HOT  FREE  Tiên Hiệp Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot - C47 - Hắc Dạ Di Thiên

  1. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 45: Đại sư huynh giảng bài truyền đạo!
    Chuyện luyện đan, trước hết để sang một bên.

    Trong khoảng thời gian này, Lục Trường Sinh một mực dốc lòng tu luyện.

    Tranh thủ trước khi hạ sơn, đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ.

    Nhưng đáng tiếc chính là, khổ tu liên tục mấy chục ngày, Lục Trường Sinh phát hiện tu vi của mình vậy mà một chút cũng không có tinh tiến.

    Là một tí ti cũng không có tăng trưởng đấy.

    Điều này khiến Lục Trường Sinh không khỏi sinh ra nghi hoặc.

    Lẽ nào, cảnh giới của mình, không thể dựa vào tu luyện đơn giản, mà là phải farm đầy kinh nghiệm, sau đó tùy tiện tu luyện một chút, thì mới đột phá cảnh giới?

    Tu vi không cách nào tinh tiến, nên Lục Trường Sinh cũng chỉ có thể từ bỏ tiếp tục tu luyện.

    Cũng chính vào lúc này.

    Lý Chương đến đây.

    "Sư huynh, chưởng môn truyền pháp chỉ, nói là để ngài đi một chuyến tới Đại La thư viện, truyền thụ đạo pháp cho các đệ tử."

    Lý Chương lên tiếng, khiến Lục Trường Sinh ở trong đại điện không khỏi có chút kinh ngạc.

    Truyền thụ đạo pháp?

    Bằng vào loại Luyện Khí cảnh như mình?

    Không phải muốn kiếm chuyện đó chứ?

    Nói thật, ngoại trừ mấy câu Đạo Đức Kinh ra, mình cũng có biết đạo pháp cái lông gì đâu.

    "Nói với chưởng môn một tiếng, gần đây ta phải tiềm tu, không đi được."

    Lục Trường Sinh lạnh nhạt hồi đáp.

    Mà tiếng của Lý Chương tiếp tục vang lên.

    "Đại sư huynh, chưởng môn có nói, ngài sẽ phải xuống núi du lịch, các đệ tử trong Thánh địa chúng ta đều đang chờ ngài giảng đạo truyền pháp, nếu mà không đi, chỉ sợ có tổn hại hình tượng Đại sư huynh của ngài đó."

    Tiếng của Lý Chương vang lên.

    Gã nói cũng không sai.

    Mình đến Đại La Thánh Địa hơn ba năm, sắc phong làm Đại sư huynh cũng đã được mấy tháng, nhưng xác thực còn chưa có truyền đạo giảng bài.

    Đến lúc đó xuống núi rời đi, tới những tông môn khác truyền đạo giảng bài, vậy chẳng phải là không ra thể thống gì sao?

    “Vậy được rồi, giữa trưa ngày mai ta sẽ đi Đại La học cung truyền đạo giảng bài!”

    Lục Trường Sinh mở miệng.

    "Kính tuân pháp chỉ của Đại sư huynh."

    Lý Chương mở miệng trả lời, sau đó rời khỏi nơi này, đi báo cáo những chuyện này cho chưởng môn.

    Chôt thời điểm vào ngày mai, là tính để ôn tập, cũng coi như là chuẩn bị soạn bài.

    Nhẩm tính ngày tháng, thì sau bảy ngày nữa, mình sẽ phải xuống núi rồi.

    Ài, thời gian trôi qua thật nhanh a.

    Bên trong đại điện.

    Lục Trường Sinh cầm một tấm bản đồ, đây là bản đồ bên trong Càn Khôn Giới, cũng chính là phần bản đồ thứ hai mà Thanh Vân đạo nhân chuẩn bị cho mình.

    Cái gọi là bản đồ, không phải là một quyển da cừu, mà là một cái ngọc giản, ngọc giản mở ra, là sẽ xuất hiện hình chiếu bản đồ. Đây là tiên pháp, hơn nữa còn có năng lực định vị, không đến mức lạc đường.

    Cái thánh địa đầu tiên muốn đi, chính là Âm Dương Thánh Địa, cách Đại La Thánh Địa 36 vạn dặm, trên đường còn đi ngang qua Đại Càn hoàng triều và Khương gia.

    Bên trong Càn Khôn Giới có rất nhiều pháp bảo và dược liệu, một phần là lưu cho Lục Trường Sinh, một phần khác thì là lễ vật. Đi bái phỏng các thánh địa chắc chắn phải có tặng lễ vật, bằng không chẳng phải là quá keo kiệt hay sao?

    Sau khi tỉ mỉ xem xét bản đồ, Lục Trường Sinh bắt đầu vào trạng thái soạn bài.

    Càng nghĩ, cảm thấy cũng không có nội dung gì tốt để soạn bài, dứt khoát tiếp tục tiến vào trạng thái tiềm tu.

    Cũng chẳng quản có đột phá hay không, dù sao tu luyện chung quy sẽ không sai.

    Cứ như vậy, nháy mắt đã đến hôm sau.

    Giữa trưa.

    Đại La chủ phong.

    Lục Trường Sinh đứng dậy, ngồi lên trên thập nhị phẩm Thanh Liên.

    Cả người quang mang màu xanh vờn quanh, có một sự mờ ảo không nói nên lời.

    Sau mười lăm phút.

    Lục Trường Sinh đi vào trong học cung Đại La.

    Giờ này khắc này, toàn bộ Đại La học cung có ba ngàn đệ tử, mỗi đệ tử đều lộ ra vẻ hết sức kích động và chờ mong.

    Nhất là sau khi nhìn thấy Lục Trường Sinh xuất hiện, đám người đều nhao nhao gào lên.

    "Chúng ta bái kiến Đại sư huynh!"

    Thanh âm vang lên, đinh tai nhức óc.

    Bọn Lý Chương đứng hai bên cái đài giảng bài, chịu trách nhiệm đứng một góc làm đồng tử.

    Chỉ là sau khi Lục Trường Sinh rhạ xuống, nhìn thấy ba ngàn đệ tử áo trắng, không khỏi khẽ nhíu mày.

    "Đại sư huynh, có chỗ nào không ổn à?"

    Lý Chương nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức phát giác được biểu cảm của Lục Trường Sinh, lập tức mở miệng dò hỏi.

    "Vì sao chỉ có ba ngàn người?"

    Lục Trường Sinh hỏi.

    "À, Đại sư huynh, đây đều là đệ tử hạch tâm của Đại La ta, lần này giảng bài là có hạn chế.”

    Lý Chương nói như thế.
    Nhưng mà Lục Trường Sinh lắc đầu nói.

    "Pháp không cao thấp, đạo không quý tiện, truyền lệnh của ta, đệ tử Đại La đều có thể đi Luận Đạo Điện nghe giảng bài.”

    Suy nghĩ của Lục Trường Sinh rất đơn giản, đã truyền đạo giảng bài, thì dứt khoát truyền một lần, đừng có mà hôm nay một nhóm, ngày mai lại tới một nhóm.

    Giảng bài cùng một lúc, ngươi có thể nghe hiểu thì nghe hiểu, nghe không hiểu thì cũng không thể trách ta.

    Nhưng mà lời này vừa ra, phút chốc khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

    Rất nhanh, có đệ tử đứng dậy, sau đó làm lễ bái về hướng Lục Trường Sinh, vẻ mặt tràn đầy khâm phục nói.

    "Đại sư huynh quả nhiên cảnh giới cao, tâm cảnh như thế, quả thật là mẫu mực trong thế hệ chúng ta!"

    "Pháp không cao thấp, đạo không quý tiện, tâm cảnh Đại sư huynh thật cao."

    "Đạo không quý tiện! Hay, quá hay, đúng là đại trí tuệ."

    "Trường Sinh không hổ là Đạo môn chi tử, tuổi còn trẻ, cũng đã giác ngộ tới mức này, đúng vậy a, pháp không cao thấp, đạo không quý tiện, đối xử như nhau mới có thể đưa tông môn đi đến huy hoàng, hay, quá hay!”

    Các đệ tử nhao nhao cảm khái, ngay cả một vài trưởng lão Đại La học cung sau khi nghe được lời này, cũng lập tức hổ thẹn không thôi.

    Mà Lục Trường Sinh nghe thấy đám người nghị luận, không khỏi hơi chút sửng sốt.

    Ta chỉ là lười thôi nha.

    Đây chính là cảnh giới cao?

    Đây chính là đại trí tuệ?

    Đây chính là đại khí phách?

    Ok, ta nhận.

    Lục Trường Sinh đã nhìn biểu hiện của mọi người thành quen, ba năm qua xem như đã hoàn toàn thấu hiểu.

    Dù sao mặc kệ chính mình làm cái gì, chắc chắn cũng sẽ có người lý giải quá mức, nhìn mãi rồi cũng thành quen.

    Không có tiếp tục xoắn xuýt cái đề tài này.

    Lục Trường Sinh chân đạp Thanh Liên rời đi, tiến vào trong Luận Đạo Điện.

    Rất nhanh, từng đạo thanh âm vang lên.

    "Đại sư huynh ra pháp chỉ, phàm là đệ tử Đại La ta, không phân cao thấp, không phân quý tiện, đều có thể đến Luận Đạo Điện nghe giảng bài!"

    "Đại sư huynh ra pháp chỉ, phàm là đệ tử Đại La ta, không phân cao thấp, không phân quý tiện, đều có thể đến Luận Đạo Điện nghe giảng bài!"

    "Đại sư huynh ra pháp chỉ, phàm là đệ tử Đại La ta, không phân cao thấp, không phân quý tiện, đều có thể đến Luận Đạo Điện nghe giảng bài!"

    Thanh âm vang lên, truyền khắp toàn bộ Đại La Thánh Địa.

    Trong phút chốc, từng đệ tử Đại La đều ngây ngẩn cả người.

    Những đệ tử nội môn, ngoại môn, ký danh đều mừng rỡ như điên và không thể tin nổi.

    Đại La Thánh Địa, giảng bài cũng chú ý địa vị và thân phận.

    Lục Trường Sinh truyền đạo giảng bài, bọn họ hiển nhiên đều biết, nhưng cũng minh bạch một điều, mình không cách nào đi nghe giảng đạo pháp vô thượng được.

    Quả thật không nghĩ đến Đại sư huynh lại nói lời như vậy

    Phút chốc, một vài đệ tử khóc ròng rống chảy nước mắt, một vài đệ tử mừng như điên, một vài đệ tử kích động vạn phần a.

    Mà các cao tầng Đại La sau khi nghe được thanh âm này, không khỏi cảm khái.

    "Trường Sinh Quả quả nhiên cảnh giới thật cao nha."

    "Đại La ta thật sự đã có một vị thần nhân nha."

    "Bảo thủ không chịu thay đổi, cuối cùng rồi sẽ xuống dốc, truyền đạo giảng bài, không phân cao thấp, diệu, diệu, diệu!"

    "Từ nay về sau, khi ta luận đạo giảng bài cũng không phân cao thấp, không phân quý tiện, đệ tử Đại La đều có thể đến nghe học hỏi."

    "Ta cũng thế."

    "Giống như trên."

    Rất nhanh, từng giọng nói vang lên, có một vài trưởng lão xúc động mạnh, lập tức bắt chước theo Lục Trường Sinh, rất nhanh gây nên phản ứng dây chuyền, không ít trưởng lão nhao nhao mở miệng.

    Làm vô số đệ tử càng thêm cảm kích Lục Trường Sinh.

    Trên con đường tu hành, kiểu gì cũng sẽ gặp phải rất nhiều phiền não và hoang mang. Những đệ tử ngoại môn và đệ tử ký danh kia là thảm nhất. Phải làm các công việc cực khổ trong tông môn, nhưng lại không thể nghe trưởng lão giảng bài, gặp phải vấn đề, chỉ có thể dựa vào đồng môn.

    Nhưng hôm nay Lục Trường Sinh đi đầu làm một chuyện tốt, khiến vô số đệ tử cảm động đến rơi nước mắt.

    Rất nhanh.

    Đại La Luận Đạo Điện.

    Mười vạn đệ tử, như cá diếc sang sông, toàn bộ tụ tập nơi đây.

    Sau nửa canh giờ.

    Rốt cuộc người cơ bản đã đến đông đủ.

    Lục Trường Sinh bắt đầu luận đạo.

     
    Chỉnh sửa cuối: 22/3/21
  2. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 46: Dị tượng ấp ủ đã lâu
    "Chư vị sư đệ có nghi hoặc gì trên con đường tu hành, hôm nay sư huynh sẽ giải đáp từng cái một. Khả năng giảng bài luận đạo của sư huynh còn sơ thiển, nên không lấy ra làm trò hề cho thiên hạ."

    Lục Trường Sinh mở miệng, cái khóa học hắn định giảng một ngày này, ban đầu cũng định mang Hoàng Đình Kinh ra, nhưng về sau ngẫm lại, cái này có vẻ vô nghĩa.

    Không phải là Hoàng Đình Kinh không được, mà là truyền đạo giảng bài cho những đệ tử này, có người hiểu, có người không, như vậy ý nghĩa của việc truyền đạo giảng bài sẽ không còn.

    Dứt khoát không để chính các đệ tử tới hỏi, mình ngồi giải đáp từng cái thì tốt hơn.

    "Sư huynh! Đệ tử có một nghi hoặc! Mong được sư huynh giải đáp!"

    Có đệ tử lập tức đứng dậy.

    Chiếm trước tiên cơ, khiến không ít đệ tử hâm mộ vô cùng.

    "Nói!"

    Lục Trường Sinh mở miệng, nhìn qua cực kỳ phi phàm.

    "Sư đệ gần đây lúc tu luyện Đại Viêm Hỏa Long, phát hiện uy lực không mạnh, không cách nào phát huy thứ ba bốn thành uy lực, mong sư huynh chỉ giáo cho."

    Đối phương nói như vậy.

    Đại Viêm Hỏa Long?

    Là đạo pháp gì?

    Làm sao nghe điêu vậy?

    Thêm chữ 'Long' thì rất mạnh sao?

    Lục Trường Sinh hoàn toàn không biết nha.

    Cái này chạm đến điểm mù tri thức của hắn.

    Không đúng, Lục Trường Sinh tự hỏi trong lòng một chút, lúc hắn mới tới Đại La Thánh Địa, hình như có thấy qua bài giảng liên quan tới đạo pháp kia.

    Hắn đã quên mất quyển sách ngọc kia gọi là 'Đạo pháp 5000 năm', hay là 'Khởi nguyên đạo pháp' rồi.

    Nhưng cũng có hiểu sơ một chút, thế là Lục Trường Sinh liền chậm rãi hồi đáp.

    "Mỗi người có pháp của chính mình, uy lực nhỏ yếu, có lẽ là do vấn đề thể chất, có người thích hợp đạo pháp hệ hỏa, mà có người thì không, ngươi có thể thử đổi một loại đạo pháp khác xem sao."

    Loại câu hỏi thế này, Lục Trường Sinh cũng chỉ có thể trả lời theo cách bình thường.

    Đệ tử kia sau khi nghe được, không khỏi lập tức gật đầu nói: "Đa tạ sư huynh chỉ điểm, đệ đã minh bạch."

    Cũng may đối phương vui vẻ tiếp nhận đáp án này, dạng hỏi đáp thế này, sẽ không vì một vấn đề, mà dây dưa quá đâu.

    "Vấn đề kế tiếp, không nên hỏi liên quan tới đạo pháp, bên trong Vạn Thư Các có 36 vạn quyển cổ tịch, xem nhiều đọc nhiều, câu trả lời đều ở bên trong."

    Lục Trường Sinh nhìn mấy đệ tử khác ngo ngoe muốn động, lập tức mở miệng trước ngăn đám kia đặt lại loại câu hỏi này.

    Nếu tất cả đều hỏi đạo pháp, vậy chắc mình sẽ nổ đầu mất.

    "Sư huynh, đệ tử cả gan muốn hỏi một câu, thế nào là tu hành?"

    Nếu không cho hỏi pháp, rất nhiều đệ tử liền mất đi hứng thú, nhưng vẫn có đệ tử đứng dậy đặt câu hỏi.

    Thế nào là tu hành?

    Lục Trường Sinh suy nghĩ một phen, sau đó mở miệng nói.

    "Tu hành không phải chém chém giết giết, tu hành là đạo lý đối nhân xử thế. Chúng ta tu hành, không nên bị lợi ích như khói thoảng mây bay trước mắt làm mờ mắt, bất luận là danh hay lợi, bất luận là đạo hay pháp, đều phải coi nhẹ một chút, buông xuống một chút chấp nhất, đi trải nghiệm thêm một chút thế thái hồng trần, như vậy mới có thể cũng cố vững chắc đạo tâm."

    "Nếu như tu sĩ lại đi coi trọng danh và lợi, vậy còn gọi là tu sĩ gì? Quả thật chỉ là phàm nhân cường đại một chút mà thôi."

    Lục Trường Sinh hồi đáp.

    "Nhưng cổ nhân có nói, tu sĩ chúng ta, sinh ra trên đời, nên tranh một chút với đại đạo mờ mịt, kính xin sư huynh giải đáp."

    Đệ tử kia tiếp tục hỏi.

    Mà Lục Trường Sinh không chút nghĩ ngợi nói.

    "Cổ nhân nói cũng không sai, chỉ là ngươi chỉ thấy được mặt ngoài, nhưng không có nhìn thấy được hàm ý bên trong."

    "Tranh với trời, tranh một đường sinh cơ! Tranh với người, tranh ra một lòng tự tin! Mà không phải tranh cường hiếu thắng, muốn tranh cũng phải là tranh đấu với bản thân, nếu xem người khác là mục tiêu, vậy còn có điểm cuối sao?"

    "Ngoại môn hâm mộ nội môn, nội môn hâm mộ hạch tâm, hạch tâm hâm mộ chân truyền, chân truyền hâm mộ Thánh tử, Thánh tử hâm mộ Thánh Chủ, Thánh Chủ lại hâm mộ Thánh Chủ mạnh hơn, cứ tiếp tục như vậy, vô cùng vô tận, tranh tới bao giờ, ngươi đã hiểu chưa?"

    Lần này Lục Trường Sinh nói như vậy.

    "Đệ đã hiểu."

    Chúng đệ tử nhao nhao gật đầu, có kẻ suy tư gì đó, có kẻ bừng tỉnh đại ngộ, cũng có kẻ như si như say.

    Trên thực tế chính Lục Trường Sinh cũng không biết mình đang nói cái gì, dù sao đám người này thích nghe đạo lý lớn, vậy cứ nói cho bọn họ nghe.

    Chẳng qua lần giảng bài truyền đạo này, vậy mà không có dị tượng.

    Điều này khiến Lục Trường Sinh có chút hiếu kỳ.

    Chẳng lẽ đã miễn dịch rồi?

    Hay là còn đang gồng?

    Thu hồi suy nghĩ lung tung.

    Lục Trường Sinh tiếp tục giải đáp.

    Mười vạn đệ tử, có mười vạn vấn đề, Lục Trường Sinh tự nhiên không có khả năng giải đáp mười vạn vấn đề này.

    Chỉ là chọn lựa một vài đệ tử nhìn thuận mắt một chút để trả lời vấn đề.

    Đương nhiên cái thuận mắt một chút này chính là giá trị nhan sắc cao.

    Hết cách, dù sao đây cũng là cái Tu tiên giới vi tôn giá trị nhan sắc.

    Trên thực tế Lục Trường Sinh cũng đã từng tò mò.

    Vì sao mình xuyên qua thế giới tiên hiệp, lại hoàn toàn khác biệt với những nhân vật mình thấy trong tiểu thuyết?

    Không phải nói cường giả vi tôn sao?

    Tại sao họa phong lại biến thành mị lực vi tôn rồi.

    Thậm chí Lục Trường Sinh từng một lần cảm thấy, nếu câu chuyện của mình viết thành tiểu thuyết, thì lời giới thiệu tóm tắt nên là thế này.

    Đây là một thế giới mị lực vi tôn, không có sáo lộ từ hôn vả mặt, có chỉ là nhan thuật diễn sinh đến cực điểm.

    Nhan Giả, Nhan Sư, Đại Nhan Sư, Nhan Linh, Nhan Vương, Nhan Hoàng, Nhan Tông, Nhan Tôn, Nhan Thánh, Nhan Đế.

    Mà thiếu niên Lục Trường Sinh, xuyên không mà đến, chính là tối cường Nhan Đế.

    Câu chuyện bắt đầu từ nơi này.

    Thu hồi suy nghĩ tào lao bí đao.

    Lục Trường Sinh bắt đầu trả lời từng cái vấn đề.

    Rất nhanh kéo dài đến khi trời tối.

    Lục Trường Sinh chậm rãi mở miệng nói.

    "Một canh giờ sau, luận đạo kết thúc."

    Từ sáng sớm đến tối mịt, trọn vẹn tám canh giờ, trong tám canh giờ Lục Trường Sinh ngay cả một ngụm nước cũng không có uống.

    Nói cũng không mệt, chỉ là suy nghĩ trả lời mệt

    Chủ yếu là vấn đề đám đệ tử này hỏi, đều là làm thế nào tu luyện, làm thế nào để tăng thực lực lên, làm thế nào để mạnh lên.

    Chẳng lẽ không có một kẻ chịu hỏi, làm thế nào để tăng giá trị mị lực lên sao?

    Trách không được lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn là một ngoại môn đệ tử, quả nhiên vẫn là có nguyên nhân.

    Chỉ là đúng lúc này.

    Có đệ tử đứng dậy, đây là chân truyền đệ tử, nhìn về phía Lục Trường Sinh.

    Người này rất phi phàm, có tử sắc thiểm điện bao quanh, chỉ đứng ở nơi đó, liền sinh ra một loại khí thế rất khủng bố.

    Khuyết điểm duy nhất chính là, bộ dáng rất bình thường, nếu như không phải có hiệu quả đặc biệt của tử sắc thiểm điện này, chỉ sợ đặt giữa đám người, chỉ sợ giống một chúng sinh bình thường.

    "Đại sư huynh, sư đệ có một nghi hoặc muốn hỏi."

    "Nói."

    "Sư huynh, chúng ta là tu sĩ, đấu với trời, đấu với đất, đấu với người, vì tiên lộ nỗ lực rất rất nhiều. Nhưng từ xưa tới nay, người có thể thành tiên, chỉ có lưa thưa vài người. Sư đệ bất tài, hao phí 100 năm, mới đến Nguyên Anh trung kỳ, nhưng dừng lại đã hơn 200 năm, cũng vẫn như cũ là Nguyên Anh trung kỳ. Kể từ đó, nhìn như huy hoàng, nhưng cuối cùng cả đời cũng khó có thể thành tiên."

    "Sư đệ bất tài, cũng miễn cưỡng trở thành đệ tử chân truyền, cũng tự biết tiên lộ đã đứt, vậy với những sư đệ hạch tâm, nội môn, ngoại môn này, thậm chí là những chúng sinh kia, con đường thành tiên ở nơi đâu?"

    "Thánh nhân nói, đại đạo năm mươi, thứ nhất độn diễn, kính xin sư huynh chỉ cho, một đường sinh cơ còn lại, nằm ở nơi nào!"

    Đệ tử kia quỳ trên mặt đất, thành tâm hỏi.

    Giờ khắc này, các đệ tử đều cảm thấy xúc động, bọn họ cùng nhau quỳ xuống, hướng về Lục Trường Sinh dập đầu, hỏi vấn đề này.

    Ý của đối phương rất đơn giản.

    Ta là đệ tử chân truyền Đại La, tu luyện mới chẳng qua 100 năm, liền đã tới Nguyên Anh trung kỳ, nhưng theo cảnh giới càng ngày càng cao, đã dần dần bất lực, 200 năm vẫn chưa có đột phá đến hậu kỳ.

    Ta là đệ tử chân truyền Đại La, mà còn không có khả năng thành tiên.

    Vậy những người này làm sao bây giờ?

    Tiên lộ khó khăn như thế.

    Chúng ta nên làm sao đây!

    Vấn đề này hỏi rất có trình độ.

    Lục Trường Sinh không có trả lời ngay, mà là cẩn thận suy tư một chút.

    Một lát sau.

    Lục Trường Sinh mở miệng.

    "Thiên hành kiện. . . ."

    Ba chữ vừa mới xuất hiện.

    Giờ khắc này.

    Quần tinh chói lóa!

    Phảng phất như là dị tượng ấp ủ đã lâu, giờ mới xuất hiện.

     
    Chỉnh sửa cuối: 4/4/21
  3. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 47: Ta nguyện vì thương sinh thiên hạ, người người như rồng, nhất phi trùng thiên!
    Luận Đạo Điện.

    Tất cả mọi người đều nhìn Lục Trường Sinh

    Câu hỏi của Trương Chấn, thật sự đã hỏi ra tâm khảm của mọi người.

    Đúng vậy nha, mạnh như đệ tử chân truyền, cũng chỉ có thể tuyệt vọng trên tiên lộ, vậy còn đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử hạch tâm như bọn họ thì biết phải làm sao?

    Cả ngày nói 'Thiên Đạo Thù Cần', cả ngày nói nỗ lực là có hy vọng, thế nhưng hy vọng ở chỗ nào?

    Tiên ở nơi đâu?

    Đường dưới chân rốt cuộc ở nơi nào?

    Đạo lý lớn ai cũng biết nói, nhưng trong lòng mỗi người đều có nỗi khổ riêng, nào có ai thấu đâu?

    Biết bao tu sĩ đối mặt tiên lộ mà tuyệt vọng

    Biết bao tu sĩ đối mặt tiên lộ mà lạc lối.

    Rốt cuộc đường ở nơi nào?

    Vấn đề này, vô cùng thâm ảo.

    Thường ngày bận rộn nhiều việc, rất nhiều người sẽ không để ý đến những vấn đề này, nhưng khi rảnh rỗi, là sẽ lại suy nghĩ miên man về nó.

    Loại vấn đề này, nhìn như có vẻ tào lao, nhưng trên thực tế đã có vô số tu sĩ chỉ vì nó mà lạc lối.

    Lúc ngươi vất vả cực khổ tu luyện, lúc ngươi ra sức nỗ lực phấn đấu, thì ngươi lại phát hiện, đời này vĩnh viễn không thể đạt tới mục tiêu.

    Ngươi sẽ thấy thế nào?

    Cam chịu, tuyệt vọng, từ bỏ, thậm chí là tu luyện ma công, thậm chí là họa hại thế gian, chỉ để thỏa mãn đủ loại dục vọng trong lòng.

    Đây là nhập ma.

    Các đại Thánh địa, bình thường hàng năm đều sẽ tiến hành một lần đại điển giảng giải, mục đích là khuyên tâm hướng thiện, bởi vì tu sĩ một khi đã nhập ma, vậy thì rất đáng sợ.

    Trong một vương triều, chỉ cần một quan viên thất phẩm nhập ma chướng, cũng có thể làm hại đến bách tính một phương.

    Vậy một tu sĩ thì sao?

    Mà nếu tu sĩ này còn có tu vi cao thâm thì sao?

    Tai hoạ mang đến, sẽ khủng bố vô cùng.

    Vì vậy, lúc Vương Chấn hỏi ra câu này, đừng nói là mười vạn đệ tử, toàn bộ cao tầng Đại la đều chú ý tới Lục Trường Sinh.

    Bọn họ cũng rất tò mò, không biết Lục Trường Sinh sẽ nói lời gì, để khuyên bảo các đệ tử.

    Trên Luận Đạo Điện.

    Lục Trường Sinh ngẫm nghĩ một hồi, sau đó chậm rãi mở miệng nói.

    "Thiên hành kiện! Quân tử dĩ tự cường bất tức!" (Trời xoay vần! Quân tử phải không ngừng vươn lên)

    Không sai! Lục Trường Sinh định dùng Chu Dịch để giải đáp.

    Bên trong Chu Dịch ẩn chứa trí tuệ vô tận, nhất là quẻ càn, có thể dẫn người tiến lên, giải trừ nghi hoặc trong lòng, kiên định lý tưởng mục tiêu.

    Dùng nó để trả lời là tốt nhất.

    Nhưng khi Lục Trường Sinh vừa nói xong câu đó.

    Dị tượng dường như ấp ủ đã lâu, vào thời khắc này liền trực tiếp xuất hiện.

    Tinh quang chiếu rọi.

    Bao phủ toàn bộ đại địa.

    Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy hàng tỉ sao trời tản mát ra tinh quang chói lọi.

    Trên thiên không.

    Quang mang chói mắt.

    Ầm ầm ầm!

    Ầm ầm ầm!

    Ầm ầm ầm!

    Tựa như là sự đáp lại từ vũ trụ.

    Quần tinh sáng chói, chiếu rọi vạn cổ.

    Giờ khắc này, không chỉ Trung Châu đại địa, mà toàn bộ giới tu chân đều đang chấn động.

    Oành!

    Trong Thánh viện ở Trung châu.

    Mấy trăm pho tượng Văn Thánh lại một lần nữa kinh động.

    Trong Thánh viện, có người kinh hô.

    "Tượng Thánh Nhân chấn động, chẳng lẽ lại xuất hiện thiên cổ văn chương?"

    Thanh âm vang lên, kinh động bốn phương.

    Nhưng mà trong Thánh viện, lại có một giọng nói chậm rãi vang lên.

    "Không phải là thiên cổ văn chương, mà là tuyệt thế văn chương!"

    Tiếng nói ấy vang lên, bên trong giọng điệu mang theo sự chấn động không cách nào che giấu được.

    -------

    Tứ đại vương triều Trung Châu.

    Mỗi một vị Hoàng Đế đều không hẹn mà cùng đứng bên ngoài đại điện, mặc dù chỗ bọn họ đứng khác nhau, nhưng lại đều nhìn chăm chú về hướng Đại La Thánh Địa, trong ánh mắt chất đầy sự kinh hãi.

    Bởi vì bọn hắn thấy được một chân long đang hiển hiện trên bầu trời Đại La Thanh Địa, đây là chân long, là rồng chân chính.

    -------

    Âm Dương Thánh Địa, Tử Thanh Thánh Địa, Thái Sơ Thánh Địa v.v… cũng đồng thời bị kinh động.

    Dị tượng khủng bố quét ngang toàn bộ Trung Châu.

    Trên bầu trời, tất cả đều thấy được một con rồng xuất hiện, là rồng chân chính.

    Nó xuất hiện trên bầu trời Đại La Thánh Địa, to lớn trăm vạn trượng, khiến nhân tâm kinh sợ.

    "Thiên hành kiện! Quân tử dĩ tự cường bất tức!"

    Có tu sĩ mở miệng niệm câu nói này, trông chốc lát, linh khí kinh khủng hóa thành một cột sáng, chiếu rọi lên người bọn họ, đây chính là linh khí vô thượng.

    Giờ khắc này, vô số thanh âm vang lên.

    "Thiên hành kiện! Quân tử dĩ tự cường bất tức!"

    Một câu nói, ngắn gọn mười chữ nhưng tràn ngập trí tuệ vô thượng.

    Thế nào là 'Thiên hành kiện! Quân tử dĩ tự cường bất tức'?

    Thiên Đạo hành sự, mạnh mẽ cứng rắn, mà tu sĩ (văn nhân) chúng ta cũng nên giống trời cao, tự lực tự cường, rèn luyện tiến lên, kiên định quả quyết, không được lười biếng thành tánh.

    Đường ở phía trước, là gian nan, chỉ cần nội tâm kiên định, vậy tất cả rồi sẽ có hồi báo.

    Ong ong ong!

    Ong ong ong!

    Trung Chậu đại địa, vào thời khắc này, vang lên vô số đạo thanh âm.

    Từng tôn hư ảnh Văn Thánh, tại nháy mắt này, gần như muốn hoá thực, dường như muốn phục sinh.

    Họa nhiên chính khí bao phủ toàn Trung Châu.

    Hàng tỉ ngôi sao trên trời đồng loạt bộc phát ra linh khí vô thượng, ban phúc toàn Trung Châu.

    Đông Thổ.

    "Lấy tuyệt thế văn chương để khuyên người hướng thiện, làm Thiên Đạo cảm động, rồi sau đó ban phúc toàn Trung Chậu. Lục Trường Sinh lấy sức một mình hắn, gánh cả Trung Châu, hưng Thịnh mười vạn năm nha."

    Có tuyệt thế cường giả mở miêng, trong câu chữ, chất đầy rung động và cảm khái.

    Nhưng mà, Đại La Thánh Địa.

    Lục Trường Sinh cũng chú ý đến dị tượng, nhưng sớm đã nhìn quen mắt, chỉ là vô số đạo thanh âm vang vọng, làm người người nhiệt huyết sôi trào.

    Cứ thế, Lục Trường Sinh tiếp tục cất lời.

    "Tiềm long vật dụng, dương tại hạ dã. Kiến long tại điền, đức thi phổ dã. Chung nhật càn càn, phản phục đạo dã. Hoặc dược tại uyên, tiến vô cữu dã. Phi long tại thiên, đại nhân tạo dã. Kháng long hữu hối, doanh bất khả hữu dã. Dụng cửu, thiên đức bất khả vi thủ dã!"

    (Đây là Quẻ Càn, là Quẻ số một trong Kinh Dịch. Bản dịch nghĩa ngắn gọn của mafia:
    - Rồng nhỏ ẩn nấp, chưa vội hành động.
    - Rồng hiện ở đồng, cơ hội đã tới.
    - Hăng hái tự cường, thận trọng không sợ.
    - Tung hoành vực sâu, không oán không hối.
    - Rồng bay lên trời, quý nhân phù trợ.
    - Rồng đã lên đỉnh, đủ lợi nên thu.
    - Đừng có cứng nhắc, thiên đức cũng chẳng thể đứng đầu đâu.)

    Theo Lục Trường Sinh cất lời.

    Trong phút chốc, trăm tôn hư ảnh Văn Thánh đồng thời tụng kinh.

    Nháy mắt, văn khí kinh khủng và tinh thần chi lực, vờn quanh Lục Trường Sinh.

    Sau đó nâng Lục Trường Sinh bay lên.

    Hắn đứng giữa không trung.

    Tâm tình sôi sục.

    Phía sau hắn, bỗng diễn sinh ra một tấm Tinh Thần Đồ.

    "Chư Thiên Tinh Thần Đồ! Đây là Chư Thiên Tinh Thần Đồ! Là dị tượng kinh khủng nhất từ cổ chí kim."

    Tại giờ phút này, ở Vạn Tinh Thanh Địa truyền đến một tiếng kinh hãi.

    Giờ khắc này, nhân gian khiếp sợ.

    Bởi vì lần này, dị tương xuất hiện không phải là quang hoàn gia trì, mà là dị tượng chân chính.

    Chư Thiên Tinh Thần Đồ chân chính, là dị tượng mạnh nhất xưa nay.

    Mở ra Chư Thiên Tinh Thần Đồ, có thể điều khiển hàng tỷ ngôi sao, hóa thành linh khí vô tận, nếu gia trì bên người, sẽ có pháp lực vô tận, chiến lực thông thiên.

    Loại dị tượng này, từ xưa đến nay chỉ tồn tại trong sách cổ, có hay không vẫn là một ẩn số.

    Nhưng mà hôm nay, Lục Trường Sinh đã thành người đầu tiên thức tỉnh dị tượng.

    Thế rồi giọng của Lục Trường Sinh lại vang lên lần nữa.

    "Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật." (Đất nhu hòa, quân tử phải lấy đức dày nâng vạn vật)

    Giọng hắn vang lên, khiến hàng tỷ sao trời, chiếu rọi toàn bộ Trung châu.

    Văn Khúc Tinh liền chấn động không thôi.

    Đại La Thánh Địa, tất cả cao tầng đều đã trợn mắt há hốc mồm.

    Nhất là Thanh Vân đạo nhân.

    Lão chỉ định để Lục Trường Sinh tùy tiện đi giảng bài truyền đạo một chút.

    Thật không nghĩ tới, vậy mà lại nói ra tuyệt thế kinh văn.

    Chỉ hai câu này, đã đủ lưu truyền vạn vạn năm.

    Sớm biết như thế, lão đã bảo Lục Trường Sinh vụng trộm nói cho mình, để tự mình lên giảng có phải tốt hơn không.

    Thanh Vân đạo nhân có chút suy nghĩ miên man, nhưng rất nhanh lại hồi phục tâm trạng, nhìn chăm chú vào Lục Trường Sinh.

    Nhưng vào giờ phút này.

    Sau lưng Lục Trường Sinh hiện ra từng cái, từng cái hư ảnh!

    Có tay cầm thư tịch.

    Có tay cầm đao thương.

    Có tay cầm bút.

    Có tay cầm họa đồ.

    "Đây....Đây là...Đây là Chư Tử Bách Gia!"

    "Văn nhân mạnh nhất dị tượng, Chư Tử Bách Gia."

    "Không nghĩ đến, ta lúc còn sống lại có thể nhìn thấy Chư Tử Bách Gia xuất hiện, quả thật cuộc đời không còn gì để hối tiếc, không còn gì để hối hận nha!"

    Từng thanh âm vang lên.

    Văn nhân thiên hạ khiếp sợ.

    Bởi vì Lục Trường Sinh lại là người đầu tiên thức tỉnh một dị tượng.

    Chư Tử Bách Gia!

    Nhưng vào lúc này.

    Lục Trường Sinh sau khi đã niệm xong Quẻ Càn và Quẻ Khôn, bỗng trầm mặc một hồi.

    Nhưng ngay sau đó.

    Giọng hắn hệt như thanh âm Đại Đạo.

    Lan truyền khắp ngõ ngách tu chân giới.

    "Ta là Lục Trường Sinh, nguyện vì thương sinh thiên hạ, người người như rồng, nhất phi trùng thiên."

    Lời này vừa ra.

    Thế nhân hoàn toàn ngây ngẩn cả người!

    Trong chốc lát, thiên địa bao la Huyền Hoàng khí.

    Công đức tường vân chí cao vô thượng lại lần nữa xuất hiện.

    ---

    ---
     
    Chỉnh sửa cuối: 14/4/21

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)