HOT  FREE  Tiên Hiệp Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot - C47 - Hắc Dạ Di Thiên

  1. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 35: Ý của sư huynh là...Giết người diệt khẩu?
    Đan lô chấn động.

    Sóng nhiệt tràn ngập.

    Trong nháy mắt ấy, Lục Trường Sinh đã nghĩ tới chuyện chạy trốn khỏi hiện trường.

    Nhưng đúng lúc này.

    Đan lô bình tĩnh trở lại.

    Phù.

    Nhẹ nhàng thở ra.

    Lục Trường Sinh khôi phục sự trấn định.

    "Luyện xong! Luyện xong! Luyện xong rồi!"

    Lưu Thanh Phong hưng phấn lên tiếng.

    Đan lô dần yên tĩnh lại, nhưng lại tràn ra khá nhiều sương mù bao phủ, đan hỏa cũng dần dần tắt lửa.

    "Mau mở lò nhìn xem."

    Lục Trường Sinh có vẻ có chút kích động.

    Tấm đan phương thứ hai cũng đã luyện thành công,

    Cũng không biết là cái đan gì.

    Mở ra lò đan.

    Trong chốc lát, từng mai từng mai đan dược màu đen tỏa ra sắc đỏ nhàn nhạt, tản mát ra mùi thơm lạ lùng, hơn nữa còn có từng sợi huyết khí vờn quanh, thoạt nhìn có vẻ bất phàm.

    Lưu Thanh Phong thò tay vào cầm.

    Chỉ là còn không có chạm tới, đan khí nóng rực đã khiến nó phải rút tay lại.

    Nó chưa từng luyện đan, nên lỡ quên mất trình tự, lúc này mới nhớ lấy ra một cái bình nhỏ, đánh một đạo pháp quyết, trong nháy mắt, đan dược trong lò tự động bay lên, rơi vào trong bình ngọc.

    "Sư huynh, mau nhìn nè."

    Luyện đan lần đầ liền thành công luôn.

    Lưu Thanh Phong cực kỳ hưng phấn, cảm giác khoảng cách mình đạt tới tuyệt thế Luyện Đan Sư đã gần thêm một bước.

    "Sư đệ, ta kiểm tra ngươi chút, đây là đan gì?"

    Lục Trường Sinh không rõ lắm đây là cái đan gì, vì vậy dò hỏi Lưu Thanh Phong.

    Sư huynh, chỉ mấy câu đó không làm khó được đệ đâu, trong đống dược liệu của huynh, có ba loại dược liệu là bổ huyết, mười tám loại phụ dược, dùng để bổ khí, vì vậy đây là Thập Toàn Bổ Huyết Bổ Khí Đan, đúng không?"

    Lục Trường Sinh : ". . . ."

    Mặc dù cảm thấy cái tên Thập Toàn Bổ Huyết Bổ Khí Đan này nghe có chút cùi bắp, nhưng trong lúc nhất thời, Lục Trường Sinh cũng không biết nên làm sao phản bác.

    Rất nhanh, Lục Trường Sinh nhìn lướt qua đan dược trong bình ngọc, lập tức mở miệng nói.

    "Thanh Phong, vậy ngươi thử một lần hiệu quả đan dược này xem."

    "Được!"

    Lưu Thanh Phong không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cầm lên đan dược, nhưng ngay thời điểm chuẩn bị ăn, nó đột nhiên dừng lại một chút.

    "Sư huynh, đan dược này có tác dụng gì vậy?"

    Hiếm thấy nha, Lưu Thanh Phong lại biết suy nghĩ, không có thử thuốc lung tung.

    "Có tác dụng lớn."

    Lục Trường Sinh cao thâm mạt trắc nói.

    Có quỷ mới biết cái này có tác dụng gì.

    Có điều cái đan phương này cũng không phải là hắn viết loạn, đây là căn cứ phối phương gốc của Kim Ô Huyết Khí Đan, rồi tiến hành các loại cải tiến.

    Theo lý thuyết, hẳn đúng là đan dược dưỡng khí bổ huyết.

    "Ặc. . . ." Lưu Thanh Phong suy ngẫm một phen, nghĩ nghĩ một hồi vẫn không dám nuốt, mà mở miệng nói : "Sư huynh, đệ thấy các sư huynh đệ bên ngoài kia ai cũng cực khổ mệt nhọc, không bằng để cho bọn họ thử một lần?"

    Không thể không nói, Lưu Thanh Phong rất lanh, tuy rằng nó tin Lục Trường Sinh sẽ không hại mình, nhưng vẫn không dám lấy thân phạm hiểm.

    "Vậy được, ngươi đi nhanh đi."

    Mắt thấy không lừa tình được Lưu Thanh Phong, Lục Trường Sinh cũng không ép nữa, đổi người thì đổi người, chỉ cần có thể thử nghiệm ra dược hiệu của đan dược là tốt rồi.

    "Được, sư huynh chờ đệ chút, đệ đi một lát rồi về."

    Nghe Lục Trường Sinh nói vậy, Lưu Thanh Phong trực tiếp mở ra cửa chính phòng luyện đan, đi tìm một vị nhân huynh dũng cảm thử đan.

    Sau nửa canh giờ.

    Lưu Thanh Phong vô cùng lo lắng chạy về lại, đầu đầy mồ hôi.

    "Dược hiệu thế nào?"

    Lục Trường Sinh mở miệng hỏi.

    "Sư huynh, gặp rắc rối, gặp rắc rối rồi."

    Lưu Thanh Phong có vẻ vô cùng vội vàng.

    Cái này làm sắc mặt Lục Trường Sinh không khỏi cũng biến đổi.

    Đã xảy ra chuyện gì?

    Có người gặp chuyện không may?

    Xong, xong, xong rồi, thật sự đã xảy ra chuyện?

    Giờ này khắc này, nói không quíu là chuyện không thể nào, nhưng Lục Trường Sinh vẫn giữ vững trấn định, tranh thủ thời gian ngẫm kỹ lí do thoái thác.

    Thời khắc mấu chốt, có bán đứng Lưu Thanh Phong cũng là chuyện vạn bất đắc dĩ, cùng lắm thì sau này chờ mình trở thành Chưởng môn, lại đền bù cho một ít tổn thất.

    "Xảy ra chuyện gì?"

    Lục Trường Sinh hỏi.

    "Đan dược này đúng là Bổ Huyết Dưỡng Khí Đan, nhưng vấn đề là sau khi ăn xong, người ăn sẽ mất trí nhớ nha."

    Lưu Thanh Phong vội vàng nói, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

    "Sẽ mất trí nhớ?"

    Lục Trường Sinh có chút kinh ngạc, làm sao lại mất trí nhớ nhỉ?

    "Thật sự sẽ mất trí nhớ đó, đệ cho người nọ ăn xong, xác thực toàn thân quấn đầy huyết khí, thoạt nhìn cực kỳ bất phàm, nhưng rất nhanh hắn dường như quên đi rất nhiều chuyện, còn hỏi sư đệ là ai, đây là nơi nào, thế này...thế này là lớn chuyện rồi đó."

    Lưu Thanh Phong vô cùng lo lắng nói.

    "Ngươi cho ai thử đan?"

    Lục Trường Sinh nhịn không được hỏi.

    "Đệ tử chân truyền Tử Thanh Thánh Địa, Lý Dương."

    Lưu Thanh Phong nói như vậy nói.

    Éc!

    Lục Trường Sinh không khỏi giật mình, cũng không phải vì đối phương lai lịch rất lớn, mà là vì tên Lý Dương này là đệ tử Tử Thanh Thánh Địa, không phải đệ tử Đại La của hắn, nếu là đệ tử Đại La, mất trí nhớ thì mất trí nhớ, thật ra cũng không có gì lớn, cùng lắm thì để Lưu Thanh Phong gánh oan thay là được rồi.

    Nhưng nếu là hại trúng đệ tử môn phái khác, vậy không phải là việc nhỏ rồi.

    "Bây giờ làm sao đây? Sư huynh!"

    Lưu Thanh Phong cũng gấp tới mức da đầu run lên, nếu như việc này truyền ra ngoài, hắn xác định xong đời.

    "Trước không nên gấp, ta hỏi ngươi, lúc ấy còn có ai ở đấy?"

    Lục Trường Sinh rất tỉnh táo hỏi.

    "Không có ai cả, chỉ có một mình đệ, đệ xuống chân núi liền đụng phải hắn."

    Lưu Thanh Phong hồi đáp.

    "Hắn lúc ấy đang làm cái gì?"

    Lục Trường Sinh hỏi.

    "Đang len lén hút Tiên khí."

    Lưu Thanh Phong thành thật trả lời.

    Lục Trường Sinh : ". . . ."

    "Ngươi bảo đảm không có ai thấy?"

    Lục Trường Sinh hỏi lại lần nữa.

    Lưu Thanh Phong lập tức ngẫm lại cẩn thận, rất nhanh nó lắc đầu nói : "Không có."

    Nghe được đáp án này, Lục Trường Sinh hơi nhẹ thở phào.

    "Nếu đã như vậy, sư đệ, ngươi hãy nghe ta nói."

    Lục Trường Sinh vô cùng chân thành nói : "Bất luận thế nào, cũng không được nói ngươi đã từng gặp mặt hắn, ngươi ở lại chỗ này cùng ta luyện đan, mặc kệ chuyện gì phát sinh, có chết cũng không thừa nhận, hiểu chưa?"

    Nghe Lục Trường Sinh nói như vậy, Lưu Thanh Phong lập tức hiểu ra, nó gật đầu nói: "Ý sư huynh là, nếu đã không có ai biết ta từng tiếp xúc hắn, vậy dứt khoát chết cũng không thừa nhận?"

    "Đúng!"

    Lục Trường Sinh kiên định vô cùng nói.

    "Nhưng thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được nha, vạn nhất. . . ."

    Lưu Thanh Phong lo lắng vô cùng nói.

    "Vạn nhất xảy ra chuyện như vậy, ngươi liền dứt khoát thừa nhận là được rồi."

    "Thanh Phong, không phải sư huynh không chịu gánh vác, chủ yếu là vì việc này liên lụy quá lớn, nếu như chỉ là một mình ngươi, cùng lắm chỉ là diện bích mà thôi, nhưng nếu liên lụy đến sư huynh, toàn bộ thiên hạ sẽ rung chuyển, Đại La Thánh Địa có khả năng vì vậy xuất hiện tranh chấp ngoại giao."

    "Huống hồ chẳng qua chỉ là mất trí nhớ thôi, không tính là chuyện gì to tát, nói không chừng mấy ngày nữa là hồi phục rồi, đến lúc đó sư huynh lại mở miệng cầu xin tha thứ giúp ngươi, việc này cứ như vậy trôi qua, chẳng phải là đẹp sao?"

    Lục Trường Sinh vô cùng nghiêm túc nói lời lừa dối.

    Nói ngắn gọn, tóm lại hắn không thể dính shit.

    Lưu Thanh Phong nghe xong lời của Lục Trường Sinh, cẩn thận suy nghĩ một chút.

    Đích xác, nếu quả thật chuyện này bại lộ, nó ra gánh tội, nhiều nhất là bị đánh một trận, nhưng nếu liên lụy đến Đại sư huynh, vậy thì phiền toái lớn.

    Nghĩ tới đây, Lưu Thanh Phong cắn răng nói : "Sư huynh, việc này đúng là sư đệ lỗ mãng, nếu quả thật xảy ra chuyện, sư đệ tuyệt đối sẽ không khai ra sư huynh."

    Thanh Phong vô cùng nghiêm túc nói.

    Dù sao Lục Trường Sinh cũng là Đại sư huynh, nếu quả thật chuyện này càng nghiêm trọng, bất luận thế nào, Lục Trường Sinh cũng có thể bảo vệ nó.

    "Tốt! Sư đệ, phần ân tình này sư huynh nhớ kỹ, chờ sư huynh lên làm Chưởng môn, tuyệt đối sẽ không quên."

    Lục Trường Sinh vỗ vỗ bả vai Lưu Thanh Phong, như đang khen trẻ nhỏ dễ dạy.

    "Kế tiếp chúng ta làm gì đây?"

    Thanh Phong hỏi.

    "Tiếp tục luyện đan! Không cần lo lắng, làm như không có chuyện gì xảy ra cả."

    Lục Trường Sinh trả lời.

    "Dạ."

    Lưu Thanh Phong nhẹ gật đầu.

    Sau đó, hai người một mực luyện đan, chỉ là tâm tư cũng đã không còn đặt tại luyện đan.

    Mà qua nửa ngày.

    Tiếng của Lưu Thanh Phong chậm rãi vang lên.

    "Sư huynh, nếu tên kia khôi phục trí nhớ thì làm sao bây giờ?"

    Nó bỗng nghĩ tới một điểm mấu chốt.

    "Vậy cũng chỉ có thể bí quá hoá liều."

    Lục Trường Sinh thần sắc lạnh lùng nói.

    "Bí quá hoá liều? Ý sư huynh là...?"

    "Giết người diệt khẩu sao?"

    Lưu Thanh Phong vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nói.

    Lục Trường Sinh : ". . . . , "

    Lục Trường Sinh câm lặng, giết người diệt khẩu?

    Đây là danh môn chính phái đó.

    Không có đầu óc à?

    Nếu khôi phục trí nhớ, vậy lại đưa thêm một viên đan dược mất trí nhớ chứ sao.

    Thật là ngu xuẩn.

    Lục Trường Sinh tức giận giải thích.

    Mà Lưu Thanh Phong thì lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

    -----

    -----
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/9/20
    doivotan15 and Legendbk like this.
  2. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 36: Lục Trường Sinh tự mình luyện đan, dị tượng kinh khủng xuất hiện
    Tờ đan phương thứ nhất tên là làm Kim Cương Lưu Ly đan, tăng cường khí lực dưới Nguyên Anh cảnh gấp mười lần, tác dụng phụ là lượng cơm ăn tăng mạnh.

    Tờ đan phương thứ hai tên là Hỏa Phượng Chân Huyết Đan, có thể chữa trị thương thế, cầm máu dưỡng khí, tác dụng phụ là mất trí nhớ.

    Lục Trường Sinh ghi lại công hiệu của hai tờ đan phương này, sau đó lấy ra tờ đan phương thứ ba

    "Sư huynh, đã tới nước này, huynh còn muốn luyện đan sao?"

    Lưu Thanh Phong mở miệng, tâm tình của nó rất khẩn trương, dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện xấu, khó tránh khỏi sẽ có một ít khẩn trương.

    "Phải trấn định, chỉ là một tí chuyện nhỏ mà thôi, ngươi có biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu hung tàn?"

    Lục Trường Sinh rất bình tĩnh nói.

    Trải qua một đoạn thời gian suy nghĩ, Lục Trường Sinh tỉnh táo lên nhiều, dù sao chẳng qua chỉ là mất trí nhớ mà thôi, cũng không phải là chết mất xác.

    Cho dù có người biết là hắn, thì cũng chỉ đơn giản là giáo huấn đôi lời mà thôi, huống hồ còn có Lưu Thanh Phong gánh tội giùm, bản thân mình sợ cái gì?

    Nói thật, Lục Trường Sinh rất buồn bực, hắn cảm thấy, cảm thấy khi ở cùng đám người này, chỉ số thông minh của mình cũng sẽ dần dần hạ thấp.

    "Có bao nhiêu hung tàn ạ?"

    Lưu Thanh Phong hiếu kỳ tựa như con nít, hỏi.

    "Thế giới tu tiên, mạnh được yếu thua, ngươi sinh tại Đại La Thánh Địa, căn bản không biết được bên ngoài có bao nhiêu tàn khốc."

    "Có người vì một viên Linh Thạch, liền vung tay đánh nhau."

    "Có người vì một gốc đan dược ngươi căn bản thấy chướng mắt, mà đi giết hại lẫn nhau."

    "Thậm chí còn có người chỉ vì một kiện Pháp Khí, mà giết người cướp của, đây là sự tàn khốc của thế giới tu tiên."

    "Thanh Phong à, làm gì có nơi nào có những tháng ngày bình yên, chỉ là nơi này có người chống đỡ cho ngươi mà thôi."

    Lục Trường Sinh cũng không biết thế giới bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu tàn khốc, nhưng xem tiểu thuyết nhiều năm như vậy, chắc có lẽ cũng không sai đâu nha.

    "Vì một kiện pháp khí mà giết người cướp của?"

    Lưu Thanh Phong biến sắc, nó không có trải qua cuộc sống nơi thế tục, tuy rằng có xuống núi, nhưng có bốn chữ Đại La Thánh Địa này treo trên người, căn bản nhìn không ra một mặt tàn khốc.

    "Ừm."

    Lục Trường Sinh nhẹ gật đầu.

    Mà Lưu Thanh Phong thì vẫn không rõ lắm, cũng không hiểu, chỉ là cảm thấy có mỗi một kiện pháp khí mà thôi, không đến mức phải làm như vậy chứ.

    Đúng lúc này Lục Trường Sinh đứng dậy, hắn chuẩn bị tự mình đi chế thuốc.

    Nếu phương pháp luyện đan đã không có vấn đề gì lớn, vậy tự mình nên ra trận rồi.

    Hơn nữa Lục Trường Sinh có cảm giác, sở dĩ đan dược này sẽ làm cho người ta mất trí nhớ, khẳng định là do Lưu Thanh Phong có chỗ nào làm không tốt, cho nên vẫn là để bản thân mình làm mới đáng tin cậy một chút.

    Đánh ra một đạo pháp quyết, cái nắp lò tự động lơ lửng, trong chốc lát đan hỏa liền thiêu đốt, phát ra âm thanh rung động xì xì.

    Lục Trường Sinh dựa theo trình tự bỏ từng loại dược liệu vào trong.

    Đan dược hắn muốn luyện chế là Tỉnh Thần Đan, có thể trợ giúp tu sĩ nâng cao tinh thần và tỉnh táo, có điều đan phương này sau khi cải tiến, đã không phải đơn giản là Tỉnh Thần Đan.

    Mà là Ngộ Đạo Đan, khiến cho người ta sau khi ăn có thể tiến nhập trạng thái vi diệu, đề cao năng lực học tập.

    Vì vậy dược liệu luyện chế loại đan dược này đều là tương đối ổn định, hầu như không có khả năng nổ lô, nếu không, Lục Trường Sinh cũng không dám mạo hiểm.

    Sau khi để từng loại dược liệu vào trong.

    Lục Trường Sinh rất bình tĩnh.

    Tỉnh Thần Đan chung quy sẽ không xảy ra vấn đề chứ nhỉ?

    Đan hỏa thiêu đốt, trong nháy mắt, mùi thuốc tràn ngập phòng.

    Luyện đan phải có kiên nhẫn.

    Lục Trường Sinh rất bình tĩnh.

    Trên thực tế chỉ cần có một tên Luyện Đan Sư ở chỗ này, thì không có khả năng để Lục Trường Sinh luyện đan như vậy.

    Dù sao đan dược dược liệu thường phải thả từng cái từng cái một, phải chờ đúng lúc để thả một loại dược tài nào đó.

    Mà Lục Trường Sinh thì chỉ dựa theo trình tự, sau đó dùng một ý niệm trực tiếp ném vào hết.

    Nhưng thậm chí dưới tình huống như vậy, lò đan vẫn không có nổ, quả là kỳ tích.

    Một hồi sau.

    Ngay lúc Lục Trường Sinh đang suy tư, xem trước khi xuống núi có nên học một chút đạo pháp để phòng thân hay không.

    Thì bỗng đột ngột.

    Lưu Thanh Phong đánh thức Lục Trường Sinh.

    "Đại sư huynh, mau nhìn đan lô kìa."

    Thanh âm cất lên.

    Để Lục Trường Sinh nhìn lại về phía đan lô.

    Trong chốc lát, trong lò đan, tràn ngập khí vụ mờ mịt, ngũ quang thập sắc, dược hương nồng đậm từ đan phòng truyền ra.

    Toàn bộ Đại La Thánh Địa đều nghe thấy được một mùi mùi hương như vậy.

    Ô...ô...ô...n...g!

    Ô...ô...ô...n...g!

    Rất nhanh, lò đan chấn động, truyền đến từng tiếng nổ vang.

    Càng đáng sợ chính là, một loạt hư ảnh Thần Thú xuất hiện.

    Kỳ Lân, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Cường Lương, Bạch Trạch.

    "Grào!"

    "Li-eeee-eezz~!!"

    "Ô...ô...n...g!"

    "Ùm... bò....ò...!"

    Thanh âm Thần Thú gầm rống đinh tai nhức óc, truyền khắp toàn bộ Đại La Thánh Địa.

    Chỉ thấy trên bầu trời Đại La chủ phong.

    Tường vân màu đỏ tụ tập, bao trùm toàn bộ chủ phong, hư ảnh từng đầu Thần Thú xuất hiện.

    Các loại pháp văn tràn ra từ đan lô, Đại La chủ phong phảng phất như bị nhuộm đỏ, đẹp tới lạ lùng.

    Bên trong chủ phong, đám đệ tử vốn đang làm công việc khổ dịch kia, nguyên một đám kinh ngạc, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra.

    Đại La cung, Thanh Vân đạo nhân đang trao đổi một ít chuyện quan trọng với cao tầng trong tông môn, thì bị loại âm thanh và dược hương này kinh động.

    "Xảy ra chuyện gì?"

    Thanh Vân đạo nhân hỏi.

    "Báo! Chưởng môn, chủ phong lại xuất hiện dị tượng."

    Âm thanh bẩm báo truyền đến từ ngoài cửa.

    "Đi ra ngoài nhìn xem."

    Thanh Vân đạo nhân đứng dậy, lão bước ra ngoài Đại La cung, trực tiếp chân đạp Hồng Kiều, tiến về hướng chủ phong.

    Mà toàn bộ Đại La Thánh Địa, vô số người đều đem ánh mắt nhìn về phía chủ phong, không biết lại xuất hiện chuyện gì.

    Đại La chủ phong, giờ này khắc này, hư ảnh một đầu Hỏa Phượng xuất hiện, tản mát ra sóng nhiệt kinh khủng, có điều loại sóng nhiệt này ngoại trừ khiến người ta cảm thấy nóng ra, thì không có gì trở ngại.

    Nhưng toàn bộ Đại La Thánh Địa đều đã bị nhuộm đỏ cả, kỳ quan thế này thật quá phi phàm.

    Đan Dược đường.

    Đường chủ mở ra đôi mắt, lão ngửi ngửi mùi loại dược hương này, rồi sau đó không khỏi thất thanh nói.

    "Có tuyệt thế Tiên Đan xuất thế!"

    Lão nghẹn ngào hô lên, thanh âm truyền khắp Đại La Thánh Địa.

    Trong nháy mắt, vô số người kinh ngạc.

    "Tuyệt thế Tiên Đan?"

    "Ai đang luyện đan?"

    "Tại chủ phong, khẳng định là Đại sư huynh đang luyện đan rồi."

    "Không nghĩ tới Đại sư huynh chẳng những tu vi cao thâm mạt trắc, hơn nữa luyện đan cũng mạnh như thế."

    "Toàn năng, toàn năng a, Đại sư huynh thật là toàn năng."

    "Chưa từng nghĩ đến, Đại sư huynh công tham Tạo Hóa không nói, hôm nay tiện tay luyện cái đan đều có thể dẫn tới thiên địa dị tượng, ta Đạo Môn nhất định hưng thịnh mười vạn năm."

    Các đệ tử đều bàn tán.

    "Không nghĩ tới Đại sư huynh công tham tạo hóa không nói, hôm nay chỉ tiện tay luyện tí đan đã có thể dẫn tới thiên địa dị tượng, Đạo Môn chúng ta nhất định hưng thịnh mười vạn năm."

    Các đệ tử đều nghị luận.

    Mà ở giữa phòng luyện đan.

    Lục Trường Sinh không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn.

    Quả nhiên!

    Lớn lên đẹp trai như ta, sao có thể là phế vật chứ?

    Lục Trường Sinh rất hưng phấn, hắn nhìn chăm chú vào lò đan.

    Dị tượng duy trì liên tục không ngừng.

    Bên ngoài chủ phong, Thanh Vân đạo nhân mang theo một ít cao tầng tụ tập ở chỗ này.

    Bọn hắn cũng kinh ngạc vô cùng, không biết nên nói cái gì.

    "Nếu không thì vào xem?"

    Có người đề nghị.

    Nhưng lập tức bị phủ quyết.

    "Để luyện chế ra tuyệt thế Tiên Đan, tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu, mỗi một bước đều rất quan trọng, ta nghĩ là Trường Sinh giờ này khắc này, nhất định là đang đem hết toàn lực luyện đan, chúng ta vẫn là không nên quấy rầy, vạn nhất sơ sẩy một cái, đan hủy là việc nhỏ, có khi người sẽ không còn luôn."

    Đây là một vị Đại Sư luyện đan, hắn mở miệng phân tích như thế.

    "Nói cũng đúng, chúng ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến đi."

    Thanh Vân đạo nhân nhẹ gật đầu, đồng thời cũng có một chút khẩn trương nhìn đan phòng, luyện không ra tuyệt thế Tiên Đan cũng không sao, chỉ cần người không gặp chuyện không may là tốt rồi.

    Mà ở giữa đan phòng.

    Lục Trường Sinh lẳng lặng nhìn chăm chú vào lò đan.

    Lưu Thanh Phong thì vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.

    Cứ như thế, trôi qua ước chừng một canh giờ.

    Tất cả dị tượng hết thảy hội tụ vào trong lò đan.

    Đan khí kinh khủng tràn ngập.

    Kim sắc quang mang lập lóe, sáng muốn mù mắt Lưu Thanh Phong.

    Cuối cùng hết thảy dị tượng biến mất.

    Đan hỏa biến mất.

    Lò đan trở nên vô cùng yên tĩnh.

    "!"

    Lục Trường Sinh bắt một cái pháp quyết.

    Khi nắp lò bay lên.

    Lục Trường Sinh đưa mắt nhìn lại.

    Hưng phấn trong mắt không cách nào che dấu.

    Nhưng sau khi Lục Trường Sinh nhìn thấy cảnh tượng trong lò.

    Cả người liền ngây ngẩn.

    ---

    ---
     
    Chỉnh sửa cuối: 2/10/20
    doivotan15 and Legendbk like this.
  3. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 37: Phụ thân, con không có nói dối, đây chính là tuyệt thế tiên đan đó!
    Trong lò đan.

    Một cục, không sai, chính là một cục gì đó đen đen như nắm bùn, đang lẳng lặng nằm ở nơi đó.

    Mặc dù tản mát ra hương vị là lạ, nhưng cái đồ chơi này nhìn sao cũng không thể gọi là đan dược được?

    Đan bùn thì có lẽ còn được.

    Sắc mặt Lục Trường Sinh khẽ biến hóa nho nhỏ.

    Chuyện này không khoa học nha.

    Trình tự hắn luyện đan giống y như đúc Lưu Thanh Phong nha, làm sao lại có chuyện luyện ra đan dược không giống nhau nhỉ?

    "Đại sư huynh, Đại sư huynh, là tiên đan gì vậy? Để đệ ngửi ngửi cái với."

    Lưu Thanh Phong chen đầu vào, sau đó hít sâu một hơi, ngay cả nhìn cũng không thèm liền mở miệng nói.

    "Trời ui, tuyệt thế tiên đan, tuyệt thế tiên đan nha, sư huynh ơi, để...đệ cảm thấy sắp phi thăng rồi."

    Đối mặt sự a dua nịnh hót của Lưu Thanh Phong, Lục Trường Sinh không để ý chút nào, chỉ là lâm vào trầm tư.

    Mà Lưu Thanh Phong cũng mở to mắt, sau khi thấy cảnh tượng trong lò đan, không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh, thần sắc đại biến.

    Lục Trường Sinh trong lòng không khỏi phát lạnh, xem ra chuyện mình luyện đan cặn bã không thể giấu diếm nữa rồi.

    Nhưng mà Lưu Thanh Phong lại vô cùng chấn động nói.

    "Uzz! Ông trời ui, thì ra tuyệt thế tiên đan là dạng này nha."

    Lục Trường Sinh : ". . . ."

    "Sống đến già, học đến già, đệ muốn ghi lại bút ký." Lưu Thanh Phong hào hứng bừng bừng lấy ra một cuốn sách ngọc.

    "Ngươi nghiêm túc?"

    Lục Trường Sinh nhìn về phía Lưu Thanh Phong, hắn quả thật không biết nên nói cái gì.

    Rõ ràng là một đống cặn bã, lại bị nói thành tuyệt thế tiên đan?

    "Cái gì mà nghiêm túc? Đại sư huynh, huynh yêu cầu đối với bản thân thật sự là quá hà khắc rồi, luyện ra cả tuyệt thế tiên đan rồi, huynh còn không cao hứng sao."

    Lưu Thanh Phong không khỏi cảm khái, đồng thời nghiêm túc viết bút ký.

    "Sao ngươi có thể xác định đây là tuyệt thế tiên đan?"

    Lục Trường Sinh hỏi.

    "Đại sư huynh, vậy làm sao huynh có thể xác định, đây không phải là tuyệt thế tiên đan?"

    Lưu Thanh Phong vô thức trả lời một câu.

    Ngay lập tức, Lục Trường Sinh ngây ngẩn cả người.

    Ngẫm lại cẩn thận, có vẻ cũng đúng nha.

    Ai quy định tuyệt thế Tiên Đan nhất định phải là đan hoàn? (đan dạng viên tròn)

    Trong chốc lát, lòng tự tin trở về, Lục Trường Sinh muốn trực tiếp móc đan bùn ra, nhưng lại sợ bị bỏng, không khỏi nhìn về phía Lưu Thanh Phong nói: "Sư đệ, cho ngươi một cơ hội, móc tuyệt thế tiên đan ra đó."

    Lời mày vừa ra, Lưu Thanh Phong lập tức nhẹ gật đầu, hưng phấn vô cùng mà đi móc đan bùn trong lò ra, mặc dù có bị bỏng đôi chút, nhưng nó dù sao cũng là tu sĩ, chỉ cần hai ba lần đã móc ra được một đống đan bùn.

    "Chậc chậc, tuyệt thế tiên đan nha, cha đệ nói tiên vật chân chính, đều là đại đạo chí giản, nhìn càng bình thường, thì càng không tầm thường."

    "Huynh xem cái đan này, nó vừa đen lại xấu, tựa như cái nắm bùn. . ."

    Lưu Thanh Phong nói đúng còn nói to, tới khi Lục Trường Sinh trợn mắt nhìn, thì Lưu Thanh Phong mới ngậm miệng.

    Nhìn bùn đen trước mắt, suy nghĩ một lát, Lục Trường Sinh trực tiếp bắt đầu xoa xoa đan dược.

    Biết đâu được thật sự có thần hiệu thì sao?

    Mà thằng Lưu Thanh Phong thì trực tiếp dùng móng tay chấm một điểm, sau đó ngậm vào trong miệng.

    Chép chép miệng, Lưu Thanh Phong cau mày.

    Nhìn Lưu Thanh Phong chủ động thử đan, Lục Trường Sinh không khỏi nghiêm túc quan sát Lưu Thanh Phong một phen.

    "Nó ra sao?"

    "Có chút chua chua ngọt ngọt, lại lẫn thêm chút cay, Đại sư huynh, đây là đan dược gì vậy? Sao đệ cảm thấy đầu óc như thanh tỉnh lên rất nhiều a."

    Qua một hồi, Lưu Thanh Phong cảm thấy đầu óc mình thanh tỉnh, trong nháy mắt trở nên rất thoải mái.

    Chỉ là ngay lúc muốn châm thêm một miếng nếm, thì đột ngột bên ngoài truyền đến âm thanh.

    "Trường Sinh!"

    Là tiếng của sư phụ.

    "Ngươi ở nơi này thử đan, không cần biết phát sinh chuyện gì, nhớ không được đi ra."

    Lục Trường Sinh mở miệng dặn, Lưu Thanh Phong liền nhẹ gật đầu.

    Rất nhanh, Lục Trường Sinh đi ra đan phòng.

    Liền thấy chủ phong đã kín người hết chỗ.

    Chẳng lẽ là tới hưng sư vấn tội?

    Lục Trường Sinh nào biết bản thân luyện đan lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, cho nên thấy nhiều người như thế, còn tưởng rằng là chuyện Lý Dương bị người ta phát hiện.

    "Sư tôn, việc này không quan hệ tới con, là Thanh Phong nó. . . ."

    Lục Trường Sinh vừa mới chuẩn bị giải thích một câu.

    Thì đã có người không thể chờ được đi tới trước mặt Lục Trường Sinh.

    "Trường Sinh, ta luyện đan cả đời, nhưng còn chưa từng thấy tuyệt thế tiên đan bao giờ, nhanh, nhanh, nhanh, nhanh dẫn ta đi nhìn xem hình dáng tuyệt thế tiên đan nào."

    Đây là đuờng chủ Đan Dược Đường!

    Ủa ủa?

    Không phải là chuyện Lý Dương à?

    Lục Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra, không phải chuyện kia là tốt rồi.

    Chẳng qua là còn không đợi Lục Trường Sinh mở miệng, đối phương đã xông vào đan phòng.

    Mà các trường lão khác cũng nhao nhao xông vào.

    Ai cũng muốn tận mắt nhìn thấy tuyệt thế tiên đan một cái.

    Dù sao thì cũng chưa ai từng gặp qua cả.

    Két kẹt!

    Cửa lớn đan phòng được mở ra, mười mấy vị trưởng lão như cường đạo, đứng ở cửa ra vào, nhìn chăm chú vào Lưu Thanh Phong.

    Giờ này khắc này, Lưu Thanh Phong đang ngồi chấm mút, thấy cửa lớn bị mở ra, cả người không khỏi bị dọa sợ nhảy dựng, ánh mắt thoáng ngây ngốc nhìn tất cả trưởng lão.

    Hơn nữa cảnh Lưu Thanh Phong chấm mút, làm cho người ta một loại cảm giác như thấy mấy đứa nhóc thiểu năng đang chơi bùn.

    "Thanh Phong, ngươi ở đây chơi bùn làm gì?"

    Cha của Lưu Thanh Phong - Lưu Khánh nét mặt đầy giận dữ.

    Vừa mở cửa ra, liền thấy con mình ngồi ở chỗ kia chơi bùn, chẳng khác gì thằng thiểu năng, hắn làm thế nào mà không tức giận?

    "Cha, con đang thử đan đó."

    "Cút cút cút, nhanh cút ra ngoài, bớt ở chỗ này làm ta mất mặt xấu hổ."

    Lưu Khánh rất phẫn nộ, trực tiếp mắng Lưu Thanh Phong cút đi.

    "Vâng!"

    Lưu Thanh Phong cúi đầu, có điều trong lòng không khỏi buồn bực.

    "Cút thì cút, lớn tiếng như vậy làm gì?"

    Vốn đây chỉ là lời trong lòng, nhưng không biết vì sao, Lưu Thanh Phong lại thốt ra miệng.

    Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Lưu Khánh lập tức trở nên càng thêm khó coi.

    "Tiểu tử ngươi giỏi lắm, cánh cứng cáp rồi phải không? Dám trả treo với ta như vậy?"

    Lưu Thanh Phong bỗng sửng sốt, nó không có ý định nói ra lời này nha, nhưng không biết vì sao liền thốt ra.

    Bất quá rất nhanh có người cắt ngang cuộc cãi lộn của hai cha con, vô cùng cấp bách hỏi thăm.

    "Thanh Phong, Đại sư huynh của ngươi luyện tuyệt thế tiên đan ở đâu vậy?"

    Đây là âm thanh của đường chủ Đan Dược đường, với tư cách tu sĩ luyện đan, lão vô cùng cấp bách muốn biết tuyệt thế tiên đan ở nơi nào.

    "Dạ, ở chỗ này nà."

    Lưu Thanh Phong chỉ vào một đống bùn đen trong tay, vô cùng chân thành nói.

    "Đừng có nói giỡn, nói nhanh một chút."

    "Tiểu tử ngươi nói đùa gì đấy?"

    "Nói mau, nói mau."

    "Lưu sư huynh, con trai huynh hình như quá lâu chưa bị ăn đòn."

    Mọi người có chút phẫn nộ, bọn hắn vốn là đang vội, kết quả không nghĩ tới lại bị Lưu Thanh Phong đùa giỡn.

    "Nói nhanh một chút, đừng có ở chỗ này ăn nói bậy bạ."

    Lưu Khánh tức giận nói.

    "Phụ thân, quả thật ở chỗ này mà, con đâu có lừa mọi người."

    Lưu Thanh Phong chỉ vào đống. đan bùn đen đen, cực kỳ nghiêm túc nói ra.

    Chát.

    Sau một khắc, Lưu Khánh vung một tát đánh vào mặt Lưu Thanh Phong, vẻ mặt tràn đầy giận dữ nói: "Tiểu tử ngươi có phải ngứa da rồi hay không? Nói mau."

    "Phụ thân, con không có lừa người mà."

    Ăn một tát đau điếng, Lưu Thanh Phong oan ức nói ra.

    "Không cần nhiều lời nữa, tự chúng ta đi tìm!"

    "Nó không nói, để tự chúng ta tìm."

    "Đúng đúng đúng, tự mình tìm!"

    Mọi người không muốn lãng phí thời gian nữa, bắt đầu tìm tòi tuyệt thế tiên đan.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30/12/20
    doivotan15 thích bài này.
  4. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 38: Cho sư phụ nhìn một cái
    Nhìn một đám người đang lục lọi

    Lưu Thanh Phong không khỏi hiếu kỳ.

    Vì sao lúc mình nói thật, lại không có ai tin, lúc mình nói dối, thì lại có nhiều người tin như vậy?

    "Là mùi vị tiên đan! Là mùi vị tiên đan!"

    Đường chủ Đan Dược Đường thò đầu vào trong đan lô, lão lớn tiếng nói, kích động vô cùng.

    "Quả nhiên là thanh hương ngọt lành, chỉ là ngửi một chút, đã khiến người ta phiêu phiêu ngây ngất."

    "Đây mới thực sự là tiên đan nha, chỉ tiếc là không có duyên nhìn thấy một cái."

    "Tiên đan rốt cuộc ở nơi nào? Thanh Phong?"

    Mọi người kích động vô cùng, tranh nhau chen lấn ngó vào đan lô.

    "Thật sự ở chỗ này mà."

    Lưu Thanh Phong chỉ vào một đống bùn đen, nói như vậy.

    "Mịa, chẳng muốn hỏi ngươi nữa."

    Đối phương lười để ý tới Lưu Thanh Phong.

    "Các ngươi nói xem, có phải là tiên đan vừa luyện thành, thì đã bị Trường Sinh ăn mất?"

    Có người hỏi như vậy.

    "Có khả năng này."

    "Đúng, tuyệt thế tiên đan nếu đã luyện thành, tuyệt đối không thể nhiễm một điểm khí tức hồng trần, bằng không sẽ rất dễ lui lại thành hậu thiên chi đan."

    "Hẳn là Trường Sinh ăn rồi."

    "Đi, đi nào, chúng ta đi tìm Trường Sinh."

    Mọi người bàn bạc xong, rồi sau đó trực tiếp đi ra ngoài hỏi thăm Trường Sinh.

    "Trường Sinh à, con luyện ra tuyệt thế tiên đan để ở đâu vậy?"

    "Đúng vậy, đúng vậy đó, nhanh cho lão phu xem một chút đi, lão phu luyện đan cả đời, chưa từng thấy tuyệt thế tiên đan hình dáng thế nào."

    "Trường Sinh, ta chỉ ngửi một ngụm, ngửi một ngụm thôi, ngươi yên tâm ta sẽ không ăn tuyệt thế tiên đan của con đâu."

    Mấy vị trưởng lão trực tiếp vây Lục Trường Sinh, đám người ai cũng đầy hiếu kỳ, không biết tiên đan bị Lục Trường Sinh giấu ở nơi nào.

    "Hả? Tiên đan á? Tiên đan không có ở trong tay Thanh Phong sao?"

    Lục Trường Sinh trả lời thẳng.

    "Thanh Phong?"

    "Trường Sinh, con đừng trêu ta."

    "Trường Sinh, con còn không biết Từ sư bá của con là người thế nào sao, đó là cái loại ngươi vừa xuất ra tiên đan, ta liền trực tiếp cướp luôn, rồi bỏ chạy vào núi Lâm Lang đó."

    "Đúng vậy, đúng vậy đó, nhưng chúng ta sẽ kiềm chế hắn, cứ lấy ra đi, để cho chúng ta xem một tí đi."

    Mọi người vây quanh Lục Trường Sinh, tận tình khuyên bảo.

    "Mấy vị sư thúc bá, đan dược ta luyện ra chính là đan bùn trong tay Thanh Phong đó."

    Lục Trường Sinh chân thành nói.

    Hiển nhiên, không có ai tin tưởng, ngược lại cho rằng Lục Trường Sinh cố ý giấu đi.

    "Được rồi, được rồi, các ngươi cũng có thể xem là đại nhân vật trong tu tiên giới, cứ bu như kiên vậy còn ra thể thống gì? Trường Sinh nếu đã không lấy ra, vậy khẳng định Trường Sinh có nỗi khổ tâm của riêng nó, các ngươi hà tất phải đau khổ bức bách làm gì?"

    Thanh Vân đạo nhân cho một câu giảng hòa.

    Mọi người thần sắc hơi đổi, mặc dù có một chút ghen tị, nhưng suy nghĩ một chút, Lục Trường Sinh đã sống chết không muốn lấy ra, chắc chắn là có nỗi khổ tâm riêng của mình.

    Thân là cao tầng Đại La Thánh Địa, xác thực không thể cứ mãi dồn ép bức bách, dù sao thời gian còn dài, chung quy rồi cũng sẽ thấy.

    Hiểu rõ ràng điểm này, mọi người liền không bức bách nữa.

    Mà không cách nào nhìn thấy tuyệt thế tiên đan, sự hào hứng của mọi người cũng vơi đi một nửa.

    Mọi người cũng lần lượt tự mình rời đi.

    "Trường Sinh, con qua đây một chuyến."

    Thanh Vân đạo nhân lôi kéo Trường Sinh đi vào trong chủ điện.

    Người ở phía ngoài đã đi về hết.

    Bên trong chủ điện trở nên vô cùng yên tĩnh.

    Lục Trường Sinh có chút hiếu kỳ, không biết vị sư phụ này muốn làm cái gì.

    "Sao vậy ạ?"

    Lục Trường Sinh hỏi.

    "Lần này còn đi ra ngoài, ta đã quy hoạch tốt lộ tuyến rồi, nhưng vi sư cân nhắc thế tục dù sao cũng hung hiểm, cho nên đã chuẩn bị cho con một vài thứ, tất cả đều ở trong cái giới chỉ này."

    Thanh Vân đạo nhân tháo xuống một cái giới chỉ màu xanh biếc, đưa cho Lục Trường Sinh.

    "Sư phụ, đây không phải Càn Khôn Như Ý Giới mà ngài yêu thích nhất sao?"

    Lục Trường Sinh có chút kinh ngạc.

    Cái giới chỉ này có lai lịch rất lớn, nó là một kiện Bán Tiên khí, chính là thứ tổ sư gia của Đại La Thánh Địa từng đeo, có thể nói là đời đời tương truyền, công năng của nó ngoại trừ việc trữ đồ cơ bản, còn có thể ngưng tụ Đại La Chân Hồn, bảo hộ bản thân.

    Quan trọng nhất là, cái giới chỉ này, tượng trưng cho Đại La Thánh chủ.
    Đưa đồ vật trọng yếu như thế cho mình, Lục Trường Sinh quả thực có chút cảm động.

    "Trường Sinh à, ta một đời tu sĩ, khó có thể sinh dục, cảnh giới càng cao, lại càng đừng nghĩ tới việc sinh con, hơn nữa sư phụ không có gia thất, một thân một mình, không có cái gì lo lắng, chỉ có mỗi đứa đệ tử là con."

    "Chúng ta làm thầy trò đã một đoạn thời gian, tuy rằng chỉ là ba năm ngắn ngủi, nhưng sư phụ đã xem con như con ruột của mình. Người ta đều nói con đi khắp nơi cha ở nhà lo lắng, con chuyến này đi ra ngoài, vi sư cũng thật lo lắng đó."

    "Con nghĩ xem, vạn nhất xảy ra bất trắc, hoặc là dính bệnh gì đó, sư phụ làm sao mà sống a."

    Thanh Vân đạo nhân ngữ khí bi thương nói.

    Tuy rằng lời này không êm tai cho lắm, nhưng Lục Trường Sinh thật sự cảm động rồi.

    Hắn cảm giác được, Thanh Vân đạo nhân xác thực xem mình là con trai mà chăm sóc, phần ân tình này, hắn khắc sâu vào trong tim.

    "Trường Sinh à, vì cân nhắc an toàn của con, sư phụ đã vụng trộm chuẩn bị cho con một lộ tuyến, phần địa đồ này con cất cho cẩn thận. Đám người kia tuy đã an bài thỏa đáng, nhưng khó bảo đảm không có nguy hiểm gì, vì vậy chúng ta nhất định phải có kế hoạch khác."

    "Chờ mấy ngày nữa, con sau khi xuống núi, cứ dựa theo phần địa đồ này mà hành tẩu, cho dù có người nổi lòng xấu xa, cũng tuyệt đối không biết con ở nơi nào."

    Hơn nữa vi sư cũng đã an bài mấy vị trợ thủ bảo hộ cho con, lại thêm con có Thập Nhị Phẩm Thanh Liên, cùng với cái giới chỉ này, trừ phi là gặp phải cường giả Độ Kiếp, nếu không, đừng mơ tổn thương con dù chỉ một cọng tóc."

    "Chủ yếu nhất là, sư phụ đã vì con thắp lên Trường Sinh Đăng, lui một vạn bước mà nói, nếu thật xuất hiện nguy hiểm cực kỳ kinh khủng, sư phụ cũng sẽ đem hết toàn lực, phối hợp trên dưới toàn bộ Đại La Thánh Địa, cưỡng ép giữ tàn hồn con lại trên Trường Sinh Đăng."

    Thanh Vân đạo nhân ngữ khí kiên quyết nói.

    "Đồ nhi đa tạ sư phụ!"

    Lục Trường Sinh hít sâu một hơi, hắn quỳ trên mặt đất, cúi đầu về hướng Thanh Vân đạo nhân.

    Cái cúi đầu này, không chỉ là bái sư đồ.

    Mà còn là bái phụ tử.

    Hai tiếng sư phụ.

    Một nửa là thầy.

    Một nửa là cha.

    Hắn thật không ngờ tới, Thanh Vân đạo nhân đã chuẩn bị tốt hết thảy cho mình, thậm chí cả lộ tuyến cũng giúp mình chuẩn bị hai phần.

    Thế này làm sao không để cho Lục Trường Sinh cảm động cho được.

    "Đứng dậy, đứng dậy đi, chớ có như vậy, chớ có như vậy."

    Thanh Vân đạo nhân dìu Lục Trường Sinh đứng dậy.

    Sau đó trên dưới đánh giá Lục Trường Sinh một cái.

    Ngay sau đó ánh mắt Thanh Vân đạo nhân tràn đầy hiếu kỳ nói.

    "Trường Sinh, con xem vi sư cũng đã giúp con như vậy."

    "Con có thể hay không đem tuyệt thế tiên đan cho ta xem một chút?"

    "Ta chỉ liếc nhìn một cái, con yên tâm, vi sư tuyệt đối không có ý gì khác."

    "Chỉ nhìn một cái thôi."

    Thanh Vân đạo nhân vẻ mặt tràn đầy chân thành nói.

    Trong chốc lát, phần hảo cảm vừa dâng lên kia, bất tri bất giác, bỗng bay đi đâu hết một nửa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/1/21
    doivotan15 thích bài này.
  5. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 39: Nói ra sợ các ngươi không tin, cái tuyệt thế tiên đan này...
    Dưới sự bức bách của Thanh Vân đạo nhân, Lục Trường Sinh chỉ có thể lấy câu trả lời tiên đan đã bị bản thân ăn để kết thúc cái đề tài này.

    Mặc dù tiếc nuối vô cùng, nhưng nghĩ đến là bản thân Lục Trường Sinh ăn tiên đan, Thanh Vân đạo nhân cũng không quá khó chịu, vẻ mặt tươi cười rời đi chủ phong.

    Bất quá bên trong Đại La cung.

    Lúc Thanh Vân đạo nhân vẻ mặt hồng nhuận đi đến, liền dẫn tới chú ý của mọi người.

    "Sư huynh, huynh thấy được tiên đan không?"

    "Sư huynh, huynh có phải đã nhìn thấy tiên đan? Sao ta lại ngửi được trên người huynh một mùi thơm nhàn nhạt?"

    "Sư huynh, nói nhanh một chút, tiên đan hình dạng thế nào?"

    Cao tầng Đại La kẻ nào cũng kích động, bọn hắn đều sống đã mấy nghìn năm, làm sao không biết Thanh Vân đạo nhân lôi Lục Trường Sinh đi làm gì.

    "Các ngươi thật là, thật không biết nên nói cái gì với các ngươi cho tốt."

    "Ngay trước mắt ngoại nhân, lại cứ nhất định muốn Trường Sinh lấy ra Tiên Đan, tiên đan có thể tùy tiện lấy ra hay sao?"

    "Người nhà chúng ta nhìn cũng không sao, nhưng ngoại nhân sao có thể có thể cho nhìn loạn?"

    Thanh Vân đạo nhân tức giận giáo huấn đám sư huynh đệ này.

    "Chưởng giáo dạy phải."

    "Chưởng giáo, huynh nói đúng lắm, mau nói xem tiên đan hình dạng thế nào đi."

    "Đúng đúng đúng, nói nhanh đi, lòng ta ngứa ngáy lắm rồi."

    Mọi người vẫn để ý tiên đan hình dạng thế nào, dù sao đã lớn như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy qua tiên đan nha.

    Thế là Thanh Vân đạo nhân ho khan một phen.

    Sau đó mở miệng nói : "Nói thì có thể, nhưng các ngươi nhất định phải bảo thủ bí mật, biết không?"

    Lão rất nghiêm túc, khiến sự tỏ mò của mọi người càng tăng thêm.

    "Huynh yên tâm đi, Chưởng giáo sư huynh, huynh còn không biết Lưu Khánh ta là ai sao? Danh hào 'Thủ khẩu như bình' chính là ta đó."

    Phụ thân của Lưu Thanh Phong - Lưu Khánh, vô cùng chân thành nói.

    "Đúng đúng đúng, chúng ta tuyệt đối giữ kín như bưng."

    "Người khác mà hỏi, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung."

    Mọi người nhao nhao gật đầu.

    Mà Thanh Vân đạo nhân cũng không có thừa nước đục thả câu.

    "Cái tiên đan này, lớn cỡ mắt rồng, sáng óng ánh long lanh, toả ra mùi hương đặc thù, nhưng điểm phi phàm chính là, viên tiên đan này có cửu khiếu linh lung, phía trên có một tầng kim văn nhàn nhạt, hơn nữa nếu tỉ mỉ lắng nghe, có thể nghe được tiếng tụng kinh cổ xưa, quả thực là điềm lành."

    "Kinh khủng nhất là, tiên đan vừa ra, có ngũ phương thần thú vờn quanh, long phượng tề minh, ài! Ta cũng không biết làm thế nào để hình dung, một đời này có thể may mắn nhìn thấy tuyệt thế tiên đan, ta có chết cũng không tiếc."

    Thanh Vân đạo nhân không hổ là Chưởng giáo, lời nói dối chém ra, đều ra hình ra dáng, so với tên Lưu Thanh Phong chuyên tung tin bịa đặt mạnh hơn mấy chục lần.

    Lão hình dung vô cùng tốt, làm suy nghĩ cả đám càng thêm hão huyền, tự mình não bổ tuyệt thế tiên đan.

    "Ahhh, ta nhất định phải đi nhìn xem."

    Đường chủ Đan Dược Đường đứng dậy muốn đi, nhưng bị Thanh Vân đạo nhân cản lại.

    "Không cần nhìn, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của hình, Trường Sinh đã nuốt tiên đan rồi, ngươi không nhìn thấy được nữa đâu."

    Thanh Vân đạo nhân cũng có chút chột dạ, bởi vì hắn cũng chưa thấy qua tiên đan nha, nhưng nếu nói chưa thấy qua, thì bọn họ chắc chắn sẽ không tin, cho nên mới bắt đầu nói bừa.

    "Đã nuốt rồi?"

    "Sư huynh, huynh như vậy có chút thất đức."

    "Hối hận, hối hận a, tuyệt thế tiên đan cứ thế đi qua trước mặt ta, chỉ cách trong gang tấc, ta thật hối hận a."

    Đám người khó chịu đến cực điểm, nhất là Đường chủ Đan Dược Đường, càng là khóc không ra nước mắt.

    "Thật là ngu xuẩn."

    Thanh Vân đạo nhân lập tức quát lớn, ngay sau đó mở miệng nói: "Tuyệt thế Tiên Đan, tự nhiên phải kịp thời đem nuốt, nếu để quá lâu, nhiễm phải khí tức hồng trần bên ngoài, thì đã không còn là tuyệt thế tiên đan rồi."

    Lời này vừa nói, mọi người lập tức bừng tỉnh đại ngộ, tuy rằng khó chịu, nhưng đã có thể tiếp nhận.

    "Huống hồ Trường Sinh là đệ tử Đại La Thánh Địa chúng ta, thời gian còn nhiều, các ngươi còn sợ Trường Sinh luyện không ra tuyệt thế tiên đan mới sao? Thật sự là tầm nhìn hạn hẹp."

    Thanh Vân đạo nhân ra dáng trí tuệ thâm sâu, mọi người không khỏi hổ thẹn vạn phần.

    "Tốt rồi, chúng ta tiếp tục trao đổi về chuyện sắc phong Trường Sinh làm Thánh tử sau khi nó trở về."

    Thanh Vân đạo nhân mở miệng, chuyển câu chuyện sang một chủ đề khác.

    Đám người lập tức bắt đầu nghị luận.

    "Ta cho rằng, danh hào Đại La Vô Cực Tạo Hóa Thánh tử có chút không phù hợp với Trường Sinh, có lẽ nên đổi thành Đại La Hỗn Nguyên Thái Thượng Vô Cực Thánh Tử mới đúng, lúc này mới êm tai."

    "Tên này quá tục, hẳn là Đại La Hỗn Nguyên Thái Thượng Vô Cực Càn Khôn Chư Thiên Thánh Tử, lúc này mới uy phong nha."

    "Đại La Thánh Địa đã nhiều năm không có thiết lập Thánh tử, vì vậy muốn thiết lập cũng phải thiết lập một cái tốt tốt một chút, các ngươi đặt tên đều có điểm tục, theo ta nên gọi là Đại La Thiên Đạo Hỗn Độn Vô Cực Chí Tôn Chí Thánh Chí Chân Thánh Tử."

    "Không không không. . . ."

    Trong đại điện, mọi người bắt đầu thảo luận nghiên cứu kịch liệt.

    Cứ như thế, đêm dần khuya.

    Đại La Thanh Vân các.

    Nơi này là chỗ ở Đại La Thánh Địa chiêu đãi khách nhân.

    Mà chỗ Vạn Sơ Thánh Địa cư trú.

    "Ta tận mắt nhìn thấy cái tuyệt thế tiên đan kia đó, ngươi biết không, viên tiên đan kia vừa ra đời dường như có linh trí, biết nói tiếng người, thập phương thần thú vờn quanh, có ấn ký phù văn Đại Đạo chân kinh, đừng nói là ăn, chỉ cần ngửi một chút, cũng có thể khiến tu sĩ Kim Đan trực tiếp đột phá đến Nguyên Anh cảnh."

    Nét mặt Lưu Khánh vô cùng chắc chắn nói, thần sắc muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc.

    Hù cho một đám trưởng lão Vạn Sơ Thánh Địa trợn mắt há hốc mồm.

    Qua một lúc lâu, Lưu Khánh đứng dậy rời đi, đồng thời lộ ra vẻ cực kỳ thần bí nói.

    "Nhớ kỹ, không được truyền đi, việc này ta chỉ kể cho các ngươi nghe, nếu truyền ra ngoài, ta cũng xong đời đó! Phải giữ kín như bưng, giữ kín như bưng nha."

    Nói xong lời này, Lưu Khánh rời đi.

    Ngay sau đó, cái 'Bí mật' thứ nhất, bắt đầu truyền bá.

    "Bí mật kinh khủng, bí mật kinh khủng đây, viên tiên đan kia, tên là Hỗn Nguyên Vô Cực Tiên Đan, chỉ cần nuốt vào, dưới Độ Kiếp cảnh liền có thể tại chỗ đột phá ba cảnh giới, hơn nữa còn có thể đắp nặn nên Tiên Thiên Chi Thể, là vô thượng chí bảo nha."

    "Trùi ui! Các ngươi không biết đâu, trên viên tiên đan kia chiếu rọi ra một cái bóng, các ngươi có biết là cái bóng gì không? Bạch nhật phi thăng đó! Chỉ cần nuốt viên tiên đan kia, liền có thể trực tiếp phi thăng."

    "Nói ra sợ các ngươi không tin, tiên đan mà Lục Trường Sinh luyện chế ra, chỉ cần ngửi một ngụm, là đã có thể khiến người ta đốn ngộ, rồi sau đó một phát phi thăng luôn."

    "Cái gì? Ngươi không tin? Đó là vì ngươi ếch ngồi đáy giếng!"

    "Tầm nhìn hạn hẹp!"

    "Ngươi còn không phục? Ha ha, ta thấy là ngươi đang ganh tị."

    Hôm sau.

    Đại La chủ phong.

    Lục Trường Sinh nhìn Lưu Thanh Phong, không khỏi nhíu chặt lông mày.

    "Ý của ngươi là, viên thuốc này có được hiệu quả chữa thương rất cường đại, nhưng sẽ làm cho người ta theo bản năng nói ra lời thật lòng?"

    "Đạ đúng, sư huynh, ta chỉ ăn một chút, liền thấy muốn đốn ngộ, dường như vấn đề có khó hơn nữa ở trước mặt ta, đều không đáng nhắc tới, nhưng vấn đề chính là sẽ khiến ta theo bản năng nói ra lời thật lòng."

    Lưu Thanh Phong vẻ mặt tràn đầy kiên định nói.

    "Ngộ Đạo Chân Ngôn Đan?"

    Lục Trường Sinh trực tiếp nghĩ ra tên đan dược, sau đó lấy ra sách ngọc, bắt đầu ghi lại tác dụng viên thuốc này.

    Rất không tệ, mặc dù nói thật không hoàn toàn là chuyện tốt, nhưng tối thiểu xác thực có thể làm cho người ta đốn ngộ a.

    Rất tốt.

    Rất Ok.

    Lại có một loại đan dược mới.

    Tuy rằng bộ dạng có chút cổ quái, nhưng tối thiểu còn có một chút tác dụng.

    Bất quá đoạn thời gian kế tiếp, Lục Trường Sinh cũng không tính đi luyện đan.

    Chuyện Lý Dương còn không có triệt để bị người phát hiện, mình nếu cứ một mực luyện đan, đến lúc đó nhất định sẽ bị người khác hoài nghi.

    Vì vậy chuyện luyện đan nên tạm thời để xuống, cứ dựa theo đan phương, để mấy đệ tử khác đi luyện là tốt rồi.

    Sắp phải xuống núi rồi.

    Lục Trường Sinh tính đi học vài môn đạo pháp để phòng thân.
     
    Chỉnh sửa cuối: 31/1/21
    doivotan15 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)