FULL  FREE  Huyền Huyễn Free full - Đại Bát Hầu - Giáp Ngư Bất Thị Quy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 802: Đảo giá từ hàng
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Nháy mắt ấy, Như Lai thoáng sửng sốt.

    Thiên kiếp vẫn đang tứ ngược giữa trời, ai nấy đều ngước đầu nhìn lên.

    Thời này khắc này, tự hồ chỉ có Như Lai chú ý thấy Huyền Trang khẽ khom người, vươn tay nhặt lên Tàng Tâm thạch.

    Khoảng khắc khi đầu ngón tay chạm vào, vô số linh quang từ trong Tàng Tâm thạch nứt vỡ phi tán mà ra, hóa thành từng mảnh tự phù trôi nổi giữa không trung.

    Nữ Oa bị xúc thủ thiên kiếp nắm chặt giữa trời chợt mở to hai mắt, ngơ ngác mà nhìn.

    Lập tức, chúng nhân phảng phất như ý thức được điều gì, cúi đầu nhìn hướng Huyền Trang. Ngay cả Dương Thiền và Thanh Tâm đã như người mất hồn cũng thế.

    Khắc ấy, toàn bộ thế giới dường như đều chuyển dời tiêu điểm.

    - Tàng Tâm thạch?

    Lão Quân khẽ mở to tròng mắt.

    - Tàng Tâm thạch là thứ gì?

    Thông Thiên giáo chủ ở bên nhẹ giọng hỏi.

    - Đó là một vật do Nữ Oa luyện chế.

    Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu mày, thuận miệng đáp nói:

    - Có thể khiến người hồi tưởng lại một ít ký ức. Thứ này... Hẳn không ích gì mới đúng? Huyền Trang đâu mất mát ký ức.

    Ngay dưới ánh nhìn đăm đăm của chúng nhân, Huyền Trang cứ thế ngây người ra đó, giữ nguyên tư thế cúi nhặt Tàng Tâm thạch, tròng mắt từ từ mở to.

    Khắc này, vô số cảnh tượng phù hiện trong đầu hắn. Đó là, trường cảnh trước kia Như Lai ban cho hắn...

    ...

    Trong phế khu, đứa trẻ quần áo tả tơi ngao ngao khóc lớn cạnh thi thể mẫu thân.

    ...

    Thiếu niên rơi từ trên cao, bị cành nhọn đâm thủng bụng nằm duỗi người ra đất, mờ mịt nhìn trời.

    ...

    Trong biển nước, mấy con chim thú lay lắt hơi tàn trên cành cây khô.

    ...

    Hươu nai bị trượt dốc, nửa thân mình chôn vùi trong sơn thể, đã mất đi hơi thở.

    ...

    Trong gió táp tiêu sắt, cơ hồ mọi ngóc ngách của Tây Ngưu Hạ Châu đều bố đầy tử vong, bố đầy khổ nạn mà không ai chạy thoát khỏi trong chốn hồng trần này.

    Đầu ngón tay Huyền Trang khe khẽ run rẩy. Có thứ gì đó đang không ngừng kéo xé linh hồn hắn, xung kích linh hồn vốn đã mong manh như làn nước.

    Phật quang trên người lúc sáng lúc tối, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

    ...

    - Hình như, có gì đó không đúng.

    Nắm tay Địa Tạng vương bất giác siết lại.

    Thần tình Chính Pháp Minh Như Lai chợt cứng đờ. Phật Đà bốn phía cũng là như thế.

    ...

    Ánh mắt Huyền Trang từ từ chuyển động, rơi đến thi thể Hắc Hùng tinh nửa vùi trong đá vụn lẫn cát vàng bên cạnh.

    - Ngộ Thừa...

    - Sư phó, ngươi nhất định phải gắng lên! Sắp đến! Sắp đến rồi! Sắp đến ngay đây rồi!

    Nháy mắt, trong đầu hắn phảng phất có thứ gì đó chợt nổ tung.

    Tự phù trắng xóa trôi nổi bốn phía dồn dập phóng thích ra hào quang lộng lẫy, đánh vào trong thân thể Huyền Trang.

    Chỉ sát na, Phật quang vàng rực triệt để tan biến. Đổi thành quang hoa trắng xóa nhu hòa.

    ...

    Tu Bồ Đề ngây dại.

    - Đây là... Chuyện gì? Thành Phật rồi, còn có thể dựa vào Tàng Tâm thạch...

    ...

    Nữ Oa đang bị thiên kiếp từ từ kéo vào hư không sững sờ nhìn lại.

    - Hắn... Triệt để tiếp thụ... tự ngã (chính mình).

    Khắc ấy, lệ nóng tràn ra từ trong vành mắt nàng.

    ...

    Huyền Trang từ từ đứng thẳng dậy, hai tay hợp mười, ngẩng đầu nhìn lên thiên kiếp.

    Ánh mắt sắt bén như đao.

    Khắc này, ai nấy đều có thể cảm giác được khí tức tung trào trên thân Huyền Trang, đó là lực lượng có thể sánh cùng hầu tử ở trạng thái đỉnh phong.

    ...

    - Xảy... Xảy ra chuyện gì?

    Thanh Tâm mở to tròng mắt trân trối mà nhìn, nghi hoặc hỏi:

    - Huyền Trang pháp sư không phải đã thành Phật rồi ư?

    Khắc này, chúng nhân tại trường thần thái mỗi người mỗi khác, nhưng không một ngoại lệ, thần tình ai nấy đều xen lẫn vẻ kinh thán.

    ...

    Há há mồm, Nữ Oa nhoẻn miệng cười, từng câu từng chữ nói:

    - Đảo giá từ hàng.

    Linh sơn, trong đại điện, kim thân cự đại của Như Lai từ từ nhắm lại hai mắt, một đạo vết rách rất nhỏ xuất hiện trên mặt lưng trơn bóng, tấn tốc lan tràn ra.

    ...

    - Đảo giá từ hàng?

    Ánh mắt Địa Tạng vương híp thành một khe nhỏ.

    Chính Pháp Minh Như Lai chậm rãi bật cười.

    ...

    Vết rách trên kim thân dần dần khuếch đại, Như Lai lại không thấy có động tác gì.

    Dưới bậc thang, chúng Phật Đà trong đại điện đều kinh hãi mà nhìn, thúc thủ vô sách.

    ...

    - Đảo giá từ hàng?

    Nguyên Thủy Thiên Tôn thoáng sửng sốt, quay sang nhìn Lão Quân.

    - Đúng là kết quả không ngờ.

    Lão Quân thở dài một hơi đành chịu, nói:

    - Đảo giá từ hàng? Có lẽ, dùng cách gọi của Đạo gia mới càng thêm dễ hiểu…

    - Gọi... Gọi thế nào?

    - Thiên Đạo, Vô Tha.

    - Vô Tha, Vô Tha...

    Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ cúi đầu, miệng mặc niệm:

    - Chúng sinh tự ngã, thế gian Vô Tha?

    Lời này vừa ra, Thông Thiên giáo chủ lập tức tỉnh ngộ.

    - Huyền Trang chứng đạo... Thành công? Nhưng chẳng phải còn chưa biện pháp?

    - Không cần. Đây là Đạo tuyệt nhiên trái ngược với Đạo của Thích Già Ma Ni.

    Lão Quân khẽ gật đầu:

    - Từ đầu căn bản đã không cần phải “Biện” . Chứng đạo, vốn dựa vào “Hành” . Huyền Trang đã chứng minh, dù không buông ra thương xót với chúng sinh, dựa vào từ bi chi tâm cũng vẫn có thể giành được pháp lực vô thượng, bước lên Thiên Đạo tượng trưng cho quy tắc trật tự thiên địa. Tuy tam giới chưa độ, nhưng tây hành này chẳng phải hắn đã thắng? Kim Thiền tử vốn là Phật Đà cấp bậc Đại La Hỗn Nguyên đại tiên, một bước tiến lên Thiên Đạo, kỳ thực không có gì. Chỉ là... Không ngờ, “Vô Tha” cần phải trước thành Phật, rồi mới chứng đạo. Thích Già Ma Ni đúng là làm kén tự trói.

    ...

    Vết rách dần lan tràn tới trên mặt cự Phật, từng mảnh đá vụn rơi rớt. Trọn cả Linh sơn khẽ khàng chấn động, phảng phất mọi thứ đang từ từ sụp đổ. Chúng tăng nhân bôn tẩu đào mạng.

    ...

    Chỉ thấy Huyền Trang nhè nhẹ bước lên trước một bước, thân ảnh trắng lóa như thể không dính nửa điểm phàm trần xung thiên mà lên, hóa thành một đạo thiểm điện lao nhanh hướng tới Nữ Oa.

    Khắc sau, hắn đã xuất hiện trước người Nữ Oa, cánh tay nhè nhẹ đặt lên trán nàng.

    Nữ Oa thẫn thờ nhìn hắn, nhìn hắn vung ra mấy thủ quyết đơn giản. Nháy mắt, linh quang trắng ngà che phủ thân xác Nữ Oa, triệt để xua tan linh lực trên người nàng.

    Xúc thủ thiên kiếp trói chặt Nữ Oa chợt buông hết ra, lấy tốc độ cực nhanh rụt ngược trở về.

    Không đợi chúng nhân tại trường, bao gồm cả Nữ Oa kịp có phản ứng, chỉ thấy Huyền Trang ngẩng đầu nhìn vào sâu trong hư không, nhẹ giọng nói:

    - Nương nương xin bảo trọng, Huyền Trang còn có chuyện khác cần làm.

    - Được... Được.

    Nữ Oa ngây dại gật đầu.

    Thân khu Huyền Trang lần nữa vút đi giống như thiểm điện, nháy mắt đã xông vào hư không.

    ...

    - Hắn, hắn đang làm gì? Cư nhiên có thể cứu người từ trong tay thiên kiếp?

    Thông Thiên giáo chủ kinh ngạc thốt lên.

    Lão Quân cười khổ:

    - Đã nói rồi, đó là “Vô Tha”. Dùng khí tức của mình triệt để đồng hóa Nữ Oa, thiên kiếp sao còn tìm đến nàng? Chuyện này cũng chỉ có “Vô Tha” mới có thể làm được.

    ...

    Trong tiếng nổ vang, kim thân giữa đại điện triệt để đổ sụp. Vỡ thành phấn mạt đầy đất, mất đi quang trạch vốn có.

    Phật quang trên Linh sơn biến mất, miếu thờ lần lượt đổ sụp theo.

    Đây là tín ngưỡng phá diệt.

    ...

    - Hắn tiến vào hư không là để cứu hầu tử?

    Dương Thiền thẫn thờ hỏi.

    Không ai trả lời.

    Thời này khắc này, hết thảy những gì xảy ra đã siêu quá nhận biết của chúng nhân.

    Xúc thủ thiên kiếp chợt rụt về hư không, vết nứt hư không cũng tấn tốc rụt nhỏ lại…
     
    Lôi Soái thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 803: Kỷ nguyên mới
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Trong hư không, điện thiểm rền vang, Huyền Trang lao vút mà đi, thân hình phiêu hốt bất định, dù thiểm điện rậm rạp như rừng cũng không cách nào bắt giữ được quỹ tích của hắn.

    Thoáng chốc, trước mặt đã phù hiện huyết cầu do hầu tử và Lục Nhĩ Mi Hầu dung hợp mà thành.

    Huyền Trang không nói nửa lời cấp tốc điều chỉnh phương hướng, lao nhanh hướng tới huyết cầu.

    - Chuyện này không liên quan đến ngươi!

    Trong hư không vang lên một tiếng giận quát hệt như sấm rền. Khắc sau, một chi xúc thủ cự đại lăng không vỗ hướng Huyền Trang.

    Không chút nào hoảng loạn, thậm chí không chút nào tránh né, chỉ thấy Huyền Trang khẽ nghiêng người, cách không chỉ tới. Nháy mắt, bề mặt xúc thủ cự đại như ngưng kết một tầng băng sương, cứng đờ. Ngay sau đó, quang mang đại thịnh, xúc thủ nổ tung.

    Bạch quang chớp qua, chiếu sáng khuôn mặt trắng bóng như ngọc. Bất bi bất hỉ.

    - Thiên địa vạn vật đều là chuyện liên quan đến bần tăng.

    Khẽ vung tay, Huyền Trang tiếp tục xông tới huyết cầu.

    Từ hư không lập tức bạo ra tiếng gào thét kinh thiên động địa, giống như một con mãnh thú đang gầm gào trong bóng tối.

    Quang ảnh giao thác, thân hình Huyền Trang vẽ ra một đường cong linh động giữa hư không.

    ...

    Vết nứt chính đang phi tốc lành lại chợt ngưng cố. Trôi nổi giữa trời cao, thiểm điện nơi bề mặt “xèo xèo” nhảy động.

    Chúng nhân dưới đất đều nín thở, lặng lẽ chứng kiến hết thảy.

    - Hắn đẩy văng... Thiên kiếp?

    - Không, hắn đang trực tiếp đối kháng ý chí Thiên Đạo.

    Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng cảm thán:

    - Chân chính, nghịch thiên mà đi.

    ...

    Dương Thiền mở to tròng mắt, trân trối mà nhìn, đứng ngây như tượng gỗ.

    ...

    Đại điện trống vắng bố rải đầy đá vụn tóe ra từ cự Phật.

    Gió táp ngưng tụ, chân nhân Như Lai yên ắng xuất hiện, vẻ mặt trắng bệch, hệt như đã bị trọng thương. Ánh mắt trống rỗng.

    ...

    Thông Thiên giáo chủ cau mày nói:

    - Ta, vẫn không hiểu...

    - Ngươi biết, thế nào là phổ độ không?

    Thái Thượng Lão Quân nhẹ giọng hỏi.

    Nghi hoặc liếc nhìn Thái Thượng Lão Quân, Thông Thiên giáo chủ khẽ lắc lắc đầu.

    Hít một hơi thật sâu, Lão Quân nhẹ giọng nói:

    - Thế nhân hướng thiện, chúng sinh đều lấy từ bi vi hoài, ai cũng đều có thể tới được cực lạc, ấy chính là phổ độ.

    - Nhưng mà, hắn rõ ràng chưa làm được.

    Chỉ vào thiên địa ngổn ngang trước mắt, Thông Thiên giáo chủ nói:

    - Thế này mà là ai cũng tới được cực lạc? Thiên địa vậy rồi, cực lạc ở đâu?

    - Thiên địa bị hủy hoại, thời gian có thể tu phục. Thân chết, còn có thể luân hồi. Đó không là vấn đề. Then chốt là... Hắn đột phá cửa ải trọng yếu nhất.

    - Cửa ải nào?

    Thông Thiên giáo chủ cấp thiết hỏi.

    Liếc nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn ở bên một cái, Lão Quân nhẹ giọng nói:

    - Trong Thiên Đạo, vốn không tồn tại đẹp xấu thiện ác, càng không tồn tại nhân quả thế này tất phải thế kia. Cho nên, thiện hoa cũng có thể khai ra ác quả. Phàm trần không phải có câu “giết người phóng hỏa đeo đai vàng, sửa cầu mở đường không toàn thây”. Chính bởi thế, đương sơ Nữ Oa mới vô lực quay vần.

    Nghe vậy, ánh mắt Thông Thiên giáo chủ không khỏi sáng lên lấp lánh.

    - Tưởng muốn phổ độ, kỳ thực rất đơn giản. Chỉ cần thế nhân hướng thiện, phổ độ liền thủy đến cừ thành. Nhưng mà thế nhân vì sao phải hướng thiện?

    Hơi dừng thoáng chốc, Lão Quân lại nói tiếp:

    - Bởi vì, có một ý chí cường đại của tu giả Thiên Đạo muốn phổ độ chúng sinh. Hắn dùng lực lượng của mình, chế định ra quy tắc Thiên Đạo mới. Chỉ cần thiện có thiện báo, ác có ác báo, như vậy...

    - Hiểu.

    Thông Thiên giáo chủ nhẹ giọng nói.

    Khẽ gật đầu, Lão Quân thở dài một hơi, nói:

    - Thế nên, Kim Thiền tử, đã thắng.

    ...

    Ôm lấy vai, Như Lai khập khiễng cất bước đi ra cửa, ngẩng đầu nhìn lên mạt thiên kiếp giữa thiên không.

    ...

    Lão Quân nhẹ giọng thở dài, chỉ là không ngừng lắc đầu.

    ...

    Trọn cả hư không như thể đã bị Huyền Trang kích giận, vô số các loại công kích gào thét mà đến. Không gian chợt sáng bừng.

    Nhưng mà, Huyền Trang vẫn nhẹ nhàng di chuyển trong đó.

    Mỗi lượt công kích ập tới, lúc sắp chạm đến chéo áo Huyền Trang lại đều bị âm thầm hóa giải.

    Mãng thú trong hư không tựa hồ bị chọc giận, thế công càng thêm tấn mãnh, bức độ dần dần leo thang.

    Nhưng vẫn vô dụng.

    Trong linh lực cuồng xạ tứ tung, Huyền Trang hệt như cá chệch lanh lẹ xuyên thoa, từng bước tiếp cận phương vị huyết cầu.

    Hắn không phải tu giả Hành giả đạo đột phá Thiên Đạo, cũng không phải tu giả Ngộ giả đạo đột phá Thiên Đạo, mà là một loại hình toàn mới. Thậm chí thoát ra khỏi phạm trù Thiên Đạo.

    Trước mặt hắn, thiên kiếp hoàn toàn vô lực.

    - Người này, bần tăng tất phải mang đi.

    Chỉ thấy thân hình Huyền Trang hơi lắc, xuất hiện bên cạnh huyết cầu. Vuốt mở tay áo, vươn tay ra muốn thăm dò vào trong huyết cầu.

    - Dừng tay --!

    Một thanh âm đột nhiên từ bốn phương tám hướng ép tới, nương theo đó là mấy chục chi xúc thủ đồng thời gào thét mà ra.

    Nhưng Huyền Trang vẫn không rụt tay, chỉ xoay người tùy ý vung tay lên.

    Nháy mắt, mấy chục chi xúc thủ bị đông cứng giữa hư không.

    Huyền Trang dùng sức kéo mạnh, rút ra một cánh tay lông lá từ trong huyết cầu. Tùy theo thân hình Huyền Trang rụt ra sau, tay kia cũng bị kéo đi. Huyết cầu tức thì tiêu tan, ngưng thành thân ảnh hầu tử.

    Tôn Ngộ Không? Lục Nhĩ Mi Hầu?

    Không ai biết, ngay chính Huyền Trang cũng không biết.

    Chẳng qua, điều đó trọng yếu ư?

    Huyền Trang ngửa đầu nhìn vào sâu trong hư không.

    Mấy tiếng gầm gừ truyền đến, như là bất cam, lại cũng hết cách, chỉ đành dần dần trôi xa.

    Không thấy công kích nào nữa.

    Trước mặt Thiên Đạo giả tân sinh này, thiên kiếp triệt để nhận thua.

    Trong hư không, Huyền Trang hai tay hợp mười, lặng lẽ hành lễ. Xoay người lôi kéo hầu tử lao nhanh về phía vết nứt.

    ...

    Lúc thân ảnh hắn lần nữa xuất hiện trong tầm mắt chúng nhân, không có tiếng kinh thán nào. Ai nấy đều trơ mắt mà nhìn.

    Hết thảy, đến quá đột nhiên, lại giống như thượng thiên chú định.

    ...

    Ôm ấp hầu tử đang hôn mê, Huyền Trang hạ xuống một đỉnh núi đối diện Linh sơn, khẽ khàng đặt hầu tử xuống.

    ...

    Nơi lưng núi, chư Phật lặng lẽ nhìn hắn.

    Cách đó mười dặm, lũ yêu cũng đang lặng lẽ nhìn hắn.

    Nữ Oa, Thái Thượng Lão Quân, Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tu Bồ Đề phân tán ở các nơi đều đang đăm đăm nhìn hắn. Dương Thiền, Thanh Tâm cũng là như thế.

    Thế giới phảng phất chìm trong an tĩnh.

    Bỗng đột nhiên, hầu tử mở mắt, một tiếng ho khan kịch liệt, máu tụ trong cổ họng nhổ văng ra.

    Hắn ngồi bật dậy, ôm ngực, trùng trùng thở dốc.

    - Ta... Ta còn sống?

    Trong mắt tràn đầy sợ hãi, sững sờ quay nhìn bốn phía.

    Lúc hắn trông thấy Huyền Trang đứng ở bên cạnh mình, rõ ràng ngây người mất một lúc.

    - Ngươi... Không phải...

    Gió nhẹ lướt qua, hất lên tay áo.

    Trong thiên địa xám xịt, bạch quang nhu hòa trên thân Huyền Trang lại sáng ngời như sao khuê, khiến người không dời mắt được.

    Huyền Trang trang nghiêm nhìn hắn, hai tay hợp mười, khom lưng hành lễ.

    - Mười vạn tám ngàn dặm đường, bần tăng thay mặt chúng sinh cảm tạ Đại Thánh gia.

    Hầu tử ngơ ngác nhìn Huyền Trang.

    Chỉ thấy Huyền Trang thoáng ngước mắt lên, nhìn về hướng Linh sơn. Nhẹ giọng nói:

    - Đoạn đường tiếp theo, để tự mình bần tăng đi thôi.

    Nhấc chân, Huyền Trang lăng không bay lên, từng bước tiến tới Linh sơn. Đi qua nơi đâu, vạn vật thức tỉnh, sắc xanh hoa cỏ phủ đầy tới đó.

    Nhìn theo lưng ảnh Huyền Trang, hầu tử cười lên ngây dại. Lệ chảy đầy mặt.

    - Ta, ta thắng? Ta thắng? Ha ha ha ha! Ta biết ta sẽ thắng mà! Ta biết ta sẽ thắng! Hắn không thành Phật, hắn biến thành Bồ Tát! Biến thành Bồ Tát! Ha ha ha ha!

    Trong tiếng cuồng tiếu, hắn lăn lộn trên đất như đứa trẻ, ho ra máu tươi, rước lấy từng hồi kịch đau. Nhưng hắn vẫn cứ cười.

    Tám trăm năm, chỉnh chỉnh tám trăm năm.

    Trong quang âm dài lâu như thế, đây là lần duy nhất hắn phóng túng mà cười, cười như để giải thoát hết thảy. Nguy cơ, cuối cùng đã được giải trừ.

    Dương Thiền nhún người hạ xuống bên cạnh, ôm chặt lấy hắn.

    Hắn vẫn cứ cười.

    Thanh Tâm hạ xuống nơi không xa, lẳng lặng nhìn hắn. Cười ngọt ngào.

    ...

    Huyền Trang từng bước đi tới nơi xa.

    Sơn môn Linh sơn từ từ mở toang, vô số tăng nhân, Phật Đà chen chúc mà ra, hai tay hợp mười, quỳ rạp xuống đất. Tề thanh kêu nói:

    - Cung nghênh tôn giả!

    ...

    Như Lai đứng tại lẻ loi trên quảng trường trước đại điện, nhìn thiên địa mê mang.

    ...

    Huyền Trang vươn tay ra, nhè nhẹ đụng lên gò má Chính Pháp Minh Như Lai.

    Nháy mắt, Phật quang trên người Chính Pháp Minh Như Lai tan biến, thay vào đó là bạch quang nhu hòa tương tự Huyền Trang.

    ...

    Hầu tử thì thào nói:

    - Đây là... Quan Âm Bồ Tát.

    ...

    Huyền Trang vươn tay ra, nhè nhẹ chạm vào gò má Địa Tạng vương.

    ...

    - Đây là, Địa Tạng vương Bồ Tát.

    ...

    Huyền Trang nhè nhẹ đụng lên gò má Văn Thù.

    ...

    - Văn Thù Bồ Tát, ha ha ha ha, Văn Thù Bồ Tát!

    ...

    Huyền Trang nhè nhẹ đụng lên gò má Phổ Hiền.

    ...

    - Phổ Hiền Bồ Tát.

    Cả người hầu tử ngã vật ra đất, cười không ngừng:

    - Tứ đại Bồ Tát tề, Đại Thừa hưng. Ha ha ha ha, cuối cùng ta cũng tự do, cuối cùng đã được tự do...

    Hầu tử vươn tay ra, nhè nhẹ vuốt ve gò má Dương Thiền.

    - Chúng ta, tự do.

    Nhìn hầu tử, Dương Thiền che môi mà cười. Từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuôi.

    ...

    Tu Bồ Đề run rẩy lấy ra khối mệnh bài từ trong ngực, cực vui mà khóc.

    - Phá sau đó lập, ha ha ha ha, phá sau đó lập...

    ...

    Ngọc đế giống bị rút sạch hết thảy sức lực, chán nản ngồi bệt trên long ỷ.

    ...

    Chúng Bồ Tát ủng đới Huyền Trang, men theo bậc đá Linh sơn từng bước leo lên.

    ...

    Một trận gió mát phất qua.

    Như Lai khẽ run rẩy, thân hình từ từ theo tán theo gió. Giống như Phong Linh ngày đó hồn phi phách tán.

    ...

    Nữ Oa ánh mắt ảm đạm nhìn đăm đăm phương xa, nhẹ giọng thán nói:

    - Tu Thiên Đạo “Vô Ngã” là có đại giá. Bản thị Vô Ngã, một khi phá Đạo tâm, mất đi đâu chỉ là tu vị...

    ...

    Lão Quân nhàn nhạt nhìn Tu Bồ Đề một cái, nhếch môi cười cười, nói:

    - Quả nhiên là hậu sinh khả úy. Cũng tốt, chỉ cần tam giới đừng loạn, bộ xương già này cũng không hứng thú cả ngày khắp nơi dày vò.

    Nói rồi, Lão Quân quay đầu muốn đi, lại thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ còn đang thẫn thờ nhìn về Linh sơn.

    - Làm sao, còn không đi?

    - Đi... Đi!

    Hai người như chợt tỉnh ra, vội vàng bước nhanh đuổi theo.

    ...

    - Ngươi theo vi sư đi về, hay ở lại bên cạnh hắn?

    Một thanh âm vang lên trong đầu Thanh Tâm.

    Gió nhẹ lướt qua, thổi phất tóc mai.

    Thanh Tâm do dự thoáng chốc rồi nhoẻn miệng cười.

    Một con chim sẻ giương cánh bay cao, cúi mắt trông xuống mặt đất ngổn ngang bên dưới.

    Tám trăm năm, đi qua chặng đường khó nhất, nuốt trôi nước mắt đắng chát nhất, hành trình dài lâu hai mươi mốt vạn sáu ngàn dặm, cuối cùng đi đến điểm kết thúc.

    Kỷ nguyên mới, bắt đầu.

    - HẾT TRỌN BỘ -
     
    Lôi Soái thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)