Tiên Hiệp Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - TGV: Gã Khờ Mộng Mơ (Chiến Thần Đà)

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
    Tác giả: Gã Khờ Mộng Mơ
    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
    Chương 300: Tình kiếp…


    Nguồn: Truyen.org

    “Mà hình như, tiên tử bị nội thương.”

    “Nội thương? Có à?” Phát giác ra ánh mắt kỳ lạ của Bạch Trường Cầm, đồng thời cảm giác chỗ hai lỗ mũi hơi mát mát bất thường, Liễu Nguyệt Yên đưa tay lên sờ thì mới phát hiện, nguyên lai mình đang bị chảy máu mũi.

    Nội thương cái gì chứ? Còn không phải tại ngươi dung nhanh quá yêu nghiệt sao. Nhìn bộ dạng của ngươi lúc này, thân thể trắng noãn như bạch ngọc vạn năm, so với nữ tử cơ hô hấp dẫn gấp vạn lần, bạch y cùng mái tóc đen mượt ẩm ướt dính lên người, phối hợp với gương mặt ngây thơ trong trẻo, đôi tử mâu lấp lánh ánh sao kia, đừng nói là nữ nhân, cơ hồ cả nam tử trông thấy cũng không nhịn được mà xịt máu mũi, thân dưới nóng lên à.

    Trong lòng Liễu Nguyệt Yên thầm hận, không phải bởi Bạch Trường Cầm, mà là hận mấy tên Huyết Vệ, hai người Tinh Hồn và Trần Mộng Dao vẫn còn đang hiện diện ở đây, bằng không, chỉ sợ lúc này Liễu Nguyệt Yên đã nhảy nhào vào người Bạch Trường Cầm và xé hết bạch y của hắn ra rồi.

    Cách đó không xa, đứng bên cạnh Tinh Hồn, Trần Mộng Dao trông thấy Bạch Trường Cầm quyến rũ chết người, mị lực vô song như vậy, chính trong lòng đối với hắn cũng phải ghen tỵ.

    Không biết có phải là do bản năng hay không, cơ mà Trần Mộng Dao mặc dù lấy tay che mặt lại, nhưng mấy ngón tay lại mở ra tạo thành mấy khe hở, vừa đủ để nhìn thấy toàn bộ thân thể mị hoặc như tượng tạc kia, hô hấp liên tục không đều.

    Tinh Hồn thái độ lãnh đạm như thường, bất chợt nói khẽ: “Đi thôi.”

    Dứt lời liền xoay người lại, đối với những chuyện ở đây, là Bạch Trường Cầm phong hoa tuyệt đại hay Huyết Nguyệt ma nữ Liễu Nguyệt Yên, hắn một chút cũng không có hứng thú, tiến vào đây là bởi thưởng thức tiếng đàn mà thôi.

    Trần Mộng Dao như giật mình khỏi cơn mê, bất chợt nhớ lại nguyên nhân đi cùng với Tinh Hồn, trong lòng thầm trách bản thân một tiếng, rồi sau đó hướng Bạch Trường Cầm thi lễ: “Bạch công tử, ta đi trước, có cơ hội sẽ gặp lại.”

    Nói rồi, nàng liền cất bước đi theo sau Tinh Hồn thì đột nhiên từ phía sau, thanh âm dễ nghe của Bạch Trường Cầm vang vọng lại: “Tinh Hồn, ban nãy Liễu tiên tử không có ý nói xấu huynh, cả ta đồng dạng cũng như vậy, nếu có chỗ không đúng, hy vọng huynh rộng lượng bỏ qua.”

    Bạch Trường Cầm là người có khí độ, cảm thấy Liễu Nguyệt Yên đối với Tinh Hồn có chỗ thất lễ, lại hiểu tính cách của nàng, vì vậy hắn mới thay mặt nàng hướng Tinh Hồn tạ lỗi.

    Bất quá, Tinh Hồn sẽ không bởi vì Bạch Trường Cầm mà bước chân dừng lại, từ đằng xa thanh âm truyền đến: “Ta không để ý.”

    Bóng dáng Tinh Hồn và Trần Mộng Dao dần khuất đi, phía sau Liễu Nguyệt Yên bước đến gần Bạch Trường Cầm, trong ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, đồng thời ẩn chứa một chút khó chịu: “Tại sao phải hướng hai người đó tạ lỗi chứ? Rõ ràng ta nói không sai, hắn quả thật nhân lúc Trịnh Ngọc Tiêu lộ ra sơ hở mà xuất thủ đánh lén, lại còn hạ thủ rất tàn độc.”

    Liễu Nguyệt Yên trong lòng rất khó chịu, bất quá cũng không phải khó chịu với Tinh Hồn, mà là khó chịu với Trần Mộng Dao, còn Tinh Hồn chỉ là một cái cớ mà thôi.

    Chỉ là, Bạch Trường Cầm lại lắc đầu, đối với ý tứ của nàng có chút không đồng ý: “Không cần biết hắn đánh lén hay không đánh lén, Trịnh Ngọc Tiêu bại chính là bại. Tiên tử đừng quên, nơi chúng ta đang đứng là nơi nào, một khắc vênh váo lộ ra sơ hở liền vạn kiếp bất phục, sẽ không có nhiều cơ hội để sửa sai.”

    Liễu Nguyệt Yên cúi đầu im lặng, có thể đối với người khác, nàng sẽ phản bác lại, nhưng với Bạch Trường Cầm thì không, tựa hồ những gì phát ra từ miệng hắn đối với nàng chính là chân lí.

    Bạch Trường Cầm lúc này không để ý đến biểu cảm của Liễu Nguyệt Yên, ánh mắt nhìn về phương hướng Tinh Hồn rời đi mất, nói tiếp: “Hơn nữa, ta cảm thấy hắn rất mạnh, không giống như tu vi bên ngoài thể hiện ra.”

    “Ngươi nói hắn rất mạnh? Bất quá chỉ là một tên nửa bước Địa Tiên mà thôi, có lẽ lợi dụng phương pháp nào đó, hoặc là dựa vào danh khí của Huyết Luân hộ pháp mà thôi. Ta không nhìn thấy trên người hắn có một chỗ đặc biệt nào cả.” Liễu Nguyệt Yên nhướng mày nói.

    Chỉ thấy Bạch Trường Cầm khóe miệng hơi cong lên một vệt thần bí: “Đó là một loại cảm quan của cầm sư, tiên tử sẽ không hiểu được đâu.”

    Dưới ánh sáng lung linh huyền ảo, nụ cười thần bí này khiến cho gương mặt của Liễu Nguyệt Yên say đắm không thôi.

    “Cũng đến giờ hẹn rồi, tiên tử đợi ta thay y phục rồi cùng đến đó.” Y phục dính lên người rất khó chịu, tóc tai thì hơi rối loạn, vì vậy Bạch Trường Cầm liền muốn trước khi đến gặp bằng hữu cần phải thay đổi trang phục. Bất quá, trong lòng Liễu Nguyệt Yên âm thầm rủa đám bằng hữu của Bạch Trường Cầm sau không vấp vỏ chuối, té đập đầu vào cục đá nào đó rồi chết đi, hắn lúc này quyến rũ mê người như vậy, đâu phải lúc này cũng được ngắm, đúng là làm người ta tức chết.

    ******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

    Tại một nơi vắng bóng người qua lại, bên cạnh một dòng sông chảy dài qua Kỳ Xà Thành, bất chợt có hai bóng người xuất hiện, chính là Tinh Hồn và Trần Mộng Dao.

    Trên dòng sông phản chiếu lại ánh đèn từ nơi xa hoa một cách yếu ớt, trái lại trên mặt nước in lên bóng trăng tròn tuyệt đẹp trên bầu trời. So với khung cảnh hoa lệ tấp ngập người bên trong, nơi yên tĩnh này lại có chút thơ mộng.

    “Ngươi tìm ta có việc gì?” Trên đường đi, thủy chung Tinh Hồn không nói với nàng bất kỳ câu gì cả, có chăng cũng chỉ là lười biến đáp lại mấy câu hỏi của nàng mà thôi.

    Chỉ thấy Tinh Hồn xoay người lại nhìn nàng, trong đôi mắt Trần Mộng Dao in lên gương mặt ẩn chứa tang thương năm tháng, phản phất một nét cô độc bi thương, trong lòng bất chợt lại phát sinh rung động.

    Rung động này rất khác so với khi nàng nhìn thấy Bạch Trường Cầm, đối với Bạch Trường Cầm thì chỉ là bản năng cho hắn ta trời sinh mị lực trong sáng, còn đối với Tinh Hồn, cảm giác này rất khác biệt, là loại cảm giác mà nàng bây giờ mới chân chính được trải nghiệm.

    Không hiểu sao, trực giác lại mách bảo cho Trần Mộng Dao rằng, đừng nên tiếp tục lắng nghe hắn nói, nếu không sẽ rất ưu phiền đó, thế nhưng con tim nàng vẫn lựa chọn muốn lắng nghe, bởi không biết sau này có còn cơ hội để gặp lại hắn hay không.

    “Trước đây, cảm ơn nàng đã chăm sóc ta, thời điểm lúc ta suy yếu nhất.” Tinh Hồn mở miệng nói. “Nàng nói đi, nàng muốn ta làm điều gì để đáp trả lại nhân tình này.”

    “Nhân tình?” Trong tâm Trần Mộng Dao bi ai than vãn một tiếng, nguyên lai hắn tìm mình là vì việc này.

    Có thể, Tinh Hồn đằng sau sẽ không nghĩ gì, hoặc là hắn không muốn nghĩ đến, thế nhưng Trần Mộng Dao thì khác, ngay từ lúc đầu, thời điểm cùng hắn đứng ngắm biển cả bao la, nàng đã suy nghĩ rất nhiều.

    Muốn đáp trả, ý chính là muốn rũ bỏ mọi chuyện về phía sau, thậm chí sẽ không muốn đoái hoài gì đến nữa. Có lẽ chính là như vậy.

    Câu nói của Tinh Hồn đối với nàng chẳng khác gì một lưỡi dao cả, rất đau đớn, bất quá nàng ngoài mặt vẫn giữ thái độ như thường, trên miệng nở một nụ cười, đáp: “Ngươi vốn rất lợi hại, mà ta cũng không làm gì cả, chỉ nghe lời phụ thân để cho ngươi sử dụng Dưỡng Linh đan mà thôi, đằng sau đó không làm gì thêm nữa, ngươi không cần phải đặt tâm, cũng không cần trả lại cái gì nhân tình.”

    Cơn gió lạnh khẽ lướt qua mái tóc xanh như ánh nước biển, mang theo một chút bi thương lặng lẽ lướt qua gương mặt Tinh Hồn, có chăng hắn sẽ cảm giác được bi ai đó?

    Trên gương mặt của hắn không lộ ra một chút cảm xúc nào cả, thuần túy lãnh đạm.

    “Sự tình ngày đó, mặc dù bất tỉnh, nhưng ta vẫn cảm giác được. Có những thứ, vẫn nên giải quyết dứt khoát thì hơn.”

    Tinh Hồn lại nói tiếp, cảm giác như có một chút cố chấp.

    Giải quyết dứt khoát? Trong lòng Trần Mộng Dao niệm lại một lần câu nói của hắn. Có lẽ hắn nói đúng, nên giải quyết dứt khoát thì tốt hơn cho chính bản thân nàng. Trong đầu một dòng hồi ức ngắn ngủi, từ lúc nhìn thấy Tinh Hồn cho đến lúc đứng đây đối diện với hắn, một thời gian rất ngắn, phản phất như mới ngày hôm qua, thế nhưng lại khiến nàng khắc cốt minh tâm.

    Chính bản thân nàng cũng không biết, tại sao trong lòng lại cảm thấy bi thương hụt hẫn, đau xót khi hắn nói ra mấy câu đó. Mới trải qua vài ngày, cũng không có bao nhiêu kỷ niệm ấn tượng, nhưng sau trong lòng lại buồn bã như vậy chứ?

    Là tình đầu khó phai chăng?

    Đôi mắt đẹp nhìn xuống một bông hoa tuyệt sắc nở rộ dưới chân nàng, bông hoa nở rộ trong đêm tối lạnh lẽo và bi thương, phản phất một cỗ u buồn với không gian xung quanh, ẩn ẩn có chút tương đồng với nàng.

    Trên môi Trần Mộng Dao một nụ cười nhạt nở ra, nụ cười trộn lẫn bao nhiêu bi thương, ai oán, một nụ cười rất đẹp nhưng khiến cho người ta cảm thấy vì nàng mà thương tâm, bất quá, sẽ có ai vì nàng mà thương tâm? Chí ít với Tinh Hồn, hắn sẽ không.

    “Ngươi có Linh Kiếp đan không?”

    Từ chiếc miệng nhỏ của nàng vang ra một câu.

    “Linh Kiếp đan?” Đây là loại đan dược dùng để trợ giúp tiên giả Địa Tiên cảnh bước vào giai đoạn độ kiếp, tại những tông môn như Ngân Nguyệt Hải đường tự nhiên sẽ không thiếu loại Linh Kiếp đan này.

    Tinh Hồn cũng không rõ ý tứ của nàng, chỉ thấy hắn gật đầu, đáp: “Có, nhưng đây chính là yêu cầu của nàng? Có phải quá khiêng cưỡng?”

    Trên người mang theo bảo khố Thần Thiết môn, muốn bao nhiêu Linh Kiếp đan hắn đều có, nhưng hắn cảm thấy, yêu cầu này của nàng cũng quá tùy tiện, giống như thuận miệng mà nói vậy.

    “Ngươi tự nhiên sẽ biết.”

    Nàng đã nói như vậy, Tinh Hồn cũng không nói gì thêm, lòng bàn tay lóe lên một vệt linh quang, chỉ thấy một khỏa linh đan ngũ sắc to bằng hai ngón tay khép lại xuất hiện, bên trong linh khí ngập tràn, ngũ sắc lưu động trông rất bắt mắt, đó chính là Linh Kiếp đan mà Trần Mộng Dao yêu cầu.

    Không đợi Tinh Hồn đưa sang, Trần Mộng Dao đã chủ động bước đến bên cạnh hắn, gương mặt tuyệt trần như sương sớm ban mai bỗng nhiên áp sát đến gần hắn, bờ môi mềm mại đặt lên miệng Tinh Hồn.

    Bóng tối huyền ảo, ánh nguyệt quang diệu dàng ôm lấy hai bóng người đang hôn nhau kia.

    Tinh Hồn trong ánh mắt con ngươi co rút, dường như ngạc nhiên bởi hành động này của nàng. Đến khi kịp phản ứng thì Trần Mộng Dao nụ hôn đã thu lại, chỉ còn vươn vấn trên miệng hắn là cảm giác ngọt ngào như tan chảy cùng với hương thơm dịu dàng ôn nhu.

    “Nàng…”

    “Đó là yêu cầu của ta, nhân tình ngươi muốn trả đã trả xong, sau này cũng không nợ nần gì ta nữa cả.”

    Trần Mộng Dao chặn lại những gì Tinh Hồn đang nghi vấn, bởi nàng sợ rằng khi nghe thấy sẽ không nhịn được mà òa khóc.

    Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, có một chút gì đó bi thương quấn quanh, hắn ngắm nhìn gương mặt diễm lệ như bi ai kia, bất giác thở dài một tiếng, chuyện đằng sau hắn không nghĩ thêm, như thế này đã là quá đủ.

    “Đi, ta đưa nàng trở về.”

    “Ngươi đi trước đi, ta muốn ở lại đây thêm một lúc. Với thân phận của ta, sẽ không có ai làm khó được ta đâu, ngươi không cần lo lắng.” Hô hấp một nhịp, tựa hồ đã lấy lại tâm trạng và biểu cảm trước đây, Trần Mộng Dao đôi mắt đẹp nhìn về phía dòng sông, nơi ánh trăng tròn in lên mặt nước.

    “Bảo trọng.” Thầm đoán được trong lòng nàng có sự tình, chỉ có điều hắn lại không phải người thích hợp cùng nàng tâm tình, lãnh đạm nói hai chữ rồi sau đó xoay người bước đi.

    Đi thật sao? Tiếng bước chân ngày một nhỏ dần, cuối cùng biến mất, Trần Mộng Dao xoay người lại, đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên, Tinh Hồn hắn đã đi mất.

    Vô tình như vậy sao?

    Nụ cười bi ai lại nở trên môi, nhưng lần này cùng với nụ cười bi ai đó là dòng lệ buồn rơi ra từ đôi mắt trong suốt kia, gương mặt cuối nhìn xuống mặt nước, chỉ thấy mặt nước cũng đang in lên gương mặt đượm buồn đẫm lệ của nàng, để rồi khi nước mắt rơi xuống dần dần làm cho hình ảnh nhòe đi.

    Hai bàn tay siết chặt gấu áo, tiếng nấc trong đêm tràn đầy ai oán khẽ vang lên, rốt cuộc cũng không thể kìm chết được cảm xúc nữa.

    Tự vấn lòng tại sao lại đi thích một kẻ lạnh nhạt như vậy? Để rồi rốt cuộc, đối với hắn cũng chỉ là một hồi thoáng qua.

    Nàng rất muốn buông xuống, thế nhưng lại không thể nào buông bỏ được, để rồi đem cảm giác này nhốt vào trong tim.

    Bất chợt khí tức của Trần Mộng Dao đột ngột biến đổi, thiên địa linh khí xung quanh điên cuồng tập trung về phía nàng, một hồi bạo động dữ dội một cách đầy bất ngờ mà chính Trần Mộng Dao có lẽ cũng không tự chủ, hay nói một cách chính xác hơn là nàng không hề phát giác bản thân đang hấp dẫn thiên địa linh khí một cách điên cuồng như vậy.

    Chỉ trong thoáng chốc, Trần Mộng Dao khí tức từ trung kỳ Địa Tiên cảnh đột phá vào hậu kỳ Địa Tiên cảnh, mà khí tức còn chưa hề có dấu hiệu tan biến, ngược lại càng lúc càng trở nên mạnh mẽ kinh khủng, cuồng phong trên bầu trời điên cuồng gào thét, mây đen cuồn cuộn hàng lâm, bên trong ẩn chứa hơi thở thiên đạo khí tức.

    Linh Tiên chi kiếp!

    “Có người độ kiếp Linh Tiên?” Bên trong Kỳ Xà thành, có người mau chóng nhận ra được dấu hiệu.

    Linh Tiên chi kiếp, nhất kiếp độ linh tiên, thoát thai hoán cốt, bước vào Linh Tiên cảnh.

    Không ngờ tại Kỳ Xà thành, nơi diễn ra Tinh Vương Chiến lại có người muốn độ kiếp Linh Tiên.

    “Là ai, rốt cuộc là nhân vật nào đang muốn độ kiếp?”

    “Sức mạnh hủy diệt của Linh Tiên chi kiếp cực kỳ khủng bố, Kỳ Xà thành chỉ sợ sẽ bị đánh thành tro bụi mất.”

    “Khí tức dường như ở ngoài Kỳ Xà thành, mau mau ra đó quan sát.”

    “………”

    Không ít người hiếu kỳ đối với nhân vật sắp sửa độ kiếp, nếu thành công liền có thọ nguyên lên đến hai vạn một ngàn năm. Cũng trong một bước này, có vô số Địa Tiên đã gục ngã, phi hôi diệt yên trước Linh Tiêp chi kiếp.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
    Tác giả: Gã Khờ Mộng Mơ
    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
    Chương 301: Khẩn cầu


    Nguồn: Truyen.org

    Linh Tiên chi kiếp hàng lâm, vạn người trong thành không nhịn được, toàn bộ hướng ra bên ngoài thành mà nhao nhao di chuyển, ai nấy nội tâm tràn đầy nghi hoặc, rốt cuộc là thiên kiêu chi tử nào đang muốn độ kiếp đây.

    Tại viện phủ nghỉ ngơi của các đại nhân vật Địa Ngục giáo, Chu Thiên Tử và Hồng Sam tiên tử một đôi đang ngồi tại hoa viên ngắm trăng, bất giác trên bầu trời mây đen cuồn cuộn dữ tợn che kín bầu trời, Chu Thiên Tử sắc mặt có chút nghiêm lên, với thực lực thâm hậu của y dĩ nhiên nhận ra được rằng có người đang muốn độ Linh Tiên chi kiếp ngay tại Kỳ Xà thành này. Bên cạnh, Hồng Sam tiên tử cũng đồng dạng cảm nhận được.

    “Đi xem thử chứ?” Hồng Sam tiên tử đôi mắt đẹp nhìn lên bầu trời, trong lòng cũng hơi xuất hiện một tia nghi hoặc.

    “Dĩ nhiên phải đi quan sát, ta tò mò rốt cuộc người đang muốn độ kiếp là ai.” Chu Thiên Tử thu lại biểu cảm ngưng trọng, bỗng nhiên tiên lực trong cơ thể, từ trong miệng vang lên thanh âm bao trùm xuống toàn bộ Kỳ Xà thành. “Mở ra đại trận hộ thành, các vị hộ pháp cùng trưởng lão Thánh giáo nghe lệnh bản tọa, trong vòng mười nhịp thở phải có mặt bên ngoài thành, ai chậm trễ giết không tha.”

    Ra lệnh xong, Chu Thiên Tử xoay qua nhìn Hồng Sam tiên tử, ôn hòa nói tiếp: “Đi thôi.”

    Hồng Sam tiên tử miệng khẽ “ân” một tiếng, rồi cả hai hóa thành một đạo hồng quang hướng về phía ngoài thành mà phi hành.

    Mệnh lệnh của Chu Thiên Tử, không ai dám không nghe, bất quá cũng không đợi Chu Thiên Tử nói, tứ đại hộ pháp cùng với vô số trưởng lão, cao thủ của cả Địa Ngục giáo lẫn những ba đại môn phái và tiên giả tán tiên khác đồng dạng đều đã hành động.

    Tại khách điếm nơi đoàn người Ngân Nguyệt Hải đường tịnh dưỡng nghỉ ngơi, khoảng khắc Linh Tiên chi kiếp hàng lâm, chúng nhân biến sắc.

    Tần Trọng trưởng lão bước ra phía ngoài lan can, trong mắt hiện ra một tia ngưng trọng cùng tò mò, dĩ nhiên cũng rất muốn biết là ai đang muốn đột phá Linh Tiên cảnh cảnh giới đây.

    “Trần y sư, có muốn đi quan sát không?”

    “Chuyện vui như vậy, sao có thể không đi.” Trần y sư cười một tiếng đáp, bất quá không hiểu sao trong lòng bất chợt thoáng qua một cảm giác bất an lo lắng, tựa hồ trực giác đang mách bảo, người muốn độ kiếp Linh Tiên cảnh kia chính là một người thân quen của hắn vậy.

    Đám đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường cũng không kiềm được tự chủ, tuy rằng Linh Tiên chi kiếp nguy hiểm, thế nhưng thứ nhất nghe Kỳ Xà thành sẽ mở ra đại trận hộ thành, ngoài ra các vị trưởng lão, hộ pháp cùng với phu thê Địa Ngục giáo giáo chủ Chu Thiên Tử đều xuất động cả, vì vậy sẽ không quá nguy hiểm ảnh hưởng đến bọn họ; thứ hai, quan sát người khác độ kiếp Linh Tiên, sau này nếu như bản thân có độ kiếp thì lấy đó làm kinh nghiệm.

    Không chỉ có đệ tử của Ngân Nguyệt Hải đường, những đệ tử của tứ đại tông phái lẫn thiên kiêu chi tử, người đến quan sát Tinh Vương Chiến đều chạy đi quan sát cả.

    Tại một tòa nhà cao lớn lộng lẫy xa hoa, bên trên tầng cao nhất có một đám người đang ngồi xuống luận đạo với nhau, nổi bật nhất trong đó là một thanh niên bạch y dung mạo xuất trần không tỳ vết, chính là Bạch Trường Cầm. Ngồi bên cạnh hắn dĩ nhiên chính là Liễu Nguyệt Yên.

    “Khí tức này… có người muốn độ kiếp.”

    Một trong những vị bằng hữu của Bạch Trường Cầm vốn đang tươi cười thì gương mặt bỗng nghiên lên. Bạch Trường Cầm, Liễu Nguyệt Yên cùng những người khác dĩ nhiên cũng đã nhận ra được khí tức hủy diệt khủng bố này.

    “Xem ra có người không chịu ngồi yên một chỗ, hắc hắc…”

    “Trường Cầm, ngươi thế nào?”

    Tất cả mọi người ở đây tự nhiên đều lấy Bạch Trường Cầm làm chủ, vì vậy trước đó muốn hỏi qua ý kiến của hắn.

    “Phải đi, bất quá mọi người phải giữ mình, tuy rằng có đại trận bảo vệ, nhưng không chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng đến bản thân.”

    Bạch Trường Cầm gật đầu, sau đó khẽ nhắc nhở đám bằng hữu hảo hảo giữ bản thân không rơi vào nguy hiểm.

    Kế tiếp, tất cả đều theo sau lưng Bạch Trường Cầm nhảy ra bên ngoài, tế khởi pháp khí phi hành mà rời đi. Bạch Trường Cầm cùng với Liễu Nguyệt Yên phi hành cùng một chỗ, đột nhiên Bạch Trường Cầm đôi tử mâu nhìn xuống phía bên dưới, phát hiện trong vô số người đều đang chạy ra bên ngoài thành quan sát thì bỗng có một người lại đi ngược hướng.

    “Là y? Còn Trần tiên tử đâu?” Trong đầu Bạch Trường Cầm thoáng qua một suy nghĩ, đôi chân mày hơi nhướng lên.

    “Trường Cầm, ngươi đang suy nghĩ gì vậy mà thất thần ra vậy?” Đằng sau lưng, Liễu Nguyệt Yên cảm giác Bạch Trường Cầm có chút hơi khác lạ, không nhịn được liền hỏi nhỏ.

    “Suy nghĩ bân quơ, đừng bận tâm.” Khẽ cười ôn nhu trả lời, sau đó lại tiếp tục hướn về phía trước mà đi, chỉ có điều đôi mắt lại liếc nhìn về phía sau, cuối cùng thì triệt để không đặt tâm đến nữa.

    Dưới dòng người, Tinh Hồn bước chân dừng lại, ngẩn mặt nhìn lên bầu trời cuồn cuộn mây đen, phản phất hơi thở hủy diệt cuồng bạo, hết thảy dưới lực lượng thiên kiếp đều giống như con sâu con kiến.

    Linh Tiên chi kiếp sao? Trong lòng hắn tự vấn, không cần nghĩ, giờ phút này hắn cũng đã biết người đang muốn độ kiếp là ai rồi. Chỉ là, biết rồi thì như thế nào? Tất cả đều đã không còn liên quan gì nữa, đều đã là chuyện của quá khứ.

    Gió lạnh cô độc thổi qua mái tóc trắng, bước chân tiếp tục bước về phía trước, là ai bắt đầu độ kiếp, hắn không muốn nghĩ đến nữa.

    Phía bên ngoài, gần như toàn bộ người đang hiện diện tại Kỳ Xà thành đều xuất hiện tại đây, bất quá bọn hắn đại đa số đều lựa chọn đứng bên trong để nhận sự bảo vệ của đại trận, chỉ có những nhân vật cường đại như phu thê Chu Thiên Tử, bốn vị hộ pháp Địa Ngục giáo hoặc những siêu cấp cường giả danh tiếng trên Loạn Tiên Hải, bằng thực lực của bọn họ, mặc dù Linh Tiên chi kiếp rất mạnh, thế nhưng đối với bọn hắn không tạo thành một chút thương tổn nào cả.

    Chu Thiên Tử ánh mắt nhìn về phía gần bờ sông, nơi đó có một thiếu nữ tóc lam dung mạo tuyệt sắc, trên gương mặt thấm được một cỗ bi thương, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã xuống.

    Xung quanh nàng thiên địa linh khí cuồn cuộn dâng trào, làm cho tu vi của nàng không ngừng mạnh lên, đồng dạng theo tu vi của nàng tăng trưởng, Linh Tiên chi kiếp trên bầu trời càng muốn rõ ràng hơn.

    “Tiểu cô nương kia là đệ tử của ai?” Chu Thiên Tử hiếu kỳ hỏi.

    Mặc dù Trần Mộng Dao là người đang muốn độ kiếp, tuy nhiên thiên phú của nàng khá bình thường, chỉ có thể xem là thiên kiêu chi tử phổ thông mà thôi, tranh vương Tinh Vương Chiến này thiên kiêu chi tử tế hội, dĩ nhiên xuất hiện không ít những tên thiên kiêu chi tử cấp bậc yêu nghiệt, vì vậy Chu Thiên Tử không nhận thức được nàng cũng là điều dễ hiểu.

    “Là đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường phái chúng ta.” Một thanh âm trầm trầm vang lên, từ bên trong Kỳ Xà thành, bất chợt vài bóng người xuất hiện, dẫn đầu chính là Tần Trọng trưởng lão, Trần y sư cùng một vài vị trưởng lão khác.

    “Nguyên lai là đệ tử của quý phái, nếu nàng đột phá thành công thì xin chúc mừng, Ngân Nguyệt Hải đường lại có thêm một tiên giả Linh Tiên cảnh.”

    Một vài người mở lời hướng Tần Trọng trưởng lão ôm quyền khách khí. Chỉ là trong bụng đang thầm rủa sao cho Trần Mộng Dao đột phá thất bại, phi hôi diệt yên trong tiên kiếp đi.

    “Mệnh cốt không đến bảy ngàn đã bắt đầu dẫn động Linh Tiên chi kiếp, nhìn tình huống của nàng, cơ hồ không có khả năng đình chỉ được, xem ra chỉ có thể để tự bản thân nàng vượt qua mà thôi.” Chu Thiên Tử nhìn ra mệnh cốt của Trần Mộng Dao thì khen ngợi một tiếng, có điều người xung quanh đang không nhìn ra được tâm tình của y như thế nào.

    Tần Trọng trưởng lão và Trần y sư đang cực kỳ lo lắng, nhất là Trần y sư, hắn chính là phụ thân của Trần Mộng Dao, trong lòng lúc này nóng như lửa đốt, chỉ hận người đang sắp phải hứng chịu thiên kiếp không phải là con gái của mình mà chính là bản thân hắn.

    Người ở đây đều minh bạch ý tứ của Chu Thiên Tử. Linh Tiên chi kiếp cực kỳ nguy hiểm, vô số người đã phi hôi diệt yên, tan biến thành tro bụi bởi vì tiên kiếp khủng bố này.

    Tại tông môn, nếu có người muốn độ tiên kiếp thì sẽ chuẩn bị rất kỹ lưỡng, đồng thời sẽ có những vị trưởng lão hỗ trợ để gia tăng tỷ lệ thành công khi độ kiếp. Chỉ là tình huống hiện tại bất đồng, Trần Mộng Dao muốn độ kiếp quá đột ngột, Ngân Nguyệt Hải đường căn bản không thể chuẩn bị trước, mà tiên đã bắt đầu xuất hiện, muốn can thiệp e rằng khó khăn, thậm chí ảnh hưởng đến Trần Mộng Dao nguy hiểm đến tính mạng.

    Bất quá, nếu như Chu Thiên Tử xuất thủ thì lại là một chuyện khác.

    Không đợi Tần Trọng trường lão, Trần y sư đã vội hướng Chu Thiên Tử ôm quyền nói: “Tại hạ là Trần Mục, phụ thân của Trần Mộng Dao, khẩn cầu tiền bối trợ giúp cho Dao nhi vượt qua tiên kiếp này, Trần Mục sẽ khắc cốt minh tâm ân huệ hôm nay.”

    “Ồ, ngươi chính là Trần Mục, vị Luyện Dược sư danh tiếng của Ngân Nguyệt Hải đường?” Chu Thiên Tử nhìn Trần y sư, lãnh đạm hỏi.

    “Chính là vãn bối.” Trần y sư rất nóng lòng, thế nhưng đối phương chính là giáo chủ Địa Ngục giáo, trung kỳ đỉnh Thiên Tiên cảnh tiên giả, là vị tiên giả mạnh nhất toàn Loạn Tiên Hải, căn bản Trần y sư không có tư cách ngang hàng nói chuyện.

    “Phụ thân tốt sinh ra nữ nhi tốt. Muốn bản tọa trợ giúp nàng cũng được, thế nhưng ngươi lấy gì đánh đổi?” Đối với Chu Thiên Tử, giúp đỡ Trần Mộng Dao chỉ là chuyện tiện tay, đối với y không tạo thành bất kỳ vấn đề gì, nhưng điều đó không có nghĩa ra Chu Thiên Tử sẽ sẵn sàng giúp đỡ.

    Trần y sư, Tần Trọng trưởng lão và những vị trưởng lão khác của Ngân Nguyệt Hải đường minh bạch điều này, muốn Chu Thiên Tử, vị tiên giả hùng mạnh này xuất thủ không phải chuyện đơn giản.

    “Vãn bối hổ thẹn, trên người không có gì để khiến tiền bối hứng thú, bất quá, trong tương lai, chỉ cần tiền bối yêu cầu, dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng, vãn bối lấy tính mạnh ra thề tuyệt không từ chối.” Trần y sư hướng Chu Thiên Tử ôm quyền cúi con người, trên gương mặt thể hiện thái độ cầu khẩn.

    Tần Trọng trưởng lão đối với Trần y sư và Trần Mộng Dao quan hệ rất tốt, vì vậy cũng không đành lòng đứng yên một chỗ. “Chu giáo chủ, Tần Trọng hy vọng giáo chủ rộng lượng giúp đỡ, tương lai Chu giáo chủ có lệnh, Tần Trọng tâm bất từ nan.” Tần Trọng trưởng lão không thể đại biểu cho Ngân Nguyệt Hải đường, vì vậy chỉ có thể lấy bản thân ra làm đặt cược.

    Mấy tên trưởng lão khác, thấy hai người kia hành động, dĩ nhiên cũng không muốn đệ tử Hải đường có khả năng trở thành Linh Tiên cảnh tiên giả vẫn lạc, thế nên cũng liền hướng Chu Thiên Tử tỏ thái độ khẩn cầu.

    Một màn này, Chu Thiên Tử thái độ vẫn như thường, không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào. Chỉ là đứng bên cạnh y, Hồng Sam tiên tử thanh âm như thiên tiên nói: “Trượng phu, hay là giúp bọn họ một lần, để bọn hắn thiếu một cái nhân tình cũng không tệ.”

    Chu Thiên Tử nhìn sang bên cạnh, gương mặt lộ ra vẻ nhu hòa, sau đó lại nhìn Trần y sư và Tần Trọng trưởng lão, thanh âm ngưng trọng: “Các ngươi cầu khẩn như vậy, bản tọa cũng không phải người hẹp hòi, thế nhưng hãy nhớ kỹ những gì hôm nay các ngươi hứa, sau này dám thất hứa, bản tọa sẽ khiến Ngân Nguyệt Hải đường máu chảy thành sông, chó gà cũng không tha.”

    “Đa tạ tiền bối, ân tình hôm nay vãn bối khắc cốt minh tâm, đến chết cũng không quên.”

    “Đa tạ Chu giáo chủ rộng lượng.”

    Trần y sư và Tần Trọng trưởng lão gương mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhất là Trần y sư, chỉ cần Chu Thiên Tử chịu xuất thủ, như vậy Trần Mộng Dao độ kiếp tám chín phần sẽ thành công.

    Trần y sư đứng thẳng người, ánh mắt nhìn Tần Trọng trưởng lão và những người đã vì con gái hắn mà ra mặt khẩn cầu đầy cảm động, miệng định nói nhưng Tần Trọng trưởng lão đã ngăn lại: “Không cần, đây là chuyện nên làm. Lão phu và bọn họ không đành lòng nhìn một vị Linh Tiên cảnh tiên giả ngã xuống.”

    Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ cần mấy câu cũng là quá đủ, Trần y sư mỉm cười cảm tạ, chuyện hôm nay khắc cốt minh tâm, khắc sâu ơn nghĩa của những người này.

    Phía trên bầu trời, Linh Tiên chi kiếp rốt cuộc chân chính giáng lâm, thiên uy mãnh liệt cuồng cuộn, từ đạo ánh chớp rạch ngang bầu trời, phản phất bên trong tầng mây đang có vô số những đầu lôi long.

    Cuồng phong mãnh liệt thổi qua Kỳ Xà thành, tiếng gió gào thét đáng sợ, hơi thở hủy diệt sinh linh ngày một mạnh mẽ, toàn bộ đều hướng về phía Trần Mộng Dao, Linh Tiên chi kiếp đã muốn bắt đầu.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
    Tác giả: Gã Khờ Mộng Mơ
    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
    Chương 302: Tu hành tu tâm


    Nguồn: Truyen.org

    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

    Chương 302: Tu hành tu tâm

    Phía trên thành, nhóm người Bạch Trường Cầm vừa đến nơi, nhìn về phía bờ hồ có một bóng người bi thương đang đứng đó. “Quả nhiên là nàng.” Bạch Trường Cầm trong lòng cảm thán, khoảng khắc hắn nhìn thấy Tinh Hồn bước trở về một mình thì trong lòng đã có cảm giác, người đang sắp sửa độ kiếp kia chính là Trần Mộng Dao.

    “Là cô ta? Không thể nào, làm sao lại có thể là cô ta được?” Liễu Nguyệt Yên phát hiện ra, nguyên lai là Trần Mộng Dao đang chuẩn đột phá Linh Tiên cảnh cảnh giới thì trên gương mặt lộ ra sự không tin tưởng.

    “Không gì là không thể cả.” Bạch Trường Cầm miệng nở nụ cười, chậm rã đáp.

    “Vị cô nương đó là người quen của ngươi à, Trường Cầm?” Đám bằng hữu của Bạch Trường Cầm không nhịn được liền hỏi.

    “Có quen một chút.” Bạch Trường Cầm ôn hòa đáp.

    Có điều, Liễu Nguyệt Yên thái độ không giống như vậy, nàng hai tay ôm trước người, hai bên má căng phồng lên, trên gương mặt lộ ra vẻ chán ghét: “Người dưng nước lã, ở đâu ra quen biết.”

    Mấy tên kia trố mắt nhìn nàng, cái biểu cảm này, không quen biết thì bọn họ đập đầu xuống đất.

    Bạch Trường Cầm tay che miệng cười khẽ, cô gái này khi buồn bực quả thực rất đáng yêu à.

    “Có điều ta thắc mắc, làm cách nào mà cô ta từ trung kỳ Địa Tiên cảnh chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi lại có thể đột phá hậu kỳ Địa Tiên cảnh, lại còn muốn độ kiếp nữa.”

    “Cái gì? Trung kỳ Địa Tiên cảnh trong vài giờ đánh sâu vào hậu kỳ Địa Tiên cảnh?” Giọng nói của Liễu Nguyệt Yên khá lớn, không chỉ có đám bằng hữu của Bạch Trường Cầm nghe thấy, mà những người xung quanh đồng dạng cũng kinh ngạc không thôi.

    Trong vài giờ lại một bước nhảy vọt muốn trở thành chân tiên? Chuyện này… thực sự có thể sao?

    Chỉ vài phút ngắn ngủi, tin tức này của Trần Mộng Dao lập tức lan rộng. Trần Mộng Dao không có thiên phú cực kỳ yêu nghiệt giống như Bạch Trường Cầm hay Liễu Nguyệt Yên, miễn cưỡng chỉ có thể xem là thiên kiêu chi tử, thế nhưng thời điểm này lại muốn độ kiếp Linh Tiên, rốt cuộc có phải nàng từ bên ngoài thành đã đạt được loại cơ duyên nào?

    “Không lẽ là Ngân Nguyệt Hải đường cố ý che dấu, Trần Mộng Dao mới chân chính là thiên kiêu chi tử thật sự, mà so với đám thiên yêu cấp yêu nghiệt cũng không thể nào so sánh bằng?”

    “Vài canh giờ ngắn ngủi từ trung kỳ Địa Tiên cảnh lại muốn đột phá Linh Tiên cảnh, không hợp lý chút nào.”

    “Đây mới chân chính là nhân trung chi long, Loạn Tiên Hải lại xuất hiện thêm một vị yêu nghiệt chi nhân.”

    “………”

    Đứng bên trong đại trận bảo vệ Kỳ Xà thành, tự nhiên đám đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường đều xuất hiện cả, dĩ nhiên thiên kiêu chi tử yêu nghiệt nhất là Tôn Vân cũng xuất hiện, mấy lời bàn tán kia tất cả đều bị hắn nghe thấy, hắn còn có cảm giác bản thân mình đang bị người ta nhìn chằm chằm bằng ánh mắt cười nhạo.

    Nhìn gương mặt Tôn Lôi lúc này trở nên xám xịt, cực kỳ khó coi.

    Hắn đầu tiên bị Tinh Hồn một chưởng đánh ngất, nếu không phải Trần y sư y thuật cao minh, có lẽ thời điểm này hắn đã là một gã xấu xí bị hủy dung.

    Bản thân hắn được Ngân Nguyệt Hải đường các vị trưởng lão gọi là thiên kiêu chi tử yêu nghiệt nhất bên trong Ngân Nguyệt Hải đường, thức tỉnh Kim Thủy Chi Thân, được các đệ tử trong Hải đường kính ngưỡng ái mộ, thế nhưng lại nhận thất bại không thể nào thê thảm hơn.

    Hắn trên Tinh Vương Chiến cố gắng thể hiện để lấy lại ánh hào quang cho bản thân, thể hiện thực lực dễ dàng quét ngang được những người trên cùng sàn đấu, dần dần lấy lại được sự chú ý của những đệ tử khác, mặc dù vẫn có một vài người chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, nhưng mà hắn tự tin chỉ cần thêm một thời gian nữa, mọi người sẽ biết rằng vì sao hắn được cao tầng Hải đường coi trọng đến như vậy.

    Thế nhưng, bây giờ, nữ tử mà hắn ái mộ, muốn đem trở thành đạo lữ của mình, đầu tiên kinh thường hắn, dắt tay đi cùng với một gã lạ mặt, làm cho hắn bị biến thành trò cười. Bây giờ, nữ tử đó lại sắp trở thành tiên giả Linh Tiên cảnh, chân chính thành tiên, đem thiên kiêu chi tử như hắn bỏ lại phía sau.

    Trừ khi hắn cũng giống như Trần Mộng Dao, có khả năng đột phá Linh Tiên cảnh, như vậy thì mới có khả năng tiếp tục theo đuổi. Chỉ là, muốn đột phá Linh Tiên cảnh, nói dễ vậy sao? Chí ít là thời điểm hiện tại, hắn không dám nói bản thân có khả năng đó.

    Nếu Trần Mộng Dao thành công, đem ánh mắt của cao tầng Ngân Nguyệt Hải đường chú ý đến, vậy thì sau này đừng hòng hắn có cơ hội để theo đuổi nàng được nữa, cho dù hắn có thiên phú cao cường đi chăng nữa cũng vậy.

    Đến Tinh Vương Chiến với phong quang vô hạn, tiền đồ rộng mở, nhưng rốt cuộc chỉ là tự chuốc lấy thất bại. Cái gì mà thiên tài chứ? Đứng trước Tinh Hồn và Trần Mộng Dao, hắn có khả năng tự xưng thiên tài sao?

    Nhục nhã, tức giận.

    Ánh mắt của Tôn Vân lúc này gân máu li ti nổi lên, hàm răng nghiến chặt, hai tay siết lại, lộ ra một vẻ căm hận.

    Quay trở lại phía trên đám người Bạch Trường Cầm đang đứng, hắn hướng ánh mắt của mình vào Trần Mộng Dao đang trở thành trung tâm của thiên địa linh khí cuồn cuộn kia: “Bước thứ ba bên trong Linh Hậu tam cảnh – Địa Tiên cảnh kỳ thực không phải là hấp thu thiên địa chi vật, đó chỉ là chuyện thứ yếu, mục đích để nuôi dưỡng tiên phù mà thôi. Địa Tiên cảnh quan trọng nhất là cảm ngộ, cảm ngộ càng sâu thì tiến giai càng nhanh.”

    “Cảm ngộ?” Liễu Nguyệt Yên và mấy tên bằng hữu của Bạch Trường Cầm ngạc nhiên nhìn hắn, dường như lần đầu tiên được nghe thấy khái niệm này vậy.

    “Tiên giả, không phải cứ có thiên phú siêu cấp là có khả năng đột phá Linh Tiên cảnh, Thiên Tiên cảnh, hay Cửu Thiên Huyền Tiên và những cảnh giới phía đằng sau nhanh chóng, đồng dạng giống như việc sử dụng thiên địa chi vật để tu hành, thiên phú cũng chỉ là một dạng phụ trợ thứ yếu mà thôi. Thánh nhân có câu, tu hành tu tâm, tâm càng rộng thì hành càng tiến. Có người thiên phú trác tuyệt, là thiên tài được nhiều người sùng bái ngưỡng mộ, nhưng cả đời vẫn kẹt ở Địa Tiên cảnh, không thể chạm vào một bước Linh Tiên cảnh kia, lại có người thiên phú tầm thường, mất gần vạn năm mới bước vào Địa Tiên cảnh, nhưng chỉ trong một đêm có lại dẫn động Linh Tiên chi kiếp, sự khác biệt chính là nằm ở cảm ngộ.” Bạch Trường Cầm không hề dấu diếm, có bao nhiêu đều đem ra giải thích.

    Đám Liễu Nguyệt Yên lặng im nghe Bạch Trường Cầm diễn giải, đầu khẽ gật gù, đôi lúc chân mày hơi nhướng lên rồi giãn ra, tựa hồ đang suy ngẫm những ý cảnh bên trong lí giải của Bạch Trường Cầm.

    “Như thế nào gọi là tâm rộng? Có những người tấm lòng rộng lượng nhưng không để trở thành Linh Tiên cảnh, lại có những kẻ cực kỳ độc ác thì lại đột phá một bước kia. Điều này hình như có chút không phù hợp.” Liễu Nguyệt Yên nghi vấn. Đồng dạng, những người khác nghe nghi vấn này thì cũng thắc mắc.

    “Không phải không phù hợp, mà là kẻ mà tiên tử đang nói đang ở trong tình huống nào, và cái nhìn của nàng như thế nào về người đó. Sẽ có người trong mắt tiên tử rất lương thiện, nhưng trong mắt người khác lại là một kẻ giết người không ghê tay; lại có những người tiên tử trông thấy cực kỳ độc ác, nhưng trong cái nhìn của nhiều người khác hắn lại là một kẻ rộng lượng. Khác biệt ở chỗ tiên tử nhìn sự vật hiện tượng đó đặt trong tình cảnh như thế nào, bởi mỗi tình huống nó sẽ dẫn đến một kết quả khác nhau, qua đó sẽ thu được cảm ngộ riêng của mình.” Bạch Trường Cầm mỉm cười lý giải.

    Nghe hắn giải thích, Liễu Nguyệt Yên liền minh bạch, trong lòng dần dần sinh ra một tia cảm ngộ. Bất quá, cảm ngộ đó tuy rằng nhận ra những rất khó để nắm bắt, có thể xuất hiện, cũng có thể mất đi bất kỳ lúc nào. Nguyên lai, đây chính là cảm ngộ.

    “Trường Cầm, sao ngươi lại biết những chuyện này?” Liễu Nguyệt Yên trong đầu lóe lên linh quang, chợt cảm giác so với những gì nàng tưởng tượng, Bạch Trường Cầm nguyên lai vẫn còn rất bí ẩn, cảm giác như sâu không thấy đáy vậy.

    “Lí giải riêng của bản thân mà thôi, sau này, tự tiên tử cũng sẽ ra được sự khác biệt. Cái đó gọi là đạo tâm của mỗi người.” Miệng nở nụ cười thần bí, Bạch Trường Cầm là trả lời, nhưng lại không giống như đang trả lời, làm cho Liễu Nguyệt Yên như lạc vào trong sương mù vậy.

    Nhanh chóng thanh tịnh, sau đó nhìn về phía Trần Mộng Dao, nếu như theo cách lí giải của Bạch Trường Cầm, có lẽ Trần Mộng Dao đã trải qua cảm ngộ lớn lao, mà cảm ngộ đó mạnh mẽ đến mức giúp cho nàng đánh sâu vào Địa Tiên cảnh cảnh giới, rốt cuộc khiến cho Linh Tiên chi kiếp hàng lâm.

    Kỳ thực nếu nói không ghen tỵ thì chính là nói dối, Liễu Nguyệt Yên đang hơi ghen tỵ vì cái gì mà Trần Mộng Dao lại thu được cảm ngộ mạnh mẽ đến như vậy.

    Bất chợt nhớ ra gì đó, Liễu Nguyệt Yên lại hỏi tiếp.

    “Trường Cầm, ngươi đã có lý giải sâu đến như vậy, thậm chí làm cho người ta mơ hồ chạm tay đến một bước kia, sao ngươi đến giờ vẫn dừng chân tại chỗ?”

    “Có ý tứ.” Bạch Trường Cầm cong lên một vệt bí ẩn. “Kỳ thực, nếu ta muốn đột phá thì ta đã đột phá từ rất lâu, chỉ là cảm ngộ mà ta thu được không thích hợp với ta, không phải là thứ ta muốn, thế nên ta từ chối gạt bỏ nó.” Bạch Trường Cầm khẽ truyền âm cho nàng, những người khác không nghe thấy được.

    Liễu Nguyệt Yên triệt để hít sâu vào một ngụm khí lạnh, giờ phút này nàng càng thêm cảm thấy Bạch Trường Cầm thực sự khủng khiếp đến như thế nào.

    Muốn đột phá liền đột phá? Hắn nói ra câu này, còn không sợ người khác liều mạng với hắn. Một bước kia khó khăn đến mức nào, khiến cho vô số người uất hận, ngay cả những người được gọi là thiên kiêu chi tử cũng không ngoại lệ, nhưng trong miệng Bạch Trường Cầm lại là một chuyện gì đó rất tùy tiện vậy.

    Người khác dám nói câu này, không bị Liễu Nguyệt Yên nhỏ nước bọt đến chết mới là lạ. Chỉ là, đối phương chính là Bạch Trường Cầm, mặc dù vẫn có chút không nguyện ý tin tưởng, thế nhưng có lẽ Bạch Trường Cầm hắn thật có khả năng này.

    Ở trên cao, Chu Thiên Tử nghe được lý giải của Bạch Trường Cầm, đôi mắt hơi nheo lại nhìn xuống, lộ ra một tia ngạc nhiên, đay mới chân chính gọi là thiên kiêu chi tử, không chỉ trên phương diện thiên phú, mà cả ở suy nghĩ nữa. Quỷ tông xem ra đã nhặt được một báu vật, trong tương lai, cơ hồ Bạch Trường Cầm sẽ siêu việt Ma Luân và nhi tử của y.

    Lúc này, vạn ánh chú mục hướng đến Trần Mộng Dao, khí thế của nàng không ngừng biến mạnh, không gian vang lên một tiến minh minh, mái tóc xanh lam bay bồng bềnh, phảng phất Trần Mộng Dao như một tiên nữ hạ phàm, trên gương mặt vươn vấn một nỗi buồn khó tả.

    Nàng ngẩn mặt nhìn lên bầu trời, chỉ thấy mây đen cuồn cuộn, một bước này hàng vạn người mơ ước chạm đến, trước đây nàng cũng từng như vậy, mong ước được với tay chạm vào nó, thế nhưng lúc này, trong đầu nàng ngoại trừ bi thương ra thì không còn lại gì.

    Bàn tay của nàng nâng lên, phía bên trong lòng bàn tay lơ lửng một khối linh đan ngũ sắc, bên trong linh khí không ngừng lưu động, tạo thành một hào quan bắt mắt. Không quá khó để chúng nhân nhận ra được lai lịch của viên linh đan ngũ sắc đó, chính là Linh Kiếp đan.

    Chỉ thấy Trần Mộng Dao bóp nát Linh Kiếp đan, trong giây lát từ Linh Kiếp đan từng đạo linh khí nồng đậm tinh thuần xuất hiện phủ quanh cơ thể Trần Mộng Dao vào bên trong, trong đêm tối gió bão, nàng như một đóa hoa tuyệt trần nở rộ lên, hình ảnh làm cho người ta nhớ mãi không quên.

    Trên bầu trời, sấm chớp nổ đùng đùng, hơi thở hủy diệt mạnh mẽ bá đạo, dù đứng ở bên trong kết giới, đám đệ tử kia vẫn cảm giác được Linh Tiên chi kiếp mạnh mẽ khủng khiếp như thế nào.

    Không ít người, nhất là Tần Trọng trưởng lão và Trần y sư gương mặt không giấu sự lo lắng, dù rằng đã được Chu Thiên Tử đáp ứng, thế nhưng vẫn ngập tràn lo âu.

    Chỉ thấy trên thương khung, mây đen cuồn cuộn chợt hiện ra một cái hố đen sâu hun hút, bên trong hố đen chớp nhoáng lôi quang, hơi thở của Linh Tiên chi kiếp khủng bố chính là từ cái hố đen này mà ra. Tiên giả thường gọi cái hố đen đó là thiên nhãn.

    Khi thiên nhãn hiện, độ kiếp bắt đầu.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
    Tác giả: Gã Khờ Mộng Mơ
    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
    Chương 303: Hoa trong gió lớn


    Nguồn: Truyen.org

    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

    Chương 303: Hoa trong gió lớn

    “Muốn độ kiếp?” Nhiều người trong lòng thầm nghĩ.

    Linh Tiên chi kiếp bao gồm ba đạo lôi kiếp, mỗi một đạo lôi kiếp uy lực đều rất khủng bố, mà đạo thứ hai lại mạnh hơn đạo thứ nhất, đạo thứ ba cũng tương tự như vậy, bên trong mỗi đạo lôi kiếp không chỉ ẩn sức sức mạnh hủy diệt sinh linh, mà còn ẩn chứa lực lượng rất kỳ dị, lực lượng này mỗi một tiên giả đều khác biệt, thế nên chỉ có thể tự mình cảm nhận và lĩnh hội, thành ra rất khó mà lí giải, tựu chung được giới tu tiên gọi là Linh Tiên Chi Lực.

    Ai nấy đều cảm giác được lực lượng hủy diệt khủng bố, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

    Trái ngược với chúng nhân, Trần Mộng Dao nàng không hề lo lắng gì cả, chính xác hơn là bi thương đến nỗi không còn màng đến sự nguy hiểm từ tiên kiếp nữa.

    Ánh hào quang từ thân thể nàng tỏa sáng rực rỡ, một tiếng chấn động dễ nghe vang lên, một bước kia rốt cuộc đã bị phá tan bình chướng, như một ngọn núi chọc trời không thể nào vượt qua nổi đã bị Trần Mộng Dao thành công vượt qua, Linh Tiên cảnh đã đột phá.

    Thân thể Trần Mộng Dao từ từ lăng không lên bầu trời, hơn bao giờ hết nàng giống như một tiên nữ hạ phàm, mái tóc lam lăng không ra không gian, y phục khẽ rung chuyển trong gió lớn, tắm mình trong ánh hào quang rực rỡ đang không ngừng nở rộ, vẻ đẹp tuyệt trần khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng không kìm được rung động.

    Chỉ là, trên gương mặt nàng, đôi mắt đẹp nhìn về phía tòa thành, nàng thấy được có rất nhiều người đang tụ hội chú mục lên nàng, có đệ nhất tiên giả Loạn Tiên Hải – Chu Thiên Tử xuất hiện, có các vị hộ pháp của Địa Ngục giáo, những người thân quen với nàng như phụ thân nàng Trần y sư, Tần Trọng trưởng lão, và cả những người không hề quen biết… đều xuất hiện, chỉ duy có một người là không đến mà thôi, dường như khoẳng khắc hắn quay lưng rời đi, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không quay mặt lại nhìn.

    Một gỗ bi thương xâm lấn, đôi mắt đẹp nhắm lại, trong ánh hào quang đang nở rộ tuyệt đẹp, một giọt nước mắt trong suốt yếu ớt rơi xuống, rơi đúng vào bông hoa phía dưới chân nàng.

    Từ bên trong thiên nhãn, một tiếng gầm rú đáng sợ vang lên, ánh chớp xé rạch bầu trời, một đầu lôi long xuất hiện mang theo hơi thở tịch diệt, lôi long hướng về phía Trần Mộng Dao mà hung dữ tấn công, khí thế cuồng bạo không gì sánh được, tựa hồ muốn đem Trần Mộng Dao hóa thành tro bụi.

    Trông thấy đạo lôi kiếp đầu tiên xuất hiện, Trần y sư gương mặt thập phần lo lắng nhìn về phía Chu Thiên Tử, tựa hồ như muốn nói gì đó thì đã bị Tần Trọng trưởng lão một bên ngăn lại, đồng thời lắc đầu ý bảo không nên vọng động.

    Chu Thiên Tử tự nhiên cũng phát hiện, thế nhưng lại không thèm để ý đến, chỉ khi nào Trần Mộng Dao thực sự nguy hiểm thì hắn mới xuất thủ.

    Một tiếng nổ vang, trong sát na, dù đứng ở một khoảng cách rất xa, thế nhưng đám đệ tử đang quan sát không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ đơn thuần cảm nhận thôi mà cảm tác tử vong đang cận kề mình, lôi kiếp khủng bố như vậy, chẳng trách có vô số tiên giả Địa Tiên cảnh vẫn lạc bên trong.

    Liệu rằng Trần Mộng Dao có vượt qua được tiên kiếp hay không? Trong lòng mỗi người tự vấn.

    Lại Trần Mộng Dao, khoảng khắc lôi long chạm vào người nàng, thân thể chấn động mãnh liệt, gương mặt tái nhợt, xung quanh hào quang trở nên yếu ớt hỗn loạn, tùy thời như muốn tan biến, bên trong cơ thể khí huyết tán loạn, miệng nhỏ phun ra một ngụm tiên huyết.

    Quang mang của đạo lôi kiếp thứ nhất biến mất, bóng dáng của Trần Mộng Dao hiện ra, nàng lúc này sắc mặt tái nhợt, khóe miệng xuất hiện một tia máu, hơi thở hỗn loạn, trên thân thể nhiều chỗ bị cháy xém, hào quang ngũ sắc tán loạn yếu ớt, dĩ nhiên là do lôi kiếp tạo thành.

    Bất quá, đạo lôi kiếp thứ nhất nàng đã chống đỡ thành công. Chỉ là, đạo thứ nhất chỉ là yếu nhất trong ba đạo mà thôi, thử thách nguy hiểm vẫn còn đang đợi ở phía đằng sau.

    Trần Mộng Dao nhanh chóng ổn định lại tinh thần, nhanh tay lấy ra đan dược phụ trợ phục dụng, nàng là con gái của vị Luyện Dược sư danh tiếng nhất nhì Loạn Tiên Hải, trên người tự nhiên không thiếu đan dược khôi phục sức mạnh.

    Ba nhịp thở sau, hơi thở tử vong một lần nữa bao phủ xuống thân thể Trần Mộng Dao. Đạo lôi kiếp thứ hai xuất hiện, chỉ thấy so với đạo đầu tiên thì khổng lồ hơn gấp hai lần, uy lực tự nhiên cũng mạnh hơn gấp hai lần, lôi kiếp hóa thành lôi long tiếp tục hướng xuống vị trí Trần Mộng Dao mà tấn công.

    Trông thấy lôi kiếp khủng bố này, nhiều người trong lòng suy nghĩ, nếu như Chu Thiên Tử vẫn tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, Trần Mộng Dao không nghi ngờ chắc chắn sẽ chết trong tiên kiếp.

    Người khác nhận ra được, đương nhiên Chu Thiên Tử cũng nhìn thấy được. Trước đó đã đáp ứng người ta, tuy rằng hơi không nguyện ý, nhưng vẫn phải xuất thủ.

    Chỉ thấy Chu Thiên Tử song thủ huy động kết thành ấn pháp, tiên lực vận chuyển, trong mắt hào quang lóe lên, đột nhiên nhìn về phía Trần Mộng Dao, miệng khẽ niệm hô một tiếng.

    Trên đỉnh đầu của Trần Mộng Dao xuất hiện ba đạo u quang màu xanh thẫm, phảng phất như một ngọn lửa địa ngục vừa mới thổi lên vậy, ngọn lửa kì dị xanh thẫm đó trong giây lát hóa thành ba đạo u linh, đem bao phủ trên đỉnh đầu Trần Mộng Dao.

    Khi lôi long dữ tợn từ trên thương khung giáng xuống, đột nhiên ba đầu u linh miệng vang ra tiếng cười ghê rợn lạnh người, bất chợt ngọn lửa bùng phát dữ dội, bay thẳng lên hướng về phía lôi long mà ngạnh kháng lại.

    Giữa không trung, lôi long và ba đầu u linh va chạm vào nhau, tiếng nổ ầm ầm chấn động rung chuyển đất trời, cuồng phong gào thét nổi lên, dư lực không ngừng sản sinh rồi bay ra tứ phương bát hướng mà tàn phá.

    Rốt cuộc ba đạo u linh đã bị lôi long hủy diệt toàn bộ, thế nhưng lôi long sức mạnh không còn cuồng bạo như trước nữa, cơ hồ đã bị suy yếu khi giao phong với ba đầu u linh kia.

    Lại nói, kỳ thực không phải do đạo lôi kiếp thứ hai mạnh, nếu như muốn, Chu Thiên Tử có thể dễ dàng hủy diệt lôi kiếp kia. Thế nhưng nếu như cứ như vậy hủy diệt lôi kiếp thì nó sẽ không được tính lên người Trần Mộng Dao, vẫn chỉ là một lần độ lôi kiếp mà thôi, đằng sau vẫn sẽ có thêm hai đạo lôi kiếp nữa tấn công nàng, thậm chí uy lực so với đạo lôi kiếp hiện tại cuồng bạo hơn gấp ba, gấp bốn lần.

    Thành ra Chu Thiên Tử chỉ có thể khiến cho lôi kiếp suy yếu đi, phần còn lại tự thân Trần Mộng Dao hành động.

    Lôi kiếp giáng xuống, cơ thể như sương kia đang phải gánh chịu một cỗ lực lượng hủy diệt khủng khiếp, tuy đã suy yếu, nhưng lôi kiếp vẫn là lôi kiếp, vẫn khiến cho Trần Mộng Dao rơi vào lâm nguy.

    Hàm răng mím lại bờ môi mỏng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi hột không ngừng túa ra trên trán, chân mày chau lại, dường như đang phải chịu một nỗi thống khổ làm cho người ta hận không thể vì nàng mà chịu thay.

    Phía bên ngoài, ngũ sắc hào quang dường như bị suy yếu đến cực điểm, âm thanh vỡ nát vang lên, rốt cuộc ngũ sắc hào quang triệt để bị hủy diệt, Trần Mộng Dao một lần nữa thổ huyết.

    Thế nhưng rốt cuộc vẫn chống đỡ thành công đạo lôi kiếp thứ hai, cũng may có sự trợ giúp của Chu Thiên Tử, bằng không chỉ sợ Trần Mộng Dao đã trong đạo lôi kiếp thứ hai này mà vẫn lạc rồi.

    Linh Tiên chi kiếp đúng là quá khủng bố, đám tiểu bối đệ tử hít sâu vào một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm suy nghĩ, sau này muốn độ tiên kiếp nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, bằng không khó lòng vượt qua nổi tiên kiếp khủng bố này.

    Mắt thấy Trần Mộng Dao thành công vượt qua đạo lôi kiếp thứ hai, đã thành công vượt qua hai phần ba chặn đường, thế nhưng cả Trần y sư và Tần Trọng trưởng lão tinh thần đều đặc biệt ngưng trọng, trong ánh mắt không kiềm được sự lo lắng.

    Chân chính nguy hiểm nhất chính là đạo lôi kiếp thứ ba, sức mạnh hủy diệt vượt xa đạo lôi kiếp thứ nhất và thứ hai cộng lại. Tiên giả vẫn lạc, đại đa số đều bởi lần lôi kiếp thứ ba giáng xuống.

    “Dao nhi, nhất định phải trụ vững đến cùng.” Trần y sư trong lòng không ngừng cầu nguyện, khấn vái, cầu mong sao cho Trần Mộng Dao thành công bước cuối cùng.

    Phía trong thành, Liễu Nguyệt Yên nhìn Trần Mộng Dao thần sắc tái nhợt, lộ ra vẻ suy yếu, miệng bỗng thốt: “Chỉ sợ cô ta khó lòng trụ vững lần lôi kiếp thứ ba.” Không phải Liễu Nguyệt Yên đang trù ẻo, mà tựu chung tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ giống như nàng, chỉ là ngại miệng không nói ra mà thôi.

    Bạch Trường Cầm biểu cảm như thường, không đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì, trong đôi tử mâu lóe lên một vệt quang mang, thần thức khóa chặt lên người Trần Mộng Dao.

    Tại nơi độ kiếp, Trần Mộng Dao thân thể lộ ra một tia bi thương, thân thể giữa không trung hơi lảo đảo, như một ngọn đèn yếu ớt trước cơn dông bão hung dữ, nàng nhìn xuống phía bên dưới, nơi đó bông hoa buồn bã kia không ngừng rung chuyển dữ dội trong gió lớn, trông nó yếu ớt vô cùng, hệt giống như nàng vậy, thế nhưng vì một tia chấp niệm không muốn buông bỏ khiến cho nó vẫn tiếp tục trụ vững cho đến cùng.

    Trần Mộng Dao ngắm nhìn bông hoa, trông giây lát tựa như đã minh ngộ ra một loại lực lượng vô hình nào đó.

    Thu hồi tầm mắt từ bông hoa lại, gương mặt ngẩn lên nhìn vào thương khung dữ tợn trên kia, trong cơn giông tố, trong tiềm thức đột nhiên chạy qua những hình ảnh hồi ức ngắn ngủi, bên trong hồi ức ngắn ngủi đó xuất hiện một gã nam tử trầm tính ít nói, từ lúc hắn được Tần Trọng trưởng lão lấy ra từ trong bụng của Thiết Giáp Cự Sa, trên con tàu giữa biển được nàng chăm sóc… cho đến lúc cùng nàng đứng đối diện với nhau bên bờ sông, rất ngắn ngủi, rất muốn buông bỏ và lãng quên đi, nhưng rốt cuộc lại biến thành khắc cốt minh tâm. Bông hoa kia có chấp niệm của nó, Trần Mộng Dao, nàng cũng có chấp niệm của chính mình. Khóe miệng nở ra một nụ cười buồn bã bi thảm.

    Khi nụ cười nở rộ, trên thương khung, đạo lôi kiếp thứ ba cũng đã xuất hiện, hơi thở tử vong ngập tràng xuống, muốn đem bóng hình yếu ớt kia đánh tan thành tro bụi, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

    Mắt thấy lôi kiếp đã xuất hiện, Chu Thiên Tử dĩ nhiên không đứng yên mà nhìn, trong ánh mắt hiện lên vài phần ngưng trọng, đã từng trải qua Linh Tiên chi kiếp, Chu Thiên Tử tự nhiên nhận thức được rằng lần lôi kiếp thứ ba này nguy hiểm như thế nào, nếu không có sự trợ giúp, mười phần cơ hồ đến chín phần sẽ phi hôi diệt yên.

    Tiên lực vận chuyển, lấy Trần Mộng Dao làm trung tâm đột nhiên một ngọn lửa màu xanh bao phủ, đem nàng bảo vệ ở bên trong, chưa dừng lại, phía bên ngoài mười đầu u linh khác lại xuất hiện, khí tức so với ba đầu u linh giúp nàng độ lôi kiếp thứ hai mạnh hơn rất nhiều.

    Bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, một đầu lôi long khổng lồ chậm rãi hiện ra, một tiếng gào thét làm cho không gian một mãnh hỗn độn, tràn ngập tử vong.

    Thời đại viễn cổ lưu truyền một truyền thuyết, giữa thiên địa xuất hiện một đầu viễn cổ lôi long, năng lực điều khiển lôi điện cực kỳ khủng bố, thời điểm đó dường như trở thành bá chủ bởi sức mạnh hủy diệt cường đại.

    Bởi vì nắm giữ sức mạnh gần như khủng bố vô biên vô tận, rốt cuộc được thiên đạo chú ý đến, để cho viễn cổ lôi long trở thành một cánh tay đắc lực của thiên đạo, giữ nhiệm vụ trừng phạt những sinh linh muốn nghịch thiên cải mệnh, nếu vượt qua được thì một bước thành tiên, còn thất bại thì vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không được luân hồi.

    Không biết thực hư của truyền thuyết này ra sao, nhưng mỗi khi tiên kiếp giáng lâm đều phản phất hình ảnh viễn cổ lôi long tràn đầy uy nghiêm, có lẽ bên trong có vài phần là thật.

    Lôi long khổng lồ ngâm lên một tiếng thì giáng xuống, tựa hồ muốn đem hết thảy hủy diệt.

    Tử vong phủ xuống Trần Mộng Dao, xung quanh cơ thể ngọn lửa màu xanh thẫm bỗng nhiên bùng cháy dữ dội, mười đầu u linh gào thét ghê rợn, thanh quang nở rộ, trong giây lát đồng loạt bay về phía lôi long rồi lập tức bạo tạc.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
    Tác giả: Gã Khờ Mộng Mơ
    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
    Chương 304: Thương Tâm Kỳ Hoa


    Nguồn: Truyen.org

    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

    Chương 304: Thương Tâm Kỳ Hoa

    Đạo lôi kiếp thứ ba đúng là phi thường mạnh mẽ, uy lực cuồng bạo đã siêu việt hai đạo lôi kiếp trước đó, thế nhưng cũng chỉ nguy hiểm đối với tiên giả Linh Tiên cảnh trở xuống mà thôi, mà Chu Thiên Tử đã đánh sâu vào trung kỳ Thiên Tiên cảnh, thế nên đem uy lực của đạo lôi kiếp thứ ba này giảm xuống mức thấp nhất là chuyện cực kỳ đơn giản.

    Tiếng nổ ầm ầm khiến một mảnh không gian rung động, khe nứt không gian ẩn ẩn xuất hiện giữa trong không, tuy rằng chỉ hiện thoáng qua trong giây lát, nhưng cũng đủ khiến cho người ta nội tâm phát sinh rung động.

    Sức mạnh của lôi long dĩ nhiên vẫn vô cùng cuồng bạo, thế nhưng đón nhận sự tự bạo của mười đầu u linh, uy lực tự nhiên bị đánh rơi xuống, bất quá, nếu như Trần Mộng Dao không cẩn thận thì vẫn có khả năng phi hôi diệt yên.

    Từ trong đám khói bụi mịt mù, chỉ trong giây lát bị mười đầu u linh bạo tạc ngăn cản, lôi long một lần nữa hiện ra, chỉ trong sát na chụp lấy Trần Mộng Dao, bất quá bên ngoài Trần Mộng Dao vẫn còn một tầng bảo vệ nữa, dĩ nhiên cũng chính là do Chu Thiên Tử trợ lực.

    Tiếp tục đem sức mạnh cuồng bạo của lôi hóa giải xuống, sau vài nhịp thở, tầng bảo vệ này liền triệt để hủy diệt. Sau hai lần bị Chu Thiên Tử hành động ngăn trở, uy lực của lôi long chỉ còn lại một phần ba uy lực của nó.

    Đây cũng là Chu Thiên Tử đã tận lực, bởi nếu tiếp tục đem lần lôi kiếp này tiếp tục giảm xuống uy lực nữa thì sẽ bị phản tác dụng, giảm xuống hai phần ba chính là giảm xuống mức tối thiểu rồi, không thể làm gì hơn được nữa.

    Nếu như ở trong tông môn, uy lực của lôi kiếp sẽ được tiếp tục gián tiếp hạ xuống bằng việc sử dụng những vật phẩm phụ trợ, chống đỡ với lôi kiếp, thế nhưng Trần Mộng Dao độ kiếp đột ngột, thành ra một phần ba uy lực còn lại của lần lôi kiếp cuối cùng này, nàng chính mình tự hóa giải rồi.

    Trong ánh hào quang của lôi điện chói lóa không ngừng nở rộ giữa không rung, âm phong không ngừng gào thét đáng sợ, khói bụi ngập trời, Trần Mộng Dao song nhãn nhắm lại, gương mặt vẫn tái nhợt như cũ, thế nhưng lại không còn vẻ thống khổ như trước nữa, thay vào là một nét bình thản đến lạ thường dù cho thân thể nàng đang bị lôi kiếp tàn phá.

    Có một câu nói mà chúng tiên giả thường truyền tai nhau, đó là muốn thành tiên thì hãy cắt đứt nhân sinh hồng trần, có điều thật sự có thể cắt đứt được? Không biết người khác thế nào, riêng với Trần Mộng Dao thì không, nàng cố chấp đem dòng hồi ức kia trở thành một cái chấp niệm, dù rằng chấp niệm bi thương, nàng vẫn không muốn buông bỏ nó.

    Đột nhiên khí tức của Trần Mộng Dao đại biến, bên trong cơ thể bỗng nhiên sản sinh ra một loại khí tức dị thường mạnh mẽ, thất tinh đại huyệt rực sáng lên ánh kim quang, dù đang bị bao bên trong ánh sáng của lôi kiếp, ánh kim quang của thất tinh đại huyệt vẫn rất rõ ràng.

    “Đó là… dấu hiệu của tiên lực.” Tần Trọng trưởng lão kinh hô.

    Linh Hậu tam cảnh vẫn thuộc về phàm nhân, trong giao chiến, khu động pháp bảo thì dùng đến nguyên lực, nhưng khi đã thành tiên, cơ thể biến đổi vì dung nhập với pháp tắc thiên địa đại đạo, nguyên lực đã không còn phù hợp nữa, mà nguyên lực biến đổi thành tiên lực, bắt đầu sản sinh ra từ thất tinh đại huyệt.

    Không chỉ có Tần Trọng trưởng lão phát hiện ra, những vị cường giả khác cũng đã phát hiện ra điều này, Trần Mộng Dao đã tiến gần hơn một bước Linh Tiên cảnh.

    Từ thất tinh đại huyệt, tiên lực dần dần theo kinh mạch lan truyền ra khắp cơ thể với tốc độ nhanh chóng, rồi từ khắp kinh mạch trong cơ thể, kim quang tiên lực đồ vào tiên phù đang lơ lửng ở thần hải.

    Tiên phù trước đây Trần Mộng Dao ngưng kết chính là tiên phù cao bốn thước, từ bốn thước đã có thể xem là một thiên tài, trước thời điểm độ kiếp, tiên phù của nàng đã cao lên năm thước, bây giờ được tiên lực truyền vào thì tiên phù rộ lên ánh hào quang rực rỡ, trong giây lát cao lên thành sáu thước rưỡi, cũng chính là cực hạn của nàng.

    Chỉ thấy tiên phù từ vô sắc dần dần chuyển thành một màu bạch lam, từ không thành có, tiên lực bên trong tiên phù không ngừng luân chuyển.

    “Kém một chút nữa, hy vọng nha đầu này thành công.” Tần Trọng trưởng lão thanh âm trầm xuống nói.

    Tại lôi kiếp vẫn còn chưa chấm dứt, muốn đem cơ thể nàng xé nát thành tro bụi, đột nhiên lực lượng hủy diệt này đã bị tiên lực đem bức hết ra ngoài, phía tầng ngoài cùng sáng lên ánh sáng bạch lam yếu ớt, ban đầu rất mỏng manh, nhưng dần dần đem lực lượng của lôi kiếp tách ra, không để cho lôi kiếp tiếp tục tàn phá nữa.

    Khí lực của Trần Mộng Dao càng lúc càng thêm biến mạnh, trong bán kính mười thước, mảnh không gian tựa hồ lấy Trần Mộng Dao làm chủ. Lôi kiếp tiếng nổ bạo tạc dữ dội, giống như không cam tâm, nhưng cuối cùng khi tiên lực của Trần Mộng Dao đã hình thành bên trong tiên phù thì lôi kiếp triệt để tan biến.

    Một bước cuối cùng đã thành công.

    Từ hôm nay, Trần Mộng Dao chân chính thoát phàm nhập tiên, tại Loạn Tiên Hải lại xuất hiện thêm một nữ tiên giả Linh Tiên cảnh.

    Tiên kiếp chấm dứt, thiên nhãn chậm rãi thu hồi, mây đen dần dần tán đi, trả lại mảnh không gian như trước.

    “Thành công rồi!” Trông thấy Trần Mộng Dao vậy mà đã thành công độ tiên kiếp, Trần y sư không nhịn được hô lớn một tiếng, hai bên mí mắt rưng rưng, tâm thần mãnh liệt xúc động. “Tần trưởng lão, Dao nhi thành công rồi, đã đột phá Linh Tiên cảnh rồi!”

    Trần y sư quay sang ôm lấy Tần Trọng trưởng lão, giọng nói run run cảm động, mà Tần Trưởng lão đồng dạng cũng hết sức vui mừng, vui mừng là vì Trần Mộng Dao đã sống sót vượt qua tiên kiếp, đồng thời tấn thăng Linh Tiên cảnh cảnh giới.

    “Tốt, rất tốt.” Thiên ngôn vạn ngữ, rốt cuộc cũng chỉ nói ra được vài chữ, nhưng vài chữ này bên trong ẩn chứa biết bao nhiêu cảm xúc.

    Đám trưởng lão Ngân Nguyệt Hải đường đồng dạng hết sức hưng phấn, bởi vì bên trong Hải đường lại xuất hiện thêm một tiên giả Linh Tiên cảnh tiếp theo.

    “Tần trưởng lão, Trần y sư, chúc mừng Ngân Nguyệt Hải đường lại có thêm một cường giả Linh Tiên cảnh.”

    “Trần y sư sinh ra một con gái thật tốt, không những dung mạo tuyệt trần mà còn rất có bản lĩnh.”

    “Trần y sư, hy vọng sau này có cơ hội viến thăm, hy vọng Trần y sư không chê.”

    “Trần y sư…”

    Những người xung quanh mỉm cười nhao nhao hướng Trần y sư chúc mừng, Trần y sư cũng cao hứng ôm quyền đáp lại với chúng nhân.

    “Kia là… nàng ta đang muốn…”

    Không biết là vị cường giả nào hô lên, Chu Thiên Tử chuẩn bị rời đi thì cảm giác một luồng lực lượng mạnh mẽ xuất hiện, con ngươi chợt lóe, phương hướng xuất hiện luồng dao động đó chính là từ vị trí Trần Mộng Dao đứng đứng mà ra.

    Trần y sư, Tần Trọng trưởng lão và vô số cường giả khác đồng loạt nhìn về phía Trần Mộng Dao, trên gương mặt biểu lộ chấn kinh cùng khiếp sợ.

    Dao động mạnh mẽ này lan rộng ra đến chỗ hàng ngàn tên tiểu bối đệ tử đang đứng bên trong Kỳ Xà thành. Liễu Nguyệt Lan gương mặt lộ vẻ khiếp sợ, mặc dù nàng chưa có khả năng chạm đến một bước kia của Linh Tiên cảnh cảnh giới, thế nhưng tài liệu về Linh Tiên cảnh là không ít, thế nên nàng có thể nhận thức rõ được dấu hiệu kia là gì.

    “Vừa mới đột phá liền liền khai linh, có chút ý tứ.” Bạch Trường Cầm khẽ nói.

    Sau khi đột phá Linh Tiên cảnh, bên trong thần hải tiên phù sẽ phát sinh dị biến, dựa vào lĩnh ngộ trước đó của tiên giả mà tiên phù sẽ khai linh khác nhau.

    Giống như Xích Dương đạo nhân, hắn lĩnh ngộ chính là hỏa pháp tắc, tiên phù biến thành hỏa tiên phù, khai linh Xích Dương Điểu. Hay Dương Thiên Quân, linh của hắn là thần bí hắc long.

    Mỗi một tiên giả, lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc có thể giống nhau, nhưng linh của mỗi người mạnh yếu sẽ khác nhau.

    Thông thường thì một người sau khi đột phá Linh Tiên cảnh thì sẽ lập tức bế quan để quán triệt pháp tắc lĩnh ngộ, từ tiên phù khai linh, tùy thuộc vào mỗi người mà thời gian ngắn dài sẽ khác nhau, và tất nhiên khai linh càng nhanh thì càng có lợi, bởi thời điểm đó tiên giả trên người vẫn còn đang lưu lại lực lượng gọi là Linh Tiên Chi Lực.

    Có rất ít người có khả năng ngay sau khi đột phá Linh Tiên cảnh thì bắt đầu khai linh ngay sau đó, những nhân vật đó dĩ nhiên không ai không uy chấn một phương.

    Vạn ánh chú mục, thế nhưng Trần Mộng Dao lại không để ý đến, tâm thần chìm đắm trong lĩnh ngộ Linh Tiên Chi Lực, thân thể nàng ánh sáng dịu dàng không ngừng nở rộ, dần dần biến hóa thành một bông hoa tuyệt đẹp nở nộ giữa không trung.

    Mà bông hoa này, hình dạng giống hệt với bông hoa phía dưới mặt đất kia.

    “Mộc pháp tắc, Thương Tâm Kỳ Hoa.”

    Trần Mộng Dao khai linh, đó chính là Thương Tâm Kỳ Hoa.

    Không ngừng tỏa ra ánh sáng dịu dàng nhưng rực rỡ, trong khoảng nửa khắc sau, Thương Tâm Kỳ Hoa dần thu nhỏ lại vào bên trong tiên phù, ánh hào quang biến mất, không gian dần dần tĩnh lặng, thu về bộ dáng trước đó.

    Trần Mộng Dao đôi mắt đẹp mở ra, bên trong mỹ mâu bắn ra ánh linh quang, phản phất như đã lột xác thành một người khác vậy, đặc biệt nhất là khí chất của nàng, tựa như một băng sương tiên tỷ không nhiễm bụi trần, làm cho người ta chỉ muốn ngắm mãi dung nhan của nàng mà không cảm thấy chán chường.

    Chỉ thấy Trần Mộng Dao thân hình khẽ động, lăng không trên trời di chuyển về phía mấy người Chu Thiên Tử. Đến trước mặt bọn họ, Trần Mộng Dao lập tức thi lễ. “Phụ thân, Tần trưởng lão.”

    Trần y sư tâm trạng phi thường cao hứng, không nghĩ đến mình lại có một nha đầu lợi hại, không chỉ thành công đột phá Linh Tiên cảnh mà còn ngay lập tức khai linh, điều mà rất ít nhân vật trên Loạn Tiên Hải có thể làm được.

    “Dao nhi, nha đầu này, không bị thương chỗ nào chứ?” Không đợi Trần Mộng Dao, Trần y sư đã cấp tốc nhảy đến ôm lấy, miệng không ngừng hỏi thăm, kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu không, cơ hồ không quan tâm đến những người xung quanh.

    “Phụ thân, ta không sao hết, chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi. Bây giờ lại bị ngươi lay như vậy, không muốn bị thương cũng đành phải bị thương à.” Thấy Trần y sư lo lắng như vậy, trong lòng Trần Mộng Dao xuất hiện cảm giác ấm áp, tên phụ thân này mặc dù đối với nàng có chút hơi vô sỉ, thế nhưng thật tâm lại rất lo lắng cho nàng.

    “Ấy chết, vi phụ cao hứng nên quên mất, ha ha…” Trần y sư gãi đầu cười.

    Trần Mộng Dao lắc đầu, sau đó hướng về phía Tần Trọng trưởng lão mỉm cười thi lễ. Chỉ thấy Tần Trộng trưởng lão mỉm cười gật đầu, không cần mở miệng, có lẽ cũng biết được tâm ý của đối phương. Cuối cùng, Trần Mộng Dao hướng về phía Chu Thiên Tử đang lăng không trên trời.

    Khi độ tiên kiếp, nàng cảm giác có một sức mạnh đã bảo hộ nàng, nếu không có sức mạnh đó, chỉ sợ nàng đã phi hôi diệt yên, vạn kiếp bất phục bên trong tiên kiếp rồi. “Đa tạ tiền bối xuất thủ tương trợ, vãn bối trong lòng khắc sâu ân tình này.”

    “Đáp ứng phụ thân ngươi nên tiện tay mà làm, bất quá ngươi khiến cho bản tọa rất ngạc nhiên, không những vượt qua được mà liền sau đó khai linh, thời điểm so với ngươi, bản tọa cũng không làm được tốt hơn.” Đây cũng không phải Chu Thiên Tử cố ý nói như vậy, đích thực trước đây khi Chu Thiên Tử độ tiên kiếp, phải mất đến ba ngày thì mới khai linh, thế nhưng đã khiến cho cả Địa Ngục giáo không ngớt lời khen ngợi.

    “Tiền bối quá lời, vãn bối còn xa mới có so sánh được với ngài.” Trần Mộng Dao nở nụ cười ôn nhu, tuy được khen ngợi nhưng không hề đắc ý, kiêu ngạo.

    “Sau này Loạn Tiên Hải lại có thêm một vị thiên tài Linh Tiên cảnh nữa, Ngân Nguyệt Hải đường rất may mắn khi có một đệ tử như vậy.” Chu Thiên Tử cười nhạt một tiếng, cũng không nhìn ra được tâm tình. “Độ kiếp cũng đã độ kiếp, đột phá cũng liền đột phá, Tinh Vương Chiến, ngươi còn muốn tiếp tục hay không?”​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)