HOT  FREE  Tiên Hiệp Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot - C47 - Hắc Dạ Di Thiên

  1. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 30: Phật tử chi sư
    Phật quang gột rửa trên người Lục Trường Sinh và Huyền Tâm.

    Một kiện áo cà sa màu vàng óng chậm rãi xuất hiện, đây là chí bảo Phật môn, vô thượng Bát Bảo lưu ly cà sa, trong cà sa có khắc kinh Phật cổ xưa, tám vạn bốn nghìn pháp, đủ để che chở vô địch đương thời.

    Đây là ý chí, là khen thưởng của Đức Phật.

    Mà đây chỉ là vì Huyền Tâm triệt để thức tỉnh, ngộ được Đại Thừa Phật pháp.

    Mà Phật quang gột rửa trên người Lục Trường Sinh, khiến nhục thể của hắn lại lột xác, ngưng tụ nhục thân hoàn mỹ Lưu Ly Phật Môn.

    Nhưng trong phút chốc, tử khí ba vạn dặm cũng tràn vào trong người Lục Trường Sinh.

    Âm dương điều hòa, Phật quang và Đạo quang ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành Thái Cực Bát Quái.

    Nhục thân Lục Trường Sinh đạt được một lần lột xác triệt để.

    "Đây là Tiên Thiên Vô Thượng Âm Dương Thể!"

    Cường giả Âm Dương Thánh Địa nghẹn ngào thốt lên.

    "Một trong các thể chất mạnh nhất từ xưa tới nay?"

    "Cái gì? Tiên Thiên Vô Thượng Âm Dương Thể? Đây không phải thể chất chỉ xuất hiện trong truyền thuyết sao?"

    "Uzz! Tiên Thiên Vô Thượng Âm Dương Thể? Được xưng là Đại Đạo chi thể, bài danh thứ ba trong Thần Thể Bảng, chỉ thua Hữu Khuyết Hỗn Độn Thể và Vô Khuyết Hỗn Độn Thể, đồng thời loại thể chất này nếu tiến thêm một bước, chính là Hữu Khuyết Hỗn Độn Thể nha."

    "Vô Lượng Thiên Tôn, không nghĩ tới hôm nay có thể may mắn nhìn thấy Tiên Thiên Vô Thượng Âm Dương Thể, thật là tam sinh hữu hạnh nha."

    "Thân hóa âm dương, tiếp cận Đại Đạo vô tận, nếu trong tương lai Trường Sinh lại có thể bước thêm một bước tới trước, liền có thể ngưng tụ Hỗn độn thể trong truyền thuyết, là Đại Đạo chi thể a, người này nhất định vang danh thiên hạ, thiên cổ lưu danh a."

    "Vô Lượng Thiên Tôn, chính đạo chúng ta có Trường Sinh, sẽ lại lại hưng thịnh mười vạn năm."

    Đám người nhao nhao mở miệng, vô số ánh mắt nhìn về phía Lục Trường Sinh, tràn đầy kinh thán và hâm mộ, không có bất kỳ ánh mắt ghen tỵ nào.

    Chuyện này rất thần kỳ, trên lý thuyết mà nói, nếu là có một thiên tài vô cùng kinh diễm xuất hiện, tự nhiên sẽ bị rất nhiều người ghen ghét, nhưng Lục Trường Sinh không có, phảng phất hết thảy những thứ Lục Trường Sinh có được, đều là chuyện hiển nhiên vậy.

    Có lẽ, đây chính là đại biểu cho sức mạnh mị lực đi.

    Nhưng mà vào lúc này.

    Phật quang vô lượng lại một lần nữa sáng chói.

    Liếc mắt nhìn qua.

    Mỗi một chỗ trong Đại La Thánh Địa đều được Phật quang chiếu sáng, đây là vẻ đẹp tự nhiên của thiên địa, làm cho người ta không cách nào quên.

    Bỗng có người đột nhiên kinh hô, phá vỡ sự yên lặng trong giây lát.

    "Mọi người mau nhìn, có thứ dưới chân Trường Sinh sư huynh kìa."

    Thanh âm vang lên, rất nhiều người đưa mắt nhìn qua.

    Chỉ thấy dưới chân Lục Trường Sinh chậm rãi xuất hiện một tòa đài sen màu vàng kim.

    Đây là Liên Tọa, là chí bảo Phật môn, chỉ duy nhất người có được đại trí tuệ, mới có thể có được Liên Tọa.

    Liên Tọa vàng kim, khắc kinh văn cổ xưa, chậm rãi nâng Lục Trường Sinh lên.

    Mà tử khí kinh khủng cũng tràn vào trong đài sen, tựa hồ muốn đối kháng Phật quang.

    Trong chốc lát, đài sen biến thành màu xanh, truyền ra thanh âm tụng kinh vô cùng huyền diệu.

    "Thập Nhị Phẩm Thanh Liên."

    Đợi đến khi Thanh Liên thành hình, thì liên tục những thanh âm kinh ngạc lại vang lên.

    Đài sen phân 4 cấp, tam, lục, cửu, thập nhị.

    Thập nhị phẩm là cao nhất, tránh được hết thảy tai hoạ, có thể trảm nghiệp lực, có diệu dùng vô thượng.

    Giờ này khắc này, Thanh Liên dưới chân Lục Trường Sinh chính là thập nhị phẩm.

    Điều này mang ý nghĩa Lục Trường Sinh đã có đại giác ngộ, đại trí tuệ, đại nghị lực, đại phi phàm, đại thần thông.

    Trong mắt đệ tử Phật môn, đó là thuộc về loại tồn tại phi phàm nhất.

    Cho dù là Tứ đại thần tăng của Tiểu Lôi Âm Tự, bất quá cũng chỉ vẻn vẹn ngưng tụ ra lục phẩm Liên Tọa, mà Liên Tọa của Lục Trường Sinh thì không giống bình thường, có màu xanh, làm cho người ta cảm thấy phi phàm vô cùng.

    Cùng lúc đó, dưới chân Huyền Tâm cũng xuất hiện Liên Tọa, nhưng mà chỉ có cửu phẩm, là cửu phẩm Kim Liên.

    Giờ khắc này, từ trong Tây Mạc có một thanh âm cổ lão vang lên.

    "Huyền Tâm, ngươi đã giác ngộ được Đại Thừa Phật pháp, sau này vì Phật Tử đương thời, phổ độ chúng sinh, vì thương sinh thiên hạ, phát dương Phật pháp."

    Đây là Phật ý, ngẩng đầu nhìn lên, một tôn Phật ảnh xuất hiện trên hư không, to lớn vô lượng, nhìn qua cực kỳ khổng lồ.

    "Trường Sinh, ngươi là đại giác ngộ, đại trí tuệ, đại nghị lực, đại vô thượng giả, là Phật Tử chi sư, từ nay về sau, đệ tử Phật môn gặp được Trường Sinh, cần phải lạy chín bái, lấy đó làm đại lễ."

    Thanh âm Phật ý vang lên.

    Trực tiếp sắc phong Lục Trường Sinh làm Phật Tử chi sư, ban cho vinh quang vô thượng.

    Nhưng mà Lục Trường Sinh thì mười phần bình tĩnh.

    Hắn là người trong Đạo môn, cần cái xưng hào này làm gì?

    Còn có Thanh Liên dưới chân nữa.

    Nói thật, ngoại trừ bề ngoài tạm được, mấy cái khác Lục Trường Sinh cũng không thích.

    Đã là cường giả Đạo môn, tọa kỵ khẳng định phải là loại hình hung thú các kiểu.

    Mấy con gì đó như Kỳ Lân, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Chân Long, Thao Thiết, Bá Hạ, Tù Ngưu mới đẹp, còn không cũng phải có cái Phỉ Thúy Hồ Lô, Tử Thanh Tiên Kiếm làm tọa kỵ mới dễ nhìn.

    Có điều nếu đã là hàng tặng miễn phí, thì cũng không sao, không xài thì phí.

    "Bái kiến sư phụ!"

    Huyền Tâm quỳ lạy trên mặt đất, dập đầu về phía Lục Trường Sinh.

    Mà tất cả tăng nhân ở Tây Mạc, cũng cùng một lúc, tâm ý tương thông, quỳ trên mặt đất.

    "Bái kiến ngã Phật chi sư!"

    Bọn họ cùng nhau dập đầu, thành kính vô cùng, bất luận thân phận địa vị.

    "Nếu đã ngộ pháp, vậy thì trở về đi."

    Lục Trường Sinh mở miệng, hắn ngữ khí bình thản, kỳ thật nội tâm vẫn tương đối lo lắng, dù sao giờ đã biện pháp xong, nếu tên Huyền Tâm này còn muốn đấu pháp, thì làm sao bây giờ?

    Lấy cái gì đấu?

    So xem Luyện Khí cảnh nào pháp lực hùng hậu hơn à?

    "Sư phụ, đệ tử muốn theo hầu bên cạnh ngài, tiếp tục lắng nghe Đại Thừa Phật pháp."

    Huyền Tâm mở miệng, gã nói ra ý nghĩ của mình.

    Lục Trường Sinh cũng không nói ra nửa đoạn sau của Đại Thừa Phật pháp, vì thế một cách tự nhiên, gã rất cấp bách.

    Theo hầu bên cạnh?

    Lục Trường Sinh lập tức lắc đầu, sau đó nhìn về phía Huyền Tâm nói.

    "Pháp không trên người ta, ngươi theo ta tu pháp thì được cái gì?"

    Lục Trường Sinh mở miệng.

    Huyền Tâm lập tức không khỏi hiếu kỳ nói.

    "Vậy..., pháp ở nơi nào?"

    "Pháp ở trên đường."

    "Đường ở phương nào?"

    "Si nhi (Đứa nhỏ ngốc)!"

    "Si nhi!"

    "Đường ở dưới chân."

    Vì để Huyền Tâm mau chóng rời đi, Lục Trường Sinh tỏ vẻ vô cùng thân thiện, đi tới trước mặt Huyền Tâm, sờ lên đầu Huyền Tâm, sau khi phát hiện có chút kỳ kỳ, liền thu hồi lại, nói khẽ như thế.

    Đường ở dưới chân?

    Huyền Tâm sững sờ, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ.

    "Đa tạ sư phụ ban ban Pháp! Đa tạ sư phụ ban Pháp! Đệ tử đã hiểu!"

    Huyền Tâm rất vui vẻ, hắn trực tiếp đứng dậy, ngay sau đó nhìn về đám người quanh Luận Đạo Điện, sau đó chắp tay trước ngực, hành đại lễ nói.

    "Tiểu tăng Huyền Tâm, bởi vì lòng có chấp niệm, đã hóa đồ đao đả thương người, đoạn đường đến đây có nghiệp lực quấn thân, nhân quả gia trì, hôm nay đã giác ngộ, biết được sai lầm, mong các vị tha thứ, tiểu tăng sẽ mỗi ngày làm trăm việc thiện, dùng cái đó để hoàn lại phần nhân quả này."

    Huyền Tâm mở miệng, gã tạ lỗi với những người xung quanh.

    Lập tức rất nhiều tu sĩ thế hệ trẻ chắp tay trước ngực, xem như đáp ứng.

    Sau đó, Huyền Tâm đứng dậy, hắn rời đi Đại La Thánh Địa, đi tìm Đại Thừa Phật pháp của hắn.

    Mà chuyện biện pháp với Phật môn, cũng xem như dừng ở đây.

    Thật không tồi, phi thường không tồi.

    "Đại sư huynh uy vũ!"

    Bên trong đám người, đột nhiên có người hô to một tiếng.

    Trong chốc lát, tất cả mọi người bắt đầu hô theo.

    "Đại sư huynh uy vũ!"

    "Đại sư huynh uy vũ!"

    "Đại sư huynh uy vũ!"

    Thanh âm điếc tai nhức óc vang lên, mấy vạn người cùng nhau hô.

    Trận biện pháp này quả thực là đặc sắc tuyệt luân, Lục Trường Sinh không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng đã chiến thắng.

    Hơn nữa còn thắng cực kỳ vẻ vang.

    Chỉ là trong đám người, có một thanh âm yếu ớt vang lên.

    "Sao không có đấu pháp nhỉ?"

    Thanh âm vang lên, lập tức có người khịt mũi khinh thường nói.

    "Còn đấu pháp cái lông? Đại sư huynh đã nửa bước phi thăng, đấu thế nào hả?"

    "Đúng vậy, ta nghe nói Trường Sinh sư huynh đã sắp muốn phi thăng, mười tên Huyền Tâm cũng không dám đấu nha."

    "Đúng đúng đúng, chư vị sư huynh nói rất đúng."

    "Các ngươi còn ở đây thì thầm cái gì, mau hô theo ta, Đại sư huynh uy vũ!"

    Có người mở miệng, lập tức tất cả tiếng nghị luận kết thúc, hóa thành một câu.

    "Đại sư huynh uy vũ!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 19/8/20
  2. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 31: Đạo môn Đại sư huynh?
    Đại La chủ phong.

    Lục Trường Sinh ngồi trong đại điện, không nhịn được khẽ thở dài.

    Cuối cùng vẫn là vô cùng gian nan xông qua cửa ải này.

    "Quả nhiên, tri thức chính là sức mạnh, học thêm chút gì đó, luôn luôn không sai."

    Lục Trường Sinh thầm nghĩ trong lòng.

    Chuyến này hoàn toàn là dựa vào kinh thư để lừa gạt, về phần biện pháp gì đó, nói cho cùng, cũng chỉ là một chút biện luận đơn giản mà thôi.

    Huyền Tâm đến Đại La Thánh Địa, nếu chỉ dựa vào biện pháp để khiến hắn cứng họng là không thể nào, nếu không phải cuối cùng phóng đại chiêu, đoán chừng việc này vẫn chưa xong.

    Bất quá Lục Trường Sinh cũng lưu lại một ít.

    Bát Nhã Kinh hắn chỉ nói một nửa, Huyền Tâm cho dù thiên phú có cao, muốn lĩnh hội ra một nửa còn lại, đoán chừng cũng phải mất một đoạn thời gian.

    Mà bản thân mình đã có thể coi là sư phụ gã, cho dù Phật môn lại muốn phái gã ra phát dương Phật pháp, cũng không được.

    Về tình về lý đều không được.

    Nhân quả ở chỗ này, khó mà bỏ được.

    Cho nên, truyền Đại Thừa Phật pháp, là có nguyên nhân.

    Hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay.

    Ài, ta quả nhiên là thiếu niên vừa có trí tuệ, vừa có mị lực.

    Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh lập tức lấy ra đan phương của mình.

    Bắt đầu tiếp tục nghiên cứu.

    Đan phương, đã có một trăm tấm.

    Tính cả đan phương cho Lý Xuân, là 101 tấm, tạm thời không cần viết thêm.

    Đã có thể xuống tay bắt đầu luyện đan.

    Mà cùng lúc đó.

    Bên trong Đại La Cung.

    Một mảnh tường hòa.

    "Chúc mừng, chúc mừng, Đại La Thánh Địa có nhân vật như vậy, tương lai sẽ hưng thịnh mười vạn năm nha."

    “Thanh Vân đạo hữu, ngươi thật sự thu được một đồ đệ tốt nha.”

    “Ài, vì sao ta không gặp được người này nhỉ?"

    Có người vui có người sầu. Trong đám người, khó chịu nhất chính là Thái thượng trưởng lão của Âm Dương Thánh Địa, lão vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ nói.

    “Ngày đó ta và Thanh Vân đạo hữu cùng nhau nhìn thấy người này, liền cảm thấy bất phàm, chỉ tiếc là tính sai một bước, dẫn đến bị Thanh Vân đạo hữu cướp đi, ài, thật là hối hận a.”

    Thái thượng trưởng lão Âm Dương Thánh Địa Vương Lương vẻ mặt tràn đầy hối hận nói.

    Mà Thanh Vân đạo nhân thì nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vui tới nở hoa rồi.

    "Thanh Vân đạo hữu, ta có một ý tưởng, không biết nên nói hay không."

    Ngay vào lúc này, có người bỗng nhiên mở miệng, đưa ra một ý kiến.

    Trong chốc lát, Thanh Vân đạo nhân sắc mặt hơi đổi một chút, lão rất muốn nói một câu, đừng nói.

    Nhưng suy nghĩ một chút, như vậy hơi mất phong phạm, cho nên chỉ có thể gật đầu nói: "Mời Trần đạo hữu nói."

    Người vừa nói chính là phó Thánh chủ Tử Thanh Thánh Địa, cũng xem như là kẻ quyền thế ngập trời.

    "Thanh Vân đạo hữu, ta nghĩ thế này, nếu Trường Sinh sư điệt đã ưu tú như thế, vì sao không cho Trường Sinh sư điệt trở thành ta Đại sư huynh của của cả thiên hạ Đạo môn chúng ta nhỉ?"

    Trần Phong mở miệng nói như vậy.

    Trong nháy mắt, tất cả mọi người sửng sốt.

    Ngẫm kỹ lại!

    Ồ!

    Ngài vừa nói xong, bọn ta đều thấy cái chủ ý này thật đúng là rất tốt nha.

    Nếu không, cứ để mặc Đại La Thánh Địa một nhà độc đại..., chơi vậy sao được?

    Nếu như Lục Trường Sinh có thể trở thành Đại sư huynh của cả thiên hạ Đạo môn, chẳng phải là tất cả mọi người đều dính chút hào quang?

    Đồ tốt nha, mọi người phải chia sẻ với nhau, đúng không?

    "Việc này không thể!"

    Thanh Vân đạo nhân bác bỏ ngay lập tức.

    Chắc chắn không được, thật vất vả mới có một người kế tục xịn xò như vậy, làm Đạo môn Đại sư huynh gì chứ hả, làm Đại sư huynh Đại La thôi không tốt sao?

    Nhưng mà tiếng Thanh Vân đạo nhân vừa mới vang lên.

    Ngay lập tức, từng đôi mắt đều trừng qua lão.

    "Thanh Vân đạo hữu, ngươi đây là muốn ăn mảnh một mình sao?"

    "Lục Trường Sinh là thiên đạo chi tử, chỉ làm Đại La Đại sư huynh thì đã là cái gì? Ta cảm thấy Trần Phong đạo hữu nói không sai, Đạo môn Đại sư huynh mới xứng với thân phận của hắn."

    "Đúng, Phật môn còn cho hắn xưng hào Phật Tử chi sư, chúng ta cho hắn cái Đạo môn Đại sư huynh thì đã là gì?"

    "Đúng đúng đúng đúng!"

    "Nói rất đúng, Thanh Vân đạo hữu, ngày đó ngươi dùng các loại biện pháp lừa gạt chúng ta, làm chúng ta bỏ lỡ khối ngọc bích này. Hiện tại để hắn làm mỗi cái chức Đạo môn Đại sư huynh mà ngươi cũng không đáp ứng, ngươi làm sao mà còn hẹp hòi hơn so với sư phụ ngươi vậy?"

    "Hôm nay ta sẽ ngồi lì ở chỗ này, nếu là ngươi không đáp ứng, chúng ta sẽ không đi!"

    "Đúng, không đi luôn! Ăn sạch nhà các ngươi."

    "Ăn sạch các ngươi luôn."

    Giờ này khắc này, hơn mười vị đại nhân vật nổi danh Trung Châu cứ như là du côn vô lại, đứng ở chỗ này, bức bách Thanh Vân đạo nhân.

    Hiện tại, Thanh Vân đạo nhân không khỏi đau răng.

    Hít sâu một hơi, rồi lại so sánh thực lực một hồi, Thanh Vân đạo nhân rất lý trí mỉm cười nói: "Chư vị không nên gấp, ta không phải là ý tứ kia, chỉ là muốn nói, nếu cứ để cho ái đồ của ta trở thành Đạo môn Đại sư huynh như vậy, thì đệ tử môn phái các vị có thể phục hay không?"

    Thanh Vân đạo nhân nghĩ ra một cái biện pháp để ứng phó bọn họ.

    Lục Trường Sinh làm Đại sư huynh của cả thiên hạ Đạo môn không phải là không thể được, nhưng đệ tử môn phái các ngươi có nguyện ý không?

    Hử???

    Nguyện ý không á???

    Ý cười trên mặt Thanh Vân đạo nhân càng nhiều, đây quả thật là một cái biện pháp tuyệt hảo.

    Quả nhiên, lời này vừa ra, đám người trầm mặc.

    Hoàn toàn chính xác, bọn họ không có cân nhắc đến môn hạ đệ tử.

    Nếu Lục Trường Sinh quả thật trở thành Đạo môn đại sư huynh, chắc chắn sẽ có người không phục nha?

    Nhưng rất nhanh, lại có một thanh âm vang lên.

    "Ta có lời này, không biết có nên nói hay không."

    Thanh Vân đạo nhân rất muốn hô to một câu, 'Ngậm miệng đi, lão thất phu'. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, loại lời này, quá mất phong phạm.

    "Nói nghe một chút."

    "Mau nói đi, còn giấu giấu diếm diếm cái gì."

    “Đúng vậy, mau nói đi.”

    Đám người hiếu kì.

    "Nếu như đã chọn Trường Sinh làm Đạo môn Đại sư huynh, chúng ta có thể để Trường Sinh sư điệt đi khắp Trung Châu một chuyến, bái phỏng tất cả Thánh địa chúng ta. Ta tin tưởng bằng vào khí chất phi phàm của Trường Sinh, nhất định có thể thu phục tất cả những đệ tử kia của các phái chúng ta. Nếu như ai không phục, liền để hắn tỷ thí một chút với Trường Sinh, làm vậy sẽ thuận theo tự nhiên, cũng danh chính ngôn thuận, mọi người thấy thế nào?”

    Lão mở miệng, nói như vậy.

    Trong chốc lát, mọi người ánh mắt đều tỏa sáng.

    "Đúng đúng đúng, biện pháp này vô cùng tốt."

    "Tốt, rất tốt, phương pháp này rất tốt!"

    "Tốt vô cùng, hoàn toàn làm được."

    "Được, cứ quyết định vậy đi."

    Đám người vui mừng, mà Thanh Vân đạo nhân không khỏi cau mày nói: “Trường Sinh tu vi còn thấp, nếu lỡ thua thì sao?”

    Lời này vừa thốt ra, Vương Lương lập tức mở miệng nói.

    "Ngươi bớt hồ ngôn loạn ngữ ở đây đi, ta thu được tình báo, Trường Sinh sư điệt chí ít cũng đã là Phân Thần cảnh, thua thế nào được?"

    "Ẹc? Chẳng lẽ tình báo ta nhận được có sai lầm? Trường Sinh không phải đã Độ Kiếp rồi sao?"

    "Sai rồi, Trường Sinh không phải đã nửa bước thành tiên sao? Tin tức của các ngươi sao lại tụt hậu như vậy?”

    Thanh Vân đạo nhân mặt đen sì, đám người này phách lối quá sức nha.

    “Tin đồn, đây đều là tin đồn, Trường Sinh hiện tại mới chỉ Luyện Khí cảnh, các ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”

    Thanh Vân đạo nhân giải thích nói.

    Nhưng mà nhận lại chính là nụ cười nhạt và sự khinh bỉ vô tận.

    "Thanh Vân, ngươi nghĩ ta khờ sao? Luyện Khí cảnh á? Lại đây, ta không phải có ý gì khác, ngươi tìm lại đây cho ta một tên tu sĩ Luyện Khí cảnh, nếu có thể làm ra được 1% của Trường Sinh, ta liền tặng cho ngươi Âm Dương Thánh Địa."

    “Đúng đấy, ngươi nghĩ chúng ta là con nít ba tuổi sao?”

    "Nếu Trường Sinh sư điệt chỉ vẻn vẹn là Luyện Khí cảnh, ta liền tự phế tu vi ngay tại đây."

    "Ta trực tiếp tự chém một đao."

    "Ta viên tịch ngay tại chỗ."

    Đám người hoàn toàn không tin Lục Trường Sinh chỉ vẻn vẹn là Luyện Khí cảnh.

    Nếu như Lục Trường Sinh ở đây, nhất định sẽ nói một câu, xin hỏi vị sư thúc này, đao là tự ngài cầm, hay là ta chuẩn bị cho ngài.

    "Đừng tìm lý do nữa, nói tóm lại, chúng ta cảm thấy không có vấn đề gì. Nếu Trường Sinh đến tông môn của ta, mà có thằng nào dám khiêu chiến Trường Sinh, ta liền bẻ giò thằng đó.”

    "Không sai, Thanh Vân đạo hữu, chớ tìm lý do nữa, chúng ta sẽ không mắc lừa đâu."

    “Một câu thôi, được hay không được?”

    Đám người mắt lom lom nhìn chằm chằm Thanh Vân đạo nhân.

    Thanh Vân đạo nhân hít sâu một hơi.

    Lão cố nén lửa giận.

    Nếu như không phải là đánh không lại, thì hôm nay đừng ai nghĩ tới chuyện bước ra ngoài.

    Nhưng sau khi khôi phục lý trí, ngẫm kỹ lại.

    Đạo môn Đại sư huynh, chuyện này đích xác là xưa nay chưa từng có.

    "Được rồi, để ta tới hỏi một chút ái đồ của ta, nếu như hắn không nguyện ý, vậy thì quên đi."

    Thanh Vân đạo nhân nói như thế.

    "Hỏi cái gì mà hỏi, để hắn tới đi, ngươi đừng nghĩ tới chuyện giở trò gì trong đó, các vị, mở ra thần thức đi, miễn cho lão tặc này dùng thần thức truyền âm.”

    Vương Lương rất bưu hãn, đoán chừng là trong lòng đã kìm nén lâu rồi, dù sao lúc trước chỉ xén một chút là Lục Trường Sinh đã bái nhập môn hạ của lão rồi.

    Đáng tiếc.

    Bỏ lỡ mất rồi.

    Con người nha, chỉ có mất rồi mới biết quý trọng.

    Rất nhanh, đám người mở ra thần thức.

    Thanh Vân đạo nhân vung tay áo, nhịn không được mắng: "Lòng tiểu nhân!"

    Nói xong lời này, lão mở miệng nói: "Người đâu, truyền Trường Sinh đến Đại La Cung."

    ---

    ---
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/8/20
  3. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 32: Việc này cứ như vậy định rồi

    Phì!

    Phò!

    Phì!

    Lại là một lần bò lên thang trời.

    Tuy rằng thể chất tốt, nhưng Lục Trường Sinh vẫn như cũ oán niệm rất lớn.

    Nhất là, thời điểm khi bò lên tầng cao nhất, lại một đám người ở Đại La Cung lộ ra nụ cười.

    Làm loại oán niệm này càng ngày càng sâu.

    "Chờ tới lúc lên làm Chưởng môn, nhất định phải sửa quy định này lại." Lục Trường Sinh thầm nghĩ trong lòng.

    Sau đó lại bò lên Đại La Cung.

    Lục Trường Sinh bộ pháp phiêu dật, mỗi hành vi cử chỉ lại có Đại Đạo vờn quanh, nhất là khi mặc trường bào Thanh Vân Bạch Nhật Kỳ Lân, phong thần tuấn lãng, như một vị thiếu niên tuyệt thế, trời sinh đã khiến người ta có hảo cảm.

    Một đám cao tầng các Thành địa vừa rồi còn làm ầm ĩ, giờ khắc này, nguyên một đám mặt mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng hiền lành, nhìn rất tiên phong đạo cốt.

    "Trường Sinh sư điệt!"

    "Trường Sinh sư điệt tới."

    "Trường Sinh sư điệt."

    Mọi người nhao nhao mở miệng, chủ động chào hỏi, trong mắt không giấu được sự yêu thích, dường như nhìn thấy đồ nhi của mình.

    "Một đám già hư."

    Thanh Vân đạo nhân tức giận mắng trong lòng, nhưng bên ngoài, lão không có khả năng để mất phong phạm, nhất là ngay trước mặt Lục Trường Sinh.

    "Trường Sinh."

    Thanh Vân đạo nhân gọi một tiếng.

    "Bái kiến sư tôn!"

    "Bái kiến các vị thúc bá."

    Lục Trường Sinh chân thành mở miệng chào hỏi, ngay sau đó chắp tay thi lễ với mọi người, hành vi cử chỉ rất là nho nhã hiền hoà.

    Hắn không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng xem ra chuyện này nhất định cần tìm mình.

    "Trường Sinh à, là như vầy, mấy vị sư thúc sư bá này muốn sắc phong con làm Đại sư huynh của cả thiên hạ Đạo môn chúng ta, ý của con thế nào?"

    Thanh Vân đạo nhân mở miệng nói.

    Đại sư huynh của cả thiên hạ Đạo Môn ?

    Lục Trường Sinh hơi sững sờ, sao lại nhảy ra thêm một cái xưng hào vậy?

    Đầu tiên là Đại sư huynh Đại La, sau đó là Văn Thánh, kế đó lại là Phật tử chi Sư, hiện tại lại ra một cái Đại sư huynh của thiên hạ Đạo Môn?

    Ngày mai không phải sẽ là Yêu Tộc Đại Thánh đó chứ? Rồi ngày kia lại đến Ma tộc Chân Ma? Sau đó khe hở dị vực xuất hiện, bản thân lại là phần tử ngoại vực?

    Lục Trường Sinh cảm thấy, nếu lúc này mà mình đang trong game online, trên đỉnh đầu của mình đoán chừng sẽ là một dòng danh hiệu vàng kim chói lọi.

    Có điều ở mặt ngoài, Lục Trường Sinh vẫn là nhã nhặn mở miệng nói: "Đệ tử tu vi sơ thiển, sợ là không đảm nhiệm được."

    Đại sư huynh Thiên hạ Đạo Môn?

    Nhìn có vẻ không tệ, nhưng Lục Trường Sinh biết, danh hiệu càng oách, trách nhiệm cũng càng lớn, hắn không muốn làm Đại sư huynh gì cả, núp ở nhà tu tiên thôi không tốt sao?

    Đương nhiên trọng yếu nhất vẫn là thực lực không mạnh nha, thuần túy chỉ là dựa vào hiểu ứng đặc thù để dọa người, vạn nhất ngày đó bị vạch trần.

    Chậc chậc, vậy sẽ thật xấu hổ.

    Nhưng mà Lục Trường Sinh vừa nói ra, liền có người đứng ra mở miệng nói.

    "Trường Sinh sư điệt, ngươi tuyệt đối không nên tự coi nhẹ mình."

    "Đúng vậy, đúng vậy đó, nếu như ngươi nói tu vi sơ thiển, vậy đám đồ nhi của chúng ta chẳng phải là phế vật?"

    "Trường Sinh à, ngươi chính là quá khiêm nhường, chúng ta hiểu cả, bất quá chuyện này là ý tưởng mà chúng ta cùng nhất trí, ngươi chớ có chối từ."

    Mọi người nói như thế, thịnh tình thật khó từ chối.

    Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Lục Trường Sinh nhìn mọi người.

    Thật hiển nhiên, nếu mình không đáp ứng, đám người này đoán chừng sẽ lại lải nhải bên tai, suy nghĩ một chút, Lục Trường Sinh thoáng gật đầu nói.

    "Nếu các vị sư thúc sư bá đã xem trọng như vậy, Trường Sinh xin nhận vậy."

    Dù sao chỉ là cho cái danh hiệu, nhiều thêm một cái cũng không quan trọng gì.

    Lục Trường Sinh hiện tại chỉ là muốn thanh thản an tâm đi luyện đan.

    Thông qua những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, Lục Trường Sinh hiểu ra, bản thân nhất định phải có một thứ làm lá chắn, nếu không mỗi lần đều phải dựa vào tướng mạo để dọa người, đây chẳng phải là thành miếng thịt tươi?

    Chuyện vừa nói xong, trong chốc lát mọi người nhao nhao mừng rỡ.

    "Tốt, vậy cứ quyết định thế đi."

    "Thanh Vân sư huynh, Trường Sinh đã đồng ý, ngươi cũng đừng nhiều lời nữa."

    "Tốt, tốt, tốt, đây chính là đại hỷ sự của Đạo môn chúng ta nha."

    "Được, vậy ta liền trở về thu xếp việc này, chậm rãi đợi Trường Sinh đến."

    "Ta cũng trở về tông môn, làm chút khánh điển, không thể để mất mặt tông ta được."

    Mọi người cùng nhau vui vẻ.

    Mà sắc mặt Lục Trường Sinh không khỏi thay đổi.

    Đợi ta đến?

    Đợi ta đến làm gì?

    Lục Trường Sinh có chút hoang mang, không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Thanh Vân đạo nhân.

    Ổng cho Lục Trường Sinh một cái ánh mắt có chút bất đắc dĩ. Nhưng Thanh Vân đạo nhân ngẫm lại cẩn thận, Đạo Môn Đại sư huynh, loại danh xưng này đúng là xưa nay chưa ai dám nhận, bất luận thế nào, Lục Trường Sinh vẫn là đệ tử Đại La Thánh Địa, lấy không một cái danh hiệu thế này cũng không khó chịu nha.

    Cho nên sẽ không có trở ngại gì, chẳng qua là vừa thấy cái ánh mắt này của Lục Trường Sinh, Thanh Vân đạo nhân lập tức mở miệng giải thích nói.

    "Trường Sinh, nếu con đã đồng ý trở thành Đạo Môn Đại sư huynh, nhất định phải xuống núi đi một chuyến. Vì để cho tu sĩ khắp Trung Châu tâm phục khẩu phục, con phải tự mình đi một chuyến, sau đó lại nhận sắc phong Đạo Môn Đại sư huynh."

    Thanh Vân đạo nhân nói như thế.

    Tự mình đi một chuyến?

    Đi đến các đại Thánh Địa?

    Thế giới bên ngoài hung hiểm biết bao nhiêu.

    Loại Luyện Khí cặn bã như ta đi một chuyến làm gì?

    Ông nghiêm túc đó à?

    Lục Trường Sinh triệt để hốt hoảng, người khác không biết mình cảnh giới gì thì thôi, sư phụ Thanh Vân đạo nhân của mình sao lại cũng hồ đồ theo vậy?

    Muốn để mình đi chịu chết sao?

    Mặc dù Lục Trường Sinh không rõ thế giới bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu hung hiểm, nhưng mấy năm qua đọc tiểu thuyết mạng cũng không phải để không nha.

    Hiện nay thiên hạ chính đạo hưng thịnh là sự thật, nhưng hung hiểm vẫn là hung hiểm nha, yêu thú đâu có suy xét chính đạo hưng thịnh hay không? Ăn no bụng mới là vương đạo đó?

    "Ặc, chư vị sư thúc sư bá, gần đây Trường Sinh định dốc lòng tu luyện, có khả năng không tiện đi xa nhà cho lắm."

    Lục Trường Sinh mở miệng, hắn không muốn xuống núi, bởi vì.

    Sợ chết.

    Chỉ thế thôi.

    "Trường Sinh à, ngươi cũng đã nửa bước phi thăng, tiềm tu thêm làm gì!"

    "Trường Sinh, sư thúc muốn nói với ngươi câu này, dục tốc bất đạt, ngươi mất 3 năm, đã đến cảnh giới này, còn tiềm tu làm cái gì?"

    "Chuyến này xuống núi, chỉ mất nửa năm thôi, sẽ không chậm trễ ngươi tu hành."

    "Đúng đúng đúng."

    "Ài, nhìn xem, Trường Sinh đã mạnh thế này, mà vẫn nghĩ đến tiềm tu, nhìn lại đám đồ đệ của chúng ta xem, có một chút thành tựu đã ước gì thế nhân đều biết, hổ thẹn, hổ thẹn a."

    "Đúng vậy, đồ nhi kia của ta nếu có một nửa giác ngộ như Trường Sinh, ta có chết cũng cười mãn nguyện."

    Mọi người tán dương không chút keo kiệt.

    "Như vậy đi, không nói nhiều nữa, hai ngày tới chúng ta quy hoạch thật thật tốt một lộ tuyến, lại cho Trường Sinh một chút thời gian, sau đó liền bắt đầu tiến hành đi."

    Trong mắt lão, nguyên nhân Lục Trường Sinh không muốn xuống núi, hiển nhiên chính là vì quá khiêm tốn, vì vậy ánh mắt cả đám đều mang theo sự khen ngợi.

    Vương Lương mở miệng, xem như mọi việc đã định.

    "Được!"

    "Vô Lượng Thiên Tôn."

    "Đồng ý!"

    "Tốt."

    Mọi người nhao nhao gật đầu.

    "Chư vị sư thúc sư bá, Trường Sinh không có nói đùa đâu, Trường Sinh thật muốn tiềm tu mà."

    Lục Trường Sinh vội vàng mở miệng, hắn quả thật không muốn xuống núi, với cái trình độ của hắn, xuống núi tương đương chịu chết, bên ngoài hung hiểm như vậy, ta chỉ muốn trốn trong nhà làm Otaku.

    "Trường Sinh, đừng nói lại nữa, khiêm tốn quá mức không tốt đâu."

    "Khiêm tốn, khiêm tốn! Ngươi chính là khiêm tốn."

    "Trường Sinh à, việc này không phải do ngươi làm chủ, chúng ta đã quyết định rồi, sư phụ ngươi cũng đã đáp ứng, thì cứ như vậy mà làm thôi."

    Mọi người không cho Lục Trường Sinh giải thích, trực tiếp xác định kế hoạch, rồi sau đó cả đám cùng cáo biệt Thanh Vân đạo nhân, cao hứng bừng bừng rời đi.

    Lưu lại Lục Trường Sinh một mặt ngây ngốc.

    --

    --
     
    Chỉnh sửa cuối: 2/9/20
  4. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 33: Hút tiên khí đó
    Người đi hết rồi.

    Trong điện trở nên vô cùng yên tĩnh.

    Qua một lúc lâu.

    Lục Trường Sinh nhìn về phía Thanh Vân đạo nhân.

    Ổng còn đang nghiêm túc cân nhắc một vài sự tình khác, lúc Lục Trường Sinh đưa mắt nhìn tới, Thanh Vân đạo nhân mới hồi phục tinh thần lại, nhìn về phía Lục Trường Sinh.

    "Đồ nhi, sư phụ biết, ngươi làm người thích điệu thấp, tính cách ổn trọng, không tranh không đoạt, nhưng việc này đối với Đạo Môn mà nói, cũng là một chuyện tốt, hơn nữa thịnh tình của bọn họ khó từ chối, vi sư cũng không có cách nào, chỉ có thể khổ cực con một phen, đi xuống núi du lịch."

    Thanh Vân đạo nhân chầm chậm nói ra.

    "Sư phụ, người khác không biết con cảnh giới gì thì cũng thôi, người làm sao cũng hồ đồ theo vậy?"

    Lục Trường Sinh thật khóc không ra nước mắt.

    Xuống núi không phải không được.

    Nhưng ý nghĩ của Lục Trường Sinh chính là, trước tiên núp trong môn phái mấy trăm năm đã, dù sao ở thế giới tu tiên này, tùy tiện túm một lão đạo cũng là mấy nghìn tuổi, chờ nên chờ tới khi thực lực mạnh mẽ, rồi hãy xuống núi du lịch, như vậy không phải tốt hơn sao?

    Cứ đột ngột như vậy để mình xuống núi, Lục Trường Sinh gánh không nổi nha.

    Nhưng mà lý do thoái thác của Lục Trường Sinh, trong mắt Thanh Vân đạo nhân, chẳng qua chỉ là từ chối mà thôi.

    "Trường Sinh à, điểm này, vi sư không thể không phê bình con vài câu, cẩn thận ổn thỏa là chuyện tốt, nhưng mọi thứ không thể quá cẩn thận, nếu không khó có thể dựng nên sự tự tin."

    "Huống hồ, con là Đại sư huynh Đại La Thánh Địa chúng ta, lại là Văn Thánh đương thời, còn là Phật tử chi Sư, bất luận là số mệnh hay là thực lực, trong thiên hạ này, có mấy người dám tìm con phiền toái."

    "Cho dù là tuyệt thế đại ma đầu, muốn động một cọng tóc của con cũng phải cân nhắc thực lực cho kỹ, con còn lo lắng cái gì? Sợ hãi cái gì chứ?"

    Thanh Vân đạo nhân nói như thế.

    "Sư phụ, con thật không muốn đi mà."

    Lục Trường Sinh vẫn không muốn đi, mặc dù nói thật là dễ nghe, nhưng đi ra ngoài, ai dám bảo đảm sẽ không gặp phải nguy hiểm?

    Bây giờ nói dễ nghe như vậy, không ai dám động đến mình.

    Nhưng có khi vừa quay đầu đã gặp phải nguy hiểm, đây là Lục Trường Sinh sợ Thanh Vân đạo nhân sẽ phải khóc to nói một câu, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nha.

    "Không đi không được, chuyện đã đáp ứng rồi, nếu không đi, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ?"

    Thanh Vân đạo nhân vẻ mặt kiên định nói.

    Có điều thấy Lục Trường Sinh không nói lời nào, Thanh Vân đạo nhân lập tức mở miệng nói : "Bất quá con yên tâm, vi sư sẽ an bài một vài Trưởng lão tới bên cạnh con, bảo vệ con an toàn, con thấy thế nào?"

    Cuối cùng cũng có một câu tiếng người.

    Nhưng Lục Trường Sinh vẫn không quá nguyện ý đi.

    Chẳng qua mắt thấy tình huống đã thế này, không đi là không thể nào, chỉ có thể kiên trì xuống núi một chuyến.

    Ài.

    Nhân sinh a.

    Thật sự là hỉ nộ vô thường.

    Một lúc lâu sau.

    Lục Trường Sinh trở lại chủ phong.

    Tâm tình của hắn rất phức tạp, có một loại cảm giác như gia tộc đã chốt xong hôn lễ.

    Trong đại điện, Lục Trường Sinh nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào đào thoát một kiếp này.

    Tỷ như, ngày xuất phát bị tiêu chảy? Hoặc là giả bộ bị cảm.

    Nhưng ngẫm ngẫm lại, cái này quá không có khả năng, dù sao đây cũng là tiên môn, bệnh nguy kịch đến đâu cũng có thể cứu, huống chi là giả bộ bệnh?

    Nếu không tự chém một đao?

    Cái này có chút hung ác, vẫn là bỏ đi.

    Mưu phản tông môn?

    Không được, xem chừng bị bắt được chắc bị đánh chết.

    Thay mận đổi đào?

    Cũng không được, bị phát hiện rồi cũng bị đánh chết.

    Nếu không ngả bài? Không giả bộ?

    Lục Trường Sinh cảm thấy hình như đã tìm được biện pháp.

    Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, nếu mình ngả bài thật, đoán chừng cũng không ai sẽ tin.

    Chài ơi, sao lại phiền như vậy chứ.

    Lục Trường Sinh, ngươi tại sao phải lớn lên đẹp trai như vậy?

    Tại sao?

    Tại sao?

    Rút cuộc là tại sao?

    Tại sao bộ dáng ngươi đẹp trai như vậy, nhưng tu luyện lại cặn bã như thế, tại sao đám người kia lớn lên xấu như vậy, tu luyện lại tốt như thế.

    Lục Trường Sinh lâm vào hối hận thật sâu.

    Hắn hận.

    Hận người của thế giới này, vì sao nông cạn như vậy.

    Dáng dấp đẹp trai có trọng yếu như vậy sao?

    Bộ dáng đẹp trai như vậy, đáng để bị người hiểu lầm sao?

    Ai nói soái ca thì nhất định sẽ tu luyện tốt?

    Xoa xoa huyệt thái dương.

    Lục Trường Sinh thở dài, hắn chán ghét sự nông cạn của thế giới này.

    Hắn rất buồn rầu, không khỏi sinh ra một cái nghi hoặc.

    Có phải tất cả kẻ lớn lên đẹp trai, đều sẽ buồn rầu?

    Mà đúng lúc này.

    Tiếng đập cửa vang lên.

    "Vào đi."

    Rất nhanh, Lưu Thanh Phong thò đầu vào, lộ ra vẻ lấm la lấm lét.

    "Đại sư huynh! Tin tức tốt, tin tức tốt a."

    Lưu Thanh Phong hào hứng bừng bừng tiến vào, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.

    Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy Lưu Thanh Phong là một con hàng chuyên bóp dái đồng đội, đó là một loại trực giác khó hiểu, mặc dù gia hỏa này thoạt nhìn rất vô hại từ trên xuống dưới.

    "Chuyện gì?"

    Lục Trường Sinh bình tĩnh hỏi.

    "Đệ nghe nói, huynh sắp được sắc phong thành Thiên Hạ Đạo Môn Đại sư huynh?"

    Không thể không nói, Lưu Thanh Phong thu hoạch tin tức rất nhanh, chuyện mới phát sinh không lâu cũng đã đã biết.

    "Uhm."

    Lục Trường Sinh hiển thị phong phạm thanh cao, nhưng mà thực tế thì tâm tình rất tồi tệ.

    "Đại sư huynh uy vũ!"

    Lưu Thanh Phong không chút nào keo kiệt vuốt mông ngựa.

    "Có việc gì mau nói."

    Lục Trường Sinh không có tâm tình kéo dài cuộc nói chuyện này.

    Mà Lưu Thanh Phong cũng đã quen với tính tình Lục Trường Sinh tính khí, cũng không có để ý gì, vẻ mặt vẫn tràn đầy tươi cười như trước nói: "Sư huynh, thuốc tăng lực huynh cho đệ mấy hôm trước, thật sự có thần hiệu."

    Lưu Thanh Phong nói tới đan dược.

    "Là Kim Cương Lưu Ly đan."

    Lục Trường Sinh nhắc nhở một câu.

    "Đúng đúng đúng, Kim Cương Lưu Ly đan, chúng ta đều ăn một viên, phát hiện sức mạnh tăng cường gấp mười có thừa, hiệu quả tốt vô cùng, có viên thuốc này, qua ít ngày nữa tới thiên hạ thịnh hội, chúng ta tuyệt đối có thể đoạt được thứ nhất nha."

    Lưu Thanh Phong nói như vậy nói.

    "Có tác dụng phụ gì không?"

    Nói tới đan dược, Lục Trường Sinh hơi lên tinh thần.

    "Tác dụng phụ? Cái này còn không có, nếu nhất định phải nói, đó chính là lượng cơm tăng lên rất nhiều."

    Lưu Thanh Phong nghiêm túc nói ra.

    Lượng cơm ăn tăng lên rất nhiều?

    Điểm này giống như đúc lời Lý Xuân nói .

    Hơn nữa có thể ăn là phúc, cũng không phải là tác dụng phụ gì.

    Rất tốt, rất không tệ!

    "Đan dược này đến cảnh giới gì thì không còn hiệu quả?"

    Lục Trường Sinh tiếp tục hỏi.

    "Hẳn là đến Nguyên Anh cảnh thì không còn hiệu quả, ta tìm mấy vị sư huynh Nguyên Anh cảnh, bọn họ đều không có cảm giác gì."

    Lưu Thanh Phong hồi đáp.

    "Nguyên Anh à?" Lục Trường Sinh thầm nghĩ trong lòng một câu, sau đó không khỏi hỏi: "Ngươi vô duyên vô cớ xuất ra một cái đan dược, bọn họ vì sao phải ăn? Không sợ sao?"

    "À không, đệ nói thẳng đây là do huynh luyện chế, bọn họ nghe xong, liền tranh nhau ăn, hơn nữa tính ra, thuốc này có thần hiệu thật, có một tên rất khoa trương, ăn đan dược xong chỉ qua mấy ngày liền đột phá cảnh giới."

    Lưu Thanh Phong rất trực tiếp nói.

    "Đột phá cảnh giới? Cái này là Kim Cương Lưu Ly đan nha, cũng không phải là Phá Cảnh Đan, làm sao lại đột phá cảnh giới được?"

    Lục Trường Sinh có chút kinh ngạc.

    "Đúng vậy nha, đệ cũng cảm thấy như vậy, nhưng bọn họ nói, đan dược này có dính một tí Tiên khí của huynh, có mảnh vỡ cảm ngộ đại đạo, đệ nghe mà như lọt vào sương mù."

    Lưu Thanh Phong trả lời.

    Ặc. . .

    Lục Trường Sinh có chút không biết nên nói cái gì.

    "Sư huynh có lẽ không biết, phía dưới chủ phong của chúng ta, đang tụ tập rất nhiều người."

    "Tụ tập nhiều người như vậy làm gì?"

    "Hút Tiên khí đó, ai cũng mơ tới đột phá cảnh giới, có mấy vị sư huynh siêu ác, ngay cả động phủ cũng không cần, mỗi ngày ngồi xuống tu luyện ngay bên cạnh chủ phong chúng ta, thỉnh thoảng còn truyền ra một câu ngộ gì đó, sau đó đột phá cảnh giới."

    Lưu Thanh Phong nói như vậy nói.

    "Ngươi tin sao?"

    Lục Trường Sinh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể hỏi như vậy.

    "Ta hiển nhiên là không tin."

    Lưu Thanh Phong trả lời, khiến Lục Trường Sinh thoáng cảm thấy vui mừng, ít nhất còn có người bình thường.

    "Sư huynh, huynh còn có chỉ thị gì khác không?"

    Qua nửa ngày, Lưu Thanh Phong mở miệng hỏi.

    "Không có gì." Lục Trường Sinh tâm tình mệt mỏi, bất quá rất nhanh, hắn lại mở miệng nói: "Những ngày tới ta muốn luyện đan, ngươi ở bên cạnh ta quan sát đi."

    "Dạ! Sư đệ nghĩa bất dung từ."

    Lưu Thanh Phong nhẹ gật đầu.

    Ngay sau đó, hắn xuất ra một cái túi càn khôn, rồi sau đó bấm một cái pháp quyết, trong chốc lát không khí xung quanh toàn bộ bị hút vào giữa cái túi.

    "Ngươi làm cái gì vậy?"

    Lục Trường Sinh có chút khó hiểu.

    "Hút tiên khí đó."

    Lưu Thanh Phong rất nghiêm túc nói.

    "Ngươi không phải không tin sao?"

    "Đệ không tin thật mà, dưới chủ phong làm gì có tiên khí, tiên khí đều ở giữa đại điện này, sư huynh, huynh yên tâm đi, cái tiên khí này đệ sẽ không mang ra bán, đệ sẽ mang về nhà tự mình dùng, huynh cứ yên tâm."

    Lưu Thanh Phong nghiêm túc nói ra.

    "Cút!"

    Giờ khắc này, Lục Trường Sinh nhịn không được chửi một tiếng.

    ---

    ---
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/9/20
  5. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 34: Sư thúc, không liên quan tới con nha
    Chuyện sắc phong Đạo Môn Đại sư huynh đã định xong.

    Trải qua sự thương lượng của cao tầng các đại tông môn, lộ trình đã được quy hoạch tốt.

    Lộ trình kéo dài ba đến sáu tháng, xuất phát từ Đại La Thánh Địa, ven đường ghé qua thập đại Thánh Địa cùng với tứ đại Thánh phủ, xem như là đi dạo một lần toàn bộ Trung Châu.

    Có điều cái gọi là "Đi" này, cũng không phải là "Đi" chân chính, nếu không, Trung Châu lớn như thế, tu sĩ có cố gắng cả đời ngự kiếm phi hành, cũng đi không được một phần vạn.

    Lục Trường Sinh chỉ cần mượn nhờ Trận pháp truyền tống tại mấy tòa cổ thành trọng yếu, là có thể băng qua một cái châu lớn.

    Nhanh thì ba tháng, chậm thì sáu tháng.

    Đúng là không có làm chậm trễ tu luyện.

    Ven đường sẽ có các đại Thánh Địa bảo hộ, bảo đảm Lục Trường Sinh an toàn, cái tin tức này khiến Lục Trường Sinh thoáng an tâm.

    Về phần thời điểm lên đường, tông môn cũng đã chọn ngày hoàng đạo, là ngày 15 tháng sau, cũng chính là 20 ngày nữa.

    Cũng không quá gấp.

    Có điều kế hoạch nhìn như không chê vào đâu được, nhưng đối với Lục Trường Sinh mà nói, lại có trăm ngàn chỗ hở.

    Vì để mình có thể an toàn trở về, Lục Trường Sinh cũng tự mình tính toán một phen.

    Tỉ như, luyện nhiều thêm chút đan dược, vạn nhất thật sự gặp trúng nguy hiểm gì đó, có đôi khi nó sẽ là tình tiết có thể cứu mạng.

    Còn có một vài công dụng khác, như đan dược luyện tốt rồi, khi đi tông môn khác, được người ta tặng chút đồ gì đó, cũng có thể lấy ra xem như đáp lễ.

    Cho dù là thế giới tiên hiệp, chắc cũng không có ai ngại quà nhiều.

    Phòng luyện đan.

    Một cái Lưu Kim Phượng Hoàng lô đặt ở vị trí trung tâm.

    Đây không phải đan lô bình thường, mà là một kiện đạo khí, đã thông linh, ở Đại La Thánh Địa cũng có thể coi là đan lô số một số hai.

    Nếu là Đại sư huynh, vậy mỗi một vật đều phải cực tốt, cho nên đan lô bên trong chủ phong tự nhiên cũng không tầm thường.

    Két két.

    Lục Trường Sinh cẩn thận đóng cửa lại.

    Lưu Thanh Phong ở bên cạnh có chút hiếu kỳ.

    "Sư huynh, sao huynh phải đóng cửa gấp vậy?"

    Lưu Thanh Phong rất ngạc nhiên, có chút không rõ, chẳng lẽ là sợ đan khí lọt ra ngoài?

    Nhưng mà Lục Trường Sinh không thèm để ý, chỉ cầm một tờ đan phương đưa cho Lưu Thanh Phong, nói: "Thanh Phong, hôm nay sư huynh sẽ khảo nghiệm ngươi một chút thuật luyện đan, ngươi tới luyện đan đi."

    Lục Trường Sinh rất trực tiếp mở miệng nói, muốn Lưu Thanh Phong luyện đan.

    "Sư huynh, đệ không quá rành luyện đan đâu."

    Lưu Thanh Phong lập tức mở miệng, nó mặc dù có biết chút chút, nhưng không quá am hiểu nha.

    "Thanh Phong sư đệ, điểm này sư huynh không thể không phê bình ngươi rồi, không biết thì học, có một câu châm ngôn nói rất hay, học, học nữa, học mãi."

    Lục Trường Sinh mở miệng nói.

    "Sư huynh, cái luyện đan này nhìn như đơn giản, nhưng hung hiểm vạn phần, vạn nhất sơ sẩy một cái, đan hủy là việc nhỏ, nếu đan lô nổ, đó mới là phiền toái lớn nha."

    Lưu Thanh Phong vẻ mặt nghiêm túc nói.

    Lục Trường Sinh hiển nhiên biết rõ luyện đan rất nguy hiểm, nếu không, hắn làm sao lại để Lưu Thanh Phong đi luyện?

    "Cái này sợ? Cái kia cũng sợ? Vậy ngươi còn tu tiên cái gì?"

    "Bớt nói xàm đi, dựa theo trình tự của đan phương mà làm, nhớ cẩn thận đó."

    Tức giận nói một câu, Lục Trường Sinh lui về sau một bước, tựa vào trước cửa, nếu quả thật xuất hiện nguy hiểm, trực tiếp quay đầu bỏ chạy, sau đó lại đóng cửa lại, kích thích gấp đôi.

    Lưu Thanh Phong lập tức hơi sửng sốt, nó nhìn lướt qua Lục Trường Sinh, lại nhìn thoáng qua cửa chính đang đóng chặt, giờ khắc này, nó không khỏi hiểu ra vì sao Lục Trường Sinh muốn nhanh chóng đóng lại cửa chính.

    "Sư huynh, đệ sai rồi, đệ không nên chém gió bậy bạ bên ngoài, sư huynh, huynh tha cho đệ đi."

    Lưu Thanh Phong khóc ròng nói, không có chút phong độ gì của tu sĩ.

    Nó vô thức cho rằng đây là Lục Trường Sinh đang trách phạt nó chém gió bậy bạ bên ngoài.

    "Thanh Phong! Ngươi thật sự là phụ lòng kỳ vọng của ta, ngươi cho rằng sư huynh là người nhỏ mọn như vậy sao? Sư huynh chỉ là muốn thăm dò một chút lòng can đảm của ngươi, đồng thời lại truyền thụ cho ngươi thuật luyện đan vô thượng."

    "Nhưng ngươi lại cho rằng đây là sư huynh trả thù ngươi, thật sự là khiến vi huynh quá thất vọng rồi."

    Vì trấn an Lưu Thanh Phong, vẻ mặt Lục Trường Sinh tràn đầy thất vọng, trong ánh mắt dường như toát ra tiếng thở dài.

    Màn diễn này khiến tiếng kêu khóc của Lưu Thanh Phong ngừng lại.

    Cẩn thận ngẫm lại.

    Lục Trường Sinh là Đại sư huynh cao quý, nếu thật sự ghét mình, thì nào cần phải làm vậy?

    Tùy tiện tìm lý do cũng có thể nhét hành mình ngập mồm.

    Lại nhìn thoáng qua Lục Trường Sinh, khí chất cứ như tiên giáng trần, nhất là ánh mắt, tràn đầy sự tự tin.

    Lại nhìn lướt qua lò đan.

    Mặc dù gặp nguy hiểm, có đan lô xịn thế này, chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

    Nhưng mà đúng lúc này, tiếng của Lục Trường Sinh lại vang lên lần nữa.

    "Thanh Phong à, tư chất tu luyện của ngươi ở Đại La Thánh Địa chỉ có thể xem là bình thường, nhưng liệu ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi ở các phương diện khác, có thể có thiên phú bất phàm!"

    Giọng nói của Lục Trường Sinh như ma quỷ dụ hoặc, khiến ánh mắt Lưu Thanh Phong không khỏi sáng ngời.

    "Sư huynh, chẳng lẽ huynh đã nhận ra cái gì?"

    Lưu Thanh Phong nhìn về phía Lục Trường Sinh, trong ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.

    "Uhm, không sai, lúc sư huynh lần đầu nhìn thấy ngươi, sư huynh liền biết rõ, ngươi là tuyệt thế thiên tài luyện đan, trong thiên hạ, có lẽ cũng cũng chỉ có mỗi sư huynh mới có thể hơn người một chút."

    Muốn để Lưu Thanh Phong mạo hiểm, nhất định phải muốn hạ độc chiêu.

    "Sư huynh."

    Lưu Thanh Phong hô hấp đã có chút dồn dập, nhưng trong ánh mắt còn toát ra một chút do dự.

    "Thanh Phong! Ngươi muốn làm củi mục cả đời, hay là muốn làm Luyện Đan Đại Sư được người người kính ngưỡng? Cơ hội chỉ có một lần, không thử một lần, ngươi làm sao biết ngươi không làm được?"

    Lục Trường Sinh ngữ khí nghiêm túc, như tiếng chuông vàng rung lên, làm Thanh Phong như thể hồ quán đỉnh.

    "Đệ hiểu rồi."

    Giờ khắc này, Lưu Thanh Phong hít sâu một hơi, trong ánh mắt nó tràn đầy vẻ kiên quyết.

    Sau đó cầm lấy đan phương, đi về phía Lưu Kim Phượng Hoàng lô.

    Phù...

    Quá tốt.

    Thật không tồi.

    Lục Trường Sinh cảm thấy vui mừng, thằng đần này cuối cùng cũng bị lừa rồi.

    Uhm, rất không tồi.

    Nhìn Lưu Thanh Phong bắt đầu luyện đan, Lục Trường Sinh cũng lén lút lui nửa bước ra, đồng thời đưa ánh mắt nhìn chăm chú vào trong lò đan.

    Một khi thấy nguy hiểm, lập tức bỏ chạy, tuyệt đối không đùa được.

    Nếu như Thanh Phong tao ngộ bất trắc, Lục Trường Sinh cũng đã nghĩ kỹ lý do thoái thác.

    "Lưu sư thúc, là lỗi của con, không có giữ chặt Thanh Phong, nó cứ nhất định nói rằng mình là đệ nhất thiên tài luyện đan trong thiên hạ, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, cứ nhất định muốn biểu diễn cho con xem. Con cũng rất bất đắc dĩ, cũng rất đau lòng, nó nói nếu không cho nó luyện đan, nó sẽ chết ngay tại chỗ cho con xem, Thanh Phong là sư đệ con yêu thích nhất, nếu không có nó, tu tiên còn có ý nghĩa gì."

    "Sư thúc, ngài mắng con đi, ngài đánh con đi, là con sai, là con sai, nghìn sai vạn sai đều là con."

    "Sư thúc, con không đứng dậy, con không đứng dậy đâu, con đã tự vấn lương tâm mình, thật là hổ thẹn nha."

    "Sư thúc, ngài đừng khổ sở, từ nay về sau, con có một miếng ăn, thì ngài sẽ có nửa miếng, con sẽ chăm sóc ngài đến cuối đời."

    "Sư thúc, ngài đừng an ủi con, còn có sư phụ, chuyện đã như vậy, con đã không còn tâm trí vấn đạo, Đạo Môn Đại sư huynh coi như xong, xuống núi cũng coi như xong, hãy để cho con yên lặng một mình đi."

    Đậu xanh!

    Quá tuyệt!

    Còn có thể không xuống núi.

    Lục Trường Sinh càng nghĩ càng cảm thấy mình quả thực là một thiên tài.

    Good!

    Good, very good, very very good, cảm giác very good đúng là như vậy.

    Lục Trường Sinh vẻ mặt tràn đầy mừng rỡ nhìn Lưu Thanh Phong.

    Rất nhanh, từng món dược liệu được cho vào trong lò đan.

    Mà cùng lúc đó, Lưu Thanh Phong đang mơ mơ hồ hồ, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn vừa luyện đan, vừa tưởng tượng cảnh mình trở thành đệ nhất thiên hạ Luyện Đan Sư.

    Nhưng mà.

    Một lúc lâu sau, dưới cái nhìn chăm chú của Lục Trường Sinh.

    Lò đan lắc lư.

    Có nguy hiểm!

    Chạy mau!

    Trong vô thức, Lục Trường Sinh liền chuẩn bị bỏ chạy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12/9/20

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)