LS Q.Sự Đại Ngụy Cung Đình - Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đại Ngụy Cung Đình
    Tác giả: Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử
    Chương 61: Cuối Tháng Năm

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các
    Nguồn: iRead

    Có thể do đêm qua thức quá khuya nên ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao ba ngọn sào thì Triệu Hoằng Nhuận mới thức dậy.

    Sau khi thức dậy, cậu không vội xuống giường ngay mà khẽ đưa tay sờ một chút ở vị trí nhạy cảm.

    “Phù… vẫn ổn.”

    Cậu thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

    Đêm qua, cậu lại một lần nữa mơ thấy vị hoàng tỉ ấy. Nhưng lần này, cậu chỉ mơ thấy việc tối qua đã dẫn Ngọc Lung công chúa ra ngoài cung vui chơi một chuyến, hoàn toàn không hề nhìn thấy hình ảnh tệ hại gì.

    Nụ cười thật sự, không phải do cậu tưởng tượng ra của vị hoàng tỉ ấy khiến cậu cảm thấy vô cùng hài lòng.

    Đây mới là một tình cảm lí trí: Đã biết rõ tình cảm này không có kết quả gì rồi, thế thì hãy hi vọng rằng người ấy sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn và cố gắng giúp đỡ người ấy.

    “Bịch bịch bịch…”

    Một loạt tiếng bước chân chạy vội vã vang lên bên ngoài.

    Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm việc này, vẫn tự nhiên thoải mái thay y phục, vì người có tư cách xông vào trong tẩm cư của cậu chỉ có mười tông vệ của cậu thôi.

    Quả nhiên, khi Triệu Hoằng Nhuận đang thay y phục thì tông vệ Thẩm Úc đẩy cửa bước vào, thấy điện hạ nhà mình đang khoác áo thì liền lập tức đóng cửa lại.

    “Chuyện gì thế, Thẩm Úc?” Triệu Hoằng Nhuận nhận ra nụ cười nhăn nhó trên mặt Thẩm Úc, bèn tò mò hỏi.

    Nụ cười trên mặt Thẩm Úc càng thêm nhăn nhó: “Điện hạ, lục điện hạ đuổi giết đến đây rồi.”

    “Lục hoàng huynh à?” Triệu Hoằng Nhuận đang khoác y phục chợt dừng lại, trên mặt cũng hiện ra một vẻ khổ sở.

    Cậu cũng không bất ngờ, vì biết rằng tối qua khi đưa Ngọc Lung công chúa lén rời khỏi cung đi chơi thì đã bất đắc dĩ cho lục hoàng huynh Hoằng Chiêu leo cây rồi.

    “Huynh ấy đâu?”

    “Đang ngồi trước tiền điện, bộ dạng không gặp được điện hạ thì quyết không về.”

    “Hả? Ngươi cảm thấy ta có khả năng trốn được không?”

    Cơ mặt Thẩm Úc co lại: “Mười tông vệ của lục điện hạ đã canh gác chặt chẽ các cửa sổ của Văn Chiêu các, sau điện cũng có người trông chừng… Điện hạ nếu muốn thoát bằng đường cửa sổ thì e…”

    “Thế này là không chừa đường sống rồi!”

    Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy khổ sở, nhưng nghĩ kỹ thì cũng không lạ, vì lục hoàng huynh Hoằng Chiêu của cậu được mọi người tán dương là Kỳ Lân Nhi, từ bé đã thông minh hơn người, muốn thoát khỏi tay huynh ấy là chuyện không thể nào.

    “Chậc, thôi cứ nghiêm túc đi nhận lỗi vậy.”

    Khẽ thở dài, Triệu Hoằng Nhuận mặc xong quần áo rồi bước ra tiền điện.

    Tại tiền điện Văn Chiêu các, lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu đang ngồi trong điện, nhắm chặt mắt, gương mặt nhăn nhó, vừa nhìn là biết chẳng hề vui vẻ gì.

    Sau khi cẩn thận quan sát bốn phía, Triệu Hoằng Nhuận quả nhiên phát hiện ra bên ngoài Văn Chiêu các đều có các tông vệ của lục hoàng huynh canh giữ, rõ ràng đã tính đến khả năng cậu lén trốn ra ngoài bằng đường cửa sổ.

    Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận thầm thở dài, sau đó cố nở ra một nụ cười rồi bước đến bái kiến lục hoàng huynh.

    “Lục hoàng huynh đến mà Hoằng Nhuận lại không nghênh đón từ xa, xin thứ tội.”

    “Vung tay cũng không đánh người đang cười… đúng không?” Triệu Hoằng Chiêu vừa nhìn là hiểu ngay ý đồ của Triệu Hoằng Nhuận khi nở nụ cười ấy, bèn nghiêm mặt từ từ đứng dậy, phẩy tay áo rồi hỏi Triệu Hoằng Nhuận: “Hoằng Nhuận, tối qua đệ đã đi đâu?”

    Tuy Triệu Hoằng Nhuận và vị lục hoàng huynh này có quan hệ không tồi, nhưng cũng không tiện tiết lộ sự thật, vì các công chúa trong cung không được phép tự do rời cung, nếu việc này bị lan truyền ra ngoài thì sẽ rất bất lợi cho hoàng tỉ của Triệu Hoằng Nhuận.

    “Tối qua… tối qua hoàng đệ bị lạc đường.” Cậu trả lời bằng giọng nghiêm trọng.

    “Hả?” Lục hoàng tử có hơi ngơ ngác: “Lạc đường trong cung sao?”

    “Không phải.” Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, giọng nói vẫn rất nghiêm trọng: “Người lạc đường không phải đệ, mà là trái tim đệ.”

    “…” Lục hoàng tử hơi há miệng, ngẩn người ra nhìn Triệu Hoằng Nhuận. Một lúc sau, cậu mới chép miệng thở phì một hơi rồi nói: “Lẽ nào không có… cái cớ nào phù hợp hơn sao?”

    Thấy hoàng huynh hỏi lại cũng bằng giọng nghiêm trọng, Triệu Hoằng Nhuận làm sao có thể giả vờ được nữa, lập tức mất hết khí thế: “Được được, đệ sai rồi đệ sai rồi, Hoằng Nhuận lẽ ra không nên nuốt lời… Muốn đánh muốn phạt thế nào, hoàng huynh nói đi.”

    Triệu Hoằng Chiêu ngước nhìn một lượt bát đệ của mình. Theo những gì cậu biết trước đây thì Triệu Hoằng Nhuận không phải là người dễ nuốt lời, cho dù có không muốn tham gia hội thơ của cậu thì cũng sẽ nói trước với cậu một tiếng, tuyệt đối không thể thất hứa.

    Thế nên cậu cảm thấy, đêm qua Triệu Hoằng Nhuận có thể là đã đi làm một việc gì đó quan trọng hơn cả việc tham gia hội thơ của cậu, ít ra thì đó sẽ là một việc quan trọng trong lòng bát hoàng đệ.

    “Tối qua… lẽ nào đệ đã xuất cung?” Triệu Hoằng Chiêu suy đoán.

    “Hoàng huynh dựa vào đâu mà nghĩ như thế?”

    “Hừ, đó là việc quá dễ đoán mà!” Triệu Hoằng Chiêu xoa xoa cằm: “Đi với ai?”

    “Cái gì mà với ai? Sao nhất định là phải đi với ai? Đệ đi một mình không được sao?”

    “Ha ha.” Triệu Hoằng Chiêu lắc đầu nói: “Nếu chỉ có một mình thì đệ đã không thất hứa, nói cách khác, nhất định đã có người cùng đệ rời cung… Là ai?”

    “Sao đệ phải nói cho huynh biết?” Chân mày Triệu Hoằng Nhuận khẽ giật giật.

    “Hoằng Tuyên à? Không thể nào! Với tính cách của Hoằng Tuyên thì không có gan làm như thế… Hay là cung nữ trong cung? Hoằng Nhuận, đệ làm thế là hại họ rồi đấy… Không đúng, cung nữ cũng không có gan lén gặp gỡ một hoàng tử chưa xuất các…”

    “…” Triệu Hoằng Nhuận càng nghe càng hốt hoảng, cậu thật sự sợ vị lục hoàng huynh cơ trí hơn người trước mặt mình đây sẽ đoán ra được manh mối gì đó, liền vội vàng nói: “Không thể là người ngoài cung sao?”

    Triệu Hoằng Chiêu nhìn sâu vào mắt Triệu Hoằng Nhuận rồi chợt lạnh lùng cười: “Quả nhiên là người trong cung rồi!”

    “Cái tên này!”

    Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng nghiến lợi nhìn lục hoàng huynh rồi khó chịu nói: “Sẽ bù lại, sẽ bù lại được chưa? Lần sau, hoàng huynh tổ chức hội thơ, đệ nhất định sẽ đi, được chưa?”

    “Tất cả các lần?” Triệu Hoằng Chiêu bình thản hỏi.

    “Định nhân lúc cháy nhà mà cướp của à?”

    Triệu Hoằng Nhuận trừng mắt bực bội trả lời: “Một lần thôi!”

    Triệu Hoằng Chiêu lại nhìn đệ đệ của mình, nhưng không tranh luận gì mà chỉ xoa cằm lẩm bẩm: “Có thể là ai nhỉ? Thật ra cũng không khó đoán lắm…”

    “Hai lần!” Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng nói.

    Triệu Hoằng Chiêu lại nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi tiếp tục lẩm bẩm: “Thứ nhất đó phải là một người trong cung, thứ hai, Hoằng Nhuận bất chấp việc thất hứa mà dẫn người ấy xuất cung… Hôm qua lại là Đoan Ngọ… Tức là muốn đi xem thử sự náo nhiệt trong thành à? Nói cách khác, người này có lẽ chưa bao giờ xuất cung… Không phải cung nữ, chắc phải là một người cho dù có bị phát hiện đã lén cùng hoàng đệ ra ngoài cung cũng sẽ không đến nỗi bị mất mạng… Hả?”

    “Thôi chết, thế này sẽ đoán ra mất!”

    Nhìn lục hoàng huynh đang cau mày, khuôn mặt dần trở nên nghiêm trọng, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi hốt hoảng trong lòng.

    “Ba lần! Lục hoàng huynh đừng có được nước lấn tới nữa!” Triệu Hoằng Nhuận lại nghiến răng nói.

    Triệu Hoằng Chiêu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu cười nói: “Được, ba lần thì ba lần vậy! Lần sau Hoằng Nhuận đừng thất hứa nữa đấy.”

    “Hừ!”

    Triệu Hoằng Chiêu sau đó hài lòng rời đi.

    Nhưng khi bước ra ngoài Văn Chiêu các, cậu đột nhiên suy tư nhìn sang phía tẩm các của các công chúa trong cung.

    “Phí Uy.”

    “Có ti chức.”

    “Ngươi đi điều tra thử, đêm qua…” Đang nói giữa chừng, Triệu Hoằng Chiêu có vẻ nhận ra điều gì đó, bèn phẩy tay: “Thôi bỏ đi, không có gì nữa.”

    Tông vệ Phí Uy thắc mắc nhìn điện hạ nhà mình.

    “Mình cũng thật là… Hoằng Nhuận sẽ tự có cách, mình quản nhiều thế làm gì? Nhưng mà, là một hoàng tỉ muội có quan hệ tốt với Hoằng Nhuận trong cung ư? Có thể là ai nhỉ? Mình thật sự có hơi tò mò… Thôi không nghĩ nữa…”

    Không thể phủ nhận rằng, trong lòng cậu cũng rất thương và thông cảm cho các hoàng tỉ muội trong cung, vì so với các hoàng tử thì họ có ít tự chủ và tự do hơn nhiều.

    “Ôi, con chim trong lồng… việc gì phải sinh ra trong nhà đế vương…”

    Khẽ lắc đầu, Triệu Hoằng Chiêu quay về Nhã Phong các.

    Hai ngày sau tết Đoan Ngọ, trong thành vẫn cực kỳ náo nhiệt.

    Bởi vì biết rõ Ngọc Lung công chúa trước nay không có cơ hội xuất cung, thế nên Triệu Hoằng Nhuận luôn ra sức rủ rê nàng cùng cậu cải trang xuất cung.

    Mục đích chủ yếu là vì muốn vị hoàng tỉ này trút được sự phiền muộn và cô đơn trong lòng.

    Mặc dù dáng vẻ sầu muộn của Ngọc Lung công chúa cũng rất đẹp, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn hi vọng mỗi ngày nàng đều có thể vui vẻ.

    Từ cung sứ sau lần bị Triệu Hoằng Nhuận dạy dỗ thì không dám hỏi gì Ngọc Lung công chúa nữa, còn cung nữ Thúy Nhi thì lại là cung nữ thân cận của Ngọc Lung công chúa, tình cảm trước nay rất tốt, thế nên mỗi ngày trước lúc hoàng hôn, Ngọc Lung công chúa đều lợi dụng lúc trời chập choạng tối mà đứng lẫn vào đám tông vệ của Triệu Hoằng Nhuận rồi lẻn ra ngoài cung mà không hề bị lộ.

    Nhưng đáng tiếc là sau khi hết tết Đoan Ngọ thì Triệu Hoằng Nhuận không còn cơ hội được rời cung sau hoàng hôn nữa, bởi đó là lệnh cấm mà thiên tử đặt ra.

    Việc này khiến Triệu Hoằng Nhuận không còn cách nào đưa Ngọc Lung công chúa lén ra ngoài hoàng cung nữa, vì nếu ban ngày mà đưa nàng cải trang xuất cung thì khả năng bị đám cấm vệ quân phát hiện ra là rất lớn, do thân hình Ngọc Lung công chúa khác quá xa đám tông vệ, ban đêm thì còn nhờ bóng tối che mắt, nhưng ban ngày làm sao mà giấu được?

    Dù vậy đối với việc này, Triệu Hoằng Nhuận vẫn nghĩ ra cách. Mỗi lần xuất cung, cậu đều ra chợ mua về một hình nộm bằng đất có vẻ ngoài đáng yêu, sau khi hồi cung thì liền bảo tông vệ đem tặng cho Ngọc Lung công chúa. Hoặc có lúc, cậu cố ý hồi cung sớm, sau đó đến Ngọc Quỳnh các, ngoài việc tặng mấy món đồ chơi nhỏ cho hoàng tỉ thì còn cùng nàng trò chuyện, kể cho nàng nghe những việc thú vị cậu đã gặp ngoài cung.

    Có lẽ nhờ có được một đệ đệ thấu hiểu lòng mình như Triệu Hoằng Nhuận mà Ngọc Lung công chúa ngày càng trở nên vui vẻ hơn. Nàng đã kết hợp những câu chuyện ngoài cung mà Triệu Hoằng Nhuận kể cho nàng và những điều nhìn thấy trong dịp tết Đoan Ngọ mà vẽ ra rất nhiều cảnh tượng ngoài cung.

    Nàng đem những bức họa vẽ khung cảnh và công trình ngoài cung này treo lên tường, mỗi ngày ngắm vài lần cũng đã cảm thấy rất vui.

    Mà trong khoảng thời gian này thì kỳ khoa thi do Lễ bộ chủ trì tổ chức lại cũng đã kết thúc. Do đây là lần đầu Lễ bộ tổ chức khoa thi nên trên dưới Lễ bộ đều rất xem trọng việc này. Lễ bộ thượng thư Xã Hựu đã đích thân làm quan chủ khảo kỳ khoa thi này, đồng thời còn mời ngự sử đại phu Tô Cảnh từ Ngự sử giám mới được thiên tử lập ra không lâu đến đảm nhận vị trí quan bồi giám, nghiêm khắc khống chế việc gian lận trường thi.

    Nhưng sĩ tử có tên trên bảng vàng được công bố lại khiến Triệu Hoằng Nhuận có hơi bất ngờ.

    Cậu vốn cho rằng sĩ tử Ôn Kỳ đã nhắc nhở cho cậu biết việc “gian lận đốt nến” trong trường thi lần này chắc chắn sẽ đỗ, vì văn chương và tốc độ làm bài của người này lúc ấy đã để lại cho Triệu Hoằng Nhuận ấn tượng sâu sắc.

    Nhưng không ngờ, sĩ tử tên Ôn Kỳ ấy lại không đỗ, trên bảng hoàn toàn không có tên của cậu ta.

    Ngoài ra, trạng nguyên của thi đình năm nay lại thuộc về một sĩ tử nghèo khó mười chín tuổi ở Thượng Đảng quận tên là Khấu Chính, còn bảng nhãn lại là một sĩ tử hai mươi tuổi tên là Lạc Tân, cũng là một tử đệ nghèo khó.

    Còn Hà Hân Hiền, cháu đích tôn mười tám tuổi của trung thư lệnh Hà Tương Tự, trước nay được người trong kinh khen ngợi là tài năng không thua kém gì Kỳ Lân Nhi Triệu Hoằng Chiêu, đồng thời cũng là một vị khách thường xuyên của Nhã Phong Thi Hội, trong kỳ khoa thi lần này chỉ đứng thứ ba. Việc này thật sự khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.

    Cho dù là Đông Cung thái tử hay Ung Vương, Tương Vương cũng đều bắt đầu âm thầm muốn lôi kéo những sĩ tử trẻ tuổi này, chọn ra một người có đủ năng lực phò tá mình.

    Thậm chí đến cả Yến Vương và Khánh Vương tuy hình thức lôi kéo không rõ rệt như ba vị kia thì cũng vẫn muốn âm thầm chiêu mộ.

    Bởi vì đối với các vị hoàng tử khác mà nói, năm nay có thể là cơ hội cuối cùng để họ lật đổ Đông Cung, một khi đến sang năm, hoàng trưởng tôn Vĩnh Luật đủ tám tuổi, được vào Cung học thì sẽ dần dần chiếm được sự yêu thương và xem trọng của thiên tử, thế thì cơ hội tranh đoạt hoàng vị của họ sẽ ngày càng mong manh.​
     
    buinhi99 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đại Ngụy Cung Đình
    Tác giả: Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử
    Chương 62: Tháng Sáu

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các
    Nguồn: iRead

    Chớp mắt đã đến tháng sáu, Đại Ngụy vẫn rất thái bình, trong triều cũng không có việc lớn gì xảy ra.

    Đông Cung thái tử Hoằng Lễ không biết có phải do đã nghĩ thông suốt rồi hay không mà cả tháng nay không hề đến tìm Triệu Hoằng Nhuận gây sự.

    Việc này cũng khiến Triệu Hoằng Nhuận có hơi bất ngờ, vì vào ngày tết Đoan Ngọ khi ở Văn Đức điện, cậu đã phá hỏng đại sự Lập Ngôn của Đông Cung, không những khiến Đông Cung không thể ổn định ngồi yên ở vị trí trữ quân như ý mình mà ngược lại còn khiến anh ta vướng tội đạo văn khi quân nữa.

    Chưa hết, Triệu Hoằng Nhuận còn giải thể hết ban bệ trí lực của Đông Cung, thật khó mà tin được Đông Cung lại nhịn được cục tức này.

    Thế nên Triệu Hoằng Nhuận đã phái tông vệ nghe ngóng trong cung, lúc này mới biết thì ra Đông Cung đang muốn lôi kéo những sĩ tử đỗ cao trong kỳ khoa thi về gia nhập vào ban bệ trí lực của mình, và trong đó có một sĩ tử tên Lạc Tân đã thu hút được sự chú ý của Đông Cung.

    “Lạc Tân? Là người đỗ thứ hai trong thi đình năm nay ư?”

    Sau khi nghe được tin này, Triệu Hoằng Nhuận thật sự rất kinh ngạc.

    Bởi cậu từng là hoàng tử bồi giám của khoa thi năm nay nên cũng hiểu biết sơ lược về trình độ bản lĩnh của các sĩ tử lần này. Nếu bỏ đi hết những sĩ tử đã gian lận để vào quan trường thì trình độ chung của các sĩ tử lần này cũng khá cao, chẳng hạn như sĩ tử Ôn Kỳ mà cậu từng đánh giá rất cao.

    Nhưng điều bất ngờ chính là, Ôn Kỳ mà Triệu Hoằng Nhuận kỳ vọng ấy lại không đỗ, thậm chí mấy sĩ tử có tên trên bảng vàng lại đều là những sĩ tử mà Triệu Hoằng Nhuận không hề chú ý đến.

    Điều này có nghĩa là gì?

    Điều này có nghĩa là các sĩ tử có tên trên bảng vàng khoa thi năm nay đều có trình độ khá cao.

    Còn đường đường là bảng nhãn tân khoa lại được Đông Cung thái tử lôi kéo, thật sự đã khiến Triệu Hoằng Nhuận quan tâm, bởi vì hiện tại thì cậu đang nghiêng về phía của Ung Vương Hoằng Dự.

    Nhắc đến Ung Vương Hoằng Dự thì không thể không nhắc đến một chuyện khác, đó chính là lần trước, Triệu Hoằng Nhuận đã từng bảo tông vệ Thẩm Úc đi điều tra về nhị hoàng huynh này.

    Đúng như cậu đã dự tính, Ung Vương Hoằng Dự vô cùng phối hợp, hoàn toàn không hề có ý muốn giấu giếm.

    Mà kết quả điều tra được đã khiến Triệu Hoằng Nhuận vô cùng hài lòng: Nhị hoàng huynh quả nhiên hành sự quang minh lỗi lạc, ngoài việc lôi kéo quan viên Sử bộ và Hộ bộ thì cũng có rất nhiều công trạng, dùng kiến thức và kiến nghị xuất sắc của mình mà thuyết phục được rất nhiều quan viên trong triều, thảo nào vị nhị hoàng huynh này lại được triều thần đánh giá cao, danh tiếng không hề nhỏ.

    Mà so với vị Ung Vương có khí chất nhân vương đế vương này thì cách làm của vị tam ca của Triệu Hoằng Nhuận, tức là Tương Vương Hoằng Cảnh lại khiến Triệu Hoằng Nhuận có hơi khó hiểu. Tương Vương điện hạ đã chiêu nạp rất nhiều môn khách vào phủ, cho dù là vọng tộc, hàn môn hay tam giáo cửu lưu, chỉ cần đến xin gia nhập thì Tương Vương đều kết nạp vào phủ, phong cho làm thực khách.

    “Xem ra dã tâm của Tương Vương cũng không nhỏ…”

    Đối với việc làm này thì Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm thấy tán đồng, bởi theo cậu thấy thì bất kỳ người nào cũng sẽ vào thời cơ thích hợp mà phát huy tác dụng, cho dù là tam giáo cửu lưu đi chẳng nữa. Và vị tam ca Tương Vương Hoằng Cảnh của cậu hiện giờ rõ ràng là đang “nuôi quân” để chờ sau này dùng.

    Về tứ ca Yến Vương Hoằng Cương và ngũ ca Khánh Vương Hoằng Tín, Triệu Hoằng Nhuận cũng đã đi dò la, biết được Yến Vương là một người yêu thích võ công, ngoài việc cả ngày ở trong phủ múa đao luyện thương ra thì thường chạy đến quân doanh ngoài thành so tài võ nghệ với các tướng quân, có vẻ hoàn toàn không có hứng thú gì với đám văn nhân cầm bút mực, cũng không hề lôi kéo những sĩ tử đỗ đạt cao lần này, rõ ràng là một võ phu.

    Còn ngũ ca Khánh Vương Hoằng Tín thì lạị thường xuyên tiếp xúc với cả văn nhân và võ nhân, nhưng tiếc là danh tiếng và uy danh của anh ta trong đám văn nhân lại không cao bằng Đông Cung, Ung Vương và Tương Vương, còn võ nghệ thì lại không bằng Yến Vương, cho nên trước cổng phủ thường vắng ngắt, ít người chủ động xin đầu quân.

    Còn lục hoàng huynh Hoằng Chiêu thì không cần phải nói, trong mắt Triệu Hoằng Nhuận thì vị hoàng huynh này chỉ quan tâm đến Nhã Phong Thi Hội của mình, phàm là những người giỏi thơ từ ca phú thì đều được cậu lôi kéo hết, nhưng do cậu chưa xuất các, hơn nữa cũng không hề có ý muốn tranh đoạt hoàng vị nên hoàn toàn không chiêu mộ được những sĩ tử có ý chí to lớn, e là chỉ có những người có tính cách tương tự thì mới muốn giao lưu với vị hoàng tử này thôi.

    Còn về bản thân Triệu Hoằng Nhuận, mấy ngày nay cậu thật sự rất rảnh rỗi. Mỗi ngày xuất cung thăm Tô cô nương một chút, sau đó ra chợ mua một món quà nhỏ về tặng cho Ngọc Lung công chúa, kể cho nàng nghe những việc thú vị ngoài cung. Quanh đi quẩn lại có vẻ cũng chỉ là Văn Chiêu các, Ngưng Hương cung, Thúy Tiểu hiên, Ngọc Quỳnh các, đừng nói là Thùy Củng điện, ngay cả Thính Phong các của đệ đệ Hoằng Tuyên, cậu cũng ít ghé đến.

    Có lẽ nhờ có được sự quan tâm thường xuyên của Triệu Hoằng Nhuận mà Ngọc Lung công chúa đã vui vẻ hơn rất nhiều so với khi gặp vào hôm Đoan Ngọ. Tuy hiện giờ nàng không còn cơ hội được lẻn ra ngoài cung chơi nữa, nhưng mỗi ngày được nghe đệ đệ Hoằng Nhuận kể cho nghe những sự vật và những điều thú vị nhìn thấy ngoài cung, ngày tháng của nàng trở nên sống động hơn trước rất nhiều, số lần nở nụ cười cũng hơn hẳn khi xưa.

    Nhất là hôm nay, khi Triệu Hoằng Nhuận đến Ngọc Quỳnh các kể cho nàng nghe việc lúc trước cậu cùng các tông vệ đã thả diều trong cung, do thiên tử đột nhiên xuất hiện sau lưng họ rồi ho một tiếng, khiến tông vệ Mục Thanh sợ đến mức rơi từ trên trời cắm đầu xuống đất, Ngọc Lung công chúa nghe được chuyện này mà bật cười nghiêng ngả, nhất thời không giữ được cả dáng vẻ thục nữ.

    “Mọi người… ha ha… mọi người không ai nhìn thấy phụ hoàng sao?”

    “Lúc ấy bọn đệ đều nhìn Mục Thanh trên trời, ai mà biết phụ hoàng lại đột nhiên xuất hiện phía sau hù dọa bọn đệ chứ?” Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi nói.

    “Sau đó thì sao?”

    “Sau đó à…” Triệu Hoằng Nhuận phẩy tay: “Sau đó phụ hoàng đã đổi tên Tiêu Dao các của đệ lại.”

    Cậu cố tình lược bỏ đi việc đã đến Thùy Củng điện tranh luận với ba vị trung thư, bởi vì cảm thấy không cần thiết.

    “Tiêu Dao các gì chứ? Tẩm các của Hoằng Nhuận không phải là Văn Chiêu các sao?”

    “Cái tên ấy nghe không hay, thế nên đệ đã bảo người ở Công bộ khắc thêm cho đệ một tấm biển ghi là Tiêu Dao các… Sau đó phụ hoàng lại lệnh cho cấm vệ quân đổi lại. Hoàng tỉ không biết đâu, vì việc này mà phụ hoàng lúc ấy đã phái năm trăm cấm vệ quân đến, cứ như sợ đệ sẽ đánh nhau với đám cấm vệ không bằng.”

    Ngọc Lung công chúa nghe thế liền tò mò hỏi: “Thế nếu lúc ấy chỉ có vài cấm vệ thì sao? Hoằng Nhuận đệ liệu có cho phép họ tháo tấm biển không?”

    “Đương nhiên là không! Chắc chắn sẽ bảo đám người Thẩm Úc dạy dỗ đám người ấy một trận.”

    “Thế nên phụ hoàng làm như thế là chính xác rồi.” Ngọc Lung công chúa bĩu môi cười.

    Triệu Hoằng Nhuận vừa nghe thì liền khó chịu nói: “Hoàng tỉ đứng về bên nào thế? Không thể nói giúp cho đệ vài câu sao?”

    Ngọc Lung công chúa vừa cười vừa chớp mắt: “Cung điện lầu các trong cung vốn không được tùy tiện đổi tên… Được rồi được rồi, sau đó thì sao?”

    “Sau đó à, chính là chiến tranh đấy!”

    “Chuyện này thì ta có nghe nói.” Ngọc Lung công chúa nghe đến đây thì đôi mắt chợt sáng rực, vội vã hỏi ngay: “Đệ đã phá nát Ngự Hoa viên và Quan Ngư trì của phụ hoàng… Đúng là đáng tiếc cho mấy cây trúc và số cá vàng quý giá ấy…” Nói đến đây, nàng dùng ánh mắt xót xa ai oán nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

    Triệu Hoằng Nhuận ngượng ngùng mỉm cười, e dè nói: “Đó chẳng qua là vì đệ nghĩ có thể trả thù mà, nhưng cuối cùng lại tạo thêm cơ hội cho phụ hoàng, thừa cơ cắt bổng lộc của đệ… Giờ nghĩ lại thì lúc ấy đúng là đã thất sách rồi…”

    Nhìn dáng vẻ đang đánh giá lại âm mưu của Triệu Hoằng Nhuận, Ngọc Lung công chúa vừa thấy thích thú vừa thấy buồn cười.

    Một lúc sau, nàng có vẻ nhớ ra gì đó, chợt khẽ thở dài nói: “Từ sau khi mẫu phi qua đời thì có vẻ ta chưa bao giờ cười thoải mái thế này.”

    Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, rồi cũng như chợt nhớ ra gì đó bèn rụt rè nói: “Hoàng tỉ, đệ từng đập tiền điện của U Chỉ cung, tỉ không giận chứ?”

    Sở dĩ cậu hỏi như thế là vì mẫu phi Tiêu Thục Viện của Ngọc Lung công chúa chính là chủ nhân ban đầu của U Chỉ cung, sau khi bà mất thì thiên tử mới chuyển Trần Thục Viện đến đó.

    Ngọc Lung công chúa lắc đầu rồi khẽ nói: “Mấy năm trước ta có từng đến U Chỉ cung một lần, thấy mọi thứ thay đổi quá nhiều, những thứ mẹ ta từng dùng đều bị Trần Thục Viện vứt đi hết, nên cũng chẳng tiếc nhớ gì nữa… Huống hồ cách sống của Trần Thục Viện, trước nay ta cũng có nghe nói rồi… Thế nên không trách đệ được.”

    “Thế thì tốt.” Triệu Hoằng Nhuận thở phào nhẹ nhõm.

    Lúc này thì trời cũng đã sẩm tối, cậu định chuẩn bị cáo từ.

    “Mới một chút đã về sao?” Ngọc Lung công chúa có vẻ không nỡ, cố níu kéo: “Hay là dùng cơm ở chỗ hoàng tỉ xong hẵng về nhé? Ta còn muốn nghe thêm về việc đệ bồi giám khoa thi như thế nào…”

    “Hôm nay e là không được rồi.” Triệu Hoằng Nhuận khó xử giải thích: “Hôm nay mẹ đệ gọi hai huynh đệ đến Ngưng Hương cung dùng cơm.”

    “Thẩm Thục Phi sao?” Ngọc Lung công chúa ngẩn người, vẻ mặt chợt trở nên lạc lõng, lẩm bẩm nói: “Đúng là ngưỡng mộ huynh đệ đệ quá, có thể gặp mẫu phi của mình rồi nói chuyện bất kỳ lúc nào…”

    Nhìn dáng vẻ cô đơn của nàng, Triệu Hoằng Nhuận thầm trách bản thân vừa rồi đáng lẽ không nên nói thế, vội vàng an ủi: “Hoàng tỉ nếu có việc gì muốn nói thì có thể nói với đệ bất kỳ lúc nào, hoàng đệ sẽ luôn bên cạnh.”

    Ngọc Lung công chúa nghe thế thì trong lòng cảm thấy rất ấm áp, vẻ mặt hiện lên nụ cười xinh đẹp: “Hoằng Nhuận, đệ thật tốt.”

    “…” Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người ngắm nhìn nụ cười ấy, cảm nhận trái tim đập nhanh hơn, cậu vội cáo từ: “Thế… thế đệ đi trước đây.”

    “Khoan đã.” Có vẻ nhớ ra gì đó, Ngọc Lung công chúa chợt gọi Triệu Hoằng Nhuận: “Hoằng Nhuận, ngày mai đệ có đến không?”

    “Ngày mai… ngày mai không phải là mùng sáu tháng sáu sao?”

    “Đúng thế.” Ngọc Lung công chúa ngạc nhiên gật đầu.

    “Thế thì phiền phức rồi…” Triệu Hoằng Nhuận chép miệng, có hơi khó xử: “Ngày mai chính là ngày tổ chức Nhã Phong Thi Hội mỗi tháng một lần của lục hoàng huynh, dịp tết Đoan Ngọ lần trước đệ đã cho huynh ấy leo cây rồi, nên ngày mai không thể thất hứa được…”

    Lúc này thì Ngọc Lung công chúa biết được Triệu Hoằng Nhuận vì muốn lén dẫn nàng ra ngoài cung chơi mà thất hứa không tham gia Nhã Phong Thi Hội của lục hoàng tử Hoằng Chiêu vào ngày tết Đoan Ngọ, trong lòng cảm thấy cảm động vô cùng.

    Trong lúc cảm động, nàng vẫn không kiềm được tò mò mà hỏi: “Nhã Phong Thi Hội à?”

    Triệu Hoằng Nhuận nhún vai: “Đúng, chính là một đám người ăn không ngồi rồi đến đó bàn chuyện cao siêu, tán gẫu những thứ không ai quan tâm, hoặc viết ra mấy bài thơ loạn xị bát nháo mà tưởng là hay lắm.”

    “Làm gì mà tệ đến mức như đệ nói? Ta nghe nói những người được lục hoàng tử mời đến Nhã Phong các đều là những tuấn kiệt trẻ tuổi trong Trần Đô Đại Lương ta.”

    Triệu Hoằng Nhuận trêu đùa: “Sao hả, hoàng tỉ có hứng thú à?”

    Ngọc Lung công chúa nghe thế liền lừ mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, sau đó cảm khái nói: “Có nhiều lúc thật ngưỡng mộ nam nhi các đệ, cho dù có bị nhốt trong cung thì vẫn có thể mời một vài tri kỷ vào các làm khách… Ta trước nay muốn cùng trò chuyện với các tỉ muội trong cung cũng chẳng hề là việc dễ dàng.”

    Nhìn vẻ mặt ghen tị của nàng, Triệu Hoằng Nhuận có hơi do dự, sau đó đã đưa ra một quyết định khiến cậu và nàng sau này đều cảm thấy vô cùng hối hận.

    “Hay là đệ dẫn tỉ cùng đi nhé?”

    “Có được không?” Ngọc Lung công chúa chần chừ nói: “Như thế không tốt lắm nhỉ?”

    “Không sao… Ngày mai đệ sẽ đến tìm tỉ.”

    “Thế thì… ừ.”​
     
    buinhi99 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đại Ngụy Cung Đình
    Tác giả: Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử
    Chương 63: Dự Hội

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các
    Nguồn: iRead

    Nhã Phong Thi Hội tháng sáu của lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu thường được tổ chức vào ngày mùng sáu.

    Tương truyền vào ngày này thì sĩ tử các nơi đều đem sách cất giữ trong nhà mình ra phơi để phòng chống mối mọt.

    Hôm nay đã là ngày phơi sách thì đương nhiên không thể đi đâu được rồi, bởi thời này thì sách là thứ rất quý giá, nhất là những quyển tàng thư hiếm có khó tìm thì sẽ được xem là vật vô giá, khó mà mua được.

    Thế nên các sĩ tử thường sẽ ngồi cạnh mớ sách đang phơi ấy, vừa phơi sách vừa ngồi ở chỗ râm mát tăng cường học vấn.

    Xung quanh đó có khi cũng có vài sĩ tử khác cũng phơi sách, thế nên họ thường tụ lại với nhau để trao đổi học vấn.

    Dần dần như thế, ngày này sau đó biến thành một ngày tết phơi sách vào giao lưu văn chương.

    Thật ra không chỉ có ngày mùng sáu tháng sáu, mà vào ngày mùng bảy tháng bảy, đối với nữ nhân thì sẽ xem là ngày Thất Tịch, nhưng đối với các sĩ tử thì cũng vẫn là một ngày phơi sách và giao lưu học vấn.

    Sở dĩ có tập tục phơi sách vào giữa mùa hạ và mùa thu như thế là vì thời điểm này trời hay có mưa, thời tiết ẩm ướt, nếu không thường xuyên phơi sách thì sẽ dễ bị mối mọt.

    Nhưng theo Triệu Hoằng Nhuận được biết thì Đại Ngụy ban đầu không hề có tập tục này. Tập tục này có vẻ bắt nguồn sớm nhất từ nước Tề, sau đó mới dần dần lan truyền vào Đại Ngụy, trở thành một trong những tập tục được lưu truyền rộng rãi trong các sĩ tử Đại Ngụy.

    Vào ngày mùng sáu tháng sáu, Triệu Hoằng Nhuận như thường lệ thức dậy vào giờ Tị ba khắc.

    Hết cách rồi, cơ thể mười bốn tuổi này đang vào giai đoạn dậy thì, hơn nữa mỗi ngày cậu lại còn chạy đi hết ngoài cung trong cung, không ngủ nướng mới là lạ đấy.

    Sau khi xuống giường, khoác lên mình bộ áo gấm màu đỏ tươi, Triệu Hoằng Nhuận dùng cơm tại Văn Chiêu các rồi vội vàng dẫn các tông vệ bước ra ngoài.

    Đích đến đầu tiên của ngày hôm nay đương nhiên là Ngọc Quỳnh các, bởi hôm qua Triệu Hoằng Nhuận đã hứa với hoàng tỉ Ngọc Lung công chúa sẽ dẫn nàng đến dự Nhã Phong Thi Hội của lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu. Hiện tại cậu không còn cách nào dẫn nàng lén ra ngoài cung dạo chơi được nữa, thế nên chỉ còn cách đưa đến hội thơ của lục hoàng huynh để nàng đỡ buồn.

    Chưa đến thời gian một nén hương, Triệu Hoằng Nhuận đã đến tẩm các Ngọc Quỳnh các của Ngọc Lung công chúa, cậu cùng các tông vệ đứng chờ ở tiền điện, nhờ thị nữ trong cung vào trong bẩm báo.

    Chỉ lát sau, Ngọc Lung công chúa đã cùng cung nữ thân cận Thúy Nhi bước ra từ trong tẩm cư.

    Ngọc Lung công chúa hôm nay có vẻ chải chuốt hơn một chút, tuy trên người không mang nhiều trang sức xa hoa, cũng không tô son điểm phấn gì, nhưng phải công nhận vẻ đẹp tự nhiên này vẫn khiến người ta trầm trồ.

    “Đúng là nét đẹp bẩm sinh…”

    Triệu Hoằng Nhuận bất giác thầm tán dương trong bụng.

    “Hoằng Nhuận, đệ đến rồi.” Ngọc Lung công chúa chào hỏi Triệu Hoằng Nhuận.

    Dù gì cũng đã tiếp xúc được hơn một tháng, thế nên nàng đã dần biết được tính cách của hoàng đệ này, thần thái cũng không còn dè dặt như lúc đầu nữa, thật sự đã xem Triệu Hoằng Nhuận như một người thân, hệt như cách Triệu Hoằng Nhuận đối xử với đệ đệ Hoằng Tuyên vậy.

    Cũng chính vì thế mà Triệu Hoằng Nhuận cũng không ngại trêu đùa hoàng tỉ của mình: “Hoàng tỉ hôm nay đẹp quá.”

    “Làm gì có?” Ngọc Lung công chúa khẽ lườm Triệu Hoằng Nhuận, nhưng khuôn mặt thì lại tỏ vẻ rất vui, có thể nhận ra, nàng không phải là một người dễ dàng che giấu cảm xúc thật của mình.

    Sau khi dặn cung nữ Thúy Nhi mang trà ra mời Triệu Hoằng Nhuận, Ngọc Lung công chúa chợt ngập ngừng: “Hoằng Nhuận, ta thật sự có thể cùng đệ đến dự hội thơ của lục hoàng tử sao? Ta cứ cảm thấy không được hợp lễ phép lắm…”

    Đúng thế, theo lễ tục cung đình Đại Ngụy thì các hoàng tử chưa xuất các không được cho bất kỳ cung nữ nào tiếp cận mình, còn các công chúa chưa xuất các thì càng không được tiếp cận bất kỳ nam nhân nào ngoại trừ thành viên tông tộc, nếu không thì Tông Phủ và Thượng Nghi cục sẽ đưa ra trừng phạt đích đáng.

    “Yên tâm, đệ đã có chuẩn bị rồi.”

    Triệu Hoằng Nhuận động viên rồi rút từ trong lòng ra một thứ, sau đó đeo lên mặt của Ngọc Lung công chúa.

    “Tỉ thử nhìn vào trong gương xem”

    “Ừ…”

    Ngọc Lung công chúa tò mò sờ chiếc mặt nạ bằng bạc sáng bóng trên mặt mình, sau đó lật đật chạy vào trong tẩm cư rồi soi mặt mình trong gương, lúc này mới phát hiện chiếc mặt nạ đã che đi nửa phần mặt từ gò má trở lên của nàng.

    Thì ra Triệu Hoằng Nhuận vốn đã tính toán đến việc này, thế nên hôm qua sau khi rời Ngọc Quỳnh các thì đã phái tông vệ đến Công bộ nhờ chế ra chiếc mặt nạ.

    Có lẽ do chưa bao giờ nhận được món quà mới lạ như thế nên Ngọc Lung công chúa cứ nhìn đi nhìn lại mình trong gương, dáng vẻ hệt như một cô bé con.

    Phải công nhận các người thợ của Công bộ thật sự khéo tay, chiếc mặt nạ này được chế tác rất tinh xảo, Ngọc Lung công chúa đeo lên không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

    Chỉ là Ngọc Lung công chúa cảm thấy có hơi lạ, trong sự kỳ lạ ấy lại có một cảm giác mới mẻ.

    Sau khi nhìn vào gương một lúc, Ngọc Lung công chúa mới quay lại tiền điện. Triệu Hoằng Nhuận đang ngồi thong dong thưởng thức chén trà do Thúy Nhi dâng lên, nghe thấy tiếng bước chân thì liền quay lại nhìn, vừa cười vừa nói: “Thế này thì không ai nhận ra dung mạo của hoàng tỉ nữa, cho dù Thượng Nghi cục có biết thì cũng sẽ không thể trách phạt.”

    Ngọc Lung công chúa nghe thế thì rất mừng, vì nàng thật sự cũng rất muốn cùng Triệu Hoằng Nhuận đến xem thử Nhã Phong Thi Hội vang danh khắp trong cung và trong kinh thành, nhưng lại lo việc này sẽ khiến Thượng Nghi cục trách phạt, thế nên mới cứ do dự không quyết.

    Giờ Triệu Hoằng Nhuận đã giúp nàng nghĩ được một cách giải quyết phù hợp, thế nên nàng đương nhiên có quyết tâm.

    “Thế thì… giờ đã đi được rồi chứ?”

    Thấy Ngọc Lung công chúa sau khi đeo mặt nạ thì thái độ từ do dự chuyển sang hưng phấn, trong lòng Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm thấy khá buồn cười, bèn vừa uống trà vừa thong thả nói: “Được rồi! Nhưng trước đó thì đệ khuyên hoàng tỉ nên thay một bộ y phục khác, bởi trong cung rất nhiều tai mắt, nếu quá nổi bật thì sẽ không hay…”

    Cậu nói xong thì tông vệ Thẩm Úc liền đưa ra một tay nải, trong đó có chứa những bộ y phục mới mà Triệu Hoằng Nhuận chưa từng mặc, lại có một bộ chính là bộ quần áo mà Ngọc Lung công chúa đã mặc vào dịp tết Đoan Ngọ tháng trước rồi cùng lẻn ra ngoài cung với Triệu Hoằng Nhuận.

    “Hoằng Nhuận đệ đúng là suy nghĩ chu đáo.” Ngọc Lung công chúa lè lưỡi rồi vội ôm tay nải chạy vào trong tẩm cư.

    Sau khi nàng quay ra thì đã biến thành một công tử phong độ ngời ngời, chỉ tiếc là cử chỉ dáng vẻ của vị công tử phong độ này vẫn hoàn toàn tố cáo được nàng chính là một nữ nhi, khiến Triệu Hoằng Nhuận ngoài cảm giác thích thú thì còn cảm thấy hết sức ngượng ngùng.

    “Sao hả? Có giống dáng vẻ bình thường của Hoằng Nhuận không?”

    Ngọc Lung công chúa có vẻ chẳng chú ý thấy vẻ mặt kỳ lạ của mấy tông vệ sau lưng Triệu Hoằng Nhuận, chỉ chăm chăm học theo mấy động tác mà Triệu Hoằng Nhuận từng dạy nàng rồi biểu diễn đi qua đi lại vài vòng trước mặt mọi người.

    “Thế này… thì giống điện hạ nhà mình chỗ nào?”

    Đám tông vệ đưa mắt nhìn nhau, nhưng không dám nói ra suy nghĩ của mình, chỉ gật đầu giả vờ tán thưởng công chúa làm giống quá.

    Nhưng theo Triệu Hoằng Nhuận thấy thì Ngọc Lung công chúa rõ ràng đã tiến bộ hơn so với hôm tết Đoan Ngọ, nên cũng không cưỡng cầu nữa. Dù gì dáng vẻ mười lăm năm của một cô gái sao có thể một sớm một chiều mà thay đổi được?

    “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi, để tránh lục hoàng huynh lại cho rằng đệ thất hứa.” Sau khi uống xong ngụm trà cuối cùng, Triệu Hoằng Nhuận bèn đứng dậy.

    Thấy thế, Ngọc Lung công chúa liền dặn dò cung nữ Thúy Nhi vài câu rồi cùng Triệu Hoằng Nhuận rời khỏi Ngọc Quỳnh các.

    Trong lúc đoàn người ấy đi đến Nhã Phong các quả nhiên đã gặp rất nhiều cung nữ và thái giám. Nhưng do có Triệu Hoằng Nhuận nên đám cung nữ đương nhiên đành phải biết điều tránh đường, thậm chí những ai không kịp tránh đường thì liền tạm thời nấp vào trong vườn, thế nên không lo việc Ngọc Lung công chúa sẽ bị bọn họ nhìn ra thân phận.

    Chỉ có đám tiểu thái giám thì lại có chút phiền phức, tuy nhiên cũng may Triệu Hoằng Nhuận trong cung có “hung danh” không nhỏ, khiến đám thái giám cũng không mấy ai dám ngẩng đầu nhìn.

    Thế là trên cả quãng đường đi tuy gặp nhiều người nhưng không hề nguy hiểm.

    Khi đến Nhã Phong các, từ xa Triệu Hoằng Nhuận đã trông thấy lục hoàng huynh Triệu Hoằng Chiêu đứng ở ngoài điện, chắp tay sau lưng chờ đợi một người.

    Chờ ai à? Đương nhiên chính là chờ Triệu Hoằng Nhuận rồi.

    Do đã có một lần bị thất hứa rồi nên nói thật lòng, Triệu Hoằng Chiêu lần này cũng không dám đảm bảo bát đệ của mình liệu có đến dự hội hay không.

    Thậm chí cậu còn chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đuổi giết đến Văn Chiêu các bất kỳ lúc nào.

    Nhưng hiện giờ rõ ràng Triệu Hoằng Nhuận cũng khá biết điều, không hề khiến vị hoàng huynh cơ trí hơn người của mình phải nổi nóng.

    “Ha!”

    Vừa nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận dẫn một đám tông vệ nghênh ngang bước đến Nhã Phong các của mình, Triệu Hoằng Chiêu lập tức mỉm cười, bước ra tiếp đón. Nhưng cậu chợt phát hiện ra Ngọc Lung công chúa đang nữ cải nam trang đi sau Triệu Hoằng Nhuận, trên mặt lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc.

    Cũng khó trách, bởi vì dáng vẻ Ngọc Lung công chúa quá yểu điệu, cho dù có cải trang thành nam đứng lẫn vào giữa đám tông vệ của Triệu Hoằng Nhuận thì cũng vẫn nổi bật, huống hồ nàng còn mang trên mặt chiếc mặt nạ kỳ lạ nữa.

    “Không phải chứ? Hoằng Nhuận lại dẫn người ấy đến chỗ mình sao?”

    Hoằng Chiêu khẽ lẩm bẩm một câu. Tuy cậu không điều tra rõ hôm tết Đoan Ngọ, bát đệ Triệu Hoằng Nhuận của cậu đã đưa người nào lén ra ngoài cung chơi, nhưng cũng đoán được rằng người ấy hẳn phải là một công chúa trong cung có quan hệ thân thiết với Triệu Hoằng Nhuận.

    Trong lúc cậu lẩm bẩm thì Triệu Hoằng Nhuận đã dẫn Ngọc Lung công chúa và đám tông vệ đến trước mặt lục hoàng huynh, chắp tay chào hỏi: “Hoàng huynh.”

    “Ừ.” Lục hoàng tử Hoằng Chiêu gật đầu, bất giác đưa mắt nhìn sang Ngọc Lung công chúa đang nấp đằng sau.

    Triệu Hoằng Nhuận cũng biết lục hoàng huynh của mình đã đoán ra được phần nào rồi, nên cũng không giấu giếm mà khẽ nói với Ngọc Lung công chúa: “Hoàng tỉ không cần phải trốn tránh, thật ra lục hoàng huynh cũng đã đoán được phần nào rồi… Không cần giấu giếm, lục hoàng huynh là một người đáng tin.”

    Thật ra Ngọc Lung công chúa cũng không phải là muốn giấu giếm gì, chỉ là nàng bất giác nấp đi thế thôi, giờ nghe Triệu Hoằng Nhuận nói thế thì liền bước ra thi lễ: “Hoàng muội Ngọc Lung, khấu kiến lục hoàng tử.”

    Là một hoàng tử đã đủ tuổi xuất các nhưng vì được thiên tử sủng ái nên mới trì hoãn việc xuất các, thế nên lục hoàng tử Hoằng Chiêu năm nay đã mười tám tuổi, lớn hơn Ngọc Lung công chúa đến ba tuổi, vì thế Ngọc Lung công chúa trước mặt cậu đương nhiên phải thi lễ hoàng muội.

    “Ngọc Lung? Là con gái của Tiêu Thục Viện đã mất ư? Hoằng Nhuận sao lại có giao tình tốt với muội ấy như thế?”

    Hoằng Chiêu khẽ cau mày suy nghĩ, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

    Bởi theo cậu biết thì Ngọc Lung công chúa trong cung không phải một công chúa được phụ hoàng sủng ái, trong cung trước nay chẳng hề có thông tin gì liên quan đến nàng, hệt như nàng có sống trong cung hay không cũng chẳng có gì khác biệt, không hề có chút cảm giác tồn tại nào.

    Còn bát đệ Hoằng Nhuận của cậu thì sao? Đây là một hoàng tử nổi tiếng nhất trong cung hiện giờ, nhất là từ sau chuyện phá hỏng việc Lập Ngôn của Đông Cung thái tử ở Văn Đức điện hôm tết Đoan Ngọ thì trong cung lại càng có nhiều người bàn luận về vị hoàng tử này.

    Một người là công chúa chưa từng được thiên tử nhắc đến, một người là hoàng tử ngày càng được thiên tử thương yêu, trân trọng như châu báu, lục hoàng tử Hoằng Chiêu thật sự không hiểu hai người này sao lại có thể qua lại với nhau được.

    Nhưng nếu bát đệ đã mời đến thì cho dù lục hoàng tử Hoằng Chiêu có cảm thấy một nữ nhi như Ngọc Lung công chúa cùng tham gia với họ là một việc không thỏa đáng thì cũng không thể không nể mặt bát đệ Hoằng Nhuận.

    “Hoằng Nhuận, Ngọc Lung, mời.”

    “Mời hoàng huynh vào trước.”​
     
    buinhi99 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đại Ngụy Cung Đình
    Tác giả: Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử
    Chương 64: Nhã Phong Thi Hội

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các
    Nguồn: iRead

    Nhã Phong Thi Hội của lục hoàng tử Hoằng Chiêu mấy năm nay đã dần trở thành một trào lưu nổi tiếng ở Trần Đô Đại Lương. Phàm là sĩ lâm tử đệ ở Đại Lương thì đều muốn mình sẽ được nhận thiếp mời Nhã Phong này.

    Nhưng thực tế thì không phải ai cũng nhận được thiếp mời này, cho dù là người có một bụng học vấn đi chăng nữa.

    Không phải vì lục hoàng tử xem trọng môn đệ, mà vấn đề chính là ở cung cấm.

    Bởi lẽ lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu vẫn chưa xuất các, Nhã Phong các của cậu nằm trong hoàng cung, việc này khiến cho những sĩ tử có tài ở bên ngoài không thể tham gia hội thơ được, bởi những người có gốc gác không rõ ràng như họ thì đến cổng cung còn không được bước vào nữa là.

    Thế nên, chỉ có những tử đệ bản địa ở Trần Đô Đại Lương, hoặc những sĩ tử từ quận khác nhưng đã sống lâu ở Đại Lương, có được chút danh tiếng, không đến mức bị nghi ngờ là phần tử khả nghi thì mới có được vinh dự nhập cung, đến Nhã Phong các tham dự hội thơ.

    Do có quá nhiều điều kiện hạn chế như thế nên các vị khách tham dự hội thơ của lục hoàng huynh cơ bản đều là những tử đệ quyền quý ở Đại Lương hoặc con cháu của đại thần trong triều. Những người này có xuất thân không tầm thường, đương nhiên sẽ không bị cấm vệ cung đình nghi ngờ.

    Sau lưng lục hoàng huynh Triệu Hoằng Chiêu, Triệu Hoằng Nhuận và Ngọc Lung công chúa cùng bước vào tiền điện Nhã Phong các.

    Triệu Hoằng Nhuận do trước đó từng đến vài lần rồi nên cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng Ngọc Lung công chúa thì lại ngây người ra, bởi trong tiền điện của Nhã Phong các, trên bốn bức tường xung quanh đều có treo đầy các bức thư họa của vị Kỳ Lân Nhi này. Có bức vẽ suối, có bức vẽ sông, có bức vẽ công trình kiến trúc, có bức vẽ phong cảnh, có bức vẽ mỹ nhân, vô cùng đẹp mắt, khiến Ngọc Lung công chúa phải trợn tròn mắt.

    Nàng thật sự không thể tin được cùng một người mà có thể vẽ ra các bức tranh phong cảnh với những phong cách khác nhau, viết ra những chữ với những kiểu thư pháp khác nhau.

    Còn nhớ tháng trước, Ngọc Lung công chúa cũng từng dựa vào những lời mô tả của Triệu Hoằng Nhuận về cảnh trí ngoài cung, kết hợp với những gì nàng nhìn thấy vào dịp tết Đoan Ngọ mà vẽ ra rất nhiều bức họa treo trong khuê phòng. Nhưng những bức họa mà nàng cảm thấy vô cùng hài lòng ấy lại không thể nào sánh được với những bức thư họa mà Kỳ Lân Nhi treo ở tiền điện Nhã Phong các, khiến nàng cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn chạy về Ngọc Quỳnh các xé hết mấy bức họa mà mình từng rất tự đắc ấy.

    “Lục hoàng huynh đúng là Kỳ Lân Nhi trời sinh!”

    Nhìn thấy Ngọc Lung công chúa đứng ngây ra trước mặt mình mà trợn tròn mắt, Triệu Hoằng Nhuận làm sao mà không đoán được suy nghĩ của nàng, liền lập tức khẽ nói lời an ủi vào tai nàng.

    Thật ra không chỉ có Ngọc Lung công chúa mà ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng từng nhìn tài năng thư họa của lục hoàng huynh mà cảm thấy khâm phục.

    Lúc này thì trong điện đã có mười mấy sĩ tử trạc tuổi Hoằng Chiêu và Hoằng Nhuận đang ngồi, dùng đũa khẽ gõ lên bát cơm hoặc chén trà mà cất cao tiếng hát.

    Đương nhiên những người này gõ rất có âm luật, không hề lung tung chút nào, vừa nhìn là biết họ là những người tinh thông âm luật, thế nên cho dù có gõ vào bát cơm chén trà thì vẫn tấu ra được những khúc nhạc không tầm thường.

    “Chư vị, chư vị.” Lục hoàng tử Hoằng Chiêu vỗ tay giới thiệu: “Hôm nay có một vị khách quý tham gia với chúng ta…”

    Đám sĩ tử trẻ tuổi đang ngồi lập tức tò mò ngẩng đầu nhìn, thấy lục hoàng tử Hoằng Chiêu đẩy Triệu Hoằng Nhuận lên phía trước rồi mỉm cười giới thiệu: “Đó chính là bát đệ của ta, Hoằng Nhuận!”

    “Ồ…”

    Trong điện lập tức vang lên những tiếng trầm trồ, những tiếng trầm trồ ấy vang lên từ một vài sĩ tử trẻ tuổi, còn đám sĩ tử còn lại thì đang tò mò nhìn người đi cùng với bọn họ, cảm thấy không hiểu vì sao người ấy lại tỏ vẻ sợ sệt như thế.

    “Thì ra là bát điện hạ, người đã từng nói các sư phụ ở Đông Cung không xứng dạy dỗ!”

    Có một sĩ tử trạc tuổi Triệu Hoằng Chiêu chợt đứng dậy rồi chắp tay thi lễ với Triệu Hoằng Nhuận: “Hôm ấy ở Văn Đức điện, điện hạ thật sự đã khiến chúng tôi mở rộng tầm mắt!”

    “Vị này là…?”

    Thấy đối phương rõ ràng lớn hơn mình mấy tuổi nhưng vẫn chủ động cúi đầu hành đại lễ với mình, Triệu Hoằng Nhuận có hơi ngây ra, quay sang nhìn lục hoàng huynh.

    Thấy thế, lục hoàng tử Hoằng Chiêu liền khẽ giải thích: “Vị này là cháu đích tôn của trung thư lệnh Hà lão, tên là Hà Hân Hiền.”

    “Trung thư lệnh Hà lão? Tức là cháu trai của Hà Tương Tự sao? Hả? Hà Hân Hiền… Đó chẳng phải người đỗ hạng ba tân khoa sao?”

    Triệu Hoằng Nhuận có hơi kinh ngạc, vội khách sáo chắp tay trả lễ: “Đâu dám đâu dám… Không sánh được với Hà công tử, đã đỗ hạng ba bảng tân khoa.”

    Đây vốn là một lời khen thật lòng của Triệu Hoằng Nhuận, nhưng Hà Hân Hiền nghe câu này thì vẻ mặt lại trở nên ngượng ngùng.

    Thấy thế, lục hoàng tử Hoằng Chiêu đứng bên cạnh vội giải thích: “Hân Hiền, huynh đừng hiểu lầm… Hoằng Nhuận không phải có ý cười đùa huynh đâu, do đệ ấy không biết việc xảy ra ở hội thơ năm ngoái thôi.”

    “Cười đùa?” Triệu Hoằng Nhuận nghe thế thì lập tức cảm thấy khó hiểu.

    Thế là lục hoàng tử Hoằng Chiêu phải giải thích một lượt với cậu.

    Thì ra, do là cháu đích tôn của trung thư lệnh Hà Tương Tự nên Hà Hân Hiền vốn không cần phải vội vàng tham gia khoa thí. Nhưng vào năm ngoái, có vài sĩ tử con nhà quyền quý ở Trần Đô Đại Lương vì muốn tham gia Nhã Phong Thi Hội nhưng do tài năng không đủ mà bị từ chối, trong lòng ghen tức nên đã lan truyền tin đồn, nói rằng Nhã Phong Thi Hội chẳng qua chỉ là lục hoàng tử gọi vài kẻ tỏ vẻ đến, sau đó ăn chơi hưởng lạc, hoàn toàn chẳng có bản lĩnh gì cả.

    Thế nên, là một trong những sĩ tử quen biết lục hoàng tử Hoằng Chiêu sớm nhất, cũng là khách mời thường xuyên của Nhã Phong Thi Hội, Hà Hân Hiền, cháu trai của trung thư lệnh Hà Tương Tự quyết định chủ động tham gia thi hương tổ chức vào mùa thu năm ngoái, mong có thể đỗ trạng nguyên đầu bảng ở kỳ thi hội năm nay, từ đó nâng cao danh tiếng của Nhã Phong Thi Hội, khiến cho đám người bị từ chối tham gia lại muốn vu hại Nhã Phong Thi Hội kia phải mất hết nhuệ khí.

    Nhưng không ngờ kỳ thi hội Đại Ngụy năm nay lại xuất hiện hai bậc kỳ tài, một người là Khấu Chính, một người là Lạc Tân, khiến cho Hà Hân Hiền vốn hi vọng sẽ đỗ trạng nguyên thủ khoa đầu bảng kỳ thi đình nay chỉ đạt được hạng ba, thế nên cũng khó trách vì sao Hà Hân Hiền lại thấy ngượng ngùng xấu hổ.

    “Thì ra là thế.”

    Triệu Hoằng Nhuận lúc này mới hiểu ra, vội lắc đầu cười động viên: “Ta từng làm bồi giám khoa thi, cũng có biết đề thi hội lần này, Hà công tử có thể vượt qua hơn hai ngàn sáu trăm khảo sinh mà đạt hạng ba thì cũng đủ chứng tỏ học vấn đa tài của Hà công tử và Nhã Phong Thi Hội rồi, Hà công tử hà tất phải ôm sầu muộn trong lòng?”

    “Ta cũng khuyên huynh ấy như thế.” Lục hoàng tử Hoằng Chiêu tiếp lời: “Trong số hai ngàn sáu trăm khảo sinh mà có thể đạt được hạng ba thì cũng đã là một thành tựu rất đáng tự hào rồi, Hân Hiền huynh đừng quá để tâm nữa.”

    Nói xong, Triệu Hoằng Chiêu liền bảo đệ đệ Triệu Hoằng Nhuận ngồi xuống chiếu. Cậu sau đó vốn định bày riêng một chiếu cho Ngọc Lung công chúa, nhưng không ngờ nàng lại cùng ngồi chung với Triệu Hoằng Nhuận, thế nên Triệu Hoằng Chiêu cũng không bày thêm nữa.

    Nói thật lòng thì cậu đang không biết phải làm sao để giới thiệu Ngọc Lung công chúa với các bạn của mình, chi bằng cứ mặc kệ đi vậy.

    “Hà công tử hiện giờ đã có quan chức chưa?”

    Sau khi an tọa, Triệu Hoằng Nhuận liền tò mò hỏi Hà Hân Hiền đang ngồi cạnh mình, vì thấy đối phương đã chủ động khiêm nhường hành lễ với mình nên Triệu Hoằng Nhuận thấy rất có cảm tình.

    “Tạm thời đang giữ chức thư lệnh sứ chuyên sao chép văn thư ở Hàn Lâm phủ.” Hà Hân Hiền có hơi ngượng ngập trả lời.

    “Thư lệnh sứ?” Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, thắc mắc hỏi: “Đường đường là người đứng thứ ba tân khoa, sao lại chỉ nhận chức thư lệnh sứ?”

    Cái gọi là lệnh sứ chuyên sao chép văn thư nói trắng ra thì chính là một tiểu sứ chép sách, hoàn toàn chẳng có quyền hạn gì cả. Theo lí mà nói thì một sĩ tử tân khoa xuất sắc như Hà Hân Hiền ít nhất cũng phải là một lệnh sứ lang quan của hai mươi bốn ty, nếu dựa vào quan hệ thì muốn nhận chức cao hơn nữa cũng vẫn có thể, sao lại chỉ có thể là một thư lệnh sứ được?

    Cần phải biết trong Hàn Lâm phủ có đến hàng trăm viên thư lệnh sứ phụ trách chép văn thư, tuy cũng nằm trong thể hệ quan chế nhưng thực chất cũng chỉ là một tiểu sứ nhỏ nhoi.

    “Gia tổ và gia phụ đều muốn ta trước tiên phải làm chức vụ thư lệnh sứ này hai năm đã.” Hà Hân Hiền khéo léo giải thích.

    Triệu Hoằng Nhuận chợt hiểu ra, đang định nói gì đó thì chợt thấy lục hoàng huynh bước đến chớp mắt cười nói: “Thật ra Hân Hiền có hơi không phục, cho nên cố ý chỉ nhận chức thư lệnh sứ, chờ ba năm sau sẽ tham gia thi hội lần nữa.”

    Bị lục hoàng tử nói trúng tâm tư, Hà Hân Hiền lập tức hơi đỏ mặt xấu hổ.

    Ở Đại Ngụy vẫn cho phép các quan viên đang giữ chức được phép tham gia thi lại kỳ thi hội, tuy nhiên thường những người làm thế này đều là những người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, bởi trong khoảng thời gian ba năm thì đối với Hà Hân Hiền mà nói, nếu quyết tâm thì hoàn toàn có thể leo lên vị trí lang quan, cần gì phải thi lại chứ? Cho dù có đỗ trạng nguyên thì sau đó cũng sẽ làm lang quan thôi, có gì khác biệt đâu?

    Nói trắng ra thì đây chỉ là một cảm giác vinh quang, một lòng tự tôn của những sĩ tử không ham làm quan mà chỉ muốn một lần có được vinh dự trạng nguyên mà thôi.

    Vừa nghĩ đến trạng nguyên thì Triệu Hoằng Nhuận liền bất giác nhớ đến hàn môn sĩ tử Khấu Chính, người đã đạt trạng nguyên tân khoa lần này.

    “Sĩ tử tên Khấu Chính ấy... cũng ở Hàn Lâm phủ sao?”

    Hà Hân Hiền lắc đầu nói: “Sĩ tử Khấu Chính ấy là tân khoa trạng nguyên, ban đầu sẽ chuẩn bị được bổ nhiệm làm lang quan, nhưng ngài ấy có vẻ lại muốn được làm quan bên ngoài hơn, theo ta được biết thì ngài ấy hi vọng triều đình sẽ ủy nhiệm mình làm huyện lệnh một vùng nào đó ở Thượng Đảng... Từ đó có thể thấy Khấu đại nhân đúng là một tuấn kiệt tràn đầy trách nhiệm.”

    Triệu Hoằng Nhuận không khỏi kinh ngạc, bởi theo cậu được biết thì đại đa số sĩ tử trong thiên hạ này đều khao khát được nắm giữ một chức quan ở Trần Đô Đại Lương Đại Ngụy, ai lại chỉ muốn làm một huyện lệnh địa phương chứ? Bởi khi làm quan ở Trần Đô Đại Lương thì cơ hội thăng tiến sẽ cao hơn rất nhiều so với làm quan ở địa phương, một khi gặp được quý nhân nâng đỡ thì sẽ lên như diều gặp gió, thế mà tân khoa trạng nguyên ấy lại chủ động xin đảm nhận chức huyện lệnh ở địa phương, quả đúng như lời khen của Hà Hân Hiền, rõ ràng đây là một người rất có trách nhiệm, thật sự hi vọng có thể góp sức để Đại Ngụy ngày một lớn mạnh.

    Đột nhiên, Triệu Hoằng Nhuận lại nhớ ra một việc, bèn khẽ hỏi: “Hoàng huynh, người đỗ thứ hai tân khoa đã gia nhập Đông Cung, việc này là sao?”

    Lục hoàng tử Hoằng Chiêu còn chưa kịp mở miệng thì Hà Hân Hiền đã nói: “Là vị sĩ tử tên Lạc Tân đúng không? Việc này ta cũng có nghe nói... Thật ra người mà ban đầu Đông Cung chiêu mộ là Khấu Chính, tiếc là Khấu Chính lại có ý muốn ra ngoài làm huyện lệnh, thế là Đông Cung liền chuyển hướng sang chiêu mộ Lạc Tân, Lạc Tân sau đó liền từ chối làm lang quan rồi được điều vào Đông Cung làm thái tử bạn thần… Tôi có chút tiếp xúc với người này, thật sự là một sĩ tử bác học đa tài.” Nói đến đây, Hà Hân Hiền đột nhiên thấy Triệu Hoằng Nhuận nhìn mình chằm chằm bằng vẻ mặt thắc mắc.

    “Hà công tử này, lẽ nào huynh thấy hai vị này đều từ chối làm lang quan nên cũng từ chối luôn sao?” Triệu Hoằng Nhuận châm chọc.

    Hà Hân Hiền nghe thế lập tức đỏ mặt, xem ra đã bị Triệu Hoằng Nhuận nói trúng ý rồi.

    Nhưng cũng không khó hiểu lắm, đường đường là tân khoa trạng nguyên và bảng nhãn nhưng đều từ chối nhận các chức vụ lang quan, một người ra ngoài làm huyện lệnh, một người sang làm bạn thần cho thái tử, nếu đã thế thì người đỗ thứ ba như Hà Hân Hiền làm sao dám nhận chức lang quan? Thế nên mới quyết tâm chỉ làm thư lệnh sứ, chăm chỉ chép sách ở Hàn Lâm phủ, chờ ba năm sau thi lại để đoạt vinh quang trạng nguyên.

    Trò chuyện một lúc, Triệu Hoằng Nhuận và Hà Hân Hiền dần trở nên thân thiết hơn, vì Hà Hân Hiền là cháu trai của trung thư lệnh Hà Tương Tự, mà Hà Tương Tự lại là một người “bạn lâu năm” của Triệu Hoằng Nhuận, thế nên Triệu Hoằng Nhuận thân thiết với Hà Hân Hiền cũng không phải điều bất ngờ.

    Nhưng Triệu Hoằng Nhuận chỉ lo nói chuyện với Hà Hân Hiền mà lại quên mất những sĩ tử trẻ tuổi khác trong điện.

    Lúc này có một sĩ tử bất mãn nói: “Bát điện hạ lẽ nào xem thường chúng tôi sao?”

    “…”

    Triệu Hoằng Nhuận cau mày nhìn về phía người ấy.​
     
    buinhi99 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đại Ngụy Cung Đình
    Tác giả: Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử
    Chương 65: Oán Trách

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các
    Nguồn: iRead

    “Bát điện hạ lẽ nào xem thường chúng tôi sao?”

    Một câu nói bất mãn đồng thời có phần trách móc vang lên, làm gián đoạn cuộc đối thoại về tân khoa kỳ thi hội giữa Triệu Hoằng Nhuận và Hà Hân Hiền.

    “Vì sao lại nói thế?”

    Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười hỏi.

    Sĩ tử ấy liền cau mày nói: “Nhã Phong Thi Hội bất luận gia môn, chỉ chú trọng văn tài và phẩm đức, trước nay đều thế… Đám tại hạ kính bát điện hạ là hoàng tử nên vừa rồi đều đứng dậy cung nghênh, nhưng bát điện hạ từ lúc vào trong điện thì không hề biểu lộ gì, thậm chí chẳng thèm nói với chúng tôi một câu, đây không phải là xem thường chúng tôi sao?”

    Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy người này nói cũng khá có lí, do lúc nãy cậu tò mò về người đạt hạng ba tân khoa kỳ thi hội nên đúng là chỉ giao lưu với mỗi Hà Hân Hiền, hoàn toàn không quan tâm ai khác, thế nên sĩ tử này nói cũng không sai.

    Nhưng cách nói trách móc hỏi tội này thật sự khiến Triệu Hoằng Nhuận không vui.

    “Ngươi tên gì?” Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng cười hỏi.

    Lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu khẽ cau mày, vì câu “Ngươi tên gì” này không phải là một câu hỏi lịch sự. Theo lẽ thường thì Triệu Hoằng Nhuận nên dùng cách nói tôn trọng đối phương như “Xin hỏi túc hạ tôn tính đại danh”, chứ không phải cách hỏi của bề trên như “Ngươi tên gì”.

    Thế nên, sĩ tử ấy trong ánh mắt lập tức lộ ra một chút phẫn nộ, bực dọc trả lời: “Tại hạ Hạ Tung.”

    Hà Hân Hiền ít nhiều cũng đã từng nghe tổ phụ Hà Tương Tự kể về những “công trạng vĩ đại” của Triệu Hoằng Nhuận, thế nên vội khẽ nhắc nhở: “Người này là cháu trai của Sử bộ thượng thư Hạ Mai Hạ đại nhân, tính tình cũng không xấu, bát điện hạ…”

    Triệu Hoằng Nhuận lịch sự gật đầu với Hà Hân Hiền rồi lại cười nói với Hạ Tung: “Được rồi, Hạ công tử… Hạ công tử muốn ta tạ lỗi với các người vì việc vừa rồi sao?”

    Hạ Tung ngẩn người, cậu ta chỉ là không hài lòng khi thấy Triệu Hoằng Nhuận chỉ trò chuyện với Hà Hân Hiền mà lạnh nhạt với bọn họ, hoàn toàn không có ý muốn Triệu Hoằng Nhuận phải tạ lỗi với họ, vì dù nói thế nào thì Triệu Hoằng Nhuận cũng vẫn là hoàng tử.

    “Tạ lỗi thì không cần…” Hạ Tung chợt mất đi khí thế.

    “Nếu đã thế thì…” Triệu Hoằng Nhuận gật đầu rồi quay sang cười nói với Hà Hân Hiền: “Hà công tử, chúng ta nói tiếp đi.”

    Trong lúc Hà Hân Hiền đang trợn tròn mắt thì Hạ Tung bên kia lại cảm thấy giận Triệu Hoằng Nhuận đến điên người.

    Lục hoàng tử Hoằng Chiêu ôm trán cười đau khổ. Tuy cậu đã biết rõ bát đệ của mình là một người có tính cách ương ngạnh, nhưng lần này thì thật sự vẫn cảm thấy hơi đau đầu.

    “Bát điện hạ ức hiếp người quá đáng!” Hạ Tung hít một hơi thật sâu rồi phẫn nộ nói.

    Triệu Hoằng Nhuận vừa nghe liền mỉm cười, giả vờ không hiểu: “Hạ công tử không phải nói rằng không muốn ta tạ lỗi sao? Thế thì không phải đã xong rồi à? Các ngươi nói chuyện của các ngươi, chúng ta nói chuyện của chúng ta.” Nói đến đây, ánh mắt cậu chợt trở nên lạnh lùng: “Nói chuyện với ai là quyền tự do của bổn điện hạ, chẳng ai quy định bổn điện hạ phải nói chuyện với ngươi cả!”

    “Không xong rồi…”

    Lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu lập tức cau mày. Cậu cũng hiểu rõ về tính tình của bát đệ này, biết rằng một khi Triệu Hoằng Nhuận đã dùng từ “bổn điện hạ” chứ không phải từ “ta” để xưng hô thì có nghĩa là bát đệ đã cực kỳ không hài lòng với đối phương rồi.

    “Biết sớm thế này thì lẽ ra mình phải giới thiệu trước.”

    Triệu Hoằng Chiêu cảm thấy hơi hối hận, vì vừa rồi thấy Triệu Hoằng Nhuận và Hà Hân Hiền đang bàn về mấy sĩ tử tân khoa kỳ thi hội nên cậu đã lịch sự không chen ngang, không ngờ chính vì thế mà lại hỏng chuyện.

    “Hoằng Nhuận, Hoằng Nhuận.”

    Cậu vội vàng liếc mắt nhắc nhở bát đệ của mình, vì cậu biết rất rõ, bát đệ này một khi đã ghét ai, có ý muốn báo thù rồi thì người ấy tuyệt đối sẽ gặp họa, Đông Cung thái tử chính là vết xe đổ rõ nhất.

    “…”

    Nhìn sang lục hoàng huynh, Triệu Hoằng Nhuận khẽ hừ một tiếng rồi không nói gì nữa, rõ ràng là rất nể mặt lục hoàng huynh.

    Còn Hạ Tung thì có vẻ đã bị ánh mắt vừa rồi của Triệu Hoằng Nhuận dọa cho sợ, tuy trên mặt vẫn hiện rõ vẻ tức giận nhưng cũng không nói gì nữa.

    Thấy thế, Triệu Hoằng Chiêu vội vàng hòa giải: “Thật ra là do ta suy nghĩ không chu đáo, chư vị xin đừng để bụng… Nhã Phong Thi Hội trước nay là nơi để giao lưu học thuật, cùng nhau học nhạc, xin đừng phá hỏng hứng thú.” Nói xong, cậu liền nháy mắt với các sĩ tử trẻ tuổi thân thiết đang ngồi gần đó.

    Một sĩ tử trong số đó hiểu ý, liền cười rồi chuyển chủ đề: “Lục điện hạ nói rất phải… Mà thật ra, bát điện hạ hôm nay đến Nhã Phong Thi Hội thật sự đã khiến chúng ta phải kinh ngạc. Vừa rồi bát điện hạ giao lưu với Hà huynh, chúng tôi không tiện xen vào, thật là đáng tiếc… Còn nhớ lúc ở Văn Đức điện ngày Đoan Ngọ, việc làm của bát điện hạ thật sự khiến chúng tôi khâm phục vô cùng.”

    Triệu Hoằng Nhuận biết sĩ tử này lên tiếng hòa giải như thế là vì nể mặt lục hoàng huynh, chứ không có nghĩa là hoàn toàn không để tâm việc vừa rồi đã bị cậu lạnh nhạt.

    Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận liền chắp tay khách khí hỏi: “Huynh xưng hô thế nào?”

    Sĩ tử ấy ngẩn người, vội trả lễ: “Không dám để bát điện hạ gọi là huynh, tại hạ Dương Trình.”

    “Dương huynh xin đừng trách ta vừa rồi đã thất lễ.” Triệu Hoằng Nhuận cười nói.

    Sĩ tử Dương Trình ấy thấy Triệu Hoằng Nhuận lễ độ với mình như thế thì trong lòng cho dù có oán trách cũng mau chóng tiêu tan, vội phẩy tay nói: “Đâu dám đâu dám, muốn trách thì phải trách Hân Hiền huynh, lầu đài gần nước đón trăng trước.”

    “Chuyện này sao lại trách ta?” Hà Hân Hiền giả vờ há hốc mồm kinh ngạc, khiến mọi người trông thấy đều bật cười.

    Đúng như câu nói kiệu hoa vào cổng cần nhiều người khiêng, lúc này mọi người đều khách sáo với nhau, thế nên sự lạnh lùng ban nãy đã dần tan biến hết, tất cả đều cảm thấy vị bát điện hạ này thật ra cũng rất gần gũi.

    Nếu nói có một người duy nhất vẫn khó chịu không vui thì e chỉ còn lại Hạ Tung. Kẻ gây sự này không những không nhận được sự lễ độ và xem trọng mà mình muốn, mà thậm chí ngay cả những người bạn của cậu ta cũng dần dần không ủng hộ hành động vừa rồi nữa.

    Cậu ta cảm thấy ghen tức, thế nên lập tức xen ngang những câu tán thưởng mà đám người Dương Trình dành cho Triệu Hoằng Nhuận, lạnh lùng cười nói: “Chỉ trong thời gian một tuần trà mà học thuộc một quyển sách ư? Hừ! Nực cười!”

    “…” Bầu không khí trong Nhã Phong các lại lập tức trở nên ngượng ngùng.

    Lúc này thì không chỉ lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu cảm thấy hơi không vui mà ngay cả đám sĩ tử trẻ tuổi Dương Trình và Hà Hân Hiền cũng dùng ánh mắt bất mãn nhìn sang Hạ Tung.

    Nghĩ cũng phải, bọn họ khó khăn lắm mới kéo lại được không khí vui vẻ cho hội thơ, vốn hi vọng việc lúc này sẽ được bỏ qua, thế mà không ngờ Hạ Tung lại phá hoại hết, thế thì sao có thể không bực?

    “Hạ huynh, bát điện hạ lúc ở Văn Đức điện đã học thuộc quyển sách lập ngôn của Đông Cung, đây là việc mà chúng ta đều thấy, sao có thể là giả?” Hà Hân Hiền bất mãn nói.

    “Hừ, các người lúc nãy nói chuyện vui vẻ như thế nên huynh đương nhiên sẽ nói cho ngài ấy rồi.” Hạ Tung bĩu môi phủ nhận.

    “Thế ta thì sao?” Dương Trình cau mày nói: “Ta cũng đã tận mắt nhìn thấy, có thể làm chứng cho việc này!”

    “Huynh…”

    Hạ Tung khó chịu nhìn Dương Trình, người bình thường cũng khá thân thiết với cậu ta, trong lòng càng cảm thấy đố kỵ, bèn lạnh lùng nói: “Dù gì ta cũng không thấy, ta không tin! Trừ phi bát điện hạ học lại thêm lần nữa!”

    “Huynh là thân phận gì mà dám bảo bát hoàng tử học lại lần nữa?”

    Các sĩ tử đều thắc mắc nhìn Hạ Tung, có kẻ lắc đầu, có người cười nhạt, tỏ ra ngán ngẩm.

    Hiện giờ trong lòng của họ, tuy bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận lúc mới vào điện có hơi lạnh nhạt với họ, nhưng sau khi được lục hoàng tử nhắc nhở thì người ta cũng đã thay đổi, chịu trò chuyện với họ rồi, chuyện này chẳng phải rất tốt sao? Tại sao cứ nhất định so đo tính toán, nhất quyết không bỏ qua như thế?

    Thấy Hạ Tung chợt rút trong người ra một quyển sách đặt lên bàn, sau đó nhìn Triệu Hoằng Nhuận bằng ánh mắt như muốn khiêu chiến, bọn họ đều thầm lắc đầu.

    “Thế nào?” Hạ Tung vừa nhìn Triệu Hoằng Nhuận vừa khiêu khích: “Nếu bát điện hạ có thể học thuộc thì ta sẽ thừa nhận bát điện hạ là người có trí nhớ thiên hạ vô song!”

    “Sự thừa nhận của ngươi thì có giá trị gì chứ?”

    “Ha ha.” Triệu Hoằng Nhuận nghe thế thì bật cười, vì thật sự cảm thấy buồn cười. Cậu lắc đầu rồi lạnh lùng nói: “Ta chưa bao giờ nói mình có thể học thuộc một quyển sách, ta chỉ nói quyển sách mới của Đông Cung thật ra là trộm từ một tiền nhân vô danh mà thôi.”

    “Thấy chưa?” Nghe lời nói ấy, Hạ Tung liền đắc ý quay sang nhìn các bạn của mình.

    Nhưng tiếc là đám người Hà Hân Hiền và Dương Trình lại không có phản ứng gì.

    Đông Cung đạo văn khi quân ư?

    Đối với họ thì cách giải thích này của bát điện hạ chẳng qua chỉ lừa được người không hiểu chuyện mà thôi. Đương đường là Đông Cung thái tử, có cần phải vì muốn lập ngôn mà gây ra một việc một khi lộ ra sẽ gặp hậu quả lớn như thế không?

    Có thể nhận ra, cái gọi là Đông Cung đạo văn chẳng qua chỉ là câu nói bát điện hạ dùng để che lấp đi thiên phú kinh thiên động địa của mình, đồng thời cũng để trả thù Đông Cung thái tử mà thôi.

    Nhất là đám người Dương Trình, Hà Hân Hiền hôm đó cũng cùng ngồi với lục hoàng tử, tận mắt nhìn thấy thái tử đã gây khó dễ cho bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận thì lại càng hiểu rõ vì sao bát điện hạ lại nói như thế.

    Chỉ buồn cười cho Hạ Tung cứ nghĩ rằng mình đã nắm được thóp của bát hoàng tử, đang đứng đó giương giương tự đắc.

    “Xem ra việc diễn ra ngay trước mắt cũng chưa hẳn là thật, kẻ bất tài cảm thấy bất ngờ trước việc lục điện hạ mời bát điện hạ đến Nhã Phong Thi Hội đấy.” Hạ Tung quyết châm chọc đến cùng.

    Câu nói “cảm thấy bất ngờ” của cậu ta ý muốn ám chỉ Triệu Hoằng Nhuận hoàn toàn chẳng hề có tư cách tham dự Nhã Phong Thi Hội.

    “Thế ngươi muốn thế nào?” Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy buồn cười.

    Hạ Tung nghe thế liền đáp: “Kẻ bất tài to gan muốn kiểm tra văn tài của bát điện hạ!”

    Lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu và đám người Dương Trình, Hà Hân Hiền vốn định ngăn cản, nhưng khi nghe Hạ Tung nói thế thì họ lại bất giác có hơi dao động, vì họ cũng rất hiếu kỳ, không biết bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận trước nay luôn kín kẽ này liệu có phải có một bụng kinh luân hay không.

    Bởi Hạ Tung tuy hành xử hơi kiêu ngạo, nhưng dù gì vẫn là một tài năng thực sự.

    Nhưng trong lúc mọi người đang trông đợi thì Triệu Hoằng Nhuận lại lắc đầu nói: “Không được.”

    Câu nói này khiến mọi người có mặt đều cảm thấy bất ngờ: Bát điện hạ lại nhận thua sao?

    Mọi người còn chưa kịp định thần thì lại nghe Triệu Hoằng Nhuận nói tiếp: “Các người hỏi qua hỏi lại chẳng qua cũng chỉ là ngâm thơ đối đáp, chẳng có gì mới mẻ. Thế này đi, ta sẽ hỏi ngươi vài câu, nếu ngươi có thể đáp được thì ta sẽ nhận thua, sao hả?”

    “Thì ra bát điện hạ muốn đổi khách thành chủ…”

    Mọi người lúc này mới hiểu ra, bắt đầu cảm thấy hứng thú kỳ vọng vào “ý mới mẻ” mà Triệu Hoằng Nhuận vừa nói.

    Có thể nhận ra, Hạ Tung quả là một sĩ tử rất tự tin vào tài học của mình, nghe thế liền lạnh lùng nói: “Bát điện hạ cứ việc hỏi, nếu bất tài đáp sai một câu thì sẽ ôm đầu cuốn gói khỏi Nhã Phong các ngay, sau này Nhã Phong Thi Hội này sẽ không còn Hạ Tung ta nữa!”

    Nghe được câu nói này, trên mặt Triệu Hoằng Nhuận liền hiện ra một nụ cười bí ẩn.

    “Đừng nói quá tự tin như thế!”​
     
    buinhi99 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)