FULL  Huyền Huyễn Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Cửu Đỉnh Ký
    Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
    Tập 1: Nghé con mới sinh
    ----- oOo -----

    Chương 01 : Đằng Thanh Sơn

    Dịch: VBI
    Nguồn: Bàn Long Chiến Đội


    U tĩnh trà lâu đệ nhị tầng.

    Tiết tấu thanh nhạc nhu hoà giống như dòng thuỷ lưu nhẹ nhàng du dương len lỏi vào tâm tư mọi người. Trong tầng thứ hai của trà lâu khách nhân cũng không tính là nhiều, ước chừng chỉ có hơn mười người đang ngồi tụm năm tụm ba, đều rất tự giác nhỏ giọng đàm luận đề tài riêng của mình. Đột nhiên từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân khiến cho không ít khách nhân không tự chủ được mà đảo mắt liếc qua một cái.

    Một nữ tử mặc quần jean, áo polo màu trắng tóc buộc đuôi xam đang cùng với một thiếu phụ tóc ngắn lộ tai ra ngoài mặc thường phục màu tím, vóc người cao thon thả mà sóng vai đi tới.

    Cả phòng uống trà không ít người nhãn tình sáng lên!

    “Nhìn hai mỹ nữ kia kìa ! Đặc biệt là cái nàng mặc bộ đồ mầu tím kia. Hắc hắc, ta học đại học ở Tô Châu bốn năm, bây giờ trở về không nghĩ tới là An Nghi huyện thành của chúng ta lại có một đại mỹ nữ như vậy.Thật sự là thục nữ a, còn cái nàng đi bên cạnh kia mặc dù vẫn còn hơi non nớt một chút nhưng cũng thanh thuần tịnh lệ a.”

    “Hầu tử, mỹ nữ cho dù có đẹp thì cũng là của người khác, đừng nằm mơ nữa.”

    “Hắc hắc, ca đừng đả kích ta đi mà, hảo, Được rồi cái nàng dáng cao thon thả, để tóc ngắn hở tai kia là ai vậy? Ta sống đã hơn hai mươi năm nay trong số các nữ nhân mà ta đã biết qua thì nàng tuyệt đối xếp hạng ba người đứng đầu. Từ ngũ quan cho đến khí chất ... đều thật sự khiến cho người ta động lòng a.”

    “Hầu tử, ta nói cho ngươi hay là mỹ nữ kia tên gọi ‘Lâm Thanh’, là một cái đại nhân vật, bối cảnh rất thâm sâu, cái xe Land Rover trị giá hai triệu mà hai ngày trước chúng ta thấy chính là của nàng ( the landrover car valued at 2000000 we saw two days ago is hers ) . Chỉ tính riêng tại huyện An Nghi này thì nàng sơ qua đã có một tòa tửu điếm, hai tòa trà lâu. Mà chút cơ ngơi đó ở chúng ta huyện thành chúng ta cũng chỉ là một tiểu bộ phân sản nghiệp của người ta thôi.”

    “Lợi hại như vậy sao?” Gã thanh niên có biệt hiệu ‘Hầu tử’ không khỏi trố mắt cứng miệng.

    An nghi huyện thành căn bản chỉ là một cái huyện thành bình thường thuộc tỉnhGiang tô mà thôi, chiếc xe Land Rover trị giá những hai triệu tại một cái tiểu huyện thành quả thật là rất chói mắt.

    “Lâm tiểu thư, phòng của ngươi chúng ta chuẩn bị, xin mời theo ta.” Phục vụ viên của trà lâu trên tầng thứ hai lập tức đi đến tiếp đón.

    Không ít ánh mắt đổ theo hai vị mỹ nữ đang đi theo phục vụ viên, mà bước vào căn phòng đã được đặt trước ( room with reservation ), cửa phòng nhanh chóng được khép lại.

    ********

    Bên trong căn phòng đã được đặt trước.

    Tùy ý rót một chút trà rồi người phục vụ lập tức lui đi.

    “ Lâm tỷ, mấy ngày hôm nay ngươi đều đến chỗ này, hơn nữa lại chỉ chọn mỗi căn phòng này. Hắc hắc, cái Tư Mã Chiêu chi tâm của ngươi đến người qua đường cũng biết à nha ” Thiếu nữ bện tóc đuôi xam cười đồng thời liếc mắt ra ngoài cửa sổ, ở bên ngoài cửa sổ phía đối diện chính là một cái nhi đồng phúc lợi viện (teenager orphanage).

    Trên khoảng đất trống phía trước nhi đồng phúc lợi viện đang có một ít công tác viên đang chơi đùa với bọn trẻ.

    “Cái tên tiểu ny tử ngươi ( thiếu nữ trẻ tinh nghịch ), Lâm Thanh không khỏi cười mắng một tiếng ( tiếu mạ nhất thanh), nhưng mắt vẫn nhìn qua cửa sổ, hướng về bên kia phía phúc lợi viên mà nhìn tới, ánh mắt tìm tòi trong chốc lát, tựa hồ như bởi không phát hiện ra mục tiêu mà có chút tiếc nuối.

    “ Quái, trên chỗ đất trống của phúc lợi viên sao lại không thấy bóng dáng của Đằng thanh sơn nhỉ, hắn hôm nay thế nào lại không tới ? Hắn không biết là Lâm tỷ của chúng ta đang ở chỗ này mà đau khổ chờ đợi hắn hay sao ? ” Cô gái tóc đuôi xam cố ý làm ra vẻ cảm thán một câu.

    “A mẫn ! Thôi đi, đừng ở chỗ này mà quậy phá đảo điên nữa.” Lâm Thanh khẽ cười một tiếng.

    Cô gái có mái tóc đuôi xam tên “ Tiểu Mẫn ” gật đầu, lập tức nghi hoặc nói :

    “ Lâm tỷ, ta rốt cục có cảm giác là gã Đằng thanh sơn này rất thần bí a. Lần đầu hắn đã trợ giúp chúng ta tại Đại Hưng An Lĩnh Tự, rồi lần sau khi Lâm Thanh tỷ gặp nạn, gã Đằng thanh sơn này đã cõng cái đại hoạt nhân ngươi mà đi gần hai mươi dặm sơn đạo a. Là đường sơn đạo đó, thể lực của tên Đằng thanh sơn này thật là đáng sợ.” ( Đại hoạt nhân: người còn sống nhưng li bì hôn mê bất tỉnh )

    “Hắn quả thật rất thần bí.” Lâm Thanh cũng gật đầu.

    Lâm Thanh vẫn còn nhớ rõ lần đầu khi mới làm quen với Đằng thanh sơn. Lần đó khi Lâm Thanh và đám bằng hữu cùng sở thích đã đi tới vùng đông bắc, Đại Hưng An Lĩnh để du lịch mạo hiểm. Là nhóm đã nhiều năm kinh nghiệm, đám người Lâm Thanh không lựa chọn lộ trình an toàn bằng đường bộ mà khu du lịch đã cung cấp mà lần ấy bọn họ đã thuê thôn dân địa phương dẫn đường mà tiến vào vài khu vực hoang vắng cực ít người qua lại để đi du lịch mạo hiểm .

    Nào ai ngờ là sơn lâm hoang vắng hiếm có dấu người lại hấp dẫn động lòng người đến vậy. Lâm Thanh bị cuốn hút bởi một loài chim, cũng vì mải quay chụp con chích điểu này mà đã lơ đễnh để rồi bị tách rời khỏi đội ngũ. Khi Lâm Thanh bừng tỉnh lại thì không thể tìm được đội ngũ.

    Bên trong sơn lâm hoang vu thì điện thoại di động không có tín hiệu, căn bản là không có cách nào liên lạc với đội ngũ. Dưới tình huống như thế này thì đúng là hô thiên, thiên không ứng, hô địa, địa mất linh ( nhờ trời không được, nhờ đất cũng chẳng xong ), Lâm Thanh chỉ có thể cắn răng một mình tự trở về, ai ngờ được là giữa đường lại gặp phải tên thợ săn trộm của Đại Hưng An Lĩnh, tên này nhìn thấy trang phục của Lâm Thanh thì đoán được vài phần.

    Hoang sơn dã địa, Lâm Thanh lại xinh đẹp như vậy. Khi nhìn thấy Lâm Thanh đơn độc giữa núi rừng, đám thợ săn đã lâu không có nữ nhân này, hóc môn giống đực đột mhiên bị kích thích mạnh. Bọn chúng cả đám không hề do dự mà lập tức động thủ. Còn Lâm Thanh tính tình cương liệt, liền liều mạng phản kháng.

    Bất quá, một cái phụ nữ đánh với năm tên nam nhân, như thế nào có thể đánh lại ?

    Lâm Thanh tự nhiên là bị thương, mắt thấy chính mình sẽ bị vũ nhục, trong lúc Lâm Thanh sắp tuyệt vọng thì Đằng thanh sơn một thân một mình xông xáo giữa Đại Hưng An đã xuất hiện, Đằng thanh sơn xuất thủ như thiểm điện, Lâm Thanh đang bị thương còn chưa kịp thấy rõ thì năm tên đại hán đã bị ngã xuống đất mà hôn mê .

    “Hừ......” Nhớ lại chuyện lúc đầu, Lâm Thanh không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lại là hiện lên nét tiếu ý.

    “ Tên Đằng thanh sơn này lúc ấy còn định để cho ta một thân một mình trở về, may mà hắn cũng không tàn nhẫn đến như vậy. Cuối cùng liền cõng ta trở về “ Trong đầu Lâm Thanh tái hiện lên một màn tràng cảnh : ở trên lưng Đằng thanh sơn giống như con thuyền nhỏ trở về bến cảng, bất chấp sơn đạo gập ghềnh như thế nào thì Lâm Thanh trong lòng cũng đều cảm thấy bình lặng.

    Đằng thanh sơn cõng Lâm Thanh trên lưng đi đủ hai mươi dặm đường sơn đạo. Người bình thường mà đi hai mươi dặm sơn đạo đã là mệt mỏi quá sức chứ đừng nói là cõng một người trên vai, hơn nữa lại còn là ở Đại Hưng An cái nơi hoang vu hiểm trở đến mức không người qua lại này, e rằng ngay cả bộ đội đặc chủng cũng không làm nổi.

    Sau khi chia tay với gã thanh niên thần bí “ Đằng Thanh Sơn ”, Lâm Thanh vốn tưởng rằng khó có thể gặp lại hắn, ai ngờ tại An nghi huyện này thì đã gặp lại rồi.

    “Đằng Thanh Sơn......” Lâm thanh vẫn đắm chìm trong nỗi nhớ nhung..

    “ Di, Lâm tỷ, Đằng Thanh Sơn xuất hiện rồi kìa ”

    Thanh âm của cô gái tóc đuôi xam làm có tênTiểu Mẫn khiến cho Lâm Thanh bừng tỉnh lại, không khỏi quay đầu, theo hướng cửa sổ nhìn lại.

    Ở đối diện của sổ là Phúc lợi viện, tên đầy đủ là “ Hoa hân nhi đồng phúc lợi viện”.

    Lâm Thanh và Tiểu Mẫn nhìn xuyên qua cửa số tới bãi đất trống của Phúc lợi viện. Lúc này, có một thanh niên tóc ngắn, đeo kính, ăn mặc giản dị đang bê một cái chậu lớn đựng đầy táo đi tới chỗ đất trống.

    “Oa, quả táo!”

    “Ăn táo đi “

    “Mau xếp hàng, ăn táo ”

    “Đừng có lộn xộn, ngươi ra phía sau ta. Xếp thành hàng.”

    Đám tiểu hài tử đang đùa giỡn lập tức vây quanh lại, đồng thời rất tự giác xếp thành hai cái tiểu đội.

    Hoa hân nhi đồng phúc lợi viện mỗi buổi trưa đều cho đám cô nhi một đĩa bánh kem, còn buổi chiều thì là hoa quả. Đám cô nhi này bình thường không có nhiều đồ ăn cho nên hoa quả buổi chiều đặc biệt hấp dẫn bọn chúng.

    “Cám ơn Đằng thúc thúc.”

    Đám hài tử đáng yêu sau khi lấy được một quả táo hồng đều nhu thuận hô lên một tiếng. Thanh niên tóc ngắn nghe xong, trên mặt không khỏi tươi cười, tay không ngừng phát hoa quả.

    Bên trong trà phòng đã được đặt sẵn, Lâm Thanh và Tiểu Mẫn cùng nhìn qua cửa sổ xem thanh niên đó phát hoa quả.

    “ Lâm tỷ, ngươi xem Đằng Thanh Sơn kia cười rất vui vẻ, xem ra thì hắn rất thích tiểu hài tử ” Tiểu Mẫn cảm thán nói.

    “ Hắn rất thích tiểu hài tử, nếu không sẽ không đến phúc lợi viện này mà làm công miễn phí ” Ánh mắt Lâm Thanh hoàn toàn ngưng tụ tại trên người gã thanh niên tóc ngắn Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn đối đãi với cô nhi chân thành hoàn toàn hấp dẫn nàng

    “ Tiểu Mẫn ta đột nhiên nghĩ tới một việc phải làm“

    “Là việc gì?” Tiếu Mẫn nhãn tình sáng lên.

    Lâm thanh cảm thán một tiếng:“Hoa hân lão thái thái, một thân một mình mà duy trì cái phúc lợi viện này đã gần ba mươi năm, rất đáng khâm phục… Ta đang định quyên một khoản tiền cỡ một trăm vạn. Như vậy đi, ngươi hãy qua gặp người của phúc lợi viện một chút.”

    Hoa Hân lão thái thái đã hơn tám mươi tuổi, là phúc lợi viện viện trưởng

    “Đây chính là chuyện tốt.” Tiếu mẫn mừng rỡ.

    ......

    Giờ phút này, thanh niên tóc ngắn ‘Đằng thanh sơn’ cũng đang không ngừng phát táo, đại bộ phận hài tử đều đã có phần, bắt đầu há to mồm mà ăn.

    “ Nhỏ như vậy ” một hài đồng mái tóc hơi quăn thoáng nhìn quả táo trong tay, rồi lại nhìn quả táo trong tay người khác, phát hiện quả của mình là nhỏ nhất. Phúc lợi viện đi mua táo, đương nhiên khó có thể chọn quả nào cũng giống quả nào, cho nên táo bọn nhỏ được phát cũng không thể giống nhau.

    Bất quá là tiểu hài tử vừa mới rồi lại hơi tị nạnh, cứ như thể là nhỏ hơn một chút là có hại với mình vậy.

    “ Ca, quả của ta nhỏ nhất, quả của ngươi lại lớn hơn của ta , lớn hơn những hai phần” Hài đồng tóc quăn nói chuyện với một hài tử cường tráng ở bên cạnh.

    “ Ân, ta hôm nay bụng không được tốt lắm, to như vậy ta ăn cũng không nổi, vậy ngươi đổi lại với ta đi ” Nghe hài đồng cường tráng nói, cặp mắt đen láy của hài đồng tóc quăn sáng lên:

    “Là thật ư ?”

    Ngoài mặt thì nói như vậy nhưng ánh mắt của hắn lại đặt lên trên quả táo lớn trên tay ca ca hắn.

    ” Cái này còn phải giả ? ” Hài đồng cường tráng cười, liền cầm lấy quả táo trong tay đệ đệ mình, rồi chìa quả táo trong tay mình ra

    Lúc này Đằng Thanh Sơn đã phát xong táo, vừa vặn trông thấy cảnh này.

    “ Hai huynh đệ này… ” Mắt Đằng Thanh Sơn đột nhiên mờ ảo đi, trong đầu hiện lên một tràng cảnh đã cực kỳ lâu trước đó…

    Đó là một đêm ba mươi thật lâu trước kia….

    Bên ngoài hoa tuyết tung bay, tiếng pháo không ngừng vang lên, ở bên trong một khu nhà trống trải, môt đám nhỏ cũng đang hoan hô vây quanh một vị nãi nãi chừng sáu mươi tuổi.

    “ Tất cả mọi người đều có, từng ngwời từng người một “ Vị lão nãi nãi tóc hoa râm hiền lành nhìn từng đứa hài tử một, hướng mỗi đứa phát cho ba cái kẹo sữa lớn. Ở vào cái thời kỳ xa xưa, cái thời đói nghèo đó, tại lễ mừng năm mới mà có được kẹo sữa thì có thể xem là không tồi.

    “Cám ơn nãi nãi.”

    Cả đám hài tử hoan hô, kích động mà tiếp nhận kẹo sữa. Bọn chúng cả một năm rưỡi qua đều không biết đến hương vị của kẹo sữa, như thế nào có thể nhẫn nại được đây. Cả đám đều vui vẻ kích động ăn và nói.

    “ Ca ” một hài đồng mặc chiếc áo bông cũ nát vá chằng vá chịt mím môi nhìn đại mình nói :

    “ Làm sao vậy Thanh Hà ? ” Bên cạnh một hài đồng thân cao cao hơn một chút cũng ăn mặc đơn giản như vậy nghi hoặc nhìn qua.

    “ Ta… kẹo sữa của ta đã ăn xong rồi. Ăn ngon quá… lúc nãy nhoáng cái ta đã ăn hết ”

    Vừa nói hài đồng có tên Thanh Hà này vừa nhìn những hài tử khác đang chậm rãi mà ăn, miệng không khỏi ứa ra nước miếng. Hài đồng cao cao cúi đầu nhìn hai cây kẹo sữa trong tay

    “ Ân, Thanh Hà, cầm lấy ăn đi ” Hài từ cao hơn một chút nói.

    “Ca, ngươi không ăn?” Thanh hà có chút do dự.

    “ Răng ta đau ”

    Hài tử cao hơn một chút nói :

    “ Vừa mới ăn một cây đã cảm thấy khó chịu, cho ngươi đi. Được rồi, mà nhớ là ăn đường thì đừng có cắn, ăn như ngươi thì người ta còn chưăn hết ba cây, ngươi đã ăn hết cả ba cây rồi.”

    “ Ta biết, ca, ca đối với ta tốt nhất” Thanh Hà này cười hì hì :

    “ Nhưng mà hai cây này, ta và ca mỗi người một cây đi ”

    Hài tử cao hơn một chút hơi cúi đầu nhìn một chút, dù sao hắn cũng chỉ là hài tử, không nhịn được bị kẹo bơ sữa hấp dẫn, liền nói :

    “ Được, chúng ta mỗi nguời một cây ”

    ……..

    “ Mỗi người một cây ” Đằng Thanh Sơn thấp giọng lẩm bẩm nói:

    “ Thanh Hà, hai mươi năm, đã hai mươi năm rồi ”

    Đúng vào lúc này, tiếng bước chân vang lên, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một lão nãi nãi đầu đầy tóc bạc, đang được một người phụ nữ dìu đi tới.

    “Viện trưởng nãi nãi!”

    “Viện trưởng nãi nãi hảo!”

    Một đoàn cô nhi lập tức hô lên, vị bạch phát nãi nãi cao hứng cười tươi như hoa.

    “Viện trưởng nãi nãi.”

    Đằng Thanh Sơn ngẩn ra, vị viện trưởng nãi nãi trước mắt này tựa hồ so với khi chiếu cố hắn và đệ đệ thì vẫn không có nhiều thay đổi.

    “Hai mươi hai năm, nãi nãi người năm nay cũng đã tám mươi ba tuổi .”

    Đằng thanh sơn kích động đến mức thân thể thoáng phát run. Nhưng chỉ là trong nháy mắt, hắn liền thu liễm tâm tình kích động mà khôi phục bình tĩnh.

    “Viện trưởng, tiểu tử này là Đằng Thanh Sơn, là hắn chủ động tới giúp chúng ta miễn phí đã sáu ngày, hắn phi thường cần mẫn, là một tiểu tử thông minh. “ Người phụ nữ đó cười nói.

    “ Nga, Đằng thanh sơn ” vị nãi nãi tóc bạc đầy đầu đã qua tuổi tám mươi cười dài nhìn Đằng Thanh Sơn.

    “ Thanh Sơn, ngươi chiếu cố viện trưởng một chút, ta tới phòng ăn chuẩn bị bữa cơm cho bọn nhỏ ” Người phụ nữ lại cười nói.

    “Yên tâm đi, Lưu di.” Đằng thanh sơn cười nói.

    “ Viện trưởng, ta đi trước ” Người phụ nữ đó nói với viện trưởng một tiếng, Đằng Thanh Sơn rất tự nhiên tiến đến trợ giúp viện trưởng nãi nãi. Vị lão thái thái này nhìn qua Đằng Thanh Sơn cười hiền lành :

    “ Thanh Sơn ngươi năm nay hai mươi ba tuổi đi, ta đã xem qua lý lịch của ngươi ”

    “ Đúng, ta vừa mới tốt nghiệp đại học ” Đằng Thanh Sơn nói.

    “ Nhìn Thanh Sơn ngươi dáng người thanh mảnh, rõ ràng là không có trải qua cuộc sống nặng nhọc. Mấy ngày hôm nay ở đây có cảm thấy khổ cực không ? ” Viện trưởng nãi nãi vừa cười vừa nói.

    “ Không, ta còn cảm thấy cao hứng là khác ” Đằng thanh sơn dìu viện trưởng, mỉm cười nói

    Viện trưởng nãi nãi cảm thán nói:

    “Thật sự mà nói, Thanh Sơn, thấy ngươi, ta cảm thấy rất thân thiết. Không nhịn được mà nhớ tới một hài tử chừng tám tuổi trước kia đã ở tại cô nhi viện này, thời đó cô nhi viện này điều kiện rất khó khăn, ta cùng đại nữ nhi chiếu cố bọn nhỏ. Khi đó, trong đám hài tử của cô nhi viện có một đôi thân huynh đệ một tên Thanh Sơn, một tên Thanh Hà, tên này là do ta đặt cho bọn chúng. Ngươi cũng tên là Thanh Sơn… thật đúng là duyên phận “

    Đằng Thanh Sơn trong lòng run lên, nhưng cuối cùng lại gật đầu:

    “Ân, là duyên phận.”

    “ Bất quá, Thanh Sơn đã có người thu dưỡng, rời cô nhi viện cũng đã được hai mươi hai năm. Đến nay cũng đã hai mươi chín, lớn tuổi hơn ngươi một chút. Nói không chừng, nó bây giờ cũng đã kết hôn rồi.”

    Viện trưởng nãi nãi cảm thán nói :

    “ Đây là một hài tử cực kỳ nhu thuận. Cũng không biết bây giờ nó thế nào rồi, ta thân thể ngày càng kém đi, nếu có thể gặp lại đứa nhỏ Thanh Sơn này một lần thì thật tốt.”

    Đằng Thanh Sơn trong lòng không nhịn được run lên:

    “Tin tưởng viện trưởng nãi nãi người nhất định sẽ đạt được ý nguyện.”

    Thanh Sơn, Thanh Hà một đôi huynh đệ sinh ra không lâu đã được người ta đặt ở cửa cô nhi viện. Lúc đó vị viện trưởng Hoa Hân này cũng mới mở cô nhi viện. Thanh Sơn, Thanh Hà hai người có thể nói là một nhóm cô nhi sớm nhất. Hơn nữa viện trưởng Hoa Hân khổ công chăm sóc hai người rất kỹ, đương nhiên tình cảm cũng rất sâu đậm.
    ……

    Lâm Thanh và Tiểu Mẫn cùng nhìn Đằng thanh sơn trong phúc lợi viện, Thanh Sơn trước là nói chuyện cùng viện trưởng rồi sau đó là chơi đùa cùng bọn nhỏ. Từ đầu tới cuối không hề có một gì miễn cưỡng cả, bọn nhỏ này hiển nhiên cũng rất thich vị Đằng thúc thúc này. Thanh sơn đằng sau đó đưa bọn nhỏ đi ăn cơm chiều.

    “ Lâm tỷ, hắn đi ra ” Tiểu Mẫn cười nói.

    Thấy Thanh Sơn từ cửa cô nhi viện đi ra, Lâm Thanh lập tức từ bên trong cửa sổ hô to:

    “ Đằng Thanh Sơn ”

    Đằng Thanh Sơn lúc này mới ngẩng đầu.

    “ Lên đây ngồi một chút ” Lâm Thanh vừa cười vừa nói, nàng rất rõ ràng, Đằng Thanh Sơn nhất định là đã ăn cơm tối tại phòng ăn, bởi vì… nàng mấy hôm trước đã mời hắn mấy lần, hắn cũng chỉ hai lần tới nói chuyện với nàng một chút mà thôi.

    Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu:

    “Không được, ta hôm nay còn có chút việc, sau này có thời gian thì gặp nhau lúc khác đi “

    “Như vậy cũng tốt.” Lâm Thanh có chút thất vọng, gượng cười nói.

    Lâm Thanh và Tiểu Mẫn đưa mắt nhìn Thanh Sơn đi .

    “ Lâm tỷ, Đằng Thanh Sơn này thật đúng là không cấp cho người khác chút thể diện. Đại mỹ nữ Lâm tỷ ngươi mời mà hắn cũng không có đáp ứng ” Tiểu Mẫn nói.

    “ Được rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn tối thôi ” Lâm Thanh, Tiểu Mẫn cùng đứng dậy mà rời phòng.

    ……..

    Sân trong của một nông gia tại An Nghi huyện thành. Trong viện trống trải, Đằng Thanh Sơn không đeo kính, khi đeo kính thì Thanh Sơn trông ôn hòa khiêm tốn, lúc bỏ ra thì lại có vẻ trầm ổn kiên nghị.

    Lúc này Đằng Thanh Sơn xích loã nửa thân trên, đang đứng tấn Hình ý tam thể thức, hóp ngực cong lưng, thủ chưởng tạo thành hình hổ trảo, gan bàn chân ( sole of the foot ) rướn lên như đang đi trên bùn đất. Đằng Thanh Sơn cả người đứng đó khiến cho người ta cái cảm giác là một tòa cao sơn đứng trấn vậy, vô luận là đi tới, nghiêng người, bổ quyền đều khiến cho người ta trên tinh thần đều có một cái cảm giác là không thể rung chuyển được.

    “Hô!”“Hô!”

    Kình phong trong không khí truyền đến.
    Còn khi thu liễm thì tĩnh như một tòa chung đỉnh.

    Tả cước như thiết lê canh địa ( chân trái như chiếc cày sắt dựng trụ ), hữu cước đột nhiên đạp ra, hữu quyền thuận thế xuất ra, toàn thân như một cây cung cong đến cực hạn, còn hữu quyền thì giống như lợi tiễn băng xạ.

    “Phốc!”

    Một cỗ khí bạo vang lên, trong sân thậm chí còn sản sanh ra một cỗ kình phong. Hình Ý Tam Thể thức, chuyển thành một loại ngũ hành quyền : “ Băng quyền” như lưu thủy hành vân không hề có chút miễn cưỡng, uy lực cực lớn đến mức sinh ra khí bạo. Nếu như những người học tập võ thuật trong xã hội mà nhìn thấy một màn này thì chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồm( mục trừng khẩu ngốc ).

    Chỉ thấy trong sân cả người Đằng Thanh Sơn bắt đầu chuyển động như chớp (thiểm điện chuyển đằng na), từ Hình Ý Tam Thể thức là gốc mà chuyển về Ngũ hành quyền, rõ ràng là Đằng Thanh Sơn pháo quyền trong ngũ hành quyền là có thành tựu cao nhất.

    Hô !

    Thân hình vừa chuyển, Đằng Thanh Sơn liền trở về dự bị thức trong Hình Ý Tam Thể thức, chậm rãi thở ra một hơi.

    Tâm tĩnh tựa thuỷ, như mặt hồ không một tia sóng gợn, tự nhiên cảm ứng được các tình huống toàn thân, lớn thì lục phủ ngũ tạng, nhỏ thì toàn thân cơ nhục, da bì lông mao. bất quá khoảng cách so với bình cảnh “Nội thị “ trong truyền thuyết thì còn kém xa.

    “ Mặc dù chỉ là kém một bước tối hậu, nhưng một bước này lại như một cái hố trời khó có thể vượt qua, nếu như tại sinh thời mà có thể bước vào cảnh giới tông sư thì có chết cũng không hối tiếc.” Đằng thanh sơn không nhịn được mà cảm thán một câu.

    Hướng văn nói có chết cũng không tiếc!

    Hình ý quyền là một trong tam đại nội gia quyền thuật, cũng có một số ít nhân vật trong lịch sử đạt tới cảnh giới tông sư nhưng mà tại xã hội hiện đại đạt tới cảnh giới tông sư thật sự là quá ít.

    “ Mặt đất này không rắn chắc, căn bản là không thể thi triển toàn lực.”

    Đằng Thanh Sơn quan sát một chút, trên cái sân xi măng này đã có một khe nứt. Mà đấy là Đằng Thanh Sơn còn chưa có thi triển toàn lực, chỉ đơn thuần là tình huống luyện tập, nếu là cường giả đại chiến sợ là xi măng (cement) đã vỡ văng tung tóe.

    Sau đó, Đằng Thanh Sơn khoanh chân ngồi, mắt quan sát mũi, mũi quan sát tâm, hô hấp nhẹ đến mức không thể nghe thấy, tâm tĩnh như nước lặng, tinh thần cực kỳ buông lỏng.

    Tĩnh lặng đến mức thanh âm máu huyết lưu chuyển trong huyết quản cũng đều có thể nghe được.

    Thời gian chậm rãi trôi, đã tới lúc đêm khuya.

    Đằng Thanh Sơn vẫn như trước khoanh chân mà tĩnh tọa trong sân. Lúc này bên ngoài viện, trên con đường đất vùng nông thôn, một gã nam tử gày gò toàn thân mặc đồ đen khẽ cúi xuống vào trong cổ áo ( micro ) :

    “ Hôi Ưng, ta đã tới chỗ mà mục tiêu nghi ngờ đang ở đó“ sau đó hắn thoáng tĩnh tâm lại.

    Âm thầm lặng lẽ tới gần, cước bộ nhẹ nhàng không phát ra một tia thanh âm. Hai tay lặng yên đặt lên tường, muời ngón tay thoáng dùng sức, một trảo chống giữ, cả người thoáng như con báo nhảy vào, hay tay hai chân cùng chạm đất một lượt, phát ra thanh âm cực khẽ.

    Hắc y nam tử lập tức nhìn xung quanh, đột nhiên hắn phát hiện là ở giữa đình viện mơ hồ có một bóng nhân ảnh đang khoanh chân ngồi thì không khỏi sợ đến giật mình.

    “ Các ngươi vẫn còn đuổi tới “ Người ngồi khoanh chân tĩnh tọa đột nhiên mở mắt.

    “ Chạy !” Hắc y nam tử biến sắc, không có chút nào do dự.

    Hắc y nam tử rất hiểu được, nếu như đánh lén, ám sát, hắn có lẽ còn có hy vọng, nhưng hiện tại đối phương đã phát hiện ra hắn, theo tin tức tình báo giới thiệu thì hắn căn bản là không có một tia hy vọng.

    Vù ! hắc y nam tử lui nhanh, lập tức lộn một vòng muốn trở ra sân.

    Oanh!

    Trong mắt hắc y nam tử, người đang tĩnh tọa bóng dáng đột nhiên bạo khởi, bùn đất trước mặt đột nhiên chấn động, một cái khe nứt mở ra, thân ảnh nọ giống như lão hổ bạo nộ, trong nháy mắt vượt qua bảy tám thước mà đánh tới. Hắc y nam tử đang hoảng sợ còn chưa kịp lấy ra vũ khí của mình.

    “Vèo!” Hắc y nam tử chỉ cảm thấy yết hầu một trận đau nhức.

    “Ôi … ôi ”Hắc y nam tử còn muốn nói nhưng không phát ra thanh âm, lập tức đầu lâu vô lực hạ xuống, đã chết đi.

    Đằng Thanh Sơn xé rách tay áo nam tử, máu tươi chảy trên cánh tay hắn, trên cánh tay hiện ra một loại hình xăm được mã hóa hết sức phức tạp. Với mục lực kinh người của Thanh Sơn, dù chỉ dưới một tia nguyệt quang yếu ớt nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng.

    Sắc mặt Thanh Sơn hơi đổi:

    “ Vì ta, bọn họ quả nhiên đã trả một cái giá lớn như vậy mà thỉnh người của tổ chức “ Hắc ám chi thủ ” truy tìm tông tích ta ”

    “Hành tung đã bại lộ, xem ra không thể tiếp tục lưu lại An Nghi huyện thành này nữa rồi“

    Đằng Thanh Sơn lập tức quay vào trong phòng, thay đổi bộ quần áo, khoác chiếc ba lô lên lưng, trong đêm tối mà lặng lẽ rời khỏi An Nghi huyện thành.

     
    Chỉnh sửa cuối: 27/2/11
  2. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Cửu Đỉnh Ký
    Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
    Tập 1: Nghé con mới sinh
    ----- oOo -----

    Chương 02 : Hắn là lang

    Dịch: Tạp chủng quốc
    Nguồn: Bàn Long Chiến Đội




    Gần như ngay sau khi Đằng Thanh Sơn rời đi, hai chiếc xe Sangtana (hiệu xe Tung Của) cà tàng đã tới cách đó không xa.

    Trong chiếc xe đầu tiên có ba người. Ngồi băng ghế sau là một hắc y tráng háng. Tay hắn cầm camera hồng ngoại cẩn thận quan sát một lúc, rồi mới nói khẽ "Các vị, trong đó chắc không có người đâu, xuất phát!"

    Tức thì, sáu người từ trong hai chiếc xe chui ra, năm da vàng, một da trắng.

    Hi vọng tên kia thực sự không ở trong đó" Hắc y tráng hán cầm đầu nói nhỏ.

    "Nếu có trong đó, chúng ta tới bao nhiêu chết bấy nhiêu" tên da trắng thấp giọng nói. Dù đám người này thấp thỏm không yên nhưng chúng không dám làm trái mệnh lệnh của tổ chức nên đành phải liều mình chia ra các góc tường nhảy vào trong. Chỉ chốc lát sau đã lục xoát hết một lượt.

    Tráng hán cầm đầu vẻ mặt đã thanh thản nói "Mục tiêu đã đào tẩu, chỉ còn lại thi thể của 'Tiểu Tứ. Hiện tại xác định mục tiêu ở tại khu vực phụ cận xung quanh huyện An Nghi. Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thanh, có thể về nghỉ được rồi. Phải rồi, mang thi thể 'Tiểu Tứ' đi, xử lý xung quanh sạch sẽ"

    Loại việc này bọn họ làm vô cùng thành thục.

    ---------------------------

    Tại thành phố nước Venice nằm bên bờ biển Adriatic phía Bắc Italia có lịch sử lâu đời, nó từng nắm quyền lực mạnh nhất của cả Châu Âu. Đến ngày nay, thành phố cổ này vẫn còn có nhiều kiến trúc xưa cũ đã tồn tại 14-15 thế kỷ.

    Tại Venice một lâu đài cổ toàn thân màu đỏ sừng sững đứng đó mấy trăm năm.

    Tòa lâu đài này được gọi là Hồng Bảo, hay còn gọi là Huyết Bảo, là tổ ốc của gia tộc Redmayne từ xa xưa. Dù thế lực của gia tộc Redmayne trải rộng khắp châu Âu nhưng tòa Hồng Bảo vẫn chính là trung tâm quyền lực cao nhất của gia tộc Redmayne.

    Trong Hồng Bảo, tại một gian phòng âm u

    Trên vách tường trong phòng là một màn hình LCD, trên màn hình là 1 tấm bản đồ. Trong phòng một thanh niên tóc đỏ sậm cùng một lão già tóc bạc.

    "Thiếu gia, tổ chức Hắc ám chi thủ đã truyền đến tin tức, Lang xuất hiện tại khu vực huyện An Nghi, tỉnh Giang Tô ở một quốc gia lâu đời tại phương đông. Ta đã nói tin tức này cho tổ chức Tử Vong liêm đao (Lưỡi hái tử thần)" Lão già tóc bạc cung kính nói.

    Thanh niên tóc đỏ sắc mặt hơi tái, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói "Sự tồn tại của 'Lang' là sỉ nhục cho gia tộc chúng ta! Hiện tại ta muốn, bất chấp giá cả, dùng tốc độ nhanh nhất, giết chết Lang! Trước khi cha biết, phải giải quyết xong hết"

    "Dạ, thiếu gia" Lão tóc bạc gật đầu nói.

    Lúc này, tiếng chân vang lên.

    Thanh niên tóc đỏ biến sắc. Một trung niên rậm râu, tóc cũng màu đỏ, gương mặt lạnh lùng tiến lại.

    "Cha" Thanh niên khom người.

    "Tộc trưởng" Lão già cũng nghiêng mình.

    Con cháu trực hệ của gia tộc Redmayne tóc đều màu đỏ sậm. Vị trung niên nhiều râu kia chính là người nắm quyền lực cao nhất của gia tộc Redmayne - Alexander Redmayne. Ánh mắt sắc lạnh của Alexander liếc nhìn đứa con của mình "Ambrose, con ta, con thật làm cho ta thất vọng"

    "Cha, con muốn giải quyết càng nhanh càng tốt" Thanh niên cúi đầu.

    "Giải quyết thật nhanh? Hiện tại ta bắt đầu nghi ngờ năng lực của con! Nếu không phải lần này bạn ta nói cho ta biết, ta còn chưa biết xảy ra chuyện lớn như vậy" Alexander hừ lạnh "Tới gia, ta vẫn không thể tin được tin tức kia. Ambrose, ngươi kể một cách chi tiết từ đầu đến đuôi những việc đã xảy ra"

    Ambrose ngẩng đầu, đi đến bên máy tính.

    "Cha, việc lần này phát sinh chủ yếu liên quan đến một sát thủ gọi là Lang" vừa nói, hắn vừa gõ phím. Lập tức trên màn hình LCD cực lớn trên vách tường đại sảnh xuất hiện nhiều hình ảnh, cùng với nhiều văn bản giới thiệu.

    "22 năm trước, gia tộc chúng ta khống chế tổ chức Red là một trong hai tổ chức sát thủ lớn, thu thập được 360 đứa trẻ tố chất không tệ trên toàn thế giới. Trong đó có 'Lang'. Theo tư liệu ghi lại, Lang là người Hoa, năm đó hắn 7 tuổi. Ở vòng chọn lọc đầu tiên của tổ chức, 360 đứa trẻ còn sống 113 người, hắn là một trong số đó"

    Alexander nhìn mô tả trên màn hình LCD

    Tổ chức sát thủ hàng năm đều phải hấp nạp máu mới, hơn nữa chọn lọc rất tàn khóc, không sống thì chết, không có con đường thứ ba.

    "113 đứa trẻ còn sống được gửi tới trại huấn luyện ở Siberia tiến hành huấn luyện sinh tử. Ba năm sau còn lại 38 đứa, hắn vẫn là một trong số đó, được chính thức phong tặng danh hiệu - Lang"

    "38 tên được chọn này được đưa đến chỗ Đằng lão tiên sinh, Đằng lão tiên sinh chỉ thu 4 người là đồ đệ, trong đó có Lang. Sáu năm sau, Lang 16 tuổi, quay về tổ chức Red, trong vòng 12 năm sau, Lang cùng Miêu là hai trong 4 đại sát thủ mạnh nhất của tổ chức chúng ta. Hai người này hoàn thành khá nhiều nhiệm vụ"

    "Thánh điển năm ngoái, một nhiệm vụ cấp SS trị giá 300tr USD đưa đến trước mặt con" Vị Ambrose hạ giọng nói "Tổ chức Red đã 20 năm chưa hoàn thành nhiệm vụ cấp SS nào. Vì 300tr USD, cũng vì khôi phục thanh danh tổ chức Red, con tiếp nhận nhiệm vụ này"

    "Con của ta, con so với mấy con sói cái đang nuôi con còn điên cuồng hơn" Alexander không khỏi hừ lạnh.

    Nhiệm vụ cấp SS, trong thế giới ngầm chính là nhiệm vụ có cấp bậc cao nhất, căn bản không nằm trong phạm vi năng lực của tổ chức Red. Dù có hoàn thành, trả giá cũng rất cao.

    "Con để tám gã cao tầng của tổ chức Red lên kế hoạch thật kĩ. Bọn họ tốn rất nhiều tâm huyết, cuối cùng lấy cặp sát thủ Lang và Miêu làm mồi, thành công hoàn thành nhiệm vụ"

    Thanh niên tóc đỏ kiên định "Con thấy, Lang và Miêu đều chỉ là sát thủ cấp A, cả đời bọn họ tối đa mang lại 1-200tr USD cho tổ chức. Hi sinh chúng, không những chỉ một lần có được 300tr USD, hơn nữa còn khôi phục uy danh của tổ chức Red, tại sao không làm?"

    "Hừm" Alexander cười lạnh "Nhưng kết quả, lại quá tệ"

    "Đúng vậy, cha" Thanh niên lắc đầu thở dài "Con như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, thấm chí không dám nghĩ tới...sát thủ Lang cực kì ưu tú kia, trong nhiều năm làm nhiệm vụ, không ngờ vẫn còn ẩn dấu thực lực!"

    Thanh niên tóc đỏ không khỏi hít sâu một hơi.

    "Thực lực của hắn, vượt xa cấp A"

    "Lần làm nhiệm vụ đó, tổ chức lừa gạt hai người làm mồi câu chịu chết. Miêu thì đã chết nhưng Lang vẫn còn sống. Sau khi đồng bạn tốt nhất của hắn là Miêu đã chết đi. Lang điên cuồng báo thù. Một mình hắn đánh giết đến tận tổng bộ của tổ chức Red"

    Alexander nghe xong cũng không khỏi biến sắc.

    Một người đánh vào tổng bộ của tổ chức sát thủ điên cuồng cỡ nào? Đến vị nắm trong tay quyền lực cao nhất của gia tộc cổ xưa cũng phải kinh sợ cho sự điên cuồng của sát thủ.

    "Tổng bộ của tổ chức Red, Lang sống ở đó 20 năm, dựa vào sự quen thuộc của hắn với tổ chức, hắn yên lặng lẻn vào trong. 2 sát thủ cấp A, 52 tên cấp B, không hơi không tiếng, không hay không biết, bị hắn giết gần một nửa, lại còn giết bảy trong số tám cao tầng của tổ chức Red"

    "Đến khi tổ chức bừng tỉnh lại, bắt đầu vây công 'Lang', Lang lại triển lộ thực lực đáng sợ. Một mình độc chiến hai sát thủ cấp A, thực lực hắn đã vượt xa cấp A, nhanh chóng giết hai người kia, hơn nữa còn giết chất nhân viên cao tầng cuối cùng. Sau lại quần chiến với hơn 20 sát thủ cấp B, một người đánh với nhiều người như vậy, bằng vào tuyệt kỹ phi đao chiến thắng. Có thể hắn thụ thương, nhưng sát thủ cấp A và B của tổ chức Red bị giết sạch sẽ"

    Sắc mặt Alexander đại biến

    "Một người quần chiến với hơn 20 sát thủ cấp B?" Alexander không dám tin.

    Một người chiến thắng 2 sát thủ cấp A, Alexander không qua giật mình. Nhưng một người chiến đấu với hơn 20 sát thủ cấp B mà còn chiến thắng, thật không còn gì để nói! Dù gì song quyền nan địch tứ thủ. Hơn 20 nhận vật lợi hại vây công một người, rất khó thua.

    "Hắn tối thiểu là sát thủ cấp S, có thể còn mạnh hơn" Alexander đưa ra phán đoán.

    "Đúng vậy, thế giới ngầm đã điều chỉnh cấp bậc của Lang lên cấp S. Sát thủ cấp S trên toàn thế giới, kể cả Lang, cũng chỉ có 52 người" Thanh niên tóc đỏ Ambrose khẽ thở dài "Nếu sớm biết hắn lợi hại như thế, con sao lại làm như vậy. Một sát thủ cấp S, cho dù là 1 tỷ USD con cũng không đổi"

    Sát thủ cấp A có thể đào tạo ra.

    Nhưng sát thủ cấp S, toàn thế giới lấy trung bình cứ 100tr người mới có một. Đương nhiên là không tính một ít siêu cấp cường giả lánh đời, nhưng củng có thể sự quý giá. Tổ chức Red mấy chục năm không có sát thủ cấp S tọa trấn. Có sát thủ cấp S, so với không có cao thủ cấp S, khác biệt quá lớn.

    "Tổng bộ tổ chức Red tại Siberia ở Nga. Sau khi báo thù thành công, Lang liền bỏ trốn. Con đương nhiên phát ra nhiệm vụ trong thế giới ngầm, bắt đầu truy sát hắn."

    "Nhưng Lang thật sự rất mạnh"

    "Từ Nga trốn chạy, thông qua biên giới Nga-Trung trốn vào tỉnh Hắc Long giang. Sau đó, chúng ta không tìm ra tung tích của hắn. Tại quốc gia đông phương toàn người Hoa, muốn tìm một người Hoa rất khó khăn. Mới đây, tổ chức Hắc Ám chi thủ rốt cuộc phát hiện Lang xuất hiện ở một hiện tại Giang Tô"

    Một hơi nói hết ra, sắc mặt thanh niên tóc đỏ Ambrose có chút khó coi.

    "Đây là một sát thủ ưu tú, vốn sẽ là vũ khí mạnh nhất của gia tộc Redmayne ta" Alexander cảm thán. Nghe qua những gì sát thủ đã trải qua, hắn có chút khâm phục sát thủ 'Lang' kia "Nhưng, tổ chức sát thủ dưới trướng của gia tộc Redmayne chúng ta, không ngờ vì một kẻ phản loạn mà khiến cho cả tổ chức bị diệt. Đây là chuyện tức cười nhất trong thế giới ngầm. Trăm năm lại đây, trong thế giới ngầm chưa từng phát sinh chuyện nào giống thế này"

    Ambrose cúi đầu. Đó đích thực là sỉ nhục.

    Một tổ chức cường đại, không ngờ vì một kẻ phản loạn báo thù mà bị diệt, quả là bất khả tư nghị. Gia tộc Redmayne là gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, đấu không lại kẻ kia"

    "Giết chết hắn, không ai có thể khiêu khích gia tộc Redmayne mà còn sống" Giọng của Alexander trầm thấp, nhưng ẩn chứa vô cùng lửa giận

     
    Chỉnh sửa cuối: 27/2/11
  3. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Cửu Đỉnh Ký
    Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
    Tập 1: Nghé con mới sinh
    ----- oOo -----

    Chương 03: Thành Dương Châu

    Dịch: Tap_chung_quoc
    Nguồn: Bàn Long Chiến Đội


    Mưa xuân lất phất bao trùm cả thành Dương Châu cổ xưa.

    Bên cạnh cửa sổ trên lầu hai quán trà Dương Liễu trong khu phố cổ tại thành Dương Châu, Đằng Thanh Sơn đeo kính yên lặng ngồi đó, trước mặt hắn là một ly sữa đậu nành và một giỏ bánh bao.

    "Hành tung của mình đã bị lộ, có lẽ chỉ một hai ngày nữa sát thủ tìm được mình" Trong lòng Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ sức mạnh của tổ chức tình báo số 1 trên thế giới là "Hắc Ám Chi Thủ". Huyện An Nghi chỉ là một huyện nhỏ tại Dương Châu. Đêm qua hắn từ huyện An Nghi chạy hơn 100 km tới đây. Không phải hắn không thể trốn mà là hắn không muốn trốn.

    Bởi vì ở Dương Châu này có người mà hắn muốn gặp nhất.

    "Thanh Hà"

    Đằng Thanh Sơn nhìn tòa nhà cao hai tầng phía xa xa.

    Ăn xong bánh bao, uống hết sữa đậu, thậm chí còn rót thêm một tách nước trà, vừa uống vừa đợi. Uống đến tách thứ ba đã là 11h trưa, Đằng Thanh Sơn vẫn chưa phát hiện ra người mình muốn gặp.

    "Quay về"

    Đằng Thanh Sơn tính tiền xong liền rời khỏi quán, quay lại chỗ ở hiện thời của hắn tại Dương Châu.

    -----------------

    Đây là khu nhà ở phía Tây thành Dương Châu. Giá thuê căn hộ loại này theo thị trường đại khái khoảng 1.000 nhân dân tệ (NDT). Đằng Thanh Sơn cũng chỉ muốn ở ba tháng nhưng hắn đưa ra 10.000 NDT nên chủ căn hộ cũng chẳng thèm đòi xem CMND của hắn, thậm chí chẳng thèm lằng nhằng thêm một câu. Trả nhiều tiền như vậy, chủ nhà còn sợ gì nữa?

    Trong phòng khách, Đằng Thanh Sơn nằm trên ghế trường kỉ (ghế sô-pha). Vừa đặt chén trà xuống, ĐTDD đã kêu. Đằng Thanh Sơn nhíu mày.

    Điện thoại này mới mua, biết số của hắn cũng chỉ có hai người, một là Lâm Thanh, một là dì Lưu ở viện phúc lợi. Lúc trước là vì để liên hệ với viện phúc lợi nên mới mua ĐTDD này.

    "A, Đằng Thanh Sơn, cùng nhau đi ăn trưa nha" giọng nói quen thuộc vang lên.

    Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười miễn cưỡng, mở miệng nói "Thật có lỗi, Lâm Thanh, hiện tại ta đã đi ra khỏi huyện An Nghi rồi"

    "Cái gì?" tiếng kêu kinh ngạc từ trong điện thoại truyền ra.

    "Ngươi sao lại đi ra ngoài, hôm qua không phải vẫn..." Lâm Thanh có chút cấp thiết.

    "Lâm Thanh, huynh đệ ta hôm qua gọi điện nói trong nhà xảy ra chuyện nên ta phải vội về nhà. Hơn nữa lúc đó đã tối rồi nên ta cũng không nói cho cô sợ làm phiền" Đằng Thanh Sơn bịa ra một lý do, hắn không muốn một người bình thường bị cuốn vào thế giới của hắn.

    "A..."Lâm Thanh hạ giọng xuống, lộ ra chút thất vọng. Lát sau mới mở miệng "Đằng Thanh Sơn, nhà của ngươi ở đâu? Nếu ta có thời gian không chừng sẽ tới đó thăm"

    "Nhà ta ở một vùng núi rất xa, có nói cô cũng không biết đâu" Đằng Thanh Sơn nói "Lâm Thanh, đợi sau này khi ta trở lại huyện An Nghi, lúc đó nhất định sẽ đến thăm cô. Ờ, ta cũng phải đi ăn cơm trưa rồi, sau này có cơ hội nói chuyện tiếp nha" Đằng Thanh Sơn nói xong liền ngắt điện thoại.

    Đằng Thanh Sơn mỉm cười tự giễu, quăng điện thoại lên bàn.

    Sau đó thò tay vào trong cổ áo lấy ra một cái đỉnh nhỏ màu đen to bằng đầu ngón tay vẫn được đeo trước ngực. Nhẹ nhàng vuốt vẻ tiểu đỉnh, tựa như đang vuốt ve tình nhân.

    "Tiểu Miêu à, coi đàn ông của nàng mị lực có lớn không nè? Mới đó mà đã có gái theo rồi"

    Đằng Thanh Sơn cứ thế nhìn tiểu đỉnh, nhỏ giọng tự nói tự nghe "Tiểu Miêu à, ta ở huyện An Nghi gần một tuần, ta đã gặp được viện trưởng nãi nãi, bà ấy vẫn hiền lành như năm xưa. Gặp được viện trưởng nãi nãi, ta đã hoàn thành một tâm nguyện. Hiện tại vẫn còn 1 tâm nguyện khác, gặp đệ đệ Thanh Hà của ta. Thanh Hà cũng ở Dương Châu, có lẽ, ta sẽ gặp được"

    "Đợi đến khi gặp được đệ đệ Thanh Hà, ta chẳng còn gì tiếc nuối nữa"

    "Đến lúc đó, ta sẽ đi khắp đại giang nam bắc của tổ quốc, theo đuổi đỉnh cao của vũ đạo. Đương nhiên, trên đường, có nàng theo bên ta"

    Nếu theo biểu hiện bên ngoài thì Đằng Thanh Sơn chỉ như một chàng trai trẻ mới vừa học xong đại học. Nhưng thực tế tuổi hắn đã gần 30. Chỉ là nhờ tu luyện nội gia quyền đến mức cực cao, trải qua khổ tu khiến cho nếp nhăn, lớp da chết rơi ra. Cả người lấp lánh một sức sống mới, trẻ lại rất nhiều.

    Cầm ba lô ở bên, lấy ra một chiếc laptop (notebook PC)

    Sau khi nối điện, mở máy lên xong liền chạy chương trình chơi nhạc, rồi đặt máy tính xuống bàn.

    "Ta là con sói từ phương bắc, đi trong cuồng dã mênh mông, đi khắp phương bắc thê lương..." bài hát 'Lang' của Tề Tần vang lên trong phòng. Bài hát này là bài Đằng Thanh Sơn rất thích, bởi vì hắn trong gần 20 năm cũng chỉ có 1 tên - Lang!

    Cũng giống như người con gái mà hắn yêu thương cũng chỉ có một tên - Miêu!

    Kể từ khi đến Siberia ở Nga trở đi, cái tên 'Thanh Sơn' đã thành quá khứ. Qua nhiều vòng chọn lựa, rèn luyện sinh tử, đi ra từ núi người chết, hắn mới đủ tư cách có một danh hiệu (code name) - Lang!

    Trước bảy tuổi, hắn vô tư lự, là đứa bé trong cô nhi viện.

    Năm bảy tuổi, hắn được nhận làm con nuôi, vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ tốt hơn nhưng lại rơi vào địa ngục. Hắn trở thành sát thủ dự tuyển của tổ chức sát thủ, vòng chọn lọc đầu tiên, một đám trẻ con chém giết nhau chỉ vì một chút thức ăn, 360 người chỉ còn sống 113 người. Sau đó hắn được đưa đến trại huấn luyện đáng sợ tại Siberia.

    Năm hắn 10t, từ 113 người chỉ còn sống 38 người. Hắn dựa vào ý chí mà còn chống đỡ được. Hắn được ban cho một danh hiệu - Lang! Cũng năm đó, hắn gặp được sư phụ , một vị đại sư Hình Ý Quyền người Hoa 'Đằng Bá Lôi'. Khi đó Đằng Bá Lôi thu bốn người, ba người kia chỉ là kí danh đệ tử, chỉ có hắn là thân truyền đệ tử của Đằng Bá Lôi. Điều này ngay cả tổ chức sát thủ cũng không biết.

    Năm 16t, hắn quay về tổ chức sát thủ, chính thức bắt đầu con đường của sát thủ.

    Ngụy trang, ẩn náu các loại, đều là trên con đường sinh tử không ngừng học tập, không ngừng đề cao.

    Trong cuộc sống nhàm chán, hắn luôn có một cô gái cùng trang lứa là 'Miêu' làm bạn. Bọn họ khi trước cùng ở trong nhóm 360 người, cùng nhau vượt qua vòng tuyển chọn, cùng nhau trải qua huấn luyện sinh tử, cùng học với sư phụ Đằng Bá Lôi, cùng nhau tại tổ chức sát thủ... bọ họ giúp đỡ lẫn nhau, lá rách đùm lá nát (Chưa tìm được câu thành ngữ nào thích hợp, nhưng ý là vậy).

    Trên con đường tối tăm của sát thủ, bất tri bất giác, hai người bọn họ không ai rời xa người kia được nữa.

    Theo kế hoạch, sẽ có một ngày hai người có thể thoát li tổ chức, hai người sẽ sống cuộc sống tự do. Nhưng mà...

    Đầu năm 29t, ác mộng ập đến.

    Ngọn lửa của vụ nổ khiến cho Đằng Thanh Sơn tuyệt đọng. Lần đó, nửa sinh mệnh kia của hắn, một nữ sát thủ gọi là 'Miêu' đã chết. Đó là cô gái mà hắn thương yêu nhất, là điều quan trọng nhất trong đời hắn. Cái chết của 'Miêu' khiến Đằng Thanh Sơn rơi vào điên cuồng tuyệt đối, khiến Đằng Thanh Sơn biến thành cô lang (sói cô độc) đi báo thù, một cô lang điên cuồng, bất chấp tát cả bắt đầu trả thù.

    Giết, giết hết đám cao tầng đã đặt ra kế hoạch đó!

    Hắn mang ý niệm hẳn phải chết trong đầu đi báo thù. Ai ngờ, trong sát na sinh tử cuối cùng, tuyệt kĩ phi đao của hắn lại đột phá, không ngờ còn sống chạy trốn ra khỏi trụ sở của tổ chức.

    --------------

    Cái chết của 'Miêu' khiến tâm cảnh của Đang Thanh Sơn hoàn toàn cải biến. Hắn lần này trốn về tổ quốc chính là muốn gặp lại 'viện trưởng nãi nãi' mà hắn xem như mẫu thân và em ruột 'Thanh Hà' của hắn. Hoàn thành hai tâm nguyện này, Đằng Thanh Sơn sẽ không còn gì phải quan tâm lo lắng, một lòng theo đuổi vũ đạo.

    ------------------

    Đằng Thanh Sơn nghe xong ca khúc, hít sâu một hơi, cẩn thận để tiểu đỉnh vào lại trong lồng ngực, tắt chương trình nghe nhạc, đồng thời kết nối wifi (khoan đái-broadband-kết nối băng thông rộng, nhưng hắn ở nhà thuê 3 tháng, dùng laptop nên mình nghĩ nó là wifi). Tiếp đó, Đằng Thanh Sơn thuần thục mở một trang web nước ngoài.

    Toàn là tiếng Anh.

    Nhưng hắn lại rất quen thuộc click, nhập chữ tiếng Anh, vô cùng thuần thục. (Xin lỗi, bình 1 cái. Cái trò đang được ca ngợi của siêu cấp sát thủ này, con nít VN cũng làm được).

    "Mỗi lần liên hện Elena đều phiền toái như vậy, chương trình 'Giáp Trùng' lần nào cũng phải download lại" Đằng Thanh Sơn sau khi download software 'Giáp Trùng' liền cài đặt nó vào máy. Software 'Giáp Trung' tương tự Yahoo Messenger là một loại chương trình IM (NV QQ: phần mềm IM Tung Của bắt chước YM, sợ bà con không biết nên đổi thành YM. IM: Instant Messenger)

    Nhưng software 'Giáp Trùng' này là do bằng hữu 'Elena' của Đằng Thanh Sơn lập trình 1 mình.

    Nếu nói YM có mấy trăm ngàn tài khoản người dùng còn software IM 'Giáp Trùng' này chỉ có 2 tài khoản người dùng - một là Elena, một là Đằng Thanh Sơn. Software này được lập trình là để hai người chat với nhau.

    Sau khi khởi động phần mềm IM 'Giáp Trùng' cả màn hình chợt đen thui, chỉ có 2 giọt máu tươi đẹp mà thê lương. Sau đó hiện lên ô để nhập username và password, nhập vào để kết nối (logon)

    "Elena" Đằng Thanh Sơn sau khi nhập tiếng Anh vào, ngồi chờ bên kia trả lời.

    Chỉ lát sau, đối phương đã trả lời.

    "Lang! A, hiện tai nên gọi ngươi là Đằng Thanh Sơn rồi". Tại Châu Âu xa xôi, trong một biệt thự ở ngoại ô Luân Đôn, Anh quốc, một vị mĩ nữ tóc vàng, mặc áo ngủ, chân trần đang gõ phím, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

    "Elena, lần trước ngươi nói cho ta biết, đứa trẻ mồ côi gọi là 'Thanh Hà' hiện đang ở Dương Châu phải không?" Đằng Thanh Sơn hỏi lại.

    "Đương nhiên, ngươi hoài nghi tình báo của ta? Lúc sống ở cô nhi viện, hắn tên là Thanh Hà, sau khi được cha mẹ nuôi nhận đổi tên thành 'Tần Hồng'. Năm đó tốt nghiệp trung học xong hắn đi bộ đội, sau gia nhập một cơ quan đặc thù của quốc gia, hiện tại phụ trách khu vực Dương Châu. Địa chỉ ta đưa cho ngươi tuyệt đối không có vấn đề" Elena bảo đảm.

    Đằng Thanh Sơn gật gật đầu. Hôm nay hắn chỉ là đợi nửa ngày, tuy không đợi được nhưng cũng không đại biểu em hắn không ở Dương Châu.

    "Phải rồi, Lang, ta phải nhắc ngươi 1 lần nữa! Gia tộc Redmayne cường đại không thể để ngươi còn sống, lần này ngươi coi như đã tát thẳng vào mặt gia tộc Redmayne. Tổ chức Tử Vong Liêm Đao đã tiếp nhận nhiệm vụ giết ngươi. Hai đại siêu cấp cường giả của chúng đã sớm tiềm nhập vào Trung Quốc. Ngươi phải thật cẩn thận, một khi hành tung bại lộ phải lập tức trốn đi thật xa"

    "A, hai đại siêu cấp cường giả của tổ chức Tử Vong Liêm Đao? Là 'Thần Thương Thủ' Lôi Trạch và 'Toái Thể Cơ' Dorgotrov (Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu) "Đằng Thanh Sơn gõ phím trả lời.

    "Thông minh, chính là hai người họn họ. Đó dù sao cũng là hai sát thủ cấp S, riêng từng người đều không yếu hơn ngươi. Ngươi không thể sơ suất" Elena nhắc nhở.

    Trong mắt Đằng Thanh Sơn bộc phát tia sáng "Tổ chức Tử Vong liêm đao ngoại trừ hai người đó ra, những kẻ khác ta căn bản không thèm để mắ tới. Vì đã tới, cũng nên đánh với ta một trận thôi"

    "Ngạo mạn vậy sao? Ha ha, không hổ là 'Phi Đao' cô lang. Hiện tại danh tiếng của ngươi không kém chúng chút nào. Nhưng mà, ngươi chỉ 1 người, bọn chúng hai tên, một cận chiến, một viễn công, phối hợp với nhau uy lực tăng nhiều lần. Lang, ta lấy danh nghĩa là bạn bè nhắc ngươi, một khi hành tung bại lộ, phải lập tức trốn đi" Elena khuyên.

    "Ngươi khuyên muộn rồi, hành tung của ta đã bại lộ hôm qua" trên mặt Đằng Thanh Sơn hiện ra nụ cười đặc thù. Từ khi người vợ 'Tiểu Miêu' chết đi, Đằng Thanh Sơn coi trọng nhất chính là vũ đạo. Có thể đánh với siêu cấp cường giả một trận, hắn cầu còn chẳng được.

    "Gì, lộ rồi, mau trốn đi nha!" Elena vội nói.

    "Ha ha, trốn cái gì mà trốn? Ta cứ ở Dương Châu, chờ hai người bọn chúng... tới đánh với ta một trận!" ánh mặt Đằng Thanh Sơn sắc bén hơn.

    Thê tử đã chết, không còn gì vướng bận, hôm nay tới nước này, Đằng Thanh Sơn còn sợ gì nữa?

    Lại bao nhiêu người, Đằng Thanh Sơn hắn đều tiếp hết!

    Cùng lắm thì bất chấp tất cả, tại thành Dương Châu nho nhỏ này, đợi toàn bộ siêu cấp cường giả trên cả thế giới lại. Lại một giết một, đến một đôi thì giết một cặp.

    "Ta rất muốn xem, ai có thể giết ta" ánh mắt Đằng Thanh Sơn sắc bén như đao.


     
    Chỉnh sửa cuối: 27/2/11
    thailam0809 and tempking1970 like this.
  4. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Cửu Đỉnh Ký
    Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
    Tập 1: Nghé con mới sinh
    ----- oOo -----


    Chương 04: Ánh mắt

    Dịch: VBI
    Nguồn: Bàn Long Chiến Đội


    Đằng thanh sơn ở tại Dương Châu thành đã bốn ngày, hắn thuê một căn nhà có khu đình viện.

    Đằng thanh sơn khoanh chân ngồi tĩnh toạ trong đình viện.

    Đêm đã qua, khi những tia nắng ban mai rực rỡ đầu tiên chiếu rọi Dương Châu thành thì Đằng thanh sơn cặp đồng tử cũng đồng thời mở ra, tâm trung tĩnh lặng như nước, tinh thần thu liễm lại, rồi điềm tĩnh đứng dậy hướng về ánh thái dương mà thở sâu một hơi. Sau đó lập tức thi triển Hình ý thập nhị thức .

    Hình ý thập nhị thức chia thành: Long , Hổ , Ưng , Hầu , Mã , Yến , Điêu , Kê , Hùng , Điểu, Đà , Xà tất cả mười hai thức. Các thức đều có sự ảo diệu riêng .

    Khi Đằng Thanh Sơn thi triển long hình thì như du long xuất thủy, xuyên hành giữa ngập trời sóng biển, tốc độ nhanh tựa tia chớp, thân hình uốn lượn, vừa chợt cắm xuống đã uốn lên, quyền đầu vừa chuyển, lập tức xuất hiện một cỗ kình khí như lôi điện, không khí chung quanh như bị trói buộc , phong toả lại mà vang lên một tiếng rít dữ tợn.

    Long hình và Hình ý ngũ hành quyền thuộc hệ 'Kim cương quyền' ( Diamond fist) cơ hồ đã kết hợp hoàn mỹ.

    Lúc thi triển hổ hình thì, thân hình uyển chuyển, tốc độ cực nhanh khiến cho người ta có cảm giác là thiểm điện ảo ảnh, song thủ, song cước đồng thời chụp tới tựa như mãnh hổ hạ san, một thanh âm khe khẽ vang lên, tả quyền xuất một thế Áo mị thức còn hữu quyền thì giống như pháo đạn oanh xuất. Từ không gian trống rỗng vang lên một tiếng pháo nổ lớn. Tả quyền, hữu quyền lần lượt thay đổi cho nhau, tả quyền lại một lần nữa đánh ra …… trước sau giao thế, giống như mãnh hổ hạ san, hai móng không ngừng xé rách con mồi thành từng mảnh nhỏ.

    Bài quyền thi triển xong thì mặt trời đã hoàn toàn ló hiện .

    Đối diện với ánh mặt trời mà thu thế!

    Cặp mắt của Đằng Thanh Sơn nhìn ánh mặt trời, kiên định như bàn thạch, không thể rung chuyển. Từ khi thê tử chết đi, Đằng Thanh Sơn chỉ có một mục đích duy nhất để theo đuổi, đó là 'Võ Đạo', niềm tin của hắn kiên định đến tận cùng cũng là nguyên nhân khiến Đằng Thanh Sơn đối với Hình ý quyền lĩnh ngộ không ngừng tăng lên, mỗi lần tăng phúc thì hắn lại càng cảm thấy sự thâm sâu của Hình ý quyền.

    "Đã ba ngày rồi, vẫn không thấy Thanh Hà đâu!" Đằng Thanh Sơn nhíu mày nhưng cũng lập tức cười: "Bất quá là Hắc ám chi thủ ” hiệu suất làm việc thực sự thấp, phải đến buổi tối ngày hôm qua thì mới phát hiện ra tung tích của ta."

    Đằng Thanh Sơn nguyên bổn còn cho rằng với khoảng cách một trăm dặm giữa Dương Châu thành và An Nghi huyện thành thì Hắc ám chi thủ chỉ trong một ngày là có thể tìm tới hắn rồi. Ai dè là phải đến tận đêm ngày thứ ba thì đối phương mới tra được tung tích của hắn. Bất quá thì điều này cũng không kỳ quái, tổ chức Hắc ám chi thủ vốn tưởng rằng …… Đằng Thanh Sơn sau khi hành tung bại lộ thì lập tức trốn đi, cho nên đã tập trung toàn lực mà lục soát tại các địa phương khác.

    Không ngờ rằng Đằng Thanh Sơn không sợ chết mà ở ngay tại Dương Châu thành.

    "Liên tục ba ngày không thấy Thanh Hà đâu, Thanh Hà là thành viên công vụ đặc thù phục vụ quốc gia, hắn có lẽ đang có chuyện trọng yếu mà phải trì hoãn cũng nên." Đằng Thanh Sơn như thường lệ mà rời khỏi chỗ ở , vẫy một chiếc taxi, đi đến khu phố Dương Liễu trà xã ( Teng Qingfang Hill, as usual, left the residence, then took a taxi directly to the Old City of Willow Teahouse . )

    Bình thường thì Đằng Thanh Sơn buổi sáng sẽ ở Dương Liễu trà xã, còn buổi chiều thì lại ở quán ca phê “ Mây Trắng ”cách đó không xa. Từ quán cà phê Bạch Vân có thể nhìn sang căn nhà của đệ đệ hắn : 'Thanh Hà'.

    Dương Châu thành, khu phố cổ, Dương Liễu trà xã.

    "Tiên sinh, ngươi đã đến, xin mời qua bên này."

    Phục vụ viên liền dẫn Đằng Thanh Sơn tới chỗ ngồi quen thuộc của hắn ở bên cửa sổ lầu hai .

    "Tiên sinh, ngươi dùng nước đậu nành và bánh bao (dumpling) ?"

    Liên tục ba ngày, ngày nào cũng ngồi tại một chỗ đó, đồ ăn cũng toàn gọi những món đó, đều đến đây vào buổi sáng, phục vụ viên tự nhiên là đã hiểu rõ thói quen của Đằng Thanh Sơn.

    Đằng Thanh Sơn có chút gật đầu: "Đúng vậy, cám ơn ."

    Sau đó lập tức quay đầu nhìn qua cửa sổ về hướng xa xa phía căn nhà của đệ đệ hắn :Thanh Hà.

    "Ân, mấy ngày nay, Thanh Hà căn bản không có về nhà, có chuyện gì xảy ra?"

    Đằng Thanh Sơn nhíu mày, lần này đã là ngày thứ tư hắn đến đây quan sát, liên tục vài ngày quan sát, Đằng Thanh Sơn đã rất quen thuộc với đặc điểm căn nhà của đệ đệ hắn. Vừa liếc mắt nhìn qua là có thể phát hiện được cửa nhà có mở hay không, cửa sổ có mở hay không, rèm cửa ( curtains )có buông hay không.

    Không có thay đổi!

    Qua mấy ngày quan sát căn nhà của Thanh Hà thì xem ra là căn nhà này mấy ngày nay căn bản không có người ở.

    "Mấy ngày nữa thì 'Thiện Xạ Thủ' Tôn Trạch cùng với 'Người Máy' Dole Goth Rove sẽ tới đây, hy vọng là trước khi đánh trận này có thể gặp mặt đệ đệ."

    Đằng Thanh Sơn đáy lòng thầm nói.

    "Tiên sinh, nước đậu nành và bánh bao của ngươi đây."

    Phục vụ viên bê một hộp (cage) bánh bao cùng một cốc đậu nành lớn đi lên, Đằng Thanh Sơn liền bắt đầu dùng bữa sáng, đồng thời lẳng lặng chờ đợi ……

    Gió nhè nhẹ thổi, một chiếc xe hơi Land Rover hãm phanh ngã tư khu phố cổ Dương Châu thành, đây vốn là một chiếc xe hơi dành cho nam nhân, không ngờ người lài lại là một mỹ nữ thanh lệ tóc ngắn. Mỹ nữ lái cái loại xe như thế này, có thể nói là đã khiến cho tại ngã tư đường, rất nhiều con mắt sáng rực lên mà than thở mãi không thôi.

    Lâm Thanh lái Land Rover, lẳng lặng tiến tới.

    Nàng đã cũng đã quen với những ánh mắt chú ý hai bên ngã tư đường, vẫn như thường lệ, trên khuôn mặt chỉ thoáng hiện có một tia nhàn nhạt cô đơn.

    "Vốn cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ tự nhiên mà tiến triển, nhưng hắn lại rời đi …… Đằng Thanh Sơn, hắn lại như một cơn gió, đột ngột đến khiến cho thế giới của ta một lần nữa tràn ngập sắc thái, nhưng ngay sau cũng lại rời đi như một cơn gió vô thanh vô động."

    Lâm Thanh ánh mắt lạnh lùng ( giận yêu ^-^), đột nhiên dừng lại tại một trà xã bên ngã tư đường phố - Dương Liễu trà xã.

    Danh khí của Dương Liễu trà xã ở tại Dương Châu thành này còn kém xa Phú Xuân trà xã nhưng lại cũng có lịch sử lâu năm, hơn nữa giá thì lại rẻ hơn nhiều so với Phú Xuân trà xã .

    Theo thói quen của chủ nhân, chiếc Land Rover tấp vào trước cửa Trà xã, Lâm Thanh tiến vào Dương Liễu trà xã.

    "Lâm tiểu thư."

    Phục vụ viên vừa thấy Lâm Thanh liền nhiệt tình nghênh đón :

    "Lâm tiểu thư đã lâu không có tới a."

    "Đi ra ngoài du lịch một chuyến." Lâm Thanh lãnh đạm cười nói, rồi lập tức bước lên cầu thang mà lên lầu .

    Đằng Thanh Sơn đã ăn xong bữa sáng, đang ngồi uống trà, tập trung quan sát nhà của đệ đệ Thanh Hà.

    "Đằng Thanh Sơn!" Một đạo thanh âm hơi run run vang lên.

    Đằng Thanh Sơn ngẩn ra, tại Dương Châu thành đáng lẽ là phải không có người nào biết mình mới đúng chứ. Đằng Thanh Sơn nghi hoặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cầu thang có một nữ tử mặc quần dài màu đen đang đứng, nữ tử mặc áo trắng có mái tóc ngắn này chính là Lâm Thanh! Khi nhìn ánh mắt của Lâm Thanh, Đằng Thanh Sơn vốn tâm luôn tĩnh lặng bỗng không khỏi chấn động mạnh.

    Ánh mắt khẩn trương vừa rồi của Lâm Thanh vừa có một tia hỉ ý rồi lại có một tia não ý, đó là một ánh mắt như thế nào, ẩn chứa tâm tình như thế nào?

    "Tiểu Miêu ……"

    Đằng Thanh Sơn hoàn nhớ kỹ cái tràng cảnh một lần khi hắn mới hai mươi tuổi. Trong một lần cùng thê tử 'Tiểu Miêu' đi thi hành một nhiệm vụ ở Trung Đông Li băng ( Lebanon in the Middle East ), bởi vì Tiểu Miêu bị bắn, hắn đã khẩn cấp cỡi áoTiểu Miêu ra mà gắp đầu đạn ra. Khi đó, Tiểu Miêu nhìn hắn với ánh mắt cũng là như thế này ……

    Vừa hận, vừa khẩn trương, có hỉ ý cũng có não ý ……

    Ánh mắt hoàn toàn giống nhau !

    Lần đó cũng là bước ngoặt khiến cho Tiểu Miêu và hắn trở thành người yêu.

    "Đằng Thanh Sơn, ngươi không phải nói là có việc gấp phải hồi gia hay sao? Còn nói là nhà của ngươi ở một vùng núi rất xa ? Như thế nào, ngươi còn ở Dương Châu này?" Lâm Thanh ngồi đối diện với Đằng Thanh Sơn, lập tức trách hỏi. Nhưng là Đằng Thanh Sơn lại không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng .

    Nhìn chằm chằm vào mắt nàng !

    Nhìn chằm chằm vào mắt một người phụ nữ, đây là một loại hành vi rất thất lễ .

    "Ngươi nhìn cái gì?"
    Lâm Thanh nhịn không được bèn hỏi. Mặc dù nói vậy nhưng đáy lòng nàng lại có một tia tia hỉ ý . Đằng Thanh Sơn đầu gỗ này cuối cùng thì cũng nhận ra mị lực của nàng rồi.

    "Ánh mắt ngươi rất giống với ánh mắt thê tử ta."

    Đằng Thanh Sơn nhẹ giọng thở dài một tiếng, thu hồi ánh mắt, nâng chén nhẹ nhàng uống một ngụm trà.

    Lâm Thanh chấn động.


    "Thê tử của ngươi?"

    Lâm Thanh vừa rồi còn một bụng hỏa khí, muốn trách vấn Đằng Thanh Sơn tại sao lừa gạt nàng, nhưng là khi nghe được hai chữ 'Thê Tử' này thì hoàn toàn bị sốc.

    "Ngươi, ngươi không phải là mới vừa mới tốt nghiệp đại học, mới vừa rời khỏi cánh cửa trường đại học sao? Như thế nào ngươi đã có thê tử rồi?"

    "Đại học?"

    Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói:

    "Ta chưa bao giờ học đại học. Ngay cả cặp mắt kính này cũng là giả, đơn giản chỉ là để ngụy trang mà thôi."

    "Ngươi, ngươi ……" Lâm Thanh đầu óc hoàn toàn rối loạn.

    "Xin lỗi, trước giờ vẫn gạt ngươi, nói là nhà ta ở một vùng núi rất xa cũng đều là lừa gạt ngươi, nói tốt nghiệp đại học cũng là nói dối vậy. Đằng Thanh Sơn điềm đạm cười :

    "Lâm Thanh, ta đích xác có chuyện trọng yếu, ngươi không tiện dính vào vào. Bởi vậy cho nên ta vẫn lừa gạt ngươi. Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện không thể giải thích được, biện pháp tốt nhất là ngươi cứ coi như chưa từng gặp ta."

    Lâm Thanh vốn cảm thấy Đằng Thanh Sơn thần bí, nhưng đó là bởi vì Đằng Thanh Sơn tại đông bắc Đại Hưng An lĩnh triển lộ thực lực kinh người, thể năng đáng sợ. Còn hiện tại, Lâm Thanh lại càng cảm giác là Đằng Thanh Sơn có rất nhiều sự thần bí.

    "Chưa từng gặp qua ngươi?" Lâm Thanh nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.

    Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.

    Lâm Thanh cảm nhận được sự lạnh lùng ẩn giấu trong đáy lòng Đằng Thanh Sơn, tựa hồ như là phản kháng lại việc tiếp xúc với ngoại nhân, nàng hiểu rõ hắn!

    "Ngươi một mực lừa gạt ta, chẳng lẻ, ngươi không đền bù cho ta một chút nào?" Lâm Thanh lại hỏi.

    "Đền bù?"

    Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

    "Hôm nay được không?" Lâm Thanh hỏi dồn.

    Đằng Thanh Sơn có chút gật đầu:

    "Buổi chiều, ta ở quán cà phê kế bên ."

    "Tốt lắm."

    Lâm Thanh mỉm cười gật đầu:

    "Yêu cầu của ta cũng không cao, ngươi cứ ở đây uống trà, ta ngồi bên cạnh. Buổi chiều ngươi đi uống cà phê . Ta cũng đi, ta vẫn ngồi bên cạnh. Còn nếu ngươi gặp gỡ khách nhân, ta cũng không quấy rầy. Ta chỉ muốn một ngày, thế nào?"

    Đằng Thanh Sơn có chút nghi hoặc, ở cùng hắn một ngày ( to be with me in one day ) ?

    Nếu nàng cứ ngồi cạnh thì hắn muốn ngăn cũng không được.

    "Được rồi."

    Đằng Thanh Sơn gật đầu, Lâm Thanh lộ ra vẻ tươi cười.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27/2/11
  5. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Cửu Đỉnh Ký
    Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
    Tập 1: Nghé con mới sinh
    ----- oOo -----

    Chương 05: Cường địch tập kích

    Dịch: A Hoàn
    Nguồn: Bàn Long Chiến Đội


    Dương Liễu trà xã cách không xa quán cafe Mây Trắng, Đằng Thanh Sơn cùng Lâm Thanh liền kiếm một chỗ ngồi, mặt trời rất nhanh khuất sau núi.
    " Nhanh thật." Lâm Thanh nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, ngày hôm nay nàng căn bản không phát hiện ra thời gian trôi qua, một ngày cũng đã trôi qua, rồi lập tức nhìn về phía Đằng Thanh Sơn ở đối diện, trên mặt Lâm Thanh không khỏi lộ ra một nụ cười điềm tĩnh. Mỗi khi gặp Đằng Thanh Sơn, nàng đều cảm thấy vô cùng thoải mái, khiến cho tâm tình của nàng dù đang không vui vẻ hay không có chỗ nương tựa đều có thể nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
    Lúc đầu nàng ở trên lưng Đằng Thanh Sơn đi bộ hai mươi dặm đường núi, cảm giác trên lưng Đằng Thanh Sơn đó, cả đời này nàng không thể nào quên được.
    Cả cuộc đời này, chưa bao giờ nàng cảm thấy " an toàn ", cảm thấy tâm linh bình yên như vậy cả.
    " Nếu có thể vĩnh viễn được nhìn hắn như vậy đến tận thời khắc cuối cùng của trời đất cũng tốt." Trong đáy lòng Lâm Thanh thầm nghĩ, nhưng trong đầu đột nhiên không khỏi hiện lên hình ảnh của một người, Lâm Thanh trong lòng nổi lên một sự sợ hãi :" Không, ta không thể tiếp tục dây dưa với Đường Thanh Sơn như vậy nữa, tại An Nghi huyện thành thì còn tốt đẹp, nhưng ở Dương Châu này nếu như bị hắn phát hiện , Đằng Thanh Sơn sẽ không xong mất !"
    Chỉ là mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng nếu không được gặp mặt Đằng Thanh Sơn, đáy lòng Lâm Thanh không sao cam lòng nổi.
    Tại Đại Hưng An Lĩnh Tự có thể gặp mặt, đó là duyên phận.
    Mà tại An Nghi huyện thành xa xôi thế này vẫn còn có thể gặp lại, càng đúng là duyên phận.
    Hôm nay tại Dương Châu thành này có thể gặp lần nữa, khiến cho Lâm Thanh thấy đây chính là do trời đất đã giúp cho nàng.
    " Phật nói, kiếp trước năm trăm lần gặp nhau thì đến kiếp sau mới có cơ duyên gặp lại. Ta cùng Đằng Thanh Sơn do cơ duyên xảo hợp mà gặp mặt những ba lần, đây nhất định là duyên phận do trời định a." Lâm Thanh trong lòng thầm nhủ," Chỉ là .... ta không thể hại Đằng Thanh Sơn." Nội tâm hỗn loạn khiến cho Lâm Thanh không thể quyết định nổi.
    Đằng Thanh Sơn khẽ lắc đầu, hôm nay đợi suốt một ngày vẫn không thể gặp đệ đệ Thanh Hà của hắn.
    " Hả?" Đằng Thanh Sơn đột nhiên chú ý tới âm nhạc trong quán cafe, đúng là bài hát của Tê Tần ( Một trò chơi, một giấc mộng)
    " Lâm Thanh, bài hát của Tê Tần này sao lại hát như vậy?" Đằng Thanh Sơn cười nhẹ nói.
    Lâm Thanh lúc này mới phục hồi tinh thần, vừa nghe vậy không khỏi cười nói :" Một trò chơi, một giấc mộng? Tê Tần vốn viết bài này là một bài thay phiên nhau hát, nhưng trong đây chỉ do một mình Vương Kiệt hát thôi."
    " Ra thế, ta vốn chỉ nghe một bài của Tê Tần." Đằng Thanh Sơn nói.
    Lâm Thanh kinh ngạc, một người nghe ca nhạc sao lại chỉ có thể nghe mãi một bài được, nếu một người thích ca hát, cũng không thể hoàn toàn không nghe những bài hát khác a, không khỏi hiếu kì liền hỏi :" Tại sao ngươi lại chỉ nghe một bài bài Tê Tần?"
    " Bởi vì tên bài hát đó chỉ có một chữ: Lang." Đằng Thanh Sơn tùy ý nói.
    " Lang ?" Đáy lòng Lâm Thanh càng thêm nghi hoặc.
    " Được rồi, ta phải về đây, có cơ hội sau này sẽ gặp lại." Đằng Thanh Sơn cười cười đứng lên, Lâm Thanh còn chưa kịp nói thêm câu gì, Đằng Thanh Sơn đã lập tức quay đầu đi thẳng ra ngoài. Miệng Lâm Thanh khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn vô lực ngồi xuống, nghe tiếng ca mượt mà kia, Lâm Thanh không khỏi chua xót cười :" Một trò chơi, một giấc mộng? Coi như tất cả chỉ là một giấc mộng đi !" Lập tức giơ chén rượu ở bên cạnh, uống một hơi cạn sạch.
    Lâm Thanh đột nhiên xuất hiện tại Dương Châu, đối với Đằng Thanh Sơn mà nói cũng chỉ là một chuyện nhỏ, hắn cũng chỉ cảm thán một tiếng mà thôi. Đại Hưng An Lĩnh, An Nghi huyện thành, Dương Châu thành, liên tục ba lần gặp mặt Lâm Thanh như thế thật đúng là quá xảo hợp, đương nhiên Đằng Thanh Sơn cũng chỉ cảm thán một chút mà thôi.
    " Hô ... hô..."
    Gió đêm gào thét, ngọn một gốc cây đào trong sân cũng không ngừng theo gió mà lay động mạnh, một bóng người thân hình chớp động liên tục, âm thanh không khí bạo liệt, những tiếng rít bén nhọn không ngừng vang lên tạo ra những âm thanh trầm thấp. Bởi vì khu vực này cách khá xa với những nhà dân khác nên không gây ảnh hưởng lớn đến dân cư xunh quanh.
    Đột nhiên thân hình ngừng lại, trong đôi mắt của Đằng Thanh Sơn hiện lên nét nghi hoặc.
    " Cảnh giới Tông sư, rốt cuộc như thế nào mới có thể bước vào cảnh giới Tông sư?" Trong lòng Đằng Thanh Sơn tràn đầy nghi hoặc," Ta tu luyện nhiều năm như vậy, hôm nay nội công đã khiến da dẻ toàn thân chỗ nào cũng ẩn chứa quang mang, chỉ còn lại một chỗ khó khăn gian nan nhất chính là da mặt ! Điểm cuối cùng này làm sao có thể đột phá được đây?"
    " Sư phụ bị vây ở trong bước cuối cũng này hơn mười năm, cũng không thể nào tiến vào cảnh giới Tông sư được." Đằng Thanh Sơn không ngừng thì thầm, khát vọng trong lòng đối với cảnh giới Tông sư lại càng tăng thêm.
    Lập tức không tiếp tục suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa.
    " Đi tới Dương Châu Thành này đã tám ngày, suốt tám ngày qua ta chưa một lần gặp qua Thanh Hà." Trong đáy lòng Đường Thanh Sơn có chút lo lắng," Hỏi Elena thì Elena lại chắc chắn mười phần, dám khẳng định Thanh Hà chính là phụ trách ở khu vực Dương Châu."
    Đằng Thanh Sơn không còn cách nào khác, chỉ có thể thở dài một tiếng rồi nhắm mắt tĩnh tu.
    .........
    Khi ánh bình minh vừa xuất hiện, khắp trong trời đất chỉ mới tờ mờ sáng, giờ phút này không khí trong trời đất rất trong lành nhưng cũng rất lạnh lẽo.
    Đằng Thanh Sơn nhắm mắt khoanh chân tĩnh tọa ở trong sân.
    Khắp trời đất là một khoảng yên tĩnh.
    " Oanh !" Cánh cửa gỗ rất nặng của tòa viện như bị đạn pháo đánh trúng, đột nhiên vỡ tung ra, vô số mảnh gỗ nhỏ giống như những mũi tên được bắn vào trong sân, bao trùm lên cơ thể Đằng Thanh Sơn.
    Đang ngồi tĩnh tọa, hai tay Đằng Thanh Sơn hóa thành hổ trảo, đánh mạnh xuống đất một cái, trực tiếp tạo ra trên mặt đất xuất hiện mấy cái lỗ thủng, cả thân người nhanh như chớp vọt ra đằng sau, đồng thời dưới chân đạp một cước, giống như viên hầu, trực tiếp nhảy lên nóc nhà. Cùng lúc đó, những âm thanh rất nhỏ vang lên.
    " Phốc ! Phốc ! Phốc !"
    Liên tục ba tiếng!
    Ba viên đạn, trong đó có hai viên bay sát sạt thân hình Đằng Thanh Sơn, thiếu chút nữa là trúng.
    " Trang Tiêu ám khí, hai người bọn họ rốt cục đã đến rồi." Đằng Thanh Sơn đang đứng trên nóc nhà, ánh mắt mãnh liệt, lãnh khốc như độc lang, tay phải yên lặng cho vào trong túi quần một cái, trong tay đã xuất hiện một thanh chủy thủ. Nói là chủy thủ, thực tế chỉ là một con dao nhỏ gọt hoa quả bình thường.
    Có một dao trong tay, khí thế của Đằng Thanh Sơn càng thịnh hơn.
    " Hô -!" Trong không khí truyền đến một tiếng rít trầm thấp, một đạo thân ảnh cao lớn cường tráng giống như một chiếc xe tăng lao qua cánh cửa viện đã vỡ tiến vào, người này trong khoảng khắc đã xuất hiện trên nóc nhà của Đằng Thanh Sơn, sau khi nhảy lên nóc nhà, Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt phát hiện ra, đây là một người da trắng có cái đầu bóng loáng.
    Mà cùng lúc này, ở cửa viện lại xuất hiện một người, nhìn như một nam nhân gày gò vàng vọt, trong tay cầm một khẩu súng màu bạc, ánh mắt của người nam tử vàng vọt này lạnh như băng, giống như một tòa núi băng vạn năm. Thân ảnh cao lớn kia trong nháy mắt nhảy lên, hắn cũng liền hướng Đằng Thanh Sơn bắn.
    " Phốc ! Phốc !"
    Liên tục hai phát bắn.
    Hắn bắn ra, cùng với người cao lớn da trắng kia tạo thành một sự phối hợp gần như hoàn mỹ.
    Nếu như Đằng Thanh Sơn muốn ở trên nóc nhà sử dụng phi đao đối phó với người cao lớn kia, dưới tình huống phân tâm như thế, đối mặt với viên đạn của tên sát thủ " Thiện Xạ Thủ " Tôn Trạch, tuyệt đối không thể trốn thoát được. Nhưng là nếu hắn toàn lực né tránh viên đạn kia, thì đối với đối thủ được gọi là " Người Máy " Dole Goth Rove cũng lâm vào cảnh khó khăn như vậy.
    Trong lúc nhất thời, tựa hồ như Đằng Thanh Sơn không có cách lựa chọn nào cả.
    " Hừ !"
    Nhìn Tôn Trạch nổ súng, Dole Goth Rove trong nháy mắt nhảy lên, Đằng Thanh Sơn cũng không hề do dự, chân dùng sức đạp nóc nhà dưới chân vỡ vụn, thân thể Đằng Thanh Sơn trực tiếp hạ xuống dưới.
    Một chiêu hạ xuống này, khiến cho thế phối hợp công kích của hai người thất bại.
    Sau khi hạ xuống đất, ánh mắt Đằng Thanh Sơn như điện hướng nhìn lên trên, tay phải ổn định không chút run rẩy rồi đột nhiên phất tay ra....
    " Hưu!"
    Trong ánh bình minh mờ ảo, phi đao sáng như ngọc như một tia chớp xẹt qua không gian, xuyên thấu qua nóc nhà.
    " Phụp !" Âm thanh có chút quen thuộc vang lên, làm cho Đằng Thanh Sơn có chút mỉm cười, hiển nhiên phi đao đã trúng mục tiêu.
    Cả người Đằng Thanh Sơn như một con linh miêu, linh hoạt nhanh chóng chui sâu vào trong phòng, một tay đảo xuống dưới phiên giường ( giát giường) một cái, lập tức trong hai tay đều nắm lấy năm con dao gọt hoa quả, chuyện một người trong thành thị này mua nhiều dao gọt hoa quả cũng là một điều khá bình thường. Đằng Thanh Sơn hai tay xoa lên hai cái ống quần một lượt, lập tức mười con dao gọt hoa quả này liền chui vào chỗ để dao trên ống quần.
    " Bồng !"
    Đột ngột, nóc nhà trên đầu Đường Thanh Sơn đột nhiên vỡ tung ra, một thân ảnh kinh khủng giống như quái thú thời tiền sử từ trên trời hạ xuống.
    "Dole Goth Rove ! Chiến đấu cùng với một tên gần như quái vật này, xác suất chiến thắng không cao! Hơn nưa một khi bị hắn dây dưa, tên Tôn Trạch kia lại nổ súng thì ta chắc chắn sẽ phải chết không cần nghi ngờ !" Sắc mặt Đằng Thanh Sơn biến đổi, dưới chân đạp một cái như một con voi to lớn vụng về, nhưng thân hình lại quỷ dị lùi ra phía sau vài thước, sau đó hai tay hai chân dùng sức, như một con cọp lao thẳng ra sân.
    Dụng Hình Ý Quyền, tốc độ của Đằng Thanh Sơn đã trở nên cực nhanh.
    Ngay khi từ trong phòng bên trong tòa viện lao ra, hàn khí của buổi sớm đập ngay vào mặt, như cùng đến với nó chính là -- viên đạn!
    " Phốc !"
    Một viên đạn tựa như đoán chắc chắn được tốc độ cùng với phương vị mà Đằng Thanh Sơn lao ra, vừa vặn bắn tới. Đằng Thanh Sơn sớm đã có chuẩn bị từ trước, bàn tay đảo một cái, một thanh phi đao liền xuất hiện trên tay.
    Phi đao lạnh như băng, ánh kim loại từ bề mặt đao sáng loáng, lao qua mấy thước trong không trung, chính xác đến cực điểm va chạm cùng với viên đạn kia.
    " Thương !" Viên đạn kia liền trực tiếp bị bắn văng sang một bên.
    " Phốc !" Nhưng ngay lập tức một viên đạn khác đã bắn tới.
    Luận về uy lực thì uy lực phi đao của Đằng Thanh Sơn so với viên đạn bình thường còn lớn hơn, nhưng nói về tốc độ thì Đằng Thanh Sơn chỉ xuất ra một thanh phi đao thì một khẩu súng đã được cải tiến chuyên nghiệp liền có thể bắn ra mấy viên đạn.
    " Hừ !" Thân thể Đường Thanh Sơn tại giữa không trung xoay một cái, cả thân hình giống như một con du long, viên đạn kia liền trực tiếp bắn lên cánh tay phải của Đường Thanh Sơn, mà cánh tay phải của Đường Thanh Sơn trong nháy mắt nổi lên vô số gân cơ to lớn, đồng thời cánh tay phải dịch chuyển một cách ảo diệu, trên cánh tay phải tựa hồ như có vài cái gân đang lưu chuyển vòng quanh.
    Một cỗ khí kình mạnh mẽ được sinh ra.
    " Phốc !"
    Khí kình xoắn ốc giống như kim châm phun ra, va chạm cùng đầu viên đạn, khiến cho lực xuyên thấu của viên đạn giảm mạnh, đồng thời viên đạn bắn vào trong cơ thể liền bị cơ thể cứng chắc cản giữ lại.
    " Hừ !" Chỉ trong nháy mắt, viên đạn liền bị đẩy ra khỏi cơ thể, rơi xuống mặt đất. Viên đạn rơi xuống trên mặt đất tạo ra một âm thanh thanh thúy, khiến " Thiện Xạ Thủ " Tôn Trạch nở nụ cười, ngay cả tên " Người Máy " Dole Goth Rove mới từ trong phòng lao ra trên mặt cũng hiện lên nét cười.
    Một người đứng ở cửa viện, một người đứng ở cửa phòng.
    Hai người cứ như vậy đứng nhìn Đường Thanh Sơn cười.
    Mà Đằng Thanh Sơn vẫn đứng yên ở dưới gốc cây đào trong sân, sắc mặt trầm tĩnh như nước.
    " Phi Đao Cô Lang, không hổ là người một mình có thể diệt sát toàn bộ một tổ chức siêu cường, ta vừa rồi bắn liên tục hai phát, vậy mà cũng chỉ khiến cho cánh tay ngươi thoáng bị thương thôi, đối với năng lực khống chế cơ thể của ngươi, ta tự nhận không thể bằng, bội phục, bội phục." " Thiện Xạ Thủ " Tôn Trạch nhìn qua giống như một thiếu niên tuấn tú.
    Chỉ là đôi mắt kia lạnh băng như âm hàn, cái lạnh lẽo giống như độc xà Amazon.
    Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, tên Tôn Trạch này chính là tu luyện một trong Tam đại nội gia quyền, " Bát quái chưởng", tuổi thật của hắn có lẽ là ngang bằng mình, cũng là tu luyện nội công từ sớm, phối hợp với cây súng khiến cho vô số người sợ hãi mà than là Tử Thần."
    " Lang, ngươi là một cường giả, ta Dole Goth Rove bội phục ngươi, ngươi hãy tự sát đi." Người da trắng có thân hình to lớn giống như gấu trắng Bắc cực kia âm trầm nói.
    Đằng Thanh Sơn ánh mắt xẹt qua viên đạn trên mặt đất, trên viên đạn còn mơ hồ xuất hiện vết máu.
    Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm than một tiếng, mặc dù bản thân mình có cách một bước nữa mới đến được cảnh giới Tông sư, nhưng năng lực khống chế thân thể đã đạt tới một mức thật cao, cũng không cách nào chống đỡ được viên đạn được chế tạo đặc biệt kia. Viên đạn kia thực tế đã ánh hưởng đến cánh tay phải của Đường Thanh Sơn, thực lực đã giảm đi nhiều.
    " Nhìn năng lực thân thể ngươi chống đỡ viên đạn kia, chắc hẳn đã đạt tới nội gia đỉnh cao, còn một bước nữa sẽ tiến vào cảnh giới Tông sư." Tôn Trạch thở dài một tiếng," Đáng tiếc một vị nội gia cường giả phải chết." Hai người liên thủ vốn đã chiếm được thượng phong, bây giờ Đằng Thanh Sơn lại bị thương, bọn họ chắc chắn sẽ thắng không phải nghi ngờ nữa.
    " Lang, cùng là tu luyện nội gia, ta tôn trọng ngươi, ngươi tự sát để giữ thể diện đi." Tôn Trạch nói.
    Đối với những trận kịch chiến của những siêu cấp cường giả như bọn họ thế này, cuối cùng đầu tan vỡ hoặc thân thể bị phân làm nhiều mảnh đều là chuyện thường, để cho Đằng Thanh Sơn chút thể diện mà chết đi cũng là do hai người này có điểm thương tiếc.
    " Tự sát ?" Đường Thanh Sơn ánh mắt như đao, xẹt qua hai người một lượt," Thật là đáng cười, ai sống ai chết còn chưa biết được đâu, mạng ta ở đây này, có bản lĩnh thì đến mà lấy đi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 27/2/11
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)