HOT  FREE  Tiên Hiệp Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot - C47 - Hắc Dạ Di Thiên

  1. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 5: Học được luyện đan thuật, sống cuộc đời thoải mái
    Ngũ Sắc Kim Liên, đây là một loại thánh dược.

    Nghe đồn nếu nuốt đóa Kim Liên này, có thể ngưng tụ Ngũ Sắc liên mạch, có chỗ tốt vô cùng lớn, loại vật này khả ngộ bất khả cầu, ngay cả Đại La Thánh Địa cũng không thể có vật như vầy.

    Tử Vân sư muội trước mắt hắn, tuy nói thần thông phi phàm, nhưng cũng không đến mức có được loại vật như vậy chứ?

    "Sư muội, vật này...?"

    Lục Trường Sinh nhịn không được lên tiếng hỏi.

    "Sư huynh, vật này là ta ngẫu nhiên lấy được, nghĩ tới sư huynh vừa bước vào tiên đạo, cần phạt mao tẩy tủy, bồi nguyên cố bổn, nên mới đến đây tặng cho sư huynh."

    Tử Vân nói thẳng ra ý tứ của mình.

    Giờ khắc này Lục Trường Sinh triệt để trầm mặc.

    Hắn cuối cùng đã minh bạch một cái đạo lý.

    Chỉ cần giá trị mị lực đủ lớn, băng sơn cũng sẽ biến thành lò lửa.

    Ngũ Sắc Kim Liên a, loại thánh vật này mà xuất ra ngoài, chỉ sợ sẽ gây nên một hồi gió tanh mưa máu, nhưng mà đồ vật trân quý như thế, người ta lại trực tiếp tặng cho mình, dựa vào cái gì? Còn không phải là nhờ giá trị mị lực?

    Sau khi cảm khái trong lòng, Lục Trường Sinh bắt đầu biểu diễn.

    "Sư muội, vật này sư huynh không nhận."

    Lục Trường Sinh lộ vẻ mặt chính khí nói, trực tiếp từ chối hảo ý của Tử Vân sư muội.

    "Vì sao? Chẳng lẽ là sư huynh ghét bỏ vật này sao?" Tử Vân sư muội hơi kinh ngạc, nàng không hề nghĩ tới, vị sư huynh này của mình sẽ cự tuyệt.

    "Cũng không phải, vật này sư huynh cũng biết nó là cái gì, nhưng chính bởi vì biết nó là cái gì, cho nên mới cự tuyệt."

    "Những năm gần đây, sư huynh cũng có nghe qua những lời đồn về sư muội, sư muội mặc dù là hạng nữ lưu, nhưng lại lực áp quần hùng, vững vàng trở thành đệ nhị đệ tử Đại La ta, người ngoài nhìn vào tưởng rằng sư muội vô cùng may mắn, nhưng sư huynh lại hiểu được."

    "Sư muội những năm này hết xông cấm khu, lại nhập hung địa, không ngại hiểm trở tới Đông Hoang thuần giao, tới Tây Mạc hàng ma, không biết đã phải trải qua bao nhiêu lần sinh tử, mới đổi lại được thành tựu bây giờ, một gốc Kim Liên này, sư muội nói thật nhẹ nhàng, chỉ là ngẫu nhiên lấy được, nhưng hung hiểm trong đó, sư huynh mặc dù không biết được đầy đủ, nhưng cũng có thể đoán được một hai phần."

    "Cho nên sư huynh không muốn nhận, sư muội hãy tự mình dùng đi, vừa lúc Lang Gia Thánh Cảnh sắp mở ra, đối với sư muội mà nói, vật này càng thêm quan trọng, vả lại đối với ta, nó quả thật chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi."

    Lục Trường Sinh nói một phen, làm cho Tử Vân hai mắt rưng rưng.

    Tuy nàng cao ngạo lạnh diễm, nhưng chung quy vẫn là một nữ tử, mỗi một câu Lục Trường Sinh nói, đều xoáy vào tim gan.

    Đúng vậy a, người ngoài nhìn vào, mình sinh ra đã có dị tượng, phúc khí vô song, khí vận hùng hậu, nhưng thực tế thì sao?

    Mình đã bao lần gặp phải sinh tử trắc trở? Chịu đựng biết bao khổ sở mà thường nhân không cách nào thừa nhận?

    Thế nhân đều không nhìn thấy, cũng không muốn đi nhìn, bọn họ sẽ chỉ tin tưởng vào thứ trước mắt.

    Giờ này khắc này, Tử Vân triệt để không biết nói gì, khó mà khống chế cảm xúc.

    Nếu như trước đó, nàng chỉ là bị khí chất trên người Lục Trường Sinh thu hút, vậy bây giờ đã hoàn toàn khác.

    Thế gian cái gì khó tìm nhất?

    Tri kỷ là khó tìm nhất.

    Một người hiểu mình mới là khó tìm nhất.

    Nghĩ tới đây, Tử Vân thu hồi Ngũ Sắc Kim Liên, nàng hít sâu một hơi, không muốn để Lục Trường Sinh lại thấy được tư thái yếu đuối của mình, nàng không nói gì thêm.

    Mà là quay người rời đi, đồng thời thầm thề trong lòng.

    "Đợi ta lấy được cơ duyên, tất sẽ mang tới cho sư huynh Cửu Sắc Kim Liên trong truyền thuyết!"

    Nàng âm thầm thề, sau đó rời đi.

    Để lại Lục Trường Sinh đang một mặt mờ mịt.

    Sao nói đi liền đi rồi?

    Nói trở mặt liền trở mặt rồi?

    Có nhất thiết phải thẳng thắn như thế không?

    Này! Ta còn chưa nói hết mà.

    Ngũ Sắc Kim Liên rốt cục có đưa hay không?

    Này! Sư muội, ta không chảnh nữa, ta muốn mà, thứ này ta muốn đó.

    Lục Trường Sinh ngây ngốc, mình còn chưa nói hết lời, sao nàng đã đi rồi?

    Ngũ Sắc Kim Liên đó.

    Tuyệt thế thánh dược cố bổn bồi nguyên đó.

    Cứ như vậy bỏ lỡ cơ hội?

    A a a a a a!

    Ta già mồm làm cọng lông gì chứ?

    Này! Cô mau trở lại!

    Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên qua thế giới tiên hiệp, Lục Trường Sinh lại cảm thấy mình bất lực như vậy..

    Loại thánh vật vô thượng như Ngũ Sắc Kim Liên, cứ như vậy bỏ lỡ rồi.

    Hít sâu một hơi.

    Lục Trường Sinh nhìn theo Tử Vân sư muội dần rời đi, không biết nên nói cái gì.

    Bất quá đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn.

    Mặc dù tương đối kinh ngạc Tử Vân vì sao lại có Ngũ Sắc Kim Liên, nhưng đối với Lục Trường Sinh mà nói, đây không phải là chuyện gì quan trọng.

    Chuyện quan trọng trước mắt, chính là kế thừa chức vị Đại sư huynh này.

    Đã là đại sư huynh, nhân vật lãnh tụ của toàn bộ Đại La Thánh Địa, hiển nhiên chính mình phải có điểm nào đó không giống bình thường.

    Chỉ dựa vào đùa giỡn thủ đoạn khẳng định là không được.

    Mình nhất định phải lấy ra vài bản lĩnh thật, mới có thể phục chúng.

    Tu hành liền không cần suy nghĩ nhiều.

    Chỉ có thể tìm đường khác.

    Luyện đan!

    Ừm, không sai.

    Lục Trường Sinh hiện tại chỉ có thể đem hi vọng đặt ở luyện đan.

    Nếu có tạo nghệ nhất định ở phương diện luyện đan, vậy sẽ không nhục cái danh hào Đại sư huynh này.

    Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh không khỏi bắt đầu phấn chấn.

    Bất quá muốn trở thành một luyện đan sư hợp cách, nhất định phải có ba thứ.

    Dược liệu, đan lô, đan phương.

    Dược liệu là căn bản của hết thảy, mà đan lô là đạo cụ để luyện đan, về phần đan phương ở sau cùng, càng là thứ quan trọng nhất.

    Có ba thứ này, mới có thể nếm thử luyện đan.

    Vừa lúc, ba thứ này Đại La Thánh Địa đều có cả.

    Căn cứ theo nguyên tắc dễ trước khó sau, Lục Trường Sinh tay lấy ra hạc giấy, sau đó viết thứ mình muốn lên hạc giấy, sau đó ném hạc giấy lên trời, tự nhiên kế tiếp sẽ có người mang vật mình cần để lên hạc giấy, rồi lại đưa tới nơi này.

    Đây là một loại pháp thuật Tiên gia rất đơn giản, nhưng ở trong mắt Lục Trường Sinh, lại tràn đầy mới lạ.

    Sau nửa canh giờ.

    Một con hạc giấy to lớn phe phẩy hai cánh, chở theo một đống lớn thư tịch bay tới.

    Những thư tịch này đều là tư liệu có liên quan với luyện đan.

    Khi người ta say mê thứ gì thì thường quên cả trời đất.Sợ luyện ra đan dược ăn vào chết người, Lục Trường Sinh cảm thấy vẫn nên xem nhiều sách vào, miễn cho thật sự xảy ra chuyện ngoài ý liệu, tạo thành vết bẩn trong sơ yếu lí lịch của mình.

    « Tổng Cương Luyện Đan Thượng »

    « Tổng Cương Luyện Đan Hạ »

    « Mười năm luyện khí, trăm năm luyện đan »

    « Luyện đan là một môn học vấn không tầm thường »

    « Học được luyện đan thuật, sống cuộc đời thoải mái »

    « Chuyện cũ không thể không nói giữa ta và luyện đan »

    Thư tịch đủ loại thượng vàng hạ cám, nội dung đều là thượng đẳng, đáng tiếc trình độ đặt tên của tác giả quá cặn bã.

    Bất quá danh tự mặc dù vừa thô vừa cặn bã, nhưng nội dung lại rất tốt, Lục Trường Sinh nghiêm túc học tập.

    Không còn sản phẩm điện tử ở thế giới tiên hiệp, chỉ còn đọc sách là khiến người ta khoái hoạt.

    Giống như bây giờ, thời gian từng chút từng chút một trôi qua.

    Trong khoảng thời gian này, Lục Trường Sinh hoàn toàn chìm đắm vào luyện đan.

    Lúc đầu hắn nghĩ luyện đan chỉ là lấy ra dược liệu, sau đó dùng đan lô nấu thành dược dịch, cuối cùng ngưng tụ thành viên đan dược, đây chính là luyện đan.

    Nhưng không ngờ tới, luyện đan cần phải học rất nhiều thứ.

    Tuyệt đối không thể học được trong thời gian ngắn ngủi.

    Mà điểm làm cho Lục Trường Sinh cảm thấy hưng phấn nhất.

    Là luyện đan có chút tương tự với hóa học.

    Cùng một loại dược liệu, nhưng số năm khác biệt, thì có khả năng luyện chế ra đan dược có hiệu quả khác biệt.

    Trong thiên hạ, số lượng dược liệu đâu chỉ có hàng triệu hàng tỉ, mà đan phương chỉ có không đến 50 vạn loại, cái này mang ý nghĩa còn có rất nhiều loại đan dược đang chờ thế nhân phát hiện.

    Nếu như mình đánh bậy đánh bạ, không cẩn thận chế ra một loại đan dược cực phẩm nào đó, không chừng sẽ được lưu danh thiên cổ, đến lúc đó chẳng phải có thể dễ dàng ngồi vững vị trí Đại sư huynh sao.

    Kể từ đó.

    Lục Trường Sinh học tập luyện đan thuật như điên.

    Cứ như vậy, trong nháy mắt đã đến ngày cử hành Đại La thịnh hội.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21/7/20
    bachcusy thích bài này.
  2. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 6: Đại La Tiên Cung
    "Đại sư huynh, Đại La thịnh hội ngày mai sẽ cử hành, chưởng giáo bảo ngài trước tiên tới Đại La Cung, chuẩn bị một phen."

    Ngoài cửa, cũng không biết là đệ tử nào lên tiếng.

    Ở trong phòng, Lục Trường Sinh đang cau mày viết đan phương.

    Có điều cái gọi là đan phương này, hoàn toàn là do Lục Trường Sinh viết bừa ra.

    Viết đan phương không phải là một chuyện quá khó, bởi vì dược liệu phân theo ngũ hành, phối hợp ổn thỏa, thì đó chính là một loại đan phương, nhưng nếu muốn luyện chế ra đan phương không giống bình thường, thì cần phải tiến hành phối chế tinh vi.

    Cho nên ngắn ngủi không đến mười ngày, Lục Trường Sinh liền viết ra hơn mười loại đan phương khác biệt.

    Về phần có hiệu quả hay không thì không ai biết được, dù sao cũng còn chưa có luyện ra.

    "Đại sư huynh!"

    Tiếng gọi nhẹ kia lại vang lên lần nữa, làm cho Lục Trường Sinh khôi phục lại tinh thần.

    "Ừm."

    Nhàn nhạt đáp lại một chữ xong, Lục Trường Sinh liền đứng dậy, sau khi thư giãn gân cốt một phen, liền trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa.

    Đệ tử ở ngoài cửa cung kính vô cùng đứng ở đấy, sau khi Lục Trường Sinh đi tới, gã mới khẽ ngẩng đầu, ngay sau đó lộ ra thần sắc kinh động như gặp thiên nhân.

    Hiển nhiên lại là một nam nhân nông cạn.

    Đại La Cung tọa lạc tại vùng đất trung tâm của Đại La Thánh Địa, Hồng phong cũng cách Đại La Cung không quá xa, nhưng cũng phải mấy chục dặm, cho nên tự nhiên phải dùng pháp khí làm phương tiện giao thông kiểu như phi kiếm.

    Có điều tông môn đã an bài cho Lục Trường Sinh một loại phương tiện giao thông riêng, không phải phi kiếm, mà là thuyền ngọc, so với phi kiếm thì còn cao hơn một bậc.

    Đi lên thuyền ngọc, rất nhanh kiện pháp khí này bay lên không trung, không có tạp âm cũng không gây ô nhiễm, tốc độ cực nhanh, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy quá nhanh, ở trong thuyền ngọc có gắn trận pháp, ngăn cản gió thổi vào, lúc phi hành bình ổn vô cùng, để cho người ta có thể an tâm ngắm cảnh.

    Từ trên thuyền ngọc nhìn xuống.

    Đại La Thánh Địa khí phái huy hoàng, quỳnh lâu ngọc vũ, tử điện kim khuyết, các ngọn núi nổi lên bốn phía, giống như tinh bàn, cỏ cây tươi tốt, đích thật là thánh địa tiên môn.

    Tùy tiện chọn một chỗ, cũng có thể được bình chọn là thắng cảnh hàng đầu, thích hợp dưỡng lão cũng như dưỡng sinh.

    Mà nếu nói về hoành tráng nhất, khí phái nhất, tự nhiên phải là Đại La Cung.

    Đại La Cung không phải một tòa cung điện, mà là tổ hợp gồm mấy trăm tòa cung điện kết hợp lại, mỗi một miếng ngói đều dùng tài liệu quý hiếm là Ngũ Sắc Lưu Ly, ở dưới ánh mặt trời lấp lóe ngũ sắc quang mang, tiên hạc bay múa, cầu vồng xuất hiện bốn phía, đồng thời còn có tiếng tụng kinh cổ xưa, hiển lộ rõ ràng sự bất phàm của Đại La Cung.

    Ngẩng đầu nhìn lên, cho dù không học tập Vọng Khí thuật, cũng có thể nhìn thấy mây tía bên trên Đại La Cung, điều này đại biểu cho khí vận lớn vô thượng.

    Một trong thập đại thánh địa, quả nhiên danh bất hư truyền.

    Có điều giờ này khắc này, ở Đại La Cung xuất hiện rất nhiều thân ảnh, hết chạy Đông tới chạy Tây, các nơi giăng đèn kết hoa, lộ ra mười phần náo nhiệt.

    Ngày mai chính là Đại La thịnh hội, vì vậy lẽ tự nhiên cả môn phái đều bị tổng động viên.

    "Lần Đại La thịnh hội này có mời người ngoài không?"

    Trên thuyền ngọc, Lục Trường Sinh mở miệng hỏi thăm đệ tử trẻ tuổi sau lưng.

    Vị đệ tử kia sửng sốt một hồi, tựa hồ là không nghĩ tới Lục Trường Sinh sẽ chủ động bắt chuyện với gã, làm gã có chút không biết làm sao, nhưng rất nhanh gã đã lấy lại tinh thần nói: "Hồi bẩm Đại sư huynh, lần Đại La thịnh hội này chủ yếu là sắc phong sư huynh làm Đại sư huynh, cho nên cũng không có phát thiếp mời rộng rãi."

    "Không có mời người ngoài à?"

    Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày, nhưng lại không nói lời nào.

    Chỉ là trong lòng không khỏi suy tư.

    Cái kịch bản này không thích hợp nha.

    Theo lý thuyết mình được sắc phong làm Đại sư huynh, hẳn là phải mời chính đạo khắp thiên hạ tới cùng nhau chứng kiến, đến lúc đó liền sẽ có rất nhiều thanh niên tuấn kiệt giống mình.

    Đến lúc đó dựa theo kịch bản quen thuộc, trong số đó sẽ có mấy thiên kiêu tâm cao khí ngạo nhảy ra, dùng lời lẽ để sỉ nhục mình, lúc này hệ thống trong cơ thể mình hẳn là liền kích hoạt, cho dù không phải hệ thống, thì cũng sẽ thức tỉnh một lão gia gia nào đó, dù thế nào cũng sẽ tốt hơn tình huống bình thường méo có gì hot như bây giờ a?

    "Đại sư huynh xuất chúng như thế, có lẽ không cần bao nhiêu năm nữa, liền có thể đạt được phong hào Đại La Thánh tử, đến lúc đó thánh địa tất sẽ mời danh môn chính phái khắp thiên hạ đến đây tham dự Thánh tử đại hội."

    Đệ tử trẻ tuổi không biết trong đầu vị đại sư huynh này nghĩ gì, cho nên mới khờ khạo nói một câu chẳng liên quan.

    Mà cùng lúc đó, thuyền ngọc cũng đã tới Đại La Cung.

    "Đại sư huynh, mời!"

    Sư đệ trẻ tuổi mời Lục Trường Sinh xuống thuyền.

    "Đa tạ sư đệ, sư huynh cũng không có gì tốt để tặng cho ngươi, tấm đan phương này sư đệ hãy giữ lấy, phải nỗ lực cho tốt, ta thấy ngươi vẫn là đệ tử nội môn, cần biết 'Đường dài mênh mang lại thăm thẳm, phải tự lên xuống mà tìm tòi'. (Bài Ly Tao của Khuất Nguyên)

    Mấy ngày tới đây hắn cần phải xử lý chuyện Đại La thịnh hội, chuyện luyện đan chỉ có thể để sang một bên, mấy chục tấm đan phương trong tay cũng không biết nên xử lý như thế nào, vị sư đệ trước mắt này ngược lại là một nhân tuyển không tệ, để gã đi luyện thử xem sao, nếu như luyện ra đan tốt, vậy mọi chuyện đều tốt, nếu như luyện không ra...

    Thật có lỗi, sư đệ, ngươi và ta vốn không quen biết, vì sao phải cố lôi kéo quan hệ?

    Còn nếu đan dược luyện được gây ra chuyện.

    Vị sư đệ này, chính ngươi luyện đan không tốt, vì sao lại cưỡng ép vu oan giá họa cho ta? Người đâu, kéo hắn đi Diện Bích Nhai, diện bích ở đó mười năm.

    Hết thảy hậu quả Lục Trường Sinh đã nghĩ kỹ đối sách, tuy có chút vô sỉ, nhưng chỉ cần không dính vết nhơ, hết thảy liền tốt, dù sao với tên tuổi Đại sư huynh, hắn cũng khó có thể bị chất vấn.

    Tâm tư Lục Trường Sinh mười phần cổ quái, nhưng sư đệ tuổi trẻ thì khác, hắn vốn phụng mệnh đưa vị Đại sư huynh này tới đây, đồng thời cũng muốn tận mắt nhìn thấy nhân vật truyền kỳ này, chỉ là không hề nghĩ tới, vị đại sư huynh này vậy mà gần gũi như vậy, hơn nữa còn tặng cho mình một tấm đan phương.

    Càng trùng hợp là thời gian gần đây hắn cũng đang tự hỏi, có nên lựa chọn một môn tả đạo chi thuật để tu luyện hay không, bây giờ Lục Trường Sinh đưa tới đan phương, làm hắn không khỏi quyết tâm chọn lựa luyện đan.

    Lập tức, Vương Minh cảm kích vô cùng, mở miệng nói: "Đa tạ sư huynh ban thưởng đan phương, sư đệ nhất định sẽ không làm nhục danh hào của sư huynh."

    "Chớ có như thế, đã là tặng cho ngươi, vậy đan phương này chính là của ngươi, sư huynh lĩnh hội chính là đại đạo vô ngã, hết thảy danh lợi, đều chỉ là mây khói mà thôi, thế nhưng nếu như ngươi thật sự luyện ra đan tốt, nhớ kỹ phải báo cho sư huynh một tiếng, cũng coi như là một phần tạo hóa giữa hai ta."

    Kết thúc đối thoại, Lục Trường Sinh trực tiếp đi vào bên trong Đại La Cung.

    Bên ngoài Đại La Cung, từ dưới lên trên có một cây cầu tên là Đăng Thiên Thê, tạo thành từ cực phẩm Dương Chi Ngọc, loại linh ngọc này mười phần trân quý, tu sĩ tầm thường chẳng có nổi một khối, cũng chỉ có Đại La Thánh Địa mới dám sử dụng loại ngọc thạch này chế tạo thành 999 bậc thang lên trời.

    Bên cạnh thang trời hiện không người, nhưng ngày mai hai bên trái phải sẽ đứng đầy đệ tử nội môn để cử hành đại điển, vô cùng long trọng.

    999 bậc thang trời, nghe thì thật là oách, nhưng đi lên thì chẳng khác gì muốn cái mạng già của người ta.

    10 bậc thang là một trượng, 999 bậc thang đã tương đương với trăm trượng, cũng chính là độ cao 300 mét.

    Cũng may là Lục Trường Sinh đã có tu vi nhất định, mặc dù còn cùi bắp, nhưng ít nhất cũng không đến mức phải bò lết lên.

    Thế nhưng tới lúc Lục Trường Sinh đi lên Đăng Thiên Thê, cả người không khỏi phiền muộn.

    Trên Đăng Thiên Thê có lắp trận pháp kỳ lạ hạn chế pháp lực, hàm ý rất đơn giản, đó là nhất định phải tự mình từng bước một leo lên.

    "Chờ ta trở thành chưởng giáo, nhất định phải hủy bỏ cái quy củ mất nết này."

    Mặc dù ai oán trong lòng, nhưng khuôn mặt Lục Trường Sinh rất bình tĩnh, có phong phạm khó nói nên lời.

    Một thân bạch y, tựa như Trích Tiên giáng trần.

    Lúc này, gió lớn nổi lên, góc áo Lục Trường Sinh bị thổi bay phấp phới.

    Ước chừng gần nửa canh giờ sau, Lục Trường Sinh leo hết thang trời, nhưng quả thật cảm thấy rất mệt mỏi.

    "Đồ nhi!"

    Ngay tại lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên.

    Là tiếng của Thanh Vân đạo nhân.

    Còn chưa kịp nghỉ ngơi, Lục Trường Sinh không khỏi đưa ánh mắt nhìn lại.

    Bên trong đại điện có ba người đang đứng, đều là lão giả, giờ khắc này đang lấy tay vuốt chòm râu, mỉm cười mà nhìn mình.

    Chẳng biết vì sao, Lục Trường Sinh tự dưng muốn chửi thề.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21/7/20
    bachcusy thích bài này.
  3. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 7: Tiểu sư đệ Lưu Thanh Phong
    Cố nén ý niệm chửi thề.

    Lục Trường Sinh đi vào trong đại điện.

    Hắn đã quyết định, một khi mình lên làm chưởng giáo Đại La, cái Đăng Thiên Thê này tuyệt đối phải hủy, không hủy thì cũng phải thay đổi quy tắc, đi bộ lên đây thật sự là quá mệt mỏi.

    "Trường Sinh bái kiến sư tôn!"

    "Bái kiến Lưu Vân sư thúc!"

    "Bái kiến Bạch Vân sư thúc!"

    Đi vào bên trong đại điện, Lục Trường Sinh liền hành lễ chuẩn mực.

    "Tốt, tốt, tốt!"

    "Thanh Vân sư huynh, ngươi thu được một đồ nhi vô cùng tốt a, so với đồ nhi ta thu cách đây vài năm, không biết phải tốt hơn bao nhiêu lần, ài, chỉ tiếc mỹ ngọc bậc này lại bị ngươi lấy đi."

    Bạch Vân đạo nhân quả thực rất thích Lục Trường Sinh, cơ hồ mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ nói như vậy.

    "Lời này của ngươi không nên nói lung tung, nếu như bị đồ nhi của ngươi nghe được, phỏng chừng lại thương tâm, huống hồ cái gì mà đáng tiếc? Trường Sinh bái ta làm thầy chẳng lẽ còn sợ bị thiệt thòi?"

    Thanh Vân đạo nhân có một chút tức giận nói.

    Mà Lục Trường Sinh thì trầm mặc không nói, các trưởng bối tranh đấu, hắn không muốn tham gia, cũng tham gia không nổi, ngay cả giảng hòa cũng không muốn làm, tốt nhất là đánh nhau đi, như vậy trong lòng hắn mới có thể dễ chịu hơn một chút.

    "Được rồi, hai vị sư huynh, đừng đấu võ mồm nữa, vẫn là nên thương lượng chính sự trước thì hơn."

    Bạch Vân đạo nhân mở miệng, lão quả thật sợ hai người đánh nhau thật, nên vội vã vào giảng hòa.

    Nhắc tới chính sự, hai người mới chịu nghiêm túc hơn một chút.

    "Trường Sinh, ngày mai chính là đại điển thịnh hội, đến lúc đó vi sư sẽ ở trước mặt trên dưới môn phái, lập con làm Đại sư huynh, cho nên có một ít chuyện con phải làm thật tốt, chớ để xảy ra sai lầm gì."

    Thanh Vân đạo nhân nghiêm túc nói.

    "Đồ nhi đã hiểu."

    Lục Trường Sinh nhẹ gật đầu, Đại La thịnh hội không phải chuyện nhỏ, trong ngoài đều phải xử lý thật tốt, nếu để xuất hiện ra sai lầm gì, thì truyền ra ngoài chẳng phải sẽ làm cho người ta cười đến rụng răng sao.

    Chuyện của Thánh địa, đều không có phân chia lớn nhỏ, bất kỳ chuyện gì cũng cần nghiêm cẩn.

    "Thanh Phong."

    Thanh Vân đạo nhân gọi một tiếng.

    Rất nhanh, một người từ ngoài điện đi vào, tuổi tầm Diệp Nhiên, tướng mạo thanh tú, mà tu vi cũng không cạn, mặc bạch bào thêu hình Kỳ Lân, rõ ràng là đệ tử hạch tâm của Đại La.

    Đệ tử hạch tâm mà trẻ tuổi như vậy, hiển nhiên là nhị đại (Con ông cháu cha).

    "Trường Sinh, đây là Thanh Phong sư đệ của con, phụ thân nó là đường chủ Ngự Kiếm Đường, tuổi tác tương đối nhỏ, các hạng mục công việc trong thịnh hội ngày mai, Thanh Phong sẽ nói cho con nghe từng cái một, con chỉ cần đi theo Thanh Phong là được."

    Thanh Vân đạo nhân mở miệng giới thiệu.

    Lục Trường Sinh nhẹ gật đầu.

    "Bái kiến Trường Sinh sư huynh."

    Thanh Phong nhìn thoáng qua Lục Trường Sinh, sau đó lập tức khom người hành lễ.

    "Chớ có khách khí như thế." Lục Trường Sinh vội vàng đỡ Thanh Phong lên, dù sao đều là nhị đại cả, trước tiên tạo quan hệ tốt chung quy sẽ không sai.

    Thanh Phong tâm tư đơn thuần, khi nhìn thấy Lục Trường Sinh thì trong lòng chấn kinh vạn phần, tựa như nhìn thấy tiên nhân, mà càng không nghĩ tới, là Lục Trường Sinh vậy mà hiền hoà như thế, làm hắn kinh ngạc không thôi, đồng thời cũng hổ thẹn không bằng.

    Nghĩ tới bản thân mình vì có phụ thân làm đường chủ, được người ta tán dương vài câu đã có chút lâng lâng, nếu so với vị sư huynh này, thật đúng là cách biệt một trời một vực.

    Lưu Thanh Phong tràn đầy hổ thẹn, trong lòng tự giễu không ngừng, nhưng mà Lục Trường Sinh cũng không biết Lưu Thanh Phong đang suy nghĩ gì, hắn ngược lại cảm thấy Lưu Thanh Phong nhìn khá thuận mắt.

    Tuổi còn trẻ, tu vi không cạn, tướng mạo thanh tú, tựa như mấy đứa shota kiếp trước, quan trọng nhất là, phụ thân của nó là đường chủ Ngự Kiếm Đường, nếu ngày sau muốn học tập ngự kiếm, thì cũng có thể đi cửa sau, bớt đi rất nhiều phiền phức.

    "Thanh Phong à, ngươi cần phải hảo hảo học tập vị Đại sư huynh của ngươi một chút, phụ thân của ngươi bỏ ra cái giá lớn như vậy, chính là để ngươi đi theo Trường Sinh học hỏi này nọ, cần phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được đùa nghịch mấy trò trẻ con như trước, biết không?"

    Thanh Vân đạo nhân mở miệng, dặn dò vị tiểu sư đệ này.

    "Mấy trò trẻ con? Thanh Phong sư đệ trước đó từng làm gì sao?"

    Lục Trường Sinh có chút hiếu kỳ.

    Hắn nói ra lời này, Lưu Thanh Phong không khỏi cúi thấp đầu, có vẻ là hơi xấu hổ.

    "Vài ngày trước, phó chưởng giáo Nhật Nguyệt Kiếm Phái có tới một chuyến gặp cha nó, muốn bàn luận về hôn ước, kết quả Thanh Phong và con bé kia gặp mặt một lần, vậy mà không giải quyết được gì, con bé kia liền trở về nói với cha, dù có gả cho một khúc gỗ, cũng sẽ không gả cho nó, ha ha ha ha ha!"

    Bạch Vân đạo nhân cười ha ha, không để ý chút nào tới vẻ mặt xấu hổ của Lưu Thanh Phong.

    Lục Trường Sinh có chút kinh ngạc, bộ dáng Lưu Thanh Phong cũng không tệ, thanh tú sạch sẽ, hơn nữa tu vi không cạn, vậy mà đi xem mắt thất bại?

    Nhưng mà đi xem mắt sớm như vậy có thích hợp sao?

    "Bạch Vân sư thúc, nào có khoa trương như ngài nói, đơn giản chỉ là tính cách không hợp thôi."

    Lưu Thanh Phong nhịn không được tự giải thích một câu.

    Nhưng mấy lão kia hiển nhiên không quan tâm tới cảm thụ của Lưu Thanh Phong, nhao nhao cười lớn.

    "Tốt rồi, ngươi cùng sư huynh rời khỏi đây đi, các hạng mục công việc của đại điển tuyệt đối không được phạm sai lầm."

    Thanh Vân đạo nhân nói một câu.

    "Sư phụ, còn có chuyện gì khác không?"

    Lục Trường Sinh mở miệng hỏi.

    "Không có."

    Thanh Vân đạo nhân nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, sau đó đưa ra câu trả lời chắc chắn.

    Điều này làm Lục Trường Sinh rất buồn bực, chỉ có chuyện này mà cũng bắt mình leo cầu thang?

    "Nếu chuyện chỉ có vậy, sao không để Thanh Phong sư đệ trực tiếp tới tìm con?"

    Lục Trường Sinh nhịn không được hỏi.

    Lời này vừa ra, Thanh Vân đạo nhân không khỏi sững sờ, cẩn thận suy nghĩ một phen, sau đó nhìn về phía Lục Trường Sinh nói: "Con nói có lý, không hổ là đồ nhi của ta, còn thông minh hơn cả vi sư."

    Rất hiển nhiên, Thanh Vân đạo nhân quả thật không nghĩ tới, nghe Lục Trường Sinh nói một câu như vậy, liền không khỏi tán thưởng.

    "Đúng vậy, Trường Sinh thật là thông minh."

    "Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ tương lai Trường Sinh thật sự có thể sẽ ngộ ra đại đạo, phi thăng Tiên giới."

    Lưu Vân sư thúc và Bạch Vân sư thúc cũng không khỏi tán thưởng.

    Nhưng loại tán thưởng này lại không thể để cho Lục Trường Sinh cảm giác vui vẻ nào.

    Thở dài trong lòng.

    Lục Trường Sinh dẫn Lưu Thanh Phong rời đi.

    Sau khi ra khỏi đại điện, Lưu Thanh Phong nhìn bộ dáng rầu rĩ không vui của Lục Trường Sinh, không khỏi hỏi: "Đại sư huynh, mấy người Hà sư thúc tán dương huynh như thế, sao huynh lại có vẻ không vui chút nào?"

    Nghe được câu hỏi của Lưu Thanh Phong.

    Lục Trường Sinh càng trở nên trầm mặc, hắn không biết trả lời như thế nào.

    Chỉ có thể thở dài một hơi.

    Thấy sư huynh không trả lời, Lưu Thanh Phong cũng không truy vấn tiếp.

    Đợi sau khi xuống khỏi thang trời.

    Lục Trường Sinh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh giữa hai người.

    "Chuyện xem mắt của đệ và cô gái kia, là do nàng không nguyện ý hay là đệ không nguyện ý?"

    "Cái đó sao tính là xem mắt được, chỉ là gặp mặt một lần thôi, có thể là do tính cách không hợp, nói chung nàng cũng không thích đệ."

    "Vậy đệ cảm thấy nàng như thế nào?"

    "Cũng tạm được, chỉ là không rõ vì sao nàng không có cảm tình gì với đệ."

    "Đệ đã nói chuyện phụ thân đệ là đường chủ Ngự Kiếm Đường chưa?"

    "Không đề cập tới, nhưng nàng hẳn là biết, huống hồ loại chuyện này, nhắc đến phụ mẫu làm gì?"

    "Ừm! Thế nàng có hỏi đệ trong nhà có mấy gian phòng không?"

    "Không hỏi."

    Thanh Phong tiểu sư đệ thành thật trả lời, lập tức Lục Trường Sinh lộ ra cái vẻ ta đã hiểu, làm cho vị tiểu sư đệ này sinh lòng hiếu kì.

    "Sư huynh biết nguyên nhân nàng không thích ta rồi sao?"

    Lưu Thanh Phong không nhịn được hỏi.

    "Hiểu một chút, nhưng không hiểu hết."

    Lục Trường Sinh lộ ra vẻ hơi cao thâm mạt trắc.

    "Khẩn cầu sư huynh giải đáp nghi hoặc."

    Tiểu sư đệ triệt để bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

    "Ngươi tuổi còn nhỏ, nói cũng không hiểu, dù hiểu cũng không rõ, vẫn là không nói thì tốt hơn."

    Lục Trường Sinh tùy ý nói.

    "Vâng!" Thanh Phong sư đệ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không gặng hỏi nữa.

    Cứ như vậy, hai người một trước một sau, đi về hướng Hồng phong.

    Mặt trời chiều ngả về tây, ánh sáng xán lạn rọi xuống lên người Lục Trường Sinh, làm hắn như được bao quanh bởi một tầng tiên ý khó tả thành lời, một bộ bạch y, cũng tạo ra đạo vận huyền bí, nhất cử nhất động, cứ như Trích Tiên hạ phàm.

    Nhất là khi trầm mặc không nói, một đôi mắt cứ như ẩn chứa tinh hoa vũ trụ.

    Làm cho người ta không khỏi hiện lên một ý niệm trong đầu, có lẽ dáng vẻ tiên nhân chính là như thế nha.

    Lại qua thật lâu.

    Thanh âm của Lục Trường Sinh lần nữa đánh vỡ yên tĩnh.

    "Vậy nhà đệ có mấy mẩu đất?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 21/7/20
    bachcusy thích bài này.
  4. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 8: Các ngươi biết sư huynh cảnh giới gì không?
    Hồng phong.

    Lục Trường Sinh mười phần nghiêm túc tiếp tục nghiên cứu đan phương.

    Mà Thanh Phong tiểu sư đệ ở bên cạnh thì lấy ra một quyển sách, nói cho Lục Trường Sinh biết những việc ngày mai cần phải làm.

    "Đại sư huynh, giờ Tý ngày mai, huynh phải bắt đầu tắm rửa thay quần áo."

    "Giờ Sửu phải đốt hương cầu nguyện."

    "Giờ Dần và giờ Mão thì phải tĩnh tâm tĩnh dưỡng trong Đại La Cung."

    "Đến giờ Thìn, Đại sư huynh phải rời khỏi Đại La Tiên Cung, tiến về Tế Thiên Điện để tế bái thiên địa."

    "Giờ Tỵ, chưởng giáo sẽ ở trước mặt trên dưới tông môn, lập sư huynh làm Đại sư huynh đầu tiên của Đại La Thánh Địa."

    "Cuối cùng chính là buổi trưa, sau khi sư huynh nhận được các loại ban thưởng, sẽ đàm luận đạo tâm cùng các đệ tử, cuối cùng đại điển kết thúc."

    Thanh Phong đem hết an bài ngày mai nói cho Lục Trường Sinh nghe.

    Tất cả an bài đều không có vấn đề gì, chỉ có cái chuyện cuối cùng, là làm Lục Trường Sinh phải dừng quá trình nghiên cứu lại.

    "Đàm luận đạo tâm?"

    Lục Trường Sinh đưa mắt nhìn về phía tiểu sư đệ.

    Thanh Phong lập tức giải đáp: "Chính là đàm luận một chút cách nhìn của sư huynh đối với đạo pháp, nói cách khác chính là một ít tâm đắc tu luyện, hoặc là kể một vài chuyện khích lệ các đệ tử là đủ."

    Tâm đắc tu luyện? Đàm luận đạo pháp?

    Rất không may, cái này đã chạm đến điểm mù tri thức của Lục Trường Sinh.

    Dù sao hao phí tới ba năm mới đột phá Luyện Khí cảnh, đã khiến lòng tin của Lục Trường Sinh bị đả kích, đàm luận đạo pháp hiển nhiên là tự tìm đường chết.

    "Thanh Phong, đệ bây giờ là cảnh giới gì?"

    Lục Trường Sinh không trả lời thẳng vấn đề này, miễn cho tiểu sư đệ này nổi lên lòng nghi ngờ, chỉ là tò mò hỏi một câu.

    "Hồi bẩm sư huynh, sư đệ bất tài, vài ngày trước mới vừa vặn Kết Đan."

    Thanh Phong tiểu sư đệ một mặt xấu hổ nói.

    Nhưng ở trong mắt Lục Trường Sinh, đây lại là trang bức vô hình.

    "Kết Đan cảnh? Ngươi mấy tuổi bắt đầu tu luyện?"

    Lục Trường Sinh tiếp tục hỏi.

    "7 tuổi, năm nay đệ 17, cũng đã được mười năm rồi, tốc độ tu luyện như vậy đem so với sư huynh, làm đệ cảm thấy thật xấu hổ."

    Thanh Phong tiểu sư đệ càng thêm hổ thẹn nói.

    Giờ khắc này, Lục Trường Sinh không khỏi càng thêm phiền muộn.

    "Sư huynh không bằng ngươi nha."

    Lục Trường Sinh nhịn không được thở dài.

    Nhưng mà Thanh Phong sư đệ lập tức lắc đầu nói: "Đại sư huynh nói quá lời, Đại sư huynh mới gia nhập Đại La Thánh Địa ba năm, tu vi đã cao thâm mạt trắc như thế, sư đệ đã khó có thể nhìn thấu cảnh giới của sư huynh, chỉ sợ huynh đã là Kim Đan cảnh rồi, sư đệ quả thực không bằng."

    Thanh Phong sư đệ nói như thế, liền làm Lục Trường Sinh kinh ngạc.

    "Đệ không cách nào nhìn thấu cảnh giới của ta?"

    Lục Trường Sinh quả thực rất kinh ngạc, trên mặt lý thuyết, tu sĩ cảnh giới cao phải rất dễ dàng phát giác tu vi của tu sĩ cảnh giới thấp, nhưng Thanh Phong sư đệ vậy mà nhìn không thấu cảnh giới của mình?

    "Đúng vậy a, cảnh giới của sư huynh thật cao thâm, nói tới cũng không sợ sư huynh cười, hôm nay vừa mới gặp huynh, đệ đã quan sát sư huynh một hồi lâu, lại phát hiện bất luận thế nào cũng không thể nhìn rõ cảnh giới của sư huynh, sư đệ đã từng học Vọng khí thuật, chỉ cảm thấy sư huynh có tam hoa tụ đỉnh, được khí vận gia trì, nghĩ đến cho dù sư huynh đã tới Kết Anh cảnh, sư đệ cũng không cảm thấy kinh ngạc."

    Thanh Phong tiểu sư đệ vẻ mặt đầy nghiêm túc nói, Lục Trường Sinh nhìn kỹ lại, thấy đối phương thật đúng là không có một chút bộ dáng a dua nịnh hót nào, tựa hồ thật sự không cách nào nhìn thấu tu vi của mình.

    "Chẳng lẽ tâm pháp sư phụ dạy cho ta có hiệu quả thần kỳ? Nhờ nó nên người khác không cách nào nhìn thấu cảnh giới của ta?"

    Cẩn thận suy nghĩ, Lục Trường Sinh không khỏi vui mừng trong lòng.

    Nếu người khác không cách nào nhìn thấu cảnh giới của mình, vậy chẳng phải mình có thể giả heo ăn thịt hổ sao, à, không đúng, phải là giả hổ ăn thịt heo.

    "Sư huynh, sư đệ cả gan hỏi một câu, bây giờ sư huynh đang ở cảnh giới gì?"

    Rất nhanh, Thanh Phong không kìm được lòng hiếu kì, cắn răng hỏi một câu.

    Nghe được câu hỏi này của tiểu sư đệ, Lục Trường Sinh lập tức ra vẻ thần bí nói: "Cảnh giới là chuyện nhạy cảm, thường sẽ không nói cho người khác biết, nhưng sư huynh tính tình thoải mái, cho nên sẽ tiết lộ cho đệ, bất quá đệ chớ có truyền loạn ra ngoài, biết chưa?"

    Lục Trường Sinh lộ ra vẻ rất thần bí.

    Thanh Phong lập tức gật gật đầu, vẻ mặt đầy ngay thẳng nói: "Sư huynh, Thanh Phong đệ có tiếng là kín miệng, đừng nói là người ngoài, dù là phụ thân hỏi đệ, đệ cũng sẽ không nói nửa chữ."

    "Tốt! Kỳ thật sư huynh đã đột phá Nguyên Anh cảnh rồi."

    Nếu đã không thấy được cảnh giới của ta, vậy đừng trách Lục Trường Sinh này chém gió tung nóc.

    Quả nhiên, vừa nói xong, Thanh Phong lập tức cảm thấy khiếp sợ vạn phần.

    "Nguyên... Nguyên... Nguyên Anh?" Thanh Phong triệt để ngây ngẩn cả người.

    Tu tiên rất khó, khó như lên trời, nó 7 tuổi bắt đầu tu luyện, tốn thời gian 10 năm mới Kết Đan, nghe thì hời hợt, nhưng trên thực tế không biết đã phải trả giá lớn bao nhiêu, từ khi sinh ra đã được ngâm trong ao linh dược, chỗ ngủ cũng bố trí Tụ Linh Trận, có thể nói trước 7 tuổi đã được đặt xuống căn cơ hùng hậu.

    Cho nên mới có thể hoàn thành Kết Đan trong mười năm, số lượng thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược bị tiêu hao, đã đủ để cho 10 người ngưng tụ Kim Đan.

    Thật không nghĩ tới, Lục Trường Sinh tu luyện 3 năm đã đột phá đến Nguyên Anh cảnh.

    Tốc độ này.... Không khỏi cũng quá nhanh đi.

    Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của tiểu sư đệ, Lục Trường Sinh rất thoải mái trong lòng, đồng thời tiện tay xoa đầu Thanh Phong, mỉm cười nói: "Tiểu sư đệ cũng đừng nản chí, trên đời này thiên ngoại hữu thiên, sơn ngoại hữu sơn, ba năm đột phá Nguyên Anh nghe có vẻ thần tốc, nhưng phóng mắt khắp thế gian, từ xưa đến nay có biết bao nhiêu tuyệt thế thiên kiêu mạnh hơn sư huynh, cho nên chúng ta phải luôn phải có một cái tâm khiêm tốn, như vậy mới có thể càng chạy càng xa trên đại đạo tu tiên, biết chưa?"

    "Đa tạ sư huynh dạy bảo."

    Thanh Phong vô cùng nghiêm túc nói, chỉ là không biết vì sao, Lục Trường Sinh mỉm cười xoa đầu mình như vậy, lại mang đến cho mình một loại cảm giác không nói nên lời.

    Chỉ là vì gặp phải đả kích, nên Thanh Phong không còn suy nghĩ nhiều.

    Bất quá vẻ thất lạc trong mắt Thanh Phong không cách nào che lấp, hiển nhiên đích xác đã bị đả kích rất nặng.

    Lục Trường Sinh thì tâm tình rất vui vẻ.

    Đả kích lòng tin của thiên tài, đích thật là một chuyện làm cho người ta vui sướng.

    "Sư huynh, đệ còn một ít chuyện cần xử lý, sư đệ đi trước nhé, chờ xử lý xong sẽ đến tìm sư huynh sau."

    Xem ra Thanh Phong tiểu sư đệ quả thật đã bị đả kích lòng tin rất nặng.

    "Đi đi."

    Lục Trường Sinh nhẹ gật đầu, tâm tình của hắn rất vui sướng, không, là cực kỳ vui sướng.

    Rất nhanh.

    Lưu Thanh Phong liền rời đi Hồng phong.

    Nó một thân một mình hạ sơn, khuôn mặt có vẻ ưu sầu không cách nào che giấu.

    Cho tới nay, Lưu Thanh Phong luôn cho rằng tư chất của mình vô cùng tốt, tuy có khả năng không sánh bằng những thiên kiêu vang danh kim cổ kia, nhưng ít ra đặt ở đương thời, cũng coi như là số một số hai.

    Toàn bộ Đại La Thánh Địa, chí ít nó có thể xếp vào 5 vị trí đầu.

    Nhưng chưa từng nghĩ tới, vị đại sư huynh kia của mình vậy mà kinh khủng như thế.

    Ba năm Nguyên Anh!

    Ba năm đã là Nguyên Anh đó.

    Năm thứ ba mình tu hành hình như mới miễn cưỡng Trúc Cơ.

    Vị sư huynh này đã đột phá Nguyên Anh.

    Người so với người, quả thực là muốn tức chết mà.

    Nó rất thất vọng, đi về phía nhà mình.

    Nói là có việc, kỳ thật chỉ là muốn giải sầu một chút.

    Nhưng mà, đúng lúc này, một thanh âm bỗng nhiên vang lên.

    "Thanh Phong!"

    Thanh âm rất quen thuộc, Lưu Thanh Phong nhìn lại.

    Là người quen.

    "Lý Chương!"

    Lưu Thanh Phong khẽ nhíu mày, Lý Chương này là kình địch từ nhỏ đến lớn của nó, phụ thân là đường chủ Đan Dược Đường, cho nên cũng coi như là nhà quyền quý trong Đại La, hơn nữa còn một mực minh tranh ám đấu với mình, chính là để tranh đoạt danh hiệu đệ nhất nhân trong thế hệ tân sinh của Đại La.

    "Sao vậy?"

    Tâm tình Lưu Thanh Phong vốn không tốt, lại gặp phải kình địch, tự nhiên ngữ khí cũng không tốt.

    "Không có gì, chỉ là nghe phụ thân ta nói, ngươi bây giờ đi theo vị Đại sư huynh kia học tập đạo pháp, việc này là thật hay giả đó?"

    Lý Chương mở miệng hỏi.

    "Tự nhiên là thật!"

    Lưu Thanh Phong tức giận hồi đáp.

    "Ồ, vậy trước tiên chúc mừng ngươi, bất quá vị Đại sư huynh kia nghe nói mới vừa vào tông môn ba năm, tu vi không sâu, ngươi đi theo hắn, thì học được cái gì? Ta nói cho ngươi biết, ta mặc dù Kết Đan muộn hơn ngươi nửa năm, nhưng phụ thân ta đã luyện ra Tam Khiếu Kim Đan, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng 10 năm ta chắc chắn sẽ bước vào Kim Đan cảnh."

    Trong giọng nói của Lý Chương tràn đầy vẻ khoe khoang.

    "Hừ! Ngu muội vô tri." Lưu Thanh Phong cười lạnh, ánh mắt nhìn về Lý Chương tràn đầy xem thường.

    Loại vẻ mặt này, làm Lý Chương vô cùng khó chịu.

    "Ngươi nói ai ngu muội vô tri?"

    Lý Chương tiến về phía trước một bước, thân thể rung động ông ông, ánh mắt bất thiện.

    "Ta nói ngươi ngu muội vô tri đó."

    Lưu Thanh Phong không sợ chút nào, trực tiếp mắng.

    "Lưu Thanh Phong nhà ngươi giỏi lắm, ngươi hôm nay mà nói không ra nguyên do, thì đừng mong bình yên qua trước mặt ta."

    Lý Chương cũng là tính tình nóng nảy, không chịu được mắng to.

    Nhưng mà Lưu Thanh Phong lắc đầu, nhìn về phía Lý Chương nói: "Ngươi mới vừa nói, Đại sư huynh nhập môn ba năm, tu vi không sâu, có đúng hay không?"

    "Đúng!" Lý Chương gật đầu, lời này đích thật là hắn nói.

    "Vậy ngươi không phải ngu muội vô tri thì là cái gì?"

    Lưu Thanh Phong tiếp tục mỉa mai!

    Lần này Lý Chương không khỏi biến đổi sắc mặt, suy nghĩ cẩn thận.

    Hắn mặc dù là nhị đại, hơn nữa trẻ tuổi nóng tính, nhưng không có ngốc nha, đến lúc này còn nghe không hiểu lời Lưu Thanh Phong nói, thì có thể đi chết được rồi.

    "Có tin tức gì sao? Mau nói, mau nói!"

    Lý Chương lập tức thu liễm nộ khí, vội vàng hỏi thăm Lưu Thanh Phong.

    Mà Lưu Thanh Phong nhìn về phía Lý Chương, ngay sau đó lại hạ giọng nói: "Muốn ta nói cũng được, nhưng ngươi không thể truyền loạn ra ngoài, nếu không phụ thân ta tuyệt đối không tha cho ta!"

    Lời này vừa ra, trong nháy mắt Lý Chương liền lên tinh thần, tức giận vừa nãy tan thành mây khói, thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ.

    "Lại đây!"

    Lưu Thanh Phong hô một tiếng.

    Lý Chương lập tức tới gần.

    Rất nhanh, Lưu Thanh Phong xoa đầu Lý Chương, nghiêm túc vô cùng nói: "Đại sư huynh tuy mới nhập môn ba năm, nhưng tu vi đã tới Hóa Thần cảnh, ta hôm nay tiến vào Đại La Cung, nghe được chưởng giáo và các trưởng lão nghị luận, Đại sư huynh rất có thể trong vòng trăm năm nữa, phi thăng tiên giới!"

    "Cái gì!"

    Lý Chương trong nháy mắt thất sắc, bởi vì xuất thân không tầm thường, cho nên Lý Chương càng rõ ràng Hóa Thần là khái niệm gì.

    "Chuyện này không có khả năng!"

    Lý Chương nhịn không được mở miệng, trực tiếp phủ quyết.

    Nhưng ngay sau đó, Lưu Thanh Phong tiếp tục xoa đầu Lý Chương, cười lạnh nói: "Không có khả năng? Ngươi gặp qua Đại sư huynh chưa? Nếu như ngươi đã từng gặp Đại sư huynh, ngươi sẽ biết chuyện này thật ra rất là bình thường, hơn nữa ta hỏi ngươi, vì sao Tử Vân sư tỷ lại một lòng một dạ với Đại sư huynh? Chỉ bởi vì tướng mạo sao? Thế giới tu tiên, thực lực vi tôn, người mà tuyệt thế nữ tử như Tử Vân sư tỷ có thể nhìn trúng, sẽ là nam nhân bình thường sao? Ngươi tự suy nghĩ cho kỹ đi, còn nữa, không được loạn truyền bậy bạ, nếu không để cha ta biết, khẳng định sẽ đánh ta."

    Lưu Thanh Phong cực kỳ nghiêm túc nói, nửa câu cuối tràn đầy uy hiếp cùng cảnh cáo.

    Giờ khắc này, chẳng biết vì sao, Lý Chương nhìn thấy biểu lộ của Lưu Thanh Phong, vậy mà bắt đầu tin tưởng.

    Bất quá... Nói tới nói lui, vì sao ngươi cứ một mực xoa đầu ta?

    Lý Chương cảm thấy một chút là lạ.

    Mà Lưu Thanh Phong cũng không biết vì sao mình muốn xoa đầu Lý Chương, chỉ là vì sư huynh hồi nãy cũng xoa đầu mình như vậy, nên hắn học theo.

    "Tốt, ta còn có chuyện khác cần xử lý, ngươi tuyệt đối không được loạn truyền ra ngoài."

    Dặn dò một câu xong.

    Lưu Thanh Phong liền rời khỏi nơi này.

    A.

    Không biết tại sao, nhìn thấy vẻ mặt này của Lý Chương.

    Lưu Thanh Phong cảm thấy rất vui vẻ.

    A.

    Tâm tình thoải mái lên nhiều.

    A.

    Sảng khoái a.

    Mà một nén hương sau.

    Lý Chương xuất hiện tại học cung Đại La.

    Hắn một mặt thần thần bí bí, đi tới học cung, lôi kéo mấy vị hảo hữu, hết sức kích động và vô cùng thần bí nói.

    "Đại sự! Đại sự!"

    "Các ngươi có biết, vị Đại sư huynh kia cảnh giới là gì không?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/20
    bachcusy thích bài này.
  5. mafia777

    mafia777 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/9/12
    Bài viết:
    1,046
    Được thích:
    1,465
    Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot
    Tác giả: Hắc Dạ Di Thiên
    Dịch: mafia777

    Chương 9: Đại sư huynh ngày mai sẽ phi thăng đó!
    Đại La học cung.

    Có thể ở nơi này nghe giảng đều là đệ tử kiệt xuất trong Đại La, mà hết một nửa đều là đám nhị đại, gia cảnh giàu có, có thể nói toàn người nổi bật.

    Lý Chương xuất hiện, làm cho đám người hiếu kì.

    "Đại sư huynh? Vị Đại sư huynh kia á?"

    "Là vị Đại sư huynh nào?"

    "Cảnh giới gì, nói nhanh lên một chút."

    "Có thể là cảnh giới gì chứ? Hơn được cảnh giới Ngạo Tuyết sư huynh sao?"

    "Hắn mới nhập môn ba năm, có thể có cảnh giới gì chứ?"

    Các đệ tử nhao nhao mở miệng, Lý Chương nói tới chuyện này, làm mọi người đều cảm thấy vô cùng hiếu kì.

    "Hừ, các ngươi đều là ếch ngồi đáy giếng."

    Lý Chương mở miệng, mỉa mai đám người kia.

    "Hắc, Lý Chương, lời này của ngươi là có ý gì? Ta chẳng lẽ nói sai rồi sao? Nhập môn ba năm, cho dù lợi hại hơn nữa, phỏng chừng nhiều nhất cũng mới Kết Đan đi?"

    "Ta cảm thấy Kết Đan cũng chưa chắc tới!"

    "Vậy cũng không nhất định, các ngươi vẫn chưa nhìn thấy tư thái của vị sư huynh kia, ta cảm thấy vị Đại sư huynh kia khẳng định có tu vi cao thâm."

    "Đúng đúng đúng, các ngươi chính là hâm mộ ghen tị, ta cùng Hồng Nhu muội muội từng may mắn gặp vị Đại sư huynh kia một lần, tựa như Trích Tiên, tư chất vô song, là nhân vật tài hoa tuyệt đại."

    "Rốt cuộc là cảnh giới gì? Tông chủ Thiên Cơ Tông từng nói qua, vị sư huynh kia của chúng ta là người có tư chất mạnh nhất Tu Tiên Giới từ xưa tới nay, Kết Đan hẳn là không đến, phỏng chừng là Kim Đan nha?"

    Đám người nghị luận, có người xem thường, có người lại cảm thấy cao thâm mạt trắc.

    "Rốt cuộc là cảnh giới gì nha, ngươi mau nói đi, cứ mãi úp úp mở mở làm gì?"

    Có người không nhịn được hỏi, hiển nhiên đã bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

    Thấy đám người gấp gáp không muốn chờ đợi như thế, Lý Chương liền hạ giọng nói.

    "Ta nói cho các ngươi biết, chuyện này là ta nghe được từ phụ thân, các ngươi nhất định, nhất định, nhất định phải bảo mật, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, nếu không phụ thân ta khẳng định sẽ tìm ta đánh một trận, biết không?"

    Lý Chương lộ vẻ mười phần thần bí, lúc đầu hắn định nói là Lưu Thanh Phong kể, nhưng ngẫm lại, mọi người đều biết mình và Lưu Thanh Phong là kình địch, nên nếu nói tin tức mình nghe lại được từ Lưu Thanh Phong, thì có chút mất mặt, dứt khoát liền nói là cha mình kể.

    Như vậy mới càng thêm chân thực.

    "Yên tâm, yên tâm đi, chúng ta chắc chắn sẽ không nói!"

    "Ngươi yên tâm, chúng ta nhân phẩm thế nào ngươi còn không biết sao?"

    "Ngươi trực tiếp nói đi, sao cứ phải thần thần bí bí như thế?"

    Đám người mặt ngoài không quan tâm, nhưng trong lòng thì hiếu kỳ hơn ai hết.

    "Vậy để ta nói cho các ngươi biết, vị Đại sư huynh kia, cảnh giới đã đột phá tới Phân Thần rồi."

    Lý Chương vẻ mặt nghiêm túc nói.

    "Uzz! Phân Thần?"

    "Phân Thần cảnh?"

    "Chuyện này không có khả năng nha?"

    "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"

    "Hắn mới nhập môn ba năm, vậy mà tới Phân Thần?"

    "Ngươi gạt ta à?"

    "Lý Chương, trò đùa này của ngươi không buồn cười chút nào."

    "Phân Thần cảnh? Đại sư huynh thật lợi hại a."

    "Vậy mà lại là Phân Thần cảnh, Đại sư huynh thật quá lợi hại."

    "Ta đã nói mà, trách không được có thể được tông chủ Thiên Cơ Tông gọi là đệ nhất thiên kiêu Tu Tiên Giới, quả nhiên là danh bất hư truyền."

    Ở trong học cung, phần lớn người trực tiếp không tin, đều là nam tử, mà cũng có một bộ phận tin tưởng, thì phần lớn đều là là nữ tử.

    "Không tin? Ài, cho nên mới nói các ngươi là ếch ngồi đáy giếng."

    Lý Chương trực tiếp châm chọc, đồng thời lại tiếp tục mở miệng nói: "Ta vô duyên vô cớ lừa các ngươi làm gì? Hơn nữa đây là do chính miệng phụ thân nói với ta, còn nữa, để ta hỏi đám người các ngươi mấy vấn đề."

    "Đầu tiên, chưởng giáo pháp lực vô biên, rất có thể sắp phi thăng rồi, người như vậy đã trải qua thương hải tang điền, đối mặt vô số sóng to gió lớn, vì sao còn muốn thu Đại sư huynh làm đồ đệ?"

    "Kế tiếp, ngày hôm đó có rất nhiều cường giả các thánh địa khác đều muốn thu vị Đại sư huynh kia làm đồ đệ, các ngươi chẳng lẽ không biết sao?"

    "Trọng yếu nhất là, tông chủ Thiên Cơ Tông dám nói ra lời như vậy, các ngươi sao không chịu suy nghĩ xem, trong đó có huyền ảo gì?"

    "Còn có một điểm quan trọng nhất, trên Hồng phong thường xuyên có thiên địa dị tượng, vài ngày trước Đại sư huynh đột phá cảnh giới, kim liên xuất hiện đầy trời, quang mang vạn trượng, ta muốn hỏi các ngươi một chút, lúc đọc cổ tịch, có phải cũng hay đề cập tới, khi tuyệt thế thiên kiêu độ kiếp phi thăng, sẽ làm xuất hiện thiên địa dị tượng?"

    "Đại sư huynh là ai? Người có tư chất đệ nhất thiên hạ, tốn thời gian ba năm, liền đột phá Phân Thần, thì có gì mà lạ?"

    "Nhận định của các ngươi, bị bó buộc bởi suy nghĩ cố hữu, tựa như những tu sĩ bình thường, bọn họ tu luyện ba năm có khi còn chưa đột phá được Luyện Khí, mà chúng ta chỉ cần ba năm, ít nhất cũng có thể tới Trúc Cơ, nếu như ngươi nói cho một tu sĩ bình thường, rằng ngươi chỉ mất ba năm đã Trúc Cơ, hắn tin không?"

    "Hắn tuyệt đối không tin, bởi vì hắn không hiểu, không rõ, không biết. Mà các ngươi hiện tại cũng không tin, vì sao? Bởi vì các ngươi cũng không hiểu, không rõ, không biết. Cho nên mới nói, các ngươi là ếch ngồi đáy giếng, đã phục hay chưa?"

    Lý Chương miệng phun nước miếng, lý lẽ hùng hồn, nói cho một đám đệ tử đều cảm thấy sửng sốt.

    "Ngươi nói vậy, ta thấy cũng có lý."

    "Đúng đúng đúng, vài ngày trước, Hồng phong xuất hiện thiên địa dị tượng, ta đã được tận mắt nhìn thấy."

    "Lý Chương ngày thường thích làm loạn, nhưng xưa nay không thích hồ ngôn loạn ngữ, ta cảm thấy đây là sự thực."

    "Vậy khẳng định là thật rồi, bằng không thì vì sao Tử Vân tỷ tỷ lại một lòng một dạ với Đại sư huynh, chẳng lẽ các ngươi không để ý đến chuyện này à?"

    Trong nháy mắt, không hiểu vì sao đám người lại đi tin tưởng lời của Lý Chương.

    Có người vẫn còn bảo trì nghi hoặc, nhưng lại không dám nói, bởi vì sợ nói ra, sẽ bị đám người này nhục nhã là ếch ngồi đáy giếng.

    "Ta nói cho các ngươi biết, chuyện này tuyệt đối không nên lan truyền, ngàn vạn không nên loạn truyền, bằng không cha ta khẳng định sẽ tìm ta đánh một trận."

    Cuối cùng, Lý Chương nghiêm túc vô cùng nhắc nhở, cực kỳ nghiêm túc.

    "Yên tâm, yên tâm, chúng ta tuyệt đối không nói."

    "Đúng đúng đúng, nhân phẩm ta thế nào, Lý sư huynh còn không biết sao? Chắc chắn thủ khẩu như bình."

    "Thủ khẩu như bình, thủ khẩu như bình."

    Đám người nhao nhao gật đầu, cam đoan tuyệt đối không nói gì.

    Lý Chương liền nhẹ gật đầu, nhìn lướt qua đám người, phát hiện một vài đệ tử kiệt xuất ngày thường luôn đối chọi với mình bỗng nhiên trở nên trầm mặc không nói, vẻ mặt sầu não buồn bực, không hiểu tại sao, Lý Chương cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều.

    A!

    Thật là tốt!

    Tâm tình khoái trá, Lý Chương trực tiếp rời khỏi học cung.

    Sau đó, các đệ tử trong học cung cũng dần dần rời đi.

    Ngay sau đó tầm nửa canh giờ.

    Bên trong Đại La Thánh Địa, từng thanh âm vang lên.

    "Các ngươi đã nghe nói chưa? Vị Đại sư huynh chưởng giáo thu làm quan môn đệ tử kia, đã đột phá Phân Thần cảnh rồi!"

    "Thiên chân vạn xác đó, đây chính là do ta nghe được từ một vị trưởng lão, ngươi tuyệt đối không được nói lung tung nha."

    "Đại sư huynh đã Hợp Thể, Đại sư huynh đã là Hợp Thể rồi, ngươi còn không biết sao? Thật đúng là ếch ngồi đáy giếng!"

    "Cái gì? Vị Đại sư huynh kia chính là người ở trên Hồng phong a, còn là vị Đại sư huynh nào vào đây nữa."

    "Tin tức động trời, tin tức động trời, vừa rồi Đường chủ Đan Dược Đường tự mình nói, vị Đại sư huynh của Đại La Thánh Địa chúng ta đã độ kiếp xong, vài ngày trước Hồng phong sinh ra thiên địa dị tượng, chính là do Đại sư huynh độ kiếp thành công, hiện giờ đã công tham tạo hóa, ít ngày nữa sẽ phi thăng."

    "Cái gì? Ngươi hỏi ta tin tức nghe được từ đâu à, không phải đã nói rồi sao, là đường chủ Đan Dược Đường nói đó."

    "Uzz, Thái Thượng trưởng lão tự mình nói ra, vị Đại sư huynh trên Hồng phong kia đã công tham tạo hóa, sớm đã độ kiếp, tu vi đột phá Đại Thừa, hai ngày sau sẽ phi thăng, hoàn thành kỷ lục tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, ba năm phi thăng."

    "Ông trời ơi, Đại sư huynh ngày mai sẽ phi thăng!!!!!!!! Ngày mai là Đại La thịnh hội, Đại sư huynh sẽ biểu diễn bạch nhật phi thăng cho chúng ta xem, mọi người tuyệt đối đừng bỏ qua nha."

    "Cái gì? Đại sư huynh đã thành tiên sao, ta đã nói mà, trách không được Tử Vân sư tỷ lại thích Đại sư huynh, trách không được chưởng giáo muốn thu Đại sư huynh làm đại đệ tử, thì ra Đại sư huynh đã thành tiên."

    "Nói ra các ngươi có khả năng không tin, Đại sư huynh chính là Tổ sư gia của Đại La Thánh Địa chúng ta hạ phàm chuyển thế."

    Từng lời đồn xuất hiện bốn phía.

    Trong một ngày, toàn bộ Đại La Thánh Địa liền triệt để sôi trào.

    Mà cùng lúc đó, ở một góc nào đó trong Đại La.

    Vài tên đệ tử vụng trộm rời đi, sau đó lại chui vào một góc âm u, đốt lên một nén hương, sau đó tự lẩm bẩm.

    "Mật báo, mật báo, Đại La Thánh Địa, quan môn đại đệ tử của chưởng giáo Thanh Vân, Lục Trường Sinh, có tu vi hùng hậu, phán đoán sơ bộ là Độ Kiếp cảnh, thỉnh tông môn cẩn thận, thỉnh tông môn cẩn thận."

    Lời đồn bay đi bốn phía.

    Nhưng mà bên trên Hồng phong.

    Lục Trường Sinh tràn đầy tươi cười viết xong một tấm đan phương mới, tâm tình thật vui sướng nha.

    Mà cùng lúc đó, tin tức cũng đã truyền đến trong tai cao tầng của Đại La Thánh Địa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/20

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)