HOT  Trinh Thám  Đô Thị Cuồng Thám - 1500 - Khoáng Hải Vong Hồ

  1. alibatu

    alibatu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/10/19
    Bài viết:
    74,968
    Được thích:
    13,738
    [​IMG]
    CUỒNG THÁM
    Tác giả: Khoáng Hải Vong Hồ

    Thể loại: Hiện đại, xuyên không, trinh thám, hệ thống

    Giới thiệu:
    Một tên vua lưu manh chỉ biết đánh nhau không màng sống chết chẳng may xuyên không đến một thế giới song song khác, xoay người biến thành nhân viên điều tra của Tổ Trọng Án. Thân phận biến đổi to lớn khiến hắn quậy cả Cục cảnh sát thành nơi “gà bay chó chạy”. Nhưng mà, có một hệ thống kỳ ngộ vô cùng "tà môn" nhiều lần giúp đỡ hắn phá được kỳ án, trở thành một Thần thám lừng danh!

    Giới thiệu của nhóm dịch
    Đây là một bộ truyện thuộc thể loại xuyên không, trinh thám. Nhân vật chính từ một người có tính cách với hoàn cảnh sống "không màng pháp luật" - một lưu manh côn đồ đúng nghĩa đột nhiên lại xuyên không biến thành chính "hắn" ở một thế giới khác với thân phận của một người bảo vệ công lý, duy trì pháp luật.

    Với mong mỏi sống một cuộc đời mới nhưng lại không để thúc ép được tính cách đã thành khuôn suốt hơn hai mươi mấy năm của mình trong vòng quy định "chết" ấy. Hắn làm gì để thích nghi với hoàn cảnh hiện tại?
     
    Chỉnh sửa cuối: 13/9/20
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 1: Dùi Cui Điện!
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Hử?

    Hình xăm của mình đâu?

    Triệu Ngọc vén tay áo lên, nhìn hai cánh tay trắng trẻo của mình đầy kinh ngạc.

    Lúc trước, hắn đã xăm hai hình rồng xanh giương nanh múa vuốt, vô cùng bá đạo lên tay. Không chỉ vậy, nó còn do đại sư “Bàn Tay Quỷ” nổi tiếng nhất vùng đích thân xăm cho hắn.

    Tại sao… đều biến mất cả rồi?

    Triệu Ngọc ngẩng đầu lên, phát hiện ra bản thân đang ngồi trong một gian phòng làm việc với ánh đèn nhức mắt, xung quanh đều là những vách ngăn văn phòng.

    Lúc này, tiếng chuông điện thoại vẫn đang không ngừng vang lên, giấy tờ văn bản bay tán loạn, hơn chục nhân viên đi đi lại lại trong phòng, tất cả đều có dáng vẻ bận rộn đến nỗi sứt đầu mẻ trán.

    “Chú ý! Chú ý! Mọi người tập trung lại đây!” Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu nâu bước vội vào, nói với mọi người: “Bây giờ, tổ trưởng Khúc Bình sẽ trình bày về tình tiết vụ án cưỡng hiếp bằng dùi cui điện cho mọi người nghe. Tối nay sẽ triển khai hành động, tất cả hãy chú ý lắng nghe!”

    Có người nhanh chóng kéo một tấm bảng trắng đến, trên đó viết đầy chữ, còn dán vô số bức ảnh.

    Nghe thấy lệnh tập trung, rất nhiều nhân viên liền tụ tập đến phía trước tấm bảng trắng, kéo ghế ngồi xuống.

    Triệu Ngọc lại không hề di chuyển, mà vẫn ngồi im tại chỗ.

    Giờ đây, hắn vẫn đang trong trạng thái sửng sốt. Hắn sờ lên vành tai phải của mình, vẫn còn lành lặn, không thương tổn gì! Hồi trước, trong một lần đánh nhau, vành tai phải của hắn đã bị một tên côn đồ đánh rách làm đôi.

    Triệu Ngọc muốn tìm gương để xem khuôn mặt mình, rồi hắn bỗng thấy tấm ảnh đặt trên bàn làm việc. Trong ảnh là một thanh niên mặc cảnh phục, trông trẻ tuổi đẹp trai, song khuôn mặt lại giống hắn như đúc!

    Má!

    Trong lúc kinh ngạc cùng sợ hãi, từng mảnh ký ức lạ lẫm bỗng tràn vào đầu óc hắn như nước lũ tràn đê. Giờ Triệu Ngọc mới dần dần nhận ra, chẳng nhẽ… mình gặp phải cảnh xuyên không như trong truyền thuyết?

    Triệu Ngọc nhớ rõ rằng, hắn vốn là tên đánh thuê giỏi nhất của bang Thanh Long, một gã côn đồ với máu liều khét tiếng. Dù tên khai sinh là Triệu Ngọc, nhưng người trong giang hồ thường gọi hắn là Triệu Thiên Bá!

    Trước kia… trước kia…

    Chết tiệt!

    Triệu Ngọc lại giật mình hoảng hốt, hắn nhớ ra rồi, trước đó hắn đã bị thi hành án tử hình bằng phương pháp tiêm thuốc độc.

    Hắn còn nhớ rằng, lúc thuốc độc dần ngấm vào cơ thể, để giảm nỗi sợ hãi, hắn không ngừng tự nói với bản thân mấy câu danh ngôn kiểu như: đầu rớt thì có thêm vết sẹo bằng miệng bát(1), hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán, v.v.

    (1)Chỉ bề mặt vết chém đầu nếu lành lại sẽ để lại vết sẹo to bằng miệng bát.

    Lẽ nào… mình xuyên không thật rồi?

    Còn là kiểu kết nối không ngắt quãng, chẳng cần đầu thai chuyển thế gì nữa?

    Theo những ký ức mới xuất hiện, hắn có một phát hiện rất kinh dị, nơi đây là một thế giới song song gần giống với thế giới trước kia, mà thân phận hiện tại của hắn là thành viên đội Cơ động của Đội Trọng án – tức là một cảnh sát!

    Hiện tại, nơi hắn có mặt không đâu khác mà chính là văn phòng Cục Cảnh sát!

    Chết tiệt…

    Triệu Ngọc không thể tin vào mắt mình, sự tương phản lớn như vậy thật khó mà tưởng tượng nổi. Một gã côn đồ lâu năm, chớp mắt lại thành thành viên Đội Trọng án… Logic ở đâu chứ?

    Hắn theo bản năng sờ lên đầu mình. Trước kia, bởi vì hắn thường hay đánh nhau, bị chém nhiều vào đầu nên tóc thường mọc không đều nhau. Cuối cùng hắn liền cạo trọc đầu, trông càng hung dữ, ác độc hơn. Vậy mà giờ đây, hắn lại có mái tóc đen phóng khoáng, mang dáng dấp của một sinh viên anh tuấn.

    “Thưa các đồng chí, bắt đầu từ ngày 12 tháng này, trong thành phố chúng ta đã xuất hiện ba vụ cưỡng hiếp bằng dùi cui điện…” Một nữ cảnh sát, tóc ngắn với đôi mắt to, bắt đầu trình bày về tình tiết vụ án.

    Triệu Ngọc nhanh chóng tìm thấy thông tin về nữ đặc vụ này từ ký ức mới nhận. Cô ta là tổ trưởng tổ B của Đội Trọng án, tuy tuổi đời còn khá trẻ, nhưng tác phong làm việc thận trọng, chắc chắn, tỷ lệ phá án cao, rất được lòng lãnh đạo cấp trên. Thông thường những vụ án quan trọng, cần huy động toàn đội đều do cô ta chủ trì.

    “Người bị hại đều là những cô gái trẻ ăn mặc xinh đẹp và đều có tác phong sinh hoạt không lành mạnh.” Tổ trưởng Khúc Bình trình bày tiếp: “Địa điểm xảy ra vụ án đều ở nơi gần với các quán bar, quán karaoke, hoặc nơi giải trí không lành mạnh. Thời gian gây án cũng đều sau 12 giờ đêm. Theo lời khai của nạn nhân, kẻ gây án trước tiên theo đuôi nạn nhân đến ngõ vắng không người, sau đó dùng dùi cui kích điện gây bất tỉnh, tiếp đó thực hiện hành vi cưỡng hiếp. Sau khi gây án, nghi phạm còn tiểu tiện khắp người nạn nhân!”

    Nghe đến đây, cả văn phòng đều trở nên yên tĩnh.

    Khúc Bình tiếp tục trình bày: “Theo kết quả kiểm tra nước tiểu, chúng ta có thể kết luận ba vụ án này đều do một kẻ gây ra… Ngoài ra, nạn nhân thứ ba từng tỉnh lại giữa chừng, trong lúc giằng co đã cào rách mặt hung thủ, chúng ta cũng thu được mẫu máu của nghi phạm…”

    Trong lúc tổ trưởng Khúc Bình đang đứng trước tấm bảng trắng trình bày về vụ án, người trung niên mặc áo khoác màu nâu lúc trước bỗng quay đầu lại, vẫy tay nói với Triệu Ngọc: “Này, Tiểu Triệu, tối nay chúng ta ắt phải thức đêm rồi, cậu mau đi pha cà phê mang đến đây, để mọi người nâng cao tinh thần!”

    Triệu Ngọc liếc nhìn lão ta, người này chính là Lưu Trường Hổ - đội phó đội Cơ động của Đội Trọng án. Trong thời gian Triệu Ngọc thực tập, lão ta không ít lần sai vặt Triệu Ngọc, rót nước pha trà, chuyển lời nhắn, chẳng khác gì sai bảo người hầu.

    Mà Triệu Ngọc của thế giới này cũng chẳng phải tên du côn khét tiếng như hắn, mà là một anh chàng có tính cách yếu đuối, một cảnh sát vừa kết thúc kỳ thực tập và trở thành nhân viên chính thức. Không chỉ riêng Lưu Trường Hổ, mà cả những đồng nghiệp đã làm việc lâu năm cũng lấy cậu ta ra làm trò đùa, giao cho cậu ta làm những việc vốn không nằm trong phạm vi chức trách.

    “Này! Đi mau lên chứ?” Thấy Triệu Ngọc không có phản ứng gì, mặt Lưu Trường Hổ tối sầm lại, gằn giọng: “Cậu điếc à? Còn ngồi đơ ra đấy làm gì?”

    Giờ đây Triệu Ngọc cũng chẳng phải “quả hồng mềm(2)”, sao nhịn nổi có kẻ quát nạt mình chứ!? Hắn đập tay xuống bàn một cái, đứng vụt dậy.

    (2)Quả hồng mềm: người dễ bị bắt nạt.

    Hành động này của hắn làm Lưu Trường Hổ giật bắn người, ngay cả tổ trưởng Khúc Bình cũng phải ngưng việc trình bày vụ án lại.

    “Để tôi, để tôi!” Nào ngờ, trong lúc mọi người đều đổ dồn ánh mắt đến Triệu Ngọc, một giọng nữ lảnh lót như tiếng chuông ngân bỗng giành lại sự chú ý. Một cô gái cột tóc đuôi gà, thân hình hơi mũm mĩm, còn đeo một cặp kính to đùng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

    Cô gái này vẫn là nhân viên thực tập, mới được phân đến Đội Trọng án, tên là Lý Bối Ni. Cô là kẻ mê trai, mới tiếp xúc chưa đầy một tháng đã “chết mê chết mệt” Triệu Ngọc.

    Dù Triệu Ngọc có tính cách yếu đuối, hay bị người bắt nạt, nhưng mặt mũi sáng sủa, cao tầm mét bảy mét tám, trẻ tuổi lại đẹp trai, quả rất có tính sát thương đối với người khác phái.

    Giờ đây, nhìn thấy người trong lòng bị người khác quát nạt, Lý Bối Ni liền đứng lên giải vây: “Đội phó Lưu, để em, để em đi! Em vẫn là nhân viên thực tập, việc này nên để em làm!”

    Nói xong, Lý Bối Ni mỉm cười với Triệu Ngọc, rồi chạy đến khu trà nước bắt đầu pha cà phê.

    Lưu Trường Hổ tức giận, trừng mắt nhìn Triệu Ngọc, rồi mới quay đầu trở lại chỗ của mình.

    Triệu Ngọc cũng không tiện gây sự, kìm nén lại bản thân rồi ngồi xuống, tiếp tục nghiên cứu vấn đề xuyên không của bản thân. Mặc dù đã xuyên không, nhưng trí nhớ của hắn vẫn rất rõ ràng, bởi chỉ vài phút trước hắn vẫn còn nằm trên ghế hành hình.

    Ở kiếp trước, vì tội mưu sát mà hắn bị phán quyết tử hình. Tuy nhiên, trong lòng Triệu Ngọc biết rõ, hắn bị kẻ khác hãm hại, hắn không hề giết người! Người bị giết là ông chủ một tập đoàn bất động sản nào đó, Triệu Ngọc chỉ làm theo chỉ thị của cấp trên, đánh hắn ta một trận, vốn không thể nào chết được!

    Mặt khác, dù có bị đánh đến chết, đó cũng là ngộ sát chứ không phải mưu sát như phán quyết! Cho nên, phán quyết tử hình của hắn đều là do kẻ khác âm mưu hãm hại!

    Nhớ lại những chuyện này, Triệu Ngọc không kìm được mà nổi giận đùng đùng, hai tay siết chặt thành quyền, xương ngón tay kêu răng rắc. Nếu sau này tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau, hắn nhất định sẽ khiến bọn chúng trả giá gấp bội!

    Lúc này, Lý Bối Ni đã pha xong cà phê, đưa cho mỗi người một cốc. Trên mặt cô tràn đầy vẻ nhiệt tình, không chỉ đưa cà phê, mà còn khích lệ đồng nghiệp “Anh vất vả rồi”, “Cố gắng lên nhé”, khiến mọi người đều thấy có thiện cảm.

    Cuối cùng, cô đi đến chỗ Triệu Ngọc. Cô nháy mắt với hắn, rồi đặt cốc cà phê cuối cùng xuống trước mặt hắn, nhẹ giọng dặn dò: “Cảnh sát Triệu, cốc này tôi cho hai gói đường! Hôm nay chắc phải thức tới sáng, anh phải cố gắng trụ vững nhé!”

    Không đợi Triệu Ngọc có phản ứng gì, Lý Bối Ni liền vui vẻ quay đi cất khay đựng.

    Bấy giờ, tổ trưởng Khúc Bình cũng đã trình bày xong tình tiết vụ án, quyền phát ngôn đã nhường cho đội trưởng Kim Chấn Bang – người đứng đầu Đội Trọng án. Đội trưởng Kim năm nay đã ngoài năm mươi, tóc mai bạc trắng, là một ông già có tác phong làm việc rất cẩn thận, không thích nói đùa cợt nhả.

    “Nói chung, mọi người cố gắng vất vả một chút vậy!” Đội trưởng Kim hắng giọng nói: “Vụ án dùi cui điện đã diễn ra ba lần rồi, nếu thêm lần nữa sẽ trở thành vụ án mang tính chất liên hoàn. Không chỉ cấp trên, mà đến chúng ta cũng khó mà ăn nói với dư luận. Vì vậy, mọi người hãy vực dậy tinh thần, cố gắng phá vụ án này trong thời gian ngắn nhất!”

    “Vậy thì… Tổ A bố trí người đến điều tra hiện trường diễn ra vụ án, nếu hung thủ theo đuôi nạn nhân thì trước đó chắc chắn cũng từng xuất hiện tại quán bar và quán karaoke. Kiểm tra tất cả các đoạn phim theo dõi ở những nơi đó, nhất định phải tìm ra manh mối! Còn nữa, camera của các cửa hàng bán lẻ và camera hành trình của các xe ô tô quanh khu vực đó cũng không được bỏ sót!”

    “Rõ!”

    “Tổ B, các đồng chí phụ trách so sánh, đối chiếu vật chứng!” Đội trưởng Kim lần lượt ra lệnh: “Nếu hung thủ không có tiền án tiền sự, thì mẫu máu coi như vô tác dụng. Nhưng, mẫu nước tiểu của hung thủ lại là manh mối quan trọng. Nếu Cục Cảnh sát không có tài liệu thích hợp, các đồng chí có thể đến bệnh viện hoặc các trung tâm y tế kiểm tra đối chiếu, chỉ cần hung thủ từng khám sức khỏe hoặc nhập viện thì chắc chắn có thể tìm ra được hắn ta!”

    “Rõ!”

    “Ngoài ra, dùi cui điện mà nghi phạm sử dụng, tín hiệu điện thoại đã xuất hiện tại hiện trường, nạn nhân duy nhất từng nhìn thấy khuôn mặt của nghi phạm, những manh mối này cũng không được bỏ qua, cho người điều tra theo tất cả các manh mối đó.”

    “Rõ!”

    “Được rồi, các tổ tự bố trí kế hoạch hành động chi tiết. Nếu không có vấn đề gì thì nhanh chóng xuất phát thôi!”

    Đội trưởng Kim nói xong, gập tệp tài liệu của mình lại, sau khi nhìn một vòng rồi ông mới quay người định rời đi.

    Nào ngờ, đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên: “Đợi chút, tôi… tôi có ý kiến.”

    Mọi người đồng loạt quay đầu, phát hiện người lên tiếng không phải ai khác, chính là Triệu Ngọc.

    Đội trưởng Kim sững người, vội hỏi: “Triệu Ngọc, sao vậy? Cậu có vấn đề gì?”

    “Tôi!” Triệu Ngọc chỉ vào trán mình, nói rất hùng hồn: “Tôi thấy trong người không khỏe, xin về nhà trước, mấy người cứ tự chơi với nhau đi.”
     
    zHiePz thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)