Linh Dị Cưới Ma - Chu Đức Đông ( Full )

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Alpha Wolf

    Alpha Wolf Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/5/15
    Bài viết:
    1,211
    Được thích:
    169

    Cưới Ma


    Tác giả: Chu Đức Đông

    Chương 65 - Tuyệt đường


    Nguồn: truyenngan.com.vn



    Nghe câu này của cô, Chu Xung như bị ai đó giáng một cú chí mạng vào đầu. Đúng thế, họ lại bị đưa về thị trấn Đa Minh! Sau khi rời Bắc Kinh, trực thăng không bay về phía đông mà là bay về phía tây! Cả hai mải hưởng thụ "đãi ngộ đẳng cấp 5 sao bạch kim" mà quên rằng họ đang đuổi theo mặt trời về chiều!

    Chiếc trực thăng đang hạ cánh rất nhanh, Chu Xung thấy ù cả tai, có cảm giác lục phủ ngũ tạng sắp trào lên miệng. Anh quay phắt lại gào lên: "Tiếp viên!"

    Tấm rèm kéo ra, hai nam giới to lớn xuất hiện, họ mặc đồng phục đen, đeo kính râm, sắc mặt vô cảm. Họ bước thẳng đến chỗ Chu Xung. Chu Xung đứng lên định phản kháng nhưng lập tức bị hai gã khống chế.

    Lục Lục hét lên: "Các người làm gì thế?" Một gã bình thản đáp: "Đẳng cấp 5 sao bạch kim đang thực hiện một vụ bắt cóc!"

    Gã kia lấy thừng trói hai tay Chu Xung thật chặt, rồi gã lấy băng vải đen bịt mắt cả Chu Xung lẫn Lục Lục. Trước mắt hai người chỉ là một màn tối đen. Thôi, thế là xong!

    Lục Lục khóc nức nở, nói: "Chu Xung, em xin lỗi..."

    Cô nghe thấy Chu Xung gằn giọng: "Đừng khóc!" Cô lập tức kìm lại.

    Chiếc trực thăng rung lên dữ dội một chặp, sau đó bất động. Rõ ràng nó đã tiếp đất. Hai gã to lớn kèm Chu Xung và Lục Lục chui ra. Gió thổi rất mạnh, họ lại ngửi thấy mùi quen thuộc, hình như là mùi mì đậu hoa ở miền tây nam, thứ mùi trong cơn ác mộng hôm nào.

    Không phải nghi ngờ gì nữa, họ đã trở lại thị trấn Đa minh. Họ đi qua một vùng bằng phẳng, lên mấy bậc thềm rồi bước qua cửa kính, chân giẫm lên thảm, bước vào một căn phòng hình như là thang máy; thang máy hạ xuống. Cuối cùng họ bị đưa ra, rồi lại bước trên đất bằng, đi vào một căn nhà...

    Lục Lục vừa đi vừa cảm nhận mặt đất dưới chân, vừa cố nhớ lại... hình như trực thăng đỗ trước cửa khách sạn ở thị trấn đa minh, sau đó bước lên mấy bậc thềm, vào căn phòng 109 đáng sợ, rồi tụt xuống 18 tầng dưới mặt đất...

    Cô đã đoán đúng. Khi họ tháo băng bịt mắt ra cho cô, cô thấy mình và Chu Xung lại đứng trong căn nhà cũ dưới lòng đất với cái bàn cổ bày hương nến, hoa quả. Điền Phong đang ngồi trên một trong hai chiếc ghế bành, không còn vẻ trang nhã của một đại gai trên mạng, cũng không còn nét ưu tư của một người ái nam ái nữ nữa. Anh ta lặng lẽ nhìn Chu Xung và Lục Lục với sắc mặt có phần kỳ quái. Ánh đèn mờ mờ chiếu chênh chếch, khuôn mặt anh ta trông cực đáng sợ.

    Mặt đất vẫn trải tấm thảm có viền trắng, có thể thấy bên ngoài tấm thảm là nền lát gạch.

    Điền Phong nói với hai gã to lớn: "Cởi trói cho anh ta." Một gã bước đến cởi thừng trói tay Chu Xung, rồi ném thừng vào một góc nhà. Điền Phong lại nói: "Các người lui ra. Tôi chưa gọi thì không được vào." "Vâng." Hai gã bước ra và khẽ khép cửa lại.

    Căn phòng cũ âm âm sặc mùi ma quỷ chỉ còn lại ba người. Điền Phong nhìn lên nóc nhà, khẽ nói: "Cõi nhân gian chắc gió đang to lắm, nhưng ở đây rất yên tĩnh." Lục Lục không dám ho he, chỉ thấp thỏm chờ đợi.

    Điền Phong lấy tay xoa mặt mình, rồi nhìn Chu Xung, nói: "Anh đã hắt nước trà vào mặt tôi." Chu Xung nhìn anh ta, im lặng.

    "Nhưng hôm nay chúng ta không bàn chuyện đó. Tôi mời hai vị đến đây, chỉ có một mục đích: một trong hai người phải chết! Ảnh viện chụp ảnh cưới cho hai vị cũng là người của "Lưới tình" chúng tôi, có điều, họ không biết ai sẽ sống ai sẽ chết.

    Lục Lục run run.

    "Tôi đã thí nghiệm năm cặp tình nhân, họ đều cho tôi kết quả hài lòng. Tôi không thể có được tình yêu như của các người nhưng tôi không buồn, vì tình yêu chỉ là một sự dối trá đẹp đẽ."

    Lục Lục chú ý đến mấy từ anh ta nói: không thể có được, của các người, và tình yêu...

    Ánh mắt anh ta hơi có chút băng giá, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ: "Nhưng các người lại nói với tôi rằng tình yêu là cao nhất, vì nó, có thể bỏ cả mạng sống! Cái kết quả ấy khiến tôi đau khổ biết mấy, các người biết không?

    Tôi đã sở hữu tất cả, nhưng lại không có tình yêu! Tôi không muốn tình yêu lại là như thế! Tôi phải đạp đổ cái thứ hoàn mỹ này!

    Vì thế... trong hai người phải có một người chết. Chết ngay đêm nay!"

    Lục Lục cảm thấy cô và Chu Xung đã đến ngày tận thế. Cô hối hận đến cùng cực. Nếu cô nghe lời Chu Xung, mặc xác thằng cha quái nhân này không bận tâm nữa, cả hai đi tàu hỏa rồi ra ngắm biển, thì sẽ là chuyến lữ hành hạnh phúc biết bao! Lòng ham muốn hưởng lạc của cô đã khiến cả hai rước họa vào thân...

    "Tôi lưu ý hai vị: lần này không chết giả. Trong thí nghiệm lần trước, hai vị đã không lựa chọn theo yêu cầu của tôi, cho nên bây giờ quy tắc phải thay đổi. Tuy nhiên, dù ai bắt lấy đối phương phải chết thì người ấy vẫn không phải chịu bất cứ trách nhiệm hình sự nào. Người của tôi sẽ thi hành việc giết chóc. Người còn sống sẽ được tặng mười triệu nhân dân tệ.'

    Nói đến đây Điền Phong nhìn Chu Xung: "Nếu anh lựa chọn bạn gái anh chết, tôi sẽ cho cô ta chết ngay, anh chỉ cần nói một câu! Anh sẽ sống và sẽ trở thành triệu phú."

    Anh ta lại nhìn Lục Lục: "Nếu cô lựa chọn bạn trai cô chết, tôi sẽ cho anh ta chết ngay, cô chỉ cần nói một câu! Cô sẽ sống và sẽ trở thành triệu phú."

    Lục Lục và Chu Xung đều nín lặng.

    "Nếu cả hai đều lựa chọn đối phương chết, thì đương nhiên chỉ còn cách bốc thăm vậy!" Nói đến đây anh ta cười hềnh hệch: "Đêm nay ai trong hai vị sẽ chết? Quả là một câu đố thú vị. Tôi đã hơi sốt ruột rồi đấy, Hay là, hai vị tự bàn bạc xem?"

    Lục Lục và Chu Xung vẫn im lặng, và cùng nhìn anh ta, Lục Lục không thể để Chu Xung chết, cô cũng tin rằng anh không thể để cô chết. Bây giờ trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: cùng lắm là cô và Chu Xung cùng chết.

    Điền Phong tiếp tục: "Tôi sẽ đếm. Đếm từ một đến mười, trong lúc đó ai muốn người kia chết thì giơ tay! 1... 2... 3..."

    Lục Lục có cảm giác Chu Xung đang run.

    Điền Phong: "4...5... 6..."

    Lục Lục cảm thấy Chu Xung càng lúc càng run.

    Điền Phong: "7...8... 9..."

    Chu Xung bất ngờ thọc tay vào túi áo lấy ra con dao nhíp, bấm một phát lưỡi dao bật ra, đồng thời lao vào Điền Phong, cực nhanh. Lục Lục sửng sốt, nghe tiếng Chu Xung hét lên: "Cho mày chết!" Rồi đâm luôn.

    Tất cả xảy ra trong chớp mắt.

    Lục Lục không biết Chu Xung lấy đâu ra con dao đó, tại sao lúc hai gã to lớn trói anh lại không phát hiện ra con dao anh giấu trong người? Điền Phong thấy Chu Xung lao đến, gã đờ ra không kịp đếm nốt số "10".

    Chu Xung đâm rất mạnh, Lục Lục nghe thấy tiếng mũi dao "khục" vào xương Điền Phong, nhát dao hơi chếch sang trái nhưng vẫn xuyên qua cổ hắn; đứng ở chỗ Lục Lục có thể nhìn thấy mũi dao lòi ra phía sau gáy hắn.

    Chu Xung không rút dao ra, anh quay lại kéo tay Lục Lục kêu lên: "Chạy!"

    Lục Lục không nhúc nhích, đứng ngây nhìn Điền Phong.

    Chu Xung gọi to: "Kệ hắn ta, chạy đi!" Cô vẫn đứng im, dường như sợ quá đến mức mất hết hồn vía.

    Chu Xung cảm thấy thần sắc của Lục Lục rất kỳ lạ, anh bèn ngoảnh lại nhìn, và chính anh cũng đờ ra. Cảnh tượng trước mắt khiến anh sắp phát điên: dưới ánh đèn hoe vàng, Điền Phong cúi đầu, hai tay nắm chuôi con dao nhíp, đang cố sức rút con dao ra... rồi hắn rút được ra thật! Sau đó hắn từ từ ngẩng lên, nhìn chằm chằm Chu Xung, mắt hắn biến thành màu lục lấp lóe, trông thật ghê rợn. Hắn hơi ngẩng đầu lên, vết thương ở cổ hắn rất nhỏ, đen nhờ nhờ, chỉ có một tý máu rỉ ra.

    Chu Xung và Lục Lục như đang xem một đoạn phim rùng rợn, chân tay hai người cứng đơ, lúng túng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì sau đó. Đó là việc của đạo diễn. Nhưng, đạo diễn đang ở đâu?

    Điền Phong đứng dậy, rời khỏi ghế bành, bước từng bước về phía Chu Xung. Rồi hắn nhẹ nhàng nói: "Anh không nên cắt ngang tôi.. tôi phải đếm lại vậy! 1, 2, 3..." Điều đáng sợ là vết thương trên cổ Điền Phong đang từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng liền hẳn không thấy gì nữa! Hắn đưa ống tay áo lên chùi cổ, tay áo vẫn trắng nguyên.

    Chu Xung kéo Lục Lục bước lùi lại. Sau lưng họ là bức tường nhà. Điền Phong nhìn họ, bước đến gần, vẫn giọng nói ấy: "4, 5, 6..."

    Chu Xung và Lục Lục tựa lưng vào tường, hết đường thoát. Họ đã lùi ra ngoài tấm thảm viền trắng, đứng trên sàn lát gạch. Điền Phong đứng trên tấm thảm, bước đi chầm chậm, tiếp tục đếm: "7, 8, 9..." Lúc nguy cấp, đàn ông bao giờ cũng bình tĩnh hơn phụ nữ. Bất ngờ Chu Xung cúi xuống tóm lấy mép tấm thảm rút lại thật mạnh, Điền Phong bị giật lập tức ngã ngửa. Chu Xung nhanh chóng hất tấm thảm lên người hắn rồi đẩy lăn một vòng, tấm thảm đã bọc kín toàn thân hắn...

    Vậy là lần thứ hai Điền Phong không thể đếm đến mười.

    Chu Xung ngoảnh lại gọi Lục Lục: "Mau đưa anh sợi dây thừng!" Lục Lục hoang mang chạy về phía cái bàn cổ. Chu Xung hét lên: "Nhầm hướng rồi!"

    Lục Lục cuống lên, nhìn khắp xung quanh không thấy dây thừng đâu. Cửa bỗng mở toang, hai gã to lớn chạy vào, họ không đeo kính râm nữa, khuôn mặt hao hao giống nhau, hình như là anh em ruột.

    Chu Xung bỗng tiu nghỉu, Lục Lục cũng tuyệt vọng.

    Một trong hai người nhanh chóng nhặt sợi dây thừng, chạy đến thúc đầu gối ghì chặt Điền Phong trong tấm thảm, và nhanh tay buộc thừng trói chặt cả bọc. Người kia cũng chạy đến hỗ trợ.

    Chu Xung ngạc nhiên nhìn họ. Một trong hai người vừa thở vừa nói: "Vừa rồi chúng tôi đã nhìn thấy mọi chuyện, sợ chết khiếp! Chúng tôi chỉ là người được thuê, không hề biết anh ta lại là quái vật! Phải trói cho kỹ!"

    Cả ba trói Điền Phong xong xuôi thì hai người to lớn liền bỏ chạy. Chu Xung cũng đứng lên, nắm tay Lục Lục chạy theo họ.

    Bên ngoài tối đen như mực, lờ mờ nhìn thấy căn phòng 109 ở không xa. Họ tiếp tục chạy. Chu Xung ngoảnh lại nhìn căn phòng cũ đang hắt ra thứ ánh sáng vàng vọt và bỗng dựng tóc gáy: tấm thảm cuộn tròn đã dựng đứng lên và đang nhảy "huỵch, huỵch" đuổi theo họ, nó như một cái chiếu bọc tử thi.

    Cả bốn người chạy vào phòng 109. Một anh to lớn ấn nút, căn phòng nhanh chóng chạy lên. Sau 18 giây nó trở lại vị trí cũ của căn phòng 109 trong khách sạn. Hai người kia tiếp tục chạy ra ngoài. Chu Xung và Lục Lục cũng chạy theo họ. Khi chạy ra đến quầy lễ tân, Chu Xung và Lục Lục nhìn thấy hai cô gái lễ tân một cao một thấp đang đứng thẳng người, miệng nở nụ cười thường trực. Một trong hai người to lớn gọi họ: "Mau chạy đi!" Hai cô gái ngạc nhiên. Hai người to lớn không giải thích gì thêm, tiếp tục chạy ào ra ngoài. Chu Xung và Lục Lục cũng chạy ra luôn.

    Ngoài đường gió to như bão, cây cối nghiêng ngả rũ rượi. Bốn người chạy ra khỏi Ngõ Tối rồi chạy lên con đường Dao Găm. Lần này Chu Xung không nhìn thấy bà già đẩy xe nôi, cũng không thấy gã công an rởm. Người trên phố lèo tèo đang lầm lũi bước đi trong gió. Họ đều là diễn viên!

    Hai người to lớn chạy đến bên ôtô Santana hơi cũ, thúc khuỷu tay đập vỡ cửa kính, mở cửa xe rồi ngồi vào hàng ghế trên, một người cầm lái. Chu Xung và Lục Lục chạy ào đến, không hỏi một câu, mở luôn cánh cửa cánh cửa sau chui vào.

    Người cầm lái ngoảnh nhìn họ, hình như định nói gì đó.

    Chu Xung nói luôn: "Anh ơi, chúng ta sinh tử có nhau, anh cho chúng tôi đi cùng!"

    Anh ta không nói gì, khởi động xe rồi nhấn ga phóng vút đi. Anh ngồi bên hạ cửa kính xuống, thò đầu ra hô lên: "Người thuê chúng ta đến đây là quái vật, mọi người mau chạy đi mà giữ lấy mạng!"

    Chiếc xe Santana chạy qua rất nhiều ngã ba ngã tư, phóng về phía Đồng Hoảng. Lục Lục nắm chặt cánh tay Chu Xung. Chu Xung ngoảnh lại nhìn, ánh trăng mờ mờ, con đường Vô Miên vắng ngắt, không thấy cuộn thảm kia đuổi theo nữa.

     
  2. Alpha Wolf

    Alpha Wolf Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/5/15
    Bài viết:
    1,211
    Được thích:
    169

    Cưới Ma


    Tác giả: Chu Đức Đông

    Chương 66 - Trên chuyến tàu 1655


    Nguồn: truyenngan.com.vn



    Xe vẫn vùn vụt lao đi.

    Chu Xung nói với hai người to lớn: "Các anh có biết địa điểm vừa nãy thuộc huyện nào không?"

    Anh cầm lái im lặng, anh kia ngoảnh lại nói: "Chúng tôi không biết."

    Chu Xung lại hỏi: "Nơi ấy cách Đồng Hoảng bao xa?"

    Vẫn là anh này nói, dằn từng chữ rất chậm: "Đã nói rồi, bọn tôi không biết."

    Chu Xung chỉ mới hỏi hai câu mà anh ta đã khó chịu. Lục Lục kín đáo kéo tay Chu Xung.

    Xem ra, khi đụng đến vấn đề "thị trấn Đa Minh" thì thấy rằng cả hai người này vẫn là người của Điền Phong, cả hai đều không muốn tiết lộ quá nhiều bí mật. Chỉ khi đối mặt với tên quái vật nửa người nửa ma kia thì họ mới đứng về phía Chu Xung và Lục Lục, vì cả bốn người đều là đồng loại.

    Lát sau Chu Xung lại hỏi: "Chẳng lẽ tất cả các anh đều không biết ông chủ có vấn đề à?"

    Anh cầm lái vẫn lặng thinh, anh ngồi bên lại ngoảnh xuống khẽ nói: "Bọn tôi không biết gì hết. Anh im đi được không? Đến Đồng Hoảng, đường ai nấy đi, không ai quen ai hết!"

    Chu Xung nhìn ra ngoài cửa xe, không nói gì nữa. Hình như hai người này sợ lỡ lời tiết lộ ra điều gì đó nên chính họ cũng không nói chuyện với nhau. Nửa giờ sau thì xe chạy vào Đông Hoảng.

    Chiếc Santana rẽ vào một con ngõ rồi đỗ lại. Hai người to lớn xuống xe, không chào Chu Xung và Lục Lục, sải bước đi thẳng rồi mất hút. Họ bỏ xe lại.

    Lục Lục nhìn Chu Xung: "Chúng ta nên thế nào?"

    Chu Xung đáp: "Đi!"

    Lục Lục hỏi: "Đi đâu?"

    Chu Xung: "Đến khách sạn Trở Về ở gần đồn công an."

    Cả hai xuống xe, vừa đi vừa ngoái lại nhìn. Con ngõ này không có đèn đường, tối om, chỉ có ánh trăng mờ mờ cho thấy trên đầu có những đám dây điện chằng chịt, ven đường có một thùng rác to tướng bên trong rỗng không, xung quanh nó có nhiều đống rác ngổn ngang, gió đang thổi tung bay những mảnh giấy bẩn. Phía xa xa là ngọn đèn đường tù mù với ánh sáng nhợt nhát đang đung đưa theo gió trong đêm, càng khiến người ta cảm thấy bất an.

    Họ đang đi về phía khách sạn Trở Về.

    Lục Lục mở lời: "Thằng cha ấy không phải người."

    Chu Xung nói tiếp: "Cũng không phải ma."

    "Vậy hắn là thứ gì?"

    "Tạm gọi hắn là siêu nhân vậy. Trước đây anh nghĩ người chết là đáng sợ, nhưng xem ra người không chết còn đáng sợ hơn."

    "Chắc hắn sẽ còn đuổi theo chúng ta."

    "Em yên tâm, hắn không thể nhảy tưng tưng đến Đồng Hoảng được."

    Lục Lục bỗng dừng lại, khẽ nói: "Nhìn kìa..."

    Chu Xung nhìn theo hướng tay cô chỉ; chỗ ngọn đèn đường xa xa, có một bóng người đang đi về phía Chu Xung và Lục Lục. Thân hình người ấy trên dưới to như nhau, bước đi nhấp nhô rất cao. Lục Lục níu chặt áo Chu Xung: "Chính là hắn!"

    Chu Xung biết anh và Lục Lục không thể lùi bước, vì như thế hai người sẽ phải quay lại chốn hẻo lánh và càng cách xa khách sạn Trở Về.

    Chu Xung nói: "Đây đã là phố xá có nhà cửa hẳn hoi, hắn sẽ không dám đến... ta phải quan sát thêm xem sao..." Vừa nói anh vừa sờ trên mặt đường, và tìm được một nửa viên gạch. Anh kéo Lục Lục đứng nép vào bức tường ven đường.

    Lục Lục run rẩy: "Anh nhìn kìa, hắn đang nhảy."

    Chu Xung trấn an: "Đừng lo. Mắt nhìn ban đêm không chuẩn, dễ hoa mắt và tưởng tượng lung tung."

    Chu Xung nhìn lên phía trên, bức tường không cao, chắc bên trong là nhà dân. Anh nói nhỏ: "Em còn nhớ anh đã nói gì chứ? Nếu gặp nguy hiểm, em cứ chạy, đó là cách có lợi nhất cho cả hai chúng ta. Hiểu chưa?"

    Lục Lục run run: "Vâng, hiểu rồi..."

    Chu Xung ngồi thụp xuống, nói: "Nào, đứng lên vai anh!"

    Lục Lục ngơ ngác: "Để làm gì?"

    Chu Xung nói: "Em trèo qua tường, trốn vào trong đó."

    Lục Lục do dự. Lúc cái bóng kia đã đi qua vùng sáng ngọn đèn, bắt đầu đi vào khoảng tối trên đường, hai người không thể nhìn thấy hắn nhưng vẫn nghe thấy tiếng chân bước của hắn càng lúc càng gần.

    Chu Xung quát nhỏ: "Mau lên!"

    Lúc này Lục Lục mới đứng lên vai Chu Xung. Chu Xung đứng dậy. Bức tường vừa khéo ở ngang bụng Lục Lục. Cô nói: "Em nhảy à?" Chu Xung hối thúc: "Nhảy vào đi!" Lục Lục nhoài người sang bên kia, nhảy xuống.

    Gã kia đang đi đến gần, dưới ánh trăng, có thể nhận ra đó là hình người, nhưng thực ra chỉ là một gã béo đầu đội mũ vuông chần bông, hai tai mũ thả xuống, hai mang tai, lòa xòa tới tận vai. Hình như gã đang say rượu, bước đi nghiêng ngả...

    Chu Xung vẫn rất cảnh giác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mơ hồ của gã dưới cái mũ to xù. Anh lo rằng gã là Điền Phong cải trang. Hình như gã không nhìn thấy anh đứng nép bên tường, gã cứ thế ngật ngưỡng bước đi.

    Lục Lục đứng trong bức tường gọi: "Chu Xung..."

    "An toàn rồi!"

    "Không phải hắn à?"

    "Chỉ là một gã béo."

    "Em sẽ ra nhé?"

    Chu Xung không nhịn được cười. Vì Lục Lục không thể ra được.

    Chu Xung nói: "Yên tâm. Anh sẽ nhảy vào cùng kênh em ra."

    Lục Lục hối thúc: "Mau lên!"

    Chu Xung đứng im, nói: "Nhưng lại không có ai công kênh anh, anh không nhảy vào được."

    Bên trong, Lục Lục sắp phát khóc: "Nếu chủ nhà biết thì họ sẽ nghĩ em là kẻ trộm."

    Chu Xung như chợt nghĩ ra: "Ngốc thật? Sao không mở cổng mà ra?"

    Lục Lục nín lặng. Chỉ lát sau Chu Xung nghe thấy có tiếng động ở cổng, Lục Lục đã mở then cài cổng rồi bước ra. Cô nói nhỏ: "Ta cứ để cổng họ mở như thế à?"

    Chu Xung nói: "Thì em cài then vào!"

    Lục Lục ngơ ngác: "Cài rồi thì em vào thế nào được?"

    Chu Xung bật cười: "Đúng! Thế thì em đừng thắc mắc nữa."

    Nói rồi Chu Xung vứt nửa hòn gạch xuống đất, dắt tay Lục Lục tiếp tục bước về phía trước.

    Lục Lục hỏi: "Ta sẽ báo công an chứ?"

    "Sự việc đã vượt ra ngoài tầm tay công an rồi."

    "Thế thì phải làm gì?"

    "Em từng nói là có một đôi vợ chồng già có thể là cha mẹ Điền Phong đúng không?"

    Lục Lục: "Em chỉ đoán thế."

    "Mai chúng ta trở về Bắc Kinh, tìm đôi vợ chồng già ấy, nếu họ đúng là cha mẹ của Điền Phong thì có lẽ chúng ta sẽ khám phá ra lai lịch của gã quái vật kia."

    Lục Lục bỗng nói: "Lỡ cha mẹ hắn cũng là người bất tử thì sao?"

    Chu Xung sững người: "Không phải lỡ... mà là rất có khả năng đó! Được thôi! Em đừng đến, chỉ mình anh đến là đủ. Giả sử cả nhà họ đều là người bất tử thì thế giới này sẽ nguy to. Gã béo vừa nãy đi qua, tay cao thủ chữa máy tính cho em, các chiến hữu thân nhất của anh... liệu tất cả mọi người có phải người bất tử không? Chúng ta phải làm rõ chuyện này."

    Lục Lục khẽ nói: "Nhưng có lẽ đây không phải việc của chúng ta..."

    "Bây giờ chúng ta đang bị hắn truy đuổi, chúng ta phải nghĩ cách."

    Hai người đã đi ra đường quốc lộ, không xa phía trước là khách sạn Trở Về.

    Chu Xung ngoảnh mặt sang Lục Lục: "Anh hát có hay không?"

    Lục Lục không hiểu anh hỏi thế để làm gì: "Hay!"

    Chu Xung nói tiếp: "Khỉ thật, thế mới nói anh chỉ là một gã ca sĩ."

    Họ vào khách sạn, làm thủ tục thuê phòng. Khéo thật, họ vào ngay phòng 108 sát vách căn phòng lần trước từng ở. Lúc đi đến cửa phòng, Lục Lục ngoảnh nhìn xung quanh, hành lang vắng vẻ, vậy là đã an toàn.

    Vào phòng rồi, Lục Lục khóa cửa, cài chốt cửa sắt chống trộm, rồi bước đến giường nằm phịch ngay xuống. Đã có thể yên tâm nghỉ ngơi. Hôm nay Chu Xung tắm gội lâu gấp hai lần mọi ngày. Lục Lục nghe thấy tiếng nước xối rửa tay rất lâu, hình như Chu Xung muốn rửa thật sạch cái cảm giác "giết người" ở bàn tay.

    Rồi anh cũng bước ra.

    Lục Lục hỏi: "Hôm kia anh đi gặp Tiểu Quân phải không?"

    Chu Xung hơi sững người: "Đúng."

    "Sao anh phải nói dối em?"

    "Hiện giờ cô ấy đã cùng một phe với chúng ta."

    "Đừng ngụy biện! Cô ấy gặp anh để làm gì?"

    "Nói là muốn dự đám cưới của chúng ta, muốn làm phù dâu cho em."

    "Anh không bịa đấy chứ?"

    "Tuyệt đối không."

    Hai người tắt đèn, nằm riêng hai giường.

    Chu Xung nói: "Em nghĩ xem, chúng ta ra ngoài để làm gì?"

    Lục Lục trả lời: "Chúng ta đi du lịch kết hôn."

    Chu Xung nói tiếp: "Nhưng hiện nay chúng ta có giống cặp vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật không? Chúng ta cứ như hai đồng nghiệp cùng đi công tác."

    Lục Lục phì cười, xuống giường, bước sang giường của Chu Xung. Hai người vừa ôm choàng lấy nhau thì bỗng nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân. Hành lang trải thảm dày và êm, người bình thường bước trên đó không thể gây ra tiếng động, nhưng tiếng động này lại giống như tiếng nhảy "huỵch... huỵch..." cho nên mới nghe thấy rất rõ.

    Lục Lục định nói gì đó, Chu Xung liền bịt ngay miệng cô. Hai người lặng im tiếp tục nghe.

    Chẳng lẽ gã quái vật đó đã chạy đến tận đây? Sao hắn biết họ vào khách sạn này? Ngực hai người áp chặt nhau, người này có thể thấy rõ tim người kia đang đập thình thịch.

    Bước chân ấy dừng lại trước cửa phòng 108. Sau đó nó tiếp tục bước đi một đoạn, rồi lại quay trở lại, đứng trước cửa phòng 108! Hình như gã đánh hơi thấy mùi gì đó nhưng chưa thật chắc chắn. Chu Xung khẽ ngồi dậy, xuống giường, nhón chân bước ra cửa, nhòm qua mắt thần. Lát sau anh lại rón rén bước về phía Lục Lục.

    Lục Lục hồi hộp hỏi: "Ai thế?"

    Chu Xung thầm thì: "Đúng là hắn!"

    Lục Lục sợ hết hồn. Chu Xung không dám bật đèn, anh sờ điện thoại, ghé mặt xuống, ấn phím gọi quầy lễ tân. Đã quá đêm khuya, không thấy ai nhấc máy.

    Gã đứng ngoài kia đã gõ cửa "Cộc, cộc, cộc..." trong đêm yên tĩnh nghe rõ mồn một, chắc cả tòa nhà này phải nghe thấy. Chu Xung gọi lại cho lễ tân, thầm kêu: "Mau nghe đi chứ!"

    Gã đứng ngoài hành lang vẫn không ngừng gõ cửa, tiếng gõ từng nhịp vang lên "Cộc, cộc, cộc..."

    Lục Lục thầm nghĩ, rồi khẽ nói: "Hay là... khách sạn này cũng là của bọn kia?"

    Đã có người nghe máy: "Xin chào."

    Chu Xung nói giọng thật thấp: "Có người cứ gõ cửa phòng chúng tôi, mau gọi bảo vệ lên đây!"

    "Vâng, chúng tôi sẽ cử bảo vệ sẽ lên!"

    Tiếng gõ cửa vẫn vang lên.

    Lục Lục ôm chặt Chu Xung, cả hai ngồi chờ bảo vệ. Có lẽ gã đứng ngoài cửa đánh hơi thấy mùi gì đó nên không gõ cửa nữa, nhảy tưng tưng về phía bên phải hành lang, tiếng bước chân kỳ quái xa dần rồi không thấy gì nữa.

    Phía bên trái hành lang vang lên những tiếng bước chân chạy rất nhanh, chắc là hai người bảo vệ. Họ đến trước cửa phòng 108 gõ cửa nhè nhẹ. Chu Xung bước ra quan sát qua mắt thần, đúng là bảo vệ, anh bèn mở cửa, nhìn sang bên phải hành lang. Không một bóng người.

    "Có người gõ cửa phòng các vị à?"

    "Vừa rồi hắn gõ cửa liên tục. Các anh vừa lên thì hắn đi luôn."

    "Đi về phía nào?"

    "Bên kia."

    "Chúng tôi sang đó xem sao. Anh cứ nghỉ đi. Khách sạn chúng tôi tuyệt đối an toàn."

    "Cảm ơn."

    Hai người bảo vệ bước đi rồi, Chu Xung mới khóa cửa trở lại giường. Anh sờ mặt Lục Lục, nói: "Đừng sợ."

    "Vừa nãy anh nhìn thấy hắn, trông hắn ra sao?"

    "Giống Điền Phong."

    "Vẫn quấn tấm thảm à?"

    "Không. Vai hắn vác tấm thảm."

    Lục Lục lại run bắn. Cả hai nằm xuống giường, chờ đợi. Không thấy tiếng bước chân của gã quái vật kia, cũng không thấy tiếng bước chân của hai người bảo vệ nữa. Im lặng như cõi chết.

    Chu Xung nói: "Sáng sớm chúng ta sẽ ra ga ngay. Ở đó đông người."

    Lục Lục đồng tình: "Chúng ta mua vé và ở đó luôn, để chờ tàu."

    Lát sau Chu Xung lại nói: "Nghĩ lại, kể cũng sợ thật. Nếu lúc anh đâm mà hắn "chết" thật, thì anh sẽ biến thành hung thủ, khi anh bị vào tù rồi, hắn lại đội mồ chui ra..."

    Lục Lục suy nghĩ một lát: "Nếu hắn bị giết thật, công an sẽ khám nghiệm tử thi, hắn sẽ lộ nguyên hình. Rất có thể người hắn toàn nhồi bằng tóc cũng nên..."

    Đêm đó cả hai đều không ngủ, trời vừa sáng họ ra khỏi phòng 108. Lục Lục cảnh giác nhìn bốn phía. Vẫn còn sớm, hành lang vắng tanh. An toàn.

    Họ xuống tầng trệt, ra quầy lễ tân làm thủ tục trả phòng. Không thấy ai khác ở đại sảnh. An toàn.

    Ra khỏi khách sạn, họ đi bộ ra ga. Dọc đường chỉ nhìn thấy hai công nhân đang quét rác, một ông già đang tập thể dục, không thấy khách bộ hành nào. An toàn.

    Mười phút sau họ đã đến nhà ga tàu hỏa, người ở đây đông hơn. Lục Lục vẫn cảnh giác quan sát từng người. Không thấy gã quái vật, cũng không thấy ai vác tấm thảm. An toàn.

    Họ đến quầy bán vé mua hai vé giường mềm. Sau đó bước vào phòng chờ tàu, ăn sáng tại quầy McDonald's, rồi ra ghế dài ngồi chờ. Lục Lục buồn ngủ díp mắt, cô nằm gối đầu lên đùi Chu Xung, ngủ luôn. Chu Xung không dám ngủ, anh nhìn về phía cửa ra vào quan sát kỹ từng người.

    Cứ thế, đến trưa vẫn không nhìn thấy gã quái vật ấy. Lục Lục chợt tỉnh giấc, mơ màng ngồi dậy, nói: "Bây giờ anh chợp mắt đi!"

    "Anh không ngủ."

    "Không nhìn thấy hắn chứ?"

    "Không. Ở đây đông người, dù phần lớn là người lao động làm thuê, nhưng họ vẫn là đồng loại với chúng ta. Đó mới là điều quan trọng. Anh tin rằng hắn không dám mò đến."

    Hai người mua hai suất cơm hộp ăn trưa, rồi uống nước. Chuyến tàu 1655 đã bắt đầu soát vé. Lục Lục vẫn không yên tâm, lúc xếp hàng, cô vẫn nhìn ngó xung quanh. Không thấy gã quái vật ló mặt.

    Họ lên tàu, rồi bước vào khoang giường nằm, có thể tạm thở phào. Gian này còn có hai người nữa, là hai mẹ con, cô con gái chừng 11-12 tuổi. Hai mẹ con trèo lên nằm và khe khẽ nói chuyện. Chu Xung lên giường, ngủ luôn.

    Đến sẩm tối, cả hai hoàn toàn chắc chắn trên tàu rất an toàn, họ sang toa nhà bếp ăn bữa tối rồi trở về giường. Hai mẹ con bà kia vẫn rì rầm trò chuyện, bà mẹ nói tiếng địa phương, Chu Xung và Lục Lục nghe không hiểu, bé gái nói tiếng phổ thông.

    Trời dần tối hẳn. Lúc Chu Xung và Lục Lục cũng khe khẽ trò chuyện, nhưng chẳng biết từ lúc nào cả hai đều im lặng lắng nghe hai mẹ con nằm giường trên nói chuyện. Hình như bà mẹ đang kể chuyện cho con nghe, giọng đều đều chậm rãi. Lát sau bé gái ngắt lời: "Tại sao ông ta cứ mỉm cười mãi?"

    Bà mẹ trả lời gì đó.

    Bé gái lại hỏi: "Tại sao nó cứ khóc mãi?"

    Bà mẹ lại nói gì đó.

    Lát sau bé gái lại ngắt lời: "Ông ta là người lớn, tại sao lại đóng giả làm trẻ con?"

    Bà mẹ lại giải thích...

    Lát sau bé gái lại hỏi, có vẻ sợ hãi: "Tại sao ông ta không thể chết được?"

    Lục Lục và Chu Xung giật bắn người. Hai mẹ con họ đang nói về chuyện gì?

    Đến lúc toa tàu tắt đèn thì mẹ con họ không nói chuyện nữa.

    Tàu vẫn chạy, thỉnh thoảng dừng lại ở các ga xép rồi lại ì ạch tiến lên. Nó xuyên qua bình minh, lao về hướng Bắc Kinh, càng lúc càng gần.

    Trưa hôm sau, hai mẹ con vẫn ngồi giường trên nói chuyện. Chu Xung và Lục Lục ngồi giường dưới nhìn ra ngoài cửa sổ. Giữa miền đất hoàng thổ nhấp nhô, có dòng sông đang lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời. Xa xa là dãy núi hoang vu trập trùng. Một con đường quốc lộ song song với đường sắt, cùng trải ra xa, xa mãi...

    Bên ngoài chợt có tiếng chân bước. Ngoài đó là một hành lang hẹp, thường có người qua lại. Nhưng Lục Lục rất nhạy cảm, nhận ra tiếng bước chân dừng lại ở cửa toa của mình. Cô hồi hộp, khẽ nói: "Chu Xung, hình như có người đến..."

    Chu Xung vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Chắc là nhân viên của tàu."

    Cánh cửa bỗng "xẹt" mở ra, Lục Lục kêu lên: "Là hắn!"

    Chu Xung quay phắt lại, quả nhiên nhìn thấy gã quái vật! Mặt gã trắng nhợt, đang mỉm cười nhìn Chu Xung và Lục Lục, ánh mắt rất mừng rỡ.

    Chu Xung và Lục Lục đều sững sờ. Thời gian dường như ngừng trôi, chỉ con tàu vẫn tiếp tục rung lắc di chuyển. Lúc này có một anh công an giao thông đường sắt đi qua, định né người tránh gã quái vật để đi tiếp. Chu Xung vội gọi to: "Anh công an ơi..." Anh công an giao thông đường sắt dừng lại nhìn vào toa giường nằm của họ. Chu Xung đứng vụt dậy chạy ra nói luôn: "Tôi muốn hỏi anh chút việc..."

    Gã quái vật không quay đầu lại, chỉ nhìn lên giường trên của hai mẹ con kia, hỏi: "Đây là gian số mấy?"

    Bé gái lanh lảnh đáp: "Gian số tám."

    Gã quái vật mỉm cười, nói: "Xin lỗi, tôi vào nhầm." Rồi gã rất vui vẻ nhìn Lục Lục, sau đó quay người, đứng sát bên Chu Xung và người công an, bước đi.

    Người công an nói: "Nói đi, có việc gì à?"

    Chu Xung giả bộ hỏi: "Chuyến tàu này... khi nào đến Bắc Kinh?"

    "Vẫn còn sớm. Ít ra phải hai tiếng nữa."

    "Vâng... cảm ơn."

    Người công an đường sắt bước đi. Chu Xung quay vào nói với Lục Lục: "Cầm hành lý, đi theo anh!"

    "Đi đâu?"

    "Đừng hỏi nữa."

    Lục Lục vội thu xếp hành lý, rồi cùng Chu Xung ra khỏi gian số tám. Gã quái vật đi sang phía trái, hai người rẽ rang hướng ngược lại. Đi qua vài chỗ nối toa, họ bước sang toa ghế cứng. Ở đây khách chật ních, có rất nhiều người phải đứng, không khí hơi nặng, đầy mùi nước trà.

    Chu Xung và Lục Lục bước vào giữa toa, đứng lại, tay bám vào các lưng ghế. Chu Xung nói: "Ở đây đông người, hắn sẽ không dám đến."

    Lục Lục nhìn chăm chăm vào cửa toa mà hai người vừa vào nói nhỏ: "Sao hắn lại biết chúng ta đi chuyến tàu này nhỉ?"

    "Anh biết sao được?"

    "Sao lúc nãy anh không nói luôn với người công an ấy?"

    "Hắn đang là Chủ tịch hội đồng quản trị của "Lưới tình", nên công an sẽ không tin anh! Anh nói là hắn không thể chết, thì anh chứng minh kiểu gì? Người công an kia sẽ thử cầm dao đâm hắn hay sao?"

    Lục Lục im lặng. Quả nhiên không thấy gã quái vật đi vào toa này.

    Cả hai đứng độ hơn nửa giờ, thì tiếng loa vang lên: "Hành khách chú ý, tiếp theo là ga Tần Thị, hành khách nào xuống Tần Thị xin chuẩn bị hành lý..."

    Chu Xung quyết định: "Xuống tàu!"

    Lục Lục ngơ ngác: "Sao lại xuống?"

    Chu Xung: "Chúng ta phải cắt đuôi! Từ Tần Thị về Bắc Kinh rất sẵn tàu xe, chúng ta đổi chuyến khác."

    Lục Lục đi theo Chu Xung lách ra cửa toa. Vài phút sau đoàn tàu dừng ở ga Tần Thị. Chu Xung và Lục Lục lấm lét xuống tàu rồi nấp sau một cái cột to, quan sát xem gã quái vật ấy có xuống không. Khách xuống tàu rất đông, họ tấp nập rảo bước ra cửa ga. Không thấy gã quái vật xuống tàu.

    Hai phút sau, chuyến tàu 1655 đóng các cửa toa, xình xịch lăn bánh, tiếp tục chạy về hướng Bắc Kinh. Lục Lục định cất bước thì Chu Xung kéo lại, nói nhỏ: "Cứ chờ thêm, coi chừng gã nhìn qua cửa sổ thấy chúng ta thì gã sẽ nhảy xuống cũng nên." Khi con tàu 1655 đã đi thật xa rồi, hai người mới bước ra.

    Thềm nhà ga vắng tanh, chỉ thấy vài nhân viên đường sắt đang đẩy những cái xe bán thực phẩm, không còn bóng hành khách nào.

    Chu Xung bước lại gần hỏi thăm họ về chuyến tàu tiếp theo chạy về Bắc Kinh. Rồi hai người ra khỏi cửa sổ ba, đi sang cửa sổ một. Khoảng 30 phút sau thì chuyến tàu D vào ga. Tàu này chạy về Bắc Kinh. Chu Xung và Lục Lục lên tàu, họ chọn vị trí ngồi cuối toa.

    Chu Xung nói: "Em đưa anh số điện thoại của đôi vợ chồng già, bây giờ anh gọi cho họ. Đến Bắc Kinh, em cứ về nhà trước, còn anh sẽ đi gặp họ."

    Lục Lục mở di động, nhắn số máy đó sang máy của Chu Xung. Anh gọi luôn.

    Giọng một người phụ nữ có lẽ tuổi đã già vang lên: "Ai đấy?"

    Chu Xung thoáng nghĩ, rồi nói: "Chào bác. Cháu là bạn của Khúc Thiêm Trúc, có chút việc cần gặp bác và bác trai nói chuyện."

    "Khúc Thiêm Trúc... là cô gái bị tâm thần phải không?"

    "Vâng."

    "Cậu gặp chúng tôi về việc gì?"

    "Nói qua điện thoại e không tiện. Nếu có thể, sau hai tiếng nữa cháu xin đến nhà hai bác được không ạ?"

    Bà ta che máy lại, hình như để bàn với ai đó, lát sau bà ta nói: "Được, cậu cứ đến. Chúng tôi ở phòng 101 nhà 3, khu công nhân viên xưởng dược Hoa Đức."

    "Vâng, cảm ơn bác."

    Kết thúc cuộc gọi. Lục Lục hỏi: "Họ nói sao?"

    "Anh cảm thấy đôi vợ chồng già này không có vấn đề gì."

    Chuyến tàu D chuyển bánh, số ghế trên toa này trống một nửa. Chu Xung đi sang toa kế tiếp, mua vé bổ sung, rồi quay lai ngòi xuống bên Lục Lục.

    Lục Lục nói: "Em sẽ đi cùng anh."

    Chu Xung từ chối: "Không. Em cứ về nhà."

    Lục Lục chợt nghĩ ra: "Thế nếu hắn đến tận nhà chúng ta thì sao?"

    Chu Xung ngớ ra. Đúng thế, đôi mắt thằng cha ấy có thể chui vào máy tính của hai người, hắn còn cử người mù mai phục ở tuyến hành lang tàu điện ngầm chờ họ, thì hắn thừa sức mà đến tận nhà họ!

    Anh ngẫm nghĩ, rồi nói: "Được, em đi với anh. Anh và họ không biết nhau, có thêm một cô gái đến thì họ cũng yên tâm hơn..."

    Lục Lục bỗng nhiên im lặng như bị hóa đá. Chu Xung ngạc nhiên nhìn cô. Cô đang chăm chú nhìn vào cửa toa trước mặt.

    Chu Xung ngờ ngợ... anh quay phắt sang nhìn. Gã quái vật kia lại xuất hiện!

    Gã đứng tựa vào cửa toa, mỉm cười nhìn họ, đôi mắt gã ánh lên niềm vui.

    Lục Lục bám lấy Chu Xung, càng lúc càng nắm chặt anh hơn.

    Chu Xung nhìn chăm chăm vào gã, khẽ nói: "Đừng sợ! Đang trên tàu, hắn chẳng dám giở trò..."

    Lục Lục vẫn nắm chặt Chu Xung. Anh nói: "Mở nhạc đi!" Lục Lục vẫn bất động.

    Chu Xung gỡ tay cô ra, lấy di động, mở bài hát.

    Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa,

    Thì cũng để chìa khóa lại cho anh.

    Dù người đi, để tình mọc rêu xanh,

    Thì cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế.

    Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,

    Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.

    Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,

    Thì cũng để bóng hình xưa ở lại...

    Trong toa còn rất nhiều chỗ trống nhưng gã quái vật không ngồi, hắn cứ đứng đó tựa cửa mỉm cười, vĩnh viễn không mệt mỏi, như thể nụ cười không bao giờ dứt ra được khỏi miệng hắn. Hắn cứ thế nhẫn nại nhìn họ.

    Sau một lúc rất lâu, Lục Lục khẽ nói: "Sao hắn không bước lại?"

    "Anh đã nói rồi mà, hắn không dám đến!"

    "Lát nữa xuống tàu, hắn cứ bám theo ta thì sao?"

    "Ra khỏi ga, ta lên tắc-xi luôn, hắn không thể đuổi kịp."

    "Nếu hắn cũng lên tắc-xi bám theo?"

    "Thì ta dẫn hắn về nhà luôn thể!"

    Gã quái vật đứng cách Chu Xung và Lục Lục khoảng hai chục mét, chắc chắn không nghe thấy hai người nói gì, nhưng hắn cũng không tò mò, hắn vẫn mỉm cười đứng đó lặng lẽ nhìn họ.

    Lúc bị kẻ khác giám sát, thời gian như trôi qua thật chậm chạp; như câu thơ của Ba m Bác La[1] chỉ:

    Chậm như những nếp nhăn dịch chuyển,

    Chậm như những tấm ảnh bạc mà,

    Chậm như dòng suối khô cạn,

    Chậm như mặt trời đang lặn,

    Chậm như đứa trẻ trở thành ông già...

    [1] Ba m Bác La (Bút danh Thôi Nham) là nhà văn nhà thơ đương đại Trung Quốc, người dân tộc Mãn.

    Cuối cùng, tiếng loa cũng vang lên: "Hành khách chú ý sắp đến ga Bắc Kinh đây là ga cuối cùng, quý vị hãy chuẩn bị hành lý..." Gã quái vật không nhúc nhích, gã vẫn đứng tựa cửa toa tàu mỉm cười nhìn họ.

    Hành khách rào rào đứng lên lấy hành lý trên giá xuống, rồi bước về phía cửa toa mà gã quái vật đang đứng.

    Chu Xung đeo túi lên vai, dắt Lục Lục đi về cửa toa khác. Ngoảnh lại nhìn, thấy gã quái vật cũng đã nhúc nhích, gã nghển cổ, vừa mỉm cười vừa đi ngược hướng với đám đông hành khách bước về phía hai người.

    Lúc Chu Xung và Lục Lục đi đến cửa toa thì tàu vẫn chưa vào ga, cả hai đành đứng lại. Sau lưng họ còn có một số hành khách khác. Gã quái vật lách lên sát hai người, tựa lưng vào vách toa, tiếp tục mỉm cười lặng lẽ nhìn họ.

    Chỗ cửa toa rất chật, hai bên chỉ cách nhau nửa bước chân. Chu Xung và Lục Lục thậm chí ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp tỏa ra từ người gã quái vật. Họ không ngoảnh lại nhìn, chỉ nhìn ra ngoài toa tàu, hai con tim như bị thắt lại.

    Hơn một tháng trước, Chu Xung được gã phỏng vấn, bốn hôm trước, cả ba người ngồi trong phòng trà Khai Hoa nói chuyện, hai ngày trước Chu Xung cầm dao nhíp đâm xuyên cổ gã... thế mà lúc này hai bên đứng cạnh nhau như không hề quen biết!

    Những phút giây kinh khủng làm đông cứng tâm trí Chu Xung và Lục Lục, may sao cuối cùng đoàn tàu cũng dừng lại, hai người xuống tàu, chạy ào ra ngoài ga. Lục Lục vừa chạy vừa ngoái nhìn, gã quái vật vẫn mỉm cười và đang đuổi theo họ.

    Chu Xung và Lục Lục ra khỏi nhà ga, gã cũng ra theo.

    Bên đường là bãi đỗ tắc-xi, cả hai chạy đến nhanh chóng chui vào một chiếc xe. Lục Lục nhìn ra ngoài cửa kính, kêu lên: "Hắn đến!" Thoắt cái gã quái vật đã đến chỗ họ. Chu Xung và Lục Lục ngồi hàng ghế sau. Gã chạy đến cửa bên lái xe ngồi, giật cửa chui vào, đóng cửa "xịch" một cái. Anh lái xe cho rằng khách có ba người, bèn nổ máy.

    Chu Xung kêu lên: "Anh ơi, chúng tôi không đi chung với người khác. "

    Anh lái xe ngoảnh nhìn Chu Xung và Lục Lục, rồi lại nhìn gã quái vật, nói: "Các vị không phải là một à?"

    Gã quái vật cười, nói với anh ta: "Tất nhiên là một! Chúng tôi cùng ngồi máy bay đi, rồi cùng ngồi tàu hỏa trở về! Đi thôi!"

    Chu Xung kêu lên: "Hắn bịa đấy!"

    Gã quái vật không nói thêm, chỉ mỉm cười như cũ, sắc mặt rất tươi nhìn Chu Xung và Lục Lục.

    Anh lái xe không hiểu là chuyện gì, đành bảo với người lên sau: "Mời anh xuống, kẻo lỡ việc của tôi."

    Gã quái vật cũng không gây khó dễ với anh ta, mở cửa bước xuống. Chiếc tắc-xi chạy đi rồi, gã cười rũ ra và nhìn theo Chu Xung, Lục Lục trên xe.

    Xe chạy đi, Chu Xung và Lục Lục nhìn lại phía sau. Khách đi tắc-xi rất đông, những chiếc xe che khuất đường nên họ không nhìn thấy gã quái vật. Không thể biết gã có lên chiếc tắc-xi nào không...

    Từ nhà ga chạy đến khu nhà ở của nhân viên xưởng dược Hoa Đức mất nửa giờ. Cả hai luôn ngoái nhìn phía sau. Xe cộ rất đông, dù các loại xe chen nhau chạy trên đường...

    Khi đến gần khu nhà Hoa Đức, thì sự đông đúc đã giảm đi, nhưng có một chiếc tắc-xi cứ bám riết họ. Xe đó không bật đèn "xe chở khách", vị trí bên cạnh lái xe bỏ trống, tức là khách đang ngồi ghế sau, trong xe tối om, không thể nhìn rõ trong xe có những ai.

    Lục Lục nói: "Chắc hắn đang ngồi trong xe đó..."

    Chu Xung trấn an: "Khu nhà công nhân viên xưởng dược phẩm đông người, ta cứ vào đi!"

    Lục Lục bỗng nói: "Nếu trong đó đều là đồng loại với hắn thì sao?"

    Chu Xung không bận tâm, cười nói: "Cùng lắm là chúng ta nộp mạng cho họ! Thằng cha khốn kiếp này vẫn muốn chúng ta chết đấy thôi!"

    Hình như anh lái xe biết có điều gì đó không bình thường, bèn nói: "Có chuyện gì thế?"

    Chu Xung bình thản: "Không liên quan gì đến anh." Anh ta im lặng lái xe vào khu nhà Hoa Đức.

    Lục Lục ngoái lại nhìn, nói: "Chiếc tắc-xi kia biến đi rồi."

    Chu Xung cũng ngoái lại nhìn, đúng là không thấy nó bám theo, nó đã chạy thẳng lên phía trước.

    Lục Lục thở phào: "Hắn không trong xe đó à?"

    Chu Xung trầm ngâm: "Nếu hắn ở trong xe đó, chứng tỏ hắn sợ gặp cha mẹ mình."

     
  3. Alpha Wolf

    Alpha Wolf Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/5/15
    Bài viết:
    1,211
    Được thích:
    169

    Cưới Ma


    Tác giả: Chu Đức Đông

    Chương 67 - Lai lịch vủa người ấy


    Nguồn: truyenngan.com.vn



    Chu Xung và Lục Lục xuống xe, tìm đến phòng 106 nhà 3, gõ cửa.

    Một bà già ra mở cửa cho họ. Đứng sau bà là một ông già. Cả hai đều ăn mặc bình dị như những người già bình thường về hưu, Chu Xung và Lục Lục vẫn tỏ ra rất kính trọng họ.

    Chu Xung nói luôn: "Chào bác, cháu là bạn của Khúc Thiêm Trúc, đây là Lục Lục bạn gái cháu."

    Bà già có vẻ ân cần: "Ừ, hai cháu vào đây!"

    Chu Xung và Lục Lục thong thả bước vào, họ nhìn một lượt. Căn hộ rất chật, đèn điện cũng không sáng mấy, nhà có rất nhiều đồ đạc, đều là đồ cũ kỹ đã dùng nhiều năm, bộ ghế đệm cũng bạc phếch.

    Cả hai ngồi xuống đi-văng, hai ông bà già rót nước mời, rồi cũng ngồi xuống. Ánh mắt họ có nét ngóng chờ, không biết hai người này đến có việc gì.

    Chu Xung vào thẳng vấn đề: "Cháu xin hỏi bác trai quý danh là gì ạ?"

    Ông già hơi ngạc nhiên, đáp: "Vương Hải Đức."

    Lục Lục lập tức cho rằng họ là cha và mẹ của Điền Phong.

    Chu Xung lại hỏi bà già: "Còn bác gái..."

    Bà già đáp: "Tôi là Diệp Tử Mi."

    Chu Xung nhìn Lục Lục, rồi lại hỏi: "Hai bác biết anh Điền Phong chứ?"

    Hai ông bà nhìn nhau, và đều im lặng.

    Lát sau, ông già nói: "Tôi đoán ra rồi, hai người đến vì nó..."

    Chu Xung hỏi: "Chuyện là thế nào ạ?"

    Vương Hải Đức thở dài, rồi ông kể về đứa con trai Điền Phong yêu thương của mình. Ông nói rất chậm rãi, vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa có nét bi thương. Chu Xung và Lục Lục cũng dần hình dung được sự thật về con người bất tử kia với bao tình tiết buồn vui trải dài theo dòng thời gian. Cả hai thấy người bỗng ớn lạnh như đang ở trong cái nóng gay gắt của mùa họ, bất chợt cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông tràn về.

    Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi đều làm ở xưởng dược phẩm Hoa Đức, chuyên sản xuất thuốc tây, đây là xưởng dược lớn nhất Bắc Kinh thời đó. Hải Đức làm về bảo quản nguyên liệu, Tử Mi làm công nhân nạp thuốc, đóng gói.

    Năm 1972 họ kết hôn, nhưng rất lâu sau Tử Mi không sinh nở, hai vợ chồng đã chữa trị ở nhiều bệnh viện nhưng vẫn không có kết quả.

    Năm 1977, mồng 7 Tết âm lịch, xưởng dược lại hoạt động như mọi ngày. Hai vợ chồng họ không thể ngờ đó lại là ngày họ gặp nhân vật oan gia ấy.

    Vừa nghỉ tết xong, công việc của xưởng rất bề bộn. Hải Đức vốn cần cù, nên hôm đó sau khi tan tầm vẫn ở lại dọn dẹp nhà kho. Bỗng nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc, ông bèn đi tìm. Ông thấy trong cái thùng nguyên liệu có một đứa bé được bọc trong bộ đồng phục nữ công nhân xưởng dược. Mở ra nhìn kỹ, thấy tay trái của nó thiếu ngón cái, tay phải của nó thiếu ngón giữa (ngón cái tượng trưng nữ tính, ngón giữa tượng trưng nam tính). Không có dấu hiệu bị thương tích, chứng tỏ bẩm sinh đã thiếu ngón.

    Hải Đức đoán rằng một cô gái nào đó của xưởng dược đã sinh ra đứa bé, thấy nó bị khuyết tật bèn lén vứt đi. Ông thấy xót thương cho một sinh linh bé nhỏ đã bị ruồng bỏ khốn khổ. Ông lại nghĩ đến Tử Mi, vợ ông không thể sinh con. Hải Đức nghĩ bụng, nếu Tử Mi đồng ý thì vợ chồng ông sẽ nuôi. Nó bị vứt ở trong nhà kho, âu cũng là duyên phận.

    Hải Đức bèn cởi áo bông ra bọc kín đứa bé, rồi lại bế nó về nhà. Tử Mi thấy chồng bế đứa bé sơ sinh về bèn hỏi chuyện. Hải Đức thuật lại việc mình tìm được đứa bé ra sao. Không ngờ Tử Mi hết sức mừng rỡ, nói ngay: "Chúng ta sẽ nuôi. Nó sẽ là con trai chúng ta."

    Từ đó Tử Mi xin thôi việc để chuyên ở nhà chăm sóc con. Hai tháng sau họ đến gặp một cán bộ ở Phòng tuyên truyền của xưởng dược, ông ta đặt tên cho đứa bé là Điền Phong, hai chữ này hàm chứa họ của cha và họ của mẹ.

    Về sau, họ nhớ lại một chi tiết rất kỳ lạ khi đứa bé được sáu tháng, có một hôm vào lúc nửa đêm Tử Mi bỗng đánh thức Hải Đức dậy, hoảng hốt nói: "Con đâu rồi?" Hải Đức sờ khắp giường, không thấy đứa bé đâu cả.

    Hải Đức vội bật đèn nhìn khắp. Nhà chỉ có hai vợ chồng và đứa con sáu tháng vừa mới biết ngồi, nó có thể đi đâu được?

    Hải Đức vội xuống giường đi tìm và bỗng nghe thấy từ bên ngoài vọng vào tiếng khóc của đứa bé, vội chạy ra thì thấy Điền Phong đang nằm gần cửa ra vào khóc oe oe, ông vội bế nó lên quay về phòng ngủ.

    Tử Mi rất kinh ngạc, nói: "Sao con có thể ra tận cửa được?"

    "Chắc là con tự bò ra."

    "Người ta vẫn bảo tám tháng mới biết bò cơ mà. Con đã biết bò rồi chắc?"

    "Anh chịu, không biết."

    Hai vợ chồng đều là người rất tốt nhưng không hề có kinh nghiệm nuôi con, phải hơn một năm họ mới nhận ra cơ quan sinh dục của đứa bé có vấn đề, không rõ là trai hay gái. Được bác sĩ tư vấn, hai vợ chồng mới biết nó là ái nam ái nữ, nhưng bác sĩ cũng nói không phải vấn đề nghiêm trọng, sau này lớn lên, đứa bé sẽ có xu hướng giới tính rõ ràng hơn, lúc đó đi viện phẫu thuật chỉnh hình là sẽ ổn cả.

    Kể từ đó hai vợ chồng hết lòng chăm sóc Điền Phong, tằn tiện dè sẻn tích cóp để sau này làm phẫu thuật cho con.

    Thời kỳ đầu nó dường như không có vấn đề gì, chỉ riêng lúc tập đếm thì nó nhất định không nói ba chữ số 3 – 6 – 9, dù dạy nó đếm cả chục lần, nó vẫn chỉ đếm 1, 2, 4, 5, 7, 8. (Chu Xung và Lục Lục không biết về chuyện con số mã vùng bí hiểm 142857 của thị trấn Đa Minh, cho nên cả hai đều không biết chi tiết này chứa đựng bí ẩn sâu xa). Ngoài cái tật "đếm" này ra, nó không có gì khác những đứa trẻ khác.

    Năm Điền Phong tám tuổi, một buổi tối Vương Hải Đức xếp sách vở vào cặp hộ con, ông nhận thấy con dao gọt bút chì có dính vết máu, ông vội hỏi tại sao, nó nói vừa nãy nó dùng con dao gọt bút chì giết một con giun. Ông không để ý nữa.

    Về sau, ông vài lần phát hiện ra lưỡi dao gọt bút chì lại có vết máu, ông hỏi nó, đều nói là giết giun. Cho đến một hôm Vương Hải Đức vô tình phát hiện ra một bí mật kinh khủng, ông sợ gần chết.

    Ngày 26 tháng 2 năm 1985 tức mồng 7 tháng Giêng âm lịch, vợ chồng ông vẫn coi ngày này là sinh nhật của Điền Phong, hôm đó tan tầm trở về nhà, trên đường ông ghé qua cửa hàng mua quà và một cái bánh ga-tô để tổ chức sinh nhật cho nó. Thằng bé vốn có tật chán ăn nên Vương Hải Đức phải cố ép nó, nó mới miễn cưỡng ăn hết một miếng bánh ga-tô. Ăn xong nó nói: "Bố mẹ ơi, con đi chơi đây!"

    Ông hất tay nói: "Đi đi!" Nó lập tức chạy đi.

    Ông vốn định ra rửa bát đĩa, bỗng cảm thấy vẻ mặt thằng bé có gì đó không ổn, ông bèn bảo vợ dọn dẹp, rửa bát, còn ông lặng lẽ đi theo. Hôm đó bầu trời vàng úa, ánh nắng rất không bình thường, ông thấy nó đến một bãi đất trống ở giữa khu nhà cao và bức tường vây. Thằng bé bỗng ngoảnh lại, ông vội nấp sang bên. Lát sau ông ghé nhìn ra. Dưới ánh hoàng hôn u ám, ông thấy nó rút trong túi ra con dao gọt bút chì, sau đó cởi khuy áo, đưa dao vào rạch một vệt dài trên bụng rồi thò tay vào moi mấy nắm gì đó ra vứt xuống đất, chắc là các thứ vừa ăn, xong xuôi, nó cài khuy áo lại, ngồi thụp xuống vùi đất lên. Sau đó nó đứng dậy tung tăng chạy đi...

    Vương Hải Đức ngây đờ. Khi đã hoàn hồn, ông chạy một mạch về nhà.

    Ông không kể lại chuyện này với Diệp Tử Mi, sợ bà không chịu đựng nổi cú sốc này. Ông ngồi trên đi-văng hút thuốc liên tục, không hiểu nổi tại sao thằng bé lại rạch bụng và moi các thứ trong dạ dày ra.

    Chừng nửa giờ sau, Điền Phong vui vẻ chạy nhảy về nhà, ông chằm chằm nhìn, không thấy nó có gì khác thường cả. Ông lại bước ra cửa ngồi hút thuốc lá, tiếp tục suy nghĩ nát óc. Vợ chồng ông đã nuôi Điền Phong tám năm, cả hai đều hiểu rõ con mình. Nó cũng biết vui buồn, ấm ức, hờn dỗi như bao đứa trẻ khác. Không thể là ma quỷ. Biết đâu, nó là đứa trẻ có khả năng đặc biệt?

    Tuy Điền Phong không phải con đẻ, nhưng nó đã lớn lên trong nhà này từ hồi mới sinh, nên cũng chẳng khác gì con đẻ. Ngay cả con mèo con chó đã gắn bó với người ta vài tháng, người ta cũng không nỡ vứt nó đi, huống chi là con người!

    Ông không muốn công khai chuyện này, kẻo thằng bé sẽ khốn đốn, khốn đốn ra sao thì ông không biết. Ông chỉ biết đời nó sẽ rất bi thảm. Nó là con ông, ông không bảo vệ nó thì ai bảo vệ nó đây?

    Ông tự dặn lòng tuyệt đối không nói cho Diệp Tử Mi biết. Kể từ đó, ông giám sát thằng bé rất chặt chẽ.

    Một buổi tối, nó chưa ăn gì cả đã buông bát đũa chạy đi chơi. Vương Hải Đức kín đáo đi theo. Nhưng nó không chơi với đứa trẻ nào mà chạy ra ngoài khu tập thể nhân viên xưởng dược, rồi đi đến chỗ bức tường vây, ở đó có lỗ cống thoát nước không nắp đậy, nó bèn chui xuống mất hút.

    Vương Hải Đức rảo bước đến, cũng nhảy xuống xem xét. Thì ra cống ngầm thông với xưởng dược. Thằng bé bò trở lại nơi nó được "sinh ra"?

    Bò đi hết cống ngầm là chân tường nhà kho, xưởng dược, ở đó có một lỗ thông hơi bé tẹo, không ai có thể chui lọt. Nào ngờ thằng bé lại chui đầu vào được, sau đó người nó ngọ nguậy, cuối cùng cả người chui hẳn vào! Vương Hải Đức cực kỳ kinh ngạc.

    Vương Hải Đức quay lên, nằm rạp xuống đất nhìn về phía kho. Kho rất rộng, chất vô số thùng các-tông đựng nguyên liệu là các hóa chất. Từ chỗ Vương Hải Đức không thể nhìn tháy thằng bé đang ở chỗ nào. Ông chỉ biết đứng chờ.

    Khoảng năm phút sau nó bất ngờ xuất hiện, mồm đang nhai thứ gì đó, dưới cằm còn dính những vết bột kết tinh óng ánh vàng, nó vừa đi vừa đưa ống tay áo lên chùi mồm...

    Vương Hải Đức đứng dậy đi vòng vào trước nhà kho, chờ vài phút. Rồi ông lấy chìa khóa ra mở cửa kho bước vào. Ông nhìn khắp lượt, các loại thùng hộp đựng vẫn đậy kín, nhưng ông tin chắc thằng bé vào đây là để ăn vụng các thứ dược liệu!

    Ông thẫn thờ ngồi xuống ghế, cố nhớ lại... và bỗng nhận ra rằng thằng bé này từ bé đã thường xuyên nửa đêm lùi ra ngoài nhà, chạy đến kho dược liệu "nơi sinh" của mình để ăn vụng các loại hóa chất.

    Khi nó được sáu tháng, tại sao nửa đêm hai vợ chồng ông lại không thấy nó đâu? Lần ấy Diệp Tử Mi ngẫu nhiên thức dậy không thấy con; khi tìm thấy nó ở cửa ra vào, tức là nó đã trở về nhưng chưa kịp bò về giường nằm; nó thấy đèn sáng, hiểu rằng cha mẹ đã không thấy mình đâu, nó bèn giả vờ khóc...

    Cũng tức là, từ khi được sáu tháng nó không chỉ biết bò mà còn biết chạy nữa!

    Vương Hải Đức nhớ lại, khi xưa ông nhặt nó từ nhà kho đem về, chắc nó chỉ giả vờ thế thôi, biết đâu lúc ấy nó đã biết chạy, thậm chí còn chạy nhanh hơn cả người lớn...

    Ông càng nghĩ càng sợ. Tại sao nó lại thích ăn nguyên liệu hóa chất? Ông từng xem tivi, ở tỉnh Cam Túc có một bé gái thích ăn đất, miền đông bắc có một phụ nữ thích ăn phân hóa học, lại có một người nào đó thích ăn thủy tinh... Những hiện tượng này các nhà khoa học không thể giải thích nổi.

    Có phải thằng bé này cũng dị thường như những người đó không?

    Nếu nó chỉ thích ăn những thứ quái dị thì cũng không sao, nhưng điều oái oăm nhất mà ông chứng kiến là Điền Phong có thể rạch bụng mình, sau đó nó vẫn chẳng sao cả. Việc này khiến ông không sao hiểu nổi. Ông cũng không thể chia sẻ với vợ. Như vậy, ông không những che giấu vợ, mà còn không làm tròn trách nhiệm với xưởng dược. Ông đã suốt đời cần cù làm việc ở xưởng dược, hết lòng vì công việc, nhưng chính ông đã lơ là tắc trách trong quản lí, ông biết rõ đứa con mình thường mò vào nhà kho ăn vụng nguyên liệu thuốc nhưng ông không báo cáo cấp trên, cũng không ngăn chặn nó...

    Điền Phong dần lớn lên, nó đi học, kết quả học tập luôn đứng đầu lớp, chưa từng bị xếp thứ hai. Vợ chồng Vương Hải Đức, Diệp Tử Mi chăm nuôi nó như con đẻ. Sau này dù không cần trực tiếp tắm rửa động chạm vào thân thể đứa con nữa, nhưng hai ông bà vẫn nhớ rõ sự khiếm khuyết về giới tính của thân thể nó.

    Khi Điền Phong học cấp III, có một lần Hải Đức thử thăm dò Điền Phong: "Con cảm thấy mình giống con trai hay con gái?"

    Điền Phong cười: "Có lúc con cảm thấy mình giống con trai, lại có lúc cảm thấy mình giống con gái."

    Hải Đức nói: "Hay là... cha đưa con đi viện khám xem sao?"

    Điền Phong trả lời: "Con không cần! Con thấy cứ thế này là rất ổn rồi." Ông đành thôi, không nói gì nữa.

    Học xong trung học, Điền Phong thi đỗ vào một trường đại học có uy tín. Đây là niềm an ủi duy nhất đối với Hải Đức.

    Hôm Điền Phong lên đường tựu trường, tối hôm đó nhà chỉ còn lại hai ông bà. Ông bèn kể cho Diệp Tử Mi tất cả mọi chuyện. Suốt nửa giờ bà như người mất hồn, rồi bà khóc rưng rức, khóc suốt đêm.

    Hai ông bà đã nuôi Điền Phong khôn lớn. Nó là người tình cảm, rất yêu mến và luôn quấn quýt với bố mẹ. Nó chưa từng làm hại hai người. Vậy nên giải quyết thế nào đây? Chỉ còn cách mãi mãi coi nó như con mình.

    Khi Điền Phong học năm thứ ba đại học, nghỉ hè nó về nhà, ông bà Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi rất mừng, ngày ngày nấu những món ngon lành nhất cho con ăn. Cũng như các đứa trẻ khác, Điền Phong hồi nhỏ lười ăn nhưng lớn rồi thì lại bình thường. Chính trong mùa hè ấy, ông Vương Hải Đức lại phát hiện ra một bí mật kinh khủng.

    Một buổi chiều hai người đi chợ mua thức ăn, nhưng hôm đó họ lại không mang đủ tiền. Ông bảo bà đứng chờ, còn ông về nhà lấy thêm tiền.

    Khi về đến cửa, ông nghe thấy trong nhà có những âm thanh kỳ quái, ông cảnh giác ghé tai lắng nghe. Nhưng không thể nhận ra Điền Phong đang làm gì trong đó. Ông bèn vòng ra cửa sổ phía sau nhìn vào, ông giật mình kinh hãi: trên giường của Điền Phong chất đầy bàn chải đánh răng, có vài chiếc lại ngọ ngoạy ở đằng chuôi. Khiếp đảm hơn, là đầu giường có một con vật trông giống như đứa trẻ sơ sinh, nhưng có cái đuôi dài và nhỏ. Lúc đó Điền Phong mặc đồ con gái lòe loẹt, quay lưng ra cửa sổ. Như một nữ phù thủy, khi nó đưa tay trái lên thì đám "bàn chải" trên giường dựng cả lên và nhảy xuống đất. Còn khi nó đưa tay phải lên thì con vật ngồi ở đầu giường chạy vòng quanh nó...

    Ông Vương Hải Đức đờ đẫn hồi lâu, rồi ông lùi ra, quay trở lại cửa vào, lấy chìa khóa mở cửa bước vào.

    Căn phòng ngủ của Điền Phong đang đóng. Ông gọi to: "Điền Phong!" Cửa mở, nó đã giấu bộ quần áo nữ đi, chỉ thò đầu ra nói: "Bố đã về à?" Ông giả bộ hờ hững hỏi: "Ai đang ở trong đó thế?" Điền Phong cười khì khì: "Con nuôi thú cưng, bố cứ kệ con." Ông không nói gì nữa, lấy tiền rồi đi ra.

    Về sau ông không bao giờ nhìn thấy những cái bàn chải đó và con vật kia nữa, nhưng cảnh tượng hôm đó ông tuyệt đối không thể quên. Mỗi lần nhớ lại người ông đều nổi gai ốc.

    Điền Phong tốt nghiệp đại học, Hải Đức và Tử Mi cảm thấy mình đã thật sự hoàn thành nghĩa vụ nuôi nấng Điền Phong, không uổng công ông bà nhặt nó về từ kho dược và nuôi nấng nó từ ngày mồng 7 Tết âm lịch năm 1977.

    Sau khi tốt nghiệp đại học, Điền Phong đi Singapore, hai năm sau trở về Trung Quốc, sáng lập ra trang web "Lưới tình".

    Vợ chồng Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi dần về già. Họ là đôi vợ chồng bình thường nhưng vĩ đại. Điền Phong từ nhỏ bị bỏ rơi, họ đã nuôi nấng anh ta như con đẻ, khi Điền Phong trưởng thành, có sự nghiệp huy hoàng, ông bà chỉ tự coi mình như cha mẹ nuôi, chưa từng mong anh ta sẽ báo đáp và không bao giờ làm phiền anh ta.

    Điền Phong cho họ tiền, họ không nhận, mua cho họ thứ nọ thứ kia, họ cũng không nhận. Điền Phong thuê người giúp việc cho họ, mua nhà cho họ, họ đều từ chối... Hai vợ chồng già đầy bản lĩnh chỉ sống bằng đồng lương hưu của mình.

    Hai ông bà đều rất nhạy cảm và ý tứ, không bao giờ bước chân đến công ty của Điền Phong. Họ không muốn người nhân viên của Điền Phong nhìn thấy cha mẹ của sếp họ rất bình thường...

    Có lẽ là ý trời, tháng trước Điền Phong về nhà, nằng nặc đòi đón cha mẹ đến tham quan công ty; hai ông bà không thể từ chối. Họ thay quần áo mới, lên chiếc xe ôtô cao cấp, rồi đi đến tòa nhà văn phòng của "Lưới tình". Họ không ngờ khu văn phòng của cậu con trai lại sang trọng đến thế.

    Điền Phong dẫn cha mẹ đi xem một lượt, rồi đưa họ về phòng làm việc ngồi nghỉ. Anh ta rất bận bịu, vừa nói chuyện với cha mẹ được một lúc thì đã có người vào tìm, anh ta đi ra. Hai ông bà phải ngồi suông ở đó hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy con về.

    Ông Hải Đức đi đi lại lại trong phòng, thấy trên bàn làm việc của Điền Phong có mấy tờ tài liệu, bèn liếc nhìn. Thì thấy mấy chữ "Vương Hải Đức" và "Diệp Tử Mi"! Ông không hiểu tại sao tên ông và vợ mình lại nằm trong tài liệu của con trai. Rất tò mò, ông bèn cầm lên đọc, đó chính là "Đề án thí nghiệm thị trấn Đa Minh" rất chi tiết. Đọc xong, ông không nói gì hết.

    Thế giới này thay đổi quá nhanh, sau khi về hưu ông hầu như xa cách với xã hội bên ngoài, có rất nhiều thứ ông không biết.

    Rồi Điền Phong quay về, anh ta muốn đưa cha mẹ đi ăn, ông bà nhất quyết từ chối và đòi trở về nhà. Điền Phong đành cử xe đưa cha mẹ về.

    Hai hôm sau, buổi tối, hai ông bà ngồi xem tivi thì thấy đưa tin về vụ mất tích của Khúc Thiêm Trúc. Ông Hải Đức nhớ đến những trang tài liệu mình đã đọc ở chỗ Điền Phong, thì hiểu ra ngay: cô gái ấy là vật thí nghiệm của Điền Phong!

    Ông im lặng không hé răng với ai, cũng như năm xưa, khi ông biết rõ Điền Phong ăn vụng dược liệu của xưởng dược, ông đấu tranh tư tưởng mãi, cuối cùng quyết định im lặng. Ông chỉ nói cho Diệp Tử Mi biết chuyện. Cả hai vợ chồng rất lo lắng cho đứa con, đồng thời lo cho cô gái vô tội Thiêm Trúc bị liên lụy. Và, chính bản thân họ cũng vô cùng sợ hãi.

    Về sau họ dò la nghe ngóng, biết được địa chỉ của Khúc Thiêm Trúc, lại được biết Thiêm Trúc bị sốc rồi hóa điên, họ cảm thấy mình có tội. Hai vợ chồng ngồi bàn bạc đến khuya, hôm sau họ tìm đến nhà Thiêm Trúc ngỏ ý muốn đưa cô ta về nhà chăm sóc, nhưng cha mẹ Thiêm Trúc từ chối. Cuối cùng hai vợ chồng để lại cho Thiêm Trúc từ chối. Cuối cùng hai vợ chồng để lại cho Thiêm Trúc đáng thương một khoản tiền khiêm tốn mà họ dành dụm được...

    Khi ông Vương Hải Đức kể cho khách nghe, bà Diệp Tử Mi ngồi bên nước mắt tuôn lã chã. Kể xong, ông nhìn Chu Xung và Lục Lục bằng ánh mắt bất an, rồi thấp thỏm khẽ hỏi: "Liệu chúng tôi... có tội không?"

    Lục Lục hiểu ý ông định nói là tội "che giấu tội phạm". Lục Lục rơm rớm nước mắt, nói: "Hai bác đã làm phúc cho đời rất nhiều, sao lại có tội được? Hai bác là người tốt, rất rất tốt."

    Ông Hải Đức xoa xoa hai bàn tay thú nhận, nói "Cha mẹ nào mà chẳng nuôi nấng và yêu thương con cái, chúng tôi cũng chỉ là người rất bình thường thôi..." Rồi ông lại thận trọng hỏi: "Nhưng con chúng tôi... nó có tội không?"

    Lục Lục nhìn Chu Xung, Chu Xung nói: "Bác chờ một lát, cháu và bạn cháu phải bàn bạc riêng một chút."

    Ông Hải Đức lập tức cảm thấy căng thẳng, bà Tử Mi cũng không khóc nữa, ngây nhìn Chu Xung. Có lẽ họ tưởng Chu Xung và Lục Lục là người của tòa án. Ông Hải Đức vội nói: "Vâng, vâng."

    Gian ngoài mà họ đang ngồi là phòng tiếp khách, Chu Xung và Lục Lục bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

    Chu Xung nói: "Rất có thể Điền Phong không phải là người."

    "Thế ư?"

    "Chỉ là nghi ngờ thôi. Anh dự đoán có lẽ anh ta là vật phẩm được sinh ra từ một số hóa chất nào đó kết hợp lại..."

    Lục Lục im lặng. Cô cảm thấy Chu Xung nói đúng. Hồi trước đi học ở thị trấn, cô từng nhìn thấy có rất nhiều con côn trùng đen đen bé bằng hạt gạo bay trong nhà vệ sinh, đập chết thì chúng chỉ là mùn đen, không có máu, không có thịt hoặc phủ tạng, nhưng chúng vẫn sống và bay lượn. Còn những con sâu quái dị mà cô thấy ở Bắc Kinh, cho đến bây giờ thì cô ngờ rằng vì căn nhà của Chu Xung cũ kỹ lâu đời, Chu Xung thì ưa sạch sẽ nên anh để quá nhiều thứ hóa chất sát khuẩn trong toilet, rất có thể con quái trùng "bàn chải đánh răng" cũng là sản phẩm của hóa chất, giống như những con bọ đen kia.

    Đã có những sinh vật hóa học cấp thấp thì cũng phải có những sinh vật hóa học cấp cao. Ví dụ Điền Phong. Anh ta không phải người lưỡng tính của nhân loại, cũng không phải do cha mẹ sinh ra, anh ta bẩm sinh đã không có giới tính.

    Xét từ khía cạnh bản năng động vật vốn có, thì mục đích của tình yêu là để phát triển thế hệ sau. Nhưng anh ta không phải kết quả của tình yêu, mà là hậu quả của hóa chất. Xét từ một ý nghĩa nào đó, thì hóa chất và sinh vật là tử thù của nhau. Giống như Điền Phong từng nói: anh ta có cha mẹ yêu thương, tức là có tinh thần, anh ta có vị trí cao trong xã hội, có rất nhiều tình bạn ở mức độ khác nhau, nhưng anh ta không có tình yêu. Vì thế anh ta tràn ngập hận thù đối với tình yêu của loài người.

    Có lẽ khi nằm khóc oe oe trong nhà kho dược liệu, anh ta đã có đủ trí khôn của một người trưởng thành, đã có thể đi lại dễ dàng trong cống ngầm tối tăm để kiếm thức ăn. Nhưng vì muốn có một gia đình đầm ấm, nên anh ta đã lựa chọn vợ chồng Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi...

    Chu Xung nói: "Em còn nhớ người mù chứ? Ông ta đi vào xưởng hóa chất ở ngoại ô Bắc Kinh, lát sau lại quay ra. Anh cho rằng rất có thể ông ta là đồng loại của Điền Phong và cũng là người bất tử, ông ta vào xưởng hóa chất là vì trong đó có thức ăn. Ông ta rõ ràng bị hỏng mắt, nhưng vào lúc xung quanh vắng người ông ta lại có thể chạy như bay, vậy ông ta có phải người bình thường không? Khi đến nhà ông ta, chúng ta nghe thấy ông ta nói "đừng tranh nhau nữa, các ngươi 11 người, ai cũng có phần", căn nhà bé tẹo ấy có thể chưa 11 người hay sao? Chắc chắn là 11 con sâu hoặc con vật giống đứa trẻ sơ sinh, chúng đều thích ăn hóa chất..."

    "Anh cho rằng các sinh vật đó đều là đồng loại của Điền Phong?"

    "Anh không thể khẳng định."

    "Liệu có phải chúng đã có sự... tiến hóa không?"

    "Nghĩa là sao?"

    Lục Lục nói: "Nghĩa là từ con sâu biến thành quái vật giống đứa trẻ sơ sinh, rồi từ quái vật giống đứa trẻ sơ sinh biến thành người bất tử..."

    Chu Xung lắc đầu: "Anh ngờ rằng những sinh vật ấy đều là một phần của gã Điền Phong."

    Lục Lục rùng mình. Cô chưa thật hiểu rõ, nhưng càng mơ hồ như thế cô càng cảm thấy câu nói này thật đáng sợ.

    Chu Xung nói: "Ông Vương Hải Đức vừa nói có lần bắt gặp Điền Phong mặc đồ phụ nữ, như một phù thủy điều khiến bọn sâu bọ kia nhảy nhót; tay trái của gã không có ngón cái, tay phải không có ngón giữa; anh cảm thấy đám sinh vật ấy chính là ngón cái và ngón giữa của gã."

    Lục Lục lại rùng mình. Thứ quái trùng ấy từng xuất hiện ở nhà cô, cũng tức là ngón tay của Điền Phong thò lên cái lỗ thoái nước trong toilet... Còn con quái vật giống đứa trẻ sơ sinh xuất hiện ở bãi tha ma, có nghĩa là khi hai người chạy ra khỏi thị trấn Đa Minh thì một ngón tay của Điền Phong vẫn bám đuổi theo họ...

    Lục Lục hỏi: "Bây giờ ta nên làm gì?"

    Chu Xung nói: "Chúng ta không đối phó nổi gã quái dị này, ta phải báo công an bắt hắn. Ta sẽ bảo họ xét nghiệm ADN thì sẽ biết ngay hắn có phải người bình thường hay không."

    Lục Lục băn khoăn: "Liệu công an có tin không?"

    "Chúng ta phải động viên hai ông bà Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi ra làm chứng cùng với chúng ta. Họ là cha mẹ nuôi của Điền Phong, công an không thể không tin."

    "Nhưng họ rất thương yêu con, em nghĩ họ sẽ không chịu."

    "Ta cứ thử xem sao."

    Bàn bạc một lúc, cả hai ra ngoài. Bố mẹ nuôi của Điền Phong căng thẳng nhìn họ, như thể đang chờ tuyên án.

    Chu Xung ngồi xuống, chậm rãi nói: "Hai bác ạ, các hành vi của Điền Phong là phạm pháp, ít nhất cũng là tội bắt giữ người phi pháp, anh ta đã làm hại Khúc Thiêm Trúc, đồng thời cũng gây ra nỗi ám ảnh tâm lý lâu dài cho nhiều người khác. Hôm kia hai chúng cháu suýt nữa bị anh ta giết chết, may sao chúng cháu đã trốn thoát. Mai chúng cháu sẽ đến công an trình báo, mong rằng hai bác sẽ ra làm chứng. Cháu biết hai bác rất thương yêu anh ta, nhưng cháu cũng tin rằng hai bác là người biết bảo vệ cái đúng."

    Hai người già nhìn nhau. Bà Diệp Tử Mi bắt đầu lau nước mắt.

    Ông Vương Hải Đức khẽ hỏi: "Anh bảo chúng tôi phải làm gì?"

    Chu Xung nói: "Bác chỉ cần kể lại các hành vi bất thường của Điền Phong từ nhỏ đến giờ là được."

    Ông Hải Đức lại hỏi: "Nó có bị kết án không?"

    Chu Xung trả lời: "Đó là việc của tòa án, cháu không rõ."

    Ông Hải Đức châm thuốc lá, rít những hơi thật dài.

    Lát sau, bà Tử Mi lau khô nước mắt, nói rành rọt: "Anh chị yên tâm, chúng tôi không bênh con đâu! Ông ơi, ông nghĩ sao?"

    Ông Hải Đức trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Nhà nước có pháp luật. Ngày mai chúng tối sẽ cùng anh chị đi gặp công an."

    Chu Xung mừng rỡ: "Cảm ơn hai bác! Sáng sớm mai chúng cháu sẽ đến đón hai bác."

    Rồi anh đứng lên khẽ nói với Lục Lục: "Chúng ta về nhà thôi."

    Lục Lục nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối om. Cô lại nhìn hai ông bà già, hỏi: "Hai bác ơi, Điền Phong sợ gì nhất?"

    Hai ông bà nhìn nhau, không hiểu ý cô.

    Lục Lục giải thích: "Từ nhỏ, anh ta sợ gì nhất, ví dụ, lửa hoặc nước..."

    Ông Hải Đức nghĩ ngợi, rồi nói: "Hình như nó dị ứng với thảo dược, có lần nó bị cảm, tôi đưa nó đi bốc thuốc, vừa vào cửa, ngửi thấy mùi thảo dược nó bị ngất luôn... Có vấn đề gì à?"

    Lục Lục trả lời qua quýt: "Cháu chỉ thuận miệng hỏi thế thôi."

     
  4. Alpha Wolf

    Alpha Wolf Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/5/15
    Bài viết:
    1,211
    Được thích:
    169

    Cưới Ma


    Tác giả: Chu Đức Đông

    Chương 68 - Đêm trước khi báo công an


    Nguồn: truyenngan.com.vn



    Cả hai chào ông bà già rồi ra về. Lục Lục và Chu Xung rảo bước ra cổng chính của xưởng dược phẩm Hoa Đức. Đây là một khu tập thể rất cũ kỹ xập xệ, tất cả đều một màu xám xám, nhà cửa chen chúc, nhân khẩu rất đông, gần như không có sân vườn hay công viên làm không gian cho người tập thể dục và trẻ nhỏ vui chơi.

    Một đứa bé đang gồi xổm dưới ánh đèn đường mờ mờ, nghịch thứ gì đó. Hai người đi qua, nhận ra nó đang cầm con dao gọt bút chì cứa vào một con sâu. Một phụ nữ thò đầu ra từ một cửa sổ trên gác, gọi nó về nhà. Đứa bé cất con dao vào túi, nhìn lại con sâu bị cắt thành hai đoạn rồi hùng hục chạy về.

    Lục Lục và Chu Xung ra khỏi cổng chính, lên tắc xi. Nửa giờ sau họ về đến nhà.

    Vào nhà rồi, Chu Xung bỗng hỏi: "Tối nay chúng ta vẫn chưa ăn gì cả."

    "Em không thấy đói."

    "Anh sẽ ra mua mấy gói mì ăn liền."

    "Vâng. Em phải viết một lúc đã."

    "Lúc này mà em còn có thể ngồi viết lách?"

    "Hôm nay em sẽ viết về vụ án kinh thiên động địa này và tung tin lên mạng."

    "Rất hay!"

    Sau đó Chu Xung đi mua mì ăn liền. Lục Lục bước vào thư phòng.

    Cô bật máy tính, mở trang word mới. Cô bỗng do dự. Đôi mắt kia chắc chắn đang nấp trong máy tính, nó sẽ chấp nhận đứng nhìn cô phanh phui bí mật hay sao? Rất có thể cô vừa viết xong thì tất cả sẽ bị xóa sạch...

    Lục Lục mở trang web "Lưới tình", đăng nhập diễn đàn, lập một thread nội dung mới, tiêu đề là "Người bất tử ở ngay bên cạnh bạn." Cô định viết xong đoạn nào thì đăng luôn đoạn ấy.

    Viết xong đoạn thứ nhất, cô đưa lên diễn đàn suôn sẻ, mạng vẫn chạy bình thường, diễn đàn cũng không từ chối, từ ngữ cũng không bị biến thành các chữ số vô nghĩa...

    Lục Lục cảm thấy vui, cô hăm hở định viết tiếp. Tung được bí mật này lên mạng cũng tức là thông báo cho toàn thế giới biết. Nhưng cô dừng lại, nhìn quanh bốn bề. Cô ngỡ rằng gã quái vật ấy đã thu đôi mắt trong máy tính lại, và chính gã đã mò đến tận đây. Biết đâu lúc này gã đang đứng ngoài cửa sổ theo dõi cô!

    Cô đưa mắt nhìn từng cửa sổ, ngoài kia tối nhờ nhờ, không thấy khuôn mặt trắng nhợt của gã. Lục Lục yên tâm, trở vào thư phòng định viết đoạn thứ hai.

    Nhưng đi đến cửa thì cô dừng bước.

    Lục Lục vốn nhạy cảm. Đó là cái nhạy cảm cố hữu của dân chuyên viết lách. Đôi khi người ta chết vì sự nhạy cảm này, nhưng đôi khi chính sự nhạy cảm lại cứu người ta khỏi mối nguy hiểm.

    Cô xoay người lại bước vào toilet, bật đèn. Lỗ cống, nắp vẫn đậy, tất cả vẫn bình thường. Cô lại nhìn lên cái cốc đựng bàn chải đánh răng, cái bàn chải xanh nhạt của cô vẫn còn nhưng cái bàn chải màu đỏ của Chu Xung thì biến mất!

    Cô lập tức nhìn khắp toilet, nhìn thật kỹ từng chỗ có lỗ thoát nước, cái hốc tối ở chỗ cái quạt thông gió đã bị tháo – đều không thấy gì khả nghi, vòi nước vẫn chui xuống tường, nước trong bệ xí vẫn trong suốt, nhì vào sâu hơn cũng chỉ thấy tôi tối, không có gì khả nghi.

    Bỗng Lục Lục nghe thấy tiếng "cách" ở la-va-bô, cô nhìn vào miệng vòi nước, vừa kịp nhìn thấy có một vật màu đỏ thụt vào rất nhanh. Chân tay cô bỗng lạnh toát!

    Lục Lục biết, đó chính là một con quái trùng vừa chui vào! Không biết nó đã tha cái bàn chải răng của Chu Xung đi đâu. Nó muốn ngụy tang thành cái bàn chải đỏ của Chu Xung rồi "đứng" vào cái cốc, nhưng khi nó vừa chui ra khỏi vòi nước thì nhìn thấy Lục Lục, nên nó lại trốn vào đó.

    Gã quái vật kia đã thò ngón tay vào trong nhà này rồi!

    Cô vội bước ra và lập tức gọi điện cho Chu Xung: "Anh đang ở đâu?"

    "Đang ở hiệu tạp hóa."

    "Anh về ngay! Trong toilet lại xuất hiện con sâu quái dị ấy!"

    "Anh sẽ về ngay."

    Lục Lục không dám vào toilet và vào thư phòng đề viết bài nữa, cô thấp thỏm bất an đứng sau cửa ra vào chờ Chu Xung.

    Chừng 20 phút sau, có tiếng bước chân ở ngoài hành lang. Cô mở cửa. Chu Xung tay cầm hai gói mì sợi và còn xách một túi nilon không rõ đừng gì.

    Nhưng Lục Lục ngửi thấy mùi nồng hắc của thảo dược.

    "Anh mua thảo dược à?"

    Chu Xung đóng cửa lại, rồi nói: "Sau khi nghe em gọi điện, anh vội chạy ngay ra hiệu thuốc bắc."

    "Liệu có tác dụng không nhỉ?

    "Cứ thử xem sao."

    "Em ngẫm nghĩ và càng tin rằng gã quái vật ấy là sinh vật hóa học! Hắn sinh ra trong xưởng thuốc tây, hắn sợ thảo dược. Thuốc tây không có sự sống, thảo dược là vật chất hữu cơ có sự sống..."

    "Mặc xác hắn là gì. Chắc chắn đêm nay hắn sẽ đến! Anh đi nấu mì."

    "Em không muốn ăn đâu."

    "Phải ăn, ăn no rồi chờ hắn!"

    Nói rồi Chu Xung đi vào bếp. Lục Lục lại ngồi trước máy tính tiếp tục viết bài.

    Vẫn là buổi tối, đêm vẫn chưa về khuya. Phía dưới sân vọng lên tiếng trẻ con nô đùa hồn nhiên, thỉnh thoảng có tiếng xe chạy qua bấm còi.

    Chu Xung bưng ra hai bát mì, cả hai ngồi ăn. Sau đó Chu Xung nói: "Em cứ tiếp tục viết đi!"

    "Được, anh không đi đâu hết!"

    Lục Lục tiếp tục viết bài.

    Đoạn hai.

    Đoạn ba.

    Đoạn bốn...

    Trẻ con ở dưới sân khu chung cư lần lượt trở về nhà, cũng không nghe thấy tiếng ô tô nữa. Hẳn người người đã bắt đầu chìm sâu trong giấc ngủ. Đêm càng về khuya càng yên tĩnh, chìn còn tiếng gõ bàn phím của Lục Lục "lách cách, lách cách..." như những tín hiệu điện đài bí mật trong thời khủng bố trắng phát ra thế giới bên ngoài. Cả căn nhà vẫn không có dấu hiệu gì khác thường.

    Khi Lục Lục viết xong đoạn cuối cùng thì đã là hơn 2 giờ sáng. Cô viết cả thảy hơn một vạn chữ và đã đưa tất lên diễn đàn, cô để lại địa chỉ email của mình. Cô không viết hẳn ra tên Điền Phong, mà thay bằng XX.

    Lục Lục ngoảnh nhìn Chu Xung, nói: "Em đã viết xong. Có lẽ đêm nay không xảy ra chuyện gì đâu. Ta đi ngủ thôi!"

    Chu Xung vẫn căng tai lắng nghe, rồi anh nói: "Đúng! Ngủ cho sung sức, mai chúng ta đến công an mới có thể trình bày mạch lạc được."

    Lục Lục tắt máy tính, đứng dậy, cùng Chu Xung đi vào phòng ngủ.

    Họ lên giường, tắt đèn. Lục Lục nói: "Thế là phí tiền mua thảo dược."

    "Cũng chẳng tốn là mấy."

    "Anh mua những thứ gì? Biết đâu mai chúng ta ốm sẽ dùng đến nó cũng nên."

    "Thảo dược phải biết phối hợp thì mới gọi là thuốc. Anh chỉ mua bừa mấy thứ..."

    Trong căn nhà yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng "cạch..." hình như có người gõ cửa.

    Cả hai im bặt không nói gì hết.

    "Cạch, cạch!"

    Đúng là có người gõ cửa, gõ hai tiếng! Nhưng người ấy không gõ vào cánh cửa sắt chống trộm mà là gõ vào cửa kính.

    Lục Lục giọng run run: "Cửa toilet..."

    Chu Xung gật đầu, im lặng.

    Các cánh cửa trong nhà đều là cửa gỗ, chỉ có cửa toilet ... lắp kính.

    Lục Lục run run giọng: "... Hắn đã vào à?"

    Chu Xung nói thật khẽ: "Lúc này ngón tay hắn đang gõ."

    Lục Lục hỏi: "Ý anh là... con sâu?"

    Chu Xung đáp: "Ừ."

    Một lát sau tiếng gõ cửa lại vang lên: "Cạch, cạch, cạch."

    Lầ này là ba tiếng!

    Lục Lục thì thào đứt quãng: "Gói thảo dược, anh để đâu?"

    "Ngay bên cạnh anh."

    "Chắc sẽ không ăn thua..."

    "Cứ chờ thêm xem sao."

    "Cạch, cạch, cạch, cạch, cạch!"

    Lục Lục bám riết cánh tay Chu Xung.

    Nếu lúc này mà có hàng xóm đang từ tầng dưới đi ngang qua, chắc chắn Lục Lục sẽ mở cửa sổ ra kêu cứu. Nhưng bên ngoài im ắng tuyệt đối, cả khu chung cư đã ngủ say.

    "Cạch, cạch, cạch, cạch, cạch, cạch!"

    Bây giờ biến thành sáu tiếng! Nhưng nhịp gõ vẫn rất chậm như trước, không hề vội vàng. Cả hai cùng nằm bất động, hít thở thật khẽ, căng tai lắng nghe.

    Lát sau tiếng gõ ấy lại vang lên, mỗi lần đều thêm một tiếng. Cuối cùng, nghe giống như một người đang cần mẫn băm nhân thịt bánh gối." Cạch, cạch, cạch, cạch, cạch, cạch, cạch, cạch,..."

    m thanh ấy bỗng ngừng lại. Cả hai chờ hồi lâu vẫn không thấy nó tiếp tục.

    Lục Lục càng thấy căng thẳng, cô nói thật khẽ: "Hay là... nó bò ra rồi? Ta bật đèn xem sao."

    Chu Xung lắc đầu: "Bật đèn sáng chúng ta sẽ bất lực." Lục Lục im lặng.

    Chờ sau một hồi nữa, bỗng cửa phòng ngủ "kẹt" một tiếng rồi mở ra! Lục Lục kêu "a..." một tiếng, Chu Xung nhìn chăm chăm ra cửa phòng ngủ. Nhờ ánh trăng rất yếu rọi vào, họ có thể nhìn thấy sàn nhà phòng khách lờ mờ loang loáng.

    Không có ai bước vào. Đối phương đã khống chế cửa phòng ngủ, hai người không thể ra, bây giờ cái giường là căn cứ phòng ngự cuối cùng của họ.

    Bỗng có thứ gì đó lướt qua cánh tay Lục Lục, mềm mềm, mát mát! Cố hét lên "Rắn!" Rồi cô ngồi phắt dậy ôm chặt Chu Xung.

    Chu Xung cũng run run, anh lập tức bật đèn. Ở cửa có một cái đuôi thon dài nhanh chóng rút ra ngoài, rồi mất hút. Cả hai đều sợ tái mặt. Tuy không nhìn thấy thân hình nhưng họ có thể khẳng định nó chính là con quái vật trông rất giống đứa trẻ sơ sinh! Vậy gã quái vật kia đã thò hai ngón tay vào tận nhà họ!

    Phòng ngủ sáng lên thì ngoài kia trở nên tối hơn.

    Lục Lục nói không rõ lời nữa: "Di động đâu?"

    Chu Xung thì thầm: "Của anh để ở phòng khách. Của em đâu?"

    Lục Lục nói: "Hình như để ở thư phòng..."

    Điện thoại cố định cũng không để trong phòng ngủ, mà là đặt cạnh tivi. Lúc này họ mất cả quyền gọi điện thoại cầu cứu! Thời gian vẫn từng giây trôi đi. Phòng khách tối om ngoài kia cũng im ắng. Nhưng Lục Lục và Chu Xung đều hiểu rõ cái gì đến thì nhất định sẽ đến. Quả nhiên, ngoài phòng khách bỗng vỡ òa tiếng cười he hé của một đàn trẻ sơ sinh! Quá bất ngờ! Cả hai đang ngồi trên giường run cầm cập. Không phải do một tiếng cười mở đầu kích thích những tiếng cười khác tiếp nối, mà là tất cả cùng cười vang, rất đều. Giống như có ai đó trong bóng tối giơ tay bắt nhịp cho bọn trẻ sơ sinh ấy cùng cười sằng sặc. Ở ngay trong phòng khách! Đúng thế, ở ngay trong phòng khách! Cứ thế cười, cười hehe... cười mãi... rồi tiếng cười trở nên không đều nữa, có đứa cười chậm lại, có đứa tiếp tục cười lâu hơn. Nhưng có điều tiếng cười vang càng lúc càng to. Nói cho công bằng, âm thanh tiếng cười này rất non nớt ngây thơ, nghe có vẻ vui tai. Nhưng trong lúc khuya khoắt của một đêm rất không bình thường, thì những tiếng cười không rõ từ đâu ấy lại khiến người ta kinh hồn bạt vía. Cuối cùng, tiếng cười cũng ngưng bặt. Trên cầu thang sắt uốn lượn bỗng vang lên tiếng bước chân. Có người đang đi xuống!

    Lục Lục co rúm người: "Chu Xung, hắn đến!"

    Chu Xung cầm ngay túi thảo dược để bên cạnh, thực ra anh cũng không biết tiếp theo nên làm gì.

    Tiếng bước chân xuống nửa chừng thì nó lại từ từ bước lên.

    Lục Lục nhìn Chu Xung. Chu Xung vẫn chăm chú nhìn ra cửa phòng ngủ. Sau môt hồi lâu, họ không còn nghe thấy tiếng bước chân ấy nữa, hình như người kia đã biến mất trên gác.

    Chu Xung nhẹ nhàng bước xuống giường. Lục Lục kéo lại: "Anh đi đâu?"

    Chu Xung nói nhỏ: "Anh ra xem sao."

    "Đừng ra."

    "Anh đi lấy di động vào đây."

    Lục Lục buông tay. Chu Xung rón rén bước ra cửa, thò tay ra sờ thấy công tắc đèn phòng khách, anh bật lên. Phòng khách sáng trưng. Chu Xung đứng ở cửa, bất động.

    Lục Lục sợ hãi gọi: "Chu Xung."

    Chu Xung không ngoảnh lại. Anh đã nhìn thấy thứ gì đó!

    Lục Lục run run xuống giường, chân trần lập cập bước đến sau lưng Chu Xung, nhìn ra phòng khách. Cô tái mặt bủn rủn suýt ngã sụp xuống bàn.

    Phòng khách xuất hiện vô số những con quái trùng giống như những chiếc bàn chải đánh răng dày đặc, chen chúc, đuôi của chúng đều dựng thẳng đứng. Trên tay vịn cầu thang, có hai con vật rất giống trẻ sơ sinh đang ngồi chễm chệ, lạnh lùng nhìn xuống cửa phỏng ngủ. Gã quái vật ngồi trên bậc cầu thang, mỉm cười nhìn Lục Lục và Chu Xung. Hình như hắn đã nhiều đêm không ngủ, sắc mặt hắn trắng nhợt trông phát sợ nhưng ánh mắt hắn vẫn toát lên nét vui mừng cố hữu.

    Cả bọn quái vật này từ đâu mọc ra?

    Gã quái vật chậm rãi nói: "Tôi vẫn đang tìm hai người. Mấy hôm nay đói quá. Vừa nãy tôi đã vào toilet ăn bột giặt, kem dưỡng da, kem đánh răng của các người, và còn uống cả chai thuốc sát trùng nữa... Rất xin lỗi!"

    Chu Xung nắm chặt tay Lục Lục, từng bước lùi lại.

    Gã quái vật đứng dậy, từ từ bước xuống cầu thang, mỉm cười tiến về phía họ: "Tôi đã nói rồi: một trong hai người phải chết."

    Chu Xung đẩy Lục Lục về phía giường, cứ như thầy phù thủy phù phép để trừ tà ma.

    Gã quái vật bước đến cửa phòng ngủ thì dừng lại, tựa cửa, nhìn chằm chằm vào đám thảo dược, ánh mắt hắn càng trở nên vui mừng hơn.

    Lục Lục cảm thấy mình sắp chết, không phải bị giết chết, mà là chết vì sợ. Liệu đám thảo dược này có chặn nổi hắn không? Hắn đã bước đến tận cửa phòng ngủ! Nhìn thấy thảo dược, hắn biết ngay là họ định dùng các thứ này để đánh vào tử huyệt của hắn, hẳn là hắn sẽ càng điên tiết hung hăng gấp bội!

    Gã quái vật vừa nhìn thảo dược vừa nói: "Các người biết tôi sợ thảo dược chứ gì? Ha ha... thực ra tôi chỉ sợ có một cây thuốc, tên cây thuốc đó là "Điền Phong". Hai người có mua về không?"

    Lục Lục vội nhìn Chu Xung có ý hỏi anh. Chu Xung sững sờ nhìn gã Điền Phong đang đứng cửa. Gay rồi! Anh không biết Điền Phong chỉ sợ một cây thuốc "Điền Phong"! Nhưng cũng không thể trách ông Vương Hải Đức, khi Điền Phong đi theo ông đến hiệu thuốc bắc, vừa bước vào hắn đã ngất xỉu, lúc đó có vô số mùi thảo dược bay ra, ông Hải Đức không thể biết chỉ có mùi cây "Điền Phong" mới khiến hắn sợ hãi...

    Điền Phong lại nói: "Hay lắm! Không thấy ở đây có vị thuốc ấy, nhưng nó cũng không thể có nữa, vì nhiều năm nay nó đã bị tuyệt chủng rồi! Ha ha ha... Trên thế giới này, có một thứ mới sinh ra thì phải có một thứ cũ lụi tàn, chắc chắn là thế..."

    Nói đến đây hắn từ từ ngẩng đầu lên. Bỗng hắn ta ngưng bặt tiếng cười, sắc mặt vô cảm nhìn Chu Xung rồi lại nhìn Lục Lục, giọng hiểm độc: "Nào các người trả lời đi... ai chết?"

    Chu Xung cũng sắp rụng rời. Anh bốc thảo dược ném tới tấp vào Điền Phong: "Thằng bệnh hoạn! Tao giết mày!"

    Thật bất ngờ.

    Các thứ thảo dược vừa ném vào mặt vào người Điền Phong, hắn bỗng mở to mắt, tay bám chặt khung cửa... hình như bị chóng mặt.

    Chu Xung sửng sốt, tiếp tục bốc thảo dược ném vào Điền Phong. Cơ mặt hắn bắt đầu vặn vẹo..., mồm mấp máy phều phào "... phải chết một người..." Rồi hắn loạng choạng lui lại mấy bước, lùi khỏi tầm nhìn của Lục Lục và Chu Xung.

    Lục Lục nhìn Chu Xung, Chu Xung ... một cái ra hiệu đừng động đậy, sau đó anh cầm túi thảo dược, xuống giường, từ từ bước ra cửa phòng ngủ. Lục Lục nín thở nhìn Chu Xung.

    Chu Xung bước đến cửa, nhìn ra ngoài. Anh lại sững sờ, không động đậy.

    Lục Lục run run hỏi "Sao thế?"

    Chu Xung đờ đẫn: "Không thấy... tất cả không thấy đâu nữa."

     
  5. Alpha Wolf

    Alpha Wolf Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/5/15
    Bài viết:
    1,211
    Được thích:
    169

    Cưới Ma


    Tác giả: Chu Đức Đông

    Chương 69 - Một kết thúc bi thảm


    Nguồn: truyenngan.com.vn



    Không thấy Điền Phong. Không thấy hai đứ trẻ sơ sinh bốn chân có đuôi dài. Không thấy đám quái trùng hình bàn chải đánh răng.

    Căn nhà trở lại như trước, mọi chuyện vừa xảy ra cứ như một cơn ác mộng. Nhưng mùi thảo dược vẫn rất đậm, chứng tỏ chẳng phải họ đang sống trong một cơn mơ.

    Xem ra, gã quái vật nói dối hắn chỉ sợ thảo dược "Điền Phong", thực ra hắn sợ mọi thứ thảo dược.

    Lục Lục và Chu Xung cứ thế ngồi thức cho đến sáng. Không thấy gã quái vật xuất hiện, các "ngón tay" của gã cũng không xuất hiện nữa.

    Mặt trời sớm mai lên nhanh, cả thành phố đã thức dậy, ngoài kia đã có người qua lại, đã bắt đầu nghe thấy tiếng ôtô chạy.

    Chu Xung thu đám thảo dược lại nhét vào hai túi nilon, sau đó anh và Lục Lục mỗi người xách một túi, ra khỏi nhà.

    Sau một đêm mệt mỏi thức trắng, họ vào một quán nhỏ gần khu chung cư ăn quẩy và uống sữa đậu nành thật no bụng, khiến cả người nóng rực. Sau đó họ lên tắc-xi đi đến khu tập thể xưởng dược Hoa Đức. Hai vợ chồng ông bà Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi đã đứng chờ ở cổng, họ ăn mặc chỉnh tề như chuẩn bị đi dự một buổi lễ trang trọng, Lục Lục và Chu Xung đưa họ đến Sở công an, gặp tổ trọng án.

    Tiếp họ là một công an rất trẻ, họ Hồng, giọng nói hơi giống giọng miền đông bắc. Nếu không có bộ sắc phục công an trên người, trông anh ta rất giống diễn viên điện ảnh Tôn Hồng Lôi.

    Chu Xung rất biết cách kể lại các tình tiết sự việc. Anh không kể mọi chuyện theo trình tự mà kể ngược dòng thời gian, bắt đầu từ hơn 1 giờ sáng hôm nay Chủ tịch hội đồng quản trị trang mạng "Lưới tình" là Điền Phong xuất quỷ nhập thần hiện ra trong nhà anh, đe dọa anh và Lục Lục, tức là hành vi "ban đêm đột nhập nhà công dân". Tiếp theo, anh kể về ngày 3 tháng 1 cả hai bị lừa bịp, bị bắt đưa đến một ngôi nhà cũ, Điền Phong ép một trong hai người phải chết, tức là "có âm mưu phạm tội"; tiếp đến, anh kể Điền Phong khống chế tự do của hai người, tức là tội "bắt cóc"; còn việc hắn ta định giết người, tức là tội "giết người bất thành".

    Sau đó Chu Xung lại kể về hai vụ mất tích ở Bắc Kinh, nói rằng đó là thí nghiệm bệnh hoạn của Điền Phong. Anh nói hiện giờ một nạn nhân đã bị tâm thần, nhưng ít nhất có thể tìm được một người đứng ra làm chứng. Lục Lục hiểu rằng Chu Xung muốn nói tới Hồ Tiểu Quân.

    Tiếp theo Chu Xung nói về xuất thân của Điền Phong, anh giới thiệu với công an Hồng: "Hai ông bà Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi ngồi đây, là cha mẹ nuôi của Điền Phong. Hai vị này có thể chứng thực rằng những lời tôi nói là sự thật."

    Công an Hồng tỏ ra rất chuyên nghiệp, anh không chỉ ngồi nghe kể chuyện mà còn chăm chú ghi biên bản rất tỉ mỉ. Chu Xung kể rất rõ ràng về xuất thân của Điền Phong để hai vợ chồng Vương Hải Đức không phải kể lại nữa. Hai ông bà không bác lại một điều gì, tức là hoàn toàn công nhận.

    Cuối cùng, công an Hồng nói: "Vụ án này rất nghiêm trọng, các vị chờ một lát, tôi vào báo cáo với lãnh đạo." Nói rồi anh ta cầm biên bản vừa ghi chép vừa bước đi. Cả bốn người yên lặng ngồi chờ.

    Vợ chồng Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi ngồi trên ghế dài, họ rất căng thẳng, hầu như không dám động đậy. Lục Lục muốn hai người họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô đến chỗ bình nước rót hai cốc đưa cho họ, họ thận trọng đỡ lấy rồi đặt lên bàn, không uống một ngụm.

    Đã hơn 40 phút trôi qua, chưa thấy công an Hồng quay lại, Lục Lục cảm thấy lo lắng, nhìn Chu Xung: "Nếu họ lờ đi, không quan tâm thì sao?"

    Chu Xung nói: "Cách đây ít hôm, anh nghe bản tin, họ nói rằng ở một khu vực thuộc địa phận Tứ Xuyên xuất hiện một con thú lạ, toàn thân đen tuyền, dài hơn 1m, có bốn răng dài, thường nằm im trên cây, hẽ người đến gần thì nó nhảy xuống cắn, tấn công rất nguy hiểm. Dân chúng đã báo 110. Sau đó công an dùng súng bắn thuốc mê khống chế nó, rồi đem đến cho cơ quan chuyên môn. Vụ việc chúng ta gặp rắc rối hơn vụ con thú lạ rất nhiều, nếu công an không vào cuộc thì ai vào cuộc?"

    Sau gần một giờ công an Hồng mới trở lại, anh ta chưa kịp nói gì thì di động của Vương Hải Đức đổ chuông, ông nhìn di động rồi nói: "Con trai tôi gọi..."

    Công an Hồng nói luôn: "Bác ơi, bác đừng nói mình đang ngồi ở sở công an để anh ta yên tâm, và hỏi xem anh ta đang ở đâu. Bác nghe đi."

    Vương Hải Đức càng căng thẳng, lưỡng lự, hình như ông sợ mình không làm được. Công an Hồng nói: "Bác cứ nghe đi!"

    Ông làm theo, giọng trở nên rất không bình thường: "A lô..." Mọi người chăm chú nhìn ông. Mắt ông nhìn thẳng về phía trước, nhưng miệng chỉ thảng thốt kêu lên "A... a... a..." Lát sau ông bỗng ngoảnh nhìn Chu Xung, và lại nói vào máy "Ừ..." sau đó ông đưa máy cho anh: "Con trai tôi muốn nói chuyện với anh."

    Chu Xung sững sờ. Lục Lục run rẩy. Công an Hồng ngây đờ.

    Chu Xung cầm lấy máy, bình tĩnh nói: "Tôi đây."

    Giọng của Điền Phong: "Tôi biết anh và cha mẹ tôi đang ngồi với nhau ở Sở công an. Nhưng không sao, tôi chỉ muốn gặp mặt cha mẹ tôi lần cuối, phiền anh đưa họ đến đây được không?"

    Chu Xung hỏi: "Đến đâu?"

    Điền Phong nói: "Tôi ở thị trấn Đa Minh chờ họ. Nơi đó là khu nghỉ dưỡng Song Nhĩ Sơn, thuộc địa phận huyện Y Long, cách huyện 48km về phía nam, cách Đồng Hoảng 22km về phía tây bắc. Cảm ơn anh." Điền Phong chủ động tắt máy luôn.

    Nơi đó cách Đồng Hoảng 22km! Chu Xung đã từng mở rộng bán kính tìm kiếm từ 14 km lên 20km, chỉ kém 2km.

    Công an Hồng hỏi: "Hắn nói gì?"

    Chu Xung trả lời: "Hắn muốn tôi đưa hai bác đây đến thị trấn Đa Minh, nói là muốn gặp cha mẹ lần cuối..."

    Vợ chồng ông Hải Đức hiểu ý câu nói đó là gì, hai ông bà đều sững sờ.

    Công an Hồng lại hỏi: "Các vị có thể tìm thấy thị trấn Đa Minh đó không?"

    "Anh cho tôi mượn máy tính."

    "Được!"

    Chu Xung bước đến bàn máy tính, tra cứu bản đồ Quý Châu. Thì ra là phía nam huyện Y Long có một vùng đất nhô lên cao, ba mặt bị huyện Đồng Hoảng vây lại, đối chiếu các cự ly, thì "thị trấn Đa Minh" nằm ở điểm cực nam của vùng đất nhô lên này.

    Chu Xung chỉ vào bản đồ, nói: "Nó ở đây. Gọi là khu nghỉ dưỡng Song Nhĩ Sơn. Thuộc địa phận huyện Y Long."

    Công an Hồng nói: "Chiều nay chúng ta lên đường đi Quý Châu. Các vị có vấn đề gì không?"

    Chu Xung đáp: "Không."

    Công an Hồng nhìn sang đôi vợ chồng già. Ông Vương Hải Đức nặng nề gật đầu.

    Công an Hồng nói: "Tôi đi bố trí người và xe."

    Ngày 6 tháng 1 năm 2011, Chu Xung và Lục Lục lại đi miền tây nam một lần nữa.

    Lần đầu họ đi bằng ôtô của Sở công an. Tổ trọng án bố trí hai xe công an. Chu Xung và Lục Lục ngồi cùng xe với công an Hồng, vợ chồng ông Vương Hải Đức ngồi cùng xe với hai công an khác.

    Dọc đường, công an Hồng hỏi thêm về tình hình Điền Phong. Họ nói chuyện cởi mở thoải mái hơn lúc ở Sở công an, Lục Lục cũng kể về những sự việc khách quan, chủ quan xảy ra trong những ngày qua.

    Xe đi qua Hồ Bắc... Hồ Nam... rồi vào đến địa phận Quỳ Châu. Chu Xung bỗng nghĩ ra một điều, anh cầm túi thảo dược đưa cho công an Hồng: "Anh nên cầm thứ này."

    "Không cần đâu!"

    "Súng của anh không có tác dụng với hắn."

    Công an Hồng trả lại Chu Xung túi thảo dược: "Hai người cứ tự bảo vệ cho mình là tốt rồi."

    Chu Xung không ép nữa, nói: "Anh Hồng ạ, tôi khẳng định gã Điền Phong không thuộc loài người, bắt được hắn, các anh cho xét nghiệm ADN sẽ biết ngay hắn là thứ gì."

    Công an Hồng im lặng.

    Hai xe cứ chạy suốt ngày đêm, 8 giờ sáng ngày 7 tháng 1 họ đến công an huyện Y Long, dừng ở đó gần nửa giờ. Công an huyện Y Long cũng cử một xe và ba công an phối hợp hành động cùng công an Bắc Kinh.

    8 giờ 45 phút cả đoàn đến khu nghỉ dưỡng Song Nhĩ Sơn.

    Nhìn khung cảnh trước mắt, Chu Xung và Lục Lục đều tròn mắt kinh ngạc, "thị trấn Đa Minh" chỉ còn là một vùng hoang tàn đổ nát!

    Mùi khói thuốc nổ TNT tràn ngập trong không khí, khét lẹt. Quán ăn, quán trà, quán bi-a, hiệu làm đầu, ngân hàng, bưu điện, nhà trẻ, cửa hàng bán ngư cụ, cửa hàng công nghệ phẩm, ngôi nhà ở khu đất cao, các khu mộ ven thị trấn... đều bị san phẳng, vài mảng tường nham nhở còn sót lại đang bốc khói đen.

    Không thấy xác người. Có lẽ xác "diễn viên" được Điền Phong thuê đã được chuyển đi trước khi phá hủy nơi này.

    Xa xa, ở vị trí cũ của khách sạn, thấy có bóng người. Chắc là Điền Phong!

    Chu Xung và Lục Lục dẫn vợ chồng ông Vương Hải Đức đi theo những người công an tiến về phía đó.

    Điền Phong đứng trên chỗ đất bằng phía trước khách sạn, bốn phía chất đầy củi, mùi xăng nồng nặc bay khắp chốn. Xung quanh anh ta là vô số quái trùng trông rất giống bàn chải đánh răng, lại có hai con vật rất giống đứa trẻ sơ sinh đang nằm, bọn chúng đều bất động, cứ như một đám trò chơi. Khách sạn đã biến thành một cái hố khổng lồ sâu hút, cái thế giới trong lòng đất ấy đã sụp đổ, có lẽ mãi mãi không ai có thể làm rõ cấu tạo và nguyên lý hoạt động của nó ra sao.

    Mọi người dừng lại cách Điền Phong vài chục mét.

    Công an Hồng hiểu Điền Phong định làm gì, anh nói với một công an đứng bên: "Mau gọi xe cứu hỏa và cứu thương!"

    Anh này nói: "E sẽ không kịp nữa!"

    Công an Hồng ra lệnh: "Chúng ta cần ADN của hắn. Mau lên!"

    Anh này vội chạy về xe công an dùng bộ đàm gọi xe cứu hỏa và cứu thương.

    Công an Hồng gọi to: "Anh Điền Phong! Chúng ta không nhất thiết phải đối đầu! Chúng ta có thể hợp tác! Anh đang nôn nóng manh động!"

    Điền Phong thản nhiên nói: "Nếu bàn hợp tác, thì cứ về văn phòng gặp trợ lý của tôi."

    Sau đó anh ta trào nước mắt, nhìn vợ chồng ông Vương Hải Đức nói: "Thưa cha mẹ, được gặp cha mẹ, con rất mãn nguyện. Kiếp sau con vẫn xin làm con trai của cha mẹ! Vẫn là địa điểm nhà kho xưởng dược Hoa Đức, nếu nhìn thấy con thì cha mẹ phải bế con về nhà!" Nói xong anh ta tay run run lấy bật lửa ra.

    Bà Diệp Tử Mi kêu lên thảm thiết: "Con trai của mẹ!" Rồi bà định chạy đến, nhưng bị ông Vương Hải Đức kéo lại ôm chặt. Bà gục đầu vào ngực ông khóc nức nở, rồi ngất lịm. Công an Hồng tiếp tục kêu gọi: "Anh Điền Phong đừng làm bừa! Chúng ta cần nói chuyện!"

    Điền Phong ngoảnh mặt về phía Chu Xung và Lục Lục, ngậm ngùi nói: "Hai người đã thắng! Hãy nhớ điều này: tôi bị tình yêu của hai người đốt cháy!" Sau đó anh ta lại nhìn vợ chồng ông Vương Hải Đức, nói: "Con xin cảm ơn cha mẹ. Kiếp sau chúng ta sẽ lại gặp nhau."

    Mọi người chưa kịp hành động thì ngọn lửa khổng lồ đã bùng lên, không thấy mái tóc của Điền Phong đâu nữa, quần áo của anh ta cũng bốc cháy. Anh ta loạng choạng bước lên mấy bước rồi lại lùi lại, gào lên thảm thiết: "Cha mẹ ơi... con yêu cha mẹ... con..." Rồi anh ta đổ vật xuống, đau đớn vật vã lăn lộn...

    Điều kỳ lạ là đám quái trùng và hai con vật giống trẻ sơ sinh kia vẫn bất động, mặc kệ cho lửa thiêu đốt, chúng chỉ giống như các đồ vàng mã dùng để hiến tế.

    Gió thổi về hướng tây bắc, ngọn lửa cũng tạt về hướng tây bắc, khói đen và tro bụi bốc lên khắp bầu trời xanh, tất cả chỉ còn lại những âm thanh "lép bép..." và tiếng kêu "a... ha ha ha..." của Điền Phong phát ra từ đám khói lửa.

    Lục Lục đưa tay bịt mắt. Ông Vương Hải Đức ôm bà vợ, ngây nhìn đứa con trong đám lửa, đôi mắt ông không một giọt nước mắt.

    Đám lửa đã cháy liền nửa giờ mà vẫn còn rất dữ dội, không ai có thể tiếp cận. Điền Phong biến thành một cái xác đen thui, biến dạng, càng lúc càng không giống hình người, cuối cùng chỉ còn là đám xương đen, dần dần sụp xuống.

    Khi xe cứu hỏa và cứu thương phóng đến nơi thì tất cả đã muộn. Nhân viên y tế chẳng thể cứu vãn được gì, họ chuyển bà Diệp Tử Mi lên xe rồi truyền dịch. Lính cứu hỏa dập lửa, phải mất một giờ mới dập xong. Xác Điền Phong chỉ còn là đám tro đen, tro đen là chất vô cơ, không thể giám định AND.

    Chu Xung và Lục Lục chỉ có thể đứng xa nhìn. Một hồi lâu sau Chu Xung khẽ nói: "Kết thúc, tất cả đã kết thúc!"

    Lúc ra về, Chu Xung và Lục Lục lại nhìn thấy tấm biển màu xanh dựng ở đầu con đường vào "thị trấn Đa Minh", nó đang khẽ rung rung trong gió, bên trên viết dòng chữ: "Mã vùng bưu chính địa phương: 142857". Nó là vật hoàn chỉnh duy nhất còn sót lại.

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)