LS Q.Sự Đại Đường Cuồng Sĩ - Cao Nguyệt - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Cuồng Sĩ
    Tác Giả: Cao Nguyệt

    Chương 400: Đánh vỡ cân bằng

    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    Nguồn: Metruyen.com

    Share: Banlong.us


    Không bao lâu sau, Hạ Trung được đưa vào thư phòng, y khom mình thi lễ nói:
    - Lão nô tham kiến Lương Vương điện hạ!

    - Đến muộn như vậy, Hạ tổng quản có chuyện gì không?
    Võ Tam Tư uống một ngụm trà, không hoảng hốt bất mãn hỏi.

    - Ta phụng mệnh hai vị Trương tướng quân mà đến, chuyển lời ân cần thăm hỏi của họ đến điện hạ, hai vị tướng quân nguyện ý ủng hộ Lương Vương điện hạ làm thái tử.

    Tin tức này thật sự khiến Võ Tam Tư giật mình kinh hãi. Ngay nửa canh giờ trước, y vì bức huynh đệ Trương thị đáp ứng điều kiện của mình, còn phái người đi ám sát Lý Trân, không nghĩ đến huynh đệ Trương thị lại lập tức đáp ứng, giữa hai chuyện này khẳng định không có quan hệ gì.

    Lúc này, Tào Văn ghé vào tai nói với Võ Tam Tư:
    - Vừa mới lấy được vị trí tướng quốc, lại gấp gáp kết minh, thật quá gấp, chuyện này đương nhiên có chỗ kỳ quái.

    Võ Tam Tư gật gật đầu, y cũng cho rằng như thế. Y ngẫm nghĩ một chút, lập tức nói:
    - Lấy một ngàn lượng hoàng kim tới đây!

    Không lâu sau, vài tên thị vệ bưng hai bàn hoàng kim đưa vào thư phòng. Dưới ánh đèn rạng rỡ, hoàng kim óng ánh vàng lấp lánh, phát ra hào quang mê người.

    Võ Tam Tư cười nói với Hạ Trung:
    - Đây là thỏi hoàng kim trăm lượng, tổng cộng có mười thỏi, nếu Hạ tổng quản nói cho ta biết, đêm nay trong cung xảy ra chuyện gì, một ngàn lượng hoàng kim này sẽ thuộc về Hạ tổng quản rồi.

    Hạ Trung nuốt nước miếng, sức hấp dẫn của hoàng kim quá lớn, nhưng việc huynh đệ Trương thị dặn dò y, không cho phép nói ra, nhưng y vẫn không ngăn được bị hoàng kim hấp dẫn, y tiến lên một bước thấp giọng nói:
    - Lão nô nghe cung nữ Tri Tình nói, đêm nay thánh thượng và huynh đệ Trương thị quá mức hưng phấn, đến mức ngất đi, sau khi tỉnh lại nói gì cũng nghe, huynh đệ Trương thị yêu cầu cái gì, bà ta liền đáp ứng cái đó, việc Trương Thần Vọng làm tướng quốc cũng do vậy mà ra.

    Võ Tam Tư và Tào Văn đồng thời nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh hãi, đường đường thiên tử nếu đã đến mức độ này, vậy giang sơn xã tắc chẳng phải đổi thành Trương thị sao?

    Tào Văn đảo mắt, liền vội vàng hỏi:
    - Đêm nay huynh đệ Trương thị có phải là dùng thủ đoạn đặc thù gì không?

    Hạ Trung thở dài:
    - Lão nô cũng không thể nói lung tung, nhưng quả thật có điểm kỳ quái, thánh thượng và hai vị Trương tướng quân hàng đêm vui vẻ, cũng không thất thố như thế. Chỉ có điều lão nô nghe nói Trương tướng quân kết giao chặt chẽ với một gã hồ tăng, cụ thể là có chuyện gì xảy ra, lão nô thực sự hoàn toàn không biết gì cả.

    - Được rồi! Chỗ hoàng kim này liền thưởng cho ngươi.

    Hạ Trung thiên ân vạn tạ rời đi. Võ Tam Tư thấy Tào Văn có chút suy nghĩ, liền nói:
    - Con có phát hiện gì sao?

    Tào Văn gật đầu:
    - Tiểu tế chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, nếu thánh thượng thật sự nói gì cũng nghe theo Nhị Trương, vậy hai tên kia sao phải nhượng bộ nhạc phụ đại nhân, bọn họ hoàn toàn có thể treo giá.

    Một câu này đã nhắc nhở Võ Tam Tư. Đúng vậy! Chính là đạo lý này, chuyện này sao lại phát sinh không hợp lẽ thường như vậy, y khó hiểu nhìn Tào Văn.

    Ánh mắt Tào Văn lóe lên, chậm rãi nói:
    - Tiểu tế hơi hoài nghi, Nhị Trương nhất định là đang che giấu chuyện quan trọng gì đó, có lẽ bọn họ biết mệnh của thánh thượng đã không còn lâu nữa.

    Ánh mắt Võ Tam Tư bỗng trơn to, ngây dại.

    Sáng sớm ngày kế tiếp, Võ Tắc Thiên lấy lý do cảm bệnh nhẹ, hủy bỏ hội triều, nhưng rất nhanh trong cung lại có sắc lệnh ban ra, phong Phủ doãn Thái Nguyên Trương Thần Vọng làm Môn hạ thị trung, đồng Môn hạ trung thư Bình Chương Sự, lên vị trí tướng quốc. sau khi Địch Nhân Kiệt qua đời, hơn nửa tháng tranh đoạt chức vị tướng quốc thứ bảy rốt cuộc có kết quả, huynh đệ Trương thị đã thắng.

    Đây là kết quả mà văn võ bá quan không muốn thấy nhất, phái thanh lưu trong triều đình trở thành số ít, hai đại thế lực quyền quý Trương, Võ chiếm cứ thượng phong trong Chính sự đường, hơn nữa tự thân Khống Hạc phủ đã khống chế một bộ phận quyền lực, việc này nghĩa là triều đình đã hoàn toàn rơi vào tay giặc.

    Trong ngoài triều đình và dân gian đều như nổ tung, mọi người đều kích động phẫn nộ, gần trăm trọng thần chạy đến ngoài điện Trinh Quán quỳ đến mức không đứng dậy nổi, yêu cầu thánh thượng thay đổi sắc lệnh, hủy bỏ quyết định phong Trương Thần Vọng làm tướng quốc.

    - Bệ hạ, kinh nghiệm lý lịch Trương Thần Vọng không đủ, năng lực kém, dân oán sôi trào, nếu để y làm tướng quốc, là bất hạnh của Đại Đường, hủy hoại một đời thanh danh của thánh thượng, xin bệ hạ suy nghĩ kỹ!

    - Bệ hạ suy nghĩ kỹ!

    Trăm trọng thần đồng loạt hò hét, thanh âm trời rung đất chuyển, thậm chí Trương Giản Chi dập đầu đến tóe máu, cảm xúc kích động vạn phần.

    Trên Minh Đường, Thượng Quan Uyển Nhi đứng trước cửa sổ lạnh lùng nhìn bách quan dưới bậc thang đang thỉnh nguyện, trong ánh mắt nàng tràn đầy khinh miệt, hiện tại mới thấy hối hận, mới thấy được sự nghiêm trọng của vấn đề, vậy trước đó đã làm gì, cho huynh đệ Trương thị quá nhiều cơ hội.

    Hiện tại thánh thượng đã hạ sắc lệnh, làm sao có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, huynh đệ Trương thị làm sao có thể đem thành quả thắng lợi chắp tay dâng lên?

    Thượng Quan Uyển Nhi lắc lắc đầu, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn lên mặt đất, trong lòng cũng ưu sầu nan giải, mắt thấy hai tên Trương thị khống chế thánh thượng càng ngày càng sâu, quyền thế cũng càng ngày càng lớn, thậm chí đã xâm phạm đến lợi ích của nàng, rất nhiều quân quốc chính vụ nàng đã không được nhìn tới nữa, bị hai tên Trương thị chặn lại.

    Lại bộ đề xuất bổ nhiệm quan địa phương cũng bị hai tên Trương thị bóp méo hoàn toàn, cũng không đến lượt mình xử lý, thánh thượng trực tiếp phê chuẩn đồng ý, điều này đã nói rõ, thánh thượng đã ngầm đồng ý để bọn họ xâm phạm quyền lực của mình.

    Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ phát sinh đại sự.

    Lúc này, thị nữ ở ngoài cửa bẩm báo:
    - Khởi bẩm Xá nhân, Lý đại tướng quân cầu kiến!

    Thượng Quan Uyển Nhi cũng không nghĩ rằng Lý Trân sẽ tìm nàng vào lúc này, vội vàng ngừng suy nghĩ, sửa sang đầu tóc một chút nói:
    - Mời hắn vào.

    Lát sau, Lý Trân bước nhanh đến, khom người thi lễ:
    - Tham kiến Thượng Quan Xá nhân!

    - Không cần khách khí, mời ngồi!

    Lý Trân ngồi xuống, lúc này bên ngoài lại mơ hồ truyền đến tiếng đại thần hò hét, Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu nói:
    - Ngươi nghe họ nói thấy thế nào?

    - Vừa rồi bọn họ cũng mời ta tham gia hành động khuyên can, ta không đáp ứng.

    - Ngươi không đáp ứng là đúng, căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì, chuyện này thánh thượng không có khả năng quyết định được.

    - Bọn họ đã kiêu ngạo đến mức độ này rồi à?

    Thượng Quan Uyển Nhi cười lạnh một tiếng:
    - Thánh thượng dù khôn khéo mạnh mẽ, cứng rắng, nhưng bà dù sao cũng là nữ nhân, hơn nữa lại già rồi, người già có nhược điểm rất rõ ràng, mà Nhị Trương lại khống chế chặt chẽ nhược điểm này, phong Trương Thần Vọng làm tướng quốc chỉ là bước đầu tiên của bọn chúng.

    - Bước thứ hai chính là quân quyền sao?
    Lý Trân rất thẳng thắn, điểm đúng chỗ mấu chốt.

    - Phải! Hoặc là nói, bước thứ hai chính là giết ngươi, diệt uy vọng trong quân của ngươi, cướp lấy quân quyền. Hơn nữa bọn chúng sẽ dùng sắc lệnh của thánh thượng giết ngươi, để cho ngươi không thể phản kháng.

    Lý Trân cúi đầu không nói. Thượng Quan Uyển Nhi cũng cảm giác mình nói hơi quá phận rồi, giọng điệu dịu dàng xuống:
    - Ngươi tìm ta có chuyện gì không?

    - Kỳ thật chỉ có một ít việc nhỏ.

    Lý Trân cười khổ một tiếng nói:
    - Tối hôm qua có người ám sát ta, nhưng rất yếu, bị thủ hạ của ta dễ dàng giết chết.

    Thượng Quan Uyển Nhi ngẩn ra, nàng lập tức không chút do dự nói:
    - Là do Võ Tam Tư phái thích khách, không phải là vì giết ngươi, mà là vì khơi mào mâu thuẫn giữa ngươi và Nhị Trương, bức Nhị Trương nhượng bộ y, vì vị trí thái tử.

    - Ta cũng cho rằng như thế, nhưng Xá nhân cảm thấy bọn chúng sẽ kết minh sao? Nhị Trương nhất định sẽ ủng hộ Võ Tam Tư ư?

    - Vấn đề không phải là ủng hộ hay không ủng hộ, mà là Nhị Trương chỉ có thể lựa chọn Võ Tam Tư, trừ phi bọn chúng muốn tự mình làm đế. Ta có thể nói cho ngươi biết, sở dĩ một thời gian trước Nhị Trương biểu hiện do dự, là vì Thái Bình công chúa đã tìm Trương Xương Tông, hy vọng y có thể giúp mình làm nữ đế tiếp theo, tiếp nhận đại vị của thánh thượng.

    Thượng Quan Uyển Nhi hơi thở dài lại nói:
    - Hiện tại bọn chúng đã suy nghĩ kĩ càng rồi, đặt cược hai đầu, do Trương Dịch Chi ủng hộ Võ Tam Tư, mà Trương Xương Tông ủng hộ Thái Bình công chúa, làm điều kiện, Thái Bình công chúa ủng hộ Trương Thần Vọng làm tướng quốc. Ngày hôm qua nàng ta đã tìm đến thánh thượng, biểu đạt sự ủng hộ của nàng ta với Trương Thần Vọng.

    Lý Trân quả thật không ngờ sự việc lại phức tạp như vậy, hắn biết dã tâm của Thái Bình công chúa, nhưng hắn không ngờ rằng Thái Bình công chúa lại tìm đến Trương Xương Tông, xem ra nàng ta đã hoàn toàn rạn nứt với huynh đệ Lý thị.

    - Nói như vậy, việc bổ nhiệm Trương Thần Vọng làm tướng quốc cũng không hoàn toàn là kết quả do Nhị Trương khống chế thánh thượng?
    Lý Trân chần chừ một chút lại hỏi.

    - Có thể nói như thế!

    Thượng Quan Uyển Nhi từ từ nói:
    - Tới một mức độ nào đó, Nhị Trương đúng là đã khống chế thánh thượng, nhưng thánh thượng cũng có thời điểm khôi phục lý trí, có lẽ thánh thượng nhất thời tình cảm mãnh liệt đáp ứng điều kiện của bọn họ, nhưng sau đó bà tqa lại châm chước, có lẽ sẽ hối hận, có lẽ sẽ cân bằng lại. Kỳ thật ngươi hẳn đã nghĩ đến, nếu thánh thượng hoàn toàn bị chúng khống chế, vậy đã sớm có thị vệ đến nhà của ngươi rồi.

    Lý Trân yên lặng gật đầu. Quả thật như thế, Nhị Trương không lúc nào không muốn giết mình, nếu quả thực bọn chúng đã khống chế Võ Tắc Thiên, như vậy sắc lệnh giết mình đã sớm ban ra rồi.

    Thượng Quan Uyển Nhi lại nói:
    - Tối hôm qua thánh thượng đáp ứng bổ nhiệm Trương Thần Vọng làm tướng quốc, khẳng định sáng hôm nay bà nhất định sẽ cân bằng lại, cảm thấy bổ nhiệm Trương Thần Vọng làm tướng quốc có thể trả thù hoàng tộc Lý thị đã ám sát Võ Du Ninh, cho nên sắc lệnh sáng hôm nay mới được ban ra, mà không phải tối hôm qua.

    Lý Trân gật gật đầu nói:
    - Mặt khác còn có một việc, tối hôm qua Vi Bá phái người muốn giết Lý Trọng Tuấn, lại được ta cứu, hiện tại Lý Trọng Tuấn đang dưỡng thương trong phủ của ta.

    Thượng Quan Uyển Nhi ngẩn ra, nàng bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói:
    - Tiện nhân chết tiệt, Lư Lăng Vương sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trên tay ả ta.

    Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Lý Trân vội vàng đến bên cửa sổ, chỉ thấy mấy trăm gã thị vệ cầm gậy đuổi theo bách quan đại thần trước cửa cung, rất nhiều đại thần bị đánh rơi mũ, cả người đầy máu. Các đại thần phẫn nộ quát to, lại càng bị đánh nhiều, Trương Giản Chi bị đám thị vệ cưỡng ép kéo ra ngoài.

    Trương Giản Chi kích động la to:
    - Ông trời ơi, ông mở mắt mà nhìn đi!

    - Ngươi có thấy không, đây là Nhị Trương kiên quyết không chịu nhượng bộ, việc từ trước tới nay thánh thượng không dám làm, Nhị Trương lại dám xuống tay rồi.

    Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi đi tới bên cạnh Lý Trân, thản nhiên cười nói:
    - Trước mặt côn bổng, mấy quan văn đó thật là cực kỳ yếu đuối.

    Nói đến đây,Thượng Quan Uyển Nhi lại quay đầu chăm chú nhìn vào Lý Trân, chậm rãi nói:
    - Mặc kệ Nhị Trương kia kiêu ngạo thế nào, mặc kệ đấu tranh quyền lực kịch liệt thế nào, thứ tranh đoạt cuối cùng cũng sẽ là quân quyền, chỉ có người cầm quân quyền mới là người cười cuối cùng.

    Lý Trân yên lặng gật gật đầu, điểm này hắn hiểu rất rõ.

    Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi lại lấy ra một tờ giấy, đưa cho Lý Trân:
    - Vốn ta định phái người tặng cho ngươi, ngươi đã tới, vậy tự mình xem đi!

    Lý Trân mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó viết một cái tên, “Tuệ Phạm”

    - Ai vậy?
    Lý Trân hỏi.

    - Đây là một gã Hồ tăng, ta chỉ biết y trốn ở trong nhà Trương Dịch Chi, ngươi cần phải tìm được và bắt y lại. Nhất định phải bắt sống đấy, từ y ngươi sẽ biết được một đáp án rất trọng yếu.



    hị đã đàm phán rất lâu, một ít điều kiện mấu chốt của hai bên đều thủy chung không đạt thành thỏa hiệp, chủ yếu là Nhị Trương không chịu ủng hộ Võ Tam Tư làm thái tử rõ ràng, điều này làm cho Võ Tam Tư rất không thích. Nếu như không có điều kiện này, y và Nhị Trương kết minh có ý nghĩa gì?

    Đúng lúc này, đứa con Võ Sùng Liệt ở ngoài cửa bẩm báo:
    - Phụ thân, Hạ tổng quản đến rồi!

    Hạ tổng quản chính là Hạ Trung. Lúc này y chạy tới, thật sự khiến Võ Tam Tư cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ trong cũng xảy ra chuyện gì sao?

    Y lập tức ra lệnh:
    - Nhanh mời y vào thư phòng của ta!
     
    Last edited by a moderator: 7/4/16
  2. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Cuồng Sĩ
    Tác Giả: Cao Nguyệt

    Chương 401: Dã tâm của công chúa

    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    Nguồn: Metruyen.com

    Share: Banlong.us


    Trong thư phòng rộng lớn, Thái Bình công chúa thong thả uống trà nghe Hạ Trung thuật lại điều kiện của Trương Xương Tông. Cho dù Hạ Trung cũng có tư tâm ham hối lộ làm lộ ra bí mật của Nhị Trương nhưng y cũng là người duy nhất được Nhị Trương tín nhiệm.

    - Điều kiện của Trương tướng quân là một khi công chúa điện hạ đăng cơ, nhất định phải phong gã làm Thục Vương, đem Ba Thục chia cho hắn làm đất phong. Hơn nữa, công chúa điện hạ nhất định phải đáp ứng, đời đời Đại Đường về sau không cho phép quân đội tiến vào Ba Thục.

    Thái Bình công chúa âm thầm cười lạnh. Nhị Trương về phương diện chính trị thật quá non nớt. Lại có thể muốn mình đáp ứng chuyện như thế này. Lẽ nào bọn họ không nghĩ tới, chỉ cần mình lên ngôi, nhất định sẽ giết bọn họ để cảm tạ thiên hạ sao?

    Thái Bình công chúa chúa nâng mí mắt, thản nhiên nói:
    - Mời Hạ tổng quản chuyển lời đến Trương tướng quân, ta không thể bảo đảm đời đời Đại Đường bởi vì ta không có cách nào bảo đảm. Ta chỉ có thể bảo đảm bản thân ta cùng với con cháu của ta sẽ không tiến binh vào Ba Thục. Về phần gã muốn làm Thục Vương, ta hoàn toàn có thể đáp ứng. Thậm chí ta còn có thể đáp ứng toàn bộ thuế Ba Thục đều cho gã. Chỉ cần gã có thể bảo đảm cho ta có thể lên ngôi, Lý Lệnh Nguyệt ta tuyệt không nuốt lời.

    Nói xong, nàng từ trên đầu nhổ xuống một cây ngọc trâm “Răng rắc” gãy thành hai đoạn, đem ngọc trâm đưa cho Hạ Trung:
    - Đây chính là sự chấp thuận của ta. Ngươi thay ta mang cây trâm này đưa cho gã.

    Hạ Trung mừng rỡ, có thành ý của công chúa như vậy, tin tưởng Trương tướng quân sẽ toàn lực hỗ trọ công chúa lên ngôi.

    Thái Bình công chúa nở nụ cười vui vẻ lấy ra hai cái hộp từ trên bàn, một lớn một nhỏ, cùng đưa cho Hạ Trung:
    - Trong hộp lớn là bốn viên dạ minh châu, là đồ vật trân quý vô giá của ta. Ta đưa chúng cho Trương tướng quân cũng là biểu hiện thành ý. Bên cạnh đó, hộp nhỏ là một viên kim cương, là chút tâm ý của ta đối với Hạ tổng quản, mời nhận lấy.


    Hạ Trung nghe thấy kim cương, kích động đến hai chân run rẩy, liền vội vàng khom người:
    - Đa tạ công chúa, đa tạ công chúa.

    - Đi đi, thay ta nói những lời hay. Tương lai ta đăng cơ, ta sẽ phong người làm Hạ Quốc công, thưởng cho công lao ủng hộ của ngươi.

    Hạ Trung kích động đến mức choáng váng, vừa mơ mộng vừa vội vàng chạy về cung. Thái Bình công chúa lại cười lạnh một tiếng. Cho dù đưa bọn hắn mười viên dạ minh châu thì đã sao, sớm muộn gì vật cũng sẽ trở về chủ cũ.

    Nàng khoanh tay đi trong phòng vài bước rồi ra lệnh:
    - Truyền Vi Bá đến gặp ta.

    Chỉ chốc lát sau, vài tên thị vệ dẫn Vi Bá thân thể mập mạp tiến vào. Dựa theo kế hoạch của Vi Vương Phi, có lẽ hiện tại Vi Bá đang đi Trường An, trên đường bắt cóc con trai Diêu Sùng. Nhưng y bây giờ lại bị dẫn tới phủ Thái Bình công chúa. Trong lòng y vô cùng sợ hãi, quỳ xuống liền dập đầu:
    - Cầu xin công chúa điện hạ tha cho ta một mạng.

    Thái Bình công chúa cười cười nói:
    - Ngươi không cần lo lắng. Người nào nghe lời ta, thay ta làm việc, ta sẽ thưởng hắn gấp đôi, tuyệt không bao giờ giết hắn.

    - Tiểu nhân nguyện vì công chúa tận lực, nghe theo tất cả chỉ bảo của công chúa.

    - Tốt lắm!

    Thái Bình công chúa uống một ngụm trà rồi nói:
    - Nói về chính sự trước mắt, ta có một việc cần nói cho ngươi biết. Ta đã thay ngươi giết Lý Trọng Tuấn, hoàn thành tâm nguyện của ngươi. Ta là người nói lời giữ lời, hy vọng ngươi cũng không nuốt lời.

    Vi Bá mừng rỡ. Lời nói dối của y liên quan đến Lý Trọng Tuấn sẽ không bị vạch trần. Giết Lý Trọng Tuấn rồi, Thái Bình công chúa sẽ không thể kiểm chứng Võ Du Ninh có bị Lý Trọng Tuấn ám sát hay không. Tối hôm qua y lo lắng cả đêm, chính là sợ việc nói dối này bị vạch trần.

    Có lẽ thông minh bị thông minh hại, Thái Bình công chúa quá khôn khéo. Nàng cho rằng Vi Bá không dám lừa gạt nàng, do vậy nàng đối với việc Võ Du Ninh do chính Vi vương phi giết chết tin tưởng không nghi ngờ. Trong lòng nàng ta tràn đầy thù hận Vi vương phi. Hiện giờ nàng phải đạp lên Vi vương phi mà thượng vị.

    - Bây giờ ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc Vi vương phi có bao nhiêu tư quân? Ẩn nấp tại nơi nào?

    Vi Bá sợ tới mức run rẩy, một lúc lâu sau mới ấp a ấp úng trả lời:
    - Chúng ta báo cáo với vương phi là tám ngàn quân, nhưng thực tế chỉ có khoảng hai ngàn người. Những người còn lại đều là nhân số khống.

    Thái Bình công chúa sửng sốt. Sau một lúc lâu mới hiểu rõ ràng. Quả thực làm cho nàng mở mang tầm mắt. Nàng chưa bao giờ gặp qua người có tâm địa đen tối đến như vậy. Cấp dưỡng cho quân đội sáu ngàn người nha! Huynh đệ bọn chúng không biết đã tham ô bao nhiêu tiền. Mấy năm qua, ít nhất cũng vài chục triệu bạc rồi.

    Nhưng Thái Bình công chúa cũng không hề bối rối. Không có chứng cứ, nàng làm sao lật đổ được Vi vương phi. Nàng nhéo cổ Vi Bá một cái, quát hỏi:
    - Còn hai ngàn người đang ở nơi nào?

    - Ở…Ở trang viên của Huỳnh Dương.

    - Tốt, ta muốn ngươi đại nghĩa diệt thân, trước triều đình tố cáo cô mẫu của ngươi có ý đồ tạo phản.

    Vi Bá toàn thân run rẩy:
    - Cái đó…ta làm sao bây giờ?

    - Ta sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi. Ngươi nói, cuối cùng ngươi làm hay không làm?

    Thái Bình công chúa nháy mắt, vài tên thị vệ tâm phúc tiến lên bắt lấy Vi Bá, y sợ tới mức hét lên như heo bị chọc tiết:
    - Ta làm, ta tố cáo!

    Thái Bình công chúa híp mắt lại, tự mình lẩm bẩm:
    - Tiện nhân, tận thế của ngươi đến rồi.

    ***

    Ngày hôm sau, triều đình bùng nổ ra sự việc khiến cho vô số người khiếp sợ. Cháu trai của Vi vương phi công khai tố cáo cô mẫu của mình huấn luyện tư binh tại Huỳnh Dương, có ý đồ mưu phản. Võ Tắc Thiên vô cùng giận dữ, ngay lập tức lệnh cho Đại tướng quân Lý Trân dẫn năm nghìn kỵ binh hỏa tốc đi Huỳnh Dương bắt giữ tư quân của Vi thị.

    Trong hoàng cung, Thái Bình công chúa nói với mẫu thân:
    - Nữ nhi ngẫu nhiên phát hiện ra bí mật này. Bởi vì nữ nhi luôn điều tra hung thủ ám sát Võ Du Ninh, cuối cùng từ manh mối là một thanh kiếm tra ra được trên người Vi Bá cháu của Vi thị. Gã cuối cùng thừa nhận chính Vi thị vì muốn ngăn cản Võ Du Ninh phong thân vương nên phái Vi Bá đi ám sát Võ Du Ninh. Thị cũng đồng thời muốn cố ý vu oan cho nữ nhi. Vi Bá hoàn toàn thừa nhận, nữ nhi cũng tìm được nhân chứng và vật chứng khác.

    Thái Bình công chúa rất cẩn trọng. Nàng cố gắng hết sức không làm liên lụy đến huynh trưởng Lý Hiển và cháu họ Lý Trọng Tuấn. Trong lòng nàng hiểu rõ, lòng của huynh trưởng đã như tro tàn, không có tâm tranh giành vương vị. Do đó nàng cũng không cần làm liên lụy huynh trường, tránh triều đình kết thù hận không cần thiết với phái Thanh Lưu, ảnh hưởng đến tương lai ủng hộ nàng.

    Hơn nữa, chỉ cần nghiêm trị Vi vương phi, huynh trưởng cũng đã bị liên lụy ít nhiều. Vậy y càng không có hi vọng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

    Võ Tắc Thiên chỉ nhắm mắt, một cái liếc mắt cũng không có. Lúc này, Trương Xương Tông bên cạnh lên tiếng phụ họa:
    - Công chúa chính là muốn giữ gìn danh tiếng của bệ hạ, cũng là bảo vệ xã tắc Đại Đường. Thần nghe nói Lư Lăng Vương đắm chìm trong phật giáo, đã nhiều năm không hỏi đến thế sự. Chuyện này nhất định là Vi thị muốn lợi dụng soán quyền Lư Lăng Vương để thực hiện dã tâm cướp ngôi hoàng đế của nàng trong tương lai. Vi thị nhất định phải nghiêm trị, Vi An Thạch cũng có quan hệ.

    Võ Tắc Thiên gật gật đầu:
    - Truyền ý chỉ của trẫm, ban thưởng Vi thị một đoạn lụa trắng, tru sát toàn bộ con cháu Vi thị. Bãi miễn Tương Vương của Vi An Thạch, sung quân đi Lĩnh Nam. Vị trí tể tướng do lễ bộ thị lang Cao Tiễn kế nhiệm.

    Thái Bình công chúa vô cùng vui sướng, đây chính là kết quả nàng muốn. Tuy không lập tức truyền ngôi cho nàng nhưng để cho Cao Tiễn làm tể tướng, lại có Trương Xương Tông ủng hộ, nàng lại tiến gần hơn một bước đến đại vị rồi.

    Lúc này, Võ Tắc Thiên mới nói với nàng:
    - Ta biết con có lòng bảo vệ huynh trưởng, nhưng thê tử mưu nghịch làm sao y có thể không có chuyện gì. Truyền ý chỉ của trẫm, bãi miễn phụ tử Lư Lăng Vương Lý Hiển xuống thành thứ dân. Cả đời này không cho phép ra khỏi vương phủ một bước.

    - Mẫu thân thánh minh!

    Tin tức truyền ra, vô số người vì thế mà tiếc than. Vi thị lộng quyền rốt cuộc cũng có báo ứng này. Thế nhưng Lư Lăng Vương có tội gì đâu, lại bị đoạt tước vị làm dân thường. Y không còn hy vọng đăng cơ làm hoàng đế nữa rồi.

    Buổi chiều hôm đó, vương phi Vi Liên khóc lớn một trận, dùng lụa trắng thắt cổ tự sát, kết thúc giấc mộng hoàng quyền mười mấy năm của nàng ta.

    ***

    Huỳnh Dương cách Lạc Dương không xa. Lý Trân dẫn theo năm nghìn kỵ binh đuổi tới Huỳnh Dương, một lưới bắt hết hai nghìn tư quân Vi thị trong trang viên, chém chết thống lĩnh tư quân Vi Tụng. Hắn ra lệnh cho Tửu Chí áp giải tù binh về Lạc Dương, hắn cùng hai trăm hộ vệ chạy về Trường An trước.

    Lúc này tại Lạc Dương thế cục hỗn loạn. Ai cũng không ngờ Thái Bình công chúa lại ra tay trước. Lật đổ Lư Lăng Vương Vi thị, hoàn toàn dập tắt hy vọng tranh đế của Lư Lăng Vương. Không chỉ như vậy, tình nhân Cao Tiễn của nàng cũng thay thế cho Vi An Thạch. Do Thái Bình công chúa đã cấu kết với Trương Xương Tông, phái Thanh Lưu trong Chính sự đường chỉ còn lại có 2 người là Trương Giản Chi và Diêu Sùng. Trong triều đình, yêu khí dày đặc, tình thế nguy cấp.

    Lý Trân vô cùng lo lắng cho thê tử của mình. Hắn không ở Lạc Dương, huynh đệ Trương thị có thừa cơ hội bắt vợ của hắn đi hay không? Do vậy, Lý Trân ngựa không dừng vó, dẫn theo kỵ binh chạy nhanh như chớp tiến về Lạc Dương.

    Rất tốt! Trong phủ hắn tất cả đều bình thường, không có dấu hiệu bị tấn công. Lý Trân nhẹ nhàng thở dài, xoay người xuống ngựa, nhanh chóng bước đến bậc thang.

    Lý Trân vừa đi vào cửa phủ, Vương Khinh Ngữ liền lao đến, vẻ mặt kinh hoảng khẽ nói với trượng phu:
    - Phu lang, Thái Bình công chúa đến đây, đang ở bên trong.

    Lý Trân sửng sốt, Thái Bình công chúa làm sao biết mình trở về lúc này?

    Hắn không kịp suy nghĩ kĩ, bước nhanh vào bên trong. Đi được vài bước, hắn lại hỏi Vương Khinh Ngữ:
    - Đã đưa Lý Trọng Tuấn đi chưa?

    Vương Khing Ngữ gật đầu:
    - Lý Bàn buổi trưa tới đưa hắn đi Bách Tước sơn trang.

    Tảng đá đè nặng trong lòng Lý Trân như được buông xuống. Tuy rằng Lý Trọng Tuấn bị tước đi chức vị làm dân, nhưng y ở phủ của mình sẽ để cho Trương thị tìm được, lấy cớ giết mình. Đây là thời điểm nhạy cảm, hắn nhất định phải cẩn thận từng bước.

    Lý Trân đi tới nội đường, chỉ thấy thê tử Địch Yến cùng Thái Bình công chúa đang ngồi nói chuyện. Lý Trân vội vàng tiến lên khom người thi lễ:
    - Ty chức tham kiến công chúa điện hạ.

    Thái Bình công chúa khẽ mỉm cười:
    - Ta đoán không sai, Lý tướng quân nhất định sẽ lập tức trở về.

    - Đã để cho công chúa điện hạ chờ lâu!

    Lý Trân nháy mắt với thê tử. Địch Yến hiểu ý, thi lễ với Thái Bình công chúa rồi lui xuống. Lý Trân ngồi xuống, cười nói:
    - Ta là nóng vội phục mệnh bệ hạ nên mới vội vàng trở về.

    Thái Bình công chúa thản nhiên cười:
    - Người quang minh không nói tiếng lóng. Ta và ngươi đều biết rõ lòng dạ của nhau, Lý tướng quân cần gì phải tìm cớ? Kỳ thật ngươi vội vàng trở về là hành động sáng suốt, bởi vì ta từ trong cung trực tiếp đến đây. Huynh đệ Trương thị liều mạng thuyết phục bệ hạ phái binh bắt giữ người nhà ngươi, sau đó bắt giữ ngươi vì ngươi âm thầm ủng hộ Vi vương phi. Ta đã thuyết phục Thánh Thượng, Thánh Thượng quyết định cho ngươi cơ hội giải thích.

    Lý Trân đứng dậy, thi lễ thật sâu:
    - Đa tạ đại ân của công chúa điện hạ, Lý Trân ghi khắc trong tâm khảm.

    Thái Bình công chúa nhìn hắn thật sâu, lại nói:
    - Năm đó là ta đề cử ngươi đi Trường An, cũng chính ta đề cử ngươi làm Đại tướng quân của Thiên kỵ doanh. Tuy rằng ngươi không phải người của ta, nhưng ta vẫn không buông bỏ ngươi.

    Lý Trân yên lặng gật đầu:
    - Ty chức hiểu rõ.

    - Thời cuộc bây giờ ngươi cũng đã biết rõ. Tứ ca của ta tuy có tâm tranh giành vương vị nhưng lại không có thực lực tranh giành. Tam ca tuy có nhiều người ủng hộ nhưng y không có ý định tranh giành, hơn nữa lại có một thê tử tràn đầy dã tâm như vậy. Đây chính là ông trời không muốn giúp y.

    Nói đến đây, ánh mắt nóng rực của Thái Bình công chúa nhìn chăm chú vào Lý Trân nói:
    - Bây giờ người có thể bảo vệ xã tắc hoàng tộc Lý Đường, lại có năng lực chống lại người của Võ thị chỉ còn lại một mình ta. Ta đương nhiên không thể chối từ. Ta hi vọng đại tướng quân có thể ủng hộ ta.
     
    Last edited by a moderator: 7/4/16
  3. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Cuồng Sĩ
    Tác Giả: Cao Nguyệt

    Chương 402: Bí mật của Hồ tăng

    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    Nguồn: Metruyen.com

    Share: Banlong.us


    Thái Bình công chúa đi rồi, Lý Trân khoanh tay đứng trước cửa sổ nhìn chăm chú vào vòng thanh nguyệt ở phương xa. Lời nói của Thái Bình công chúa dường như phảng phất bên tai hắn: “Ngươi là nòng cốt của Hưng Đường Hội, giữ gìn xã tắc Đại Đường, khôi phục giang sơn Đại Đường là trách nhiệm ngươi không thể chối bỏ. Hi vọng chúng ta có thể cùng nắm tay làm cho giang sơn Lý thị mãi mãi trường tồn.”

    Lúc này, Địch Yến từ phía sau ôm chặt lấy hắn:
    - Phu quân, ta thật sự có chút sợ hãi, sao lại giống như có một trận cuồng phong, chỉ trong một đêm tất cả đều thay đổi.

    - Vốn đã che đậy đao kiếm, sát khí lạnh thấu xương, chỉ có điều ngoài mặt vẫn duy trì cân bằng. Dường như là thái bình thịnh thế, nhưng một khi thế cân bằng bị phá vỡ, đao kiếm bên trong liền xuất hiện mạnh mẽ. Đây chính là sai lầm của Thánh Thượng. Bà không nên phong Trương Thần Vọng làm tể tướng, phá vỡ thế cân bằng.

    - Chúng ta làm sao bây giờ?

    Lý Trân quay đầu lại nắm lấy vai thê tử, nói với nàng:
    - Ta dự định sắp xếp cho mọi người đi Trường An ở với đại tỷ. Đêm nay mọi người lập tức xuất phát. Ta lo lắng sáng mai thị vệ sẽ đến bắt giữ mọi người.

    Địch Yến cả kinh:
    - Có phải phu quân cự tuyệt Thái Bình công chúa?

    - Ta không cự tuyệt nàng ta. Nhưng ta cũng chỉ đáp ứng giúp nàng đối phó Võ thị gia tộc. Nàng ta nói cho ta biết một tin, Trương Dịch Chi đã thuyết phục Thánh Thượng phong Võ Du Nghi làm Võ Lâm quân đại tướng quân. Hơn nữa, Võ Ý Tông là Giam Môn vệ đại tướng quân, Võ thị gia tộc đã khống chế không ít quân đội. Đây hoàn toàn là yếu điểm của Thái Bình công chúa, do đó nàng nhất định phải tranh thủ sự ủng hộ của ta.

    - Một khi đã như vậy, chúng ta không gặp nguy hiểm mới đúng chứ?

    Lý Trân lắc đầu:
    - Vấn đề không phải ở chỗ này. Trương thị huynh đệ một lòng muốn giết ta. Bọn chúng hoàn toàn có thể qua mặt Thánh Thượng ra tay với ta, với người nhà của ta. Do vậy, ta cảm thấy trong hai ngày này, bọn họ nhất định sẽ có hành động. Vì vậy hôm nay ta mới gấp gáp trở về như vậy.

    Tuy rằng Địch Yến nguyện ý cùng Lý Trân đối mặt, nhưng nghĩ tới con mình nàng cũng lo lắng:
    - Thôi được, ta nghe lời chàng, tối nay chúng ta sẽ rời Lạc Dương đi Trường An.

    Nàng hôn trượng phu một cái rồi lập tức xoay người trở về phòng thu dọn đồ đạc.

    Nửa canh giờ sau, Địch Yến, Vương Khinh Ngữ mang theo con cái cùng Tửu Chí và thê tử của Diêu Hi đều lên xe ngựa. Lý Trân đội nón sắt mặc giáp, dẫn hai trăm kỵ binh hộ vệ ba cỗ xe ngựa rời khỏi phủ, chầm chậm đi đến cửa Tây Bình. Khi tới dưới cửa thành, đội trưởng đội thân vệ cao giọng hét:
    - Thiên kỵ doanh Lý đại tướng quân ra khỏi thành, lập tức mở cửa.

    Một lát sau, một gã lang tướng đi ra, đứng ở đầu thành chắp tay nói:
    - Xin hỏi Lý đại tướng quân có thánh chỉ hay không?

    Lý Trân lấy ra một tấm kim bài giơ lên cao, cười lạnh nói:
    - Mắt chó đui mù nhà ngươi, nhìn xem đây là gì?

    Lang tướng nhận ra là kim bài điều binh của Hoàng đế, sợ tới mức vội vàng ra lệnh:
    - Mau mở cửa thành!

    Cửa thành két két, cạch cạch mở. Cầu treo chậm rãi buông xuống. Lý Trân âm thầm cảm thấy may mắn không trở về cung phục mệnh trước. Nếu đã giao nộp kim bài thì đêm nay hắn không thể ra khỏi thành rồi.

    - Ra khỏi thành!

    Hắn thét lên một tiếng. Hai trăm kỵ binh hộ vệ xe ngựa đi ra khỏi cửa Tây Bình. Đi ra khỏi thành thêm mười dặm, Lý Trân mới tạm biệt thê tử và con mình. Địch Yến cầm tay hắn nói:
    - Phu quân, chúng ta ở Trường An chờ chàng. Chàng nhất định phải để ý, không được có bất kỳ sơ sót gì.

    - Yên tâm đi, ta sẽ vô cùng cẩn thận. Mọi người đi đường bình an.

    Lý Trân lại dặn dò đội trưởng thân binh vài câu. Đội trưởng thân binh Dương Sùng Liệt chắp tay nói:
    - Xin tướng quân yên tâm, ty chức sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

    Xe ngựa chậm rãi chuyển động. Vương Khinh Ngữ cùng ba đứa nhỏ đều khóc lên:
    - Phu quân bảo trọng!

    - Phụ thân, nhất định phải tới đón chúng con về nhà.

    Lý Trân vội chạy đến một ngọn núi nhỏ trên đồi, phất tay tạm biệt người nhà. Xe ngựa chạy càng ngày càng xa, ba cỗ xe ngựa cùng 150 kỵ binh hộ vệ dần biến mất ở phương xa.

    - Tướng quân, bọn họ đã đi xa, chúng ta trở về đi.
    Một tên thân binh thấp giọng khuyên nhủ.

    Lý Trân gật gật đầu, quay ngựa lại thét lớn:
    - Trở về!

    Hắn dẫn theo mười mấy tên kỵ binh chạy nhanh như chớp về thành Trường An.

    Không bao lâu, mọi người lại vào thành từ cửa Tây Bình. Nhưng khi Lý Trân vừa tiến vào thành, vài tên kỵ binh liền chạy đến trước mặt, dẫn đầu là Triệu Thu Nương. Nàng vội la lên:
    - Tướng quân, ta tìm người khắp nơi.

    - Xảy ra chuyện gì vậy?

    Triệu Thu Nương kéo dây cương của Lý Trân qua một bên, khẽ nói với hắn:
    - Đã tìm được tung tích của hồ tăng kia.

    Lý Trân mừng rỡ:
    - Ở nơi nào?

    - Ngay tại bên trong An Nhân phường. Vài tên thuộc hạ của ta đang ở đó trông chừng.

    Lý Trân lập tức nói với mọi người:
    - Xuống ngựa, đi đến An Nhân phường.

    An Nhân phường không xa, chỉ cách khoảng hai dặm. Lý Trân lo sợ tiếng vó ngựa sẽ kinh động mục tiêu liền ra lệnh hai tên thuộc hạ dắt ngựa chờ. Hắn dẫn theo mười mấy tên thân binh chạy đến An Nhân phường.

    Cửa phường không ngăn được bọn họ. Không bao lâu, bọn họ đã đến trước một tòa nhà rộng khoảng chừng hai mươi mấy mẫu. Một tên ẩn vệ chạy tới bẩm báo:
    - Khởi bẩm đại tướng quân, hồ tăng kia đang ở hậu viện.

    Lý Trân gật gật đầu, nói với mọi người:
    - Mọi người trèo tường tiến vào, cẩn thận một chút. Gặp lính tuần tra, một đao giết hết.

    Tuy Lý Trân không biết vì sao Thượng Quan Uyển Nhi ra lệnh cho hắn tìm tên hồ tăng Tuệ Phạm này. Nhưng hắn biết nhất định chuyện này có giấu bí mật nào đó.

    Hơn mười người tiến vào không gặp bất cứ lính tuần tra nào, rất nhanh vào đến bên trong bao vây một căn phòng lớn. Lý Trân đục thủng một lỗ nhỏ trên cửa giấy, hé mắt nhìn kỹ, thấy mơ hồ trên giường có hai người đang ngủ. Tiếng ngáy như sấm.

    Lúc này một tên ẩn vệ cười nói:
    - Đại tướng quân, để ty chức đối phó bọn chúng.



    Hắn châm một cây mê hương vào lỗ thủng trên cửa. Một lát sau, mê hương tàn đi một nửa. Tiếng ngáy bên trong cũng dần dần im bặt.

    - Tốt rồi.
    Ẩn vệ cười nói.

    Lý Trân mừng rỡ vung tay lên, mọi người mở cửa phòng vọt vào.

    “Xoạt” một chậu nước lạnh đổ lên đầu hồ tăng. Lập tức đánh thức đầu óc mê man của tên này. Đây là hồ tăng Thiên Trúc, ngoài năm mươi tuổi, bộ dạng cường tráng giỏi giang, trên đầu không có một cọng tóc nào, cởi trần nửa thân trên.

    Lão ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Trân, giật mình hỏi:
    - Các ngươi là ai?
    Lão có thể nói lưu loát một câu Hán ngữ.

    - Ngươi chính là Tuệ Phạm?
    Lý Trân lạnh lùng hỏi.

    - Các ngươi mau thả ta ra. Ta chính là Bí Hỉ pháp vương được hoàng đế các ngươi phong tặng. Các ngươi có gan vô lễ với ta, một tên cũng đừng hòng sống sót.

    Lý Trân cầm lấy cái hộp đỏ trên bàn lên. Đồ vật này phát hiện bên trong hành lý của hồ tăng. Bên trong là những viên thuốc có màu đỏ, tổng cộng mười hai viên:
    - Đây là thuốc gì?

    Hồ tăng cười ha hả:
    - Đây chính là Bí Hỉ hoàn, chuẩn bị ngày mai dâng lên cho hoàng đế các ngươi. Thiếu mất viên nào liền lấy đầu các ngươi bù vào.

    “Bốp!”, Lý Trân hung hăng tát lão một cái, lạnh lùng hỏi:
    - Uống thuốc này vào có hậu quả gì?

    Hồ tăng vẻ mặt phẫn hận, quay đầu lờ đi. Lúc này Triệu Thu Nương cười nói:
    - Tướng quân giao lão cho chúng ta. Trong vòng một khắc ta sẽ làm cho lão cái gì cũng phải nói ra hết.

    Lý Trân gật đầu, Triệu Thu Nương nói với thuộc hạ:
    - Đem kéo lão vào phòng trong.

    Vài tên binh sĩ Nội vệ như lang như hổ kéo hồ tăng vào trong phòng. Chỉ một lát sau, trong phòng truyền đến từng trận kêu la thảm thiết. Hồ tăng khóc lóc khẩn cầu:
    - Tha cho ta, ta nói, cái gì ta cũng nói!

    Không bao lâu, Triệu Thu Nương vẻ mặt ngưng trọng đi ra, thấp giọng nói với Lý Trân:
    - Đi ra ngoài rồi nói.

    Lý Trân cùng nàng đi ra bên ngoài. Triệu Thu Nương thở dài:
    - Thánh Thượng đã không còn sống được bao lâu.

    Lý Trân chấn động:
    - Vì sao?

    - Chính là Bí Hỉ hoàn kia. Đó là một loại thuốc kích tình, cái giá phải trả là cạn kiệt sinh mạng. Thánh Thượng đã dùng suốt một năm. Bắt đầu từ ngày hôm kia, bà phải dùng một lần 6 viên. Cả người đều ở trong trạng thái điên cuồng. Hồ tăng nói, nếu đã đến mức độ này, sinh mạng chỉ còn nhiều nhất khoảng mười ngày.

    Lý Trân một lúc lâu sau cũng không nói được gì. Hắn cuối cùng đã hiểu vì sao đột nhiên xuất hiện cục diện đột phá. Bởi vì Trương thị huynh đệ biết Thánh Thượng không sống được bao lâu nên mới điên cuồng đoạt quyền. Muốn giết chết chính mình, không tiếc tập trung vào hai đầu làm cho Thái Bình công chúa cùng Võ Tam Tư giết hại lẫn nhau.

    - Tướng quân, làm thế nào bây giờ?
    Triệu Thu Nương lo lắng hỏi.

    Lý Trân suy nghĩ một chút nói:
    - Ngươi mang Hồ tăng đi, tạo ra chứng cứ giống như lão tự mình chạy trốn. Ta đi tìm Tương Vương.

    Triệu Thu Nương xoay người đi sắp xếp. Lý Trân lòng như lửa đốt, dẫn mọi người lên ngựa tiến đến phủ Tương Vương. Nhưng chạy không đến trăm bước, hắn chuyển ý định, nói với mọi người:
    - Đi Minh Nghĩa phường.

    Lý Trân ý thức được. Bây giờ không phải thời điểm tìm Lý Đán. Hắn trước hết tìm Trương Giản Chi, thương lượng sách lược đối phó.

    Thời gian bây giờ đã là canh một. Trên đường cái không một bóng người, chỉ thấy ngẫu nhiên vài con chó hoang kiếm ăn truy đuổi, cắn xé. Phía trước cửa lớn Trương phủ cũng là một mảnh tối đen. Hai ngọn đèn lồng cũng đã cháy hết, dường như người gác cổng cũng đang ngủ.

    Một tên thuộc hạ tiến đến gõ cửa. Một lúc lâu sau, đại môn mới mở ra một khe nhỏ, chỉ thấy người gác cổng còn đang ngái ngủ hỏi:
    - Là ai?

    - Đi bẩm báo với tướng quốc nhà ngươi, nói là Lý đại tướng quân có việc gấp tới thăm hỏi.

    - Đã trễ thế này còn tới.

    Người gác công than thở một tiếng. Bởi vì là đại tướng quân nên gã không dám cự tuyệt, chỉ đành đứng dậy đi bẩm báo lão gia. Một lúc lâu sau, cửa cuối cùng cũng mở. Quản gia của Trương phủ đi ra chắp tay cười nói:
    - Để Đại tướng quân chờ lâu, mời đi vào trong!

    Lý Trân mang theo thuộc hạ tiến vào phủ. Hắn để thủ hạ ở lại bên ngoài chỗ người gác cổng nghỉ ngơi chờ hắn. Một mình hắn cùng với quản gia đi tới phòng dành cho khách quý.

    - Thật xin lỗi đại tướng quân. Đúng ra tướng quốc công tử phải đến tiếp đón nhưng bởi vì lúc chiều công tử có việc phải ra ngoài chưa trở về, cho nên thất lễ rồi.

    - Vô Phương, lão gia nhà ngươi dậy chưa?

    - Có lẽ là đã mặc xong y phục rồi, xin ngồi chờ một lát.

    Đèn trong phòng khách quý đã thắp lên. Lý Trân ngồi xuống, một tiểu nha hoàn bưng tới một chén trà nóng. Đợi khoảng một khắc sau, trong viện truyền đến một tiếng ho khan. Trương Giản Chi mặc thường phục chậm rãi đi đến:
    - Để cho tướng quân phải chờ đợi lâu!

    Lý Trân vội vàng đứng dậy thi lễ:
    - Có việc gấp vì vậy đêm khuya quấy rầy tướng quốc rồi.

    - Mời ngồi!

    Trương Giản Chi mời Lý Trân ngồi xuống. Trong lòng Lý Trân lo lắng, thấp giọng nói với Trương Giản Chi:
    - Ta vừa mới bắt được một gã hồ tăng tên là Tuệ Phạm, chuyên cung cấp cho Nhị Trương Bí Hỉ dược. Lão cho ta biết một tin tức kinh thiên động địa, Thánh Thượng uống thuốc quá mức, e là chỉ còn sống không quá mười ngày.

    Trương Giản Chi nhướn mày:
    - Làm sao có thể như vậy? Đại tướng quân vì sao lại nói đùa kiểu này?

    Lý Trân âm thầm nổi giận:
    - Lời ta nói mỗi câu đều là sự thật, nếu có chút nào giả dối, ông trời không dung.

    Trương Giản Chi cúi đầu trầm tư một lát mới chậm rãi gật đầu:
    - Thật ra ta cũng không cảm thấy kỳ quái.

    - Vì sao?
    Lý Trân không hiểu.

    - Bởi vì ta đã sớm phát hiện ra. Nói thật ra là sớm phát hiện sức khỏe Thánh Thượng có điều bất thường. Có một lần nghị sự ở chính sự đường, Thánh thượng dự thính đột nhiên ngất đi. Sau đó ngự y âm thầm nói cho ta biết tình trạng sức khỏe của Thánh Thượng có thể xấu. Đó là việc nửa năm về trước. Bây giờ nếu như sức khỏe Thánh Thượng đột nhiên chuyển biến xấu, ta cũng không thấy kỳ quái.

    - Nếu tướng quốc biết vậy, sao lại nói ta nói đùa?
    Lý Trân vô cùng bất mãn nói.

    Trương Giản Chi nhìn chăm chú Lý Trân thật lâu, bỗng nhiên đứng lên nói:
    - Mời đại tướng quân đi theo ta.

    Trương Giản Chi dẫn Lý Trân tới trước cửa lớn của một căn phòng bí mật. Trương Giản Chi cười đẩy cửa ra, Lý Trân theo Trương Giản Chi đi đến căn phòng. Hắn sửng sốt một lúc, trong căn phòng bí mật, dưới ánh đèn sáng rõ là một bàn đầy người ngồi bốn phía xung quanh.

    Trong điện Giám Vương Đồng Kiểu, ngử sử Đại phu Thôi Huyền Vĩ, Thái phủ khanh Hoàn Ngạn Phạm, Tả uy vệ tướng quân Tiết Tư, Tả tán kỵ thị lang Lý Trạm, hữu Võ lâm quân Dương Nguyên Diễm, Tả vũ lâm quân Kính Huy,... mười mấy người tất cả.

    Trương Giản Chi khẽ cười nói:
    - Hoan nghênh Lý tướng quân gia nhập với chúng ta, mời ngồi.
     
    Last edited by a moderator: 7/4/16
  4. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Cuồng Sĩ
    Tác Giả: Cao Nguyệt

    Chương 403: Án binh bất động

    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    Nguồn: Metruyen.com

    Share: Banlong.us


    Ngày hôm sau, trời vừa sáng hàng trăm triều thần đã tập trung trước quảng trường Minh đường. Cứ năm người lại tụ tập thành nhóm, thì thầm to nhỏ. Đã sớm qua thời gian phải thượng triều, thế nhưng chuông thượng triều lại chậm chạp không hề kêu vang. Mọi người không biết có chuyện gì xảy ra, bất an bàn luận.

    - Trong cung có tin đồn, Thánh Thượng bị bệnh nặng. Không biết là thật hay giả?

    - Đừng nói bậy, hôm qua Thánh Thượng hạ chỉ nghiêm trị Vi vương phi, không phải rất khỏe đó sao?

    - Ai! Thật đáng tiếc cho Lư Lăng Vương điện hạ, bị nữ nhân hủy diệt.

    - Xuỵt….ra rồi kìa!

    Trong đại điện một người đi ra, chính là Điện Trung Giám Lý Trì. Mọi người đều vây quanh phía trước bậc thang. Lý Trì ho khan một tiếng thật mạnh, cao giọng nói:
    - Bệ hạ bị bệnh nhẹ, miễn thượng triều năm ngày. Mọi người tự mình trở về triều phòng đi.


    Nghe nói phải nghỉ thượng triều năm ngày, triều thần lập tức giống như bị nổ tung, đều kêu lên:
    - Lý sứ quân, trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Lý Trì vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
    - Ta cũng không biết, mọi người mau giải tán đi.

    Mọi người phát hỏa cũng không giải quyết được việc gì liền tự mình trở về triều phòng. Lúc này, Trương Giản Chi tiến lên giữ chặt Lý Trì, thấp giọng hỏi:
    - Nghỉ triều năm ngày, có phải là ý của Nhị Trương không?

    Lý Trì vẻ mặt xấu hổ, thấp giọng nói:
    - Ta không có nhìn thấy Thánh Thượng, nghe nói đang ở Trường Sinh Điện dưỡng bệnh, ai cũng không cho phép vào. Là Trương Dịch Chi đi ra truyền đạt ý chỉ của Thánh Thượng.

    Trương Giản Chi nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
    - Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta.

    Y lắc đầu, cũng xoay người trở về quan phòng của mình.

    Bốn phía Trường Sinh Điện đứng đầy vệ sĩ binh gác cổng được trang bị đầy đủ vũ khí. Đại tướng quân Võ Ý Tông mặc giáp đội nón trụ, tay cầm trường kích đứng trước cửa cung, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi cùng một tốp lớn cung nữ xoay người rời đi phía xa xa. Không cho bất cứ người nào tiến vào cung điện, kể cả người có đặc quyền trong cung là Thượng Quan Uyển Nhi.

    Trong hậu điện Dưỡng Tâm các, Võ Tắc Thiên mơ màng nằm trên giường bệnh. Bà quả thật ngã bệnh, hơn nữa bệnh thật sự rất nặng. Chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, bà như đã già đi bốn mươi tuổi. Từ một nữ nhân bốn mươi tuổi có bảo dưỡng đều đặn, đảo mắt biến thành lão bà tám mươi tuổi. Làn da mỏng, trên mặt đầy những nếp nhăn. Những vết ban của người già cũng không ngăn được mà xuất hiện dưới da.

    Tất cả biến hóa này, Võ Tắc Thiên dường như không hề biết. Bà nhắm chặt hai mắt, trên khuôn mặt tiều tụy vàng như nến không có nửa điểm sức lực, tựa như yên lặng chờ đợi cái chết tiến đến. Bên cạnh bà không có thị nữ, không có hoạn quan và thái y, chỉ có vẻ mặt chán ghét của Trương Xương Tông đứng ngoài cửa.

    Lúc này, Trương Dịch Chi từ bên ngoài vội vàng đi vào, phất phất tay. Mấy cung nữ bên người đúng trong góc nhỏ vội vàng đi vào phòng, đứng ở đầu giường Võ Tắc Thiên. Trương Dịch Chi đưa ánh mắt nhìn Trương Xương Tông. Hai người xoay người đi vào trong tĩnh thất phía bên kia.

    Trong tay Trương Xương Tông ôm một cái hộp ngọc. Bên trong có ngọc tỷ của thiên tử Đại Đường và bút son, còn có kim bài điều binh. Quyền lực của thiên tử đã hoàn toàn nằm trong tay huynh đệ bọn chúng.

    - Tình hình bên ngoài thế nào rồi?
    Trương Xương Tông hỏi.

    - Tất cả đã giải tán rồi, nghỉ thượng triều năm ngày. Cho dù có ý kiến, bọn họ cũng không làm thế nào được.

    - Bây giờ chúng ta nên làm gì? Lão khất bà có thể sống không được mấy ngày nữa. Dù sao thì giấy cũng không gói được lửa.
    Trương Xương Tông trong lòng lo lắng nói.

    - Việc cấp bách bây giờ là phải diệt trừ người duy nhất có thể uy hiếp chúng ta. Võ Du Nghi đã dẫn người đi bắt Lý Trân rồi. Có chiếu thư ở đó, tin chắc hắn không dám công khai tạo phản. Ta thật sự cảm thấy mấu chốt chính là Tương Vương Lý Đán. Nhất định phải diệt trừ người này. Không có người nòng cốt, đám triều thần chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của chúng ta.

    Trương thị huynh đệ suy nghĩ rất hợp với thực tế. Bọn chúng chọn giữa Thái Bình công chúa và Võ Tam Tư. Lý Hiển đã hoàn toàn bị phế, nhốt ở Lư Lăng Vương phủ. Lý Trọng Tuấn tuy rằng trốn không rõ tung tích nhưng ảnh hưởng không lớn. Mấu chốt chính là Tương vương Lý Đán. Một khi tin Võ Tắc Thiên chết truyền ra ngoài, triều thần nhất định sẽ chỉ định y làm hoàng đế.

    Trương Dịch Chi nhất thời cũng vô kế khả thi. Vào lúc này, một ả cung nữ vội vàng hấp tấp chạy tới cửa nói:
    - Hai vị tướng quân, Thánh Thượng đã tỉnh.

    Trương thị huynh đệ cuống quít đứng dậy đi đến phòng bệnh Võ Tắc Thiên. Trương Dịch Chi trừng mắt liếc mấy ả cung nữ một cái. Cung nữ sợ tới mức đều lui xuống. Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông mỗi người ngồi một bên đầu giường, nắm tay Võ Tắc Thiên hỏi:
    - Bệ hạ cảm thấy thế nào rồi?

    Võ Tắc Thiên chậm rãi mở to mắt, hơi thở mỏng manh nói:
    - Trẫm không được rồi. Nhanh đi truyền Tương Vương, Trẫm muốn gửi gắm xã tắc cho nó.

    Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông nhìn nhau. Hai người trong mắt đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Thì ra Thánh Thượng muốn đem giang sơn truyền cho Tương Vương. Trương Dịch Chi vội la lên:
    - Thái y nói, bệ hạ cần nghỉ ngơi, cẩn thận điều dưỡng. Nghỉ ngơi thật tốt hơn mười ngày, thân thể sẽ từ từ khôi phục.

    - Trẫm biết tình hình của mình. Lần này không được rồi, đi mau, mau truyền Tương Vương đến đây.

    - Vi thần tuân chỉ. Sẽ cho người đi truyền Tương Vương đến.

    Trương Dịch Chi trao đổi ánh mắt với Trương Xương Tông. Hai người đứng dậy ra khỏi phòng, nói với cung nữ:
    - Thánh Thượng cần nghỉ ngơi điều dưỡng, cho Thánh Thượng uống thuốc nước, mau đi.

    Hai ả cung nữ vội vàng tiến vào phòng hầu hạ Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên uống vào vài ngụm thuốc nước, thiêm thiếp ngủ đi. Nhị Trương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đi đến tĩnh thất. Trương Xương Tông hung ác nói:
    - Chúng ta tương kế tựu kế. Truyền Lý Đán tiến cung rồi tiêu diệt y.

    Trương Dịch Chi có tâm nhãn hơn một chút. Y cười lạnh một tiếng:
    - Nếu chẳng may y không chịu tiến cung, chúng ta phải làm thế nào?

    - Vậy huynh nói nên làm thế nào?

    Trương Dịch Chi đảo mắt:
    - Không bằng tiến hành cùng lúc, trước tiên gọi y vào cung, nếu y không chịu vào cung liền phong y làm Tịnh Châu mục, đuổi y ra ngoài đó. Đợi đến khi chúng ta thành lập quân đội mới, nếu y dám tạo phản, ta liền phái đại quân tiêu diệt y.

    Trương Xương Tông gật gật đầu. Trục xuất Lý Đán ra bên ngoài cũng là một biện pháp.
    - Được rồi, chúng ta lập tức thảo chiếu thư.

    Thiên Kỵ doanh là chi quân đội sắc bén nhất thần đô Lạc Dương, thậm chí là trên cả Đại Đường, có hai vạn năm nghìn kỵ binh, phân bố ba nơi Lạc Dương, Trường An và Thái Nguyên. Trong đó Lạc Dương có mười lăm ngàn người. Quân doanh của nó cũng là tòa nhà lớn nhất trong cấm quân, nằm trong thần đô Tây Uyển, ước tính khoảng một ngàn mẫu.

    Tối hôm qua Lý Trân đưa cả nhà đi Trường An, cũng hạ lệnh Thiên kỵ doanh Trường An phía sau nghiêm mật hộ vệ. Bản thân hắn cũng không có quay về phủ, mà trực tiếp ở trong quân doanh, nắm giữ đại quyền quân đội.

    Trời vừa sáng, ngự y Diêu Hi ngụy trang bộ dáng thành hoạn quan, dưới sự bảo vệ của vài tên thị vệ chạy tới cửa Thiên Kỵ doanh hô lớn:
    - Ta có việc gấp cần gặp tướng quân các ngươi, mau thay ta thông báo.

    Cũng vừa may hôm nay trực là đại tướng Tửu Chí. Y trên tường doanh trại nhìn thấy Diêu Hi, vội vàng chạy xuống:
    - Tiểu Tế, ngươi sao lại tới đây?

    Diêu Hi vội la lên:
    - Có đại sự phát sinh, ta phải gặp Lý đại ca.

    Diêu Hi đương nhiên không có vấn đề. Nhưng Tửu Chí nhìn thoáng qua vài tên Thiên Ngưu Vệ võ sĩ. Diêu Hi vội vàng nói:
    - Mấy người này đều từng là bệnh nhân của ta. Ta đã cứu mạng bọn hắn nên bọn hắn giúp ta trốn đi. Nhưng bọn hắn không thể trở về nữa. Trở về chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

    - Được rồi, các ngươi đi theo ta.

    Tửu Chí dẫn mấy người đi vào đại doanh. Để cho thuộc hạ đi tiếp đón mấy tên thị vệ, y dẫn Diêu Hi vội vàng chạy tới đại trướng trong quân.

    Lý Trân lúc này đang ở trong đại trướng viết thư cho tướng quân Thiên kỵ doanh ở Thái Nguyên. Tửu Chí đứng ở cửa trướng bẩm báo:
    - Tướng quân, Diêu Hi có việc gấp bẩm báo.

    - Vào đi.

    Lý Trân để bút xuống. Hắn biết Diêu Hi tới, trong cung đương nhiên có chuyện lớn xảy ra.

    Diêu Hi đi vào trướng liền kích động nói:
    - Lý đại ca, Thánh Thượng hôn mê, bệnh tình nguy cấp.

    - Ngươi đừng vội, ta biết tình hình của bà không tốt. Ngồi xuống nói.

    Diêu Hi ngồi xuống, uống một hớp nước, lúc này mới nói:
    - Nửa đêm tối hôm qua, Thánh Thượng bỗng nhiên phát bệnh, không thể hô hấp. Ta cùng vài ngự y cấp cứu tới canh năm mới có chút ổn định lại. Nhưng người đã rơi vào trạng thái hôn mê.

    - Ta nghe nói bà có uống một loại thuốc kích tình tên là bí hỉ hoàn.

    Diêu Hi thở dài:
    - Đó là một loại độc dược mãn tính. Sau khi uống sẽ làm cho người ta sinh ra ảo giác, cả người đều chìm trong trạng thái phấn khởi. Thánh Thượng hết lần này tới lần khác ham muốn mạnh mẽ. Liều dùng càng lúc càng nhiều, cuối cùng gây nên cơ sự như hôm nay.

    - Các ngươi không khuyên giải bà sao?

    Diêu Hi lắc đầu:
    - Ai cũng khuyên không được. Thứ này rất dễ nghiện, căn bản không thể dừng. Do vậy một năm qua, trạng thái tinh thần của bà càng ngày càng kém.

    - Hồ tăng Tuệ Phạm kia ta đã bắt được. Lão nói Thánh Thượng chỉ có thể sống mười ngày, là như vậy phải không?

    Diêu Hi gật đầu:
    - Đêm qua mấy người ngự y chúng ta lén trao đổi với nhau. Cách nghĩ của mọi người không khác biệt lắm. Thánh Thượng đã như dầu hết đèn tắt, có thể sống mười ngày đã là rất may mắn rồi.

    Diêu Hi thở dài:
    - Trương thị huynh đệ so với người khác còn rõ ràng hơn. Bởi vì tối hôm qua mười mấy ngự y đều bị bắt lại, ta may mắn được mấy tên thị vệ trợ giúp mới thoát ra được.

    Vừa dứt lời, bên ngoài đại trướng có thị vệ bẩm báo:
    - Đại tướng quân, Thánh Thượng cho người tuyên chỉ, lệnh ngươi lập tức tiến cung.

    Lý Trân mỉm cười, tới thật là trùng hợp. Hắn ngoắc tay kêu một gã thân binh tiến lên phía trước:
    - Mang vài huynh đệ đi thăm dò bốn phía một chút, xem xem có phục binh hay không.

    Thân binh nhanh chóng bước đi. Lý Trân cười vỗ vỗ bả vai Diêu Hi:
    - Ta còn đang lo lắng không biết làm thế nào cứu ngươi. Ngươi tự mình tới đây là qúa tốt rồi. Cũng may người mang đến tin tức, ta mới biết nên làm như thế nào.

    ***

    Một đội Võ Lâm Quân thị vệ hơn trăm người đi tới trước cửa Thiên Kỵ doanh, còn cách khoảng trăm bước, một loạt tiễn xa xa liền phóng tới, có người hô to:
    - Không cho phép tới gần quân doanh.

    Hoạn quan thị vệ hô lớn:
    - Chúng ta có chiếu thư của bệ hạ đưa cho đại tướng quân.

    Một lát sau, từ trong quân doanh chạy ra vài trăm kỵ binh, mỗi người tay cầm trường mâu, đằng đằng sát khi xông đến, bao vây trăm tên thị vệ, tướng lĩnh dẫn đầu chính là Tửu Chí. Y hét lớn một tiếng:
    - Quân đội không cho tiến vào doanh trại.

    Hoạn quan bất đắc dĩ, đành tiến lên giơ cao chiếu thư nói:
    - Đây là ý chỉ của Thánh Thượng, mời đại tướng quân ra tiếp chỉ.

    - Đại tướng quân ở bên trong quân doanh. Ngươi tự mình vào đi.

    Giáo Úy hộ vệ hoạn quan tiến lên giận dữ:
    - Dám làm chậm trễ thánh chỉ, đây chính là tội khi quân.

    Tửu Chí xông lên vút roi, oán giận nói:
    - Con mẹ nhà ngươi thả rắm thối. Nơi đây là quân doanh của Thiên kỵ doanh, không tới lượt ngươi lên tiếng.

    Trong rừng cây rậm rạp ở ngoài hai trăm bước, Võ Lâm Quân đại tướng quân Võ Du Nghi thống lĩnh hơn ngàn binh lính tinh nhuệ mai phục tại nơi này. Chỉ cần Lý Trân rời khỏi quân doanh, bọn họ sẽ không chút do dự xông lên chém giết hắn. Nhưng dường như tình hình có chút không ổn, Lý Trân không chịu ra khỏi quân doanh.

    Tên hoạn quan bất đắc dĩ, chỉ đành nháy mắt với tên Giáo Úy, tự mình đi vào quân doanh. Vào đến trước đại trướng trung quân, hoạn quan không ngờ phát hiện thấy bên cạnh đỉnh đại trướng có khoảng chừng mấy trăm binh lính gác, còn có hàng rào giới nghiêm, phòng vệ có phải là quá nghiêm ngặt hay không?

    Trong lúc gã đang thấy kỳ quái, Lý Trân đã khoanh tay từ giữa đại trướng trung quân đi ra:
    - Thì ra là Triệu công công, Thánh Thượng cần ta làm việc gì?

    Hoạn quan thấy Lý Trân không có ý tứ bày hương án tiếp chỉ, chỉ đành đem chiếu thư đưa cho hắn:
    - Đại tướng quân tự mình xem đi.

    Lý Trân cũng không tiếp, như cũ lạnh băng băng nói:
    - Ngươi cứ việc nói thẳng đi, có phải Thánh Thượng muốn ta tiến cung?

    - Đúng vậy, Thánh Thượng có chuyện quan trọng mời đại tướng quân vào cung.

    Lý Trân cười lạnh không ngớt:
    - Thánh Thượng không phải bị bệnh sao? Miễn triều năm ngày, làm sao có sức lực tuyên ta đi yết kiến, ngươi đùa sai rồi đó.

    Hoạn quan thấp giọng nói:
    - Thánh Thượng tuyên đại tướng quân tiến cung là có hậu sự cần phó thác.

    Lý Trân lập tức cười ha hả:
    - Nếu thật sự là như vậy, Trương thị huynh đệ làm sao sẽ cho phép ngươi đi ra ngoài?

    Lý Trân vừa thu lại tiếng cười, lạnh lùng nói tiếp:
    - Đi nói cho Võ Du Nghi, đừng cho rằng y tránh trong rừng cây là ta không biết. Ta không muốn cùng y chém giết lẫn nhau, nếu không một người trong bọn chúng cũng không sống nổi, kêu bọn chúng cút đi.

    Hoạn quan sợ tới mức lui về sau hai bước, xoay người liền chạy. Binh lính cũng không ngăn trở gã, mặc cho gax chạy ra khỏi đại doanh. Lúc này trưởng sử Dương Chí ở một bên thấp giọng hỏi:
    - Tướng quân vì sao không trực tiếp tiêu diệt Võ Du Nghi?

    Lý Trân lắc đầu:
    - Bây giờ chưa phải lúc, để đầu y lưu lại thêm vài ngày.

    Hoạn quan chạy ra khỏi đại doanh, hô to với binh lính bên ngoài:
    - Đi mau, hắn biết cả rồi.

    Giáo Úy cũng sợ tới mức mặt như màu đất, xoay người chạy tới rừng cây bên này. Võ Du Nghi tiến lên quát lớn:
    - Có chuyện gì thế này?

    Hoạn quan thở không ra hơi nói:
    - Hắn không chịu tiếp chỉ. Hắn biết tướng quân mai phục trong rừng cây. Nếu không cho quân lui xuống, hắn sẽ xuất binh tiêu diệt tướng quân.

    Võ Du Nghi biến sắc, cắn răng nói:
    - Hay cho một tên Thiên Kỵ doanh đại tướng quân, chúng ta đi.

    Hắn vung tay, ra lệnh cho thủ hạ nhanh chóng rút lui khỏi rừng cây, đi về phía hoàng cung.
     
    Last edited by a moderator: 7/4/16
  5. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Đại Đường Cuồng Sĩ
    Tác Giả: Cao Nguyệt

    Chương 404: Trung hiếu khó vẹn toàn

    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    Nguồn: Metruyen.com

    Share: Banlong.us


    Phủ Tương Vương, một đạo quân đội hai ngàn người do Hữu vệ đại tướng quân Lý Đa Tộ thống lĩnh nghiêm mật hộ vệ phủ Tương Vương. Tình thế không ổn tất cả mọi người đều cảm nhận được. Lý Đãn cũng vô cùng lo lắng, là con trai, nhưng ông ta càng lo lắng cho tình hình mẫu thân ở trong cung hơn.

    Ngay mới vừa rồi, hoạn quan trong cung tới truyền thánh chỉ, nói Thánh Thượng bệnh nặng, vô cùng nhớ ông ta, hy vọng ông ta có thể đi vào cung thăm hỏi. Lý Đán đi qua lại hành lang, lòng như lửa đốt. Lúc này, tam tử Lý long Cơ nói:
    - Phụ thân, đây đương nhiên là quỷ kế của Nhị Trương lừa gạt phụ thân tiến cung. Nếu phụ thân tiến cung nhất định sẽ bị bọn họ hãm hại.

    Lý Đán khoanh tay, thở dài nói:
    - Phận làm con, sao có thể ngồi nhìn mẫu thân của mình bệnh nặng mà không hỏi thăm. Vì trốn tránh tai họa mà làm chuyện bất hiếu thì cho dù có đăng cơ đại vị vẫn bị người thiên hạ chê cười. Ta phải tiến cung thăm mẫu thân.

    Lý Long Cơ khẩn trương:
    - Phụ thân sao có thể cổ hủ như thế!


    - Câm mồm.

    Lý Đán nổi giận quay đầu mắng:
    - Lúc mẫu thân con bị Vi Đoàn Nhi làm hại, con không phải cũng muốn chạy vào trong cung cứu mẫu thân con như vậy sao? Lúc đó con sao không suy xét nguy hiểm? Sinh mệnh là cha mẹ ban cho, mắt thấy mẫu thân bệnh tình trầm trọng, có thể đây là lần cuối cùng gặp mặt, sao con dám nói ta cổ hủ?

    Lý Long Cơ sợ tới mức không dám lên tiếng. Lúc này, Lý Thành Khi tiến lên trước nói:
    - Không bằng hài nhi thay phụ thân tiến cung thăm tổ mẩu. Nếu như trong cung không có vấn đề gì, hài nhi lại để phụ thân tiến cung thăm hỏi.

    Lý Đán nghĩ nghĩ một lúc, cũng chỉ có thể như vậy. Ông liền dặn dò nhi tử:
    - Ta mời Lý tướng quân cho người hộ vệ con tiến cung. Con phải lưu ý, nếu phát hiện có tình huống không đúng, có thể lập tức rút lui.

    - Hài nhi hiểu, xin phụ thân yên tâm.

    Lý Thành Khí thay đổi y phục, mặc áo giáp bên trong. Dưới sự bảo hộ của hơn trăm sĩ binh hộ vệ, ngồi xe ngựa tiến vào hoàng cung.

    Lý Thành Khí không gặp bất kỳ cản trở nào, thuận lợi tiến cung. Nhưng tùy tùng của y cũng từ từ giảm bớt. Đây là cung quy, không có người nào dám mang hơn trăm người tiến vào Thái Sơ cung. Đó chính là tội lớn phản nghịch. Khi Lý Thành Khí tiến vào Trường Sinh điện, tùy tùng của y chỉ còn lại có hai người.

    Võ Ý Tông tiến hên cản y:
    - Đứng lại!

    Lý Thành Khí chắp tay, không chút hoang mang nói:
    - Ta tới thăm hoàng tổ mẫu. Võ tướng quân vì sao ngăn cản ta?

    Võ Ý Tông lạnh lùng nói:
    - Ý chỉ của Thánh Thượng là muốn Tương Vương điện hạ yết kiến, không cho ngươi đến. Ngươi trở về để phụ thân của ngươi đến gặp.

    Lý Thành Khí giận dữ:
    - Võ Ý Tông, ngươi chớ khinh người quá đáng.

    Đúng lúc này, một gã tiểu hoạn quan từ trong cung chạy ra, xa xa hô to:
    - Bệ hạ tuyên Thọ Xuân Vương điện hạ tiến kiến.

    Lý Thành Khí hung hăng trừng mắt nhìn Võ Ý Tông, bước nhanh vào trong điện. Võ Ý Tông bất đắc dĩ, đành ngăn lại hai gã tùy tùng, không cho phép bọn họ tiến vào.

    Lý Thành Khí đến thật sự làm rối loạn kế hoạch của huynh đệ Trương Thị. Mới vừa rồi, Trương Dịch Chi thay đổi chủ ý, nếu Lý Thành Khí đến đây, không thể để cho y rời đi. Nhốt y trong cung, bức Lý Đán rời kinh.

    Lý Thành Khí bước nhanh đi vào Trường Sinh Điện. Lúc này, Trương Dịch Chi mang theo mười mấy tên hoạn quan vây quanh y. Lý Thành Khí lạnh lùng nói:
    - Ta muốn đi gặp hoàng tổ mẫu. Mau tránh ra cho ta.

    - Thánh Thượng vừa mới ngủ, ai cũng không thể quấy nhiễu ngài. Điện hạ trước tiên đi đến Thiên điện chờ. Khi nào Thánh Thượng thức dậy sẽ tự nhiên để cho ngươi đi tiến kiến.

    Lý Thành Khí thấy hoạn quan xung quanh như có hành động. Y xoay người chạy, Trương Dịch Chi hô to:
    - Bắt lấy hắn.

    Mười mấy tên hoạn quan cùng lúc tiến lên ấn ngã Lý Thành Khí xuống đất. Lý Thành Khí chửi ầm lên. Trương Dịch Chi hừ lạnh một tiếng:
    - Dẫn hắn đi xuống khóa lại.

    Bọn hoạn quan đẩy Lý Thành Khí đi. Lúc này, Trương Xương Tông đi lên trước nói:
    - Xem ra Lý Đán đã có chuẩn bị. Bước tiếp theo còn muốn đuổi lão ta ra khỏi kinh sao?

    Trương Dịch chi lạnh lùng nói:
    - Con của lão trong tay ta. Ta sẽ nói rõ cho lão biết. Hoặc là nhi tử lão chết, hoặc là lão cút khỏi kinh thành cho ta.

    Trong hành lang, Lý Đán khoanh tay đi qua lại. Lo lắng chờ đợi tin tức của nhi tử. Tuy rằng ông nóng lòng đi thăm hỏi bệnh tình mẫu thân nhưng nhi tử cũng là máu thịt của ông. Ông ta cũng không mong con mình gặp chuyện không may.

    Lý Long Cơ đứng ở một bên, không dám nói thêm điều gì. Nhưng trong lòng gã ít nhiều cũng có một tia bất mãn đối với phụ thân. Do dự không quyết, quá mức trọng tình, tính cách này làm sao có thể đoạt vị đăng cơ? Cha biết rất rõ huynh đệ Trương Thị nắm giữ hoàng cung còn muốn đi thăm mẫu thân. Đây không phải là chịu chết sao?

    Trong lòng Lý Long Cơ than vãn. Tình thế đã nghiêm trọng đến nước này rồi, phụ thân vẫn không thể phát động chính biến. Gã rốt cuộc không kìm nổi nói:
    - Xin phép phụ thân cho hài nhi đi tìm Lý Trân, không thể do dự nữa rồi.

    Lý Đán quay đầu lại, trừng mắt nhìn gã:
    - Con tìm Lý Trân làm gì, chẳng lẽ con muốn phát động chính biến?

    - Vâng!

    Lý Long Cơ cắn răng nói:
    - Càng kéo dài về sau, càng bất lợi cho chúng ta.

    - Con nghĩ sự việc quá đơn giản rồi.

    Lý Đán khắc chế lửa giận trong lòng, nói với nhi tử:
    - Con cho rằng trong lòng ta không nóng vội sao? Bây giờ không rõ tình huống hoàng tổ mẫu của con như thế nào. Nếu bà ấy thần trí tỉnh táo chỉ là cảm bệnh nhẹ. Con phát động chính biến có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không? Bà chỉ cần đứng ra, binh lính sẽ lập tức phản chiến. Con cho người khác đều là đồ ngốc, Võ Tam Tư tại sao không phát động chính biến? Hoàng cô con sao không phát động chính biến? Ai cũng không muốn là người đầu tiên xuất đầu. Xuất đầu đầu tiên là phản nghịch, phía sau là cứu giá. Con hiểu hay không?

    - Nhưng phụ thân có thể dùng danh nghĩa Thanh Quân Trắc tiêu diệt Nhị Trương, nghênh đón hoàng tổ mẫu đăng vị một lần nữa. Khi đó phụ thân nắm quyền, Hoàng tổ mẫu cũng chỉ có thể đem ngôi vị Hoàng đế giao cho phụ thân.

    - Suy nghĩ của con mặc dù là tốt nhưng có có bất cứ chuẩn bị nào. Không có liện hệ với đại thần, không phối hợp hợp tác cùng hoàng thất. Chúng ta cũng không có cái gì gọi là quân đội. Chỉ có thể hoàn toàn dựa vào Lý Trân. Con có biết thân phận thật sự của Lý Trân là gì không?

    Lý Đán thở dài:
    - Hắn thật ra cũng là hoàng tộc. Nếu hắn cầm giữ binh tự lập, người đầu tiên hắn muốn giết là chúng ta. Lại nói, hắn chưa bao giờ đáp ứng trung thành với chúng ta, người hắn ủng hộ có lẽ là hoàng cô con.

    Lý Long Cơ ngạc nhiên. Gã vạn lần không ngờ thân phận thật của Lý Trân còn có bí mật che dấu phía sau. Lý Đán lắc đầu nói tiếp:
    - Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Đợi tình thế thay đổi. Chúng ta mới có thể quyết định nên làm gì.

    Lý Long Cơ ngầm thở dài, cuối đầu. Đánh mất tiên cơ, về sau càng ngày sẽ càng bị động.

    Lúc này, một gã thị vệ ở đường hạ bẩm báo:
    - Điện hạ, thánh chỉ đến.

    Lý Đán cuống quít ra lệnh:
    - Mau sắp xếp hương án tiếp chỉ.

    Trước đại sảnh bày bàn hương án, Lý Đán quỳ gối trước hương án. Đại hoạn quan Hạ Trung mở ra ý chỉ, cao giọng nói:
    - Tương Vương Lý Đán mấy năm qua sống cô độc nơi u phủ nhưng ôn thuận, hiền lương ngoan ngoãn, trung hiếu đúng mực, trẫm vô cùng vui mừng, đặc biệt phong làm Tịnh Châu mục, Lưu thủ Thái Nguyên, kiêm Phiêu Kỵ đại tướng quân, tức khắc lên đường, không cần tiến cung tạ ơn. Khâm thử!

    Lý Đán tâm đã nguội lạnh một nửa, trong lúc quan trọng đày mình tới Tịnh Châu, đây không phải là tước đi cơ hội làm Hoàng đế của mình sao. Y dập đầu lạy ba cái:
    - Vi thần tuân chỉ!

    Hạ Trung thu lại thánh chỉ, giao cho Lý Đán cười nói:
    - Trương Thần Vọng đã vào kinh, Thái Nguyên không có người trấn thủ, Thánh thượng hi vọng điện hạ lập tức xuất phát, đừng đợi đến ngày mai.

    Lý Đán tiếp nhận thánh chỉ hỏi:
    - Mẫu thân của ta tình hình thế nào rồi?

    Hạ Trung thấp giọng nói:
    - Thánh thượng đã mấy chục tuổi, tình trạng sức khỏe không tốt lắm, không thể xuống giường đi lại, tinh thần không còn tốt. Bà đều ngồi trên giường hạ chỉ.

    Trong lòng Lý Đán hồ nghi, y lại hỏi:
    - Con ta Thành Khí tiến cung, Hạ tổng quản đã từng gặp chưa?

    Hạ Trung nói lời sâu sắc:
    - Thọ Xuân vương điện hạ đúng là ở trong cung, tuy nhiên Trương tướng quân hy vọng y ở trong cung sống thêm mấy ngày, nếu đêm nay điện hạ rời kinh ngay, có lẽ phụ tử các người còn có ngày gặp lại.

    Lý Long Cơ bên cạnh giận dữ, tiến lên tóm lấy vạt áo của Hạ Trung, quát:
    - Các ngươi muốn làm gì đại ca ta?

    - Tam lang, không được vô lễ!

    Lý Đán giận dữ mắng mỏ một tiếng, quát Lý Long Cơ xong, chắp tay nói với Hạ Trung:
    - Mời chuyển cáo tời Trương tướng quân, giờ ta lập tức xuất phát rời kinh. Nếu Trương thị muốn chết già, bảo hộ trong vòng ba ngày thả con ta ra, nếu không Lý Đán ta tuyệt đối sẽ không tha cho Trương gia.

    Hạ Trung cười gượng hai tiếng, vội vàng xám xịt rời khỏi Tương Vương phủ quay về cung. Lý Long Cơ vội la lên:
    - Sao phụ thân tin tưởng lời nói của hắn. Đây là thánh chỉ giả, căn bản không phải là ý của Hoàng tổ mẫu. Hoàng tổ mẫu hiện tại đang bệnh tình nguy kịch.

    - Đủ rồi!

    Lý Đán quát con trai, lạnh lùng nói:
    - Trong lòng ta hiểu rõ hơn con. Cũng được, để bọn ho lập Võ thị, ta khởi binh ở Thái Nguyên, kêu gọi người trong thiên hạ hưởng ứng phục hưng Lý Đường!

    Ông lấy từ trong người ra kim tiễn binh phù, đưa cho Lý Long Cơ:
    - Con nhanh chóng đến các nơi sơn trang Hà Nội, triệu tập một vạn quân đội do ta huấn luyện, tới Thái Nguyên hội hợp với ta.

    - Nhưng đại ca thì sao?

    Lý Đán cười lạnh một tiếng:
    - Xem chúng có dám động đến một sợi tóc của con ta không!

    - Vậy con lập tức xuất phát!

    Long Cơ tiếp nhận binh phù, dẫn dắt hơn trăm người rời khỏi Lạc Dương, nhanh chóng đi Hà Bắc.

    Lý Đán lập tức đơn giản thu thập hành trang, mang theo vợ con, dưới sự bảo vệ của Đại tướng quân Lý Đa Tộ và hơn một ngàn binh sĩ tiến về Thái Nguyên. Mới ra khỏi thành Lạc Dương, đã thấy phía tây chạy tới hơn năm trăm kỵ binh. Bụi đất tung bay, trong chốc lát kỵ binh đã tới gần, người cầm đầu đúng là tâm phúc của Lý Trân Trung Lang Tướng Tửu Chí.

    Tửu Chí ở trên ngựa ôm quyền nói:
    - Tham kiến Tương Vương điện hạ!

    Lý Đán cười khổ một tiếng nói:
    - Tình thế biến hóa quá nhanh, không kịp báo cho Đại tướng quân các ngươi biết. Mong hắn thấu hiểu.

    Tửu Chí tiến lên thấp giọng nói:
    - Trong cung tình thế không rõ, Đại tướng quân nói tạm thời không thể rời khỏi, hắn bảo ty chức đưa một vật cho điện hạ!

    Tửu Chí lấy ra lệnh tiễn và hổ phù, rồi nói với Lý Đán:
    - Thái Nguyên có năm nghìn kỵ binh Thiên Kỵ doanh đóng quân, dựa vào lệnh tiễn và hổ phù này là có thể điều động. Xin điện hạ cầm lấy.

    Lý Đán mừng rỡ trong lòng, có năm nghìn kỵ binh, ông ta không cần lo lắng nữa. Trong lòng ông cảm kích sự ủng hộ của Lý Trân, kích ủng hộ của Lý Trân, tiếp nhận lệnh tiễn và hổ phù, nói với Tửu Chí:
    - Xin Tửu tướng quân chuyển lời tới Đại tướng quân các ngươi, đại ân của hắn, Lý Đán khắc trong tâm khảm.

    Tửu Chí lui xuống, rồi ra lệnh cho năm trăm kỵ binh:
    - Các ngươi hộ vệ Tương Vương điện hạ đi Thái Nguyên, hết thảy nghe Tương Vương điện hạ chỉ huy, không được sai sót!

    Năm trăm người cùng hô:
    - Tuân lệnh!
    Khí thế đồ sộ.

    Lý Đán gật gật đầu, tuy rằng Lý Trân chưa bao giờ đáp ứng nguyện trung thành với mình, nhưng bởi vậy có thể thấy được, hắn vẫn là một người trọng tình trọng nghĩa. Lý Đán thật ra sợ nửa đường có người động thủ với mình, giờ có thêm năm trăm kỵ binh hộ vệ, ông đã không còn lo lắng nữa.

    Trong một khu rừng phía xa, Lý Trân cùng mấy trăm kỵ binh hộ vệ chăm chú nhìn đoàn xe của Lý Đán xuất phát, ánh mắt hắn thâm thúy, rồi lại bình tĩnh như nước. Rất lâu sau, hắn quay đầu ngựa chạy về đại doanh phía tây. Mấy trăm kỵ binh đi theo sau, không bao lâu đã biến mất bóng dáng.
     
    Last edited by a moderator: 7/4/16
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)