FULL  Linh Dị Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm - Ninh Hàng Nhất - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm
    Tác giả: Ninh Hàng Nhất
    Quyển 4 - Chương 23-2: Ngoại truyện thứ hai: Bộ phim kinh dị (2)

    Editor: Shyn
    Nguồn: Diễn Đàn Lê Quý Đôn

    “Xin hỏi bạn tìm ai?” Chu Phong hỏi.

    Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, Chu Phong hỏi lại lần nữa: “Này, bạn là ai?”

    Vẫn không có âm thanh nào - Chu Phong cũng dứt khoát cầm ống nghe không nói lời nào.

    Vài giây sau, Chu Phong nghe được ở đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp, nghe giống như một cô gái trẻ tuổi, cô nói một câu nghe không hiểu là gì.

    “Cái gì? Bạn nói cái gì?” Chu Phong vội vã hỏi, nhưng đầu dây điện thoại bên kia đã vang lên tiếng “Tút, tút”.

    Chu Phong đành phải cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Trang Hải cùng Lý Ngang, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

    “Ai gọi vậy, nói gì?” Trang Hải hỏi.

    “Tao không biết, nghe giống như là một cô gái, cô ta chỉ nói câu, tao nghe không hiểu.”

    “Cô ta nói từ gì? Mày nói lại đi!” Lý Ngang sốt ruột hỏi.

    Chu Phong nghĩ một lúc: “Hình như là ‘nano kakan’.”

    Nghe được từ này, bỗng nhiên mặt Lý Ngang trở nên tái nhợt, anh lẩm bẩm nói: “Quả nhiên...”

    “Câu đó có ý gì?” Trang Hải sốt ruột hỏi.

    Lý Ngang chậm rãi ngẩng đầu: “Đó là câu tiếng Nhật, ý là ‘Bảy ngày’.”

    “Bảy ngày!” Chu Phong cùng Trang Hải đồng thời kêu to: “Đây không phải giống hệt nội dung cốt truyện với The ring à?”

    “Sao mày nghe hiểu được tiếng Nhật?” Trang Hải hỏi Lý Ngang.

    “Mày quên tao học khoa ngoại ngữ à? Tao chọn học tiếng Nhật mà.” Lý Ngang nói.

    “Mày vừa mới nói... Lúc trước sau khi xem xong mày cũng nhận được cuộc điện thoại này?” Chu Phong hỏi.

    Lý Ngang gật gật đầu: “Cũng nói đúng câu này.”

    Chu Phong ngồi xuống suy nghĩ một lát, rồi lại nhìn Lý Ngang: “Tao đoán, toàn bộ việc này là do mày làm trò quỷ, có đúng không? Mày muốn làm chúng tao sợ, cho nên sau khi chúng tao xem hết đĩa phim thì gọi điện thoại nói mấy lời đó với chúng tao.”

    Lý Ngang cười khổ lắc đầu, cậu chỉ chỉ cái bàn bên cạnh: “Điện thoại của tao vẫn luôn để trên đó, bọn mày có nhìn thấy tao tới đó gọi không?” Nói xong, cậu đi đến cạnh bàn lấy điện thoại đưa cho Chu Phong nhìn.

    Trang Hải nhíu chặt mày nói: “Đầu tiên chúng ta phải tin rằng, không thể nào là ba người chúng ta gọi điện thoại tới được, bởi vì vừa rồi lúc điện thoại kêu ba người đều có mặt ở trong phòng, không có người nào cầm điện thoại di động cả, hơn nữa người ở đầu bên kia điện thoại còn nói một câu - điều này càng không có khả năng là do ba người chúng ta làm ra.”

    Nghe đến đó, đột nhiên Lý Ngang nói: “Ngược lại mày vừa nhắc nhở tao, sẽ không phải là hai chúng mày thông đồng dọa tao đấy chứ - tuy chúng mày không cầm điện thoại, nhưng vừa rồi tao không ở cùng với chúng mày, chúng mày có thể hẹn với người nào đó, sau khi tao xem xong đĩa phim thì liền gọi điện cho tao.”

    “Không có khả năng.” Trang Hải cắt ngang cậu ta: “Chúng tao chưa từng xem đĩa này, làm sao biết lúc nào nó sẽ kết thúc? Lúc điện thoại vang lên lần thứ hai, cũng là lúc đĩa phim vừa hết mới vang lên, nếu như trước đó bọn tao nhờ một người gọi điện thoại tới thì sao có thể phù hợp về mặt thời gian như vậy?”

    “Vậy còn mày?” Chu Phong hỏi Lý Ngang: “Trước đó mày đã xem một lần, biết cái đĩa này mất bao nhiêu phút đồng hồ, sau đó mày chỉ cần hẹn với một người, bảo người ta gọi điện đến sau khi chúng tao xem xong là được...”

    “Nhưng sau khi bọn mày về tao mới cho đĩa vào! Làm sao tao biết bọn mày sẽ trở về lúc nào? Tao đoán chuẩn đến vậy sao?” Lý Ngang nói.

    Sau khi trầm mặc một phút, Trang Hải nói: “Nói như vậy... Ba người chúng ta đều khó có năng gọi điện trực tiếp hay gián tiếp?”

    “Như vậy, rốt cuộc hai cuộc điện thoại là ai gọi tới?” Lý Ngang mờ mịt nhìn hai người bạn.

    “Chúng ta tỉnh táo suy nghĩ lại một chút.” Trang Hải nói: “Đầu tiên, chuyện chúng ta thuê đĩa này hoàn toàn không có ai biết đến, coi như đã biết thì cũng không thể tính thời gian chuẩn như vậy - sau khi chúng ta vừa xem xong liền có thể gọi điện tới.”

    “Chờ một chút, có một người biết - đó là chủ cửa hàng băng đĩa kia.” Chu Phong nói.

    “Nhưng sao ông ta có thể biết rõ số điện thoại của chúng ta là bao nhiêu?” Trang Hải nói.

    “Giả dụ ông ta ngẫu nhiên biết được số điện thoại của chúng ta, ông ta lại biết độ dài thời gian của đĩa phim này...”

    “Không đúng.” Lý Ngang lắc đầu: “Cho dù ông ta có biết đĩa phim này dài bao nhiêu, thì ông ta cũng không có khả năng gây nên trò đùa dai này với chúng ta - bởi vì có một điều ông ta không làm được.”

    “Là điều gì?” Chu Phong hỏi.

    “Ông ta hoàn toàn không thể biết sau khi thuê đĩa phim này chúng ta sẽ xem nó lúc nào, càng không có khả năng đoán được hai lần chúng ta xem nó là lúc nào.”

    “Này... Chúng ta ở đây tính toán nửa ngày, ai cũng không có khả năng gọi điện thoại, chẳng lẽ thật sự là...” Trang Hải nói đến đây thì ngừng lại.

    “Đùa gì vậy! Không phải mày muốn nói nữ quỷ của Nhật Bản - Samara - gọi điện tới từ địa ngục đấy chứ? Cô ta trôi qua biển, đi vào Trung Quốc rồi muốn mạng của ba chúng ta? Chuyện này cũng quá bất hợp lý rồi!” Chu Phong lớn tiếng nói: “Huống hồ nội dung cốt truyện The ring chỉ là hư cấu, đây chẳng qua chỉ là một bộ phim điện ảnh, không hề có thực!”

    Nghe Chu Phong nói vậy, ngược lại sắc mặt Trang Hải lại càng căng thẳng hơn, cậu đứng lên: “Đừng nói dứt khoát như thế, theo tao được biết, nội dung cốt truyện điện ảnh cũng không hoàn toàn là hư cấu.”

    “Cái gì?” Chu Phong không hiểu nhìn cậu ta.

    “Mày có biết, trước kia cha tao là một nhà biên kịch. Ông đã từng nói cho tao biết, có một vài tác giả lúc sáng tác kịch bản đều căn cứ vào kinh nghiệm của mình để viết nên kịch bản phim. Trong đó có một số ít là những chuyện quái dị mà giới khoa học hiện đại không cách nào giải thích được, chỉ là sau khi tác giả viết xong lại trở thành phim điện ảnh, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng những tác phẩm đó là hư cấu. Thực ra không phải vậy, trong này có khả năng là có những chuyện thực sự tồn tại.”

    “Tao cũng được nghe nói, thực ra nguyên tác phim khoa học viễn tưởng ‘Thủy quái dưới biển sâu’ của Mỹ cũng là của một sỹ quan hải quân trên tàu ngầm, ông vẫn luôn công bố ông viết bộ tiểu thuyết này là những sự việc ông đã trải qua. Nhưng sau khi tiểu thuyết bị sửa thành phim khoa học viễn tưởng thì dường như không còn ai tin lời ông ta nữa.” Lý Ngang nói.

    “Chúng mày...” Chu Phong cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười: “Vậy chúng ta nên làm cái gì, giống những nhân vật chính trong phim đi tìm cái giếng cổ này, cũng tìm luôn bộ hài cốt trong giếng sao?”

    “Đúng rồi!” Đột nhiên Trang Hải vỗ đùi: “Sao chúng ta lại quên sự việc quan trọng như vậy cơ chứ! Chúng mày có nhớ lúc chủ tiệm đưa cái đĩa này cho chúng ta đã cư xử rất kỳ lạ không? Khẳng định là ông ta biết gì đó nên mới có thể như vậy!”

    “Bây giờ đi tìm ông ta hỏi cho rõ!” Chu Phong cùng Lý Ngang nhảy lên một cái.

    Ba người vội vã chạy tới cửa hàng băng đĩa, nhưng lúc đó đã là mười giờ ba mươi phút, cửa hàng băng đĩa đã đóng cửa.

    “Đáng chết!” Chu Phong tính tình nôn nóng hung hăng mắng một câu.

    Trang Hải thở dài: “Được rồi, ngày mai lại đến.”

    Ba người chỉ có thể hậm hực trở về. Bóng của bọn họ ở trong màn đêm trở nên dài nhỏ, đầy vặn vẹo.

    Sáng sớm hôm sau, ba người liền mang cái đĩa đến cửa hàng kia.

    “Ông chủ! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với chồng đĩa này?” Chu Phong nổi giận đùng đùng chất vấn chủ tiệm đang quét dọn.

    Chủ tiệm kinh ngạc nhìn ba người bọn họ, ấp a ấp úng nói: “Chẳng lẽ... Các cậu... Cũng nhận được cuộc điện thoại?”

    Ba người cũng giật mình. Trang Hải hỏi: “Ông biết chúng tôi sẽ nhận được cuộc điện thoại kia sao?”

    Ông chủ bỏ cái chổi trong tay ra, chậm rãi ngồi xuống: “Không nghĩ rằng các cậu lại nhận được cuộc điện thoại đó, toàn bộ việc này, thật chẳng lẽ chính là...”

    Anh ta không nói tiếp, sắc mặt tái nhợt, dường như đã bị nỗi sợ hãi to lớn bóp lấy cổ họng.

    “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ông nói lại từ đầu cho chúng tôi biết đi.” Lý Ngang tiến lên trước hỏi.

    Chủ tiệm cố gắng lấy lại tinh thần: “Chiều hôm qua, tôi nhập vào một số đĩa DVD mới. Lúc sắp xếp lại chồng đĩa, tôi mới phát hiện bên trong kẹp một đĩa DVD, cũng chính là The ring, lúc ấy tôi còn cảm thấy kỳ quái, bởi vì tôi không hề đặt chiếc đĩa này, cho nên liền gọi điện hỏi bên cung cấp, nhưng bọn họ cũng nói không biết. Xuất phát từ hiếu kỳ, lúc ăn cơm chiều tôi liền xem chiếc đĩa này, kết quả, vừa mới xem xong thì chuông điện thoại liền vang lên. Tôi nhận điện thoại, đầu tiên là không nghe thấy ai nói gì, một lát sau truyền tới giọng một bé gái, nó chỉ nói câu, tôi nghe không hiểu gì. Về sau tôi gọi điện thoại hỏi một người bạn của tôi, anh ấy nói cho tôi biết đó là tiếng Nhật, ý là ‘bảy ngày’... Các cậu, chẳng lẽ cũng nhận được cú điện thoại như vậy sao?” Chủ tiệm nói xong liền rùng mình một cái.

    Ba người đưa mắt nhìn nhau, vài giây sau, Chu Phong hỏi: “Này... Vậy mà ông vẫn cho thuê?”

    “Lúc đầu tôi tưởng rằng là ai đó đúng lúc trêu đùa tôi, lại thêm các cậu nói muốn xem bộ phim kinh khủng, tôi liền... Nhưng tôi thật sự không nghĩ tới các cậu cũng sẽ nhận được cuộc điện thoại đó!”

    “Nói như vậy, ngoại trừ ông thì chúng tôi chính là người đầu tiên thuê chiếc đãi này?” Lý Ngang hỏi.

    Chủ tiệm gật gật đầu, vẻ mặt khẩn trương nói: “Các cậu nói... Bảy ngày sau, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

    Ba người không phản bác được, Trang Hải nhìn bọn họ rồi nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

    Đi ra khỏi cửa hàng băng đĩa, mấy người đều không nói gì. Chuyện này, thực sự là quá ly kỳ, khó mà tin nổi.

    Đi trên đường chẳng có mục đích thêm vài tiếng nữa, đột nhiên Chu Phong nói: “Tao nghĩ ra một ý, có thể thử xem chiếc đĩa này có quỷ thật hay không.”

    Trang Hải cùng Lý Ngang dừng bước nhìn cậu.

    “Chúng ta tìm thêm một người nữa xem cái đĩa này, rồi xem có cuộc điện thoại nào gọi tới hay không.” Chu Phong nói.

    “Chúng ta còn chưa hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra - làm như vậy, có được không?” Trang Hải nói.

    Lý Ngang nghĩ một lúc: “Tao cảm thấy có thể thử một chút, dù sao bây giờ chúng ta cũng không biết bảy ngày sau có thật sự xảy ra chuyện gì hay không, cũng đừng quản nhiều như vậy.”

    “Vậy bây giờ chúng ta liền đi tìm.” Chu Phong ngừng một chút lại nói: “Ba người chúng ta cùng đi.”

    Lý Ngang cùng Trang Hải lập tức hiểu đây là ý gì - ba người ngẫu nhiên cùng tìm một người, cho nên ai cũng không có khả năng gian lận.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm
    Tác giả: Ninh Hàng Nhất
    Quyển 4 - Chương 23-3: Ngoại truyện thứ hai: Bộ phim kinh dị (3)

    Editor: Shyn
    Nguồn: Diễn Đàn Lê Quý Đôn

    Ở sân vận động của trường học, ba người gặp Cố Dương đang chơi bóng rổ - đây là người bạn mà trước đây bọn họ từng quen biết, cùng học ngành tiếng Trung với Trang Hải.

    “Chơi bóng một mình hả.” Trang Hải đi lên trước nói với Cố Dương.

    “Rảnh rỗi không có gì làm, sáng hôm nay lại không có tiết.” Cố Dương hỏi: “Bọn mày đi đâu đấy?”

    “Chúng tao vừa thuê một chiếc đĩa, chuẩn bị về nhà xem, mày có muốn xem cùng hay không?” Chu Phong nói.

    “Phim gì thế?”

    “Phim kinh dị.”

    “Giữa ban ngày đi xem phim kinh dị? Thật không có không khí.” Cố Dương nhíu mày.

    “Vậy mày... xem không?” Trang Hải sợ Cố Dương nói “Không”, gần đây không thấy ai mà bọn họ quen nữa.

    Cố Dương nghĩ một chút: “Dù sao cũng không có việc gì, đi thôi.” Nói xong ôm lấy quả bóng rổ.

    Chu Phong cùng Lý Ngang nhẹ nhàng thở ra - bọn họ không nghĩ rằng nhanh như vậy đã tìm được “Người thử nghiệm”.

    Đến phòng trọ bọn họ thuê, ba người không kịp chờ Cố Dương ngồi xuống liền cho đĩa vào đầu DVD.

    Vẫn là những hình ảnh đáng sợ mờ nhạt lúc trước, ba người Chu Phong lại kiên trì xem một lần nữa.

    Sau mười mấy phút, đĩa được chạy xong.

    “Gì vậy? Xong rồi sao? Đây là cái gì thế! Không phải là phiên bản của The ring sao?” Cố Dương không hiểu nhìn sang Trang Hải: “Sao bọn mày đều không nói lời nào?”

    Bọn Trang Hải hoàn toàn không có tâm tư để ý tới phản ứng của Cố Dương, vẻ mặt ba người đều hồi hộp nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn trà.

    Quả nhiên, chuông điện thoại đã vang lên đúng lúc. Chu Phong, Trang Hải cùng Lý Ngang nhìn nhau một cái, trên mặt mỗi người đều có nỗi sợ khó có thể che giấu.

    Cố Dương nhìn ba người bọn họ một cái, lại nhìn máy điện thoại: “Bọn mày đang chơi trò gì vậy? Mô phỏng những tình tiết trong The ring?”

    “Mày nghe điện thoại đi, Cố Dương.” Trang Hải nói.

    Cố Dương cười cười: “Mày cho rằng tao không dám?” Nói xong liền đi đến bên cạnh bàn trà, nhận điện thoại.

    Sau đó, ba người Trang Hải nhìn Cố Dương cầm ống nghe “Alo” cả nửa ngày, cuối cùng nghe thấy cậu ta hỏi một câu “Cô nói gì cơ?” - không cần hỏi thì bọn họ cũng biết cậu ta đã nghe được cái gì.

    Sau khi Cố Dương cúp điện thoại thì liền ngồi xuống ghế sofa: “Vừa rồi có một cô gái nói với tao câu gì mà... ‘Nano kakan’? Đây là ý gì?”

    “Đó là tiếng nhật, nghĩa là ‘Bảy ngày’.” Lý Ngang nói.

    “Cái gì? ‘Bảy ngày’?” Cuối cùng Cố Dương không nhịn được cười ha hả: “Nói thật đi, trò đùa này của bọn mày cũng vụng về quá! Cái đứa ‘Samara’ đó là ai đóng giả?”

    Bọn Trang Hải đã hết sức lực để giải thích với cậu ta, ba người ngồi yên lặng trên ghế sofa, nửa ngày cũng không nói được câu nào.

    Sau khi Cố Dương đi, ba người mất gần hai tiếng để lục tung cả phòng trọ, cuối cùng loại bỏ được trường hợp có những thứ như máy nghe trộm, máy theo dõi cài đặt trong phòng.

    “Tao thấy chuyện này có chút kỳ quái.” Trang Hải nói.

    “Sau khi chúng ta tìm được Cố Dương thì lập tức tới nơi này, hoàn toàn không có ai biết được! Có thể điện thoại bị...” Chu Phong càng nói càng không thể tưởng tượng nổi.

    Lý Ngang yên lặng một lúc rồi nói: “Tao thấy chúng ta nên báo cảnh sát.”

    Trang Hải nói: “Tao cũng nghĩ thế, thế nhưng nói ra cảnh sát sẽ tin sao? Loại chuyện này... Chính chúng ta còn cảm thấy khó tin.”

    “Dù thế nào thì vẫn phải thử, có lẽ Cục cảnh sát đã từng nhận được những vụ báo án tương tự như thế này thì sao? Có lẽ chúng ta cũng không phải nhóm đầu tiên xem đĩa phim chết người.” Lý Ngang phân tích.

    “Cứ làm thế đi!” Chu Phong vỗ vỗ Trang Hải.

    Ba người ngồi taxi đến Cục cảnh sát, tiến thẳng đến khoa hình sự hỏi thăm nhân viên công tác.

    Khoa hình sự ở tầng ba, ba người hùng hổ chạy đến.

    Lúc leo đến chỗ rẽ ở tầng hai, Chu Phong và Lý Ngang không chú ý xung quanh, hùng hổ leo lên, nhưng Trang Hải lại vô tình thấy một nữ lao công đang quét rác, cậu dừng lại.

    Trang Hải phát hiện nữ lao công này đang dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ, dường như cậu nhìn thấy một sự sợ hãi trong ánh mắt của bà ấy.

    Sau khi Chu Phong và Lý Ngang phát hiện Trang Hải dừng lại thì cũng quay trở lại.

    “Dì ơi, sao dì lại dùng ánh mắt đó nhìn chúng cháu?” Trang Hải không nhịn được hỏi.

    Nữ lao công nhíu chặt mày, ánh mắt mê man, bà chần chừ một lúc rồi hỏi: “Các cậu... Có phải gần đây đã làm chuyện gì rồi hay không?”

    Ba người cùng giật mình, Trang Hải hỏi: “Sao ạ?”

    Nữ lao công không ngừng lắc đầu, dường như cảm thấy khó nói nên lời.

    “Dì, dì cứ nói thẳng đi, không sao đâu.” Chu Phong nói.

    Nữ lao công lại nhìn bọn họ thêm mấy giây nữa, nói: “Trên mặt của các cậu để lộ một luồng âm khí... Các cậu... Có phải đã đụng tới thứ gì không sạch sẽ không?”

    Nghe được câu này, mấy người hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ không biết tại sao nữ lao công hơn bốn mươi tuổi này lại thấy được trên mặt bọn họ có “Âm khí”, cũng không biết điều này có ý gì.

    “Vậy... Chúng cháu nên làm gì?” Trang Hải bất lực nhìn bà.

    “Tôi không biết... Tôi rất ít gặp được những chuyện như vậy.” Rõ ràng nữ lao công không muốn nói thêm nữa, bà lại tiếp tục vùi đầu quét rác.

    Ba người không dám lười biếng, lập tức đi về phía văn phòng khoa hình sự.

    Cảnh sát Giang ở khoa hình sự tiếp đón bọn họ, trong ba người thì Trang Hải là người có tài ăn nói nhất, cho nên cậu thay mặt cả ba kể lại kỹ càng những chuyện đã xảy ra.

    Sau khi nghe xong, cảnh sát Giang nheo mắt lại quan sát bọn họ.

    “Tôi không cảm thấy các cậu giống những người rảnh rỗi không có việc gì làm, nhưng tôi lại không biết vì sao các cậu làm ra những hành động nhàm chán này.” Cảnh sát Giang nói.

    “Hành động nhàm chán?” Trang Hải nóng nảy: “Thưa anh, anh không cho rằng chúng tôi đến Cục cảnh sát chỉ để nói đùa chứ?”

    “Đây chính là điều mà bây giờ tôi nghĩ tới.” Cảnh sát Giang nói.

    “Thưa sĩ quan cảnh sát, chúng tôi đến báo án, anh cũng không thể mặc kệ chứ?” Chu Phong tiến lên trước nói.

    “Báo án? Các cậu bảo tôi lập án như thế nào? Linh hồn đến từ trong điện thoại uy hiếp? Quá hoang đường!” Cảnh sát Giang phát hỏa.

    “Chúng tôi có thể lấy đĩa đến cho anh xem...”

    “Được rồi! Tôi không có thời gian quản những trò nhàm chán của mấy người trẻ tuổi các cậu! Là một sinh viên đại học mà lại tin vào những truyền thuyết mê tín này, tôi thấy các cậu nên tỉnh táo lại đi, đọc sách xong thì phải dùng đúng chỗ vào!” Cảnh sát Giang giáo huấn.

    “Nhưng...”

    “Được rồi, tôi còn rất nhiều việc, các cậu về đi.” Cảnh sát Giang không kiên nhẫn phất phất tay.

    Ba người đành phải hậm hực rời khỏi Cục cảnh sát.

    “Tao đã nói cảnh sát sẽ không tin mà.” Trang Hải thở dài.

    “Thật đáng chết! Vậy mà lại không nghe chúng ta giải thích! Anh ta cho rằng chúng ta nhàm chán đến mức đến đó làm trò cười à?” Chu Phong muốn chửi bậy.

    “Được rồi, nếu đổi lại là người khác nói chuyện này với chúng ta, tao nghĩ chúng ta cũng sẽ không tin đâu.” Lý Ngang nói.

    “Vậy chúng ta nên làm cái gì? Cứ như vậy ngồi chờ chết?” Chu Phong nói.

    “Chúng ta có thể có cách gì cơ chứ? Nếu kẻ thù là người, chúng ta còn có thể đề phòng, thế nhưng...” Lý Ngang không nói được nữa.

    “Được rồi, nếu chúng ta đã không nghĩ ra cách gì, vậy thì dứt khoát đừng quản chuyện này nữa, dù sao đầu bên kia điện thoại cũng không nói rốt cuộc bảy ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ thật sự là ai đó trêu đùa với chúng ta?” Trang Hải nói.

    Chu Phong cùng Lý Ngang đều cúi đầu không lên tiếng.

    “Được rồi, quên chuyện này đi. Buổi chiều tao còn phải đi học, tao muốn trở về chuẩn bị một chút.” Trang Hải vỗ vỗ bả vai hai người bạn.

    Mấy ngày sau, ba người giống như giao hẹn, không hề nhắc một câu nào về sự việc kỳ quái này, vẫn học tập, sinh hoạt như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

    Tuy không nói ra miệng, nhưng bọn họ ai cũng chưa quên - ngày thứ bảy đang tới gần từng ngày.

    Đêm ngày thứ bảy, thật sự sẽ bình an vô sự sao?

    Trong nháy mắt, cái ngày kinh khủng đã đến.

    Lúc cùng nhau ăn cơm tối, cuối cùng Chu Phong cũng không nhịn được: “Buổi tối hôm nay... Cũng là ngày thứ bảy.”

    Trang Hải đang uống canh để bát xuống: “Tao cũng nghĩ đến điều này.”

    “Chúng ta thật sự không làm gì?” Chu Phong nói.

    “Buổi tối hôm nay tao còn một lớp tự học, ở một chỗ cùng nhiều người như vậy, tao không tin sẽ gặp phải chuyện kỳ quái gì.” Trang Hải nói.

    Chu Phong chần chừ một lúc: “Tao... Có thể đi chung với mày không?”

    “Mày muốn đến lớp tự học buổi tối của tao?” Trang Hải nghĩ một lúc: “Cũng được, dù sao thêm một người hay thiếu một người cũng không ai phát hiện.”

    “Lý Ngang, mày có muốn đi cùng không?” Chu Phong hỏi.

    Lý Ngang lấy tay chống đầu: “Hôm qua tao bị cảm, hôm nay có chút sốt, tao thấy tối hôm nay tao chỉ có thể nằm nghỉ trên giường.”

    “Mày ở nhà một mình... không sợ sao?” Trang Hải hỏi.

    Lý Ngang cười khổ nói: “Nếu thật sự có linh hồn muốn giết người, mày có chạy đến đâu thì vẫn không thể bỏ trốn được! Hơn nữa nếu đêm nay tao không nghỉ ngơi, sợ là quỷ không tìm đến thì tao cũng mất mạng.”

    “Mày uống thuốc chưa?” Chu Phong sờ lên trán Lý Ngang.

    Lý Ngang gật gật đầu: “Tao trở về ngủ một lúc là không sao rồi.”

    “Vậy mày cẩn thận một chút.” Trang Hải dặn dò.

    “Tao biết rồi.”

    Cơm nước xong xuôi, Lý Ngang trở về ký túc xá một mình, Chu Phong cùng Trang Hải đến lớp tự học buổi tối.

    Khoa tiếng Trung là khoa chính, ở một phòng cùng hàng trăm người, trong lòng Chu Phong và Trang Hải an tâm không ít, nhưng mặc dù như thế, những lời giáo sư giảng dạy trên bục giảng vẫn không thể lọt vào tai bọn họ nửa câu.

    Chín giờ rưỡi, giờ tự học buổi tối kết thúc, Chu Phong và Trang Hải trở về ký túc xá.

    Đang dùng chìa khóa mở cửa, Trang Hải liền nghe trong phòng truyền đến âm thanh “Soạt, soạt”, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ tiếng nói nào, đột nhiên, một dự cảm bất thường ập vào lòng cậu - Lý Ngang xảy ra chuyện rồi!
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm
    Tác giả: Ninh Hàng Nhất
    Quyển 4 - Chương 23-4: Ngoại truyện thứ hai: Bộ phim kinh dị (4)

    Editor: Shyn
    Nguồn: Diễn Đàn Lê Quý Đôn

    Trang Hải vội vã đẩy cửa phòng ra, Chu Phong và cậu cùng xông vào - bỗng nhiên cảnh tượng đập vào mắt khiến máu trong người bọn họ dường như ngừng chảy trong nháy mắt.

    Tivi phát ra những tiếng “ào ào” - chỉ có một hình ảnh những bông hoa tuyết, ngược lại Lý Ngang không nhúc nhích nằm trên ghế sofa, mặt đã bị bóp đến nát bét, máu me đầm đìa, giống như đúc người bị giết hại trong The ring.

    Trang Hải cảm thấy đầu óc choáng váng một trận, cậu muốn hét lên, lại cảm thấy cổ họng giống như bị nghẹn không thể phát ra được một âm thanh nào.

    Nửa phút sau, hai người cùng lấy hết dũng khí đi đến bên cạnh Lý Ngang - sau khi phán đoán, Lý Ngang quả thực đã chết.

    Cuối cùng Chu Phong cũng không khống chế nổi tâm trạng của mình: “Trời ạ! Nó chết rồi! Bảy ngày sau nó thật sự chết rồi, giống hệt trong phim!”

    Trang Hải tắt tivi: “Chúng ta lập tức báo cảnh sát.”

    Chu Phong nhanh chóng d,0dylq.d gật đầu - đột nhiên, dường như cậu nghĩ tới điều gì đó, hoảng sợ nhìn sang Trang Hải: “Hai chúng ta cũng xem cái đĩa đó, vì sao chúng ta không có việc gì?”

    Trang Hải nghĩ một lúc: “Mày quên rồi sao? Hai chúng ta xem sau Lý Ngang một giờ!”

    Đột nhiên Chu Phong bừng tỉnh: “Đúng rồi, đại khái là mười rưỡi hai chúng ta mới xem xong bộ phim này, sau đó nhận được điện thoại, nói cách khác...” Cậu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.

    Chín giờ năm mươi phút.

    “Chưa tới 40 phút nữa là đến hai chúng ta.” Trang Hải run rẩy nói.

    Chu Phong cảm thấy sau lưng ớn lạnh, có loại cảm giác sắp hít thở không thông: “Chúng ta... Chẳng lẽ cũng sẽ...”

    “Chờ một chút!” Bỗng nhiên Trang Hải ngẩng đầu: “Chu Phong, mày có nhớ không? Đầu tiên cái đĩa này cũng không phải là của Lý Ngang, mà là của chủ cửa hàng băng đĩa! Anh ta nói anh ta đã xem qua chiếc đĩa này, cũng đã nhận được điện thoại!”

    Chu Phong há to miệng, liếc Trang Hải một cái, sau đó hai người dường như phát điên lao ra cửa.

    Hai phút sau, bọn họ thở hồng hộc chạy tới cửa hàng băng đĩa - trong tiệm sáng đèn, không có một khách hàng nào, chủ tiệm cũng không ở đó.

    “Lên lầu tìm!” Trang Hải nói.

    Hai người leo lên chiếc cầu thang gỗ nhỏ hẹp, Trang Hải đi đằng trước.

    Lúc đến bậc thang cuối cùng, Trang Hải đứng yên bất động.

    Lòng Chu Phong căng thẳng, cậu thấp giọng hỏi: “Mày... Thấy gì đấy?”

    Trang Hải không nói gì, cậu leo lên trên, Chu Phong theo sau.

    Bọn họ lại thấy được một màn gần giống vừa rồi - tivi bật lên, chủ tiệm nằm trên ghế da, mặt mũi đầy vết cào cùng máu tươi.

    Hai mắt Chu Phong trừng lớn tràn ngập tơ máu, cậu che miệng lại, không để cho mình kêu thành tiếng.

    Trang Hải cả gan đi lên trước hai bước, cậu để ý máu trên mặt chủ tiệm đã sớm khô, có vẻ như đã chết được một lúc.

    Trang Hải không dám nhìn thi thể đáng sợ này nữa, cậu quay đầu thở hắt ra, nói với Chu Phong: “Chúng ta đi xuống đi.”

    Nhưng Chu Phong lại giống như mất khống chế la to: “Trời ạ! Hai người bọn họ đều đã chết! Tiếp theo sẽ đến lượt chúng ta, ai cũng không cứu được chúng ta!”

    “Bình tĩnh một chút!” Trang Hải đè vai cậu ta lại: “Chúng ta yên lặng suy nghĩ kỹ một chút, sẽ tìm được phương pháp cứu mình!”

    “Có phương pháp gì? Nếu như hung thủ thật sự là linh hồn, thì có là cảnh sát cũng không cứu được chúng ta!”

    Trang Hải nhíu chặt lông mày nghĩ một lúc: “Chúng ta nghĩ lại từ đầu - từ lúc bắt đầu đến bây giờ chuyện này đều xảy ra giống hệt nội dung cốt truyện của bộ phim The ring, nếu như tất cả mọi chuyện khác thường đều giống hệt như trong phim, mà anh ta lại giống như trường hợp trong đó... Như vậy, ngược lại mọi chuyện đều trở nên dễ dàng rồi.”

    “Dễ dàng á? Vì sao?” Chu Phong nhanh chóng hỏi.

    Trang Hải nhìn chằm chằm d’đ/l/q"d vào ánh mắt của cậu ta nói: “Mày có nhớ không? Trong bộ phim The ring, cuối cùng nữ chính không hề chết - bởi vì trong lúc vô tình cô ấy đã tìm được cách tự cứu mình, từ đó tránh khỏi việc bị linh hồn tấn công.”

    “Đúng vậy, tao nhớ ra rồi, cách đó chính là...”

    “Mang cuộn băng này đi copy thêm một phần nữa!” Hai người cùng nói.

    “Cuốn băng kia ở trong phòng chúng ta, mau trở về lấy!” Trang Hải nói.

    “Không cần.” Chu Phong lấy cái đĩa từ trong túi quần ra: “Tao mang theo bên người, vốn là định giao cho cảnh sát làm bằng chứng.”

    “Nhanh copy thêm hai bản nữa! Thời gian không còn nhiều lắm!” Trang Hải nhìn đồng hồ - mười giờ năm phút.

    Hai người vội vàng chạy trên phố, lúc này đường đã có vẻ vắng, đại đa số cửa hàng đều đã đóng cửa.

    Chu Phong cùng Trang Hải bắt một chiếc taxi bên đường, cố gắng tìm kiếm cửa hàng có thể copy đĩa CD, nhưng hơn mười phút sau vẫn không tìm thấy một tiệm nào còn mở cửa.

    Hai người lòng nóng như lửa đốt, Trang Hải nhìn đồng hồ lần nữa: 10:20 rồi.

    Ngay tại lúc tuyệt vọng nhất, Chu Phong chỉ ra ngoài cửa sổ xe hét to: “Chỗ đó còn có cửa tiệm mở! Chỗ đó có máy sao chép!”

    Hai người nhanh chóng xông vào cửa hàng sao chép nhỏ kia, chủ cửa hàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người đầu đầy mồ hôi.

    “Chúng tôi muốn copy hai bản đĩa CD này! Nhanh lên!” Chu Phong lo lắng thúc giục chủ cửa hàng.

    Năm phút sau, hai chiếc đĩa CD được copy xong, Trang Hải đưa tay nhìn đồng hồ: Vừa vặn mười giờ rưỡi.

    Hai người khẩn trương liếc nhau một cái - ai cũng không chắc chắn đây có phải là phương pháp giải quyết thực sự hay không.

    Thời gian dần dần trôi qua - cho đến 10:50, Chu Phong cùng Trang Hải mới thở dài một hơi.

    Giống hệt trong phim, bọn họ đã tìm được cách phá giải lời nguyền, được tiếp tục sống - lúc này bộ phim kết thúc.

    “Còn chưa kết thúc.” Trang Hải nhìn qua Chu Phong: “Chúng ta ngay lập tức đến Cục cảnh sát báo án.”

    Chu Phong gật đầu, bọn họ nhất định phải nói hết tất cả với cảnh sát.

    Đến Cục Cảnh sát, Trang Hải và Chu Phong lại một lần nữa tìm tới cảnh sát Giang, kể lại với anh ta những câu chuyện đã xảy ra.

    “Chờ một chút, ý của các cậu là, bây giờ Lý Ngang cùng chủ cửa tiệm kia đều đã chết, thi thể của từng người đều đang ở trong nhà?” Cảnh sát Giang nghiêm túc hỏi.

    “Đúng thế.” Trang Hải nói.

    Cảnh sát Giang nhìn qua bọn họ một lượt, anh ta không hề cho rằng đó là nói đùa.

    Mấy phút sau, hơn mười vị cảnh sát chia ra đến phòng trọ mà bọn Trang Hải thuê cùng cửa tiệm của chủ cửa hàng băng đĩa.

    Trang Hải, Chu Phong cùng cảnh sát Giang đi đến phòng trọ của bọn họ, Chu Phong run rẩy mở cửa phòng trọ ra.

    Mấy cảnh sát cùng xông vào trong phòng, Trang Hải cùng Chu Phong theo sau, bọn họ nhìn một cái liền trông thấy chiếc ghế sofa - hai người đều ngây ngẩn cả người.

    Trên ghế sofa hoàn toàn không có thi thể của Lý Ngang!

    “Các cậu nói thi thể ở đâu?” Cảnh sát Giang xoay người hỏi.

    “Vừa rồi... Rõ ràng ở ngay chỗ này... Cậu ấy...” Suy nghĩ của Trang Hải hỗn loạn, bắt đầu nói năng lộn xộn.

    Cảnh sát Giang tới gần ghế sofa quan sát Die nd da nl e q uu ydo n một lúc - anh ta phát hiện trên ghế sofa và sàn nhà đều có vết máu nhàn nhạt, đồng thời còn có dấu vết kéo đi. Pháp y cẩn thận lấy một ít mẫu máu.

    Cảnh sát Giang đi theo vết máu tới thẳng ban công, đến ban công là vết máu biến mất, chỗ này là tầng ba, phía dưới là một vùng cỏ dại rậm rạp hoang vu.

    “Xuống lầu tìm!” Cảnh sát Giang hạ lệnh với mấy cảnh sát khác.

    Mấy người cảnh sát bật đèn pin tìm kiếm trong vùng cỏ dại dưới lầu mười mấy phút, hoàn toàn không phát hiện thi thể của Lý Ngang.

    Lúc này, điện thoại di động của cảnh sát Giang vang lên, anh ta nhanh chóng nhận điện thoại: “Đội một sao? Bên cậu thế nào rồi?”

    Trầm mặc vài giây đồng hồ, cảnh sát Giang lớn tiếng nói: “Cái gì? Không phát hiện thi thể? Nhưng có vết kéo cùng vết máu?”

    Trang Hải cùng Chu Phong lại khiếp sợ một lần nữa, bọn họ không biết hai thi thể sẽ đi đến nơi nào.

    Một người cảnh sát đột nhiên kêu to: “Đội trưởng Giang! Phát hiện vết máu trên mặt cỏ.”

    Mấy người nhanh chóng lại gần, quả nhiên, trên đồng cỏ phát hiện có vệt máu cùng vết kéo dài. Vết kéo dài này kéo vào tận sâu trong khu rừng nhỏ âm u ở phía Đông.

    Mọi người lại tiếp tục tìm kiếm theo vết kéo đó, năm phút sau, cuối cùng bọn họ dừng lại ở cuối khu rừng - phát hiện thấy thi thể Lý Ngang cạnh một dòng sông nhỏ.

    Theo phán đoán sơ bộ của pháp y, Lý Ngang chết bởi vì thiếu dưỡng khí, về sau lại bị một một thứ vũ khí sắc bén nào đó rạch nát mặt.

    Trang Hải cùng Chu Phong đều rùng mình một cái - kiểu chết này, giống hệt nguyên tác của The ring.

    Lúc này, một cảnh sát khác lại phát hiện trên bờ cát cạnh dòng sông có một vết kéo dài khác, mà vết kéo dài này lại kéo hẳn xuống sông.

    “Chẳng lẽ lại là...” Cảnh sát Giang nhớ tới một thi thể mất tích khác - chủ tiệm.

    “Gọi người tới vớt xác dưới sông!” Cảnh sát Giang biết con sông này đi về phía Đại Giang, một khi thi thể bị rơi xuống sông, khả năng vớt được lên sẽ rất thấp.

    Mấy người cảnh sát lập tức tổ chức một đội ngũ vớt xác dưới sông, tìm kiếm trong vòng bốn giờ, vẫn không phát hiện ra thi thể của chủ tiệm.

    “Mời các cậu trở về Cục với tôi một chuyến, để hỗ trợ điều tra.” Sau khi từ bỏ, cảnh sát Giang nhìn Trang Hải và Chu Phong nói.

    Hai người bất đắc dĩ gật đầu, đây là kết quả trong dự liệu của bọn họ.

    “Tôi hy vọng các cậu có thể nói thật.” Cảnh sát Giang châm một điếu thuốc.

    “Mỗi lời nói của chúng tôi đều là sự thật, nếu như anh vẫn không tin, tôi đề nghị dùng máy phát hiện nói dối.” Trang Hải ngồi trên ghế trong phòng điều tra, bình tĩnh nói.

    Cảnh sát Giang nheo mắt lại: “Các cậu muốn tôi tin rằng, tất cả điều này đều giống hệt nội dung cốt truyện trong một bộ phim điện ảnh, và nữ quỷ Nhật Bản là thứ giết chết hai người kia?”

    “Chúng tôi cũng cảm thấy rất hoang đường.” Trang Hải nói: “Nhưng chúng tôi có thể cho rằng là ai làm đây?”

    “Chúng tôi giám định thời gian bị giết hại của Lý Ngang ước chừng là từ 8:30 đến 9:00, khoảng thời gian đó, các cậu đang làm gì?”

    “Chúng tôi cùng với gần năm mươi người ở lớp tự học buổi tối, những người này đều có thể làm chứng.” Chu Phong nói.

    “Các cậu nói phát hiện thi thể của Lý Ngang cùng chủ cửa tiệm ở trong nhà, nhưng chúng tôi lại tìm thấy thi thể Lý Ngang ở bên cạnh dòng sông, đây là có chuyện gì?”

    “Tôi không biết, ai biết cái linh hồn đó muốn làm gì?” Trang Hải nói.

    “Chờ một chút.” Đột nhiên Chu Phong căng thẳng: “Tại bờ sông... Con sông này sau khi đến Đại Giang thì sẽ đi theo hướng nào?”

    “Chẳng lẽ, mày cảm thấy đầu sông này sẽ... có quan hệ với chiếc giếng kia?” Đột nhiên Trang Hải cảm thấy rùng mình.

    “Được rồi, dừng lại đi! Tôi thấy các cậu tẩu hỏa nhập ma rồi!” Cảnh sát Giang cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ. Anh ta trầm tư một lúc: “Các cậu vẫn luôn nhắc tới cái đĩa kia, bây giờ nó đang ở đâu?”

    “Ngay đây, chúng tôi đã copy ra hai bản.” Sau khi nói xong Chu Phong liền mang ba chiếc đĩa ra đưa cho cảnh sát.

    Cảnh sát Giang cầm chiếc đĩa quan sát một lúc: “Các cậu đi theo tôi.”

    Trang Hải cùng Chu Phong đi theo cảnh sát Giang vào phòng làm việc của anh ta, cảnh sát Giang lấy đĩa ra, quay đầu lại nói: “Bây giờ tôi xem chiếc đĩa này, các cậu cùng xem với tôi, ngồi đối diện tôi.”

    Trang Hải lập tức hiểu ý của cảnh sát Giang - anh ta muốn kiểm tra tính chân thực của “vụ việc điện thoại”.

    Đĩa CD chạy trên máy tính, cảnh sát Giang cẩn thận xem mỗi chi tiết nhỏ của bộ phim - đồng thời, anh ta cũng quan sát từng cử động của hai người đối diện.

    Trang Hải cùng Chu Phong không nhúc nhích ngồi đối diện cảnh sát Giang, tay để lên bàn, ánh mắt của bọn họ hoàn toàn không dám nhìn về phía máy tính, bọn họ không muốn diễn lại The ring một lần nữa.

    Bộ phim kết thúc, trên máy vi tính là hình ảnh hoa tuyết, cảnh sát Giang hỏi: “Thế này là hết rồi?”

    “Hết rồi.” Trang Hải nói.

    Cảnh sát Giang nhìn về phía điện thoại trên bàn: “Chuông điện thoại sẽ vang lên?”

    “Sau khi chúng tôi xem xong thì đúng là như vậy.” Chu Phong nói.

    “Nhưng bây giờ...” Cảnh sát Giang mới nói được một nửa, điện thoại trên bàn liền vang lên.

    Cảnh sát Giang nhanh chóng đến bên cạnh điện thoại, anh nhìn thoáng qua máy điện thoại, ngây ngẩn cả người.

    Đây là máy điện thoại có hiển thị số gọi đến, nhưng trên màn hình điện thoại lại không có bất kỳ một con số nào.

    Cảnh sát Giang do dự vài giây đồng hồ, nhận điện thoại.

    Nửa phút sau, anh chậm rãi DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn cúp điện thoại.

    “Anh nghe được cái gì? Cảnh sát.” Trang Hải hỏi.

    Cảnh sát Giang nhìn cậu: “Một cô gái nhỏ nói cái gì mà ‘Nano kakan’, sau đó là âm thanh tút tút.”

    Chu Phong hít vào một ngụm khí lạnh: “Anh cũng bị nguyền rủa rồi, cảnh sát.”

    “Cái gì?”

    “Trong tiếng Nhật ‘nano kakan’ có nghĩa là ‘bảy ngày’.” Chu Phong nghiêm túc nói.

    “Chẳng qua anh không cần lo lắng, anh cũng có thể copy một bản... Hẳn là không sao rồi.” Trang Hải nói.

    Cảnh sát Giang nhìn chằm chằm bọn họ một phút đồng hồ, sau đó nhanh chóng bấm số của đồng nghiệp.

    “Đội trưởng Giang, có chuyện gì không?” Sau khi nhận điện thoại đối phương hỏi.

    “Cậu lập tức giúp tôi điều tra một chút, vừa rồi dãy số gọi điện thoại tới cho tôi là ở đâu!”

    “Được rồi, chờ một chút.”

    Cúp điện thoại xong, cảnh sát Giang không nói một lời ngồi xuống, không ngừng dùng ngón tay gõ lên đầu gối.

    Mấy phút sau, chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa, cảnh sát Giang nhận điện thoại: “Tra ra được chưa?”

    “Được rồi, đội trưởng Giang. Vừa rồi gọi tới điện thoại của anh là một số điện thoại di động - chúng tôi đã lập tức gọi lại, nhưng không còn tín hiệu nữa.”

    Điện thoại di động... Điện thoại di động nào?”

    “Hiện tại cái điện thoại di động này đang dùng tốc độ rất nhanh để rời đi, bây giờ không có cách nào để phân biệt vị trí cụ thể.”

    Cảnh sát Giang suy nghĩ một lúc, nói: “Các cậu tra dò tỉ mỉ vị trí của chiếc điện thoại di động này, một khi có tung tích của nó thì phải báo ngay cho tôi!”

    “Vâng, đội trưởng Giang!”

    Để điện thoại xuống, cảnh sát Giang quay đầu lại, như có điều suy nghĩ nhìn hai người Trang Hải.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm
    Tác giả: Ninh Hàng Nhất
    Quyển 4 - Chương 23-5: Ngoại truyện thứ hai: Bộ phim kinh dị (5)

    Editor: Shyn
    Nguồn: Diễn Đàn Lê Quý Đôn

    Một tiếng sau, Trang Hải và Chu Phong cùng rời khỏi Cục cảnh sát, cảnh sát không có bất kỳ lý do gì để giữ bọn họ ở lại.

    “Lời nguyền rủa vẫn chưa kết thúc.” Trang Hải nói với Chu Phong.

    “Cái gì!” Chu Phong hoảng sợ.

    “Mày quên rồi sao, còn có một người nữa cũng xem chiếc đĩa này.” Trang Hải nói.

    Đột nhiên Chu Phong nhớ ra, Cố Dương - bạn của bọn họ cũng tham gia vào chuyện này.

    “Nhất định phải bảo nó copy thêm một bản nữa.” Trang Hải nói.

    Chu Phong gật đầu: “Hy vọng đây là cái cuối cùng.”

    “Chỉ cần nó copy thì tất cả đều kết thúc.” Trang Hải d,0dylq.d nhìn lên trời, thở ra một hơi thật sâu.

    Buổi chiều ba ngày sau, trong một công trình kiến trúc bỏ hoang tại vùng ngoại thành, có một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen đang ngồi trong một căn nhà bằng gạch ngói vừa tối vừa đổ nát.

    Anh ta lo lắng nhìn về phía cửa, chân không ngừng rung, dường như đang đợi một người xuất hiện.

    Ba giờ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

    Người đàn ông mặc áo đen đứng lên ngay lập tức, nhanh chóng mở cửa ra, một người đàn ông đội một chiếc mũ thể thao và đeo kính râm liền đi vào.

    Cửa đóng lại lần nữa, trong phòng lại tối đen như cũ.

    “Cậu có thể đến đúng giờ như vậy, cho thấy kế hoạch của chúng ta đã thành công.” Chủ tiệm cởi áo khoác của anh ta xuống, lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn.

    “Hy vọng chúng ta gặp nhau ở chỗ này không bị ai phát hiện, phải biết rằng hai chúng ta đã là ‘người chết’ rồi.” Người đội mũ thể thao nói.

    “Sẽ không có ai phát hiện ra đâu, nơi này rất vắng vẻ, mà chúng ta lại đang cải trang, sẽ không có ai nhận ra chúng ta cả, chẳng qua nói thật, trước khi cậu đến, ngược lại tôi thực sự rất lo lắng.”

    “Không cần lo lắng, hút điếu thuốc trước đi.” Người đội mũ thể thao lấy ra một điếu thuốc lá: “Tôi phải thừa nhận, anh nghĩ ra được cái chủ ý này thực sự không thể chê vào đâu được.”

    Chủ tiệm châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu: “Cậu không tưởng tượng được tôi đã chuẩn bị kế hoạch này bao lâu đâu, từ lúc quay cái băng ghi hình đoạn phim The ring, cho đến thiết kế từng chi tiết nhỏ, cuối cùng là tìm cậu hợp tác với tôi, đây là một quá trình khá dài.”

    “Nhưng tất cả đều đáng giá, sau khi anh ‘chết’, hai trăm vạn tiền bảo hiểm sẽ tự động được đứng trên danh nghĩa vợ anh, mà tôi cũng có thể được chia một con số khá cao. Sau khi chúng ta nhận được phần của mình thì cao chạy xa bay, sống một cuộc sống khác.”

    “Đúng vậy, vì mục tiêu này, chúng ta hợp tác tương đối ăn ý.”

    “Điều tôi lo lắng duy nhất chính là,” Người đội mũ thể thao nói: “Cảnh sát thật sự không nhìn ra chúng ta có liên quan tới quỷ kế điện thoại sao?”

    Chủ tiệm đắc ý cười nói: “Tôi nghĩ là không. Hai người bạn của cậu và cảnh sát đều mắc cùng một sai lầm - bọn họ cho rằng, nếu có người muốn dùng di động làm trò quỷ, thì sau khi phim chiếu xong sẽ phải có người dùng điện thoại để báo cho một người, và người đó lại phải giả dạng Samara gọi điện thoại tới, tạo ra tình tiết giống hệt The ring. Lại không nghĩ rằng kế hoạch này thông minh ở chỗ - trước khi phim chiếu, điện thoại di động của cậu vẫn trong trạng thái trò chuyện với điện thoại của tôi. Cho nên, nó giống như một cái máy nghe trộm vậy, khiến tôi hiểu rõ tất cả mọi tình huống ở trong phòng.”

    “Mỗi lần phim chiếu xong, đều có người hỏi câu ‘Thế này là hết rồi sao?’, sau đó anh liền nhanh chóng cúp điện thoại, lấy máy điện thoại của anh gọi tới, biến đổi giọng nói thành giọng nói của một cô bé rồi nói một câu ‘nano kakan’ - tôi thực sự là bội phục khi mà anh có thể nghĩ ra một chủ ý dieendaanleequuydonn tuyệt diệu như thế.”

    “Bây giờ chuyện đã kết thúc, coi như về sau cảnh sát có phát hiện ra quỷ kế này thì cũng không thể tìm được bất cứ bằng chứng gì.”

    “Nhưng, anh có chắc không?” Người đội mũ thể thao hạ giọng nói: “Ý tôi là, cảnh sát cũng chưa phát hiện ra thi thể của anh, anh cảm thấy công ty bảo hiểm sẽ dễ dàng giao hai trăm vạn cho vợ của anh như vậy sao?”

    “Hai người bạn của cậu đều tin rằng chúng ta đã chết. Yên tâm đi, bọn họ sẽ chứng minh với cảnh sát chúng ta thực sự đã chết.”

    “Nhưng tôi cảm thấy, công ty bảo hiểm không dễ bị lừa như vậy.”

    “Những bức tượng thi thể mà chúng ta tạo ra đã rơi xuống nước, không có khả năng tìm thấy. Sau một thời gian, công ty bảo hiểm sẽ không còn lý do cho rằng chúng ta còn sống nữa.”

    “Đúng vậy... Chẳng qua tôi lại thấy có cách tốt hơn.”

    “Là gì?”

    “Nếu để cho cảnh sát thực sự phát hiện ra thi thể của anh, thì tiền bảo hiểm chắc chắn không lọt đi đâu được.”

    “Cậu có ý gì? Lý Ngang! Chẳng lẽ cậu muốn giết tôi?” Chủ tiệm lo lắng: “Nếu như cậu thực sự giết tôi, vợ tôi sẽ không trả tiền cho cậu.”

    “Thực ra là ngược lại, vợ anh cho rằng, nếu như cảnh sát không tìm thấy thi thể của anh, vậy thì cô ta có thể không nhận được tiền bảo hiểm, cho nên, cô ta cho rằng cần phải đùa mà thành thật.”

    “Cậu không cần làm như vậy, Lý Ngang! Hãy tin tôi, tôi sẽ trả cho cậu nhiều tiền hơn!” Chủ tiệm bắt đầu lùi về phía sau.

    Đột nhiên người đàn ông đội mũ thể thao cười to: “Xem ra anh thật sự quá lo lắng rồi! Cho tới bây giờ, anh vẫn còn tưởng rằng tôi là Lý Ngang sao?” Dứt lời, cậu ta lấy mũ cùng kính râm xuống.

    “Cái gì? Là cậu...!” Chủ tiệm hoảng sợ nhìn Chu Phong trong bóng tối, trán của anh toát ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu.

    “Trong kế hoạch của anh, người hôm nay đến đây chắc hẳn phải là Lý Ngang, nhưng chắc anh không biết, đêm hôm đó cậu ta thực sự đã chết rồi, mà không phải đang diễn trò.” Chu Phong mang theo giọng điệu chế giễu nói: “Anh càng không nghĩ rằng, người xuất hiện trước mặt anh lại là tôi.”

    “Cậu... Sao cậu lại biết hết tất cả?”

    Chu Phong lắc đầu: “Kế hoạch tuyệt diệu như vậy mà anh cũng có thể nghĩ ra được, lại không nghĩ ra đây là có chuyện gì? Lúc anh và Lý Ngang thông đồng thực hiện kế hoạch này, vợ anh tìm đến tôi, nói cho tôi biết toàn bộ kế hoạch của anh. Đương nhiên, cũng nói cho tôi biết kế hoạch của cô ta. Cho nên, từ lúc bắt đầu tôi đã biết các anh muốn làm gì. Từ lúc Lý Ngang dẫn chúng tôi đến tiệm của anh, rồi tất cả những chuyện xảy ra sau đó, thực ra đều do tôi phối hợp diễn kịch với các anh mà thôi. Hơn nữa, chúng tôi còn cần ‘quỷ kế điện thoại di động’ của anh để lừa cảnh sát, lại thêm vào sáng ý của chúng tôi - dùng một chiếc điện thoại di động có chức năng ‘không lộ số điện thoại’, sau đó gọi đến số của cảnh sát, rồi ném điện thoại di động lên xe lửa. Nếu như vậy, chỉ cần tùy tiện tìm một chiếc điện thoại di động để gọi, cảnh sát sẽ không tra ra được dãy số - như vậy bọn họ sẽ càng mất phương hướng.”

    “Nói như vậy, các cậu... thật sự đã giết Lý Ngang?” Chủ tiệm d’đ/l/q"d cảm thấy choáng váng.

    “Không còn cách nào khác, cậu ấy đã biết quá nhiều, hơn nữa muốn giết cậu ấy thật sự rất dễ dàng - cậu ấy không có bất kỳ phòng bị gì, hôm đó tôi đã bỏ thuốc ngủ vào trong cơm tối của cậu ấy, sau khi cậu ấy trở về thì đại khái không bao lâu sau thuốc liền có tác dụng, sau đó vợ anh dùng chìa khóa mà tôi đưa cho để vào phòng, giết cậu ấy dễ như trở bàn tay, rồi lại bố trí hiện trường giống như trong bộ phim The ring - Lý Ngang đáng thương, lúc đầu cậu ấy chỉ muốn giả chết, nhưng có nằm mơ cũng chẳng ngờ cậu ấy sẽ chết như vậy. Đương nhiên, để phối hợp với thi thể của anh - trước khi cảnh sát đến thì biến mất, vợ của anh cũng phải chạy một chuyến, sau khi tôi cùng Trang Hải rời đi thì liền kéo thi thể của Lý Ngang tới một bờ sông nhỏ - có khi tôi cảm thấy, vợ anh cũng là một thiên tài tội phạm, cô ta làm tất cả đều gọn gàng, không một chút kẽ hở.”

    “Nghe này, Chu Phong, cậu không thể giết tôi, bởi vì sau khi cảnh sát phát hiện ra thi thể của tôi, sẽ phát hiện thời gian tử vong không hợp lý, tôi nên chết vào ba ngày trước, đây là một sơ hở rất lớn!”

    “Cảm ơn anh đã lo lắng, nhưng tôi cho rằng cái này không thuộc về phạm vi lo lắng của anh - chúng tôi có rất nhiều phương pháp có thể làm xáo trộn thời gian tử vong của anh: Ngâm thi thể của anh trong nước, đặt trong tủ lạnh, vân vân. Như vậy cảnh sát sẽ rất khó phân biệt đâu là thời gian tử vong thật sự của anh.”

    “Nói như vậy, từ lúc bắt đầu các cậu đã lên kế hoạch giết tôi cuối cùng?” Chủ tiệm nghiến răng nghiến lợi nói.

    “Nói chính xác hơn, là vợ anh lên kế hoạch. Nhìn đi, rõ ràng cô ta cảm thấy hai trăm vạn có sức hấp dẫn hơn so với tính mạng của anh - về điểm này, tôi cảm thấy rất đáng tiếc.”

    “Tôi sẽ không để cho các cậu được như ý! Cậu cùng con đàn bà kia đều phải xuống địa ngục!” Chủ tiệm nổi điên nhào về phía Chu Phong, nhưng bị cậu đá một cái lăn xuống đất, hai mắt biến thành màu đen, cũng không đứng lên nổi nữa. Đột nhiên, anh ta cảm thấy trời đất quay cuồng.

    “Ý chí của anh mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi, anh hút xong điếu thuốc kia lâu như vậy mà bây giờ thuốc mới bắt đầu phát huy tác dụng.”

    “Cậu... đã hạ thuốc gì... trong điếu thuốc?” Toàn thân chủ tiệm đã không còn chút sức lực, âm thanh cũng yếu dần.

    “Tôi cho rằng điều này không còn quan trọng nữa, nhưng tôi có thể nói cho anh biết - anh sẽ chết không hề đau đớn.” Chu Phong cười lạnh nói.

    Hai phút sau, cuối cùng chủ tiệm cũng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không còn hô hấp nữa. Chu Phong lấy điện thoại di động ra, bấm số của vợ chủ tiệm.

    “Tất cả đã làm xong chưa?” Người phụ nữ nhỏ giọng nói.

    “Vô cùng thuận lợi.” Chu Phong nói: “Cảnh sát bên đó vẫn còn đang điều tra sao?”

    “Bọn họ bận rộn như vậy thì có thể điều tra ra cái gì cơ chứ? Tất cả mọi chuyện đều do hai người kia tự tay làm ra. Bố trí hiện trường vụ án, sắp xếp thành những sự việc kỳ dị, bao gồm cả thời gian tử vong hoàn mỹ của bọn họ - đây đều do chính bọn họ tự làm, cảnh sát không tìm thấy bất kỳ chứng cứ gì, tất cả đều hoàn hảo.”

    “Vậy tôi yên tâm. Chờ chúng ta xử lý xong thi thể của anh ta, rồi cố ý để cảnh sát phát hiện được - sau đó chỉ cần ngồi trong nhà chờ hai trăm vạn rơi xuống từ trên trời là được.” Chu Phong nói.

    “Hợp tác vui vẻ.”

    Người phụ nữ kia cúp điện thoại, nhìn quanh một chút, không có bất kỳ người nào, cô ta yên lòng trở lại Cục cảnh sát, tiếp tục cầm cái chổi - trước khi hai trăm vạn tới tay, phần công việc vệ sinh này vẫn phải được làm tiếp.

    -Hết-
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)