FULL  Tiên Hiệp Đại La Thiên Tôn - TGV: Chiến Thần Đà

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả Việt: Chiến Thần Đà
    Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ.
    Chương 54: Tài Chủ lôi đài (Hạ)


    Nguồn: truyen.org



    Ngọc Kình vương nhìn mấy tấm da yêu thú kia, khuôn mặt tuấn tú bỗng trầm xuống, trừng mắt nhìn những kẻ phá đám kia, hỏi:

    – Các ngươi… là chó của Nhiếp Song sao?

    Từ lúc xuất hiện cho đến bây giờ, Ngọc Kình vương chỉ đắc tội duy nhất với Nhiếp Song mà thôi. Tuy rằng cũng có động chạm với Hoa Tam Trúc, nhưng đừng nhìn Hoa Tam Trúc kia sắc sảo quỷ mị mà xem thường, với danh khí của mình, nàng tuyệt đối không có làm ra những chuyện hèn mọn như thế này. Thế nên Ngọc Kình vương chỉ nghĩ duy nhất một kẻ là Nhiếp Song mà thôi.

    Quả nhiên, vừa nghe xong, khuôn mặt những kẻ này thoáng qua một kia kinh hoảng, dù chỉ thoáng chốc, nhưng cũng đủ để Ngọc Kình vương xác nhận, kẻ đứng đằng sau điều khiển mấy tên đến phá rối mình chính là Nhiếp Song. Mấy tên kia bị Ngọc Kình vương chửi thẳng mặt, trong lòng thầm cười lạnh, đây chính là điều mà bọn chúng đang trông chờ nhất, lập tức bắt lấy cơ hội tiếp tục khiến cho Ngọc Kình vương mất mặt.

    – Ngươi… Ngọc Kình vương, chúng ta bỏ tiền ra hỏi, ngươi lại ỷ thân phận chửi mắng bọn ta?

    – Lang Gia thành sao lại chọn kẻ này làm tài chủ.

    – Các ngươi nhìn thấy rồi đấy, hắn chửi chúng ta là chó, thiên lý ở đâu đây.

    – Ngọc Kình vương không xứng làm lôi đài tài chủ, mau đuổi hắn xuống đi.

    – ………

    Mọi người xung quanh đang bàn luận với nhau, bỗng dưng nhìn thấy chỗ của Ngọc Kình vương trở nên hỗn loạn, liền hiếu kỳ tập trung tới xem. Mỗi khu tài chủ lôi đài cách nhau khá xa, thế nên trong chốc lát, những tài chủ khác cũng không có biết việc Ngọc Kình vương đang bị phá rối.

    Không hiểu đầu đuôi ra sao, thế nhưng không ít người thực sự chứng kiến cảnh Ngọc Kình vương chửi mắng đám người trước mặt. Ngọc Kình vương tuổi trẻ tài cao, dĩ nhiên bọn họ nghĩ rằng hắn ỷ tài sinh kiêu, xem thường đám tán tu kia. Bởi vì vậy nên không ít kẻ hùa theo, chỉ trích Ngọc Kình vương. Đám phá rối thấy như vậy thì cười lạnh, đã khiến cho Ngọc Kình vương mất mặt rồi, tiếp theo là bỏ trốn khỏi đây.

    Nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy?

    Đang định nhân cơ hội hỗn loạn chuồn đi, bỗng dưng xuất hiện một luồng uy áp cực đại giáng xuống khiến cho không có ai nhúc nhích nổi. Chỉ thấy bỗng dưng ở bên cạnh Ngọc Kình vương xuất hiện một trung niên nam tử. Người này mái tóc đen dài, hai mắt thâm thúy như những ngôi sao trên trời, làm cho người ta nhìn không rõ ràng. Tướng mạo uy nghi, thân hình cao lớn, đứng cạnh Ngọc Kình vương như một ngọn tùng bách, vững chãi như yên trì. Nam tử trung niên này, đích thị chí là đệ nhất cao thủ Ảnh Nguyệt sơn trang, người đứng đầu Thanh Minh cung – Cố Độc Hành.

    – Hoàng Tinh Vũ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

    Cố Độc Hành xuất hiện liền khiến cho người xung quanh xôn xao, đặc biệt nhất là đám quấy rối kia. Bọn chúng không ngờ, đệ nhất cao thủ như vậy mà lại xuất hiện ở đây. Trong lòng bỗng dưng xuất hiện một loại dự cảm không ổn.

    Dường như đối với việc Cố Độc Hành gọi Ngọc Kình vương bằng tên thật, hắn không có chút biểu hiện bất mãn nào. Ngọc Kình vương hỏa nộ trong lòng, nói:

    – Không phải chuyện gì quá lớn, là tên khốn nào đó đang muốn phá rối ta ấy mà. Hừ, đúng là cẩu nô tài, chỉ có thể dùng cái cách vừa ngu ngốc vừa hèn mọn, để cho đám rác rưởi óc heo này đến phá đám.

    Ngọc Kình vương giọng nói không lớn, thế nhưng thanh âm cỡ đó cũng đủ để kẻ cần nghe nghe được.

    Bỗng một kẻ trong số mấy tên phá đám kia bước ra phía trước. Gã này nhìn không khác gì một thư sinh, thế nhưng nhìn ánh mắt lại lấm la lấm lét, vừa nhìn đã thấy ghét.

    – Ngọc Kình vương, ta rõ ràng đưa cho ngươi đan phương thượng cổ, nhờ ngươi sửa chữa bổ sung. Thế nhưng ngươi không những không giảng giải, còn chửi chúng ta là cẩu. Mọi người nó xem, rõ ràng hắn ỷ tài làm càng.

    – Cả lão tử nữa. Lão tử si mê đan đạo, đáng tiếc không bái được danh sư. Hôm nay nghe Lang Gia thành tổ chức đại hội này, liền đến đây để học hỏi đan đạo. Không ngờ ngươi… thật đúng là khinh người.

    – Lang Gia thành tổ chức đại hội này cho tán tu chúng ta, nhưng mà Ngọc Kình vương lại khinh thường chúng ta như vậy.

    – Ngọc Kình vương không xứng làm lôi đài tài chủ. Bảo người khác lên làm thay đi.

    – ………

    Số đan phương kia dĩ nhiên không phải là của bọn chúng, mà là do Nhiếp Song cử thuộc hạ của hắn giao cho bọn chúng, dùng số đan phương này đi phá rối khiến cho Ngọc Kình vương mất mặt. Thế nên đám hỗn tạp này không có biết, rốt cuộc mấy cái đan phương đó thật giả ra sao cả.

    Chỉ thấy Ngọc Kình vương cười lạnh, dùng niệm lực đem từng cái đan phương một đem lơ lửng giữa không trung để cho mọi người xung quanh nhìn thấy.

    – Nói các ngươi óc heo, các ngươi còn không tin. Cái thứ rác rưởi này mà cũng gọi là đan phương à, mà còn là đan phương thượng cổ nữa chứ? Đưa tài liệu toàn là đối nghịch với nhau, nguwoi nói bản vương biết là thằng nào viết ra cái đống rẻ rách này?

    – Còn cái này, Tuyết Ngân Thiết? Tài liệu dùng để luyện khí cũng đem đi luyện đan được à?

    – Cả cái này nữa, chọc mù con mắt bản vương luôn đi. Ngay cả trụ cột luyện đan cũng không biết, viết con rắn con rít gì thế này?

    – ………

    Ngọc Kình vương tà hỏa bốc lên, chỉ thẳng vào từng cái đan phương một mà giải thích. Người không biết, dĩ nhiên không có nhìn ra điều lạ kỳ trong từng cái đan phương. Thế nhưng, một Luyện Dược sư chân chính, nhìn thấy thì lập tức nhận ra ngay. Và với một Luyện Dược sư, thứ khiến bọn họ căm ghét nhất chính là đan phương giả.

    Vô Đạo không biết từ lúc nào xuất hiện, hắn nhìn qua mỗi cái đan phương, gật đầu nói:

    – Cái rác rưởi gì thế này?

    Đan Thần tông Mạnh Nguyên đan vương biểu hiện không khác là bao, thậm chí còn có phần tức giận, trừng mắt nhìn mấy tên phá đám kia, quát:

    – Hừ, lão phu không cần biết kẻ nào đứng đằng sau các ngươi, nhưng dám bôi tro trát trấu vào mặt Luyện Dược sư chúng ta thì chết bất luận tội.

    – Mạnh Nguyên đan vương, chậm đã.

    Lúc này, Cố Độc Hành đứng bên cạnh Ngọc Kình vương bất ngờ lên tiếng.

    – Cố cung chủ, chuyện này không thể xử lý qua loa được. Thể diện của Luyện Dược sư chúng ta, tuyệt đối không thể bị bôi nhọ.

    – Mạnh Nguyên đan vương yên tâm, không nói dám làm tổn hại danh tiếng của Luyện Dược sư, chỉ tiếng riêng việc dám gây rối tại Long Hổ đại hội, dù là kẻ nào cũng sẽ bị trừng phạt. Bản tọa nhất định sẽ điều tra đến cùng, để xem kẻ nào gan to tày trời như vậy.

    Vừa nói, Cố Độc Hành vừa liếc mắt sang nhìn phía bên chỗ lôi đài của Nhiếp Song, có lẽ trong lòng y đã biết được kẻ đứng đằng sau vụ việc này là ai. Nhiếp Song giống như bị một con dao sắt đặt vào cổ, trong lòng dân lên một cơn khiếp hãi. Hắn ta vốn chỉ định khiến cho Ngọc Kình vương mất mặt một chút thôi, thế nhưng không ngờ vụ việc lại oanh động đến như vậy. Thế nhưng, dù hơi kinh hãi một chút, nhưng hắn là cao cấp trưởng lão Ngạo Kiếm thần điện – một trong bát đại siêu cấp thế lực. Một nhà giàu mới nổi như Ảnh Nguyệt sơn trang có thể so sánh được. Nếu như lão có mệnh hệ gì tại Lang Gia thành, tuyệt đối Ngạo Kiếm thần điện sẽ không bỏ qua.

    – Người đâu, bắt mấy kẻ này nhốt vào đại lao chờ tra khảo.

    Cố Độc Hành dùng kình âm quát lớn một tiếng, lập tức sau đó có người của Chấp Pháp đường đi tới. Bọn họ hành lễ với Cố Độc Hành một cái, sau đó nhanh chóng khống chế mấy tên phá đám kia.

    – Khoan… khoan đã, ta bị người khác lợi dụng thôi, đừng bắt ta.

    – Tiểu nhân không cố ý, làm ơn tha cho tiểu nhân một mạng.

    – Đại nhân, ta ở nhà, trên có mẹ già, dưới có con thơ, cầu đại nhân bỏ qua cho ta lần này.

    – Đại nhân…

    Mặc cho bọn chúng van xin tha thứ, Chấp Pháp đội vẫn khống chế rất gọn gàng. Đối với kẻ nào phản kháng thì lập tức xuất chưởng phế đi. Tội đã rõ rành rành, dù có đánh chết cũng không có ai can thiệp vào cả. Đây chính là một bài học cảnh tỉnh cho mấy kẻ đã nhận lời Nhiếp Song đang tìm cơ hội phá rối Ngọc Kình vương, nếu còn tiếp tục, cái chết cách không xa lắm đâu.

    Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, Cố Độc Hành đôi mắt lãnh đạm quét ngang một vòng toàn trường, lại nói tiếp:

    – Bản tọa hy vọng, đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng. Nếu như còn kẻ nào làm loạn, giết bất luận tội.

    Vừa nói, trên người Cố Độc Hành vừa xuất hiện một cỗ bá khí uy hiếp toàn trường. Đây chính là uy hiếp xuất phát từ cường giả Thượng Thần cảnh. Một số cao thủ khác, thậm chí là các lôi đài tài chủ, trong lòng thầm kinh sợ, tu vu của Cố Độc Hành này không ngờ lại cao cường như vậy, tuyệt đối không có một người nào tại đây có thể trở thành đối thủ của y cả.

    Đệ nhất cao thủ Ảnh Nguyệt sơn trang đâu phải hữu danh vô thực? Nhờ có Cố Độc Hành mà mấy năm nay, Diệp Nhất Phàm mới tạm thời khống chế tình hình được. Nếu không, thứ nhất không đối phó được với đám gia hảo kia, thứ hai, Ảnh Nguyệt sơn trang tuyệt đối không phát triển phồn hoa như thế này. Có thể nói, công của Cố Độc Hành không hề nhỏ chút nào. Nhớ lại năm đó, quả nhiên quyết định thu phục Cố Độc Hành từ trong Tử Vong chi địa là một quyết định cực kỳ chính xác của Tinh Hồn.​
     
    motminhmai and inthenight like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả Việt: Chiến Thần Đà
    Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ.
    Chương 55: Giao Dịch hội (Thượng)


    Nguồn: truyen.org



    Cảnh cáo chúng nhân một lần, sau đó Cố Độc Hành và các tài chủ khác liền trở về khu vực của mình. Ngọc Kình vương nhìn bóng lưng Cố Độc Hành rời đi, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Chẳng ai có thể biết được rằng, Ngọc Kình vương chính là một đệ tử Thanh Minh cung. Hắn thân phận trong hoàng tộc thấp hèn, thường xuyên bị người ta dẻ bỉu.

    Sau đó một lần vô tình gặp Cố Độc Hành, nhìn thấy tư chất của hắn không tồi, liền bảo hắn gia nhập Thanh Minh cung. Quả nhiên không làm cho Cố Độc Hành thất vọng. Ngọc Kình vương này quả nhiên là một viên ngọc thô, sau một quãng thời gian quan sát, Cố Độc Hành liền quyết định thu Ngọc Kình vương làm đệ tử.

    Mà không chỉ có mỗi một mình Ngọc Kình vương. Đế quân hiện tại của Viêm Dương đế quốc – Hoàng Vân Tiêu cũng là một đệ tử Thanh Minh cung. Sở dĩ Hoàng Vân Tiêu có thể lên ngôi đế quân, thế lực thật sự trợ giúp đằng sau lưng hắn chính là Thanh Minh cung. Bởi vì vậy, lúc bàn bạc phân chia lợi ích của đại hội lần này, Ngọc Kình vương mới ủng hộ Trương Vô Thường đến như vậy.

    Bị Cố Độc Hành cảnh cáo, không còn kẻ nào dám mang tâm tư quấy rối nữa. Và đương nhiên, kẻ tức giận nhất trong chuyện này chính là Nhiếp Song.

    – Hừ, lần này coi như ngươi may mắn. Lần sau sẽ không hên như vậy đâu.

    Nhiếp Song trong lòng bất mãn, nhưng chỗ này là địa phương của người ta, dù hắn là cao cấp trưởng lão Ngạo Kiếm thần điện đi nữa cũng không thể tùy tiện lỗ mãng được.

    Tài chủ lôi đài này không chỉ có các tán tu tham gia, mà còn có sự hưởng ứng của các tông môn đại phái nữa. Có một số môn phái nắm giữ đan phương thượng cổ, hoặc là trận pháp thượng cổ… nhưng không tài nào hiểu được ý nghĩa trong đó. Khư khư giữ trong tay cũng chẳng có ý nghĩa gì. Rốt cuộc liền chọn cách nhờ Lang Gia thành treo giải thưởng. Và đương nhiên, những giải thưởng này cực kỳ khổng lồ.

    Thông qua đại hội lần này, danh tiếng của Lang Gia thành tuyệt đối sẽ càng phất lên như diều gặp gió vậy.

    Cuối cùng tám ngày cũng trôi qua, Lôi đài tài chủ kết thúc. Mỗi tài chủ đều thu được một khối thủ bút khổng lồ. Những vấn đề của một hai ngày đầu thì bọn họ thu lợi về không nhiều, thậm chí có phần bất mãn vì đem kiến thức của mình giải đáp mấy cái vấn đề vô vị này. Nhưng càng về sau, các vấn đề càng lúc càng khó lên, và dĩ nhiên bọn họ càng thu về nhiều linh thạch.

    Trong số ba mươi người làm tài chủ, người kiếm được nhiều nhất tất nhiên là Vô Đạo. Hắn làm tài chủ của hai lôi đài, kiến thức về đan đạo và luyện khí lại vô cùng lịch duyệt, dường như tất cả các câu hỏi hắn đều trả lời được, quả thật khiến cho người ta khiếp hãi.

    Đương nhiên, số lượng tồn đọng lại vẫn không ít, và được chia thành cao thấp khác nhau. Những vấn đề này, Trương Vô Thường nói với bọn họ rằng, đại hội lần tiếp theo sẽ giải quyết. Bởi vậy nên, Long Hổ đại hội tiếp theo sẽ còn phi thường náo nhiệt hơn nữa.

    Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu sáng xuống Lang Gia thành phồn hoa rộng lớn.

    Trương Vô Thường tướng mạo tuấn tú, đứng giữa đại quảng trường, ôm quyền kính lễ với tán tu khắp nơi, nói:

    – Đã tám ngày trôi qua, ngày hôm nay chính là buổi đầu tiên của Giao Dịch hội. Giao Dịch hội sẽ được tiến hành như thế này, các vị nào có bảo vật mà không biết lai lịch, cách sử dụng của nó như thế nào, các vị bỏ nó vào trong Càn khôn trạc rồi đem qua bên kia đăng kí. Lang Gia thành tuyệt đối sẽ bảo mật thông tin của quý vị, trừ phi các vị tự để lộ ra thì không một ai đoán được kiện bảo vật đó là của các vị cả.

    – Bởi vì thời gian có hạn, thế nên bảo vật các vị đăng kí vào Giao Dịch hội sẽ chia làm sáu cấp độ, từ bảo vật ngũ phẩm cho đến bảo vật nhất phẩm, và cao cấp nhất sẽ là bảo vật tuyệt phẩm. Đương nhiên, nếu như có bảo vật nào cao cấp hơn cả bảo vật tuyệt phẩm thì sẽ đến lúc đó sẽ có người tiếp tục sắp xếp tiếp.

    – Bảo vật đó, các vị nếu muốn trực tiếp đấu giá thì mời dùng tinh thần lực truyền vào ngọc phù lúc các vị đăng ký bảo vật được đưa cho, Lang Gia thành sẽ không lấy bất cứ một phần trăm nào cả, đấu giá sẽ hoàn toàn miễn phí. Còn nếu như muốn giữ cho riêng mình, Lang Gia thành sẽ tuyệt đối không miễn cưỡng.

    – Bản thành chủ sẽ mời ra năm vị giám định sư có danh khí cao nhất, năm người đồng loạt quan sát bảo vật, hạn chế thấp nhất sự sai sót của bảo vật.

    – ………

    Giao Dịch hội quả nhiên là đặc sắc. Một thế lực nhất phẩm đã nói đảm bảo thông tin chủ nhân bảo vật, tuyệt đối sẽ không nói hai lời. Thế nên tán tu hoàn toàn có thể tin tưởng. Hàng vạn người đứng ở đây, có không ít người có bảo vật, thế nhưng không biết lai lịch của nó ra sao. Mà bọn họ cũng không dám nhờ ai giám định cả, lòng người khó đoán, ai mà biết được sau khi giám định, nhìn thấy đó là bảo vật bất phàm thì liền ra tay giết người đoạt bảo. Chuyện này không hề ít, mà tán tu thân cô thế cô, đối với tính mạng của mình càng thêm quý trọng. Giao Dịch hội lần này, không thể không nói đã đánh động vào căn bệnh của bọn họ.

    Và đặc biệt khiến bọn họ để tâm nhất chính là đấu giá miễn phí. Bình thường, các đấu giá hội khi nhận đấu giá một bảo vật nào đó, bọn họ sẽ thu về từ ba đến năm phần trăm tổng số tiền đấu giá được. Đừng nhìn thấy con số ba đến năm phần trăm này nhỏ mà xem thường. Nếu như đấu giá một bảo vật nghịch thiên, ba đến năm phần trăm này sẽ giúp đấu giá hội thu về một khoảng tiền khổng. Hoặc thậm chí là đấu giá những bảo vật bình thường, mỗi lần đấu giá, số lượng bảo vật cũng không hề ít, cũng đêm về cho thượng hội một số tiền không nhỏ.

    Võ giả phải vào sinh ra tử, không biết bao lần đối diện với sống chết mới thu được bảo vật đó, mà đấu giá hội chỉ tùy tiện làm vài cái hành động đã lấy được một số tiền từ đấu giá, vậy mới biết, thương gia bọn họ giàu có đến mức nào.

    Thế nhưng mà Giao Dịch hội lại không lấy bất cứ một đồng một cắt nào, khiến cho giới tán tu cực kỳ nể phục. Và đương nhiên trái ngược với giới tán tu, thương hội và tông môn đại phái lại càng thêm ngứa mắt Lang Gia thành.

    Tiếp đó, Trương Vô Thường nhìn về phía nhất phẩm tông môn Đan Thần tông, mở miệng nói:

    – Giao Dịch hội lần này, chỉ sợ có không ít thứ liên quan đến linh dược. Đan Thần tông nổi tiếng về lĩnh vực này, hy vọng Mạnh Nguyên đan vương nể mặt bản thành chủ trở thành đấu giá sư cho Giao Dịch hội.

    Đan Thần tông là nhất phẩm tông môn đỉnh tiêm, căn cơ thâm hậu không dưới bảy nghìn năm. Nếu như Luyện Khí công hội tại Tứ Hải vương triều là cự đầu trong giới Luyện Khí giả, Đan Thần tông này cũng là một quái vật khổng lồ trong giới Luyện Dược sư, được giới Luyện Dược sư kính trọng nhất. Với danh khí bậc này, sẽ không có bất kỳ ai phản đối người của Đan Thần tông trở thành một đấu giá sư, đương nhiên là với điều kiện bọn họ đồng ý.

    Chỉ thấy những người bên Đan Thần tông thần sắc vui vẻ, dĩ nhiên với việc Trương Vô Thường đề xuất bọn hắn trở thành một trong năm đấu giá sư phi thường hài lòng. Mạnh Nguyên đan vương là người dẫn đầu đoàn Đan Thần tông lần này, đứng dậy khỏi ghế khách khanh của mình, nhìn Trương Vô Thường nói:

    – Trương thành chủ đã nói như vậy, lão phu làm sao từ chối được, đành mặt dày trở thành đấu gia sư vậy.

    – Ha ha, tiền bối làm đấu giá sư, có kẻ nào dám phản đối chứ?

    Trương Vô Thường vuốt đuôi ngựa, dù rằng biết được, thế nhưng trong lòng Mạnh Nguyên đan vương rất thoải mái, đối với Trương Vô Thường nhìn cực kỳ thuận mắt.

    Người tiếp theo Tinh Hồn muốn mời, chính là cự đầu giới Luyện Khí – Luyện Khí công hội. Giao dịch hội này, linh dược có, pháp khí đương nhiên cũng phải có rồi. Không mời Luyện Khí giả thì đúng là một sai lầm đáng chê cười nhất. Và đương nhiên, Trương Vô Thường làm sao có thể phạm sai lầm này được.

    – Luyện Khí công hội, bản thành chủ cũng muốn mời một vị Luyện Khí giả trong đoàn các vị trở thành một đấu giá sư lần này, không biết các vị có đồng ý không?

    – Không thành vấn đề.

    Người vừa nói là một lão đầu tử râu tóc bạc trắng, thế nhưng khuôn mặt hồng hào, ánh mắt sáng như hai ngọn đuốc, thân thể lực lưỡng với làn da cổ đồng, nếu không nhìn vào râu tóc thì người ta còn tưởng rằng lão đầu tử này chỉ mới ba mươi mấy tuổi mà thôi. Lão đầu tử này chính là Diệp Dương, người đã từng là tài chủ trong Tài chủ lôi đài.

    Đại hội lần này chủ yếu là vì giới tán tu, thế nên không thể không mời bọn họ vào được. Trước đó quan sát, Diệp Nhất Phàm và Âu Dương Thiếu Cung đã lựa chọn ra một vài người có danh khí cao trong giới tán tu, sau đó nói cho Trương Vô Thường để hắn công bố.

    – Mộc Thanh Kiệt tiền bối, Lãnh Dạ Phong tiền bối, không biết hai vị có muốn trở thành đấu giá sư không?

    Mộc Thanh Kiệt và Lãnh Dạ Phong là hai tài chủ lôi đài mà giới tán tu đề cử. Danh khí của hai người này cực cao, tuyệt đối có thể xếp vào mười người có tu vi mạnh nhất giới tán tu. Đã là cự đầu, vậy thì không thể không mời được rồi.

    Chỉ thấy hai người Mộc Thanh Kiệt và Lãnh Dạ Phong ngạc nhiên, sau đó mới nói:

    – Nếu như chư vị không dị nghị, ta tất nhiên sẽ không từ chối.

    – Ta cũng như vậy.

    Tán tu xung quanh lập tức lên tiếng:

    – Mộc Thanh Kiệt tiền bối và Lãnh Dạ Phong tiền bối không chỉ tu vi cao cường, mà tâm tính cực kỳ trượng nghĩa, chúng ta sẽ không phản đối.

    – Đúng vậy, ai phản đối thì đứng ra đây xem nào.

    – Nhị vị tiền bối không thể từ chối.

    – Hai vị tiền bối chính là nhân vật được kính trọng bậc nhất trong tán tu chúng ta, hai vị làm đấu giá sư sẽ không có bất kỳ dị nghị nào.

    – ………

    – Ha ha, nhị vị tiền bối thấy rồi đó, ai cũng đồng ý cả, chỉ còn chờ quyết định của nhị vị tiền bối mà thôi.

    Trương Vô Thường cười ôn hòa nói. Được giới tán tu ủng hộ như vậy, Mộc Thanh Kiệt và Lãnh Dạ Phong rốt cuộc cũng động lòng, hướng giới tán tu xung quanh, ôm quyền nói:

    – Chư vị bằng hữu đã ủng hộ như vậy, Mộc Thanh Kiệt ta liền mặt dày đồng ỳ.

    – Lãnh Dạ Phong ta tuyệt đối sẽ không để cho tán tu mất mặt.​
     
    motminhmai and inthenight like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả Việt: Chiến Thần Đà
    Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ.
    Chương 56: Giao Dịch hội (Trung)


    Nguồn: truyen.org



    Bởi vì Giao Dịch hội này là để thẩm định các kiện bảo vật hoặc linh thảo có lai lịch bất phàm, thế nên chỉ có những nhân vật nổi danh trong các lĩnh vực như luyện đan, luyện khí… mới có tư cách trở thành Giám định sư. Thế nên dù là các siêu cấp thế lực, không có người có trình độ thì cũng không được phép ngồi vào ghế Giám định sư.

    Hai tán tu Mộc Thanh Kiệt, Lãnh Dạ Phong; hai trưởng lão tông môn Mạnh Nguyên đan vương, Diệp Dương, còn người cuối cùng dĩ nhiên chính là Vô Đạo. Lang Gia thành tổ chức đại hội này, thế nên tất nhiên phải có mặt người của Lang Gia thành rồi, vả lại, tri thức của Vô Đạo, bốn người kia hợp lại chỉ sợ cũng không thể so sánh kịp.

    Nhiếp Song không thấy Trương Vô Thường nể mặt Ngạo Kiếm thần điện. Tốt xấu gì, Ngạo Kiếm thần điện chính là siêu cấp thế lực đại diện cho Thiên Dương đại lục, hành động này không khác gì xem thường Ngạo Kiếm thần điện. Lại thấy Trương Vô Thường để cho một tên trẻ tuổi trở thành Giám định sư, ngang hàng với mấy nhân vật phong vân kia, triệt để nổi giận, chỉ tay về phía Vô Đạo, khó chịu hỏi:

    – Trương thành chủ, ta đối với việc bốn vị kia trở thành Giám định sư thì không có ý kiến gì. Thế nhưng, tên trẻ tuổi này lại xứng trở thành Giám định sư sao?

    – Ồ, Nhiếp trưởng lão, bản thành chủ biết việc không đề cử người của Ngạo Kiếm thần điện khiến cho ngươi bất mãn. Chỉ là Giao Dịch hội này cực kỳ quan trọng, chỉ có những người có tri thức rộng lớn mới có tư cách trở thành Giám định sư. Bản thành chủ không nói Ngạo Kiếm thần điện kém cỏi, thế nhưng bản thành chủ có thể khẳng định, Đinh Xuân Thu tuyệt đối không thua bất kỳ bốn vị tiền bối ở đây.

    – Ha ha, là tự ngươi nói thôi, ở đây có ai tin hắn có năng lực đó chứ?

    – Bản vương tin tưởng Trương thành chủ!

    Ở một góc khán đài khách khanh khác, bỗng nhiên Ngọc Kình vương mở miệng nói. Hắn vốn rất chán ghét lão già Nhiếp Song này, mà hắn cũng tính là một phần tử của Ảnh Nguyệt sơn trang, há có thể để cho Nhiếp Song xem thường Ảnh Nguyệt sơn trang được?

    – Nhiếp Song, ngươi muốn đi lên trên đó thì cứ nói đại một tiếng đi, để bản vương thay mặt cầu tình một tiếng, chứ đứng đây sủa bậy lung tung cái gì. À mà cũng phải nói, lão đầu ngươi có cái tư cách gì mà trở thành Giám định sư chứ? Ha ha ha…

    – Ngọc Kình vương, ngươi…

    Nhiếp Song tức giận, chòm râu trắng run run, ánh mắt cay nghiệt nhìn Ngọc Kình vương, hận không thể một chưởng đập chết thằng nhóc này.

    – Ngươi cái gì mà ngươi. Có giỏi thì đánh đi, thử xem cái mạng già của lão khọm già ngươi có toàn thây trở ra hay không?

    Ngọc Kình vương không sợ hãi, ngược lại đối với Nhiếp Song tức giận càng thêm phấn kích.

    – Tiểu vương gia khiêu khích Ngạo Kiếm thần điện như vậy, không lẽ thực sự muốn khơi mào chiến tranh giữa Ngạo Kiếm thần điện và Viêm Dương đế quốc sao?

    Nhiếp Song là tự mình làm mất mặt khiến cho Hoa Tam Trúc vô cùng phẫn nộ, chỉ là tình huống hiện tại không phải lúc quở trách hắn. Mà Ngọc Kình vương lại vô cùng quá đáng, càng làm cho Hoa Tam Trúc căm ghét hơn. Từ lúc tên này xuất hiện, uy phong của Ngạo Kiếm thần điện liên tục bị bôi nhọ. Chuyện này mà truyền đến tai điện chủ đại nhân, chỉ sợ nàng sẽ phải chịu tội không nhẹ.

    Chỉ thấy Ngọc Kình vương cười ngạo mạn, nói tiếp:

    – Chiến tranh? Tam Trúc đại tỷ, về nói với chủ nhân của nàng, nếu muốn chiến thì chiến, Viêm Dương đế quốc tùy thời bồi phụng. Cơ mà nếu trí nhớ của bản vương không lầm, Phong Thần chiến, Thần Địa, và cả Ma tộc chi chiến đều sắp đến gần, bản vương đoán, cho các ngươi mười cái lá gan nữa cũng không dám động thủ đâu. Hắc hắc, mà cho dù các ngươi có thực sự động thủ đi nữa, Tam Trúc đại tỷ, nàng nghĩ rằng thế lực đó sẽ bỏ qua chuyện này sao?

    Khuôn mặt yêu mị của Hoa Tam Trúc đại biến, nàng làm sao không hiểu được ý tứ của Ngọc Kình vương là gì. Quả thực, ba cái thiên đại sự kiện kia chính là chuyện trọng đại của cả nhân tộc, thời khắc quan trọng này, không có bất kỳ siêu cấp thế lực nào muốn bị tổn hại lực lượng cả. Viêm Dương đế quốc tuy rằng đang thất thế, nhưng mà dù sao cũng là một siêu cấp thế lực, làm sao Vô Thượng Thiên cung không nhúng tay vào được.

    – Hai vị, bản thành chủ hy vọng đôi bên không vì thù hằn mà làm mất trật tự ở Long Hổ đại hội. Nếu các vị náo loạn, bản thành chủ đành phải mời hai vị rời khỏi Lang Gia thành mà thôi.

    Trương Vô Thường bỗng nhiên ra mặt giảng hòa. Mời khỏi thành, nói chính xác hơn là bị đuổi. Siêu cấp thế lực lại bị đuổi, chuyện này truyền ra, chỉ sợ bị người ta cười vào đầu. Hoa Tam Trúc hừ lạnh một tiếng, liền trở về chỗ ngồi, không thèm chú ý đến Ngọc Kình vương nữa. Rồi sau đó trừng mắt nhìn Nhiếp Song, nếu không phải tại lão già này lắm mồm, Ngạo Kiếm thần điện há có thể bị mất mặt đến như vậy. Nhiếp Song hoảng sợ, không dám nhìn vào mắt nàng. Hoa Tam Trúc là thượng cấp, hắn không dám có biểu hiện chống đối nào.

    Còn Ngọc Kình vương thì vẫn như vậy, cảm giác như vừa thắng trận trở về, thư sướng vô cùng. Không khỏi tiếu ý nhìn qua bên chỗ Ngạo Kiếm thần điện, bỗng dưng phát hiện bọn này thực sự không muốn bị phiền phức nữa, an phận ngồi một chỗ mặt cho Ngọc Kình vương tỏ ý khinh thường. Việc này khiến cho Ngọc Kình vương thất vọng, vốn định kiếm chuyện thêm một chút nữa, chẳng ngờ Ngạo Kiếm thần điện lại sợ bị mất mặt như vậy.

    Tiếp đó, Trương Vô Thường nhìn quanh toàn trường, nói tiếp:

    – Bản thành chủ biết, không ít người ở đây nghi ngờ quyết định của bản thành chủ. Vậy nên bản thành chủ mới quyết định tiết lộ một chuyện, đồng thời cũng là mục đích chính là đại hội lần này, các đan dược mà trước đây Lang Gia thành ban bố, tất cả đều là do Đinh Xuân Thu luyện chế ra cả. Vẫn chưa đến lúc công bố mấy loại đan dược kia, nhưng bản thành chủ tin, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai thất vọng.

    Trương Vô Thường nói xong, triệt để khiến cho toàn thể người ở đây trở nên xôn xao, náo loạn. Đặc biệt là các tán tu đại hạn sắp đến, khi nghe tin tức này thì hơi thể không đều. Lang Gia thành công bố mấy loại đan dược kia, trong đó có một loại tăng thọ nguyên cho võ giả. Thọ nguyên sắp hết, viên đan dược kia chẳng khác gì ban cho bọn họ một cái mạng mới cả.

    Bởi vì vậy mới không ít tán tu lánh đời, hoặc là chờ cho đại hạn đến rồi viên tịch, hoặc là cống hiến phần sức lực còn lại trong Ma tộc chi chiến nghe tin tức đan dược tăng thọ nguyên kia xuất hiện liền cấp tốc chạy đến Lang Gia thành.

    Không những thế, chuyện này còn oanh động đến cả các Luyện Dược sư, đặc biệt nhất là Đan Thần tông. Đan Thần tông dù không phải siêu cấp thế lực, thế nhưng ngay cả Vô Thượng Thiên cung cũng phải nể mặt ba phần. Bởi vì bọn họ có các Luyện Dược sư tài giỏi nhất, dù là trong lúc chiến đấu với Ma Tộc hay trong thời kỳ bình yên, đan dược vẫn luôn chiếm vị trí hàng đầu.

    Luyện Dược sư vẫn luôn muốn tìm kéo kéo dài sinh mệnh của con người. Đan Thần tông với tư cách cự đầu trong giới Luyện Dược sư, bấy lâu nay vẫn luôn tìm hiểu về vấn đề nay. Nghe tin loại đan dược thần kỳ đó hiện thế, dù bán tín bán nghi, nhưng không thể bỏ qua cơ hội này được. Ít nhất phải chiếm được một viên, sau đó trở về tiến hành phân tích, đó là mục đích chính là Đan Thần tông xuất hiện ở đây.

    Kinh ngạc một hồi, Mạnh Nguyên đan vương mới lắp bắp hỏi, ánh mắt không thể tin được nhìn Vô Đạo:

    – Đinh Xuân Thu đạo hữu… ngươi thực sự… thực sự có đan phương kỳ diệu này sao?

    Những người khác cũng lập tức nhìn Vô Đạo, biểu cảm so với Mạnh Nguyên đan vương không hề khác bao nhiêu. Vô Đạo vốn trong sự kiện Tài chủ lôi đài đã nổi tiếng, nhưng không ít người, đặc biệt là trong giới đan đạo xem trọng hắn, chỉ coi như hắn có thiên phú dị bẩm mà thôi. Còn bây giờ, ánh mắt của họ triệt để thay đổi rồi. Ánh mắt nóng bỏng nhìn Vô Đạo cứ như nhìn thiếu nữ đang khỏa thân vậy, hận không thể trực tiếp ôm hắn chạy về nhà. Bỗng chốc, cái tên “Đinh Xuân Thu” khắc sâu vào trong tâm trí của mỗi người. Nếu như sau này có thể gặp được, nhất định phải đối đãi như thượng khác, biết không chừng hắn sẽ ban cho mình loại đan dược thần kỳ nào đó thì sao?

    Ngay cả ngạo mạn như Ngạo Kiếm thần điện, tuy vẫn không có biểu hiện gì ra mặt, nhưng trong lòng thì rất nóng bỏng. Hoa Tam Trúc ánh mắt thăm thẳm, quả nhiên không có nhìn lầm Đinh Xuân Thu này. Đồng thời cái đan dược kia, nhất định cũng phải thu về, nàng trong lòng vô cùng nắm chắc.

    Vô Đạo đeo mặt nạ trên mặt, thế nên không ai nhìn thấy được biểu cảm của hắn ra sao. Chỉ là thông qua đôi mắt lãnh đạm kia, dường như xem chuyện này giống như một viễ rất bình thường. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, nói:

    – May mắn đạt được.

    Trả lời một cách ngắn gọn, nhưng nhiêu đó cũng đủ để tất cả mọi người xác định, loại đan dược thần kỳ kia thật sự tồn tại.

    Mạnh Nguyên đan vương cười lớn một tiếng, trực tiếp vỗ vai Vô Đạo, thất thố nói:

    – Đinh Xuân Thu đạo hữu, nếu như không chê, hy vọng ngươi đến Đan Thần tông một chuyến để chúng ta luận bàn một hồi. Lão phu có thể khẳng định, Đan Thần tông sẽ đối đãi với ngươi một cách tôn quý nhất.​
     
    motminhmai and inthenight like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả Việt: Chiến Thần Đà
    Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ.
    Chương 57: Giao Dịch hội (Hạ)


    Nguồn: truyen.org



    Đan Thần tông tuy không phải là siêu cấp thế lực, nhưng mà ngay cả siêu cấp thế lực đối với Đan Thần tông cũng phải nể mặt ba phần. Địa vị của họ vô cùng siêu việt, nghe nói Đan Thần tông có năm vị là cao cấp trưởng lão tại Vô Thượng Thiên cung. Nhất phẩm tông môn bình thường, có rất ít người được Vô Thượng Thiên cung mời chào, cùng lắm làm khách khanh bình thường là cùng, hơn nữa địa vị cũng rất bình thường. Chỉ là, một cái danh hào khách khanh thôi cũng đủ khiến cho vô số người ao ước. Mà Đan Thần tông lại có đến năm người trở thành cao cấp trưởng lão, hoàn toàn đã vượt qua một nhất phẩm tông môn đỉnh tiêm bình thường rồi.

    Cả Huyền Thiên giới, ai cũng xem Đan Thần tông chính là nơi tụ tập tinh hoa Luyện Đan chi thuật của nhân loại, thế nên có thể lọt vào trong mắt xanh của bọn họ chính là một vinh dự lớn lao. Thế mà gã thanh niên kia lại được một cao cấp trưởng lão như Mạnh Nguyên đan vương mời đến Đan Thần tông luận đạo, được mời chào không khác gì một chủ nhân của siêu cấp thế lực hay nhất phẩm tông môn, thật khiến cho người ta ghen tỵ. Chỉ là, Vô Đạo nắm giữ đan phương kéo dài thọ nguyên, Đan Thần tông hành động như vậy là hoàn toàn hợp lý. Đan đạo không có điểm dừng, một Luyện Đan sư chân chính luôn truy cầu cực hạn đan đạo, luôn ham học hỏi, không ngừng tiến về phía trước.

    Chỉ thấy Vô Đạo không hề biểu lộ bất kỳ một tia vui mừng nào cả, ngược lại trong lòng hắn càng thêm u sầu. Bởi vì, đan đạo của hắn có siêu việt đến đâu thì cũng chẳng thể có cách nào trị dứt căn quái bệnh của nữ nhân trong lòng hắn cả. Cuối cùng, Vô Đạo gật đầu nhè nhẹ, đáp:

    – Có cơ hội, nhất định ta sẽ đến Đan Thần tông.

    – Ha ha, có lời này của ngươi, lão phu trong lòng vô cùng an tâm.

    Nói rồi, Mạnh Nguyên đan vương lại nhìn xung quanh, đặc biệt nhìn đám người Ngạo Kiếm thần điện lâu hơn một chút, khí thế trên người bộc phát khiến người ta chấn kinh, uy nghiêm nói:

    – Kể từ bây giờ, kẻ nào dám nói xấu Đinh Xuân Thu bằng hữu chính là đắc tội với Mạnh Nguyên này. Đến lúc đó, đừng trách lão phu vô tình.

    Ý tứ đã rõ ràng như vậy, ai còn dám nghi ngờ, đắc tội Vô Đạo được nữa chứ? Tuy rằng Mạnh Nguyên đan vương không có đại biểu cho toàn bộ Đan Thần tông, nhưng mà địa vị của Mạnh Nguyên đan vương trong tông môn lại rất cao cấp, ngay cả tông chủ của nhất phẩm tông môn cũng phải nhượng bộ mấy phần. Đan Thần tông bao che người vô cùng, một khi đắc tội với Mạnh Nguyên đan vương, chẳng khác gì đắc tội với cả Đan Thần tông. Mà tại Huyền Thiên giới này, có vô số thế lực chịu ân huệ với Đan Thần tông, một khi bọn họ lên tiếng, chỉ sợ kẻ đã đắc tội bọn họ, dù trốn đến cùng trời cuối đất cũng chẳng thể thoát được. Vậy nên bình thường chẳng ai muốn động chạm gì vào Đan Thần tông cả, nếu không trở thành minh hữu, thì tốt nhất nên giữ quan hệ xã giao. Nếu không, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.

    Hoa Tam Trúc khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên lạnh băng, bàn tay siết chặt lại khiến cho một bên tay ghế hóa thành tro bụi. Kỳ thực Mạnh Nguyên đan vương chính là muốn nói Ngạo Kiếm thần điện bọn họ, dù trong lòng tức giận, nhưng Hoa Tam Trúc chỉ còn cách nhẫn nhịn mà thôi. Ngạo Kiếm thần điện tuy là siêu cấp thế lực, nhưng phần lớn đan dược đều phải nhận cung ứng từ phía bên Đan Thần tông. Nếu chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng xấu đến quan hệ hai bên, khiến cho Đan Thần tông nổi giận không chịu cung ứng đan dược cho Ngạo Kiếm thần điện nữa. Đến khi đó, địa vị của Ngạo Kiếm thần điện sẽ bị lung lay, căn cơ tổn hao nặng nề.

    Trương Vô Thường trong lòng cười lạnh, nhưng dù sao vẫn là chủ nhà, không thể để cho Ngạo Kiếm thần điện bị mất mặt như vậy được, đành phải ra mặt nói tiếp:

    – Mạnh Nguyên đan vương tiền bối đã nói như vậy, bản thành chủ hy vọng các vị tự biết làm như thế nào. Chuyện này chấm dứt tại đây, nếu không Giao Dịch hội thời gian chậm trễ, người thiệt hại nhất chính là tán tu các vị.

    – Trương thành chủ nói đúng, mau bắt đầu Giao Dịch hội đi.

    – Mấy kiện đồ vật lúc trước thu được từ trong mấy cái bí cảnh, rốt cuộc cũng có thể tìm hiểu lai lịch của nó rồi.

    – Hắc hắc, hy vọng có thứ gì đó thật đáng giá, như vậy mới không uổng công lão tử vất vả cái mạng này.

    – ………

    Rốt cuộc Giao Dịch hội cũng bắt đầu. Trong số tán tu ở đây, có hơn hai phần ba người tham gia, thậm chí còn có một số đệ tử tông môn vì không muốn bị bại lộ nên cải trang thành tán tu, đi đến chỗ đăng ký kiện vật của mình.

    Bởi vì số lượng lớn như vậy, không thể để cho năm người được đề xuất trực tiếp đi giám định từng món một được, rất tốn thời gian. Mà Giao Dịch hội chỉ diễn ra trong vòng tám ngày, thế nên trước đó, Trương Vô Thường đã chuẩn bị sẵn năm mươi Giám định sư. Những người này tất nhiên đều thuộc Lang Gia thành, đặc biệt có thiên phú trở thành Giám định sư, đồng thời trải qua sự huấn luyện của Lang Gia thành, so với các Giám định sư bình thường chỉ có hơn chứ không kém. Có năm mươi người này trợ giúp, công việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

    Sau một ngày rưỡi sàn lọc, những kiện vật được đánh giá kém hơn ngũ phẩm sẽ bị loại toàn bộ, đem hoàn trả lại cho chủ nhân. Đương nhiên, có không ít người bất mãn, bởi vì trong mắt bọn họ, đồ mà mình suýt mất cả cái mạng mới đoạt được làm sao có thể kém cỏi được. Thế nhưng, quy định đã đặt ra từ trước, dù bất mãn cũng không có dám làm càn.

    Trong vòng bốn ngày, các kiện vật được xếp từ ngũ phẩm đến nhị phẩm lần lượt công bố. Lúc đầu còn nhiều người bị loại bất mãn, nhưng mà sau khi xem xét mấy cái danh sách kia thì mới ngộ ra được, thì ra bảo vật của mình kém cỏi như vậy. Khoảng thời gian này, có rất nhiều người lựa chọn đem đi đấu giá, đại đa số người này, hoặc là tu vi quá cao, hoặc là quá thấp nên không thể sử dụng được. Thay vì cứ khăng khăng giữu lại, thôi thì đổi lấy một số lượng tài nguyên để tu luyện, như vậy thì tốt hơn.

    Ngũ phẩm đến nhị phẩm, người công bố danh sách không phải thuộc năm Giám định sư được đề cử, mà là do vài người trong số năm mươi Giám định sư chuẩn bị sẵn, tất nhiều mấy cái danh sách đó đều có ấn ký của năm Giám định sư kia, như vậy mới đảm bảo công bằng.

    Ngày tiếp theo chính là ngày công bố danh sách các kiện vật nhất phẩm. Kể từ nhất phẩm trở lên đều là do năm người kia trực tiếp công bố cả. Vui mừng nhất chính là những người chưa có được hoàn trả lại đồ vật của mình, thuộc vào hàng nhất phẩm đã là một món hời lớn, nếu như được xếp vào siêu phẩm thì còn gì hơn nữa đây.

    Ai ai cũng phấn khích. Dù vậy cũng chỉ để ở trong lòng, nếu như để lộ ra ngoài, ai mà biết được chuyện gì ập đến. Thế gian này, lòng người khó đoán, hôm nay làm bằng hữu, ngày mai có thể trở mặt. Hiểu rõ nhất điều này chính là tán tu, vì vậy, không cẩn thận là tai họa ập lên đầu ngay. Phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.

    Vô Đạo cùng với bốn người còn lại bước ra chính giữa đại quảng trường. Trên tay năm người đều có một quyển trục tỏa ra ánh kim, mặt trời chiếu vào càng thêm lấp lánh. Có như vậy mới khiến cho Giao Dịch hội càng thêm sôi nổi được.

    Vô Đạo ôm quyền kính lễ với khán giả, sau đó mới nói:

    – Đầu tiên, xin chúc mừng các vị đã biết được lai lịch bảo vật của mình. Ta đảm bảo rằng, mỗi kiện bảo vật đều được giám định một cách chuẩn xác nhất, đều phải thông qua ý kiến của năm người mới được liệt kê vào từng danh sách, hoàn toàn công bằng, giảm thiểu sai sót đến mức thấp nhất.

    – Thứ hai, chúc mừng vị nào chưa nhận lại vật phẩm của mình, bởi vì vật phẩm của các ngươi, hoặc là nằm trong danh sách nhất phẩm, hoặc là danh sách tuyệt phẩm. Và nhắc lại một lần nữa, Giám định sư chúng ta chỉ làm rõ lai lịch của vật phẩm, không tham gia vào việc mua bán; không tiết lộ danh tính của cố chủ.

    – Bây giờ, ta bắt đầu công bố các vật phẩm được xếp vào nhất phẩm. Có hai mươi kiện vật phẩm xếp vào nhất phẩm, lần lượt mỗi người chúng ta sẽ nói rõ cho các vị.

    – Vật phẩm đầu tiên tên gọi là Cấm Thiên phù. Tác dụng của Cấm Thiên phù có thể khiến cho võ giả từ Thượng Thần cảnh trở xuống giảm tu vi một cấp, ngay cả tốc độ cũng bị tác động đến. Tuy rằng tác dụng lên võ giả Thượng Thần cảnh không lớn, nhưng mà ai cũng hiểu rõ, cường giả chiến đấu, thua một chút cũng khiến cho tính mạng bị uy hiếp.

    – Vật phẩm thứ hai, Linh Lung Dực chiến giáp, đối với võ giả Thượng Thần cảnh có tác dụng khá hữu ích, tốc độ gia tăng, lực lượng phòng thủ gia tăng, đặc biệt còn có khả năng thôn phệ linh khí. Điểm hạn chế duy nhất là tốn khá nhiều linh thạch để khởi động.

    – Vật phẩm thứ ba, Long Huyết quả…

    – Vật phẩm thứ tư…

    – ………

    Lần lượt Vô Đạo, Mạnh Nguyên đan vương, Diệp Dương, Mộc Thanh Kiệt và Lãnh Dạ Phong công bố hai mươi vật phẩm được xếp vào hàng nhất phẩm. Mỗi một kiện đều có tác dụng đối với võ giả Thượng Thần cảnh. Đương nhiên tác dụng là không lớn, thế nhưng ảnh hưởng nhiêu đó cũng khiến cho võ giả Thượng Thần cảnh thèm muốn rồi. Bởi vì có rất ít đồ vật làm cho võ giả Thượng Thần cảnh để mắt đến, mà trong Giao Dịch hội này lại xuất hiên đến hai mươi kiện, làm sao khiến cho người ta không trở nên nóng bỏng cho được.​
     
    motminhmai and inthenight like this.
  5. Vạn Sự Thông

    Vạn Sự Thông Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/10/14
    Bài viết:
    163
    Được thích:
    129
    Đại La Thiên Tôn
    Quyển 5 - Chương 29: Thế giới bên ngoài (Trung)
    Lâm tiểu thư đang rơi vào tuyệt vọng, chẳng ngờ lại thấy xuất hiện mấy người tông môn đệ tử thì trong lòng vui mừng. Chỉ là ban đầu nàng cũng giống như đám Tham Lang dong binh đoàn, nhìn thấy chênh lệch giữa hai bên như vậy thì trong lòng trầm xuống, thiết nghĩ khó thoát một kiếp này. Không ngờ ông trời có mắt, những tông môn đệ tử này lại cường hãn như vậy, vượt cấp khiêu chiến mà chẳng có chút thiệt thòi nào.

    Long Uyên cùng với Long Phi Tuyết đi tới, quan tâm hỏi:

    - Cô nương vẫn ổn chứ?

    - Đa tạ thiếu hiệp trượng nghĩa tương trợ, ta là Lâm Yên, sau khi trở về Dương Phổ thành nhất định sẽ báo đáp ân huệ này.

    Lâm Yên bây giờ đã không còn hoài nghi thực lực của mấy người Long Uyên nữa, lập tức cảm tạ hắn.

    - Nên làm cả. Đây là Dưỡng Tâm đan có thể tạm thời ổn định vết thương của hắn.

    Long Uyên lấy ra một viên Dưỡng Tâm đan đưa cho Lâm Yên, tất nhiên không phải để cho nàng mà là gã trung niên đang bất tỉnh kia. Đệ tử của Tinh Hồn, về phương diện nào cũng phải biết, y thuật đương nhiên không ngoại lệ. Mặc dù Long Uyên không giỏi về khoảng này, thế nhưng với trình độ của hắn, vừa nhìn liền biết trung niên kia nặng nhẹ thế nào.

    - Đa tạ.

    Lâm Yên không chậm trễ, cầm lấy Dưỡng Tâm đan nhét vào miệng trung niên, nguyên lực vận chuyển giúp hắn nhanh chóng phục hồi. Hiệu quả của Dưỡng Tâm đan nhanh chóng liền phát huy, sắc mặt của trung niên kia dần chuyển biến tốt, dần dần hồi tỉnh trở lại. Thấy vậy, Lâm Yên khuông mặt giãn ra. Trung niên này đối với nàng rất tốt, nếu như hắn mất thì nàng rất đau lòng.

    Đột nhiên lúc đó, ở phía bên kia, Tào Thạch thanh âm sợ hãi nói:

    - Dừng tay, Tham Lang dong binh đoàn chúng ta với các ngươi không thù không oán, các ngươi bỏ qua cho chúng ta lần này có được không?

    Long Chiến thực lực cường hãn, mà những người khác thực lực tựa hồ không kém. Chục người ở đây thế mà lại không thể áp chế được, ngược lại đám Long Chiến như sói lạc vào bầy cừu, hung hăng chém giết, dù đã toàn lực chống đỡ, nhưng chỉ mới nửa khắc đã có mười người chết, trọng thương thì khỏi phải nói.

    Bây giờ trong lòng Tào Thạch cực kỳ hối hận khi đối đầu với đám Long Chiến, đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, người ngã xuống thì vẫn ngã xuống, kết quả không hề thay đổi. Bởi vì vậy Tào Thạch mới mở miệng cầu xin.

    - Đúng là chúng ta không thù không oán, nhưng lão tử ngứa mắt các ngươi. Thế nào, không phục? Không phục thì lên đây!

    Long Chiến dường như không có ý định dừng lại, đánh nhau sướng như thế này, hắn thế nào lại bỏ qua được.

    - Làm người cần phải chừa lại một đường lui cho bản thân. Các ngươi đừng ép người quá đáng!

    - Ép người quá đáng? Lúc các ngươi ép mấy người kia có nghĩ đến hậu quả này hay không đây? Trên đời này, gieo gió gặp bão, thể loại như các ngươi, chết đi cho đỡ chật đất.

    Ngữ điệu Long Vân vô cùng lạnh lẽo, cơ hồ không buông khôi thôi, một khi đã làm thì làm tới cùng. Tào Thạch nghe vậy trong lòng càng thêm hoảng sợ, không lẽ hôm nay hắn phải táng thân tại chỗ này sao? Giữ lúc ấy, đột nhiên xuất hiện một cọng cỏ cứu mạng. Nhưng cọng cỏ ấy không phải xuất phát từ lực lượng của hắn, mà lại là người bên Long Chiến.

    - Tha cho các ngươi cũng được, nhưng mà để lại hết tài sản của các ngươi, tiếp đó ghi thêm một khoản nợ, ngày sau gia gia đây đến lấy.

    - Lão thất, đừng ăn nói hàm hồ như vậy. Đám vô sỉ này không thể để sống được, tốt nhất là giết hết.

    Long Thiếu Hoàng đối với hạng người như Tào Thạch không ưa gì, thế nên đối với cách làm của Long Vô Mệnh liền phản đối. Chỉ là Long Vô Mệnh cười trừ một tiếng, đáp:

    - Lão lục à, họ Tào kia nói không sai, cái gì cũng nên chừa đường lui. Đừng hiểu nhầm, không phải là ta sợ bọn chúng, mà là… hắc hắc, thiết nghĩ dong binh đoàn bọn chúng giàu có lắm, mà ta lại đang nghèo như vậy, thế nên mới lấy của bọn chúng ít tiền tiêu xài ấy mà.

    Câu trước ăn to nói lớn, thế nhưng câu sau lại nói nhỏ vào tai Long Thiếu Hoàng. Ai không biết, Long Vô Mệnh này cực kỳ tham lam, chẳng biết cái tính cách này từ đâu, thế nhưng trong số các sư huynh đệ, hầu như tất cả đều đang nợ hắn.

    - Ngươi… ngươi.

    - Lão lục, ngươi mà phản đối thì sổ nợ kia liền trả đây, nhưng mà nếu ngươi không gây khó dễ, ta sẽ giảm đi hai mươi phần trăm số nợ, thế nào?

    - Tên tham lam, tùy ngươi vậy!

    Ngữ điệu Long Vô Mệnh vô cùng gian xảo, nhẹ nhàng ngưu bức Long Vô Mệnh, cuối cùng khiến hắn lựa chọn không giết đám Tào Thạch mà mặc cho Long Vô Mệnh xử lý.

    Long Vô Mệnh lại xoay qua hỏi Tào Thạch tiếp:

    - Như thế nào? Bỏ tiền mua mạng, cái này hoàn toàn hợp lý. Các ngươi có nửa khắc để suy nghĩ. Chỉ là ta nhắc các ngươi một câu, ta có thể đợi câu trả lời của các ngươi, nhưng mà… hắc hắc, vị huynh đệ này của ta thì không đợi được đâu.

    Vừa nói, Long Vô Mệnh vừa tới gần Long Chiến vỗ vai hắn một cái. Long Chiến biểu hiện hung hãn, vừa xuất hiện đã gieo xuống sự sợ hãi cho Tham Lang dong binh đoàn, Long Vô Mệnh xảo trá như thế nào, lập tức lấy Long Chiến ra để thị uy. Hiệu quả ngay tức khắc, tiền có thể kiếm lúc nào cũng được, nhưng cái mạng nhỏ thì chỉ có một. Tào Thạch không chậm trễ, lập tức trả lời:

    - Đáp ứng, ta đáp ứng.

    - Như vậy mới tốt. Để ta đếm xem, một, hai, ba… bốn mươi tám người còn sống, một mạng giá một ngàn kim tệ, tổng cộng hết là bốn mươi tám ngàn kim tệ. Ta thấy các ngươi không tệ, thế nên lấy rẻ một chút, năm mươi ngàn kim tệ đi. Giấy bút ta chuẩn bị sẵn rồi này, chỉ cần ký tên đóng dấu là xong.

    Còn đang vui mừng vì cái mạng nhỏ vẫn còn, thế nhưng ngay lập tức bị tạt một chậu nước lạnh vào mặt. Một mạng một ngàn kim tệ, tổng cộng hết là năm mươi ngàn kim tệ, cái này so với chết còn muốn tốt hơn à. Tào Thạch không nhịn được chửi mắng:

    - Năm mươi ngàn kim tệ, sao ngươi không đi cướp luôn đi.

    - Ồ, Tào đoàn trưởng thật hào phóng à, lại muốn đổi sáu mươi ngàn kim tệ lấy bốn mươi tám mạng người. Ta đây rất sảng khoái, liền nhận ý tốt của đoàn trưởng.

    - Ngươi…

    - Tám mươi ngàn kim tệ, số tiền này không nhỏ à nha. Tốt tốt!

    Không phải nói, thực sự công phu mồm sư tử này của Long Vô Mệnh thật đúng là đệ nhất. Chỉ cần Tào Thạch mở miệng phản bác thì liền tăng lên mười ngàn kim tệ, những người chứng kiến, thậm chí là các sư huynh đệ của hắn cũng một đầu mồ hôi lạnh. Ngưu bức bậc này, có lẽ chỉ có mỗi Long Vô Mệnh mới làm được mà thôi.

    - Thôi được, ta đồng ý.

    Không còn cách nào khác, Tào Thạch đành phải đáp ứng. Chỉ là trong lòng đang âm thầm nói, sau khi trở lại Dương Phổ thành thì đừng hòng lấy được một cắc nào từ túi hắn. Dù sao lực lượng chính nằm ngay ở Dương Phổ thành, hắn không tin Long Vô Mệnh thực sự đến đó để đòi tiền của hắn.

    Thông minh như Long Vô Mệnh, làm sao không đoán được ý định của Tào Thạch là gì. Bất quá hắn chẳng quan tâm, bởi vì trong mắt hắn, Tào Thạch không là cái đinh gì cả. Hắn chỉ quan tâm một việc đó là Tào Thạch là con nợ của hắn mà thôi.

    - Tào đoàn trưởng thật sảng khoái. Đây, giấy nợ chín mươi ngàn kim tệ, ngươi ký tên vào đây.

    - Chín… chín mươi ngàn kim tệ…

    Rõ ràng không có bất kỳ ý tứ phản kháng nào, thế nhưng lại bị tiếp tục bị Long Vô Mệnh ép giá, Tào Thạch thực sự muốn đập đầu vào đống đậu hũ chết đi cho rồi. Nhưng mà đập đầu vào đậu hũ có thể chết được, Tào Thạch này có thể sẽ đi vào truyền thuyết của nhân loại à nha.

    - Một trăm ngàn…

    - Ta ký, ta ký…

    Không đợi Long Vô Mệnh tăng giá, Tào Thạch lập tức ký vào giấy xác nhận hắn đang nợ Long Vô Mệnh chín mươi ngàn kim tệ. Chậm một khắc thôi, chẳng biết Long Vô Mệnh còn tiếp tục tăng số nợ lên nữa.

    - Được rồi, tờ giấy này ta giữ. Ngày sau ta tới Tham Lang dong binh đoàn bái phỏng một chuyến. Hy vọng khi đó, Tào đoàn trưởng nên biết làm gì à!

    - Tất nhiên, tất nhiên.

    Tào Thạch trên khuôn mặt man rợ cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện, chỉ là vết sẹo lớn trên mặt hắn phối hợp với nụ cười càng khiến cho người ta sợ hơn.

    - Cút nhanh cho lão tử.

    Long Chiến thực sự đang rất ngứa mắt, nếu không phải vì cái khoảng… nợ giữa hắn là Long Vô Mệnh, chỉ sợ đã trực tiếp đập chết Tào Thạch rồi. Tào Thạch bị mắng một tiếng, sợ hãi nói:

    - Còn đứng đây làm gì, đi mau.

    - Ấy khoan, Tào đoàn trưởng lại quên một việc rồi.

    So với Long Chiến, Tào Thạch này còn muốn sợ Long Vô Mệnh hơn. Hắn quay lại, hỏi:

    - Không biết là chuyện gì?

    - Tài sản trên người hiện tại, vui lòng để lại rồi hẵn rời đi.

    Long Vô Mệnh nụ cười thập phần ôn hòa, nhưng lọt vào mắt của đám Tào Thạch thì giống như một cái bùa đòi mạng. Bọn hắn trong lòng giận dữ, trên đời này tại sao có người tham lam đến như vậy chứ? Chỉ là mắng nhiết trong lòng thôi, ngoài mặt vẫn phải nghe lời Long Vô Mệnh. Túi càn côn gom lại để một chỗ, sau đó bỏ chạy thật nhanh, nếu không chỉ sợ cái tên gia hỏa này lại đòi thêm.

    Nhìn thấy bọn chúng bỏ chạy như vậy, Long Vô Mệnh khuôn mặt giả bộ ngây thơ nói:

    - Này này, bộ ta đáng sợ vậy sao?

    - Ta hiểu tâm trạng của bọn chúng mà.

    Nguyên một đám người đồng loạt nói, không khỏi khiến cho Long Vô Mệnh giật mình. Hắn cũng lười để tâm, thu gom lại đống Càn Khôn trạc đặt vào trong người, sau này tìm một chỗ rồi từ từ kê khai tài sản.

    - Lão thất, ngươi có nhiều tiền như vậy, cũng nên chia cho bọn ta chứ?

    - Đừng hòng. Tiền này là do ta tốn công sức mới kiếm được, các ngươi dựa vào cái gì mà đòi ăn chia chứ?

    - Đừng có mà quá đáng như vậy. Đã không tình nguyện thì phải dùng sức vậy. Huynh đệ, tiến lên.

    Mới vừa rồi còn căng dây thần kinh, nhưng một khắc sau thì Lâm Yên không nhịn được mà bật cười. Đám thiếu niên này, thực lực cường hãn, lại còn vui tính như vậy, thật khiến người ta nhớ mãi không quên. Long Uyên thấy vậy, cười khổ:

    - Để cho Lâm cô nương chê cười rồi.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)