FULL  LS Q.Sự Đại Quốc Tặc - Phó Kỳ Lân

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    ĐẠI QUỐC TẶC
    Tác giả: Phó Kỳ Lân


    Chương 5: Mục tiêu cuối cùng


    Nguồn: Mê Truyện
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Trước khi vượt thời gian Giang Long đã bái hai vị sư phụ. Người thứ nhất là lão viện trưởng cô nhi viện, tinh thông công phu nội gia và hơn mười loại quyền thuật. Lúc đó, lão viện trưởng thu nạp hắn làm đồ đệ đã hơn bảy mươi tuổi nhưng lúc ra chiêu vẫn vù vù như gió, kình lực mười phần, hơn nữa thân thể khoẻ mạnh, tinh thần tươi sáng, sắc mặt hồng hào.

    Lão viện trưởng không dễ dàng thu nhận đệ tử. Sở dĩ dạy hắn võ công là vì hắn sinh non, sức khoẻ không tốt, người mẹ hắn chưa gặp bao giờ mang thai hắn chưa đủ chín tháng đã sinh ra hắn. Sinh ra yếu ớt, nhiều bệnh, lúc nào cũng mệt mỏi, mắt nửa nhắm nửa mở giống như là chết non.

    Lão viện trưởng hy vọng hắn luyện nội gia quyền ngay từ nhỏ có thể cường thân kiện thể, không đến mức tuổi nhỏ chết non.


    Nhưng sau này lão viện trưởng thấy hắn lớn dần lên, thông minh lanh lợi, hiếu động, không có tính kiên trì, lại còn hay đánh nhau, không phải là người kiên định, an phận và trầm ổn cho nên tuy rất thích hắn nhưng đại đa số trưởng bối đều thích những đứa trẻ nghịch ngợm một chút.

    Nhưng nếu lớn lên mà vẫn không bớt bướng bỉnh thì sẽ thành đáng ghét.

    Vì những lý do trên, lão viện trưởng chỉ truyền thụ cho hắn Hình Ý Trạm Tung Tam Thể Thức, Thạch Tỏa Công và một bài Hình Ý Thương.

    Hình Y Trạm Tung Tam Thể Thức có hiệu quả trừ bệnh cường thân tốt nhất, là công phu nhập môn của Nội Gia dưỡng khí.

    Thạch Toả Công là ngạnh công ngoại tráng, luyện tinh hoá khí, dịch cốt, dịch cân đều có tác dụng kỳ diệu.

    Cuối cùng là Hình Ý Thương có sức sát thương mạnh nhất, nhưng ở thời hiện đại liệu ngươi có gặp ai ngày nào cũng mang trường thương đi đánh nhau không?

    Một cây trường thương như vậy quá gây chú ý, nếu thật sự muốn dùng cái này làm vũ khí chiến đấu thì sau đó sẽ không thể nào thoát nổi bị cảnh sát truy bắt. Đây cũng là cái mà lão viện trưởng nhìn thấu ở tâm tính của Giang Long, sợ hắn sẽ sống mái với người ta rồi cuối cùng phạm phải sai lầm lớn.

    Mới không truyền hắn công phu quyền cước lợi hại.

    Lão viện trưởng lúc Long Giang mười hai tuổi rời khỏi viện, được mấy đồ đề có thành tựu rước đi đến thành phố lớn hưởng phúc.

    Ngay nửa năm sau, hắn mang theo hành trang một mình rời khỏi cô nhi viện lang thang tứ xứ.

    Vì còn nhỏ chưa thể tự kiếm tiền nuôi bản thân, trong những ngày tháng tứ hải là nhà này, hắn đã nếm hết khổ đau, biết được thế thái lạnh nhạt.

    Cho đến một năm sau, vì đã từng luyện công phu nên được vị sư phụ thứ hai phát hiện, cưỡng ép thu làm đệ tử.

    Vị sư phụ thứ hai họ Mã, cũng có một chút thanh danh, không phải vì ra tay độc ác, quyền cước lợi hại mà vì tinh thông thụật ăn trộm, thuật lừa bịp, thuật dịch dung, biết chơi thương, biết ám sát, đồng thời am hiểu rất nhiều loại độc. Long Giang theo vị sư phụ này thời gian dài, xem như kế thừa được các kỹ năng của ông.

    Đương nhiên cũng không thể nói vị sư phụ này không biết công phu. Vị sư phụ này rất hiểu các cách giết người, một chiếc lá mỏng như cánh ve cũng có thể làm đối phương trước khi kịp phản ứng đã bị cắt đứt yết hầu trong nháy mắt rồi.

    Trên tay không biết đã nhuốm bao nhiêu máu tươi, bao nhiêu mạng người.

    Nhưng người thường đi ở bờ sông, tránh sao khỏi ướt giày.

    Mặc dù vị sư phụ thứ hai rất lợi hại nhưng cuối cùng vẫn vì thất thủ một lần mà bị một đám người chém chết ở đầu đường.

    Vài năm sau tuy Giang Long đã báo được thù nhưng người cũng đã chết rồi, giết chết kẻ thù thì có ích lợi gì chứ?

    Cũng không thể sống lại.

    Giang Long cũng từ vị sư phụ này học được nhiều kinh nghiệm giáo huấn, không lớn gan như vậy, ai cũng dám lừa, dám gây sự.

    Hắn cũng là trong lúc vô ý đắc tội với tên hắc bang lão đại kia mới không thể không trốn ra biên giới.

    Vị sư phụ thứ hai ở hắc bạch lưỡng đạo có kẻ thù vô số, bị chém chết không phải tất nhiên nhưng cũng không phải ngẫu nhiên.

    Nhưng phàm đã đi con đường tà đạo thì nhiều nhất cũng chỉ nổi tiếng nhất thời, gần như không ai có thể an hưởng lúc tuổi già.

    Hắn học được từ vị sư phụ thứ hai cách hạ độc, chế độc nên biết Sinh Thạch Hoa, Tinh Đăng Thảo, còn có Hữu Giác Nham, mùi vị của ba loại hoa này trộn vào nhau sẽ sinh ra một loại kịch độc mạn tính.

    Như thế nào là mạn tính, nhưng lại là kịch độc?

    Mạn tính là chỉ độc tính tác phát tác chậm, đồng thời không thể nhìn thấy, kể cả cuối cùng người bị độc chết cũng sẽ không tìm ra được nguyên nhân.

    Kịch độc thì chỉ độc rất đáng sợ, trúng độc sâu đến một mức nào đó sẽ không thể giải được.

    Lúc này kể cả gặp được cao nhân tìm ra được nguyên nhân thì cũng chỉ có chờ chết.

    Tuy nhiên Sinh Thạch Hoa, Tinh Đăng Thảo và Giác Nham Đằng có tập tính không giống nhau, mỗi loài sinh trưởng một nơi, người biết được ba loại này trộn vào nhau tạo ra được kịch độc mạn tính có lẽ không nhiều, cũng có thể là tôi tớ trong phủ trùng hợp đem chúng để cạnh nhau.

    Nhưng cẩn thận vẫn hơn.

    Muốn học và tinh thông dùng độc, chế độc, ít nhiều cũng phải biết một chút y thuật. Long Giang nhắm hờ mắt tự đưa tay ra bắt mạch cho chính mình, nửa khắc sau thở phào một cái.

    Trong lòng thầm kêu may mắn.

    Thì ra thân thể đã trúng độc khá nặng, độc tố đã lan tới tinh huyết, có thể nói là chết chắc.

    Nếu độc không thể giải được, hắn cùng lắm cũng chỉ sống được thêm vài tháng.

    Nhưng cũng trùng hợp khi bị ép thành thân, sau khi nhìn thấy thê tử mới thành thân chưa được bao lâu, nhất thời tức giận đột nhiên nôn ra một miệng lớn toàn máu, độc tố cũng đã nôn ra hơn phân nửa, cứ như vậy Giang Long có thể giải hết được độc trong cơ thể rồi.

    Tuy nhiên, máu là phần chính của cơ thể, nôn ra nhiều máu như vậy thân thể chắc chắn sẽ bị tổn hao.

    - May mà học được Hình Ý Tam Thức Trạm Tung, đây là môn nhập môn luyện thể của Hình Ý Quyền, dưỡng khí tráng thần, cường gân kiện thể, tất nhiên có thể làm cơ thể hồi phục. Nếu không với cái thân xác bệnh tật này kể cả không chết cũng chỉ có thể nằm liệt giường, sống còn có ý nghĩa gì?
    Giang Long thở phào.

    Đúng lúc này, cửa ngoài phòng ngủ có người đẩy ra, có một loại tiếng bước chân đang đến.

    Giang Long nhíu mày lại, trước lúc người đó vén rèm ra, hắn nhắm mắt lại.

    Bước vào là hai thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp, trên người mặc đồ nha hoàn của Cảnh phủ.

    Thiếu nữ đi trước dáng cao, dáng người lả lướt, làn da trắng, mặt trái xoan, lông mi dài, một đôi mắt to đang nháy, phát ra vẻ quyến rũ, nhìn thấy tiểu thiếu gia trên giường vẫn chưa tỉnh táo nên dùng giọng nhỏ nhẹ nhưng oán hận nói:
    - Lão phu nhân rước thiếu phu nhân vào phủ vốn là để xung hỉ, mong tiểu thiếu gia có thể khỏe mạnh lên, nhưng không ngờ lại lấy về một con quỷ xui xẻo.

    - Ngọc Sai, cô nhỏ tiếng chút.
    Nha hoàn đi sau nhắc một tiếng đồng thời nói:
    - Từ lúc thiếu phu nhân vào phủ, tiểu thiếu gia hỉ nộ bất định, tính khí khác thường, trước kia rất ôn hoà thân thiện, nhưng hôm trước lại chỉ vì một chuyện nhỏ mà trách mắng ta một trận.

    Nha hoàn này vừa nói mắt vừa uất ức rơm rớm đỏ.

    Sau khi nghe đựơc tiếng của hai người, Giang Long biết được thân phận của các nàng, đúng là hai nha hoàn thân cận.

    Ngọc Sai và Bảo Bình.

    Hai nàng lại nhẹ nhàng oán hận vài câu, Ngọc Sai đột nhiên nhau mày, có chút lo lắng hỏi:
    - Hôm nay Trương ma ma hỏi thăm tiểu thiếu gia bị nôn ra máu hôn mê, hai người chúng ta cũng nói, cố ý làm khó thiếu phu nhân, cô nói sau này thiếu phu nhân liệu có đối phó với chúng ta không?

    - Chính nàng ta tự thân mình còn khó giữ, làm gì có cơ hội đối phó chúng ta?
    Bảo Bình bĩu môi nói:
    - Hiện tại trong phủ có rất nhiều người nói lão phu nhân để thiếu phu nhân đích thân đưa đi đến Phật đường, là muốn thiếu phu nhân cầu phúc cho tiểu thiếu gia.

    Cũng là giam cầm thiếu phu nhân, e rằng nàng chỉ còn cách ở Phật đường sống nốt quãng đời còn lại.

    - Lão phu nhân mấy năm nay tu Phật, tính tình ôn hoà hướng thiện hơn nhiều, có lẽ không ác như vậy chứ?
    Ngọc Trâm nghi ngờ nói.

    Bảo Bình hứ một tiếng lạnh lùng, ngồi bên giường mà không chú ý tiểu thiếu gia đã tỉnh rồi đang nghe lén:
    - Lão phu nhân tính tình thiện tâm, nhưng liệu có ra tay độc ác hay không thì phải xem là đã xảy ra chuyện gì. Tiểu thiếu gia là bảo bối của lão phu nhân, cũng là nam đinh cuối cùng của Cảnh phủ, lão phu nhân mong tiểu thiếu gia giúp Cảnh phủ duy trì hương hoả, làm sao có thể để có chuyện?

    - Thế nếu chẳng may...?

    - Kể cả có chẳng may đi nữa, thiếu phu nhân muốn đứng vững ở Cảnh phủ thì phải được tiểu thiếu gia sủng ái trước đã, nhưng tiểu thiếu gia rõ ràng không thích nàng ta.
    Bảo bình nói có vẻ đắc ý:
    - Hai chúng ta là nha hoàn thân cận của tiểu thiếu gia, là tâm phúc của người, kể cả trong phủ nàng ta là thiếu phu nhân cũng không dám động đến chúng ta.

    Hơn nữa, là do nàng ta làm cho tiểu thiếu gia thổ huyết, chúng ta đâu có vu oan cho nàng ấy.

    Vả lại, cô không muốn giúp tiểu thiếu gia xả giận?

    - Tất nhiên là muốn. Cô nói cũng đúng, tiểu thiếu gia lúc nào cũng rất gần gũi với chúng ta, kể cả thiếu phu nhân làm khó chúng ta thì tiểu thiếu gia cũng sẽ không để yên.

    Ngọc Sai cuối cùng cũng yên lòng, sau đó mặt mày nhăn nhó nói:
    - Nhưng cô nói thiếu thiếu gia tại sao không muốn thành thân với chúng ta?

    - Hừ, không biết xấu hổ.
    Bảo Bình đỏ mặt lên.

    - Chúng ta từ nhỏ cùng tiểu thiếu gia lớn lên, hầu tiểu thiếu gia cơm nuớc, mặc đồ, tắm rửa, mùa đông còn làm ấm giường cho tiểu thiếu gia.

    Còn chỗ nào trên người tiểu thiếu gia mà chúng ta chưa nhìn thấy?

    Nhưng cũng chỉ là thành thân thôi mà, có gì phải xấu hổ?
    Ngọc Trâm ngước cái cằm trắng của mình lên, tuy chưa biết chuyện đời, nói rất thẳng thắn nhưng tai cũng đỏ ửng lên:
    - Cô đừng bảo là cô không muốn cùng thiếu gia viên phòng.

    Bảo Bình đương nhiên cũng muốn.

    Nàng và Ngọc Sai hai người hiện tại tuy rất thân cận với Cảnh Giang Long nhưng chỉ là nha hoàn hầu cận. Chỉ có cùng Cảnh Giang Long viên phòng mới có thể làm tì nữ. Có quan hệ xác thịt thì tình cảm tự nhiên sẽ khác. Nếu thành thiếp, sau này mà sinh được một trai một gái nữa thì sẽ được thành thiếp thất.

    Nha hoàn hầu cận, tì nữ, đều là nô tì, còn nếu thành thiếp thất, thì coi như là một nửa chủ nhân của Cảnh phủ. Làm nô tì nha hoàn của Cảnh phủ, rồi có một ngày trở thành thiếp thất của Cảnh Long Giang là mục tiêu cả đời của hai nàng.

    Giang Long nằm yên trên giường nghe lén hai nàng nói chuyện vài câu đầu có một chút nhau mày, không thích tâm kế của hai nàng, mượn cơ hội cố ý làm khó Lâm Nhã. Nhưng nghe dần dần thì miệng lộ ra nụ cười nhẹ. Trong đầu nghĩ hai nàng đó chỉ là những đứa trẻ chưa lớn mà thôi. Nếu mà nói là có tâm cơ, chi bằng nói là bướng bỉnh nghịch ngợm. Làm khó Lâm Nhã cũng chỉ là vì muốn xả giận cho tiểu thiếu gia.

    Vì có ký ức của nguyên thân nên Giang Long nghe được hai nha hoàn là nữ nhi mà lại hấp tấp muốn cùng Cảnh Giang Long viên phòng, không những không thấy khinh thường mà còn rất thông cảm.

    Cảnh phủ là hào môn trong vùng, một số nha hoàn và quản sự có thể diện trong phủ cuộc sống vật chất còn tốt hơn những gia đình bậc trung. Không chỉ tiền công hàng tháng cao, hơn nữa lại còn thường xuyên được ăn sơn hào hải vị. Nha hoàn và quản sự đã sướng như vậy rồi chứ đừng nói là thê thiếp.

    Giang Long cười khẽ, hắn cũng có mục tiêu cuối cùng.



     
    Chỉnh sửa cuối: 13/1/15
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    ĐẠI QUỐC TẶC
    Tác giả: Phó Kỳ Lân


    Chương 6: Tính trẻ con


    Nguồn: Mê Truyện
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Nếu có ngày trở thành thê thiếp của Cảnh Giang Long thì Ngọc Sai và Bảo Bình coi như chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi.

    Đừng xem thường giá trị quan của hai nàng.

    Vì đây không phải là thời hiện đại mà nói chuyện mọi người bình đẳng, dựng vợ gả chồng là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, tình yêu là gì chứ?

    Hai nàng căn bản không biết điều đó.

    Ở thời đại này, tinh thần của phụ nữ bị trói buộc rất nghiêm khắc, phụ nữ xuất giá tòng phu, ai dám trước khi kết hôn nói đến tình yêu?

    Nếu thật là có ai dám thì đó cũng là muốn bị thoá mạ, ngàn người chỉ trích, bị ngâm lồng heo.

    Đương nhiên cái gì cũng có ngoại lệ, một số thiên kim hào môn, Công chúa hoàng tộc, hoặc những tài nữ văn chương phong lưu cũng tự mình chọn tướng công, nhưng cũng phải chịu dị nghị của người đời.

    Vả lại, hai nàng từ nhỏ được Cảnh Phủ chọn làm nha hoàn hầu cận của Cảnh Giang Long, vốn là tính để Cảnh Giang Long thu nhận hai nàng.

    Còn Cảnh Giang Long tại sao không thu nhận hai nàng.

    Có ký ức của nguyên thân, Giang Long đột nhiên trở nên hiếu kỳ, bắt đầu lục lọi ký ức của nguyên thân.

    Tuy có ký ức của nguyên thân nhưng ký ức của một người nhiều đến không kể xiết.

    Nếu không cố ý suy nghĩ, những ký ức đó sẽ không chủ động hiện lên.

    Sau đó hắn chủ động đi tìm nguyên nhân, có một gương mặt đẹp tuyệt mỹ hiện lên trong cái đầu của một tên đến từ hiện đại nhìn quen những cô nàng trang điểm.

    Lâm Nhã, lúc nguyên thân năm tuổi đính hôn, hiện tại đã cưới về phủ, là một người vợ đẹp.

    Lúc bóng dáng Lâm Nhã hiện lên trong đầu, trong lòng Giang Long đột nhiên có cảm giác chua xót.

    Đây là cảm giác của nguyên thân và ảnh hưởng đến Giang Long, làm hắn bị chút đè nén khó chịu.

    Một lát sau, xem xong ký ức, Giang Long mới biết hoá ra Cảnh Giang Long trong lòng rất thích Lâm Nhã.

    Từ lúc năm tuổi đã nắm tay Lâm Nhã, cha mẹ nói với Cảnh Giang Long, cô bé này sẽ là thê tử tương lai của hắn, hình bóng của Lâm Nhã đã khắc sâu trong tâm khảm của hắn.

    Nguyên thân hiện tại sở dĩ oán ghét Lâm Nhã như vậy đơn giản là yêu càng sâu, hận càng sâu.

    Chuyện này nói ra có chút phức tạp

    Hoá ra Lâm Nhã cũng xuất thân hào môn, Lâm gia có lẽ không bằng Cảnh phủ, nhưng cũng là hào môn thế gia. Mẫu thân của Cảnh Giang Long và mẫu thân của Lâm Nhã biết nhau từ hồi thiếu nữ, tình tính hợp nhau, sau này trở thành chi giao. Hai người kể cả sau khi xuất giá nhiều năm không gặp nhưng vẫn thường xuyên qua lại thư từ, quan hệ rất tốt.

    Sau đó, hai người mang thai cùng năm, một người sinh con trai, một người sinh con gái.

    Hai người liền nói đùa với nhau chi bằng kết thành thông gia.

    Vốn chỉ là nói đùa vui, nhưng Cảnh phủ và Lâm gia đều là hào môn thế gia, xem như môn đăng hộ đối. Lúc hai người nói đùa, lão gia hai nhà nghe thấy cho là thật.

    Sau đó hai lão gia hẹn gặp vài lần, ấn tượng với nhau cũng rất tốt, lại còn có hai vị phu nhân tác hợp. Thế là Cảnh Long Giang và Lâm Nhã vào năm năm tuổi, Cảnh phủ mang sính lễ đến định hôn sự.

    Đáng nhẽ đây là một câu chuyện đẹp nhưng tiếc là một năm sau định hôn sự, mẫu thân của Lâm Nhã lúc sinh con đã bị sinh khó và qua đời.

    Lâm gia và Cảnh gia vốn không có giao tình gì trước đó, sau này trở thành thông gia cũng nhờ hai vị phu nhân xe tơ, hiện tại mẫu thân của Lâm Nhã đã qua đời, hai nhà trở nên ít qua lại, quan hệ cũng nhạt dần.

    Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân của Lâm Nhã là Lâm Việt cũng đã tái hôn.

    Có một câu rất đúng đó là, có mẹ kế thì sẽ có cha dượng.

    Lâm Việt rất thích đứa con gái khả ái xinh đẹp Lâm Nhã của mình, nhưng sau này kế thất được sủng, thỉnh thoảng nói những lời đàm tiếu, Lâm Việt dần dần xa rời con gái, vài năm sau thì hoàn toàn không quan tâm gì.

    Vì thế Lâm Nhã và đệ đệ mình sống ở trong phủ ngày càng khó khăn.

    Cảnh Giang Long tuy còn nhỏ nhưng lúc nào cũng nhớ đến người vợ bé nhỏ của mình, có vài lần muốn đi thăm nhưng đều bị mẫu thân từ chối.

    Cảnh phu nhân cũng không có cách nào, hai nhà tuy là thông gia nhưng rất ít khi qua lại, ở cách nhau khá xa, cũng không có lý do hợp lý nào để đến thăm con dâu chưa cưới.

    Nếu không đến Lâm gia, Lâm gia sẽ nghĩ Cảnh phủ không yên tâm về con dâu mất đi mẫu thân, ở Lâm gia chịu khổ, như vậy Lâm Nhã sẽ càng khó sống hơn.

    Cho đến năm Cảnh Giang Long mười tuổi, mẫu thân và phụ thân lần lượt qua đời, Cảnh Giang Long bị đả kích lớn và đột nhiên nhớ đến Lâm nha.

    Phụ thân và mẫu thân từng nói với hắn, thê tử là người đi cùng hắn cả đời, muốn hắn phải đối xử tốt với Lâm Nhã.

    Lúc này Cảnh Giang Long giở tính trẻ con, chưa xin phép Cảnh lão phu nhân đi thăm Lâm Nhã đã tự ý sai người đến Lâm gia nghe ngóng tin tức, và biết Lâm Nhã đang sống không được tốt.

    Hắn rất sốt ruột đột nhiên loé lên một ý.

    Phái nguời bí mật vào Lâm gia, âm thầm giúp đỡ tỷ đệ Lâm gia.

    Tuy hắn mới mười tuổi nhưng cũng biết thân phận mình bây giờ không thể đến phủ trách vấn trưởng bối Lâm gia.

    Thanh danh của Cảnh phủ cũng không tốt lắm, Cảnh Giang Long chỉ có một người bạn, tên là Giả Bảo Quý, hơn hắn mấy tuổi. Hai người thảo luận dùng tiền mở đường, dùng cách mua chuộc hạ nhân của Lâm gia, vậy là thành công rồi.

    Sau đó Cảnh Giang Long lại liên tiếp phái vài người đến Lâm phủ làm việc, tin tức của tỷ đệ Lâm Nhã liên tục truyền đến tai hắn.

    Lâm Nhã đang sống rất khổ sở, hắn rất muốn cưới về phủ, đó là thê tử của hắn, nhưng Cảnh Giang Long còn nhỏ nên ngại mở lời với Cảnh lão phu nhân.

    Cho đến trước đây không lâu, Cảnh lão phu nhân thấy hắn sức khoẻ không tốt, đề xuất cưới Lâm Nhã về phủ sớm hơn, Cảnh Giang Long rất là vui mừng.

    Bước ngoặt là trước ngày Lâm Nhã xuất giá vài hôm, có một tối đột nhiên bị trưởng bối của Lâm gia triệu kiến.

    Cảnh Giang Long âm thầm phái người vào trong Lâm gia, có một tên cũng có chút bản lĩnh, làm đến chức tuỳ tùng thân cận của phụ thân Lâm Nhã. Hắn được biết, Lâm gia khi nhìn thấy Cảnh gia chỉ có một nam đinh bệnh tật đầy mình nên đã nổi lòng tham muốn lợi dụng Lâm Nhã chiếm đọat gia tài của Cảnh phủ.

    Lâm Nhã đồng ý với trưởng bối, đợi đến khi gả vào Cảnh phủ sẽ lợi dụng địa vị của mình âm thầm mang tài sản của Cảnh phủ tặng cho Lâm gia.

    Cảnh Giang Long biết được, tức giận đồng thời rất đau lòng.

    Cũng vì vậy nên hắn mới vì bị ép lấy Lâm nhã mới tức đến thổ huyết mà chết.

    Rốt cuộc vẫn trẻ con quá.

    Giang Long sau khi biết rõ được sự việc đã thầm lắc đầu.

    Nếu nguyên thân hiểu chuyện một chút, nhìn rõ bản chất sự việc thì cũng không đến mức kích động như vậy.

    Lâm Nhã sống trong nhà của mình rất khó khăn, bị cha đẻ lạnh nhạt, bị kế mẫu làm khó, lại còn phải chăm sóc đệ đệ mới chín tuổi. Trưởng bối nói chuyện, nàng liệu có dám không đồng ý?

    Có lẽ phận làm nữ nhi, sớm muộn cũng phải xuất giá, có thể chống lại một chút, nhưng gả vào Cảnh phủ nàng sẽ thoát khỏi bể khổ, nhưng còn đệ đệ thì phải làm sao?

    Đệ đệ của nàng là trưởng nam, đương nhiên sẽ kế thừa gia nghiệp.

    Chính vì điểm này, đệ đệ chính là cái gai trong mắt của kế mẫu, muốn trừ bỏ đi để thoải mái về sau.

    Nếu không, con của kế thất sau này sẽ trắng tay ra đường.

    Đệ đệ của Lâm Nhã, Lâm Trí mới chín tuổi, hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ. Cũng vì bị uy hiếp như thế nên trưởng bối Lâm gia mới dám nói thẳng với Lâm Nhã mưu đồ chiếm gia sản của Cảnh gia.

    Thời đại này, phụ nữ xuất giá là người của nhà chồng, quan hệ với nhà mẹ đẻ cũng nhạt dần.

    Lâm Nhã và Lâm Trí tình cảm rất tốt, nên nếu không nắm được Lâm Trí trong tay thì sẽ không thể nào ép được Lâm Nhã.

    Là một người vượt thời gian, năm nay hai tám tủôi, Giang Long nhìn sự việc vô cùng thấu đáo.

    Lâm Nhã sở dĩ hứa với trưởng bối Lâm gia cũng vì muốn bảo vệ đệ đệ.

    Không có cách nào mới nhân nhượng đồng ý.

    Có lẽ có người nói không cần phải làm thế, cũng có khả năng Lâm Nhã thật sự muốn giúp lâm Gia chiếm gia sản của Cảnh phủ.

    Dù sao Lâm Nhã cũng mang họ Lâm, máu chảy trong người là máu của Lâm gia.

    Nhưng những người này quên mất một điểm, đó là cuộc sống trong Lâm phủ của Lâm Nhã không tốt, mẫu thân qua đời sớm, phụ thân coi như nàng không tồn tại. Trừ đệ đệ ra thì không còn tình thân gì nữa. Cuộc sống khó khăn như thế, nàng sao có thể coi Lâm gia là nhà?

    Chỉ cần người biết suy nghĩ một chút đều sẽ không làm thế.

    Nghĩ thông ra, Giang Long đối với cô gái sắp thành thê tử của mình nảy sinh một chút lòng thương.

    Dù xuất thân hào môn, nhưng không được đối đãi như thiên kim hào môn, Cảnh Giang Long phái người ở Lâm phủ báo tin nói Lâm Nhã bị ăn hiếp như thế nào, thậm chí, cả nô bộc của Lâm gia cũng dám có thái độ với Lâm Nhã.

    Nghe đến tin này, nguyên thân lúc đầu rất tức giận.

    Có lẽ cũng vì Cảnh Giang Long quá quan tâm Lâm Nhã, trong thâm tâm coi mình đã vì Lâm Nhã bỏ ra quá nhiều, nên mới không thể tha thứ cho Lâm Nhã.

    Nguyên thân cũng dù sao cũng chưa từng trải, mới có mười lăm tuổi, thế giới tình cảm vẫn là một trang giấy trắng.

    Vậy bản thân nên đối xử với Lâm Nhã thế nào đây?

    Giang Long bắt đầu tính toán.

    Nghe Ngọc Sai và Bảo Bình nói chuyện, Giang Long cảm thấy mình nên tỉnh dậy rồi.

    Hắn giật giật ngón tay trước, sau đó đôi mắt giả bộ mê man chầm chậm mở ra.

    - Tiểu thiếu gia tỉnh lại rồi.

    - Người đâu, thông báo lão phu nhân.

    Ngay lập tức thấy Ngọc Sai và Bảo Bình bộ dạng vui vẻ reo lên.

    Nếu không vì lo đến trọng bệnh của Cảnh Giang Long, hai nàng đã vồ lên người Giang Long rồi.

    Giang Long nhìn hai nàng, mỉm cười gật đầu chào, việc nguyên thân trúng độc vẫn chưa được làm rõ, hắn muốn ẩn trong tối từ từ điều tra, xem là do vô tình hay có người muốn ám sát nguyên thân.

    Trong Phật đường ở hậu viện, lão phu nhân và Lâm Nhã quỳ bên cạnh không ngừng niệm kinh. Diêu ma ma cũng theo sau ở bên hầu hạ.

    Cảnh lão phu nhân nhắm mắt, vẻ mặt an tường, đột nhiên dừng niệm kinh, mở miệng nói:
    - Nhã nhi, lòng bà có chút loạn, con giúp bà gõ mõ.

    - Vâng.
    Lâm Nhã lúc này trong lòng căng thẳng lạ thường, nàng hoàn toàn không hiểu Cảnh lão phu nhân, trong lòng lo lắng, không biết lão phu nhân sẽ xử trí nàng thế nào.

    Vươn bàn tay nhỏ bé ra lấy dùi gỗ, vì tay nắm chặt nên móng tay trở nên tái nhợt.

    Gõ dùi xuống, mõ lạnh lùng rung lên, vang lên một tiếng kêu đặc biệt.

    Vì thế trong Phật đường yên tĩnh chỉ còn tiếng gõ mõ.

    Mõ là một trong những pháp khí của Phật giáo, kích thước và nguyên liệu làm mõ cũng rất chú ý. Trong tiết tấu gõ mõ chầm chậm, có chứa Phạm âm, có thể điều hoà tâm khí, nếu người nào có nghiên cứu về Phật giáo, thì càng có thể thăng hoa hơn về mặt tâm linh.

    Tiếng Cảnh lão phu nhân thành khẩn niệm kinh và tiếng gõ mõ giao hoà vào nhau làm Lâm Nhã dần bình tĩnh trở lại.

    Lát sau không ngờ nàng cũng nhắm mắt lại, miệng nhẩm nhẩm niệm kinh.

    Không biết bao lâu, Cảnh lão phu nhân dừng lại, quay đầu nhìn vào gương mặt yên tịnh của Lâm Nhã, khẽ gật đầu.

    - Nhã nhi.

    - Vâng?

    Nghe tiếng gọi, Lâm Nhã mê man mở mắt ra.

    - Bà nội tin Phật, muốn giúp Phật tổ truyền bá Phật, con làm người đầu tiên nhé?

    Cảnh lão phu nhân nói câu này làm Lâm Nhã đột nhiên tỉnh lại.

    Quả nhiên, là định giam mình ở Phật đường sao?

    Lâm Nhã giật mình, ngón tay buông ra làm rơi dùi lên trên mõ, tạo ra một tiếng vang.

    - Nô tì cũng thấy lão phu nhân luôn ở trong Phật đường, quá yên tĩnh cô độc, sau này có thiếu phu nhân bên cạnh coi như cũng có bạn rồi.
    Diêu ma ma vốn không nói gì đột nhiên nói chen vào.

    Nghe tiếng của Diêu ma ma, Lâm Nhã mới định thần lại, ép lại cảm giác căng thẳng trong lòng, cúi đầu nói:
    - Cháu dâu nguyện ý cùng bà nội tham ngộ kinh Phật.

    Tuy rằng đồng ý, nhưng đôi môi hồng đỏ của Lâm Nhã sắp bị hàm răng trắng của nàng cắn nát rồi.

    Cảnh lão phu nhân nắm đại quyền của Cảnh phủ, bà muốn giam cầm Lâm Nhã, Lâm Nhã hoàn toàn không thể phản kháng.

    Chỉ là Lâm Nhã chịu dày vò trong lòng, trưởng bối trong nhà trước khi nàng xuất giá đã định ngày, nếu nàng không thể kịp thời làm được yêu cầu của trưởng bối, đệ đệ ở nhà sẽ bị làm khó và ăn hiếp.

    Thậm chí... đệ đệ có khả năng mất mạng.

    Làm sao bây giờ?

    Hốc mắt đột nhiên đỏ lên, cảm giác bất lực, lòng nóng như lửa đốt.




     
    Chỉnh sửa cuối: 13/1/15
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    ĐẠI QUỐC TẶC
    Tác giả: Phó Kỳ Lân


    Chương 7: Bức bách


    Nguồn: Mê Truyện
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    - Lão phu nhân là bề trên, hiền lành! Thiếu phu nhân mới vào phủ, lại cực kỳ hiếu thuận, truyền đi sợ là người ngoài sẽ ghen tị.
    Diêu mụ mụ cười tủm tỉm lại nói.



    - Ha ha

    Cảnh lão phu nhân giống như không nhìn thấy dáng vẻ miễn cưỡng tươi cười của Lâm Nhã, sang sảng cười lớn.

    Đúng lúc này, một tiểu nha đầu hấp tấp xông tới, trên mặt là nụ cười hân hoan
    - Lão phu nhân, lão phu nhân, tiểu thiếu gia tỉnh rồi!

    - Thật sự?
    Cảnh lão phu nhân mừng rỡ.

    Diêu mụ mụ vội vã chạy lên đỡ.

    Lâm Nhã thở phào nhẹ nhõm, không chết là tốt rồi.

    Bằng không, làm tướng công tức chết thì thanh danh đời này của nàng coi như kết thúc rồi.

    Đồng thời thở phào nhẹ nhõm, không biết như thế nào, tâm trạng có một chút vui mừng nói không thành lời.

    Tiểu nha đầu thấy lão phu nhân vịn cánh tay của Diêu mụ mụ, hấp tấp định ra khỏi Phật đường, đi vấn an tiểu thiếu gia, vội vàng nói:
    - Trước khi nô tỳ đến, tiểu thiếu gia đã dặn kỹ, nói hôm nay lão phu nhân vất vả rồi, lão phu nhân hãy đi nghỉ sớm, ngày mai tới thăm cũng không muộn.

    Cảnh lão phu nhân nghe vậy dừng bước lại, ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
    - Cũng muộn rồi, trước đó Giang Long cũng mệt lắm rồi, cần nghỉ ngơi nhiều một chút.

    Vậy sáng sớm mai lão thân sẽ đi thăm nó.

    - Lão phu nhân nô tì cáo lui trước.
    Trên mặt Diêu mụ mụ hiện lên vẻ vuimừng, bà là nãi nương của Cảnh Giang Long , mọi việc trong tiểu viện Cảnh Giang Long đều do bà xử lí. Lúc trước Cảnh Giang Long hôn mê, bà cho Ngọc Sai và Bảo Bình ở bên đó hầu hạ, giờ tiểu thiếu gia thức dậy bà phải lập tức đi sang đó.

    - Được, tuy nhiên ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đừng làm việc vất vả quá.
    Cảnh lão phu nhân nhẹ nhàng khoát tay áo .

    Diêu mụ mụ vội vàng rời khỏi, lúc trước bà ép tiểu thiếu gia và ba cô gái viên phòng, trong lòng cũng lo lắng tiểu tiếu gia nhà mình từ nay về sau sẽ xa lánh bà.

    Muốn sang đó giải thích.

    - Nhã Nhi.
    Cảnh lão phu nhân nắm tay Lâm Nhã.

    Lâm Nhã giật mình run giọng nói:
    - Bà nội.

    - Ta không biết tại sao Giang Long lại bài xích cháu, tức đến nỗi hộc máu, tuy nhiên chắc là có ẩn tình khác.
    Cảnh lão phu nhân thấy Lâm Nhã rất hồi hộp, nhè nhẹ vỗ mu bàn tay trắng nõn của nàng, trấn an nói:- Cháu yên tâm chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng, đợi khi tiêu trừ được ngăn cách ở giữa các cháu, Giang Long chắc chắn sẽ thích cháu.

    - Vângbà nội.
    Lâm Nhã cũng không biết mình đắc tội Giang Long chỗ nào, làm cho hắn ghét mình.

    Chẳng lẽ là?

    Không phải, theo như trưởng bối nói, Cảnh Giang Long chỉ là một thiếu niên ấu trĩ đơn thuần có thân thể gầy yếu, hắn làm sao biết Lâm gia muốn thâu tóm gia tài Cảnh phủ?

    Cho dù một ngày nào đó bị người phát hiện, thì người đầu tiên cũng không phải là Cảnh Giang Long .

    Ngĩ tới đây Lâm Nhã thấy an tâm.

    Tuy nhiên Cảnh lão phu nhân nói một câu cuối, làm cho lòng của nàng nảy lên:
    - Tuy nhiên trước mắt, tạm thời các con đừng gặp nhau đã.


    - Vâng
    Lâm Nhã ngoại trừ đồng ý ra, căn bản không có sức phản kháng:
    - Một lát nữa Nhã Nhi phải tới ở trong Phật đường cầu phúc cho tướng công.

    - Không cần.

    Cảnh lão phu nhân nhẹ nhàng xua tay. Trước đó, bị chuyện Cảnh Giang Long hộc máu làm kinh sợ, lúc này biết được cháu trai đã tỉnh lại, tinh thần thoải mái một chút, liền vịn tay tiểu nha đầu vào phòng nghỉ ngơi .

    Lâm Nhã khẽ giật mình, chẳng lẽ Cảnh lão phu nhân không có ý định nhốt nàng ở bên cạnh Phật đường?

    Lúc này hai nha hoàn cúi đầu, cung kính đi tới Phật đường.

    Tuy nhiên, nha hoàn đi phía sau vừa trở tay đóng lại cửa Phật đường, khi bên ngoài không nhìn thấy rõ nét mặt của mấy nàng nữa, liền lập tức biến sắc mặt..

    - Thất tiểu thư, rốt cuộc cô làm cái gì, sao lại làm Cảnh Giang Long tức đến phun máu hả?

    Rõ ràng là cách ăn mặc của nha hoàn, nhưng mở miệng không có nửa điểm tôn kính với Lâm Nhã,trực tiếp oán hận mở miệng chất vấn.

    Vẻ mặt người kia cũng đầy hung ác, tiếp lời uy hiếp phía sau:
    - Đúng đấy, cô cũng không nên quên trước khi ngồi lên kiệu hoa, mấy vị lão gia đã nhắc nhở, bằng không chỉ cần chúng ta truyền lời về, chỉ sợ là Lâm Chí không tránh được sẽ phải nếm chút khổ sở!

    Lâm Nhã cắn chặt răng, tức giận tới mức thân thể run rẩy. Hai nha hoàn này, là trước khi xuất giá , Lâm gia cố ý sắp xếp thành nha hoàn hồi môn cho nàng.

    Một người tên là Đỗ Quyên, một người tên là Thủy Lam

    Nha hoàn hồi muôn của con gái nhà khác đều là tâm phúc, trợ thủ đắc lực, khi tất yếu, cô gái sẽ để nha hoàn hồi môn làm nha hoàn thông phòng, nhất là khi mang thai, sợ tướng công nạp thiếp hoặc đi lầu xanh mua vui, lợi dụng nha hoàn hồi môn để giữ lòng tướng công nhà mình.

    Nhưng của hồi môn của nàng, là Lâm gia phái tới giám thị nàng.

    Nếu nàng dám không nghe lời, hai nha hoàn này bất cứ lúc nào cũng có thể đem tin tức truyền về, đến lúc đó em trai ruột của nàng sẽ bị tra tấn.

    Còn nếu nàng biểu lộ ra sự không phối hợp, thay đổi thái độ, như vậy mấy bậc trưởng bối độc ác của Lâm gia có thể lấy đi tính mạng của Lâm Chí .

    -Ta cũng không làm cái gì.
    Lâm Nhã mặc dù tức giận, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nhịn, mở miệng giải thích.

    Đỗ Quyên cũng không tin, híp mắt, lạnh giọng hỏi:
    - Vậy tại sao Cảnh Giang Long bị cô làm tức đến hộc máu?

    - Nói!
    Khuôn mặt Thủy Lam lạnh lẽo, từng bước áp sát.

    - Ta thật sự không làm gì cả.
    Lâm Nhã tức giận sắc mặt trắng bệch, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, móng tay bình thường vẫn để dài đâm sâu vào bên trong da thịt.

    Hai người Đỗ Quyên và Thủy Lam đều nghi ngờ, cẩn thận đánh giá Lâm Nhã từ trên xuống một hồi, mới ngơ ngác nhìn nhau.

    Chẳng lẽ Lâm Nhã nói thật, không có âm thầm làm chuyện mờ ám?

    Thực ra hai người đang thử dò xét thôi.

    Phải biết rằng bị phái tới ở bên Lâm Nhã, đối với hai người mà nói là vô cùng nguy hiểm.

    Tuy rằng Lâm Chí bị Lâm Gia nắm trong lòng bàn tay, nhưng dù sao Lâm Nhã cũng là nữ tử, ở thời đại này con gái đều là người bên nhà chồng, nếu chẳng may Lâm Nhã không để ý đến sống chết của Lâm Chí nữa, tính toán làm Cảnh gia thiếu phu nhân đường đường chính chính, như vậy hai người Đỗ Quyên và Thủy Lam sợ là sẽ có kết cục vô cùng thê thảm.

    Hình phạt riêng của nhà quyền quý, hai cô gái này cũng từng được chứng kiến, cho nên bình thường mặc dù bất kính với Lâm Nhã, nhưng Đỗ Quyên Và Thủy Lam chẳng qua là cố ý giả trang cứng rắn, thái độ mạnh mẽ, lúc nào cũng nhắc nhở Lâm Nhã đừng quên vẫn còn có nhược điểm ở Lâm gia. Kỳ thật là nếu không có căn cứchính xác, các ả cũng không giám tùy ý truyền vềLâm gia tin tức bất lợi cho Lâm Nhã.

    Bằng không nếu Lâm gia làm quá rồi, đến lúc đó trong cơn tức giận Lâm Nhã trở mặt, không nói đến Lâm Gia trước, hai người các ả sẽ thừa nhận lửa giận của Lâm Nhã đầu tiên!

    - Tốt nhất là cô không làm gì cả.

    Đỗ Quyên lạnh tanh.

    Hai người thấy vẻ mặt Lâm Nhã không giống như là giả vờ, hơn nữa trước đó cũng từng suy xét, cho rằng lúc trước Lâm Nhã không cùng Cảnh Giang Long viên phòng, đối với Lâm Nhã mà nói cũng không có lợi, lúc này mới tin Lâm Nhã chưa hề làm gì.

    Ở thời đại này, cùng tướng công viên phòng đối với nữ nhân đã kết hôn mà nói là chuyện cực kỳ quan trọng, khi nào có quan hệ vợ chồng, nữ tử mới được xem như là người của gia đình chồng.

    Cho nên trước khi khiến Lâm Nhã phối hợp cùng với Lâm gia ,âm thầm thâu tóm tài sản của Cảnh phủ,Lâm Nhã nhât định phải viên phòng cùng Cảnh Giang Long, thì mới có thể đạt được tín nhiệm của Cảnh lão phu nhân và từ đó mới có quyền lực.

    Nếu như còn chưa viên phòng, Cảnh Giang Long đã đi rồi, như vậy Cảnh lão phu nhân có thể trực tiếp đem Lâm Nhã cho trả lại Lâm gia.

    Đối với Lâm gia mà nói, đương nhiên Lâm Nhã không quan trọng bằng tài sản của Cảnh phủ, lại bị Cảnh Lão phu nhân đưa về, Lâm Nhã sẽ lại phải sống khổ cực.

    Thấy hai cô gái tin lời của mình, Lâm Nhã thở phào nhẹ nhõm.

    Nàng lo lắng hai cô gái sẽ truyền tin tức không tốt trở về Lâm gia, làm hại đệ đệ chịu khổ.

    - Nếu Cảnh Giang Long không sao, cô phải tăng nhanh động tác một chút.
    Lúc này Thủy Lam lại mở miệng:
    - Nếu chẳng may ngày nào đó hắn đột nhiên chết rồi, cô lại chưa có được sự tín nhiệm của Cảnh lão phu nhân, đến lúc đó không hoàn thành việc lão gia nhắc nhở, Lâm Chí có kết cục gì, cô cũng trước được đấy!

    Đối với việc Thủy Lam gọi thẳng đích danh đệ đệ , ngay cả tiếng “thiếu gia” cũng không gọi, làm Lâm Nhã vô cùng căm phẫn.

    Chỉ có điều bất đắc dĩ bị khống chế , Lâm Nhã cũng không dám trách cứ.

    - Tuy rằng ta không làm gì, nhưng cuối cùng Cảnh Giang Long vẫn vì ta mà tức giận hộc máu, hiện tại Cảnh Lão phu nhân có khả năng đem ta nhốt ở Phật đường , không cho đi ra, ta làm như thế nào để hoạt động nhanh hơn?

    - Ai nói Cảnh Lão phu nhân muốn đem cô nhốt ở Phật đường hả?

    Đỗ Quyên cũng nói:
    - Lúc trước khi Cảnhlão phu nhân rời đi còn cố ý dặn chúng ta, bảo hai người chúng ta đưa cô trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai cũng không cần tới cùng tụng kinh.

    Lâm Nhã sửng sốt .

    Chẳng lẽ mình đã hiểu nhầm ý của Cảnh lão phu nhân?

    Sau khi Giang Long tỉnh lại, Ngọc Sai và Bảo Bình tiến đến trước mắt hỏi han ân cần.

    Cho đến khi Giang Long nói hơi đói bụng, Bảo Bình mới chạy đi, vội vã vào phòng bếp bưng đồ ăn lên .

    - Ngọc Sai cho ta chén nước trà.

    Ánh mắt Giang Long liếc tới hướng cửa sổ một cái, mở miệng phân phó.

    Tuy rằng đầu xuân thời tiết ấm lại, nhưng buổi chiều vẫn rất lạnh, huống chi nguyên thân còn là một bệnh nhân, không thể bị lạnh, cho nên trong và ngoài phòng ngủ đều phải bày chậu than ở giữa,khiến cho trong phòng ấm áp hơn, tuy nhiên chỉ có trên chậu than ở gian ngoài , mới có nước ấm.

    Ngọc Sai quay người đi xách theo ấm đồng pha trà, vừa mới vén bức rèm che, Giang Long đứng dậy rất nhanh, mang giày xuống giường chạy đến trước cửa sổ, giơ tay tắt mảnh trầm hương trong lư..

    Sinh thạc hoa, Tinh đăng thảo, còn có Giác nham đằng, ba mùi hỗn hợp cùng một chỗ, có thể hình thành kịch độc mãn tính .

    Chỉ cần tắt trầm hương đi, chẳng khác nào trừ đi nơi kịch độc phát ra.

    Đương nhiên, về sau Giang Long còn phải điều chế thuốc hóa giải độc tố còn tồn lưu trong cơ thể.

    Rất cẩn thận đẩy cửa sổ hé ra một khe hở hẹp, để không khí lưu thông, thả hết khí độc tràn ngập trong không khí ra ngoài, hắn lại nhanhh chóng quay lại nằm lên giường.

    Vừa mới nằm xuống, Ngọc Sai bưng một chén nước trà trở về.

    Trà có thể giải được trăm độc, nếu trúng độc không sâu, hay ăn phải loại dược phẩm mà thân thể không tương thích, như vậy uống trà sẽ có thể giảm bớt, đối với Giang Long mà nói, lúc này uống nước trà nhiều một chút là rất tốt.

    Nhận lấy chén trà, Giang Long chưa uống được mấy ngụm, trong tiểu viện, đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào của một trận tranh chấp.

    - Nô tì đi xem một chút.
    Ngọc SaiChân mày lá liễu của Ngọc Sai nhíu lại, mặt hiện vẻ không vui.

    Không biết tiểu thiếu gia lúc trước hộc máu hôn mê , vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi thật tốt sao?

    Ai sao lại to gan như vậy, vào lúc này lại dám lớn tiếng ồn ào!

    Ngọc Sai đi nhanh ra ngoài.

    Dự định bắt lấy cái tên mù nào kia, cẩn thận giáo huấn một trận.

    Tuy nhiên một lát sau, tiếng tranh chấp trong tiểu viện không chịu dừng lại, ngược lại lại thêm tiếng hét chói tai của Ngọc Sai !





     
    Chỉnh sửa cuối: 13/1/15
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    ĐẠI QUỐC TẶC
    Tác giả: Phó Kỳ Lân


    Chương 8: Nhận làm con thừa tự


    Nguồn: Mê Truyện
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Bởi vì lúc trước Giang long mở cửa sổ ra một khe hẹp, muốn để khí độc trong phòng bài trừ ra ngoài, cho nên âm thanh tranh chấp trong tiểu viện có thể truyền rõ ràng vào bên tai.

    Nghe được Ngọc Sai xưng hô với người đến, Giang Long nháy mắt hiểu rõ, hóa ra là người của dòng chính trong tộc Cảnh thị đến đây thăm.

    Cảnh phủ ở huyện Ninh Viễn là một chi khác trong tộc Cảnh thị.

    Chẳng qua tuy là dòng chính Cảnh thị nhưng so sánh với Cảnh phủ, vẫn kém xa vạn dặm!

    Dòng chính Cảnh thị ở quê quán, cả tộc Cảnh thị còn không được coi là gia tộc trung đẳng, có rất ít người giàu có, đại đa số người đều bình thường và nghèo khổ, không người nào có thân phận và địa vị nhất định.

    Biết được thân phận người tới, khóe miệng Giang Long nhếch lên một tia cười lạnh!

    Nghe nói nguyên thân hộc máu, cho nên muốn đến xem bị chết hay chưa?

    Nếu có được đáp án chắc chắn, bước tiếp theo chính là bức bách Cảnh lão phu nhân nhận con cháu trong tộc làm con thừa thự, tiếp theo có thể công khai chiếm lấy tài sản Cảnh phủ .

    Thời xưa coi trọng chữ hiếu, trọng truyền thừa

    Việc này bao hàm rất nhiều ý nghĩa, trong đó con cháu là người kế thừa gia nghiệp.

    Nếu Cảnh Giang Long thật sự mất sớm, Cảnh phủ này coi như không có người kế tục, như vậy đến lúc đó cho dù Cảnh lão phu nhân có nguyện ý hay không, đều phải từ bộ tộc Cảnh thị nhận một con thừa tự đến phủ, hương khói cho Cảnh phủ .

    Ở điểm này không thể không nói, ngày xưa địa vị nữ giới không bằng nam giới, chỉ sinh hạ con gái thì được coi là tuyệt hậu, hơn nữa con gái không có quyền thừa kế .

    Chẳng hạn một nhà không có con trai, chỉ có con gái, như vậy khi cha mẹ qua đời, cô con gái này không có quyền thừa kế gia sản, mà do huynh đệ của phụ thân đến thừa kế gia nghiệp.

    Đứa bé được nhận làm con thừa tự dù sao cũng cách một tầng lớp, đương nhiên không thể coi như thân sinh, trừ phi chỉ có hai ba tuổi vẫn chưa được ghi vào gia phả, nếu không đều có thể nhận cha ruột mẹ ruột, đợi lớn lên thành người nhà, Cảnh lão phu nhân cũng không thể nắm trong tay.

    Dòng chính Cảnh thị đánh chủ ý không sai, chỉ có điều đáng tiếc, nguyên thân đích xác đã đi rồi, tuy nhiên Giang Long lại xuyên qua, chiếm được thân thể nguyên chủ.

    Từ trong trí nhớ của nguyên thân, quan hệ giữa Cảnh phủ và dòng chính Cảnh thị không thân, bình thường cũng không hay lui tới, mãi đến mấy năm trước thân thể của Cảnh Giang Long ngày càng kém, tin tức bị truyền đến quê cũ, dòng chính mới phái người thường xuyên đến Cảnh Phủ .

    Nói là qua lại để thân cận một chút , thực ra là muốn xác định Cảnh Giang Long khi nào chết mà thôi !

    Sau đó cho đứa con làm con thừa tự, được hưởng đại gia nghiệp của Cảnh phủ .

    Giang Long hiện tại đã vượt qua nguy kịch , như vậy tài sản Cảnh phủ không bị mất, hiện tại có người muốn chiếm đoạt gia sản của hắn, hắn đương nhiên không thể đồng ý, vả lại nguyên thân từng nghe nói, dòng chính năm xưa và tổ tiên Cảnh Phủ có xích mích rất lớn, cho nên quan hệ vẫn rất căng thẳng.

    Nếu không có gì thân tình thực sự, Giang Long sẽ không khách khí với người của dòng chính.

    Nghĩ biện pháp gì, đuổi những người kia đi đây nhỉ?

    Không lâu sau, trong tiểu viện lại truyền đến âm thanh trong trẻo của Bảo Bình , điều hiển nhiên, là Bảo Bình đem đồ ăn trở về, vừa lúc gặp được, liền cũng tới tranh chấp.

    Lúc này cũng đã muộn, Giang Long cảm thấy đói bụng, không có tinh thần suy nghĩ tiếp biện pháp, liền tính đợi vài ngày ngày nữa lại cùng những người đó tranh cãi.

    Vì thế tay phải hắn nắm lại đặt lên môi, ho khan một tiếng thật mạnh.

    Trong tiểu viện, Ngọc Sai và Bảo Bình đang cùng người tới cãi vã kịch liệt Ngọc Sainghe được tiếng ho, vội vàng chạy trở về phòng .

    Sợ tiểu thiếu gia nghe được tiếng ồn ào lại nổi giận, không tốt cho cơ thể!

    Tiến vào phòng ngủ, thấy tiểu thiếu gia nằm trên giường không có chuyệ gì, hai nữ mới thở phào nhẹ nhõm .

    - Giang Long cháu trai ngoan của ta, cơ thể của cháu tốt hơn không?

    Hai nữ không tới kịp hỏi Giang Long có làm sao không, chợt nghe từ phía sau một âm thanh làm ra vẻ già nua.

    Giang Long nhìn lại, chỉ thấy một lão già thấp bé, dẫn năm sáu bé trai đi nhanh đến.

    Lão già tuy vẻ mặt thân thiết, tuy nhiên sau khi đi xuyên qua bức rèm tiến sâu phòng ngủ, lập tức đi vào bên giường, nhìn chăm chú gắt gao vào gương nặt của Giang Long.

    Tuy nhiên lập tức sững sốt.

    Lúc trước không phải nge tôi tớ nói Cảnh Giang Long bị thiếu phu nhân làm tức đến hộc máu, sắp không qua được sao?

    Thế nào ….

    Không phải lần đầu tiên lão già đến Cảnh phủ , hơn nữa đã ở trong phủ vài ngày, trước kia cũng đã gặp Cảnh Giang Long vài lần, bề ngoài nhìn Cảnh Giang Long có vẻ mệt mỏi, ngay cả nói chuyện cũng uể oải, theo lão ta, nhiều nhất chỉ có thể sống được mấy tháng nữa thôi .

    Còn sống không hơn lão già gần sáu mươi tuổi như lão.

    Nhưng thiếu niên bây giờ, tuy rằng vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng đáy mắt hắn dường như đang tỏa sáng sức sống.

    Có một số lão nhân nhãn lực rất sắc bén, bọn họ có lẽ không có y thuật, nhưng có thể nhìn ra một số người bệnh nặng có thể cứu được hay không.

    Lão già này chính là người như vậy.

    Làm sao lại như vậy?

    Lão già dùng sức chớp chớp ánh mắt có vẻ mờ nhạt, lần nữa nhìn về hướng Giang Long.

    Tốt lắm?

    Không ngờ bệnh của thiếu niên này lại đc chữa khỏi.

    Lão già kinh hãi!

    Lúc lão già đánh giá Giang Long, Giang Long cũng yên lặng đánh giá lão già trước mắt này.

    Giương mặt gầy gò, dáng người thấp bé, trên cằm có dúm râu dê, đôi mắt sắc bén, hiện ra một chút ánh sáng, vừa nhìn có phần tâm cơ.

    Bởi vì giật mình, trên mặt lão già hiện lên vẻ thân thiết, muốn giả dối bao nhiêu thì có giả dối bấy nhiêu!

    Sau đó, hắn lại dùng khóe mắt liếc qua một vòng mấy nam đồng sau lưng lão già .

    Có béo có gầy, có cao có thấp, có đứa quần áo sáng đẹp, có đứa trên thân có một miếng vá. Hầu hết trong đó cũng đều nhìn hắn đang nằm trên giường, mỗi người một vẻ mặt .

    - Cửu gia gia.

    Rốt cục, Giang Long chủ động lên tiếng chào hỏi.

    - Ah
    Nghe được âm thanh , tinh thần Cảnh Trường Phát mới hồi phục lại. Trong nhà lão ta thứ đứng hàng thứ chín , cho nên bọn tiểu bối gọi lão là Cảnh gia gia
    - Nghe nói vừa rồi cháu thổ huyết?

    Con ngươi Cảnh Trường Phát âm u, mở miệng hỏi, muốn hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

    Như thế nào một người rõ ràng sẽ chết, đột nhiên sống lại được rồi?

    Nếu như xảy ra trên người khác thì không sao, nhưng một khi Cảnh Giang Long có chuyển biến tốt đẹp, vậy thì lão cũng đừng nghĩ đến chiếm được tài sản của Cảnh phủ.

    Chưa từng chính mắt nhìn thấy Cảnh phủ giàu có thì cũng thôi, nhưng đã tận mắt chứng kiến phong cảnh của Cảnh phủ, đã làm nổi lên không ít tham vọng!

    - Vâng, tuy nhiên bây giờ không có gì đáng ngại.

    Âm thanh của Giang Long vẫn đang nhàn nhạt, lại lộ ra vẻ lạnh lùng và xa cách .

    Lúc này Bảo Bình và Ngọc Sai đến, một người mang theo một hộp đồ ăn, một người mang đến một cái bàn thấp, tiến lại gần Cảnh Trường Phát.

    - Tiểu thiếu gia, đây là món nấm hương cắt sợi mà ngài thích ăn nhất, còn có đậu hủ trộn hành thái.
    Ngọc Sai vừa bưng thức ăn từ trong hộp lên,vừa cười nói.

    - Thân thể có nhiều bệnh , không thích hợp những món nhiều dầu mỡ, thầy thuốc bảo không thể ăn thịt, cho nên Bảo Bình mang tới toàn là đồ ăn chay, không có đồ ăn mặn.

    Bảo Bình tiếp lời nói:
    - Còn một bàn trứng tráng, cháo Bát Bảo nấu từ giờ ngọ nữa..

    Mở hộp thức ăn ra, mùi đồ ăn xông thẳng vào mũi, nguyên thân chẳng những ói ra máu, hơn nữa năm ngày này bị Diêu mụ mụ buộc cùng tam nữ viên phòng, buồn bực ăn cũng không ngon, cho nên Giang Long đói bụng lắm.

    Cũng không thèm để ý đến Cảnh Trường Phát, rất nhanh bưng đồ ăn lên nhanh chóng đút vào miệng nuốt.

    Sắc mặt Cảnh Trường Phát đột nhiên trầm xuống, không phải so đo Giang Long không lễ độ.

    Mà là càng khẳng định bệnh của thiếu niên trước mắt chuyển biến rất tích cực.

    Chỉ cần ăn uống tốt, ăn nhiều, như vậy người sẽ mau chóng khỏe lại.

    Giờ nên làm như thế nào cho phải?

    Mắt thấy của cải lập tức có thể giành được, lại như mọc thêm đôi cánh, mà bay mất, Cảnh Trường Phát làm sao có thể chịu nổi!

    Lúc Giang Long ăn được một nửa thì Diêu mụ mụ đã trở về.

    Thấy Cảnh Trường Phát mang theo một đám tré con đợi sẵn trong phòng, mặt biến sắc rất khó coi.

    Chưng không đợi bà mở miệng, Cảnh Trường Phát liền mang theo đám trẻ cáo lui.

    Diêu mụ mụ chỉ có thể nín nhịn bực tức, không giám trách cứ, đưa Cảnh Trường Phát ra tiểu viện.

    Đi trên hành lang tối om, Cảnh Trường Phát tâm trạng nặng nề, lúc này một một bé trai đột nhiên mở miệng:
    - Ông nội, rốt cuộc khi nào ông mới cho cháu lên làm đại thiếu gia nhà này?

    Bé trai hỏi giọng có chút cấp bách.

    Ở nhà, tuy rằng nó không thiếu ăn thiếu mặc cách mấy ngày lại được ăn thịt, nhưng căn bản là không cách nào có thể so sánh được!

    Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng được Cảnh phủ lo cho cơm ăn áo mặc, sung sướng đến hoa mắt.


     
    Chỉnh sửa cuối: 13/1/15
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    ĐẠI QUỐC TẶC
    Tác giả:Phó Kỳ Lân


    Chương 9: Bức họa nơi linh đường


    Nguồn: Mê Truyện
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Nghe đứa trẻ mập hỏi, ông ta nhíu mày, chắp tay sau lưng, Cảnh Trường Phát buồn bực đi đường sắc mặt càng khó coi.

    Đứa trẻ mập này là con út trong nhà, bình thường rất được cưng chiều.

    Lần đầu tới Cảnh Phủ, thấy nơi này xa hoa, ông ta bắt đầu tính toán muốn chiếm lấy một phần lớn sản nghiệp ở đây.

    Trong nhà ông ta cũng có con, cháu không ít, nhưng mà độ tuổi thích hợp thì chỉ có một.

    Đứa trẻ mập tên Cảnh Đồng Tiền, năm nay vừa tròn sáu tuổi.

    Vì ngày thường ăn ngủ tốt, nên béo và khỏe mạnh hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.

    - Chờ một chút!
    Cảnh Trường Phát buồn bực nói.

    Lúc trước ông ta từng cam đoan nhất định có thể để cho Cảnh Đồng Tiền không lâu sau có thể thành chủ nhân nơi này.

    Chẳng qua khi đó nhìn thấy bệnh tình Cảng Giang Long rất khó trị, ông ta mới có lòng tin làm được, nhưng bây giờ bệnh tình Cảnh Giang Long đã có chiều hướng tốt!

    - Còn phải đợi!

    Đứa trẻ mập được chiều hư, nhảy lên la hét.

    Cảnh Trường Phát nghe thấy vội vàng tiến lên che miệng đứa cháu, sắc mặt nghiêm túc, ít thấy:

    - Không được la hét, nếu chẳng may bị người khác thấy thì nguy rồi!

    Nhưng Cảnh Đồng Tiền được ông ta chiều quen rồi, đâu còn sợ ông ta?

    Thân thể không ngừng giãy dụa trong lòng Cảnh Trường Phát.

    - Được rồi tiểu tổ tông, cháu chờ một lát, ông nội nhất định cho cháu trở thành chủ nhân nơi này!

    Cảnh Trường Phát nghiến răng nói.

    Lúc này Cảnh Đồng Tiền mới ngừng giãy dụa.

    Bên cạnh hai người, còn có năm đứa trẻ chưa lớn, trong đó có hai đứa quần áo sáng sủa, tương đối cao.

    Tuy nhiên có chút kì lạ là, quần áo hai đứa trẻ tương đối rực rỡ, đứa trẻ đứng bên trái da dẻ vừa trắng vừa mềm, giống như sinh ra trong gia đình giàu có. Đứa trẻ đứng bên phải quần áo sáng sủa, có vẻ nhút nhát, thỉnh thoảng lại để ý quần áo, gương mặt căng thẳng, có vẻ dè dặt.

    Thỉnh thoảng xoay qua xoay lại.

    Còn ba đứa trẻ còn lại khoảng bốn tuổi, khuôn mặt ngây thơ, căn bản không hiểu Cảnh Trường Phát và đứa trẻ mập nói gì.

    Tuy nhiên vì trước khi ra ngoài, người lớn đã dặn dò, nhất định phải nghe lời Cảnh Trường Phát, hơn nữa Cảnh Trường Phát chỉ tươi cười với cháu mình, rất ít để ý đến chúng, nên chúng không dám nghịch ngợm, chỉ biết ngoan ngoãn đứng tại chỗ.

    Dỗ dành xong cháu mình, Cảnh Trường Phát định đi an bài phòng nghỉ cho mọi người.

    Nhưng thình lình từ chỗ tối truyền tới một giọng nói trong trẻo:
    - Cảnh Cửu Gia, có thể nói chuyện một chút không?

    Cảnh Trường Phát nháy mắt rợn tóc gáy.

    Hỏng rồi!

    Có người nghe lén?

    Nhanh chóng quay lại nhìn về phía phát ra tiếng nói.

    Thấy cách đó không xa, ánh đèn dao động, như tối như sáng.

    - Ngươi là?

    Cảnh Trường Phát kinh ngạc hỏi.

    - Cảnh Cửu Gia không cần hỏi nhiều như vậy, ngài chỉ cần theo nô tì đi tới, đối với ngài mới có lợi, không có chỗ xấu.

    Cảnh Trường Phát còn do dự.

    Giọng nói kia lại vang lên:

    - Hiện tại rất nhiều người để ý gia tài Cảnh phủ, cũng không chỉ một mình ngài.

    - Được!

    Cảnh Trường Phát kinh hãi, thật có người đang âm thầm dòm ngó gia tài Cảnh phủ.

    Suy nghĩ một chút, sau đó liền đáp ứng.

    Hiện tại Cảnh Trường Phát đã coi tài sản Cảnh phủ là của mình, bất kể là ai cũng đừng hòng tranh với ông ta.

    Ông ta muốn xem, ai muốn đoạt miếng thịt từ trong miệng ông ta, người này có lai lịch gì.

    Ra hiệu hai đứa nhỏ lớn tuổi đến gần, nhỏ giọng dặn dò bọn họ dẫn theo những đứa trẻ khác về chỗ nghỉ, sau đó đi tới hướng ánh đèn.

    Tới gần, thấy nơi này có mấy cây to, mà người cầm đèn lồng ẩn sau thân cây, cho nên ông ta nhìn không thấy bóng người.

    - Cảnh Cửu Gia !

    Người cầm đèn lồng là thiếu nữ khoảng mười tám tuổi, mặc quần áo nha hoàn trong phủ. Vì trời tối, cũng không có sao nên nhìn không rõ mặt mũi. Thiếu nữ gập người làm một động tác chào vạn phúc với ông ta.

    - Ngươi là?

    Cảnh Trường Phát đánh giá thiếu nữ.

    Thiếu nữ cười khẽ:
    - Nô tì là nha hoàn trong phủ, người muốn tìm ngài là chủ nhân của nô tì.

    - Ngươi đi trước dẫn đường.

    - Mời Cửu Gia đi theo nô tì.

    Thiếu nữ cầm đèn lồng đi trước, dẫn Cảnh Trường Phát theo sau.

    Trong lúc đi tới, thiếu nữ nhắc nhở Cảnh Trường Phát cẩn thận đi tới, đi tiếp tới phụ cận một cái viện, còn bảo Cảnh Trường Phát phải nhẹ nhàng không nên phát ra tiếng bước chân.

    Có thể thấy thiếu nữ này đối với Cảnh phủ vô cùng quen thuộc.

    Quẹo trái, rẽ phải một lúc lâu mới tới một tiểu viện.

    Cảnh Trường Phát đã lớn tuổi, đi đoạn dường dài cộng lén lút không dám phát ra âm thanh, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi.

    Thiếu nữ nhẹ nhàng tới trước cửa, khẽ gõ lên cửa ba tiếng.

    - Ai?

    Bên trong phát ra giọng bà tử hỏi nhỏ.

    - Là ta.

    Bà tử nghe được trả lời, một tiếng két, cửa viện mở ra khe hở một người có thể đi lọt.

    - Mau vào.

    Bà tử thò đầu ra nhìn chung quanh, không thấy dị thường, lại đánh giá Cảnh Trường Phát rồi thúc giục nói.

    Thiếu nữ vội vàng đi nhanh hơn vào tiểu viện.

    Cảnh Trường Phát còn do dự, ngẩng đầu nhìn chung quanh tiểu viện, thình lình bị bà tử kéo vào.

    - Ngươi…!

    Cảnh Trường Phát kinh hãi, dùng sức giãy dụa.

    - Xuỵt!

    Bà từ trở tay đóng lại của viện.

    - Bên cạnh còn có người ở, ngươi nhỏ giọng một chút cẩn thận thị vệ nghe thấy chạy tới đây. Ngươi có thể vào nhà, cùng chủ nhân nói chuyện.

    Thiếu nữ cũng mở miệng:
    - Đúng vậy, nếu ngươi hợp tác với chủ nhân ta, gia tài Cảnh phủ sớm muộn cũng là của ngươi.

    Nghe thấy thiếu nữ nói, Cảnh Trường Phát mới yên tĩnh lại.

    Giờ này trong mắt ông ta không có chuyện gì quan trọng bằng gia sản Cảnh phủ.

    Theo thiếu nữ tới cửa phòng, thiếu nữ còn chưa mở miệng đã truyền tới giọng đạm bạc già nua:
    - Khách quý tới rồi?

    - Vâng!

    Thiếu nữ cung kính trả lời.

    - Cho mời Cửu gia.

    Thiếu nữ giơ tay đẩy nhẹ cửa gỗ, ra hiệu cho Cảnh Trường Phát đi vào.

    Cảnh Trường Phát tò mò không biết người bên trong là ai, sửa sang lại quần áo, đi vào bên trong. Đi được vài bước thì truyền tới tiếng đóng cửa, thiếu nữ cũng không theo vào.

    Nghe thấy tiếng đóng cửa, theo phản xạ Cảnh Trường Phát quay lại nhìn, trước mắt ánh nến sáng lên.

    - A?

    Nhìn theo ánh nến, Cảnh Trường Phát thấy trên vách tường treo bức họa thiếu nữ cao bốn thước, rộng hai thước.

    Nữ tử trong bức họa có đôi lông mi lá liễu cong vút, miệng anh đào, dáng người duyên dáng, mang theo e lệ, rất là xinh đẹp.

    - Đó là con gái ta!

    Đột nhiên truyền đến tiếng nói già nua.

    Cảnh Trường Phát rời mắt khỏi bức họa, mới phát hiện bên phải đang ngồi một bà lão , trên người mặc bộ đồ đen, tóc trắng, trước mặt người này là một chiếc bàn cùng tượng phật.

    - Con gái của ngươi?

    Cảnh Trường Phát nghi ngờ hỏi, vì nhìn bà lão này rất lớn tuổi, lại nhìn bức họa, tuổi tác cách nhau quá xa đi chứ.

    Cháu gái còn tạm được.

    - Nó đã chết nhiều năm.

    Bà lão như đoán được Cảnh Trường Phát nghi ngờ.

    Cảnh Trường Phát giật mình, sau đó cẩn thận để ý thì thấy trên bức họa hai bên có hai câu phúng điếu.

    Không ngờ bà lão đem tiểu viện bày trí thành linh đường.

    Hơn nữa nhìn chung quanh thì linh đường này đã có rất nhiều năm rồi.

    Cảnh Trường Phát giật mình hỏi:
    - Ngươi rốt cuộc là ai, tìm ta có việc gì?

    - Ta là ai không quan trọng, quan trọng là …chúng ta có cùng địch nhân.

    Bà lão ngồi trên bồ đoàn, thái độ cung kính dập đầu lạy tượng phật ba lần, sau đó chậm rãi đứng dậy, cầm hương lên đốt rồi cắm vào lư hương.

    - Kẻ địch? Ta có kẻ địch nào?

    Cảnh Trường Phát khó hiểu.

    Bà lão cẩn thận cắm hương xong, lui lại ba bước, hai tay hợp thành chữ thập, cung kinh bái tượng phật, sau đó mở miệng:
    - Ngươi muốn chiếm gia sản Cảnh phủ, Cảnh lão phu nhân, Cảnh Giang Long, còn có thiếu phu nhân Lâm Nhã vừa mới tới đều là địch nhân của ngươi.

    Con mắt Cảnh Trường Phát phát ra quang mang, cũng không mở miệng.

    Bà lão cũng không vội, đi đến gần chậu than, lấy ấm trà, chén sứ, lá trà pha hai chén trà.

    - Mời dùng trà!

    Bà lão đưa tay ra hiệu

    Nhẹ uống một ngụm nước trà ấm áp, bà lão tiếp tục nói:

    - Thân phận ta cũng không có gì bí mật, ngươi hỏi bất kì người hầu nào trong phủ đều có thể biết.


    Nội tâm Cảnh Trường Phát khẽ động, đúng rồi, lão bà này ở đây, tìm người hỏi chút là biết được lai lịch của bà ta. Vì thế cũng yên tâm không ít.

    Ngẫm nghĩ một chút, ông ta mở miệng hỏi:
    - Ngươi ở Cảnh phủ, hơn nữa thời gian không ngắn, làm sao lại kết thù với chủ nhân Cảnh phủ?

    - Con ta chết trên tay lão thái bà!

    Vẻ mặt bà lão không giữ được bình thản, khuôn mặt già nua hiện lên nồng đậm oán độc và thù hận.

    Thậm chí trên mặt còn nổi gân xanh, thành hình vài chữ đại.



     
    Chỉnh sửa cuối: 13/1/15
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)