HOT  FREE  Tiên Hiệp Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot - C47 - Hắc Dạ Di Thiên

  1. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 10: Ta coi ngươi là sư huynh, ngươi vậy mà coi ta là thằng ngốc
    Đan Dược Đường.

    Đường chủ vẻ mặt chấn động khi nghe đường chủ Luyện Khí đường líu lo không ngừng.

    "Bạch nhật phi thăng?"

    Lý Hiển cực kỳ chấn động.

    "Bạch nhật phi thăng có lẽ hơi khoa trương một chút, nhưng thông qua dị tượng vài ngày trước, ta có thể kết luận, vị đồ đệ chưởng giáo mới thu kia, chí ít cũng là Nguyên Anh, phỏng đoán bảo thủ chút cũng có thể là Hợp Thể cảnh, lớn mật một chút, Phân Thần cảnh cũng không phải không có khả năng."

    Đường chủ Luyện khí đường Hỏa Luyện chân nhân nói như thế.

    "Nguồn tin có thể tin được không?"

    Lý Hiển nhịn không được hỏi.

    "Còn cái gì mà đáng tin với không đáng tin, tự ngươi ngẫm xem, chưởng giáo sư huynh đã sắp phi thăng đến nơi rồi, vì sao lại muốn ở thời khắc mấu chốt này đi thu đồ đệ? Nếu như không phải là kỳ tài ngút trời, sao có thể thu nhận hắn làm đệ tử? Mà nói một câu không dễ nghe, dù chưởng giáo sư huynh có khả năng tâm huyết dâng trào, nhưng tông chủ Thiên Cơ Tông chẳng lẽ cũng mắt mờ già cả?"

    "Chủ yếu nhất là, ta đã gặp người kia một lần, nói thật, ngay từ đầu ta cũng tưởng thật sự là tiên nhân hạ phàm, khí chất đó, bộ dáng đó, quả thực là quá tuyệt."

    Hỏa Luyện chân nhân nghiêm túc vô cùng nói, đồng thời cũng rất kích động.

    "Ta nói rồi mà! Vì cái gì Lưu Khánh liều sống liều chết cũng phải để cho con trai mình đi theo bên cạnh Lục Trường Sinh, hóa ra Lục Trường Sinh này vậy mà bất phàm như thế, ây da, ây da, không được, không được, ta nhất định cũng phải để cho con ta đi theo Lục Trường Sinh mới được, nếu như sau này Lục Trường Sinh thật sự phi thăng, con ta cũng nhiễm một chút tiên khí, nói không chừng sinh thời cũng có thể phi thăng nha!"

    Lý Hiển mặt mũi tràn đầy hối hận nói, bất quá rất nhanh lại lên tinh thần, đã có chủ ý.

    "Vậy ngươi còn không nhanh đi, hiện tại các sư huynh đệ đều đã đi tìm chưởng giáo sư huynh, thậm chí ta còn nghe được, có một vị Thái Thượng trưởng lão đã tự mình ra mặt, muốn hậu nhân của mình theo hầu bên người Lục Trường Sinh, nếu ngươi không nắm chặt thời cơ, vậy thì đến cả cơm thừa canh cặn cũng không có mà ăn."

    Hỏa Luyện chân nhân vẻ mặt nghiêm túc nói.

    Vừa nghe lời này, Lý Hiển lập tức đứng dậy, không nói hai lời, đi thẳng đến Đại La Cung.

    Mà cùng lúc đó.

    Đại La Tiên Cung.

    Bên trong chủ điện.

    Thanh Vân đạo nhân có chút sửng sốt, làm sao đột nhiên đám sư huynh đệ của mình như bị điên chạy tới đây vậy, đều nói thẳng là muốn để hậu nhân của họ đi theo đồ nhi mình học tập tiên pháp.

    Chuyện thế này làm sao Thanh Vân đạo nhân không sửng sốt cho được.

    Học tập tiên pháp? Lục Trường Sinh tu luyện ba năm chỉ mới tới Luyện Khí cảnh, học tập cái mẹ gì? Học tập làm sao để mười năm Kim Đan biến thành Kết Đan, ba năm từ Kết Đan biến về Trúc Cơ à?

    Đám người này uống lộn thuốc rồi sao?

    "Sư huynh, chúng ta đã có 800 năm giao tình, lúc trước khi chúng ta cùng đi Lâu Lan cổ quốc, huynh còn nhớ rõ không? Là ta giúp huynh đỡ một đao của Huyết Sát Địa Ma đó. Huynh nhìn vết sẹo đây này, cả đời ta chưa từng cầu huynh cái gì, chỉ cầu huynh để con của ta đi theo đồ đệ của huynh học tập tiên pháp, nếu huynh không đáp ứng, hôm nay ta sẽ không đi đâu cả."

    Đường chủ Trận Pháp Đường lớn tiếng nói, lại còn trực tiếp lôi ra chuyện cũ, dùng ân tình cũ để nói chuyện.

    "Từ lão bất tử kia, chỉ là giúp sư huynh đỡ một đao mà thôi, có cái gì to tát? Sư huynh, huynh còn nhớ rõ không? Một 1500 năm trước, khi chúng ta vừa bái nhập sư môn không lâu, huynh đã động phàm tâm, đi tới Vạn Tiên Các, suýt nữa bị sư phụ phát hiện, là ai gánh tiếng xấu này cho huynh? Là ta, là thất sư đệ của huynh đó, ta biết đại nạn của mình sắp tới, cũng không cầu cái gì nhiều, hiện giờ chỉ không bỏ được nhi tử của mình, hãy để cho con ta đi theo Trường Sinh học tập một chút đạo pháp, nếu như ngay cả chuyện này huynh cũng không đáp ứng, vậy trước khi chết, ta liền nói cho cả thiên hạ biết những chuyện năm đó huynh làm."

    Đường chủ Phẩm đức đường mở miệng, mặt mũi tràn đầy chính khí, hơn nữa thái độ cũng rất kiên quyết.

    "Thất sư đệ, đệ chớ ngậm máu phun người, tu sĩ chúng ta sao có thể dao động phàm tâm, có việc gì từ từ thương lượng không được sao?"

    Thanh Vân đạo nhân tức muốn thổ huyết, đám sư huynh đệ này ngày bình thường nhìn thì hòa hòa khí khí, nhưng ở thời khắc mấu chốt, nói trở mặt liền trở mặt, quả thực là không lưu lại một chút thể diện nào.

    "Chưởng giáo sư đệ, đệ không cần nói nhảm nữa, đệ không phải vẫn luôn thích Cổ Ngọc Kỳ Bàn của ta sao? Ta tặng cho đệ, bao gồm cả quân cờ luôn, chỉ có một điều kiện, phải để con ta theo bên cạnh Trường Sinh, dù là bưng trà rót nước cũng được."

    "Hừ, lão thất phu, ngay cả bưng trà rót nước cũng nói được, ngươi không thèm suy nghĩ cho con ngươi một chút sao?"

    "Từ sư đệ, ngươi đã không biết xấu hổ như vậy, thì cũng đừng trách sư huynh ta vô tình, chưởng giáo sư huynh, năm đó sư phụ đưa ta một chiếc Đại La cổ kính, huynh không phải rất thích thú sao? Ta tặng cho huynh, huynh chỉ cần an bài con ta đi theo Trường Sinh là được, quét rác làm việc vặt ta cũng nguyện ý."

    Đám người cứ líu ríu, ngươi một lời ta một câu, hơn nữa còn bắt đầu mắng nhau, không có chút khí phái tiên môn gì, nếu để cho đệ tử Đại La nhìn thấy, chỉ sợ sẽ trợn mắt há hốc mồm.

    "Từ từ đã! Các ngươi trước tiên chờ chút đã! Yên lặng! Yên lặng!"

    Thanh Vân đạo nhân mở miệng, hắn vung tay lên, nháy mắt pháp lực kinh khủng ép xuống, làm cho tất cả mọi người đều an tĩnh lại.

    "Trước tiên nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

    Thanh Vân đạo nhân thực sự không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm sao đột nhiên đám sư huynh đệ cứ như bị điên, muốn đưa đám nhi tử bảo bối tới đây hết?

    "Chưởng giáo sư huynh, huynh cũng không cần giấu diếm chúng ta làm gì, đồ nhi kia của huynh là kỳ tài ngút trời, tuyệt thế thiên kiêu, nhập môn ba năm tu vi đã trở nên cao thâm mạt trắc, nghe nói đã đột phá Phân Thần cảnh, trò giỏi hơn thầy, ý tứ của chúng ta rất đơn giản, chính là muốn cho hậu nhân đi theo bên cạnh Trường Sinh hảo hảo học tập tu tiên, chứ không có ý gì khác."

    "Đúng đúng đúng, không có ý gì khác, chỉ cần Trường Sinh nguyện ý mang theo con ta là được."

    "Sư huynh, kỳ thật huynh làm vậy thật không phúc hậu, năm đó sư phụ truyền vị cho huynh, chúng ta cũng không để trong lòng, nhưng huynh thu một được một tuyệt thế thiên kiêu làm đồ đệ, giấu diếm người khác chúng ta còn hiểu, nhưng huynh giấu diếm chúng ta làm gì? Đã là Phân Thần cảnh rồi, huynh vâyh mà còn muốn giấu diếm? Có phải muốn chờ hắn phi thăng rồi, huynh mới nói cho chúng ta biết chân tướng hay không?"

    "Nói rất đúng."

    "Hừ, Thanh Vân sư đệ, năm đó sư phụ truyền cho ngươi chức chưởng giáo Đại La, ta còn cảm thấy ngươi làm người thành thật, trung hậu vô song, không nghĩ tới ngươi giấu diếm bọn chúng thì thôi đi, thế mà còn giấu diếm người sư huynh này? Nói tóm lại, nếu như ngươi không cho con ta đi theo Trường Sinh, thì thù mới hận cũ tính hết một lượt."

    "Không sai, cùng tính một lượt."

    Trong chủ điện, hơn mười vị cao tầng nhao nhao kêu gào.

    Làm cho Thanh Vân đạo nhân thật sự không biết nên nói cái gì.

    "Ai nói với các ngươi, Trường Sinh đã là Phân Thần cảnh."

    Thanh Vân đạo nhân nhịn không được hỏi.

    "Còn cần phải nói? Ta vừa nhìn liền biết!"

    "Được lắm, chưởng giáo sư huynh, ta coi ngươi là sư huynh, ngươi vậy mà coi ta là thằng ngốc?"

    "Chưởng giáo sư đệ, ngươi vẫn còn muốn diễn?"

    "Đừng giả bộ nữa, hiện tại toàn bộ Đại La Thánh Địa, có ai không biết Trường Sinh đã là Phân Thần cảnh?"

    "Chẳng lẽ hắn thật sự đã độ kiếp rồi?"

    "Ồ, nhìn cái biểu cảm này của sư huynh, thật đúng là có khả năng nha."

    Đám người càng nói càng thái quá.

    Mà Thanh Vân đạo nhân lại ngây ngẩn.

    Phân Thần?

    Độ Kiếp?

    Nó không phải Luyện Khí cảnh sao?

    Chờ chút!

    Giờ khắc này, Thanh Vân đạo nhân nghĩ đến một việc.

    Đó chính là bản thân mình cũng không cách nào nhìn thấu tu vi của Lục Trường Sinh.

    Cảnh giới của Lục Trường Sinh, là do chính Lục Trường Sinh nói.

    Nếu vạn nhất Lục Trường Sinh lừa gạt mình thì sao?

    Cẩn thận nghiên cứu, lại trải qua nhiều lần tự ngẫm.

    Trong nháy mắt, Thanh Vân đạo nhân không khỏi vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ.

    "Giỏi lắm, ngươi ngay cả sư phụ cũng lừa gạt! Đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo a!"

    "Chư vị sư huynh đệ chờ một lát, ta hiện tại liền đi tìm đồ nhi của ta một chuyến."

    Nói xong lời này, Thanh Vân đạo nhân trực tiếp rời đi.

    Mà cùng lúc đó.

    Lục Trường Sinh vẫn như cũ chưa biết chuyện gì phát sinh.

    Lại ngồi viết ra một tấm đan phương hoàn toàn mới.

    Trên khuôn mặt lộ vẻ vui sướng không nói nên lời.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23/7/20
    bachcusy thích bài này.
  2. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 11: Làm người phải thành thật
    "Trường Sinh!"

    "Trường Sinh!"

    Thanh âm của Thanh Vân đạo nhân vang lên ở Hồng Phong.

    Trong phòng, Lục Trường Sinh đem một tấm đan phương cất kỹ, khi nghe được thanh âm sư phụ, không khỏi đưa mắt nhìn lại.

    Ngoài cửa, Thanh Vân đạo nhân nhìn về phía Lục Trường Sinh.

    Một ánh nắng chiều buông xuống, rọi lên trên người Lục Trường Sinh, làm xuất hiện một loại cảm giác tuấn tú không nói nên lời, cũng có một loại tiên khí hấp dẫn không thôi.

    Không thể không nói, Thanh Vân đạo nhân đã cảm thấy nhân sinh của mình không còn gì đáng tiếc.

    Nửa đời trước có một người sư phụ tốt, dốc lòng dạy bảo mình, hơn nữa còn truyền chức chưởng môn cho mình, khi tuổi già vậy mà còn có thể thu được một đồ đệ làm mình nở mày nở mặt như vậy.

    Có đôi khi Thanh Vân đạo nhân cũng hoài nghi, mình có phải là thiên mệnh chi tử trong truyền thuyết.

    "Sư phụ, có chuyện gì mà vội vàng như vậy?"

    Lục Trường Sinh nói chuyện thong thả, nhưng sự thong thả này, lại đem cái loại tiên khí kia phát huy vô cùng tinh tế.

    "Trường Sinh, con không nên gạt vi sư, con rốt cuộc là cảnh giới gì?"

    Thanh Vân đạo nhân đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi cảnh giới của Lục Trường Sinh.

    "Luyện Khí nha, sư phụ, ngài cũng không nhìn thấu cảnh giới của con sao?"

    Lục Trường Sinh có chút sửng sốt.

    Lưu Thanh Phong nhìn không thấu cảnh giới của mình, hẳn là vì cảnh giới quá thấp, còn vị sư phụ này của mình, nghe nói đã độ kiếp rồi, làm sao có thể còn nhìn không thấu cảnh giới của mình?

    "Trường Sinh, làm người cần phải khiêm tốn, sư phụ hiểu, nhưng con như vậy không khỏi khiêm tốn quá mức rồi? Đừng lừa gạt sư phụ nữa, con rốt cuộc là cảnh giới gì? Hợp Thể? Hay là Phân Thần? Chẳng lẽ con thật sự đã độ kiếp?"

    Thanh Vân đạo nhân tràn đầy nghi hoặc hỏi.

    Bởi vì từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Trường Sinh, lão đã cảm thấy, Lục Trường Sinh tuyệt đối không phải là phàm nhân, sự thật cũng chứng minh Lục Trường Sinh thật sự bất phàm.

    Giơ tay nhấc chân liền gây nên thiên địa dị tượng, loại người này có thể là phàm nhân sao? Loại người này còn là người bình thường sao?

    Hôm qua lão tới, Lục Trường Sinh nói mất ba năm mới tới Luyện Khí, ngay từ đầu Thanh Vân đạo nhân chỉ cảm thấy là vấn đề về công pháp, nhưng theo việc toàn bộ Đại La Thánh Địa đều đang đồn đại cảnh giới Lục Trường Sinh vô cùng cao thâm mạt trắc.

    Thanh Vân đạo nhân lúc này mới ý thức được.

    Mình có khả năng đã bị Lục Trường Sinh lừa.

    "Độ kiếp?"

    Giờ này khắc này, Lục Trường Sinh có chút ngẩn người, mình thật sự chỉ là Luyện Khí cảnh mà, độ kiếp có quan hệ cái chim gì với mình?

    Nếu nhất quyết phải bàn quan hệ, thì hẳn là cường giả Độ Kiếp hắt xì một cái mình liền bốc hơi đi?

    "Ai nói vậy?"

    Lục Trường Sinh không khỏi hiếu kì, nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ ra là ai.

    Lưu Thanh Phong!

    Trong nháy mắt, Lục Trường Sinh có chút không biết nói gì cái gì.

    Mình rõ ràng nói là Nguyên Anh mà, làm sao lan truyền thành Độ Kiếp rồi?

    Quả nhiên, lời đồn mạnh như hổ a.

    "Sư phụ, con thật sự chỉ là Luyện Khí, lừa ngài làm gì, không tin ngài cứ kiểm tra thân thể con."

    Lục Trường Sinh thật sự không biết nên nói cái gì.

    Nếu như là ngoại nhân, hắn khẳng định sẽ hù dọa một phen, nhưng sư phụ thì hắn không cần lừa gạt nha, vạn nhất sư phụ tin thật, phái mình đi rèn luyện, vậy chẳng phải là xong đời?

    "Ta không tin!"

    Thanh Vân đạo nhân lắc đầu, sau đó thở dài nói: "Uhm, ta hiểu mà, Trường Sinh, ta hiểu mà."

    Cái gì?

    Ông hiểu cái gì?

    Ta còn không rõ thì ông hiểu cái gì?

    Bắt đầu tự tưởng tượng à?

    A a a a a!

    Lục Trường Sinh cảm giác sự tình có điểm không ổn, vội vàng nhìn về phía Thanh Vân đạo nhân, khi sắp muốn giải thích, thì lập tức bị sư phụ ngắt lời.

    "Tính tình con ổn trọng, nhưng thiên phú lại dị bẩm, bái nhập vào Đại La Thánh Địa mới ba năm, đã đột phá tới cảnh giới thường nhân không thể tưởng tượng, mặc dù vi sư không biết con đang ở cảnh giới gì, nhưng vi sư minh bạch."

    "Con không muốn quá mức huênh hoang, đồng thời cũng không muốn đả kích lòng tin của đệ tử cùng lứa, nhất là con phải gánh vác chức vị Đại sư huynh này, cho nên con càng không muốn khoa trương, rất tốt, rất không tệ, Trường Sinh, con đã đến cảnh giới Thượng Thiện Nhược Thủy rồi đó."

    "Hổ thẹn hổ thẹn, kẻ làm sư phụ như ta, tu luyện 1800 năm cũng không thể đạt tới cảnh giới Thượng Thiện Nhược Thủy. Vậy mà con chỉ dùng thời gian ba năm, thì đã đạt tâm cảnh này, không tầm thường, thật không tầm thường, sư phụ hổ thẹn a."

    Thanh Vân đạo nhân tự lẩm bẩm một mình.

    Làm Lục Trường Sinh không khỏi kinh ngạc cảm thán với năng lực tưởng tượng của vị sư phụ này.

    "Sư phụ, con..."

    Lục Trường Sinh còn muốn giải thích vài điều.

    Nhưng Thanh Vân đạo nhân lần nữa ngắt lời hắn.

    "Ta hiểu mà, Trường Sinh, con làm vậy là đúng, vi sư cũng ủng hộ con, thế giới tu tiên này hung hiểm vô cùng, không nói cho người khác biết cảnh giới, để cho địch nhân từ đầu đến cuối đều khinh thị mình, đây là một cách làm tuyệt hảo, con ưu tú như thế, tự nhiên sẽ có rất nhiều người hâm mộ ghen ghét con, vi sư cũng sẽ giúp con giấu chuyện này, như vậy đi, đợi chút nữa vi sư sẽ thông báo cho những vị sư thúc sư bá kia của con, rằng con bất quá mới là Nguyên Anh thôi."

    "Thế nhưng có một chuyện, có thể cần con hỗ trợ."

    Thanh Vân đạo nhân nói như thế.

    Nguyên Anh thôi?

    Lục Trường Sinh thật sự không biết nên nói cái gì, mình mà là Nguyên Anh cảnh, thì còn sợ hãi rụt rè trốn trong tông môn làm gì?

    Đã sớm ra ngoài khoe khoang.

    Rốt cuộc đây là kịch bản gì vậy.

    Vì sao mình nói thật mà không ai tin?

    Lục Trường Sinh trầm mặc không nói gì, hắn thật sự á khẩu không trả lời được, mà trong mắt Thanh Vân đạo nhân, đây chính là ngầm thừa nhận.

    Nghĩ tới đây, Thanh Vân đạo nhân tiếp tục mở miệng nói.

    "Những vị sư thúc sư bá kia của con, đều muốn an bài hậu nhân đi theo bên cạnh con, mặc dù vi sư có ngăn trở, nhưng bọn họ vẫn nhiệt tình như lửa, lại thêm tôn chỉ của Đại La ta chính là đoàn kết đồng lòng, cho nên vi sư nghĩ một hồi, liền quyết định để bọn chúng đi theo bên cạnh con, như vậy con sẽ có một ít nhân thủ để dùng, miễn cho chuyện gì cũng phải tự mình đi làm, sẽ không giống địa vị của Đại sư huynh, con cảm thấy thế nào?"

    Thanh Vân đạo nhân nói như vậy.

    Còn Lục Trường Sinh lập tức lắc đầu nói: "Cái này không được!"

    Khẳng định không được nha, với chút tu vi cùi bắp của mình, nếu có người khác kè kè bên cạnh, sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy.

    Nhưng mà Lục Trường Sinh vừa trả lời xong.

    Thanh Vân đạo nhân liền cau mày nói: "Trường Sinh, không phải vi sư hù dọa con, nếu như con không đáp ứng, bọn họ có khả năng sẽ từ Đại La Tiên Cung ập thẳng đến ngọn Hồng phong này a, vi sư tính tình rất ôn hòa, nhưng những sư thúc sư bá kia, kẻ sau hung tàn hơn kẻ trước, khó đảm bảo sẽ không làm gì với con..."

    Thanh âm vang lên xong.

    Lục Trường Sinh đã tựa như mơ hồ nhìn thấy một đám sư thúc sư bá đỏ mắt ập tới Hồng phong.

    Lúc này, Lục Trường Sinh nuốt vào một ngụm nước bọt.

    "Nhưng con cũng không biết dạy bọn họ cái gì nha?"

    Lục Trường Sinh thật sự không biết dạy bọn họ cái gì, bảng cửu chương được hay không? Vi phân và tích phân có chút khó, nhiều nhất là dạy bọn họ phương trình bất đẳng thức.

    "Không cần cố gắng dạy cái gì cả, bọn chúng chỉ đơn giản là muốn đi theo bên cạnh con, lây nhiễm một chút tiên khí, đến lúc đó con cứ tùy tiện phân phó là được."

    "Đúng rồi, hậu nhân của hai vị sư thúc đường chủ Trận Pháp Đường và Đạo Đức Đường, con nhớ phải "quan tâm" nhiều hơn, lúc còn trẻ, sư phụ con đã bị hai vị sư thúc kia hại thảm nhiều lần, con chớ có đau lòng, cứ để bọn chúng ăn chút đau khổ, hiểu chưa, đồ nhi."

    Thanh Vân đạo nhân một mặt chân thành nói.

    Nhìn qua mười phần xấu bụng.

    Lục Trường Sinh thật sự không nghĩ tới, vị sư phụ này của mình thế mà ghi thù như thế, cái này phải ghi chú lại, về sau nếu không cẩn thận đắc tội vị sư phụ này, thì phải cẩn thận một chút.

    "Tốt, vi sư không ở lại đây thêm nữa, ngày mai đợi buổi lễ kết thúc xong, vi sư sẽ mang những người đó an trí tại chủ phong, con nhớ chuẩn bị cẩn thận, đại điển ngày mai vi sư đã giúp con chuẩn bị xong đạo văn, con cứ dựa vào đó mà đọc là được."

    Thanh Vân đạo nhân khẽ cười nói.

    Sau đó quay người đi, cứ như vậy biến mất ở ngoài cửa.

    Đợi Thanh Vân đạo nhân đi rồi.

    Lục Trường Sinh không khỏi toát ra thần sắc bi phẫn.

    Quả nhiên, cổ nhân không lừa ta.

    Làm người phải thành thật a.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23/7/20
    bachcusy thích bài này.
  3. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 12: Trang phục trường bào Thanh Vân Kỳ Lân
    Trên Hồng phong.

    Giờ này khắc này.

    Lục Trường Sinh đã minh bạch sâu sắc, nói xạo là chuyện không tốt cỡ nào.

    Có người từng nói, lời hoang ngôn tựa như quả cầu tuyết, quả cầu tuyết khi lăn xuống chỉ có thể càng ngày càng lớn, mãi đến bị mặt trời hòa tan.

    Đi trách Lưu Thanh Phong sao?

    Không cần thiết, dù sao cũng là mình nói xạo trước.

    Điều duy nhất trước mắt có thể làm, đó là kiên trì bảo vệ hình tượng 'Cao thâm mạt trắc'.

    Bởi vì mọi người sẽ không nguyện ý tin tưởng tên thổ phỉ là anh đẹp trai, mà chỉ muốn tin tưởng đó là một tên mặt sẹo.

    Ài, mặc kệ mặc kệ, không muốn nghĩ nữa.

    Lục Trường Sinh lười động não, chỉ hi vọng trong Đại La thịnh hội ngày mai sẽ không xảy ra vấn đề gì là tốt rồi.

    Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

    Rất nhanh đã đến giờ tý.

    Căn cứ theo an bài của Đại La thịnh hội.

    Lúc giờ Tý Lục Trường Sinh phải tới Đại La tiên trì tắm rửa thay quần áo.

    Giờ Sửu thì đốt hương cầu nguyện.

    Giờ Dần cùng giờ Mão thì ở bên trong Đại La Cung tĩnh tâm.

    Giờ Thìn sẽ đi Tế Thiên Điện.

    Giờ Tỵ trên cơ bản là có thể kết thúc thịnh hội.

    Giờ Tý.

    Đại La tiên trì.

    Lục Trường Sinh ngâm mình trong tiên trì, cảm thụ được nước ao ấm áp gột rửa thân thể, để Lục Trường Sinh không kìm lòng được phát ra một tiếng aaa!

    Cái ao này có thần hiệu, nếu như có thương thế, thì ngâm ở trong ao một canh giờ là có thể hồi đầy HP.

    Nếu không có việc gì tới chỗ này tắm rửa, còn có thể tăng thêm tốc độ tu luyện.

    Chỉ tiếc là, chỉ có người trọng yếu, ở trong trường hợp trọng yếu mới có thể ngâm trong Đại La tiên trì, Lục Trường Sinh hận không thể mỗi ngày đều ngâm mình trong ao, không đi đâu hết.

    "Đại sư huynh! Đại sư huynh!"

    Rất nhanh, tiếng bước chân vang lên, là Lưu Thanh Phong tới.

    Bên trong tiên trì, hơi nước tràn ngập, Lục Trường Sinh nhìn Lưu Thanh Phong đang chạy chậm tới, không khỏi chậm rãi mở miệng hỏi.

    "Lời đồn bên ngoài là do đệ truyền?"

    Một câu này, làm Lưu Thanh Phong đang sung sướng trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

    "Lời đồn? Lời đồn gì ạ?"

    Lưu Thanh Phong còn không biết xảy ra chuyện gì, nó đi một chuyến về nhà, bận rộn rất nhiều chuyện, nghe phụ thân dạy bảo không ít, vừa trở về nên chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

    "Bây giờ trên dưới tông môn đều đang đồn hôm nay ta đã sắp bạch nhật phi thăng, đệ không biết sao?"

    Lục Trường Sinh mở miệng, hắn rất muốn biết suy nghĩ của kẻ tung ra tin đồn này.

    "Bạch nhật phi thăng? Đại sư huynh, oan uổng cho đệ quá, đệ xưa nay nổi tiếng là người thủ khẩu như bình, thật đó!"

    Đối với loại chuyện này, Lưu Thanh Phong tuyệt đối quịt nợ, trong tình huống không có bằng chứng, có đánh chết nó cũng không thừa nhận.

    Lục Trường Sinh không nói thêm gì, cũng không phải chuyện gì quá trọng yếu, truyền thì truyền đi, dù sao thì hắn chẳng lỗ gì.

    "Đệ đến đây làm gì?"

    Lục Trường Sinh tiếp tục hỏi.

    "À, đại sư huynh, ta tới là vì phụng lệnh chưởng giáo, tới đây đưa quần áo cho sư huynh."

    Lưu Thanh Phong nói rõ ý đồ đến.

    "Vậy thì tốt, để quần áo ở một bên là được."

    Trở thành Đại sư huynh, tự nhiên trang phục phải để ý một chút, trước đó mặc trường bào của đệ tử nội môn, bây giờ sắp được sắc phong làm Đại sư huynh, tự nhiên phải làm thật tốt hình tượng.

    "Dạ, vậy sư đệ sẽ không quấy rầy sư huynh nữa."

    Rất nhanh, Lưu Thanh Phong phất tay, mấy cái hộp ngọc xuất hiện ở bên ngoài tiên trì.

    Hết thảy có bốn hộp ngọc.

    Trong hộp ngọc thứ nhất, là một kiện trường bào màu trắng xanh giao thoa, được thêu hình Kỳ Lân.

    Cái hộp ngọc thứ hai thì chứa một đôi Thanh Vân Bạch Nhật Ngoa. (Giày)

    Trong hộp ngọc thứ ba chứa một cái Thanh Vân Kim Ti Yêu Đái. (Đai lưng)

    Hộp thứ tư chứa một cái Bạch Ngọc Thất Tinh Quan. (Mũ)

    Lục Trường Sinh biết đây là vật gì.

    Đây là bộ trang phục Thanh Vân Kỳ Lân nổi tiếng ở Đại La Thánh Địa, do mấy trăm vị trưởng lão của Luyện Khí đường dùng chín chín tám mươi mốt năm mới luyện chế ra.

    Bất luận là chất liệu, hay ở các phương diện khác, đều đã trải qua thiên chuy bách luyện.

    Chỉ mỗi hình Kỳ Lân trên trường bào, đã là do bàn tay tài hoa của Thất Tú Cung đại danh đỉnh đỉnh đỉnh tự tay may, mỗi một sợi vải, đều là tơ của băng tằm vạn năm tạo thành, một sợi tơi đã có thể có giá trị mấy vạn cân linh thạch.

    Một bộ trường bào, đã đủ mua một tông môn tam đẳng.

    Đồng thời những vật này, đều là pháp bảo cực phẩm, tỷ như trường bào Thanh Vân Kỳ Lân này, một khi gặp phải nguy hiểm, Kỳ Lân sẽ hồi sinh, ngăn cản được một kích toàn lực của cường giả Nguyên Anh cảnh, mà đôi giày kia thì càng khó lường, chỉ cần một tia linh khí thôi động, liền có thể đạt tốc độ siêu nhanh.

    Còn cái đai lưng nữa, có thể tồn trữ thiên địa linh khí, nếu linh khí bản thân không đủ, đai lưng liền trực tiếp quán thâu lượng lớn linh khí vào trong đan điền.

    Về phần ngọc quan cũng có đặc thù, khắc ấn thất tinh, có thể hấp thu lực lượng Bắc Đẩu Thất Tinh, gia tăng tốc độ tu luyện.

    Có thể nói, mỗi một đồ vật, đều có giá trị liên thành.

    Đây chính là thủ bút của Thánh địa.

    Sau nửa canh giờ, Lục Trường Sinh từ bên trong tiên trì đi ra ngoài, nước trên người tự động bốc hơi toàn bộ, hóa thành hơi nước.

    Hắn vung tay một cái, trường bào Thanh Vân Kỳ Lân phảng phất như có linh trí, trực tiếp bay lên, tự động mặc vào, căn bản không cần Lục Trường Sinh động thủ.

    Trường bào có hai tầng, nhưng vô cùng nhẹ nhàng, mặc lên người đông ấm hè mát, đồng thời phát ra hương thơm ngát.

    Rất nhanh Thanh Vân Kim Ti Yêu Đái tự động đeo vào lưng, ngọc quan cũng bay lên, tự động buộc tóc cho Lục Trường Sinh.

    Vừa nhấc chân, giày cũng tự đeo vào.

    Thật không tệ, Lục Trường Sinh cảm thấy chín phần hài lòng, duy chỉ có một phần còn lại là do không có ánh sáng lấp lóe, xem ra còn chưa cường hóa lên +13.

    Đương nhiên cho dù có thể lấp lóe, Lục Trường Sinh cũng sẽ không làm như vậy.

    Bởi vì như thế quá phô trương, khí chất của mình, là thuộc về loại đạm mạc xuất trần, đồ vật quá loè loẹt không phù hợp.

    Khiêm tốn mới là vương đạo.

    Mà rất nhanh, Lục Trường Sinh đi ra khỏi tiên trì.

    Lưu Thanh Phong đứng ở bên ngoài tiên trì, lẳng lặng chờ đợi.

    Nghe được tiếng bước chân, Lưu Thanh Phong ngẩng đầu nhìn lại.

    Nhưng chỉ vẻn vẹn là cái ngẩng đầu này.

    Lưu Thanh Phong đã bị thất thần.

    Hơi nước tràn ngập.

    Tựa như tiên cảnh.

    Lục Trường Sinh chậm rãi đi ra, giống như tiên nhân xuất trần, ngũ quan tinh xảo đến mức hoàn mỹ, thân cao tám thước, nhiều một phần thì mập, thiếu một phân thì gầy, một đôi mắt phảng phất như đã nhìn thấu hết thương hải tang điền, ấm lạnh nhân gian.

    Bây giờ mặc vào trường bào Thanh Vân Kỳ Lân, càng đem phong phạm của tiên nhân Đạo gia phát huy ra tới tận cùng.

    Nếu như cầm trong tay một thanh phi kiếm, thì đó chính là Kiếm tiên hàng yêu trừ ma.

    Nếu như cầm trong tay một quyển kinh thư, thì sẽ là Nho thánh tiêu dao nhân gian.

    Còn nếu cầm trong tay một thanh chiến kích, vậy chắc chắn là thần tướng vô địch cái thế.

    Nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói, mỗi cử động, mỗi ánh mắt, đều hiển thị rõ ràng phong phạm Tiên nhân.

    Có lẽ, tiên nhân chính là thế này đi.

    Hoặc có lẽ, tiên nhân bình thường cũng chẳng phi phàm xuất trần như vậy.

    Giờ khắc này, Lưu Thanh Phong triệt để minh bạch, vì sao chưởng giáo muốn chọn hắn làm Đại sư huynh.

    "Thanh Phong kính chào đại sư huynh."

    Lấy lại tinh thần, Lưu Thanh Phong lộ ra khuôn mặt nghiêm túc, nó thở dài, khom lưng xuống thật sâu.

    "Đốt hương cầu nguyện đi."

    Lục Trường Sinh mở miệng, bước qua người Lưu Thanh Phong.

    Hôm nay là đại điển thịnh hội.

    Ngày thường vui đùa một chút không sao cả.

    Nhưng loại ngày này, vẫn phải nghiêm túc một chút, bằng không còn ra thể thống gì.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24/7/20
    bachcusy thích bài này.
  4. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 13: Đại điển sắc phong, Đại La cổ lệnh
    Giờ Mão.

    Đại La Thánh Địa đã trở nên náo nhiệt.

    Các đệ tử nhao nhao chạy tới Tế Thiên Điện.

    Hôm nay là thời điểm sắc phong Đại sư huynh, môn phái từ trên xuống dưới, bất luận là đệ tử chân truyền, hay là đệ tử ngoại môn, đều muốn đến Tế Thiên Điện, tận mắt chứng kiến Đại sư huynh được sắc phong.

    Bên ngoài Tế Thiên Điện có thể dung nạp mấy chục vạn người, đại lễ hôm nay, từ trên xuống dưới môn phái cũng có vài chục vạn người tới xem.

    Trường bào của đệ tử Đại La đều là màu trắng xen lẫn màu xanh, hiển lộ rõ vẻ phiêu dật.

    "Các ngươi nói xem hôm nay Đại sư huynh có thể bạch nhật phi thăng không?"

    "Khẳng định có thể a."

    "A, có thể may mắn nhìn thấy sự kiện vĩ đại như bạch nhật phi thăng, thật sự là sống không uổng kiếp này."

    "Cũng không nhất định nha, nói không chừng Đại sư huynh còn lưu luyến chúng ta, nên không nguyện ý phi thăng."

    "Không thể nào, có thể phi thăng mắc gì không phi thăng? Ba năm phi thăng, đây chính là sự kiện tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả a (trước không có ai, về sau cũng không có), đổi lại là ta, ta khẳng định sẽ phi thăng."

    "Đó là suy nghĩ của ngươi, Đại sư huynh là ai chứ? Sao ngươi có thể so sánh?"

    Mọi người nghị luận ầm ĩ, rất nhiều người cho rằng Lục Trường Sinh hôm nay sẽ phi thăng, nhưng cũng có ý kiến phản đối.

    "Chắc chắn sẽ không phi thăng, Đại sư huynh yêu quý Đại sư tỷ như thế, sao nỡ bỏ lại một mình sư tỷ ở nhân gian?"

    "Đúng đúng đúng, Đại sư huynh là người si tình, chắc chắn sẽ không vứt bỏ Đại sư tỷ."

    Rất nhanh một vài nữ tu sĩ lên tiếng, trả lời một cách chắc chắn.

    "Các ngươi làm sao biết Đại sư huynh si tình hả?"

    Có nam đệ tử hiếu kì hỏi.

    "Trên sách viết nha, trai đẹp đều rất si tình."

    Nữ đệ tử hồi đáp.

    "Sách gì nói?"

    Đối phương tiếp tục truy vấn.

    "Tuyệt thế thiên kiêu Lục Trường Sinh."

    Cô gái kia trả lời ngay.

    "Sách này do ai viết?"

    "Thị nữ của Tử Vân sư tỷ viết đó."

    "...."

    -----

    Huyên náo ở Tế Thiên Điện, chưa thể truyền vào trong Đại La Cung.

    Mà giờ phút này.

    Trong Đại La Cung

    Lục Trường Sinh đứng trong đại điện, cầm trong tay một quyển ngọc giản, chăm chú quan sát.

    Phía trên cung điện, Thanh Vân đạo nhân vuốt râu dài, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

    Một lát sau.

    Thanh âm của Thanh Vân đạo nhân vang lên.

    "Trường Sinh, bản tuyên văn này thế nào?"

    Khi hỏi câu này, vẻ mặt Thanh Vân đạo nhân tràn đầy kiêu ngạo, không cách nào che lấp.

    Mà Lục Trường Sinh lại có một chút trầm mặc.

    Cái gọi là tuyên văn, chính là văn bản lát nữa mình phải đọc khi tế thiên.

    Phần lớn trong tuyên văn đều viết ta là ai, bây giờ thế nào, sau này ra sao, hi vọng mọi người ủng hộ abcxyz, sau đó không sai biệt lắm liền kết thúc.

    Mà tuyên văn của Thanh Vân đạo nhân đưa cho mình, thực sự cường điệu thái quá.

    Khúc dạo đầu chính là một hồi chém gió, ý tứ đại khái là sau khi mình trở thành Đại sư huynh, sẽ dẫn đầu tông môn đi đến huy hoàng mới, quyền đả Đông Thổ, chân đạp Tây Mạc, nhìn khắp thiên hạ, duy ngã độc tôn.

    Đây quả thực là khoa trương quá mức.

    Vấn đề là vị sư phụ này còn đắc chí, xem nó là tự hào.

    "Sư phụ, cái tuyên văn này hình như có một chút thái quá a."

    Lục Trường Sinh nhịn không được hồi đáp.

    "Thái quá? Không thái quá nha, làm gì có chuyện đó." Thanh Vân đạo nhân đi xuống, nhìn tuyên văn trong tay Lục Trường Sinh, sau đó nói: "Trường Sinh à, cái tuyên văn này do năm đó sư phụ viết khi được truyền xuống chức chưởng giáo, thế nhưng về sau bị sư tổ con ngăn cản, cho nên tuyên văn này đã trở thành nỗi tiếc nuối khôn nguôi của sư phụ, hôm nay con được sắc phong làm Đại sư huynh, vi sư liền tặng tuyên văn trân quý này cho con, cũng coi như giải quyết xong một cái tâm sự đã lâu."

    Thanh Vân đạo nhân nghiêm túc vô cùng nói.

    Thực sự nhìn không ra, vị sư phụ này của mình vậy mà có mộng tưởng trâu bò như vậy.

    Vuốt vuốt huyệt thái dương.

    Lục Trường Sinh thực sự cảm thấy bản tuyên văn này có chút quá đáng.

    Hắn muốn sửa đổi một chút, lại phát hiện không có chỗ xuống tay.

    Khiêm tốn một chút không tốt sao?

    "Được, được rồi, vi sư hiểu, con tính tình khiêm tốn, thích điệu thấp, nhưng nhất thời cũng khó kiếm đâu ra tuyên văn tốt hơn, qua một khắc nữa (15 phút) là tới tế thiên đại điển, nếu con có thể nghĩ ra tuyên văn tốt hơn, vi sư cũng sẽ nghe theo con, nếu như không thể, vậy cứ dựa theo bản này của vi sư."

    Thanh Vân đạo nhân nói như thế.

    Lúc này Lục Trường Sinh xem như đã hiểu.

    Sư phụ lúc trước muốn bốc phét một phen, nhưng bị sư tổ đè xuống, kết quả vị sư phụ này mãi canh cánh trong lòng, cho nên ký thác kỳ vọng lên mình.

    Nhưng biết mình sẽ không làm như vậy.

    Cho nên liền đâm một chiêu này.

    Nhíu mày, rồi lại xoa xoa huyệt thái dương.

    Lục Trường Sinh biết, mình đã bị tính kế.

    Quả nhiên gừng càng già càng cay a.

    Bất quá cũng không sao cả, mặc dù tuyên văn là thứ nhất thời không thể viết ra, nhưng động não một chút, Lục Trường Sinh vẫn có thể làm được.

    Nói tới nói lui, vẫn là do bản tuyên văn của sư phụ bốc phét quá mức.

    Lục Trường Sinh có cảm giác, nếu như mình đọc bản tuyên văn này, chỉ sợ lập tức sẽ tạo ra vô số địch nhân.

    "Giờ Thìn đã đến!"

    Theo tiếng chuông vang lên.

    Đại điển thịnh hội chính thức mở ra.

    Một cây hồng kiều xuất hiện bên ngoài Đại La Cung, kết nối với Tế Thiên Điện.

    "Đi thôi, Trường Sinh."

    Thanh Vân đạo nhân cười tủm tỉm nói.

    Hiển nhiên lão đã mơ hồ nhìn thấy cảnh vô số đệ tử, bởi vì bản tuyên văn này mà nhiệt huyết sôi trào.

    Chỉnh trang quần áo lại cho tốt, dưới cái nhìn dõi theo của Thanh Vân đạo nhân, Lục Trường Sinh bước lên hồng kiều.

    "Đại La thịnh hội, đại điển sắc phong chính thức mở ra!"

    Một thanh âm to lớn vang lên.

    Sau đó tiên nhạc tấu vang, trên trời rơi xuống rất nhiều cánh hoa.

    Lục Trường Sinh bước lên hồng kiều, khí chất siêu nhiên, nháy mắt liền trở thành tâm điểm toàn trường.

    Vô số ánh mắt nhìn tới, mỗi một ánh mắt đều tràn đầy rung động và vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

    Rất nhiều người chưa từng gặp Lục Trường Sinh, hôm nay được chứng kiến, liền kinh động như gặp được thiên nhân.

    Giờ này khắc này, tất cả tin đồn, toàn bộ đều trở thành sự thật, không có người nào nghi ngờ Lục Trường Sinh nữa.

    Bởi vì hắn rất giống Tiên nhân.

    Thân mặc trường bào Thanh Vân Kỳ Lân, chân đạp hồng kiều, chung quanh có âm dương nhị khí vờn quanh, tựa như là con của đại đạo, nhìn như Trích Tiên hạ phàm.

    Trên Tế Thiên Điện.

    Lục Trường Sinh bước xuống hồng kiều, căn cứ theo nghi thức, hắn đốt ba nén hương, sau đó trên bái thiên địa, dưới bái tổ sư gia, kế đó là đủ loại lễ nghi rườm rà.

    Sau nửa canh giờ, thanh âm của chưởng giáo vang

    "Nhân danh chưởng giáo Đại La, ta, Thanh Vân đạo nhân sắc phong Lục Trường Sinh làm Đại sư huynh của Đại La Thánh Địa, để làm tấm gương cho Đại La, là hình mẫu cho các đệ tử. Đặc biệt ban thưởng, Đệ nhất sơn phong! Chức vụ Giám sát Thất đường! Còn có Đại La Cổ Lệnh, có thể điều động các đệ tử Đại La"

    Thanh âm của Thanh Vân vang lên.

    Những lời này, làm cho rất nhiều người không khỏi giật mình.

    Nhưng theo một khối cổ lệnh xuất hiện giữa hư không, rồi rơi vào trong tay Lục Trường Sinh, hết thảy liền chú định.

    Nguyên nhân đám người khiếp sợ rất đơn giản, đây là Đại La Cổ Lệnh, toàn bộ tông môn chỉ có ba cái.

    Một cái trong tay đoàn Thái Thượng trưởng lão, một cái trong tay chưởng môn, một cái khác thì ở trong tay Đại La Thánh tử.

    Cổ lệnh, đại biểu cho cấp bậc tối cao ở Đại La

    Đoàn Thái Thượng trưởng lão có được một cái, nhưng chỉ là vật áp đáy hòm.

    Trừ phi là chưởng môn chết trận, hoặc là chưởng môn vắng mặt, kể cả người nắm giữ tấm Đại La Cổ Lệnh còn lại không có mặt, như vậy tấm cổ kênh kia mới có quyền lực chí cao vô thượng.

    Cái cuối cùng hiện nằm trong tay Lục Trường Sinh.

    Chưởng môn không có mặt! Thì hắn chính là chưởng môn!

    Hạ đạt pháp lệnh, thì chính là pháp chỉ của chưởng môn, có quyền hạn tối cao, tiền trảm hậu tấu, có quyền lực tuyệt đối.

    Cái cổ lệnh này, sẽ chỉ ban cho Đại La Thánh tử, mà bây giờ là sắc phong Đại sư huynh, nhưng lại giao cổ lệnh cho Lục Trường Sinh.

    Bởi vậy có thể nói lên hai điểm.

    Thứ nhất, tương lai nếu Lục Trường Sinh không mắc phải sai lầm lớn, vậy cái ghế Thánh tử này không thể nghi ngờ là của hắn, là người nối nghiệp Đại La Thánh Địa!

    Thứ hai, Lục Trường Sinh đã được chưởng môn, cao tầng, bao gồm cả đoàn Thái Thượng trưởng lão cùng nhau thừa nhận.

    Bằng không mà nói, tuyệt đối sẽ không thể nhận được Đại La Cổ Lệnh vào lúc này.

    Nói cách khác, Lục Trường Sinh đã dùng giá trị mị lực của mình, chinh phục tất cả mọi người!

    "Chúng ta bái kiến Đại sư huynh!"

    Thanh âm của chưởng môn vừa dứt.

    Trong chốc lát, mười vạn đệ tử trăm miệng một lời, chắp tay thi lễ hô to.

    "Lục Trường Sinh cũng bái kiến các vị sư đệ, sư muội!"

    Lục Trường Sinh cũng chắp tay thi lễ, bái một cái thật sâu.

    Từ nay về sau.

    Lục Trường Sinh, đã là Đại sư huynh Đại La, nắm trong tay quyền lợi tối cao.

    Nhưng mà chưởng giáo Thanh Vân ở phía xa xa, cõi lòng lại đầy mong chờ nhìn về phía Lục Trường Sinh.

    Lão đang chờ, chờ bản tuyên văn kinh thế được tuyên đọc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24/7/20
    bachcusy thích bài này.
  5. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 14: Chân ngôn chí lý, oanh động Trung Châu
    Trên Tế Thiên điện.

    Lục Trường Sinh chắp tay thi lễ xong, liền ngẩng đầu lên, nhìn vào 10 vạn đệ tử của Đại La.

    Trong lúc nhất thời, có một loại cảm giác không nói nên lời.

    Trong mắt mọi người đều tràn ngập sự chờ mong.

    Chờ đợi tuyên ngôn của Lục Trường Sinh sau khi được sắc phong.

    Rất nhanh, thanh âm của Lục Trường Sinh vang lên.

    "Một vạn năm ngàn năm trước, Đại La tổ sư lấy nền tảng yếu ớt, lập nên Đại La Thánh địa."

    "Một vạn hai ngàn năm trước, phương Nam yêu họa, Đông Thổ ra ma, thời đại đó, hắc ám bao trùm."

    "Nhưng mà, Tổ sư gia cầm trong tay một thanh Đại La tiên kiếm, bình loạn thiên hạ, chém yêu diệt ma, một phát để Đại La thánh địa, danh dương thiên hạ."

    "Một vạn năm trước, Tổ sư gia phi thăng Tiên giới, vì Đại La thánh địa ta mà lưu lại bốn chữ."

    "Không Ngừng Vươn Lên."

    Lục Trường Sinh mở miệng, thanh âm như tiếng chuông lớn, để mỗi một vị đệ tử đều có thể nghe được.

    Đây là có pháp trận gia trì.

    Mà Thanh Vân đạo nhân sau khi nghe được những lời này xong, thì thần sắc không khỏi hơi đổi, bởi vì lão phát hiện, Lục Trường Sinh tựa hồ cũng không làm theo kịch bản của mình nha.

    Bất quá các đệ tử đều nghiêm túc lắng nghe.

    Không người nào dám lơ là.

    "Hôm nay, ta, Lục Trường Sinh, nhân danh Đại sư huynh Đại La, cũng lưu lại bốn chữ."

    "Thiên Đạo Thù Cần." (Đạo Trời đền đáp cho người cần cù)

    Lục Trường Sinh mở miệng, nói ra bốn chữ này.

    "Thế nhân đều nói, tu tiên khó, khó như lên trời."

    "Nhưng mà, ta cho rằng."

    "Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, tất nhiên trước tiên sẽ tôi luyện tâm chí, làm cho họ mệt nhọc về gân cốt, làm cho họ đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để rèn luyện cái tâm, tăng tính kiên nhẫn, bồi dưỡng tài năng cho người ấy."
    (Nguyên gốc: Cố thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, nga kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kỳ sở bất năng)
    *Tìm và dịch đoạn này nhức cả trứng*

    Lục Trường Sinh nói một phen, dõng dạc hùng hồn, trực tiếp xách mấy câu danh ngôn của Mạnh Tử ra để khích lệ các đệ tử.

    Cái gọi là tuyên ngôn, phần lớn ý tứ là để hiển lộ sự phi phàm của bản thân, đồng thời khích lệ các đệ tử, đạt tới hiệu quả trên dưới đồng lòng.

    Nếu là khích lệ, áng văn này của Mạnh Tử quả thực là hoàn mỹ.

    Chí ít tốt hơn bản tuyên văn bốc phét của Thanh Vân đạo nhân gấp vạn lần.

    Mà ngay giờ phút này, Lục Trường Sinh cũng không có để ý tới dị biến phát sinh giữa thiên địa.

    Khoảng không trên đỉnh đầu hắn.

    Từng đám, từng đám mây vàng kim xuất hiện, đây là Công đức tường vân, chỉ khi làm một chuyện có công đức lớn, thì mới có thể xuất hiện.

    Mười vạn đệ tử kinh ngạc vô cùng nhìn dị tượng sau lưng Lục Trường Sinh.

    Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!

    "Uzz! Công đức tường vân, Công đức tường vân, không ngờ lại là công đức tường vân!"

    "Chưởng môn, đây chính là Công đức tường vân sao?"

    "Chuyện gì xảy ra? Vì sao Lục sư điệt lại dẫn tới Công đức tường vân?"

    "Chân ngôn chí lý, Chân ngôn chí lý a, Thanh Vân sư huynh, huynh thu được một đồ đệ tốt nha."

    "Không nghĩ tới, vị sư điệt này vậy mà có thể nói ra được Chân ngôn chí lý."

    "Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào... Đây là Thánh ngôn, được thiên địa tán thành, có công đức giáo hóa hết thảy tu sĩ trên thế gian."

    Từng vị trưởng lão trên đài, từng vị cao tầng Đại La lộ ra ánh mắt vô cùng chấn động, bọn họ nhìn về phía từng đám từng đám Công đức tường vân, chấn động liên tục.

    Mà trên Tế Thiên điện.

    Lục Trường Sinh hoàn toàn không phát hiện mình nói một phen đã dẫn tới thiên địa dị tượng.

    Chỉ phát hiện mọi người dùng một loại ánh mắt chấn động nhìn vào mình, lập tức không khỏi nhẹ nhõm thở phào.

    Xem ra đã hù dọa được mọi người.

    Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh tiếp tục tuyên thệ, mọi người đã thích nghe như vậy, vậy thì nói nhiều thêm vài lời.

    "Có câu là, trời sinh ta tài tất hữu dụng." (Trích bài Thương Tiến Tửu của Lý Bạch)

    "Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai." (Thành Ngữ Trung Quốc)

    "Mỗi người, chỉ cần chăm chỉ nỗ lực, một ngày nào đó sẽ có thể trèo lên đỉnh núi cao."

    "Thánh hiền nói, con đường tu tiên, hư vô mờ mịt."

    "Ta lại nói, kẻ giác ngộ có thể đi khắp thiên hạ, lòng mang chữ thiện cứu nhân độ thế."

    "Thánh nhân nói, con đường tu tiên, lượng sức mà đi."

    "Ta lại nói, người có chí, chuyện ắt thành, người khổ tâm, trời không phụ."

    Cũng may là học sinh khối văn, trong đầu Lục Trường Sinh có không ít thi từ chữ nghĩa, giờ này khắc này, hoàn toàn là hạ bút thành văn.

    Từng câu chân ngôn chí lý được nói ra từ miệng Lục Trường Sinh.


    Giờ này khắc này.

    Công đức tường vân vàng kim bao trùm toàn bộ Đại La thánh địa.

    Lục Trường Sinh vẫn như cũ không hề hay biết, mà sau khi từ từ nói xong một câu, Lục Trường Sinh lại càng thêm trào dâng.

    Hắn cũng chẳng quản câu đó có phải lời lẽ khích lệ gì không, chỉ cần thuận miệng là trực tiếp niệm ra.

    "Trường phong phá lãng hôi hữu thì, trực quải vân phàm tế thương hải." (Cưỡi gió, phá sóng hẳn có ngày,
    Treo thẳng buồm mây vượt biển cả!)
    *Hành Lộ Nan của Lý Bạch*

    "Lộ man man kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu sách."
    (Đường dài mênh mang lại thăm thẳm,
    Phải tự lên xuống mà tìm tòi)
    *Bài Ly Tao của Khuất Nguyên*

    "Hoàng sa bắc chiến xuyên kim giáp, bất phá Lâu Lan chung bất hoàn."
    (Bắc phạt, bụi vàng xuyên áo giáp,
    Chưa diệt Lâu Lan, chẳng về làng.)
    *Tống Quân Hành của Vương Xương Linh*

    "Đại bàng nhất nhật đồng phong khởi, phù dao trực thượng cửu vạn lý."
    (Đại bàng một ngày bay theo gió,
    Phi thẳng một hơi chín vạn dặm.)
    *Thượng Lý Ung của Lý Bạch*

    "Hôm nay làm tạp dịch, ngày mai làm chưởng môn."

    "Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu"
    (Chớ hưởng nhàn,
    Bạc phếch mái đầu xanh)
    *Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi*

    "Hứng hàm lạc bút dao ngũ nhạc, thi thành tiếu ngạo lăng thương châu."
    (Bút phát hùng tâm rung Ngũ nhạc
    Thơ thành tiếu ngạo vượt thương châu")
    *Giang Thượng Ngâm của Lý Bạch*

    Đủ thứ loại thơ cứ từ trong miệng Lục Trường Sinh tuôn ra.

    Trong chốc lát.

    Lục Trường Sinh miệng phun hoa sen, là Địa Dũng Kim Liên, quang mang vàng kim bao phủ toàn bộ Đại La thánh địa, từng chùm công đức từ trên trời giáng xuống rơi vào trên người Lục Trường Sinh.

    Giờ khắc này, Lục Trường Sinh cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu, hắn không quá để ý, chỉ cảm thấy chính mình nói quá kịch liệt, cho nên thân thể có chút nóng thôi.

    Oành!

    Oành!

    Oành!

    Vào lúc này.

    Trung Châu Thánh Phủ.

    Nơi này là chỗ của Thánh nhân Nho gia.

    Từng bức tượng Thánh nhân Nho gia vào lúc này nở rộ quang mang vô lượng, kinh động khắp nơi.

    "Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, tất nhiên trước tiên sẽ tôi luyện tâm chí, làm cho họ mệt nhọc về gân cốt, làm cho họ đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để rèn luyện cái tâm, tăng tính kiên nhẫn, bồi dưỡng tài năng cho người ấy."

    "Trường phong phá lãng hôi hữu thì, trực quải vân phàm tế thương hải."

    "Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai."

    "Trời sinh ta tài tất hữu dụng."

    "Đại bàng nhất nhật đồng phong khởi, phù dao trực thượng cửu vạn lý."


    ...

    Những pho tượng cổ xưa truyền tới thanh âm đồng tình của Thánh nhân.

    Vào lúc này, bên trong Thánh phủ, một vị đại Nho đương thời sau khi nghe được thanh âm này, cả người không khỏi lộ ra thần sắc chấn kinh.

    "Đây là...Thánh ngôn."

    "Là ai, ai có thể nói ra loại Thánh ngôn này?"

    "Nhân tộc ta lại muốn xuất hiện một vị Văn thánh sao?"

    Hắn rung động không thôi.

    Không chỉ có Thánh phủ.

    Toàn bộ Trung Châu đều như trải qua một trận động đất vậy.

    Thiên địa dị tượng khủng bố như thế, tự nhiên dẫn tới sự chú ý của vô số cường giả.

    Trung Châu, Nhật Nguyệt hoàng triều.

    Trong hoàng cung.

    Một nam tử trung niên có tử khí vờn quanh, nhìn chăm chú về hướng Tây Bắc.

    "Danh ngôn Thánh nhân, nhân tộc muốn xuất hiện một vị Văn thánh sao?"

    Trung Châu, Tinh Thần thánh địa.

    Bên trong Quần Tinh cung.

    Một lão giả nhìn chăm chú về hướng Tây Bắc, không khỏi kinh ngạc mà nói.

    "Đại La Thánh Địa, có một vị Hư Tiên còn chưa tính, không ngờ tới, vậy mà còn ra một vị Văn thánh?"

    Trung Châu, Thiên Cơ tông.

    Thiên Cơ Tử nhìn về phía Tây Bắc, bấm bấm ngón tay, sau đó vẻ mặt tràn đầy hối hận nói: "Tính sai, tính sai rồi, kẻ này nào chỉ là thiên tài tu tiên, kẻ này là Thánh nhân chuyển thế a, nội thánh ngoại vương, đã là thiên tài tu tiên, còn là Văn thánh sau này a."

    Biên cảnh Trung Châu.

    Một vị hòa thượng nhìn chằm chằm vào thiên địa dị biến.

    Ánh mắt của hắn vô cùng bình tĩnh, không nói lời nào.

    Vào lúc này, Trung Châu rung chuyển.

    Các phương dị động.

    Mà trong Đại La thánh địa.

    Lục Trường Sinh vẫn như cũ không hề hay biết, thậm chí còn không phát hiện sau đầu mình xuất hiện chín vòng hào quang.

    Vẫn như cũ líu lo lải nhải.

    Mãi đến khi hết một nén nhang.

    Lời dịch giả: Đậu xanh rau má, làm gần chục bộ rồi mới gặp cái chương khó gặm như vậy, dẫu bik trước bộ này nó vậy, nhưng khi đụng vào mới thấy chua, 4 tiếng tìm thơ với thẩn của tui ( ̄_ ̄)
     
    Chỉnh sửa cuối: 24/7/20
    bachcusy thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)