Linh Dị Cưới Ma - Chu Đức Đông ( Full )

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Alpha Wolf

    Alpha Wolf Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/5/15
    Bài viết:
    1,211
    Được thích:
    169

    Cưới Ma


    Tác giả: Chu Đức Đông

    Chương 60 - Trường Thành và Hồ Tiểu Quân


    Nguồn: truyenngan.com.vn



    Tối nay Trường Thành đã gặp Hồ Tiểu Quân đúng như lời nói của ông thầy bói mù. Cô cõng cái giá gỗ, chầm chậm đi từng bước, vất vả đi đến gần Trường Thành: "Nặng quá... anh vác hộ em một lúc..." Trường Thành choáng váng, ngã vật xuống sàn bất tỉnh.

    Không rõ sau đó bao lâu anh tỉnh lại, trời vẫn tối đen. Anh nhìn thấy Tiểu Quân đang ngồi trên đi-văng vừa ăn quà vặt vừa xem tivi. Màn hình hiện lên bảng màu xanh đỏ ca-rô để hiệu chỉnh, chứ không có chương trình gì. Không thấy cô đeo cái giá gỗ nữa. Trường Thành ngây người nhìn Tiểu Quân, không rõ đó là người hay ma.

    Tiểu Quân nhìn vào màn hình, nói: "Anh không sợ chết khiếp chứ?" Giọng cô vẫn khàn khàn. Trường Thành nhận ra nét thù hận ghê gớm trong giọng nói ấy. Trực giác mách bảo anh cô không phải là ma. Tại sao Tiểu Quân vẫn sống? Cô trở về như thế nào, chắc chắn trong đó chứa đựng những bí mật cực kỳ phức tạp. Anh không thể nghĩ ra.

    Anh khẽ gọi: "Tiểu Quân..."

    Tiểu Quân vẫn không nhìn Trường Thành, nói: "Em đã chết một lần, anh chết ngất một lần, coi như hòa! Chúng ta chấm dứt quan hệ."

    Trường Thành quỳ sụp xuống đất, trào nước mắt: "Tiểu Quân, anh xin lỗi em! Chuyện đó là như thế nào, em nói cho anh biết, được không em?"

    Tiểu Quân nhìn Trường Thành, nói: "Không có gì. Đó chỉ là cuộc thử nghiệm. Anh vẫn nói rằng nếu em chết thì anh sẽ đi cùng em đúng không? Cuộc thử nghiệm này là để xem trong thâm tâm anh, tính mạng anh hay tính mạng em quan trọng hơn."

    Trường Thành lau nước mắt, không khóc nữa: "Em đã dựng nên tất cả những chuyện này?"

    Tiểu Quân cười lạnh lùng: "Em không rách việc như thế đâu."

    Trường Thành rất tò mò, hỏi: "Vậy thì là ai làm?"

    Tiểu Quân đáp: "Rồi họ sẽ nói chuyện với anh và còn chi tiền cho anh nữa. Em đã bị anh giết, dù sao cũng coi như đã chết một lần, họ đền bù cho em 800.000 đồng; anh giết em, chắc sẽ bị giày vò cắn rứt, ngày mai anh sẽ được đền bù 200.000 đồng."

    Trường Thành không ngớt chớp mắt: "Thật là bất ngờ..."

    Tiểu Quân lạnh lùng: "Dù sao anh cũng không phải lẩn trốn nữa."

    Trường Thành đứng dậy, gượng gạo bước lại ngồi bên Tiểu Quân: "Tiểu Quân hãy tha thứ cho anh. Từ này chúng ta sẽ sống bên nhau suốt đời..."

    Tiểu Quân tránh sang bên, rất bình tĩnh nói: "Anh ngồi xa tôi ra. Chúng ta đăng ký kết hôn hơi sớm, giờ lại phải làm thủ tục... Đơn ly hôn tôi đã soạn xong, đặt trên giường trong gian phòng dành cho trẻ nhỏ, tôi đã ký rồi. Anh chịu khó ra ủy ban mà nộp."

    Trường Thành sững sờ, giọng nài nỉ: "Tiểu Quân, em hãy nghe anh giải thích..."

    Tiểu Quân ngắt lời: "Căn nhà này phải thuộc về tôi, các thứ khác thuộc về anh tất. Bây giờ anh khỏi cần nói gì nữa, việc duy nhất anh nên làm là ra khỏi nhà này ngay. Tôi phải tiếp tục xem tivi. Nếu anh muốn nghe tôi góp ý điều gì, thì tôi mong anh sau khi ra khỏi đây, anh hãy đứng thẳng lưng, suốt đời nên đứng thẳng cho ra dáng một người đàn ông, chứ đừng lấm lét thậm thụt như hiện nay nữa."

    Trường Thành lại rơm rớm nước mắt: "Tiểu Quân, anh mong em cho anh cơ hội..."

    Tiểu Quân bình thản nhìn Trường Thành, nói: "Ra đi!"

    Trường Thành kêu lên: "Tiểu Quân!"

    Tiểu Quân vẫn bình thản nhìn anh, nói: "Anh có ra không?"

    Trường Thành còn định nói gì đó nhưng trước ánh mắt giá lạnh của Tiểu Quân, anh nín lặng, đứng dậy rồi từ từ bước đi, ra đến cửa, anh sải bước trở vào... và một lần nữa lại quỳ sụp xuống: "Tiểu Quân! Chúng ta là một đôi, mãi mãi là một đôi! Gần đây công ty chúng ta gặp khó khăn sắp phá sản đến nơi, nhưng nay chúng ta đã có tiền! Chúng ta gộp cả lại sẽ là một triệu! Rót tiền vào thì lại cứu vãn được, sẽ rất nhanh biến thành hai triệu, ba triệu! Em sẽ có cuộc sống của nữ triệu phú! Tương lai tốt đẹp đang chờ chúng ta, Tiểu Quân! Em đừng lạnh lùng như thế này nữa, em nghĩ xem trước đây anh đã rất tốt với em! Anh là chồng em..."

    Tiểu Quân vẫn lặng lẽ nhìn Trường Thành, nói: "Anh chớ hòng toan tính 800.000 ngàn đó của tôi, trừ phi anh giết tôi lần nữa! Anh không đi chứ gì? Được, tôi cho anh ở lại nốt đêm nay, sáng mai tôi đến dọn dẹp nhà cửa. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."

    Nói rồi Tiểu Quân nhảy xuống sàn, đi đôi bốt ngắn cổ màu tím, rồi mở cửa bước ra.

    Trường Thành gọi to: "Tiểu Quân!" Nhưng chỉ nghe thấy tiếng cửa sập "rầm" một tiếng.

     
  2. Alpha Wolf

    Alpha Wolf Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/5/15
    Bài viết:
    1,211
    Được thích:
    169

    Cưới Ma


    Tác giả: Chu Đức Đông

    Chương 61 - Càng bất ngờ hơn


    Nguồn: truyenngan.com.vn



    Ngoài cửa sổ bỗng vọng vào tiếng pháo nổ rền vang không dứt. Những chùm sáng đủ màu rực rỡ nở tung trên bầu trời đêm thăm thẳm.

    Đã quá 10 giờ đêm, bước sang năm mới, Chu Xung và Lục Lục mỗi người đều già đi một tuổi, nhưng họ không bận tâm, họ đang chăm chú nhìn tấm ảnh cưới ma trên màn hình.

    Ảnh ghép, vẫn chỉ là một con người. Nhìn kỹ sẽ thấy nhân vật "nam" có cặp lông mày rậm, còn "nữ" thì lông mày cạo nhẵn thành một vệt thanh mảnh. Ngoài ra, "nam" mở mắt, hơi ngượng nghịu nhìn vào ống kính, "nữ" nhắm mắt, không thể hiện gì.

    Lục Lục lặng người hồi lâu sau mới nói: "Không phải! Rõ ràng cô gái này thấp hơn anh ta."

    Chu Xung chỉ vào cái váy của cô gái: "Em nhìn xem có phải cái váy này quá nặng không? Đầu gối cô ta nhô ra, rõ ràng cô ta đang ngồi khom xuống!" Lục Lục nhìn lại, đúng thế thật!

    Chu Xung tức giận: "Gã Điền Phong nói dối!"

    Lục Lục vẫn không hiểu: "Tại sao anh ta phải nói dối?"

    Chu Xung nói: "Anh biết sao được! Hắn đã bày ra bao trò khỉ, chắc chắn hắn phải có âm mưu lớn hơn nữa. Ngày mai anh sẽ tìm hắn nói chuyện!"

    Lục Lục nói: "Chúng ta... bao giờ đi chụp ảnh cưới?"

    Chu Xung nhìn Lục Lục, rồi anh đứng dậy ôm ghì cô, nói: "Làm rõ cái chuyện này đã rồi sẽ chụp, được không? Cả đời chỉ một lần kết hôn, anh không muốn..., chúng ta phải nhận ra đôi mắt mình vẫn còn nỗi băn khoăn." Lục Lục gật đầu.

    Chu Xung nói tiếp: "Em yên tâm, em nhất định sẽ được nhìn thấy đại dương." Lục Lục lại gật đầu.

    Hôm nay ngày 1 tháng 1 năm 2011, buổi sáng Chu Xung gọi điện cho Điền Phong, "Điền tiên sinh, tôi muốn gặp anh nói chuyện."

    Điền Phong hỏi: "Anh đã thông suốt rồi à?"

    Chu Xung nói gọn lỏn: "Về một việc khác."

    Điền Phong đồng ý luôn: "Thế à? Được!"

    Chu Xung nói: "Tôi muốn gặp anh bây giờ."

    Điền Phong hỏi: "Ở đâu?"

    Chu Xung trả lời: "Lại ở phòng trà Khai Hoa."

    Điền Phong gật đầu: "Được! Trong vòng 35 phút nữa tôi sẽ đến."

    Điện thoại xong Chu Xung cùng Lục Lục ra khỏi nhà. Họ đi đến ga tàu điện ngầm, Lục Lục hỏi: "Liệu có thể lại gặp người mù đó không?"

    Chu Xung nói: "Ông ta tên là Lý Cường."

    Lục Lục rất ngạc nhiên: "Anh vẫn còn nhớ kia à? Tối qua em thấy anh tức điên, ngỡ là anh không để ý."

    Chu Xung khẳng định: "Chắc chắn ông ta không ra nữa."

    Lục Lục hỏi lại: "Tại sao?"

    Chu Xung đáp: "Ông ta đã hoàn thành sứ mệnh."

    Lục Lục băn khoăn: "Lần đầu gặp ông ta, em đã nói hình như ông ta đứng đó để chờ chúng ta! Trực giác của nữ giới bao giờ cũng đúng."

    Tuyến hành lang vắng người, có hai phụ nữ bày sạp hàng, một người bán găng tay, bít tất, một người bán các loại kẹp... tài liệu. Anh chàng thấp bé hát rong vẫn có mặt, đang vừa đệm ghi ta vừa hát bài "Thảo Nguyên". Không thấy người mù.

    Kể cũng lạ, hôm đầu tiên họ gặp Lý Cường ở đây, cũng chỉ có hai người bán hàng rong, và một anh hát rong.

    Lúc đi qua anh hát rong, Chu Xung lại rút ra 50 đồng đặt vào cái hộp giấy trước mặt anh ta.

    Lục Lục nói nhỏ: "Một vé tàu điện ngầm chỉ 2 đồng, lần nào anh cũng cho 50 đồng, tức là 52 đồng; nếu lần sau đi đâu mà tiền tắc-xi không quá 53 đồng thì anh thà đi tắc-xi còn hơn."

    Chu Xung nói: "Đừng hẹp hòi thế."

    Ở ga tàu điện ngầm treo tấm biển quảng cáo rất lớn: Ảnh viện áo cưới Tình Yêu. Đó là hiệu chụp ảnh cưới lớn nhất Bắc Kinh.

    Lục Lục kéo tay Chu Xung: "Chúng ta sẽ đến đó chụp ảnh được không?"

    Chu Xung mỉm cười: "Xin chiều theo ý cô dâu!"

    Đi tàu điện ngầm đến các cuộc hẹn, cũng có cái hay là chuẩn giờ. Lần này họ không bị muộn như lần trước. Trong phòng trà Khai Hoa chỉ có một mình Điền Phong, anh ta vẫn ngồi vị trí hôm qua, trước mặt vẫn là một tách cà phê bình thường. Hình như anh ta đoán trước được điều gì đó, trông mặt anh ta rất nặng nề.

    Cả hai bước đến, Chu Xung ngồi phịch xuống luôn, chỉ có Lục Lục nói: "Chào anh Điền."

    Điền Phong nói: "Chào hai vị. Hai vị uống gì... hay vẫn là trà hoa cúc?"

    Lục Lục nói: "Gì cũng được."

    Điền Phong lại gọi ấm trà hoa cúc.

    Lục Lục chú ý quan sát khuôn mặt Điền Phong. Đúng là anh ta! Chú rể trong tấm ảnh cưới ma chính là anh ta; và cô dâu cũng là anh ta! Cô gái mà anh ta kể, cô gái vẽ tranh, cô gái bị hại cách đây chục năm không hề tồn tại! Nhưng tại sao anh ta phải bịa ra một con người không hề tồn tại?

    Chu Xung không muốn phí lời với Điền Phong, anh nói toạc móng heo luôn: "Cả hai người trong tấm ảnh cưới ma đều là anh! Tôi muốn nghe anh nói sao anh lại lừa chúng tôi? Yên tâm, hôm nay tôi sẽ không hắt nước trà vào anh nữa đâu." Điền Phong sửng sốt, sắc mặt anh ta càng u ám, thậm chí có nét đau thương, Lục Lục chằm chằm nhìn anh ta.

    Chu Xung gằn giọng: "Điền tiên sinh! Tôi hỏi anh đấy!"

    Điền Phong mở miệng, giọng rất thấp: "Tôi biết mà, hai người sẽ hỏi tôi điều này... tôi mong hai người sẽ giữ kín cho tôi."

    Lục Lục nói: "Chúng tôi hứa."

    Những lời của Điền Phong khiến cả Chu Xung lẫn Lục Lục há mồm trợn mắt. Anh ta nhìn ra cửa sổ, khẽ nói: "Thực ra tôi ái nam ái nữ..." Im lặng phải đến một nửa phút.

    "Lưới tình" là trang web môi giới hôn nhân lớn nhất toàn quốc, sáng lập ra nó lại là một người có vấn đề về giới tính, thật không sao tưởng tượng nổi!

    Khi nói ra bí mật này, trông Điền Phong thật buồn bã, thiểu não hết mức. Nếu vì xã hội như một kim tự tháp thì anh ta là người hùng đứng trên đỉnh chóp, khó mà với tới được; nhưng về phương diện giới tính rất nguyên thủy thì anh ta thật sự là một kẻ yếu, một người bị xã hội coi thường vì chẳng giống ai. Lục Lục lập tức tin lời anh ta nói. Nhìn khuôn mặt, nếu nói anh ta là nam, thì nên công nhận là một chàng trai xinh đẹp; nếu nói là nữ, thì nên nói đây là cô gái tuấn tú.

    Một người ái nam ái nữ vừa làm chú rể vừa làm cô dâu, vừa làm người sống vừa làm người chết, chụp ra tấm ảnh cưới ma quái dị để lừa hàng triệu người... tại sao lại thế?

    Điền Phong tiếp tục: "Cũng tức là, cơ thể tôi có tinh hoàn và cũng có buồng trứng..." Nói đến đây khuôn mặt Điền Phong thoáng hiện một nét bẽn lẽn nữ tính. Anh hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Nhiễm sắc thể của nam là XY, của nữ là XX, nhưng nhiễm sắc thể của tôi lại là XO cực hiếm hoi." Lục Lục và Chu Xung đều chưa nghe nói về nhiễm sắc thể này.

    Cuối cùng Chu Xung cũng nói, giọng đầy châm biếm: "Thế thì tôi nên gọi anh là anh Điền, hay cô Điền?"

    Điền Phong cười ngượng nghịu nhưng không trả lời, chỉ khẽ nói: "Hai vị thử tách tên tôi ra, rồi lại ghép lại mà xem, thực ra trong đó là toàn bộ các bí mật."

    Lục Lục kinh ngạc: "Hả?"

    Điền Phong gợi ý thêm: "Tên tôi, Điền, Phong, hai vị ngẫm nghĩ mà xem..."

    Lục Lục nghĩ ngợi, rồi nói: "Phong Điền! Anh là người Nhật à?"

    Điền Phong lắc đầu.

    "Điền địa... được mùa..."

    Điền Phong lại lắc đầu.

    "Hay là hai chữ Do, và Phỉ?"

    Anh ta vẫn lắc đầu. Rồi nói: "Hai nhân vật Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi là do tôi bịa ra, rồi nhanh chóng lan truyền trên mạng. Thực ra thì tôi chính là Vương Hải Đức và cũng đồng thời là Diệp Tử Mi. Hai vị xem, chữ Điền tách ra rồi trộn lại sẽ được chữ Diệp, chữ Phong tách ra rồi xếp lại sẽ được chữ Vương...[1]"

    [1] Phép chiết tự, như đã chú thích. Các chữ Điền, Diệp, Phong, Vương: 田, 叶, 丯, 王.

    Đầu Lục Lục bỗng vỡ òa, đúng là thế thật! Sao trước đây mình không chú ý nhỉ?

    Điền Phong tiếp tục: "Người ái nam ái nữ sau một thời gian nào đó, tâm lý của họ sẽ dần thiên về một trong hai giới tính, họ sẽ đi giải phẫu chỉnh hình là xong. Nhưng tôi thì không, tôi thật sự không biết mình có xu hướng nam tính hay nữ tính; tôi không thích đàn ông, cũng không muốn làm đàn ông; tôi không thích phụ nữ, cũng không muốn làm phụ nữ..."

    Lục Lục dường như rất hiểu sự cô độc của Điền Phong, một nửa nhân loại là nam, nửa kia là nữ, nhưng anh ta lại không biết mình thuộc bên nào, thì chỉ còn cách bị gạt ra rìa.

    Điền Phong nói: "Y học gọi những cá thể như tôi là lưỡng tính dị dạng. Có lẽ tâm lý tôi cũng dị dạng, "Tôi từ nhỏ khi trưởng thành tôi giao du với rất nhiều bạn, vậy thì cũng có tình bạn. Nhưng xưa nay tôi không hề biết tình yêu là gì. Bài từ khúc của Nguyên Hiếu Văn[2] có một câu như thế này: Hỏi thế gian, tình là thứ chi chi, sao lại khiến người ta vì nhau mà sống chết? Điều này tôi không hiểu. Lẽ nào, vì tình yêu có người dám tự nguyện từ bỏ cả mạng sống?

    [2] Nguyên Hiếu Văn là nhà thơ đời Tống (1290 – 1257). Từ khúc là một thể văn vần có thể cùng diễn xướng với âm nhạc.

    Chu Xung hỏi: "Cho nên anh mới làm thí nghiệm?"

    Điền Phong buồn bã gật đầu: "Đúng!"

    Chu Xung vẫn còn băn khoăn: "Tại sao mỗi đôi nam nữ cứ phải chụp một tấm ảnh?"

    Điền Phong trả lời: "Chỉ là để làm kỷ niệm mỗi lần thí nghiệm mà thôi."

    Ngoài phố bỗng có chiếc ôtô tải hạng nặng chạy qua, làm rung cả cửa kính của phòng trà. Nội thành từ lâu đã có lệnh cấm những xe như thế này chạy vào, chẳng rõ nó từ đâu chui ra.

    Chu Xung nhìn Lục Lục: "Em muốn hỏi gì nữa không?"

    Lục Lục lắc đầu.

    Chu Xung đứng lên, nói: "Nào, chúng ta đi chụp ảnh cưới."

    Lục Lục đứng dậy, khẽ nói: "Cảm ơn sự cởi mở của sếp Điền... Bye bye!"

    Điền Phong mỉm cười, nói: "Lưới tình" vẫn còn nợ hai vị một chuyến du lịch lãng mạn, hai vị có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

    Lục Lục cũng mỉm cười: "Được!"

    Lúc ra khỏi cửa phòng trà, Lục Lục ngoái nhìn lại, Điền Phong vẫn ngồi ở góc đại sảnh đăm đăm nhìn theo bóng cô và Chu Xung, nhìn anh ta thật buồn bã và cô độc. Tách cà phê trước mặt anh ta đã nguội lạnh từ lâu.

    Trên đường, Chu Xung nói: "Nếu anh ta không nói thì anh không biết hai câu đó ở đâu ra."

    Lục Lục ngạc nhiên: "Hai câu nào?"

    Chu Xung nói: "Hai câu 'Hỏi thế gian, tình là thứ chi, sao lại khiến người ta vì nhau mà sống chết?'. Anh cứ tưởng nó là ca từ trong bài hát 'Mai Hoa Tam Lộng'."

    Lục Lục trêu: "Anh là ca sĩ, chuyên biểu diễn nghệ thuật, vậy mà lại nằm ở tầng thấp trong nền văn hóa!"

    Chu Xung đùa lại: "Kìa, em nói to thế? Cả phố đều là diễn viên và ca sĩ đấy!"

    Lục Lục nháy mắt: "Em sợ anh chắc? Cả phố đều là nhà văn nhà thơ như em thì có!"

    Cả hai đều bật cười hồn nhiên. Họ đều rất hồn nhiên.

    Lục Lục và Chu Xung đều rất thoải mái vì cho rằng mình đã biết rõ mọi bí mật. Mọi chuyện chẳng qua là từ một anh chàng giới tính quái dị mà thôi. Rồi họ hào hứng đi chụp ảnh cưới...

     
  3. Alpha Wolf

    Alpha Wolf Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/5/15
    Bài viết:
    1,211
    Được thích:
    169

    Cưới Ma


    Tác giả: Chu Đức Đông

    Chương 62 - Một ngày mới


    Nguồn: truyenngan.com.vn



    "Ảnh viện áo cưới 'Tình yêu' quá là hoành tráng! Lục Lục và Chu Xung như bước vào thế giới của những câu chuyện đồng thoại. Khung cảnh được bày trí như muốn nhắn nhủ một thông điệp cổ tích "từ đó hoàng tử và công chúa hạnh phúc bên nhau mãi mãi". Khi cả hai đang đứng trong phòng tiếp khách để chọn áo cưới, có một cô gái bước đến nói: "Chụp ảnh cưới ở chỗ chúng tôi có hai hình thức là chụp trong nhà và ngoài trời, anh chị chọn hình thức nào ạ?"

    Lục Lục nhìn Chu Xung: "Bên ngoài lạnh lắm, ta chụp trong nhà."

    Chu Xung gật đầu: "Ừ!"

    Cô gái tiếp tục nói: "Trang phục kiểu Trung Quốc gồm các mốt: mộng ảo tương lai, thời trang hiện đại, kinh điển truyền thống. Ngoài ra còn có mốt theo phong cách Dân Quốc..."

    Lục Lục đắn đo.

    Chu Xung nói: "Chúng tôi ưng mốt hiện đại."

    Cô gái: "Vâng. Mốt hiện đại gồm bộ Chi tôn, bộ Hiển quý, bộ Vinh hoa..."

    Chu Xung hỏi: "Bộ nào đắt nhất?"

    Cô gái mỉm cười: "Bộ Chi tôn."

    Chu Xung chọn ngay: "Được. Chi tôn."

    Có đến bảy tám người phục vụ họ, người lo quần áo, người lo hóa trang, người phụ trách ánh sáng, người bố trí phông nền, người chụp ảnh... có cảm giác cô dâu chú rể cứ như là hai ngôi sao.

    Lúc chụp ảnh, người thợ ảnh nói: "Cười lên!"

    Chu Xung nhìn vào ống kính mỉm cười.

    Người thợ ảnh lại nói: "Cô dâu cười lên nào!"

    Chu Xung lại nhìn ống kính cười tươi hơn.

    Người thợ ảnh vẫn chưa vừa ý: "Cô dâu hơi nghiêm nghị thì phải? Nào, cả hai cùng cười lên!"

    Không hiểu tại sao Lục Lục không thể cười được. Mắt nhìn vào ống kính nhưng đầu óc cô lại nghĩ đến căn nhà cô ở "thị trấn Đa Minh", cái bàn cổ điển, cái gương vuông, hai cái ghế bành, bức tranh cổ, tấm thảm đỏ nâu viền trắng, cái máy ảnh có ba chân có bánh xe, bên trên phủ mảnh vải đen...

    Loay hoay mãi mới chụp xong. Khi họ ra khỏi "Ảnh viện áo cưới Tình Yêu" thì đã hơn 1 giờ chiều. Bên cạnh có một hiệu ăn Nhật Bản, Lục Lục vốn rất thích đồ ăn Nhật, cả hai bèn vào đó ăn trưa.

    Họ đang gọi món thì di động của Chu Xung reo chuông. Anh mở ra xem, rồi nhìn Lục Lục nói: "Anh phải nghe điện thoại."

    Lục Lục cười: "Anh cứ nghe đi."

    Chu Xung cầm điện thoại bước ra ngoài.

    Chừng hơn mười phút sau anh quay vào, ngồi xuống rồi nói: "Một chiến hữu hẹn gặp anh."

    "Bao giờ?"

    "Chiều nay. Lát nữa em cứ về nhà nghỉ ngơi, anh sẽ về sau."

    "Anh ạ, anh nên nghĩ lại xem, nếu chúng ta đi du lịch kết hôn thì chắc sẽ rất tốn kém; dù Điền Phong là người như thế nào cũng mặc, anh ta tự nguyện chi trả cho chúng ta, sao chúng ta lại phải từ chối? Nếu anh ghét anh ta đến thế thì chi bằng trả lại họ cả thù lao bài hát anh đã hát cho "Lưới tình" cho xong!"

    Chu Xung thì cắm cúi ngồi ăn các món sushi, không nói gì.

    "Em nghĩ thế này, chúng ta vẫn đi du lịch Thanh Đảo, rồi trở về. Anh không thích gặp anh ta nữa chứ gì? Em sẽ đến yêu cầu "Lưới tình" thanh toán các khoản chúng ta đã chi dùng, được không? Sau đó ngày 15 chúng ta cưới."

    Chu Xung im lặng. Lục Lục nói: "Im lặng tức là đồng ý!" Chu Xung đáp gọn lỏn: "Không thể!"

    Buổi chiều, Lục Lục một mình về nhà, Chu Xung đi gặp bạn. Anh bước chầm chậm đến một công viên yên tĩnh. Trên con dốc nhỏ chênh chếch có bãi cỏ nửa vàng nửa xanh rất phẳng phiu sạch sẽ, hệt như một bức tranh dưới ánh mặt trời, Tiểu Quân đang ngồi đó chờ anh. Phía sau lưng cô là những lùm cây rậm rạp cành lá rất thẳng.

    Chu Xung rảo bước đến. Đây là lần đầu tiên hai người thật sự gặp mặt kể từ khi chia tay. Từ xa đã nhìn thấy Chu Xung đang bước lại, Tiểu Quân mỉm cười. Chu Xung cũng mỉm cười bước đến trước mặt cô, ngồi xuống bãi cỏ.

    Tiểu Quân ngẩng đầu, nói: "Trời đẹp thật!"

    "Ừ!"

    "Anh xem, bầu trời cứ như vừa được tắm gội."

    "Ừ!"

    Tiểu Quân ngoảnh sang nhìn kỹ đôi mắt, sống mũi, khuôn miệng Chu Xung, rồi khẽ nói: "Anh gầy đi đấy!"

    Chu Xung vẫn trả lời bằng một từ duy nhất: "Ừ!"

    Tiểu Quân thở dài, cầm chai nước khoáng đặt bên cạnh đưa anh: "Anh uống nước đi!"

    "Cảm ơn, anh có đem theo." Khi anh mở túi xách lấy ra chai nước khoáng đưa lên miệng tu ừng ực, sau đó quệt miệng, nói: "Gần đây em vẫn ổn chứ?"

    Tiểu Quân đặt chai nước xuống, nói: "Rất ổn."

    Chu Xung gật đầu: "Thế thì tốt..."

    Tiểu Quân khẽ khàng: "Cảm ơn anh, Chu Xung."

    Chu Xung ngạc nhiên: "Cảm ơn gì chứ?"

    Tiểu Quân cúi đầu: "Anh đã làm rất nhiều thứ vì em..."

    Chu Xung mỉm cười: "Không có gì. Lúc đó mẹ em rất lo lắng... thực ra anh có giúp được gì đâu.

    Lát sau Tiểu Quân bỗng nói: "Anh có còn yêu em không?"

    Chu Xung nhìn cô hồi lâu, rồi mới nói: "Từ trước đến nay anh luôn yêu em."

    Tiểu Quân cúi đầu. Rồi nói rất nhỏ nhẹ: "Hôm nay là ngày 1 tháng 1 năm 2011 – ngày bắt đầu của một năm mới. Chúng ta... nên làm lại từ đầu!"

    Chu Xung đưa chai nước lên miệng uống, mắt nhìn ra phía xa xa, khẽ nói: "Tiểu Quân, anh sắp kết hôn. Hôm nay anh vừa đi chụp ảnh cưới."

    Tiểu Quân lập tức ngẩng đầu: "Khi nào?"

    Chu Xung: "Ngày 15 tháng 1."

    Anh bỗng nhớ ra Tiểu Quân và Trường Thành cũng dự định kết hôn vào ngày 15 tháng 1, anh nghĩ lẽ ra mình không nên nói câu này, bèn bổ sung một câu: "Xin lỗi, ngày này bọn anh đã dự định từ lâu..."

    Tiểu Quân bẽn lẽn mỉm cười.

    "Em biết cô ấy rồi... một cô gái rất bình thường."

    "Cô ấy rất tốt. Chúc hai người hạnh phúc."

    "Cảm ơn em."

    Lát sau Chu Xung bỗng nói: "Anh sẽ giúp em nện cho hắn một trận, được không?"

    "Ai?"

    "Trường Thành."

    Tiểu Quân thở dài: "Anh vẫn cứ như đứa trẻ con... không cần thiết!"

    Chu Xung gật đầu, không nói gì nữa.

    Lát sau, Tiểu Quân nói: "Chu Xung, anh có thể hát cho em nghe một bài không?"

    "Em thích nghe bài gì?"

    "Bài anh đã hát cho "Lưới tình"."

    "Được."

    Dưới ánh nắng chan hòa, Chu Xung cất tiếng hát.

    Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa,

    Thì cũng để chìa khóa lại cho anh.

    Dù người đi, để tình mọc rêu xanh,

    Thì cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế.

    Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,

    Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.

    Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi...

    Hát xong, anh nhận ra Tiểu Quân đã nước mắt đầm đìa. Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, khẽ nói: "Kìa em, đừng khóc..."

    Khi Chu Xung về đến nhà thì trời vẫn còn sáng, Lục Lục không hỏi anh đi đâu, cô đã chuẩn bị xong bữa tối, các món ăn đang tỏa hương thơm ngào ngạt.

    Lúc ăn cơm, Lục Lục lại nhắc đến chuyến du lịch: "Anh ạ, ngày kia là ngày mùng 3, chúng ta đi Thanh Đảo, ngày 13 trở về, được không?"

    "Được!"

    "Anh đồng ý để cho "Lưới tình" thanh toán cho chúng ta chứ?"

    "Tùy em."

    Lục Lục reo lên: "Ha ha... phu quân tốt quá! Em nói thật nhé, em đã gọi điện cho Điền Phong. Anh ta tưởng chúng ta sẽ chọn đi Hawai, hoặc đảo Bali hay những nơi nổi tiếng trên thế giới... em nói chúng tôi đi Thanh Đảo thì anh ta bật cười."

    "Tiền trảm hậu tấu à?"

    "Em to gan dám làm thế, không vì cậy rằng anh yêu em, em biết anh không thể chịu nổi việc em được đằng chân lân đằng đầu đâu. Ta sẽ đi như thế nào, anh biết không?"

    "Ý em là gì?"

    "Khứ hồi bằng trực thăng!"

    Chu Xung mắt trợn tròn: "Trực thăng đưa đón?"

    Từ bé đến giờ, đãi ngộ lớn nhất của anh được hưởng là việc "Lưới tình" chỉ trả vé máy bay khoang hạng nhất, đó là lần anh đi Thượng Hải dự cuộc họp báo. Nhưng lần này lại là trực thăng!

    "Hai giờ chiều ngày mùng 3, chúng ta sẽ đến văn phòng của "Lưới tình", trực thăng đỗ trên nóc nhà chờ chúng ta. Chuyến du lịch kết hôn lãng mạn xa hoa này là độc nhát ở Trung Quốc cũng nên! Chúng ta thật hạnh phúc!"

    Hồi lâu sau Chu Xung mới lẩm bẩm một câu: "Mẹ kiếp, họ giàu thật!"

     
  4. Alpha Wolf

    Alpha Wolf Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/5/15
    Bài viết:
    1,211
    Được thích:
    169

    Cưới Ma


    Tác giả: Chu Đức Đông

    Chương 63 - Trước khi lên đường


    Nguồn: truyenngan.com.vn



    Sáng hôm sau Chu Xung và Lục Lục chuẩn bị hành lý và các vật dụng cần thiết cho chuyến đi. Chiều, Lục Lục gọi điện cho mẹ Khúc Thiêm Trúc hỏi thăm tình hình cô ta. Bà cho biết Triệu Tĩnh đã trở về và đưa Thiêm Trúc về nhà rồi. Lục Lục rất cảm động, Chu Xung đã kỳ thị oan cho anh chàng luyện thể hình ấy rồi, anh ta thật tốt bụng. Mẹ Thiêm Trúc lại nói: "Lục Lục cháu thật tốt nết, hôm nào rảnh rỗi, cháu đến chỗ bác ăn cơm, bác sẽ làm bánh gói nhân dưa chua cho mà ăn."

    Lục Lục cảm động: "Bác khách khí quá!"

    Mẹ Thiêm Trúc nói: "Dù là thời nào vẫn có người tốt bụng, hôm qua có đôi vợ chồng già đến nhà bác hỏi thăm Thiêm Trúc, họ rất thông cảm và còn cho nó ít tiền nữa. họ đều là công nhân về hưu, nhìn cách họ ăn mặc là biết ngay họ chẳng khá giả gì, bác quyết không nhận nhưng cuối cùng họ vẫn cứ để lại và còn nói khi hai bác đi làm thì họ có thể giúp chăm sóc Thiêm Trúc. Chăm sóc một bệnh nhân đã thần kinh lâu ngày, sẽ rất phiền hà cho họ... bác phải từ chối."

    Lục Lục bỗng cảnh giác: "Bác có quen họ không?"

    "Không."

    "Sao họ biết chuyện Thiêm Trúc?"

    "Bác cũng không rõ..."

    "Bác có hỏi tên họ không?"

    Bà ta nghĩ ngợi, rồi nói: "Ông già họ Vương, bà vợ họ Diệp thì phải..."

    Lục Lục giật mình nghĩ ngay đến Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi. Tên của Điền Phong ẩn chứa hai chữ Vương và Diệp, liệu có phải đó là họ của cha và mẹ anh ta? Nói cách khác, đôi vợ chồng già ấy có thể là cha mẹ Điền Phong không?

    Nhưng cô lại nghĩ, Điền Phong giàu có là thế, cha mẹ anh ta không thể có vẻ nghèo khó như vậy. Tuy nhiên Lục Lục vẫn hỏi thêm: "Bác có hỏi số điện thoại của họ không?"

    "Có, bác có ghi lại."

    "Bác đọc cho cháu nhé! Hôm nào đó cháu về phỏng vấn và viết bài biểu dương họ."

    "Ừ! Đúng là nên biểu dương." Rồi bà đọc số điện thoại cho Lục Lục ghi lại.

    Buổi tối, Chu Xung nghĩ xem tivi phát lại một chương trình biểu diễn nhạc rock. Bỗng di động reo chuông, Lục Lục nhìn máy: là Tiểu Quân gọi đến. Cô lặng lẽ bước ra ban công nghe máy.

    "Tiểu Quân!"

    "Lục Lục, ngày 15 tháng 1 cậu kết hôn à?"

    Lục Lục hơi chần chừ, rồi đáp: "Đúng thế."

    "Hôm đó tớ sẽ làm phù dâu cho cậu được không?"

    Lục Lục nói ngay: "Được!"

    Tiểu Quân cười, nói: "Thế thì... tớ có thể mặc áo cưới không?"

    Lục Lục ngạc nhiên. Tiểu Quân cũng mặc áo cưới thì sẽ có hai cô dâu hay sao? Cô bỗng thấy chua xót, nói: "Được, cậu cũng mặc."

    "Thật chứ?"

    "Đương nhiên là thật."

    Tiểu Quân mừng rỡ reo lên: "Tôi sẽ mua một bộ áo cưới đẹp nhất! Nhất trí thế nhé! 15 tháng 1 cậu cứ đợi tớ."

    "Ừ, tôi sẽ đợi."

    "Bye bye!"

    "Ừ, bye cậu..."

    Hôm nay thật khác thường, cả hai chỉ nói với nhau mấy câu rồi kết thúc. Có phần tẻ nhạt. Chắc Tiểu Quân đang rất buồn. 15 tháng 1 cũng là ngày Tiểu Quân định kết hôn với Trường Thành, bây giờ dự định đó đã hoàn toàn bị xóa sổ. Chu Xung là người yêu cũ, lại kết hôn đúng vào ngày này, khác nào xát muối vào vết thương của Tiểu Quân? Nhưng Lục Lục không thể hiểu Tiểu Quân nghĩ gì khi nêu ra ý kiến làm phù dâu cho cô.

    Từ ban công nhìn xuống, Lục Lục thấy ánh đèn mờ ảo, sáng tối chập chờn. Đây là cõi hồng trần. Liệu có bao nhiêu người thật sự tìm thấy một nửa kia của mình? Có bao nhiêu người tìm thấy gần giống nửa kia? Có bao nhiêu người tìm thấy nửa kia của một người khác? Và, liệu có bao nhiêu người không thể tìm thấy nửa kia?

     
  5. Alpha Wolf

    Alpha Wolf Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/5/15
    Bài viết:
    1,211
    Được thích:
    169

    Cưới Ma


    Tác giả: Chu Đức Đông

    Chương 64 - Đi ra biển cả


    Nguồn: truyenngan.com.vn



    Đúng 2 giờ chiều ngày 3 tháng 1, Chu Xung cùng Lục Lục đến trụ sở của "Lưới tình". Quả nhiên trên nóc nhà có chiếc trực thăng trắng tinh hai cánh quạt đang chờ. Hai cô gái mặc đồng phục màu đen đứng hai bên cửa ca-bin mỉm cười chờ họ.

    Chu Xung và Lục Lục đều nhìn nhau, hồi hộp. Họ lên máy bay. Có chỗ ngồi đôi, trải chân len êm mịn, tay vịn có nút bấm để chỉnh độ nghiêng của ghế, hoặc ngả hẳn ra thành cái giường đôi nho nhỏ.

    Ngay trước mắt là một màn hình rất lớn. Sau khi đóng cửa ca-bin, trực thăng khởi động. Tiếng ồn vừa phải, động cơ hoạt động khiến Chu Xung và Lục Lục cảm thấy toàn thân rung rung. Khoang này cách biệt với khoang lái, họ không nhìn thấy phi công. Trực thăng bốc lên, nhanh chóng rời khỏi tòa nhà và dâng độ cao lao vút về phía trước. Chu Xung và Lục Lục có cảm giác hơi lâng lâng. Lục Lục nói với Chu Xung: "Thế mà anh định từ chối! Nếu không đi anh sẽ hối hận đến chết!"

    Một cô gái vén rèm bước vào, nói: "Chào anh chị! Đã đến giờ ăn hoa quả, anh chị dùng thứ gì?"

    Chu Xung nói: "Không cần đâu. Cảm ơn."

    Lục Lục hích anh một cái: "Các cô có hoa quả gì?"

    Cô gái trả lời: "Quả có nước là cam quýt, các loại dưa, quả có nhân là nho, quả có hạt là..."

    Lục Lục thấy loạn trước các loại hoa quả mà cô gái đó liệt kê: "Cam quýt vậy!"

    Cô gái lại hỏi: "Cam vàng, kim quất, bưởi tây, bưởi ta. Anh chị dùng thứ nào?"

    Lục Lục đáp: "Kim quất."

    Cô gái lịch sự: "Được ạ. Xin chờ một lát."

    Cô ta quay ra, lát sau bưng vào hai cái khay rất đẹp, trên có các miếng kim quất đã thái, nhưng rất ít, và cả khăn giấy ướp nước hoa thơm ngát. Một cô khác bước đến kéo cái bàn ra cho Chu Xung và Lục Lục, sau đó đặt khay lên.

    Lục Lục nói: "Cảm ơn."

    Cô gái đầu tiên hỏi: "Anh chị có cần xem chương trình gì không?"

    Chu Xung đáp: "Không."

    Vẫn cô ta hỏi: "Anh chị nghe nhạc không?"

    Lục Lục hỏi lại: "Có nhạc gì?"

    Cô gái ấy liệt kê: "Nhạc Blues, Classical Music, New Age, World Music, ca nhạc Trung Quốc..."

    Chu Xung xen vào: "Có bài hát chủ đề của "Lưới tình" Không?"

    Cô gái cười: "Có!"

    Chu Xung bảo: "Cô mở nó là được."

    Cô gái đó đáp: "Vâng."

    Cô ta lui ra. Lát sau trong ca-bin vang lên giọng hát của Chu Xung, chất lượng âm thanh rất tốt, tiếng ca như bốn phương dội đến, hết sức tuyệt vời. Cả hai vừa nghe hát vừa nhìn ra cửa sổ. Bên dưới là mây trắng trải rộng, sáng chói mắt; phía xa là biển bao la một màu xanh thắm, trong như ngọc bích.

    Lục Lục đột ngột nói: "Tiểu Quân gọi điện nói muốn làm phù dâu cho em, em đã đồng ý."

    Chu Xung hơi ngạc nhiên, nói: "Thế à?"

    "Cô ấy còn hỏi cô ấy có thể mặc áo cưới không. Em cũng ừ rồi."

    Chu Xung không nói gì.

    "Cô ấy thật đáng thương. Hay là, em đổi lại: hôm đó để cho Tiểu Quân làm cô dâu, em làm phù dâu?"

    Chu Xung gắt lên: "Chỉ nói vớ vẩn!"

    Khoảng hai tiếng sau, cô gái thứ hai vén rèm bước vào, mỉm cười: "Thưa hai vị, hiện giờ chúng ta đang bay qua bầu trời Trịnh Châu, tôi xin giới thiệu đôi nét: Trịnh Châu là thành phố đầu não tỉnh Hà Nam, bắc giáp Hoàng Hà, tây giáp núi Tung Sơn, là một trong tám kinh đô cổ của Trung Hoa..."

    Chu Xung ngắt lời: "Cảm ơn, tôi chỉ muốn hỏi còn bảo lâu nữa thì đến Thanh Đảo?"

    Cô gái đó nói: "Từ Trịnh Châu đến Thanh Đảo 690km, phải bay khoảng một giờ mười phút."

    Chu Xung nói: "Cảm ơn."

    Lúc sẩm tối, cô gái đầu tiên lại bước vào mỉm cười nói: "Mởi anh chị dùng bữa tối. Anh chị cứ chọn món."

    Lục Lục hỏi: "Có những món gì?"

    Cô gái A: "Cơm Trung Quốc, cơm Tây, cơm Nhật, Thái Lan."

    Chu Xung nói gọn lỏn: "Cho hai bát mì."

    Cô gái lại liệt kê: "Chúng tôi có mì xào tương Bắc Kinh, mì Dương xuân Thượng Hải, mì vằn thắn Quảng Châu, mì nước Hồng Kông, mì ống Italia, mì bò Đài Loan..."

    Chu Xung vẫn dùng giọng điệu cũ: "Mì xào tương."

    Cô gái mỉm cười: "Vâng. Xin chờ một lát."

    Không lâu sau đó cô ta bưng vào hai bát mì phong cách cổ điển, đựng một lượng mì rất ít, cùng lúc đó cô gái thứ hai bưng vào cái khay trông cũng rất cổ điển, đựng tương xào và các loại rau, gia vị...

    Hai người ngồi trên chuyên cơ ăn mì. Ngoài kia trời dần tối, Lục Lục thấy hơi buồn ngủ, cô đắp cái chăn len lên hai đầu gối, ngả đầu vào vai Chu Xung, nhắm mắt lại.

    Lát sau cô nói như trong mơ: "Sau mãi vẫn chưa đến nhỉ?"

    Đôi khi một câu nói vu vơ chẳng có mối liên hệ nào lại khiến cho người ta phải nghi ngờ.

    Không hiểu sao Chu Xung cảm thấy lo lắng. Ngoài kia trời càng lúc càng tối, mặt trời đã lặn, không thế lực nào ngăn được nó.

    Một lúc lâu sau Lục Lục lại lẩm bẩm: "Kìa, em hỏi anh, anh hỏi họ xem?" Thì ra cô không hề ngủ.

    Chu Xung ghé sát tai Lục Lục, nói nhỏ: "Anh có cảm giác chúng ta bị bắt cóc..."

    Lục Lục tiếp tục nhắm mắt. Mấy chục giây sau cô bỗng ngồi thẳng dậy: "Anh nói gì?"

    Chu Xung khẽ nói: "Anh nói là anh có cảm giác chúng ta bị bắt cóc."

    Vừa nói xong thì chiếc trực thăng bỗng rung chuyển rất dữ, hình như bị luồng khí lưu cực mạnh tác động, thân máy bay nghiêng đi. Lục Lục vội nắm chặt cánh tay Chu Xung kêu lên: "Sao thế?"

    Chu Xung ngoái đầu gọi: "Cô ơi!"

    Cô gái đầu tiên nói: "Chúng ta đã bay vào vùng trời Thanh Đảo, khoảng năm phút nữa sẽ rơi."

    Chu Xung và Lục Lục đều sửng sốt. Chu Xung nói: "Rơi?"

    Cô gái mỉm cười như hối lỗi vì sự sơ suất của mình: "Xin lỗi, tôi nói không chuẩn, sẽ hạ cánh." Cô ta nhoẻn cười rất tươi rồi vén rèm bước ra. Nghiệp vụ của cô ta không cho phép được nói nhầm kiểu ấy. Chu Xung và Lục Lục đều có cảm giác cô ta cố ý nói thế, nhất là nụ cười sau cùng của cô ta, hình như có nét thâm thúy nào đó.

    Cả hai cảm thấy sẽ có chuyện chẳng lành. Lục Lục ghé sát ở cửa kính nhìn xuống phía dưới, cô bỗng nói: "Chu Xung, anh nhìn đi..."

    Chu Xung vội ghé nhìn. Từ độ cao này không thể nhìn rõ mặt đất nhưng có thể thấy ánh đèn thưa thớt rải rác, trông như ma trơi. Đây đâu phải Thanh Đảo? Rõ ràng là một vùng hoang vắng!

    Lục Lục ngoảnh nhìn tấm rèm rồi lại nhìn Chu Xung, cô run run nói: "... Chết dở, chúng ta lại trở lại 'thị trấn Đa Minh' rồi!"

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)