Sắc Đặc Thù Không Gian - Xích Tuyết - Full

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205
    Đặc Thù Không Gian
    Tác giả: Xích Tuyết
    -- o --
    Quyển 7
    Chương 54: Một trận chiến vũ trụ chí cường


    Dịch Giả: ryno_nguyen
    Biên Tập: Cường Thuần Khiết
    Nhóm Dịch: Nòng Nọc
    Nguồn: 4vn.eu






    Sau một lúc do dự liền gật đầu cười nói:

    - Ngươi nếu nhất định giết Huyết Anh đại đế thì ta sẽ liều mạng với ngươi.

    - Như thế thì còn gì bằng.

    Long Vũ cười nói.

    - Tại sao ngươi không thanh minh?

    Thiên Hậu tỏ ra khó hiểu hỏi.

    Long Vũ nói:

    - Nam nhân mà ngươi nguyện sống chết tại sao lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy chứ.

    Nói xong liền đem phân tích của mình cùng Ti Ti nói lại một lần.

    Vừa nghe Long Vũ nói thế, tâm tình Thiên Hâu cũng tốt hơn nhiều. Nói như vậy thì hẳn là có thể bảo vệ tánh mạng của Huyết Anh được.

    - Đa tạ ngươi!

    Thiên Hậu nói cám ơn.

    Thiên Hậu cám ơn Long Vũ, đồng thời còn nói thêm:

    - Tiểu Vũ, chuyện này xong rồi, vậy ngươi định bao giờ cùng Ti Ti kết hôn? Dù sao cũng phải cho nó cái danh phận chứ?

    Long Vũ im lặng.

    Thiên Hậu rất thông minh, thấy Long Vũ mãi không có tỏ thái độ nên cũng biết hắn khó xử, hỏi dò:

    - Tiểu Vũ, ngươi có điều gì khó xử sao?

    Long Vũ cười nói:

    - Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, không có gì khó xử cả, việc này dĩ nhiên phải làm. Nhưng mà đến lúc đó cũng không phải chỉ có mình Ti Ti là cô dâu, cho nên kính xin Thiên Hậu nương nương lúc đó đừng làm khó ta.

    Thiên Hậu cười nói:

    - Cái này cũng không phải vấn đề lớn, dù sao thì chồng ta là Huyết Anh đại đế cũng có không ít thê thiếp. Cường giả như các ngươi thì có nhiều vợ một chút cũng không phải vấn đề lớn. Nhưng mà, nữ nhi của ta cũng không phải nữ tử bình thường, trong tương lai nhất định nó có thể trở thành một trợ thủ đắc lực cho ngươi, hy vọng ngươi hãy để ý tới nó hơn. Tốt nhất là đối xử công bằng, đừng để bên này nặng bên kia nhẹ. Ngươi đối đãi Ti Ti nhà ta tệ bạc thì nhất định ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

    Long Vũ xấu hổ, mẹ vợ này đúng là có chút phiền phức.

    Long Vũ chỉ nói sau này đừng cười hắn mà thôi:

    - Nương nương yên tâm, vấn đề này người không cần lo lắng, ta tự có chừng mực.

    Thiên Hậu biết hắn hiểu lầm mình, bèn giải thích nói:

    - Tiểu Vũ, ngươi hiểu lầm ta rồi. Thật ra ta không có trách ngươi. Tóm lại, ngươi có thể đối tốt với Ti Ti là được rồi.

    Dừng lại một chút, Thiên Hậu lại quay trở lại chủ đề chính:

    - Vậy khi nào tìm kiếm đại đế trở về.

    Sắc mặt Long Vũ trầm xuống, thấp giọng nói:

    - Thiên Hậu, ngươi đã có lời ta cũng không gạt ngươi. Thật ra ta biết đại đế ở đâu.

    Thiên Hậu nghe vậy, nhất thời kinh hãi:

    - Mau nói đi, đại đế rốt cuộc ở đâu?

    Long Vũ hơi do dự nói:

    - Thiên Hậu, chuyện này ta chưa có nói cho ai, ngươi lại là thê tử đại đế nên mới cho ngươi biết, mong ngươi có thể giữ bí mật.

    Thiên Hậu vội gật đầu:

    - Tiểu Vũ, ngươi có thể nói với ta cũng đủ biết ngươi thật thà đối với ta, ta thật sự rất vui. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giữ bí mật, nhưng mà ngươi định làm thế nào?

    Long Vũ đột nhiên cười nói:

    - Làm sao đây? Ngươi lo ta sẽ hại hắn?

    Thiên Hậu nghe vậy liền ngẩn ra, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng há hốc mồm nhưng lại không nói ra, tâm sự trong long nữ nhân sao có thể đem thổ lộ hết trước mặt nam nhân được.

    Long Vũ mỉm cười nói:

    - Rất bình thường, nếu nhớ tới hắn thì nghĩ tới hắn cũng là chuyện bình thường thôi. Người yên tâm đi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì ta sẽ không làm hại hắn đâu. Ngươi cũng biết, ta cũng đã hứa với Ti Ti, hiện tại hứa với ngươi thêm một lần nữa vậy.

    - Chuyện này Thiên Hậu nhất định sẽ ghi nhớ đại ân của ngươi.

    Long Vũ không cho là đúng cười nói:

    - Ta và người cần gì khách khí như vậy. Dù sao cũng là con rể rồi mà.

    Thiên Hậu liếc Long Vũ một cái cười nói:

    - Nhưng cũng đã là vợ chồng đâu.

    Mặt Long Vũ đỏ lên, xấu hổ nói:

    - Hắc hắc, chúng ta có khác gì vợ chồng đâu.

    Thiên Hậu trầm mặc một lúc mới thở dài nói:

    - Ti Ti đúng là đứa tốt số. Được rồi, ta có việc đi trước. Có thể nghe được lời đảm bảo của ngươi ta cũng thấy yên lòng.

    Thiên Hậu ha ha cười:

    - Được rồi, ta có việc đi trước. Có được lời đảm bảo của ngươi, ta cũng yên lòng, không còn lo lắng gì nữa.

    Ba ngày sau, Long Vũ tìm được Huyết Anh đại đế trong sào huyệt của nhóm sát thủ Huyết Long. Đây là một tinh vực hoang vu, dựa bảo biểu hiện của tư liệu thì tại tinh vực này không khí cực loãng, không thích hợp cho nhân loại tồn tại. Khắp tinh vực không có một ngọn cỏ, mặt đất đều là núi non trùng điệp.

    Long Vũ thả ra thần niệm, vừa đi vừa để ý động tĩnh xung quanh.

    Hắn cố ý phát ra khí thế cường đại để dụ đối phương xuất hiện.

    Đi tới một tinh cầu có diện tích lớn gấp ba lần Địa cầu, ánh mắt Long Vũ chợt dừng lại, âm trầm nói:

    - Đã biết ta tới sao còn không ra gặp mặt, không cần phải chơi trò mèo vờn chuột cho mất thời gian.

    Dứt lời, ánh sáng bốn phía nhấp nháy, lập tức lộ ra mầy thân ảnh, người cầm đầu chính là sát thủ lão nhị Hắc Phong. Giờ đây, hắn nhìn Long Vũ với thần tình cảnh giác quát:

    - Long Vũ, ngươi muốn đi tìm chết, chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa?

    Long Vũ cười mà như không cười nói:

    - Nhìn ngươi kìa, toàn thân đang run lên vậy mà nói như vậy chẳng phải là buồn cười lắm sao? Ngươi mau đi gọi Huyết Anh đại đế đến gặp ta. Ngươi hãy nói cho hắn biết, ta đã đáp ứng yêu cầu của Ti Ti sẽ tha cho hắn một mạng.

    Hắc Phong biến sắc, bộ dáng hắn như vậy thật quá mất mặt, thẹn quá hóa giận, hắn bèn quát:

    - Câm ngay, ngươi tưởng ngươi là ai, ngươi định làm gì. Hôm nay, nếu ngươi có gan đến thì cũng đừng nghĩ có thể toàn mạng thoát ra. Mọi người nghe lệnh, lập tức cùng ta bắt hắn lại.

    Sau khi ra lệnh, mấy đạo nhân ảnh ở bốn phía liền gầm lên giận giữ nhất loạt phóng đến công kích, thế công chồng chất nháy mắt hòa thành một kích kinh thiên.

    Sắc mặt Long Vũ bình thản trước sự vây công của đám người này, lãnh khốc cười. Trong tay cầm Thiên Sư pháp kiếm chém ra. Mà quanh thân lại tạo một vòng phòng ngự ngăn cản đợt công kích thứ nhất của bọn họ.

    Thân ảnh Long Vũ nhoáng lên một cái đã xuyên qua tiến hành công kích.

    Tiếng kinh hô từ miệng sát thủ Huyết Long phát ra cực kỳ kinh ngạc đối với phản kích sắc bén của Long Vũ.

    Hắc Phong quát to trong hỗn loạn:

    - Mọi người đừng làm rối trận tuyến, tuy tu vi Long Vũ mạnh mẽ, nhưng dù sao thì hắn cũng chỉ có một người, chúng ta chỉ cần phối hợp tốt thì với lực lượng của chúng ta nhất định có thể tiêu diệt hắn.

    Lãnh ngạo nhìn Hắc Phong, Long Vũ cười nhạo nói:

    - Ngươi chỉ được cái khuấy động nhân tâm, sao không thấy người xung phong?

    - Huyết Anh đại đế, ta biết ngươi núp trong bóng tối, hiện tại ta sẽ cho ngươi biết, cái gọi là Huyết Long sát thủ cũng không phải đối thủ của ta.

    Long Vũ quát lên.

    Hắc Phong âm trầm nói:

    - Long Vũ, ngươi chỉ được cái mạnh miệng thôi chứ thực ra chẳng là gì hết, thủ đoạn so với ta vẫn kém lắm nên ngươi không thể thành công đâu. Không chỉ như vậy, hôm nay ngươi đi tới một mình thì hãy để mạng lại, đừng mong rời đi.

    Thủ thế sau khi nói xong, bóng người chớp động, chỉ trong nháy mắt đã có gần trăm đạo thân ảnh vây quanh bốn phía Long Vũ.

    Ý niệm vừa động, Long Vũ nhìn tình huống xung quanh nói:

    - Không sai. Hai trăm sát thủ Huyết Long, thực lực bực này đúng là không tầm thường. Nhất là huyết độc Ma Long hết sức lợi hại. Nhưng chỉ với như vậy tuyệt đối không thể thương tổn ta. Sau ngày hôm nay, những người có thể sống sót chỉ sợ không được mấy người.

    Hắc Phong cả giận nói:

    - Long Vũ, ngươi đừng cuồng vọng, có bản lĩnh sống sót trong tay bọn ta, lúc đó ngươi có cuồng vọng cũng không muộn. Ra tay, giết hắn cho ta.

    Sau lời ra lệnh, bóng đen bốn phía chớp động, công kích đan xen bốn phía Long Vũ, vây kín hắn không hé ra chút khe hở nào.

    Nghiêng người tránh khỏi tiến công của một ngươi, tay Long Vũ cầm Thiên Sư pháp kiếm chỉ thiên, khí thế cường đại hóa thành một cơn lốc lấy thân hắn làm trung tâm.

    - Ra tay đi, nên đợi ta xuất thủ thì các ngươi không còn cơ hội nữa đâu.

    .

    Long Vũ khinh thường quát lên.

    - Giết!

    Hắc Phong gầm lên một tiếng, công kích chung quanh nhất tề hướng Long Vũ mà đánh tới.

    Một tiếng sấm sét chấn động thiên địa, công kích khổng lồ như muốn đem Long Vũ hoàn toàn chôn vùi. Nhưng chỉ sau một chút thời gian, sau khi thế công của họ tan hết lại lộ ra thân ảnh Long Vũ bên trong.

    Đứng ngạo nghễ giữa không trung, Long Vũ nhìn sát thủ Huyết Long phân bố bốn phía, trong ánh mắt lộ vẻ cảnh giác. Tuy hắn biểu hiện mười phần tự tin, nhưng tình huống thế nào hắn hoàn toàn hiểu rõ, sát thủ Huyết Long này đích xác không tầm thường.

    Nhất là máu Ma Long, đối với hắn luôn có một hạn chế nhất định.

    Cho nên, trong quá trình đánh nhau Long Vũ không dám lơi lỏng chút nào.

    Hắc Phong chú ý đến vẻ mặt Long Vũ, thấy ánh mắt hắn cảnh giác, liền âm hiểm cười nói:

    - Long Vũ, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu, ngươi hãy từ từ mà nếm đau khổ. Mọi ngươi nhớ kỹ, không nên hành động một mình. Chúng ta phải liên thủ thành một khối thì dù Long Vũ có ba đầu sáu tay cũng không có khả năng đối phó chúng ta.

    Quát lên một tiếng, công kích cường đại lại lần nữa hướng Long Vũ quét tới.

    Long Vũ phát giác những kẻ này hết sức giảo hoạt, khí mạch bọn họ tương liên. Từ đó, nếu một mình công kích một phương nào đó thì chẳng khác nào đối mặt với mấy trăm người liên thủ, kết quả dĩ nhiên là không ổn.

    Nhưng mà Long Vũ vẫn cứ là Long Vũ, lực lượng của hắn vẫn có thể áp đảo. Đối mặt với thế công cường đại của sát thủ Huyết Long, hắn chỉ là chống đỡ hờ hững, trên mặt lộ vài phần tà ác.

    Lúc này, Long Vũ không có ý định bị động phòng thủ mà sẽ chủ động xuất chiến. Công kích chính là cách phòng ngự tốt nhất.

    Thân thể Long Vũ cứ như ảo mà thật, thân ảnh trong nháy mắt chuyển động mấy trăm lần, không đếm được trải rộng đến đâu, mỗi lần như vậy, mũi nhọn của kiếm lại đâm một nhát, ánh kiếm phát sáng như sao trời.

    Tất cả phát sinh trong nháy mắt, phân thân Long Vũ cung giao thủ với sát thủ Huyết Long khiến bọn họ nhất thời truyền ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể lập tức bị phá hủy, nguyên thần bị hủy diệt biến thành bụi phấn theo gió tán đi.

    Sau một phen chiến đấu, số lượng sát thủ đã giảm đi một nửa.

    Hoảng sợ nhìn Long Vũ, Hắc Phong giận dữ hét:

    - Đáng giận! Mọi người hãy cẩn thận hơn.

    Nói xong, thân ảnh nhoáng một cái xuất hiện trước người Long Vũ, hai tay mang theo hắc vụ cuồn cuộn hướng Long Vũ đánh tới.

    Bên cạnh, lão đại Bạch Hạc cũng xuất hiện, hắc nhận trong tay vung lên, mang theo ma khí không thể chống đỡ chém về phía Long Vũ.

    Đồng thời, những ngươi khác cũng tăng cường độ công kích lên mức độ cao nhất.

    Lúc này, công kích của bọn hắn cải biến rất nhiều, làm cho người ta có cảm giác như là muốn tự bạo, hoàn toàn giống như muốn tự bạo vậy. Nhận thấy khí tức có phần khác lạ, Long Vũ đang muốn tránh đi thì lại bị Bạch Hạc cùng Hắc Phong kiềm chế, cuối cùng hơi chậm lại. Bị lực lượng tự bạo của bốn cao thủ đánh trúng khiến tình hình hắn có chút không ổn.

    Sắc mặt Long Vũ trầm xuống, quay đầu nhìn bốn phía, vội vàng suy nghĩ đối sách.

    Mà lúc này, gần trăm tên sát thủ Huyết Long tự bạo, lực lượng công kích cuồn cuộn nổi lên như muốn hoàn toàn đem Long Vũ thôn phệ.

    Đối mặt với hoàn cảnh đó, Long Vũ ngồi xếp bằng giữa hư không, hai tay kết ấn trước ngực, toàn thân toát ra khí thế thần thánh mà mạnh mẽ, thần anh trong cơ thể phóng thích ra hỗn độn nguyên lực.

    Chỉ trong nháy mắt, quanh thân hắn đã dày đặc các tầng phòng ngự.

    - Ầm!

    Công kích cùng phòng ngự đụng vào nhau, bốn phía xảy ra một tiếng bạo liệt thật lớn.

    Sau một hồi nổ mạnh, cuối cùng cũng ngừng lại.

    Bạch Hạc kinh hô, biểu tình trên mặt hiện vẻ không thể tin nổi. Long Vũ lại có thể hoàn toàn không tổn thương gì sau vụ tự bạo đó. Kết quả như vậy dường như thật khó có thể tin.

    Nhưng trong khi hắn đang kinh sợ, hai mắt Long Vũ chợt mở ra, khóe miệng nổi lên một nụ cười thản nhiên, đầy vẻ thần bí và quỷ dị.

    - Huyết Anh đại đế, ngươi cũng nhìn thấy rồi! Trước thực lực tuyệt đối của ta, toàn bộ âm mưu quỷ kế đều không đáng nhắc tới.

    Nói xong, Long Vũ lại hóa thân thành ngàn hàng vạn, nháy mắt công kích lên toàn bộ địch nhân còn lại.

    Biến cố xảy ra bất ngờ như vậy khiến những sát thủ Huyết Long còn sống đều khó có thể thích ứng, nhưng chỉ trong nháy mắt Long Vũ đã phát động công kích, đối tượng chính lại là Bạch Hạc và Hắc Phong.

    Tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng bọn hắn phát ra

    - Không có khả năng!

    Từ miệng Bạch Hạc truyền ra tiếng kêu vô cùng đau đớn, tức giận. Nhưng nó liệu có thể vãn hồi? Sự phẫn nộ của hắn chẳng có là gì.

    Long Vũ dùng hành động chứng minh lời nói lúc trước của mình.

    Chỉ chớp mắt Long Vũ đã khôi phục hình dạng ban đầu, ảo ảnh bốn phía toàn bộ biến mất.

    Một lát, chỉ một chút thời gian mà toàn bộ sát thủ Huyết Long đã bị giết sạch sẽ.

    Mà lúc này, bọn họ còn chưa kịp tung ra huyết độc của Ma Long.

    Đây chính là sự chênh lệch về thực lực.

    Hắc Phong nổi giận đùng đùng, quát:

    - Đáng chết! Ngươi quả thực quá sức ghê tởm. Ta nhất định phải giết ngươi.

    Ánh mắt Long Vũ âm lãnh, hờ hững nhìn đối thủ:

    - Đó là các ngươi tự tìm chết!

    Bạch Hạc âm trầm nhìn Long Vũ nói:

    - Long Vũ, ngươi không cần đắc ý quá sớm, Hắc Bạch song hung chúng ta còn chưa có cho ngươi càn quấy như vậy.

    Khóe miệng khẽ nhếch, Long Vũ cười tà mị nói:

    - Trong mắt ta, các ngươi cũng chỉ là những kẻ đã chết mà thôi.

    Không thèm nhìn địch nhân trước mắt, Long Vũ âm hiểm nói:

    - Cũng nên kết thúc rồi.

    Nghe được ý tứ của hắn, Hắc Phong giận dữ, điên cuồng nói:

    - Chịu chết đi!

    Dứt lời, hai người phát động Ma Ảnh Thiên Huyễn công kích.

    Đối với việc này, ánh mắt Long Vũ khẽ biến, thân thể hơi mơ hồ một cái đã thoát khỏi vòng công kích của bọn hắn. Sau đó, Long Vũ khẽ quát một tiếng, thân ảnh hóa thành hai, phân biệt đánh với Hắc Phong và Bạch Hạc. Lúc này chỉ biến thành hai người nên lực lượng cường đại hơn trước rất nhiều.

    Chỉ trong vòng mười chiêu mà Bạch Hạc và Hắc Phong đã bị giết

    - Đại đế, nanh vuốt của người tất cả đã chết. Ngươi còn không hiện thân? Chẳng lẽ ngươi còn không biết, ở trước mặt ta, ngươi không hề có một chút cơ hội nào sao?

    - Hừ!

    Một tiếng quát nhẹ, nháy mắt Huyết Anh đại đế đã hiện ra.

    Đúng như Long Vũ dự liệu, Huyết Anh đại đế căn bản vẫn ở đây, chỉ là hắn luôn ẩn thân mà thôi. Hắn muốn quan sát rồi tìm ra nhược điểm của Long Vũ.

    Nhưng mà xem ra tình hình không có tý lạc quan nào.

    Khóe miệng Huyết Anh đại đế cười lãnh khốc, thái độ âm trầm nói:

    - Long Vũ, đây là ngươi ép ta. Nếu hôm nay không phân sinh tử thì ta cũng không cần khách khí nữa.

    Long Vũ biết được Huyết Anh đại đế muốn quyết sống chết, không chết không thôi. Tâm niệm hắn nhanh chóng suy nghĩ tìm đối sách làm sao không làm tổn thương mà vẫn có thể bắt lấy hắn.

    Thời gian càng lúc càng cấp bách, Long Vũ không thể tìm được biện pháp nào dưới tình huống hiện tại. Ánh mắt hắn lộ tia tàn nhẫn, dù thế nào hắn cũng không thể mặc người chém giết.

    Suy nghĩ đến đây, hai tay Long Vũ đột nhiên gập lại thành hình chữ thập trước ngực, nhanh chóng biến đổi thành một thể cổ quái, khí tức trong cơ thể biến đổi, một cỗ khí tức hủy diệt từ trong thân thể hắn phát ra.

    Tuy nói thì chậm nhưng thật ra lại rất nhanh. Trước khi Huyết Anh đại đế công kích tới người Long Vũ, hai mắt Long Vũ chợt trợn lên, ám quang màu vàng trong phút chốc bạo phát.

    Từ xa nhìn lại giống như Chiến thần niết bàn.

    Đột nhiên, một đạo kiếm quang xông thẳng lên trời, chỉ trong phút chốc đã mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa đánh úp về phía Long Vũ.

    Cùng một thời gian, sắc trời bỗng nhiên hôn ám, chỉ một khắc mà toàn bộ thế giới dường như lâm vào hắc ám.

    Huyết Anh đại đế dùng pháp quyết cực mạnh của mình để đánh trả Long Vũ.

    Trước mắt, hắn nhất định phải bảo toàn tính mạng của mình, rồi sau đó mới tới lời hứa hẹn với nữ nhân.

    Lúc này, Long Vũ cũng thi triển toàn lực cùng Huyết Anh đại đế đánh một kích phân thắng bại.

    Trong bầu trời tối đen, công kích hai người gắt gao đối kháng lẫn nhau cùng một chỗ, làm cho người ta có cảm giác rung động. Từ xa nhìn lại, có hoa lửa bắn ra tung tóe, làm cho người ta cảm giác như mộng như ảo.

    Sấm sét trên bầu trời gầm lên giận dữ, tia chớp chằng chịt. Biến hóa không ngừng của hai luồng lực lượng ở tốc độ cao khiên ảnh lửa lóe lên không ngừng.

    Oanh ! Oanh! Oanh!

    Hai cỗ lực lượng nổ tung, trong lúc đó, hai tay Long Vũ kết ấn trước ngực, trên mặt gắt gao nhìn về phía trước.

    Huyết Anh đại đế gầm thét rung trời, lực lượng toàn thân cuồn cuộn phát động. Trước đây hắn đã ăn máu của Ma Long trong hắc động, giờ phút này mới có một thân lực lượng ma tính thuần khiết. Sau một kích không có kết quả, hắn đạp không mà đi, từng bước một tiếp cận Long Vũ. Mà Long Vũ cũng xuất ra uy thế cường đại, cùng khí tức quanh thân Huyết Anh đại đế đối kháng.

    Trong giằng co, Huyết Anh đại đế điên cuồng gào thét, đem lực lượng trong cơ thể tăng lên đến cực hạn, tuy một kích kia có thể làm thân hình Long Vũ hơi run rẩy nhưng không hề có hiệu quả rõ ràng.

    Huyết Anh đại đế giận dữ muốn điên, hắn không tin rằng hắn không thể đánh chết được Long Vũ.

    Chỉ trong thời gian ngắn suy tư, giao chiến giữa hai người đã xảy ra biến đổi thật lớn, quang mang của Thiên Sư pháp kiếm trong tay Long Vũ phát ra càng ngày càng thịnh.

    Trong nguy cơ, Huyết Anh đại đế đã không còn đường lui, sự cường đại của Long Vũ khiến hắn khó có thể quên, khiến hắn không nắm chắc một chút thắng lợi nào trong trận chiến này, cuối cùng sẽ lâm vào trong tuyệt cảnh.

    Huyết Anh không cam lòng, ngẩng đầu lên gầm thét:

    - Đáng chết! Đáng chết! Không thể tưởng được ta cam chịu tiến nhập ma đạo mà cũng không thể chống lại. Long Vũ, ngươi điên rồi, nhưng mà ta cũng sẽ khiến ngươi không được dễ chịu đâu, ngươi cứ chờ xem.

    Trong lúc nói, hắc khí âm trầm trong thân thể Huyết Anh đại đế tỏa ra mãnh liệt.

    Long Vũ nhìn quanh, hắn hiểu rõ, chuyện đã tới nước này thì không còn có thể vãn hồi được nữa rồi.


     
  2. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205
    Đặc Thù Không Gian
    Tác giả: Xích Tuyết
    -- o --
    Quyển 7
    Chương 55: Đại hôn – Đại kết cục


    Dịch Giả: ryno_nguyen
    Biên Tập: Cường Thuần Khiết
    Nhóm Dịch: Nòng Nọc
    Nguồn: 4vn.eu






    Nghĩ thế, Long Vũ liền chuyển pháp quyết, Thiên Sư pháp kiếm trong tay bộc phát ra anh huỳnh quang chiếu sáng cả đêm tối. Suy nghĩ vừa chuyển, Long Vũ rất nhanh nắm được khí tức Huyết Anh đại đế, khóe miệng bèn lộ vẻ tàn khốc.

    Khẽ quát một tiếng, Long Vũ nói:

    - Đại đế, xin lỗi!

    Long Vũ lúc này như hóa thành một chiền thần, toàn thân lóe ra ánh sáng quỷ dị, dường như khắp tinh vực đều bị hắn khống chế.

    Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Long Vũ cùng một tia lo lắng ẩn sâu trong ánh mắt, hai mắt Huyết Anh đại đế đột nhiên tỏa ra sát khí, lạnh lùng nói:

    - Long Vũ, tâm ngươi không tĩnh, trận này nhất định ngươi sẽ thất bại. Ta có thể cảm nhận được băn khoăn trong lòng ngươi.

    Nghe nói vây, Long Vũ cũng không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói:

    - Đại trượng phu, có cái nên làm, có việc không nên làm. Cho dù trong lòng ta có điều cố kỵ cũng tuyệt không hối hận.

    Vẻ mặt Huyết Anh đại đế hiện vẻ tàn ác cười cười, cũng không nói thêm gì.

    Một lát sau, trên mặt Long Vũ lộ ra sát khí nồng đậm, thản nhiên nói:

    - Nếu ngươi còn một tia cảm nhận thì ngươi sẽ không làm như vậy, sự chênh lệch giữa ta và người không phải việc ngươi tiến nhập ma đạo có thể thu nhỏ lại được.

    Huyết Anh đại đế chậm dãi ngẩng đầu lên, mặt hiện vẻ tà ác nói:

    - Người thắng làm vua, chỉ cần ta giết ngươi, không ai có thể biết được thủ đoạn của ta, cho dù có ti tiện thế nào.

    - Vô sỉ! Ngươi đúng là đã phụ thâm tình của vợ con.

    Huyết Anh đại đế đột nhiên đột nhiên tỏa ra sát khí nhiều hơn, lạnh lùng nói:

    - Long Vũ, ta khuyên ngươi không cần dùng võ mồm, lấy thực lực nói chuyện có phải là hơn không?

    Long Vũ mỉm cười nói:

    - Cũng tốt. Ta sẽ chiến đấu hết mình, ngươi sống hay chết cứ để cho ông trời quyết định đi.

    Huyết Anh cười nói:

    - Long Vũ, hôm nay là cơ hội của ta, cũng là vận mệnh của ta. Nếu trong lòng ngươi còn chưa có quyết định thì ta đành dùng nó vậy.

    Trong lòng Long Vũ nhảy dựng, biểu hiện không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng trong nội tâm lại quyết định, cứ để thuận theo tự nhiên vậy.

    Nghĩ đến đây hai mắt hắn lại lộ ra sát ý nồng đậm, lạnh lùng nói:

    - Đến đi Huyết Anh đại đế… Ta muốn cho ngươi biết thế nào là người vô địch, cho dù có chút áy náy với lương tâm ta cũng tiễn ngươi đi cho sớm chợ.

    Đối mặt với sát khí như thủy triều của Long Vũ, Huyết Anh đại đế vội vàng dùng lực lượng toàn thân chống đỡ lại sát khí kinh người kia, đồng thời nói:

    - Ta chờ đợi chuyện này đã lâu rồi…

    Long Vũ đột nhiên nở nụ cười nói:

    - Ta biết ngươi bị ảnh hưởng bởi Quang Minh tôn thần nên không còn đường lùi nữa…Bất quá chính ngươi cũng không ra gì. Nếu ngươi không có ganh tị với ta thì sẽ không bị rớt vào ma đạo, chịu ảnh hưởng của lão tặc kia.

    Nói xong, Long Vũ giơ Thiên Sư pháp kiếm lên, chém tới Huyết Anh.

    Huyết Anh thấy thế, vung thanh kiếm trong tay trảm xuống, tạo thành một lớp song kiếm màu đỏ, chặn đợt tấn công của Long Vũ lại.

    Long Vũ hờ hững cười, lạnh lẽo nói:

    - Vẫn chưa là gì đâu…

    Lời nói còn chưa dứt, khí thế bạo phát trên toàn thân Long Vũ, một cỗ lực lượng có thể làm rung động nhân tâm đã luân chuyển khắp mọi nơi.

    Cảm giác đọc khí tức này có vấn đề, Huyết Anh cả kinh, thấy tu vi mình bị Long Vũ làm cho chấn động

    Huyết Kim vung lên, cả người Huyết Anh bay theo kiếm, lực lượng toàn thân tăng lên đến cực hạn, kiếm khí tạo thành một đạo Thiên Kiếm Trụ mênh mông.

    Long Vũ chợt quát một tiếng, hai tay cầm lấy Thiên Sư Pháp Kiếm chém ra một đạo kiếm quang, mang theo khí tức phôn thệ khủng bố, đi thẳng đến trước ngực Huyết Anh đại đế.

    Giữa không trung, Thiên Kiếm Trụ của Huyết Anh đại đế chém thẳng xuống, đánh vào kiếm quang của Long Vũ, song phương giao thủ lẫn nhau, giằng co liên tục.

    Nơi hai kiếm quang chạm nhau tạo ra hàng nghìn quang hoa. Tình cảnh này tiếp tục diễn ra một lát, kiếm quang làm vỡ nát kiếm trụ của Huyết Anh.

    Sắc mặt Huyết Anh không chút thay đổi nhìn kiếm quang đánh tới, chỉ hơi hơi quơ quơ hai vai, thân hình liền biến mất một cách quỷ dị.

    Long Vũ cả kinh, đang muốn di chuyển thì phát hiện Huyết Anh đã xuất hiện ở phía sau mình.

    Tâm niệm vừa động, Long Vũ liên tục di động thân hình muốn tránh bị Huyết Anh đại đế đánh lén, nhưng cách nào thoát được khí tức của Huyết Anh đại đế bao trùm.

    Điều này làm hắn vừa sợ vừa tức giận

    Mắt thấy Huyết Anh đại đế sắp công kích thành công, Long Vũ liền hét lớn một tiếng, lực lượng Thần Anh nháy mắt nổ mạnh, thoát khỏi khí tức của hắn bao trùm.

    Long Vũ bật người tránh ra xa mười thước.

    Huyết Anh đại đế nhìn thấy động tác của Long Vũ, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Hiển nhiên hắn vẫn chưa rõ tại sao Long Vũ lại có thế thoát ra khỏi khí tức hắn bao trùm.

    Huyết Anh đại đế khẩn trương vung hai tay khiến thân ảnh chia làm sáu, mỗi thân ảnh chia ra đều có một tư thế khác nhau, sau đó tụ lại làm một, gắng sức tập trung lực lượng đánh ra một đạo công kích thập phần hung mãnh.

    Trong lòng Long Vũ dâng lên một cảm giác bất an, vội vàng tấn công về phía trước. Thân thể nhanh chóng di động, hóa thành hình tròn quay xung quanh Huyết Anh.

    Do Long Vũ xuất thủ đúng lúc đã ngăn cản được Huyết Anh sử dụng công pháp tự bạo.

    Đồng thời, Long Vũ dùng hết toàn lực, thân hình hóa thành kiếm quang quét tới Huyết Anh.

    Huyết Anh đại đế bị đánh bay đi cùng với tiếng kêu gào thảm thiết. Thân thể Long Vũ đuổi sát tới đánh xuống một chưởng vào đan điền của hắn. Chỉ là Long Vũ không hề tính giết chết Huyết Anh mà dùng nguyên lực hỗn độn đánh tan tia linh hồn của Quang Minh Tôn Thần tại đan điền của Huyết Anh.

    Toàn lực đánh ra nhưng lại hạ thủ lưu tình nên cuối cùng Long Vũ cũng bị thương nhẹ, bất quá vết thương không có gì đáng ngại.

    Nếu không phải vì lời hứa đó thì Long Vũ đã giải quyết luôn Huyết Anh cho gọn.

    Huyết Anh sửng sốt lập tức hiểu ra tất cả.

    Ánh mắt nhìn Long Vũ có hơi chua xót, miệng hơi động vài cái nhưng lại không nói gì.

    Buông thân thể hắn ra, Long Vũ lạnh lùng nói:

    - Ngươi đã rõ ràng ý muốn của Quang Minh tôn thần…vậy ngươi….

    - Ài

    Huyết Anh đại đế thở dài. Mặt lộ ra vẻ khó khan:

    - Giết ta cũng vậy…

    Ánh mắt Long Vũ xoay chuyển, đã thấy Thiên Hậu chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở đâu. Long Vũ muốn rời khỏi đây:

    - Hai vị ở lại…. ta đi trước.

    - Ta hiểu hết rồi !

    Huyết Anh đại đế nói :

    - Cho dù trong lòng người có chỗ cố kỵ thì ta cũng không phải là đối thủ của ngươi. Ngươi hoàn toàn xứng đáng làm chí tôn…

    Long Vũ khẽ cười một tiếng không nói gì cả, thân hình liền biến mất giữa không trung.

    Thiên Hậu cũng không có lập tức đến đó mà khẽ cau mày, nhìn về phía chân trời một lát rồi mới chậm rãi đi đến bên cạnh Huyết Anh. Nàng không nói cả, chỉ lẳng lặng nâng Huyết Anh đại đế lên nói:

    - Hảo hảo mà sống đi…

    - Ừ!

    Huyết Anh gật đầu liên tục.

    Về sau quả thực vui vẻ, thời gian giao thủ với Huyết Anh đại đế đã qua nữa năm. Nửa năm sau, Long Vũ cắm rễ ở Vũ Ngoại, rầm rộ làm cải cách. Metz làm tổng thống liên bang Vũ Ngoại, Christine làm phó tổng thống. Hai cô gái xinh đẹp có quyền lực lớn nhưng bị Long Vũ quản giáo ở sau lưng.


    Huyết Anh đại đế được Thiên Hậu mang về Thiên Ngoại Thiên ở Vũ Nội tu dưỡng, chỉ là lực lượng trong cơ thể đã chỉ còn bằng một nửa thời kỳ đỉnh phong, nhưng tâm tình hắn đã bình thản.

    Metz rôt cuộc cũng đã sum họp với đệ đệ của mình, đồng thời bởi vì thân phận và địa vị của Metz cũng làm cả gia tộc đó trở nên huy hoàng.

    Diện tích của Vũ Ngoại lớn hơn Vũ Nội rất nhiều. Năm Phuơng Thiên ở Huyền Cảnh, Phượng Sào, Dục Giới đều chung tay giúp đỡ Long Vũ. Hắc Thiên Ma Thần, Phượng Hậu Thiên Âm ở Vũ Ngoại, trợ giúp Long Vũ mở rộng các tinh vực. Còn Long Hoàng, Bồ Đề Kim Phật, Cửu Huyền Nhần Hoàng lựa chọn ở lại Vũ Nội. Mỗi người đều có một chí riêng, Long Vũ cũng không miễn cưỡng.

    Về phía Tây Vương Mẫu và Thất công chá cũng mang theo các thiên tướng dựa vào an bài của Long Vũ mà dàn trải xuống các khu vực ở Vũ Ngoại.



    Ngoài ra các bằng hữu của Long Vũ như Trương Đại Ngưu, Mã Chính Phong đều được bổ nhiệm làm trưởng quan hành chính ở các đại tinh vực, trở thành quan to nhất tại địa phương đó.

    Hết thảy đều dựa theo kế hoạch của Long Vũ mà tiến hành.

    Mọi chuyền đều suôn sẻ.

    Về phương diện chiến lược, Long Vũ chỉ đứng sau lưng thúc đẩy để Metz đại biểu cho Vũ Ngoại, Thiên Hậu đại biểu cho Vũ Nội, cũng nhau ký hiệp định hòa bình vĩnh viễn.

    Nguyên bản, Thiên Hậu đề nghị Long Vũ làm chủ trì cho đại liên minh vũ trụ. Bất quá khi Long Vũ cẩn thận khảo sát tình hình Vũ Nội và Vũ Ngoại thấy chuyện đó chưa hẳn là tốt, không bằng tự mình phát triển, bớt đi chút phiền toái.

    Diện tích vũ trụ rất lớn, Long Vũ khong biết đến bao giờ mình mới có thể khai mở được hết được.

    Đương nhiên sau khi kết thúc mọi chuyện cần thiết, Long Vũ liền bắt tay vào việc mình đã hứa hẹn với các nữ nhân của mình, đó là cho các nàng cái danh phận, từ nay không hề rời xa khỏi các nàng.

    Nói cách khác là Long Vũ muốn đại hôn.

    Xét thấy thân phận Long Vũ thì đại hôn của hắn sẽ gây não động cả vũ trụ. Không chỉ có các tôn chủ các đại tinh vực của Vũ Ngoại đến chúc mừng mà ngay cả các cường giả Vũ Nội cũng sôi nổi đến chúc mừng.

    Các cô dâu chính là nữ nhân của Long Vũ, là La Lâm, Ti Ti, Phượng Hậu Thiên Âm, Thi Nhân, Kim Phượng, Dao, Tuyết Cơ, Hàn Duyệt, Mã Hiểu Mai và Metz, và còn nhiều đếm không hết

    Sau khi đính hôn vào ngày hoàng đạo, Long Vũ đã chọn cho mình một bộ quần áo thật tỷ mỉ, trong lòng âm thầm thề phải âu yếm toàn bộ các nàng đến sung sướng mới được.

    Muốn khiến các nàng trở thành những nữ nhân hạnh phúc nhất vũ trụ.

    Nghi thức hôn lễ thường được tiến hành vào lúc chạng vạng tối những hôm nay đã chuẩn bị từ sớm. Hắn mặt một bộ lễ phục treo đầy ngọc bội bằng tơ lụa.

    Chỉ mặc những y phục này thôi đã tốn mất một giờ để chuẩn bị. Buộc kiểu tóc, cài ngọc bài, toàn thân bị trang sức làm thay đổi hoàn toàn. Lúc này Long Vũ mới hài lòng xuất môn gặp mọi người.

    Trương Đại Ngưu làm phù rể, hôm nay ăn mặc cũng rất đẹp, mặt mày hớn hở. Phù dâu là một người thuộc Phượng tộc, là biểu muội xa của Kim Phượng tên Kim Hoa, đó cũng là một mỹ nhân tuyệt thế, mặc một chiếc váy dài lộ vẻ dễ thương.

    Long Vũ bước tới trước hai thiếp, phần lớn các ngọc bội trên người không ngừng kêu leng keng.

    Một trận pháo vang lên, Long Vũ ngồi trong kiệu có hơi thất thần. Ngày hôn nay là một hôn lễ Đông Tây kết hợp, có Đông Phương náo nhiệt trộn lận với Tây Phương trang nghiêm.

    Hắn lắc đầu kéo suy nghĩ trở lại, chờ cưới các nương tử của mình. Bất quá cưới một lúc mười mấy cô dâu coi như đó là một việc hiếm thấy.

    - Đến đây chuẩn bị làm lễ rửa chày nào!

    Vẻ mặt Hắc Thiên Ma Thần tươi cười chào đón.

    Long Vũ cố gắng điều chỉnh tâm tình:

    - Không cần mấy nghi thức phiền phức này….

    - Cá đấy không thể được!

    Hắc Thiên ma thần cười nói:

    - Ngài cưới một lúc nhiều nương tử như vậy nhất định phải náo nhiệt vô cùng, hơn nữa với địa vị của ngài chẳng có ai là không biết.

    Ngay sau đó là Phượng tộc, Tiên Cảnh….Hắc Ám tinh vực….từ từ đến tạo nên những phong tục thập cẩm tứ phương. Chỉ với những thứ đó thôi đã khiến Long Vũ choáng vàng cả đầu.

    Cảm thấy còn phiền hơn cả với việc đánh nhau với Huyết Anh đại đế.

    Long Vũ bất đắc dĩ cười, chủ động hỏi:

    - Không khác đi được sao?

    Mọi người nhất thời xấu hổ, có người nhẹ giọng nói:

    - Còn sớm mà….

    Trương Đại Ngưu cười hì hì nói:

    - Lão đại, xem huynh kìa, khi không lại đi nói những lời như vậy…

    Nhưng lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhất thời cười to không thôi.

    Long Vũ rất bất đắc dĩ.

    Chẳng quá nói đi thì cũng phải nói lại, cứ để vậy coi như càng nháo nhiệt hơn.

    Trải qua không biết là bao lâu, toàn bộ các quy củ rốt cộc cũng đã xong, để Long Vũ có thể cưới các thê tử, tiến hành hôn lễ long trọng.

    Kế tiếp đó là tiệc rượu. Làm vợ chồng mới cưới, Long Vũ cùng với các thê tử bắt đầu đi mời rượu khách mời.

    Cứ như vậy tiền hành đến nửa đêm thì Long Vũ mới rảnh rỗi, được đám người Trương Đại Ngưu vây quanh dẫn vào động phòng. La Lâm là thê tử duy nhất còn zin, cũng là người giúp đỡ tốt nhất bên người Long Vũ, cho nên Long Vũ đi động phòng thì sẽ đến phòng La Lâm đầu tiên.

    Sau khi vào cửa, Long Vũ phòng ngừa có người nghe trộm ở góc tường liền phong ấn cả căn phòng lại. Hôm nay nét mặt La Lâm rạng rỡ, quyến rũ động lòng người, nhìn thấy Long Vũ trong lòng khẽ động.

    La Lâm xấu hổ đi tới tự mình cố trấn định nói:

    - Long Vũ ca ca, anh ngồi xuống trước đi, em phá trà cho anh…

    Long Vũ vội hỏi :

    - La Lâm không cần vội…Anh uống không nổi nữa rồi, trong bụng giờ chứa toàn rượu…

    La Lâm nghe thấy khẽ cười một cái, gương mặt trắng nõn dần ửng đỏ, nhẹ nhàng nói :

    - Vậy…Long Vũ ca ca…sắc trời…sắc trời đã không còn sớm nữa…chúng ta đi nghỉ thôi…

    Trên mặt bàn có đốt một đôi nến chữ hỷ, trong phòng cũng treo ngọn đèn màu hồng nhạt được bố trí tinh xảo, rất hợp với không khí giờ khắc này.

    La Lâm mặc một bộ y phục nhạt màu, thân ảnh nhẹ nhàng bước đi nhưng trong lòng thấy bồn chồn. Long Vũ bước lên trước, không nén nổi lòng ôm lấy nàng, trong mắt nữ nhân bỗng xuất hiện một tầng sương mỏng, cả người dựa vào lòng hắn.

    Long Vũ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, trong lòng nảy sinh ra cảm giá trìu mến có một phần áy náy. La Lâm được hắn ôm vào trong lồng ngực, trong lòng tràn đầy sung sướng, ngượng ngùng nhắm mắt lại chờ đợi thời khắc hạnh phúc kia.

    - Chúng ta lập tức lên giường đi!

    La Lâm cắn môi, liếc mắt nhìn Long Vũ một cái, thối lui hai bước. Nàng duỗi tay tháo ngọc trâm ở sau đầu ra, mái tóc nàng liền xõa xuống phía dưới khiến dung nhan nàng càng thêm dễ thương làm Long Vũ nhất thời thất thần.

    La Lâm thản nhiên cười, nhẹ nhàng đến bên giường cởi giày ra, leo lên giường, để lộ ra thân thể mềm mại khiến kẻ khác phải phát điên ra.

    Long Vũ bước lên phía trước vén chăn lên nhìn thấy một thân thể mềm mại đã không còn chút gì che đậy. Long Vũ hoa mắt, dục vọng trong người bùng lên.

    - Long Vũ ca ca…anh nhẹ nhàng một chút…

    Thân thể nàng phấp phồng, nỉ non nói. Không biết qua bao lâu tiếng nỉ non đã thay bằng tiếng hoan ái vang lên.( Biên: Con Nòng Nọc tuân phập phập ngồi gõ toàn đoạn đánh nhau, mới đến đoạn có chút gay cấn đã viết sai loạn hết cả lên )

    Dần dần trên giường cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại….

    Qua một hồi mây mưa, Long Vũ đứng dậy mặc quần áo vào, nhìn thân thể của La Lâm ướt đẫm mồ hôi, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn, đầu vùi vào ngực Long Vũ ngọt ngào nói nhỏ:

    - Long Vũ ca ca, đừng cử động nha, em muốn ôm anh, ôm anh….

    Đầu của nàng vùi sâu vào ngực Long Vũ, chỉ mong thời khắc này là vĩnh hằng.

    Chỉ là Long Vũ biết rằng hắn vẫn còn phải động phòng hơn mười lần nữa.

    Nghĩ đến đây hắn không khỏi nở nụ cười.

    Thiên địa huyền huyễn, vũ trụ hồng hoang giống như tình cảnh hắn khi kết hôn vậy, rất hiếm thấy.

    Trong bóng đêm yên tĩnh, bóng tối tràn ngập.

    Khoan dung trong phòng tắm, thân thể Long Vũ ửng đỏ nằm trong buồng tắm mặc cho nước ấm tẩy sạch toàn thân. Thân thể Tuyết Cơ trần truồng, ôn nhu tỉ mĩ lau rửa thân thể cho Long Vũ.

    Ý nghĩ của Tuyết Cơ khác hẳn với những cô gái khác. Đêm nay nàng không muốn cùng Long Vũ động phòng tương tự như vậy. Long Vũ thoải mái nằm, thoa mái hít thớ sâu, giương tay lên vuốt ve gương mặt trắng nõn của Tuyết Cơ, hạ thân nhanh chóng bành trướng lên ở dưới nước trước đôi đôi mắt trợn tròn của Tuyết Cơ, gương mặt nàng không khỏi ửng hồng. Nàng quyến rũ lườm Long Vũ một cái, kiều mỵ nói:

    - La Lâm còn chưa cho em ăn no?

    Long Vũ trêu đùa:

    - ChịTuyết Cơ, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng.

    Tuyết Cơ càng đỏ mặt, nhỏ giọng nói:

    - Nhìn em vội vàng kia….Đêm nay có nhiểu chị như vậy để coi em còn bao nhiêu con Nòng Nọc…

    Âm thanh thẹn thùng tràn đầy tình yêu và say đắm.

    Long Vũ trêu ghẹo nói:

    - Đừng lãng phí thời gian nữa.

    Nói xong liền kéo nàng vào bồn nước. Tuyết Cơ không phản kháng, chỉ thở gấp đợi chờ Long Vũ.

    Động tác Long Vũ mạnh mẽ cuồng nhiệt khiến Tuyết Cơ cảm thấy như hôn tiêu phách tán, sướng run cả người, nghẹn ngào phát ra những tiếng rên rỉ.

    Mãi cho đến khi bình minh lên, Long Vũ mới từ trong lòng Metz đi ra, hắn rốt cuộc cũng đã động phòng xong nhưng lúc này hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái.

    Trong thời gian sau đó, Long Vũ mới khách khứa đến uống rượu. Trong bữa tiệc, Long Vũ đem tương lai phát triển và quy hoạch vũ trụ. Mọi người đều đồng ý. Ngay cả Huyết Anh đại đế cũng tỏ vẻ sẽ làm theo kế hoạch phát triển phối hợp.

    Tất cả mọi người đều tin rằng dưới sự dẫn dắt của Long Vũ, vũ trụ này sẽ càng thêm huy hoàng.


     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)