FULL  Hài  Đô Thị Đại Hào Môn - Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính - (tháo zen 339 )

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451

    Chương 260: Bạn gái của anh Tiêu Phàm chính là cháu





    Nguồn :metruyen
    Share: MTQ BanLongHoi





    Cao Thiên Vọng cũng rất căng thẳng.

    Mặc dù y luôn một mực cười lạnh, ánh mắt lại một khắc cũng không rời khỏi Tiêu Phàm và Diệp Linh. Thực ra lúc Tiêu Phàm dùng phương pháp lấy ngân châm châm huyệt khiến Diệp Linh tỉnh lại, Cao Thiên Vọng liền biết chuyện đã hỏng bét rồi.

    Vốn cho rằng Tiêu Phàm chỉ là biết sơ về y thuật, hiện tại xem ra là sai hoàn toàn rồi.

    Suy cho cùng, vẫn là do tấm biển lớn của “lão Tiêu gia” gạt Cao Thiên Vọng. Theo Cao Thiên Vọng thấy, con cháu thế gia hào môn không phải không có người nổi tiếng, thế nhưng khẳng định khổ công theo học trên lĩnh vực Đông y, vẫn là chưa từng nghe nói tới. Nếu nói là bỏ công phu trên con đường làm quan, đó lại là chuyện rất bình thường.

    Không ngờ tên Tiêu Phàm này lại thật sự là có tài.

    Thực sự căng thẳng nhất, hiển nhiên là Lâm Tịch Phàm. Là chồng chưa cưới của Diệp Linh, anh ta hiểu rõ nhất bệnh tình của Diệp Linh, bởi vì cổ họng sưng đau, Diệp Linh nuốt vào vô cùng khó khăn, những đồ ăn cứng nghĩ cũng không cần nghĩ đến, căn bản ăn không nổi. Uống chút nước cũng đau đến khó chịu, thường thường hay nôn mửa. Bát canh đắng thế này, Lâm Tịch Phàm thật sự lo rằng Diệp Linh sẽ nôn ra.

    May mà chuyện này lại không xảy ra.

    Diệp Linh rất khó khăn uống bát canh xuống, một lát sau, trên gương mặt gầy gò liền nổi lên hai vầng đỏ nhàn nhạt, dường như tinh thần khá hơn, hướng về phía Tiêu Phàm cố gắng cười một cái, giọng khàn khàn nói:
    - Tiêu Phàm, cảm ơn…

    - A, Tiểu Linh có thể nói chuyện rồi…

    Diệp phu nhân lập tức mừng rỡ, kêu lên.

    Bắt đầu từ ngày hôm qua, Diệp Linh bởi cổ họng sưng đau nên ngậm miệng không nói chuyện. Diệp phu nhân từng muốn hủy bỏ buổi tiệc đính hôn này, nhưng suy xét đến việc đã mời Tiêu Trạm, Lục Hồng, Nhiêu Vũ Đình những người này, do dự mãi, mới quyết định theo đúng kế hoạch tổ chức buổi tiệc. Đi bệnh viện kiểm tra, cũng chỉ nói là trong người nhiệt , không có vấn đề gì lớn.

    Đông y, Tây y đều nói như vậy.

    Diệp Linh nói bốn chữ này, người khác vẫn không cảm thấy gì, nhưng Diệp phu nhân thân thiết với ái nữ, liền biết quả thật rất khó khăn rồi.

    Tiêu Phàm khoát khoát tay, mỉm cười nói:
    - Diệp Linh, cậu bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, chỉ là mới bổ sung một chút nguyên khí, đừng vội nói chuyện. Mình kê thêm một đơn thuốc cho cậu, chuyên tâm điều trị tốt một chút.

    - Đúng đúng , Tiêu Phàm thế thì làm phiền cậu rồi!

    Diệp phu nhân lại liên tục nói, thái độ đối với Tiêu Phàm khác hẳn.

    Sớm đã có nhân viên phục vụ dâng giấy bút, cung thỉnh “ Tiêu thần y” kê đơn.

    Tiêu Phàm nhấc bút, vung lên mà viết, tổng cộng kê hai đơn, đưa cho Lâm Tịch Phàm. Nhìn kĩ một chút, cũng không phải là phức tạp gì, đều là một số vị thuốc thường gặp. Trong đơn thuốc thứ nhất, có thục địa, ngưu tất chích cam thảo, trạch tả, nhục quế, chế phụ tử. Đơn thuốc thứ hai lại là nhân sâm, thục địa, đương quy, bạch thuật, chích cam thảo.

    Lâm Tịch Phàm dù sao cũng là chủ tịch công ty y dược, bình thường đối với đơn thuốc của Đông y cũng không phải là không biết gì.

    Nhìn hai đơn thuốc này, không khỏi có chút kinh ngạc, chần chừ nói:
    - Trưởng phòng Tiêu cái này, hai đơn thuốc này, đều là thuốc bổ nhiệt….

    Nói cho cùng Lâm tổng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng, Diệp Linh là bị chứng hàn chứ không phải là chứng nhiệt, lẽ nào loét khoang miệng và sưng đau cổ họng đều không phải do nhiệt tạo thành sao? Thế này thật có chút phá vỡ kiến thức bình thường của mọi người.

    Tiêu Phàm cười cười, nói:
    - Không sai, đây là hai đơn thuốc bổ nhiệt. Đơn thuốc thứ nhất là sắc để trấn âm, anh lập tức phái người đi bốc thuốc, sắc thuốc ra liền dùng đá làm lạnh một chút, cho Diệp Linh uống càng sớm càng tốt. Sắc thuốc trấn âm này uống đến tối này mai thì đổi sang đơn thuốc thứ hai. Khoảng chừng mười ngày, bệnh của Diệp Linh có thể cơ bản hồi phục rồi. Sau này cần chú ý tịnh dưỡng, những việc giảm ăn giảm béo này, đều phải vừa phải, không thể quá mức.

    Thấy Tiêu Phàm nói chắc chắn như vậy, Lâm Tịch Phàm không dám lại nghi ngờ nữa, liên tục gật đầu.

    Bất kể thế nào, Tiêu Phàm dùng phương pháp châm huyệt cứu Diệp Linh tỉnh lại, một bát canh uống vào, Diệp Linh lập tức liền có thể mở miệng nói chuyện, thực tế đã bày ra trước mắt, Lâm Tịch Phàm không khỏi không tin.

    - Đưa đơn thuốc cho ta xem một chút.

    Diệp Khí Vân bỗng nhiên nói.

    Lâm Tịch Phàm liền vội vàng dùng hai tay dâng đơn thuốc lên.

    Ánh mắt của mọi người đều rơi trên mặt Diệp Khí Vân, hơn nữa muốn xem bí thư Diệp uy nghiêm thận trọng, đối với cái này có gì để nói.

    Diệp Khí Vân nhìn kỹ hai tờ đơn thuốc mà Tiêu Phàm kê, không tỏ rõ ý kiến, ngẩng đầu về phía Tiêu Phàm, trầm ngâm nói:
    - Tiêu Phàm, dựa theo chẩn đoán của cậu, bệnh của Diệp Linh là chứng hàn, thân thể suy nhược gây ra. Thế nhưng, vì sao thân thể suy nhược lại làm cho khoang miệng loét và cổ họng sưng đau được? Đạo lí này, cậu có thể giải thích một chút cho chúng ta được không?

    Tiêu Phàm liền hướng về phía Diệp Khí Vân khom người, không nhanh không chậm nói:
    - Vâng, bác Diệp. Thực ra nguyên lí này cũng không phức tạp, chiếu theo lí luận của đông y, trong cơ thể của con người đều có hai khí âm dương. Khi hai khí âm dương cân bằng, con người sẽ khỏe mạnh. Khi âm khí không đủ, dương khí cũng liền không có nơi để dựa, không thể ở lại trong thận được, liền chạy. Chạy đến chỗ nào? Chạy lên trên, liền dẫn đến các bệnh trạng như cổ họng phát viêm, khoang miệng lở loét vv. Cháu thấy bệnh này của Diệp Linh không phải một hai năm, hẳn là rất nhiều năm rồi, khoang miệng loét có tính mãn tính….

    Diệp Linh lập tức liền gật đầu không dứt, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng bội phục.

    - Rất nhiều bác sĩ đều có chung một xu hướng tư duy, cho rằng loét khoang miệng, sưng đau cổ họng những bệnh này đều là do cơ thể nóng, là chứng nhiệt. Thực ra cũng chưa chắc. Phỏng chừng Diệp Linh uống qua không ít các vị thuốc thanh nhiệt, kết quả là đã rét vì tuyết lại giá vì sương. Bệnh tình này liền lặp đi lặp lại, càng ngày càng nghiêm trọng. Bất kỳ một loại bệnh nào, chẩn đoán bệnh là bước đầu tiên, cũng là một bước quan trọng nhất, bước này đúng, phương pháp xử lí phía sau mới chính xác. Chẩn đoán sai, tất cả các biện pháp phía sau đều là kê thuốc nhiệt, sai càng nhiều, phân lượng hạ xuống càng nặng, tổn hại với thân thể cũng càng nặng.

    Tiêu Phàm vừa nói tới đây, ánh mắt của mọi người đều không kìm lòng nổi nhìn về phía Cao Thiên Vọng.

    Chỉ thấy giáo sư Cao hai tay ôm ngực, ngẩng cao đầu, trên mặt tràn đầy ý khinh thường, vẫn là thế đổ lừa không đổ giá. Thế nhưng tỉ mỉ một chút, có thể nhìn ra, thân thể của giáo sư Cao không kìm được run nhẹ, rất hiển nhiên nội tâm của giáo sư Cao tuyệt đối không giống như vẻ bình tĩnh bên ngoài của y.

    - Đúng thế, đúng thế, lang băm hại người, nhất định phải cẩn thận.

    Giản Tú Hoa lập tức phụ họa.

    Diệp phu nhân đã tiếp đơn thuốc từ trong tay Diệp Khí Vân, lại đưa qua cho Lâm Tịch Phàm, liên tục thúc giục, nói:
    - Tịch Phàm, lập tức phái người bốc thuốc, nhanh lên, nhanh lên…

    Theo lời Tiêu Phàm vừa nói, giống như thuốc này một khi uống vào, hiệu quả sẽ như dựng sào thấy bóng. Mẹ con Diệp phu nhân liền an tâm, hiển nhiên là nửa khắc cũng không muốn trì hoãn, hận không thể lập tức giúp con gái yêu bình phục.

    - Vâng, vâng…

    Lâm Tịch Phàm cũng không dám trậm trễ, liên tục gật đầu. Một bên dặn dò nhân viên phục vụ dìu Diệp Linh xuống nghĩ ngơi, một bên gọi điện thoại triệu tập nhân viên công ty chiếu theo đơn bốc thuốc.

    Thật không dễ dàng mới có thể yên tĩnh lại.

    Bố mẹ của Lâm Tịch Phàm và vợ chồng Diệp Khí Vân liền chào hỏi quan khách uống rượu dùng cơm, không khí trong phòng ăn lại trở nên náo nhiệt. Bất kể nói thế nào, hôm nay là tiệc đính hôn của Diệp Linh và Lâm Tịch Phàm, vẫn là chiêu đãi tốt các quan khách là việc đúng đắn nhất.


    Ước chừng mười mấy phút trôi qua, Lâm Tịch Phàm bỗng nhiên đưa Diệp Linh cùng bước đến, hai gò má trắng nhợt của Diệp Linh có ráng đỏ ửng, trên mặt cũng có nét mỉm cười, so với dáng vẻ suy nhược khi nãy, quả thực tưởng như hai người khác nhau. Lâm Tịch Phàm càng là vui vẻ ra mặt, vui đến nỗi không khép miệng lại được.

    - Tiểu Linh, tốt rồi ư?

    Diệp phu nhân vừa mừng, vừa sợ.

    - Vâng, vừa mới uống thuốc, cảm giác tốt hơn nhiều rồi….

    Diệp Linh mỉm cười trả lời, mặc dù giọng nói vẫn là hơi khan, nhưng so với khi nãy tốt hơn rất nhiều rồi, nói chuyện đã tương đối lưu loát.

    - A, anh Tiêu Phàm thật giỏi quá!

    Không đợi những người khác đưa ra phản ứng, Phương Do Mỹ tiên phong vỗ tay hoan hô, ánh mắt của tiểu nha đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, cõi lòng lại đầy sùng bái.

    - Tiêu Phàm, cái này quả thật là tuyệt vời, thần y nhỉ!

    Diệp phu nhân lập tức giơ ngón tay cái về phái Tiêu Phàm, chậc chậc lên tiếng.

    - Dì quá khen, thần y thật không dám nhận….Gặp may mà thôi.

    Tiêu Phàm vội vàng khiêm tốn nói.

    Diệp phu nhân lắc đầu liên tục, nói:
    - Tiêu Phàm, cháu cũng không cần khiêm tốn, đây không phải là gặp may, đây là thực sự có bản lĩnh. Bệnh này của tiểu Linh, nhiều năm rồi, cháu thần kỳ nhất, một tờ đơn một toa thuốc liền có hiệu quả! Lợi hại, lợi hại!

    Lục Hồng cười nói:
    - Chính là cái lí này, con đường y học, muốn có hiệu quả thật sự, chỉ có biết múa mép khua môi bày ra tư cách đó cũng không có tác dụng. Tiêu Phàm, ta thấy cậu không cần phải làm việc ở Cục tôn giáo nữa, điều đi ngành quản lí an toàn vệ sinh đi, hay là đi ngành nghiên cứu Đông y cũng được.

    Nói xong, Lục Hồng liền liếc sang bên , chỉ nhìn thấy vị trí bên cạnh đã trống từ lúc nào, sớm ở lúc Lâm Tịch Phàm đưa Diệp Linh đi ra một lần nữa, giáo sư Cao Thiên Vọng bèn vô thanh vô tức chạy mất dạng rồi.

    Còn ở lại, chờ bị người ta đánh vào mặt hay sao?

    Nếu sau khi trải qua chuyện này, giáo sư Cao có thể đem tâm tư xốc nổi của mình thu hồi, bình ổn tinh thần, chuyên tâm nghiên cứu lại một chút học thuật Đông y, cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt.

    Chẳng qua giờ này khắc này, sẽ không có ai đi để ý giáo sư Cao sau này có nằm gai nếm mật, có tức giận phấn đấu hay không. Cơ bản đều bị “Tiêu thần y” khuất phục rồi, chỉ lo vây quanh Tiêu Phàm nói chuyện không ngớt.

    Giản Tú Hoa càng là mặt mày hớn hở, vẻ mặt hưng phấn, không kìm được gắp thức ăn cho Tiêu Phàm, chỉ cảm thấy đứa con trai này nhìn như thế nào cũng đều thấy thuận mắt. Ngay cả Tiêu Trạm, mặc dù là vẻ mặt nghiêm túc, nhưng bất luận thế nào đều khó dấu sự đắc ý trong mắt.

    Tiêu chân nhân không cẩn thận lại trở thành Tiêu thần y, nhưng cũng chỉ có thể do mọi người như vậy phong tặng hắn.

    - Trưởng phòng Tiêu, đã kết hôn chưa?

    Lúc nói chuyện, mẹ của Lâm Tịch Phàm bỗng nhiên cười ha ha hỏi, dáng vẻ cực kỳ có hứng thú.

    Tiêu Phàm vội vàng nói:
    - Cô, cháu vẫn chưa kết hôn….

    - Vậy có bạn gái chưa? Nếu như không ngại, cô giới thiệu cho cháu một người nhé?

    Bà Lâm vô cùng nhiệt tâm nói.


    - Cô, anh Tiêu Phàm đã có bạn gái rồi.

    Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, Phương Do Mỹ bên cạnh đã mở miệng cướp lời.

    - Ô, là cô nương của nhà ai vậy?

    Bà Lâm càng thêm hứng thú. Lời này nghe lên rất giống “kịch cổ trang”, thế nhưng trong hào môn thế gia ở Bắc Kinh này, lại vô cùng bình thường. Tất nhiên đích tôn trưởng của Tiêu gia, đối tượng cần tìm cũng nằm trong hào môn thế gia như vậy.

    - Chính là cháu đó. Cháu là bạn gái của anh Tiêu Phàm.

    Phương Do Mỹ cười hì hì nói.

    Một lời vừa nói, tất cả mọi người ngồi đây đều kinh ngạc, tròng mắt của mọi người đều sắp rơi ra.

    - Tiểu Mỹ, lại nói năng lung tung rồi!

    Một lát sau, Nhiêu Vũ Đình quát một tiếng, sắc mặt có chút xấu hổ.


    Nha đầu này càng ngày càng không ra làm sao.

    Nó được chiều chuộng quá.

    Phương Do Mỹ lại càng cười vui vẻ, đôi mắt to nháy một cái, thật sự làm cho người ta khó có thể nhận ra cô bé là đang nói đùa hay là đang nghiêm túc.

    Chỉ khổ cho Tiêu chân nhân, trong phút chốc khuôn mặt trở nên đỏ rực, đứng ngồi không yên.
     
    Last edited by a moderator: 31/7/15
    thienta, zeussekki and nguyenmai like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451

    Chương 261: Bàn bạc




    Nguồn :metruyen
    Share: MTQ BanLongHoi





    Thêm nhiều “nhạc đệm” như vậy, bất luận như thế nào, buổi tiệc đính hôn này đều không thể nói là “ bình yên vô sự”, trưởng bối Lâm gia và Diệp gia ít nhiều đều có chút xấu hổ. Nhất là mẹ của Lâm Tịch Phàm, sau khi nghe “lời nói đùa” của Phương Do Mỹ, trên mặt mặc dù là ý cười vui vẻ, nhưng sự cảnh giác trong lòng lại tăng lên, không hề mở miệng hỏi thêm những vấn đề liên quan đến cá nhân Tiêu Phàm nữa.

    Lâm gia cố nhiên cũng tính là hào môn thế gia của thành Bắc Kinh, so với Tiêu gia Phương gia mà nói,vẫn là không thể bì kịp. Trước mắt, đại đa số con cháu chính thống của Lâm gia đều chuyển sang giới thương nhân, luận về thế lực chính trị, so sánh với Phương gia chính là một trời một vực, về phần Tiêu gia, càng không cần nhắc tới. Lâm gia ở thời kì cường thịnh nhất, cũng không thể đi so sánh được với Tiêu gia.

    Phương Do Mỹ chính miệng nói cô bé là bạn gái của “anh Tiêu Phàm”, mặc dù Nhiêu Vũ Đình cũng có quát mắng khuê nữ nhà mình, thế nhưng rốt cuộc có phải là “nói linh tinh”, có phải là nói đùa hay không, ai mà biết được ?

    Bề ngoài giống như cô nương của Phương gia, gả cho thiếu gia của Tiêu gia, quả thực là quá xứng đôi rồi.

    Nhất là ông cụ hai nhà đều đang tại thế, trên chính trị càng tăng thêm không ít.

    Đương Nhiên, giữa Tiêu Phàm và Phương Do Mỹ, tuổi tác cách biệt có chút lớn, hẳn là chênh lệch khoảng mười mấy tuổi. Thế nhưng cũng không có gì, đằng trai tuổi tác hơi lớn một chút, từ trước đến giờ đều không có chướng ngại gì to tát. Hôn nhân của thế hệ cách mạng trước đây, tuổi tác chênh lệch giữa nam và nữ thậm chí còn vượt qua hai mươi tuổi. Mặc dù đó là tình hình đặc thù của thời đại chiến tranh tạo thành, thế nhưng cũng có thể giải thích, trong hào môn thế gia, người nam lớn hơn người nữ trong tầm mười tuổi, là hoàn toàn có thể chấp nhận, các bậc trưởng bối sẽ không đặc biệt để ý chuyện này.

    Nếu chẳng may các bậc trưởng bối của Tiêu gia và Phương gia đều có ý này, bản thân mình còn cứng rắn muốn tham dự vào chuyện giới thiệu đối tượng cho Tiêu Phàm, đây chẳng phải là tự tìm phiền phức sao?

    Mà một câu Phương Do Mỹ vừa thốt ra đó, làm cho không khí của một bàn này càng thêm ly kỳ.

    Giản Tú Hoa không biết vô tình hay cố ý quan sát Phương Do Mỹ, càng nhìn càng vui vẻ, càng về sau càng có chút vui vẻ ra mặt.

    Con bé Tiểu Mỹ này, quả thật quá hợp với tâm ý của Giản Tú Hoa rồi, xuất thân gia đình không cần phải nói, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn kia đáng yêu biết bao, cần tướng mạo có tướng mạo, cần vóc dáng có vóc dáng….Đương nhiên, dáng người hơi thanh mảnh một chút, thế nhưng đây không phải là dáng người tuổi vị thành niên chưa phát triển hoàn toàn hay sao? Dáng người cao như vậy, chỉ cần một khi phát triển, tuyệt đối là trong thon thả không mất đi đầy đặn, sinh sản rất dễ dàng.

    Tiểu Phàm nếu thật sự lấy được khuê nữ này, vậy thì thật quá tốt rồi.

    Một điểm duy nhất khiến Giản Tú Hoa có chút không được vừa ý cho lắm chính là Phương Do Mỹ tuổi còn quá nhỏ, mới học cấp ba, đây nếu như phải đợi nó tốt nghiệp đại học gả cho Tiêu Phàm không phải là cần đến sáu bảy năm hay sao? Giản Tú Hoa muốn bế cháu nội, vậy thì vẫn phải đợi.

    Chỉ có điều vì cuộc sống của con trai trong tương lai có thể thuận buồm xuôi gió, chờ thêm vài năm thì chờ thêm vài năm. Quan trọng bây giờ là phải đem chuyện này chắc chắn, không thể tin tiểu nha đầu này ăn nói lung tung. Vì một câu nói không đáng tin cậy như vậy, bắt Tiêu Phàm đợi vô ích sáu bảy năm, đến lúc đó tiểu nha đầu lại thay lòng, thích một người con trai khác, vậy thì không được.

    Trong phút chốc, Giản Tú Hoa thoáng có chút suy tính thiệt hơn.

    So với sự suy tính thiệt hơn của Giản Tú Hoa, tâm trạng của Nhiêu Vũ Đình càng không bình tĩnh, thỉnh thoảng lại trừng mắt lườm con gái một cái. Xem ra nha đầu này bị mình cưng chiều hư rồi lời gì cũng dám nói ra. Vốn dĩ Nhiêu Vũ Đình đối với Tiêu Phàm cũng rất có thành kiến, phỏng chừng chuyện này, khẳng định có liên quan đến Tiêu Phàm. Con gái yêu của nhà minh còn nhỏ tuổi nếu như không phải là bị “lừa dối mê hoặc”, làm sao có thể thốt ra những lời đó được?

    Thế nhưng nhìn thấy Tiêu Phàm mặt đỏ tận mang tai, dáng vẻ đứng ngồi không yên quả thực không giống như làm bộ Nhiêu Vũ Đình mới tin, Tiêu Phàm và bản thân mình giống nhau, bị tiểu nha đầu này “tập kích bất ngờ” rồi. Dựa vào thân phận “đại sư”, chắc cũng không có chủ ý trên người Phương Do Mỹ .

    Tiêu Phàm nhã nhặn điềm đạm, tuyệt đối không giống như giả vờ.

    Thế nhưng “kẻ đầu têu” Phương Do Mỹ, giống như không có việc gì cứ việc ngồi bên cạnh Tiêu Phàm, ăn uống bình thường cười hi hi, không hề cảm thấy mình đã “gây họa”.

    Không dễ dàng gì mới tan tiệc, Giản Tú Hoa vội vã tiến lên bên cạnh Nhiêu Vũ Đình cười nói:
    - Vũ Đình à, trẻ con ở đâu cũng tùy ý nói đùa, em dù thế nào cũng đừng để trong lòng nhé….

    Mặc dù trong lòng giản Tú Hoa vô cùng vừa ý tiểu cô nương của Phương gia, thế nhưng lời vẫn phải nói như vậy.

    Bất luận thế nào, Phương Do Mỹ tuổi còn quá nhỏ, căn bản không phải lúc nên yêu đương, ai biết được trưởng bối Phương gia nghĩ như thế nào đây? Ngộ nhỡ hiểu lầm đây là ý của Phương Do Mỹ với Tiêu Phàm, vậy thì làm sao được.

    Nhiêu Vũ Đình miễn cưỡng cười, nói:
    - Chị, con bé Tiểu Mỹ này bị chiều hư rồi, thích nói đùa linh tinh….

    - Mẹ, con không hề nói đùa…

    Không ngờ Phương Do Mỹ ở bên cạnh lập tức mở miệng tỏ rõ lập trường, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.

    - Con ….

    Nhiêu Vũ Đình thật sự có chút tức giận

    Trước mặt Giản Tú Hoa ở đây, con cho là cái gì cũng có thể nói linh tinh hay sao?

    Đây nếu là “hứa hẹn” với Tiêu gia, đến lúc con cho dù hối hận đổi ý, chỉ sợ không dễ dàng như thế!

    Tiêu Gia là có thể tùy tiện đùa hay sao?

    Thật không biết nặng nhẹ!

    Không ngờ ngay sau đó , Phương Do Mỹ lại toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười hì hì, bước tới khoác cánh tay của mẹ, nói:
    - Mẹ , mẹ yên tâm đi, con sẽ nghiêm túc học hành, cố gắng đậu đại học, sẽ không làm lỡ sự nghiệp học hành…Những chuyện này, đợi con đậu đại học rồi nói, được không?

    - Con tự nói đấy nhé!

    Nhiêu Vũ Đình hung hăng trừng mắt lườm khuê nữ một cái, hầm hừ nói!

    - Vâng, là con tự nói, tuyệt đối giữ lời! Con nếu như không đậu vào đại học trọng điểm, cả đời này không yêu đương, không kết hôn…

    Phương Do Mỹ giơ tay lên, nói giống như “thề”, đoạn trước còn nghiêm trang, câu phía sau lại làm cho hai vị mẫu thân nghe được phải trợn mắt há hốc mồm, quả thực không biết nên dạy bảo như thế nào mới phải.

    Một “đương sự” khác của chuyện này – đồng chí Tiêu Phàm, sớm đã lái xe Mercedes Benz lặng lẽ chuồn.

    Đáng ra, Tiêu Phàm không đến mức không hiểu lễ phép như vậy, không đến tạm biệt cha mẹ một câu liền một mình chạy mất. Thế nhưng tình hình trước mắt quả thật đặc thù, Tiêu Phàm thật sự “ không dám” ở trước mặt trưởng bối đôi bên cùng Phương Do Mỹ xuất đầu lộ diện. Bởi vì khả năng rất lớn, hắn sẽ bị coi là “kẻ chủ mưu”, làm không tốt Nhiêu Vũ Đình còn hoài nghi hắn và Phương Do Mỹ giở trò gì, hại tiểu cô nương thần điên bát đảo, mất đi bản tính.

    Tiêu Phàm rất rõ ràng, các triều đại đổi thay, thuật sư ở trên triều đình đều có tác dụng không nhỏ, thế nhưng bình thường, thuật sư đều rất khiêm tốn, tận lực ẩn thân sau màn. Quan viên triều đình đối với thuật sư cao minh, tình cảm cũng đặc biệt phức tạp, có thể nói là vừa kính vừa sợ, không dám đắc tội quá sâu cũng không dám thân cận quá, thật sự đối với thuật sư khăng khăng tin tưởng giao lòng mình ra, từ đầu đến cuối đều là con số rất nhỏ

    Trước mắt Phương gia Lục gia đối với Tiêu Phàm hắn, chỉ sợ chính là loại tâm thái này.

    Giống như Từ Chấn Nam đó, không thể không quyết một lòng đi theo Tiêu Phàm đến cuối cùng, cũng là không nhiều. Đó là bởi vì, tiền đồ vận thế sau này của Từ Chấn Nam, cùng với vận thế của Tiêu Phàm, liên kết chặt chẽ lại với nhau. Vận thế của Tiêu Phàm nếu như xuất hiện thay đổi không tốt nào đó, Từ Chấn cũng nhất định sẽ xui xẻo theo.

    Bằng không, Tiêu Phàm làm sao có thể vì một người ngoài mà mượn đi hồng phúc của em trai mình đây?

    Xem ra bản thân mình trong lúc vô tình ở trước mặt Phương Do Mỹ bày ra đủ loại tài nghệ như thần, bất tri bất giác đã hoàn toàn khuất phục được cô bé.

    Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm không khỏi cười khổ lắc lắc đầu.

    Cái này thật sự không phải ý định ban đầu của Tiêu Phàm, Tiêu chân nhân không nông cạn đến mức phải dựa vào việc giả thần giả quỷ đi lừa gạt một tiểu nữ sinh trung học mười sáu mười bảy tuổi. Xem ra sau này phải chú ý duy trì khoảng cách nhất định với Phương Do Mỹ, tránh cho cô nàng càng lún càng sâu, cuối cùng khó có thể tự kềm chế.

    Cũng là lỗi của Tiêu Phàm rồi.

    Chỉ là vừa nghĩ đến sau này phải giữ khoảng cách với Phương Do Mỹ, Tiêu Phàm liền có chút phiền muộn.

    Không hề nghi ngờ, ở trong lòng của Tiêu Phàm, rất thương yêu Phương Do Mỹ, cô bé quả thật rất đáng yêu . Mỗi lần khi ở cùng với Phương Do Mỹ , tâm trạng của Tiêu Phàm đều rất thoải mái, rất vui vẻ.

    Có lẽ, cái này gọi là duyên phận

    Mercedes Benz rời khỏi hội sở Hoa Nhài, không đi thẳng đến Chỉ Thủy Quan, mà là đến ngõ của Văn nhị thái gia ở. Từ Tần Quan trở về, Tiêu Phàm vẫn chưa đi bái kiến nhị sư huynh.

    Mercedes Benz còn trên đường, tiếng rung của điện thoại liền vang lên, Tiêu Phàm cầm lên xem, là do Phương Do Mỹ gọi tới, hơi suy nghĩ một chút, vẫn là nhấn nút nghe.

    - Tiểu Mỹ?

    - Anh làm sao lại một mình chạy mất rồi.

    Phương Do Mỹ ở đầu bên kia điện thoại rất không vui nói, Tiêu Phàm có thể tưởng tượng ra được, khuôn miệng xinh xắn đỏ hồng của cô bé đã bĩu lên.

    - Anh còn có chút việc….

    Tiêu chân nhân đành phải nói như thế, ý hoang mang muốn trốn tránh, khó có thể che dấu được.

    - Em mặc kệ….dù sao hôm nay em cũng đã ở trước mặt mọi người tuyên bố rồi, em là bạn gái của anh. Từ giờ trở đi, em có quyền sử dụng các quyền lực của bạn gái. Anh không thể cự tuyệt.

    Cô bé nghiêm trang nói, giọng điệu còn rất nghiêm túc.

    - Tiểu Mỹ, đừng gây họa nữa. Cô Nhiêu còn chưa biết sẽ tức giận như thế nào đâu!

    Tiêu Phàm lập tức lắc đầu cười khổ, nói

    Tâm tư của cô bé, hắn thực sự là suy xét không ra, giờ khắc này bạn cảm thấy đã đoán được suy nghĩ trong nội tâm cô bé, ai biết ngay sau đó, cái đầu quả dưa tai quái kia, sẽ lại nghĩ ra ý nghĩ gì mới mẻ nữa đây? Nói không chừng với ý nghĩ lúc trước của cô bé hoàn toàn không giống nhau, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

    Cho nên Tiêu Phàm cũng không đi suy xét nữa, xem như đang nghe chuyện cười.

    Chẳng lẽ hắn thật đúng là có thể đem Phương Do Mỹ trở thành bạn gái sao?

    Cái khác không nói đến, ít nhất cũng phải đợi hai ba năm, đợi sau khi Phương Do Mỹ thi đậu đại học mới có thể suy nghĩ đến vấn đề này chứ?

    - Ai , Tiêu đại sư, chuyện này anh thật sự đoán nhầm rồi. Hì hì…...Mẹ của em không hề tức giận. Hơn nữa, có thể đem con gái yêu gả vào Tiêu gia làm đại thiếu phu nhân, mẹ em dựa vào cái gì để tức giận? Đây không phải rất tốt sao? Em nói cho anh biết nhé, chính là khi nãy, mẹ của anh tìm mẹ em rồi, cùng nhau thì thầm to nhỏ đấy, không biết bàn bạc chuyện gì, Cô Giản nhìn em tới mức làm cho cả người em đều dựng hết lông tơ lên rồi….

    - Hả?

    Lần này, Tiêu chân nhân là sự thật chấn động, mồ hôi lạnh lập tức liền toát ra.

    - Tiểu Mỹ, lời này không thể nói linh tinh, sẽ xảy ra vấn đề lớn đó.

    - Em không nói linh tinh, hai người họ quả thật là bàn bạc rất lâu. Đương nhiên, cũng chưa chắc là bàn bạc chuyện của hai chúng ta. Chuyện của người lớn họ, một đứa trẻ con như em , làm sao mà hiểu được? Anh Tiêu Phàm, anh nói có phải không? Có điều nhìn qua, hai người họ đều cười rất vui vẻ đó, hì hì…

    Cô bé ở điện thoại bên kia cười khanh khách.

    Cười không dừng được làm cho Tiêu chân nhân cả người lông tóc dựng đứng, mồ hôi trên trán vã ra như tắm.
     
    Last edited by a moderator: 31/7/15
    thienta, zeussekki and nguyenmai like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)