Tiên Hiệp Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - TGV: Gã Khờ Mộng Mơ (Chiến Thần Đà)

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
    Tác giả: Gã Khờ Mộng Mơ
    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
    Chương 295: Ta sẽ đến tìm nàng…


    Nguồn: Truyen.org

    “Khi đó ta trọng thương là thật, có thể ta sẽ xử lý được dù tiền bối không ra tay, thế nhưng sẽ không có khả năng khôi phục nhanh như hiện tại, thậm chí có khả năng bị hải tặc tập kích. Loạn Tiên Hải là nơi thường xuyên phát sinh chiến đấu, không có gì là không xảy ra cả.” Thể hiện ra thái độ chân thành, thế là Tần Trọng trưởng lão đành không thể từ chối nhã ý.

    “Ngươi kiên quyết như vậy, lão phu liền không muốn nói thêm. Lão phu chỉ có một cái yêu cầu, ngày sau nếu như có nhìn thấy đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường gặp nguy hiểm, hy vọng ngươi sẽ xuất thủ tương trợ.”

    “Ta sẽ tận lực, thế nhưng không phải lúc nào ta cũng có thể tương trợ.” Tinh Hồn gật đầu đồng ý.

    “Ba lần… nhiêu đó là đủ rồi.” Suy ngẫm một lúc, Tần Trọng trưởng lão liền nói tiếp.

    Ba lần tương trợ đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường, con số này không quá lớn, hiện tại cũng đang ở tại Loạn Tiên Hải tu hành, vậy nên hắn không do dự gật đầu, như vậy liền coi như nửa bước trả nhân tình cho Tần Trọng trưởng lão, chỉ còn lại một người nữa mà thôi.

    Vừa lúc đó, từ phía sàn đấu vang lên âm thanh tiếng chuông, đó chính là âm thanh báo hiệu cho trận quần chiến kết thúc, sàn đấu đã định được kết quả.

    Tinh Hồn, Tần Trọng trưởng lão và Trần y sư không hẹn mà cùng ngẩn đầu nhìn lên, chỉ thấy trên sàn đấu, một bóng dáng xinh đẹp mong manh nhưng không kém phần thê lương, cái bóng dáng đó chính là Trần Mộng Dao, rốt cuộc sau nửa canh giờ quyết chiến khốc liệt, nàng chính là người trụ vững cuối cùng.

    “Thật tốt, Trần Mộng Dao tiến vào hạng ba trăm.” Tần Trọng trưởng lão không nhịn được khen ngợi một tiếng.

    Ngân Nguyệt Hải đường là một trong bốn thế lực tồn tại mạnh mẽ tại Loạn Tiên Hải, thế nên khi đến đây, Tần Trọng trưởng lão nội tâm khá tự tin với đám đệ tử được lựa chọn tham dự Tinh Vương Chiến, thế nhưng không ngờ trên Tinh Vương Chiến xuất hiện rất nhiều gã thiên tài khác, chiến lực và kinh nghiệm chiến đấu rất cao. Số lượng đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường bị loại cho đén thời điểm hiện tại không hề ít, đến nay chỉ có mười người tiến vào hạng ba trăm mà thôi.

    Thêm một người là thêm một tia hy vọng để cho Ngân Nguyệt Hải đường thêm phát dương quang đại.

    Trần y sư trong mắt cũng lộ vẻ hài lòng, mặc dù hay bỡn cợt, thế nhưng đó chính là nữ nhi của hắn, nữ nhi mình tiến vào hạng ba trăm, trong lòng làm sao không vui.

    Trọng tài sau khi tuyên bố Trần Mộng Dao thắng cuộc, đạt tư cách tiến vào hạng ba trăm thì nàng liền rời khỏi sàn đấu.

    Nhìn bộ dạng của nàng lúc này có chút thê lương, sắc mặt thiếu huyết sắc, biểu lộ tinh thần mệt mỏi do tiêu hao quá độ, trên cơ thể y phục một vài chỗ bị rách ra, để lộ bên trong làn da trắng nuột hơi bị xây xát.

    “Chết tiệt, tên trời đánh nào không biết thương hoa tiếc ngọc, khiến cho Dao nhi bị tổn thương nhường này, lại đây, để vi phụ xem xét vết thương.” Trần y sư trong lòng vui mừng, thế nhưng nhiều hơn là lo lắng cho Trần Mộng Dao, miệng chửi xéo những kẻ trên sàn đấu khiến cho Trần Mộng Dao thụ thương.

    Mấy người khác xung quanh nghe thấy, ánh mắt nhìn Trần y sư giễu một cái. Muốn trên sàn đấu không thụ thương, trừ khi là siêu cấp yêu nghiệt quét ngang toàn bộ mới có khả năng, mà con gái ngươi không có đạt đến cấp bậc yêu nghiệt đó, mấy người khác cũng đâu phải ăn chay, tội gì không đi đánh con gái ngươi?

    Mà con gái yêu quý như hoa như ngọc nhà ngươi, trên sàn đấu xuất thủ so với người ta còn muốn nặng tay hơn, có hay không muốn cho người khác công bằng đây, lại còn ở đó chửi rủa người khác.

    “Phụ thân, ta không sao, nghỉ ngơi một hồi là khôi phục lại ngay.” Mà Trần Mộng Dao trong phút chốc cũng không thừa nhận được sự quan tâm này của Trần y sư, trong trí nhớ của nàng, tên phụ thân này không tìm cơ hội để chọc ghẹo, dìm nàng xuống thì nàng đã quỳ gối cảm ơn trời phật, bây giờ lại đi quan tâm nàng đến như vậy.

    “Vi phụ cũng chỉ lo lắng, nếu ngươi có vấn đề gì thì mẫu thân của ngươi liền cạo đầu vi phụ mất. Vi phụ cũng không muốn vì ngươi mà xuất gia sớm, vi phụ còn rất trẻ và đẹp trai à.” Trần y sư thở dài một tiếng, chậm rãi giải thích.

    Quả nhiên, gã phụ thân này cũng chỉ nghĩ về bản thân của mình trước mà thôi.

    Nghe xong Trần y sư giải thích, thiếu chút nữa Trần Mộng Dao đã thổ huyết ngay tại chỗ, nói chuyện với phụ thân, so với chiến đấu khốc liệt trên sàn đấu thì thê thảm hơn gấp mấy lần, mà đằng này nàng lại không thể nào phản ứng lại, đúng là chọc người ta tức chết đây mà.

    “Con gái ngươi chiến đấu thụ thương, ngươi còn đứng đó trêu ghẹo.” Tần Trọng trưởng lão thần sắc nghiêm lên, trừng mắt Trần y sư một cái.

    Chỉ thấy Trần y sư cười trừ ha ha rồi nói: “Thói quen, mỗi lần nhìn thấy Dao nhi là lại không kiềm được, ha ha…”

    Đối với Trần y sư, cả Tần Trọng trưởng lão và Trần Mộng Dao đều quen thuộc tính, vậy nên chỉ có thể lắc đầu thầm nghĩ sao lão thiên không để thiên lôi gõ cho lão phụ thân xấu tính này một búa.

    Bỗng nhiên lúc đó, từ đằng sau, bóng dáng Tinh Hồn in lên trong đôi mắt tuyệt đẹp của nàng. Hắn bước tới đứng cách nàng khoảng hai ba thước, gương mặt lãnh đạm vô cảm, đôi mắt vô thần, miệng mở ra nói: “Chúc mừng đã chiến thắng.”

    Một cơn gió bỗng nhiên thổi đến, lướt qua mái tóc màu xanh lam tựa như làn thu thủy, mang theo hương thêm nhẹ nhàng mà mê ly xộc vào mũi Tinh Hồn. Mặc dù sắc mặt tái nhợt, tinh thần mệt mỏi, nhưng nó không hề khiến cho Trần Mộng Dao bớt đi sự xinh đẹp của nàng, ngược lại càng thêm mong manh như sương sớm, chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng, vì nàng mà liều mình bảo vệ.

    Trần Mộng Dao gương mặt ngạc nhiên, có lẽ là không ngờ đến, Tinh Hồn lại đến đây quan sát trận chiến của mình.

    Đứng đối diện với Tinh Hồn, Trần Mộng Dao gương mặt nở một nụ cười mỉm, tuy đôi môi hồng chỉ hơi nhếch lên, thế nhưng phản phất như ánh mặt trời buổi sáng sớm, khiến cho người ta quyến luyến mãi không quên. “May mắn chiến thắng.”

    Trần Mộng Dạo khiêm tốn đáp.

    Trần y sư nhìn nàng thái độ với Tinh Hồn, trong lòng thở dài một tiếng, tại sao con gái lại không có thái độ này với mình chứ, cổ nhân nói không sai mà, con gái lớn không dùng được.

    “Ngươi là đi ngang qua đây?” Bất giác trong đầu thoáng qua suy nghĩ, nàng liền hỏi.

    “Không, ta đến đây quan sát từ đầu, cùng với hai vị tiền bối.”

    “Vậy à!” Nụ cười trên miệng nàng càng thêm đẹp hơn. Trong đầu nàng suy nghĩ, hắn chỉ là vô tình đi ngang qua, thấy nàng chiến thắng nên mới đến chúc mừng, có điều như vậy cũng khiến cho nàng trong lòng vui vẻ rồi, thế nhưng hắn lại quan sát từ đầu, không hiểu sao trong lòng cảm giác bấn loạn nổi lên, hai bên mang tai bất giác đỏ lên một tầng hồng hào.

    “Có lẽ nàng đã mệt, nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ đến tìm nàng.” Tinh Hồn lại nói, sau đó hắn hướng Tần Trọng trưởng lão và Trần y sư hành lễ, cuối cùng xoay người rời khỏi đây.

    Trần Mộng Dao nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, cảm giác kỳ lạ càng thêm khoáy động tâm trí, khiến cho nàng không cách nào yên tĩnh được.

    Tìm đến nàng? Hắn thực sự nói muốn tìm nàng sao? Càng nghĩ, Trần Mộng Dao gương mặt càng thêm đỏ ửng lên.

    Không biết từ khi nào, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng của hắn là trong lòng lại xuất hiện cảm giác kỳ lạ này. Chính nàng cũng không hiểu tại sao, một gã lạnh lùng ít nói, so với cục đá di động thì không có bao nhiêu khác biệt lại khiến cho nàng bị hấp dẫn đến như vậy, không lẽ là do từng trông thấy sự cô độc của hắn? Chính nàng cũng không hiểu rõ, nhưng đều không quan trọng, bởi vì chỉ cần được gặp hắn thì tất cả đều không quan trọng nữa.

    “Nữ nhi ngốc nghếch của ta, chỉ sợ bị tên đó hút hồn mất rồi.” Một bên quan sát, Trần y sư thở dài một tiếng, bên trong ngữ điệu có ai oán, nhiều hơn là một sự lo lắng.

    Tần Trọng trưởng lão không nói gì, bất quá suy nghĩ trong đầu, không hẹn mà cũng giống hệt như Trần y sư, vì Trần Mộng Dao mà lo lắng.

    “Haizz, có cơ hội, ta liền nói với nó vậy.” Lại một tiếng thở dài, Trần y sư nhìn bộ dạng như đang mừng thầm của nữ nhi mình, rồi lại nhìn bóng lưng của Tinh Hồn đang dần dần khuất bóng kia, bên trong không giấu giếm một tia tức giận, khẽ nói: “Hắn dám làm nữ nhi của ta buồn, liền không yên với ta đâu.”

    ********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

    Tinh Vương Chiến, trận đấu này kết thúc thì trận đấu khác được cho bắt đầu, theo tiến độ này, có lẽ qua hết ngày hôm sau thì sẽ tìm được ba trăm người mạnh nhất.

    Trận chiến của hai đệ tử còn lại của Huyết Luân hộ pháp, chính là Tào Tuyết Dương và Mộ Ngọc sớm đã kết thúc. Cả hai đều thực lực mạnh mẽ, được đích thân Huyết Luân hộ pháp chỉ điểm tu luyện, đối thủ của bọn họ không phải thiên tài cấp bậc yêu nghiệt, vậy nên không mất quá nhiều thời gian để giành chiến thắng.

    Mộ Ngọc có lẽ không ưa thích Lục Phong và Tinh Hồn, vậy nên trận chiến kết thúc thì hắn sớm quay trở lại phủ đệ để nghỉ ngơi, còn Tào Tuyết Dương thì quay trở lại địa điểm quan sát từ trước.

    Khi nàng trở về, trên tay nàng đang ôm một đầu sủng thú màu vàng, trông hình dạng có hơi giống với một con chó con với đôi mắt long lanh, sau lưng mọc ra một đôi cánh thịt nho nhỏ, cơ thể thì béo tròn núc ních mỡ, tổng thể đáng yêu vô cùng.

    Nữ nhân ưa thích những gì đẹp đẽ và đáng yêu, mà con chó con này đích thị là rất dễ thương, chí ít là đối với nữ tử.

    Bất quá, nếu như là nam nhân khác nhìn vào, chỉ sợ hận không thể cùng với con chó con này liều mạng một trận à.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
    Tác giả: Gã Khờ Mộng Mơ
    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
    Chương 296: Con chó con này có vấn đề…


    Nguồn: Truyen.org

    Con chó con này, đích thị chính là Tiểu Ứng Long, được đại mỹ nhân ôm bế vào người, với bản tính của nó như thế nào chịu ngồi yên một chỗ, đầu thì gối vào đôi bình phong từ lo vừa mềm mại, hai lỗ mũi nở to ra hết cỡ, chậm rãi tận hưởng hương thơm ngọt ngào quyến rũ từ thân thể Tào Tuyết Dương, hai bàn tay cũng không chịu để yên, lợi dụng lúc Tào Tuyết Dương sơ hở mà sờ soạt.

    Trong mắt của Tào Tuyết Dương, Tiểu Ứng Long vô cùng dễ thương, mỗi lần nàng nhìn nó là nó liền dùng đôi mắt long lanh nhìn lại nàng, đáng yêu hết nấc, nhưng nàng nào biết, đằng sau gương mặt ngây thơ như thiên thần là một con dâm long?

    “Chúc mừng nhị sư tỷ chiến thắng trở về, ủa mà… con chó con này ở đâu ra thế?” Trông thấy Tào Tuyết Dương, Lục Phong biểu cảm tươi cười, ôm quyền chúc mừng, đột nhiên nhìn thấy trên tay Tào Tuyết Dương đang ôm một con chó con béo tròn, không nhịn được liền hỏi.

    Tiểu Ứng Long nghe thấy, trong ánh mắt hiện lên một tia lửa giận, trong bụng thầm mắng: “Chó bà nội ngươi, bổn long anh minh thần tuấn, ngọc thụ lâm phong, chỗ nào giống mấy con tiểu cẩu hạ đẳng.” Bất quá, lúc này đang ở trong vòng tay, được Tào Tuyết Dương cưng nựng như trứng mỏng, vậy nên Tiểu Ứng Long trong bụng tạm thời chỉ ghi nhớ kỹ gương mặt của Lục Phong, đợi sau này có cơ hội liền hố tên nhóc con này một phá cho biết mặt.

    Nghe Lục Phong hỏi, Tào Tuyết Dương vừa nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Ứng Long, gương mặt kiều mị lộ ra sự ưa thích, mỉm cười phong tình nói: “Lúc từ sàn đấu đi xuống, ta vô tình nhìn thấy nó ở một góc tường, trông giống như bị lạc chủ, vì vậy mới bắt nó lại.”

    “Ra là vậy, mà sao đệ cứ thấy con chó này hơi là lạ…” Lục Phong gật đầu, ánh mắt lại nhìn kỹ Tiểu Ứng Long, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, cảm thấy có gì đó rất không đúng ở đây.

    “Ta cũng thấy vậy, chắc có lẽ là một loại dị thú thuộc về lang tộc biến dị nên mới bị trụi lông, sau này lớn lên có lẽ sẽ khác biệt.” Vừa nói, Tào Tuyết Dương hai bàn tay ngọc nhẹ nhàng ôm bụng Tiểu Ứng Long giơ lên phía trước, trong mắt nàng lúc này Tiểu Ứng Long như một báu vật sáng lấp lánh không gì sánh được, yêu thích cực kỳ, đôi môi nở nụ cười tuyệt đẹp, trong ánh mắt thoáng qua một tia chờ mong, thanh âm tiếp tục: “Bất quá, nếu như nó cứ mãi như thế này thì tốt quá.”

    Dứt lời, Tào Tuyết Dương liền đưa sát Tiểu Ứng Long áp vào mặt, rồi sau đó đặt đôi môi mềm hôn lên gương mặt béo tròn đầy mỡ của nó.

    Được mỹ nữ hôn lên mặt, Tiểu Ứng Long trong bụng tràn ngập sự đắc ý, bỗng nhiên nó liếc mắt nhìn Lục Phong đối diện, trên gương mặt bỗng nhiên nở nụ cười dâm tà khiêu khích, để lộ hàm răng sáng bóng, đồng thời bàn tay giơ lên, bàn tay nắm lại chỉ để lại ngón giữa hướng về phía Lục Phong, tựa như muốn nói: “Ngươi cảm thấy lạ thì mặc kệ mi, có ngon thì nhào vô kiếm ăn.”

    Lục Phong gương mặt tối sầm xuống, rốt cuộc nó cũng biết được cảm giác kỳ lạ này ở đâu rồi, nguyên lai thì ra là một con chó con cực kỳ dâm đãng, lại còn biết khiêu khích người ta nữa.

    “Nhị sư tỷ, con chó con này có vấn đề.” Lục Phong bất ngờ hô lên một tiếng, dĩ nhiên là Tào Tuyết Dương đang bị Tiểu Ứng Long dâm tà lợi dụng, vì vậy Lục Phong quyết không bỏ qua.

    “Có vấn đề? Tứ sư đệ, ta cảm thấy đệ mới có vấn đề đó.” Đôi chân mày như liễu nhướng lên.

    Trong lòng Lục Phong than vãn một tiếng, Tào Tuyết Dương cơ hồ đã bị Tiểu Ứng Long mê hoặc mất tiêu rồi, nhìn phản ứng như vậy là đủ biết.

    “Nhị sư tỷ, hay là cho ta mượn ôm nó một chút, chỉ một chút thôi, ta lập tức trả lại cho tỷ ngay.” Lục Phong cười trừ một tiếng, sau đó nói.

    “Thực sự sẽ không làm gì nó?” Tào Tuyết Dương hơi ôm chặt Tiểu Ứng Long vào trong người, lườm mắt nhìn Lục Phong, bên trong lộ ra sự nghi ngờ.

    Chỉ thấy Lục Phong ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, sư tỷ yên tâm, ta tuyệt đối không có ý đồ xấu.”

    Mặc dù vẫn hơi nghi ngờ, thế nhưng Tào Tuyết Dương vẫn đưa Tiểu Ứng Long cho Lục Phong mượn.

    Tiểu Ứng Long lúc đầu định phản ứng, thế nhưng trong đầu lóe lên một tia linh quang, thầm nghĩ đây không phải chính là một cơ hội rất tốt để cho Lục Phong một trận nhớ đời vì cái tội vô lễ với mình sao? Thế là Tiểu Ứng Long làm ra bộ dạng thành thành thật thật, mặc cho Tào Tuyết Dương đưa cho Lục Phong quan sát.

    Dĩ nhiên Tào Tuyết Dương sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Lục Phong thì lại cảm thấy có gì đó không bình thường đang diễn ra, nhưng không bình thường ở chỗ nào thì hắn không phát giác ra được.

    Nhận lấy Tiểu Ứng Long ôm tới gần quan sát, bỗng nhiên gương mặt của Lục Phong cơ mặt giật giật, trong mắt lộ ra một tia kinh biến, chỉ thấy Tiểu Ứng Long đang nhìn hắn bằng một ánh mắt hình viên đạn, lập lòe hắc quang, gương mặt tối sầm gian trá, miệng cười tà dị.

    Lục Phong trong bụng than không tốt, chỉ sợ sắp có biến xảy ra, chỉ hận lúc này không thể đem Tiểu Ứng Long ném vứt ra ngoài, chỉ đáng tiếc Tào Tuyết Dương đang nhìn hắn chằm chằm, chỉ sợ hắn chỉ cần có hành động xấu với Tiểu Ứng Long thôi là nàng liền đem hắn đánh thành đầu heo.

    Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của hắn, Tiểu Ứng Long sau khi rơi vào tay Lục Phong, đột nhiên nó rên lên một tiếng bi thương, âm thanh vô cùng thảm thiết, tựa như bị người ta mổ bụng thọc huyết vậy, mặc dù Lục Phong không hề làm gì nó cả.

    “Ẳng ẳng ẳng…” Nếu đã bị gọi là chó thì cứ bắt chước làm chó một phen, nhìn vậy thôi chứ độ mặt dày, lưu manh và đê tiện thì Lục Phong phải gọi Tiểu Ứng Long bằng cụ cố tổ.

    Lục Phong biến sắc, cơ thể ngây ra, tựa như biến thành tượng đá, miệng nở nụ cười khó coi, chỉ sợ tai họa rớt xuống đầu rồi.

    “Lục… Phong…” Âm thanh tràn ngập băng lãnh vang lên, đem danh tự của Lục Phong kéo dài, chỉ thấy trong không gian ngập tràn mùi vị thuốc súng, sát khí xung thiên, Lục Phong chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sóng lưng, phen này thảm rồi.

    “Đợi, đợi dã, đệ không có làm gì nó hết, là nó cố ý…” Không cam tâm, trong bụng thầm nguyền rủa đồ con chó vừa dâm vừa đê tiện, sao trên đời lại có một con chó xấu tính đến như vậy cơ chứ, miệng đồng thời giải thích, nhìn thái độ của Tào Tuyết Dương, phen này không đánh hắn thành đầu heo mới là chuyện lạ.

    Lợi dụng một giây Lục Phong sơ sẩy, Tiểu Ứng Long với bản lĩnh của nó liền thoát khỏi tay Lục Phong, cố tình tự ngã xuống đất một tiếng thật kêu, kế tiếp không ngừng lăn qua lăn lại, miệng rên ẳng ẳng, nhìn Lục Phong bằng đôi mắt ngây thơ như đang hỏi vì sao lại đối xử tàn nhẫn với nó, rồi lại nhìn sang Tào Tuyết Dương một cách tràn ngập bi ai.

    Bất quá, bi ai lúc này không ai khác ngoài Lục Phong. Diễn xuất của Tiểu Ứng Long thật sự quá mức xuất sắc, giống như đã được chui rèn một cách thuần thục, không sơ hở vào đâu được. Lục Phong lúc này miệng muốn thổ huyết, sao có thể đê tiện đến mức đó, này chính là muốn hố người khác à, giết người không cần đao kiếm.

    Đang tức giận, trông thấy cảnh tượng này, Tào Tuyết Dương tức giận như nhân đôi lên, hai bàn tay chụm lại trước mặt, âm thanh bẻ ngón tay vang lên, lọt vào tai Lục Phong chẳng khác gì âm thanh tiếng gọi tử thần.

    “Nhị sư tỷ, không phải, thực sự không phải như những gì sư tỷ nghĩ, ta bị oan…” Lục Phong hoảng sợ, gương mặt tái nhợt, vội xua tay giải thích, nó chỉ hận tại sao lại đi chọc một con chó con ranh ma kia để tự rước xuôi xẻo vào người.

    Hắn muốn giải thích, nhưng Tiểu Ứng Long chỉ đơn giản là rên rỉ nhè nhẹ một tiếng, thế là bao nhiêu công sức giải thích của Lục Phong liền đổ sông đổ bể cả.

    Quá uất hận, Lục Phong triệt để không biết nói gì.

    “Đê tiện.” Trong đầu Lục Phong hiện lên hai chữ.

    Còn Tiểu Ứng Long, nó lúc này trong bụng tràn ngập vui sướng, chỉ hận không thể cười phá lên một trận cho thống khoái, này thì đi chọc vào ông, ông cho mi nếm mùi lợi hại.

    Không cần phải tự mình động tay, ngồi một bên uống trà ăn bánh xem kịch vẫn là nhân sinh thống khoái hơn, cảm giác đi hố người khác mà người khác không làm gì được mình quả thiệt sướng rên người.

    Ở bên ngoài hành lang, bóng dáng Tinh Hồn xuất hiện, bỗng nhiên phía trước vang vọng ra âm thanh đánh nhau, lại có tiếng hét thảm, cầu xin tha thứ. Tinh Hồn chân mày nhướng lên, âm thanh này, không phải là của Lục Phong sao? Tên gia hỏa trong ấn tượng của hắn khá bản lĩnh, thế nhưng lại có người để hắn chịu thiệt thòi?

    Nghĩ vậy, cước bộ Tinh Hồn gia tăng đi đến trước lối ra vào, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng bi thảm khó coi, chỉ thấy Lục Phong đầu tóc tán loạn, gương mặt sưng húp, nhìn rất tàn tạ, mà hung thủ lại chính là Tào Tuyết Dương.

    “Tinh Hồn, cứu mạng.” Trông thấy Tinh Hồn, Lục Phong như nhặt được một cọng cỏ cứu mạng, bộ dạng thảm hại giơ tay cầu cứu.

    Thế nhưng đã bị Tào Tuyết Dương chặn ngang, Tào Tuyết Dương nụ cười tuyệt đẹp nở rộ, cười híp mắt lại nhìn Tinh Hồn, phát phất ánh sáng bao phủ thấy gương mặt kiều diễm của nàng, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu hỏi.

    “Tiểu sư đệ, có việc gì không?”

    Tinh Hồn đứng ngây ra, nhìn Lục Phong như vậy, không cần nghĩ cũng biết tên gia hỏa này đi chọc giận Tào Tuyết Dương rồi, vì vậy mới bị đánh thành bộ dạng cha mẹ nhận không ra.

    Tinh Hồn cũng không muốn bị Lục Phong kéo vào vũng bùn đen, gương mặt thản nhiên đáp: “Nhị sư tỷ, chiến thắng trở về càng thêm lộng lẫy kiều diễm mấy phần. Sư tỷ cứ việc làm chuyện của mình, ta không nhìn thấy gì hết.”

    Lục Phong triệt để chết lặng, trên lưng như bị ghim vào mấy mũi kiếm. “Không nghĩa khí.”

    Còn Tào Tuyết Dương, nàng tươi cười gật đầu, biểu cảm tựa như rất hài lòng. “Tiểu sư đệ cứ ngồi chơi quan sát, sư tỷ bận chút việc.”

    “Sư tỷ cứ tự nhiên, không cần để ý đến ta.”

    Nói rồi, Tinh Hồn định xoay người rời đi thì bỗng nhiên nhìn thấy một cái dáng dấp tròn tròn quen thuộc, chính là Tiểu Ứng Long. Hắn ngày hôm nay thả ra nó, để cho nó tự do sinh hoạt tại Kỳ Xà thành, nhưng như thế nào lại xuất hiện ở đây.

    Bỗng nhiên trong đầu sáng lên một đạo linh quang, hắn nhìn Tào Tuyết Dương, rồi lại nhìn Lục Phong, cuối cùng nhìn Tiểu Ứng Long đang vẫy tay với hắn nở nụ cười đắc ý thì liền biết được nguyên nhân Lục Phong trở nên thê thảm như vậy, nhất định là bị con rồng mập đê tiện này hố một trận đây mà.

    Bị Tinh Hồn nhìn bằng ánh mắt đó, Tiểu Ứng Long chột dạ, quay mặt nhìn đi chỗ khác, miệng chu lên huýt sáo, biểu cảm cứ như mọi chuyện không liên quan gì đến bổn long cả.

    Lắc đầu, Tinh Hồn bước tới, thò tay ôm lấy Tiểu Ứng Long rồi đặt lên vai mình. Đối với Lục Phong, Tiểu Ứng Long không chút úy kỵ lừa hắn một trận, nhưng với Tinh Hồn, Tiểu Ứng Long lại không dám làm chuyện xấu, bởi nó biết sát tinh này rất lãnh huyết, cho nó mười lá gan cũng không dám hố tên sát tinh này.

    Trông thấy Tiểu Ứng Long thái độ thành thành thật thật ngồi trên vai Tinh Hồn, thoạt trông như đã quen thuộc chuyện này, Tào Tuyết Dương mắt lộ vẻ ngạc nhiên, chợt hỏi: “Tiểu sư đệ, con chó con này là sủng vật của sư đệ?’

    Chó con? Tinh Hồn nội tâm ngẩn ra, con rồng mập này rất ngạo mạn, bình thường cả hắn cũng không thể gọi nó như thế à. Bất giác nhớ ra, con rồng mập này bản tính dâm tà, lại rất dại gái, thế nên mới để yên như không nghe thấy.

    Nghe thấy nàng hỏi, Tinh Hồn nhìn qua Tiểu Ứng Long, sau đó gật đầu: “Có thể coi là vậy.”

    Có thể? Tào Tuyết Dương nghi hoặc, cũng không buồn bận tâm đến Lục Phong nữa, thành ra cho hắn một cơ hội bò đi chỗ khác tránh né.

    “Ta thấy nó bị lạc, thế nên liền có ý định đem nó về nuôi. Mà tên của nó là gì thế?”

    “Tên của nó…” Tinh Hồn ngập ngừng, từ trước đến giờ hắn cũng không biết tên của Tiểu Ứng Long là gì, miệng gọi rồng mập đã quen, thế nên nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

    Tiểu Ứng Long nhìn Tinh Hồn khinh bỉ, ý như muốn nói, chủ nhân gì như hạch.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
    Tác giả: Gã Khờ Mộng Mơ
    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
    Chương 297: Tuyệt sắc nam nhân


    Nguồn: Truyen.org

    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

    Chương 297: Tuyệt sắc nam nhân

    “Nó gọi là Tiểu Long.” Nhất thời không nghĩ ra được gì, Tinh Hồn bèn đặt đại cho Tiểu Ứng Long một cái tên.

    “Tiểu Long?” Tào Tuyết Dương nội tâm nghi hoặc, nhưng cũng không đặt tâm suy nghĩ quá nhiều, nhìn Tiểu Ứng Long bằng đôi mắt yêu thích.

    “Tiểu sư đệ, hay là tặng nó cho ta được không?” Nữ nhân yêu thích những thứ gì đáng yêu và đẹp đẽ, mà Tiểu Long, mặc dù tính cách nó dâm tà và đê tiện, nhưng không thể phủ nhận một chuyện, đó chính là đích thực nó cực kỳ đáng yêu. Thân thể nhỏ nhắn béo tròn, gương mặt núc ních, đôi mắt to tròn long lanh, chỉ cần nó gãi đầu một cái thôi cũng đủ khiến cho bất kỳ thiếu nữ nào cũng đều rụng nụ.

    Đây không phải là lần đầu tiên có người muốn hỏi xin Tiểu Long, trước đây, nữ đệ tử Tuyên Vũ môn, tên gọi là Yên Nhiên cũng từng hỏi mua Tiểu Long từ hắn, dĩ nhiên là đó hắn đã thẳng thừng từ chối.

    Lần này cũng không ngoại lệ, cho dù Tào Tuyết Dương đối xử tốt với hắn, hắn cũng không thể giao tặng Tiểu Long cho nàng được.

    “Nhị sư tỷ thứ lỗi, Tiểu Long không thể đem tặng được.”

    Nghe câu trả lời từ hắn, Tào Tuyết Dương trên gương mặt xuất hiện sự hụt hẫn thấy rõ, biểu cảm xụi lơ mất hết sức sống. Nếu như người khác trông thấy, chỉ sợ sẽ liều mạng với Tinh Hồn một trận, như thế nào lại cự tuyệt một nữ nhân tuyệt trần kiều diễm như thế này chứ?

    Nhưng Tinh Hồn, với tính cách của hắn, hắn sẽ không quan tâm đến Tào Tuyết Dương nghĩ gì ở trong lòng, càng không quan tâm người khác nghĩ về hắn như thế nào, bởi hết thảy đều không quan trọng.

    Chỉ là, bây giờ hắn đang mang danh nghĩa đệ tử Địa Ngục môn, hắn và Tào Tuyết Dương lại cùng một chi đệ tử, nếu như cứ như vậy cự tuyệt, chỉ sợ quan hệ sẽ phai nhạt, đối với hắn không có một chút lợi ích nào, vì vậy, hắn lại tiếp tục.

    “Bất quá, nhị sư tỷ có thể kiếm Tiểu Long để chơi đùa bất kỳ lúc nào cũng được.”

    “Tiểu sư đệ, ngươi nói thật sao?” Vốn rất hụt hẫn, thế nhưng câu sau của Tinh Hồn khiến cho Tào Tuyết Dương tinh thần khôi phục tám chín phần.

    Chỉ thấy nàng áp sát vào người hắn, gương mặt của nàng mặc dù ẩn đằng sau tấm vải lụa, thế nhưng bất luận nhìn cách nào cũng nhận ra được, gương mặt đằng sau tấm vải tuyệt đối là một trân phẩm, kiều diễm không chút tỳ vết.

    Mái tóc mang theo hương thơm dịu dàng ngọt ngào xộc vào mũi hắn, cùng với đôi mắt long lanh như sương sớm bị ánh thái dương chiếu xuyên qua, quả thật sát thương đối với người khác giới rất lớn, bất quá với một tên đầu gỗ thờ ơ với mị lực như Tinh Hồn, có đẹp hơn nữa, mị lực hơn nữa cũng không có tác dụng.

    Có điều hắn không thưởng thức, nhưng Tiểu Long ngồi trên vai hắn thì gác, chỉ thấy gương mặt tròn như cái bánh bao của nó trơ ra, đôi mắt như bị hút hồn, hai bên mép miệng nước miếng chảy xuống, nhìn Tào Tuyết Dương một cách thèm thuồng.

    Tinh Hồn gật đầu, Tào Tuyết Dương hô lên một tiếng sung sướng, sau đó không đợi Tinh Hồn phản ứng như thế nào, nàng liền nhanh tay chụp lấy Tiểu Ứng Long: “Tiểu sư đệ, ta mượn Tiểu Long đi chơi một lát. Yên tâm, ta sẽ trả lại Tiểu Long nguyên vẹn cho ngươi.”

    Nói xong, Tào Tuyết Dương liền mang Tiểu Long đi mất, để lại đó Tinh Hồn và Lục Phong đang co ro cúm rúm nấp ở góc tường, trên gương mặt vẫn thôi chưa hết vẻ uất hận.

    “Tinh Hồn, con chó con đó của huynh thật quá đáng, hại ta thê thảm, suýt chút nữa là bị nhị sư tỷ đánh cho tổ tiên nhận không ra.” Lục Phong nhìn Tinh Hồn mếu máo.

    “Ai bảo ngươi đi chọc giận nó, sau này nhìn thấy nó, tốt nhất tránh xa một chút, nó thù dai lắm.”

    “Hừ, lần này nó được nhị sư tỷ bảo vệ, lần sau tuyệt đối ta sẽ trả lại nó mối thù này, huynh không được cản ta đó.” Mặc dù bị Tiểu Long hố cho một trận, suýt chút nữa là bị đánh thành đầu heo, thế nhưng Lục Phong vẫn rất hổ báo, không biết sợ là gì.

    Tinh Hồn nhìn hắn lắc đầu, thái độ lãnh đạm: “Ta không có ý kiến, muốn trả thù thì tùy ngươi.”

    Lục Phong triệt để lặng thinh, đó là sủng thú của ngươi đó, thái độ lạnh nhạt như vậy là ý gì đây? Không hiểu sao trong lòng cứ cảm thấy có gì đó sai sai, cơ mà rốt cuộc hắn vẫn hạ quyết tâm, nhất định phải trả thù Tiểu Long cho bằng được.

    ********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

    Đêm đến, Tinh Vương Chiến hạ tràng để cho khán giả cơ thời gian nghỉ ngơi, đàm luận về mấy trận chiến vừa mới diễn ra. Thể thức quần chiến này, đoán chừng đến khoảng chiều mai là liền chấm dứt.

    Ba trăm hạng đầu rốt cuộc đã sắp sửa lộ diện hoàn toàn, tuy rằng không thể biểu trưng hết toàn bộ thiên kiêu chi tử mạnh mẽ nhất, nhưng quá nửa đều thuộc về những người thực lực cực mạnh.

    Ánh đèn trên Kỳ Xà thành vẫn chưa tắt, từ ngoài đường cho đến bên trong các quán rượu khắp nơi đều có đông người tụ tập ngồi vào luận bàn với nhau, gần như là không có mọt chỗ trống nào cả.

    Trên con đường lớn, một bóng người lặng lẽ hiện ra, ẩn mình trong sự xa hoa lộng lẫy của Kỳ Xà thành, hắn cứ như vậy lặng lẽ bước đi, tựa hồ bản thân tách biệt với hoàn cảnh xung quanh, mà những người xung quanh cũng không hề phát hiện ra hắn.

    Bóng người đó chính là Tinh Hồn.

    Nơi hắn muốn đến, chính là khách điếm nơi những đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường đang nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Hắn đến đó, bởi vì hôm nay hắn có hẹn.

    Đứng trước khách điếm, người đi hai bên đường, ngẫu nhiên có một vài người nhận ra hắn, dù sao cái danh đệ tử Huyết Luân hộ pháp cũng rất bắt mắt.

    Còn cách cửa vào khách điếm chừng mấy bước chân thì bên trong có một bóng người bước ra, chính là Trần Mộng Dao. Đêm nay, nàng diện một bộ váy màu xanh lam, ánh đèn xung quanh dù rất lộng lẫy, thế nhưng khi Trần Mộng Dao xuất hiện thì tất cả bỗn chốc biến thành vật làm nền, để cho vẻ đẹp mong manh không nhiễm bụi trần kia được tô điểm.

    Nàng không cần phải trang điểm đậm, chỉ đơn giản kẻ mắt và tô son lên môi, mái tóc xanh lam đính vài chiếc trâm, hết thảy đơn giản như vậy, nhưng vẫn là quá đủ để khiến cho người ta nhớ mãi hình bóng nàng ở trong lòng, tựa hồ khắc cốt minh tâm.

    Tinh Hồn nhìn thấy nàng, hắn đứng lặng người một giây, tựa hồ như đang thưởng thức vẻ đẹp mong manh kia. Vài giây sau, Trần Mộng Dao trong dòng người cũng đã phát hiện ra Tinh Hồn đang đứng ở đối diện, và hắn đang nhìn mình chằm chằm.

    Gương mặt của Trần Mộng Dao hơi hồng lên một tầng, miệng nở nụ cười, tựa hồ ngại ngùng, sau đó nói: “Ngươi đã đến.”

    Tinh Hồn gật đầu, đáp: “Phải, ta đã đến.”

    “Có thể đi dạo một lúc với ta không?

    “Có thể.”

    Không biết Tinh Hồn đang suy nghĩ điều gì ở trong lòng, nhưng thời điểm hắn mở miệng đồng ý, Trần Mộng Dao trong bụng dao động cảm xúc lạ kỳ, miệng khẽ ân một tiếng, rồi cả hai hòa vào dòng người tấp nập.

    Phía trên tầng cao, Trần y sư ánh mắt âm trầm nhìn xuống, bên trong không giấu một tia lo lắng. Đứng bên cạnh, Tần Trọng trưởng lão bước đến hỏi. “Ngươi chưa nó gì với Dao nhi?”

    Với lịch luyện của Tần Trọng trưởng lão, làm sao không nhìn ra được Trần Mộng Dao đối với Tinh Hồn phát sinh tình cảm, lão nhận ra thì dĩ nhiên người làm cha như Trần y sư càng thêm minh bạch, bất quá Tinh Hồn đối với Trần Mộng Dao rất lạnh nhạt, mục đích hắn gặp nàng cũng chỉ để đáp lại nhân tình trước đây mà thôi.

    Chỉ thấy Trần y sư thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu: “Ta định nói, nhưng ngẫm lại có nhiều chuyện có lẽ tự bản thân nó đối diện thì hơn. Mà cũng không rõ Dao nhi thế nào lại bị tiểu tử đó hấp dẫn.”

    “Ánh mắt và cảm nhận của nữ tử, dù ngươi là phụ thân của Dao nhi cũng không thể hiểu được. Chỉ hy vọng, đây chỉ là một hồi thoáng qua.”

    Trên đường lớn hoa lệ, mặc dù đến đây được một thời gian, cũng đã vài lần dạo chơi trên con phố lớn, thế nhưng cảm giác khi đi chung với Tinh Hồn lại rất khác biệt, cảm giác nao nao khuấy động toàn thân, khiến cho Trần Mộng Dao nụ cười trên môi chưa bao giờ bị tắt đi.

    Nhìn con đường lớn này, trong lòng hắn bất chợt nhớ về một vài hồi ức, chỉ là, hồi ức đó là một hồi thương tâm.

    Đột nhiên, bên tai vang vọng một thứ âm thanh du dương, chính là âm thanh của tiếng đàn. Xung quanh âm thanh tiếng cười nói rất nhộn nhịp, cơ hồ muốn lấn áp đi tiếng đàn kia, thế nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, tiếng đàn không hề bị khỏa lấp bởi những thứ tạp âm tầm thường kia.

    “Đi qua bên kia xem thử.” Tinh Hồn chợt nói, cũng không đợi Trần Mộng Dao, hắn cước bộ hướng về phía nơi âm thanh xuất hiện, mặc dù không hiểu lắm, thế nhưng Trần Mộng Dao rốt cuộc là vẫn đi theo sau lưng Tinh Hồn.

    Nơi cả hai đến là một hồ nước nhỏ, xung quanh ánh đèn lồng nhẹ nhàng tán ra, khiến cho không gian trở nên rất lung linh và huyền ảo.

    Trên mặt nước những gợn sóng nhỏ khẽ lăn tăn trôi dạt ra xung quanh, mặt nước phản chiếu lại ánh sáng từ những ngọn đèn lồng treo trên trần nhà chạy dọc xung quanh.

    Tại hồ nước này, ngoại trừ hai người bọn họ ra thì có khá đông người cũng đang đứng, dĩ nhiên là để thưởng thức khúc nhạc du dương vang lên trong đêm.

    Không một người nào lên tiếng cả, Tinh Hồn và Trần Mộng Dao xuất hiện mà những người khác không hề phát giác, dĩ nhiên là tâm thần đều đặt vào trong tiếng đàn du dương phản phất một tia đượm buồn.

    Cả hai đi chen vào một góc, Tinh Hồn phóng tầm mắt nhìn về phía chủ nhân của tiếng đàn, ở hướng đó, một đạo thân ảnh bạch y xuất hiện, phía trước người hắn là một cây cổ cầm, những ngón tay thon dài tinh tế như bạch ngọc liên tục lướt trên những dây đàn, những sợi tóc đen được chải chuốc tinh tế khẽ lay động trong gió nhẹ, bạch y rung chuyển khe khẽ theo từng hành động của y.

    Trần Mộng Dao tất nhiên cũng nhìn thấy thanh niên bạch y kia, in lên trong đôi mắt chim câu của nàng, chỉ thấy người thanh niên bạch y đó ngũ quan cực kỳ tinh xảo, cặp chân mày tinh tế như lá liễu, hàng lông mi cong vuốt mỹ lệ, mỗi một cọng đều nhìn thấy rõ ràng, tuy hắn đôi mắt đã nhắm lại vì nhập tâm, thế nhưng có thể khẳng định được rằng, đôi mắt của hắn nhất định rất đẹp. Cặp môi cũng không dày rộng giống như bao nam nhân khác, trái lại thập phần nhẵn nhụi hồng nhuận, một cặp môi mỏng đến cả nữ tử cũng phải ghen tỵ. Da thịt vốn đã trắng noãn, cộng thêm áo bào như tuyết trên người trợ lực, phản phất y giống như một khối bạch ngọc trên chốn cửu thiên, không chút tỳ vết, cũng không vấy bẩn bởi bụi bặm trần thế. Trên đầu mái tóc dài phiêu linh thả tự do, mỗi một sợi tóc đều như được chăm sóc một cách cẩn thận, so với nữ tử còn muốn mềm mại tuyệt đẹp hơn gấp bội. Nếu không phải trước mặt của hắn phẳng lỳ, chỉ sợ đã bị người ta nhầm lẫn thành một tuyệt thế mỹ nữ, thế nhưng dù vậy, vẻ đẹp thanh sương của hắn vẫn khiến cho chúng nhân, dù là nam hay nữ đều hít thở không đều, đầu óc trống rỗng, mọi tạp niệm đều biến mất, chỉ còn in lại trong đầu là một bóng ảnh bạch y mà thôi.

    Nam tử như vậy, mị lực sát thương so với nữ tử còn muốn khủng khiếp hơn.

    Trần Mộng Dao nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh tế kia, trong lòng không nhịn được thầm khen một tiếng hoàn mỹ, đây đích thực là một nam tử tuyệt sắc hoàn mỹ, ngay cả nàng khi đứng bên cạnh hắn chỉ sợ cũng bị vẻ đẹp của hắn lấn áp hoàn toàn, ngay cả trở thành vật làm nền cũng không có khả năng.

    Trên đời sao lại có một mỹ nam tử tuyệt trần như vậy?

    Hắn đã rất hấp dẫn, mà cầm nghệ của hắn so với dung nhan không hề thua kém, tiếng đàn như dung hòa không gian xung quanh lại với nhau, đưa chúng nhân lạc vào trong mộng cảnh, lại ẩn ẩn bên trong thoáng qua một hồi bi thương, khiến cho trong lòng người ta dâng trào một cảm giác xót xa bi ai.

    Chúng nhân đều lặng im để nghe trọn khúc nhạc này, cho đến một lúc, tiếng đàn dần nguôi xuống, cuối cùng chấm dứt.

    Khúc nhạc kết thúc, chúng nhân từ trong mộng cảnh bừng tỉnh, ai nấy trên gương mặt vẫn chưa hết bồi hồi, một số người, đặc biệt là nữ nhân trên mắt ẩm ướt, tựa hồ bị tiếng đàn làm cho xúc động mà không cầm được nước mắt.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
    Tác giả: Gã Khờ Mộng Mơ
    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
    Chương 298: Bạch Trường Cầm


    Nguồn: Truyen.org

    Thời điểm tiếng đàn hoàn toàn ngưng xuống, những người xung quanh bừng tỉnh thì lập tức có âm thanh tiếng vỗ tay vang lên, chỉ trong một nhịp thở ngắn ngủi, âm thanh tiếng vỗ tay liền lan rộng ra, tất cả mọi người đều vì khúc nhạc này không nhịn được vỗ tay khen gọi, ngay cả Tinh Hồn cũng không ngoại lệ, hắn có thể miễn cưỡng xem như là một tên cầm sư, vì vậy đối với nhiều người ở đây càng thêm minh bạch khúc nhạc này hay đến cỡ nào.

    “Không hổ là Bạch Trường Cầm, bất luận thiên tư, dung nhan hay cầm nghệ, tất cả đều hoàn mỹ vô khuyết.”

    Có người nhìn bạch y nam tử, ngợi khen một tiếng.

    “Bạch Trường Cầm?” Tinh Hồn trong đầu lập tức nhận ra danh tự này. Bạch Trường Cầm, Quỷ tông đệ tử, một trong số những thiên kiêu chi tử cấp bậc yêu nghiệt thuộc về Quỷ tông thế hệ này.

    Thiên phú của Bạch Trường Cầm cực cao, nghe nói thời điểm hắn sinh ra thì bầu trời xuất hiện dị tượng, thiên không một khúc nhạc hàng lâm, có thiên phượng cửu thiên giáng lâm ngâm nga bay lượn trên bầu trời, mãi đến bảy ngày bảy đêm thì dị tượng mới biến mất.

    Thời điểm Bạch Trường Cầm được Quỷ tông sử dụng thiên phú bi để đo lường thiên phú, kết quả thiên phú bi trực tiếp vỡ nát, không thể đo được thiên phú của hắn nằm ở đâu.

    Có thể nói, nếu như tại lục địa có Dương Thiên Quân thì Loạn Tiên Hải cũng có một Bạch Trường Cầm, chỉ là nếu thực sự mà nói, so với Dương Thiên Quân thì Bạch Trường Cầm vẫn hơi thua kém.

    Dương Thiên Quân chưa đến ngàn năm liền đã độ kiếp Linh Tiên, chính thức bước vào Linh Tiên cảnh cảnh giới, thân hóa chân tiên, mà Bạch Trường Cầm, đến bây giờ chỉ mới bán bộ Linh Tiên mà thôi, còn cách Linh Tiên một bước nữa.

    Tuy nhiên, việc Bạch Trường Cầm bước vào Linh Tiên cảnh cơ hồ chỉ là vấn đề thời gian nữa mà thôi.

    “Ta trông trên bản xếp hạng của Vượn Tài bảo điếm về những người có khả năng trở thành Tinh Vương Chiến quán quân nhất, không ngờ Bạch Trường Cầm chính là người xếp hạng đầu tiên.”

    “Mạnh nhất dưới Linh Tiên cảnh, chỉ sợ Tinh Vương Chiến này, thiên kiêu chi tử khắp nơi đều vì Bạch Trường Cầm mà trở thành vật làm nền.”

    “Ngày mai Bạch Trường Cầm sẽ xuất hiện trên sàn đấu thể hiện thực lực, thật làm cho người ta mong đợi.”

    “Chậc chậc, dung nhan yêu nghiệt như vậy lại ở trên thân một gã nam tử, thật đáng tiếc.”

    “………”

    Khắp nơi mọi người vỗ tay, không ngừng khen ngợi Bạch Trường Cầm.

    Mà lúc này, Bạch Trường Cầm đôi mắt mở ra, đó là một đôi tử mâu to tròn lấp lánh và mỹ lệ, khiến cho người ta trông thấy như bị lạc vào bên trong vậy, gần như tất cả mọi người, dù là nam hay nữ trong lồng ngực trái tim đập nhanh, gương mặt bất giác hơi đỏ lên, trong lòng không nhịn được thầm than hai tiếng yêu nghiệt.

    Chỉ thấy Bạch Trường Cầm đôi mỹ mâu quét nhìn quanh, đối với chúng nhân xuất hiện tại đây, cơ hồ không có bao nhiêu ngạc nhiên cả, bất quá khi lướt qua chỗ Tinh Hồn và Trần Mộng Dao thì hơi dừng lại vài giây.

    Như phát hiện Bạch Trường Cầm hơi đặt chú ý về phía mình, Trần Mộng Dao bất giác gương mặt đỏ ửng lên, so với thời điểm nói chuyện với Tinh Hồn còn muốn dữ dội hơn, cũng không phải do xuất phát từ tình cảm, mà là theo bản năng, do Bạch Trường Cầm dung nhan yêu nghiệt một cách quá đáng.

    Lúc này, từ trong đám người đứng xung quanh, một nữ nhân diễm lệ xuất hiện, âm thanh tiếng vỗ tay từng đôi bàn tay ngọc ngà vang lên, đôi mắt đẹp nhìn Bạch Trường Cầm, từ cái miệng nhỏ âm thanh dễ nghe vang lên: “Một thời gian không gặp, cầm nghệ của ngươi lại thêm bước tiến dài.”

    Vạn ánh chú mục hướng về phía nữ tử đó, có người mau chóng nhận ra thân phận của nàng, liền hô lên: “Là Liễu Nguyệt Lan, đệ tử Huyết Kiếm môn.”

    Liễu Nguyệt Lan danh tiếng trên Loạn Tiên Hải không hề thấp, là một trong số những nữ đệ tử thiên tư cấp bậc yêu nghiệt, thường được đem đi so sánh với Tào Tuyết Dương, là hai trong số thập đại mỹ nhân Loạn Tiên Hải thế hệ hiện tại, không chỉ có dung nhan tuyệt sắc, mà thực lực còn rất mạnh. Ngày hôm nay, trên sàn đấu, Liễu Nguyệt Yên ngắn ngủi mười nhịp thở quét ngang chín người còn lại, dễ dàng đạt tư cách tiến vào hạng ba trăm người mạnh nhất, không những vậy, xuất thủ cơ hồ khá độc địa.

    Bạch Trường Cầm thu lại cổ cầm, đứng thẳng người dậy, mái tóc mềm mại tinh tế cùng bạch y khẽ rung động theo hành động của hắn, chỉ thấy đôi tử mâu hướng về phía Liễu Nguyệt Lan, miệng nở nụ cười ôn nhu: “Liễu tiên tử, đã lâu không gặp, so với trước đây càng thêm tuyệt sắc.”

    Giọng nói của Bạch Trường Cầm so với Liễu Nguyệt Yên cơ hồ còn muốn dễ nghe hơn gấp mấy lần, chẳng khác gì âm thanh tiếng phượng minh cả. Liễu Nguyệt Yên gương mặt thoáng chốc hơi ửng hồng lên, trong ánh mắt thoáng qua một tia rung động, không cần đoán cũng biết, chỉ sợ Liễu Nguyệt Yên đối với Bạch Trường Cầm có tình ý.

    Tính cách của Liễu Nguyệt Yên, người tại Loạn Tiên Hải đều biết, nhất là những đệ tử Huyết Y môn, so với nam nhân cơ hồ độc ác gấp mấy lần, thường bị người ta gọi là Huyết Nguyệt ma nữ, đủ biết hung danh nàng như thế nào.

    Bất quá có tin đồn, mười năm trước Liễu Nguyệt Yên trên đường lịch lãm vô tình bắt gặp Bạch Trường Cầm, Liễu Nguyệt Yên tính cách nóng nảy, lại thấy Bạch Trường Cầm khi đó ẻo lả giống như nữ nhân, thế là hướng Bạch Trường Cầm xuất thủ.

    Ai ngờ được, Liễu Nguyệt Nga không những không động được vào vạt áo của Bạch Trường Cầm, mà còn bị hắn dễ dàng trấn áp. Chuyện sau đó như thế nào thì không ai biết, chỉ biết rằng từ sau thời gian đó thì Liễu Nguyệt Nga tính cách nóng nảy giảm bớt, mặc dù vẫn hạ thủ tàn độc, nhưng so với trước đây thì tốt hơn rất nhiều.

    “Bạch Trường Cầm, rốt cuộc ngươi cũng chịu lộ mặt.” Từ một hướng khác, một giọng nói nghe như tiếng sấm nổ vang trời, kèm theo đó là một cỗ khí tức mạnh mẽ lan tràn ra xung quanh, nhiều người thực lực kém cỏi gương mặt tái nhợt, cấp tốc lùi ra hai bên, tạo thành một con đường nhỏ vừa đủ cho hai ba người đi qua.

    Chỉ thấy đứng cuối con đường nhỏ, một bóng người cao ráo, lưng hùm vai hổ, trên người mặt áo phông, để lộ ra một cơ thể cường trán tràn trề sinh lực, hai bên cánh tay và trước ngực có một vài vết sẹo, dường như là do trước đây trải qua kịch chiến mà thành.

    “Là Vân Phi Ưng, Quỷ tông đệ tử, đồng môn của Bạch Trường Cầm.”

    “Có lời đồn tại Quỷ tông Vân Phi Ưng và Bạch Trường Cầm từng xảy ra một trận đại chiến, rốt cuộc Vân Phi Ưng bị Bạch Trường Cầm đắc thủ đánh bại, thế là Vân Phi Ưng bèn rời khỏi Quỷ tông một thời gian dài, mãi một năm trước mới phản hồi Quỷ tông.”

    “Dường như sau khi Vân Phi Ưng rời khỏi Quỷ tông một thời gian thì Bạch Trường Cầm cũng đồng dạng rời khỏi Quỷ tông, hình như lúc đoàn người Quỷ tông đến Kỳ xà thành thì Bạch Trường Cầm không đi chung, có lẽ là hắn vừa mới đến.”

    “Bạch Trường Cầm cũng thật ngạo mạn, chờ đến phút cuối thì mới chịu xuất hiện.”

    “Hắc hắc, Vân Phi Ưng và Bạch Trường Cầm hai bên mâu thuẫn, nếu như trên chiến đài gặp nhau, nhất định sẽ rất thú vị.”

    “………”

    Bạch Trường Cầm hiện thân, không ngờ lại hấp dẫn nhiều thiên kiêu chi tử cấp bậc yêu nghiệt như vậy xuất hiện, những tên này không ai không danh tiếng khắp Loạn Tiên Hải cả.

    Có chăng trấn áp những tên này tại Loạn Tiên Hải, cơ hồ chỉ có hai người, một là Ma Luân, hai là nhi tử Địa Ngục giáo giáo chủ Chu Thiên Tử và Hồng Sam tiên tử mà thôi.

    Nếu như không xét hai người này, có lẽ danh khí của Bạch Trường Cầm chính là cao nhất. Bạch Trường Cầm khí độ như vậy, chẳng trách lại được Vượn Tài bảo điếm xếp hạng đầu, chính là người có khả năng đạt được Tinh Vương quán quân nhất.

    “Vừa mới về đến đây. Vân sư đệ, thực lực lại tiến bộ, xem ra tu luyện Vạn Diệt Ma Thần Quyết đã đột phá.”

    “Bạch Trường Cầm, ta không muốn nói nhảm với ngươi. Đến đây là để nói cho ngươi biết, trên Tinh Vương Chiến, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi, trở thành người kế thừa chính là Vân Phi Ưng ta, chứ không phải là Bạch Trường Cầm ngươi.”

    Gương mặt Vân Phi Ưng hiện ra một cỗ ngạo thế bất kham, đã từng thất bại dưới tay Bạch Trường Cầm, hắn ý chí không hề suy sụp, trái ngược lại càng thêm quyết tâm, cảm thấy môi trường Quỷ tông là không đủ, vì vậy hắn mới rời khỏi Quỷ tông một thời gian dài lịch luyện, nhiều lần rơi vào sinh tử nguy cơ, thế nhưng nhờ vậy mà thực lực của hắn càng thêm mạnh mẽ. Đúng như Bạch Trường Cầm nói, Vạn Diệt Ma Thần Quyết mà hắn chủ tu đã đột phá tầng thứ cao hơn, vậy nên hắn mới dám nắm chắc đánh bại Bạch Trường Cầm.

    Nói xong, Vân Phi Ưng liền xoay người lại bỏ đi, mặc dù giữa hắn và Bạch Trường Cầm cả hai là đồng môn, nhưng hắn chỉ coi Bạch Trường Cầm là kẻ địch.

    Từ đằng sau, âm thanh ôn nhu không bụi trần của Bạch Trường Cầm vọng lại: “Vân sư đệ, trên chiến đài sẽ không lưu tình. Bất quá sự tình đó, ta không hề có ý tứ tranh chấp với ngươi.”

    Bạch Trường Cầm như muốn hướng Vân Phi Ưng giải thích chuyện gì đó, bất quá Vân Phi Ưng hừ lạnh một tiếng. “Không cần ngươi nhường, những thứ thuộc về ta, ta sẽ tự mình giữ lấy.”

    Trong tầm mắt của chúng nhân, Vân Phi Ưng bóng dáng ngạo nghễ dần biến mất. Trông thấy Vân Phi Ưng, Bạch Trường Cầm miệng nở nụ cười ôn hòa. Một bóng dáng yêu kiều tuyệt đẹp như tranh vẽ lướt đi trên mặt nước, sau đó đáp xuống bên cạnh Bạch Trường Cầm, dĩ nhiên chính là Huyết Nguyệt ma nữ Liễu Nguyệt Yên.

    “Bạch Trường Cầm, ta rất nhớ ngươi, thời gian qua ngươi đã đi đâu?” Liễu Nguyệt Yên nhìn hắn hỏi.

    “Chuyện rất dài, có thời gian ta sẽ thuật lại cho tiên tử. Đúng rồi, ta có hẹn với một vài bằng hữu, tiên tử có muốn cùng ta đi gặp bọn họ không?” Bạch Trường Cầm ha ha cười nhẹ, nụ cười phản phất như ánh thái dương ấm áp, trong đôi mắt của Liễu Nguyệt Yên càng thêm mê luyến.

    Nam tử ôn nhu như vậy, chẳng trách Liễu Nguyệt Yên say mê như điếu đổ, đối với người khác tính cách cộc cằn tàn độc, nhưng đối với Bạch Trường Cầm thái độ khác biệt một trời một vực.

    Gương mặt Liễu Nguyệt Yên đỏ hồng lên, đầu hơi gật gật, trông giống như một con mèo con vậy, miệng khẽ ân một tiếng, biểu cảm như sợ Bạch Trường Cầm bỏ lại, không chút thẹn thùng chụp nắm lấy bàn tay của hắn.

    Bạch Trường Cầm cười nhạt, một tay thu lại cổ cầm vào không gian trữ vật, tay kia bị Liễu Nguyệt Yên nắm lại, rồi sau đó cả hai rời khỏi hồ nước này.

    Thời điểm khi Bạch Trường Cầm lướt qua vị trí mà Tinh Hồn và Trần Mộng Dao đang đứng, đôi mắt đẹp của hắn bỗng nhiên nhìn thẳng Tinh Hồn, khóe miệng bỗng nhiên cười mỉm một cái, đầu đồng thời khẽ gật, ý tứ như chào hỏi Tinh Hồn vậy.

    Nhìn Bạch Trường Cầm ở một khoảng cách gần như vậy, không gian lại ẩn ẩn xuất hiện một mùi hương đặc biệt toát ra từ bạch y của hắn ta, phản phất như một vị trích tiên hạ phàm, mỹ mạo như thần, bất kỳ nữ nhân nào cũng phải đổ gục vì vẻ đẹp tuyệt mỹ này.

    Phía đằng sau lưng, có người đang di chuyển, vô tình có một người vô ý chạm vào thân thể Trần Mộng Dao, lại đang trong tâm trạng mê mẩn nhắc sắc như một vị thần của Bạch Trường Cầm, thế nên Trần Mộng Dao không tự chủ, miệng khẽ a một tiếng, thân thể té ngã về phía trước.

    Tinh Hồn chân mày nhướng lên, định phản ứng thì phía đằng trước, Bạch Trường Cầm thân thủ cực nhanh đã xuất hiện, hai tay đưa tới đỡ lấy Trần Mộng Dao tựa vào người mình.

    “Vị tiên tử này, nàng không bị thương chứ?” Giọng nói ôn nhuận như nước, ngọt ngào như mật vang lên bên tai, Trần Mộng Dao theo bản năng ngẩn đầu lên nhìn, lúc này gương mặt nàng và Bạch Trường Cầm chỉ cách nhau khoảng chừng chưa đến một gang tay, trong đôi mắt in lên gương mặt tuyệt mỹ kia, trái tim trong lòng ngực đập thình thịch liên hồi, thiếu điều như muốn phá vỡ lồng ngực mà bay ra ngoài vậy, trong đầu chỉ còn sót lại duy nhất hình ảnh của Bạch Trường Cầm mà thôi.

    Hoàn mỹ vô khuyết, đó chính là kết luận duy nhất trong tìm thức của nàng, trên đời này chưa từng gặp qua một mỹ nam tử nào hoàn mỹ như hắn cả.

    “Tiên tử, nàng vẫn ổn chứ?” Bạch Trường Cầm một lần nữa gọi nàng, khiến cho Trần Mộng Dao như từ trong giấc mơ bừng tỉnh. Mị lực thật đáng sợ, trong lòng thầm than, nàng trên miệng nở nụ cười ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Trường Cầm nữa, bởi nàng sợ rằng mình một lần nữa sẽ thất thố.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
    Tác giả: Gã Khờ Mộng Mơ
    Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
    Chương 299: Một quyền rơi xuống hồ…


    Nguồn: Truyen.org

    Lại thêm trực giác mách bảo cho nàng biết, đang có một đôi mắt lập lòe huyết quang đang nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, chính là Liễu Nguyệt Yên, nàng lúc nàng sát khí màu đen kịt bay lên làm cho những người xung quanh giật bắn mình, cấp tốc tránh xa ma nữ hung dữ này.

    Trần Mộng Dao gương mặt giật giật, cấp tốc rời khỏi vòng tay của Bạch Trường Cầm, lui về phía sau mấy bước đến bên cạnh Tinh Hồn, đồng thời hướng Bạch Trường Cầm, người hơi cúi xuống: “Đa tạ Bạch công tử, là ta nhất thời sơ ý.”

    Vừa nói, Trần Mộng Dao ánh mắt hơi nhìn về phía Liễu Nguyệt Yên đứng phía sau lưng Bạch Trường Cầm, nàng ta lúc nay trên đầu một sợi hắc tuyến xuất hiện, mái tóc thiếu điều dựng ngược lên, cảm tưởng như Liễu Nguyệt Yên đang ăn giấm chua à.

    Ai cũng phát hiện ra không khí đang có mùi giấm chua nồng nạc, chỉ riêng Bạch Trường Cầm là không hề cảm giác được mà thôi. Hắn không chú ý gì đến Liễu Nguyệt Yên đang đứng ở sau lưng mình, ánh mắt nhìn thấy biểu cảm của Trần Mộng Cầm khá đáng yêu, không nhịn được híp mắt cười nhạt một tiếng: “Giúp đỡ nữ tử là chuyện ta nên làm, với cả cũng không do lỗi của tiên tử.”

    “Không phải lỗi của cô, nhưng tốt hơn hết vẫn nên chú ý tình huống xung quanh, kẻo họa rơi xuống đầu lúc nào không biết.” Liễu Nguyệt Yên không chịu đứng yên một chỗ, thân thể uyển chuyển bước lên phía trước, giống như sợ người khác bắt Bạch Trường Cầm đi mất vậy, lập tức ôm chặt cánh tay của hắn lại, gương mặt hơi xụ xuống, lườm mắt nhìn Trần Mộng Dao, ý bảo đừng hòng tiếp cận Bạch Trường Cầm, Liễu Nguyệt Yên đây chính là muốn đánh dấu chủ quyền.

    “Ta… ta biết rồi, đa tạ Liễu cô nương nhắc nhở.” Trần Mộng Dao giật mình, nhìn mục quang của Liễu Nguyệt Yên như bắn ra sấm chớp vậy, thật sự rất đáng sợ.

    Bị Liễu Nguyệt Yên ôm lấy cánh tay, Bạch Trường Cầm không tỏ ra tức giận, hắn nhìn Trần Mộng Dao đầy hiếu kỳ, sau đó lại nhìn Liễu Nguyệt Yên, trên đôi môi mỏng mềm mại nở một nụ cười mỉm, mặc dù đôi môi chỉ hơi nhếch lên một chút, thế nhưng trong mắt Liễu Nguyệt Yên, phản phất như từ trên gương mặt Bạch Trường Cầm nở rộ ánh hào quang rực rỡ, chói mắt vô cùng.

    Sát khí trên người nàng, chỉ vì một nụ cười nhạt của Bạch Trường Cầm mà tiêu tán không sót lại một tia nào, sát thương quả nhiên rất khủng bố, rất khó thở.

    Sau đó, Bạch Trường Cầm lại chuyển mắt nhìn về phía Tinh Hồn, trước đó quan sát, lại thêm hiện tại, hắn có thể khẳng định gã nam tử này là người quen của Trần Mộng Dao, liền chủ động chào hỏi: “Tại hạ Bạch Trường Cầm, vẫn chưa biết cao danh của tiên tử và huynh đài.”

    “Ta gọi là Trần Mộng Dao, đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường.”

    “Tinh Hồn.”

    Trần Mộng Dao lịch sự trả lời, còn Tinh Hồn, hắn vẻn vẹn chỉ nói ra tên của mình, đằng sau không giới thiệu gì thêm.

    “Ngươi chính là Tinh Hồn, đệ tử thứ năm của Huyết Luân hộ pháp? Trên sàn đấu xuất thủ đánh lén Trịnh Ngọc Tiêu?” Liễu Nguyệt Yên nhìn Tinh Hồn mở miệng.

    Đa số thiên kiêu chi tử cấp bậc yêu nghiệt, bọn hắn rất lười đi quan sát các trận đấu khác, nếu có thì cũng chỉ là tiện đường mà thôi. Tinh Hồn lên sàn đấu ngày đầu tiên, còn Liễu Nguyệt Yên ngày thứ hai mới bắt đầu trận đấu của mình, vì vậy mới không nhận thức được Tinh Hồn. Vừa nghe hắn giới thiệu danh tự, nàng liền thốt lên.

    Cũng không phải là do nàng để tâm đến Tinh Hồn, mà là bởi Vô Ngân tán tiên quan hệ đối với Huyết Y môn giao tình không cạn, vậy nên mới nghe được một chút tin tức từ trưởng bối.

    Tinh Hồn thái độ như thường, mặc dù bị Liễu Nguyệt Yên dùng hai từ đánh lén để hạ thấp, thế nhưng hắn lười quan tâm, tùy ý gật đầu, thái độ rất lạnh nhạt.

    Hắn thì không để ý đến câu nói của Liễu Nguyệt Yên, thế nhưng Trần Mộng Dao thì khác. Khi Liễu Nguyệt Yên vừa nói xong thì Trần Mộng Dao liền đáp lại: “Là do Trịnh Ngọc Tiêu ngạo mạn cậy tài khinh người nên mới bại trận.”

    Trước đó trông thấy Trần Mộng Dao ngã vào người Bạch Trường Cầm, vì vậy thái độ của Liễu Nguyệt Yên đối với Trần Mộng Dao ấn tượng không hề tốt đẹp gì, tính cách của cô gái này cực kỳ nóng nảy, chỉ riêng đối với Bạch Trường Cầm thì nàng mới tỏ ra nhu hòa, còn với người khác thì động một chút là lửa giận ngập trời ngay.

    “Hắn rõ ràng là đánh lén, rất nhiều người khi đó trông thấy, ngươi biện hộ cũng vô dụng.”

    “Ta không biện hộ, Trịnh Ngọc Tiêu thái độ kiêu ngạo khinh thị đối thủ, rốt cuộc tự ôm lấy thất bại, tài không bằng người lại muốn khoe khoan.”

    “Ngươi có phải muốn kiếm chuyện với bổn tiểu thư, có tin không bổn tiểu thư chém ngươi làm đôi.”

    “Là ngươi chủ động kiếm chuyện trước, Liễu Nguyệt Yên, đừng nghĩ ta sợ ngươi…”

    “…”

    Bạch Trường Cầm và Tinh Hồn cả hai đứng ngây ra, mà người hiếu kỳ nhất chính là Tinh Hồn, thứ nhất không rõ có phải bản thân đắc tội gì với Liễu Nguyệt Yên hay không, chẳng cần quản là nàng vô tình hay cố ý, bằng là người khác, nhất định là sẽ rất tức giận, bị nói xấu ngay trước chỗ đông người như vậy, làm sao không phẫn nộ? Cũng bởi Tinh Hồn hắn không để ý đến người khác nói gì, trừ phi trực tiếp động vào hắn, còn lại hết thảy đều là gió bay. Thứ hai, không nghĩ đến Trần Mộng Dao phản ứng mạnh như vậy, người bị nói xấu cũng không phải là nàng, giữa hắn và nàng quan hệ không quá thân thiết, chỉ là một hồi giao tình mà thôi, phản ứng của nàng khiến cho hắn ngạc nhiên.

    Mùi khói thuốc súng lan ra khắp nơi, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người đứng xung quanh, vốn định rời đi, thế nhưng có chuyện hấp dẫn đến như vậy, muốn đi cũng không thể đi được à.

    Nhiều người, đặc biệt là mấy tên nam tử, trong lòng càng thêm mong chờ hai nữ nhân xinh đẹp này lao vào đánh nhau, như vậy mới rất đáng xem.

    Nếu như chân chính xảy ra chiến đấu, Trần Mộng Dao có lẽ sẽ yếu thế so với Liễu Nguyệt Yên, thế nhưng cũng không được xem thường nàng, có một phụ thân là Luyện Dược sư tài ba, trên người chắc chắn có không ít đan dược lợi hại, do trên sàn đấu không được phép sử dụng ngoại lực nên Trần Mộng Dao chiến đấu khổ cực, còn bình thường, thủ đoạn của nàng cực kỳ phong phú.

    Mặc dù rất muốn không liên can, thế nhưng thứ nhất Trần Mộng Dao cũng tính như một nửa quen biết, vì vậy không thể không bước đến kéo nàng về phía mình trấn an.

    “Chuyện nhỏ nhặt, đừng đặt tâm trí quá nhiều.” Trong lòng rất bức xúc tức giận, chỉ là cảm thấy Tinh Hồn hắn không muốn để ý đến, vì vậy nàng khẽ “ân” một tiếng, tuy nhiên ánh mắt nhìn Liễu Nguyệt Yên vẫn rất khó chịu.

    Bạch Trường Cầm tự nhiên cũng không đứng ngoài, hắn bước đến muốn trấn an Liễu Nguyệt Yên lại, cũng tại Liễu Nguyệt Yên thường ngày tính tình nóng nảy cộc cằn, khi mà bị Bạch Trường Cầm chạm vào người từ phía sau, theo phản ứng thường ngày, Liễu Nguyệt Yên chuyển người lại, xuất thủ đấm ra một quyền về phía người Bạch Trường Cầm.

    “Dám đụng vào bổn tiểu thư... á!”

    Khi mà quyền chạm đến người Bạch Trường Cầm thì Liễu Nguyệt Yên mới bất chợt bừng tỉnh, đáng tiếc quyền đã xuất ra khó lòng thu lại kịp, trực tiếp chạm vào thân thể kia.

    Ầm…

    Có tiếng rên khẽ vang lên, một thân bạch y tao nhã bị đánh bay về phía sau, mà đằng sau lưng rất trống trải, thế nên không có chỗ nào làm điểm tựa, thế là Bạch Trường Cầm bị một quyền của Liễu Nguyệt Yên đánh té ngã xuống hồ.

    Mặt nước vốn tĩnh lặng chỉ có chút gợn sóng nhỏ, lập tức bị Bạch Trường Cầm làm cho náo loạn, bọt nước mắt ra xung quanh.

    Người được cho là Tinh Vương quán quân không ngờ lại bị một quyền đánh té ngã, không hề có một chút phản ứng nào, bất giác làm cho nhiều người phát sinh nghi ngờ, có hay không Bạch Trường Cầm không hề lợi hại như lời đồn?

    Liễu Nguyệt Yên đứng ngây ra như trời trồng, tư thế xuất quyền vẫn giữ nguyên một chỗ, tựa như hóa thành một bức tượng vậy, một cơn gió khẽ thôi qua mang theo vài chiếc lá quạnh hiu, phải đến vài giây sau, Liễu Nguyệt Yên mới có phản ứng.

    “Trường Cầm, ngươi có bị thương ở đâu không?” Gương mặt không giấu vẻ hoảng hốt, Liễu Nguyệt Yên cấp tốc chạy về phía hồ nước, ánh mắt lo lắng nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt nước một thân bạch y nổi lềnh bềnh.

    “Đây chính là Tinh Vương Chiến đệ nhất nhân, sao ta lại cảm thấy có chút vô dụng nhỉ?”

    “Có hay không ai đó thổi phồng tin đồn, Bạch Trường Cầm không hề lợi hại đến mức đó.”

    “Ngay cả một quyền của nữ nhân cũng không tiếp nổi, cái gì mà Tinh Vương Chiến đệ nhất nhân, Vượn Tài bảo điếm làm ăn sơ sài quá đáng.”

    “Có khi nào là do Liễu Nguyệt Yên quá mạnh, hắc hắc… trông nàng ta thực sự rất bưu hãn.”

    “Hung dữ như vậy, sau này ai dám rước đây. Bạch Trường Cầm số phận đen đủi, như thế nào lại dính vào ma nữ hung hăng cộc cằn này chứ.”

    “………”

    “Trong vòng ba nhịp thở, toàn bộ cút hết khỏi đây.”

    Trước đó, bọn họ đến đây để thưởng thức tiếng đàn của Bạch Trường Cầm, là một thú vui tao nhã, nhưng so với việc cười nhạo trên nỗi đau của người khác thì chính là một việc khác, vui hơn rất nhiều.

    Liễu Nguyệt Yên không phải người câm điếc, há không nghe được bản thân và Bạch Trường Cầm bị đám người kia nói xấu.

    Nàng không thích bị người khác nói xấu trước mặt, càng không muốn nghe Bạch Trường Cầm bị nói xấu, vì vậy nên mới giận dữ gầm lên một tiếng.

    “Huyết Vệ đâu.”

    Trong không gian vang lên âm thanh xẹt xẹt, trong giây lát đột nhiên phía trên mái nhà xuất hiện gần mười bóng người, chỉ thấy những người này trên người mặc dạ hành y phục, dung mạo bị che khuất bởi chiếc mặt nạ màu đỏ. Những người này không hề phát ra khí tức nào cả, tựa như những đạo u linh vậy, thế nhưng lại khiến cho những người đứng xung quanh gương mặt tái nhợt, lộ ra vẻ kinh hoảng.

    Huyết Vệ, đây chính là lực lượng tinh anh của Huyết Y môn, mỗi một người trong Huyết Vệ thực lực ít nhất thuộc về Linh Tiên cảnh cảnh giới, khiến cho người ta khiếp sợ không chỉ vởi tu vi của Huyết Vệ, mà là bởi những Huyết Vệ này căn bản chính là những tử sĩ, một khi đã xuất thủ thì đến chết mới dừng lại, đó mới là chỗ chân chính đáng sợ.

    Một tiên giả Linh Tiên cảnh đến chết cũng không chịu buông xuống có bao nhiêu đáng sợ, trong lòng mỗi người ở đây đều biết rõ.

    “Cút.”

    Liễu Nguyệt Yên lại hét một tiếng nữa, căn bản là không đợi đến ba giây sau, trông thấy Huyết Vệ, ai dám hé miệng cười châm biếm nàng và Bạch Trường Cầm nữa, cấp tốc nhao nhao bỏ chạy, bất quá trong lòng tức giận thầm mắng nàng một tiếng.

    Tuy nói quy tắc Kỳ Xà thành không cho phép xảy ra chém giết, có điều còn cần phải xem đối tượng là ai. Thủy chung đây vẫn là Loạn Tiên Hải, quy tắc là một cái gì đó rất mơ hồ, nói một cách chính xác thì quy tắc thuộc về kẻ mạnh, và Liễu Nguyệt Yên, Bạch Trường Cầm và Huyết Vệ, bọn họ có sức mạnh. Thậm chí nếu bây giờ Liễu Nguyệt Yên ra lệnh cho Huyết Vệ giết sạch đám người cười nhạo nàng và Bạch Trường Cầm thì Địa Ngục giáo cùng lắm cũng chỉ hướng Huyết Y môn cho một cái công đạo bề nổi mà thôi.

    Nhao nhao rời đi hết, thoáng chốc, hồ nước này chỉ còn lại vài bóng người. Bỗng chợt sực nhớ ra Bạch Trường Cầm vẫn nằm lềnh bềnh trên mặt nước, Liễu Nguyệt Yên cấp tốc sử dụng thân thủ lướt đi trên mặt nước, cánh tay vớ xuống kéo Bạch Trường Cầm ra khỏi hồ nước, sau đó đáp xuống một cách nhẹ nhàng.

    Trên gương mặt Liễu Nguyệt Yên vẫn còn chưa bớt đi lo lắng, nhìn chằm chằm Bạch Trường Cầm mà lay: “Trường Cầm, xin lỗi, ta không cố ý làm ngươi bị thương.”

    “Khụ khụ, không sao, là ta bất cẩn, không phải lỗi của tiên tử.” Ho lụ khụ vài tiếng, đem nước từ trong miệng nôn ra hết, bộ dạng có chút bi thương. Hắn vốn mặc bạch y, bây giờ bị té ngã xuống hồ nước khiến cho thân thể ướt đẫm như chuột lột, bạch y dính vào người, ẩn hiện lập ló thân thể tràn đầy sinh lực bên trong. Mái tóc dài ướt rũ rượi, một vài sợi tóc dính vào gương mặt hắn, Bạch Trường Cầm sau khi nôn hết nước ra thì quay sang mỉm cười với Liễu Nguyệt Yên thì bất chợt phát hiện, gương mặt của nàng đỏ bừng lên, máu chảy ra từ hai lỗ mũi, còn đôi mắt thì mở to ra hết cỡ, vừa có một tia bấn loạn, lại càng thêm kích thích hưng phấn.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)