HOT  FREE  Tiên Hiệp Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot - C47 - Hắc Dạ Di Thiên

  1. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 20: Mảnh trời Trung Châu, muốn thay đổi!
    Hôm sau.

    Mặt trời mọc.

    Đại La chủ phong sinh cơ bừng bừng.

    Có đệ tử lau chùi đại điện.

    Có đệ tử dò xét sơn phong.

    Có đệ tử ngồi thủ sơn môn.

    Có đệ tử đến giờ gõ chuông.

    Nhìn qua vô cùng cần cù.

    Đơn giản là do trên thân mỗi người đều hoặc nhiều hoặc ít mang một chút vết thương thôi.

    Có điều ở trong mắt Lục Trường Sinh, những này vết thương cũng không cách nào che giấu ánh sáng lao động quang vinh tỏa ra trên người họ.

    "Hôm nay lại là một ngày tốt đẹp."

    Lục Trường Sinh thu hồi ánh mắt, hắn về phòng mình, bắt đầu hành trình một ngày mới nghiên cứu đan phương.

    Từ khi biết được Lý Xuân thật sự đem đan phương luyện ra được, Lục Trường Sinh đều ngồi bận bịu viết đan phương mấy ngày nay.

    Suy nghĩ của Lục Trường Sinh rất đơn giản, cứ viết trước 100 tấm đan phương đã, sau đó lại thử từng cái, nếu như luyện ra đan xịn, thì liền lấy ra khoe khoang.

    Nếu lỡ luyện ra đan dỏm, thì hi vọng Lý Xuân có thể nể mặt vị Đại sư huynh này, mà giúp mình che giấu.

    Thế nhưng đã qua liên tục vài ngày, Lục Trường Sinh vẫn luôn mong chờ Lý Xuân trở về.

    Nhưng Lý Xuân vẫn mãi chưa thấy xuất hiện, làm Lục Trường Sinh hơi có chút nôn nóng.

    Nếu không phải đã phái người đi hỏi thăn qua, biết Lý Xuân còn sống, thì Lục Trường Sinh đã tưởng rằng Lý Xuân luyện đan xảy ra vấn đề, bị người ta đánh chết.

    Cứ như thế, lại đợi tiếp ba ngày.

    Rốt cuộc.

    Lý Xuân vẻ mặt chất phác đi tới chủ phong.

    "Đại sư huynh! Đại sư huynh!"

    Lý Xuân cao hứng bừng bừng hô to, người còn chưa tới, thì thanh âm đã tới rồi.

    Két két.

    Nghe được tiếng Lý Xuân, Lục Trường Sinh đẩy ra cửa lớn khảm đầy bảo thạch mã não, khuôn mặt rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng rất kích động.

    "Vào nói đi."

    Lục Trường Sinh vốn định trực tiếp bảo Lý Xuân đưa thuốc, nhưng nghĩ tới bên ngoài đều là đám đệ tử nhị đại Đại La, nên liền dứt khoát để Lý Xuân vào trong.

    Loại chuyện này, càng ít người biết càng tốt, dù sao đan dược rốt cuộc có vấn đề hay không, vẫn là ẩn số.

    "Vâng."

    Lý Xuân đi vào trong đại điện, tùy ý đánh giá một phen.

    Sàn nhà đúc từ ngọc thạch, cái bàn được chế tạo từ linh mộc ngàn năm, ngẩng đầu nhìn lên, thì lại thấy từng viên linh châu cực kỳ trân quý dưới biển sâu, tản mát ra linh khí nồng đậm.

    "Không hổ là Đại sư huynh nha!" Lý Xuân kinh thán trong lòng, đồng thời từ trong bách bảo nang, lấy ra một cái bình ngọc.

    "Sư huynh, trong bình này có 100 viên Đại lực, à không, là Kim Cương Lưu Ly Đan."

    Lý Xuân đem bình ngọc đặt ở trước mặt Lục Trường Sinh.

    "100 viên?"

    Lục Trường Sinh nhẹ gật đầu, đồng thời rất hài lòng nhìn Lý Xuân rồi nói.

    "Sư đệ quả nhiên thông tuệ, ngươi vì sư huynh luyện đan, có công lao nhất định, sư huynh sẽ viết một tấm pháp chỉ, để ngươi tấn thăng làm đệ tử hạch tâm."

    Lý Xuân giúp mình như thế, tự nhiên phải hứa hẹn một chút chỗ tốt.

    Vàng bạc châu báu quá mức tục khí, linh đan diệu dược thì Lục Trường Sinh không có, cũng chỉ có thể tăng một cấp cho gã.

    Cũng may Đại sư huynh có quyền lợi thay đổi cấp bậc đệ tử, chỉ cần Lục Trường Sinh nguyện ý, hắn thậm chí có thể để Lý Xuân trực tiếp tấn cấp thành đệ tử chân truyền.

    Chỉ là làm như vậy, không phải là một chuyện tốt.

    Đệ tử chân truyền, nhất định phải có thực lực nhất định, không phải dựa vào quan hệ là có thể trở thành chân đệ tử chân truyền.

    Bọn Lưu Thanh Phong, Lý Chương, Tần Minh bên ngoài, đều có bậc cha chú là cao tầng Đại La, nhưng nếu không có làm ra cống hiến gì vô cùng lớn cho Thánh địa, hoặc có thể nói là nếu không có chỗ đặc biệt gì, như vậy thì cho dù chưởng môn cho bọn họ tấn thăng đệ tử chân truyền, cũng sẽ có rất nhiều người không phục.

    Trừ phi có thể giống Lục Trường Sinh, tiên phong đạo cốt, chỉ cần đứng ở đó, đã làm người khác cảm thấy hắn là tuyệt thế thiên tài.

    Vì vậy có thể nói, muốn leo lên vị trí chân truyền, chỉ có thể thành thật cố gắng kiếm thành tựu, bò lên từng chút một mà thôi.

    "Đa tạ Đại sư huynh! Đa tạ Đại sư huynh! Đa tạ Đại sư huynh!"

    Sau khi nghe Lục Trường Sinh nói tới câu sau, Lý Xuân trực tiếp quỳ trên mặt đất tạ ơn, cảm kích muốn rớt nước mắt.

    Gã là đệ tử nội môn, không quyền không thế, chỉ là có căn cốt tu tiên không tệ, dưới cơ duyên xảo hợp mới trở thành đệ tử nội môn.

    Lý Xuân biết, mình đời này gần như không có khả năng trở thành đệ tử hạch tâm, thứ nhất là vì tu vi không đạt, thứ hai là không có bối cảnh nhân mạch.

    Nhưng không nghĩ tới, chỉ vì vài ngày trước đó tùy tiện làm chút chuyện, liền được Đại sư huynh ưu ái, thật là khiến người ta vô cùng phấn khích a.

    "Việc nhỏ thôi." Lục Trường Sinh nhàn nhạt mở miệng, ngay sau đó thần sắc hắn trở nên nghiêm túc nói: "Thế nhưng sư đệ à, vẫn là câu nói kia, đùng có bại lộ ra dấu vết gì đấy, chuyện ngươi giúp sư huynh luyện đan, trước mắt chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, hiểu chưa?"

    Lục Trường Sinh rất nghiêm túc nói.

    "Đã hiểu." Lý Xuân nhẹ gật đầu, sau đó lại không khỏi hỏi: "Sư huynh, huynh rõ ràng luyện ra đan dược cỡ này, vì sao không nói ra? Huynh ưu tú như vậy, chẳng những tu luyện phi phàm, mà luyện đan cũng siêu phàm nhập thánh, vì sao không nói?"

    Lý Xuân có chút hiếu kỳ, gã tính tình thẳng thắn, nói chuyện cũng thẳng tính, trực tiếp hỏi Lục Trường Sinh.

    "Ặc. . ."

    Lục Trường Sinh suy tư trong lòng một phen, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Sư huynh hiển nhiên có ưu tú, nhưng vẫn minh bạch đạo lý sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên, làm người phải biết khiêm tốn, đã hiểu chưa?"

    Nói xong lời này, Lục Trường Sinh đứng lên nói: "Lý sư đệ, đi gọi Lưu Thanh Phong tới giúp ta, gọi xong, ngươi tự xuống núi, sau đó hảo hảo tu luyện, củng cố tu vi, miễn cho vị trí đệ tử hạch tâm này bị người ta chê cười."

    "Đa tạ sư huynh giáo huấn, sư đệ chắc chắn sẽ chăm chỉ khổ luyện, trụ vững vị trí đệ tử hạch tâm, sẽ không để cho sư huynh khó xử."

    Lý Xuân đứng dậy, gã biết Lục Trường Sinh cưỡng ép đề bạt gã thành đệ tử hạch tâm, tất nhiên sẽ bị người đố kỵ, cho nên nhất định phải cố gắng thật nhiều, đợi tới khi cảnh giới tăng lên, tự nhiênsẽ không có người nào nói ra nói vào.

    Kỳ thật mấy lời bàn tán ra vào, Lý Xuân không quan tâm.

    Nhưng nếu lời bàn tán bất lợi cho Lục Trường Sinh, gã sẽ cảm thấy áy náy.

    Rất nhanh, Lý Xuân rời đi.

    Không bao lâu sau, Lưu Thanh Phong thò đầu ra xuất hiện ở trước mặt Lục Trường Sinh.

    "Đại sư huynh, huynh gọi đệ à."

    Trải qua một đoạn thời gian ngắn tiếp xúc, Lưu Thanh Phong đã hơi thăm dò ra tính cách Lục Trường Sinh.

    Vô cùng hiền lành bình tĩnh, sẽ không nói lời nghiêm khắc, cho dù mình có ham chơi một chút, hay là mở miệng trêu đùa, cũng sẽ không bị trách cứ.

    Vì vậy Lưu Thanh Phong liền lộ ra tính tình trẻ con một chút.

    "Thanh Phong, sư huynh bàn giao cho ngươi một việc, ngươi cần phải đi làm cho tốt, nếu làm xong, sư huynh sẽ truyền cho ngươi một môn đạo pháp, còn nếu làm không tốt, thì chớ trách sư huynh đi một chuyến gặp Lưu sư thúc."

    Lục Trường Sinh bình thản mở miệng nói.

    Nửa câu đầu còn tốt, nửa câu sau làm Lưu Thanh Phong không khỏi rụt cổ một cái.

    "Đại sư huynh, huynh nói đi, đệ tuyệt đối sẽ làm tốt."

    Lưu Thanh Phong vẻ mặt chắc chắn nói, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng Đại sư huynh là ai chứ? Sao có thể lừa ta hại ta?

    "Bên trong cái bình này là linh đan thượng đẳng, đợi chút nữa sau khi bọn họ làm xong việc trong ngày, ngươi liền cho mỗi người trong bọn họ nuốt một viên, ngươi cẩn thận quan sát biến hóa của bọn họ, cả về thể xác lẫn tinh thần, rõ chưa?"

    Lục Trường Sinh đưa bình ngọc cho Lưu Thanh Phong.

    "Ặc? Sư huynh, đan dược này sẽ không có vấn đề đấy chứ?"

    Lưu Thanh Phong hơi hiếu kì hỏi.

    Nhưng mà rất nhanh, Lục Trường Sinh lộ ra tiếu dung hiếm thấy, vẻ mặt nho nhã hiền hoà nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

    Lưu Thanh Phong nhìn thoáng qua Lục Trường Sinh, nụ cười này làm cho người ta hết hồn.

    "Đương nhiên sẽ không, là sư đệ nghĩ nhiều rồi."

    Lưu Thanh Phong lập tức mở miệng trả lời.

    "Đi làm đi, nhớ kỹ đó, đừng nói cho là ta đưa."

    Lục Trường Sinh khẽ cười nói.

    Hắn đã nghĩ kỹ đối sách.

    Nếu như đan dược xảy ra vấn đề, vậy trước tiên trách cứ Lưu Thanh Phong, lời thoại đều nghĩ kỹ.

    "Thanh Phong, không thể nghĩ tới, ngươi ngày thường tranh dũng hiếu chiến thì thôi đi, nhưng vì muốn hạ bọn họ, ngươi lại ra cả hạ sách này, Thanh Phong, ngươi không nên nha, ngươi không nên nói gì nữa, cũng không cần bịa đặt thêm lời nói dối nào, nhận sai đi, quay đầu là bờ."

    Còn nếu đan dược không xảy ra vấn đề, vậy thì không có việc gì.

    Đương nhiên, cái Kim Cương Lưu Ly Đan này ăn vào sẽ không chết người, cho nên Lục Trường Sinh mới dám để đám đệ tử nhị đại kia đi thử thuốc, bằng không, hắn cũng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy.

    Có điều trước khi đi.

    Lưu Thanh Phong tựa hồ nghĩ đến một việc.

    Lập tức thần sắc cực kỳ khẩn trương và thần bí nói.

    "Đại sư huynh, huynh biết chưa?"

    "Biết gì?"

    Lục Trường Sinh nhìn về phía Lưu Thanh Phong, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

    "Mảnh trời Trung Châu, muốn thay đổi rồi."

    Lưu Thanh Phong mở miệng, thanh âm hơi trầm thấp, cũng vô cùng thần bí.

    Bầu trời thay đổi à?

    Cái này có gì hot? Bày đặt thần thần bí bí!

    Lục Trường Sinh có chút tức giận, dám làm hắn hiếu kỳ.

    Nhưng nghĩ tới còn cần vị tiểu sư đệ này thay mình làm việc, Lục Trường Sinh chỉ có thể kìm nén nổi quạo, gật đầu nói.

    "Biết rồi, đợi lát nữa sư huynh sẽ đi thu quần áo vào, còn có chuyện gì khác không?"

    Nghe Lục Trường Sinh nói thế.

    Lưu Thanh Phong không khỏi sững sờ, sau đó rơi vào trầm tư.

    Là Đại sư huynh tâm trí vững vàng, hay là do phương thức biểu đạt của ta không đúng nhỉ?
     
    Chỉnh sửa cuối: 4/8/20
  2. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 21: Các ngươi đoán xem sư huynh nói cái gì?
    "Không phải ý tứ kia."

    Lưu Thanh Phong khóc ròng, nó vội vàng mở miệng nói.

    "Sư huynh, huynh mãi bế quan tu luyện, có khả năng còn không biết chuyện xảy ra bên ngoài."

    "Huyền Tâm pháp sư của Tiểu Lôi Âm Tự mới đi vào Trung Châu chúng ta mấy ngày trước, mặc dù trên danh nghĩa là lấy Phật luận đạo, nhưng trên thực tế, lại là muốn lấy ngôn từ biện pháp, để phát dương Phật pháp."

    "Phải biết, từ xưa đến nay Trung Châu không có Phật môn, họ chỉ có thể ở Tây Mạc phát dương quang đại, dù sao Trung Châu cũng là thiên hạ của Đạo môn chúng ta."

    "Nhưng vị Huyền Tâm pháp sư này thật sự là quá lợi hại, cơ hồ là một đường quét ngang, bất luận là đấu pháp hay là biện pháp, cũng là đương đại đệ nhất nhân ở thế hệ này."

    "Trong mười đại Thánh địa của Trung châu chúng ta, gã đã thách đấu năm đại Thánh địa, liên tiếp toàn thắng, đồng thời còn có không ít thế gia Thánh nhân biện pháp với gã, cũng thua cực thảm."

    "Hôm nay càng có một lời đồn, nói là vị Huyền Tâm pháp sư này tới Thanh Vân Thánh Địa, biện pháp với một Thái Thượng trưởng lão, nói cho người sau thổ cả huyết, thảm bại mà lui, nhất cử thành danh, khiến Trung Châu như vỡ tổ."

    Thanh Phong nói chậm rãi, nhưng ngữ khí và biểu lộ khuôn mặt lại có vẻ hết sức kích động và khoa trương.

    Cùng lúc đó, Thanh Phong không khỏi nhìn về phía Lục Trường Sinh, lại phát hiện khuôn mặt Lục Trường Sinh rất bình tĩnh, trong lòng không khỏi thầm khen vị Đại sư huynh này của mình có tố chất tâm lý thật tốt.

    "Ngươi nói tới người này, đích xác là rất lợi hại, nhưng. . . . Có liên quan gì tới ta?"

    Lục Trường Sinh trực tiếp hỏi, cũng không có che che lấp lấp.

    Ặc. . . .

    Thanh Phong tiểu sư đệ trầm mặc.

    Sau đó lâm vào trầm tư.

    Hình như đích xác là không liên quan gì đến Lục Trường Sinh nha.

    Bất quá rất nhanh, Thanh Phong tiểu sư đệ lập tức không khỏi mở miệng nói: "Có quan hệ nha, sư huynh à, gã đó đã đánh bại liên tiếp năm đại Thánh địa, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ngày tới sẽ tiếp tục đi các Thánh địa khác biện pháp, nhanh nhất mười ngày, chậm nhất một tháng, vị Huyền Tâm pháp sư nãy sẽ tới Đại La Thánh Địa chúng ta."

    "Gã tới đây, tự nhiên sẽ tìm tu sĩ đồng lứa biện pháp, mà Đại La Thánh Địa chúng ta, cũng chỉ có huynh mới có thể cùng gã biện pháp."

    "Sư huynh, nói một câu mạo phạm, nếu huynh lỡ thua, Đại La Thánh Địa chúng ta liền sẽ mất sạch danh dự, mà huynh chỉ sợ cũng sẽ mất hết mặt mũi."

    "Với lại kỳ thật trọng yếu nhất, không đơn giản là vấn đề mặt mũi."

    "Theo lời cha đệ nói, Huyền Tâm pháp sư muốn phát dương Phật pháp ở Trung châu, nếu gã có thể đánh bại liên tiếp mười đại Thánh địa, mà không có ai ngăn nổi, đến lúc đó giữa hai nhà Phật và Đạo, khẳng định sẽ có một trận tranh đấu vô cùng kịch liệt."

    "Một khi chúng ta tranh đấu, Ma Môn sẽ thừa cơ mà vào, đối với thiên hạ thương sinh mà nói, sẽ không phải là chuyện tốt gì."

    Thanh Phong tiểu sư đệ đem tính nghiêm trọng của tình thế hiện nay nói thật tỉ mỉ.

    Mà điểm khiến Lục Trường Sinh chú ý, không phải thiên hạ thương sinh gì đó, cũng không phải là mấy thứ Ma Môn thừa cơ tiến vào, mà là thằng nào muốn tìm mình đấu pháp?

    "Vì sao lại muốn tìm ta? Ngươi tìm Tử Vân sư tỷ không được sao? Đại La Thánh Địa ta không có đệ tử kiệt xuất nào sao? Kim Dương cũng không tệ mà."

    Lục Trường Sinh vội vàng mở miệng.

    Đấu pháp?

    Đấu cái gì pháp?

    Xem ai tu luyện chậm hả? Cái này ngược lại có thể so một chút nha.

    Thực sự không được, so đấu xem ai có thể một hơi ăn 5 cái bánh bao, cái này cũng không phải là không thể.

    Còn so đấu pháp để làm gì?

    Đệ tử Phật môn, chém chém giết giết, còn ra thể thống gì?

    "Đấu pháp chỉ là thứ yếu, trọng điểm là biện pháp, mà Kim Dương sư huynh đã từng đánh qua một trận với vị Huyền Tâm pháp sư này, nghe người khác nói, Kim Dương sư huynh một chiêu đã bại."

    Thanh Phong tiểu sư đệ nói thế đấy.

    "Một chiêu đã bại?"

    Lục Trường Sinh không khỏi kinh ngạc.

    Phải biết, Kim Dương thế nhưng là đệ tử chân truyền nha, Lục Trường Sinh từng gặp qua một lần, thực lực rất mạnh, lúc thi triển đạo pháp, phía sau đầu còn có một vòng Kim Dương, nhìn qua cực kỳ phi phàm, kiếm pháp càng thêm siêu nhiên, vậy mà cũng bại?

    "Đúng vậy đó, ai có thể nghĩ tới chứ!"

    "Cho nên, hi vọng của cả Đại La ta liền đặt trên người huynh, à không, là toàn bộ Đạo môn Trung Châu đều đặt hi vọng trên người huynh!"

    Thanh Phong tiểu sư đệ vô cùng nghiêm túc nói.

    "Đặt trên người ta?"

    Lục Trường Sinh lại ngây ngốc.

    Ta còn chưa nói cái gì, mắc gì đặt trên người ta?

    "Sư huynh ngài còn không biết, những tu sĩ thua dưới tay Huyền Tâm pháp sư, sau khi thất bại đều nói một câu, mặc dù ta thua rồi, nhưng cũng không phải vì ngươi mạnh, mà vì ta quá yếu, nếu như ngươi gặp được Đại sư huynh Lục Trường Sinh của Đạo môn chúng ta, ngươi liền sẽ biết, như thế nào thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân."

    "Cho nên, Huyền Tâm pháp sư nhất định sẽ tới tìm huynh, bất quá ta tin tưởng sư huynh, toàn bộ Đại La Thánh Địa này, kể cả toàn bộ Đạo môn Trung Châu đều tin tưởng huynh có thể chiến thắng Huyền Tâm pháp sư."

    Thời điểm Thanh Phong nói câu nói này, lộ ra hào khí vạn trượng, niềm tin mười phần, nhưng lại không có phát hiện mặt Lục Trường Sinh có chút đen lại.

    "Lỡ thua sẽ rất xui xẻo sao?"

    Lục Trường Sinh nghiêm túc mở miệng hỏi.

    "Rất xui xẻo! Cũng rất thảm! Mà thảm nhất là ở chỗ nếu Huyền Tâm pháp sư chọn Đại La Thánh Địa là cái Thánh địa khiêu chiến sau cùng, vâyh một khi thua, sẽ có rất nhiều người đem oán khí tính trên đầu Đại La Thánh Địa chúng ta, ảnh hưởng sẽ rất lớn, có lẽ sẽ là vết nhơ cả đời."

    Thanh Phong trả lời vô cùng nghiêm túc.

    "Nếu gã đã khiến Đạo môn khó xử như thế, vì sao không có người chặn giết gã trên đường?"

    Trong đầu Lục Trường Sinh bỗng xuất hiện một ý nghĩ như vậy.

    Chỉ là khi nghe thấy lời này, Thanh Phong không khỏi vẻ mặt đưa đám nói: "Vị Huyền Tâm pháp sư kia là Phật Đà chuyển thế, sinh ra đã có khí vận, mặc dù không sánh bằng sư huynh, nhưng cũng coi như là người được là đại khí vận gia trì, ai dám giết gã chứ? Ma Môn cũng không dám xuất thủ."

    "Với lại bên người gã khẳng định có cao thủ Phật môn bảo hộ, mà lui một vạn bước mà nói, gã nếu thật xảy ra chuyện, Phật môn khẳng định sẽ đem món nợ này tính trên đầu Đạo môn chúng ta."

    "Đạo môn chúng ta chắc chắn không sợ Phật môn, chỉ là một khi tình thế nghiêm trọng, sẽ dẫn phát đại chiến Phật Đạo, đến lúc đó hẳn sẽ là một trận sinh linh đồ thán, mọi người sẽ biến thành tội nhân thiên cổ. Đạo môn chúng ta vì suy nghĩ cho thương sinh thiên hạ, cho nên không có khả năng làm loại chuyện này, lại thêm chúng ta đều là Đạo môn chính thống, cũng không thể làm loại chuyện này được."

    Thanh Phong vẻ mặt chính khí nói.

    Phù!

    Thở ra một hơi.

    Lục Trường Sinh nhẹ gật đầu, khuôn mặt hắn không có biểu lộ gì, có vẻ rất trầm mặc, đồng thời không nói lời nào.

    Giờ này khắc này, hắn cũng chả phải trang bức gì, mà là quả thật không biết nên nói cái gì.

    "Sư huynh, ý của ngài là?"

    Thanh Phong tiếp tục hỏi.

    "Đến đâu thì hay đến đó."

    Còn có thể nói cái gì?

    Nói đầu hàng được không?

    Nhận thua được không?

    Bỏ chạy được không?

    Trước mắt đối phương còn chưa tới, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

    "Đã hiểu!" Lưu Thanh Phong như nghĩ tới gì đó nhẹ gật đầu, ngay sau đó nói lời chào: "Vậy đệ đi trước, sư huynh, ngài nghỉ ngơi cho tốt nhé, chỉ là một gã Huyền Tâm, thì đã là gì? Chúng ta tin tưởng huynh."

    Lưu Thanh Phong rời đi.

    Bên trong đại điện.

    Chỉ còn lại một vị Đại sư huynh lòng nóng như lửa đốt.

    Ài!

    Giờ khắc này, tâm tình luyện đan của Lục Trường Sinh cũng mất hết.

    Tâm tình tốt cứ như vậy không còn.

    Tên lừa trọc đánh chết.

    Lục Trường Sinh thầm chửi một câu trong lòng.

    Mà giờ này khắc này.

    Sau khi rời khỏi đại điện.

    Lưu Thanh Phong dựa theo ý tứ của Lục Trường Sinh, chờ đến khí đám người làm xong công việc khổ dịch, thì một cho mỗi người một viên Kim Cương Lưu Ly Đan.

    Cả đám nhao nhao hiếu kì, không biết đây là cái gì.

    Nhưng đột nhiên, Lưu Thanh Phong lôi kéo đám người, ra vẻ vô cùng thần bí nói.

    "Ta nói với các ngươi chuyện này, thế nhưng các ngươi ngàn vạn phải bảo thủ bí mật, biết không?"

    Thanh âm vang lên, trong chốc lát, đám người không khỏi tò mò.

    "Chuyện gì vậy?"

    "Mau nói, mau nói!"

    Lưu Thanh Phong nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện không có ngoại nhân, lập tức hạ giọng nói.

    "Huyền Tâm pháp sư không phải muốn tới Trung Châu biện pháp sao? Vừa rồi ta đem chuyện này nói cho sư huynh, các ngươi đoán xem, sư huynh nói cái gì?"

    Lưu Thanh Phong ra vẻ thần bí nói.

    Trong chốc lát, tinh thần cả đám đệ tử đều trở nên phấn chấn, mệt mỏi một ngày lập tức không còn sót lại chút gì, cả đám có vẻ cực kỳ tò mò.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/8/20
  3. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 22: Mặc hắn Phật pháp vô biên, ta vẫn vô địch đương thời
    Ánh mắt đám người nhìn về phía Lưu Thanh Phong, trong mắt tràn đầy hiếu kì.

    Huyền Tâm pháp sư, pháp biện Trung Châu, không một người nào là đối thủ. Chuyện này đã không đơn thuần là tâm điểm Trung Châu nữa, mà có thể nói đã đến trình độ vạn chúng chú mục, tâm điểm cả thế gian.

    Có người từng chăm chú quan sát Huyền Tâm biện pháp, cuối cùng cho ra đánh giá, đó là trí tuệ vô song.

    Cũng có đại nhân vật tu vi vô thượng tán thưởng không dứt, cho rằng Phật giáo quả thật có khả năng cho ra một vị Phật Đà tái thế.

    Lần này Phật giáo phương Tây đã làm xong chuẩn bị hết thảy, chính là vì muốn phát dương Phật pháp tại Trung Châu, lợi ích và bố cục chồng chéo trong đó, khó có thể tưởng tượng.

    Một khi Huyền Tâm biện pháp thành công, tuy nói Phật giáo không nhất định có thể phát dương tại Trung thổ, nhưng Đạo môn khẳng định sẽ chịu thiệt thòi lớn.

    Từ xưa đến nay, Phật Đạo có tranh đấu rất lớn, thậm chí từng ở một thời đại nào đó, cả hai coi nhau là cừu địch, tranh chấp kịch liệt vô cùng, đã từng phát sinh qua chiến tranh quy mô lớn, tử thương vô số.

    Thế nhưng rốt cuộc, Đạo môn đã chiếm cứ Trung Châu, Phật môn thì chiếm cứ Tây Mạc, tự riêng phần mình phát triển Giáo phái.

    Nhưng Trung thổ linh khí sung túc, nhân khẩu rất lớn, vì thế theo lẽ tự nhiên, thế lực khắp thiên hạ đều muốn nhúng chàm vào Trung Thổ, chỉ là ở Trung Châu, Đạo giáo có khắp thiên hạ.

    Sao có thể cho phép ngoại giáo đi vào?

    Cũng không biết đã qua bao nhiêu năm như thế, Phật môn thường xuyên đưa ra đề nghị được phát dương Phật pháp tại Trung châu, nhưng đều bị Đạo môn thống nhất cự tuyệt.

    Chỉ là lần này, các đại nhân vật đã tỉ mỉ bố cục, Phật môn bắt lấy cơ hội, mà cái cơ hội này, ngay ở trên người Huyền Tâm pháp sư.

    Nếu Huyền Tâm pháp sư thật sự biện pháp thành công, Đạo môn đích xác sẽ rất đau đầu, trừ phi không biết xấu hổ lật kèo Phật môn, bằng không mà nói, trên cơ bản cũng chỉ có thể cho phép Phật môn đến Trung Thổ phát dương quang đại.

    Nhưng nếu Huyền Tâm pháp sư biện pháp thất bại, vậy thì ngượng ngùng rồi, nên làm gì thì làm cái đó đi.

    Nhưng mà hiện thực rất tàn khốc, Huyền Tâm pháp sư liên tục đánh bại năm đại thánh địa không nói, mà một thế hệ trẻ một vài gia tộc cổ xưa cũng ra biện pháp, kết quả từng kẻ thất bại, thậm chí không đơn thuần là biện pháp, ngay cả đấu pháp cũng thua dưới tay Huyền Tâm.

    Có thể nói là mất hết mặt mũi.

    Đại La chủ phong.

    Lưu Thanh Phong hắng giọng một cái, sau đó hạ giọng nói.

    "Lời của sư huynh rất đơn giản, mặc hắn Phật pháp vô biên, ta vẫn vô địch đương thời."

    Câu nói này cũng không phải là Lưu Thanh Phong tự nghĩ ra được, mà là do xem qua một bộ cổ tịch, sau đó tiến hành sửa chữa, chính là để tô đậm sự phi phàm và siêu nhiên của sư huynh.

    Vốn dĩ những lời này, Lưu Thanh Phong là muốn lưu lại cho chính mình dùng, nhưng bây giờ vì tô đậm sự phi phàm của Lục Trường Sinh, thế là đã đem ra nói như vậy.

    "Uzzz!"

    "Ông trời ui, Đại sư huynh vậy mà nói như thế sao?"

    "Không hổ là Đại sư huynh, lời này quả nhiên bá khí."

    "Mặc hắn Phật pháp vô biên, ta vẫn vô địch đương thời, hay, quá hay, Đại sư huynh quả nhiên phi phàm."

    "Ha ha ha, ta hiện tại chờ không nổi Huyền Tâm tiến đến Đại La Thánh Địa chúng ta rồi, đến lúc đó lại nhìn xem Đại sư huynh đánh bại hắn thế nào."

    "Mười hai chữ, đã nói lên tất cả."

    "Nếu Đại sư huynh thật có thể đả bại Huyền Tâm pháp sư, vậy Đại sư huynh chỉ sợ sẽ thành Thánh tử."

    "Không sai, nếu Đại sư huynh có thể đánh bại Huyền Tâm pháp sư, vậy lập tức sắc phong làm Thánh tử cũng không quá đáng, thậm chí các đại Thánh địa đều phải tôn làm Đại sư huynh."

    "Lần này, Phật môn như hổ rình mồi, muốn nhúng chàm vào Trung Thổ Thánh địa chúng ta, quả thực là si tâm vọng tưởng, bất quá cũng may có Đại sư huynh, chúng ta có thể hoàn toàn an tâm rồi."

    Chúng đệ tử nghe Lưu Thanh Phong xạo quần một hồi, thì cả đám cao hứng bừng bừng, tự tin vô cùng.

    Sau đó, bọn họ lại nói chuyện phiếm thêm một phen, cuối cùng tự mình trở về nhà.

    Mà cùng ngày hôm đó, có một lời đồn truyền đi khắp Đại La Thánh Địa.

    "Có nghe nói gì chưa? Huyền Tâm pháp sư liên tiếp đánh bại năm đại Thánh địa, có người đã đi tìm Đại sư huynh, hỏi thăm việc này, Đại sư huynh liền hồi đáp 12 chữ, các ngươi biết 12 chữ gì không?"

    "Hồi đáp thế nào?"

    "Mặc hắn Phật pháp vô biên, ta vẫn vô địch đương thời."

    "Uzz! Đại sư huynh uy vũ! Không hổ là đệ nhất nhân Đại La chúng ta."

    "Câu này quả thật bá khí vô song, không hổ là Đại sư huynh a."

    "Ta trước đó còn có một ít lo lắng, nhưng bây giờ nghe Đại sư huynh nói vậy, ta hoàn toàn an tâm rồi."

    "Hay, hay, hay quá, một câu 'Mặc hắn Phật pháp vô biên, ta vẫn vô địch đương thời, quá hay!"

    Lời đồn như mãnh hổ, chỉ nháy mắt đã truyền khắp từ trên xuống dưới Đại La Thánh Địa.

    Lưu Thanh Phong bịa ra một câu, lập tức bị thổi phồng đến thiên hoa loạn trụy.

    Thậm chí rất nhanh đã truyền đến tai các đại trưởng lão Đại La.

    Đường chủ Ngự Kiếm Đường!

    "Hay lắm! Không hổ là đệ nhất nhân Đại La chúng ta, vị sư điệt này ngày thường điệu thấp, nhưng ở thời khắc mấu chốt, lại làm rất nghiêm túc, tốt, rất tốt!"

    Đường chủ Phù Lục Đường.

    "Nhân trung long phượng, nhân trung long phượng a, câu này quả thực là giương cao phong thái Đạo môn chúng ta, giương cao khí thế Đại La chúng ta."

    Đường chủ Hình Phạt Đường.

    "Vị sư điệt này của ta thật đúng là không tầm thường, tu hành ba năm đã cao thâm mạt trắc như thế, ở đại điển sắc phong chỉ bằng vào một câu, đã để Lý Chính trở thành Thiên Địa Đại Nho. Mà bây giờ khi tuổi còn trẻ, cũng đã dựng nên tâm thái vô địch, là một khối bảo ngọc hoàn mỹ chân chính a!"

    Một vị Thái Thượng trưởng lão nào đó.

    "Thanh Vân, ngươi thu được một đồ nhi tốt nha."

    Cao tầng Đại La sau khi nghe được 'Lời đồn' này, lại không ai đi chất vấn, ngược lại đều cho rằng đây là Lục Trường Sinh dựng nên cho mình tâm thái vô địch, muốn bắt Huyền Tâm làm đá kê chân, làm đá thí luyện, thật là đại khí phách, đại trí tuệ.

    Đại La Cung.

    Khi Thanh Vân biết được chuyện này, càng không khỏi hít sâu một hơi, sau đó lâm vào trầm tư, một lát sau không khỏi tự lẩm bẩm: "Ta đã nói ta không có nhìn lầm mà, ài, tên đồ nhi này của mình thật sự là rất thích trang bức, rõ ràng cường đại rành rành như thế, lại có vẻ cẩn thận như vậy, bất quá thế này cũng tốt, lúc mạnh nên mạnh, lúc yếu nên khiêm tốn, con đường tu tiên vốn là như thế, sống được lâu mới là vương đạo!"

    Mà hôm sau.

    Trên chủ phong.

    Lục Trường Sinh suy nghĩ ròng rã một ngày, hắn nghĩ nếu như vạn nhất Huyền Tâm đi tới Đại La Thánh Địa thật, thì mình nên lấy lý do gì để cự tuyệt đối phương biện pháp đây?

    Thân thể không khỏe?

    Tiêu chảy?

    Tâm tình không tốt?

    Hay là lạnh như băng nói một câu, ngươi không xứng biện pháp với ta?

    Suy đi nghĩ lại, bất luận cái lý do nào cũng không ổn.

    Nhưng mà đúng vào lúc này.

    Một thanh âm lớn vô cùng từ dưới chủ phong vang lên.

    "Sư đệ là Kim Dương, hôm qua nghe được hào ngôn của sư huynh, hôm nay chuyên tới để bái phỏng, chúc sư huynh kỳ khai đắc thắng, hoằng ta huyền pháp, giương ta đạo uy!"

    Thanh âm cực kỳ lớn, tựa như chuông vàng vang khắp nơi nơi.

    Rất nhanh lại một thanh âm nữa vang lên.

    "Sư đệ là Từ Âm Dương, nghe được hào ngôn của sư huynh, cảm thấy xúc động sâu sắc, hôm nay chuyên tới để bái phỏng, trước chúc sư huynh kỳ khai đắc thắng, sau chúc sư huynh dựng nên tâm thái vô địch, dẫn dắt Đại La, hướng tới huy hoàng."

    Lục Trường Sinh còn không kịp phản ứng.

    Thì lại rất nhanh có một thanh âm vang lên.

    Đến cuối cùng, có ước chừng 107 thanh âm vang lên, đệ tử chân truyền ở Đại La Thánh Địa, có hết thảy 108 vị, mình là Đại sư huynh, đã siêu việt chân truyền, một vị còn lại chính là Tử Vân.

    Nói cách khác, khoảng chừng 107 vị đệ tử chân truyền tụ tập ở dưới chủ phong, nói một đống thứ không giải thích được.

    Cái gì mà hào ngôn abcxyz?

    Cái gì mà kỳ khai đắc thắng?

    Cái gì mà dựng nên tâm thái vô địch?

    Các ngươi đang nói cái gì vậy?

    Có thể nói rõ hơn một chút được không?

    Không biết vì sao, Lục Trường Sinh loáng thoáng cảm thấy một tia không ổn.

    Mà ngay tại lúc này, một thanh âm càng vang dội hơn xuất hiện, làm sôi trào cả Đại La Thánh Địa.

    "Cấp báo! Cấp báo! Huyền Tâm pháp sư đánh bại Thánh địa thứ sáu, đã tuyên bố, sau bảy ngày sẽ đến Đại La Thánh Địa chúng ta, biện luận Phật pháp cùng Đại sư huynh!"

    Thanh âm vang lên.

    Đại La Thánh Địa triệt để sôi trào.

    Mà Lục Trường Sinh cũng triệt để ngáo đá.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/8/20
  4. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 23: Ngày thứ bảy
    Lục Trường Sinh trầm mặc.

    Hắn tự hỏi thật lâu.

    Đến cùng là ai đồn thổi về mình nhỉ?

    "Sư huynh, sư huynh!"

    Cũng ngay lúc này, Lưu Thanh Phong vội vội vàng vàng chạy tới, mặt cười rạng rỡ.

    Trong nháy mắt, Lục Trường Sinh không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.

    "Thanh Phong! Có phải ngươi ở bên ngoài lại đồn bậy bạ gì rồi hay không?"

    Lục Trường Sinh nhìn về phía Lưu Thanh Phong.

    Thằng nhóc nháy mắt một cái lắc lắc đầu nói: "Đại sư huynh, huynh thấy đệ là loại người lắm miệng kia sao?"

    Lưu Thanh Phong vẻ mặt đứng đắn mà bác bỏ.

    Nhưng mà Lưu Thanh Phong càng nói như vậy, Lục Trường Sinh lại càng thấy tuyệt đối là thằng nhãi này nói lung tung gì đó ở bên ngoài.

    Nhưng bây giờ cũng không thể trách cứ Lưu Thanh Phong, bằng không chẳng phải là tỏ vẻ mình chưa chiến đã sợ rồi?

    Xoa xoa huyệt Thái Dương, tâm tình Lục Trường Sinh có chút nôn nóng.

    Kỳ thật thua không mất mặt, mà chủ yếu là vì trận tranh đấu Phật Đạo này ảnh hưởng quá lớn, nếu mà mình thua, toàn bộ Đạo môn đều mất hết mặt mũi hết.

    Trong lúc vô hình, mình xem như đã cõng một cục nợ lớn.

    Hít sâu một hơi.

    Không biết vì sao, Lục Trường Sinh ngược lại bình tĩnh đi nhiều.

    Có lẽ đây chính là tâm cảnh của kẻ sắp chết nha.

    "Đại sư huynh? Huynh sợ sao?"

    Lưu Thanh Phong mở miệng nói, nhưng nó phảng phất chợt nhận ra cái gì, có lẽ không nên hỏi như vậy.

    "Ngươi cảm thấy sư huynh sẽ sợ sao?"

    Lục Trường Sinh cầm lên một ly trà, biểu lộ mười phần bình tĩnh, nếu đã thành định cục, thì có quái gì phải sợ.

    Dù sao kiểu gì cũng chết, không bằng thả lỏng một chút.

    Giống như bị rắn độc cắn, so với thống khổ giãy dụa, không bằng tìm một địa phương râm mát chờ chết, miễn cho chết thối lan người khác.

    "Hiển nhiên là không sợ, sư huynh chính là tiên nhân hạ phàm, chỉ là một tên pháp sư cùi, có đáng là gì? Sư đệ ở chỗ này sớm chúc mừng sư huynh, dương uy vì Đạo môn chúng ta."

    Lưu Thanh Phong trong mắt toát ra vẻ vui mừng.

    Đồng thời không khỏi cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cảm thấy mình đã xem thường Lục Trường Sinh.

    "Vậy sư đệ không ở nơi này quấy rầy sư huynh tĩnh tu nữa."

    Lưu Thanh Phong sau khi lễ bái, liền rời đi đại điện.

    Rất nhanh, trong đại điện chỉ còn lại một mình Lục Trường Sinh.

    "Hay là đến lúc đó lấy Đạo Đức Kinh ra chém nhỉ?"

    Đợi Lưu Thanh Phong rời đi xong, Lục Trường Sinh không khỏi thầm nghĩ trong lòng như thế.

    Trước đó ở đại điển Đại La, mình nói ra nhiều danh ngôn kinh điển như vậy dẫn tới thiên địa dị tượng, mặc dù là vô tình vô ý, nhưng Lục Trường Sinh đã ý thức được.

    Một vài thứ mình học được ở Địa Cầu, khi đặt ở thế giới này, cũng có thể tỏa hào quang rực rỡ.

    Ví dụ như Đạo Đức Kinh đi, ở kiếp trước thuộc về loại kinh thư vô thượng của Đạo giáo, chỉ là ở Địa Cầu không có con đường tu hành, cho nên Đạo Đức Kinh không thể có lực ảnh hưởng to lớn.

    Nhưng thế giới này bất đồng.

    Đây là thế giới tiên hiệp, cho nên con đường tu tiên là chập chùng và hùng vĩ.

    Đạo Đức Kinh ở cái thế giới này, hẳn là có thể tỏa sáng rực rỡ. Mà càng trọng yếu ở chỗ, dường như chính mình làm bất cứ thứ gì, đều có thể dẫn tới thiên địa dị tượng.

    Tụng niệm Đạo Đức Kinh, theo lẽ tự nhiên cũng có thể dẫn tới thiên địa dị tượng.

    Đến lúc đó, lại xạo quần một phen, cho dù có thua, chắc cũng không thua quá thảm a?

    Đây là ý nghĩ của Lục Trường Sinh.

    Nhưng Lục Trường Sinh càng cho rằng, nếu như mình tụng niệm Đạo Đức Kinh ra thật, tuyệt đối sẽ không thua, đây là kinh thư vô thượng của Đạo môn đó.

    Hiển nhiên là phi phàm vô cùng.

    Chỉ lo lắng duy nhất một điều, mình tụng niệm ra kinh văn cỡ này, không biết có gây ra hậu quả gì khác không?

    Nghĩ một hồi, Lục Trường Sinh lắc đầu, trước mắt cứ đi một bước tính một bước đã, chờ đến hôm ấy, nếu thực sự không ổn, liền quăng ra Đạo Đức Kinh đi.

    Nếu lỡ Đạo Đức Kinh quá lợi hại, dẫn tới không ổn thì xài Hoàng Đình Kinh, Hoàng Đình Kinh không được thì Nam Hoa Chân Kinh, Ngọc Hoàng Kinh, Trùng Hư Chân Kinh.

    Lão tử cũng không tin, nhiều kinh văn như vậy còn không chém gió bằng một tên pháp sư?

    Lúc này.

    Đại La Cung.

    Lưu Thanh Phong đi vào trong điện.

    Cao tầng Đại La đều tụ tập ở đây.

    "Bái kiến chưởng môn, bái kiến các vị sư thúc sư bá."

    Lưu Thanh Phong vô cùng thành thật, nhìn rất phúc hậu và vô hại, thanh tú vô cùng.

    "Miễn lễ, ngươi mới vừa đi tìm Trường Sinh đúng không, có lấy được tin tức gì không?"

    Thanh Vân đạo nhân mở miệng hỏi như vậy.

    "Bẩm chưởng môn, đệ tử mới vừa đến chủ phong, hỏi thăm cách nhìn của sư huynh đối với Huyền Tâm pháp sư, thậm chí cả gan hỏi một câu, sư huynh phải chăng sợ hãi Huyền Tâm pháp sư."

    "Nhưng mà sư huynh lại tự tin vô cùng nhìn về phía sư đệ, chỉ nói một câu, 'Ngươi cảm thấy sư huynh sẽ sợ sao?' "

    "Đệ tử nghĩ, Đại sư huynh chính là tiên nhân hạ phàm, là tuyệt thế thiên kiêu của Tu tiên giới, Phật môn cho ra một vị Huyền Tâm, nhưng Đạo môn chúng ta cũng cho ra Trường Sinh sư huynh, trận chiến này Đạo môn ta tất thắng."

    Lưu Thanh Phong có một lần hiếm hoi không tung tin đồn nhảm.

    Trả lời rất thành thật.

    Lời vừa dứt.

    Trong nháy mắt, đám người cùng nhau thở phào.

    "Nếu đã vậy thì quá tốt rồi, ngươi trở về hảo hảo tu hành đi, nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này không để cho người khác quấy rầy Đại sư huynh của ngươi tu hành, miễn cho ở thời khắc mấu chốt xảy ra sai lầm gì, rõ chưa?"

    Thanh Vân chưởng môn mở miệng nói.

    Lưu Thanh Phong gật đầu thật mạnh, sau đó liền rời khỏi đại điện.

    Rất nhanh, trong Đại La Cung trở nên cực kỳ nghiêm túc.

    Những lời hỉ nộ ái ố ngày thường đã không còn lại chút gì, thay vào đó là sự lạnh lẽo nghiêm túc.

    "Phật môn lần này đã hạ quyết tâm, để Huyền Tâm đến Trung Châu, thay lời Phật nói, biện pháp với cả thiên hạ Đạo môn ta, chính là để có thể phát dương Phật pháp tại Trung châu này. Mặc dù chúng ta có Trường Sinh, nhưng mọi chuyện không có gì tuyệt đối, lỡ như vạn nhất Trường Sinh bại, vâyh nên làm thế nào cho phải?"

    Thanh Vân chưởng giáo mở miệng hỏi, nghiêm túc vô cùng.

    "Trường Sinh sư điệt sẽ không thua."

    Có trưởng lão mở miệng, một câu đã dựng nên sự tự tin vô cùng.

    "Đúng, Trường Sinh sẽ không thua."

    "Không sai, Trường Sinh sẽ không thua."

    "Ta đã thấy qua vô số người, Trường Sinh quá mức phi phàm, đừng nói chi Huyền Tâm, cho dù là thần tăng của Phật môn tới, cũng không sánh bằng Trường Sinh."

    Chẳng biết tại sao, cao tầng Đại La lại nhất trí lạ thường mà đi tin tưởng Lục Trường Sinh có thể thắng, sự tự tin cỡ này nhìn như không hiểu thấu, nhưng kỳ thật vẫn là vì Lục Trường Sinh có bề ngoài quá phi phàm rồi.

    "Ta cũng tin tưởng Trường Sinh sẽ không thua, chỉ là lỡ như thua thì sao?"

    Thanh Vân chưởng môn nhìn về phía đám người, hỏi như vậy.

    Câu hỏi này làm đám người trầm mặc.

    Đại khái qua một nén nhang, có người trả lời.

    "Nếu lỡ thua thật, thì cho dù không biết xấu hổ, cũng không thể để Phật môn đến Trung châu chúng ta phát dương Phật pháp."

    "Uhm, trận tranh đấu này tuyệt đối không có khả năng chỉ vì một tên Huyền Tâm là có thể nghịch chuyển, thua thì thua thôi, cho dù bị người trong thiên hạ nhục mạ, cũng tuyệt đối không thể để Phật môn xâm lấn."

    "Đạo môn chúng ta tu là cái tâm vô thượng, Phật môn tu là kiếp sau báo, nếu như Phật môn nhập Trung Châu, chỉ cần không đến ngàn năm, liền có thể đứng vững gót chân tại Trung châu, tuyệt đối không cho phép khả năng này."

    Thái độ đám người phi thường kiên quyết.

    Bất luận là từ góc độ nào, bọn họ đều không hi vọng Phật môn xuất hiện tại Trung Châu.

    "Nếu đã vậy, thì chư vị sư huynh đệ hãy làm tốt chuẩn bị huyết chiến, Trường Sinh chỉ cần bại một lần, mảnh trời Trung Châu này có thể phải biến thiên. Thái độ Phật môn rất kiên quyết, nhưng ta cũng đã đàm luận với các vị Thánh Chủ khác, tất cả đều đã nhất trí."

    "Nếu như thua, chuẩn bị nghênh đón huyết chiến, nếu như thắng, hết thảy đều dễ nói."

    Thanh Vân chưởng môn vô cùng nghiêm túc nói.

    "Chúng ta kính tuân pháp chỉ chưởng môn."

    Đám người cùng nhau đứng dậy, không có một vị nào e ngại, cũng không có một vị nào lùi bước.

    Mà cứ như thế.

    Thời gian trôi qua từng chút, từng chút một.

    Sau ba ngày, Thái Sơ Thánh Địa, bại.

    Sau năm ngày, Âm Dương Thánh Địa, bại.

    Sau sáu ngày, Linh Lung Thánh Địa, bại.

    Rốt cuộc, đã tới ngày thứ bảy, giờ Tý.

    ---

    ---
     
    Chỉnh sửa cuối: 8/8/20
  5. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 24: Chân ngôn Đại Đạo
    Đại La Thánh Địa.

    Giờ Tý

    Trời còn chưa sáng!

    Nhưng toàn bộ Đại La Thánh Địa đã có vẻ cực kỳ nghiêm túc.

    Mười vạn đệ tử, dàn trận sẵn sàng nghênh địch.

    Từ bên ngoài Đại La Thánh Địa, cho đến Đại La Luận Đạo Điện.

    Trên mặt từng đệ tử đều lộ ra vẻ nghiêm túc.

    Hôm nay, Huyền Tâm pháp sư sẽ tới đây, cả thế gian đang chú mục nơi này.

    Các thế lực lớn ở Trung Châu đều đã ghé Đại La Thánh Địa.

    Vào thời điểm thế này, bất kỳ kẻ nào cũng không được làm càn.

    Mỗi một khâu, mỗi một chi tiết nhỏ, đều không thể phạm sai lầm, bằng không mà nói, sẽ ném đi mặt mũi Thánh địa.

    Luận Đạo Điện.

    Xung quanh đã người đông nghìn nghịt, Thập đại Thánh địa Trung châu đều phái ra cao tầng quan sát lần luận đạo này, trong đó có một bộ phận là các tuấn kiệt trẻ tuổi.

    Buổi luận đạo hôm nay có ảnh hưởng cực lớn, các đại Thánh địa thậm chí còn phái tới phó Thánh Chủ hoặc Thái Thượng trưởng lão đến đây quan sát.

    Bởi vì nếu như thua thật, bọn họ sẽ trực tiếp trao đổi đối sách, bọn họ đến, đồng nghĩa với việc có được quyền lực tuyệt đối.

    Có thể nói người trong thiên hạ đều biết, Đạo môn Trung Châu tuyệt không có khả năng cho phép Phật môn đến Trung Châu phát dương Phật pháp.

    Cho nên người trong thiên hạ đều biết, một trận chiến này chỉ có thể thắng không thể bại, nếu mà bại, sẽ dẫn tới tai hoạ ngập trời.

    Yêu ma dị tộc sẽ nhìn chằm chằm, thời điểm Phật Đạo tranh chấp, bọn họ tuyệt đối sẽ ở giữa chọc ngoáy châm ngòi.

    Nói theo cách vĩ mô một chút, lần biện pháp này có ảnh hưởng cực kỳ to lớn, một trận gió tanh mưa máu đang lặng yên vô hình tràn ngập toàn bộ Trung Châu.

    "Các ngươi nói xem, vị Đại sư huynh Đại La này có thể chiến thắng hay không?"

    Có một vị tuấn kiệt trẻ tuổi đứng bên Luận Đạo Điện, nhịn không được mở miệng hỏi như vậy.

    "Không biết được, nhưng chí ít đây đã là hi vọng cuối cùng."

    Một nam tử nho nhã trả lời như thế.

    "Huyền Tâm quá mạnh, bất luận là biện pháp hay là đấu pháp, hắn đều có thể xem là đệ nhất nhân thế hệ này, Phật môn có lẽ thật sự muốn hưng thịnh."

    Một nam tử trẻ tuổi khoác hoàng kim chiến giáp bình tĩnh nói.

    "Đúng vậy, Phật môn xuất ra một kẻ bất phàm, bất quá Đại sư huynh Đại La cũng không phải hạng người tầm thường, có thể được Tông chủ Thiên Cơ Tông kết luận là đệ nhất tu tiên giả từ xưa đến nay, tự nhiên là có điểm đặc thù của hắn."

    Một tu sĩ trẻ tuổi được bao quanh bởi âm dương nhị khí nói như thế.

    "Đế sư tất thắng."

    Một nam tử mặc áo thêu hình rồng mở miệng, đây là một vị Vương giacủa Đại Càn vương triều, ngữ khí gã kiên định vô cùng.

    "Thánh Sư tất thắng."

    Một đệ tử trẻ tuổi của Hạo Nhiên tông cũng mở miệng theo, dựng nên tâm thái vô địch.

    Mọi người nghị luận sôi nổi ngoài điện.

    Mà bên trong Đại La Cung, Thanh Vân chưởng môn ngồi tại chủ vị, mà hai bên trái phải, chính là cao tầng các đại thế lực ở Trung châu, trên mặt mỗi người đều rất bình tĩnh, trong cung điện cũng an tĩnh vô cùng.

    Không có người muốn đánh vỡ loại yên lặng này.

    Nhưng càng nghiêm túc như vậy, càng mang ý nghĩa trận biện pháp Phật Đạo này kinh khủng dường nào.

    Đạo môn thắng, thì Phật môn suy.

    Đạo môn bại, thì Phật môn thịnh.

    Ảnh hưởng rất lớn, thậm chí còn xen lẫn sự tranh đấu khí vận giữa hai giáo phái lớn, chuyện can hệ trọng đại, đủ để ảnh hưởng thế cục toàn bộ thế giới tu tiên.

    Chỉ một cái sơ sẩy, sẽ dẫn tới tai hoạ ngập trời, đến lúc đó tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là sinh linh đồ thán.

    Thời gian từng chút một trôi đi.

    Giờ Sửu.

    Giờ Dần.

    Giờ Mão.

    Giờ Thìn.

    Rốt cục, Huyền Tâm pháp sư tới.

    "Người tới rồi!"

    "Huyền Tâm pháp sư tới."

    "Hắn tới, hắn tới rồi."

    "Mau nhìn kìa, Huyền Tâm tới rồi."

    "Rốt cuộc đã tới sao?"

    "Thật là kích động, ta hiện tại thật sự kích động a."

    "Bớt nói nhảm đi, ta đang ổn, nghe ngươi nói làm ta cũng kích động theo."

    "Đệ nhất thiên tài Đạo môn Trung châu và đệ nhất thiên tài Phật môn Tây Mạc va chạm, rốt cuộc là Đạo môn mạnh hay là Phật môn mạnh, chính là nhìn xem hôm nay."

    "Thế hệ trẻ tuổi chẳng nói lên gì cả, bất quá, nó lại có thể đại biểu tương lai."

    "Phấn khích, phấn khích a, ta hiện tại thật quá phấn khích."

    "Đại sư huynh đâu? Làm sao còn chưa đi ra?"

    Theo sự xuất hiện của Huyền Tâm pháp sư, toàn bộ Đại La Thánh Địa sôi trào cả lên.

    "Yên lặng!"

    Mà đúng lúc này, một thanh âm cực lớn vang lên, đây là tiếng của Đường chủ Hình Pháp Đường.

    Một câu đã khiến tất cả mọi người đều yên lặng.

    Giờ này khắc này, đám người mới ý thức được, bọn họ có chút thất thố.

    Bên ngoài Đại La Thánh Địa.

    Huyền Tâm tay cầm một cây mộc xử, người khoác một kiện áo bào màu trắng hết sức đơn giản, khuôn mặt hắn rất tang thương, trên chân đều là bùn đất, sắc mặt mang theo nụ cười đạm mạc.

    "Đại La!"

    Huyền Tâm chậm rãi mở miệng, hắn nhìn chăm chú hai hàng đệ tử Đại La xếp sẵn hai bên đường, bọn họ đều mang khuôn mặt nghiêm túc, hiển lộ rõ phong phạm Đại La Thánh Địa.

    "Bần tăng Huyền Tâm, hôm nay ghé thăm Đại La Thánh Địa, để biện luận Phật pháp cùng Lục Trường Sinh."

    Huyền Tâm mở miệng, thanh âm không lớn, lại phảng phất như có thần lực, để mỗi người trong Đại La Thánh Địa đều nghe thấy.

    "Mời!"

    Lúc này, một thanh âm vang lên, bất quá không phải tiếng của Lục Trường Sinh, mà là của cao tầng Đại La.

    Có khách đến, tự nhiên không thể cự tuyệt.

    "Đa tạ."

    Huyền Tâm pháp sư nói một tiếng cám ơn, sau đó từng bước một, từng bước từng bước đi tới Luận Đạo Điện.

    Sau nửa canh giờ.

    Huyền Tâm pháp sư đã đi tới trung tâm Luận Đạo Điện.

    Cái gọi là Luận Đạo Điện, chính là một cái Âm dương bàn hình tròn thật lớn, Huyền Tâm pháp sư ngồi xuống tại chỗ cái chấm màu đen, trên người hắn mặc áo trắng, từ trên cao nhìn xuống, lộ ra một loại siêu nhiên khó nói nên lời.

    Vô số ánh mắt tụ tập trên người Huyền Tâm pháp sư.

    Đám người trầm mặc, vô số tuổi trẻ tuấn kiệt, càng là lộ ra vẻ kinh ngạc.

    Bởi vì Huyền Tâm quá bình thường, phổ thông đến mức không nghĩ tới là một vị cao tăng đắc đạo, ngược lại thật giống một tiểu sa di trong chùa.

    Không hề giống như trong tưởng tượng

    Trên lý luận mà nói, có thể biện pháp đánh bại chín đại Thánh địa, được xưng tụng là Phật Đà chuyển thế, Huyền Tâm lẽ ra không nên tầm thường như thế.

    Nhưng cũng chính vì loại phổ thông này, càng khiến người ta cảm thấy bất phàm.

    Ở trung tâm Luận Đạo Điện, Huyền Tâm có vẻ thập phần an tĩnh.

    Không nói lời nào, chậm rãi chờ đợi hết thảy.

    "Chúng ta cung thỉnh Đại sư huynh!"

    Mà đúng lúc này, theo một thanh âm vang lên, trong phút chốc, cả mười vạn đệ tử Đại La Thánh Địa trăm miệng một lời.

    "Chúng ta cung thỉnh Đại sư huynh."

    "Chúng ta cung thỉnh Đại sư huynh."

    "Chúng ta cung thỉnh Đại sư huynh."

    Thanh âm đinh tai nhức óc.

    Mấy vạn tuấn kiệt trẻ tuổi của cả Trung châu đều đem ánh mắt khóa chặt tại chủ phong.

    Tất cả mọi người đều toát ra ánh mắt vô cùng chờ mong.

    Trận chiến kinh thế này, sắp bắt đầu.

    Nhưng đúng lúc này.

    Bên trong chủ phong.

    Có một thanh âm vang lên.

    "Đạo khả đạo." (Đạo gọi tên được)

    "Phi thường đạo." (Không còn là Đạo bình thường)

    "Danh khả danh." (Tên có thể gọi được)

    "Phi thường danh." (Không còn là Tên bình thường)

    "Vô danh, thiên địa chi thủy." (Không tên, là gốc của đất trời)

    "Hữu danh, vạn vật chi mẫu." (Có tên, là mẹ của vạn vật)

    Thanh âm vang lên, cũng giống Huyền Tâm pháp sư, âm lượng không lớn, nhưng lại như có thần lực, rơi vào trong tai mỗi người.

    Nhưng điểm khác biệt chính là.

    Sau khi thanh âm này vang lên.

    Lấy Đại La Thánh Địa làm trung tâm, từng đạo pháp lực khủng bố khuếch tán ra.

    Từng tia tử khí đông lai bay đến, tràn ngập ba vạn dặm.

    Trên bầu trời.

    Quần tinh rung động.

    Từng pho tượng cổ lão tại thời khắc này xuất hiện, trong nháy mắt bộc phát ra quang mang vô lượng.

    Bên trong Đại La Cung.

    Giờ khắc này, cả đám người vẫn một mực biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.

    Trong phút chốc, đều nhao nhao mở to mắt, toát ra vẻ chấn động.

    "Chân ngôn Đại Đạo!"

    Có người nghẹn ngào thốt lên, sự rung động trong mắt không cách nào ức chế.

    ----

    ----

    ----


     
    Chỉnh sửa cuối: 10/8/20

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)