gối bẩm: “ Thần khấu kiến Hoàng hậu nương nương.”

    Bùi Oánh sầm mặt xuống liền nói: “ Tần Tướng quân, Hoàng thượng từng hạ ý chỉ. Hậu cung tần phi có chuyện khẩn cấp thì trước tiên có thể rời cung sau khi bẩm báo, Bổn cung hôm nay có chuyện quan trọng muốn đi, vì sao không cho phép ta đi ra ngoài? Chẳng lẽ ý chỉ của Hoàng Hậu có thể không cần nghe sao?”

    Tần Ngọc cực kỳ khó xử. Hôm qua đại tướng quân Lý Tô đặc biệt hạ quân lệnh, bất luận kẻ nào không được tùy ý ra vào hậu cung. Mặc dù hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, nhưng lệnh Đại Tướng quân làm bọn hắn không dám không nghe liền giữ nghiêm các cửa. Mặc dù quân lệnh nghiêm minh, nhưng Bùi Oánh cũng không giống như vậy. Không chỉ bởi vì nàng là Hoàng Hậu Đại Đường, dưới một người, trên vạn người. Quan trọng hơn là trong quân nàng có được uy tín rất cao. Nhất là trong một nhóm lão binh đi theo Trương Hoán giành chính quyền, mỗi người đều cực kỳ kính trọng đối với nàng.

    Tần Ngọc do dự hồi lâu. Người khác có thể ngăn lại, nhưng Hoàng hậu nương nương không thể. Đây là ý chỉ của bệ hạ. Hắn đột nhiên cắn răng một cái, vẫy tay hạ lệnh: “ Cho đi!”

    Đội kỵ binh hộ vệ loan giá lao ra Tả Ngân Thai Môn nhanh chóng chạy về hướng phường An Nghiệp.

    Phường An Nghiệp là phủ đệ của Bùi Hữu. Từ khi Bùi Hữu đảm nhiệm chức Gia chủ Bùi gia, phủ dòng họ của Bùi gia tại kinh liền từ phủ Bùi Tuấn chuyển tới phủ đệ Bùi Hữu. Mỗi tháng tộc hội đều cử hành ở chỗ này. Giờ phút này, Bùi Hữu đang cùng Lý Kiều thương lượng một số việc quan trọng trong kế hoạch. Ngày mai chính là thời gian bọn họ phát động kế hoạch Tân Hoàng. Về thời gian mặc dù có hơi vội vàng, nhưng ngày kia thì Hàn sắp sửa quay về Trường An, bọn họ không cách nào lại thong dong bố trí .

    Đang lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Quản gia gần như là chạy sấp ngửa tới bẩm báo “ Lão gia, người trong cung mới đến thông báo, Hoàng hậu nương nương sắp sửa đến phủ đệ.”

    “ A!” Bùi Hữu vụt đứng lên, lão lập tức liền phản ứng ngay. Đây nhất định là Lý Kỳ không giữ miệng đã nói cho Bùi Oánh. Thằng nhãi này, mệt cho mình luôn miệng dặn dò nó! Bùi Hữu có hơi e dè đối với sự quyết đoán của Bùi Oánh. Nhưng mà Bùi Hữu lập tức liền ổn định tâm thần. Ngày mai sẽ hành động, Bùi Oánh dù có thái độ kiên quyết như thế nào cũng không làm nên chuyện gì, may lắm thì nói được mấy câu không rõ ràng. Đợi lát nữa chỉ cần thề thốt phủ nhận cho xong việc. Lão vội vàng ngăn Lý Kiều đang muốn đứng lên, trầm giọng nói: “ Không ngại, chúng ta tiếp tục thu xếp chuyện cho xong, cứ để nàng chờ một lát.”

    Lão lập tức sai người gọi con trưởng là Công Bộ Viên Ngoại Lang Bùi Hi tới, hạ lệnh: “ Con thay cha đi ra nghênh đón Hoàng hậu nương nương, mời nàng tạm tới nhà sau nghỉ ngơi. Nói cho nàng là cha đi ra ngoài, đợi lát nữa quay về gặp nàng.”

    Bùi Hi đồng ý một tiếng liền vội vã đi. Bùi Hữu lại sai người đi nhắc vợ cũng ra cửa nghênh đón. Lúc này mới đóng cửa thư phòng lại, tiếp tục bí mật bàn bạc kế hoạch ngày mai cùng Lý Kiều .

    Chả mấy chốc, phượng giá của Bùi Oánh chậm rãi đến trước cửa phủ Bùi Hữu. Nàng nhẹ nhàng vén một góc màn xe, thấy trước bậc thang đang có một chiếc xe ngựa lộng lẫy khác thường đỗ, bên cạnh còn có mấy chục tên thị vệ, xem ra Bùi Hữu đang có khách.

    Lúc này Bùi Hi bước nhanh tới đón chào “ Thần Bùi Hi cung nghênh Hoàng hậu nương nương!”

    Bùi Oánh nhìn qua Bùi Hi rồi thản nhiên hỏi: “ Nhị thúc có ở trong phủ không?”

    “ Sáng sớm nay cha đi chùa Hưng Thiện, thần đã phái người đi tìm. Xin nương nương trước vào bên trong nghỉ ngơi một chốc.”

    “ Thật không?” Bùi Oánh liếc mắt qua cỗ xe ngựa kia, âm thầm cười lạnh một tiếng liền nói: “ Ta chờ Nhị thúc chỉ chốc lát, xin chuyển lại thúc. Hôm nay ta đây lấy thân phận con gái Bùi gia tới chơi, có mấy câu muốn hỏi thúc một chút.”

    Lúc này, vợ Bùi Hữu cùng con dâu cũng đi ra đón tiếp, Bùi Oánh xuống xe ngựa liền cùng Tiền thị đi vào bên trong. Nàng đi đi đến từ đường của Bùi gia bái tế linh vị cha mình, lại ngồi đó hàn huyên một hồi cùng Tiền thị về việc nhà. Ước chừng một khắc canh giờ sau, Bùi Hữu vội vã chạy tới thi lễ tạ tội với Bùi Oánh “ Thần không biết nương nương hôm nay đến, khiến nương nương mất công chờ, xin thứ tội!”

    Bùi Oánh hơi khoát tay chặn lại, rồi nói nhẹ nhàng khác thường: “ Nhị thúc không cần tự trách. Chỉ trách ta hôm nay tới mà không có thông báo gì trước. Ngoài ra, ta cũng thuận tiện bái tế linh vị của cha nên cũng không phải chờ lâu.”

    Ngừng một lát, Bùi Oánh lại nói: “ Hôm nay ta còn có mấy câu muốn hỏi Nhị thúc. Hy vọng Nhị thúc không trả lời miễn cưỡng.”

    Nụ cười trên mặt Bùi Hữu cũng đã biến mất, ông ta đứng thẳng người nghiêm nghị hỏi: “ Nương nương đến là vì việc ruộng đất Bùi gia?”

    Bùi Oánh khẽ hừ một tiếng rồi nói: “ Ta đã nói rồi, việc ruộng đất Bùi gia ta sẽ không hỏi đến. Ta chỉ muốn hỏi một câu, buổi sáng Nhị thúc nói với Kỳ nhi là có ý gì?”

    “ Nói sáng nay?” Bùi Hữu vẻ mặt ngơ ngẩn, ông ta không hiểu lắc đầu “ Thần không hiểu nương nương đang nói điều gì, sáng nay thần nói rất nhiều với Thái Tử điện hạ. Có nhiều điều ngay cả chính mình đều không nhớ được .”

    “ Ta đây nhắc nhở thúc, chính là muốn Kỳ nhi thay cho phụ hoàng của nó.” Giọng điệu Bùi Oánh đột nhiên trở nên nghiêm nghị “ Nhị thúc không muốn nói với ta là thúc tuyệt không có nói những lời này chứ!”

    Tiền thị đứng bên cạnh cũng bị làm cho sợ hãi. Cho dù là bà ta kiến thức nông cạn, những cũng hiểu rõ ràng ý tứ những lời này của Bùi Oánh. Bà ta kinh hãi nói “ Lão gia, người cũng không nói lời này đó chứ!”

    “ Đạo nữ tắc sao cho nói xen lời người ta làm gì, bà đi vào buồng trong cho ta.” Bùi Hữu hung hăng trợn mắt nhìn vợ, Tiền thị sợ đến nơm nớp lo mà đi vào nhà .
    Bùi Oánh thấy sắc mặt Nhị thúc biến đổi liền lạnh lùng hỏi: “ Nói như vậy là Nhị thúc đã thừa nhận?”

    Bùi Hữu chắp tay thở dài một cái rồi nói: “ Không sai. Thần thừa nhận đã nói những lời này. Nhưng mà đó chỉ là một câu nói khi tức giận, vốn ý của thần là muốn để cho Thái Tử điện hạ ban chỉ miễn trưng thu ruộng đất của Bùi gia. Oánh nhi không biết, mắt thấy Bùi gia chúng ta sẽ bị hủy vì thực danh chế ruộng đất này. Hãy nhìn tóc Nhị thúc, vì chuyện này mà lo âu đến bạc trắng.”

    Bùi Oánh không nói gì, hồi lâu sau nàng mới nói nhỏ: “ Đêm trước khi Bệ hạ đi, ta đã hỏi ngài có thể chỉ dẫn cho Bùi gia chúng ta một con đường sống hay không. Ngài nói Bùi gia chúng ta có thể bỏ tiền lập công xưởng lớn, còn có thể đóng thuyền biển đi Đại Thực buôn bán lớn.”

    Nàng nói còn chưa dứt lời, Bùi Hữu liền khoát tay cắt đứt. Lão khinh thường nói: “ Lại bảo Bùi gia chúng ta đi làm thương nhân, Oánh nhi mà cũng có thể nói như vậy sao?”

    “ Nhưng Nhị thúc cho dù như thế nào cũng không nên bảo Kỳ nhi thay thế phụ hoàng của nó. Nhị thúc làm quan vài thập niên, không thể ngay cả điều này mà không biết được!”

    Bùi Hữu ha ha cười một tiếng “ Bùi Hữu ta làm gì mà có khả năng phi thường như vậy, có thể làm cho bệ hạ xuống đài? Chỉ là phanfn àn vớ vẩn thôi, Oánh nhi cần gì phải cho là thật?”

    “ Tốt lắm, ta hy vọng đó chỉ là một câu nói đùa của Nhị thúc, sau khi trở về ta sẽ bảo Kỳ nhi quên chuyện này đi.” Vừa nói, Bùi Oánh đứng lên, vừa đi ra phía ngoài nàng vừa nói: “ Ta chỉ tạm thời xuất cung nên không tiện ở lại lâu bên ngoài. Ta đi về đây.”

    Hòn đá trong lòng Bùi Hữu rơi xuống đất, lão vội vàng đưa Bùi Oánh ra cồng chính. Bùi Oánh lên phượng giá lại phát hiện chiếc xe ngựa vừa rồi đã không thấy. Nàng không nói gì thêm, chỉ hạ lệnh một tiếng “ hồi cung” , xe ngựa liền lộc cộc rời khỏi Bùi phủ.

    Bên trong xe ngựa, sắc mặt Bùi Oánh liên tục biến đổi. Mặc dù Bùi Hữu chỉ nói phớt qua, nhưng Bùi Oánh cũng không bị ông ta nói đùa như vậy làm cho mê hoặc. Nàng biết cho tới bây giờ Nhị thúc đều là nổi tiếng vì cẩn thận, bảo thủ, nên tuyệt đối sẽ không nói ra việc thay thế Hoàng thượng trước mặt thái tử làm trò đùa. Lâm vào đường cùng, ông ta sẽ bí quá hoá liều mà làm những hành vi cực đoan. Bùi Oánh tin tưởng Bùi Hữu quả thật là cố tình ủng hộ Thái Tử lên ngôi. Hơn nữa bọn họ đã hành động, chồng mình vắng mặt ở Trường An chính là thời cơ tốt nhất của bọn họ.

    Ra khỏi phường An Nghiệp, Bùi Oánh đột nhiên vén màn xe hỏi Chấp Qua Giáo Úy đang hộ vệ bên ngoài cửa sổ: “ Triệu Giáo Úy, vừa rồi cỗ xe ngựa kia là của ai, các ngươi nhìn thấy ai lên xe ngựa chứ?”

    “ Hồi bẩm nương nương, là Tông Chính Tự Khanh Lý Kiều. Thần thấy tận mắt ông ta lên xe ngựa, hành động cực kỳ bí hiểm.”

    Lý Kiều. Bùi Oánh nao nao, chẳng lẽ ông ta cũng tham gia hành động phản đối chồng mình sao? Nàng đột nhiên lại nghĩ tới sự khác thường khi ra cửa cung. Lúc này trong lòng Bùi Oánh bất chợt sinh ra một ý niệm trong đầu, Tả Vũ Lâm Quân Đại Tướng quân Lý Tô không phải là con của Lý Kiều sao? Mặt của nàng thoáng chốc trở nên trắng bệch, nàng hoàn toàn nghĩ thông suốt. Đám người Bùi Hữu bọn họ đã nắm Vũ Lâm Quân trong tay, Vũ Lâm Quân nghiêm ngặt khống chế cửa cung nói rõ bọn họ rất có thể đã phát động chính biến trong một hai ngày tới.


    reakNewLine]>
     
    akhikhi, dante2k1 and buinhi99 like this.
  3. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Danh Môn
    Tác giả: Cao Nguyệt
    -- o --

    Quyển 4: Đế quốc chạm trán



    Chương 58 : Bỏ xuống đồ đao







    Nhóm Dịch: Hồng Mai
    Biên dịch: DHN
    Nguồn: metruyen.com



    Cả người Bùi Oánh bắt đầu khẽ run lên, như vậy sẽ làm cho cha con bọn họ tương tàn, Kỳ nhi sẽ chết . Không! Không thể để cho bọn họ thực hiện được, không thể vì lợi ích Bùi gia mà phá hoại Đại Đường.

    Bùi Oánh bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, nàng không mang giấy bút liền kéo xuống từ trong váy một mảnh lụa trắng trải ra trên giường. Lại gỡ xuống cây trâm cài đầu, kiên quyết đâm vào đầu ngón tay. Từ ngón trỏ trắng nõn máu tươi trào ra, Bùi Oánh đột nhiên do dự. Nàng biết cứ như vậy, Bùi gia có thể sẽ thật sự diệt vong. Nhưng mà nếu như không viết thì tình phụ tử của bọn họ, công sức chồng chăm lo việc nước suốt tám năm ròng, sự giàu có an bình của dân chúng Đại Đường ... tất cả sẽ trôi theo dòng nước. Hơn nữa chỉ có kịp thời ngăn bọn họ mạo hiểm lại mới có thể làm cho tội nghiệt của bọn họ giáng đến mức thấp nhất.

    Máu trên ngón tay đã hơi đọng lại, Bùi Oánh lại lần nữa nặn thêm máu tươi rồi run tay viết ra năm chữ: “ Tướng Vũ Lâm Quân loạn.”

    Đợi cho huyết thư khô đi, nàng đang muốn giao cho thị vệ. Nhưng liền nghĩ lại, nếu như cửa thành cũng bị khống chế như vậy thì thị vệ chưa chắc có thể đi ra. Phải nghĩ tới biện pháp khác đảm bảo hơn. Bùi Oánh trầm tư một lát liền giao huyết thư cho thị nữ tin cẩn nhất của mình rồi dặn dò nàng ta: “ Ngươi lập tức đi đến Trọng Bảo Các ở chợ phía đông tìm được Kinh Nương, lệnh nàng ta lập tức xuất phát đi Hàm Dương đem thư này giao cho Hạ Lâu tướng quân. Nói cho nàng sự việc rất quan trọng, không thể có sơ ý nhỏ nhất.”

    Thị nữ đồng ý một tiếng, lập tức xuống khỏi phượng giá, cưỡi một con ngựa. Dưới sự bảo vệ của hai tên thị vệ nhằm hướng chợ phía đông chạy gấp đi. Bùi Oánh nhìn theo bóng lưng bọn họ biến mất, một loại đau buồn khó có thể ức chế đột nhiên tràn vào trong lòng. Quốc gia, gia tộc, gia nhân giống như ba lưỡi dao sắc bén đồng thời cắm vào trái tim nàng. Trong lúc vô tình, ánh mắt của nàng bị nước mắt làm mờ đi.

    Tại Quan Trung tổng cộng Trương Hoán bố trí ba mươi vạn đại quân, chủ yếu phân bố ở ba nơi Đồng Quan, Phượng Tường cùng Trường An. Trong đó bên trong thành Trường An có năm vạn Vũ Lâm Quân cùng hai vạn quân coi cửa thành, mặt khác còn có mười vạn đại quân đóng quân tại các quân doanh lớn ở vùng ngoại ô cùng đại doanh Hàm Dương. Mười vạn quân đội đóng quân bên ngoài Trường An thì khác với Vũ Lâm Quân, được Trương Hoán mệnh danh là Thiên Kỵ quân do Hữu Thiên Ngưu Vệ Đại Tướng quân chỉ huy. Còn quân coi cửa thành thì do Hữu Kim Ngô Vệ Đại Tướng quân Thống soái. Trước mắt Hữu Kim Ngô Vệ Đại Tướng quân chỉ huy quân cửa thành là Lý Thành Liệt, hắn chính là tướng quân Thành Liệt người Khương trước đây được Trương Hoán ban họ cho thành Lý Thành Liệt. Mặc dù hắn cũng là tâm phúc của Trương Hoán, nhưng hắn làm việc dễ dàng xúc động, đồng thời binh lực trong tay cũng ít. Vì vậy Bùi Oánh không tìm hắn, mà là tìm đương nhiệm Hữu Thiên Ngưu Vệ Đại Tướng quân Hạ Lâu Vô Kỵ .

    Hành dinh Thiên Kỵ Doanh ở tại Hàm Dương, ở đây có đóng sáu vạn đại quân . Bóng đêm tàn dần, một vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời đêm màu xanh sẫm. Gió đêm nhè nhẹ thổi lướt qua những mảng rừng rậm lớn bên ngoài thành Hàm Dương xua đi cái nóng ban ngày. Trên đỉnh một quả đồi nhỏ, có một người chắp tay đang đứng. Hắn đứng thẳng lưng, trong tay chắp sau lưng cầm huyết thư của Bùi Oánh, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trường An ở phương xa. Ngay vừa rồi, hắn đã hạ lệnh Thiên Kỵ quân đóng chung quanh Trường An trước lúc hừng đông tập kết đi về hướng tây bắc để hội họp với đại quân của Hạ Lâu Vô Kỵ, rồi cùng nhau nhằm hướng Trường An xuất phát. Đồng thời hắn cũng hạ lệnh cho Lý Thành Liệt phải khống chế cửa thành nghiêm ngặt, chuẩn bị phối hợp đại quân Hạ Lâu Vô Kỵ vào thành.

    Mệnh lệnh đã ban ra, không có cách nào vãn hồi. Hắn lại nhìn qua huyết thư của Bùi Oánh trong tay mà không khỏi thở dài một tiếng, lòng đầy thê lương mà quay trở về thành Hàm Dương. Bên ngoài Đông Cung, hơn mười bóng quân kỵ sĩ bóng người chuyển động, vây quanh một vị tướng quân trẻ tuổi chạy nhanh ra khỏi Trọng Minh môn. Trong bóng đêm kín đáo chỉ nghe một giọng nói kiên định truyền đến “ Xin Viên tướng quân chuyển lại bệ hạ, thần nguyện vì bệ hạ nhảy vào núi đao biển lửa cũng không chối từ.”

    Tiếng vó ngựa vang lên, mọi người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm dày đặc.

    Khi một tia nắng ban mai xuyên qua đám mây, một ngày mới lại bắt đầu. Vũ Lâm Quân đóng quân tại Tây Nội Uyển bắt đầu phân ban thường trực, nhưng mà hôm nay có hơi khác thường. Quân số ba nghìn người thường trực lại gia tăng đến một vạn hai nghìn người. Đại đội binh lính trùng trùng điệp điệp đi ra từ quân doanh, lập tức liền khống chế Đại Minh Cung, Đông Cung, Hoàng Thành, Thái Cực Cung, cửa cung và các nơi quan trọng.

    Tất cả binh lính cùng các tướng quân đều không biết chuyện gì xảy ra, bề trên hạ mệnh lệnh là: lợi dụng ngày nghỉ lên triều để tiến hành luyện tập phòng thủ.

    Sáng sớm. Tả Vũ Lâm Quân Đại Tướng quân Lý Tô mặc giáp đội mũ sáng lòa xuất hiện ở Đan Phượng môn của Đại Minh Cung. Năm nay Lý Tô ước bốn mươi tuổi, vóc người khôi ngô, cao lớn vạm vỡ. Hắn là con thứ của Thuận Dương vương Lý Kiều, mười tám tuổi nhập ngũ tại Lũng Hữu, liên tục đảm nhiệm chức quân trong quân Sóc Phương lúc ấy do Vi Ngạc làm Thống soái. Cao nhất từng đảm nhiệm chức Định Viễn Quân Binh Mã Phó Sứ. Từ sau khi Trương Hoán nổi lên tại Lũng Hữu, hắn bởi vì công của cha nên bắt đầu được Trương Hoán trọng dụng, từ từ đi theo hướng làm lãnh đạo quân đội. Khi Trương Hoán lấy Quan Trung thì đảm nhiệm chức Thống soái Tả lộ quân đi đầu tiến vào chiếm giữ Trường An để thay thế Kim Ngô Vệ của Thôi gia. Sau khi Trương Hoán đăng cơ, hắn lại trở thành một trong mười hai Vệ Đại Tướng quân. Từ năm ngoái được nhậm chức Tả Vũ Lâm Quân Đại Tướng quân.

    Lý Tô đã liên tục không ngủ hai ngày hai đêm, áp lực cực lớn khiến cho hắn trắng đêm khó ngủ. Về bản ý thì hắn tuyệt không muốn tham gia vào kế hoạch phản đối hoàng thượng. Chính bởi vì Hoàng thượng tín nhiệm hắn mới phong hắn làm Tả Vũ Lâm Quân Đại Tướng quân. Nhưng mà hiện tại hắn lại làm trái với tín nhiệm này. Hắn không cách nào cự tuyệt cha mình quì xuống cầu xin ủng hộ việc lập Thái Tử làm đế.

    Mặc dù Lý Tô đã cố gắng rất lớn, nhưng bởi vì thời gian gấp gáp nên vẫn làm cho hắn có cảm giác kế hoạch này trăm ngàn chỗ hở, thậm chí là cam chịu mạo hiểm. Ví dụ như quân số của quân coi cửa thành dưới trướng Lý Thành Liệtso sánh với hắn không chênh mấy, nếu như đối phương quay giáo đâm lại một kích thì hắn sẽ trả lời như thế nào. Lại ví dụ như bốn phía Trường An bố trí mười vạn Thiên Kỵ quân thì hắn cũng không có đối sách. Ngoài ra hắn đảm nhiệm Tả Vũ Lâm Đại tướng quân cũng chỉ có một năm rưỡi, còn lâu mới có thể nắm trong tay các tướng quân là trung hạ cấp dưới trướng. Hắn chỉ có thể chọn dùng phương thức lừa gạt. Một khi các tướng quân phát hiện chân tướng rồi sẽ có hậu quả gì thì hắn cũng hoàn toàn không biết nốt.

    Đủ loại nhân tố bất lợi đều không cách nào giải quyết mà lại vội vàng lên ngựa, mà tất cả những người lập ra kế hoạch lại đều là các quan văn hiểu biết nửa nửa vời. Bọn họ căn bản là không biết danh tiếng của Trương Hoán trong quân Tây Lương. Nhưng việc đã đến nước này thì hắn cũng không có gì để lựa chọn, Lý Tô chỉ có thể đồng lòng cùng cha đi lên lối không đường về.

    Nhưng mà Lý Tô cũng không phải đơn độc chống đỡ, hai tên phó tướng của hắn là Trung Lang Tướng Hàn Chuẩn cùng Trung Lang Tướng Phiền Băng Yến làm trợ thủ đắc lực cho hành động của hắn lần này. Hai người này từ hai mươi năm trước đã đi theo hắn, có thể nói là tâm phúc của hắn. Dựa theo bố trí từ trước, Trung Lang Tướng Phiền Băng Yến phụ trách khống chế Hoàng Thành và Đông Cung, mà Hàn Chuẩn phụ trách khống chế hậu cung.

    “ Hàn Tướng quân, ngươi khống chế hậu cung cho ta, không cho phép bất luận kẻ nào xuất cung!” Lý Tô ngước đôi mắt đầy tơ máu mà ra mệnh lệnh. Hôm qua Tần Ngọc trông coi Tả Ngân Thai Môn dám trái lệnh cho Hoàng Hậu xuất cung bị hắn phạt nặng một trăm quân côn, giam giữ trong doanh trại. Cho dù như thế nào hôm nay không thể lại để xảy ra việc ngoài ý muốn. Hắn thấy phó tướng Hàn Chuẩn dường như còn hơi do dự bèn lập tức quát to: “ Nếu như ngươi dám can đảm trái lệnh, lập tức chém không tha!”

    Hàn Chuẩn kinh hoàng liền ôm quyền nói: “ Mạt tướng tuân lệnh.”

    Lý Tô thu xếp phòng ngự các nơi xong xuôi, chính hắn tự mình dẫn năm nghìn Vũ Lâm Quân trấn thủ sân rộng cung Đan Phượng, nơi đó sẽ là địa điểm diễn ra kế hoạch lần này “ Xuất phát!” Lý Tô vung tay lên, đại quân trùng trùng điệp điệp đi về hướng sân trước cung Đan Phượng.


    Hôm nay nghỉ lên triều, vì vậy vào lúc sắc trời còn mờ thì Đại Minh Cung và bên trong hoàng thành vẫn vắng tanh. Chỉ ngẫu nhiên có mấy vị quan viên có phiên trực chạy tới nha môn. Mặc dù quan viên rất thưa thớt, nhưng Vũ Lâm Quân bố trí ở hai nơi này lại như sắp gặp phải đại địch. Binh lính võ trang hạng nặng tuần tra các nơi làm cho trong không khí Hoàng Thành cùng Cung Thành tản ra bầu không khí nghiêm túc. Đến giờ mão canh ba, cửa Đan Phượng mở ra là bắt đầu lục tục xuất hiện một số xe ngựa quan viên. Sở Hành Thủy, Phòng Tông Yển, Lý Kiều, Trường Tôn Nam Phương .v..v... Bốn mươi hai vị quan viên đến Đại Minh Cung. Tất cả mọi người đều mặc triều phục, vẻ mặt trang nghiêm. Hôm nay bọn họ đến chứng kiến bắt đầu của một triều đình mới. Hai người Bùi Hữu cùng Thôi Hiền đi tới Đông Cung nghênh đón Thái Tử Lý Kỳ. Dựa theo kế hoạch, bốn mươi bốn người bọn họ sẽ ủng hộ lập Lý Kỳ đăng cơ, rồi sẽ thông tri cho văn võ bá quan vào cung chào hỏi Tân Hoàng. Thời gian trôi qua từng chút một, ánh bình minh đỏ rực đã phủ kín bầu trời phía đông. Thời gian đã sắp sang giờ Thìn nhưng hai người Thôi, Bùi đi Đông Cung đã lâu mà lại chậm chạp không thấy đâu. Các quan viên đứng ở trên sân Đan Phượng đã bắt đầu hơi bất an, một loại cảm giác điềm xấu bao trùm trong lòng mọi người . Lúc này, một chiếc xe ngựa từ phía Đông Cung phi nhanh đến, mọi người đồng loạt nghênh đón. Cửa xe mở ra, Thôi Hiền vẻ mặt kinh hoàng đi ra “ Các vị, chuyện hơi không ổn rồi, Thái Tử đột nhiên mất tích .”
     
    akhikhi, dante2k1 and buinhi99 like this.
  4. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Danh Môn
    Tác giả: Cao Nguyệt
    -- o --

    Quyển 4: Đế quốc chạm trán



    Chương 58 : Bỏ xuống đồ đao (b)







    Nhóm Dịch: Hồng Mai
    Biên dịch: DHN
    Nguồn: metruyen.com



    “ Ồ!” một tiếng, trong đám người cùng ồ lên. Mọi người quay đầu lại nhìn Lý Tô, an nguy của Thái Tử là do hắn bảo vệ. Làm thế nào lại không thấy? Giờ phút này, Lý Tô cũng lòng dạ rối bời, mồ hôi tuôn xuống từ trán của hắn. Hắn cố kiềm chế sự bối rối của mình mà trầm giọng hỏi: “ Thái Tử mất tích từ lúc nào?”

    “ Chúng ta hỏi rất nhiều người, đại đa số mọi người cũng không biết. Bùi các lão vẫn còn ở Đông Cung để tra hỏi từng người.”

    Tim Lý Tô dường như rơi vào vực sâu, Đông Cung được Phiền Băng Yến phái người trông coi nghiêm ngặt. Thái Tử lại có thể vô duyên vô cớ biến mất, điều này nói rõ cái gì? Nó nói lên Phiền Băng Yến trông coi Đông Cung đã phản bội mình. Hắn vừa muốn hạ lệnh thì đúng lúc này, một chiến mã từ Đan Phượng môn phi nhanh đến. Lập tức một người thân binh của hắn lảo đảo chạy tới “ Đại Tướng quân không tốt rồi. Đại quân của Hạ Lâu Vô Kỵ đã vào thành, mấy vạn đại quân đang tiến về hướng Đại Minh Cung.”

    Tin tức kia giống như sấm sét giữa trời quang khiến cho tất cả mọi người bị chấn động đến ngây ra. “ Bùm!” Một tiếng, Trường Tôn Nam Phương lại sợ đến té xỉu, Lý Tô đã mỏi mệt cực kỳ đột nhiên trở nên tỉnh táo dị thường. Hắn cúi đầu suy nghĩ gì đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn, chờ đợi hắn ra quyết định sau cùng. Ánh mắt Lý Tô dần dần trở nên càng thêm đỏ đậm, đột nhiên hắn rút trường kiếm ra hét lớn một tiếng: “ Các huynh đệ, có phản quân muốn tấn công Đại Minh Cung, mau ngăn lại cho ta!”

    “ Lý Tướng quân không thể.” Sở Hành Thủy đột nhiên ý thức được không ổn, ông ta lập tức lớn tiếng quát ngừng lại. Nhưng Lý Tô đã không nghe lời của ông ta, hắn phóng ngựa phi về hướng Đan Phượng môn. Mấy ngàn binh lính đi theo phía sau hắn, giống như thủy triều tràn đến Đan Phượng môn. Đan Phượng môn vốn yên tĩnh lập tức nảy sinh sát khí, ánh đao bóng kiếm lóe như chớp bên trong Đại Minh Cung.

    Mười mấy tên quan viên thấy tình thế không ổn vội vàng trốn về hướng Hoàng Thành, sau đó từ Hoàng Thành quay trở về trong phủ của mình.

    Đại quân của Hạ Lâu Vô Kỵ vào lúc trời mới sáng liền lặng lẽ vào thành, mười vạn đại quân không lập tức lao tới Đại Minh Cung, mà là chia ra mỗi phường thực hiện giới nghiêm khẩn cấp, dọn sạch người đi đường dậy sớm trên đường cái, đóng cửa các phường môn. Sau đó, Hạ Lâu Vô Kỵ tự mình dẫn năm vạn đại quân xuất phát về hướng Đại Minh Cung.

    Giờ phút này trên con đường rộng rãi bên ngoài Đại Minh Cung phủ kín những đám đông binh lính, đen ngòm liếc mắt vọng không thấy giới hạn. Những tia nắng xuyên qua đám mây bắn ra hào quang chiếu vào khôi giáp đen bóng của binh lính lóe lên rạng rỡ. Đứng đầu đội ngũ chính là hơn mười hàng binh lính tay giơ cự thuẫn lên cao. Bọn họ ở cách xa Đan Phượng môn ước trăm bộ, tay cầm hoành đao, nỏ binh phía sau đã lên dây cường nỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú binh lính trên cửa thành cùng đợi mệnh lệnh tiến công. Hạ Lâu Vô Kỵ cưỡi trên chiến mã, mặt hắn không hề thay đổi nhìn cánh cửa vòng cung của Đại Minh Cung đang đóng chặt, trong đầu dường như vẫn còn vọng lại mệnh lệnh cuối cùng của bệ hạ: cho bọn hắn nửa canh giờ lựa chọn, nếu như vẫn đang không có biểu hiện thay đổi liền trực tiếp xông vào cung. Những kẻ bắt được chém đầu hết, không cần lo lắng an toàn của hậu cung, trẫm đã thu xếp thỏa đáng mọi thứ.

    Hai tên quân sĩ tay cầm cự thuẫn phi lên trước, đứng dưới Đan Phượng môn lên tiếng hô to: “ Binh lính trên lầu nghe đây, Lý Tô phạm thượng làm loạn. Hoàng thượng có chỉ, ai chủ động hạ vũ khí thì không truy cứu, kẻ nào ngoan cố chống lại sẽ chém theo tội tạo phản!”

    Bọn họ liền hô mấy lần, nhưng trên thành lâu vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Trên thành lâu có gần ngàn binh lính sắp hàng thành hình chữ nhất , bọn họ trương cung lắp tên nhắm ngay xuống dưới thành. Ở trong Đan Phượng môn phía sau bọn họ, hơn bốn ngàn kỵ mã Vũ Lâm Quân cầm chấp kích chờ đợi mở cửa nghênh chiến phản quân. Hai đại quân giằng co trước cửa Đan Phượng với sự nặng nề mà tràn ngập mùi hỏa dược. Bầu không khí căng thẳng giống như củi khô đổ đầy dầu hỏa, chỉ một đốm lửa là có thể bùng lên ngọn lửa ngút trời.

    Thời gian trôi qua từng khoảnh khắc, một trận nội chiến mắt thấy sẽ bùng nổ, trên trán Hạ Lâu Vô Kỵ mồ hôi hột chảy ròng ròng. Hắn tuyệt không muốn tự giết lẫn nhau, huống hồ phần lớn Vũ Lâm Quân là quân Tây Lương tinh nhuệ năm đó cùng với con cháu các gia tộc trong sạch ở Quan Trung. Một khi nổ ra xung đột, chắc chắn thây ngã khắp nơi, khi đó bất kể là đối với sự ổn định của triều đình hay sự tập hợp lòng quân đều phải chịu đả kích cực kỳ trầm trọng, bất kể là ai cũng không nguyện thấy kết quả như vậy.

    Lúc này, Hạ Lâu Vô Kỵ thúc ngựa tiến lên, hắn lớn tiếng gọi to lên trên thành lâu: “ Ta là Hạ Lâu Vô Kỵ, ta phụng mệnh lệnh Đô Đốc đến đây bình định Lý Tô làm loạn, các ngươi không được tham gia cùng đồng mưu, mau mau hạ vũ khí xuống.”

    Nghe thấy hai chữ Đô Đốc, không ít lão binh đều tỏ vẻ sợ hãi dao động. Bọn họ bắt đầu nghi hoặc, hai mặt nhìn nhau, dây cung cũng chậm rãi thả lỏng. Lý Tô đứng ở trên thành lâu đang xem cuộc chiến liền giận dữ, hắn đoạt lấy cung tên của một binh lính mà nhắm ngay Hạ Lâu Vô Kỵ bắn một mũi tên. Mũi tên bay sát qua chiến mã của Hạ Lâu Vô Kỵ, Lý Tô chỉ vào hắn chửi ầm lên “ Bịa đặt mê hoặc, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!”

    Hạ Lâu Vô Kỵ cũng không tức giận, hắn nhìn Lý Tô ánh mắt đỏ bừng trên thành lâu mà âm thầm thở dài một hơi. Hắn có thể hiểu được sự tuyệt vọng của kẻ từng là thuộc hạ này. Một mưu kế xếp đặt tỉ mỉ bị biến đổi , bị tâm phúc phản bội, bị đại quân vây khốn. Nói dối sắp sửa bị chọc thủng, Lý Tô đã bị dồn đến góc tường, hắn sắp diệt vong trong cơn điên cuồng.

    Còn cách thời gian tiến công cuối cùng không nhiều lắm, Hạ Lâu Vô Kỵ lui xuống. Hắn không hề sai người đi tới thuyết phục nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi thời khắc cuối cùng đến.

    Bầu trời tựa hồ tối sầm lại vào giờ khắc này, hào quang đã biến mất không thấy, mây đen dày đặc đang đè lên bầu trời Đại Minh Cung, gió sớm mai trên không trung mặc ý chồng chéo lên nhau làm cho cờ xí kêu lên phần phật! . Lý Tô trở nên vô cùng phấn khởi, ánh mắt đỏ đòng đọc gần như muốn nhỏ huyết. Hắn đã cảm thấy đại quân Hạ Lâu Vô Kỵ xao động. Sát khí không thể ức chế sắp sửa phát tiết, một trận đại chiến sắp xảy ra.

    Đúng lúc này. Từ bên trong Đại Minh Cung đột nhiên vọng đến một tràng tiếng vó ngựa dồn dập, mấy trăm thớt chiến mã vây quanh một chiếc xe ngựa tráng lệ vội vàng chạy tới. Là phượng giá, ánh mắt Lý Tô đột nhiên híp lại thành một khe. Hoàng Hậu lại đến, nên chết chính là Hàn Chuẩn! Đồ vô liêm sỉ, ngay cả hắn cũng phản bội lại mình .

    Phượng giá dừng lại bên cạnh đội kỵ binh phía sau cửa Đan Phượng, cửa xe đẩy ra, khuôn mặt kiên nghị mà xinh đẹp của Hoàng Hậu Đại Đường xuất hiện ở trước mặt mọi người. Rất nhiều kỵ binh tới gần phượng giá cũng không tự chủ được mà lui về phía sau. Trên sân rộng hoàn toàn yên tĩnh, sự yên lặng dường như ngay cả cái kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ.

    “ Ta muốn các ngươi để vũ khí xuống, trong quân Đường tuyệt không cho phép tự giết lẫn nhau.” Gió sớm thổi lướt qua bóng dáng nhỏ xinh của nàng khiến quần áo cùng mái tóc khẽ bay trong gió. Giọng của nàng rõ ràng mà vút cao vang vọng bên tai mỗi một kỵ binh tiếng vọng, “ Không hề có phản quân, Hạ Lâu tướng quân là phụng mệnh Đại Đường hoàng đế đến đây khống chế cục diện. Trong Đại Minh Cung khi hoàng đế vắng mặt thì xuất hiện một đám đại thần có ý đồ phản bội ngài. Các ngươi sắp sửa thành đồng lõa của bọn họ, nhưng hiện tại các ngươi vẫn còn có cơ hội, các ngươi không cảm giác được sao? Hạ Lâu tướng quân cũng không phát động công kích, đây là hoàng đế bệ hạ thương hại đối với các ngươi. Hạ vũ khí xuống, ta lấy thân phận Hoàng Hậu Đại Đường mệnh lệnh cho các ngươi, ta lấy thân phận Đô Đốc phu nhân đến cứu các ngươi. Hạ vũ khí đi! Ta sẽ thỉnh cầu hoàng đế bệ hạ tha thứ cho các ngươi vì không biết, ngài sẽ không trách tội các ngươi. Bởi vì các ngươi bị bưng bít, các ngươi là vì trung thành mà đánh!”
    Đại Đường Hoàng Hậu đột nhiên xuất hiện khiến cho tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc không thôi. Nàng vạch trần một bí mật động trời, trong triều thật sự đang phát sinh một cơn chính biến, mà cũng không phải lợi dụng ngày nghỉ lên triều để tiến hành luyện tập phòng thủ. Bùi Oánh xuất hiện khiến cho rất nhiều tướng quân trung hạ tầng lúc trước còn nghi vấn trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ. Bọn họ đúng là đang trợ Trụ vi ngược, mặc dù Lý Tô là Tả Vũ Lâm Quân Đại Tướng quân, nhưng truyền thống của quân Tây Lương là trung với Đô Đốc, trung với Đại Đường. Mà nói cho bọn họ chân tướng chính là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ. Mỗi một binh lính, mỗi một tướng quân đều kiên định tin tưởng nàng, tin tưởng Đô Đốc phu nhân của bọn họ. Loại tín nhiệm đến từ chính uy tín cao cả trong quân của Bùi Oánh suốt mười mấy năm qua, đến từ chính việc nàng một kim một chỉ khâu giày cho binh lính, đến từ sự quan tâm của nàng đối với người nhà của những binh lính bình thường. Binh lính có sự ngưỡng mộ đối với nàng, thậm chí vượt qua hoàng đế bệ hạ.

    Leng keng! Thanh giáo dài đầu tiên bị xuống, các tướng quân trung cấp bắt đầu mệnh lệnh cho binh lính mình hạ vũ khí. Càng ngày càng nhiều vũ khí buông xuống, những đội kỵ binh bắt đầu lui khỏi thành lâu, ngay cả binh lính trên thành lâu cũng bắt đầu bỏ cung tên xuống.
     
    akhikhi, dante2k1 and buinhi99 like this.
  5. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Danh Môn
    Tác giả: Cao Nguyệt
    -- o --

    Quyển 4: Đế quốc chạm trán



    Chương 58 : Bỏ xuống đồ đao (c)







    Nhóm Dịch: Hồng Mai
    Biên dịch: DHN
    Nguồn: metruyen.com



    Bùi Oánh thở phào một hơi thật dài, rốt cục kết thúc. Nàng cảm thấy một loại mỏi mệt chưa bao giờ có đang ập tới chính mình. Đột nhiên, trên thành lâu truyền đến tiếng của Lý Tô cao giọng hô “ Hoàng hậu nương nương, thần có tội. Thần nguyện lấy cái chết để tạ tội với Hoàng thượng!”

    Lý Tô trong cơn tuyệt vọng vung kiếm tự vận, thân thể của hắn từ trên thành lâu cao cao té xuống làm bắn ra một đám máu.

    Bùi Oánh sợ ngây người, một lúc lâu nàng mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong đôi mắt hiện lên một vẻ đau đớn sâu sắc. Nàng từ từ cúi mái đầu xinh đẹp xuống.

    Lúc này, Đan Phượng môn chậm rãi mở ra, phượng giá của Bùi Oánh đi ra sân rộng trước Đan Phượng môn, dừng ở trước mặt Hạ Lâu Vô Kỵ cùng năm vạn binh lính. Bùi Oánh đi ra khỏi xa giá, nàng nhìn binh lính đông đảo cùng Hạ Lâu Vô Kỵ đằng đằng sát khí . Nàng hít một hơi thật sâu rồi cao giọng nói: “ Bọn họ đã hạ vũ khí, ta lấy thân phận Đại Đường Hoàng Hậu mệnh lệnh cho các ngươi, không cho phép giết bừa một người nào.”

    Hạ Lâu Vô Kỵ nhảy xuống ngựa, khom người đáp: “ Thần xin tuân theo ý chỉ của nương nương!”

    Hắn đột nhiên xoay người, âm thanh dõng dạc truyền ra thật xa. “ Hoàng hậu nương nương có chỉ, chính biến đã bình ổn, không cho phép giết bừa một người nào.”

    “ Đại Đường Hoàng Hậu vạn tuế! Vạn tuế!” Tiếng hoan hô lập tức bay vút lên trong không trung Đại Minh Cung, vang vọng giữa đất trời.

    Tháng sáu năm Đại Trị thứ tám. Một hồi chính biến vội vàng đẻ non tại Đại Minh Cung, bởi vì Hoàng Hậu Bùi Oánh kịp thời xuất hiện đã bình ổn một cuộc quân Đường tự giết lẫn nhau sắp sửa bộc phát. Rơi vào cùng đường, Tả Vũ Lâm Quân Đại Tướng quân Lý Tô tự sát thân vong. Mặc dù đại quân Hạ Lâu Vô Kỵ không bộc phát xung đột cùng Vũ Lâm Quân, nhưng bọn hắn cũng không buông tha quan viên tham gia chính biến. Những đội binh lính bắt đầu bắt các quan viên tham gia chính biến tại mỗi phường Trường An. Trương Phá Thiên trong cơn tuyệt vọng uống thuốc độc tự sát. Bùi Hữu, Thôi Hiền, Sở Hành Thủy, Phòng Tông Yển .v..v... các quan lớn lúc trước tất cả biến thành tù nhân chờ đợi hoàng thượng quyết định. Lúc này, tất cả mọi người biết, với lòng dạ độc ác của Trương Hoán thì một trận giết hại thảm thiết là không thể tránh né .

    Tại Hàm Dương, hai người Hàn cùng Lý Bí đang quỳ gối trước mặt Trương Hoán, khẩn cầu hắn buông tha cuộc giết hại sắp sửa bắt đầu.

    “ Bệ hạ nên suy nghĩ thay bọn họ một chút. Tại sao bọn họ lại bí quá hoá liều, thậm chí bao gồm ba vị Tướng Quốc tiền nhiệm cùng một vị hiện nhậm chức Tể Tướng, cả Sở Tướng Quốc, Bùi Tướng quốc còn có Phòng Tướng Quốc. Những người này đều từng là cựu thần hết lòng lo lắng vì bệ hạ vừa mới đây. Bọn họ cũng là bị gia tộc làm cho không đường có thể đi. Thế gia mất đi ruộng đất, cũng có ý nghĩa gia tộc bọn họ sẽ sụp đổ. Bọn họ thật sự là làm vì bất đắc dĩ! Khẩn cầu bệ hạ để ý tới bọn họ nhiều năm gắng sức vì bệ hạ mà tha cho tính mạng của bọn họ đi!”

    Hàn than thở khóc lóc, liên tiếp dập đầu trên mặt đất không ngừng. Lý Bí bên cạnh cũng hạ giọng cầu khẩn: “ Bệ hạ nếu đã ban bố thực danh chế ruộng đất thì thế gia suy bại đã không thể tránh né. Hơn nữa, cấp cho các thế gia Bùi, Thôi, Sở vạn khoảnh ruộng đất cũng là bệ hạ năm đó chính miệng đồng ý. Hiện tại lại tước đoạt ruộng đất của bọn họ đã là thất tín trước. Nếu như bệ hạ lại giết chóc chắc chắn sẽ làm nguội lạnh lòng thần phục của tuyệt đại bộ phận quan trong triều, làm dao động nền tảng lập quốc của Đại Đường! Chuyện này cực kỳ quan trọng, thần khẩn cầu bệ hạ nghĩ lại rồi sau đó hãy làm. Chớ để vì một cơn xúc động nhất thời mà phẫn nộ mang đến thương tổn không thể xóa nhòa cho tương lai Đại Đường. Bệ hạ, xin lưu lại cho thế gia một chút tôn nghiêm cuối cùng đi!”

    Trương Hoán chắp tay đằng sau nhìn ngoài cửa sổ không nói năng gì. Hai người Hàn, Lý khổ công khuyên can thì hắn làm sao không nghĩ tới đây? Tất cả nảy sinh ở Trường An hắn đã nhận được báo cáo mới nhất do Hạ Lâu Vô Kỵ gửi tới. Hắn cũng hoàn toàn thật không ngờ vợ của mình lại đứng ra, cứu vãn việc quân Đường tự giết lẫn nhau. Lúc này trong lòng hắn cũng cực kỳ mâu thuẫn. Làm một bậc đế vương, đứng trước đấu tranh quyền lực hắn không thể có bất cứ lòng thương hại gì. Để phòng ngừa thế gia triều chánh lại trỗi dậy, hắn đã mưu đồ nhiều năm đối với thế lực khổng lồ của vài đại thế gia. Rốt cục đợi được cơ hội hôm nay, lấy tội tạo phản mà ra một đòn san bằng gia tộc bọn họ, hắn tuyệt đối muốn xuống tay.

    Nhưng hắn cũng biết rõ ràng, nếu như mình thực sự giết cả nhà Bùi gia, Thôi gia, vậy Bùi Oánh cùng Thôi Trữ liền không cách nào đứng chân ở trong cung, mấy đứa con trai của hắn đều sẽ sinh ra chia rẽ không thể đền bù với hắn. Không chỉ có như thế, hắn cũng biết tuyệt đại bộ phận triều thần trong triều đều đồng tình với mấy đại thế gia này. Dù sao vẫn có đủ loại liên lạc mật thiết mà phức tạp, sau khi giết hại đẫm máu thì những đại thần còn lại cũng từ đó bằng mặt không bằng lòng với hắn. Còn Đại Đường cường thịnh và phục hưng thì cũng không thể nào nói đến nữa. Từ điểm này mà nói, thanh đao này lại hoàn toàn không thể chém xuống. Vì chuyện này, hắn đã suy nghĩ suốt một tháng mà vẫn luôn khó có thể quyết định. Nhưng Bùi Oánh ra mặt liền giống như một quả cân cuối cùng thêm vào sự thăng bằng tế nhị, làm cho Trương Hoán rốt cục đưa ra quyết định cuối cùng.

    Hắn quay đầu nói với Hàn và Lý Bí: “ Vì sự ổn định của Đại Đường ta, trẫm đồng ý với lời khẩn cầu của các khanh, bỏ qua cho tánh mạng của bọn họ. Nhưng ý đồ phát sinh chính biến của bọn họ lại phạm vào tội lớn tày trời. Tội không thể tha thứ, trẫm quyết định bãi miễn tất cả chức quan của Bùi Hữu, Thôi Hiền, Phòng Tông Yển, Lý Kiều cùng tất cả những ai tham gia và trù tính, tước đoạt tước vị từ quan của Sở Hành Thủy, Trương Phá Thiên, Trường Tôn Nam Phương. Mặt khác, con cháu Thất Đại Thế Gia Thôi, Bùi, Phòng, Vi, Sở, Trương, Vương phàm là không có công danh, dựa vào môn ấm thu được chức quan đều cùng bãi miễn hết, tước chức cho làm dân. Chỗ trống trong quan viên sẽ do tiến sĩ trúng tuyển từ khoá trước nhậm chức. Hai vị, các khanh có thể đón nhận quyết định này của trẫm?”

    Hàn cùng Lý Bí nhìn nhau, mặc dù quyết định này của hoàng thượng có lẽ vẫn hơi độc ác, nhưng dù sao hắn tha tính mạng cho đám người Thôi, Bùi. Thế này đã là đặc biệt khai ân đối với những kẻ chính biến không thành. Hai người tỏ vẻ đồng ý với tất cả, Hàn lại hỏi: “ Bệ hạ, nếu Phòng Tướng Quốc bị bãi tướng, vậy có thể chọn người thay ông ta?”

    Trương Hoán không chút nghĩ ngợi, liền đáp không chút do dự: “ Trẫm quyết định bổ nhiệm Thứ Sử Ích châu Bùi Minh Viễn làm Hộ Bộ Thượng Thư, Đồng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, tiếp nhận tướng vị của Phòng Tông Yển. Mặt khác, trong lúc trẫm vắng mặt ở Trường An thì Thái Tử tiếp tục Giám Quốc. Hy vọng các Tướng Quốc phụ tá thật tốt cho nó, không nên lại để xảy ra việc làm trẫm thất vọng.”
    Cuối tháng tám năm Đại Trị thứ tám, sau khi trải qua hơn hai tháng đường sá xa xôi thì đoàn của Trương Hoán rốt cục đã đến Toái Diệp Đô Đốc phủ là Di Bá Hải. Giờ phút này Di Bá Hải đã là giữa mùa thu, từng mảng màu vàng óng và màu đỏ tô điểm cho hai bờ Đại Hồ, nhuộm hết cả tầng tầng lớp lớp rừng cây. Trương Hoán đứng ở trên tường thành của thành Đại Hồ đưa mắt nhìn ra phương xa. Đại Hồ sóng nước mênh mông, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài chiếc thuyền mượn gió tây từ thành Di Bá ở bờ bên kia lướt nhanh mà đến. Trải qua gần hai năm từng bước xâm chiếm, lưu vực Di Bá Hải đã hoàn toàn bị quân Đường chiếm đoạt. Người Hồi Hột vốn chiếm đóng bờ đông Di Bá Hải, cũng bởi vì quốc nội Hồi Hột gặp nguy cơ nghiêm trọng mà bị buộc phải từ bỏ. Hiện tại Hồi Hột đã hoàn toàn co cụm lại, phía tây Kim Sơn đã không còn người Hồi Hột nào. Cùng đứng thị sát trên tường thành với Trương Hoán còn có Tây Vực đô hộ, Toái Diệp Đô Đốc Vương Tư Vũ và Đô Binh Mã Sử thành Đại Hồ Thi Dương, cùng với rất nhiều tướng lãnh cao cấp ở Toái Diệp.

    “ Hai năm nay các ngươi ngăn các thương đội người Túc Đặc, xem ra làm được không ít công lao.” Trương Hoán nhìn con nuôi Thi Dương của mình mà khẽ cười nói. Thi Dương rời khỏi Trường An từ năm Đại Trị thứ tư tới nay. Suốt bốn năm đã qua, hắn mặc dù mới mười tám tuổi, nhưng đã thân kinh bách chiến, được máu và lửa thử thách, hắn hoàn toàn không còn non nớt như chúng bạn cùng lứa mười tám tuổi. Hắn đã là một vị tướng quân hoàn toàn có thể tự mình tác chiến. Sự thực cũng là như thế, trước mắt hắn chính là Thống soái tối cao của hơn một vạn quân Đường đóng quân tại lưu vực Di Bá Hải, gánh vác đồng thời trách nhiệm phòng ngự Hồi Hột tây tiến cùng ngăn chặn nguồn vật tư từ phía tây chuyển cho Hồi Hột. Mặc dù trước mắt thì hoàng đế bệ hạ là cha nuôi của Thi Dương, nhưng Thi Dương tuyệt không muốn cho người khác biết chân tướng điều này. Hắn lập tức khom người đáp: “ Hồi bẩm bệ hạ, lúc mới phong tỏa thần có thu hoạch rất nhiều, liên tục phá đại án. Nhưng một năm gần đây bởi vì Đại Thực nghiêm cấm chuyển vật tư sang đông nên đại án đã rất ít. Có bắt được phần lớn là thương nhân nhỏ vì món lợi con con bí quá hoá liều, hơn nữa cũng càng ngày càng ít. Từ tháng trước đến bây giờ, thần đã không một lần thu được hàng hóa vận chuyển. Không chỉ có như thế, còn có lượng lớn người Hồi Hột trốn đến.” style='mso-special-character:line-break'>
     
    akhikhi, dante2k1 and buinhi99 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)