FULL  FREE  Huyền Huyễn Free full - Đại Bát Hầu - Giáp Ngư Bất Thị Quy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 798: Thành Phật
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Lục Nhĩ Mi Hầu đâm chọc tới lui giữa không trung giống như một con dã thú hóa điên, mục tiêu lúc là Huyền Trang, lúc thì thái dương, lúc lại biến thành phỉ thúy.

    Kim Cô bổng vạch qua núi cao, lau bằng đỉnh núi. Kim Cô bổng nện xuống hải dương, kích lên sóng thần. Kim Cô bổng quét qua bình nguyên, vuốt ra sơn cốc...

    Thiên địa không ngừng biến dạng, tiếng nổ vang, tiếng va đập, đủ loại thanh âm hỗn độn giao tạp. Khí lưu cuồng loạn thốc tới, cát đá, nước biển, mây mù trong thiên địa không ngừng khuấy động. Trời đất chao đảo.

    Toàn bộ thế giới như đều điên cuồng, hoảng như địa ngục, đừng nói sinh linh tầm thường, dù có tu sĩ như Dương Thiền Thanh Tâm cũng bị hất tung như lá rụng, mất đi khống chế. Sử ra toàn thân kỹ xảo cũng chỉ gần gần định trụ được thân hình.

    Vết rách trên phỉ thúy từng bước khuếch đại.

    Trong khối phỉ thúy, hầu tử không ngừng vỗ đánh lên vách, kêu rít. Nhưng mà, thế giới bên ngoài phảng phất đã mất đi liên hệ với hắn, không có bất cứ ai nghe được tiếng hắn cả.

    - Ha ha ha ha, ngươi thủ hộ được cái gì? Thủ nổi cái gì?

    Trong cuồng phong, tiếng kêu gào của Lục Nhĩ Mi Hầu không ngừng vang vọng giữa thiên địa, giống như hồn phách nửa đêm khóc thét khiến người nghe mà sởn cả tóc gáy.

    Nữ Oa mệt mỏi ứng đối, dần dần kiệt lực.

    Thiên không, thiên kiếp gầm nhẹ, lặng lẽ ngưng tụ lực lượng, chờ đợi hai vật săn hao hết tia khí lực sau cùng.

    ...

    Trong gió táp, thân ảnh Tu Bồ Đề lấp lánh như sao trời, lặng lẽ quan sát cuồng sa loạn vũ bên dưới.

    ...

    Trên mặt đất cát đá tung bay, Huyền Trang run rẩy, dùng hết lực lượng moi móc, lật ra từng khối đá.

    Máu tươi thuận theo bùn đất từ từ loang ra.

    Đối với hắn mà nói, thế giới bên ngoài tựa hồ đều đã yên lặng, chỉ còn mỗi chồng đá vụn băng lãnh trước mặt.

    Một khối đá vạch qua gò má, máu tươi chậm rãi trượt xuống.

    - Ngươi muốn độ chúng sinh, đến cuối cùng lại độ không được chính mình.

    Một thanh âm vang lên bên tai hắn.

    Đáp lại chỉ có nước mắt.

    Đúng vậy, nước mắt.

    Lúc bước ra Kim Sơn tự, hắn tưởng rằng đời này nước mắt đã chảy khô. Thì ra không hề.

    Khổ ải trên thế giới này xa xa vượt quá tưởng tượng của hắn. Ngươi cho rằng ngươi đã đi tới đáy cốc, lại không biết, thì ra tới thêm một bước mới thật sự là vực sâu.

    - Thả xuống thôi, thành Phật. Thành Phật, liền không khổ nạn.

    - Bần tăng... Bần tăng không thể thả xuống... Không thể...

    Lau đi lệ trên khóe mắt, Huyền Trang nghẹn ngào.

    Mười ngón đầm đìa máu tươi, nhưng trừ tiếp tục, hắn còn có thể làm gì?

    ...

    - Nương nương.

    Thanh âm của Lão Quân chợt vang lên trong đầu Nữ Oa:

    - Việc đã đến nước này, giao cho lão phu thôi.

    - Cút --! Bản cung tuyệt không tín nhiệm các ngươi nữa!

    Nữ Oa đột nhiên rống lên. Kéo ra bạch quang thật dài, nghênh thẳng hướng Lục Nhĩ Mi Hầu.

    Lại một côn trùng trùng nện xuống, khí lưu kịch liệt chấn đãng ra từng đợt gợn sóng giữa thiên địa.

    Chéo éo Lão Quân nhè nhẹ phất động trong đó.

    - Nàng không đồng ý.

    - Còn phải đợi nàng đồng ý?!

    Thông Thiên giáo chủ gầm nói:

    - Lát nữa, chính nàng có thể sống tiếp hay không đều là vấn đề!

    - Đây là quy tắc đã định.

    - Vu hủ!

    - Lão phu vu hủ?

    Nhàn nhạt nhìn Thông Thiên giáo chủ một cái, Lão Quân nói:

    - Thế nên, thành tựu Thiên Đạo “Vô Vi” là lão phu, mà không phải ngươi.

    - Ngươi thành thì đã sao? Giờ không phải cũng mất?

    - Thành tựu Thiên Đạo, cần là cơ duyên, còn có tự thân. Có một số thứ, mất đi, không phải là không thể đòi lại.

    - Ngươi!

    Thông Thiên giáo chủ tức gấp, lại cũng hết cách.

    ...

    Men theo vết rách, vách phỉ thúy từ từ nứt ra.

    Bên ngoài, Dương Thiền vẫn đang tận hết lực lượng nỗ lực duy trì. Đáng tiếc chút lực lượng kia sớm đã vô dụng.

    Bên trong, hầu tử cầm lấy Thiết Can binh sử ra toàn lực một lần tiếp một lần xung kích, gia tốc tiến trình nứt vỡ.

    ...

    Một trận cuồng phong quét qua, Huyền Trang hơi ngớ.

    Một khuôn mặt đen nhánh xuất hiện trước mặt hắn, lại sớm đã không còn khí tức.

    - Ngộ Thừa...

    Sát na, trái tim như xé thành nghìn mảnh.

    Hắn mở to tròng mắt ngơ ngác mà nhìn, nước mắt chảy xuôi. Thân mình run rẩy, vươn tay ra, chạm lên khuôn mặt băng lãnh kia. Nhưng nháy mắt khi tiếp xúc, lại chợt rụt về.

    Khắc này, thế giới trước mặt hắn phảng phất tan tành.

    ...

    Trên đài sen, Như Lai khẽ mở miệng thở dài:

    - Thả xuống thôi.

    ...

    - Thả xuống?

    Huyền Trang há hốc mồm thẫn thờ, cười.

    Nước mắt mạn qua vành mắt, thế giới trước mắt đã mơ hồ.

    ...

    - Thành Phật, mới có thể thoát ly bể khổ.

    ...

    Huyền Trang mở to tròng mắt, trầm mặc.

    ...

    Một kích từ trong thiên không trùng trùng nện xuống, thân khu Nữ Oa như vẫn thạch từ trời giáng xuống, đụng lên mặt đất, như tảng đá rơi rớt hồ sen kích lên bọt sóng tung tóe. Cát đá lăn lộn đẩy ra.

    - Ha ha ha ha! Ngươi muốn che chở người ta, người ta lại chưa hẳn chịu cho ngươi che chở!

    Lục Nhĩ Mi Hầu khua múa Kim Cô bổng, vạch ra một đạo đường cong giữa thiên không, chuyển mình xông tới Nữ Oa.

    Đúng lúc này, phỉ thúy cuối cùng nứt hẳn.

    Hầu tử bước ra từ trong phỉ thúy, trực tiếp xông hướng Lục Nhĩ Mi Hầu.

    Một màn không thể tưởng tượng xuất hiện.

    Ngay trong quá trình xông đâm, hầu tử đề thăng tu vị lên Thiên Đạo. Nháy mắt, linh khí giữa thiên địa chợt tuôn động, điên cuồng ngưng tụ, tụ thành vật thể trong vắt như nước có thể thấy được bằng mắt thường, như một đuôi dài bám sát sau lưng hầu tử, trút vào.

    Giữa thiên không, hai thanh binh khí lần nữa va chạm vào nhau, quang hoa vàng rực chiếu sáng toàn bộ thế giới. Tiếng vang đinh tai nhức óc xung kích màng nhĩ chúng nhân.

    - Cuối cùng ngươi cũng đi ra? Ha ha ha ha, ta còn tưởng ngươi chuẩn bị co mình trong súc cả đời!

    Lục Nhĩ Mi Hầu nhe răng cuồng tiếu.

    - Lão tử đi ra để mổ ngươi!

    Hầu tử cũng nhe răng, nhếch môi cuồng tiếu.

    Hai con khỉ, thần tình lại như đúc từ một khuôn!

    ...

    - Thành Phật...

    Ngước đầu lên, Huyền Trang thẫn thờ nhìn hai con khỉ đang kịch chiến giữa trời.

    ...

    Như Lai hai tay hợp mười nói:

    - Thế nhân đều khổ là vì lòng mang chấp niệm. Nếu ngươi không thả xuống, liền sẽ một mực trầm luân bể khổ. Chứng đạo đã bại, biện pháp, càng không cần nói đến. Thời này khắc này, thành Phật là đường ra duy nhất cho ngươi.

    ...

    - Thành Phật...

    Cúi đầu nhìn xuống Hắc Hùng sinh sớm đã ngủ say, Huyền Trang khẽ cười. Lệ nơi khóe mắt lại ngăn không được chảy xuôi.

    ...

    Trên mặt đất, Nữ Oa ôm lấy vết thương trên vai từ từ đứng dậy. Một búng máu tươi tràn ra từ miệng nàng.

    Nghiêng mặt sang, nàng chợt phát hiện Tu Bồ Đề đã đứng bên cạnh từ thủa nào.

    - Nương nương... Thôi đi.

    Nghe vậy, Nữ Oa không khỏi cười khổ.

    - Không thôi thì còn sao được nữa? Ngươi dạy ra đồ đệ thế kia.

    Ngẩng đầu lên, hai người đành chịu nhìn hai con khỉ đang không ngừng rượt đuổi tới lui trong thiên không, còn kịch liệt hơn cả khi nãy Nữ Oa đối chiến cùng Lục Nhĩ Mi Hầu.

    Hơi dừng thoáng chốc, Nữ Oa khẽ thở dài:

    - Đúng là tới từ thiên ngoại, tam giới này, chịu không được hắn dày vò.

    ...

    Trong tiếng nổ vang, hắc động cự đại giữa trời bắt đầu từ từ vỡ bung, từng luồng linh lực đâm tủa bắn tung.

    Thiên kiếp đã dần hiển lộ bộ mặt chân chính của nó, đó là răng nanh mà không bất cứ người nào có thể ngăn trở.

    Nhưng hai kẻ đang hãm sâu tranh đấu kiai căn bản không rãnh cố cập điều gì khác, thậm chí không ai trong bọn họ có ý định tránh ra thiên kiếp.

    ...

    Nhìn thế giới phiêu diêu trong cuồng phong, trên mặt Huyền Trang dần mất đi cảm xúc, không ai đành chịu, cũng không có ai thương, có, là lãnh mạc càng lúc càng nồng nặc. Thần tình đó, phảng phất đang ngưng cố, đông kết.

    - Không bằng, thành Phật thôi.

    - Ừ, Phật tổ nói, phải lắm.

    Trong thế giới hỗn độn xám xịt, một sợi kim quang từ trời giáng xuống, rơi trúng thân Huyền Trang. Quang hoa lộng lẫy xuyên thấu sương mù, chậm rãi khuếch tán mà đi.

    Huyền Trang hai tay hợp mười, mặt không biểu tình tụng niệm kinh văn.

    ...

    - Huyền Trang triệt để bại.

    Chư Phật nơi linh núi Linh sơn cũng hai tay hợp mười.

    ...

    Chứng kiến cảnh này, hầu tử không khỏi sững sờ.

    - Ngươi... Ngươi đang làm gì?

    Giữa cơn hoảng loạn, hầu tử xoay người xông hướng Huyền Trang.

    Một tiếng vang chói tai, kim quang đại tác. Hai thanh binh khí lần nữa giá lên nhau.

    Lần này biến thành Lục Nhĩ Mi Hầu chắn đường hầu tử.

    Trừng mắt nhìn hầu tử, Lục Nhĩ Mi Hầu gằn nói:

    - Ngươi đã thua, thua triệt để! Ha ha ha ha!
     
    Lôi Soái thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 799: Lựa chọn sau cùng
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    “Cheng”, một tiếng va đập chói tai, thân mình hầu tử chấn giật ra sau, lơ lửng trên không trung. Cách không đối trì với Lục Nhĩ Mi Hầu.

    Thiên kiếp tứ ngược giữa trời, cuồng phong vút qua bên tai, chấn động lông tóc.

    Cách qua Lục Nhĩ Mi Hầu, hắn mở to tròng mắt, nhìn chằm chằm kim quang chiếu rọi trên người Huyền Trang, nhìn Phật quang từ từ khuếch tán. Đầu óc trống rỗng.

    Khắc này, thế giới xung quanh chợt an tĩnh lại, chỉ còn mỗi tiếng cười chói tai của Lục Nhĩ Mi Hầu là đang vang vọng.

    Ai nấy đều thẫn thờ nhìn Huyền Trang.

    Có lẽ, đây là kết cục mà không ai nghĩ tới. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng mười vạn tám ngàn dặm đường lại quay về nguyên điểm, nguyên điểm như hơn sáu trăm năm trước, cũng là nguyên điểm của tám trăm năm trước. Linh sơn còn chưa bước tới, càng đừng nói tới biện pháp chứng đạo.

    Dưới Phật quang, vết máu trên tăng bào rách nát từ từ tuột đi, biến thành cà sa vàng óng như bao Phật Đà khác.

    Một điểm gợn sóng dập dờn trên khuôn mặt băng lãnh kia, vết máu hòa lẫn với cát bụi tan đi hết, chuyển thành màu vàng chói mắt.

    Ai nấy đều ngây dại.

    Hầu tử kinh hoảng mà nhìn, kinh ngạc mà nhìn, nhìn khuôn mặt tuấn tú, lại không có lấy nửa điểm tình tự kia, nhìn thần sắc hệt như đã bị rút sạch linh hồn.

    Một điểm kim quang phù hiện ở phía cuối chân trời, dần dần rơi rụng, giống như ngôi sao băng hàng lâm phàm trần, từ từ tiếp cận Huyền Trang. Đó là “Linh Vận” của Phật giả. Lúc Linh Vận kết hợp cùng Huyền Trang, Phật thể liền triệt để thành hình. Hết thảy quy về nguyên điểm, quy về nguyên điểm trước cái ngày hầu tử bái nhập Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Từ đó về sau, Huyền Trang không khác gì chúng Phật Đà còn lại.

    Hầu tử sững sờ há hốc mồm, thậm chí quên cả hô hấp. Tâm tạng kịch liệt nhảy động, cổ họng nghèn nghẹn. Thời này khắc này, thậm chí hắn quên luôn cả việc ngăn trở.

    Chẳng qua, dù có ra tay ngăn trở, hắn lại có được mấy phần thắng tính? Khoan nói tới chuyện có qua được cửa Lục Nhĩ Mi Hầu, qua được cửa Như Lai, chư Phật hay không. Linh Vận kết hợp với nhục thể vốn đến từ bản tâm Huyền Trang. Huyền Trang đã chọn con đường này, ai có thể ngăn trở được?

    Thông Thiên giáo chủ siết chặt nắm tay, nhấc chân muốn lao lên, lại bị Lão Quân ngăn lại.

    - Đây là cơ hội sau cùng.

    Một thanh âm vang lên trong đầu hầu tử, là của Lão Quân:

    - Giết hắn. Một khi hắn thành Phật, liền không còn dư địa để đòi lại thứ ngươi theo đuổi!

    Hầu tử siết lấy Thiết Can binh, trùng trùng thở dốc. Ánh mắt phiêu ly.

    - Giết... Giết hắn?

    Hầu tử chợt cười.

    Đồng thời với đó, thanh âm Lão Quân cũng vang lên trong đầu Nữ Oa.

    - Nương nương, đây không phải kết quả mà ngươi muốn. Giao chuyện này cho lão phu xử lý thôi!

    Nữ Oa cũng ngây dại, kinh ngạc nhìn Huyền Trang, cười.

    Thời này khắc này, tại trường, người có thể bình tĩnh làm ra phán đoán chắc chỉ còn mỗi Lão Quân.

    Hầu tử dùng hết mọi cách duy trì tây hành, Tu Bồ Đề tám trăm năm bày mưu lập kế, đặt cược tính mạng tất cả đệ tử, Nữ Oa hủy diệt trọn Nữ Nhi quốc, thậm chí hủy đi cả Tây Ngưu Hạ Châu, mạo hiểm đưa chân thân thoát khỏi phỉ thúy, trực diện thiên kiếp. Ai ngờ lại phải chấp nhận kết cục như giờ?

    Không ai trả lời Lão Quân, ai nấy đều trầm mặc, ngơ ngác mà nhìn, thời gian dần trôi, Linh Vận trong thiên không càng lúc càng gần Huyền Trang.

    ...

    Trên đài sen, Như Lai im lìm ngồi đó, chờ đợi.

    ...

    Nơi lưng núi, chư Phật lẳng lặng ngước đầu dõi nhìn Linh Vận.

    ...

    - Bồ Đề lão đầu, khuyên nhủ nàng!

    Sinh tử quan đầu, Lão Quân đành quay sang thúc giục Tu Bồ Đề:

    - Điều các ngươi muốn đã không còn tồn tại! Nhanh khuyên nhủ nương nương, đây là cơ hội sau cùng!

    - Cơ hội sau cùng?

    Tu Bồ Đề nhìn Huyền Trang, trên khuôn mặt già nua chất đầy nếp nhăn toàn là vẻ đành chịu.

    Lần này, ngay chính Lão Quân cũng ngây dại.

    Hầu tử, Nữ Oa, Tu Bồ Đề, ba phương không ai đáp lại lời hắn.

    Gió từ từ nổi lên, chúng nhân trầm mặc. Giữa thiên địa phảng phất chỉ còn mỗi mình Lão Quân là đang lo âu.

    Lữ Lục Quải từ từ dựa đến bên cạnh Dương Thiền, thấp giọng hỏi:

    - Thánh mẫu đại nhân, tiếp theo phải làm thế nào?

    - Làm thế nào?

    Dương Thiền mở to hai mắt, thẫn thờ, do dự lên, nửa ngày mà không thốt được nửa lời.

    Quay đầu, Lữ Lục Quải nhìn sang Thanh Tâm lẻ loi trôi nổi trong cao không, nàng cũng đang ngốc trệ.

    Một tiếng nổ vang kịch liệt từ chân trời truyền đến, đó là tín hiệu thiên kiếp sắp buông xuống. Thời gian đã điểm. Xúc thủ do từng đạo linh lực hội tụ mà thành duỗi dài giữa hư không, giống như một con bạch tuộc khổng lồ lăng không bay múa.

    Hít một hơi thật sâu, hầu tử tiu nghỉu trông hướng thiên kiếp:

    - Nương nương.

    - Hả?

    Nữ Oa ngửa đầu nhìn hắn.

    - Nếu trong ba chúng ta tất phải có hai người bị thiên kiếp lấy đi, chỉ một người có thể sống tiếp, vậy kẻ đó nhất định không phải là ta.

    Nữ Oa không trả lời.

    Hơi dừng một chút, hầu tử nói tiếp:

    - Ta không muốn giết Huyền Trang, bởi vì, ta biết hắn tận lực, cũng không phải hắn sai. Hơn nữa, dù giết, cũng vô dụng. Bên này có ta, ngươi, còn cả Lão Quân, nhưng đối diện cũng có Lục Nhĩ Mi Hầu, có Như Lai, có chư Phật. Chúng ta không cơ hội ngăn trở Linh Vận. Sáu trăm năm trước, Như Lai hao tâm tổn trí mới phá được Thiên Đạo thạch. Nếu không phải Huyền Trang biện pháp chắn ngang, hắn tuyệt không dung nhẫn Lão Quân có cơ hội trùng tố tu vị.

    Gió phất quá gò má, Nữ Oa lẳng lặng nhìn đăm đăm hầu tử.

    Hầu tử khẽ nhíu mày, nói:

    - Nếu ta lưu lại, rất nhiều người sẽ chết. Giống với hơn sáu trăm năm trước. Bởi vì ta không ngăn trở được Như Lai. Mà lần này, chắc hắn cũng sẽ không cho ta cơ hội, rất có thể sẽ đại khai sát giới.

    - Thế nên?

    - Thế nên, chỉ có ngươi. Giờ người khả năng cứu được bọn họ chỉ có thể là ngươi.

    Cúi đầu, hầu tử nhìn Nữ Oa một cái, lại quay sang nhìn Dương Thiền, Thanh Tâm, và đám yêu quái Lữ Lục Quái nơi xa, nói:

    - Ta biết, Thích Già Ma Ni là ngươi một tay nâng dậy, chí ít hắn sẽ lưu tình với ngươi. Vậy nên, Dương Thiền, Thanh Tâm, các huynh đệ của ta, sư phó Tu Bồ Đề, và tất cả những người liên quan đến ta, phiền nương nương phí tâm.

    Nữ Oa lặng lẽ nhìn hầu tử.

    Khẽ cười cười, hầu tử nói tiếp:

    - Đừng cự tuyệt ta, bởi vì ta thật sự... Không còn lựa chọn khác. Phàm là có chút dư địa để xoay vần, ai lại muốn chết?

    Cách nhau vài dặm, hai người cứ thế lặng lẽ đối thị.

    Hồi lâu, Nữ Oa nhẹ giọng thán nói:

    - Ta đáp ứng ngươi.

    ...

    Nơi xa, Dương Thiền có phần hoảng loạn nhìn hầu tử và Nữ Oa ở nơi xa. Nàng không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng nàng ẩn ẩn có dự cảm chẳng lành.

    - Hắn... Hắn muốn làm gì?

    Không ai trả lời, cũng không ai có thể trả lời. Chúng nhân đều chỉ lẳng lặng mà nhìn.

    ...

    Trong thiên không, Linh Vận chậm rãi đáp xuống, đã tiếp cận cách Huyền Trang không đủ trăm trượng.

    - Các ngươi còn chờ cái gì!

    Lão Quân điên cuồng gầm gào lên:

    - Lại đợi, đợi nữa là hết cơ hội! Hết sạch cơ hội!

    Thời này khắc này, chính hắn đều thất thái, gồng sức gầm gào, tiếp đó là mấy tiếng ho khan kịch liệt.

    ...

    Thanh Tâm lặng lẽ nhìn hầu tử. Khắc này, nàng phảng phất cũng ý thức được điều gì. Nắm tay bất giác siết lại.

    ...

    Trên trời cao, ánh mắt hầu tử từ từ dời khỏi trên người Thanh Tâm, quay đầu trông hướng lục nhĩ, từ từ bày ra giá thế tiến công, nói:

    - Bắt đầu đi, dù sao ta cũng sẽ không để ngươi tiếp tục sống trên thế giới này.
     
    Lôi Soái thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)