HOT  FREE  Tiên Hiệp Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot - C47 - Hắc Dạ Di Thiên

  1. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 25: Đạp ca nhi hành, ta chính là Đạo!
    Tiếng tụng niệm vang lên.

    Toàn bộ Trung Châu ở tại thời khắc này, lâm vào an tĩnh tuyệt đối.

    Tử Khí Đông Lai ba vạn dặm.

    Quần tinh chói lóa rọi Cửu Châu.

    Từng pho tượng cổ xưa vang lên tiếng cộng minh.

    Giữa thiên địa, phảng phất vang lên từng đạo từng đạo âm thanh tụng niệm.

    "Đạo khả đạo!"

    "Phi thường đạo!"

    "Danh khả danh!"

    "Phi thường danh!"

    "Vô danh, thiên địa chi thủy."

    "Hữu danh, vạn vật chi mẫu."

    Từng đạo tụng niệm vang lên, phảng phất như thánh hiền xa xưa phục sinh lại đương thời, tụng niệm thiên kinh văn vô thượng này.

    Vô số cường giả trong toàn Trung Châu toát ra thần sắc chấn kinh, ngóng nhìn về phía Đại La Thánh Địa.

    Mà ở Tây Mạc.

    Bên trong Tiểu Lôi Âm Tự.

    Phật quang tràn ngập vạn dặm, Phật ấn chữ Vạn hiện lên giữa hư không ngay trong Đại Hùng bảo điện.

    Ba vạn ba ngàn ba trăm ba mươi ba sa di ngồi ở xung quanh, 36 vị Bồ Tát, 18 vị La Hán, tứ đại Tôn giả, tứ đại thần tăng, cùng vị chủ trì Phổ Trí đại sư, toàn bộ đều tụ tập ở đây.

    "Đạo khả đạo!"

    "Phi thường đạo!"

    Ngay khi tiếng tụng niệm cổ lão vang lên, toàn bộ Tiểu Lôi Âm Tự, Phật quang phổ chiếu, dủ loại âm thanh tụng kinh vang lên, tự động chống cự loại đạo âm này.

    "Đạo môn cũng cho ra một tồn tại không tầm thường a."

    Qua một lát, bên trong Tiểu Lôi Âm Tự, Phổ Trí đại sư chậm rãi mở miệng nói, khiến tất cả đệ tử Phật môn hiếu kì nhìn lại.

    "Vị Đại sư huynh Đại La kia thật sự lợi hại thế sao?"

    Có sa di nhịn không được hỏi, tràn đầy hiếu kì.

    "Xuất khẩu là ra Chân ngôn Đại Đạo, như thế còn không tính là lợi hại sao?"

    Phổ Trí đại sư nói như thế, bất quá khuôn mặt lão rất bình tĩnh, sau đó đánh ra một đạo Phật quang.

    Trong chốc lát một chiếc gương hiện lên, cảnh tượng trong gương chính là cảnh tượng tại Đại La Thánh Địa.

    ------

    Giờ khắc này.

    Đại La chủ phong.

    Theo Tử Khí Đông Lai ba vạn dặm, toàn bộ Đại La Thánh Địa bị tử khí bao phủ.

    Lục Trường Sinh đi ra từ bên trong đại điện chủ phong.

    Hắn không có đi từng bước một từ dưới chân núi lên, mà là trực tiếp đạp trên hoa sen vàng, bay tới Luận Đạo Điện.

    Lục Trường Sinh tụng lên Đạo Đức Kinh, phía sau hắn hiển hiện ba bóng hình khổng lồ, khiến mọi người không khỏi trố mắt.

    Dưới chân Lục Trường Sinh, đóa đóa Kim Liên nở rộ, từng chùm quang mang vờn quanh thân thể Lục Trường Sinh.

    Đại đạo Ngũ Hành quán đỉnh, hình thành Ngũ Hành đồ, âm dương nhị khí quấn quanh, hình thành Âm Dương Thái Cực Đồ, kinh khủng nhất chính là ba tôn hư ảnh vô thượng hiện lên ở sau lưng, càng làm nổi bật thêm sự thần bí và cường đại của Lục Trường Sinh.

    Vô số thiên kiêu trẻ tuổi bên ngoài Luận Đạo Điện thấy mà choáng.

    Bọn họ mặc dù đã biết Đại La Thánh Địa cho ra một Đại sư huynh không tầm thường, nhưng vẫn không nghĩ đến, vậy mà phi phàm như thế.

    "Âm dương khí quấn quanh trên người hắn, chính là tiên thiên âm dương khí, Thái Thượng trưởng lão của Thành địa ta cố gắng cả đời cũng không thể tu luyện ra một đạo tiên thiên âm dương khí a."

    "Ngũ Hành Chi Khí lúc nãy quá mạnh, thật sự là quá mạnh, trên người kẻ này quấn quanh tiên thiên Ngũ Hành Chi Khí, hình thành Ngũ hành đồ, khí vận gia trì a!"

    "Uzzz, ta vừa rồi có dùng 'Thiên tử vọng khí thuật' nhìn hắn một cái, xung quanh hắn thế mà quấn quanh chín đầu Thiên long, khí vận vậy mà cường đại thế sao?"

    "Tử Khí Đông Lai ba vạn dặm, đạp ca nhi hành, chân đạp hư không Kim Liên, dị tượng phát sinh liên tục, thật sự là bất phàm, thật sự là bất phàm."

    "Thật là hồ đồ, sư huynh thật quá hồ đồ, thế mà thả loại thiên tài này cho Đại La Thánh Địa!"

    Từng thanh âm vang lên, giờ khắc này mọi người đã không thể tiếp tục bình tĩnh.

    Dị tượng của Lục Trường Sinh quá mức khủng bố.

    Ba tôn hư ảnh.

    Chân đạp Kim Liên.

    Âm dương vờn quanh.

    Ngũ Hành gia trì.

    Tử Khí Đông Lai ba vạn dặm.

    Thứ gọi là Chân ngôn Đại Đạo, một một lời, mỗi một chữ đều có thể làm cho con người đốn ngộ.

    Chỉ mới ra mắt bề ngoài, đã hơn Huyền Tâm pháp sư nghìn lần, vạn lần.

    Cuối cùng, Lục Trường Sinh đặt chân rơi xuống.

    Hắn đi vào trung tâm Luận Đạo Điện, nhìn chăm chú Huyền Tâm pháp sư ngồi cách đó không xa.

    "Bần tăng xin chào thí chủ."

    Lúc Huyền Tâm pháp sư nhìn thấy Lục Trường Sinh, ánh mắt vẫn có chút kinh ngạc, cũng không khỏi toát ra thần sắc rung động.

    Bề ngoài của Lục Trường Sinh thật sự là quá phi phàm, khiến người ta kinh động như gặp thiên nhân.

    Không đơn thuần là vì dị tượng cường đại, mà trọng yếu hơn vẫn là do khí chất.

    Là cái loại khí chất tiên nhân kia.

    "Xin chào Huyền Tâm pháp sư."

    Lục Trường Sinh mười phần bình tĩnh, phỏng đoán quả nhiên chính xác, Đạo Đức Kinh vừa ra, liền dẫn tới dị tượng khủng bố như thế, xem như đã hù dọa được tất cả mọi người.

    Bất quá kế tiếp, chính là biện pháp chân chính.

    "Biện pháp bắt đầu! Tất cả yên lặng!"

    Đúng lúc này.

    Thanh âm của Đại La chưởng môn vang lên.

    Theo thanh âm này vang lên, liền chính thức tuyên bố biện pháp bắt đầu.

    Hai người ngồi xếp bằng đối mặt.

    Cái gọi là biện pháp, chính là mười hỏi mười đáp.

    Một phương đặt câu hỏi, một phương trả lời.

    Người đặt câu hỏi có thể tùy ý phát huy, người trả lời nhất định phải trả lời đúng mới tính là thắng, nếu như không cách nào trả lời, thì để đối phương trả lời.

    Nếu đối phương cũng vô pháp trả lời, như vậy thì xem như là hoà.

    Sau mười hỏi mười đáp, nếu vẫn bất phân thắng bại, như vậy liền vấn đáp tiếp, mãi đến khi một phương thua hoàn toàn, thì mới tính là kết thúc.

    Giờ khắc này tất cả mọi người an tĩnh lại.

    Vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào hai người ở giữa.

    Huyền Tâm pháp sư là đến Đại La Thánh Địa biện pháp, như vậy Lục Trường Sinh sẽ là người đặt câu hỏi trước.

    "Xin hỏi Huyền Tâm, như thế nào là Phật?"

    Lục Trường Sinh không có chút do dự, trực tiếp mở miệng tiến hành đặt câu hỏi, mà lại hỏi một vấn đềvô cùng sắc bén.

    Như thế nào là Phật?

    Đám người trầm mặc, một chút cường giả Đạo môn tu vi cao thâm thì thỏa mãn nhẹ gật đầu, trận biện pháp thế này, nên sắc bén như thế, chỉ có chủ động xuất kích, mới có thể chiến thắng.

    Đám người nhìn chăm chú vào Huyền Tâm pháp sư , chờ đợi câu trả lời của hắn.

    Huyền Tâm pháp sư trầm tư một lát, sau đó mở miệng nói.

    "Người độ thế nhân là Phật."

    Câu trả lời này xem như cũng khá, Phật môn giảng độ người, người độ thế nhân, là Phật, hợp tình hợp lý.

    Nhưng mà Lục Trường Sinh lại lắc đầu nói.

    "Sai!"

    Cái chữ 'Sai' này, làm cho người người phải chú mục.

    Những ngày qua, Huyền Tâm pháp sư tại Trung Châu có thể nói là thanh danh vang dội.

    Biện pháp mười đại Thánh địa, đã liên thắng tới chín, chưa từng bại một lần, cho dù vấn đáp thua một lần cũng chưa có.

    Vậy mà không nghĩ đến, lúc này mới vừa hỏi vấn đề thứ nhất, Lục Trường Sinh đã bác bỏ đáp án của đối phương.

    "Mời thí chủ chỉ giáo."

    Huyền Tâm pháp sư cũng toát ra vẻ tò mò.

    Hắn cũng không cho là lời mình sai.

    "Chúng sinh đều là phật."

    Lục Trường Sinh mở miệng, năm chữ giải thích hết thảy.

    "Vì sao?"

    Huyền Tâm pháp sư khẽ nhíu mày.

    "Phật vốn vô tướng, lấy chúng sinh vi tướng."

    "Chúng sinh muôn nghìn, đều là Phật!"

    Loại thuyết pháp này, cũng không phải là Lục Trường Sinh tùy tiện nghĩ ra, kiếp trước hắn từng nhìn qua một chút thư tịch biện luận Phật môn, trong đó ấn tượng khắc sâu nhất chính là thuyết pháp này.

    Trí giả hỏi Phật Tổ, như thế nào là Phật.

    Ý tứ chính là, ai là Phật?

    Phật Tổ trả lời, chúng sinh đều là Phật, đây là cảnh giới tối cao.

    Huyền Tâm pháp sư nghe xong, hắn hơi trầm mặc, cuối cùng chắp tay trước ngực nói: "Thí chủ nói cực phải!"

    Hắn thua, bởi vì câu trả lời này của Lục Trường Sinh, thuyết minh càng rõ lý niệm tối cao của Phật môn, nếu hắn đi biện luận, ngược lại là hạ thấp Phật môn.

    "Lục thí chủ, bần tăng muốn hỏi, như thế nào Đạo?"

    Sau một khắc, Huyền Tâm pháp sư cũng đưa ra vấn đề đồng dạng.

    Câu hỏi này vô cùng sắc bén.

    Bởi vì Lục Trường Sinh không thể lấy lý do đồng dạng để trả lời.

    Bởi nếu lấy lý do đồng dạng trả lời, như vậy sẽ là biến tướng thừa nhận, Phật Đạo là một nhà, đây là chuyện không thể cho phép.

    Nhưng mà Lục Trường Sinh lại hết sức bình tĩnh nói.

    "Ta chính là Đạo."

    Lời này vừa ra.

    Cả sảnh đường kinh hô.

    ---

    ---

    ---
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/8/20
  2. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 26: Ai có thể tới cực lạc?
    Đại La Luận Đạo Điện.

    Một câu 'Ta chính là Đạo', giành được tiếng khen hay của cả sảnh đường.

    Không phải vì Lục Trường Sinh trả lời vô cùng hoàn mỹ, mà là vì đã tạo dựng nên một sự tự tin.

    Huyền Tâm pháp sư đi vào Trung Châu, lấy Phật pháp để biện pháp, đánh bại tất cả thiên kiêu của Trung Châu.

    Hắn đã dựng nên tâm thái vô địch của mình tại Trung châu.

    Hắn từng bước một đi đến Đại La Thánh Địa, mỗi một trận thắng chính là đang tăng cường sự tự tin của mình, tăng cường tín niệm của mình.

    Bây giờ đi vào Đại La Thánh Địa, sự tự tin của Huyền Tâm pháp sư đã hoàn mỹ không một tì vết.

    Mà biện pháp ở thế giới tiên hiệp này, cũng không phải đơn thuần là tranh đấu miệng lưỡi.

    Mà trọng yếu hơn chính là phải đánh tan sự tự tin của đối phương, để đối phương sinh ra nghi hoặc đối với tín niệm của chính mình, lúc này mới tính là thắng.

    Bằng không, nếu như vẻn vẹn chỉ là tranh đấu miệng lưỡi, sẽ có rất nhiều cách quỷ biện, đủ để cho người ta khó mà trả lời.

    Cho nên thứ biện pháp này.

    Vấn đề nói đến, nhất định phải có quan hệ với 'Pháp' của mình hoặc đối phương.

    Mà câu trả lời đối phương cho ra, đầu tiên phải chỉ thẳng hạch tâm, sau đó lại dùng 'Pháp' của mình để giải thích 'Pháp' của người ta.

    Giải thích hoàn mỹ, mới xem như là trả lời chính xác, nếu giải thích không hoàn mỹ, vậy không tính là chính xác.

    Huyền Tâm pháp sư đi vào Đại La Thánh Địa.

    Vấn đề thứ nhất Lục Trường Sinh đưa ra, chính là 'Như thế nào là Phật'.

    Nhìn như là một câu hỏi có độ khó tương đối cao.

    Mà Huyền Tâm cũng cho ra câu trả lời tương ứng, người độ thế nhân, đều là Phật.

    Dùng Phật pháp của chính mình đi giải thích câu hỏi mà Lục Trường Sinh đặt ra.

    Hơn nữa còn trả lời không kém.

    Tuy rằng Lục Trường Sinh cho rằng là sai, đồng thời đưa ra quan điểm còn tốt hơn, cũng chuyện này cũng không thể đại biểu cái gì.

    Lòng tin của Huyền Tâm vẫn còn đó!

    Thua một trận, không tính là gì.

    Sau đó Huyền Tâm lại lấy vấn đề của Lục Trường Sinh, để hỏi ngược lại, kỳ thật lúc này, Huyền Tâm đã bố trí một cái bẫy.

    Bởi vì câu trả lời hoàn mỹ, chính là 'Chúng sinh đều là Đạo'.

    Nếu Lục Trường Sinh trả lời câu này, liền đại biểu cho Phật Đạo đồng tông.

    Nhưng nếu Lục Trường Sinh không trả lời câu này, thì gã liền sẽ cho ra giải thích như vậy, nói cách khác cục diện sẽ là thế hoà.

    Điểm này, có lẽ nhiều người không nghĩ tới, nhưng cao tầng Đạo môn đều vô cùng rõ ràng thế cục, vì vậy đã có một chút khẩn trương, không biết làm thế nào phá giải.

    Nhưng không nghĩ tới là, Lục Trường Sinh lại nói một câu, 'Ta chính là Đạo'.

    Một câu nói kia, chẳng những dựng nên tâm thái vô địch cho Lục Trường Sinh, mà trọng yếu hơn chính là đã phá cái cục này một cách hoàn mỹ.

    Không, thậm chí là từ lúc mới bắt đầu, Lục Trường Sinh cũng đã gài bẫy rồi.

    Hắn chỉ đang chờ Huyền Tâm mắc lừa, kết quả Huyền Tâm bị lừa rồi.

    Chẳng những bị lừa rồi, hơn nữa còn giúp Lục Trường Sinh dựng nên sự tự tin!

    Có thể nói đây là một trận chiến mưu lược cực hại não.

    Một hỏi một đáp, trí tuệ vô cùng.

    Huyền Tâm thua, trận đầu thua rất thảm.

    Đây cũng là nguyên nhân vì sao sắc mặt Huyền Tâm lại biến đổi.

    Bên trong Tiểu Lôi Âm Tự ở Tây Mạc.

    Khi Phổ Trí đại sư thấy một màn như vậy, không khỏi chắp tay trước ngực nói: "Đại trí tuệ."

    Chúng tăng đều trầm mặc không nói, Huyền Tâm pháp sư luôn bễ nghễ vô địch, thế mà lại thua, mặc dù chỉ là lượt vấn đáp đầu tiên, nhưng đã bắt đầu có chút cảm giác bất lợi.

    Tiểu Lôi Âm Tự có thể nhìn thấy cảnh tượng trong Đại La Thánh Địa, hoàn toàn là do Đại La Thánh Địa không có chặt đứt đạo Phật pháp này, bằng không, Phổ Trí đại sư cũng vô pháp thấy được cảnh này, đây là đã được cho phép.

    Đại La Thánh Địa.

    Lục Trường Sinh không có vẻ quá mức vui sướng, ngược lại hắn vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí có thể nói là vô cùng trọng thị đối thủ trước mắt.

    Dù sao một đường biện pháp đến Đại La Thánh Địa, đã liên tiếp đánh bại chín đại Thánh địa khác cùng vô số thế gia, loại người này há có thể xem thường?

    Người có thể tự tin!

    Nhưng tuyệt đối không thể tự tin quá mức.

    Lục Trường Sinh không sợ, nhưng sẽ không mù quáng.

    "Thật là Đại trí tuệ! Tiểu tăng thụ giáo!"

    Huyền Tâm đứng dậy, hướng về Lục Trường Sinh làm một đại lễ nhà Phật.

    Lượt biện pháp thứ hai bắt đầu.

    Lần này là tới Huyền Tâm đặt câu hỏi trước.

    "Nhân sinh có Bát Khổ, sinh lão bệnh tử, ái hận ly biệt, ngã Phật có Vô Thượng Kinh, khiến con người siêu thoát cực khổ, đến bờ bỉ ngạn, Đạo môn lại có Pháp gì? Để con người thoát ly cực khổ?"

    Huyền Tâm hỏi, lần thứ hai đặt câu hỏi.

    Lục Trường Sinh không chút nghĩ ngợi đáp.

    "Tự nhiên chi pháp!"

    "Như thế nào là 'Tự nhiên chi pháp'?"

    "Thuận theo tự nhiên!"

    "Như thế nào là 'Thuận theo tự nhiên'?"

    "Sinh thời, tùy ý nhân sinh. Lúc già, bảo dưỡng tuổi thọ. Lúc bệnh, tưởng niệm mọi thứ. Lúc chết, lá rụng về cội. Lúc yêu, oanh oanh liệt liệt. Lúc hận, học được buông xuống. Lúc ly, học được trân quý. Lúc oán, học được bình tĩnh. Lúc cầu không đạt (cầu bất đắc), học được tiến lên. Lúc Ngũ Uẩn xung đột, ngộ được trí tuệ (*)."

    **Mấy cái đầu dễ hiểu rồi ha, riêng cái khổ cuối trong bát khổ của Phật giáo là Ngũ Uẩn Khổ. Ngũ Uẩn là Sắc, Thụ, Tưởng, Hành, Thức. Khi một trong năm cái mất cân bằng thì sẽ khổ, ví dụ như háo Sắc quá sẽ khổ, mơ ước (Tưởng) nhiều quá cũng khổ, Biết (Thức) nhiều quá cũng khổ.*

    "Phật pháp dẫn độ, khiến thế nhân quên đi Bát khổ, mà Đạo pháp khác biệt, khiến thế nhân nhớ kỹ Bát khổ, hiểu được Bát khổ, cầm lên được, cũng thả xuống được, đây chính là huyền pháp Đạo môn."

    Lục Trường Sinh bình tĩnh nói.

    Cả đám người vỗ tay khen hay.

    Huyền Tâm lấy Bát khổ làm đề, khen Vô Thượng Kinh của Phật môn.

    Mà biện pháp Phật môn đối đãi với Bát khổ, chính là quên hết mọi thứ phiền não, cho rằng thế nhân chịu khổ, đều là vì chấp niệm quá sâu.

    Nhưng câu trả lời của Lục Trường Sinh, lại càng thêm đặc sắc.

    Hắn cho rằng, nhân sinh Bát khổ, là chuyện phải trải qua, so với nghĩ trăm phương ngàn kế để buông bỏ, không bằng cầm lên, hảo hảo thể ngộ, sinh lão bệnh tử, ái hận biệt ly.

    Nếu là yêu, thì hãy oanh oanh liệt liệt.

    Nếu là hận, thì hãy học được buông xuống.

    Nếu là oán, thì nên rèn luyện tiến lên.

    Nếu là ly, thì hãy hiểu sự quý trọng.

    Quên đi là trốn tránh.

    Chỉ duy nhất dũng cảm đối mặt, mới đúng là chân lý.

    Lần đối đáp này, khiến mọi người tán thưởng không thôi.

    Huyền Tâm pháp sư không khỏi hít sâu một hơi, lại lần nữa chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, thí chủ thật là đại trí tuệ, tiểu tăng thụ giáo."

    Đích xác là thụ giáo.

    Hắn muốn để thế nhân quên buồn phiền, cho rằng Tam giả giai không, nhưng Lục Trường Sinh ngược lại chỉ thẳng bản tâm, cảnh giới đó, trí tuệ đó, còn cao hơn so với hắn.

    Hắn tâm phục khẩu phục.

    Rất nhanh, Lục Trường Sinh đưa ra câu hỏi thứ hai của mình.

    "Hàng cá và cao tăng là hàng xóm, hàng cá mỗi ngày giết cá, sát nghiệt sâu nặng, cao tăng mỗi ngày tụng kinh vì thương sinh thiên hạ. Mỗi ngày, hàng cá hẹn cao tăng gọi nhau dậy sớm. Cao tăng mỗi ngày đều dậy sớm, tụng kinh cầu phúc cho thiên hạ thương sinh. Hàng cá mỗi ngày dậy sớm đồ sát loài cá, dính đầy máu tươi."

    "Xin hỏi pháp sư, hai người sau khi chết, ai có thể tới cực lạc?"

    Lục Trường Sinh hỏi một câu như thế.

    Lời này vừa nói, trong phút chốc khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, ngây ra như phỗng.

    Vấn đề này còn phải trả lời sao?

    Khẳng định là cao tăng có thể nhập thế giới Tây Phương Cực Lạc nha?

    Thắng hai lượt liền muốn nhường?

    Muốn thể hiện phong phạm Đạo môn?

    Chiêu này không tồi không tồi, chỉ là có chút bí quá hoá liều rồi.

    Đám người không biết nên nói cái gì.

    Nhưng mà có một vài người lại cho rằng, vấn đề này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

    Huyền Tâm pháp sư nghiêm túc suy nghĩ.

    Nhưng thời gian chỉ có một nén nhang.

    Cuối cùng Huyền Tâm pháp sư chậm rãi mở miệng nói.

    "Hàng cá tới Tây Phương Cực Lạc."

    Hắn trả lời như vậy, khiến cả đám người triệt để sửng sốt.

    Cái đề cho điểm này, ngươi vậy mà còn đáp sai?

    "Vì sao?"

    Lục Trường Sinh bình tĩnh hỏi.

    "Đoán được, nhưng không dám nói."

    Huyền Tâm hít một hơi thật sâu, rồi trả lời như thế.

    "Vì sao không dám nói?"

    Lục Trường Sinh hỏi.

    "Liên quan đến căn cơ Phật pháp, không thể nói, không thể viết, không thể đoán."

    Huyền Tâm nhìn Lục Trường Sinh, hồi đáp như vậy.

    "Nếu như không đáp, liền tính là thua!"

    Lục Trường Sinh nhìn về phía Huyền Tâm, nói như vậy.

    "Lượt thứ hai mà thôi."

    Huyền Tâm trả lời.

    Khiến Lục Trường Sinh không khỏi nhẹ gật đầu.

    Mà đám người thì như lọt vào sương mù, triệt để bối rối.

    Không hiểu hai người đang nói cái gì nữa.

    Nhưng mà thanh âm của trưởng lão Đại La lại vang lên.

    "Ván thứ hai, Huyền Tâm không đáp, xem như thua, đến phiên Lục Trường Sinh cho ra giải đáp."

    Thanh âm vang lên.

    Tới lượt Lục Trường Sinh trả lời vấn đề này.

    --

    --

    --
     
    Chỉnh sửa cuối: 12/8/20
  3. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 27: Đao ở trong tay
    Huyền Tâm không có trả lời, hắn nói hắn biết đáp án.

    Có người cười lạnh, cho rằng Huyền Tâm giả vờ giả vịt.

    Nhưng Lục Trường Sinh tin, Huyền Tâm đã đoán được đáp án, chỉ là thứ khiến Lục Trường Sinh có chút kinh ngạc trong lòng, chính là.

    Huyền Tâm chẳng những đoán được đáp án, đồng thời còn đoán được mình sẽ làm gì sau đó.

    Đây mới là chỗ Lục Trường Sinh kinh ngạc.

    Có điều nhìn ánh mắt tò mò của đám người, Lục Trường Sinh bắt đầu giải thích nói.

    "Đáp án của cái đề này, là hàng cá tới cực lạc."

    Đáp án vừa ra, đám người nhao nhao kinh ngạc, không rõ nguyên do.

    "Hàng cá mỗi ngày đánh thức cao tăng đi niệm kinh, mà cao tăng mỗi ngày đánh thức hàng cá đi giết cá, kể từ đó, cao tăng mỗi ngày sát nghiệt càng sâu nặng, mà hàng cá mỗi ngày công đức càng gia trì. Do đó, hàng cá tới cực lạc, cao tăng nhập địa ngục."

    Lục Trường Sinh giải thích.

    Huyền Tâm rất bình tĩnh, lại niệm một câu A Di Đà Phật.

    Mà câu trả lời này, khiến sảnh đường một mảnh ồn ào.

    "Thì ra là thế!"

    "Nguyên lai là như vậy."

    "Trách không được là hàng cá tới cực lạc."

    "Đại trí tuệ, đại trí tuệ a."

    "Thì ra là có chuyện như vậy a."

    Đám người bừng tỉnh đại ngộ, không hề nghĩ tới thì ra là nguyên nhân này, bọn họ kinh ngạc, đồng thời sau khi nghe được Lục Trường Sinh trả lời, liền không khỏi nghị luận ầm ĩ.

    "Yên lặng!"

    Lại một thanh âm vang lên, đám người lần nữa yên tĩnh lại.

    Lúc này, lượt hỏi đáp thứ ba bắt đầu.

    Do Lục Trường Sinh đặt câu hỏi trước.

    "Xin hỏi pháp sư, có người Phật pháp không độ không?"

    Lục Trường Sinh đưa ra vấn đề thứ ba.

    "Phật độ chúng sinh, không phân cao thấp sang hèn."

    Huyền Tâm pháp sư trả lời như vậy.

    "Kẻ giết người cũng độ?"

    "Độ!"

    "Vì sao độ?"

    "Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật, tự nhiên là độ."

    "Bỏ xuống đồ đao, liền có thể thành Phật?"

    "Đồ đao đã buông, liền có thể thành Phật."

    "Đã bỏ xuống đồ đao, liền có thể thành Phật, vậy Phật môn vì sao còn cần tám vạn bốn nghìn Pháp? Chúng dùng vào đâu?"

    "Tám vạn bốn nghìn Pháp, chính là phương pháp độ chúng sinh, ngàn người ngàn tướng, ngàn tướng ngàn Pháp, ngàn Pháp ngàn Phật."

    Giờ này khắc này, Lục Trường Sinh và Huyền Tâm pháp sư biện pháp trở nên kịch liệt, ngươi một câu ta một câu, gay cấn vô cùng.

    "Thế nếu hôm nay ta giết Phật, sau đó bỏ xuống đồ đao, vậy có thể thành Phật hay không?"

    Lục Trường Sinh ánh mắt băng lãnh, trong chốc lát mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội, từng chùm lôi kiếm ngưng tụ, phảng phất chỉ cần Lục Trường Sinh ra lệnh một tiếng, Huyền Tâm sẽ vạn kiếp bất phục.

    Mà dưới loại áp lực kinh khủng này, Huyền Tâm chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, chỉ cần thí chủ bỏ xuống đồ đao, liền có thể thành Phật, cho dù hi sinh tiểu tăng, nhưng có thể cảm hóa được thí chủ, tiểu tăng cũng xin nguyện ý."

    "Hoang đường!" Tiếng Lục Trường Sinh như chuông đồng, lần này quát lớn nói.

    "Vì sao hoang đường."

    "Đồ đao không trong tay ta, làm thế nào buông xuống?"

    Lục Trường Sinh hỏi.

    "Đồ đao ở đâu?"

    Huyền Tâm hỏi.

    "Ở trong tay ngươi."

    Sau một khắc, Lục Trường Sinh nhìn về phía Huyền Tâm, ánh mắt kiên định nói.

    "Bần tăng không có đao."

    "Nó trong tay ngươi."

    "Vẫn không thấy."

    "Trong tay ngươi đấy."

    "Vẫn không có."

    "Lau kỹ mắt đi."

    "Vẫn là không có."

    Huyền Tâm vô cùng kiên định nói.

    Vậy mà đúng vào giờ khắc này, Lục Trường Sinh khẽ cười một tiếng nói: "Trước đó không có, hiện tại có, ngươi cúi đầu nhìn lại đi."

    Thanh âm vang lên, Huyền Tâm lại nhìn một chút, hắn vẫn như cũ muốn tiếp tục đối đáp.

    Nhưng bỗng đột ngột, hắn ngây ngẩn cả người!

    Tất cả lời nói, toàn bộ kẹt tại yết hầu, nói không nên lời.

    Giờ khắc này, Huyền Tâm trầm mặc không nói, nhìn vào bàn tay trống rỗng, cuối cùng liên tục cười khổ.

    Tiếng cười dần lớn, đám người hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

    Hai người Lục Trường Sinh và Huyền Tâm biện pháp,

    Câu nào câu nấy thiền ý mười phần, câu nào câu nấy thâm ảo vô cùng, bọn họ xem không hiểu, cũng vô pháp lý giải.

    "Đa tạ trí giả giải hoặc, để tiểu tăng nhìn thấy đồ đao trong lòng."

    Huyền Tâm đứng dậy, hắn hướng Lục Trường Sinh lạy chín bái, làm đại lễ Phật môn, trên mặt đầy vẻ cảm kích.

    Nhưng mà Lục Trường Sinh không có nói cái gì, chỉ là lẳng lặng nhìn xem Huyền Tâm hành đại lễ.

    "Ta hiểu rồi!"

    Trong đám tu sĩ vây xem ở Luận Đạo Điện, có một lão giả bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nói như thế.

    "Tiền bối, ngài đã hiểu gì sao?"

    "Đây là ý gì vậy?"

    "Đúng đó, đây là ý gì vậy?"

    "Sao ta vẫn xem không hiểu?"

    "Ta cảm thấy sống trên đời, chỉ là cho đủ số nha."

    Các tu sĩ thế hệ trẻ, cả đám đều không hiểu huyền ảo trong đó, hoàn toàn là như lọt vào trong sương mù, cho nên tự nhiên không chờ nổi muốn hỏi thăm đáp án.

    Lão giả hít sâu một hơi.

    Sau đó hồi đáp.

    "Trường Sinh hỏi Huyền Tâm, có người Phật không độ hay không?"

    "Huyền Tâm chắc chắn phải trả lời là không có, nếu không chính là vi phạm bản ý Phật pháp."

    "Nhưng mà Trường Sinh liền bắt lấy điểm ấy, hỏi kẻ giết người có thể độ không."

    "Huyền Tâm vẫn như cũ trả lời là có thể, nhưng Trường Sinh phản bác Huyền Tâm, nếu như bỏ xuống đồ đao liền có thể thành Phật, vậy Phật môn còn cần tám vạn bốn nghìn Pháp làm gì, người người bỏ xuống đồ đao, chẳng phải là đều có thể thành Phật."

    "Huyền Tâm trả lời ngàn người ngàn tướng, ngàn tướng ngàn Pháp, ngàn Pháp ngàn Phật, mỗi người đều có phương pháp bất đồng, mỗi người đều là vị Phật khác nhau, cho nên bỏ xuống đồ đao có thể thành Phật, nhưng không phải người nào cũng có đồ đao."

    "Nhưng lúc này, Trường Sinh lại quỷ biện, hỏi Huyền Tâm, trong tay mình có đao, sau khi giết Phật, nếu là buông xuống, có thể thành Phật hay không."

    "Huyền Tâm kiên định sở học Phật pháp, thà rằng hi sinh bản thân, cũng muốn độ Trường Sinh thành Phật, nhưng chính là vì Huyền Tâm không ngừng kiên trì bản thân, nên một thanh đồ đao đã xuất hiện trong lòng Huyền Tâm."

    "Người ngoài cuộc thì tỉnh táo, nhưng trong cuộc thì u mê, Huyền Tâm không biết trong lòng mình đã xuất hiện một thanh đồ đao."

    "Trường Sinh nói trong tay ngươi có đao, nhưng thật ra là đang dẫn dụ đồ đao trong lòng Huyền Tâm ra."

    "Trường Sinh nói ba lần, đao ở trong tay."

    "Huyền Tâm trả lời ba lần, trong tay không có đao."

    "Nhưng vào lúc này, đồ đao đã xuất hiện trong lòng Huyền Tâm, cho nên cuối cùng Trường Sinh nói một câu, trước đó không có, hiện tại đã có!"

    "Hết thảy đã sáng tỏ, đại trí tuệ, thật là đại trí tuệ, đây là đại trí tuệ chân chính nha, bần đạo tu hành một ngàn năm, cũng chưa có được trí tuệ thế này, Vô Lượng Thiên Tôn, Trường Sinh sẽ là Đệ nhất nhân của Đạo môn chúng ta."

    Lão đạo nói thế đấy, lão cứ không ngừng tán thưởng Lục Trường Sinh đại trí tuệ.

    "Là sao là sao, ta nghe còn chưa hiểu nha?"

    "Cái gì đồ đao với không đồ đao, đao ở đâu vậy?"

    "Ta đã hiểu, ta hiểu được rồi!"

    "Ta cũng minh bạch."

    "Ngươi hiểu cái gì đấy?"

    "Ta hiểu cái gì là đồ đao rồi."

    "Còn ngươi minh bạch cái gì?"

    "Kỳ thật ta không quá rõ, nhưng ta thấy tất cả mọi người nói hiểu, cho nên ta cũng nói hiểu."

    "Ặc. . . ."

    "Ngươi thật là thành thực."

    "Ai da, các ngươi đừng có chém gió lung tung, tiền bối ơi, đồ đao rốt cuộc là cái gì vậy?"

    Mọi người cứ nghị luận ầm ĩ.

    Mà lão đạo kia thì hít sâu một hơi.

    Sau đó mở miệng nói: "Cái gọi là đồ đao, kỳ thật chỉ là chấp niệm thôi."

    Cuộc nói chuyện này, trong chốc lát đã khiến đám người hoàn toàn minh bạch.

    "Chấp niệm? Ta hiểu được rồi!"

    "Ta cũng minh bạch."

    "Có sao nói vậy, lần này là ta hiểu thật."

    "Thì ra là như vậy?"

    "Đồ đao chính là chấp niệm! Chấp niệm chính là đồ đao! Huyền Tâm quá chấp niệm, hắn mang theo đồ đao mà đến, nhưng hắn không biết, Trường Sinh sư huynh từ lúc mới bắt đầu đã biết, cho nên, lấy vấn đáp hỏi, lấy đề làm đề, cảnh giới thật cao, cảnh giới thật cao a."

    Đám người hoàn toàn bị đại trí tuệ của Lục Trường Sinh chinh phục.

    Lần vấn đáp thứ ba, đối với Huyền Tâm mà nói, cơ hồ là sự đả kích trí mạng.

    Đích xác, giờ này khắc này, Huyền Tâm sau khi làm ba bái chín lạy, liền đứng dậy nhìn phía xa, ánh mắt rất bình tĩnh.

    Qua ước chừng nửa canh giờ.

    Rốt cuộc, Huyền Tâm chậm rãi mở miệng.

    "Ta thua rồi!"

    Ba chữ, nhấc lên sóng to gió lớn.

    Mười hỏi mười đáp, mới tiến hành bất quá được một nửa.

    Huyền Tâm liền nhận thua.

    Cái này. . . . Làm cho người người ngoài ý muốn.

    Bất quá, Huyền Tâm vẫn tiếp tục mở miệng nói.

    "Có điều tiểu tăng còn có một số nghi hoặc, hi vọng trí giả có thể giúp tiểu tăng giải hoặc."

    Huyền Tâm nói như thế.

    Gã nhận thua!

    Biện pháp thất bại!

    Thua sạch sẽ, thua rối tinh rối mù.

    Nhưng gã vẫn như cũ không phục.

    Chấp niệm quá sâu.

    Cho nên trận giao đấu vẫn còn tiếp tục.

    Giờ này khắc này.

    Thanh phong thổi qua.

    Lá phong tung bay, lướt qua khắp nơi trong không trung.

    Lục Trường Sinh nhìn trông mười phần bình tĩnh.

    Hắn không có trả lời Huyền Tâm.

    Mà là nhẹ nhàng vung tay, kẹp lấy một mảnh lá đỏ.

    Ánh mắt hắn rất bình tĩnh, tràn đầy trí tuệ.

    Các loại huyền pháp cứ lóe lên xung quanh, lộ ra vẻ bất phàm, nhìn như một vị Trích Tiên, tiên khí mười phần.

    Tiếng chuông cổ của Đại La Thánh Địa vang lên.

    Hết thảy cứ yên tĩnh như vậy, gột rửa hết thảy phiền não trong lòng mọi người.

    Hắn không có nhiều lời, xem như đã đáp ứng.

    ---

    ---

    ---
     
    Chỉnh sửa cuối: 13/8/20
  4. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 28: Hôm nay, ta truyền cho ngươi Đại Thừa Phật Pháp
    Đại La Thánh Địa.

    Luận Đạo Điện.

    Tất cả mọi người yên tĩnh lại.

    Huyền Tâm đã nhận thua, nhưng trong lòng gã vẫn như cũ mang nghi hoặc, muốn Lục Trường Sinh giúp gã giải hoặc, nếu không cách nào giải khai nghi hoặc, chỉ sợ sẽ sinh ra tâm ma, hết thảy tu vi sẽ bị hủy đi trong phút chốc.

    "Trí giả, Huyền Tâm không rõ, vì sao Phật pháp dẫn con người hướng thiện, mà Đạo pháp cũng là dẫn người hướng thiện, nhưng vì sao cả hai không thể tương dung, rõ ràng đều là thiên hạ chính đạo, nhưng vì sao lại cứ như nước với lửa?

    Huyền Tâm mở miệng dò hỏi.

    Nói ra nghi hoặc trong lòng mình.

    Trên thực tế vấn đề này, nhìn như đơn giản, nhưng lại tràn đầy nguy hiểm.

    Phật Đạo bất dung, không phải thật sự tới từ giáo lý khác biệt, trong đó phần lớn lại là vì tư dục, tựa như mỗi một quốc gia, đều hi vọng bách tính an cư lạc nghiệp, nhưng vì sao không thống nhất toàn bộ?

    Vì sao?

    Vì tư dục bản thân.

    Huyền Tâm đặt câu hỏi như thế, nếu Lục Trường Sinh trả lời như vậy, trong lúc vô hình đã xem như hạ thấp Đạo môn, sẽ không được thế nhân tiếp nhận.

    Hơn nữa Huyền Tâm đặt câu hỏi, mang theo một loại tâm thái không biết sợ, trong mắt của gã không có quyền thế, không có danh lợi, không có phú quý, chỉ có Phật pháp, một tấm lòng son, chẳng qua là chấp niệm quá sâu thôi.

    Lá đỏ phất qua rơi đầy trời.

    Đám người rất yên tĩnh.

    Lục Trường Sinh nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, khuôn mặt tuyệt thế vô song khiến vô số nữ tử tại đây say đắm.

    "Pháp khác biệt."

    Lục Trường Sinh trả lời ra ba chữ này.

    "Có khác biệt gì?"

    Huyền Tâm thành kính nhìn về phía Lục Trường Sinh.

    "Phật có tám vạn bốn nghìn pháp, có thể độ mỗi người một vẻ, bất luận là tốt hay xấu, là vui hay buồn, chỉ cần thành kính hướng phật, Phật môn liền sẽ dẫn độ, đây là vô thượng thiện nguyện."

    "Nhưng mà, Đạo pháp tuy vô tận, nhưng chỉ độ người hữu duyên."

    "Phật pháp nói, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật."

    "Mà đạo pháp nói, sát nghiệt sâu nặng, trời tru đất diệt."

    "Phật tu kiếp sau, chủ nhân quả."

    "Đạo tu kiếp này, chủ duyên phận."

    "Đây là chỗ bất dung, cũng là điểm khác nhau căn bản."

    Lục Trường Sinh lấy vô thượng chân ý của Đạo pháp và Phật pháp để trả lời.

    Phật môn chủ tu kiếp sau, dùng thiện niệm kiếp này, hóa thành thiện báo kiếp sau.

    Nhưng Đạo môn khác biệt, không tin kiếp sau, cũng không tin kiếp trước, chỉ cầu kiếp này, oanh oanh liệt liệt.

    "Như thế nào là duyên?"

    Huyền Tâm tiếp tục hỏi.

    "Duyên ở trong lòng."

    Lục Trường Sinh trả lời, ý tứ rất đơn giản, duyên ở trong lòng, ngươi cho rằng cái gì là duyên phận, thì cái đó chính là duyên phận, rất phù hợp chân ý Đạo môn, chính là thuận theo tự nhiên.

    "Cái gì là duyên?"

    Huyền Tâm hỏi lần nữa.

    "Duyên đến thì đi! Duyên tụ thì tán! Duyên khởi thì sinh! Duyên lạc thì diệt! Vạn pháp duyên sinh! Đều do duyên phận! Duyên tới trời định! Duyên đi người đoạt! Gieo xuống là nhân! Thu lại là quả! Hết thảy do tâm mà thành."

    Từng câu từng chữ của Lục Trường Sinh tràn đầy thiền ý.

    Huyền Tâm vẻ mặt đầy chua xót, gã vẫn không hiểu.

    "Tiểu tăng vẫn không hiểu."

    Huyền Tâm ngữ khí khổ sở nói.

    "Không phải không hiểu, mà là ngươi không muốn hiểu, cũng không nguyện ý đi hiểu."

    Lục Trường Sinh thở dài.

    "Không, tiểu tăng đích xác hoàn toàn chưa hiểu, xin trí giả giải thích cho tiểu tăng, vì sao Phật pháp không thể phát dương thiên hạ, vì tư dục sao? Vì quyền thế sao?"

    Lúc Huyền Tâm nói đến đây, xung quanh gã Phật quang trùng thiên, bên trong ánh mắt, là chấp niệm, là cuồng, là vọng, là mê hoặc, cũng là dấu hiệu nhập ma.

    Phật ấn chứ Vạn đã dần dần hắc hóa.

    Phật pháp kinh khủng hóa thành từng tôn Phật Đà dữ tợn, ra sức áp chế về phía Lục Trường Sinh.

    Nhưng. . . .

    Òanh!

    Tử vân ba vạn dặm cuốn tới, tiên thiên âm dương vờn quanh, từng pho tượng Văn Thánh Trung châu phục sinh, chính khí cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, tựa như sao chổi quét qua. Lục Trường Sinh có Ngũ hành Âm Dương khí vờn quanh, lại có tử vân che chở, lại thêm lực lượng của Văn Thánh trong thiên hạ, khiến ba tôn hư ảnh sau lưng càng thêm chân thực.

    Chúng trực tiếp áp chế gắt gao tôn Phật Đà dữ tợn.

    Để vô số người thở phào nhẹ nhõm.

    Giờ này khắc này, Lục Trường Sinh thấy một màn như vậy, không khỏi thở dài.

    Hắn đứng dậy, nhìn chăm chú phương xa, căn bản không sợ Huyền Tâm sắp hắc hóa.

    Chỉ là có lẽ vì động lòng từ bi, Lục Trường Sinh cuối cùng vẫn mở miệng nói.

    "Huyền Tâm, ngươi có muốn biết vì sao Phật Đạo bất dung không?"

    "Huyền Tâm muốn biết, xin trí giả ban Pháp."

    Huyền Tâm quỳ lạy trên mặt đất, thành kính vô cùng.

    "Bởi vì, sở học Phật pháp của ngươi, chỉ là Tiểu Thừa Phật Pháp."

    Lục Trường Sinh chậm rãi mở miệng.

    Chỉ là một câu nói, lại dẫn tới sóng to gió lớn!

    "Không thể!"

    "Không thể nói lung tung."

    "Lời ấy không thể nói."

    "Aaa!"

    Vô số cường giả cùng lúc bật thốt.

    Cái gọi là biện pháp, có thể công kích quan điểm, có thể công kích Phật pháp, nhưng tuyệt đối không thể công kích thứ trọng yếu nhất.

    Lục Trường Sinh có thể nói một loại Kinh Phật nào đó là sai, nhưng tuyệt đối không thể nói Phật pháp là sai, huống chi, hiện tại Lục Trường Sinh còn nói sở học của Huyền Tâm chỉ là Tiểu Thừa Phật Pháp.

    Loại ngôn luận này, quả thực là xé rách da mặt.

    Cần phải biết, Phật môn chính là thiên hạ đệ nhị giáo phái, khủng bố vô cùng, có được nội tình cực kỳ đáng sợ.

    Nếu chân chính đụng vào ranh giới cuối cùng của đối phương, sẽ dẫn tới phiền toái rất lớn, Đạo môn hiển nhiên là cường đại, nhưng câu này của Lục Trường Sinh xác thực không nên nói ra.

    Tây Mạc.

    Từng thanh âm giận dữ vang lên.

    "Càn rỡ!"

    "Kẻ này thật ngông cuồng, lại dám gọi sở học của chúng ta là Tiểu Thừa Phật Pháp?"

    Vô số cường giả Phật môn giận tím mặt.

    Đều bởi vì cụm từ Tiểu Thừa Phật pháp.

    Cái này giống như hai vương triều cường thịnh tổ chức tranh tài, vương triều mạnh hơn thắng cuộc tranh tài, nhưng lại trào phúng đối phương là tiểu quốc, trên dưới cả nước tự nhiên sẽ phẫn nộ, bởi vì cái này liên quan tới không chỉ tôn nghiêm một người, mà là tôn nghiêm của cả quốc gia.

    Đối với Phật môn mà nói, một câu Tiểu Thừa Phật pháp của Lục Trường Sinh là cực kỳ nhục nhã.

    Mà đối tượng nhục nhã không phải là Huyền Tâm, mà là nhục nhã toàn bộ Phật môn.

    Bên trong Tiểu Lôi Âm Tự.

    Trong Đại Hùng bảo điện, ba vạn ba nghìn Sa di cũng toát ra sắc mặt giận dữ, từng thanh âm giận dữ vang lên.

    Mà phương trượng Phổ Trí lại không có nói cái gì, ngược lại là lẳng lặng mà nhìn.

    Đại La Thánh Địa.

    Thanh Vân đạo nhân sắc mặt trở nên khó coi.

    Bởi vì câu nói của Lục Trường Sinh liên lụy quá lớn, nếu như không cách nào cho ra một câu trả lời hoàn mỹ, sẽ dẫn tới thiên đại họa loạn.

    "Chưởng môn!"

    Có người mở miệng, nhìn về phía Thanh Vân đạo nhân, dùng thần thức truyền âm để gọi, là Đường chủ Hình Phạt Đường.

    "Truyền lệnh của ta, mở ra tất cả đại trận phòng hộ, Đại La Thánh Địa tiến vào giai đoạn chuẩn bị chiến đấu, nếu có bất luận hành động gì thiếu suy nghĩ, giết bất luận tội! Đồng thời, dốc hết toàn lực bảo hộ Trường Sinh!"

    Khuôn mặt Thanh Vân đạo nhân lạnh như băng truyền âm nói.

    "Tuân pháp chỉ!"

    Người phía sau tiếp lệnh, sau đó trực tiếp rời đi.

    Mà mấy cao tầng của các Thánh địa khác trong đại điện, cũng đầy vẻ kinh ngạc trên mặt.

    Thực sự khó có thể tưởng tượng vì sao Lục Trường Sinh làm như vậy.

    Rõ ràng đã thắng rồi mà, Huyền Tâm nhập ma thì cứ nhập ma, hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.

    Đồng thời mọi người cũng rất tò mò.

    Lục Trường Sinh có gì để tự tin, mà dám nói Phật môn là Tiểu Thừa Phật Pháp.

    Nhưng thế nhân đều hiểu, bất luận thế nào, trận biện pháp hôm nay nhất định sẽ kinh động thiên hạ.

    Mà bên trong Luận Đạo Điện.

    Huyền Tâm quỳ trên mặt đất, vô cùng thành kính hỏi.

    "Như thế nào Đại Thừa Phật pháp?"

    Lục Trường Sinh lẳng lặng mà nhìn Huyền Tâm.

    Hắn trầm tư một chút.

    Sau đó mở miệng nói.

    "Duyên tới duyên đi, duyên đến lại tụ! Nếu duyên đã đến, hôm nay, ta liền truyền cho ngươi, Đại Thừa Phật pháp."

    Nói xong lời này.

    Lục Trường Sinh nhìn về phương Tây.

    Sau đó mở miệng.

    --

    --

    --
     
    Chỉnh sửa cuối: 15/8/20
  5. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 29: Bát Nhã kinh, Đại Thừa Phật hiện, Phật môn thiên hạ khiếp sợ
    "Ta liền truyền cho ngươi, Đại Thừa Phật pháp."

    Thanh âm vang lên, khiến cho thế nhân rung động.

    Tất cả mọi người chỉ là cho rằng Lục Trường Sinh nói sai, nhưng không nghĩ tới chính là, Lục Trường Sinh thật sự hiểu Đại Thừa Phật pháp.

    "Tiểu tăng cầu trí giả ban cho Đại Thừa Phật pháp."

    Huyền Tâm quỳ lạy trên mặt đất, thành kính vô cùng.

    Mà Lục Trường Sinh thì không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn về phương Tây, trong lòng không biết đang suy nghĩ thứ gì.

    Nhưng một lát sau.

    Tiếng của Lục Trường Sinh lại lần nữa vang lên.

    "Quán Tự Tại Bồ Tát, hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thì."

    "Chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách."

    "Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc, thọ tưởng hành thức, diệc phục như thị."

    "Xá Lợi Tử, là chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm. Thị cố không trung vô sắc, vô thọ tưởng hành thức."

    "Vô nhãn nhĩ tị thiệt thân ý, vô sắc thanh hương vị xúc pháp, vô nhãn giới, nãi chí vô ý thức giới. Vô vô minh, diệc vô vô minh tận, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận."

    *Dịch:
    Khi quán chiếu thâm sâu
    Bát Nhã Ba La Mật (Diệu Pháp Trí Độ)
    Bỗng soi thấy ngũ uẩn
    Đều không có tự tánh
    Thực chứng điều ấy xong
    Ngài vượt thoát tất cả
    Mọi khổ đau ách nạn.

    Nghe đây Xá Lợi Tử:
    Sắc chẳng khác gì không
    Không chẳng khác gì sắc
    Sắc chính thực là không
    Không chính thực là sắc
    Còn lại bốn uẩn kia
    Cũng đều như vậy cả.

    Xá Lợi Tử nghe đây:
    Thể mọi pháp đều không
    Không sanh cũng không diệt
    Không nhơ cũng không sạch
    Không thêm cũng không bớt
    Cho nên trong tánh không
    Không có sắc, thọ, tưởng
    Cũng không có hành thức

    Không có nhãn, nhĩ, tỷ
    Thiệt, thân, ý (Lục căn)
    Không có sắc, thanh, hương
    Vị, xúc, pháp (Lục trần)
    Không có mười tám giới
    Từ nhãn đến ý thức
    Không hề có vô minh
    Không có hết vô minh
    Cho đến không lão tử
    Cũng không hết lão tử

    ...

    Thanh âm Lục Trường Sinh vang lên.

    Hắn rất may mắn, may mắn vì kiếp trước thích xem tiểu thuyết mạng, cho nên khi nhìn thấy rất nhiều đồ vật huyền ảo, đều sẽ đi tra cứu một chút, lại thêm trí nhớ không tệ, cho nên thứ nhìn qua, trên cơ bản chỉ cần ngẫm kỹ lại một chút là có thể nhớ ra được.

    Đây là Bát Nhã Kinh, tâm kinh tối cao của Đại Thừa Phật pháp, tràn ngập áo nghĩa vô thượng.

    Mà ngay lúc Lục Trường Sinh vừa mới niệm xong.

    Kim sắc quang mang liền bao phủ hết thảy.

    Tầng tầng Phật quang xuất hiện sau đầu Lục Trường Sinh, tổng cộng có thập bát trọng.

    Dị tượng càng đáng sợ hơn xuất hiện.

    Sau lưng Lục Trường Sinh hiển hiện hư ảnh từng tôn cổ Phật, tay cầm pháp luân, tay cầm tịnh bình, tay cầm kim cương xử, tay cầm nhật nguyệt hoàn, nhìn như Vạn Phật Triều Tông.

    Kim sắc Phật quang bao phủ vạn dặm, từng trận Phật âm rung động toàn bộ tu tiên giới.

    Vô số cường giả bị hù không nhẹ, lộ ra vẻ không thể tin.

    Ở Tây Mạc kia.

    Từng tòa chùa cổ bộc phát ra kim sắc Phật quang vô lượng, bao la vô biên.

    Hư ảnh từng tôn Phật Đà hiển hiện, từng kiện pháp khí Phật môn nở rộ Phật quang.

    Toàn bộ Tây Mạc chấn động.

    Phật quang bao phủ hết thảy.

    Có một ngôi chùa cổ xưa, cũ nát không chịu nổi, nhưng mà theo thanh âm Lục Trường Sinh vang lên.

    Ngôi chùa cổ lão này nở rộ ra kim sắc Phật quang lộng lẫy, ngay sau đó hư ảnh một tôn Bồ Tát xuất hiện.

    Hư ảnh xuất hiện, cũng mở miệng tụng kinh theo.

    "Quán Tự Tại Bồ Tát, hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thì."

    "Chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách."

    "Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc, thọ tưởng hành thức, diệc phục như thị."


    Bên trong Tiểu Lôi Âm Tự.

    Tất cả người trong Phật môn triệt để ngây ngẩn cả người, các tu sĩ Phật môn trước đó còn đang dõng dạc nhục mạ Lục Trường Sinh, tại thời khắc này, đều không biết nói gì.

    Tứ đại thần tăng mở mắt, trong ánh mắt vốn không chút gợn sóng, cũng đã toát ra vẻ vô cùng rung động.

    Phương trượng Phổ Trí tại thời khắc này thì càng run rẩy cả người.

    "Bần tăng Phổ Trí, bái kiến Phật Tử chi sư (Thầy của chúng Phật Tử)!"

    Thanh âm vang lên, ba vạn ba ngàn ba trăm ba mươi ba sa di, tất cả tăng nhân bên trong Tiểu Lôi Âm Tự, tại thời khắc này, toàn bộ hướng về phía phương đông rồi quỳ xuống lạy.

    Ong ong ong ong!

    Ong ong ong ong!

    Ong ong ong ong!

    Toàn bộ Tiểu Lôi Âm Tự chấn động không thôi, Phật ấn chú Vạn hình thành, bao phủ toàn bộ Tây Mạc, phật quang phổ chiếu khắp thế gian.

    Cái dị tượng này quả thực là quá khủng bố.

    Mà chuyện càng làm cho người ta rung động chính là.

    Một cây Hàng Ma Xử, rũ sạch tro bụi, rồi bay lên trời.

    Đây là tuyệt thế Tiên Khí của Tiểu Lôi Âm Tự.

    Kim Cương Hàng Ma xử.

    Tại thời khắc này, Hàng Ma Xử hiển hiện lên một hư ảnh Phật Đà, phảng phất chiếu rọi chư thiên giới, nở rộ Phật quang vô lượng.

    Trăm vạn dặm đều có thể nhìn thấy tôn hư ảnh này.

    "Đây là Phật Tổ! Là Phật Tổ!"

    "Hư ảnh Phật Tổ, hư ảnh Phật Tổ kìa!"

    "Phật Tổ hiển linh, Phật Tổ hiển linh rồi."

    Toàn bộ Tây Mạc, vô số phàm nhân nhìn thấy cảnh này, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, ngược lại nghĩ lầm là Phật Tổ hiển linh.

    Họ trực tiếp quỳ lạy trên mặt đất, thành kính dập đầu.

    Nhưng mà tôn hư ảnh này, lại mở miệng tụng kinh văn.

    "Quán Tự Tại Bồ Tát, hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thì."

    "Chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách."

    "Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc, thọ tưởng hành thức, diệc phục như thị."

    Từng tiếng tụng kinh vang lên.

    Toàn bộ Tây Mạc, triệt để lật trời.

    -----

    Thiên Cơ Tông.

    Tông chủ ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.

    Hắn nước mắt tuôn rơi đầy mặt, nhìn chằm chằm vào Đại La Thánh Địa.

    "Sư tôn, ngài xúc động như vậy, là vì Đạo môn ta xuất hiện một vị thiên tài không tầm thường sao?"

    Có vị đệ tử ở sau lưng tông chủ hỏi như vậy.

    "Có cái rắm à! Là ta hối hận, ta hối hận đó, lúc ấy tại sao ta lại từ bỏ kẻ này chứ, ta tính toán tường tận hết thảy thiên hạ, nhưng chỉ tính ra, kẻ này chính là tuyệt thế tu tiên giả, ta làm sao biết, hắn chẳng những là tuyệt thế Văn Thánh, mà còn là Phật Tử chi sư đương thời a!"

    Tông chủ Thiên Cơ Tông khóc rất thảm, hối hận không thôi.

    "Phật Tử chi sư đương thời? Vậy vị sư huynh này bái nhập vào Đạo môn chúng ta, thế chẳng phải là lộn xộn rồi?"

    Đệ tử kinh ngạc, không thể tin được.

    "Ai nói Phật Tử chi sư thì không thể tu Đạo? Hắn là Phật Tử chi sư, không có nghĩa là người trong Phật môn, mà Trường Sinh đã bái nhập Đạo môn chúng ta, chính là Đạo Tử của Đạo Môn ta, là Đạo Tử của cả Thiên Hạ, mà Phật Tử thì có là gì? Nếu sư phụ suy đoán không sai, ngươi có biết thân phận hắn là gì không?"

    "Thân phận gì?"

    "Thương sinh chi tử, Đại Đạo chi tử, tụ tập trên người hết thảy Đại Đạo ở nhân gian, đã là tồn tại không cách nào dùng lẽ thường để hình dung, là biến số của cả thiên hạ."

    "Truyền lệnh của ta, bất luận thế nào, cũng không được suy tính tất cả về Lục Trường Sinh, cũng tuyệt đối không được đối địch với hắn, nếu ai đối địch với hắn, liền trục xuất tông môn, tuyệt không nhân nhượng!"

    Tông chủ Thiên Cơ Tông nghiêm túc vô cùng nói.

    -----

    Bắc Cực Sơn Hà.


    Trong một cái vực sâu trăm vạn dặm.

    Một tiếng rống giận dữ vang lên.

    "Vì sao! Vì sao! Vì sao! Đương thời lại có loại người này tồn tại, Phật Đạo hưng thịnh đã mười vạn năm, vì sao còn chưa tới phiên Thánh tộc ta hưng thịnh? Thiên đạo bất công! Đại đạo bất công a!"

    -----

    Đông Thổ.

    Trên Côn Luân Sơn.

    Một lão đạo mở mắt, lão bấm đốt ngón tay một phen, sau đó không khỏi cười ha hả nói.

    "Xuất thế, xuất thế rồi, người mà ta đau khổ chờ đợi mười vạn năm, rốt cuộc đã xuất thế."

    Nam Man Thập Vạn Đại Sơn.

    Nơi này yêu khí trùng thiên.

    Bao phủ vạn dặm.

    Nhưng theo Phật âm và Đạo âm kinh khủng truyền ra, vô số yêu quái phát ra tiếng kêu rên thảm thiết tới tê tâm liệt phế.

    Một đầu tuyệt thế đại yêu vặn vẹo thân thể khổng lồ, tràn đầy phẫn nộ nói: "Vì sao ngay vào lúc này, lại xuất hiện một vị thiên đạo chi tử! Nếu đã thế, vậy ta liền nghịch thiên mà đi, truyền lệnh của ta, tăng tốc kế hoạch, nhanh chóng ấp ra Yêu Thánh tộc ta xuất thế."

    Giờ khắc này, thiên hạ rung chuyển.

    Mà bên trong Đại La Thánh Địa.

    Lục Trường Sinh vẫn như cũ tụng kinh.

    Như chân lý Đại đạo.

    Như Thánh ngôn Phật pháp.

    Như cảnh tỉnh.

    Như thể hồ quán đỉnh.

    Huyền Tâm nghẹn ngào khóc rống lên, gã có thể đạt được Đại Thừa Phật pháp, hết thảy hoang mang trong lòng đều đã tỏ, ngộ ra hoàn toàn.

    Đồ đao trong lòng, tại thời khắc này, triệt để tiêu tán.

    Các loại Phật quang tràn vào người Huyền Tâm.

    Phật Đà dữ tợn cũng trở nên hiền lành.

    Từng đạo hắc khí trong người gã được bài trừ, sau đó tan thành mây khói.

    Bát Nhã Kinh, mỗi một chữ đều hóa thành kim sắc phật ấn, chui vào cơ thể Huyền Tâm.

    Giờ khắc này, sau đầu Huyền Tâm xuất hiện cửu trọng Phật quang.

    Đã tiến vào trạng thái Đại trí tuệ.

    Triệt để thức tỉnh, triệt để giác ngộ.

    Nhưng bỗng đột ngột.

    Lục Trường Sinh đình chỉ tụng kinh.

    Bát Nhã Kinh đọc được một nửa, thì hắn ngừng lại.

    Không có tiếp tục lại niệm.

    Nguyên nhân rất đơn giản.

    Nên nói đã nói xong.

    Duyên tụ thì tán.

    Duyên lạc thì diệt.

    Còn lại, chỉ có thể dựa vào tự mình Huyền Tâm đi chậm rãi tìm hiểu.

    Hắn ngừng lại.

    Nhưng thiên địa biến hóa không có đình chỉ.

    Ầm ầm ầm!

    Ầm ầm ầm!

    Từng chùm Phật quang xuất hiện trên người Lục Trường Sinh và Huyền Tâm.

    Dị biến tái khởi.

    -----
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/8/20

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)