Khoa Huyễn Đại Vũ Trụ Thời Đại - Zhttty - Q7 - C28 (Tạm drop)

  1. Naron

    Naron Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/2/11
    Bài viết:
    651
    Được thích:
    56
    [​IMG]
    Đại Vũ Trụ Thời Đại
    大宇宙时代

    Thể loại: Khoa Huyễn | Tác giả: Zhttty

    Quyển 7: Hạnh phúc ngắn ngủi

    Chương 17: Tình cảm qua lớp thủy tinh

    Dịch giả: Naron

    Nguồn: Bàn Long chiến đội - Banlong.us







    Việc tiêm siêu vắc xin và thuốc X cho Morrison diễn ra rất thuận lợi. Do hắn vẫn còn hôn mê, nên tác dụng phụ của việc tiêm siêu vắc xin là phản xạ thần kinh được tăng cường lại không ảnh hưởng nhiều lắm đến hắn. Cho nên, đến ngày thứ hai, hắn được đưa xuống mặt đất cùng Trương Hằng và Hắc Thiết. Cả ba đáp xuống trụ sở mới xây dựng cạnh một cánh đồng cỏ xanh ngát. Địa hình nơi đây khá đẹp, có cánh đồng cỏ xanh mướt, có dòng sông uốn lượn xung quanh, kề bên là một căn biệt thự gỗ. Đây chính là nơi ở mới của ba người.

    Về chuyện của Morrison, Diêu Nguyên cũng có những dự định riêng.

    Đầu tiên, không nói về lợi ích toan tính, thì Morrison chính là huynh đệ cùng vào sinh ra tử với hắn. Có thể nói, tình cảm của Diêu Nguyên với Morrison tuyệt không kém những thành viên khác trong tiểu đội Hắc Tinh. Hơn nữa, Morrison còn là một người trọng tình trọng nghĩa, vì vậy Diêu Nguyên rất muốn hắn hồi phục.

    Còn nếu bỏ phương diện tình cảm ra, thì cũng nhất định phải giúp Morrison hồi phục. Là người đặc thù nhất trong tân nhân loại, sở hữu năng lực sánh ngang với toàn năng giả, khi phiến giả (người lừa gạt) rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt? Điều này phải đợi cho đến khi Morrison tỉnh lại mới biết được.

    Tỷ như hiện giờ, Diêu Nguyên đã biết được ý nghĩa tồn tại của toàn năng giả. Là người đứng đầu tân nhân loại, là nhân vật tinh thần của bọn họ. Chỉ cần toàn năng giả còn sống, như vậy vĩnh viễn không xuất hiện tình trạng tân nhân loại làm phản hoặc chống đối. Thực ra, nếu tân nhân loại dự định làm phản, đó sẽ là một việc vô cùng nguy hiểm. Nhưng Diêu Nguyên hiểu rõ điều đó cơ bản không thể xảy ra, nếu không hắn cũng không cho phép Vương Quang Chính rầm rộ chiêu mộ binh lính như vậy.

    Như vậy tân nhân loại có thể sánh ngang với toàn năng giả, khi phiến giả thì sao? Năng lực của hắn có chỗ nào đặc thù đây?

    Tóm lại, vì những lý do trên, Diêu Nguyên quyết định chuyển Morrison xuống mặt đất, phái Trương Hằng và Hắc Thiết chăm sóc và bảo vệ hắn. Vì sao lại chọn Hắc Thiết? Bởi vì hắn là người mạnh nhất trong toàn bộ cảm ứng giả, khả năng cận chiến của hắn gần như có thể sánh ngang với Diêu Nguyên.

    Về Trương Hằng, đây là dự tri giả mạnh nhất của loài người. Xác suất dự đoán thành công nguy hiểm của hắn luôn luôn là 100%, cứu mạng không biết bao nhiêu người. Cho nên, khi có Trương Hằng bên cạnh Morrison, Diêu Nguyên rất yên tâm. Mệnh lệnh của hắn cũng rất đơn giản, một khi phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào, đầu tiên ưu tiên bảo vệ Morrison quay về phi thuyền Hi Vọng. Nếu cần thiết, có thể để Hắc Thiết cản hậu.

    Và như thế, một kế hoạch “nghỉ dưỡng” hoàn hảo được thiết lập…

    Điều duy nhất làm cho Diêu Nguyên cảm thấy khó xử là việc Trương Hằng cho hắn biết tình trạng của Phong Tiểu Chanh – người thiếu nữ si tình chăm sóc Morrison suốt mấy năm qua. Phong Tiểu Chanh vốn là một cô gái xinh đẹp, thuần khiết. Mấy năm qua, cũng có vô số người theo đuổi nàng, nhưng nàng đều cự tuyệt, một lòng chăm sóc Morrison. Theo lời Trương Hằng, nàng đã khóc…khi Morrison rời đi.

    Nhưng hắn cũng đành bất lực, bởi Phong Tiểu Chanh không phải là tân nhân loại hay chuẩn tân nhân loại. Cho nên nàng không thể sử dụng hỗn hợp siêu vắc xin và thuốc X kia được. Còn loại siêu vắc xin dành cho người bình thường vẫn còn vấp phải nhiều vấn đề khó khăn. Ít nhất trong hai, ba tháng nữa thì mới có bản thử nghiệm. Vì vậy, Diêu Nguyên đành hạ quyết tâm sắt đất, ra lệnh chia cắt hai người.

    Vào ngày đầu trên mặt đất, Hắc Thiết và Trương Hằng chia nhau kiểm tra địa hình xung quanh. Cho đến khi Hắc Thiết xác nhận xung quanh không hề có mối nguy hiểm nào, hai người mới tạm hài long. Sau đó bắt đầu sắp xếp dụng cụ và đồ dùng, như phòng ngủ của Morrison, phòng riêng của hai người. Sau đó là trang bị, vật dụng cá nhân, vũ khí, đồ gia dụng…Bận rộn cả một ngày, đến khi tạm ổn, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

    Tâm tình của hai người khá thoải mái, bởi dù sao thì nhiệm vụ này cũng có thể coi như một kỳ nghỉ phép hiếm gặp. So với các binh lính khác trong quân đoàn vũ trụ hoặc tiểu đội Hắc Tinh, nhiệm vụ này vẫn còn nhàn hạ chán, không có nhiều nguy hiểm. Khu vực mà bọn họ đang ở chính là khu vực mà các chuyên gia xác định là an toàn. Mức độ an toàn của nó được đánh giá là màu xanh nhạt – tạm thời an toàn, xung quanh không có các sinh vật có thể gây nguy hiểm cho con người. Khi thành phố được xây dựng xong, mức độ an toàn của khu vực này sẽ được gia tăng thành màu xanh đậm – nghĩa là an toàn tuyệt đối. Loài người có thể an tâm sinh sống và vui chơi trong khu vực này, không cần lo sợ có sinh vật tấn công.

    Dĩ nhiên, có Trương Hằng bên cạnh thì cho dù khu vực xanh nhạt cơ bản cũng có thể coi như khu vực xanh đậm. Vì vậy, nhiệm vụ lần này chỉ là một kỳ nghỉ nhàn nhã.

    Khi sắp xếp xong vũ khí và đồ dùng, bỗng nhiên Hắc Thiết nở nụ cười hắc hắc, mở một chiếc túi, lấy ra vài chiếc cần câu, nói:

    -Sao nào Trương Hằng, có muốn đi câu cá không? Toàn là đồ cổ từ Trái Đất không đấy, nhiều năm không có đụng tới, không ngờ ta vẫn còn cơ hội dùng nó.

    Trương Hằng hơi ngạc nhiên, rồi vui mừng đáp:

    -Đúng rồi, tôi còn đang suy nghĩ buổi tối nên ăn gì, thịt nướng khoai tây hay là thịt hầm đậu. Vậy đi, tối nay chúng ta ăn cá đi? Cá trên hành tinh này không phải đã được kiểm định vô hại sao? Không nguy hại cho con người, thịt còn chứa rất nhiều chất dinh dưỡng. Chỉ cần được tiêm siêu vắc xin, như vậy ăn cá là một phương pháp bổ sung chất dinh dưỡng số một. Tôi còn chưa biết mùi vị của cá trên đây như thế nào.

    Sắc mặt Hắc Thiết có chút cổ quái, lắc lắc đầu nói:

    -Mấy con cá có chân đó à? Trông dị chết, trừ mắt trên đầu ra, ở dưới bụng còn có mắt nữa. Nhìn đúng là không quen.

    Trương Hằng không để ý lời càu nhàu của Hắc Thiết, hưng phấn cầm lấy chiếc xô đựng cá và một chiếc ghế câu, chạy về phía bờ sông. Phía sau, Hắc Thiết bất đắc dĩ đuổi theo.

    Không thể không ca ngợi tình trạng sinh thái trên hành tinh này. Đây là một hành tinh mới hoang sơ, không chút ô nhiễm. Khắp nơi có thể thấy được động vật hoang dã như loài bò sát ăn thịt giống khủng long, các động vật có vú khổng lồ, thậm chí còn có động vật lưỡng cư giống như ếch, chỉ khác là nó có cánh, thân dài đến 10 mét. Thiên nhiên và động vật trên đây hoàn toàn khác với Trái Đất, là kết quả của một quá trình tiến hóa riêng biệt.

    Còn về loại cá mà hai người định đi câu, hình dáng cũng không quá khác biệt với cá trên Trái Đất. Điểm khác biệt lớn nhất chính là bọn chúng có chân – điều này giúp chúng có thể di chuyển trên cạn một đoạn ngắn, sinh tồn trên đất liền một khoảng thời gian. Thậm chí, bọn chúng còn dùng đôi chân này để bò lên bờ, ăn các hạt ven sông…

    Về điều này, một vài nhà khoa học cho rằng sở dĩ cá trên hành tinh này có chân là kết quả của những đợt thủy triều nghiêm trọng, khiến cho sông, biển có những lúc hoàn toàn khô hạn. Như để chứng minh cho điều này, các nhà thiên văn học cho rằng với hoàn cảnh địa lý hai hành tinh ở sát nhau như vậy, các đợt thủy triều sẽ diễn ra rất nghiêm trọng, đôi lúc sẽ khiến cho sông, ngòi cạn khô. Vì vậy, kết quả là chúng ta thấy được giống cá quái dị như thế trên hành tinh này…

    Dĩ nhiên, Trương Hằng và Hắc Thiết ai thèm quan tâm đến mớ lý thuyết hỗn loạn kia. Bọn họ chỉ quan tâm đến bữa tối sắp tới của mình thôi, điển hình là việc câu cá. Không rõ là bọn cá trên hành tinh này chưa hề được ai “câu” qua hay sao, mà chỉ trong 10 phút ngắn ngủi, hai người đã câu được hơn 100 con cá lớn nhỏ. Nếu dùng ký để tính toán, hai người câu cũng phải được hơn 100 kg cá. Một phần do lưỡi câu, một phần do địa hình sông ngòi ở đây nên hai người không câu được con cá nào quá lớn, nhưng niềm vui khi câu được cá vẫn rất tuyệt.

    Trong lúc hai người đang vui vẻ câu cá, bỗng nhiên thiết bị liên lạc trên người Hắc Thiết vang lên. Sắc mặt Hắc Thiết biến đổi, lập tức để xô cá xuống, mở thiết bị liên lạc lên:

    -Ta là thượng úy Hắc Thiết – chiến đoàn số 1 thuộc quân đoàn vũ trụ.

    Giọng nói bên kia đáp lại:

    -Thượng úy Hắc Thiết, ta là binh lính Kolsite điều khiển phi thuyền canô. Cô Phong Tiểu Chanh hiện đang ở trên phi thuyền. Hạm trưởng ra lệnh cho ta đem nàng đến thăm Morrison.

    Hắc Thiết ngạc nhiên, hắn còn chưa kịp trả lời thì Trương Hằng bên cạnh vội đoạt lấy thiết bị liên lạc, gấp rút đáp:

    -Ta là thượng úy Trương Hằng – chiến đoàn số 1 thuộc quân đoàn vũ trụ. Đúng vậy, chúng tôi tiếp nhận mệnh lệnh này. Xin hãy mang cô ấy đến đây. À, chúng tôi hiện đang ở bên bờ sông câu cá, nếu được thì cậu bay qua đây đi.

    Lát sau, một chiếc phi thuyền canô cỡ trung xuất hiện. Trên phi thuyền có khoảng vài chục người đang ngắm nhìn cảnh quan bên ngoài. Trong đó, phần lớn là các đứa trẻ, có vài người lớn đi kèm. Lúc phi thuyền tới gần, Hắc Thiết và Trương Hằng cũng đứng lên, đẩy Morrison đi về phía bãi cỏ. Phi thuyền đáp xuống từ từ. Hai người thấy được Phong Tiểu Chanh đang đứng sát bên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.

    Trương Hằng nói vài câu với Hắc Thiết, sau đó đẩy Morrison tới gần của sổ của phi thuyền. Do chiếc phi thuyền này lơ lửng ở độ cao không cao lắm, chỉ cần Phong Tiểu Chanh hơi cúi đầu xuống đã gần như chạm vào Morrison bên dưới. Đương nhiên, chỉ là nếu như không tính lớp kính lạnh lùng đang ngăn cản họ. Nước mắt Phong Tiểu Chanh tuôn rơi…

    Nàng khẽ đập tay lên cửa sổ, miệng hé ra như muốn nói gì đó. Nhưng rồi, nàng chợt nhớ là bên trong phi thuyền hoàn toàn khép kín với bên ngoài, trừ phi dùng thiết bị liên lạc, nếu không thì không có thanh âm nào có thể truyền ra. Nàng nức nở liên hồi…

    Trương Hằng thở dài, cầm bàn tay của Morrison lên dán vào cửa sổ, áp vào bàn tay của nàng. Cứ như là hai người đang chạm tay vào nhau, như truyền đi hơi ấm cho nhau.

    -Morrison, tên lừa đảo kia, mau tỉnh lại đi. Em muốn anh gọi tên em, em muốn anh tỉnh lại, em không muốn cô độc một mình, em muốn trở thành tân nhân loại, em muốn sống cùng với anh, em muốn chăm sóc cho anh….

    Phong Tiểu Chanh bật khóc không ngừng, dần dần, tầm nhìn của nàng mờ đi, mắt tối sầm lại, té trên sàn ngất xỉu…

    Mọi người trên phi thuyền hốt hoảng nhìn lại, nhân viên cấp cứu bên trong phi thuyền vội vàng chạy đến bên nàng tiến hành sơ cứu. Bên ngoài, Trương Hằng và Hắc Thiết vội dùng thiết bị liên lạc để hỏi thăm tình hình. Nhưng không ai để ý đến, chân mày của Morrison chợt nhúc nhích…



    Góp sức hoàn thành Đại Vũ Trụ Thời Đại, xin mời vô đây!!
     
    Chỉnh sửa cuối: 16/9/14
  2. Naron

    Naron Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/2/11
    Bài viết:
    651
    Được thích:
    56
    [​IMG]
    Đại Vũ Trụ Thời Đại
    大宇宙时代

    Thể loại: Khoa Huyễn | Tác giả: Zhttty

    Quyển 7: Hạnh phúc ngắn ngủi

    Chương 18: Khi phiến giả!

    Dịch giả: Naron

    Nguồn: Bàn Long chiến đội - Banlong.us




    Anh Morrison quả thật bá đạo. :baby1:
    Bên lề, mấy chương này tác giả viết vừa dai, vừa dở, lặp ý tùm lum. Cứ như hết ý tưởng, viết ra cho đủ chữ vậy. Vì vậy bà con thông cảm nhá. Hết quyển này, mấy quyển sau hay hơn nhiều. :baby5:




    Phong Tiểu Chanh lên cơn sốt…

    Đúng vậy, sau khi gặp Morrison, nàng đã lâm vào hôn mê, sốt cao.

    Tất cả mọi người đều cho rằng nàng quá đau thương nên sinh bệnh, vì vậy không quá chú tâm. Ngay cả Diêu Nguyên, cũng cho rằng Phong Tiểu Chanh không chịu được sự xa cách nên phát bệnh, chỉ phân phối vài người chăm sóc nàng, căn dặn khi nàng tỉnh lại thì đưa nàng đến phòng hạm trưởng.

    Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại vượt khỏi dự liệu moi người. Cơn sốt của Phong Tiểu Chanh không thuyên giảm mà tăng lên, nàng hôn mê suốt một ngày một đêm. Các loại thuốc từ thuốc trị cảm sốt, đến cả kỹ thuật trị bệnh siêu từ đều vô hiệu.

    Đến ngày thứ hai, các nhân viên y tế chăm sóc cho Phong Tiểu Chanh cũng bắt đầu lo lắng. Không nhắc đến quan hệ của Phong Tiểu Chanh với Morrison, chỉ riêng việc nàng được đích thân hạm trưởng thăm bệnh đã chứng minh tầm quan trọng, chưa kể Diêu Nguyên còn ra lệnh, phải làm mọi cách để đảm bảo sự an toàn của nàng. Nhưng sau khi trải qua các cuộc xét nghiệm, chuẩn đoán, các nhà khoa học lại đưa ra một kết quả mà đến cả Diêu Nguyên cũng không ngờ tới…

    Phong Tiểu Chanh đang tiến hóa trở thành tân nhân loại!

    Đúng vậy, triệu chứng này của nàng rất giống với hai căn bệnh dịch thần bí trước kia. Đến giờ, các nhà khoa học vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân gây bệnh…Nhưng các việc cách ly hoặc phòng ngừa lây nhiễm đều không cần thiết. Bởi nếu nó có thể lây bệnh, ai chẳng muốn mình mắc bệnh? Sau khi hết bệnh, tệ lắm cũng là chuẩn tân nhân loại, còn bình thường đều trở thành tân nhân loại. Không bàn đến những lợi ích khác, chỉ riêng việc tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại mới có thể tiêm siêu vắc xin, tự do bước xuống hành tinh mới, chuyện đó đã đủ hấp dẫn mọi người.

    Nhưng…Tại sao Phong Tiểu Chanh lại đột ngột tiến hóa thành tân nhân loại vào lúc này?

    Điều này rất không bình thường. Hai lần thức tỉnh trước đây, lần đầu là lúc rời khỏi Trái Đất, tổng cộng có mấy trăm người mắc bệnh nhưng chỉ có 20% sống sót. Đến bây giờ, đó vẫn là điều tiếc nuối nhất của mọi người. Ai dám chắc chắn, trong số những người chết kia, không có toàn năng giả, khi phiến giả, hoặc là tân nhân loại kỳ lạ khác?

    Còn lần thứ hai thì mới diễn ra không lâu, là lúc phi thuyền Hi Vọng truyền tống đến hành tinh này.

    Có thể thấy, hai lần thức tỉnh, ít nhất mỗi lần đều có hơn 100 người trở thành tân nhân loại. Theo các cuộc điều tra của cơ quan tân nhân loại, đưa ra giả thuyết có thể các cuộc thức tỉnh này đều có liên quan với hành tinh có sinh vật sống. Ví dụ như lần đầu rời khỏi Trái Đất, chính là rời khỏi hành tinh có sinh vật sống. Còn lần thứ hai, chính là tiếp cận một hành tinh có sinh vật sống khác.

    Nhưng còn lần này, tại sao lại đến nửa năm sau mới phát sinh? Hơn nữa chỉ có một trường hợp?

    Đây chính là điểm khác thường mà các nhà khoa học không sao lý giải được.

    Thú nhận việc này thật xấu hổ, nhưng đến tận giờ, việc nghiên cứu tân nhân loại không hề có tiến triển đột phá gì cả. Như việc tại sao kỹ năng tân nhân loại lại xuất hiện, các vấn đề khi sử dụng kỹ năng đó, làm sao để rèn luyện kỹ năng…Tất cả đều chỉ mò mẫm tìm tòi và suy đoán, không hề có một bằng chứng hoặc lý thuyết nào trụ cột. Trong đó vấn đề quan trọng nhất thì lại càng không có manh mối –là việc làm sao sinh ra tân nhân loại. Nếu như có thể biến toàn bộ người dân, ai ai cũng là tân nhân loại hoặc chuẩn tân nhân loại, có thể nói tương lai của loài người sẽ bước sang một trang mới!

    Nhưng điều này là bất khả thi. Đừng nói đến nền khoa học kỹ thuật của loài người hiện giờ, đến nền khoa học ngoài hành tinh trong quần thể chiến hạm kia cũng bất lực.

    Nhưng bây giờ lại xuất hiện một trường hợp đặc biệt, chính là lần thức tỉnh của Phong Tiểu Chanh. Tại sao lúc nàng lại thức tỉnh đây? Tại sao không hề có một dấu hiệu nào báo trước? Tại sao chỉ có mình nàng thức tỉnh?

    Do nàng ăn phải loại thức ăn quái lạ nào chăng? Hoặc đã xảy ra chuyện gì kỳ lạ? Hoặc một người khác giúp nàng thức tỉnh?

    Nếu tìm được nguyên nhân, lặp lại quy trình, có thể giúp những người khác thức tỉnh chăng?

    Tóm lại, khi xác định Phong Tiểu Chanh đang tiến hóa trở thành tân nhân loại, toàn bộ hoạt động của nàng trong một tuần trước đó đều được kiểm tra cặn kẽ. Dĩ nhiên các chuyện riêng tư giữa nàng và Morrison thì không ai có quyền xem xét. Nhưng theo các dữ liệu ghi lại, điều khả nghi duy nhất tìm được, chính là lần tiếp xúc cuối cùng giữa nàng và Morrison, sau đó nàng bắt đầu thức tỉnh.

    Vì vậy, các nhà nghiên cứu đặt ra vài giả thuyết về nguyên nhân Phong Tiểu Chanh thức tỉnh.

    Đầu tiên là trạng thái kích động Nhưng khả năng này rất nhỏ, bởi hàng ngày, có biết bao nhiêu người trải quả trạng thái này, nhưng lại có ai biến thành tân nhân loại đâu?

    Đương nhiên, biết đâu tác động của bước nhảy không gian cũng góp phần vào. Nhưng có hơn mười vạn người đồng thời thực hiện bước nhảy không gian, trong đó ít nhất cũng mấy ngàn người có tâm trạng kích động, sao không ai biến thành tân nhân loại đây? Cho nên khả năng này cũng bị loại bỏ.

    Khả năng thứ hai chính là sự thống khổ, sự đau đớn khi chia lìa. Giả thuyết này dường như có vẻ hợp lý hơn giả thuyết đầu tiên. Bởi lần thức tỉnh thứ nhất diễn ra ngay sau khi loài người rời khỏi Trái Đất. Có thể khi đó, sự thống khổ do phải chia lìa hành tinh quê hương đã tác động nên mới dẫn đến lần thức tỉnh đầu tiên, cũng như sự chia lìa giữa Morrison và Phong Tiểu Chanh…

    Nhưng lại có nhà khoa học khác phản đối. Bởi nếu thế, các binh lính khi chết trận, những người thân của họ chẳng lẽ không đau khổ sao? Bọn họ chẳng lẽ không trải qua bước nhảy không gian sao? Tại sao không ai thức tỉnh đây?

    Cho nên khả năng này cũng bị bác bỏ.

    Còn khả năng cuối cùng…lại do Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu đưa ra…Nó có liên quan đến Morrison.

    Diêu Nguyên khi nhìn thấy bản báo cáo đó, vội vàng cho gọi hai anh chàng kia, hỏi cặn kẽ sự việc.

    Nhâm Đào ngoáy ngoáy lỗ tai, đáp:

    -Bởi vì tất cả khả năng đều đã bị loại bỏ. Cái gì mà lần đầu thực hiện bước nhảy không gian, cái gì sự đau khổ, hay là hành tinh có sinh vật sống….Toàn bộ khả năng này đều bị loại bỏ. Điều quan trọng ở đây, tại sao chỉ có mỗi mình Phong Tiểu Chanh thức tỉnh. Lần thức tỉnh thứ hai vừa diễn ra không lâu, tại sao nàng không thức tỉnh vào lúc đó? Mà bây giờ, chỉ đơn độc mỗi nàng thức tỉnh?

    Thích Hiểu Điểu ở bên cạnh gật đầu, tiếp lời:

    -Đúng, toàn bộ những giả thuyết trên đều đã bị bác bỏ. Cái gì mà nàng ta là trường hợp cá biệt, sự thức tỉnh chậm hơn người khác? Cái gì mà lần đầu thực hiện bước nhảy, tâm trạng kích động. Gì mà sự đau đớn khi chia ly, sự vui mừng khi đặt chân xuống hành tinh mới…Toàn bộ các suy đoán đều bị bác bỏ, vậy thứ còn lại chính là đáp án, cho dù nó có khó tin đến đâu chăng nữa.

    Trong phòng họp của cơ quan tân nhân loại, trừ các nhân viên nghiên cứu còn có Diêu Nguyên, Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu. Diêu Nguyên vận dụng kỹ năng của suy luận giả, suy nghĩ một lát rồi đáp:

    -Quả thật, theo lời hai cậu thì ta cũng nghĩ tới một khả năng…Morrison, đúng vậy. Bởi vì Phong Tiểu Chanh gặp Morrison nên mới dẫn đến việc nàng ta thức tỉnh. Ta nhớ dữ liệu trên phi thuyền có ghi lại, trước khi hôn mê, Phong Tiểu Chanh có nhắc tới việc muốn trở thành tân nhân loại, như vậy có thể ở bên cạnh Morrison.

    Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu nhìn nhau, ánh mắt hiện sự kinh ngạc. Lát sau, Nhâm Đào dò hỏi:

    -Nếu như vậy, suy luận của chúng tôi lại càng có cơ sở…Diêu Nguyên, ngài còn nhớ lúc trước, vì sao khi phiến giả (người lừa gạt) lại có thể sánh ngang với toàn năng giả, được phân định là cấp S không?

    Diêu Nguyên sửng sốt, gật đầu đáp:

    -Đúng, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được nguyên nhân…

    Thích Hiểu Điểu chen vào:

    -Bởi vì không có dữ kiện cũng như đầy đủ thông tin về năng lực của khi phiến giả. Với các thông tin thu thập được từ trước giờ, chúng ta chỉ mới kết luận khi phiến giả là sự nâng cấp của truyền đạt giả thôi…Đầu tiên, Diêu Nguyên, ngài còn nhớ cảm giác khi thức tỉnh lần đầu không?

    Diêu Nguyên dường như đã bắt điểm gì đó, gật đầu nói:

    -Ta cảm thấy vũ trụ mênh mông, bao la, cảm thấy mình nhỏ bé, cô độc như thế nào trong không gian rộng lớn đó. Cứ như chỉ cần khẽ cử động, ta sẽ biến mất. Vô số cảm giác cô độc, nguy hiểm, mất mác, hoảng sợ…hiện lên. Rồi sao đó, ta đã thức tỉnh.

    Nhâm Đào khẳng định:

    -Đúng, quá trình thức tỉnh của chúng tôi cũng như thế, bao gồm cả em gái tôi là Nhâm Trừu Nguyệt. Cũng là cảm giác cô độc trong vũ trụ bao la, sự nguy hiểm, hoảng sợ, mất mác…rồi tự nhiên thức tỉnh. Cho nên, chúng tôi có một phỏng đoán. Nếu như khi phiến giả có thể tạo ra trạng thái đó, sau đó thực hiện giống như áp dụng với thực vật ngoài hành tinh, lừa gạt con người. Diêu Nguyên, lúc ấy ngài cho rằng chuyện gì sẽ xảy ra?

    Khuôn mặt Diêu Nguyên biến sắc, đi tới đi lui trong gian phòng, trầm tư rồi đáp:

    -Như vậy, người bị lừa rất có thể sẽ tiến hóa thành tân nhân loại. Nhưng đó chỉ là một khả năng, dù sao quá trình thức tỉnh tân nhân loại, chúng ta vẫn chưa hiểu rõ. Ai dám khẳng định quá trình đó là chính xác? Không kể đến cậu, những người khác trên phi thuyền chắc hẳn cũng trải qua các cảm giác hoảng sợ, cô độc, mất mác…nhưng tại sao bọn họ lại không thức tỉnh?

    Thích Hiểu Điểu khoát tay:

    -Ai biết được? Cường độ không đủ chăng? Hoặc tâm thần đã xơ cứng, hoặc bị xã hội áp bức? Tóm lại, có phải như thế không, chúng ta không ai dám khẳng định một cách chắc chắn. Nhưng chỉ có điều này là chắc chắn, việc Phong Tiểu Chanh thức tỉnh có liên quan đến Morrison. Hơn nữa, nếu như các giả thuyết trên là sự thật, vậy nguyên nhân khi phiến giả có thể sánh ngang với toàn năng giả chính là…

    Hắn có thể biến toàn bộ loài người chúng ta trở thành tân nhân loại hoặc chuẩn tân nhân loại!



    Góp sức hoàn thành Đại Vũ Trụ Thời Đại, xin mời vô đây!!
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/9/14
  3. Naron

    Naron Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/2/11
    Bài viết:
    651
    Được thích:
    56
    [​IMG]
    Đại Vũ Trụ Thời Đại
    大宇宙时代

    Thể loại: Khoa Huyễn | Tác giả: Zhttty

    Quyển 7: Hạnh phúc ngắn ngủi

    Chương 19: Tân nhân loại và lữ trình thăm dò!

    Dịch giả: Naron

    Nguồn: Bàn Long chiến đội - Banlong.us







    Mấy ngày sau Phong Tiểu Chanh tỉnh lại. Dưới sự kiểm tra của cơ quan tân nhân loại, chính thức công nhận nàng trở thành tân nhân loại, hơn nữa còn trở thành truyền đạt giả.

    Dĩ nhiên, các nhân viên nghiên cứu vẫn không hiểu vì sao Phong Tiểu Chanh lại tiến hóa thành tân nhân loại. Hơn nữa không phải loại tân nhân loại bình thường hay chuẩn tân nhân loại, mà là một trong những tân nhân loại đặc thù. Chuyện này quả thật làm họ vò đầu bứt tóc không thôi.

    Trong lúc phỏng vấn Phong Tiểu Chanh, nàng cũng không biết nguyên nhân vì sao mình trở thành tân nhân loại. Bất quá, trong đó có một ít thông tin quan trọng được ghi lại, lưu trong tủ hồ sơ của cơ quan tân nhân loại.

    -…Đó là một khoảng không vũ trụ vô biên, bốn bề đen tối. Xa xa, chỉ có ngôi sao phát ra tia sáng yếu ớt, nhưng nó cách quá xa, cứ như chỉ trong chớp lát, những tia sáng kia sẽ biến mất.

    Tôi rất sợ. Sợ cảm giác cô độc, cảm giác bất an trong không gian tĩnh lặng, tối tăm đó. Tôi muốn được nhìn thấy người, tôi muốn tìm lấy cảm giác an toàn…

    Cho tới đây, quá trình này giống hệt quá trình biến thành tân nhân loại của những người khác. Nhưng chỉ riêng đoạn cuối lại khác biệt.

    -Đúng lúc đó, tôi nghe được tiếng của Morrison. Anh ấy nói cho tôi biết, đây là cảm giác mà anh ấy đã trải quả khi trở thành tân nhân loại. Anh ấy chuyển tải toàn bộ cho tôi. Về phần tôi có thể trở thành tân nhân loại hay không, phải dựa vào chính mình. Chỉ cần tâm linh của tôi còn kiên định, chỉ cần tôi còn muốn gặp anh ấy, chỉ cần tôi có ý nghĩ tìm lấy cảm giác an toàn. Như vậy, tôi sẽ trở thành tân nhân loại.

    Đoạn đối thoại này trở thành một trong những thông tin quan trọng nhất mà cơ quan tân nhân loại thu thập được. Mà nó cũng chứng minh những gì Diêu Nguyên, Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu suy đoán là sự thật. Quả nhiên, việc Phong Tiểu Chanh trở thành tân nhân loại có quan hệ với Morrison. Chẳng qua, mức độ liên quan vẫn chưa rõ. Là Phong Tiểu Chanh đã sắp trở thành tân nhân loại cho nên hắn mới có thể giúp đỡ? Hay là Morrison có thể giúp cho cả một người bình thường trở thành tân nhân loại?

    Nhưng cho dù ra sao, điều này cũng đã chứng minh năng lực của Morrison.

    Có thể giúp người khác thức tỉnh, trở thành tân nhân loại. Chỉ riêng điểm này, đã đủ vượt qua toàn bộ tân nhân loại khác. Có thể nói, đến cả toàn năng giả cũng không thể bì kịp. Trừ phi toàn năng giả còn có ưu thế và đặc điểm còn ẩn dấu khác, còn lại thì trong các tân nhân loại – khi phiến giả đã trở thành tân nhân loại đứng đầu!

    Bất quá, Diêu Nguyên không hề có cảm giác ghen tỵ hay bị uy hiếp. Tuy hắn là toàn năng giả, nhưng hắn còn là lãnh tụ của loài người. Đối với loài người, việc có những cá nhân phi phàm là việc tốt, chỉ cần họ không phải là loại cùng hung cực ác. Đặc biệt với Morrison, Diêu Nguyên vẫn rất tự tin về con mắt nhìn người của mình. Bởi hắn tin rằng Morrison là một người tốt. Dĩ nhiên không hề xảy ra việc đột nhiên có được sức mạnh lại trở nên biến chất. Vì vậy, Diêu Nguyên thật sự rất vui khi tìm ra một tác dụng nữa của khi phiến giả.

    -Quả nhiên, kỹ năng mạnh yếu không phải do lực lượng hơn kém, mà ở phương thức sử dụng cùng với người sử dụng. Trước đây, ai biết được khi phiến giả lại có thể sử dụng kỹ năng như vậy. Nhưng một khi chúng ta đã khám phá ra, mới cảm thấy trí thức của mình quá mức kém cỏi.

    Thích Hiểu Điểu lắc đầu, thở dài cảm thán.

    Nhâm Đào nói:

    -Bất quá, tôi cho rằng làm thế cũng có sự hạn chế nhất định. Tỷ như khi phiến giả, tố chất thân thể, không, hẳn là không liên quan lớn lắm. Vấn đề là tinh thần có thể chịu được quá trình thức tỉnh không. Theo sự tiến bộ của y học, cho dù con người sống kiếp người thực vật rất lâu đi nữa, vẫn có thể sống tốt. Cá nhân tôi cho rằng việc này liên quan rất lớn đến tâm linh, hay nói cách khác tinh thần. Nhưng điều này có chút kỳ quặc. Theo tôi biết, trong số tân nhân loại có rất nhiều người không theo đạo hoặc tín ngưỡng, như vậy xem ra quá trình này không có liên quan đến tín ngưỡng nhiều lắm.

    Diêu Nguyên nhìn Phong Tiểu Chanh đang trải quả các cuộc kiểm tra, bất đắc dĩ nói:

    -Tóm lại, trước mắt cũng do chúng ta hiểu biết quá ít về tân nhân loại. Rất nhiều thông tin về bọn họ, chúng ta vẫn mù tịt. Nhưng dù sao, chuyện trước mắt cũng là chuyện tốt, không phải sao? Phong Tiểu Chanh trở thành truyền đạt giả, có liên quan tới Morrison. Ít nhất chúng ta cũng biết hắn không hôn mê. Điều đó là đủ rồi, ta dự định để Phong Tiểu Chanh chăm sóc hắn, như vậy hắn có thể bình phục nhanh hơn.

    Sau khi hoàn tất cả cuộc kiểm tra, xác nhận nàng đã trở thành tân nhân loại – truyền đạt giả, Phong Tiểu Chanh lập tức yêu cầu Diêu Nguyên tiêm cho mình siêu vắc xin và hỗn hợp thuốc X. Dĩ nhiên, hắn nhanh chóng đáp ứng. Ngay trong ngày, Phong Tiểu Chanh được tiêm hỗn hợp siêu vắc xin và thuốc X, nhưng vẫn cần một tháng điều dưỡng. Tuy nhiên nàng ta lại quật cường không chịu, cầu xin Diêu Nguyên cho nàng gặp Morrison.

    Diêu Nguyên cũng muốn nàng sớm gặp lại Morrison, giúp hắn khôi phục ý thức, huống chi bên dưới còn có Hắc Thiết và Trương Hằng, có thể đảm bảo an toàn một cách tuyệt đối. Vì vậy, hắn đáp ứng yêu cầu của nàng, cho nàng xuống mặt đất trước thời hạn.

    Cứ như thế, Phong Tiểu Chanh “loạng choạng” bước xuống mặt đất, gặp lại Morrison hôn mê. Nhưng hành động kế tiếp của nàng lại làm cho Trương Hằng và Hắc Thiết đổ mồ hôi lạnh.

    Nàng đi tới kế bên Morrison, gõ mạnh vào trán của hắn. Sau đó “tiêu sái” - hay còn gọi là bước ba bước, vấp một bước, đi vào phòng của mình. Cảnh tượng đoàn tụ cảm động mùi mẫn, xen lẫn nước mắt như trong các bộ phim Hàn Quốc bi kịch nhất mà Trương Hằng và Hắc Thiết chờ mong hoàn toàn bị nàng phá nát.

    -Đồ lừa gạt, dám hôn ta trong mơ à. Đúng là đồ khốn kiếp, ta mà cũng dám hôn à?

    Phong Tiểu Chanh không ngừng lầm bầm, nhưng đôi môi lại nở nụ cười hạnh phúc.

    Cứ như thế, Phong Tiểu Chanh rốt cuộc ở bên cạnh Morrison, hơn nữa còn ở trong biệt thự trong mơ mà nàng ước ao. Bãi cỏ xanh mướt, dòng sông êm đềm, không khí trong lành…Tất cả như một giấc mơ, một thiên đường dành riêng cho nàng.

    Tạm gác lại cuộc sống mơ mộng của cô thiếu nữ kia, chúng ta sẽ trở về cuộc sống “rừng rú” của những người khác, những người cũng được tiêm siêu vắc xin và hỗn hợp thuốc X. Đối với họ, đây chính là cơn ác mộng.

    Chiến đoàn thứ chín thuộc quân đoàn vũ trụ, nơi Jerry gia nhập, đã ở trong rừng được 6 ngày. Chỉ vỏn vẹn 6 ngày, mà hắn cảm giác như đã qua một năm dài.

    Bắt đầu, mọi người còn cảm thấy phấn khởi, đặc biệt là không khí và nguồn nước trong lành, ăn các loại quả dại mà các nhà khoa học giám định…Cứ thế, bọn họ bước vào rừng rậm.

    Nhưng rất nhanh, cảm giác hưng phấn đó biến mất, trở thành cơn ác mộng. Bởi trong rừng, trừ trang phục chiến đấu trên người, súng Gauss cùng kiếm chấn động sóng cao tần, bọn họ không hề mang theo thức ăn, không có nước ngọt, không có túi ngủ, thậm chí ngay cả bật lửa cũng không nốt. Cứ như bọn họ là một đám người nguyên thủy thuộc cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn. Mà nhiệm vụ lần này là sinh tồn trong rừng một tuần.

    Được rồi, mấy vấn đề kia không bàn tới, nhưng đám quả dại có thể lót dạ được không?

    Đáng tiếc thay, siêu vắc xin hỗn hợp với thuốc X không phải là vạn năng. Ít nhất, nó không thể sinh ra thuốc giải độc, miễn dịch các loại quả, trái độc hại…Trừ một vài loại quả dại mà nhà khoa học đã nghiên cứu, còn lại hầu hết không ai dám đụng tới. Cho dù một số động vật nhỏ vẫn hái ăn bình thường, nhưng bọn họ vẫn không dám mạo hiểm.

    Nhưng may mắn thay, phần lớn thịt động vật lại có thể ăn được. Theo các nhà khoa học, động vật trên hành tinh này đều có thành phần chủ yếu từ chất đạm, cho nên hầu hết các loại thịt đều có thể ăn. Dĩ nhiên, loại trừ các loại sinh vật mang độc tố trong người như cá nóc trên Trái Đất vậy. Nếu ngươi “may mắn” ăn phải động vật mà các nhà khoa học chưa kiểm định, như vậy đành coi mệnh trời, bởi bữa ăn đó có thể là bữa ăn cuối cùng của ngươi.

    Vì vậy, trong chiến đoàn, Trung úy Halles trở thành nhân vật trụ cột. Hắn là một lão binh, dĩ nhiên đã điều tra kỹ địa hình, các loại động thực vật trước khi bắt đầu chiến dịch. Trong nhiệm vụ lần này, hắn đã kiểm tra xong hầu hết các loại động, thực vật trong cánh rừng. Thứ nào có thể ăn, thứ nào không thể, thứ nào ăn vô có tác dụng gì, hắn điều ghi nhớ.

    Cánh rừng này nằm ở rìa đồng bằng, là một khu rừng nhiệt đới ẩm ướt, cây cối khá rậm rạp. Có vài nơi đưa tay không thấy ngón, ánh nắng bị che khuất. Dưới chân là các loại nấm, cỏ dại mọc lan tràn. Khi chiến đoàn thứ chín tiến vào rừng, điều đầu tiên mà bọn họ phải học, chính là làm thế nào để sinh tồn, phục tùng mệnh lệnh và kỷ luật…

    Theo sự chỉ huy và hướng dẫn của Halles, mỗi ngày các tân binh đã bắt đầu có thể kiếm được thức ăn. Dĩ nhiên, việc chế biến chúng còn hơi khó khăn, một phần là do trong rừng quá ẩm ướt, đánh lửa còn khó. Cho nên, các tân binh chỉ có thể bắt chước toàn bộ những gì Halles làm, như làm thế nào ăn sống con mồi, làm sao tấn công vào chổ hiểm của nó, làm sao để giữ sức khỏe…

    Tóm lại, một tuần qua, với các tân binh của chúng ta thì đó là một tuần ác mộng.

    Nhưng, chuyến lữ trình này chỉ mới bắt đầu…



    Góp sức hoàn thành Đại Vũ Trụ Thời Đại, xin mời vô đây!!
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/9/14
  4. Naron

    Naron Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/2/11
    Bài viết:
    651
    Được thích:
    56
    [​IMG]
    Đại Vũ Trụ Thời Đại
    大宇宙时代

    Thể loại: Khoa Huyễn | Tác giả: Zhttty

    Quyển 7: Hạnh phúc ngắn ngủi

    Chương 20: Hành trình huấn luyện

    Dịch giả: Naron

    Nguồn: Bàn Long chiến đội - Banlong.us






    Bốp!

    Jerry tự tát mình một cái, định thần lại.

    Đương nhiên, hắn không phải là người biến thái thích tự ngược, chỉ là có một côn trùng đang hút máu trên mặt hắn. Cái tát vừa rồi đã dập nát con côn trùng đó, trên mặt và tay dính đầy thịt và máu tươi.

    Đúng vậy, hầu hết côn trùng trong rừng đều có kích thước lớn một cách bất thường. Có trời mới biết vì sao, nhưng nghe người khác đồn đại, vào kỷ Jurra, lúc mà khủng long vẫn còn là bá chủ trên Trái Đất, côn trùng cũng lớn một cách bất thường như vậy. Lý giải điều này, các nhà khoa học cho rằng do hàm lượng oxi trong không khí khá dồi dào, nên mới sinh ra các loại động vật có kích thước lớn như vậy…

    Với mấy chuyện này, Jerry đương nhiên cũng biết qua một chút. Nhưng đọc sách là một chuyện, còn tự mình thể nghiệm lại là chuyện khác!

    Tỷ như trong đời thường, gặp phải con muỗi bé tí, nhưng xuống đây nó lại to bằng bàn tay. Cái này đâu phải chỉ lớn hơn một chút, nếu có con to hơn gấp đôi, như vậy chỉ cần nhìn thôi cũng đủ sợ rồi.

    Mà trong khu rừng này, côn trùng hút máu to bằng hai bàn tay cũng có mấy loại, trong đó vài loại còn đặc biệt thích máu người. Không lẽ bọn chúng thấy máu người ngọt ngào nên nghiện rồi?

    Do đó, từ khi tiến vào rừng, vốn đã hạ mũ bảo hộ xuống, mọi người lại mang nó vào, không để lộ chút da thịt nào. Nhưng đã qua ba ngày ba đêm rồi, trang phục chiến đấu tuy cũng có nguồn phát năng lượng, nhưng để duy trì trong 24h liên tục thì cũng vô phương. Cho nên, cứ cách một khoảng thời gian, mọi người lại hạ mũ xuống nhằm tiết kiệm năng lượng. Hay nói cách khác, lúc di chuyển ban ngày thì để mũ lên, lúc ngủ thì hạ mũ xuống. Vì vậy, để đảm bảo an toàn trong lúc ngủ, các binh lính phải tìm cách khác. Tỷ như Halles, tìm một số cây cỏ đặc thù, bôi lên mặt, chỉ chừa lỗ mũi cùng mắt.

    Hôm nay, Jerry xem như không may lắm, trong lúc ngủ để làm rơi đám lá cây trên mặt mình, nên mới hấp dẫn một con côn trùng hút máu kia. Vì vậy, mặt hắn sưng phù cả ngày hôm sau, đến nói chuyện còn khó.

    Nhưng còn may, hệ thống miễn dịch của hắn rất nhanh thích ứng, đến xế chiều, vết sưng đã tan. Tuy thế, điều này cũng đã cho mọi người một bài học, khắc sâu lời nói của Trung úy Halles – trong lúc thi hành nhiệm vụ, đến cả ngủ cũng phải cảnh giác.

    Vào buổi chiều hôm đó, mọi người hợp lực giết chết một động vật nhiều chân, chiều dài khoảng 15 mét, chiều cao khoảng 3 mét. Sau khi giết xong, Halles chỉ đạo mọi người mổ bụng sinh vật đó, đồng thời giảng giải cho họ các điểm cần chú ý, Jerry không nhịn được đặt câu hỏi:

    -Đoàn trưởng, chẳng lẽ huấn luyện của chúng ta chỉ là sinh tồn trong rừng rậm như vậy sao? Hay là đi săn mấy con động vật hoang dã như vậy? Chúng ta không cần học mấy thứ như đi nghiêm, đứng nghiêm sao?? Tôi nhớ trên phi thuyền Hi Vọng, thấy các binh lính thuộc lực lượng phòng vệ vẫn phải luyện tập mấy thứ đó mà…

    Halles hơi ngạc nhiên, rồi phá lên cười, kiếm chấn động sóng cao tần trên tay vung xuống, cắt một miếng thịt của con vật, lên tiếng:

    -Chúng ta là quân đoàn vũ trụ, còn bọn họ là lực lượng phòng vệ. Hai lực lượng này hoàn toàn khác nhau.

    Một tân binh khác tò mò hỏi:

    -Khác nhau điểm gì? Không phải chúng ta đều là binh lính loài người sao?

    Halles chỉ vào trang phục chiến đấu, đáp:

    -Đây là chỗ khác nhau.

    Sau đó, hắn cầm kiếm chấn động sóng cao tần lên:

    -Đây cũng là chỗ khác nhau.

    Sau đó hắn chỉ vào mọi người xung quanh:

    -Và chỗ này cũng khác nhau.

    Chúng ta là tân nhân loại hoặc chuẩn tân nhân loại, điều này có ý nghĩa gì? Không bàn đến việc có sức mạnh phi thường, địa vị tôn sùng…Ta chỉ biết có một điểm chung duy nhất, đó là trách nhiệm bảo vệ loài người!

    Tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại chúng ta, có thể nói là những người mạnh nhất trong loài người. Bởi vì chúng ta có sức mạnh, cho nên mới có câu sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao. Có lẽ các ngươi đã nghe qua lời này, thậm chí còn cười nhạt khinh thường nó, nhưng điều ta nói chính là sự thật.

    Halles lớn tiếng:

    -Trong cuộc chiến với đám quái vật kia, là ai xung phong giao tranh với chúng? Là quân đoàn vũ trụ chúng ta! Là ai chém giết với bọn chúng, liều chết cản chúng lại? Là quân đoàn vũ trụ chúng ta! Là ai điều khiển phi thuyền chiến đấu, ngăn cơn sóng dữ? Là quân đoàn vũ trụ chúng ta! Chúng ta là sắt thép! Chúng ta là những người mang đến sự diệt vong cho kẻ địch! Chúng ta chiến đấu vì loài người! Chúng ta không được sợ hãi!

    Nói tới đây, Halles chỉ vào một người trẻ tuổi nói:

    -Peter, ngươi sợ nhất là máu. Bây giờ thì sao? Ngươi đã có thể ăn tươi nuốt sống các miếng thịt đẫm máu kia! Barryan, ngươi sợ nhất là mấy con côn trùng, nhưng giờ thì sao? Ngươi đã có thể dễ dàng giết chết bọn chúng, sau đó biến chúng thành bữa ăn của mình!

    Còn ngươi nữa, ngươi…

    Các ngươi đều đang lột xác! Biết không? Sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, các ngươi đều đang lột xác. Hơn nữa, khi rời xa nền văn minh của loài người, các ngươi mới cảm thấy chúng quý giá! Tỷ như bây giờ, các ngươi có muốn được tắm rửa không, ngâm mình trong bồn nước nóng không? Rũ bỏ bộ trang phục chiến đấu nặng nề này, ngâm mình trong bồn nước nóng, sau đó có một giấc ngủ trong chiếc giường ấm áp. Không cần lo lắng có động vật tập kích, không cần lo lắng có côn trùng hút máu mình, chỉ ngủ một giấc an lành, các ngươi có muốn không?

    Mười bốn tân binh sửng sốt, nhưng đồng loạt đáp lại:

    -Dĩ nhiên mong muốn!

    Halles gật đầu đáp:

    -Ta cũng thế. Vậy các ngươi có biết là ai cho chúng ta những thứ đó không? Không phải là hạm trưởng Diêu Nguyên, dĩ nhiên, ông ấy đã làm rất nhiều chuyện cho chúng ta. Ai cũng kính trọng ông ấy, nhưng ông ta không phải là thần, không thể một mình cho chúng ta những thứ đó. Đồng dạng, ai cũng không thể cho chúng ta những thứ đó, kể cả là thần. Bởi nếu hắn có tồn tại, chúng ta có đáng để hắn liếc mắt đến một lần không? Đó chỉ là sự tưởng tượng hão huyền của người đời thôi. Như vậy, ai mới là người cho chúng ta những thứ trên?

    Mười bốn tân binh đua nhau đưa ra các câu trả lời khác nhau, có người nói là cha mẹ, có người nói là công việc, thậm chí có người nói là do đồng tiền nhân loại. Halles sau khi nghe xong tất cả, mới đáp:

    -Những gì mà các ngươi nói, thật ra đều giống nhau…Chính là nền văn minh của nhân loại!

    Loài người chúng ta là sinh vật quần cư, nếu rời khỏi quần thể cũng như tự giết mình. Sự cô độc sẽ nuốt chửng chúng ta, hơn nữa không phải ai cũng là người vạn năng. Chúng ta cần nhiều đồng bào hơn để phát triển và truyền thừa nền văn minh. Đó chính là nền văn minh của nhân loại!

    Halles nói tới đây, chợt cắn răng gầm lên:

    -Cho nên, bảo vệ nền văn minh khỏi bất kỳ sự nguy hiểm nào, chính là trách nhiệm của quân đoàn vũ trụ chúng ta. Cho dù phải hi sinh, cũng phải hoàn thành! Hiểu chưa? Đám nhóc con, bây giờ các ngươi đã hiểu thế nào là dũng cảm, các ngươi đã không còn sợ hãi cánh rừng rậm này, các ngươi cũng hiểu sự quan trọng của việc phục tùng mệnh lệnh. Nhưng các ngươi vẫn chưa hiểu trách nhiệm trên vai mình.

    Chúng ta là những chiến sĩ cuối cùng của loài người nhân loại! Phía sau chúng ta, là mười mấy vạn đồng bào, phía sau chúng ta là nền văn minh của loài người. Bảo vệ nó, bởi phía sau chính là cha mẹ, người thân, bạn bè của các ngươi. Vì bọn họ, cho dù phải chết, các ngươi phải đi tìm chết cho ta!

    Nói tới đây, thanh âm của Halles đã mang theo sát ý lạnh buốt:

    -Còn nhớ những gì ta đã nói với các ngươi không? Trong trận chiến đầu tiên với đám quái vật, thiếu tá Vương Quang Chính từng đích thân giết chết một binh lính quân đoàn vũ trụ định đào ngũ. Lúc ấy, ta đứng ngay sau thiếu tá. Nếu như ngài ấy không làm điều đó, ta sẽ thất vọng với bọn họ, với các sĩ quan chỉ huy quân đội trên phi thuyền Hi Vọng. Nhưng may mắn là họ đã làm thế, hơn nữa còn tốt hơn ta tưởng nhiều. Đó mới là quân đoàn cuối cùng bảo vệ loài người! Lời cuối cùng, hết thảy sai lầm ta đều có thể bỏ qua. Nhưng chỉ có một điều các ngươi phải nhớ kỹ, tuyệt đối phục từng mọi mệnh lệnh, đồng thời đừng có mơ xoay người bỏ trốn trước mặt ta!

    Nếu không, cho dù ta có nhận ra các ngươi, cây kiếm chấn động sóng cao tần này cũng không nhận ra đâu!

    Cuộc nói chuyện khiến cho mọi người trầm tư, cho đến tận xế chiều, ai ai cũng im lặng nằm trên bãi cỏ. Trong đó, Jerry nằm cạnh Peter. Bỗng nhiên, Peter nhỏ giọng hỏi:

    -Jerry, nghe nói cha cậu là nhà khoa học à?

    Jerry hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp:

    -Đúng vậy, cha tôi là một nhà khoa học. Hình như là nhà khoa học về vật liệu gỗ.

    Peter nói:

    -Còn cha tôi là một quan chức bình thường, mới nhậm chức hạ nghị viện. Còn may, nhà tôi tương đối hòa hợp. Mỗi ngày, cha tôi về nhà tụ hợp, cùng tôi, mẹ và em gái xem phim. Lúc đó, cha tôi thường hay phàn nàn là mấy bộ phim này đã cũ lắm rồi, nhưng mà ông ấy vẫn xem. Đúng rồi, em gái tôi năm nay được 5 tuổi đó, em ấy sinh ra trên phi thuyền Hi Vọng mà…

    Jerry có chút hâm mộ:

    -Oa, tôi cũng muốn có một cô em gái. Mà nhà tôi cũng thế, rất hạnh phúc. Nhưng cũng có lúc xung đột. Cho nên tôi mới muốn ra khỏi nhà tự lập. Giờ nhớ lại mới thấy mình sáng suốt cỡ nào…

    -Đúng vậy, hiện giờ thì phi thuyền Hi Vọng đã rất tốt rồi…

    Peter bỗng nhiên ngồi dậy, nói một cách chân thành:

    -Tôi muốn trở thành một binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ đích thực, để bảo vệ gia đình của mình. Cho nên Jerry, mong cậu chứng kiến lời thề của tôi. Nếu có một ngày tôi quay lưng chạy trốn trên chiến trường, cậu cứ việc giơ kiếm giết tôi, đừng để cho tôi quên mất những lời răn của ngày hôm nay!

    Đồng thời, hắn giơ nắm đấm ra hướng về Jerry.

    Jerry im lặng một lúc lâu, rồi cũng giơ nắm đấm lên chạm vào Peter. Tiếng kim loại vang lên khiến cho mọi người xung quanh nhìn lại.

    -Tôi đáp ứng với cậu, là nhân chứng cho lời thề của cậu. Đồng dạng, nếu có một ngày tôi quay lưng chạy trốn, cậu cũng có thể cho tôi một kiếm.

    -Được!

    -Chúng ta là sắt thép! Chúng ta là những người mang đến sự diệt vong cho kẻ địch! Chúng ta chiến đấu vì loài người! Chúng ta…

    …không sợ hãi!



    Góp sức hoàn thành Đại Vũ Trụ Thời Đại, xin mời vô đây!!
     
  5. Naron

    Naron Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/2/11
    Bài viết:
    651
    Được thích:
    56
    [​IMG]
    Đại Vũ Trụ Thời Đại
    大宇宙时代

    Thể loại: Khoa Huyễn | Tác giả: Zhttty

    Quyển 7: Hạnh phúc ngắn ngủi

    Chương 21: Siêu quái thú!

    Dịch giả: Naron

    Nguồn: Bàn Long chiến đội - Banlong.us







    Sau cuộc huấn luyện 6 ngày kết thúc, mọi người bắt đầu quay trở về. Có lẽ gian khổ làm cho con người thay đổi, chỉ mấy ngày mà 14 tân binh đã hoàn toàn thay đổi, có chút tác phong của binh lính chân chính. Nhận thấy điều đó, Halles vô cùng hài lòng. Hắn thậm chí còn dự định mỗi tháng tiến hành một tuần lễ huấn luyện tương tự, để bọn họ hiểu rõ tầm quan trọng của nền văn minh nhân loại, trách nhiệm trên vai mình. Đó cũng là một phần của cuộc huấn luyện, không phải sao?

    Nhưng trong lúc quay trở về, vào lúc hoàng hôn ngày thứ sáu, bọn họ nhận được tín hiệu yêu cầu trợ giúp của chiến đoàn số sáu thuộc quân đoàn vũ trụ. Địa điểm cách khoảng 5 tiếng đi bộ. Do đang trong rừng rậm, khoảng cách tính theo đường thẳng tuy ngắn nhưng muốn tới nơi, phải mất thời gian gấp bội.

    Làm sao đây?

    Đây là vấn đề mà bất cứ ai trong chiến đoàn số chín đang phải đối mặt.

    Không phải bọn họ không muốn giúp, nhưng thực tế, năng lượng của bọn họ lại có hạn. Bởi thời gian huấn luyện dự kiến chỉ là một tuần nên năng lượng bên trong trang phục chiến đấu chỉ được cung cấp theo mức đó.

    Lúc đầu, bọn họ còn có thể khởi động trang phục chiến đấu suốt cả ngày, nhưng từ hai đến ba ngày sau, bọn họ chỉ có thể khởi động trong khoảng 2-3 tiếng mỗi ngày. Mà đến tận lúc này, năng lượng bên trong trang phục chiến đấu cũng đã gần hết.

    Nếu phải di chuyển thêm 5 tiếng nữa đến địa điểm kia, e rằng không giúp được gì nhiều. Còn muốn chiến đấu sao? Đừng có đùa, một khi chiến đấu, năng lượng dùng để quay về có thể hao hết. Nên biết, bộ trang phục chiến đấu nặng gần 200 kg! Lúc mặc còn phải cần đến hai nhân viên trợ giúp, nếu như hết năng lượng thì chỉ có nước bỏ nó lại. Nhưng nếu không có trang phục chiến đấu, cho là tân nhân loại cũng nửa bước khó đi trong khu rừng này. Huống chi còn phải đối mặt với đám dã thú hung dữ, thể hình gần tương tự như khủng long. Một tuần qua tuy bọn họ đã giết mấy chục con như vậy, nhưng nếu không có bộ giáp, một khi đụng độ chúng, chắc chắn sẽ có tổn thất.

    Lúc này, ngay cả Halles cũng hơi chần chờ, nhưng Jerry đề nghị:

    -Đoàn trưởng, chiến đoàn số sáu hình như có 16 người thì phải? Trong đó còn có phụ nữ. Nhân số bọn họ nhiều hơn chúng ta, sao lại phải phát tín hiệu yêu cầu trợ giúp đây? Bọn họ chắc gặp phải nguy hiểm. Bọn quái vật định tấn công thủ đô của chúng ta sao? Hoặc bọn chúng mai phục trong rừng, tấn công những người dân đi tham quan?

    Halles gật đầu đáp:

    -Rất có thể, cho tới bây giờ, không ai trong chúng ta dám chắc đám quái vật kia đã bị tiêu diệt hết chưa. Cho nên, các tiểu đội tìm kiếm vẫn làm việc…Vậy, ý ngươi muốn hỗ trợ?

    Một người thanh niên khác cũng nói:

    -Dĩ nhiên phải hỗ trợ rồi. Đây chẳng phải là trách nhiệm của quân đoàn vũ trụ chúng ta sao? Huống chi vấn đề năng lượng cũng dễ giải quyết. Nếu chiến đoàn thứ sáu đã yêu cầu trợ giúp, tôi nghĩ phi thuyền Hi Vọng sẽ nhanh chóng phái phi thuyền vận chuyển bay tới. Cho nên, lúc về chúng ta chỉ cần ngồi trên phi thuyền vận chuyển là được.

    Halles suy nghĩ một lát, gật đầu nói:

    -Được, chúng ta lập tức di chuyển. Tất cả mọi người kiểm tra vũ khí của mình, súng Gauss và kiếm chấn động sóng cao tần, nhớ đội mũ bảo hộ của mình lên. Đây là thực chiến! Việc này rất có thể dính líu tới đám quái vật! Cảnh giác cao độ cho ta!

    Mười bốn người lập tức đứng nghiêm, hét to:

    -Rõ, thưa trưởng quan!

    Halles giơ thanh kiếm chấn động sóng cao tần lên, ra lệnh:

    -Di chuyển!

    Chiến đoàn số chín nhanh chóng di chuyển về vị trí của chiến đoàn số sáu. Ba tiếng sau, bọn họ nhìn thấy một cánh rừng hoang tàn, cây cối đổ nát, cứ như có một sinh vật khổng lồ nào đó dẫm nát vậy. Lập tức có binh lính cho rằng quang cảnh trước mắt do đám quái vật gây nên.

    Nhưng Halles lại không cho như vậy. Bởi hắn đã từng chiến đấu với đám quái vật. Những con quái vật gớm ghiếc thường xuyên tiết ra một chất lỏng sềnh sệch đặc trưng, hơn nữa máu của bọn chúng không phải màu đỏ. Một điều trùng hợp kỳ lạ, máu của hầu hết sinh vật trên hành tinh này đều là màu đỏ, cho nên rất dễ nhận biết. Bởi trước mắt, không hề phát hiện bất kỳ thi thể quái vật nào cả, cũng không thấy thứ chất lỏng đặc thù kia, hoặc là máu của bọn chúng. Ngược lại, trên mặt đất có thể thấy vết máu màu đỏ loang lổ.

    Halles giơ tay ra hiệu cho mọi người phía sau. Mười bốn người lập tức chuyển thành đội hình vòng tròn, cảnh giác xung quanh. Còn Halles thì ngồi xuống, lấy tay chạm vào vết máu trên mặt đất, sau đó đưa vết máu đó lên một thiết bị gắn trên trang phục chiến đấu. Nhanh chóng, trước mặt hắn hiện lên các dòng chữ phân tích. Theo kết quả phân tích thành phần của vết máu, nó không thuộc nhân loại.

    -Của động vật hoang dã.

    Halles thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong nháy mắt, hắn chợt cảm giác một luồng sát ý khổng lồ xuất hiện phía trên đầu. Hắn chỉ kịp lăn tròn ra ngoài, mà ở vị trí vừa rồi của hắn xuất hiện một tiếng nổ vang dội, tựa như thiên thạch va chạm, ngay cả mấy binh lính đừng gần cũng bị chấn động lùi lại. Sau đó, tiếng súng Gauss vang lên, một bóng đen chợt thoáng hiện rồi biến mất trong tầm mắt của mọi người.

    Halles đứng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn vào vị trí mà mình từng đứng. Nơi đó đã biến thành một hố nhỏ, độ sâu lên tới nửa mét. Mà lúc này, rất nhiều tân binh vẫn còn hoảng loạn bóp cò súng. Hắn lập tức hét lên:

    -Ngừng bắn! Ngừng bắn!

    Tất cả mọi người lập tức dừng bắn, duy trì đội hình vòng tròn, lưng hướng vào nhau, cảnh giác mọi phía, ngay cả trên đỉnh đầu.

    Sắc mặt Halles sầu muộn, nói:

    -Là siêu quái thú! Nguyên lai là bọn chúng, chẳng trách chiến đoàn số sáu lại phát tín hiệu xin trợ giúp.

    Mười bốn tân binh kinh ngạc, một người trong đó tò mò hỏi:

    -Trung úy, cái siêu quái thú kia không phải là thứ ngài thuận miệng nói ra sao? Không phải lúc trước ngài bịa ra à?

    Khuôn mặt Halles hiện vẻ nghiêm túc, đáp:

    -Không, ta không có gạt các ngươi. Trên hành tinh này đích thực có siêu quái thú. Bọn chúng thậm chí có thể săn giết đám quái vật, hơn nữa không phải săn giết những con lẻ tẻ, mà săn giết cả một tập thể quái vật. Bọn chúng thường có số lượng rất thưa thớt, hơn nữa hình thể không lớn lắm. Con lớn nhất phát hiện cho đến giờ cũng chỉ cao khoảng 2 mét. Thức ăn chủ yếu của bọn chúng là những con cự thú giống khủng long mà chúng ta gặp phải. Đặc biệt, quan niệm bảo vệ lãnh thổ của bọn chúng rất mãnh liệt. Một khi có sinh vật lạ xâm nhập, bọn chúng sẽ tấn công liên tục, không chết không thôi.

    Những người còn lại nghe thế, âm thầm lau mồ hôi lạnh. Jerry hỏi tiếp:

    -Trung úy, nói như vậy chiến đoàn số một, số hai, số ba, bọn họ đã săn giết những con siêu quái thú này rồi à? Hiện tại ra sao? Bọn họ có giết được chúng không? Các nhà khoa học có nghiên cứu gì về bọn chúng không?

    Halles lắc đầu đáp:

    -Đáng tiếc, đến giờ, chúng ta vẫn chưa thành công giết chết một con siêu quái thú nào cả. Bọn chúng cứ như sát thủ trong rừng rậm, hơn nữa rất giảo hoạt. Có nhà khoa học thậm chí còn đưa ra giả thuyết, cho rằng bọn chúng đã bước đầu có nền văn minh nguyên thủy của riêng mình. Một khi cảm giác không thể chiến thắng, lập tức sẽ từ bỏ lãnh thổ mà chạy trốn. Vì vậy, việc săn giết bọn chúng rất khó khăn. Hơn nữa, trong rừng rất nhiều thiết bị thăm dò đều bị vô hiệu, vì vậy ưu thế của quân đoàn vũ trụ chúng ta cũng mất đi phần lớn. Đến giờ, chúng ta chỉ có thể xua đuổi, chưa hề thành công giết chết hoặc bắt sống.

    Mọi người im lặng, Peter hỏi tiếp:

    -Vậy Trung úy, chúng ta nên làm gì đây?

    -…Tiếp tục di chuyển.

    Halles trả lời:

    -Con siêu quái thú vừa rồi chắc chắn đang ở gần đây, quan sát chúng ta, chờ chúng ta lộ sơ hở rồi tấn công như vừa rồi. Bất quá nó đã bị thương, vết máu hồi nãy là của nó. Vì vậy đừng lo lắng, chúng ta là binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ. Là bính lính mạnh nhất của loài người, sao có thể sợ đám súc sinh kia được. Đi tới, hướng về địa điểm của chiến đoàn số sáu!

    -Rõ, trưởng quan!

    Mười bốn người đồng thanh hô to.

    Trong lúc di chuyển, Halles chợt dùng kênh cá nhân nói với Jerry:

    -Jerry, ngươi và ta đều là cảm ứng giả. Ta muốn ngươi đi cuối đội ngũ, cảm ứng sát khí. Ta đi đầu mở đường, ngươi có thể làm được không?

    Jerry lập tức đáp:

    -Xin cứ giao cho tôi, trưởng quan. Yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

    -…Cẩn thận, đừng có chết đấy. Qua mấy lần thực chiến, đã xác nhận bọn chúng có thể đánh nát trang phục chiến đấu.

    Halles nói xong, liền rảo bước tiến về trước.

    Cứ như vậy, cả chiến đoàn thận trọng tiến về trước. Lúc này, đã cách chỗ ở của chiến đoàn số sáu rất gần. Chợt phía trước xuất hiện ánh sáng từ trang phục chiến đấu, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, bước chân nhanh hơn. Nhưng đúng lúc đó, một luồng sát khí khổng lồ bao phủ mọi người, khiến cho Halles và Jerry đồng loạt cảm giác được. Bọn họ lập tức giơ súng lên, chỉ thẳng vào nơi phát ra sát khí.

    Nhưng không ngờ tới, một luồng sát khí thứ hai lại xuất hiện ngay giữa đội ngũ. Hai người không kịp phản ứng, chỉ vừa chuyển nòng súng qua đã thấy một bóng đen xuất hiện, cắn lấy một chân của một binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ, sau đó lôi binh lính đó vào rừng. Tốc độ của nó quá nhanh, Halles ở xa hơn nên không kịp phản ứng, chỉ có Jerry nhanh chóng bổ nhào lên người binh lính đó, chụp lấy hắn. Nhưng lực kéo từ con quái thú quá mạnh, lôi cả hai người tọt vào rừng. Chỉ trong hai, ba giây ngắn ngủi, nó đã lôi hai người vào tận rừng sâu. Phía sau chỉ còn lại tiếng hét sợ hãi cùng tiếng truy đuổi…

    -Ta không sợ! Ta là sắt thép! Ta là người mang lại sự diệt vong cho kẻ địch! Ta chiến đấu vì loài người!Ta…

    ..không hề sợ hãi!

    Jerry gầm lên, cố gắng gượng dậy, giơ súng lên chỉ thẳng vào bóng đen trước mặt, bóp cò!



    Góp sức hoàn thành Đại Vũ Trụ Thời Đại, xin mời vô đây!!
     
    Chỉnh sửa cuối: 29/9/14

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)