FULL  Tiên Hiệp Đại La Thiên Tôn - TGV: Chiến Thần Đà

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả Việt: Chiến Thần Đà
    Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ.
    Chương 34: Kính hoa thủy nguyệt (Thượng)


    Nguồn: truyen.org



    Trước đó xuất thủ, Lữ Dã nguyên nhân e ngại thế lực đứng sau Long Vô Mệnh nên không dám xuất toàn lực, nhưng lần này thì khác, hắn đã thật sự giận dữ rồi. Đạo đao cương kia, so với một quyền vừa này mạnh hơn gấp hai lần.

    Biết rằng Lữ Dã không còn bảo lưu thực lực nữa, Tam Tài trận tuy bá đạo, nhưng với thực lực của bọn chúng không cách nào chống lại được. Nếu như cưỡng ép, chỉ sợ sẽ bị trọng thương không nhẹ, nhất định khi trở về sẽ bị sư phụ trách phạt. Long Vô Mệnh hừ lạnh một tiếng, nói lớn:

    – Mau giúp đệ, sau khi xong chuyện này, toàn bộ số nợ đệ sẽ xóa bỏ hết, hơn nữa còn biếu cho mỗi người hai vạn kim tệ xài chơi.

    Bỏ đi số nợ của Long Chiến và Long Tuyền đã khiến hắn tiếc đứt ruột rồi, bây giờ bị dồn vào thế bí, hắn đành phải buông bỏ số nợ còn lại, thậm chí còn tăng thêm hoa hồng để mời đám Long Uyên ra mặt. Và tất nhiên, mấy tên kia cũng chỉ chờ có thế.

    – Là ngươi nói đấy, bọn ta không có yêu cầu à nha!

    – Hai vạn ít quá, cũng phải năm vạn chứ. Cứ như vậy đi, hắc hắc.

    – Một đám tham lam!

    Long Vô Mệnh nghĩ đến số tiền bị mất kia thì nóng mặt, trong lòng thầm nghĩ, phải đem Tham Lang dong binh đoàn này bù lại, không thể chịu lỗ được.

    – Cửu Long Nhiếp Linh Trận.

    Chín người, mỗi người đứng tại một phương vị, đồng thời cũng tế khởi một kiện pháp bảo. Những pháp bảo này là do đích thân Tinh Hồn luyện chế, với thủ pháp của hắn, pháp bảo của bọn chúng so với bảo đao của Lữ Dã cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần. Với thực lực hiện tại, bọn chúng cùng lắm chỉ phát huy ra năm thành uy lực đã là cực hạn rồi.

    Cửu Long Nhiếp Linh Trận bày ra, ẩn hiện một tiếng long ngâm vang lên, Long Uyên ở trung tâm, không nghi ngờ chính là người nắm giữa tâm trận. Song thủ của hắn liên tục biến đổi, trong giây lát đã kết ra hơn chục đạo thủ ấn đánh vào kim thương, chính là pháp bảo của hắn. Những kẻ khác cũng giống như Long Uyên, kết pháp ấn, truyền nguyên lực vào pháp bảo của mình. Cửu Long Nhiếp Linh Trận khởi động, uy lực lại vô cùng khủng bố, chín đạo long ảnh dễ dàng xé nét công kích của Lữ Dã, uy lực không tiêu tán, khí thế như thiên quân vạn mã đánh tới chỗ Lữ Dã.

    Lữ Dã biến sắc, đây là lần thứ hai tuyệt chiêu của hắn bị phá vỡ, hơn nữa đó còn là công kích toàn lực. Những tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể bày ra trận pháp công kích mạnh đến như vậy, Lữ Dã khiếp sợ không thôi. Nếu như trúng chiêu này, không dưỡng thương mộ tháng đừng hòng rời khỏi giường.

    Nhưng ngay lúc đó, trước mặt Lữ Dã xuất hiện một thân ảnh cao to. Kẻ xuất hiện ngoài Võ Canh gì còn ai vào đây. Chỉ thấy Võ Canh cười dữ tợn, hắn đứng một bên quan sát, nhìn thấy đám Long Uyên biểu hiện kinh người như vậy, trong lòng sớm đã đánh chủ ý muốn thử bọn chúng một phen. Chỉ là đây là việc của Lữ Dã, dù hắn thô lỗ đến đâu thì cũng là kẻ lăn lộn trong giang hồ, một ít phép tắc đương nhiên phải biết. Ngứa tay ngứa chân đã lâu, bây giờ mới có cơ hội ra tay, trong lòng nhất thời hưng phấn.

    Chín đạo long ảnh hung hãn kia, dù rằng rất mãnh liệt nhưng không lọt vào mắt của Võ Canh. Hắn quyền thủ nắm lại, thúc dục nguyên lực, một quyền đấm ra, chín đạo long ảnh dễ dàng tan biến.

    – Chà chà, có thể khiến cho tay của lão tử nhức nhói một chút, không tệ tí nào.

    – Lão khỉ đột chết tiệt dám xen vào chuyện của lão tử.

    Tưởng rằng một kích đắc thủ, giữa đường lòi đâu ra một tên lắm chuyện chen vào, Long Vô Mệnh tức giận chửi mắng một tiếng. Đương nhiên Võ Canh nghe được, nhưng hắn không hề giận dữ, ngược lại càng thêm hưng phấn, nói:

    – Tiểu tử thúi, thực lực các ngươi không tệ, lão tử ta rất thưởng thức. Lâu lắm rồi mới có người khiến lão tử hưng phấn đến như vậy, nào, đánh tiếp thôi.

    – Khoan đã. Ngươi là cường giả Đấu Thần kỳ, chúng ta chỉ là võ giả Thánh cấp, ngươi không vô sỉ đến mức chèn ép chúng ta đến vậy chứ?

    Long Ngọc Huyền nhãn lực không tầm thường, hắn cảm nhận được gã đại hắn khổng lồ kia thực lực cực mạnh, tuy không đoán được tu vi hắn ở mức nào, nhưng nhất định đã trùng kích Đấu Thần kỳ rồi. Cửu Long Nhiếp Linh Trận uy lực cùng lắm chỉ có thể chống lại cường giả Thần Vương cảnh sơ kỳ mà thôi. Muốn tăng thêm uy lực thì phải trả một cái giá không hề nhỏ.

    – Cái này… như vậy đi, số nợ kia lão tử thay bằng hữu gánh, nếu các ngươi đỡ được một quyền của lão tử thì số tiền đó sẽ về tay các ngươi. Thế nào, rất công bằng chứ?

    – Công bằng cái rắm. Ta tưởng mình đã vô sỉ, không ngờ còn gặp người vô sỉ hơn. Ngươi là cường giả Đấu Thần kỳ, đứng trước mặt cường giả như ngươi, chúng ta chẳng khác gì con sâu con kiến. Lại dám nói tiếp một quyền của ngươi, một trăm vạn kim tệ của ngươi liền khiến chúng ta trở thành bao cát sao? Ít nhất cũng phải mười ức kim tệ, hoặc thay vào đó vật khác giá trị tương đương cũng được.

    Nói đến đây, tất cả mọi người đều phải… cạn lời luôn! Tại sao trên đời này có kẻ tham tiền đến mức không cần tính mạng của mình như vậy chứ? Đám Long Uyên nhìn hắn, trên đầu hiện lên hắc tuyến, hận không thể trực tiếp đánh hắn thành đầu heo. Có điều tình thế hiện tại không thích hợp, sau khi về nhà nhất định phải đánh hắn một trận thích đáng.

    – Một… một ức kim tệ, sao ngươi không cắt cái cổ lão tử luôn đi. Ngươi tưởng một ức kim tệ thích là lấy ra sao?

    – Một ức kim tệ đã là tính giá rẻ lắm rồi đó. Bây giờ lão khỉ đột ngươi tìm đâu ra người đổi mười ức kim tệ để tiếp một quyền của cường giả Đấu Thần kỳ chứ hả? Chỉ có bọn ta mà thôi, nào, mười ức kim tệ bỏ ra, nếu không thì lăn sang một bên để bản công tử đòi nợ.

    Long Vô Mệnh miệng lưỡi chặt chém, nói đến nỗi Võ Canh cứng họng, không đáp được một chữ nào. Thật sự thì hắn cũng quên mất bản thân mình là cường giả Đấu Thần kỳ, mà trước giờ có cường giả Đấu Thần kỳ nào lại đi ức hiếp một đám Thần cấp nho nhỏ đâu chứ? Nói ra chỉ khiến người ta cười vô mặt.

    – Nhưng mà, mười ức kim tệ thì nhiều quá. Hay là ta đưa trước một trăm thỏi bạc lẻ này được không. Nói thực cho ngươi biết, hiện giờ ta không có đem theo tiền, hay là ngươi cứ ghi nợ trước đi, sau này ta tìm ngươi trả nợ, có được không?

    Võ Canh nghèo rớt mồng tơi vốn đã có tiếng, giờ tính số chủ nợ của hắn, ngón tay ngón chân của hắn cộng thêm Tàng Thiên Ca cũng không đếm đủ nữa. Chi phí ăn chơi trên đường lịch lãm toàn bộ là do Tàng Thiên Ca chi cả, hắn chỉ đi ăn ké mà thôi.

    Nghe Võ Canh mặt dày truyền âm như vậy, khuôn mặt của Long Vô Mệnh cực kỳ khó coi. Dù Võ Canh có là cường giả Đấu Thần kỳ đi nữa, Long Vô Mệnh cũng không thèm ném cho mặt mũi, hét lớn:

    – Cái gì? Lão khỉ đột ngươi nói một trăm thỏi bạc lẻ tiếp một quyền của ngươi, đừng có khinh người quá đáng. Nói cho ngươi biết, bản công tử trước giờ chỉ xài kim tệ, không có đụng vào bạc lẻ một lần nào. Ư ư, nghĩ đến mấy khối bạc lẻ mà nổi hết da gà rồi.

    – Thằng nhóc này, có cần phải hét toáng lên như bị cháy nhà không hả? Lão tử chỉ đề xuất vậy thôi, không đồng ý thì thôi, đừng có khiến lão tử mất mặt vậy chứ?

    – Ngươi mà cũng đòi có mặt để mất à? Tốn nước bọt với tên khỉ đột ngươi đến bây giờ đã là cho ngươi mặt mũi lắm rồi. Bây giờ thì lăn qua một bên.

    – Ta không đi, làm gì ta. Lão tử đứng yên một chỗ, có ngon thì bước qua người ta rồi muốn làm gì thì làm.

    – Nói là phải giữ lời đấy. Ngươi đứng yên đó, không được động đậy, không được làm gì khác, để bản công tử đi vòng qua.

    – ………

    Cứ như vậy, một thằng nhóc miệng lưỡi ranh mãnh, còn một gã thô kệch mặt dày đứng cãi lộn, tất cả cũng xoay quanh hai chữ “kim tệ”. Còn đâu phong thái ung dung tiêu sái khiến người ta ngưỡng mộ, còn đâu danh dự của một cường giả Đấu Thần kỳ đức cao vọng trọng? Nhìn cái cảnh tượng này, đám Long Uyên và Tàng Thiên Ca chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống cho đỡ mất mặt. Thậm chí nếu có ai hỏi, nhất định bọn họ sẽ khẳng định không có quen hai tên này.

    – Nói đến cùng ngươi không bỏ qua có phải không?

    – Là do ngươi từ dưới đất chui lên rồi xen vào chuyện của bản công tử thôi. Ngươi tưởng ngươi là cường giả Đấu Thần kỳ thì giỏi lắm sao, không ngại mất mặt thì đánh đi. Khi đó ngươi nhất định sẽ nổi tiếng lắm đấy. Truyền kỳ một cường giả Đấu Thần kỳ vì một trăm thỏi bạc lẻ đi đánh chết người, hắc hắc, vừa nghe đã khiến người ta hâm mộ rồi.

    – Hừ, ngươi tưởng lão tử không dám đánh ngươi sao? Lão tử đây vốn mang tiếng ác rồi, giờ đeo thêm tiếng xấu nữa cũng không sao cả.

    – Cuồng Lôi Thần Quyền.

    Võ Canh đã động nộ, tranh cãi với Long Vô Mệnh lại bị hắn chèn ép đến như vậy, cuối cùng không nhịn được ra tay. Tàng Thiên Ca hoảng sợ, không hiểu tại sao, hắn luôn có cảm giác có một thế lực thần bí nào đó đang quan sát nơi này, dường như có ý tứ bảo vệ đám Long Uyên. Nhân vật âm thầm theo dõi kia, nhất định là một cường giả siêu việt không thể đắc tội. Cũng may Tàng Thiên Ca có thần thức cường đại mới lờ mờ cảm giác được. Nhưng còn Võ Canh, dường như hắn không có nhận thức được chuyện này. Tàng Thiên Ca hét lớn ngăn cản:

    – Nguy hiểm! Đại ca, mau dừng lại!​
     
    motminhmai and inthenight like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả Việt: Chiến Thần Đà
    Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ.
    Chương 35: Kính hoa thủy nguyệt (Trung)


    Nguồn: truyen.org



    Đáng tiếc là Tàng Thiên Ca cảnh báo đã muộn. Võ Canh một quyền đánh thẳng vào mặt Long Vô Mệnh, chỉ thấy sắc mặt của Long Vô Mệnh đại biến, có lẽ hắn không ngờ rằng Võ Canh như vậy mà thực sự ra tay đánh ngay. Ngay lúc tất cả mọi người thất kinh, bỗng nhiên trước mặt Long Vô Mệnh cảnh sắc trở nên bóng loáng kỳ lạ, giống như mặt nước trong vắt, mơ hồ phản chiếu bóng người vào trong đó.

    Xuất thủ quá nhanh, hơn nữa cái đầu của Võ Canh còn chưa nguội, mà huyễn ảnh kia bất ngờ xuất hiện, trong nhất thời hắn không thể thu lại được. Cánh tay hắn đánh tới, tưởng rằng Long Vô Mệnh sẽ ăn trọn một quyền, chẳng ngờ tay của Võ Canh lại rơi thẳng vào trong huyễn cảnh, chớp mắt sau đó bật ngược lại về phía Võ Canh. Một quyền hắn đánh ra rốt cuộc lại chính bản thân hắn hưởng thụ, thậm chí lực lượng so với lúc hắn đánh ra mạnh hơn một bậc nữa.

    Võ Canh hét thảm một tiếng, thân thể phản chấn lùi về phía sau mấy bước. Trên mặt đất in hằn mấy dấu chân sâu hoẳm. Trên khóe miệng của hắn chảy xuống một tia máu tươi, dĩ nhiên là do bị phản chấn gây nên. Lúc này, Võ Canh không còn thái độ đùa cợt như trước nữa, thoáng chốc trở nên nghiêm túc lạ thường. Hắn lau đi vệt máu, thần thức tản ra, nghiêm túc nói:

    – Là vị bằng hữu nào vừa xuất thủ, chẳng biết có thể ra mặt nói chuyện được không?

    Cả đại quảng trưởng rơi vào im lặng, thậm chí có thể nghe được tiếng cây kim rơi. Im lặng một lúc như vậy, nhưng chằng có một người nào xuất hiện ra cả. Võ Canh im lặng quan sát xung quanh, rồi lại nhìn qua Tàng Thiên Ca. Ở phương diện tinh thần lực, Võ Canh không so được với Tàng Thiên Ca, vì vậy nên mới có ý tứ dò hỏi. Tiếc rằng Tàng Thiên Ca cũng giống như hắn, dù đã dùng thần thức dò xét xunh quanh, thế nhưng cũng không thể phát hiện ra luồng ba động nguyên lực do người thần bí nọ xuất thủ. Trong lòng cả hai thầm nói, người nọ tuyệt đối là cao thủ.

    Đám Long Uyên nhìn thấy Long Vô Mệnh bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm. Không còn đoán cũng biết, người đã cứu Long Vô Mệnh một bàn thua trong thấy đó chính là sư tôn bọn hắn – Tinh Hồn. Tuy rằng việc bọn chúng đến Tham Lang dong binh đoàn gây rối không có báo qua cho Tinh Hồn, nhưng hiển nhiên Tinh Hồn vẫn âm thầm quan sát bọn chúng, trong lòng cảm động không thôi.

    Long Vô Mệnh thoát khỏi một kiếp thì thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, sắc mặt hắn bỗng trở nên khó coi, chỉ thẳng mặt Võ Canh, quát lớn:

    – Lão khỉ đột khốn kiếp, không ngờ ngươi không quản mặt mũi, thực sự ra tay đánh ta.

    Đợi mãi mà không thấy người thần bí nọ xuất hiện, Võ Canh cũng mất đi hứng thú cãi nhau với Long Vô Mệnh, vẻ mặt châm biếm, xùy một tiếng nói:

    – Mặt mũi cái quái gì, lão tử trước giờ chẳng quan tâm. Giờ cũng chẳng có hứng thú cãi nhau với tiểu tử ngươi, lão tử đi uống rượu giải sầu đây. À đúng rồi, lão tử tên Võ Canh, sau này có dịp sẽ gặp lại. Lão tử đây rất có hứng thú với tiểu tử ngươi, có cơ hội thì luận bàn một hồi. Bái bai!

    Nói xong, Võ Canh ra hiệu cho Tàng Thiên Ca một cái, sau đó cả hai người nhún chân phi thẳng lên bầu trời, phá không mà đi. Ở xa xa, giọng nói hơi trầm của Võ Canh vang lại:

    – Lữ Dã, chuyện lần này ta không thể can thiệp, ngươi tự giải quyết cho tốt.

    Trong sự kinh ngạc của Lữ Dã và tất cả mọi người, Võ Canh cứ như vậy mà bỏ đi. Trước đó, Lữ Dã còn tin tưởng rằng, với thực lực cường đại của Võ Canh sẽ dễ dàng trấn áp đám Long Uyên, trong lòng hắn còn đang thầm nghĩ về chuyện sẽ trường phạt bọn chúng như thế nào. Nhưng người tính không bằng trời tính, dĩ nhiên đám Long Uyên lại có một hậu thuẫn thần bí vô cùng vững chắc ở phía sau. Thậm chí ngay cả cuồng ngạo như Võ Canh cũng bởi vì thần bí nhân đó mà bỏ đi.

    Bây giờ thì còn ai có dám ra mặt chống lại đám Long Uyên được nữa chứ? Chẵng lẻ hôm nay sẽ là ngày tàn của Tham Lang dong binh đoàn sao? Trong lòng Lữ Dã đau khổ không thôi.

    – Hừ, bỏ chạy thì nhanh.

    Long Vô Mệnh chửi một tiếng, thế nhưng trong lòng thì vui mừng khôn xiếc. Võ Canh chính là cường giả Đấu Thần kỳ, hơn nữa bên cạnh còn có một thanh niên đeo mặt nạ thần bí, thực lực thâm sâu dó khó nữa. Vừa rồi nếu không phải sư phụ hắn ra mặt, chỉ sợ người sẽ phải bỏ đi chính là hắn rồi. Sau đó Long Vô Mệnh liếc nhìn Lữ Dã, trừng mắt nói:

    – Lão khỉ đột ấy trốn rồi, để bản công tử nhìn xem còn ai dám ngăn cản nữa đây?

    Không nghi ngờ, đây chính là Long Vô Mệnh trực tiếp trấn nhiếp Tham Lang dong binh đoàn, thậm chí là tất cả mọi người. Trong ý thức của võ giả ở đây, cường giả Đấu Thần kỳ chính là một tồn tại trong truyền thuyết, lúc nghe đám Long Uyên nói Võ Canh chính là cường giả Đấu Thần kỳ, trong lòng bọn họ đã nghĩ đến kết quả bọn chúng sẽ thảm bại mà bỏ đi. Dĩ nhiên sau lưng bọn chúng cũng có một cao thủ Đấu Thần kỳ khác âm thầm tương trợ, mà thực lực người này so với Võ Canh còn muốn mạnh hơn. Giờ đây còn ai dám chống lại Long Vô Mệnh nữa? Đứng ra chẳng khác gì muốn chết cả. Ánh mắt đáng thương nhìn Lữ Dã, hôm nay, dù Tham Lang dong binh đoàn của hắn thảm bại lớn rồi.

    – Ta thừa nhận, ta không bằng các ngươi. Nói đi, phải làm gì thì ngươi mới chịu buông ta cho Tham Lang dong binh đoàn.

    Lúc này, Lữ Dã không còn giữ ngữ điệu cao cao tại thượng nữa, mà hạ thấp mình xuống một bậc, nói chuyện ngang hàng với Long Vô Mệnh. Hắn biết rằng, đối phương hơn mình một cấp bậc, đắc tội người ta chính là tự đào hố chôn mình. Tham Lang dong binh đoàn này là sự nghiệp cả đời của hắn, hắn không muốn nhìn nó cứ như vậy mà bị hủy diệt.

    – Lữ Dã, vốn dĩ chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau. Sự việc phát triển như thế này là do ngươi tự gây nên thôi. Mục đích của bản công tử đến đây là để đòi số tiền mà Tham Lang dong binh đoàn các ngươi nợ bản công tử, trả xong thì bản công tử liền rời đi, thế là xong! Hắc hắc, rất đơn giản đúng không?

    – Bao nhiêu tiền để ta sai người đi lấy.

    – Tổng cộng hết là một ức kim tệ. Ngươi có thể lựa chọn trả tiền mặt hoặc dùng vật gì đó giá trị tương đương cũng được, bản công tử rất thoải mái.

    Lữ Dã trong lòng thở dài một tiếng, cũng hơi vui mừng vì cuối cùng Long Vô Mệnh không có làm khó dễ hắn. Nợ tiền thì trả, xong chuyện gì coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, cái giá mà Long Vô Mệnh nói ra khiến cho hắn cứng đơ cả người.

    – Một… một ức kim tệ. Chẳng phải trước đó ngươi còn nói là một trăm vạn kim tệ sao? Từ lúc nào đã lên tới một ức kim tệ như vậy?

    – Đúng thật là một trăm vạn kim tệ, nhưng mà ngươi nghĩ đi, lão khỉ đột bằng hữu của ngươi, tên là Võ Canh gì đó thì phải, hắn uy hiếp bản công tử như vậy, khiến cho tinh thần của bản công tổn thương rất nặng, cần phải mua đan dược cao cấp mới có thể phục hồi được. Đáng lẽ bản công tử phải tính nhiều hơn nữa, lý do trước đó ngươi cũng vô cớ uy hiếp, thế nhưng nể phục ngươi dựng nên cơ nghiệp hôm nay nên tính rẻ một chút đó. Đừng cằn nhằn nữa, mau đi lấy tiền trả đây, nếu không bản công tử đổi ý à!

    Long Vô Mệnh hung hăng sử dụng võ công hàm sư tử, một lần muốn nuốt cả sản nghiệp Tham Lang dong binh đoàn. Lữ Dã khuôn mặt trắng bệch, thậm chí đôi mắt hí của hắn muốn nổ tung ra, khuôn mặt vốn đã xấu nay còn khó coi hơn, trầm giọng nói:

    – Ngươi kinh người quá đáng?

    – Hừ cái, gì kinh người quá đáng chứ? Bây giờ có trả hay không đây? Lựa chọn là ở ngươi cả.

    Dưới sự hung hăng của Long Vô Mệnh, Lữ Dã cuối cùng cũng nhún nhường, thở dài một tiếng bất lực, sau đó tự mình đi vào lấy tiền trả nợ. Do sợ Lữ Dã bỏ trốn, Long Vô Mệnh nháy mắt ra hiệu cho đám Long Uyên quan sát xung quanh, tránh việc Lữ Dã âm thầm trốn thoát.

    ********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

    Cách đó không xa, tại một tửu lâu khá vắng khách, trên tầng lầu, một nam tử hắc y trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng cha đi nửa khuôn mặt, trên người phảng phất một loại khí tức cô độc thần bí, khiến cho người ta không thể đo lường thâm sâu thế nào. Hắn trên tay cầm ly trà, cơ hồ đang thưởng thức nó, đôi mắt huyết ngọc lấp lánh nhìn về nơi xa, chính là phương hướng mà Võ Canh và Tàng Thiên Ca bỏ đi. Thần bí nhân đeo mặt nạ này chính là Tinh Hồn.

    Một khắc trước đó, lúc Võ Canh bất ngờ tấn công Long Vô Mệnh, người ra tay cứu Long Vô Mệnh chính là hắn. Vũ kỹ huyền ảo như mặt nước đó tên gọi là Kính Hoa Thủy Nguyệt, cũng là vũ kỹ do hắn tự mình lĩnh ngộ ra. Năng lực cũng giống như tên gọi, chỉ cần đủ năng lực và không phải lực lượng thiên địa pháp tắc chi lực, Kính Hoa Thủy Nguyệt sẽ phản lại tất cả những gì mà nó đón nhận.

    Thế nhưng, Tinh Hồn thoạt nhìn bình thản, hơi thở thì lại hơi mệt mỏi, cơ hồ thi triển Kính Hoa Thủy Nguyệt khiến hắn hao tổn rất nhiều sức mạnh. Tu vi của Võ Canh cao hơn Tinh Hồn rất nhiều, với thực lực hiện tại, hắn phải tiêu hao gần như toàn bộ nguyên lực mới thi triển Kính Hoa Thủy Nguyệt ứng chiến với Võ Canh. Mặc dù khi đó, Võ Canh chỉ thuần túy dùng sức mạnh cơ bắp, nhưng nhiêu đó cũng khiến cho Tinh Hồn rất chật vật. Nếu như Võ Canh không buông tay, có lẽ hắn phải dùng đến lực lượng Tiên Lực mới có thể đối kháng. Cũng may mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

    Chỉ là đó không phải chuyện mà hắn quan tâm tới. Thứ khiến hắn chú ý, không phải hắn thắng Võ Canh, mà là người thanh niên hoàng y đi cùng với Võ Canh. Tinh thần lực của Tinh Hồn cường đại, dù thanh niên hoàng y đó đã che đi khí tức, Tinh Hồn vẫn dễ dàng phán đoán, người đó đã tiến vào Chủ Thần cảnh, hơn nữa chỉ là mới tiến nhập mà tu vi đã củng cố rất vững chắc, đã đạt đến Chủ Thần cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Người đó còn trẻ tuổi như vậy mà tu vi đã siêu việt, so với Trịnh Thần Không còn muốn vượt lên trên. Đó không phải là thứ khiến hắn quan tâm nhất, mà chính là trên người của thanh niên hoàng y đó, Tinh Hồn nảy sinh một cảm giác rất quen thuộc.​
     
    motminhmai and inthenight like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả Việt: Chiến Thần Đà
    Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ.
    Chương 36: Kính hoa thủy nguyệt (Hạ)


    Nguồn: truyen.org



    Nếu như không phải gã ta trong lúc vô tình lộ ra một tia khí tức lúc nhắc nhở Võ Canh, Tinh Hồn có lẽ sẽ không phát hiện ra chuyện này. Cái loại cảm giác thân thuộc đó đã là lần thứ hai Tinh Hồn phát hiện, cũng ngay tại Dương Phổ thành này, chính là lúc hắn đặt chân đến Dương Phổ thành. Lúc ấy, hắn chỉ cảm thấy cảm giác thân thuộc ấy rất lờ mờ, không phân biệt được thật giả. Nhưng bây giờ thì… bỗng khóe môi hắn cong lên một nụ cười thần bí khó hiểu.

    ********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

    Thiên Băng đại lục, tại một trúc lâm xanh biếc rộng lớn vô biên, giữa lòng trúc lâm, có một ngôi nhà nhỏ đơn sơ được dựng bằng những khúc tre, xung quanh hoa cỏ tương liên, tuy rằng đơn giản, thế nhưng khiến cho nội tâm người ta trở nên sảng khoái.

    Ở giữa sân nhỏ, một nam nhân trẻ tuổi diện y phục đơn sơ, thoạt trông giống như một tiều phu phàm trần, chỉ là dung mạo anh tuấn ngời ngời, ánh mắt lập lòe tinh quang, lãng khí trên người bất phàm, hoàn toàn không giống với phàm phu tục tử.

    Gã một tay cầm con dao nhỏ, tay kia thì cầm một khúc tre, song thủ vô cùng điêu luyện, phối hợp nhịp nhàng tạo ra những sản phẩm bình dân như bàn tre, ghế tre… đột nhiên từ trên trời xanh, một cánh chim nhỏ bay xuống phía gã, tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không phải những loại phi cầm bình thường. Dưới chân của con chim có vân màu xanh lam tuyệt đẹp có gắn một chiếc nhẫn trữ vật, hiển nhiên nó chính là phi điểu truyền tin.

    Gã dừng lại công việc của mình, giơ cánh tay ra để cho Liệt Vân Điêu đáp xuống, sau đó nhẹ nhàng gỡ chiếc nhẫn trữ vật dưới chân ra, truyền thần thức của mình vào dò xét một vòng. Bên trong nhẫn trữ vật ngoại trừ một phong thư ra thì không còn bất kỳ một đồ vật nào khác. Dường như đã biết trước chuyện này, thế nên gã ta không có lấy làm kinh ngạc.

    Lấy phong thư ra, chỉ thấy phong thư này tồn tại một cấm chế, nếu như không biết cách phá giải mà tùy tiện xem nội dung bên trong, không chỉ khiến cho bức thư bị hủy mà ngay cả người đó cũng sẽ bị cấm chế làm cho tổn thương. Gã ta dùng tay trái kết thành mấy cái thủ ấn, trong giây lát đã dễ dàng hóa giải cấm chế, tiếp đó mở phong thư ra để xem nội dung bên trong.

    Không ngờ khi lật ra, bức thư lại không có một chữ nào, ngoại trừ hình vẽ huyết nguyệt. Huyết nguyệt ẩn chứa một đạo linh lực thần bí, giống như là một mệnh lệnh triệu hoán nào đó. Sau khi xem xong, gã ta vận lực nhẹ một cái lập tức khiến cho bức thư hóa thành tro bụi, còn hắn thì bất giác thở dài một tiếng.

    Bỗng ngay lúc đó, từ bên trong ngôi nhà nhỏ, có một thanh âm ôn nhu dễ nghe vang ra. Chủ nhân của giọng nói dịu dàng này là của một nữ nhân, tuy rằng chưa biết dung mạo của nàng ra sao, thế nhưng chỉ qua cái thanh âm này liền có thể đoán được, nàng xuất thân chắc chắn là một tiểu thư khuê các.

    – Tam ca, đồ ăn xong rồi, mau ăn cho nóng.

    Vừa nói, đồng thời một bóng hình nhỏ bé xuất hiện. Nữ nhân này tuổi chừng mười tám mười chín, làn da như ngọc như tuyết, mái tóc đen dài như suối chảy, ngũ quan tinh xảo, giữa trúc lâm này thoạt trông như một nữ thần vậy. Chỉ là, trên người nàng không hề có một tia khí tức nào. Cũng không phải là do nàng che dấu, mà đích thị là không hề tồn tại, nàng chính xác là một nữ tử phàm tục tầm thường, hoàn toàn trái ngược với gã tiều phu có thân phận bất phàm kia.

    Ánh mắt hắn nhìn nàng tràn ngập sự yêu thương, nhìn nét mặt của hắn giống như sắp sửa đưa ra một quyết định khó khăn nào đó. Cuối cùng, hắn hít thở sâu một cái, có lẽ trong lòng đã có quyết định. Hắn bước tới gần nàng, vòng tay giang rộng, bất ngờ ôm nàng vào lòng, hương thơm nhẹ nhàng từ mái tóc của nàng xộc vào mũi, khiến cho tinh thần người ta mê ly nhớ thương. Tuy rằng hơi bất ngờ, thế nhưng nàng không có bất kỳ sự phản kháng nào, ngược lại trong lòng hiếu kỳ, lại xuất hiện thêm một cảm giác bất an khó tả. Chỉ nghe bên tai, giọng nói hơi trầm của hắn chậm rãi vang lên:

    – Tâm Lan, khoảng thời gian tới, có lẽ… ta không thể ở bên nàng được.

    Nữ nhân xinh đẹp ôn nhu tên Tâm Lan kia, rốt cuộc trong lòng cũng đã biết cảm giác khó chịu bất an kia là gì rồi, đôi mắt như làn nước mùa thu xuất hiện một tia đượm buồn, nàng hỏi hắn:

    – Tam ca muốn đi đâu? Khi nào chàng sẽ trở về?

    – Một nơi rất xa nơi này. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ sớm trở về, và cũng sẽ tìm cách chữa bệnh cho nàng.

    – Bệnh của muội, muội sớm đã không còn hy vọng gì. Ta còn trụ được tới bây giờ, nguyên nhân chính là vì chàng. Tam ca, chàng không thể không đi được sao?

    Giọng nói của Tâm Lan rưng rưng, có lẽ nàng đang cố kiềm chế chính bản thân mình, thế nhưng khi biết hắn sắp phải đi xa, nàng lại không thể cầm được cảm xúc. Đôi mắt nhìn khuôn mặt kia chợt nhòa đi.

    – Tâm Lan, ta xin lỗi, nhưng lần này ta không thể không đi. Nàng có thể tin tưởng ở ta, nhất định ta sẽ sớm trở về thôi. Còn nàng, nàng nhất định phải trụ vững, cho đến khi ta trở về.

    Gã đã hạ quyết tâm rời khỏi đây, trong lòng tuy bi thương, nhưng vì căn bệnh quái ác của nàng, hắn không thể không đi. Bệnh của nàng không phải căn bệnh tầm thường, căn bệnh mà ngay cả những tu chân giả cũng sợ hãi kiêng kỵ, một khi xuất hiện trên người thì chín phần nắm chắc cái chết. Đó chính là Thiên Âm Cửu Tuyệt Mạch. Gã nam tử này, hắn đích thị chính là Vô Đạo, tuy rằng là một phân thân của Tinh Hồn, nhưng hắn tự có ý thức của bản thân mình, không bị Tinh Hồn hoàn toàn nắm giữ.

    Cũng ba năm từ khi hắn xuất hiện trên thế gian này, sau khi giải quyết nội tình Ảnh Nguyệt sơn trang, Vô Đạo một mình chu du khắp thiên hạ, tự mình tìm hiểu, lĩnh ngộ nhân sinh thế đạo. Tu vi của hắn những năm này cũng có tiến bộ cực lớn, hiện tại đã là cường giả Độ Kiếp kỳ Lôi kiếp đệ bát trọng rồi. Với thực lực hiện tại, trừ phi gặp phải cường giả Đấu Thần kỳ cũng không phải không có cơ hội đào thoát, thế nên hắn tung hoành như thế nào ít có người ngăn cản được.

    Một năm trước, Vô Đạo chu du đến Thiên Băng đại lục, vô tình gặp được thiếu nữ đài các Nhiếp Tâm Lan, trải qua hồng trần luyến ái, đến bây giờ đã được một năm rồi. Vô Đạo cũng được kế thừa một phần Y đạo của Tinh Hồn, thế nhưng hắn không thể so sánh được với Tinh Hồn, đối với Thiên Âm Cửu Tuyệt Mạch hoàn toàn bất lực. Nếu không phải Tinh Hồn bế quan tại Ma Thú Sơn Mạch, chưa đến thời cơ thì sẽ không hiện thế, có lẽ Vô Đạo sớm đã đi tìm hắn rồi.

    Bây giờ Tinh Hồn đã xuất quan, mà Nhiếp Tâm Lan khó có thể chế trụ được lâu hơn, hai năm nữa nếu không có kỳ tích xuất hiện, nàng nhất định sẽ chết. Vô Đạo không thể chấp nhận chuyện này được, đành phải đưa ra quyết định khó khăn là rời xa nàng một thời gian, nhanh chóng tìm Tinh Hồn để nhờ hắn giải quyết giúp.

    Biết rằng không thể ngăn lại bước chân của Vô Đạo, dù trong lòng đau khổ, Nhiếp Tâm Lan liền lau đi nước mắt, cố gắng làm ra bộ dạng vui vẻ. Không thể không nói, thiếu nữ này dù trên người mang Thiên Âm Cửu Tuyệt Mạch, thế nhưng tâm tình lại rất hào phóng, nàng không lấy lý do căn bệnh kia để níu giữ bước chân của hắn, mà để cho hắn tự do quyết định. Nàng nở một nụ cười đẹp để cho Vô Đạo yên tâm, lại nói tiếp:

    – Nếu chàng đã quyết tâm như vậy, muội không có lý do gì để ngăn cản. Chàng định khi nào sẽ đi?

    – Hôm nay.

    – Sớm vậy sao? Chàng vào ăn cơm đi, để muội đi chuẩn bị hành trang.

    Nói xong, Nhiếp Tâm Lan cố che đi hai hàng nước mắt đang lan dài trên khuôn mặt tuyệt trần, bước chân nhanh chóng bước vào phòng, rồi đóng kín lại. Dù vậy, Vô Đạo vẫn có thể cảm nhận được tâm tư của nàng, nhưng hắn không nói gì cả, để cho nàng khóc một trận để hóa giải tâm tư trong lòng. Hắn tính toán, sau khi ăn cơm xong thì sẽ bố trí vài cái trận pháp đặt xung quanh ngôi nhà, đề phòng trong lúc hắn vắng mặt có chuyện không hay xảy ra, đồng thời kiếm thêm vài đầu yêu thú để bảo hộ cho Nhiếp Tâm Lan, khi đó hắn mới yên tâm mà rời đi được. Mệnh trời khó đoán, chẳng biết rằng đến khi gặp lại, căn bệnh của Nhiếp Tâm Lan liệu có được hóa giải?

    ********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

    Trải qua một phen hung hăn càn quét, Long Vô Mệnh bòn rút của Tham Lang dong binh đoàn một ức kim tệ, cơ hồ gần một nửa sản nghiệp của bọn chúng. Lữ Dã trong lòng đau xé ruột xé gan, nhìn tiền của mình không cánh mà bay vào túi của người khác với sự bất lực, không thể phản kháng. Có kẻ buồn thì tất nhiên có người vui, Long Vô Mệnh thu tiền vào túi mình, hoàn toàn tan biến tâm tình khó chịu, cười thống khoái:

    – Hắc hắc, Lữ Dã đoàn trưởng thật đúng là yêu huynh đệ như tay chân, tại hạ thập phần không phục. Sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ trở lại chơi một chuyến.

    Nói xong, hắn liền xoay lưng vô tư rời đi, để lại cho những người chứng kiến một đống kinh ngạc, để lại cho Lữ Dã một đại hậu quả khôn lường. Nguyên nhân tất cả chỉ vì Tào Thạch đắc tội Lâm Yên kia, mà Lâm Yên lại là bằng hữu của đám Long Vô Mệnh, rốt cuộc khiến cho Tham Lang dong binh đoàn một trận tổn thất. Không thể tìm đám Long Vô Mệnh để trả thù, cũng không thể đến chỗ Kim Hổ dong binh đoàn, Lữ Dã khuôn mặt bốc lửa trừng mắt nhìn Tào Thạch, tựa hồ hận không thể ăn tươi nuốt sống khiến cho Tào Thạch một trận lạnh sóng lưng. Dù chuyện này đều là mệnh lệnh của Lữ Dã, một khi gặp người của Kim Hổ dong binh đoàn thì phải chèn ép gây khó dễ, nhưng mà Lữ Dã là thượng cấp, một tiểu đoàn trưởng nho nhỏ như Tào Thạch căn bản không thể chống cự, phen này nhất định Tào Thạch sẽ khó thoát chết được.

    Long Vô Mệnh với mấy chuyện của Tham Lang dong binh đoàn hoàn toàn không còn chút hứng thú. Chuyến đi này đúng là một món hời lớn, có tiền trong tay mặc sức tung hoành.

    – Đi, đi kiếm một chỗ nào đó ăn uống thật sảng khoái. Ngày hôm nay, toàn bộ chi phí để cho lão lục ta chi trả hết.​
     
    motminhmai and inthenight like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả Việt: Chiến Thần Đà
    Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ.
    Chương 37: Vương giả quy lai (Thượng)


    Nguồn: truyen.org



    Kiếm được một khối tiền tài lớn như vậy, tuy rằng Long Vô Mệnh kiệt xỉ, nhưng lần này đám huynh đệ của hắn vì hắn ra sức nhiều như vậy, mời bọn họ một bữa cũng chẳng tốn bao nhiêu. Ngay lúc đó, từ phía xa, một cỗ xe khá sang trọng được kéo bởi hai đầu Giác Dương hướng về phía bọn chúng, từ bên trong, một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện, người này dĩ nhiên chính là Long Phi Tuyết.

    – Vừa nãy sư tôn truyền tin, bảo chúng ta tới Dạ Nguyệt thương hội gặp hắn, càng nhanh càng tốt.

    – Ài, vậy là không thể ở lại chỗ này chơi lâu hơn một chút rồi.

    – Mau đi thôi, kẻo lỡ đại sự.

    Mệnh lệnh của Tinh Hồn truyền xuống, dù muốn lịch lãm thêm một chút tại Dương Phổ thành, cuối cùng cũng áp chế được phần tâm tình này xuống, bước lên cỗ xe rời đi.

    ********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

    Một lúc sau, đám Long Uyên đã tới trước cửa Dạ Nguyệt thương hội. Ba năm tu hành tại Ma Thú Sơn Mạch, những chuyện bên ngoài bọn chúng không có biết đến. Thế nên bọn chúng cũng không có biết, Dạ Nguyệt thương hội này là sản nghiệp của Tinh Hồn.

    Đứng ở bên ngoài chính là chấp sự từng bái phỏng Tinh Hồn khi hắn lần đầu tiên đến chỗ này. Thân phận của Tinh Hồn hắn cũng bóng gió biết qua, mà những thiếu nam thiếu nữ này đích thân Tinh Hồn dặn dò tiếp đãi thật tốt, thế nên chấp sự này không dám qua loa, liền đích thân nghênh tiếp.

    – Rốt cuộc các vị cũng đến, vị đại nhân đó đang đợi ở trên lầu, mời đi theo ta.

    So với mấy chỗ khác, Dạ Nguyệt thương hội có phần đặc sắc hơn, đám Long Uyên ánh mắt thích thú, vừa đi vừa ngắm phong cảnh xung quanh. Tần Mộc nhìn bọn chúng hào hứng như vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Giống như lần đầu tiên nhìn thấy những thứ đó vậy, trong mắt Tần Mộc, những vật bài trí kia rất đỗi bình thường, không nhất thiết phải hào hứng như vậy chứ? Chỉ là trong lòng hắn nghĩ vậy thôi chứ không dám nói ra, ngộ nhỡ đắc tội, hậu quả không phải nhân vật như hắn có thể chịu đựng nổi.

    Dẫn tới nơi, Tần Mộc để cho bọn chúng vào bên trong, bản thân đã hết phận sự, Tần Mộc liền thối lui.

    Bước vào bên trong, chỉ thấy Tinh Hồn ngồi đợi sẵn, bọn chúng liền cung kính nghi lễ. Tinh Hồn cũng chẳng để tâm quá chuyện này, để cho bọn chúng thoải mái một chút, sau đó nói:

    – Vốn dĩ định để các ngươi lịch lãm thêm một thời gian nữa trước khi trở về Lang Gia thành, thế nhưng vi sư vừa mới nhận được tình báo không tốt, đành phải rời khỏi đây sớm hơn dự tính một chút.

    – Sư tôn, là chuyện quan trọng gì mà khiến người gấp rút như vậy?

    Long Uyên không nhịn được liền hỏi.

    – Chuyện này nói ra khá dài dòng, trên đường đi vi sư sẽ giải thích rõ. Thời gian gấp gáp, hiện tại lên đường thôi.

    Nói xong, Tinh Hồn liền đứng dậy, dẫn theo bọn chúng đi ra bên ngoài. Tại quảng trường Dạ Nguyệt thương hội, theo như bố trí của Tinh Hồn, Phương Siêu đã chuẩn bị sẵn cho hắn sáu đầu Lam Dực Phi Long. Lam Dực Phi Long này là hậu duệ Long tộc, chỉ là huyết mạch Long tộc vô cùng thưa thớt, lực lượng cực hạn cũng chỉ đạt đến Thiên Thần cảnh hậu kỳ mà thôi, trừ phi đạt được duyên cơ, nếu không sẽ vĩnh viễn dừng lại tại chỗ này. Tốc độ của Lam Dực Phi Long cực nhanh, cơ hồ chiếm đỉnh tiêm, thậm chí có thể so sánh với cường giả Chân Thần cảnh, vì vậy nên Tinh Hồn mới để cho Phương Siêu gấp rút chuẩn bị, hao tổn một số tiền không nhỏ. Tinh Hồn không để cho bọn chúng chịu thiệt, ban thưởng không nhỏ, thậm chí tăng cho Phương Siêu địa vị lên một cấp. Đối với Phương Siêu mà nói đây là một hồi tạo hóa, không ngừng cảm kích Tinh Hồn không thôi.

    Ngồi lên Lam Dực Phi Long, bọn chúng vỗ cánh một cái, kình phong bạo liệt, trong chốc lát đã bay thẳng lên trên bầu trời, tốc độ quả nhiên bất phàm.

    Trên đường đi, Tinh Hồn giải thích do bọn Long Uyên vì sao lại phải gấp rút trở về Lang Gia thành. Hiện tại trong bốn đại lục, Thiên Dương đại lục chính là đang loạn lạc nhất. Những chuyện khác Tinh Hồn không quản, nhưng mà đây đích thị là một cơ hội tốt để cho đám Long Uyên rèn luyện chính mình. Tự mình ma luyện bên ngoài, so với suốt ngày núp ở một chỗ tu luyện tốt hơn không biết bao nhiêu lần, Tinh Hồn không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh bảo hộ cho bọn chúng, hắn cũng có chuyện riêng của mình.

    Phong Thần chiến nửa năm nữa sẽ tiếp diễn, đến lúc đó thiên tài khắp nơi hội tụ, chính là khiêu chiến bậc nhất Huyền Thiên giới, muốn chứng minh bản thân, không nghi ngờ chính là địa phương tốt nhất. Dù đám Long Uyên rất nghịch thiên, nhưng với thực lực hiện tại thì vẫn không đủ. Nửa năm tuy gấp rút, thế nhưng Tinh Hồn vẫn có thể khiến bọn chúng một lần dương danh.

    Quan trọng nhất vẫn là khẳng định uy thế của Ảnh Nguyệt sơn trang. Huyền Thiên giới, nếu không tính Vô Thượng Thiên Cung ra, thống trị toàn bộ đại cục chính là bát đại thế lực kia, tuy rằng hiện tại đang xảy ra biến cố, nhưng rốt cuộc đâu cũng sẽ vào đấy mà thôi. Phong Thần chiến diễn ra, để cho Ảnh Nguyệt sơn trang bạo lộ thực lực, chen chân vào hàng ngũ bát đại thế lực, đó cũng là lúc hắn bắt đầu chinh phạt thế giới này.

    Sau ba năm, hắn đã trở lại, cũng là lúc Huyền Thiên giới bắt đầu chuyển mình.

    ********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

    Lang Gia thành qua ba năm quả thật khác biệt một trời một vực. Nếu như ba năm trước, Lang Gia thành bị năm đại tông môn thống trị. Nhưng bây giờ, nếu như ngươi đến Lang Gia thành này hỏi về ngũ đại tông môn kia, chỉ sợ sẽ bị người ta cười vào mũi. Lang Gia thành nay không còn như xưa, ngũ đại tông môn hợp nhất thành một phương thế lực thành một thế lực duy nhất, chính là Ảnh Nguyệt sơn trang. Xung quanh Lang Gia thành ngàn dặm, hầu như toàn bộ các tông môn đều đã quy phục, xem Ảnh Nguyệt sơn trang là thần minh tối cao.

    Chẳng thể ngờ được lại xuất hiện một thế lực cường thế như vậy chỉ mất ba năm, thực lực hiện tại, tuy chưa thể so sánh với siêu cấp thế lực, nhưng đã vững chắc ngôi vị nhất phẩm tông môn rồi. Với tiềm lực kinh thế của mình, những năm qua Ảnh Nguyệt sơn trang liên tục mời chào cao thủ khắp nơi trong thiên hạ, thậm chí ngay cả những cao thủ lánh đời cũng không nhịn được mà gia nhập Ảnh Nguyệt sơn trang. Trong số đó, cao thủ Đấu Thần kỳ không hề ít.

    Cường hãn như vậy đủ để uy hiếp đến địa vị của những siêu cấp thế lực, đương nhiên cũng đã xảy ra một số tranh chấp. Chỉ là, mỗi lần siêu cấp thế lực khác muốn tấn công thì lại bị đại trận hộ tông ngăn cản. Nói không ngoa, ngay cả cường giả Thượng Thần cảnh cũng không cách nào phá được. Đại trận Tinh Hồn bố trí chính là tinh hoa từ Ngũ Hành đại trận, chỉ cần đủ năng lượng duy trì, phàm nhân há có thể phá vỡ? Bởi vì vậy không ai có thể kiềm hãm được sự phát triển hưng thịnh của Ảnh Nguyệt sơn trang, dần dà đã trở sắp tiến vào hàng ngũ siêu cấp thế lực, thật khiến cho người ta kinh hãi không thôi. Thần bí một điều, cho tới thời điểm hiện tại, thần bí nhân đứng sau lưng điều khiển Ảnh Nguyệt sơn trang này vẫn chưa hề hiển lộ.

    ********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ **********

    Tốc độ của Lam Dực Phi Long quả thật nhanh nhẹn, Tinh Hồn lại mang theo không ít đan dược phục hồi, vì vậy nên bọn họ một mạch từ Dương Phổ thành chạy về đây không nghỉ giây phút nào, tính ra chỉ mất gần năm ngày mà thôi. Ngồi trên lưng Lam Dực Phi Long, nhìn quang cảnh Lang Gia thành, trong lòng Tinh Hồn cũng hơi kinh ngạc.

    Hắn tuy biết dưới bàn tay của mấy bên Diệp Nhất Phàm, Lang Gia thành sẽ rất hưng thịnh. Nhưng khi tận mắt chứng kiến, so với những gì hắn tượng tượng quả thực còn muốn vượt xa hơn. Còn đang thưởng thức, bỗng nhiên từ đằng xa xuất hiện năm bóng người. Những người này trên người mặc chiến giáp, tay cầm đại thương, lại cưỡi trên lưng là Tứ Dực Thanh Long, vừa nhìn đã thấy chỗ không tầm thường.

    – Trong bán kính một ngàn dặm xung quanh Lang Gia thành không được phép phi hành, mau trở xuống bên dưới mặt đất, nếu không đừng trách Thanh Long phi đội chúng ta không khách khí.

    Thanh Long phi đội này là một trong những thế lực nằm dưới sự quản lý của Tam Thập Lục Hộ Pháp, tuy nhiên chỉ bọn họ chỉ là lực lượng được xếp vào hàng yếu kém nhất. Có thể nhìn thấy, trong số năm chiến sĩ Thanh Long phi đội này, người mạnh nhất cũng chỉ là Hoàng cấp mà thôi. Tinh Hồn trở về Lang Gia thành, ngoại trừ một số cao tầng thân cận với Tinh Hồn ra thì chẳng ai biết chuyện này cả. Với lại, hắn tuy là chủ nhân thật sự của Ảnh Nguyệt sơn trang và Lang Gia thành, thế nhưng chưa một lần lộ diện, thế nên tiểu đội này không nhận thức được hắn cũng là điều hiển nhiên.

    Tinh Hồn lấy ra một cái lệnh bài, trên đó có khắc biểu tượng bốn đôi cánh, dĩ nhiên là biểu tượng của Thanh Long phi đội bọn họ. Có lệnh bài này, trừ phi là Lang Gia thành, ngoài ra những địa phương thân cận thì tùy ý muốn bay lượn thế nào cũng được, miễn là đừng động chạm vào uy nghiêm của Lang Gia thành là được.

    – Chúng ta có thể đi được rồi chứ?

    Nhìn thấy lệnh bài đó, tiểu đội này cũng không làm khó Tinh Hồn, liền gật đầu nói:

    – Được rồi, các ngươi có thể đi.

    Đang định tiếp tục đi, bỗng nhiên người đứng đầu đội ngũ năm người bỗng nhắc nhở:

    – Đúng rồi, các ngươi trên đường đi nhớ cẩn thận. Vừa nãy đội ngũ Thịnh Bão đường vừa mới tiến nhập, nhìn đẳng cấp yêu thú của ngươi rất có thể sẽ rơi vào tầm mắt của bọn chúng. Ta nói đến đây thôi, các ngươi đi đươc rồi.

    – Đa tạ đã nhắc nhở. Ở đây ta có năm khỏa Chân Hoàng đan, có thể giúp các ngươi đột phá một đại giai mà không có di chứng gì. Thành ý của ta, các ngươi cầm lấy đi.​
     
    motminhmai and inthenight like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả Việt: Chiến Thần Đà
    Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ.
    Chương 38: Vương giả quy lai (Trung)


    Nguồn: truyen.org



    Chân Hoàng đan trước đây Tinh Hồn để cho đám Long Uyên tu luyện, hiện tại đã không còn tác dụng với bọn chúng nữa. Số lượng còn không ít, thấy tiểu đội trưởng hảo ý nhắc nhở, thế nên Tinh Hồn mới tặng cho bọn chúng một khỏa, hy vọng có thể giúp bọn chúng thăng chức một chút. Đương nhiên thành quả như thế nào phải xem vào tạo hóa của họ mà thôi.

    Còn về phần cái gì Thịnh Bảo đường kia, nửa điểm cũng chẳng đáng lưu tâm. Lai lịch Thịnh Bảo đường này, tại địa phương này cũng khá nổi danh, đặc biệt về phương diện Khống Thú thuật, quan hệ làm ăn với Ảnh Nguyệt sơn trang cũng không tệ. Chỉ là, thực lực của Thịnh Bảo đường tuyệt không thể so sánh với một con quái vật như Ảnh Nguyệt sơn trang, bất cứ lúc nào Ảnh Nguyệt sơn trang cũng có thể vứt bỏ bọn chúng. Thịnh Bảo đường chẳng qua là ôm vào cái chân lớn mà thôi.

    Đan dược đưa xong, Tinh Hồn cũng chẳng đợi năm người của tiểu đội cảm tạ, thúc động Lam Dực Phi Long tiếp tục phi hành về phía Lang Gia thành. Từ chỗ của Tinh Hồn, dựa theo tốc độ của Lam Dực Phi Long hiện tại, ước chừng một khắc nữa sẽ tới nơi.

    Bỗng nhiên, khi mấy người Tinh Hồn vừa mới đi được một lúc thì rắc rối liền ập đến. Chỉ thấy một đoàn gồm ba mươi người diện tông môn y phục nho nhã, trên người ẩn tức một cỗ bá khí chèn ép người khác. Ba mươi người này, mỗi người đều cưỡi Tất Vân Điêu, vừa nhìn đã biết không phải đội ngũ tầm thường. Đặc biệt là hai người dẫn đầu đội ngũ này rất nổi bật, chính là đôi thanh niên nam nữ, nam thì tuấn tú, nữ thì diễm lệ. Khác với những người còn lại, hai người bọn họ cưỡi chính là Tử Vũ Thiểm Điện Ưng cấp bậc Thần Cấp, còn Tất Vân Điêu bất quá chỉ là Thánh cấp mà thôi.

    – Ồ, đấy không phải là Lam Dực Phi Long cấp độ Thiên Thần cảnh sao?

    – Tề sư huynh, nhìn Lam Dực Phi Long của bọn họ thật rất uy phong.

    – Nếu như muội thích như vậy, sư huynh liền đem Lam Dực Phi Long đó tặng cho muội.

    Lam Dực Phi Long có một chút huyết mạch truyền thừa Long tộc, sức mạnh và tốc độ vượt qua đồng giai, lại vô cùng hung hãn, rất khó huấn luyện. Số tiền mà Dạ Nguyệt thương hội phân bộ ở Dương Phổ thành bỏ ra mua sáu đầu Lam Dực Phi Long này không nhỏ chút nào.

    Mấy chục người kia chính là trước đó tiểu đội Phi Long đã nhắc nhở Tinh Hồn – Thịnh Bảo đường. Đối với yêu thú, Thịnh Bảo đường phi thường hứng thú. Mà Lam Dực Phi Long này tuy không phải hiếm, nhưng thuần phục chủ nhân như vậy thì không dễ tìm chút nào. Gã Tề sư huynh kia đang muốn lấy lòng mỹ nhân, thế nên liền bóng gió đáp ứng nàng.

    Hắn liền ra lệnh cho thuộc hạ của mình, chặn đường bọn Tinh Hồn lại. Tinh Hồi nhíu mày lại, hiếu kỳ hỏi:

    – Các ngươi là ai? Chặn đường chúng ta, có ý gì đây?

    Một lão giả mái tóc hoa râm thúc động Tất Vân Điêu tiến ra phía trước một chút, làm ra khuôn mặt ôn hòa, thế nhưng trong đôi mắt lại lóe qua một tia âm hiểm khinh thường.

    – Chúng ta là người của Thịnh Bảo đường, nhìn thấy Lam Dực Phi Long rất có hứng thú, nói giá đi, các ngươi muốn bao nhiêu mới nhường lại Lam Dực Phi Long này cho Thịnh Bảo đường?

    – Không có hứng thú.

    Tinh Hồn không có cảm hứng nói chuyện với đám người này, liền muốn thúc Lam Dực Phi Long bỏ đi. Khi ấy, gã Tề sư huynh kia cười lớn một tiếng, kiêu ngạo nói:

    – Các hạ như vậy mà không cho Thịnh Bảo đường chúng ta một chút mặt mùi nào à?

    Thịnh Bảo đường khá nổi danh, mấy năm nay hợp tác với Ảnh Nguyệt sơn trang, tiền đồ phất lên như diều gặp gió, cơ hồ đã trở thành một thế lực nhị lưu đỉnh phong rồi. Mà nhìn đám Tinh Hồn y phục bình thường, tuy ngự Lam Dực Phi Long, nhưng Tề sư huynh lại không tin bọn Tinh Hồn đám đắc tội Thịnh Bảo đường. Lấy ra Thịnh Bảo đường chính là muốn uy hiếp.

    – Hắc hắc, ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?

    Long Tuyền cười lớn một tiếng, rõ ràng đang tiếu ý châm chọc Tề sư huynh. Chẳng biết Thịnh Bảo đường là địa long phương nào, hắn biết chỉ cần sư tôn hắn thích, một ý niệm thôi cũng khiến cho Thịnh Bảo đường một đêm biến mất không dấu tích.

    Bị Long Tuyền cười nhạo, sắc mặt Tề sư huynh trở nên khó coi. Hắn thật không ngờ lại có người không cho Thịnh Bảo đường mặt mũi như vậy. Nữ tử hồng y ở bên cạnh hắn, giọng nói quỷ mị nói:

    – Hừ, một đám dân đen quê mùa, Tề sư huynh, huynh dạy cho bọn chúng bài học nhớ đời đi, để cho bọn chúng biết, đắc tội Thịnh Bảo đường hậu quả sẽ như thế nào.

    Không phải Tề sư huynh không muốn xử lý đám Tinh Hồn, mà do chỗ này là địa bàn của Ảnh Nguyệt sơn trang, trước khi rời khỏi Thịnh Bảo đường, phụ thân của hắn đã cân nhắc, tuyệt đối không được ở trong địa bàn của Ảnh Nguyệt sơn trang để sinh sự. Nếu không một khi lửa giận của Ảnh Nguyệt sơn trang trút xuống, một thế lực nhị lưu như Thịnh Bảo đường không có khả năng tiếp nhận nổi.

    – Oa, cô gái này thật chanh chua à.

    Là người thích nháo sự, Long Tuyền đã lên tiếng, Long Vô Mệnh làm sao có thể chịu kém được.

    – Ngươi nói ai chanh chua?

    – Không lẽ nói bản công tử? Nhìn nhan sắc cũng không tệ, nhưng mà lại đanh đá như vậy, ngoại trừ ngực hơi to ra, còn lại đều kém Tiểu Tuyết nhà chúng ta. Hắc hắc…

    – Lão thất, nhãn lực không tệ à nha.

    – ………

    Phụ nữ ghét nói là bị người khác nói chanh chua đanh đá, mà Long Vô Mệnh không những nói nàng một lần, nàng làm sao không kích động được. Mà những tên khác lại liên tục phụ họa với Long Vô Mệnh, liên tục táng thưởng, rõ ràng là đang liên hợp lại nhục mạ nàng.

    – Phù Dung sư muội, có câu lão hổ không phát uy khi ta là mèo bệnh, hôm nay để sư huynh thay muội dạy chúng một bài học.

    Không những xem thường Thịnh Bảo đường, mà ngay trước mặt Tề sư huynh, đám Long Vô Mệnh còn mỉa mai Phù Dung, nàng cơ hồ là đạo lữ của hắn, muốn lấy lòng mỹ nhân, gã liền ra mặt. Tuy rằng chỗ này là địa phương của Ảnh Nguyệt sơn trang, thế nhưng dù sao cũng là phía bên đám Tinh Hồn đắc tội hắn trước, một khi chấp pháp Lang Gia thành tới cũng chiếm trước một chữ lý. Hơn nữa, Thịnh Bảo đường cũng có mối quan hệ làm ăn, hắn không tin, Lang Gia thành vì chuyện nhỏ nhặt này lại đi trách phạt bọn chúng, cùng lắm là vài câu giáo huấn mà thôi.

    – Anh hùng cứu mỹ nhân kìa. Nói vậy xem ra mấy người chúng ta trở thành người xấu mất rồi, ha ha ha…

    – Làm người xấu một lần cũng không tệ. Xem như vì họ Tề kia cùng hắn diễn một lần cũng được.

    Tề sư huynh tu vu không thấp, nhìn hắn tuổi không quá bốn mươi, thế nhưng đã đột phá Thần cấp trung kỳ, đối với một thế lực nhị lưu như Thịnh Bảo đường cũng tính là một thiên tài. Hắn nhìn thấy đám Long Uyên, tu vi cao nhất chỉ là Thánh cấp hậu kỳ mà thôi, thầm suy nghĩ dù chấp ba người hắn cũng thoải mái ứng phó. Chỉ có một kiêng kỵ duy nhất chính là nam tử bạch y đeo mặt nạ thần bí – chính là Tinh Hồn, bởi vì Tề sư huynh không thể nhìn thấu được người này, và cũng không cảm nhận được bất kỳ ba động khí tức nào. Tuy nhiên hắn cũng không cố kỵ quá nhiều, hắn đã quyết định xuất thủ rồi.

    – Hừ, nhanh mồm nhanh miệng, để bản công tử xem miệng của các ngươi có cứu được các ngươi không.

    Dứt lời, Tề sư huynh rút ra bảo kiếm, khí thế trên người bộc phát ra, tuy rằng Thịnh Bảo đường là tông môn khống thú, nhưng nhìn thiên phú võ đạo của Tề sư huynh như vậy, quả thực có sự khác biệt. Nhưng chỉ nhiêu đó vẫn chưa là gì cả.

    Long Vô Mệnh làm ra điệu bộ kinh sợ, lắp bắp nói:

    – Chờ đã, dù sao chỗ này cũng là địa phương Lang Gia thành, ngươi tấn công chúng ta, có xem vương phép của Lang Gia thành ra gì không?

    – Hừ, đến lúc này mới biết sợ thì đã muộn rồi. Tề sư huynh, mấy tên này miệng lưỡi giảo hoạt, Lang Gia thành không cho phép giết người, nhưng mà nếu cắt lưỡi bọn chúng xuống thì cũng không bị truy cứu gì nhiều đâu.

    – Hắc hắc, như ý của Phù Dung muội vậy.

    Kẻ tung người xướng, mấy tên thuộc hạ thì ánh mắt độc ác liên tục cười, nhìn Tinh Hồn và đám Long Uyên giống như kẻ sắp chết. Chỉ là bọn chúng tuyệt nhiên không biết rằng, chính bản thân bọn chúng mới là kẻ muốn chết.

    – Thật độc địa, nhưng mà… ta thích. Tên này là của ta, không ai được xen vào à.

    Kiêu ngạo nhất, tàn độc nhất, dĩ nhiên chính là Long Tuyền. Càng nhìn thấy kẻ kiêu ngạo, hắn càng hưng phấn, bởi vì hắn thích nhất là dùng chân của mình đè bẹp xuống sự kiêu ngạo của người khác. Trên thế giang, kẻ nào thích ngạo mạn thì ngạo mạn, nhưng tuyệt đối không được để cho hắn nhìn thấy. Nghe vậy, nguyên một đám liền mất hứng lắc đầu, thầm tưởng tượng số phận bi thảm của Tề sư huynh.

    – Hừ, muốn chết sớm như vậy, bản công tử liền tiễn ngươi một đoạn.

    – Giết ta? Ngươi không có tư cách đó.

    – Miệng lưỡi nhanh nhẹn. Tiếp một kiếm của bản công tử. Thiên Ưng Trảm.

    Nguyên lực khu động, trên người Tề sư huynh bỗng nhiên ngâm lên một tiếng, giống như tiếng hót của một đầu hùng ưng. Khí thế bạo lãng, vừa nhanh vừa mạnh, trảm xuống đỉnh đầu Long Tuyền. Nhìn thấy khí thế đó, Long Tuyền cười lạnh một cái. Đối phó với Tề sư huynh, Long Tuyền chẳng buồn xuất ra pháp bảo, tay phải hóa thành trảo ấn, lập tức phá vỡ khí thế cuồng bạo của Tề sư huynh, trong sự kinh ngạc của chúng nhân, Long Tuyền tay không bẻ gãy bảo kiếm của Tề sư huynh, tiếp đó tốc độ như quỷ mị bóp lấy cổ của hắn.

    – Giết ngươi thì đơn giản cho ngươi quá, để bản công tử nghĩ xem làm cách nào để xử trí ngươi đây.

    Nữ nhân Phù Dung chấn kinh. Trong ánh mắt lộ ra sự khó tin, Tề sư huynh này thiên phú võ đạo xuất chúng tại Thịnh Bảo đường, thậm chí còn có khả năng vượt cấp khiêu chiến. Mà Long Tuyền, bất quá chỉ là một Thánh cấp nho nhỏ, vậy mà có thể tiếp được một kiếm của Tề sư huynh, thậm chí chỉ trong một chiêu mà thôi.​
     
    motminhmai and inthenight like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)